1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57 Li hôn (5)

      Beta=Devil

      Triệu Giang sớm nghe con trai về chuyện thăng chức, nhưng bà cũng để trong lòng, người ta như vậy nhưng ai biết đâu được sau này họ có đổi ý , nên hi vọng quá để rồi thất vọng.

      Nhưng thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của con trai mình, bà cũng nỡ đả kích nó. Chỉ có thể ngừng trấn an mình, a, tiền tiền lớn tới, con trai mình xuất sắc như vậy, ở cơ quan cũng được lãnh đạo coi trọng, sau khi li hôn có thể cưới được người con dâu có điều kiện tốt hơn, như vậy mới có lợi cho Trương gia.Nghĩ như vậy, bà cũng còn thấy đau lòng như vừa nãy nữa.

      “Chuyện của con mẹ hiểu, mẹ cũng quản được, nhưng mà mẹ cho con biết, nhà chúng ta nhiều năm như vậy nuôi ba em bọn con học, lại tìm việc cho ba đứa, trong nhà cũng còn bao nhiêu tiền, lần này chi ra sáu vạn đồng, đến khi con kết hôn còn lại bao nhiêu, lại còn hai đứa em con nữa, cũng phải để lại cho tụi nó chút.”

      “Ai nha, mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều như vậy nữa, sau này con với Từ Mai kết hôn rồi, nhà ấy có điều kiện như vậy, chắc chắn cho nhiều của hồi môn, người cứ chờ mà hưởng phúc . Lại , sau này các em kết hôn, con làm trai có thể quan tâm sao, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.” Trương Dương miệng như bôi mật , lừa dối người mẹ khả kính của mình, hi vọng bà có thể lấy tiền nhanh chút, giải quyết chuyện này cho xong.
      Triệu Giang bị con trai mình lừa dối, tâm tình cũng tốt lên, mặt cũng xuất ý cười, xoay người bước vào phòng ngủ.

      “Được rồi, con đừng ở đây dỗ ngọt mẹ nữa, sau này con kết hôn rồi vẫn nhớ đến mẹ là được. Con đợi chút, mẹ lấy sổ tiết kiệm, rồi con tranh thủ còn sớm rút tiền về, chờ ngày mai sau khi làm xong thủ tục đón ba với em con về, chỗ đó làm sao mà ở lâu được chứ.”

      xong liền vào phòng ngủ, đóng kỹ cửa phòng, sau đó mới mở tủ quần áo ra, từ dưới đống chăn đệm lấy ra cái bao , tháo ra từng tầng từng tầng, thấy bên trong ràng là cuốn sổ tiết kiệm, còn chỉ có cuốn, mà khoảng năm sáu cuốn, bà nhíu mày, lấy ra cuốn năm vạn cùng cuốn vạn, những cái khác bà đóng gói kỹ lưỡng, cất lại bên trong.
      Trương Dương ở ngoài cửa chờ, biết mẹ mình giấu tiền rất kín, đến ba mình cũng biết giấu ở đâu, cho nên dù có tò mò thế nào nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở cửa.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tĩnh Kỳ gọi điện tới trường xin phép, bị lão dương quái khí làm khó, rốt cục cũng xin nghỉ được tới trưa. kiểm tra lại các giấy tờ trong túi cẩn thận lần nửa, xác định mang toàn bộ, mới ra cửa, bắt xe .

      Bởi vì cục dân chính cách nhà khá xa, mất tới hai tuyến xe bus, cần ít nhất là giờ ngồi xe, Vương Tĩnh Kỳ tiếc mấy chục đồng taxi, cho nên lựa chọn sớm chút, bắt xe bus .

      mang tâm tình tốt tới trạm xe bus, trong lòng nghĩ chỉ cần mình và Trương Dương li hôn, có thể bỏ qua tất cả đau khỏ của đời trước, bắt đầu cuộc sống mới. Uhm, làm gì trước đây, mua nhà hay mua cổ phiếu? Khi còn đắc ý thấy đường có chiếc Audi màu đen chậm chậm, dừng lại trước mặt mình, trong lòng có chút lo lắng.

      Tay lái phụ vừa mở ra, thư ký Lý từ xe bước xuống, lễ phép chào hỏi Vương Tĩnh Kỳ “Vương tiểu thư, chào , vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là thư ký của thị trưởng Chu, tên là Lý Việt, có thể gọi tôi là Tiểu Lý.” cũng đợi trả lời, tự giới thiệu luôn.

      Lý Việt nhìn mà thị trưởng Chu dặn dò phải chú ý chặt chẽ, quyết định tôn trọng .

      Vương Tĩnh Kỳ ngây ngốc nhìn , nhất thời biết phải trả lời thế nào.

      Lý Việt cũng đợi trả lời, trực tiếp mục đích của mình ra “Có phải phải tới cục dân chính ? Thị trưởng sợ có xe , cho nên tôi qua đây đón , xem, bây giờ chúng ta có thể được rồi chứ.” xong, cũng đem cửa sau của xe mở ra, mời lên xe.
      “Kia, cái kia, cần đâu, tôi với thị trưởng Chu cũng phải thân quen lắm, làm phiền như vậy tốt, tôi xe bus là được rồi.”
      Vương Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng phản ứng kịp, cũng sợ quá mức.

      phiền toái, Vương tiểu thư, mời lên xe. Vốn dĩ thị trưởng Chu muốn tự mình tới, nhưng sáng nay lại có cuộc họp qua điện thoại nên mới tới được, mới để tôi tới đón , chúng ta mau thôi, nếu để người khác nhìn thấy, tốt với Vương tiểu thư .” Thư ký Lý nhắc nhở.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng nhớ đây chính là tiểu khu nhà mình, nếu để người khác thấy được, biết bị thành cái gì. nhanh chóng nhìn trái, phải xem có ai chú ý đến chỗ này , sau đó nhanh chóng ngồi vào xe.
      Thư ký Lý đóng cửa xe lại, sau đó ngồi ngồi vào vị trí tay lái phụ, xe Audi thong thả rời .

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng lại xấu hổ muốn chết, chuyện này là sao đây, nhìn lái xe cùng thư ký ngồi phía trước, bọn họ nghĩ mình à người như thế nào đây a.

      “Vương tiểu thư, xem qua giấy tờ này , có thể lát nữa dùng đến.” Thư ký Lý quay lại đưa số giấy tờ cho .

      Vương Tĩnh Kỳ nghi hoặc nhận lấy, hiệp nghị li hôn, nghi hoặc nhìn thư ký Lý.

      “Đây là đơn li hôn, thị trưởng Chu sợ Vương tiểu thư quên, cho nên mới cố ý nhờ luật sư soạn ra, tôi đưa tới cho .” Thư ký Lý giải thích.
      Đơn li hôn là đơn mà hai người sắp giải trừ quan hệ vợ chồng cùng nhau ký tên lên, về phân chia tài sản, quyền giám hộ cùng thăm hỏi con cái, phí phụng dưỡng, cùng với chi phí nuôi dạy con cái, phí chờ quyết định li hôn.
      Vương Tĩnh Kỳ nhìn đơn ly hôn trước mặt mình, đó viết tài sản chung của vợ chồng phân chia thế nào, bao gồm tiền gởi ngân hàng, bất động sản, cuối cùng còn có xử lý nợ nần, các phương diện đều lo lắng đến, viết vô cùng chi tiết.

      Lý Việt ngồi phía trước chăm chú theo dõi biểu tình của Vương Tĩnh Kỳ, thấy nhăn mày lại, cũng hoảng vội giải thích “Đây chính là đơn ly hôn, vợ chồng cùng nhau ký tên vào, đó cũng là đảm bảo về sau hai bên có tranh cãi, có hiệu lực pháp lý, Vương tiểu thư, xem, có gì muốn sửa đổi hay có gì đầy đủ ?”

      Thái độ của siểm nịnh, kiêu ngạo, tức là có vì thân phận kết hôn mà còn dây dưa cùng người khác mà khinh thường , cũng bởi vì là người Chu Cẩn Du thích mà a dua lấy lòng . theo Chu Cẩn Du cũng phải chỉ mới thời gian, tình huống như vậy cũng gặp qua mấy lần, tuy rằng mỗi lần lúc mới bắt đầu đều có chút bất đồng, nhưng kết quả cuối cùng đều có chút giống nhau, đúng là thấy được người phụ nữ nào có thể chống cự lại sức quyến rũ của Chu Cẩn Du, chính là chịu được nam sắc hấp dẫn, cuối cùng đều quỳ gối dưới chân Chu Cẩn Du, sau đó là gia thế, quyền lực, đương nhiên, những nữ nhân này cuối cùng kết cục chỉ có .
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng4 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58 Li hôn (6)

      Beta: Devil

      Vương Tĩnh Kỳ đời trước và đời này sống cùng chỗ, cũng là lần đầu tiên li hôn, cho nên đúng là biết li hôn còn cần tới loại đơn này. Lúc nghe đơn này có hiệu lực pháp lý, ngay lập tức quan tâm tới vấn đề phân chia tài sản, coi lại cẩn thận chút, sau đó mới mất tự nhiên cần, trong này viết vô cùng đầy đủ, ràng rồi.” Quả thực viết vô cùng ràng, rất nhiều chuyện, nhiều mặt mình ngờ tới trong này đều ghi rất ràng, từ điểm này có thể thấy được, các vấn đề về nhà mình, Chu Cẩn Du điều tra ràng rồi, làm cho có chút khó chịu, nhưng cũng phải người cố tình gây , oan có đầu, nợ có chủ, muốn tìm người gây cũng tìm Chu Cẩn Du, với người khác có chuyện gì.

      Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, Vương Tĩnh Kỳ cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu giấy tờ, hai người ngồi phía trước cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm chuyện của mình, cho tới khi tới cục dân chính, Lý Việt mới tiếp tục mở miệng chuyện

      “Vương tiểu thư, trước mặt là cục dân chính, dừng xe chỗ này cho xuống được chứ?

      Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy, mới ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy xe tới cục dân chính, mới

      “Được, cho tôi xuống chỗ này là được rồi.”

      Vương Tĩnh Kỳ thu thập giấy tờ cho vào trong túi xách của mình xong, Lý Việt xuống xe, đem cửa sau mở ra cho .

      “Vương tiểu thư, tôi chỉ đưa tới đây thôi, trước mặt là cục dân chính, phiền toái bộ chút, nếu dừng xe ngay trước cục dân chính, chỉ sợ ảnh hưởng tốt cho .” Lý Việt hơi hạ thấp người, hữu lễ .
      Vương Tĩnh Kỳ hiểu được ý của Lý Việt, quan tâm như vậy làm rất cảm động. giáo viên , ngồi Audi li hôn, nếu bên trong có chuyện gì, kẻ ngốc cũng tin.

      Sau khi chào thư ký Lý, liền cầm theo túi xách chậm rãi tới cục dân chính. Cơ quan chính phủ đều đặt ở đây, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh, bây giờ tuy là mùa thu, nhưng trong bồn vẫn còn hoa nở, hai bên đường cây ngô đồng nước Pháp rụng lá, lá rụng đầy xuống hai bên đường.

      Vương Tĩnh Kỳ từ từ bộ lối dành cho người bộ, vừa vừa ngắm lá rơi. Trong đầu lại lên những hình ảnh đời trước, như thước phim điện ảnh vậy, nghĩ đến nơi thương tâm kia, đôi mắt của lại đỏ lên. muốn rơi nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn những cành lá che bầu trời, cố gắng chớp mắt, cho nước mắt chảy xuống. Ở trong lòng luôn tự với mình, hai đời bất hạnh từ hôm nay trở thay đổi, từ hôm nay trở , chăm lo cho chính mình tốt, kiếm nhiều tiền, công tác tốt, chủ yếu là sau này phải hưởng thụ cuộc sống này.
      Theo bước chân của , cục dân chính tới càng gần, thấy trước cửa cục dân chính có thanh ảnh quen thuộc, vội vàng hít sâu hơi, điều chỉnh lại tâm tình.

      “Sao tới trễ vậy, có biết tôi đợi lâu lắm rồi ?” Trương Dương thấy Vương Tĩnh Kỳ chậm chạp tới, tức giận . Mình đợi ở đây giống như tên ngốc lâu như vậy, nghĩ tới ta còn nhàn hạ thưởng thức phong cảnh, là khinh người quá đáng mà.

      ở trước mặt Vương Tĩnh Kỳ vênh váo tự đắc, gặp càng tự nhiên như , càng tức giận, tới mức quên thu liễm bản thân mình, liền như vậy hướng kêu qua. Lại , lần trước ở cục cảnh sát phải hạ thấp mình để có thể thuận lợi giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ cơ bản hai người chỉ cần ký tên xong liền liên quan gì đến nhau nữa, cũng cần giả tạo trước mặt .

      Vương Tĩnh Kỳ sao khi thu lại cảm xúc, đối với Trương Dương hô to gọi “Đây là nơi công cộng, cầu lớn tiếng ồn ào.” cho rằng mình là ai, đến đay làm thủ tục li hôn, còn muốn lên mặt với sao?
      Trương Dương bị cho nghẹn, mặt có chút khó coi, có điều nhớ tới hai chuyện mới xảy ra trong nhà, mặt lên tia chán ghét, cũng nghĩ đến việc chính hôm nay, trực tiếp “giấy chứng nhận cầm đó chưa?”

      “Uhm.” Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt cái, hôm nay Trương Dương ăn mặc bảnh bao hơn nhiều so với khi đăng ký, thân đồ vest, áo sơ mi trắng, cổ đeo caravat màu lam đậm, tay cầm cặp da, thoạt nhìn có vẻ như là hàng hiệu, chính là cổ có vài vết sẹo, ảnh hưởng đến hình tượng hoàn chỉnh của .

      “Vậy chúng ta vào thôi.” Trương Dương xong liền xoay người quay vào trong. Sáng nay, lúc mọi người làm, vội vàng bắt xe tới đây, nghĩ tới Vương Tĩnh Kỳ lại như vậy, hại chờ cả tiếng đồng hồ, nhất định là cố ý, cho nên bây giờ cái liếc mắt cũng muốn cho .

      “Đợi chút.” Vương Tĩnh Kỳ gọi người trước mắt lại.

      Trương Dương dừng bước, quay đầu lại, lấy bộ dạng phòng bị hỏi còn muốn gì?”

      Vương Tĩnh Kỳ mặc kệ thái độ của , trực tiếp đêm đơn li hôn thư ký Lý mới đưa cho mình đua cho .

      xem , đây là đơn li hôn, đem tài sản cùng trách nhiệm của chúng ta phân chia ràng, xem có vấn đề gì .”

      Trương Dương hoài nghi nhìn Vương Tĩnh Kỳ cái, sau đó tiếp nhận tời giấy. Bên trong viết voo cùng chi tiết, cũng nhìn ra vấn đề gì.
      “Tờ giấy này có ý nghĩa gì sao? Những cái này phải chúng ta đều ràng rồi sao?” Trương Dương nhìn đơn li hôn cảm thấy hoàn toàn dư thừa, hai người thương lượng rồi, hơn nữa tờ giấy này làm được gì?
      “Thương lượng bằng miệng dù sao cũng chỉ là thương lượng bằng miệng, về sau nếu trở mặt nhận cũng ai làm gì được, bây giờ nếu có tờ giấy này, hai chúng ta cùng ký tên vào đây, nó liền có hiệu lực pháp luật, sau này có người muốn làm trái cũng được.” Vương Tĩnh Kỳ cũng sợ Trương Dương làm gì, đối với tài sản vẫn nên trước là tiểu nhân, sau là quân tử.

      Trương Dương nhìn Vương Tĩnh Kỳ cái, lại cúi đầu nhìn lần, thôi, tôi đồng ý.”

      Vương Tĩnh Kỳ thấy có ý kiến, liền vào cục dân chính.
      Hôm nay cũng phải ngày đẹp gì, người kết hôn ít, người đến ly hôn càng ít hơn, cho nên hai người làm thủ tục ly hôn rất nhanh chóng, đến mười phút đem cuốn sổ màu đỏ chuyển thành màu xanh.

      Vương Tĩnh Kỳ trong lòng vui mừng với chứng nhận li hôn mới ra lò, Trương Dương lấy sáu vạn đồng trong túi ra đưa cho Vương Tĩnh Kỳ, lại cùng tới cục cảnh sát, nơi Trương Đông Thăng cùng Trương Mẫn ở, sau khi đưa họ ra ngoài, với Trương Dương “Hi vọng sau này chúng ta gặp lại.” liền tiêu sái rời , cùng Trương gia lời tạm biệt.

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe, từ cục cảnh sát ra tìm ngân hàng đem tiền mới lấy được của Trương gia cất vào năm vạn, còn vạn là tiền Trương gia bồi thường cho ba .

      vừa tới bệnh viện vừa ngắm cảnh bên đường, vốn chỉ là những cảnh bình thường, tại trong mắt khác gì cảnh đẹp mĩ lệ nhất, bước , khóe miệng tự giác cong lên, tới lúc độ cong rất lớn rồi.

      vui vẻ, vì cuộc sống mới của mình mà vui vẻ.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Phân chia tài sản

      Beta=Devil

      Vương Tĩnh Kì vô cùng kích động, lẽ chỉ vì như vậy mà bị mất năm vạn đồng trong sổ tiết kiệm và vạn đồng tiền mặt sao.

      Mặc kệ như thế nào nữa, chuyện ly hôn cũng là chuyện lớn. Mặc dù trước đây với ba mẹ nhưng bây giờ chuyện như vậy rồi cũng nên thông bó cho hai người đó biết.

      Nghĩ nghĩ lại chuyện này cũng nên để lâu. tại ba còn nằm giường bệnh, chân còn bị treo nên nếu biết chuyện cùng lắm cũng chỉ mắng là đứa con bất hiếu mà thôi.

      Còn mẹ, với tính cách yếu đuối như vậy, biết ly hôn, cũng thể ngày nào cũng khóc. Vừa vặn tại ba ở bệnh viện, mỗi ngày chăm sóc cho ông, vô cùng mệt mỏi, cũng chẳng có nhiều thời gian suy nghĩ, dù sao bên người vẫn còn có người vô cùng phi thường.

      Nghĩ vậy, Vương Tĩnh Kì đẩy cửa tiến vào trong phòng bệnh.

      "Đây là những đồ ăn bà mang cho bệnh nhân như tôi sao: bạch thái mộc nhĩ, cháo đậu xanh. Đây là đồ ăn của người sao, chẳng khác gì đồ ăn cho lợn cả." Ba Vương nằm giường bệnh nhìn về phía cặp lồng cơm và mắng vợ.
      Mẹ Vương bị soi mói, bị mắng cũng gì chỉ lặng lẽ gắp hai miếng thịt vào bát ba Vương.

      "Nơi này là bệnh viện, đồ ăn vô cùng đáng quý, ông chịu khó chút, khi nào về nhà tôi mua sườn cho ông." Mẹ Vương ông ta chưa vừa lòng, giọng an ủi.

      "Bà định nhân lúc tôi nằm đây làm được gì mà ngược đãi tôi sao."

      Ba Vương cũng nhận ra mình được an ủi, mà cảm thấy bà ta chỉ ở đây cho có lệ nên giọng càng thêm tức giận.

      Mẹ Vương bị vậy co rúm người lại dám gì.

      Mấy ngày này ông Vương ở bệnh viện bị bác sĩ chỉnh rất nhiều, cho nên mấy ngày này thấy bà Vương có chút muốn gặp, mà những lời ấy khi mẹ Vương nghe thành khiêu khích.

      Ông dám cùng bác sĩ cãi nhau, nhưng vợ mình mà ông trị được sao.

      Cho nên mấy ngày này ba Vương chỉ ở chỗ tìm điều gì đó rồi phát hỏa, tuy rằng tại thể đánh nhưng vẫn có thể tranh cãi.

      Vương Tĩnh Kì vào phòng bệnh nhìn đến đúng là ba Vương nằm giường bệnh nhưng vẫn còn mắng mẹ .

      "Ba, người là uy phong, chân bị treo mà vẫn còn sức như vậy. Bác sĩ phải người phải tĩnh dưỡng sao, nếu lát nữa con hỏi bác sĩ xem có thuốc gì giúp cho ba bình tĩnh lại . Mà ba cũng đừng sợ tốn tiền Trương gia người ta bồi thường cho ba cũng nhiều tiền lắm đó." Vương Tĩnh Kì có chút ảo não nhìn người mẹ chỉ biết cam chịu của mình nếu cũng vậy làm sao được.

      ngờ đời trước là cứ để mặc tính tình của mẹ cho nên cuộc sống mới ra như vậy.

      Ba Vương nghĩ con mình tới đây chuyện biết dưới, trừng mắt nhìn " cùng tới Trương gia giải hòa, bọn họ đền bao nhiêu tiền?"

      Mẹ Vương thấy con tới lấy túi của con cất rồi lấy ghế cho con ngồi.
      Thực chất phòng này là dành cho ba bệnh nhân, nhưng do ba Vương đấu tranh quá cho nên người ta xuất viện hết còn ba ở đây hưởng thụ mình.

      Vương Tĩnh Kì ngồi ở bên cạnh rồi mang vạn đồng ra.

      đường tới đây, nghĩ dối ba, nhưng mà biết ông chắc chắn là biết, nếu sau này ông mà biết là tới náo loạn cùng trai thà bây giờ chia đều tiền luôn. Chia như thế nào suy nghĩ rất kĩ.
      Cho nên thấy được mắt ba mình sáng lên, đem vạn đồng ra chia làm ba phần, phần năm ngàn đồng, phần hai ngàn, phần ba ngàn.

      "Ba, Trương gia đền vạn đồng tiền thuốc, năm ngàn tiền viện phí." Vương Tĩnh Kì xong bình tĩnh đưa tiền cho cha, rồi mang phần còn lại bỏ vào trong túi.

      Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của ba, mới bắt đầu nhàng giải thích.

      "Ba ngàn này con đưa cho mẹ, đề phòng còn cả phí trị liệu sau này của ba nữa." Gãy xương phải ở viện lần là được, mấy tháng nữa còn phải kiểm tra lại.

      Mẹ Vương nhìn con đưa tiền tới trước mặt mình, chần chờ dám nhận, giương mắt nhìn nhười giường bệnh, nhanh chóng đem tiền đẩy về.

      "Mẹ cần, con…Con cứ đưa tiền cho ba ." Bà nhìn thấy ánh mắt của chồng mà thực rất sợ.

      "Mẹ, người cứ cầm , chỗ này là tiền viện phí sau này nhỡ ba còn phải vào viện nữa sao. Mà con cũng đâu có đưa để mẹ xài, mẹ cứ giữ giùm ba ." Vương Tĩnh Kì biết mẹ mình sợ cái gì, nhiều năm như vậy, tất cả tài chính trong nhà đều do ba giữ. Hơn nữa với ánh mắt ba nhìn mẹ tại dám.

      "Con cứ đưa ba giữ ." Mẹ Vương vẫn dám nhận.

      "Bây giờ ba chưa cần dùng nên mẹ cứ giữ ." Vương Tĩnh Kì trực tiếp đặt tiền vào tay bà "Nếu mẹ lo lắng lát nữa con đưa mẹ về nhà cất tiền."

      Bên cạnh nghe thấy có tiếng đổ vỡ.

      cần quay đầu lại, Vương Tĩnh Kì cũng biết là ba giận, cho nên chạy nhanh tới đưa tiền cho ông trước khi bị mắng "Ba, ở đây còn lại hai ngàn, ba cầm lúc nào muốn ăn gì chỉ cần mẹ mua là được."
      Ba Vương tức qua định đánh Vương Tĩnh Kì nhưng bị tuột nên tiền cũng rơi ra luôn.

      "Trước mặt tôi đem tiền của tôi ra chia. muốn chết rồi phải ?"
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Tranh cãi

      Beta: Devil

      "Ba thử nghĩ xem: Nếu như con là người bất hiếu con đâu có nghĩ tới ba và đưa tiền cho ba." Vương Tĩnh Kì biết tính của mẹ nên dứt khoát đưa tiền cho mẹ rồi mua cơm. Cứ như thế này tới tối cũng được ăn cơm mất.

      Ba Vương cũng phải là người dễ bỏ qua như vậy, đời này ngoài thích chơi bài, uống rượu ông còn rất thích tiền. Nhìn thấy tiền của mình bị đưa cho người khác chắc ông đau lòng chết mất.

      " là tức chết mà. Bao nhiêu năm qua tao nuôi mày lớn tới bằng ngần này, dạy dỗ mày để giờ mày ngược đãi tao vậy hả." Ba Vương tuy tức giận tới mức phải gào thét nhưng cũng dám to. Chắc là sợ bác sĩ nghe được tới.

      Vương Tĩnh Kì nghe xong phản bác ngay, nhưng cũng còn nét mặt tươi cười nữa, đợi ba Vương mắng xong, mới : "Ba, vốn thân thể của người tốt nên phải nằm viện con . Nhưng ba bao nhiêu năm qua chăm sóc, nuôi nấng con…"

      "Như thế nào tao đúng sao. Mày lớn lên như vậy cần ăn cơm sao? học cần học phí sao? Đừng tưởng rằng vừa mới làm được hai năm, mà nghĩ rằng mình đủ lông đủ cánh. Cho dù là như vậy cũng là do tao nuôi dưỡng, vậy nên mày phải phụng dưỡng tao." Ba Vương đợi Vương Tĩnh Kì xong, liền mắng.

      Mặt Vương Tĩnh Kì ngày càng trở nên lạnh nhạt, câu cũng vô cùng lạnh lùng "Ba và mẹ đều là công nhân viên chức, hơn nữa tiền lương của mẹ còn cao hơn ba, vậy nên tụi con lớn lên đâu phải nhờ công của mỗi ba, công lao của mẹ bỏ ra còn nhiều hơn ba nữa. Còn nữa, ba hàng tháng uống rượu, chơi mạt chược đợi chút tiền thắng, tiền lương của ba còn đủ, vậy lấy đâu ratiền cho chúng con ăn cơm, đến trường? Cho nên người chăm sóc, dạy dỗ, nuôi nấng tụi con chỉ có mẹ thôi."

      "Chết tiệt, hươu vượn, mày còn thêm câu nữa, tao đánh chết mày." Ba Vương ngồi giường bệnh liền tức giận, cố gắng tìm cái gì đó để đánh . Phải cho ta biết ở đây ai là ba, ai là con.

      Vương Tĩnh Kì nhìn ba mình ở giường bệnh vô cùng mệt mỏi. Việc này đời trước cũng chỉ biết, nhưng những lời như hôm nay dám ra, vì cái gì, chính là biết coi như ra ba cũng thừa nhận, ông chỉ có thể đánh trận, rồi làm cho hiểu theo ý ông và dám gì nữa.

      Nhưng ở đời này, tuy rằng vẫn sợ, nhưng vẫn phải làm.

      " chân của ba còn bị treo đó. Đừng giằng co nữa. Còn về việc kia phải con hươu vượn, việc này ai cũng biết mà. Nhưng dù sao ba vẫn là ba nên sau này tụi con vẫn nhất định là phụng dưỡng ba." Vương Tĩnh Kì nhìn giường ba còn muốn nữa, sợ ba mắng mình rồi dừng lại được liền ngăn chặn ngay.

      "Dù là ba và con nhưng sợ phiền toái sau này nên việc gì có thể giải quyết được nên làm luôn.

      Giống lần này ba nằm viện, coi như là việc lớn của nhà mình. Tiền thuốc men là do con và hai chịu trách nhiệm."

      xong nhìn thấy sắc mặt của ba Vương trong lòng thầm cười. Nếu nghe được chính mình câu kế tiếp, có thể hay khiêu dưới chân giường tấu chính mình a.

      "Ba cũng biết con tại cũng khó khăn mà."

      Ba Vương ở giường nhận thức được cũng gật đầu " mày có tiền, mày trả cũng giống nhau thôi dù sao vẫn phải trả." Ba Vương tuy ích kỷ, nhưng cũng quan niệm con là con người ta. Huống chi bây giờ Tĩnh Kì là con người ta rồi, giúp đỡ ba mẹ và trai giờ phải là bổn phận sao. Ông cũng biết lần này tiền bồi thường đều nhờ vào .

      Vương Tĩnh Kì để ý tới lời ba mình chỉ dựa vào suy nghĩ của mình : "Ba là công nhân viên chức mà, với lại nhà mình tiêu nhiều tiền giữ trong người nhiều quá cũng tốt. Vậy nên con đưa trước cho mẹ ba ngàn, tièn này còn để ba ra nước ngoài chữa trị. Tới khi ba khỏe con và hai qua Trương gia đòi thêm tiền." Rầm trận vang, sau đó

      Vừa xong có gì đó bay tới chỗ .

      "Súc sinh, sớm biết như vậy tao để mày ra đời. Tao nằm viện thế này mà có chút tiền này cũng tính toán nữa sao…" Ba Vương ngờ lại như vậy, ngoài sức tưởng tượng của ông. Nên có gì ở gần đó ông liền vơ hết vào ném về phía đứa con bất hiếu kia.

      Vương Tĩnh Kì ra tức giận, ba phản ứng như vậy cũng biết. Nên chỉ nhàng nhặt gối lên để ở đầu giường cho ba.

      "Tĩnh Kì mau lại xin lỗi ba , đây phải là ở nhà, để người khác nghe được hay đâu." Mẹ Vương vào sau nhìn thấy phòng bừa bộn lại còn nghe loáng thoáng tiêm thuốc gì đó cũng biết gì hơn chỉ biết khuyên con tới xin lỗi ba.

      Bà ở hành lang nghe được tiếng chuyện lớn cũng chỉ biết chạy nhanh vào bảo vệ cho con .
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 61: Thẳng thắn

      Mẹ Vương bỗng nhiên vào phòng, những lời Vương Tĩnh Kỳ định đến miệng đều bị nghẹn lại, giật giật khoé miệng, nhận từ tay mẹ Vương túi đồ, kéo bà ngồi xuống giường.

      ra lời mẹ Vương khi mới vào phòng có chủ ý gì, chỉ là thói quen thôi. Bình thường mỗi lần ở nhà lúc ông Vương tức giận, bà mặc kệ có tác dụng hay đều vì đứa tốt đôi câu. Sau khi xong, bà cũng biết phải gì, bà chỉ nhìn chằm chằm vào ba Vương nằm giường để đề phòng ba Vương khi nào đánh tới bà tốt giúp con che chở.

      có chuyện gì đâu mẹ, mẹ yên tâm ngồi xuống ” Vương Tĩnh Kỳ cứng rắn đem lo lắng của bà Vương đè xuống.

      “ Được lắm, bà dậy giỗ con tốt lắm, tôi cho nó bài học nó làm sao nhớ, bà xem, bà xem xem bây giờ còn kiếm được tiền giám trêu tức tôi, muốn tham tiền của tôi, về sau còn có thể trông cậy vào nó sao?” Trong tay ba Vương còn gì để ném, ngồi ở giường tức giận gào to, chỉ vào Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu mắng.

      Mẹ Vương biết phải làm thế nào, dĩ nhiên bà biết bà cũng thể nào ứng phó được, đành phải nhìn con , trong mắt đều là hàm ý bảo tạm thời nhường nhịn ba Vương.

      Vương Tĩnh Kỳ muốn giống như khiếp trước, cho nên coi như nhìn thấy ý tứ của mẹ, trực tiếp tới bên giường bệnh của ba Vương :
      “ Ba, tiền thuốc men của ba là do con chi trả, chẳng lẽ ba nằm viện lần còn muốn kiếm chút tiền của con trai, con . Nếu hai em con đều giàu có như lời ba cần ba nhắc chúng con chủ động cho người. Nhưng hoàn cảnh tại như vậy đúng? Cha thể thông cảm cho con là con sao?”

      sáng tỏ, ba mẹ người ta đối với con cái phải là cung phụng, nhưng đối với con mình đều là cố gắng giúp đỡ, dù cho bản thân mình có khó khăn cũng bao giờ làm con cái thêm phiền hà. Kể cả đối với gia đình Trương Dương, cha mẹ Trương Dương tính nết như vậy nhưng cũng rất cưng chiều Trương Dương, dù Trương Phượng, Trương Mẫn là con cũng vẫn vô cùng che chở, chính mình trước kia được trải qua tình cảm giữa con cái và ba mẹ là như thế nào?

      “ Được lắm! được lắm! Tao cho mày biết, cho dù tại mày có ăn xin mà tao nằm viện mày cũng phải trả tiền. Đây là tiền bồi thường công sức tao nuôi mày khôn lớn, chính là ơn huệ lớn nhất mà cả đời này mày đều thể trả hết.

      Còn có, mày cũng nghĩ đến, nếu phải bởi vì mày, muốn cho mày chỗ dựa sao tao có thể tự tìm Trương gia để tại phải nằm viện? Mày có thể thẳng tình huống tại nếu có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, mày có thể lại đến cửa Trương gia được nữa hay .”

      “Ba, về sau con cũng cần đến Trương gia nữa, sáng nay con và Trương Dương cùng nhau làm xong thủ tục ly hôn rồi, về sau con cùng Trương gia có bất cứ quan hệ nào” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh tuyên bố tin giữ.

      Trong nháy mắt, phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

      “ Ly hôn?” vẫn là mẹ Vương phản ứng đầu tiên, bà có phần tin tưởng, cẩn thận hỏi lại.

      “Vâng, mẹ, Trương Dương bên ngoài có người khác, phải mẹ cùng ba sớm biết sao. Trước kia là con biết , nhưng tại nếu thấy , vậy đúng lúc sửa lại sai lầm, dù sao tại với tình huống này chúng con sống cùng nhau cũng còn ý nghĩa gì, còn bằng làm lễ cưới mà trực tiếp ly hôn, về sau nam lấy vợ, nữ lấy chồng cũng liên quan gì nhau, ai cũng ảnh hưởng tới ai.” Vương Tĩnh Kỳ nóng, lạnh, giống như phải chuyện chung thân đại của mình.

      Thực ra chính là do cảm thấy việc này đều kết thúc, dù cho ba mẹ có phản đối cũng muộn, ly hôn cũng ly hôn rồi.

      Ba Vương trừng mắt nhìn con hồi lâu, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy ba là tìm cơ hội nổi giận, ai ngờ ba Vương giống trước kia mở mồm liền mắng mà bình tĩnh hỏi: “Căn nhà của Trương gia tại thuộc về ai?”

      Ở thời điểm nằm viện, Vương Tĩnh Kỳ đem truyện Trương gia lúc trước mua nhà phúc lợi qua cho ba mẹ nghe, cho nên ba Vương biết nếu hai người ly hôn căn nhà kia con của ông có thể được phân nửa.

      việc này Vương Tĩnh Kỳ cũng có ý định muốn gạt mọi người trong nhà, bởi vì sớm muộn gì có lúc họ cũng biết.

      “ Mỗi người nửa căn nhà, căn nhà được định giá sáu vạn, con muốn tiền nên nhà bọn họ cho con ba vạn.”

      “Còn gì nữa ?” ba Vương giống như quá hài lòng.

      “Vâng, ngoài ra cho con hai vạn đồng phí tổn thất tuổi thanh xuân.”

      Thời điểm lúc chuyện, Trương gia đồng ý cho sáu vạn đồng chủ yếu là muốn đem mọi chuyện cần thiết đều kết thúc tất cả.

      nửa căn nhà là ba vạn, tiền thuốc men của ba Vương là vạn, Trương Mẫn làm tổn hại danh dự của bồi thường vạn, lại còn khoản do Trương Dương bồi thường tổn thất tuổi thanh xuân cho . Nhưng thời điểm viết thoả thuận ly hôn chính là đưa cho năm vạn tiền ly hôn, trong đó ba vạn tiền nửa căn nhà, hai vạn phí tổn thất tuổi thanh xuân, tiền thuốc men của cha Vương là khoản khác.

      “Vẫn còn sao?” Ba Vương nhíu mày, vẫn là quá hài lòng.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn ba Vương sau đó lắc đầu : “ có, chỉ có như vậy.”

      Với kết quả này bản thân quả thực hài lòng, vốn dĩ nghĩ cho ba vạn là được, chỉ cần thoát khỏi Trương gia, nghĩ tới tại lại cầm được nhiều hơn hai vạn, đúng là kinh hỷ.

      Sau khi hỏi mọi chuyện cuối cùng ba Vương bắt đầu nổi giận, quay phải quay trái hồi tìm được cái gì để phát tiết chỉ có thể quay đầu lại hung giữ trừng mắt to: “Mày, cái đồ phá hoại, làm chuyện mất mặt như vậy còn ở đây khoe khoang, thể diện của Lão Vương gia đều bị mày vứt hết. Bà dậy được con tốt quá nhỉ?” Câu cuối cùng ba Vương lại hướng về mẹ Vương người vẫn luôn ngồi bên cạnh yên lặng rơi lệ.

      “Ba, người muốn mắng con thế nào cũng được, việc này liên quan gì tới mẹ.” Ban đầu Vương Tĩnh Kỳ nghĩ lên tiếng, dù sao Vương gia cũng chưa có người nào ly hôn. Mặc dù có tổ chức đám cưới, nhưng ở phương diện pháp luật cũng coi như là ly hôn, cho nên nghiêm túc suy nghĩ, đúng là làm cho ba Vương mất hết mặt mũi, vì vậy chuẩn bị nhẫn nhịn tốt để cho ba mắng chửi thoải mái, nhưng nhìn ba đem lửa giận hướng về phía mẹ chịu được.

      có liên quan? Sao lại có liên quan? Bà là mẹ nó lại dạy đứa làm chuyện biết xấu hổ.” Ba Vương dùng giọng căm hận mắng.

      Mẹ Vương phản bác gì chỉ im lặng rơi lệ.

      Vương Tĩnh Kỳ vô cùng tức giận, tính tình của ba Vương chính là như vậy, chỉ cần là sai đều là do người khác, ông chưa bao giờ nghĩ lại chính bản thân mình có đúng hay .

      “Thượng Lương bất chính hạ Lương mới có thể oai đâu (câu này có nghĩa là Người trước làm gương, kể sau hành xử sai lệch), (chỉ Trương Dương) căn bản bản chính là làm sai, cha còn muốn để con ủy khất đến mức nào nữa.”

      “Mày là cái đồ vô liêm sỉ, mày chuyện với tao như vậy mà được à?” Ba Vương bị Vương Tĩnh Kỳ làm cho quá mức tức giận lớn tiếng quát.

      Vương Tĩnh Kỳ còn muốn tiếp tục tranh luận nhưng lại bị mẹ Vương bên cạnh kéo lại, nhìn thấy khẩn cầu trong mắt mẹ Vương, Vương Tĩnh Kỳ thở dài hơi đành ngậm miệng lại.

      Chương 62: Tự do

      Ba Vương thấy cãi lại, còn cớ gì để tiếp tục mắng nên vẻ mặt ngưng lại : “Nếu muốn ly hôn tại gì cũng đều muộn, lớn như vậy, chuyện của chính mình cũng có thể tự quyết định, chúng ta cũng thể cả đời dọn dẹp cho .”

      Thái độ của ba Vương đúng là ngoài dự đoán của Vương Tĩnh Kỳ, vốn dĩ nghĩ rằng ba Vương vẫn mắng , sau đó bảo thu thập đồ đạc rồi ra khỏi nhà.

      “Chúng ta phải dựa vào đứa , còn có chị dâu. tại coi như li hôn, ở trong lòng chị dâu chắc cũng có suy nghĩ. Như vậy, đưa năm vạn kia cho mẹ để bà giúp cầm, với chị dâu đó là đưa phí sinh hoạt gia đình cũng có thể chặn miệng của nó. Chờ về sau kết hôn, còn bao nhiêu tiền thừa ta đều làm đồ cưới cho .” Ba Vương thản nhiên .

      Lời của ba Vương vừa ra trong phòng tĩnh trở lại.

      Tuy phản ứng chậm chút nhưng Vương Tĩnh Kỳ cũng phải là người ngốc, lời ba Vương làm sao có thể nghe hiểu, nhưng đối với tính cách của ba Vương đúng là giật mình đôi chút.

      Đây phải là tham lam, muốn đoạt tiền li hôn của con sao?

      “Ông, ông cái gì, con ở nhà như thế nào còn muốn tiền phí sinh hoạt?” Mẹ Vương nhịn được ngồi bên cạnh .

      Vừa nghe mẹ Vương , ba Vương liền trừng mắt lên nhìn, quát: “Như thế nào, tôi đây là Lão Tử, nuôi dưỡng nó lúc giờ còn phải nuôi dưỡng đến già. Nó dù sao cũng là từng kết hôn, về nhà mẹ đẻ cũng xem như là khách. Đến lúc đó, tôi như vậy cũng là đối tốt với nó rồi. Như thế nào, chúng ta là Vương gia, còn bởi vì đứa con từng ly hôn mà làm gia đình được yên sao.”

      Mẹ Vương vốn thể gì, phía sau lại bị cha Vương nghẹn khuất cũng lên lời gì, chỉ lau nước mắt, đau lòng vì con : “Đó là con của chúng ta, là con của chúng ta mà.”

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh gì, lúc này đau lòng khi nhìn mẹ mình khóc, có biện pháp gì, đó là mẹ của .

      “Mẹ đừng khóc. Con nếu muốn li hôn, vốn ở nhà mẹ đẻ đúng đạo lý. Con gả rồi như bát nước hắt , dù sao trong tay con cũng có số tiền này, về sau con suy nghĩ biện pháp.” Vương Tĩnh Kỳ thản nhiên .

      “Ba, con đều muốn mọi việc tốt đẹp. Con ở nhà được, con suy nghĩ việc thuê hoặc mua căn nhà, tóm lại là cha mẹ già lại nuôi con nhiều năm như vậy, con như thế nào cũng thể cứ gây phiền toái cho hai người.”

      Vương Tĩnh Kỳ cầm túi đồ ăn mang theo ra khỏi bệnh viện là quá trưa, nhìn đồng hồ, còn thời gian, đưa tay vẫy taxi, bắt xe quay về trường học. Hôm nay xin nghỉ tới trưa, vì thời khóa biểu buổi sáng đều chuyển sang buổi chiều.

      Ngồi ở xe taxi, nghĩ đến mẹ lúc ở bệnh viện ngừng lau nước mắt, ba tức giận mắng, nở nụ cười, thành cười châm biếm.

      Bất kể quá trình có phức tạp như thế nào, tại được tự do, mặc kệ là Trương gia, vẫn là họ Vương.

      Lúc ở bệnh viện, ba Vương đuổi và tuyên bố rằng gả ra ngoài như bát nước đổ , vĩnh viễn thể quay lại Vương gia, Vương gia coi như có đứa con mất mặt này.

      Vương Tĩnh Kỳ nghĩ kỹ, đời này, cùng Trương gia có quan hệ, đồng thời cũng muốn ba mẹ mình làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, đời này sống tốt cuộc sống của mình.

      Đương nhiên, đối với người già cần hiếu kính chút cũng hiếu kính, lúc nãy ở bệnh viện cùng ba Vương thương lượng, về sau mỗi tháng cấp cho ba Vương hai trăm đồng làm phí phụng dưỡng.

      Biết taxi dừng lại, trong đầu Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn nghĩ đến kế hoạch cuộc sống tương lai.

      Trước hết lấy tiền mua căn hộ, khi nào được giá bán, sau khi có tiền, mở lớp dạy thêm, có thời gian du lịch khắp nơi trong cả nước. cảm thấy cuộc sống hạnh phúc sắp bắt đầu.

      Bất quá trước mắt chuyện trong trường học vẫn phải đối mặt.

      Bởi vì hai ngày trước Trương Mẫn đến trường gây náo loạn, chắc toàn bộ giáo viên trong trường đều truyền tai nhau truyện Bát quái của , xem chừng cũng dễ nghe.

      Ngay cả bảo vệ giữ cửa gặp đường đến cũng thân thiết hỏi câu: “Vương lão sư, chuyện tình trong nhà đều xử lý tốt cả rồi chứ.” Lực lượng Bát quái là hùng mạnh.

      Sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ tốt lắm, trừ bỏ trong lòng điên cuồng gào thét “Quan tâm cái rắm”, chỉ có thể ngậm miệng, mỉm cười chống đỡ.

      Mỉm cười với mọi người đường, vừa đến văn phòng chuông báo vào lớp liền kêu.

      vài câu đơn giản làm yên lòng các đồng nghiệp quan tâm mình, cầm sách vở liền như bay tới lớp học.

      Đương nhiên mục đích chính của việc chạy trốn vẫn là sợ trễ giờ dạy học. Sau khi tan học, Vương Tĩnh Kỳ quay về văn phòng, riêng gì giáo viên trong phòng , còn có vài giáo viên ở phòng khác cũng quanh quẩn trong văn phòng của . Ví dụ như Giáo viên chủ nhiệm cấp ba cùng giáo viên bộ môn đều đến phòng thảo luận vấn đề giáo dục học sinh.

      Trong đó có Ngô Mật Nhi lại thèm che dấu ánh mắt trào phúng nhìn Vương Tĩnh Kỳ, giống như đợi xem trò cười của .

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn cả phòng đầy người, giật giật khóe miệng, trong lòng thầm than thở, đời này từ khi trùng sinh đến nay chưa được bao lâu liền từ giáo viên có tiếng tăm gì nhanh chóng nổi tiếng, là khó khăn.

      Bất quá biết cửa này mình phải trải qua, bởi vì còn muốn ở tại đây làm việc, còn muốn lĩnh lương. Ở đây chính là đãi ngộ của nhân viên công chức nhà nước, là công việc ổn định, với hoàn cảnh tại của mình, nhiệm vụ hàng đầu của bây giờ là làm việc tốt, còn phải chăm chỉ kiếm tiền.

      Điều chỉnh tốt tâm tình, thoải mái bước vào phòng làm việc, chào hỏi mọi người, đem giáo trình để lên bàn, chưa kịp uống ngụm trà bị đống câu hỏi vây quanh.

      Vương Tĩnh Kỳ cố gắng mỉm cười, điều gì có thể được , điều gì thể chỉ cười cho qua. chung, tất cả mọi người trong trường đều biết li hôn.

      Đến buổi tối trở về ký túc xá, vốn có kiêng dè gì, đem mọi chuyện của mình mấy ngày qua kể cho mọi người trong phòng nghe cuối cùng còn nhấn mạnh mình tại là người đơn, về sau cần các chị em quan tâm, thương xót kẻ hèn mọn này.

      Đối với chuyện ly hôn của , Từ Mộc Nghiên an ủi : “Tĩnh Kỳ đừng thương tâm, cậu còn có mọi người trong phòng, chúng mình chính là người nhà của cậu, về sau có chuyện gì đều với chúng mình.”

      Điều này làm cho Vương Tĩnh Kỳ bối rối và cảm động.

      Đối với việc li hôn, Vương Dĩnh phát biểu ý kiến: “Chúng ta đều là những trẻ trung, xinh đẹp, cây này được chúng ta tìm rừng cây khác để chặt, cậu yên tâm, chuyện chung thân đại của cậu chị đây chịu trách nhiệm, khẳng định tìm cho cậu người đàn ông so với Trương Dương còn tốt gấp trăm, gấp ngàn lần.”

      Đối với lời của Vương Dĩnh, Vương Tĩnh Kỳ cực kỳ nghi ngờ. Chính bản thân ấy còn tìm được người đàn ông nào cho mình, thế nào còn có thể lo lắng cho .

      Đối với việc li hôn của Tưởng Hi Văn cũng phát biểu cách bất mãn: “Như thế nào, cậu chẳng lẽ đưa gia đình năm vạn đồng sao? Cậu ngốc à, cậu có biết tại ra ngoài sống xem như là hai bàn tay trắng ? có tiền đồ, nếu có ít tiền bên mình, cậu xem về sau phải làm thế nào?”

      Đối với giá trị của bản thân, Vương Tĩnh Kỳ mặc niệm phút, nhưng xấu hổ khi với mọi người trong phòng, cũng biết hai tay cầm tiền cũng có người muốn lấy.

      Chương 63: muốn qua cầu rút ván?
      Edit: Nhi
      chiếc xe Audi chạy băng băng đường cao tốc, Chu Cẩn Du kéo cà vạt, ngửa mặt tựa vào ghế xe phía sau, thoải mái ngồi.

      việc như thế nào rồi ?”

      Từ sau sáng hôm đó, sau khi chia tay Vương Tĩnh Kỳ, Chu Cẩn Du luôn bận rộn,hạng mục phố tài chính, hai ngày này lại tự mình lên tỉnh báo cáo công tác cùng lãnh đạo, mở hội nghị thảo luận và nghiên cứu, hạng mục phố tài chính cơ bản là định ra, chỉ còn lại vấn đề chi tiết, phải nhờ người phía dưới giúp đỡ, về sau chỉ cần nắm chắc chuyên môn là tốt rồi.

      bây giờ rảnh rỗi, đương nhiên phải nhớ tới ít chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt chứ. Dù sao bận rộn thời gian dài như vậy, đương nhiên phải tìm người vừa ý, thưởng cho chính mình.

      Chu Cẩn Du đầu đuôi, nhưng Lý Việt ngồi ở ghế lái phụ biết là hỏi việc gì.

      Đời sống tình cảm của Chu thị trưởng thiều thốn hơn năm nay, là thư ký của thị trưởng, mặc kệ là việc công ty hay việc cá nhân đều hoàn thành tốt.

      Hơn nữa việc của giáo Vương là chính tự mình làm, là người đứng sau việc này là đủ.

      “Thị trưởng, giáo Vương cùng chồng trước chính thức ly hôn, nhà chồng trước cho năm vạn đồng tiền phí tiền bồi thường, cha của giáo Vương vẫn nằm tại khoa chỉnh hình của bệnh viện, Trương gia cho vạn đồng tiền thuốc men. Còn có…” .Lý Việt báo cáo lại những việc xảy ra của giáo Vương.

      Chu Cẩn Du nhắm mắt lắng nghe, nghe xong chỉ “Ừ” tiếng, sau đó cũng gì.

      Lý Việt cũng thức thời, sau khi báo cáo xong ngậm chặt miệng, quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi.

      Sau đó trong xe liền duy trì trầm mặc, cho đến khi xe tiến vào thành phố D, Chu Cẩn Du mới ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động.

      Vương Tĩnh Kỳ thu thập, chuẩn bị cùng Vương Dĩnh xuống căn tin ăn cơm, sau đó thương lượng cách kiếm thêm tiền.

      Lúc này chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

      Vương Tĩnh Kỳ chạy lại chỗ túi xách lục lọi tìm di động, nhìn dãy số có chút quen mắt, nhưng nghĩ nhiều liền bắt máy. bên ý bảo Vương Dĩnh có việc gì, vừa vừa chuyện.

      “Alo. Xin chào. Xin hỏi là tìm ai vậy?”

      xem tôi tìm ai!” Chu Cẩn Du nghe xong tâm tình tốt lên chút.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe được giọng này có chút tin nổi, còn đưa điện thoại ra nhìn lại.

      “Alo. Làm sao vậy. Tại sao lại . Kinh hỉ quá lớn sao?” lát nghe được thanh truyền đến, nhíu mày hỏi.

      Vương Tĩnh Kỳ vội vàng đưa điện thoại đến gần tai, theo bản năng giọng, cười ngây ngô chút rồi : “ Ha ha. Ngài như thế nào lại có thời gian gọi điện cho tôi, rất vinh hạnh.” biết gì, cũng muốn gọi tên , chỉ có thể xưng ngài để thay thế. phải rồi, tại sao lại còn gọi điện tới.

      nhìn thấy Vương Dĩnh nhìn tới với ánh mắt nghi ngờ, nhanh chạy tới chỗ khác, nhìn ấy với ánh mắt an tâm.

      " A, nghĩ tới, vài ngày gặp, có tiến bộ rồi, có thể được như vậy." Chu Cẩn Du nhíu mày hỏi, giọng cũng vì vậy có chút lạnh, nghĩ tới khoảng cách giữa hai người có vấn đề, việc được giải quyết, này cùng chuyện ràng là tức giận.

      Vương Tĩnh kỳ đối với lời của nhất thời biết trả lời như thế nào, cũng muốn cùng người đàn ông mặt người dạ thú này chuyện, cho nên lại cười ngây ngô giọng : ‘ ngại quá, chỗ này của tôi có chút việc, quấy rầy ngài nữa…’

      còn chưa xong, Chu Cẩn Du hiểu muốn ngắt điện thoại của .

      ‘Đợi chút’. Thanh của trong nháy mắt lạnh như băng. Vương Tĩnh Kỳ ở đầu bên này cũng cảm thấy lạnh, theo bản năng run rẩy cái, trong lòng thầm, người đàn ông này nhất định là có bệnh, nếu cũng thể tức giận thất thường như thế.

      Theo phản xạ bước chậm lại, cùng Vương Dĩnh phía trước tạo khoảng cách.

      ‘Ha ha, lãnh đạo, ngài còn có chuyện gì. Hôm nay tôi thực có chút việc, để có thời gian tôi tự tìm ngài được chứ ?’. Vương Tĩnh Kỳ tuyệt đối là muốn lừa bịp trước, rồi sau này tính sau.

      dám tắt điện thoại của tôi thử xem’. Lời của Chu Cẩn Du lạnh như băng, làm cho hai người đàn ông trong xe run sợ, dám thở lớn.

      , có. Tôi thực sợ quấy rầy thời gian của ngài’. thực hận chết tính nhát gan của mình.

      Kỳ thực cảm thấy đời này lá gan của rất lớn, riêng cùng Trương gia thắng áp đảo, còn cùng cha của lớn giọng, tuy vẫn bị chửi cho mất mặt, nhưng có thể đạt được mục đích. vốn cho rằng mình thay đổi, có thể tự mình độc lập, càng ngày càng tốt.

      Nhưng tại chỉ là nghe thanh trong điện thoại thôi cũng đủ dọa , tim gan đều run lên cái. Đúng là có tiền đồ mà.

      ‘Hừ, thế nào, tính qua cầu rút ván ?’ Chu Cẩn Du ở bên hừ lạnh, nghĩ cái gì làm sao biết.

      ‘Ngài Có ý gì ạ?’ Vương Tĩnh Kỳ nghe hiểu.

      thực nghĩ cục cảnh sát kia có việc gì làm. Mỗi ngày đều tùy tiện trông coi việc đánh nhau, đàn bà chua ngoa mắng đường chửi phố sao?’ Chu Cẩn Du ra, chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm hùng phía sau, chính mình ra tay giúp, đương nhiên muốn này phải nhớ .

      Chu Cẩn Du lời này làm cho hiểu . sớm hoài nghi rồi, cùng Chu phó cục trưởng đâu có thân thích gì, sao người ta lại có thể giúp . trước kia cho tới giờ cũng tưởng tượng nổi là Chu Cẩn Du đứng giữa, tại mới nhớ, cái kia đúng theo đạo lí mà.

      Trương gia cùng thị trưởng so sánh, người ngốc cũng biết là hướng về ai mà.

      ‘A, hóa ra là Chu thị trưởng vươn tay hỗ trợ, tôi thực cám ơn ngài, cũng thay mặt ba mẹ cám ơn ngài quan tâm’. thực ra ba bị người ta đánh gãy xương, cũng là do Chu cục trưởng nên mới có thể lấy được nhiều tiền thuốc men như vậy, nên cảm ơn chân thành chút.

      Đầu bên kia Chu Cẩn Du nhíu mày cái, im lặng lúc rồi mới lên tiếng : ‘ cần cảm ơn, tôi muốn biểu thành ý chút’.

      Lời này làm cho Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, phải là muốn lấy thân báo đáp chứ.

      Chu Cẩn Du thở hắt ra, sao đó nhàng : ‘Tôi cũng chưa ăn cơm đâu, ở trường học à, ra đây mời tôi ăn cơm .’ Sau đó nhìn bên ngoài rồi : ‘ 10 phút nữa là tôi đến trường , chuẩn bị chút, ra cổng chờ tôi.’

      xong cũng để cho có cơ hội từ chối, dứt khoát tắt điện thoại.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, biết gì, bản thân cũng xinh đẹp như hoa thế nào mà lại vướng phải nạn đào hoa đây.

      Chương 64: thấy

      Edit: nguyệt linh nhi
      Beta: lovenoo1510

      Ngày đó, cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ cũng ra ngoài gặp Chu Cẩn Du, biết là mời ăn cơm, kỳ chính là lý do để gặp mặt mà thôi, là lãnh đạo lớn như vậy, người mời ăn cơm rất nhiều, nếu có mục đích làm sao lại bám riết bắt mời ăn cơm, cho là nếu mình có tâm tư kia, vẫn là nên có suy nghĩ vương vấn dứt như vậy.

      Hai người nam nữ trẻ tuổi, lại có quan hệ huyết thống, thường xuyên gặp mặt, ăn cơm cùng nhau, đôi khi còn muốn tình chàng ý thiếp, làm sao có thể tồn tại tình cảm bạn bè trong sáng, cho nên Vương Tĩnh Kỳ nhận thân phận của mình, kiên quyết chặt đứt sợi dây tình cảm này.

      tưởng như vậy vô cùng tốt, chỉ cần hai người về sau gặp mặt, cho dù có cảm tình cũng có thể biến thành cảm tình, huống chi tình cảm cũng vừa mới nảy mầm chút, hơn nữa còn là đơn phương.

      Suy nghĩ kỹ biện pháp trả lời, Vương Tĩnh Kỳ nhắn tin từ chối và gửi cho Chu Cẩn Du rồi tắt di động, sau đó tìm người ăn cơm cùng. tin chắc cho dù Chu Cẩn Du coi trọng cũng muốn để lộ ra quan hệ bí mật với , với thân phận cùng địa vị của có khả năng tìm người ly hôn như làm bạn , cho nên phán đoán Chu Cẩn Du có khả năng đến sân trường tìm , nên chính là an toàn.

      thực tế suy nghĩ rất đúng, sau khi nhận được tin nhắn của Chu Cẩn Du lập tức lấy điện thoại gọi điện lại, nhưng là chỉ nghe đến thấy trong điện thoại thanh máy móc "sorry......",

      Trong nháy mắt, Bí thư Lý cùng lái xe cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đều giảm xuống, cũng dám quay đầu xem, cũng dám quan tâm lãnh đạo ở phía sau, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng che dấu tồn tại của chính mình.

      Chu Cẩn Du nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát,thuận tay hướng chỗ ngồi quăng điện thoại, giọng điệu vững vàng : “Về nhà."

      Chiếc Audi màu đen vốn chạy về hướng trường Nhất Trung sau đó lại quay đầu chạy về phương hướng ràng.

      Vương Tĩnh Kỳ cùng mấy người Vương Dĩnh các ở căn tin ăn cơm, trong lòng còn lo lắng, tuy rằng có thể khẳng định được người đàn ông kia thể vào trường học tìm , nhưng khó nhất chính là đoán được lòng người, ngộ nhỡ nếu ta nhất thời xúc động đến đây tìm phải làm sao bây giờ.

      Cứ như vậy trong lòng yên ăn xong cơm, nhìn đồng hồ tay chút, cuối cùng cũng xác định được Chu Cẩn Du bỏ , thở ra hơi, cũng lên được trong lòng có tư vị gì.

      "Tĩnh Kỳ, cậu nghĩ cái gì vậy, ăn cơm đều ngơ ngác, nhanh, chúng ta múc nước nếu lát nữa phòng nước đóng cửa." Tưởng Hi Văn ở phía trước nhìn Vương Tĩnh Kỳ bị tụt lại phía sau kêu lên câu, tất cả mọi người nghĩ đến vì vừa mới ly hôn cho nên tinh thần mới luôn hoảng hốt.

      Tuy Vương Tĩnh Kỳ vẫn có bị chuyện này ảnh hưởng, nhưng là tất cả mọi người nghĩ là ra vẻ kiên cường, dù sao cũng là hơn hai mươi tuổi, còn chưa có thực kết hôn mang tiếng ly hôn, có thể bình tĩnh như vậy nhất định là giả bộ. Cho nên mấy người Tưởng Hi Văn các mấy ngày nay luôn luôn yên lặng chăm sóc , có việc gì đều trò chuyện cùng , sợ lúc nào trong lòng cũng nghĩ chuyện này.

      "A…, biết rồi." Lấy lại tinh thần, Vương Tĩnh Kỳ xem lại mình quả là bị ba người phía trước bỏ lại vài bước, chạy nhanh hai bước, đuổi theo ba người kia, đem cảm xúc ràng trong đầu ném .

      Bên này mấy ngày nay Vương Tĩnh Kỳ xem như trôi qua tương đối bình tĩnh, dù sao trường học tuy cũng có người tranh giành nhưng là tất cả mọi người đều có văn hóa, chính là trong lúc bất hòa cũng đều là chú ý hình tượng, cho nên tuy cũng có người chuyện phiếm về nhưng ra ai ở trước mặt . Về phần sau lưng, cũng trông nom được người khác nhiều chuyện, chỉ là làm như biết là được rồi. Bởi vì tính tình tốt, cho nên ngày ngày trôi qua cũng yên ổn.

      bên này bình tĩnh, ngược lại Trương Dương bên kia có thể là trôi qua tương đối phấn khích.

      Ngày đó, sau khi làm xong thủ tục ly hôn, Trương Dương bởi vì còn chuyện thăng cấp của mình nên dám chậm trễ, buổi chiều liền đem vẻ mặt bi thương đến Công ty.

      Nhưng sau khi đến công ty lại biết được tin xấu, có thể là sấm sét giữa trời quang.

      Chính là Công ty quyết định chọn được người tiến cử,còn công khai kết quả, bây giờ người ta đem tài liệu chỉnh lý tốt gửi , chỉ chờ xét duyệt thôi.

      Lúc ấy Trương Dương bị tin tức này làm cho choáng váng, thể tưởng tượng được, vốn tưởng tình còn có chút hi vọng, như thế nào lại có.

      Bình chọn vào Khoa học Kỹ thuật Hàng năm đều chầm chậm tiến hành ít nhất nửa tháng, rồi lại mất nửa tháng nữa chuẩn bị tài liệu, dù thế nào cũng phải mất khoảng tháng, nhưng lần này như thế nào lại nhanh như vậy, xin nghỉ phép trước sau tổng cộng cũng chỉ ba ngày.

      cho rằng ở đây toàn những vẻ mặt chán ghét, thấy được các đồng nghiệp trong mắt hoặc khinh bỉ, hoặc đồng tình, ba bước cũng thành hai bước chạy lên tầng tìm lãnh đạo.

      "Trưởng ban Khương, sao lại thế này, lần này thời gian tiến cử như tế nào lại nhanh như vậy, tôi mới xin phép nghỉ ba ngày chọn được người rồi, có phải rất qua loa hay , hơn nữa tôi cảm thấy đối với tôi cũng công bằng." Trương Dương vừa tiến vào văn phòng lãnh đạo, liền thẳng vào vấn đề ra bất mãn của mình.

      Khương Tề Quốc nhìn Trương Dương trực tiếp xông vào, trong lòng rất hài lòng, nhưng mặt có biểu ra điều gì, vẻ mặt ôn hòa nhìn người tới.

      "Tiểu Trương cậu làm lại, mau ngồi xuống. Cậu đến rồi, vừa hay tôi có chuyện cần với cậu này."

      Khương Tề Quốc khách khí mời ngồi xuống sô pha, rồi hướng tới chuyện đạo lý thông suốt, tóm lại ý tứ của ông chính là, lần này đối với việc tiến cử lãnh đạo phía vô cùng coi trọng, chỉ cầu lý lịch đẹp của nhân viên tiến cử, còn muốn cầu nhân phẩm tốt, chủ yếu là lần này lãnh đạo bên sắp xếp thời gian có vẻ nhanh, ngày đó sau khi công ty họp xong, đến buổi chiều lãnh đạo liền thương lượng, muốn chỉ định người tiến cử luôn. Đương nhiên, lúc ấy vắng mặt, nên có cơ hội báo cáo công việc vì mình lôi kéo ủng hộ, có thể thấy, số người ủng hộ cũng có hy vọng.

      "Tiểu Trương a, lúc ấy tất cả mọi người biết tiến cử lần này vội vã như vậy, ở cuộc họp lần sau, tôi nghĩ chuyện này tuy rằng trong cuộc họp cậu vắng mặt, nhưng là cũng phải thông báo cho cậu tiếng, làm cho cậu cũng có cạnh tranh công bằng, ai biết tôi buổi tối gọi điện thoại cho cậu, nghĩ thông báo cho cậu biết tình, cho cậu thời gian nghĩ biện pháp, nhưng điện thoại của cậu gọi như thế nào cũng được." Khương Tề Quốc vẻ mặt đáng tiếc .

      Trương Dương nghe xong trợn tròn mắt, tối hôm đó chính là lúc bị tạm giam, di động cũng là bị người ta thu mất, đương nhiên là có người nghe.

      Trương Dương nghĩ số phận mình chính là đen đủi, vẻ mặt cầu xin hỏi: "Trưởng ban Khương, ngày đó nhà của ta có việc gấp, ngài xem xem bây giờ có thể hay thu xếp chút......"

      "Ôi chao, tiểu Trương à, cậu làm vậy là làm khó tôi nha, tất cả đây đểu là do lãnh đạo quyết định, hơn nữa công bố cũng công bố rồi, nếu như có tình hướng đặc biệt xảy ra, người được tuyển có khả năng sửa lại. Cậu cũng đừng vội, cậu ở công ty chúng ta cho dù là chuyên môn hay là bằng cấp đều là người giỏi, điều này trong lòng lãnh đạo đều biết ràng, cho nên đề bạt cậu cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, lần này có được hay tôi nghĩ cũng giống nhau." Khương Tề Quốc trấn an vỗ vỗ bả vai Trương Dương.
      ly sắc, huyenlaw68, Nguyên Nguyễn5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :