1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, trùng sinh] Lại trầm luân lần nữa - Hải Ma Phấn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 39: Dòng nước lạnh nổi lên



      Tiến vào tháng chạp rét đậm, gần cửa ải cuối năm, Diệp Thanh Thành ngược lại so với bình thường càng công việc lu bù lên, các loại báo cáo, mỗi ngày đều ở bệnh viện công tác đến rất khuya.

      Công tác tư vấn viên ở trung tâm tư vấn của Cố Noãn Phong cùng công việc của Diệp Thanh Thành hoàn toàn ngược lại, tất cả mọi người đều bận thu xếp lễ mừng năm mới, tay của bọn họ đón đến vụ án cần tư vấn. Cố Noãn Phong được nhàn dỗi, vì để cho Diệp Thanh Thành thêm phiền toái, buổi trưa liền ăn ở nhà ăn, sau khi tan việc cũng mua đồ ăn trà chiều đến cùng Diệp Thanh Thành, chờ tan tầm cùng nhau về nhà.

      Có vài báo cáo thường quy đều có mẫu cụ thể, Cố Noãn Phong giúp đưa vào máy tính, giảm bớt lượng công việc của .

      Chạng vạng hôm đó, nàng mang theo trà chiều mới vừa tiến đến phòng làm việc của viện trưởng, Tần Thương liền nửa nửa giả nhạo báng: "Nếu như chậm thêm chút mà em đến, có người hai mắt phải lồi ra."

      Diệp Thanh Thành trông thấy Cố Noãn Phong đôi mắt liền sáng ngời lên, vội vàng đặt hồ sơ tay để xuống, tiếp nhận bữa trà chiều tay Cố Noãn Phong.

      Cố Noãn Phong biết lại Tần Thương, thức thời cười ngồi vào bên cạnh Diệp Thanh Thành.

      Diệp Thanh Thành mở túi ra, đem cháo cá trứng chim cút cùng hai suất thủy tinh tôm giáo bày lên bàn: "Tử Khanh, Tiểu Thương đến ăn ."

      Chu Tử Khanh uống vài ngụm cháo, dùng chiếc đũa vừa mới chuẩn bị kẹp thủy tinh tôm giáo, bị Tần Thương dùng chiếc đũa hất ra: "Cậu tốt hơn hết cứ húp cháo , ăn đồ ăn nhiều dinh dưỡng ảnh hưởng đến vết thương của cậu đấy."

      Cố Noãn Phong nghe cảm thấy Tần Thương rất quan tâm Chu Tử Khanh.

      Nhớ chạng vạng hôm trước nàng mua trà chièu đưa tới thời điểm, trông thấy Chu Tử Khanh cả mặt tím xanh, ngay cả khóe miệng cũng rách, cảm thấy kinh ngạc nhìn nhiều mấy lần, Tần Thương tiến đến bên người Chu Tử Khanh, nhiệt tình ôm bả vai Chu Tử Khanh cho nàng biết, bởi vì người nào đó đường chỉ lo xem điện thoại di động, bị đâm vào thân cây, kết quả khiến cho quai hàm bị phá vỡ.

      "Tốt thôi, vậy phần tôm giáo kia thuộc về cậu, cháo này liền là của mình." Chu Tử Khanh bộ mặt chút gợn sóng bưng qua phần cháo chưa động tới của Tần Thương, ừng ực uống ngụm, khiến cho Tần Thương tức giận đến mức cắn chiếc đũa.

      Cố Noãn Phong rất hâm mộ tình bạn giữa bọn họ, giống nàng có bạn bè lâu dài như vậy. Lúc học đại học có thân thiết với Triệu Tân Nghi, nhưng từ khi ấy đến vùng khác liên lạc ít , tình bạn tự nhiên cũng liền nhạt cơ hồ còn.

      ***

      "Noãn Phong, qua mấy ngày nữa còn nhiều công việc như vậy, dành nhiều thời gian hơn cho em." Diệp Thanh Thành giửa xong bát đũa, dính ở sau lưng Cố Noãn Phong.

      "Chúng ta phải là ngày ngày đều ở cùng chỗ sao?" Cố Noãn Phong đem sữa còn nóng bưng cho Diệp Thanh Thành, "Uống xong tắm rửa trước ."

      "Em đâu vậy?" uống rất vội, đặt cái ly xuống liền đuổi theo ra đến.

      " lên sân thượng lấy quần áo." Cố Noãn Phong cười nhìn sang Diệp Thanh Thành bám theo sát phía sau nàng, đều sắp nửa đêm, nàng còn có thể đâu?

      " bị cảm mạo khỏi rồi." Diệp Thanh Thành đưa hai tay từ phía sau qua nhốt chặt nàng, hơi thử nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm của nàng.

      Trước đây sợ đem cảm mạo lây cho Cố Noãn Phong, liên tục nghẹn, đêm nay nàng tại trước mắt chính là vật sáng thể dời tầm mắt được, trời mới biết tại khát vọng nàng đến cỡ nào.

      Hơi thở của chọc cho nàng ngứa ngáy chút, cười duyên thôi: "Thanh Thành, em biết bệnh cảm mạo của tốt lắm."

      "Cho nên, nghĩ muốn em." Diệp Thanh Thành trong mắt hằn lên vết đỏ của ham muốn, xoay thân thể của nàng qua, môi chính xác bắt được đôi môi của nàng, tay từ vạt áo vuốt ve mà lên, linh hoạt cởi nút áo ra, cầm bên đầy đặn non mềm mà xoa nắn.

      Cố Noãn Phong đầu óc tại kích thích trở lên hỗn độn và mơ hồ, mặt đỏ ửng sắp giống như nhiệt độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay của : "Thanh Thành, chờ em thu quần áo ..."

      "Nhưng mà đợi được."

      Nàng kiều mị tựa như đóa hoa nở rộ, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm non mịn, làm cho Diệp Thanh Thành hô hấp càng thêm dồn dập, hầu kết ở cổ của nhấp nhô, rốt cục kềm nén được, nhanh chóng cởi quần áo của nàng ra.

      Chặn ngang ôm Cố Noãn Phong đặt ghế sofa trong phòng khách, đôi môi nóng bỏng tới bụng của nàng cùng thủ phủ u mật, đem cánh hoa non mềm mút ở trong miệng, sau đó dùng lưỡi liếm từng cái.

      lấy tốc độ cực nhanh tiêu diệt tất cả chướng ngại vật người hai người, đỉnh to con run rẩy tìm kiếm ngọt ngào ngoài phạm vi cửa động: "Bảo bối, để cho vào."

      Tuấn nhan của chứa đựng dục niệm làm cho Cố Noãn Phong thất thần, rầm rì muốn di chuyển thân thể, lại bị nâng lên hai

      chân gác ở vai, nâng mông của nàng, cường hãn cái động thân.

      quá vội vàng khẩn cấp, cứ thế động thân đâm vào, Cố Noãn Phong khó chịu nức nở: "Đau - - "

      " quá gấp gáp, bảo đảm lập tức khá hơn." Diệp Thanh Thành cúi người ngừng hôn môi khoé của nàng, cảm thấy nàng buông lỏng mới bắt đầu dùng lực va chạm lâu dài.

      Trong phòng khách rất nhanh liền tràn ngập thanh mê say như túc làm tâm hồn bị lạc, tay của phủ lên nơi tương liên (nối liền, kề sát) của bọn họ, than thở: "Bảo bối, em tuyệt quá."

      vòng thế công kết thúc, khi Cố Noãn Phong cho rằng kết thúc, vòng thế công mới lại lại lần nữa triển khai.

      "Thanh Thành, đừng." Nàng bắt đầu nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ, ngược lại lại càng hào hứng dâng cao thêm vài phần.

      "Bảo bối, ban đêm thuộc về chúng ta giờ mới bắt đầu, huống chi còn muốn đem mấy ngày nay đều bù trở lại nữa đây." Diệp Thanh Thành đằng sau còn có câu: 'còn có trước kia nợ '

      " cái tên quỷ háo sắc này, em muốn nghỉ ngơi."

      " là ác quỷ háo sắc, em biết đói bụng bao lâu rồi, uy no bụng , tha cho em nghỉ ngơi." đem đôi chân gác ở vai lôi kéo rộng ra đến góc độ lớn nhất, nghênh hợp với tiến công của ...

      " là bác sĩ, nên quá độ." Cố Noãn Phong thấy được người nam nhân này điên cuồng, bị lực đẩy đỉnh đầu chạm đến lưng dựa của ghế sô pha, muốn cù , lại bị cầm hai chân, hai tay với mãi tới.

      " là bác sĩ làm sao vậy? Cùng em ở chỗ chính là chồng, giường là người của em. Chẳng lẽ tại em đúng sao?" Diệp Thanh Thành lặng lẽ rút khỏi bộ phận, lại càng cuồng dã đâm vào, cảm giác sung mãn phong phú, làm cho hâm nóng tê dại thôi, lực đánh càng lúc càng mạnh, cũng càng lúc càng thâm nhập...

      Tính (tình : bằng tâm hồn, tính : bằng thể xác) trước kia đối với Diệp Thanh Thành mà chỉ là thư giải khi thân thể cần, để chứng minh cảm giác có được nàng là chân . Bây giờ đối với Diệp Thanh Thành mà đó là loại phương thức biểu đạt tình với nàng, dùng quan hệ thân mật nhất biểu đạt tình trong lòng đối với nàng.

      "Diệp Thanh Thành, cái tên bại hoại này - - "

      " đứa bé ngốc, em biết bại hoại em sao?"

      Cảm giác mất hồn tột đỉnh phô thiên cái địa hướng bọn họ đánh tới, từng đợt rồi lại từng đợt, kích động ngừng.

      ******

      Gió Bắc lạnh lẽo vù vù thổi, vô khổng bất nhập* chui vào mọi khe hở, bầu trời có chút sương mù, dường như nổi lên dòng nước lạnh càng mạnh mẽ.

      (*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng có)

      Tại bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Trung Hằng, Tô Dao ngăn lại Lâm Hiếu Đường: "Tôi mang thai."

      Lâm Hiếu Đường có vẻ tâm tình tệ, chút suy nghĩ liền từ trong ví lấy ra tấm thẻ vàng ném cho Tô Dao: "Tiền trong tài khoản, đủ để phá vài cái thai, thể tưởng được năng lực của tôi cũng tệ lắm, buổi tối làm cho mang thai, phỏng đoán cũng phải được cao triều vài lần ."

      Tô Dao cầm lấy thẻ vàng nhìn nhìn, khinh bỉ thuyết: "Tỷ tỷ ta thiếu tiền, đem DVD cho tôi, nếu đừng hòng tôi nạo thai."

      "DVD?" Lâm Hiếu Đường hiểu ý tứ Tô Dao.

      "Chính là lần lầu các nhà ." Tô Minh khi đó còn chưa phát đạt như bây giờ, Tô Dao tuổi lại bị mạnh gian còn bị quay lại hình, vì vậy thể báo án.

      "Lần bị tôi phá thân?" Lâm Hiếu Đường dâm đãng cười rộ lên.

      " con ngốc, lẽ cho là tôi vừa hưởng thụ vừa thu hình lại ? Chỉ là muốn bị lấy lời khai, lại dùng tiền xoá án mà thôi. Lừa gạt mà thế nhưng cũng tin, Tô Minh tại sao có thể có đứa con vừa dâm đãng lại có đầu óc như vậy?"

      Tô Dao kỳ cũng phải là có đầu óc, phải là người để Lâm Hiếu Quân sai khiến, ta muốn mượn cơ hội lần này đòi DVD, giờ mới biết được bị cái tên biến thái này đùa giỡn nhiều năm như vậy, nghe thế đột nhiên dâng lên cơn tức, thù mới cộng thêm hận cũ cuồn cuộn, ta thậm chí quên mình diễn trò, tiến lên liền cho Lâm Hiếu Đường cái tát mạnh.

      "Tên biến thái chết tiệt này, nghĩ tới mực gạt tôi, tôi đánh chết ."

      Vang dội bạt tai, Lâm Hiếu Đường bị đau, khuôn mặt trắng nõn lên vẻ hung tàn, nghĩ cũng có nghĩ nhiều liền tât lại Tô Dao: "Tiện nhân, điên rồi, muốn chết sao?"

      Tô Dao đẫ bao giờ bị người tât đâu, non bạch mặt lập tức nổi lên vài vạch đỏ, chỉ có nóng rát đau đến chết người, trong miệng còn có mùi máu tươi: "Hôm nay tôi liều mạng với - - "

      Xông lên cùng Lâm Hiếu Đường giằng xé, hai người hộ vệ thấy bọn họ động thủ, cũng liền vội vàng tiến lên, tràng diện lập tức hỗn loạn mảnh.

      Tô Dao cảm giác bụng quặn đau muốn chết, có cái gì đó từ bụng chảy xuống: "Gọi xe cứu thương - -" ta ăn thuốc phá thai từ trước khi đến đây, bây giờ thời gian đúng lúc công hiệu của thuốc phát tác.

      ******

      "Quân thiếu, lão gia tử tìm cậu khắp bốn phía đấy, chuyện vỡ lở."

      Lâm Hiếu Quân nhìn xem bầu trời mù mịt ở ngoài rèm cửa, nụ cười lạnh chứa đựng vẻ tà ác, thời gian cuối cùng tới sao?

      Đèn phòng cấp cứu tắt, Lâm Hiếu Quân trông thấy thái dương Tô Minh nổi lên gân xanh dữ tợn, mất khống chế níu lấy bác sĩ cổ áo: " tại tôi quan tâm phải là cái gì thai nhi, mà là con của tôi làm sao vậy?"

      "Bệnh nhân trước mắt có nguy hiểm, có điều..."

      "Có điềi cái gì?"

      "Về sau chỉ sợ rất khó có thể mang thai."

      Tô Minh tin trừng mắt nhìn bác sĩ, thân hình lảo đảo lui về phía sau vài bước, chỉ có đứa con này, gia sản khổng lồ này chẳng lẽ về sau ngay cả cái người nối nghiệp cũng có sao?

      "Asan, ngươi đem Lâm Hiếu Đường bắt tới cho ta , ta lột da cái tên súc sinh này, ta phải là Tô Minh."

      "Đứa trẻ này với tôi chút quan hệ cũng có, ta là vị hôn thê của Lâm Hiếu Quân, tôi làm sao có thể... Nhất định là tôi bị người hãm hại..."

      "Vậy làm giám định DNA . Tôi muốn làm cho xem chút có người vu khống hay ." Tô Minh sắc mặt tàn bạo giống như ác ma đến từ địa ngục, "Nếu như là ..."

      Khoé mắt của quét đến Lâm lão gia tử: " ai có thể cứu được ."

      Asan đem cây bút ghi giao cho Tô Minh: "Chủ tịch, đây là tiểu thư trước khi hôn mê bảo tôi giao cho ngài."

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 40: Tạo hóa trêu ngươi



      Khi Tô Minh đem báo cáo giám định DNA nện vào mặt Lâm Hiếu Đường quỳ mặt đất, chút mong chờ trong lòng Lâm lão gia tử cũng tiêu tan. Cặp mắt từng khiến cho vô số người lạnh tràn đầy vẻ mệt mỏi, vì để cho chuyện huyên náo càng lớn, nghiêm lệnh ém miệng, thậm chí ngay cả con trai con dâu cũng để cho bọn họ chạy tới, ngoại trừ cận vệ canh giữ ở bên ngoài, trong gian nhà này cũng chỉ có bốn người.

      nghĩ tới nội dung máy ghi lại là ghi được chuyện Tô Dao bị Lâm Hiếu Đường cưỡng hiếp, Tô Minh bây giờ phải là người năm đó có thể so sánh với, nghiệp có thể như mặt trời ban trưa tài đại khí thô, suy xét lại mọi chuyện lượt, hiển nhiên cái nha đầu Tô gia này đến là có chuẩn bị.

      "Lâm chủ tịch, ông xem giờ giải quyết riêng hay là báo cảnh sát?"

      tiếng Lâm chủ tịch này của Tô Minh, Lâm lão gia tử biết còn đường sống để cứu vãn, việc đến nước này, Lâm Hiếu Đường cái đồ hỗn trướng kia là tránh được bị đau khổ về xác thịt.

      "Tôi rất lấy làm hổ thẹn, trong nhà làm sao sinh ra cái loại vô liêm sỉ như vậy, Tô chủ tịch muốn chúng tôi đền bù như thế nào, chúng tôi tận lực đền bù. Nếu như ông muốn trút giận, người ở đây tùy ông xử trí ." Nếu quả bị báo cảnh sát, giá cổ phiếu Trung Hằng đưa ra thị trường cùng với các hạng mục khác liên quan đều bị thương nặng. Muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này, chỉ có thể làm cho Lâm Hiếu Đường tự làm tự chịu.

      "Đền bù tổn thất cái gì? Tiền sao? Tiền có thể tại ra cháu ngoại cho tôi sao? tại người lưu lại, về phía Lâm chủ tịch tôi xin phép tiễn." Tô Minh hung dữ nhìn chằm chằm bộ phận ở đũng quần Lâm Hiếu Đường, Tô gia chúng ta tuyệt hậu, vậy thù tại ta liền phế ngươi , vì nữ nhi cùng cháu nội của ta báo thù.

      Lâm Hiếu Đường sợ đến mức toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn xem Lâm lão gia tử ra ngoài, so với tiền tài, chỉ có thể bị vứt bỏ, đúng là thà rằng ngồi tù cũng muốn mình ở tay Tô Minh nhìn như con sói đói tàn bạo.

      "Gia gia - -" muốn đứng lên, lại bị hộ vệ của Tô minh gắt gao đè lại.

      Trả lời tiếng "bùm"- thanh cửa bị đóng lại, hai nam nhân thân hình kiện tráng vè phía , Tô Minh hung ác : " cần phải dùng thuốc tê, ta muốn nhớ kỹ nỗi đau này..."

      ***

      Cùng thời khắc đó, tại phía xa góc Tân Thành, Lâm Hiếu Quân lờ mờ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của Lâm Hiếu Đường, nhàng nở nụ cười mỉa mai vui vẻ, Đại bá mẫu, nửa đời sau bà liền chông coi ông họ bị thiến mà an phận sống qua ngày .

      Xuống xe, cũng vội vàng vào, dựa vào xe hơi nhìn sân nhà có vẻ có chút tiêu điều, hút điếu thuốc, dau đó vât xuống đất lấu chân giẫm tắt, sửa sang lại cổ áo, ống tay áo, mới đạo mạo về phía sâu trong sân.

      Vẫn chưa đến thềm đá, bị người quý phụ tuổi trung niên ngăn cản đường , chỉ vào ác liệt nhục mạ: "Lâm Hiếu Quân, cái đồ dã chủng có nuôi dạy này, nếu như bị tao tra ra được là mày thông đồng với con nha đầu Tô gia kia giở trò quỷ, tao khiến mày chết vô cùng thê thảm."

      "Đại bá mẫu, chú ý hình tượng của bà, hơn nữa người lớn tuổi nên luôn đến cái chữ ' chết ' này, đó là điềm xấu."

      "Mày cái đồ dã chủng này - - "

      Bà ta giơ tay lên cao định tát tay bị Lâm Hiếu Quân gắt gao chế trụ: "Nhớ kỹ, còn chưa tới phiên bà giáo huấn tôi, tôi chỉ nhịn bà lần này, nếu có lần sau, tôi tăng gấp bội trả lại cho bà."

      Lâm Hiếu Quân đẩy ra cánh cửa thư phòng nặng nề, nhìn thấy Lâm lão gia tử phảng phất trong đêm liền trở nên gần đất xa trời, mái tóc hoa râm thành trắng xoá mảnh.

      "Là làm ?"

      "Chỉ là đáng tiếc còn có đạt tớidự kiến của tôi. Thí dụ như, ông bởi vì cháu nội duy nhất bị người phế mà tức giận đến té xỉu?"

      "Mày - -" Lâm lão gia tử bị Lâm Hiếu Quân tức giận đến mức chưởng đập ở bàn viết.

      " cần phải trừng mắt với tôi như vậy, tôi phải là nghiệt chủng mà ông luôn miệng sao? chừng ngay cả mẹ của tôi cũng biết tôi là con của ai. Có khi tôi cũng thấy buồn bực, tôi giống cái người cha khắp nơi ở bên ngoài lưu loại (gieo giống, nhiều con riêng) niên tảo thệ (chết trẻ) kia, cũng giống ông bác nhu nhược vô năng, ngược lại cực kỳ giống ngài."

      Lâm lão gia tử bỗng nhiên đứng lên, run rẩy đôi môi cùng thân thể, dùng tay chỉ vào Lâm Hiếu Quân nghiêm nghị : "Cút ra ngoài cho ta - - "

      Lâm Hiếu Quân ra vẻ sao cả nhún nhún vai mở cửa ra: "Có lẽ ta cần phải thông báo với ngài trước, tôi giành được nhiều hơn ngài mười phần trăm cổ phần của Trung Hằng, cho nên đến lúc ngài nên tĩnh dưỡng."

      Lúc trở về rất nhàn nhã, cách xe hơi còn có nửa mét, liền nghe thấy trong biệt thự truyền đến tiếng người ồn ào: "Người đâu mau tới, lão gia ngất rồi..."

      ******

      Đêm đen tối giống giội lên mực đậm, gắt gao tán ra.

      Trong khu biệt thự theo phong cách châu Âu ở ngoại ô, khí có vẻ ủ dột trầm lặng giống như bóng đêm.

      "Đại Lưu, còn chịu ra sao?" Nữ nhân dáng người yểu điệu lo lắng tới lui ở đại sảnh, trông thấy đại Lưu từ lầu xuống vội vàng hỏi.

      "Phu nhân, quân thiếu chờ ấy nghĩ thông suốt tự nhiên liền ra."

      "Nó rốt cuộc suy nghĩ gì, đều hai ngày, ăn uống, chuyện tốt liên tiếp rơi xuống đầu nó còn buồn cái gì?" Liễu Tiểu Thiền càng ngày càng hiểu suy nghĩ của đứa con trai này, trước kia khi bà ta làm âgm ĩ, còn có thể cùng bà ta vài câu, tại mặc kệ lời lời dối, tóm lại lười phải chuyện với bà ta.

      "Cậu lại lên xem chút xem nào." Bây giờ là cơ hội rất tốt, bà ta còn chuẩn bị ăn mừng chút đây.

      Đại Lưu vào thư phòng, tầm mắt Lâm Hiếu Quân quét đến bóng dáng sau cánh cửa khép hờ, khóe miệng nhấc lên nụ cười lạnh lương bạc.

      "Đại Lưu, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng hoàn toàn nhìn , thân tình, tiền tài cũng phải là điều làm cho con người vui vẻ nhất, báy giờ tôi chuẩn bị rời thôi."

      "Quân thiếu, định nghỉ phép sao?" Đại Lưu ngược lại là người thực tại, lời của Lâm Hiếu Quân làm cho hiểu.

      " phải, tôi định quay lại nữa"

      "Vì sao? Lão gia trúng gió, phải là luật sư ủy thác đem Trung Hằng giao cho sao? Còn có phu nhân bên này..."

      "Nếu định khuyên tôi chú cần , dù sao chú theo tôi nhiều năm như vậy, tôi chuyển khoản tiền vào tài khoản cho chú."

      Liễu Tiểu Thiền yên tâm theo đại Lưu lên, tại bên ngoài cửa thư phòng mơ hồ nghe thấy nội dung bọn họ chuyện, gấp đến độ là hai bàn tay được bảo dưỡng thích hợp đều xoắn vào nhau. Bà ta làm sao có thể làm cho chuyện như vậy xảy ra, bà ta đối với chuyện điều hành Trung Hằng chữ cũng biết, nếu như Lâm Hiếu Quân buông tay mặc kệ tất cả, bà ta lấy cái tập đoàn kinh doanh được thù có lợi ích gì, hơn nữa phía dưới còn có nhiều công nhân viên cần phải nuôi sống như vậy.

      Đại Lưu từ thư phòng Lâm Hiếu Quân ra, bị Liễu Tiểu Thiền ra hiệu theo đến cái gian phòng khác có ai.

      "Đại Lưu, tôi muốn cậu từng chữ từng câu cho tôi biết, nó cái gì đó?"

      Đại Lưu lau mồ hôi lạnh, nghĩ đến lúc ra khỏi thư phòng Quân thiếu : nếu như phu nhân hỏi cậu cái gì, cậu liền đúng theo thực tế .

      Nuốt nước bọt, liền đem lời hai người lại lần, từng câu từng chữ sai chút nào.

      Liễu Tiểu Thiền gấp đến độ ôm lấy tim: "Đại Lưu, cậu có biết rốt cuộc nó vì cái gì ? Thậm chí thời gian trước nó còn muốn giải trừ hôn ước, tại Tô gia cũng chủ động đề nghị trước."

      Vì cái nữ nhân kết hôn kia, Lâm Hiếu Quân thế nhưng giâdu giếm bà ta cùng Tô Dao đơn phương đề xuất giải trừ hôn ước, khi Tô Dao cho bà ta biết, bà ta làm thế nào cũng thể khiến bọn họ giải trừ. có mối hôn với Tô gia này, bọn họ tại Lâm gia được coi là thứ gì cả. Bà ta nghĩ hết mọi biện pháp xử lý nữ nhân kia.

      có hôn ước trói buộc, quyền điều hành tập đoàn cũng do mình độc tài, khi ước mơ sắp thành hiẹn thực, tại sao nó lại muốn vứt bỏ hết thảy vậy?

      Đại Lưu xong, buông đầu xuống trầm mặc.

      Liễu Tiểu Thiền mặc kệ Lâm Hiếu Quân có cho vào hay , tượng trưng gõ vài cái lên cửa, liền vào thư phòng.

      Cả phòng toàn mùi rượu gay mũi, bà ta biết khi nào mang cốc vào thư phòng.

      "Tô gia từ hôn, Tô Dao cũng bị Tô Minh đưa ra nước ngoài, Trung Hằng tại mấy chốc là của con, tại sao trong lúc mấu chốt này, con lại chuẩn bị rời ?"

      "Mẹ chỉ biết đến tiền, cũng biết đời này còn có tình cảm sao"

      "Hiếu Quân, nếu như con quả nữ nhân kia, mẹ phản đối con đem ta cưới vè, mỗi tội là phải chờ con ngồi vững vàng rồi sau."

      "Có thể bây giờ mẹ đồng ý cũng quá muộn, ấy tha thứ cho con. Mẹ, mẹ ra ngoài , con muốn uống rượu say, có lẽ quên được ấy."

      Liễu Tiểu Thiền nhìn xem bộ dạng chán chường của Lâm Hiếu Quân, rót vào trong cổ họng dường như phải là rượu mà là nước lọc, muốn đem bình rượu tay cướp , nhưng lại sợ nổi khùng lên huyên náo càng vui.

      "Nếu như giữa các con có hiểu lầm gì, hãy để mẹ ra mặt giúp con cùng ấy giải thích."

      "Mẹ có ích lợi gì, chuyện này ai có thể đến giúp con, từ nay về sau mẹ muốn làm gì cữ làm cái đó , đem những thứ vốn thuộc về con đều lấy , ngay cả con đều chán ghét chính mình." Lâm Hiếu Quân khẽ nhắm mắt, che lại ánh sáng khó hiểu trong mắt.

      ******

      Liễu Tiểu Thiền thể cam chịu trước tình thế này, nếu vô luận như thế nào bà ta cũng hạ thấp thể diện tìm đến Cố Noãn Phong.

      biết ánh mắt con trai bị làm sao, nữ nhân trước mắt này tư sắc cũng bằng nửa Tô Dao, biết có phải trong lòng nam nhân thứ gì chiếm được vĩnh viễn đều là tốt nhất hay .

      "Bác , chắc hẳn bác nên biết cháu kết hôn. Quá khứ xảy ra chuyện g,ì tại cho cháu biết cũng còn chút ý nghĩa nào."

      Vị quý phụ trung niên xinh đẹp này chủ động đến trung tâm tư vấn tìm nàng, chủ động tự giới thiệu là mẹ Lâm Hiếu Quân, mang nàng tới phòng khách trung tâm nghe xong trong lòng chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu ngươi.

      Vẻ ngoài, gia thế của Cố Noãn Phong, Liễu Tiểu Thiền đều cực kỳ thích, vì nữ nhân này mà bà ta cùng con trai lại càng trở lên ngăn cách xa lạ rất nhiều. tại bà ta chủ động tìm đến, chỉ có cảm ơn, còn bày ra bộ cao cao tại thượng nể mặt, Liễu Tiểu Thiền lập tức liền lạnh mặt.

      " phải là con tôi thích , nghĩ rằng tôi đến tìm sao? Nhiều nữ nhân xuất sắc như vậy, huống chi còn cái gì cũng tốt."

      "Bác có thể nghĩ như vậy là được rồi. Tôi còn phải làm việc, xin trước, mời bác tự nhiên."

      Nhìn xem Cố Noãn Phong ra ngoài, Liễu Tiểu Thiền mới cuống quít hối hận, hôm nay bà ta đến là để làm thuyết khách, sao lại xúc động đem chuyện khiến cho bết bát hơn rồi vậy?

      ...

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 41: có tự tin



      Bệnh viện của Thanh Thành có lãnh đạo cấp đến thị sát, đến sớm cũng phải chờ, Cố Noãn Phong liền vội gấp rút lên đường, đeo túi sách chầm chậm dọc theo con đường lớn ngoài viện tư pháp.

      GióTây Bắc ù ù dùng sức thổi, hơi thở đều hóa thành từng sợi khói trắng, mà ngay cả ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu nên mặt đường xi măng cũng bởi vì rét lạnh mà có vẻ trắng bệch.

      bóng dáng chặn lại đường của nàng, Cố Noãn Phong thấy là Lâm Hiếu Quân cũng kinh hãi, buổi sáng sau khi gặp mẹ của cũng biết Lâm Hiếu Quân tìm đến nàng.

      Vẻ mặt của Cố Noãn Phong khiến cho trong lòng Lâm Hiếu Quân sôi trào nên trận khó chịu, nàng cùng Diệp Thanh Thành ở bên nhau lâu ngày, ngay cả ánh mắt đều học theo lạnh nhạt như . Sau khi đối mặt vài giây vơi Cố Noãn Phong, nhanh chóng đầu hàng.

      "Noãn Phong, chúng ta làm lại lần nữa được , tại còn bị vướng chân, tin tưởng lần cuối cùng, tất cả lờ hứa với em trước kia cũng thực , thậm chí bảo đảm có thể làm tốt hơn như vậy rất nhiều."

      "Hiếu Quân, cám ơn còn nhớ những chuyện đó, nhưng em kết hôn."

      "Noãn Phong, cần phải luôn nhắc nhở rằng em kết hôn, chuyện này biết , chỉ muốn hỏi, em còn chịu tha thứ cho sao?"

      "Mẹ buổi sáng cho em biết, mặc kệ tin hay , kỳ cho dù có nguyên nhân như vậy, em cũng sớm còn so đo. qua coi như xong , làm người nên nhìn về phía trước."

      "Em tha thứ , Noãn Phong, vậy trở lại bên cạnh , nếu như là bởi vì Diệp Thanh Thành, tìm ta. Chỉ cần em gật đầu, những chuyện khác hết thảy đều giao cho giải quyết."

      "Lần trước em qua cho , em ấy." Cố Noãn Phong biết Lâm Hiếu Quân bởi vì chuyện trong nhà cùng mẹ của mới chia tay với nàng hai lần, nhưng mà bọn họ rốt cuộc vẫn bỏ lỡ: "Cho nên, em thể nào rời ấy, hãy bảo trọng."

      Sắc mặt Lâm Hiếu Quân tuyệt vọng cố gượng chống, là quá tự phụ trong đoạn cảm tình này sao? Cho rằng nàng vô luận khi nào cũng đều chờ ? Mất nàng, bây giờ còn có cái gì?

      Mắt sắc trông thấy ven đường đối diện có chiếc Audi A8L màu đen đỗ lại, có thể nhìn được bên trong có người nam nhân tóc ngắn gọn gàng nhìn bọn họ.

      Lâm Hiếu Quân mâu quang thoáng lên mạch nước ngầm, đưa tay bắt lấy cánh tay Cố Noãn Phong: "Noãn Phong, chờ chút."

      Ánh mắt của chân thành tha thiết: "Nếu chúng ta có duyên phận ở bên nhau, vậy cho cái ôm tạm biệt, làm được người , chúng ta vẫn là bạn bè đúng ?"

      Cố Noãn Phong cau mày muốn giằng cánh tay ra, lại bị Lâm Hiếu Quân kéo vào trong lòng.

      "Vào thời điểm tôi đồng ý lấy ấy, đáng nhẽ tôi phải phải để đoạn cảm tình này xuống. may là tôi quay đầu lại muộn, chưa tạo thành sai lầm lớn. Hôn nhân trụ cột là thuỷ chung, vào thời điểm linh hồn tôi ra quỹ (ra khỏi quỹ đạo, ý chỉ ngoại tình), tôi cũng sai rồi. Cho nên chúng ta phải là người , cũng phải là vạn bè, chỉ có thể là người quen."

      Cố Noãn Phong kéo tay cầm lấy cánh tay của mình, quyết đoán đẩy ra.

      Lâm Hiếu Quân phẫn nộ lui lại phía sau, mâu quang ám trầm quét sang thấy chiếc xe Audi A8L màu đen kia thấy bóng dáng.

      Noãn Phong, muốn tôi buông tha cho em, trừ phi tôi chết. (Mia: lời thành sấm)

      ******

      Trái tim Diệp Thanh Thành như bị vô số đao sắc nhọn đục khoét.

      Lãnh đạo Bộ vệ sinh thị sát bệnh viện xong lại tiến đến bệnh viện tiếp theo, thấy cũng khéo đến giờ Cố Noãn Phong tan sở. Nghĩ tới những ngày này bởi vì công tác bận bịu đến đón nàng tan tầm, lần nào cũng đều là nàng mua trà chiều mang tới, lúc ấy liền nóng lòng lái xe đến viện tư pháp.

      "Tiểu Cố rồi, bây giờ cậu dọc ven đường tìm có thể gặp đấy." ra gặp vị đồng nghiệp của Cố Noãn Phong, nàng nhận ra Diệp Thanh Thành.

      "Cảm ơn."

      Lục tục lại có thêm vài vị đồng nghiệp ra, Diệp Thanh Thành khởi động xe hơi, bên tai xẹt qua lời của các nàng: "Tiểu Cố là rất có phúc khí, buổi sáng là mẹ chồng sang đây xem, buổi chiều lão công lại tới đón tan tầm..."

      về hướng bệnh viện, tầm mắt của bị ngừoi ở ven đường hấp dẫn, vừa mới chuẩn bị tìm chỗ sang đường, nam nhân bên cạnh nàng liền đâm vào ánh mắt của , biết ta với nàng gì đó, lại còn ôm lấy nàng.

      Diệp Thanh Thành thậm chí có thể chứng kiến khuôn mặt tinh xảo của người nam nhân kia có nét ưu thương (ưu tư+ đau thương).

      Buông thắng xe ra, có mục đích về phía trước. Trước mắt ngừng lên hình ảnh bọn họ chen chúc ôm cùng chỗ, còn có lời của đồng nghiệp nàng nghe thấy ở cửa viện tư pháp.

      Bàn tay Diệp Thanh Thành nắm tay lái siết chặt, ngày hôm qua bọn họ còn mới vừa chat video vơi ba mẹ ở phía xa Canada Montreal. Thái độ của mẹ với Noãn Phong cũng cải thiện rất nhiều. Trong lòng dường như có rất nhiều mối cảm xúc hỗn loạn, mất trật tự nghĩ ra đầu mối.

      Xem ra vô luận người kia như thế nào vẫn ở trong lòng của nàng y như cũ. Ý nghĩ như vậy làm cho trái tim Diệp Thanh Thành đào ra cái động sâu, trống rỗng chết lặng, giật ra phần đau đớn tưởng chừng bị lãng quên kia.

      "Thanh Thành, ở đâu?" Cố Noãn Phong trông thấy phòng viện trưởng khóa cửa liền gọi điện hỏi .

      " ở..." thẳng lèo, rất xa, "Noãn Phong, bây giờ trở về bệnh viện còn cần khoảng thời gian, em thuê xe về trước ."

      "Buổi tối có xã giao sao?"

      " có."

      "Vậy em chờ , gặp về."

      Tầng lầu này yên lặng vì chỉ có phòng làm việc của viện trưởng, Cố Noãn Phong cũng muốn khi đến các phòng ban khác quấy rầy người ta, đành phải dựa vào vách tường phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra chơi chém hoa quả.

      ******

      Trong thang máy, trái tim Diệp Thanh Thành khẩn trương đập thình thịch, nóng lòng muốn cho tâm tình trống rỗng chết lặng tìm được nguồn ấm áp. Nàng đợi , gặp về.

      Dưới ánh đèn của hành lang, nàng như đứa trẻ bướng bỉnh, ngừng di tay màn hình điện thoại di, hồi chu môi ảo não, hồi lại mừng rỡ mím môi cười.

      "Noãn Phong - - "

      "Thanh Thành, cuối cùng cũng xuất , chân của em đứng tê hết rồi đấy nha." Cố Noãn Phong cười hướng Diệp Thanh Thành phác qua, cả người làm nũng mượn cơ hội đem toàn bộ sức nặng cơ thể đè ở người của .

      "Coi chừng kẻo ngã xuống."

      Cố Noãn Phong đứng thẳng lên, hai mắt dí dỏm chớp động, cảm giác Diệp Thanh Thành cứ là lạ thế nào, trong mắt có thứ gì đó mà nàng nhìn thấu, tựa hồ cực lực khắc chế điều gì.

      "Mệt lắm ?" Nàng cẩn thận vươn tay xoa lên trán của , trong giọng tràn đầy xót xa, "Em giúp mát xa."

      Diệp Thanh Thành cầm tay của nàng lên, đưa đến bên miệng hôn sâu, nụ hôn này bao hàm tình nồng đậm ở trong lòng .

      "Chân mỏi nhừ sao? cõng em." quay lưng lại, cúi người xuống, nàng cười duyên leo lên lưng .

      Suốt đoạn đường từ hành lang, thang máy, bãi đậu xe, cho đến tìm được xe của bọn họ mới bỏ được đặt nàng xuống.

      Rất hi vọng con đường này có cuối cùng, nguyện ý cõng nàng nhất sinh nhất thế ( đời kiếp).

      ******

      Đêm khuya yên tĩnh, thân thể chậm rãi từng tấc tiến vào nàng, Cố Noãn Phong cung nổi lên eo đem mình đưa lên, phối hợp mãnh liệt rút lấy, hai bên chia xẻ niềm vui thích giống như từng đợt sóng trào.

      "Thanh Thành, mũ..." Nàng thở hổn hển, thanh có chút ngắt quãng.

      " đeo." Diệp Thanh Thành nhắm mắt lại che ưu thương trong lòng, dựa vào động tác mãnh liệt chạy nước rút ngắn ngủi để cảm thụ được tồn tại của nàng.

      " phải như vậy, Thanh Thành, ..."

      Cố Noãn Phong muốn , cần đeo, nhưng mà càng ngừng công kích tại khóe miệng của nàng, lưỡi theo động tác dưới thân phập phồng có tiết tấu rút ra đưa vào. Cố Noãn Phong tại giữa hai nơi bị tấn công, sa vào trong tình triều, lời muốn cũng bị bao phủ giữa luật động ngừng nghit.

      "Ngoan ngoãn, Noãn Phong, cái gì cũng cần , dụng tâm cảm giác em."

      Buổi tối này cơ hồ đều cần cù làm, lại cũng chịu dễ dàng kết thúc.

      Cuống họng Cố Noãn Phong đều bị cường hãn hành hạ trở lên ám ách, thoáng lui về phía sau, lại bị cầm hai chân kéo về phía , bá đạo đưa vào toàn bộ, nặng nề đảo quanh trong nơi mẫn cảm của nàng, cảm giác mãnh liệt nhanh chóng cuốn tới, Cố Noãn Phong chịu nổi phát ra thanh lớn, đau đớn lại sung sướng.

      Luc chuyện đến đậm nhất, nàng lờ mờ nghe thấy Diệp Thanh Thành : "Noãn Phong, phải lròi xa - - "

      ******

      Tại trước gương chỗ thay quần áo, Cố Noãn Phong trông thấy người toàn là vết ứ đọng do tối hôm qua bị Diệp Thanh Thành mút mà thành , ngay cả cổ đều có, mạch máu dưới da làm cho dấu vết ra chút điểm đỏ bừng. may bây giờ là mùa đông có cổ áo cao để che, nếu phải quàng khăn lụa, làm sao có thể ra ngoài gặp người khác đây.

      "Vẫn chưa thay xong sao?" Diệp Thanh Thành đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng toàn thân mảnh vải đứng ở trước gương thay quần áo.

      "Chán ghét, cố ý đúng ." Cố Noãn Phong dùng y phục che kín ngực, chỉ chỉ mẫy chỗ da thịt khác.

      " xinh đẹp, thích dâu tây trồng sao?" Đôi mắt lên tia lửa nóng bỏng, "Em biết tại em quyến rũ đến cỡ nào."

      Môi chạy da thịt của nàng, Diệp Thanh Thành lấy quần áo nàng dùng để che ngực xuống, hai tay cầm lấy hai luồng tuyết trắng, trầm mê vùi đầu vào trong đó, theo hình dáng của các nàng, dùng môi vuốt ve.

      Vật to con của dĩ nhiên thức tỉnh, như cây thiết hâm nóng đẩy lấy u mật của Cố Noãn Phong, khi Cố Noãn Phong ỡm ờ cho là lại quấn lấy phen, lại thở phì phò, khẽ đẩy nàng ra, giúp nàng mặc quần áo vào.

      "Rửa mặt xong mau ra l ăn điểm tâm."

      Lúc này Diệp Thanh Thành lại tạo cho nàng cảm giác nhe tối hôm qua ở trong bệnh viện, hai tròng mắt thâm tình vẫn như cũ, chỉ là mơ hồ có thứ gì đoa nàng nhìn thấu. Là do gần đây công tác có áp lực lớn sao?

      ******

      Diệp Thanh Thành liên tiếp thất thần, có khi thậm chí cảm giác yên lòng, trong lòng Cố Noãn Phong lo lắng cho , len lén điều chỉnh đồng hồ báo thức, chờ lúc Diệp Thanh Thành tỉnh lại tìm nàng, bàn ăn bày đặt hai chén cháo củ từ nấu hạt dẻ thơm ngào ngạt bốc hơi nghi ngút.

      Nàng lôi kéo ngồi xuống, cực kỳ giống vợ hiền lành.

      "Từ trước ấy đối xử với như thế nào, chắc hẳn phải tõ hơn ai hết. Đột nhiên đối với tốt cũng là bởi vì thất vọng với tôi. Cho nên, Diệp Thanh Thành, muốn sống cả đời với tình cảm lừa gạt lẫn nhau như vậy sao? Hạnh phúc của ấy chỉ có tôi mới có thể cho. Buông tay , đến lúc rồi."

      Diệp Thanh Thành hoảng hốt nhìn xem nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời của Cố Noãn Phong, ngoại trừ lời Lâm Hiếu Quân khi đến tìm , trong lòng còn có cái thanh nhiều lần hỏi , Diệp Thanh Thành, chẳng lẽ ngươi chờ chính miệng nàng ra sao?

      Diệp Thanh Thành trong lòng cứng lại, những ngày này ràng cảm nhận được tình cảm của nàng đối với , nhưng mà so với tình cảm của nàng với Lâm Hiếu Quân, có tự tin.

      "Diệp Thanh Thành, nếu quả ấy, phải cân nhắc đến cảm thụ của ấy, làm cho ấy chân chính đạt được hạnh phúc."

      Lời của Lâm Hiếu Quân cứ bám riết lấy làm cho hít thở thông, còn muốn ăn liền đứng người lên: "Noãn Phong, dạ dày của buổi sáng tốt hình như chưa muốn hấp thu, đến thư phòng thu thập chút đồ, lát nữa trở lại ăn."

      "Nguội lạnh ăn ngon, lò vi sóng hâm nóng lại làm giảm dinh dưỡng."

      Cố Noãn Phong từng ngụm từng ngụm dùng cái muỗng đưa cháo vào trong miệng, chẳng lẽ là nàng làm ăn ngon sao? Nhưng mà nàng cảm thấy ăn rất ngon mà ? Xem ra đúng là do áp lực công việc lớn, tại ngay cả khẩu vị đều bị ảnh hưởng.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 42: trở về được nữa



      Trung tâm tư vấn vào trạng thái nghỉ đông, chỉ cần bên đoa có công việc cụ thể, Cố Noãn Phong liền nghỉ ngơi ở nhà, quét dọn vệ sinh, thu xếp ngày ba bữa, để cho Diệp Thanh Thành chen tay vào việc nhà.

      Đương nhiên, Diệp Thanh Thành nỡ để nàng chịu trách nhiệm toàn bộ cho đến khi xong hết việc. Chỉ muốn trở về tranh làm với nàng, thường thường xuất tình huống khối khăn lau hai người đều vừa cầm vừa nhìn nhau cười .

      Rất nhiều lần thấy Cố Noãn Phong săn sóc bỏ tinh dầu giúp thư giãn vào trong bồn tắm, ở máy tính tìm cách nấu món ắn làm giảm sức ép, cảnh trong thư phòng cười đến quyến rũ đấm bóp bả vai cho ..., Diệp Thanh Thành rất muốn dừng tất cả nụ cười đáp lại mặt, nghiêm túc cùng nàng :

      "Noãn Phong, em hạnh phúc sao?

      Noãn Phong, em buông xuống đoạn tình cảm ngay cả sinh mạng cũng để ý kia sao? Nếu như chưa để xuống, mà ta lại chờ em, vậy phải làm như thế nào mới đúng?"

      "Thanh Thành?" Cố Noãn Phong đưa tay lắc lắc trước mắt Diệp Thanh Thành, trông thấy nửa ngày cũng lật sang trang mới quyển sách tham khảo y khoa, " suy nghĩ gì đến mất hồn vậy?"

      Diệp Thanh Thành phát giác chính mình kỳ rất nhát gan, lời môi đảo quanh, rốt cuộc vẫn là nuốt trở lại: "À, suy nghĩ gần đây cuộc sống quá an nhàn, được em chăm sóc sắp thành béo phì."

      "Chăm sóc tốt cho Diệp Thanh Thành là mục tiêu phấn đấu cả đời của Cố Noãn Phong."

      Lời của Cố Noãn Phong, còn có động tác thể quyết tâm kia, làm cho Diệp Thanh Thành bất giác cười chua xót, mỗi người đều dùng vỏ bọc đường tự bao kín chính mình, là đắng là ngọt, cũng chỉ có tự trong lòng là ràng nhất. Thấy nàng còn ở trong thư phòng ma ma thặng thặng (lân la, quanh quẩn muốn rời

      ), biết nàng chờ mình, nhưng mà sợ hãi khi ôm nàng đem lời muốn hỏi ở trong lòng kiềm chế được mà bật thốt ra. Khi hết mọi chuyện ra, có lẽ chính là thời điểm mất nàng.

      "Ngoan ngoãn, em hãy về phòng trước, lát nữa về."

      "Em chờ ." Cố Noãn Phong nằm ở đối diện bàn đọc sách của Diệp Thanh Thành, dùng hai cánh tay chống cằm, "Em lời nào, ảnh hưởng đến , nếu em chơi game máy vi tính."

      "Noãn Phong, em ở đây thù làm sao có thể đọc vào đầu đây? Bảo đảm trước khi em ngủ trở về phòng."

      bắt đầu thấy mình phiền sao? Cố Noãn Phong nhàng khép cửa thư phòng lại, ủy khuất thấy mũi đau xót, nước mắt bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt.

      Diệp Thanh Thành nhìn xem cánh cửa phòng đóng chặt kia, đôi mắt đen vừa rồi còn có nụ cười trong khoảnh khắc phai nhạt xuống.

      Cố Noãn Phong rầu rĩ vui trở lại phòng ngủ nằm xuống, sau đó theo bản năng nắn bóp ngón tay. Nàng biết giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, cảm thấy bắt đầu ngại nàng làm phiền, còn có ràng càng ngày càng lạnh nhạt, mấy ngày hôm trước còn tưởng rằng là do áp lực công việc lớn thường xuyên thất thần, bây giờ ngẫm lại hình như nàng nghĩ lầm rồi.

      Hừ, phải là muốn yên tĩnh đọc sách sao? Em liền cho càng thấy phiền, ai kêu để ý tới em.

      Cố Noãn Phong lăn lông lốc phát ngồi dậy, chạy vào phòng đàn, tức giận bắt đầu ở phím đàn đen trắng "bầy ma cuồng loạn nhảy múa" trận.

      thanh nhe ma quái lượn lờ xuyên qua tường, Diệp Thanh Thành sửng sốt mấy giây, lập tức khẽ thở dài tiếng. Cái phương pháp em muốn khiến chú ý này lại là sao chép của , mội tội sử dụng có thành công, mà kỳ em cần sử dụng cũng có thể thành công.

      "Xem ra em đem kỹ thuật dạy cho em đều quên sạch ." Diệp Thanh Thành nhìn Cố Noãn Phong lấy ngón tay ngược đãi phím đàn, bất đắc dĩ cười.

      đến bên cạnh Cố Noãn Phong, ngồi xuống ghế đàn: "Chúng ta bốn tay cùng đàn ."

      " phải muốn xem sách sao?" Cố Noãn Phong nghiêng đầu sang chỗ khác giơ lên cái cằm, muốn để ý đến .

      " nghe thấy em dùng tiếng đàn tại kêu gọi đến cùng em mà."

      " linh tinh." Cố Noãn Phong thanh có cứng rắn như vừa nãy, nhưng mà trong lòng vẫn còn tức giận với , đứng lên chuẩn bị .

      Diệp Thanh Thành nhanh tay lẹ mắt giơ tay nắm chặt eo của nàng, kéo nàng vào trong ngực: "Vậy đàn lần trước."

      Cơ hồ ngừng nghỉ, giai điệu ' kỷ niệm tình ' từ những phím đàn đen trắng dưới ngón tay thon dài của như nước chảy chảy xuôi ra, khiến người nghe phảng phất như mình ở trong mây mù.

      ' kỷ niệm tình ' là bản nhạc duy nhất trong những bản nhạc mà Diệp Thanh Thành dạy Cố Noãn Phong mà hai người cùng đàn, điều này làm cho thân thể cứng ngắc của Cố Noãn Phong ở trong ngực Diệp Thanh Thành cũng thả lỏng ít.

      Diệp Thanh Thành đàn xong khúc, dùng môi thân mật hôn lên xoáy tóc đỉnh đầu Cố Noãn Phong: "Có muốn thử chút hay ?"

      "Thanh Thành, có bản nhạc cũ ' chờ em ', em muốn đàn cho em nghe."

      Diệp Thanh Thành suy nghĩ lát, phù hơi có phần mang theo thương cảm êm tai vang lên.

      Cố Noãn Phong lặng lẽ rời khỏi ngực của , đứng ở phía đối diện đàn Piano.

      Diệp Thanh Thành lạnh nhạt tỉnh táo trước mặt với Diệp Thanh Thành hài hước tỉnh táo kia ngừng đan xen vào nhau trong mắt Cố Noãn Phong, thoát tục ưu nhã như nhau, giai điệu quen thuộc như nhau, nàng quay sang chỗ khác lén lau nước mắt xúc động.

      chờ em, bất cứ khi nào và ở nơi nào, cũng chờ em. Lại qua nhiều tháng, nhiều năm, cũng chờ em.

      ******

      Cố Noãn Phong ra khỏi chợ nông sản liền nhận được điện thoại của Diệp Thanh Thành, hôm nay đón đoàn thị sát khảo hạch cuối cùng, buổi trưa thể trở về ăn cơm, nhưng buổi chiều tầm 3 giờ là có thể về nhà.

      Cố Noãn Phong còn chuẩn bị buổi trưa làm cheese cục tôm bự cùng linh chi ô canh gà, nguyên liệu nấu ăn đều mua xong, mặc dù trong lòng thấy tiếc nuối, nhưng nghĩ đến chuyện buổi chiều có thể về rất sớm, lại cao hứng trở lại. Vậy làm bữa tối là được.

      Lâm Hiếu Quân nhìn thấy Cố Noãn Phong, trong đôi mắt của lộ vẻ tối tăm, vẻ mặt màng danh lợi của nàng, kích thích ngũ tạng lục phủ của đều bởi vì đau đớn mà vặn xoắn thành cục.

      Hít mạnh hai hơi thuốc lá, khói thuốc kéo dài thành đường sáng mờ lượn lờ trong khí rét lạnh. Sau đó vất xuống đấy dùng chân giẫm tắt. biết nàng thích ngửi mùi thuốc lá.

      Nhanh chong đến duỗi tay ra đem Cố Noãn Phong kéo vào trong ôtô đỗ ở ven đường, nàng kinh hãi thét chói tai: "Cứu mạng - -" cuối bị nhốt vào trong buồng xe kín mít.

      "Lâm Hiếu Quân, muốn làm gì?" Khi Cố Noãn Phong thấy là Lâm Hiếu Quân, nàng còn hoảng sợ như vừa rồi. Muốn mở cửa xe lại phát cửa xe bị khóa kín.

      Lâm Hiếu Quân dựa cào tấm da dựa lưng, nhìn ra biểu cảm gì mặt.

      "Mau thả tôi xuống, nếu tôi báo cảnh sát." Cố Noãn Phong dùng túi hàng tay đập mạnh vào Lâm Hiếu Quân, thấy trong đôi mắt sắc lên tia sáng, nhưng vô cùng sâu kín quỷ dị, nàng vội vã kéo khóa túi xách ra tìm điện thoại di động.

      Lâm Hiếu Quân thoáng lên cười lạnh, tay nhanh hơn so với tay của nàng, đoạt lấy túi của nàng liền ném lên chỗ ngồi đằng trước: "Noãn Phong, vì sao em lại sợ như vậy? Yên tâm, làm gì em."

      "Vậy mau thả tôi ra."

      "Nếu Diệp Thanh Thành muốn thả em , mà em lại chủ động trở lại, như vậy chỉ có thể đem em đoạt ." Lâm Hiếu Quân tùy ý để nàng đánh đá, lấy thứ gì đó từ trong túi áo khoác giơ lên trước chỗ miệng mũi Cố Noãn Phong: "Noãn Phong, từ khi nào em trở nên đanh đá như vậy, như con mèo hoang?"

      "Lâm Hiếu Quân, điên rồi sao?" Cố Noãn Phong ở trong gian phòng đơn sơ ngừng đập cửa, tỉnh lại liền phát nàng nằm ở ghế sa lon trong phòng, cửa bị khóa từ bên ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy bên ngoài rất hoang vu, chất đống vật liệu xây dựng.

      "Tỉnh." Lâm Hiếu Quân mở cửa tiến vào, "Cơm trưa làm xong, chúng ta ra ngoài ăn ."

      " nên như vậy được hay , lúc trước khi tôi quan tâm , lại đem tôi bỏ xuống, hôm nay tôi có cuộc sống riêng của mình, lại tới cho tôi biết muốn cùng tôi ở bên nhau. Nếu là trước kia, có thể tôi mừng rỡ như điên, nhưng mà tôi Diệp Thanh Thành, là rất , thử xem tôi có thể quay đầu lại sao?"

      "Chỉ cần em từng tôi, tôi liền có lòng tin về sau em vẫn còn có thể tôi. Tôi chỉ thiếu cơ hội em cho tôi mà thôi."

      " cần phải làm chuyện ngu ngốc, chúng ta đều thể trở về được."

      "Nhưng bây giờ cái gì cũng cần, chỉ cần em." Lâm Hiếu Quân bất chấp Cố Noãn Phong trốn tránh, cưỡng chế kéo nàng ra cửa, "Nơi này chính là mua cho em, tôi chuẩn bị xây tòa trang viên, yên tĩnh an nhàn, chỉ cần em cho tôi cơ hội, từ giờ tôi cho em tất cả hạnh phúc."

      tiến tới gần nàng, nàng chân ở trước mắt, khát vọng trong lòng mọc lên như cỏ dại, môi mỏng như chim ưng mổ lên mặt Cố Noãn Phong.

      Cố Noãn Phong quay đầu , tránh khỏi môi của . Đôi môi của trượt đến mái tóc của nàng.

      Lâm Hiếu Quân đột nhiên cầm lấy hai tay của nàng ấn nàng lên vách tường phía sau, trước nàng bước, cực nhanh duỗi đầu gối ra đặt vào giữa hai chân của nàng, để cho nàng còn gian nhúc nhích.

      Toàn thân tản ra khí thế bức người, vừa dán vào, Cố Noãn Phong liền cảm giác được nơi nào đó của hâm nóng cứng ngắc, tránh cũng thể tránh, thanh của nàng bắt đầu run rẩy: "Đừng làm chuyện điên rồ, xin hãy thả tôi ra, có chuyện gì từ từ ."

      "Tôi chính là vẫn làm việc ngốc, em muốn chờ tới đêm tân hôn, tốt, tôi vẫn luôn đụng em. Ba năm, nên biết tôi nam nhân ngây thơ cái gì cũng biết, tôi có cần, nhưng mà tôi liên tục chịu đựng, nếu như phải như vậy Diệp Thanh Thành có thể chiếm được chỗ tốt sao? Nếu như hôm nay tôi động vào em, có lẽ như vậy Diệp Thanh Thành cần em nữa."

      "Lâm Hiếu Quân, nếu hôm nay động vào tôi, tôi liền chết cùng ."

      "Tốt, Noãn Phong, như vậy chúng ta liền cùng nhau hủy diệt ." Gương mặt trắng bệch của Lâm Hiếu Quân lên màu đỏ sậm, mặt dán vào nàng.

      Cố Noãn Phong chán ghét nghiêng mặt , khi Lâm Hiếu Quân sắp chạm đến, đột nhiên trào phúng cười ha hả: "Noãn Phong, em thạt cho rằng tôi điên rồi sao."

      buông nàng ra, phảng phất hết thảy chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh: "Ăn cơm , mặc dù tôi thả em , nhưng cũng cưỡng ép em."

      Cố Noãn Phong bới bát cơm, quan sát hoàn cảnh xung quanh, gian phòng này mặc dù đơn sơ, nhưng trong phòng ăn cùng phòng bếp lại đầy đủ mọi thứ.

      "Ăn , nhưng mà đừng vọng tưởng muốn chạy trốn, đây là vùng ngoại thành, bốn phía có người nào, cũng gọi đến xe, em có bao xa, tôi cũng có thể đuổi kịp bắt em trở về." Lâm Hiếu Quân cho nàng gắp thức ăn, trong giọng mang ý cảnh cáo lại làm cho lòng người phát lạnh.

      Cố Noãn Phong trong lúc vô tình nhìn thấy tủ để đồ có chùm chìa khóa, trong đó có cả điều khiển từ xa của xe hơi.

      " định nhốt tôi ở chỗ này bao lâu?"

      "Chờ đến khi Diệp Thanh Thành đồng ý cùng em ly hôn, tôi liền dẫn em rời nơi này." Lâm Hiếu Quân nghĩ đến trước đây lâu gọi điện thoại cho Diệp Thanh Thành, cuối cùng cũng nghe thấy được giọng hề còn lạnh nhạt tỉnh táo của .

      "Có chỗ tắm rửa ?"

      " lầu có phòng tắm vòi hoa sen, tôi dẫn em lên." Lâm Hiếu Quân thấy Cố Noãn Phong rất tình nguyện cùng , cũng cưỡng ép, liền ở đằng trước.

      Cố Noãn Phong khi qua tủ để đồ nhanh chóng cầm lấy chùm chìa khóa kia, vì để chúng phát ra tiếng động, bàn tay của nàng phải bóp chặt lại, nắm ở trong túi.

      "Ở chỗ này." Lâm Hiếu Quân mở cửa phòng tắm ra.

      "Tôi chưa quen dùng như thế nào, điều chỉnh thử cho tôi xem chút." Cố Noãn Phong khẩn trương đến mức hàm răng cũng bắt đầu run lên, vì để cho Lâm Hiếu Quân nghi ngờ, nàng nỗ lực làm cho giọng nghe bị run run.

      Nàng khẩn trương, Lâm Hiếu Quân nhìn thoáng qua cũng có hoài nghi gì khác, liền đẩy ra cửa kính: "Rm xem cái nút màu đỏ này chính là..."

      Cố Noãn Phong thừa dịp quay lưng lại, vội vàng chạy ra phòng tam, khóa kín cửa từ bên ngoài, rút chìa khóa ném .

      "Noãn Phong, nơi này người ở rất thưa thớt - -" Lâm Hiếu Quân hiểu ra chuyện gì quá chậm, khẽ nguyền rủa.

      Cố Noãn Phong chạy nhanh ra cửa chính, run rẩy lấy cái chìa khóa trong túi ra, dùng điều khiển từ xa ấn về hướng xe hơi, cửa xe mở ra.

      Lúc Lâm Hiếu Quân đá văng cửa ra, chỉ nhìn thấy cỗ xe kia tuyệt trần mà , phần đuôi xe hơi bốc lên khói bụi.

      Nàng căn bản biết lái xe, Lâm Hiếu Quân hoảng sợ, chạy như điên trở về phòng gọi điện thoại: "Đại Lưu, mau, dùng vệ tinh định vị tìm số xe..."

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 43: Tìm được đáp án



      Trái tim Lâm Hiếu Quân đều sắp nhảy vọt lên cổ họng, kịp đợi người tới đón , chẳng quan đến quy định xe đua thể ra đường cái, lấy chiếc xe đua trong ga-ra liền phóng về phía vừa mới nhìn thấy Cố Noãn Phong mà đuổi theo.

      Noãn Phong, tôi cho phép em gặp chuyện may, tại tôi chỉ muốn em khỏe mạnh sống, như vậy là tốt rồi.

      "Quân thiếu gia, chúng tôi tìm được, tại xe xuất ở đường Trường Thanh hướng lên tỉnh..."

      "Các cậu lập tức đến đó trước, nếu có thể chặn được xe càng tốt, ấy biết lái xe... Tôi lập tức tới..."

      ***

      Đại Lưu ngờ rằng Lâm Hiếu Quân khẩn trương lên năng lộn xộn như vậy, nếu như vị Cố tiểu thư kia thực biết lái xe, vậy hậu quả đúng là làm cho người ta phải lo lắng, dám lười biếng chút nào, ngừng thúc giục lái xe lái nhanh chút.

      Chiếc xe này của Lâm Hiếu Quân là xe thể thao có tính năng ưu việt, hiểu biết của Cố Noãn Phong về xe hơi chỉ dừng lại ở giai đoạn tập lái lúc học lái xe, hơn nữa nàng cũng chỉ lái qua loại xe chuyên môn dùng để huấn luyện học viên mới.

      Xe để huấn luyện cùng loại xe thể thao cao cấp nhất này khi lái có cảm giác đúng là chênh lệch cách xa vạn dặm, đặc biệt là tính nhạy cảm của bộ ly hợp, chân phải Cố Noãn Phong toàn khống chế được.

      Còn bàn đạp chân ga nàng chỉ dùng trực giác mà đạp xuống, chỉ thấy "Vèo - -" tiếng, xe thể thao tựa như mũi tên rời cung bay thẳng về phía trước, dọa cho Cố Noãn Phong phải ghì chặt lấy tay lái, hoàn hồn mới bối rối buông chân ra, giẫm lên thắng xe.

      Tốc độ xe cấp tốc giảm làm cho nàng theo quán tính chúi về phía trước, nàng lại cuống quít buông thắng xe ra, giẫm lên bàn đạp chân ga, sau loạt động tác giẫm đạp liên tiếp, xe thể thao lại bay nhanh xông về phía trước mà .

      Lúc mới vừa lên xe Cố Noãn Phong cũng bởi vì khẩn trương, biết tới chỗ nào, nắp xe mởi ra, tại xe thể thao trong trạng thái phi nhanh lại thắng gấp, nàng căn bản cũng chẳng quan tâm tìm cái nút gì để đem nó đóng lại. luồng gió lạnh thổi đánh vào mặt của nàng, đầu tóc cũng bị thổi bay ra sau đầu, cái lạnh thấu xương làm toàn thân nàng đều ngăn được run lẩy bẩy.

      Nơi này đúng như là Lâm Hiếu Quân cho Cố Noãn Phong, quả là vùng ngoại thành xa xôi hẻo lánh, bốn phía có bóng người, đường hiển nhiên mới làm lâu, có biển chỉ đường, cũng bởi vì thế, dưới tình huống lái xe mất khống chế nàng mới có thể vẫn bình an đường mà xảy ra tai nạn gì. Chờ đến lúc rốt cục trông thấy vài chiếc xe ở đầu đường phía trước, nàng cũng tìm được cảm giác dưới chân, lái tạm ổn.

      có bằng lái, biết đường, mở nắp xe ra lại đóng được. Cố Noãn Phong cảm thấy được rất xa, liền đem đèn báo hiệu xe mở ra, cẩn thận chậm rãi ngừng ở ven đường.

      Nhập địa chỉ Chung cư Kim Đỉnh Hoa vào bản đồ hướng dẫn của xe hơi, Cố Noãn Phong phát nơi này cách nhà nàng có hơn tám mươi km lộ trình, xác định xong phương hướng về nhà, nàng xuống xe chuẩn bị cản chiếc xe hơi cùng hướng.

      chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh đến phía trước lâu liền khẩn cấp ngừng lại. Thân xe bất động lúc, người ngồi xe thể tin, dụi mắt nhìn lại qua kính chiếu hậu thấy nữ nhân ở ven đường.

      Xe màu đen có rèm che lại nhanh chóng lùi về phía sau, mạnh thối lui đến bên cạnh Cố Noãn Phong.

      Có người nhiệt tâm phát ra nàng sao? Dù chỉ là cho mượn cái điện thoại để cho nàng dùng chút cũng tốt a.

      Diệp Thanh Thành xuống xe, ngay cả cửa xe cũng kịp đống liền lao tới trước mặt Cố Noãn Phong, tại sao nàng lại ở chỗ này?

      Khi Cố Noãn Phong mừng rỡ mở ra được đôi mắt bị gió cát làm cho hồng lên, nàng liền sợ ngây người.

      "Thanh Thành - -" Cố Noãn Phong vừa mừng vừa sợ, mặc dù hiểu tại sao Diệp Thanh Thành lại có thể như kỳ tích xuất ở trước mặt nàng, nhưng nàng rốt cục có thể an tâm, cần phải tiếp tục khẩn trương sợ hãi.

      Nàng như đứa trẻ đáng thương nhào vào trong lòng Diệp Thanh Thành. Nước mắt như chuỗi hạt châu trong suốt bị đứt, chảy xuống rất nhanh.

      Diệp Thanh Thành cởi áo khoác ra, đem toàn thân thấu lạnh của Cố Noãn Phong bao lấy ôm vào trong ngực. Sắc mặt trầm trọng của , bởi vì tìm được nàng mà lập tức trở nên tươi sáng.

      Diệp Thanh Thành tin lời của Lâm Hiếu Quân, cho dù Cố Noãn Phong muốn rời , cũng bỏ từ giã, lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại di động cho nàng. Nhưng lại liên tục có ai đón nghe, về nhà cũng tìm được người.

      Địa điểm Lâm Hiếu Quân chuyện điện thoại với là ở Tân Thành, chứng tỏ người chưa ra khỏi Tân Thành. Vì vậy liền nhờ người bạn làm bên trung tâm bất động sản tra ra được tất cả địa chỉ bất động sản danh nghĩa của Lâm Hiếu Quân ở Tân Thành. tìm ở từng nơi, vừa rồi cũng qua nội thành, cuối cùng chính là mảnh đất Lâm Hiếu Quân mới mua cách nơi này xa.

      Mặc dù trong lòng đối với chuyện Cố Noãn Phong có tình cảm với ai nặng ai có lòng tin, nhưng trực giác Diệp Thanh Thành cho biết Cố Noãn Phong cũng phải là tự nguyện cùng Lâm Hiếu Quân. Cho nên muốn tìm nàng, nếu như hết thảy đều tốt, vậy tôn trọng lựa chọn của nàng.

      Cố Noãn Phong nháy nháy đôi mắt đẫm lệ, khóc thành tiếng: "Thanh Thành, thiếu chút nữa em liền thể gặp lại ."

      Diệp Thanh Thành thoáng buông nàng ra, đau lòng dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt của nàng, nhìn xem bộ dáng nàng mút lấy mũi thẹn thùng, tâm tư lòng vòng, tâm tình u trong mấy ngày này lập tức trở thành trời quang mây tạnh: "Noãn Phong, em có thể cho biết, vì sao em lại khóc ?"

      Cố Noãn Phong nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của , nàng nghẹn ngào : "Em khóc là vì em nhớ , em nhớ nhà, Thanh Thành, tại em muốn trở về nhà, lập tức trở về nhà, lập tức trở về nhà."

      Diệp Thanh Thành cười vui vẻ: "Tốt, chúng ta về nhà."

      ôm lấy nàng về phía xe hơi. Cám ơn trời đất, tìm được nàng.

      Chiếc xe đua lao nhanh bỗng thắng gấp, vang lên hồi thanh chói tai do lốp xe ma sát với mặt đường, Lâm Hiếu Quân lâu ngưng mắt nhìn bọn họ, trong con ngươi đen nhánh như mực đậm che kín tuyệt vọng đau xót.

      Nhìn thấy bọn họ, Lâm Hiếu Quân rốt cục hiểu, cuối cùng vẫn để mất , cảm giác có cái gì đó mặn mặn chảy vào trong miệng, cười lộ vẻ sầu thảm.

      Noãn Phong, em từng có thể vì tôi nhảy sông tự sát, vì sao lại thể chấp nhận tôi thêm lần đây?

      Noãn Phong, cái gì cũng đều tính đến, nhưng có tính đến chuyện em Diệp Thanh Thành, đến mức độ như vậy.

      ra là khi tôi bỏ qua em lần, chính là bỏ qua cả đời. Khi tôi muốn quay đầu lại dắt tay của em, phát em rời xa, giống như là số mệnh, ngay từ đầu vô lực xoay chuyển trời đất, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của em từng tấc rời xa, biến mất tại trong sinh mệnh của tôi.

      Xe của bọn Đại Lưu cũng đến, nhưng bọn họ dám tiến lên, giông như Lâm Hiếu Quân nhìn xem chiếc xe màu đen ở phía trước xa nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt của bọn họ. Cuối cùng là cảnh sát giao thông đuổi theo tiến đến gõ cửa sổ xe, đem hiu quạnh đê mê Lâm Hiếu Quân mang .

      ******

      Mia: biết là đoạn gay cấn nên phải cố thức đến nửa đêm edit cho mọi người. Còn nửa chương nữa bao giờ xong post sau ^^

      Rèm cửa sổ nhung tơ dày màu đen bị trung niên quý phụ dùng điều khiển từ xa mở ra, ánh mặt trời chói loá chiếu vào trong căn phòng xa hoa theo phong cách Châu Âu, chiếu lên đồ gia dụng và sàn nhà đều bằng gỗ hồ đào.

      nam nhân mang ánh mắt cao ngạo đuổi theo bóng dáng của quý phụ trung niên, sẵng giọng mở miệng: "Tử lão đầu bảo mẹ tới làm cái gì?"

      "Ông ta cho người truyền lời, muốn chúng ta cần phải hành động thiếu suy nghĩ, về phần... Ông ta kiệt lực đền bù tổn thất cho chúng ta."

      "Đền bù tổn thất? Bây giờ con ngay cả người nam nhân đều phải là, định đền bù tổn thất như thế nào? thấy Tô Minh... Cũng cứu con. Mẹ có biết hay , con thà rằng ngồi tù, ít nhất con còn là người nam nhân..."

      "Ông ta sắp xếp cho chúng ta Pháp, ông..."

      Nam nhân phất tay tỏ vẻ cực bực mình cắt đứt lời của quý phụ trung niên: "Nước Pháp là mẹ với ba muốn thôi, cái thù này báo, con có chết cũng nhắm mắt."

      "Hiếu Đường, mẹ muốn con lại gặp chuyện ngoài ý muốn, giữ lại mạng so với cái gì cũng tốt. Con nghĩ rằng mẹ hận sao? Mẹ hận thể đem tháo thành tám khối, rút gân uống máu của , nhưng mà lại..."

      " ra ngoài, đừng tưởng rằng bà là mẹ của tôi, bà có thể giáo huấn tôi." gương mặt trắng nõn của Lâm Hiếu Đường ra vẻ hung tàn, "Các người muốn liền cút nhanh đến nước Pháp , cút a - - hết thảy đều cút cho tôi - - "

      Quý phụ trung niên bất đắc dĩ thở dài, nàng rời khỏi phòng Lâm Hiếu Đường , suy nghĩ lát lại trầm mặt bấm điện thoại.

      "Là tôi, sắp tới cậu cẩn thận chút, tâm tình của Hiếu Đường mấy ổn định."

      "Tôi sống sắp được ba mươi tuổi, còn là lần đầu tiên biết Đại bá mẫu cũng lo lắng đến an toàn của tôi, vậy cám ơn nhiều." Lâm Hiếu Quân mới vừa ra cục cảnh sát, cuộc điện thoại này làm cho mặt của trở nên đen tối khó lường.

      "Cám ơn tôi? Kỳ trong tim tôi hận thể đao chọc chết cậu, nhưng mà nó là đứa con trai duy nhất của tôi, tôi muốn nhìn thấy lại gặp chuyện ngoài ý muốn gì..."

      ******

      Khi Diệp Thanh Thành ôm lấy Cố Noãn Phong mới nghĩ đến nàng tại sao lại tới nơi này, còn có chiếc xe thể thao ở ven đường: "Noãn Phong, là ai đưa em đến đây."

      "Em trốn ra được, tự mình lái xe trốn ra được."

      Bên môi Cố Noãn Phong nở nụ cười động nhân vui vẻ, Thanh Thành của nàng chưa từng chật vật như tại, cà vạt lỏng lẻo, người còn có mùi mồ hôi của nam nhân, biết khẳng định là do rất nóng lòng. Nàng chỉ có ghét hương vị như vậy, ngược lại còn cảm thấy ngực của rất ấm áp làm cho nàng an tâm.

      Như con mèo nhu thuận nhàng cọ xát lồng ngực của , phát ra tiếng than thở thoải mái.

      Diệp Thanh Thành nghe thế liền sợ hãi, Cố Noãn Phong là biết lái xe, chân của chân mềm nhũn, thiếu chút nữa làm Cố Noãn Phong rớt xuống đất.

      "Noãn Phong, em lái xe thế nào? Chuyện này quá nguy hiểm." Trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảm thấy tuy nàng có kinh nghiệm xe ô tô điện ở khu vui chơi, nhưng xe hơi cùng xe đồ chơi khác xa nhau, hơn nữa còn có người đường, xe cộ qua lại, càng nghĩ càng sợ, lúc đặt Cố Noãn Phong ngồi xuống ghế xe đằng trước, mặt đều trở lên trắng bệch.

      Cố Noãn Phong nhốt chặt cổ của , dùng môi dán lên gương mặt trắng bệch: "Đây là câu chuyện dài, Thanh Thành, nghe đừng nên kinh ngạc."

      "Em đói bụng, muốn ăn pizza, vừa ăn vừa cho nghe."

      Chạy đến Pizza Hut ở nội thành mua suất pizza mang về. Ở xe, Diệp Thanh Thành nghe nàng êm tai tự thuật lại.

      Cố Noãn Phong kỳ tích xảy ra trùng sinh, từng chút về tình của bọn họ ở thế giới kia, đều ràng rành mạch kể cho Diệp Thanh Thành nghe, thậm chí kể cả chuyện gần đây Lâm Hiếu Quân và mẹ của tìm nàng.

      Diệp Thanh Thành nghe rất nghiêm túc. Qua lời kể của Cố Noãn Phong cũng tìm được đáp án, vì sao nàng biết nấu nướng, biết lái xe, còn bỗng nhiên trở lên nhiệt tình với . ra là nàng như thế.

      "Thanh Thành, em vẫn muốn cho biết, nhưng lại sợ tin. Hơn ba giờ hôn mê, lại làm cho em trải qua cuộc sống ba năm ở nơi khác. Em chính là như vậy."

      " tin tưởng, Noãn Phong, em cái gì đều tin." Diệp Thanh Thành thâm tình vuốt mặt của nàng, ra là sớm là người rất hạnh phúc, "Noãn Phong, cám ơn em ."

      Cám ơn em tại đời kia lựa chọn .

      Diệp Thanh Thành bao hàm lệ nóng, thành kính cúi người, môi nhàng đụng chạm vào môi của nàng, hạnh phúc ngọt ngào lưu chuyển khắp tứ chi bách hải của , xâm nhập huyết mạch, cốt tủy, linh hồn, tại giữa môi cùng môi thân mật hút mút, tia lửa tình từ từ ấm lên, nóng bỏng thêm.
      Tôm Thỏ, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :