1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38: Gặp chuyện may

      Edit: PMN

      Beta: Devil

      "Thực người chẳng có gì để tôi nhìn cả nhưng mà tôi cũng chưa bao giờ kì thị có chồng nha." Chu Cẩn Du nghiêm túc ra những lời vô sỉ.

      Vương Tĩnh Kì nghe xong sau thiếu chút nữa là ngã ngửa.

      " có gì cái nhìn nhưng tôi có. Tôi cho biết, tôi phải người như vậy, tôi vì bất cứ lý do gì làm người tình của ai cả." Vương Tĩnh Kì kiên định .

      Chu Cẩn Du bĩu môi, : "Vậy tôi chống mắt lên coi." như vậy chứ đâu có mấy người có tiền có quyền mà giữ được lời hứa của mình.

      Vương Tĩnh Kì nhìn rồi ra mục đích thứ hai của mình.

      "Hôm đó khi tôi về nhà thấy thây có biên lai gửi tiền của trong túi. Chắc là do tôi cẩn thận cầm nhầm nên hôm nay tôi mang tới trả ." xong liền lấy biên lai gửi tiền ở trong túi ra đưa cho Chu Cẩn Du.

      Chu Cẩn Du nhìn tờ biên lai rồi quay sang với Vương Tĩnh Kì: " phải để nhầm mà là hôm đó muốn tôi đưa tiền cho ."

      Nụ cười mặt Vương Tĩnh Kì cứng đờ, trong lòng cảm thấy việc này thực là có khả năng, tiếng là liền có trăm vạn vậy sao. Nhưng thực thấy là chuyện này cũng có gì phải tranh cãi nữa.

      " là xấu hổ. Có lẽ hôm đó tôi uống say, ý thức được việc làm của bản thân. Tôi thành thực xin lỗi . Món tiền này tôi trả lại cho ."

      Chu Cẩn Du nhìn Vương Tĩnh Kì sau đó đột nhiên cười ", tiền này cần, vậy tại tôi giữ." xong liền lấy tiền từ tay về.

      Vương Tĩnh Kì thấy làm như vậy thở hắt ra. thực sợ ta sĩ diện chịu nhận thực cũng biết phải làm thế nào nữa.

      Những gì nên đều xong rồi, Vương Tĩnh Kì cảm thấy thẹc rất thoải mái.
      Chu Cẩn Du thấy muốn gì nữa nên mới bắt đầu : "Được rồi, nếu xong rồi chúng ta về nhà ."

      Vương Tĩnh Kì nhìn lôi kéo ở phía trước liền trấn an bản thân: "Nhịn, nhịn. Chỉ lần này nữa thôi." Tói khi nhìn thấy chiếc xe tiến về phía biệt thự của ta, lòng lại đánh trống thình thịch.

      " cứ về nhà mình tôi tự về nhà được" Vương Tĩnh Kì tươi cười .
      " trễ thế này, định chạy đâu nữa" Chu Cẩn Du có cho cơ hội phản bác, lôi vào nhà mình.

      " được, chúng ta quen biết nhau sao tôi có thể làm phiền được chứ. Bây giờ cũng chưa quá muộn, bên ngoài vẫn còn xe taxi" Vương Tĩnh Kì cảm thấy như thế này thực đúng.

      Chu Cẩn Du thấy chịu nghe lời đành phải uy hiếp "Có phải hay thế nào cũng phải để tôi dùng chút thủ đoạn mới thành đúng ? yên tâm, tôi cũng nếu muốn tôi cũng động vào "
      Vương Tĩnh Kì nghe cam đoan như vậy trong lòng thoáng buông. Nhưng thực vẫn sợ ta giở trò.

      Đầu tiên khóa trái cửa phòng lại, rồi sau đó tắm rửa rồi mới nằm lên giường.
      Những tưởng rằng bởi vì lạ nhà nên coi ngủ được. Vậy mà vừa nằm xuống lúc là coi chìm vào giấc ngủ.

      Sáng hôm sau, khi coi tỉnh lại thấy hai người ôm nhau ngủ. khóa trái cửa cũng chẳng có tác dụng gì với ta.

      Sáng hôm ấy vẫn là Chu Cẩn Du chở làm. Khi chuẩn bị xuống xe liền : "Những gì cần hô qua tôi hết rồi. Mong là từ nay về sau chúng ta gặp nhau nữa" xong liền bước xuống xe.

      Chu Cẩn Du ngồi ở trong xe hừ hừ, sau đó lái xe .

      Sau vài ngày, thấy Chu Cẩn Du có động tĩnh gì cả, Vương Tĩnh Kì thở phào nhõm rồi trở lại như ngày thường.

      Những ngày sau đó bên Trương gia cũng có động tĩnh gì cả, chuyện ly hôn cũng vì vậy mà kéo dài ra.

      Vương Tĩnh Kì cũng yên tâm vậy nên quay trở lại chuyên tâm vào công việc hàng ngày.

      Giữa tháng mười , Vương Tĩnh Kì làm nhận được cuộc điện thoại của mẹ gọi lên.

      "Tĩnh Kì à, con mau tới bệnh viện , ba con bị người ta đánh phải nhạp viện rồi." Mẹ Vương thực muốn khóc lắm rồi.

      Vương Tĩnh Kì nghe xong cũng thực choáng váng.

      Đời trước ba cũng từng có thời gian phải nằm bệnh viện.

      cũng nghĩ nhiều, hỏi địa chỉ, viết đơn xin nghỉ phép rồi tới bệnh viện.
      Vừa tới nơi liền thấy mẹ mình đứng khóc ngoài cửa.

      "Mẹ, ba thế nào tồi ạ?" Vương Tĩnh Kì tuy rằng thích ba, cũng thân với ba. Nhưng dù sao đó cũng là ba mình.

      "Tĩnh Kì à, ba con bị dưa lên phòng giải phẫu rồi." Mẹ Vương ở đời này thực chưa từng trải qua chuyện như vậy nên nhì thấy coi liền khóc luôn.

      Vương Tĩnh Kì nghe xong cũng vó chút đau lòng.

      "Mẹ, người đừng khóc nữ. Mẹ cho con biết vì sao ba lại ra nông nỗi này?"

      Vương Tĩnh Kì nhìn mẹ khóc cũng muốn khóc theo. Nhưng còn nhiều việc chờ giải quyết nên thể khóc được.

      "Xương đùi và các xương cốt khác của ba con đều chảy rất nhiều máu." Mẹ vừa vừa khóc.

      Vương Tĩnh Kì nghe xong nhưng ra trong lòng nhàng thở ra, cũng chỉ là gãy xương, tuy rằng rất khổ, nhưng là cũng có thể chữa khỏi.

      "Vậy sao cha lại bị gãy xương." Vương tĩnh kì hỏi nhưngtrong lòng nghĩ bình thường đều là ba khi dễ người khác a, khi nào ba lại bị người ta đánh.
      "Hôm nay ba con tới nhà Trương Dương." Vương mẹ xong đột nhiên nhớ tới hỏi: "Tĩnh Kì, con cho mẹ biết, Trương gia có đúng là , con cùng với Trương Dương ly hôn?"

      Vương Tĩnh Kì vừa nghe ba tới Trương gia, biết là việc ly hôn giấu được nữa. Vì thế đành phải gật đầu thừa nhận .

      "Mẹ, con muốn ly hôn với Trương Dương."

      "Chẳng lẽ Trương gia những lời này đều là ?" Vương mẹ buồn bực hỏi lại.

      Vương Tĩnh Kì biết Trương gia cái gì, nhưng là khẳng định phải là lời hay là được, "Trương gia gì về con?"

      Mẹ Vương chần chờ chút, : "Trương gia con ở bên ngoài có người khác, nên mới muốn ly hôn với Trương Dương."

      " là ác nhân. Mẹ người đừng những người đó . Ban đầu là do ba tới nhà bọn họ làm ầm ĩ, làm cho bọn họ cho ta cùng Trương Dương kết hôn, nhà bọn họ phải muốn trang trí phòng ở trước sao? Tới lúc mà họ định dùng tiền của con để trang trí phòng con tại co chưa cí lúc nào có con đưa cho họ. Thế mà ba của Trương Dương còn nếu đưa tiền ly hôn, sau đó con phát Trương Dương có bồ ở ngoài vậy nên con mới muốn ly hôn, chia đôi nhà ở." Vương kể tóm tắt lại cho mẹ nghe.

      "Nhà bọn họ tại sao lại chia cho con nửa" Vương mẹ hiểu hỏi lại.
      Vương Tĩnh Kì liền giải thích, nhà bọn họ như thế nào đến, rồi cả chuyện họ lừa nữa.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng8 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Ông Vương nhập viện

      Edit: qinghu

      Beta: Devil

      xong chuyện của mình, Vương Tĩnh Kỳ lại hỏi Vương ba làm sao lại bị thương.
      Vương mẹ lau nước mắt : “Ba con hôm nay biết ở bên ngoài nghe ai chuyện của con, về nhà liền nổi nóng.” Bà xong lại nhìn lại con . Vương Tĩnh Kỳ hiểu ra, chỉ biết vỗ lên tay mẹ.

      “Lúc ăn cơm trưa vẫn thấy thoải mái nên uống nhiều hơn hai chén, ai biết uống xong, tức giận trong người cũng áp chế xuống được, liền cứ như vậy tới Trương gia. Mẹ thấy vậy sợ có chuyện may nên cũng theo. Khi mẹ tới đó, thấy ba con cùng người ta ầm ĩ lên, người Trương gia rất khó nghe, còn ba con biết dạy dỗ con cái, con cũng biết ba con là người sĩ diện cỡ nào, bị như vậy làm sao chịu được, mới đem phòng khách người ta làm loạn lên, sau đó biết như thế nào, ba con bị ba Trương Dương đẩy ngã, sau đó liền gãy xương.” Vương mẹ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nước mắt vốn ngừng nay lại chảy xuống.

      Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh phân tích chút, cả hai người đều có lỗi sai, nhưng ràng hành vi của Trương ba đủ khép vào tội cố ý gây thương tích.

      “Sau đó người Trương gia có đưa ba tới bệnh viện ?”

      “Nào có, bọn họ chuyện liên quan đến bọn họ, mẹ cũng lại bọn họ, chỉ có thể đưa ba con đến bệnh viện trước.” Vương mẹ nghĩ đến tình cảnh đáng sợ lúc ấy, khóc càng thương tâm hơn.

      Vậy có nghĩa là Trương gia muốn chịu trách nhiệm.

      “Mẹ gọi điện thoại cho con chưa?” cảm thấy chuyện này vẫn là để thuyết phục hơn, nhưng tới đây lúc rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả, chẳng lẽ là chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.

      “Gọi rồi, gọi con xong mẹ mới gọi cho con. Có thể là kẹt xe nên con vẫn chưa tới.” Vương mẹ cũng biết tại sao con mình còn chưa tới.

      Bây giờ là hai, ba giờ chiều, làm sao còn kẹt xe được. Xem ra đừng hi vọng trai tới.

      liền cầm lấy di động, gọi cho cảnh sát để báo án.

      Vương mẹ nghe thấy gọi điện cho cảnh sát, sợ hãi : “Sao con lại gọi điện báo cảnh sát, như vậy là nguy á, ba con làm loạn phòng khách nhà người ta, nếu cảnh sát tới, bắt ba con phải làm sao?”

      “Mẹ đừng lo, ba con nhiều lắm chỉ phải chịu chút trách nhiệm dân thôi, bồi thường chút tiền là được. Ba Trương Dương là tội cố ý gây thương tích, chỉ phải chịu trách nhiệm bồi thường dân mà còn phải chịu trách nhiệm hình . Ba bị như vậy rồi, thể để yên cho Trương gia bọn họ được.” Vương Tĩnh Kỳ cũng biết nhiều lắm, nhưng có thể khẳng định, về lỗi, ba khẳng định có lớn bằng ba Trương Dương.

      ? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương mẹ .

      “Ai là người nhà bệnh nhân Vương Kiến Phương, nhanh chóng đóng viện phí, nếu thực phẫu thuật được.” hộ sĩ đứng ở hành lang hô lên.
      Vương Tĩnh Kỳ đứng dậy : “Vâng, tôi lập tức tới đóng.”

      Vương mẹ kéo con lại hỏi: “Con có tiền ? Ba con còn chưa ra ngoài, mẹ biết ông ấy đem tiền giấu ở đâu.” Phía trước hộ sĩ cũng nhắc vài lần nhưng bà biết tiền trong nhà để ở đâu, dù có sốt ruột cũng biết lấy đâu ra để đóng.

      “Mẹ yên tâm , con có tiền mà, giờ mẹ ngồi ở đây , con lấy tiền.” Vương Tĩnh Kỳ .

      giống như sau này, ngay cả khi có bảo hiểm y tế, lúc nằm viện cũng phải đóng tiền trước, sau đó cầm hóa đơn của bệnh viện tới công ty bảo hiểm lấy lại. Sau này, chỉ cần đưa chứng minh thư ra, trả tiền trực tiếp luôn.

      Làm Vương Tĩnh Kỳ phải tới ngân hàng lấy năm ngàn đồng, đóng viện phí hết ba ngàn, sau đó tới tìm mẹ. Áng chừng giải phẩu cũng xong .

      Khi đến khoa chấn thương chỉnh hình, thấy trai cùng với mẹ ngồi băng ghế chờ.

      đến rồi.” Vương Tĩnh Kỳ tuy biết đại ca khó xử nhưng với chuyện thể tới đúng lúc, thực tốt nghĩa vụ của của người con, vẫn thấy vui.

      “Tĩnh Kỳ, đóng viện phí rồi sao?” Vương Tuấn Kỳ cảm thấy mình mất mặt.
      Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, liền gọi cho vợ ngay, kêu vợ chuẩn bị ít tiền, mặc kệ thế nào, người nằm viện là ba mình, thân là con trai, chút tiền này nhất định phải đưa, lại tài sản sau này của Vương ba cũng giao lại cho nên sớm muộn gì số tiền này cũng thu hồi về. Nhưng vợ liền có. đương nhiên tin, nhưng tiền nằm trong tay vợ, cũng có biện pháp. Vợ có tiền, chỉ có thể mượn đồng nghiệp của mình, nhưng bây giờ rất khó mượn được tiền, hơn nữa vẫn là người làm tạm thời, chưa phải nhân viên chính thức, sau khi hỏi mượn tất cả mọi người, cũng có ai có tiền cho mượn. Cũng còn cách nào khác, đành tay tới bệnh viện. Tới đây, liền nghe mẹ em đóng tiền viện phí cho ba, cảm thấy mất mặt.

      “Vâng, đóng rồi, em đóng trước ba ngàn, nếu đủ lại đóng thêm. Ba ra chưa?”

      “Chưa ra, Tĩnh Kỳ, vừa nghe mẹ em muốn li hôn với Trương Dương phải ?” Vương Tuấn Kỳ nhìn em hỏi, tuy rằng thời gian trước vợ khuyên nên quên chuyện này , nhưng trong lòng vẫn để ý chuyện này.

      “Đúng vậy, em muốn li hôn với .” Vương Tĩnh Kỳ biết trai có ý gì, có điều mặc kê có ý gì, cũng ảnh hưởng đến quyết định của .

      ủng hộ em.” Vương Tuấn Kỳ nghe xong quyết định của em , cũng thở dài nhõm hơi.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe vậy mới lộ ra tươi cười : “Em cám ơn.”

      Trong quá trình ba người chờ đợi, có hai nhân viên cảnh sát tới điều tra tình huống, Vương mẹ vừa khóc vừa kể lại việc lần nữa, sau đó các đồng chí cảnh sát động viên, an ủi lượt mới rời .

      lâu sau, Vương ba liền được đẩy ra từ phòng giải phẫu.

      Nhìn Vương ba nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt nằm giường bệnh, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ cũng thể nào sợ hãi.

      Vương mẹ thấy chồng mình bất tỉnh nhân , liền khóc lên, sau khi được bác sĩ cam đoan khi hết thuốc tê có thể tỉnh mới ngưng khóc.

      Ba người lại đợi tới thời gian ăn cơm chiều, Vương ba mới tỉnh lại. Nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ, Vương ba liền trợn mắt, tuy vẫn còn suy yếu nhưng vẫn bày ra bộ dáng muốn đánh người.

      Vương Tĩnh Kỳ bây giờ cũng sợ ba mình, bây giờ ba mình như vậy, chỉ cần dùng đầu ngón tay là có thể đẩy ngã ngay, đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ, đó là ba , cho dù người khác vô tình, cũng coi như họ hoàn toàn vô ý.

      Vương mẹ thấy chồng mình mang bộ dạng tức giận, sợ ông lại nổi nóng, liền chạy lại giường bệnh, đem những lời mà con kể, kể lại lần nữa cho ông.

      Vương ba sau khi nghe xong, tuy rằng biết lời của mấy người kia phải , con mình li hôn là do lỗi của Trương gia, nhưng ánh mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ vẫn thoải mái chút nào.

      Cũng chỉ với mấy chữ: “ ra ngoài.”

      Vương Tĩnh Kỳ cũng biết điều, liền ra ngoài, dù sao những gì mình có thể làm đều làm xong, giờ ở đây cũng có làm thêm được gì.

      biết, bởi vì bây giờ ba nằm viện, nên trừng phạt của mới tạm hoãn lại, chờ ba xuất viện, liền phải thu dọn đồ đạc ra ngoài.

      Ba quan tâm ai đúng, ai sai, ông chỉ biết là con li hôn là làm cho ông mất mặt, kết quả khẳng định là phải cút ra ngoài.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng8 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Càng đau càng mau khỏe

      Edit: qinghu

      Beta: Devil

      Ông Vương nằm viện, đây xem như là chuyện lớn của Vương gia, người trong nhà đều có mặt đủ chỉ thiếu con dâu. Ông Vương sau khi phát liền mắng con trai mình:

      “đúng là đồ vô dụng, ngay cả vợ của mình cũng quản được, ngươi còn làm chủ gia gia đình kiểu gì. Còn có vợ ngươi nữa, có công sinh con, bây giờ còn như vậy nữa, ta cũng vô dụng, ngươi bây giờ về nhà , phải thừa khi còn trẻ mà tìm cơ hội sinh .”

      Nghe tiếng la mắng của ba, Vương Tĩnh Kỳ đoán hẳn là ông bị thương nặng lắm, nếu lớn tiếng như vậy.

      “bạn già à, ông ít chút , đây là bệnh viện, ông sợ người khác cười vào mặt ông à.” Vương mẹ thấy con mình bị mắng, vội khuyên chồng.

      Vương Tuấn Kì ngồi ở cuối giường cúi đầu , chính là từ bàn tay nắm chặt kia có thể thấy rất tức giận.

      Với tính tình của ba mình Vương Tĩnh Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, ông thể nào cũng làm cho mình và bạn bè ngừng kết giao.

      Đời trước, ông Vương cũng mắng Vương Tuấn Kì như vậy, mỗi lần Vương Tuấn Kì về nhà, ông luôn tức giận, chuyện rất khó nghe, nghĩ cái gì liền măng cái đó, luôn so sánh mình với con dâu trong lòng con trai. Hơn nữa, sau đó vợ Vương Tuấn Kỳ sinh con , làm Ông Vương liền kêu li hôn với vợ, lấy người khác, sinh cho Vương gia thằng con trai. Chính những lời này dã chọc giận Vương Tuấn Kì, ở bệnh viện liền đem Ông Vương ra ngoài, từ đó về sau cũng bước vào của Vương gia nữa.


      “cười vào mặt tôi, để tôi xem ai dám cười vào mặt tôi.” Ông Vương vẫn phục, thân thể giường thể cử động, liền gân cổ lên kêu.

      “các người làm gì ở đây vậy? Đây là bệnh viện, phải nhà mấy người, vui lòng trật tự chút.” Hộ sĩ trực ban tới, nhắc nhở người Vương gia chút.
      phải nhà của tôi sao? Là bệnh viện sao? Tôi có thẻ bảo hiểm, tôi là công nhân viên chức, tôi phải sợ sao.” Ông Vương lúc tính tình nóng nảy, ai cái gì ông cũng đều cãi lại.

      *** tức giận, khuôn mặt nhắn đỏ bừng: “Lão đồng chí, sao bác có thể như vậy được, bệnh viện có quy định của bệnh viện, cho dù bác có thẻ bảo hiểm cũng phải tuân thủ, trong bệnh viện phải chỉ có bệnh nhân là bác, toàn bộ bệnh viện cũng phải chỉ phục vụ minhg bác.”

      “Tôi cứ như vậy đấy, xem dám đuổi tôi như thế nào, gọi viện trưởng các đến đây, tôi muốn…..” Ông Vương vẫn nằm giường kêu gào.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn được nữa, là thành sẹo quên đau, hơn nữa vết thương kia còn chưa khỏi mà. chạy nhanh vào, cười tươi đem *** kéo ra khỏi phòng bệnh.

      xin lỗi, tính tình ba tôi tốt lắm, lại lớn tuổi, đầu óc có chút tỉnh táo, xin đừng chấp nhặt với ông ấy.”

      *** thấy rốt cuộc cũng có người có thể hiểu, nóng giận tiêu bớt chút, nhưng vẫn khó chịu : “Tôi biết người lớn tuổi tính tình cũng tốt, nhưng tính tình ba cũng quá nóng nảy , sau này còn như vậy, làm sao chúng tôi có thể công tác bình thường được.”

      Vương Tĩnh Kỳ cẩn thận : “ xin lỗi, ủy khuât cho rồi, ở bên ngoài chắc cũng nghe được, ba tôi cũng phải nổi giận với mình , ngay cả tôi là con cũng cứ muốn mắng là mắng, làm con tôi có cách nào với ông ấy cả.”

      *** kỳ ở bên ngoài cũng nghe tiếng mắng của ông chú kia, sau đó nhìn trước mặt mình, trong lòng cũng có vài phần đồng tình.

      Vương Tĩnh Kỳ thấy sắc mặt *** dịu , , giọng với ấy: “Ba tôi đây là người có đau nên mới có sức mà mắng người, tôi muốn hỏi chút, khi nào thuốc tê hết hiệu quả?”

      *** vừa nghe liền hiểu ý của này, trong mắt liền xuất ý cười.

      “Khoảng hơn 2 giờ nữa. Để tôi xem xem, ba lớn tuổi như vậy, dùng nhiều thuốc giảm đau đối với cơ thể, trái tim đều tốt.” *** , lập tức liền theo ý của Vương Tĩnh Kỳ.

      “Như vậy a, vậy chúng ta có nên quan tâm tới cơ thể bệnh nhân chút , hộ sĩ, có thể đem lượng thuốc giảm đau cho ba tôi giảm xuống nửa ?” Suy nghĩ của Vương Tĩnh Kỳ rất đơn giản, người bị đau ba cũng còn sức để gây phiền toái cho người khác. Lại , dùng nhiều thuốc giảm đau tốt cho cơ thể, càng đau càng khỏe.

      “Chuyện này hộ sĩ chúng tôi cũng thể tự ý quyết định, nhưng nếu gia đình cầu ra cũng có thể, lát nữa tới chỗ hộ sĩ đứng, tự ký tên .” *** cười tươi .

      “Vậy được, tôi liền theo ký tên.” Vương Tĩnh Kỳ cũng vô cùng thoải mái, trực tiếp tới chỗ hộ sĩ ký tên, trong phòng bệnh cũng ai biết việc này.

      Phương pháp này đúng là làm cho ba của Vương Tĩnh Kỳ yên tĩnh vài ngày, mặc dù trong phòng bệnh vẫn luôn mắng ***, nhưng là giáp mặt cũng dám gì khó nghe.

      Vương Tĩnh Kỳ xử lý xong chuyện ở bệnh viện, trở lại phòng bệnh Vương mẹ liền đuổi bọn họ về.

      “Các con về , ngày mai còn phải làm, ở đây có mẹ là được rồi.” Vương mẹ thây mọi chuyện con đều giải quyết xong, bà liền yên tâm, còn lại chuyện hầu hạ chồng mình, mình bà làm là đủ rồi.

      về, về gì chứ, tôi vẫn còn nằm ở đây, bọn nó còn muốn về nhà ngủ ngon, nằm mơ . Hôm nay đứa nào được về hết, đều phải ở trong này.” Ông Vương vừa nghe phải ở lại bệnh viện, hai đứa con còn muốn về nhà, liền vui.

      Vương Tuấn Kỳ rốt cuộc nhịn được nữa, xoay người ra cửa về.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng với mẹ mình: “Mẹ, con về trước đây, sáng ngày mai con lại đến, mang bữa sáng cho mẹ, sau đó mang chút đồ dùng cá nhân tới, buổi tối nếu có việc gì, mẹ tới chỗ hộ sĩ gọi điện cho con.”

      Những lời của Ông Vương coi như chưa nghe thấy, xoay người liền đuổi theo trai.

      “Hai đứa tụi bay ……”

      Cửa phòng bệnh ngăn tiếng la mắng của Ông Vương lại, Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài liền thấy trai dang ngồi ghế ngoài hành lang đợi mình.

      “Tĩnh Kỳ, hôm nay ít nhiều em, ……” Vương Tuấn Kỳ cũng được câu kế tiếp.

      , gì vậy, chúng ta là em, trong kia là ba chúng ta, ai bỏ tiền cũng là việc nên làm mà.” Vương Tĩnh Kỳ lòng .

      Tuy rằng đôi khi trong lòng cũng oán chị dâu, chút trách nhiệm đều có, nhưng nghĩ lại cũng giải thích được.

      Với điều kiện của trai , có việc làm ổn định, có tiền, hơn nữa lại có người cha như vậy, có thể chê trai , cùng sống với là tốt rồi, nếu làm như lời ba , li hôn với chị dâu, trai phỏng chừng độc thân cả đời.

      Vương Tuấn Kỳ nghe em mình vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, khó chấp nhận. là hai đầu khó xử, tuy rằng có thể hiểu tại sao vợ đưa tiền, nhưng lại thể chấp nhận cách làm này.

      Mặc kệ thế nào, cũng là con trai, bình thường vợ luôn bên tai cái gì sau này Vương gia đều là của , vậy tại chuyện của Vương gia sao có thể để mình em gánh vác được.

      Vương Tĩnh Kỳ thấy sắc mặt trai mình thay đổi liên tục, cũng có tinh thần an ủi. Bận bịu từ giữa trưa đến giờ, cũng mệt mỏi.

      à, chúng ta về nhà thôi, chị dâu ở nhà chắc cũng sốt ruột. Ba ở đây, nếu xin nghỉ được, tan tầm tới thăm là được rồi, thời gian của em thoải mái hơn, ngày mai em với lãnh đạo tiếng, khi có tiết dạy, khi có em tới bệnh viện giúp mẹ, cần phải lo lắng.” Vương Tĩnh Kỳ cùng trai vừa xuống lầu vừa ôn hòa .

      Vương Tuấn Kỳ cũng chuyện, trong lòng vẫn buồn bực.

      lát tới đại sảnh của bệnh viện, liền thấy ở cửa bệnh viện có vài người chạy tới, đứng ở cửa xem xét xung quanh, khi nhìn thấy em Vương Tĩnh Kỳ, liền chạy tới.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng10 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Có chuyện từ từ

      Edit: qinghu

      Beta: Devil

      Khi em Vương Tuấn Kỳ tới đại sảnh bệnh viện, cũng cảm giác được ồn ào phía trước, nhưng lại ngờ được ồn ào này là do bọn họ gây nên

      Đến khi mấ người kia tới gần, Vương Tĩnh Kỳ mới nhìn , mấy người gây náo loạn kia…..dĩ nhiên là mấy người Trương gia.

      “Vương Tĩnh Kỳ, đúng là đồ đàn bà xấu xa, dám báo cảnh sát bắt ba tôi , coi người nhà Trương gia chúng tôi là vô hình sao, hôm nay coi tôi như thế nào thu thập .”

      Em Trương Dương là Trương Mẫn chạy lại đầu tiên, nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ liền muốn tấn công .

      Vương Tĩnh Kỳ vốn nhìn thấy người nhà Trương gia chạy tới, đương nhiên ngốc đứng yên để người ta tới đánh mình, cho nên lắc người né tránh.

      Vương Tuấn Kỳ cũng thấy dám người Trương gia, nhìn thấy động tác của Trương Mẫn ngay lập tức chạy lên, đứng chắn trước người em mình.

      muốn làm gì?”

      Trương Mẫn vốn bắt được người Vương Tĩnh Kỳ, nhưng lại tóm được mái tóc dài của Vương Tĩnh Kỳ, khi nhàng trốn phía sau trai, tóc lại bung ra, sau đó tay Trương Mẫn liền túm được ít tóc .

      Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy đa đầu đau rát, mới mở miệng hô lên: “Ai nha.”

      Sau đó liền lấy tay bảo vệ tóc, đem chỗ tóc bị Trương Mẫn túm được trở về.
      làm gì, bỏ tay ra.” giữ lấy đầu mình, la lên.

      “Buông tay? đùng mơ. Mụ đàn bà xấu xa này, dám báo cảnh sát bắt ba tôi, cho biết, người Trương gia chúng tôi phải dễ động vào đâu.

      Hôm nay tôi phải cho biết tay.” Trương Mẫn vốn đẫ nhìn Vương Tĩnh Kỳ vừa mắt, bình thường chỉ mềm yếu, có chính kiến, lại còn dám cùng Trương gia bọn họ tranh giành tài sản, đúng là mơ mộng hão huyền.

      Khi vừa mới bắt đầu, muôn thu thập người đàn bà này, cho ta biết điều chút, nhưng người trong nhà lại đồng ý, bây giờ hay rồi, ngày hôm qua còn dám báo cảnh sát bắt ba bọn họ .

      “Tôi xem có dám làm , nhanh chóng buông tay ra, còn cũng đừng trách ta khách khí.” Vương Tuấn Kỳ thấy tóc em mình bị người ta túm lấy, liền lên cứu, nhưng con bé Trương Mẫn này cũng rất khỏe, túm được mấy lọn tóc, gì cũng buông tha.

      Vương Tuấn Kỳ thể nhìn tiếp nữa, chỉ có thể bắt lấy tay cầm tóc em mình của Trương Mẫn, dùng sức mở nó ra.

      “Tiểu Mẫn, con đừng manh động, chúng ta đều là người văn minh, có chuyện gì từ từ .” Triệu Giang cùng Trương Phượng cũng lên tiêng khuyên can, nhưng lại kéo Vương Tuấn Kỳ ra, cho ngăn cản Trương Mẫn, ràng là cố tình gây chuyện mà.

      Trương Dương ở bên cạnh nhìn tình huống này cũng động thủ, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt nhíu màu, nhìn đám người vây xung quanh càng ngày càng đông, cảm thấy mất mặt.

      Vương Tĩnh Kỳ cố gắng kéo tóc của mình lại, lại cùng Trương Mẫn giằng co.

      “Trương Mẫn, tốt nhất buông tay ra cho tôi, nếu ……”

      “Tôi buông tay, có thể làm gì tôi.” Trương Mẫn đợi Vương Tĩnh Kỳ xong, la hét ầm ĩ lên, còn cố tình kéo căng lọn tóc trong tay mình.

      Vương Tĩnh Kỳ tuy muốn bảo vệ tóc, nhưng những hành động của ta làm co da đầu càng đau hơn, thể làm theo động tác của ta, đong đưa đầu mình.

      Vương Tuấn Kỳ thấy như vậy có chút tức giận, trong nháy mắt dùng hết sức mình, đẩy Triệu Giang cùng Trương Phượng sang bên, sau đó dùng sức gỡ bàn tay nắm tóc em mình ra.

      làm gì, mau bỏ tay ra. Ai nha, có ai , có người sàm sỡ tôi.” Trương Mẫn đúng là khỏe, tuy rằng bị nắm tay có chút đau, nhưng vẫn chịu buông ra, còn mở miệng kêu người ta sàm sỡ mình.

      Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời của ta, liền như bỏng phải tay, nhanh chóng bỏ tay ra, lui về sau.

      Vương Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng thoát khỏi tay Trương Mẫn, lùi về sau hai bước, ngồi chồm hỗm mặt đất, dùng tay xoa đầu mình.

      là đau! lại nghĩ đến những gì bản thân mình phải chịu ở kiếp trước và ba mình giờ phải nằm giường bệnh, thù mới hận cũ liền nảy lên trong lòng.

      “Trương gia mấy người khinh người quá đáng, lúc chiều, đánh ba tôi tới mức phải vào viện, người vừa mới từ phòng phẫu thuật ra, Trương gia mấy người liền tới bệnh viện bắt nạt người ta. Ở đây có nhiều người như vậy mấy người còn có thể đổi trắng thay đen, vu oan cho tôi sàm sỡ, là cảm thấy người nhà Vương Tĩnh Kỳ tôi đây dễ bắt nạt phải , được, bây giờ, tại đây, có chuyện gì chúng ta giải quyết cho xong , các người phải cho Vương gia chúng tôi câu trả lời ràng, nếu , ngày mai chúng ta tới tòa án li hôn .” Vương Tĩnh Kỳ nóng nảy, nghĩ tới người nhà Trương gia dám động thủ đánh mình. Đời Trước, với Trương gia có mâu thuẫn lớn hơn cũng có bị đánh qua, ai ngời hôm nay lại quá đáng như vậy.

      Đây là tật xấu, thể tha được.

      cho rằng uy hiếp như vậy, người nhà chúng tôi sợ sao, đúng là nằm mơ! Li hôn li hôn , nhưng đừng mong lấy được phân tiền nào của chúng tôi.” Trương Mẫn thấy những lời mình mới dọa cho Vương Tuấn Kỳ sợ, đắc ý nhìn Trương Dương.

      Vương Tĩnh Kỳ cười lạnh : “Tôi có thể lấy được phân tiền nào hay phải dựa vào là được, phải xem quan tòa phán như thế nào.”

      đùng có mà hù dọa người……” Trương Mẫn vốn còn muốn mắng người, lại bị Triệu Giang kéo lại.

      “Tiểu Mẫn, đừng ồn ào nữa. dù thế nào ấy cũng là chị dâu con.”

      xong liền liếc mắt nhìn con mình cái, thấy con im lặng mới chân thành lên phía trước, :

      “Tĩnh Kỳ, con đừng để ý những lời Tiểu Mẫn , nó chỉ là lo lắng quá thôi. Mới nãy, có mấy cảnh sát tới nhà, gì đem ba con , còn là con báo cho họ làm vậy. Nên nó mới chạy tới đây, lại kiềm chế được tâm trạng, con tha thứ cho nó còn , hiểu chuyện .” Bà mang chút ủy khuất, vẻ mặt đau khổ, ai oán.

      Người vây xem xung quanh vốn ít, ban đầu thấy nhóm người tới đây đánh , cuối cùng hung dữ kia còn chơi xấu, vu khống người ta sàm sỡ mình, mọi người đều cảm thấy đám người kia phải người tốt. Nhưng là nghe xong lời người lớn tuổi này , lại cảm thấy việc phải chỉ có như vậy, bị đánh kia cũng phải tốt đẹp gì. Những người vây xem đều sáng mắt lên, hóng chuyện, có bệnh cũng khám, chờ xem náo nhiệt.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe Triệu Giang , biết bà ta định thay đổi việc cho có lợi với bà.

      à, những lời này thể lung tung được đâu, cục cảnh sát cũng phải của nhà con mở ra, con muốn bắt ai là bắt người đó. Cẩn thận họa từ miệng mà ra đó .”

      tại tuy rằng chưa có kiện gì diễn ra, nhưng xấu danh dự của cơ quan cảnh sát như vậy, biết gặp phải rắc rối gì.

      Triệu Giang ngờ Vương Tĩnh Kỳ có rơi vào bẫy của bà, còn bắt được lỗi trong lời của bà.

      “Con đàn bà xấu xa, gì đó, khi cảnh sát tới, tố cáo ba tôi, giờ còn thừa nhận?” Trương Mẫn nhịn được lại mắng tiếp.

      Triệu Giang giữ chặt con lại, trong lòng mắng, đúng là đồ óc heo, thành có, bại có thừa.

      “A, như vậy, tôi đây cũng thừa nhận, chính là tôi báo cảnh sát.”

      ta thừa nhận, tất cả mọi người cùng nghe thấy chứ, nào có người nào ác độc như ta, còn chưa có li hôn với tôi đâu, có thể nhẫn tâm để cảnh sát bắt ba chồng mình . Người đàn bà như vậy cần phải được dạy dỗ, thể để như vậy được.” Trương Mẫn cảm thấy mình có lý, cao giọng , tìm kiếm đồng tình của người xem.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Đánh nhau

      Edit: PMN

      Beta: Devil

      Người vây xem biết tình đầu đuôi vừa mới nghe Trương Mẫn như vậy, ánh mắt Vương Tĩnh Kì đồng tình cũng liền thay đổi.

      Vương Tĩnh Kì sửa sang lại đầu tóc, đau lòng mấy sợi tóc rụng tay mình, ngẩng đầu : "Tối nay, nếu nhà các người chê dọa người, tôi cũng còn gì băn khoăn, vậy rốt cuộc việc này là ai ác độc." Nàng giương mắt lên nhìn biểu cảm mặt của Triệu Giang, trong lòng liền thở dài nhõm hơi. tuy rằng ngoài miệng muốn đem tất cả mọi việc cho Chu Cẩn Du phân xử nhưng cũng muốn đem chuyện riêng tư này cho người lạ.

      Cuối cùng vẫn chỉ có Triệu Giang là người lý trí .

      "Tĩnh Kì, con đừng cùng tiểu Mẫn đưa khí, con và Trương Dương tính cách hợp, đến cùng được, vậy cũng tốt. Chúng ta cũng chỉ cần các con hạnh phúc cái gì cũng quan trọng." Triệu Giang những lời như vậy giống như hồi tưởng.

      Vương Tĩnh Kì trong lòng thầm rốt cục ở Trương gia vẫn còn có người biết tiếng người .

      "Tĩnh Kì à, hôm nay ta đến đây cũng chỉ muốn cới con về chuyện của ba Trương Dương. Con và Trương Dương tuy kết hôn cũng nên trở thành oan gia đúng . Vậy nên còn có thể đừng gọi người tới bắt ông ấy được . Ông ấy lớn tuổi như vậy rồi nhất định là chịu được chuyện này đâu." Triệu Giang xong còn cố tình điểm thêm bằng vài giọt nước mắt.

      Người chung quanh nhìn Vương Tĩnh Kì với ánh mắt tốt.

      Vương Tĩnh Kì nghe Triệu Giang xong cười lạnh trong lòng. Trương Dương à, mẹ diễn kịch cũng là giỏi nha.

      "Thực tôi cũng muốn làm oan gia, chỉ cần các người chia đều tài sản như pháp luật quy định thôi. Bà có biết , lúc Trương Dương làm chuyện đó, tôi muốn phải tới cơ quan , sau này thế nào, nhưng là tối thiểu tại là gì cũng phải, nhưng chúng ta quen biết thời gian, cho dù tôi có ủy khuất tôi cũng nhịn, tôi cảm thấy nếu làm con dâu có thể chịu đựng chuyện như vậy, cũng coi như làm thất vọng Trương gia . Nhưng thử xem Trương gia các người làm gì, đánh ba tôi tới mức phải nhập viện sao. Sau đó đuổi ba mẹ tôi rồi coi như có việc gì sao. Nếu phải mẹ tôi gọi xe cứu thương ba tôi ra sao.

      Vì vậy tôi gọi điện báo cảnh sát có gì sai sao? Nhà các người nếu phạm pháp, chỉ mình tôi đơn phương báo cảnh sát họ có thể bắt à. tại ba tôi mới vào phòng hồi sức, các người vào thăm để đánh ông ấy tiếp sao. Có phải ta quá tốt với các người." Thực rất hiền nhưng gặp những người như vậy thể hiền được.

      Triệu Giang khẽ cau mày, sau đó lại giả bộ nhu nhược thương tâm, giải thích:

      "Tĩnh Kì à, tiểu Mẫn cũng là do lo lắng cho cha cho nên mới làm ra chuyện như vậy. Con là giáo viên đừng so đo với trẻ con làm gì. Còn về việc ba con bị tai nạn nhà con gặp chuyện như vậy, chúng ta qua đó thăm hỏi cũng tiện. Đợi tới lúc nào ba con khỏe gia đình chúng ta qua thăm." Bà vô cùng khôn khéo khi đánh lảng được chuyện làm ba bị thương.

      "Dù sao ba tôi cũng bị các người đánh gãy xương, vậy nên về tiền thuốc men chắc chắn các người phải lo còn những chuyện khác để cảnh sát lo ." Vương Tĩnh Kì cảm thấy việc này có gì để thương lượng , giết người đền mạng, đánh người bồi thường tiền là lẽ đương nhiên, dù người bị thương là ba hay là người khác Trương Đông Thăng vẫn bị pháp luật xử lí.

      Triệu Giang nghe Vương Tĩnh Kì vậy sắc mặt tốt. Nhưng nghĩ đến ông lão nhà mình vẫn còn ở đồn cảnh sát lại cố gắng chịu đựng hạ mình:

      "Tĩnh Kì này, dì biết là hôm nay ba Trương Sương do quá kích động nên mới làm nhe vậy, nhưng con nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ chứ, tốt xấu gì tại con và Trương Dương vẫn chưa ly hôn, vẫn còn gọi ông ấy là ba. Vậy có phải con nên giơ cao đánh khẽ thả người ra "

      Vương Tĩnh Kì nghe xong lời của bà, cười " hai năm rồi, giờ tôi và Trương Dương cũng phải ly hôn. Hai năm qua tôi ở đó làm bảo mẫu cho các người rồi còn gì"

      Lời này làm cho Trương gia chột dạ, Trương Dương giật mình. Cuối cùng là vẫn biết gì.

      "Các người cũng vừa rồi còn gì, tôi chỉ là giáo viên, biết người khác làm việc xấu cũng chỉ biết thông báo với cảnh sát chứ đâu có quyền thả người" Vương Tĩnh Kì trực tiếp mình quả kia năng lực.

      " là…Hừ…Mẹ ta cho mặt mũi còn muốn , là ba tới đây làm loạn trước, cho nên cha ta mới đẩy cái. Mẹ à, con rồi ta phải người tốt đâu. Nẹ còn lằng nhằng làm gì nữa." Trương Mẫn bị Trương Phượng giữ ở phía sau nhưng tới lúc nghe thấy lời của Vương Tĩnh Kì liền chịu được mà vùng vằng thoát ra.

      Vương Tuấn Kì ở bên cạnh tuy rằng vẫn gì, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm tất cả mọi người trong Trương gia, nếu như xét về số lượng hai em thua. Vậy nên càng cần phải tỉnh táo để đối phó thôi.

      Sau đó nhìn đến Trương Dương thấy em tiến về phía hoa quả rồi lại tiến tới chỗ .

      " muốn gì, trước tất cả mọi người muốn đánh nhau đúng ? Mọi người hãy làm chứng cho. tại tôi và trai chỉ phòng vệ và bị tấn công." Vương Tĩnh Kì đối với trai bảo vệ như vậy đó.

      Triệu Giang vốn muốn lôi kéo con tới chuẩn bị đánh người. Nhưng khi nghe xong Vương Tĩnh Kì như vậy ngừng lại chút. Nhưng nhìn thấy con mình sợ nó chịu thiệt, ý nghĩ nóng lên, cái gì cũng để ý liền vọt lên.

      Vương Tĩnh Kì tuy rằng đánh nhau, nhưng cũng phải nhìn thấy mình như vậy mà giúp.

      "Mẹ, em , các ngươi đừng làm loạn , có rất nhiều người nhìn đó." Trương Dương rốt cục ở bên cạnh đứng yên, chạy tới can ngăn, nhưng khi phụ nữ đánh lộn gì có thể can ngăn. Vậy nên cũng bị chút thương tích.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :