1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, trùng sinh] Lại trầm luân lần nữa - Hải Ma Phấn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 44: Khó có thể che giấu



      Diệp Thanh Thành vạn phần chăm chú hôn Cố Noãn Phong ngồi dựa nghiêng ở ghế.

      Toàn thân lên tình cảm, tựa như mở van từ môi của toàn bộ tràn ra, nụ hôn của thành kính mà nhiệt liệt.

      Nụ hôn sâu nóng bỏng thiếu chút nữa làm cho Cố Noãn Phong thiếu dưỡng khí mà hôn mê, nàng thở dốc vỗ ngực liên tục thở gấp, hiểu tại sao Diệp Thanh Thành lại kích động như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tìm được nàng? Kỳ cho dù Lâm Hiếu Quân muốn nhốt nàng, cầu Diệp Thanh Thành đồng ý cùng nàng ly hôn, nàng cũng là đồng ý.

      Cố Noãn Phong nào đâu biết tâm tư thiên hồi bách chuyển* của Diệp Thanh Thành lúc này, vẫn luôn cho rằng Cố Noãn Phong trong lòng như xưa Lâm Hiếu Quân, bây giờ nghe nàng cho biết kỳ ngộ thể tưởng tượng nổi, lúc này là bởi vì biết chân tướng mà kích động thôi. Cố Noãn Phong , chỉ .

      (* Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi)

      Nhìn ánh mắt mê mê mang mang kiều mị của nàng, còn có đáy mắt nhàn nhạt nổi lên tia hồng, Diệp Thanh Thành lưu luyến rời tạm thời buông nàng ra, nàng cần nghỉ ngơi. Giúp nàng điều chỉnh tốt ghế ngồi, đau lòng với Cố Noãn Phong: "Noãn Phong, ngủ lát, biết nhất định em mệt muốn chết rồi."

      "Vậy về đến nhà liền gọi em dậy nha, em kể cho thêm nhièu chuyện lý thú của chúng ta xảy ra khi đó." Nàng còn có rất nhiều rất nhiều điều, cùng chuyện xảy ra muốn cho nghe.

      "Tốt, nhưng mà bây giờ trước tiên hãy nhắm mắt lại, nghỉ ngơi tốt lát, ngoan ngoãn." Diệp Thanh Thành lấy tay đặt lên đôi mắt nghịch ngợm nháy động vói của nàng. Nếu phải là thấy vẻ mặt nàng mỏi mệt, chỉ muốn trước tiên phải hôn hồi thạt .

      Tại giữa lắc lư rất của xe hơi, Cố Noãn Phong nhanh chóng tim phổi nằm ở ghế ngủ thiếp .

      nàng cực kỳ mệt mỏi, cho đến bị dịu dàng thả vào trong bồn tắm có cho thêm tinh dầu cỏ Lavender an thần, đôi mắt Cố Noãn Phong mới mang theo sương mù buồn ngủ, miễn cưỡng mở ra kẽ hở : "Gì vậy? Tắm rửa sao?"

      Nàng đối với Diệp Thanh Thành mơ hồ xấu hổ cười tiếng, "Thanh Thành, cho phép chấm mút nha - - "

      "Yên tâm, là chính nhân quân tử, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Loại bỏ hàn khí người , ấm áp đợi lát nữa mới có thể ngủ thoải mái được."

      Cố Noãn Phong cũng biết có nghe Diệp Thanh Thành hay , mơ mơhồ hồ đáp lời. Đến khi Diệp Thanh Thành vừa định với nàng thêm gì đó, liền phát mí mắt nàng lại đóng lại, trong làn nước có nhiệt độ thích hợp tiếp tục ngủ.

      Nàng ngủ được rất say, bộ dạng cộc lốc, đáng . Diệp Thanh Thành bị nàng làm cho tức cười, nghĩ tới nàng như thế nào còn giống như đứa bé, như vậy cũng có thể tiếp tục ngủ. tay lực đạo càng thêm dám nặng, mà ngay cả lúc lau mặt cầm khăn lông cũng dịu dàng giống như lông vũ phất qua mặt của nàng.

      Trông thấy thân thể kiều mê người của nàng ngâm trong nước phát ra ánh sáng màu phấn hồng hào, cảm thấy hàn khí cũng sai biệt lắm, mới dùng khăn tắm lớn đem nàng bao lấy đặt ở giường.

      Cả đêm Diệp Thanh Thành đều thương đem Cố Noãn Phong vòng vào trong ngực, mà nàng tại trong ngực của ngủ được quả là hương vị ngọt ngào.

      Có người , đời duy có tình là khó che giấu nhất, bởi vì nó từ nhất cử nhất động của ngươi mà bộc lộ ra ngôn ngữ thương hạnh phúc. Cho nên khóe môi Diệp Thanh Thành liên tục cong cong giương cao, dù là trong giấc mộng cũng vẫn như thế.

      Ngày hôm sau khi Cố Noãn Phong tỉnh lại, nhìn thấy nam nhân ngay cả ngủ thiếp cũng cười, nàng trố mắt nhìn xem, cho đến khi hai mắt xuất ái mộ tiểu tinh tinh*, đối với nổi lên háo sắc.

      (*: những hình trái tim bay xung quanh giống như ngôi sao, lại nhớ đến mấy bộ phim thần tượng Đài Loan ngày xưa hay xem^^)

      Tại giữa ánh mắt ái mộ của Cố Noãn Phong, mí mắt đóng chặt của Diệp Thanh Thành từ từ mở ra, hai mắt đen nhánh đổ xuống hai đạo lưu quang lười biếng.

      "Mới vừa tỉnh ngủ liền dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy xem , cho rằng em ám chỉ cái gì."

      Khoé miệng Cố Noãn Phong mới vừa bày biện ra độ cong tỏ nghi vấn, bị Diệp Thanh Thành nhanh chóng áp dưới thân thể: "Tiểu đứa ngốc, em biết buổi sáng nam nhân đáng sợ cỡ nào sao? Mà ánh mắt của em lại như thế, khiến cho vừa nhìn liền có phản ứng."

      Nơi nào đó của biến hóa chỉa vào mông của nàng, cứng còng nỗ lực nhẫn nại dục niệm nóng lòng kêu gào, đôi tròng mắt nhanh chóng nhiễm phi sắc, thanh ám ách hỏi: "Phản ứng đầu của tiên đại não của chính là muốn đè em xuống dưới thân thể, hảo hảo mà thương em."

      Hai người vốn chính là mặc quần áo ngủ cùng chỗ, tại lại càng chặt chẽ khăng khít dán sát kẽ hở, tiếng của cùng động tác sắc tình làm cho Cố Noãn Phong bắt đầu nóng lên, mặt đỏ giống như đóa hoa nở rộ.

      Chôn ở giữa nơi tuyết trắng của nàng, lưỡi dè dặt lau đến đỉnh, cho đến toàn bộ đều thôn tính, dần dần nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

      Bụng Cố Noãn Phong phảng phất như dấy lên ngọn lửa hừng hực, lập tức làm cho máu trong toàn thân của nàng đều theo đốt thiêu cháy, hư giống như khát vọng cái gì.

      Nàng quá quyến rũ, Diệp Thanh Thành khó kiềm chế xao động, luôn muốn đạt được càng nhiều, hận thể từ đó cứ như vậy vĩnh viễn chia lìa, sau đó, triền miên đến chết.

      Sau phen cuồng phong công thành đoạt đất như mưa rào, động tác của Diệp Thanh Thành dần dần chậm lại, lui ra ngoài chuẩn bị kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra.

      "Đừng, Thanh Thành, cần đeo lên, cho em..." Cố Noãn Phong dùng chân ôm hông của để cho rời , nâng người dậy hướng đưa qua.

      "Noãn Phong - -" Diệp Thanh Thành mâu quang tung tăng như chim sẻ, lên tia lửa Cố Noãn Phong nhìn lắm, mừng rỡ hô tên của nàng, nhu tình vô hạn hôn chút khóe miệng của nàng, sau đó vẫn đeo lên.

      Trong lòng lúc này hiểu tâm ý của Cố Noãn Phong, nhưng nếu bọn họ lòng nhau, đứa bé kia sớm chút hoặc tối nay có cũng trọng yếu như vậy. Tuổi Noãn Phong còn , cảm thấy còn như đứa bé, bằng để cho nàng chơi thêm vài năm.

      Cố Noãn Phong biết Diệp Thanh Thành tự định giá, oán hận muốn thu hồi đôi chân ôm eo , lại bị Diệp Thanh Thành cười xấu xa cầm chân: "Sao, thấy hài lòng với liền định trượt?"

      cười, sau đó chế trụ eo của nàng nặng nề đỉnh vào: "Bảo bối, tại còn muốn chạy sao?"

      Diệp Thanh Thành buông tha nàng mỗi biến hóa vẻ mặt nàng, thời điểm nàng, muốn nhìn mỗi phần vui vẻ của nàng.

      Cố Noãn Phong thân ngâm lên tiếng, toàn thân run rẩy nhắm mắt lại, run rẩy bị dẫn theo bay lên thiên đường vuo sướng kia.

      Thân thể của bọn họ là phù hợp như thế, dường như trời sinh ra vốn nên như vậy, trong lòng Diệp Thanh Thành khỏi bốc lên kích động toàn thân đều cảm thấy thỏa mãn, nữ nhân này là thuộc về .

      Cố Noãn Phong trông thấy trong mắt của tràn đầy thoả mãn cùng khát vọng càng nhiều, nàng lại bị nhiệt tình đốt, tại hồi nồng nàn mới, sôi trào lên.

      ******

      Cha mẹ Diệp Thanh Thành từ Canada trở lại chỉ có mua đồ trang điểm giá cả xa xỉ cho Cố Noãn Phong , còn mua cho cha mẹ của nàng rượu nho và sâm Mỹ.

      Địa điểm đón gió tẩy trần Diệp Thanh Thành đặt tại nhà hàng lớn. Mẹ Diệp bởi vì tại Canada gặp ông bà nội Diệp Thanh Thành, trong lòng đối với cha mẹ của mình càng thêm tưởng niệm, để cho Diệp Thanh Thành đem địa điểm đổi thành nhà hàng cơm Tây mà ông ngoại để lại cho

      Diệp má má cùng với nhà hàng này có tình cảm rất sâu, bà là con , mẹ lại qua đời sớm, nơi này cơ hồ chính là phần trong cuộc sống của bà cho đến trước khi làm. Nhưng bởi vì công tác của bà thể dấn thân vào hoạt động thương nghiệp, lúc cha qua đời đều cho Diệp Thanh Thành.

      "Có đôi khi mẹ lại suy nghĩ, nếu như nghe lời của ông cần học viện thống kê, theo ông học buôn bán, biết ông có phải qua đời sớm như vậy hay ."

      Tình cảm của Diệp Thanh Thành đối với nơi này cũng rất sâu nặng, trước khi ông ngoại qua đời, ngoại trừ cuối tuần đều đến ở cùng ông ngoại. Nơi này và club cơ hồ mỗi ngày đều đến, ông ngoại thích cùng khách hàng liên hệ, mà liền mình tại trong cái phòng đơn làm bài tập.

      Cho nên ông ngoại qua đời làm cho bỏ qua ý tưởng dự thi học viện nhạc, muốn trở thành bác sĩ, như vậy có thể sớm chút phát ra bệnh tình của ông ngoại, để cho ông ngoại giấu giếm bệnh tình với bọn họ,rời xa bọn họ nhanh như vậy .

      Lúc Diệp Thanh Thành cùng Cố Noãn Phong trở về vòng qua Cố gia chuyến, đem rượu nho cùng sâm Mỹ đưa qua. Ông bà Cố ngược lại rất thẹn thùng, cha mẹ Diệp Thanh Thành xa như vậy còn mang đồ cho bọn họ, ngoại trừ cảm tạ, trong lòng suy nghĩ khi nào mời lại bọn họ ăn bữa cơm.

      đường về nhà tâm tình Cố Noãn Phong rất tốt, liên tục hát ca, mặc dù phần lớn là hát giai điệu, nhưng là bọn họ người thù hát rất vui vẻ, cong người nghe rất cao hứng.
      Tôm Thỏ, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 45: Các loại rối ren

      Cố Noãn Phong thừa dịp Diệp Thanh Thành tắm, nàng lấy từ trong hộp đựng dụng cụ may vá ra cái kim khâu quần áo cầm ở tay, len lén mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn cái hộp bao cao su ở bên trong, nàng nghĩ, hắc hắc, thích đeo, tại em liền châm thủng bọn họ.

      Lúc ăn cơm mẹ chồng cháu của chú Diệp Thanh Thành đáng thế nào, Cố Noãn Phong hiểu mẹ chồng mặc dù với nàng, nhưng vẫn là hi vọng bọn họ có thể sinh con sớm.

      Nhưng mà phải là do nàng muốn, mà là Diệp Thanh Thành luôn thích mang thứ đó, sau khi trở lại nàng đột nhiên liền nghĩ ra chủ ý này, nếu như đeo lên là "quả bóng xì hơi" đây? Như vậy phải là...?

      Nhìn cái hộp nàng vừa dùng kim thử châm chút, nhưng mà bóc ra nhìn ra đạt hiệu quả gì chưa, càng biết lỗ kim ở nơi nào. Nếu như đâm vào phần phải là có chỗ lợi gì sao? Đúng là nàng phát xé bao ra căn bản có biện pháp biết được có thành công hay .

      Còn có nếu như lỗ châm kim quá ràng, Thanh Thành phát sao? Cái bao này là lấy từ trong cái hộp mở ra, còn cả hộp chưa mở ra kia làm sao bây giờ? đúng là các loại rối ren a!

      Cố Noãn Phong nghĩ quá chuyên chú, ngay cả đến khi Diệp Thanh Thành từ phòng tắm ra rồi đến gần nàng cũng có phát giác được: "Noãn Phong, đợi lát nữa em rửa..."

      "Ai u - -" Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành đột nhiên lên tiếng làm cho sợ hết hồn, cuống quít đóng kín ngăn kéo, bởi vì khẩn trương nên nàng bị kim đâm vào tay. Nhíu mi tâm lại, nàng nhìn tay mình, đều tay đứt ruột xót, đau quá, trong mắt nhanh chóng lan tràn ra hơi nước.

      Còn tưởng rằng tắm rửa cần rất nhiều thời gian, người này hình như mới vừa tiến vào sao lại ra vậy?

      Diệp Thanh Thành ra liền nhìn thấy Cố Noãn Phong thần sắc có chút ảo não ngồi ở mặt thảm bên cạnh tủ đầu giường, ngăn kéo mở ra, tay hình như cầm bao cao su. Thấy nàng kêu đau, làm cho chú ý của toàn bộ tập trung đến tay của nàng, cũng có nghĩ nhiều đến chuyện nàng cầm cái thứ kia làm gì: "Noãn Phong, tay của em làm sao vậy."

      đến cầm lấy tay của nàng, phát đầu ngón tay thấm ra máu, bản năng dùng miệng mút: "Chuyện gì xảy ra, tay của em bị đâm vào vật gì đó."

      Diệp Thanh Thành nhìn thấy kim tay Cố Noãn Phong, liền vội vàng lấy , trong lòng thương dứt: "Lớn như vậy, còn nghịch kim, em xem bị đâm vào tay rồi đây này."

      "Ai thích bghichj chám chứ? Còn phải là do em có chuyện trọng yếu cần làm sao." Cố Noãn Phong móp méo miệng, tức giận trừng mắt , đều là do cái tên vô lại này làm hại.

      "Đúng rồi, làm sao lại tắm rửa nhanh như vậy?" Nếu như thời gian tắn như bình thường, nàng sớm thần biết quỷ hay làm xong, rồi rút lui.

      " muốn cho em biết hôm nay nước áp cao, em tắm bằng vòi sen được, nước chảy đầy bồn tắm, em hãy tắm rửa ." Diệp Thanh Thành đem nàng từ mặt thảm ôm lấy, " thôi, bảo bối của chúng ta tắm rửa nào."

      Người này thiệt là, cũng hỏi nàng có chuyện trọng yếu gì: "Diệp Thanh Thành, mau hỏi em xem có chuyện trọng yếu gì ."

      "Được rồi, Noãn Phong, xin hỏi em có chuyện trọng yếu gì mà cần dùng đến kim khâu quần áo?" Diệp Thanh Thành ôm Cố Noãn Phong vào phòng tắm, ngoài miệng mặc dù hỏi có vẻ rất nghiêm trang, tay lại có nhàn rỗi, bắt đầu thoát quần áo ở nhà người nàng, dáng vẻ kia tuyệt đối là quan tâm tới.

      "Chán ghét, vừa nghe hỏi như vậy em liền biết là muốn biết."

      Diệp Thanh Thành nhịn được cười lên, sau đó cố ý bình ổn lại vẻ mặt, giọng thong thả hỏi nàng: "Noãn Phong, xin em cho biết rốt cuộc có chuyện trọng yếu gì cần em cầm kim khâu quần áo của nhà của chúng ta? Nếu như em cho biết, nghĩ đêm nay, , còn có đêm mai cùng với vô số ban đêm về sau đều vì chuyện này mà mất ngủ. Cho nên xin em vì sức khỏe của , vì tương lai hạnh phúc của em, cho biết."

      Cố Noãn Phong bày tỏ nàng lúc này hoàn toàn hết chỗ rồi, nhìn xem đôi mắt lóe ra nụ cười của , nàng chỉ muốn nhéo phát.

      " cho đúng , vậy chính mình tìm đáp án vậy." Diệp Thanh Thành làm bộ phải , khi sắp đến cạnh cửa lại xoay người nhìn Cố Noãn Phong núp ở bồn tắm màu tràn đầy bọt khí Cố Noãn Phong. nở nụ cười xấu xa, tới chống tay xuống thành bồn tắm, mâu quang chăm chú nhìn nàng.

      "Chán ghét, mau ra, phải muốn tìm đáp án sao? Vậy sao còn chưa ? Người ta còn muốn tắm rửa đây." Cố Noãn Phong cố ý xoay người vào bên trong phòng tắm, để ý tới .

      "A - - ha ha - - buông tay..." lòng bàn chân Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành đột nhiên nắm vào trong lòng bàn tay. Cảm giác nhột đột nhiên mà đến làm cho nàng kiềm chế được cười rộ lên, nàng muốn rút về chân, làm gì được lại chỉ cười chịu buông tay.

      Ngón chân của nàng như đám bánh bao sữa trắng , đầu ngón tay tròn tròn non mịn, đáng vô cùng, Diệp Thanh Thành lần lượt hôn lên từng ngón : " tại có thể cho biết nguyên nhân ."

      "Em mạn phép ."

      "Phải ?" cũng vội cầu nàng ra, chỉ là đem những đầu ngón chân như bánh bao sữa trắng ngậm vào trong miệng, tinh tế mút cắn, động tác tỉ mẩn thong thả, mặc cho người nào đó ở trong đám bọt bốc lên nhiệt khí giãy giụa cười như thế nào cũng thể rút ra, vẫn như cũ làm chuyện của , phảng phất nhe chịu bất kỳ ảnh hưởng gì của thế giới bên ngoài.

      "Diệp Thanh Thành - - cái này - - bại hoại - -" đây cũng là đại cực hình để bức cung biết hay , Cố Noãn Phong cảm thấy nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là tên bại hoại xấu xa.

      "Còn có khí lực mắng , chính là đúng ?"

      duỗi lưỡi ra bắt đầu thong thả ung dung liếm chân của nàng, buông tha bất kỳ chỗ hoa văn nào, thậm chí ngay cả gót chân đều buông tha.

      Cố Noãn Phong bị cảm giác kích thích dị thường từ lòng bàn chân truyền đến làm cho yếu mềm tê dại khó nhịn, muốn cười căn bản nhịn được, lại rút chân bị cầm về, cuối cùng cười đến mức cả bụng đều thấy hơi đau.

      Cố Noãn Phong hoàn toàn chịu thua . Nàng vừa ủy khuất vừa ngượng ngùng. Cuối cùng đành đứt quãng cho Diệp Thanh Thành, chờ đến phần sau, nàng bỏ mặc nước mắt do bật cười mà ra biến thành khóc thút thít để che giấu lúng túng, bất kể là khóc hay là khóc giả vờ, tóm lại nước mắt ào ào chảy ròng.

      Đương nhiên cuối cùng thể thiếu lên án cho thêm câu: "Kỳ em chỉ là muốn có thể có cục cưng giống như , nhưng mà luôn đồng ý."

      Tròng mắt đen nhánh của Diệp Thanh Thành sáng đến làm cho lòng người rung động, yên lặng nhìn Cố Noãn Phong lát, bỗng dưng cởi áo ngủ ra nhảy vào bồn tắm đem nàng ôm vào trong lòng.

      "Em nha, đúng là tiểu đứa ngốc, mình còn giônga như là trẻ con, em xem làm sao có thể cam lòng cho em bây giờ liền làm mẹ, gánh chịu cái trách nhiệm quá nặng như vậy đây?" sủng ái lấy tay nhành vuốt ve lưng của nàng, ngừng hút khô nước mắt mặt Cố Noãn Phong.

      "Thanh Thành, l teenà bại hoại, chỉ biết khi dễ em."

      Ai, Diệp Thanh Thành hạnh phúc thở dài, cắn lỗ tai của nàng thầm: "Em biết mỗi lần đều muốn có cách trở mà ân ái với em đến cỡ nào sao, chẳng lẽ em biết đeo mũ làm như là mặc áo mưa tắm vòi sen sao..."

      Cố Noãn Phong ngờ Diệp Thanh Thành lời lỗ mãng sắc tình như vậy, xaua hổ cảm thấy hình như những đầu ngón chân vừa rồi bị kích thích lại nhột lên.

      "Về phần bắt nạt em, chuyện này còn cách nào, bởi vì đó là em."

      ******

      Cố Noãn Phong được nghỉ đông, Diệp Thanh Thành này qua khảo hạch cuối năm, kết toán cũng xong, mỗi ngày mặc dù vẫn tới bệnh viện chuyến, nhưng thời gian tương đối dư dả rất nhiều, có rất nhiều thời gian nhàn nhã để vượt qua thế giới của hai người. Hai người lên kế hoạch qua mùng tháng giêng du lịch.

      Mỗi ngày Cố Noãn Phong đều cùng Diệp Thanh Thành làm, có khi tan việc theo cùng nhau đến club hoặc là đến nhà hàng dạo. Hai người thích hưởng thụ niềm vui thú tự mình làm cơm, cho nên cơ bản buổi tối trở lại đều ở trong phòng bếp trình diễn màn ấm áp nam nhân xào rau, nữ nhân trợ thủ kiêm quấy rối.

      Hai người cười, nháo, đuổi theo, tại trong khí ấm áp tràn đầy tình hạnh phúc ngọt ngài ăn cơm tối.

      Lâm Hiếu Đường gọi điện thoại cho Lâm Hiếu Quân, mà gọi cho đại Lưu: "Hói đầu, cho dã chủng, nếu như muốn nhìn nữ nhân mến của lần cuối cùng, vậy canh giữ ở đường đến bệnh viện Nhân Khang, có lẽ còn có thể may mắn nhìn thấy."

      Đại Lưu biết Lâm Hiếu Đường từ bỏ ý đồ, gần đây tăng thêm nhân thủ, bất kể là an toàn mỗi khi xuất hành, hay là ẩm thực đều hết sức cẩn thận. Đại phu nhân ngày chưa cùng nước Pháp, sớm muộn gì còn phải xảy ra chút chuyện.

      Từ ngày đó trông thấy Cố tiểu thư cùng chồng của nàng , đại Lưu chưa từng trông thấy Quân thiếu cười nữa, cả người hỗn độn chán chường vô cùng, đối với mọi chuyện xung quanh thèm quan tâm. Chỉ là đại Lưu nghĩ tới Lâm Hiếu Đường đối phó được Lâm Hiếu Quân, đổi sang ra tay với Cố tiểu thư.

      Lâm Hiếu Đường độc mà đắc ý liếc mắt đến bánh xe đằng sau: "Tiểu Chu, mày chịu trách nhiệm đem nó xử lý sạch ." chỉ vào nam nhân vạm vỡ khác, "Tiểu Hoa, đợi tí nữa mày cùng với tao xem màn kịch vui." Sau đó bọn họ lên chiếc xe màu bạc có rèm che.

      Hừ, Lâm Hiếu Quân đồ dã chủng đâng chết này, phải là ngươi làm giọt nước lọt để cho ta tìm được cơ hội ra tay với ngươi sao? Đợi tí nữa nếu có gì ngoài ý muốn, ta liền có thể làm cho ngươi nếm thử tư vị thống khổ mất người .

      Diệp Thanh Thành tại ga ra tầng ngầm lấy xe ra, trước khi lên xe biết tại sao luôn cảm giác thấy dường như hôm nay xe hơi là lạ ở chỗ nào.

      Ra khỏi khu chung cư Hoa Kim Đỉnh, chạy đoạn ngắn, cảm thấy xe hơi lắc lư có phần mạnh, giống như săm lốp bị thiếu hơi, hoài nghi nhìn bảng điều khiển lại thấy biểu bình thường, xuất phát từ cẩn thận, cho rằng nên xuống nhìn lại chút rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.

      "Thanh Thành, làm sao vậy?" Cố Noãn Phong chú ý thấy Diệp Thanh Thành có vẻ nghiêm trọng.

      " cảm thấy hôm nay xe rất quái lạ, em chờ chút, xuống xem sao."

      Diệp Thanh Thành rất nhanh phát bánh xe đằng trước có phần khác biệ với ba bánh xe khác, mặc dù đều cung loại, nheng mà đây dù sao cũng là xe của , mưc độ cái săm lốp này bị mài mòn ít hơn những cái khác, mà ngay cả tro bụi hoa văn cũng ita cực kỳ.

      cúi người quan sát kỹ, lại thấy chỗ ốc vít có tro bụi. Tuyệt đối có người động tới xe của , nếu như phải là cẩn thận dừng lại xem, hôm nay nhất định xảy ra tai nạn xe cộ.

      Diệp Thanh Thành lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

      "Mẹ, cái tên bác sĩ chết tiệt này ngờ được lại tinh ý như vậy." ghế lái phụ của chiếc xe màu bạc đằng sau, Lâm Hiếu Đường tức giận lấy tay mạnh đập vào tay vịn, thể tưởng tượng được bận rộn nửa ngày thế nhưng có dựa theo kế hoạch phát sinh bể bánh. thậm chí cùng bọn tiểu Hoa tính toán chính xác đến chiếc xe hơi này chạy đến bệnh viện nhân khang cần phải trải qua đường cao tốc bị nổ bánh.

      Bọn họ theo chiếc xe này vài ngày, đoạn đường này đều chạy ở tốc độ 115 km/h, bánh xe trước bị nổ với tốc độ như vậy lại thể thắng gấp, cuối cùng tự nhiên lật nghiêng, sau đó...

      Nhưng là bây giờ có sau đó, điên cuồng la hét với tiểu Hoa chỗ ghế lái: "tao mày còn chết ở chỗ này làm gì? trở về."

      ...
      Tôm Thỏ, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 46: Chợt ấm còn lạnh



      Cố Noãn Phong thấy Diệp Thanh Thành ở ngoài xe có sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc hiếm gặp, vừa gọi điện thoại vừa nhìn xe, nàng cũng mở cửa xe bước xuống: "Thanh Thành, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Diệp Thanh Thành thấy xuống xe Cố Noãn Phong, có chút vội vàng kết thúc cuộc gọi. Đầu tiên nhìn về phía Cố Noãn Phong với ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, nhưng là ngay lập tức sau đó ánh mắt của liền như thường nhu tình tựa thủy, sải vài bước đến nắm bả vai Cố Noãn Phong: "Xe đúng là xảy ra chút trục trặc , nhưng mà may mắn phát kịp thời."

      Chiếc xe này khi chưa điều tra xong thể tiếp tục , Diệp Thanh Thành rút chìa khóa xe ra đặt ở trong hộp phía sau tường kép.

      "Xe liền để đỗ ở chỗ này?" Diệp Thanh Thành cứ như vậy nắm tay Cố Noãn Phong ở ven đường chờ xe, nàng yên tâm quay đầu lại xem chút.

      Diệp Thanh Thành bóp cái mũi của Cố Noãn Phong: " gọi điện cho Hứa trợ lí, ta cách đây xa lát là có thể đến. Noãn Phong, chúng ta xem nhà xe* , sau này già có thể dùng để ra ngoài du lịch, em xem rất tiện lợi đó!"

      (*motorhome: xe được trang bị nội thất như căn nhà di dộng)

      nhà xe có phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm...nội thất phương tiện đều có. Có thể tưởng tượng, mùa xuân sang năm, đem xe ngừng tại vùng ngoại ô tràn ngập hơi thở mùa xuân, ôm lấy người ban ngày nhìn ngắm cảnh đẹp thiên nhiên như tranh vẽ, ban đêm nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao mênh mông xanh thẳm, chuyện giàu có tình thơ ý hoạ như thế nào đây.

      Đến cửa hàng 4S độc quyền về nhà xe bốn, Diệp Thanh Thành trông thấy trong chiếc xe xa hoa có chiếc giường đôi rộng rãi, suy nghĩ nhiềp lập tức quyết định mua tại chỗ.

      "Thanh Thành, thực mua à? Muốn xem ở chỗ khác nữa , phải so sánh hàng iwr ba nơi mới thiệt thòi sao?" Chờ lúc nhân viên bán hàng lấy hợp đồng, Cố Noãn Phong giọng hỏi Diệp Thanh Thành, từ khi nào cũng trở thành người mua sắm vội vàng?

      " thâdy thiết bị bên trong rất phù ý, đặc biệt là giường." Diệp Thanh Thành lấy tay vuốt ve lòng bàn tay Cố Noãn Phong, trong đôi mắt như Hắc Diệu Thạch thổi qua mong đợi nào đó. Buổi tối trước khi vào ở khách sạn, nếu bọn họ mệt mỏi có thể ở đó nghỉ ngơi, tuyệt đối thoải mái hơn nhiều so với việc hạ ghế ngồi của xe hơi để nằm. Thú vui của cuộc sống, cũng gì hơn cái này.

      Đúng rồi, hình như còn chưa có cùng nàng thử qua xe gì kia... đột nhiên có xúc động muốn thử.

      "Lại nhĩ linh tinh cẩn thạN coi chừng em nhéo ." Cố Noãn Phong rút lòng bàn tay bị vuốt ve đến ngứa ngáy về, quá quen thuộc với ánh mắt Diệp Thanh Thành, lúc này tuyệt đố cos ysi nghĩ bình thường.

      ******

      Lâm Hiếu Quân tắt hết mọi thiết bị thông tin liẻn lạc, tự giam mình ở trong hầm rượu tư nhân, cả ngày ngâm mình ở trong các loại rượu.

      Chờ đến lúc đại Lưu xông vào được để cho biết, sợ đến cảm giác say mèm cũng tỉnh hơn phân nửa, ngồi xe đại Lưu đường từ bệnh viện Nhân Khang ngược lại hướng chunh cư Kim Đỉnh Hoa đều vô cùng lo lắng.

      Trong xe tràn ngập mùi rượu nồng đậm, còn có Lâm Hiếu Quân đè nén hô hấp làm cho đại Lưu hít thở thông, cũng làm cho đại Lưu lái xe mà trong lòng ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần cần phải lại lăn qua lăn lại xảy ra chuyện gì, nếu ai cũng xong đời.

      Audi màu đen trầm ổn ngừng tại bên đường cái, cạnh đó là xe cảnh sát và xe tải cứu hộ, làm cho bàn tay Lâm Hiếu Quân liên tục siết thành nắm đấm lập tức giãn ra, thân thể căng thẳng của vô lực tựa vào lưng ghế phía sau.

      luôn chậm bước, Lâm Hiếu Quân bi ai tới cực điểm ngả người dựa ra sau, cúi đầu cười thành tiếng.

      "Diệp Thanh Thành, tôi là Lâm Hiếu Quân, chuyện này là do người nhà của tôi... Cục cảnh sát bên kia có thể cần làm quá căng hay , tôi xử lý, đây là lần cuối cùng..."

      suy nghĩ chút lại gọi thêm cuộc điện thoại: "Đại bá mẫu, Lâm Hiếu Quân tôi thích nợ người khác ân tình, tại ân tình này tôi trả lại cho bà. Nếu bà muốn cảnh sát tìm được con của bà, ngay lập tức dẫn nước Pháp ..."

      Sau hai cuộc điện thoại, Lâm Hiếu Quân trầm mặc ngồi ở phía sau giống như chết, đại Lưu thực nhịn được xoay người gọi: "Quân thiếu?"

      "Đại Lưu, yên tâm , thiếu gia nhà chú cường đại lắm. Ai rời ai cũng phải là thể sống, chờ tôi việc làm tốt, thôi."

      Đúng vậy, ai rời ai cũng phải là thể sống, chỉ là sống thế nào lại là chuyện khác.

      Noãn Phong, tôi biết cần chúc phúc em cũng sống rất hạnh phúc.

      Tại sao hôm nay mỗi lần Diệp Thanh Thành nghe hay gọi điện thoại đều là lạ ? Cố Noãn Phong hồ nghi nhìn xem Diệp Thanh Thành, cười tới: "Lần này liền để em tới thử xe."

      đem Cố Noãn Phong kéo ngồi vào ghế lái: "Trước tiên chúng ta ra sân sau thử vài vòng, lát nữa quay lại làm nốt thủ tục."

      Cố Noãn Phong nắm tay lái, nhăn mặt nhìn Diệp Thanh Thành: " lo lắng để em thử sao?"

      , kinh nghiệm lái xe lần đó làm cho Cố Noãn Phong mỗi khi xe chỉ có đề nổi hứng thú, thậm chí còn có hậu chứng sợ hãi, hơn nữa lúc trước nàng muốn học cũng chính là nghĩ ngày nào đó nếu Thanh Thành uống rượu say nàng có thể lái xe đến đón về nhà.

      "Có ở đây cần sợ, lần trước xe thể thao đều từng lái qua, cái nhà xe cũng tin em lái tốt, Cố Noãn Phong của nhà chúng ta đúng là gì làm được." Diệp Thanh Thành cổ động nàng, ánh mắt khích lệ kia lập tức làm cho Cố Noãn Phong tìm được lại tự tin.

      chiếc nhà xe hào hoa tại trong sân cửa tiệm 4S thảnh thơi lòng vòng, từ teong cửa sổ mở toang ở mái nhà bay ra thanh nam nhân thuần hậu: "... Chạy rất ổn định, biết còn tưởng rằng người là lái xe có hai ba năm kinh nghiệm lái nhà xe đây, sang năm liền đăng kí cho em thi bằng lái xe..."

      ******

      "Noãn Phong, làm sao con luôn thất thần, cờ vây chơi tốt, như thế nào bây giờ ngay cả cờ năm quân đánh nổi với ba." Cố ba ba còn kém bước lấy ngón tay gõ đầu Cố Noãn Phong.

      Con rể buổi tối ăn tiệc tất niên của bệnh viện, nữ nhi nên đến cùng Nhị lão bọn họ. Lúc ấy bọn họ còn kích động hồi, đúng là người ở chỗ này, hồn lại rớt tại người con rể, từ khi đến liền bắt đầu bộ yên lòng, này còn bằng đừng đến đây.

      "Ai , còn phải là do con sợ ba tức giận nên nhường cho ba sao?" Cố Noãn Phong có thể thừa nhận, nhưng tâm tình nàng quả có chút tập trung, có cách nào tập trung tư tưởng đánh cờ với ba, thậm chí bắt đầu hối hận cùng với Diệp Thanh Thành.

      Ăn quả táo to, cũng thèm nhìn tới trong tay là ruột táo vừa ném vào mâm đựng trái cây lại bỏ vào trong miệng.

      Ngẩng đầu nhìn thấy Cố ba ba bày ra vẻ mặt "con xong rồi", nàng "Ha ha" thẹn thùng cười rộ lên: "Vậy chúng ta lại đánh ván nữa?"

      "Thôi, ba thà xem ti vi còn hơn, con thích vào phòng bếp tán dóc với mẹ hồi, muốn liền nhanh lên, chờ ở bên ngoài nhà hàng nó ăn liên hoan còn có thể tạo cho nó kinh hỉ, chúng ta đều mong ôm cháu ngoại đây."

      "Ba - -" cần trắng ra như vậy sao? Cố Noãn Phong lúng túng, mặt bắt đầu bốc lên rặng mây đỏ.

      "Được rồi, ba cũng nhìn ra, nhanh lên , bên ngoài lạnh lẽo, đem mũ và khăn quàng cổ mang tốt, lần sau nếu như Thanh Thành đến con cũng cần tới, nhìn mà phiền lòng." Cố ba ba liên tục đuổi người đem Cố Noãn Phong "Oanh" ra ngoài.

      "Lão Cố, ông làm gì vậy?" Cố má má muốn xem cha và con bọn họ đánh cờ. Từ trong phòng bếp ra nhìn thấy Cố ba ba đem Cố Noãn Phong đẩy ra đóng cửa lại.

      "Muốn ôm cháu ngoại ?"

      "Chuyện này còn phải dùng để hỏi sao? Con nhà Triệu lão sư hết hôn sau Noãn Phong mà cháu nội đều được mấy tháng, mập mạp đáng , khiến cho tôi thấy mà thèm chết."

      "Vậy tôi liền chúc mừng Thẩm lão sư, con của bà sắp có chuyện tốt."

      Cố Noãn Phong ngồi ở trong xe taxi đến nhà hàng chỗ bọn Diệp Thanh Thành ăn cơm tất niên, tim của nàng đập thình thịch nhảy dồn dập ổn định. Dường như càng đến gần nhà hàng, tâm tình của nàng càng trầm trọng thêm vài phần.

      "Noãn Phong, em mau đến hồ nhân tạo đường Tân Giang. Thanh Thành nhảy xuống cứu người đến bây giờ vẫn chưa thấy lên..." Lời của Chu Tử Khanh như quả bom nặng ký đột nhiên nổ vang bên tai Cố Noãn Phong.

      Cuộc điện thoại này làm cho cả người nàng tựa như tiến vào trong hầm băng, thế giới của nàng trong nháy mắt sụp đổ.

      Cố Noãn Phong hồn bay phách lạc từ xe taxi chạy xuống, trông thấy Chu Tử Khanh với đôi mắt đỏ lên chờ ở bên ngoài bức tường người liền hỏi: "Thanh Thành ấy ở đâu?"

      "Nhân viên cứu hộ nhảy xuống, cậu ấy..."

      Cố Noãn Phong lướt qua chen vào đám người vây xem, nỗi đau đớn xuyên tim làm cho nàng tuyệt vọng đến mức hít thở thông.

      "Noãn Phong, Thanh Thành... Cậu ấy có việc gì." Quần áo Tần Thương ướt nhẹp, người đứng ở trong gió lạnh đến run lẩy bẩy. biết mình an ủi ai, bởi vì nhìn sang ánh mắt cũng tuyệt vọng như Cố Noãn Phong.

      Tiệc tất niên mở sớm, kết thúc cũng liền sớm, ba người bọn họ đều uống chút rượu, hẹn nhau cubgf tự lái xe mà thuê xe về nhà, nhà ai gần đưa về trước.

      Ra khỏi nhà hàng xa liền nghe thấy bên phía hồ nhân tạo có người kêu cứu. Ba người bọn họ đều là bác sĩ, bản năng nghề nghiệp bác sĩ làm cho ba người bọn họ lập tức chạy tới đó. Bên bờ có phụ nữ cầu cứu người đường, có hai nam nhân đánh nhau bị rơi xuống hồ.

      Ngoại trừ Chu Tử Khanh biết bơi nên xuống nước, và Diệp Thanh Thành đều vội vàng cởi áo khoác nhảy xuống cứu người. Người bị rơi xuống nước mặc quần áo mùa đông nên khi ướt đẫm rất nặng, cả người quấn lấy buông tay, mấy lần thiếu chút nữa bơi lên nổi.

      khi tinh bì lực tẫn cuối cùng cũng bơi được đến bờ, lại trông thấy Diệp Thanh Thành còn buông tha cố gắng đem người còn lại cứu lên, bơi vội tới giúp tay kéo lên. Chờ đến khi và Chu Tử Khanh vất vả đem người túm lên bờ, quay đầu lại lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Thanh Thành trong hồ nước.

      Tần Thương lại nhảy xuống tìn, nhưng mà mãi được tìm Diệp Thanh Thành. Lúc bọn họ xuống cứu người Chu Tử Khanh gọi cho 110 và 120, về sau cũng bị nhân viên cứu hộ kéo lên. Tần Thương dám tưởng tượng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, nay cách lễ mừng năm mới cũng chỉ còn bốn ngày.

      "Vậy tại sao ấy còn chưa lên đây?"

      Cố Noãn Phong lấy tay như thế nào cũng lau hết được nước mắt chảy ra, nàng chỉ muốn cho tầm mắt nhìn được ràng hơn, có thể là người thứ nhất nhìn thấy Diệp Thanh Thành lên.

      Đau đớn tột cùng làm cho Cố Noãn Phong sững sờ nhìn xem hồ nước tại trong gió mùa đông lạnh như băng, nếu như mất , nàng còn có thể làm thế nào để sống tiếp tục?

      Trong nước truyền tới thanh ầm ĩ gọi người của nhân viên cứu hộ, còn có Chu Tử Khanh cảm thấy nàng bất thường nên đến cố gắng cùng nàng gì đó, nhưng nàng hoàn toàn quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.

      Noãn Phong, ở chỗ này, Noãn Phong, em nhìn thấy ?

      Em nhìn thấy , chờ em! Thanh Thành! Nàng như vận động viên nhảy cầu chạy lấy đà tạo thành đường vòng cung kiên quyết nhảy vào trong hồ.

      "Chúng tôi tìm được người, người đình chỉ hô hấp, người còn có dấu hiệu sống..."

      "Tại sao lại có người rơi xuống nước, nữ nhân này làm sao thế?..."
      Tôm Thỏ, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 47: Chờ tỉnh lại



      Trong chớp mắt khi Cố Noãn Phong kiên quyết liều lĩnh nhảy xuống, Chu Tử Khanh ở gần nàng nhất nên thấy ràng nhất. khắc kia, mới bừng tỉnh đại ngộ, từ đầu đến cuối đều thể hoàn toàn quên được nàng.

      Cảm giác đau đớn bao giờ biết đến trong nháy mắt lan tràn đến ngực. Ở gần nàng nhưng lại bởi vì nỗi đau chưa từng phải trải qua này, làm cho kịp ra tay bắt lấy nàng, đành cứ như vậy trơ mắt mặc cho nàng rơi vào trong hồ, văng lên nhiều bọt nước thê mỹ* lạnh như băng.

      (* vẻ đẹp thê lương)

      Chu Tử Khanh người bị ướt, lại cảm thấy lạnh như băng xuyên thấu tâm can. Nữ nhân này tại sao có thể ngu như vậy?

      Tần Thương nhảy xuống, cùng nhân viên cứu hộ gần như cùng lúc ôm Diệp Thanh Thành và Cố Noãn Phong lên bờ. Chu Tử Khanh đứng xa xa nhìn lại, trực giác báo cho, mức độ chết đuối của nàng nặng, lúc này mới thu hồi tất cả tâm tư, nhanh chóng tới cùng nhân viên cứu hộ làm cấp cứu cho người gặp nạn.

      Trong xe cứu hộ lao nhanh, Cố Noãn Phong mặc dù vẫn ở trong trạng thái hôn mê nhưng còn bất kỳ nguy hiểm về tính mạng. Chu Tử Khanh phối hợp với người khác cùng cấp cứu cho Diệp Thanh Thành, đôi mắt thỉnh thoảng quét qua khuôn mặt trắng bệch của Diệp Thanh Thành, trong lòng của liền nhói lên, hai người bọn họ khi hôn mê bộ dạng rất giống nhau, chẳng lẽ đây là mọi người thường 'tướng phu thê'?

      ******

      "Noãn Phong... Noãn Phong, ở đây,... Noãn Phong, em nhìn thấy ?"

      "Đừng sợ, nước tràn vào phổi của em đều được ép ra..."

      Cố Noãn Phong được ai đó khẽ vuốt ve mặt, ôn nhu chạm vào làm cho nàng chỉ muốn ngủ say giấc. Thanh Thành, là sao? Nghe thấy kêu gọi em liền đến đây, em đến giúp .

      " nhìn thấy mí mắt em động, ràng tỉnh, vì sao lại mở mắt ra? nếu mở mắt ra liền..."

      Hơi thở quen thuộc khiến cho Cố Noãn Phong an tâm bao phủ nàng, còn có giọng thuần hậu tươi mát độc nhất vô nhị thế gian này. Cố Noãn Phong nhanh chóng mở mắt ra, sợ trì hoãn giây, mọi thứ đều trở thành ảo giác của nàng.

      Nam nhân ở trước mắt phải là Diệp Thanh Thành là ai! Cố Noãn Phong nhìn , trong mắt nhanh chóng lấp đầy sương mù. tốt, mặc dù bọn họ đều chết hết, nhưng có thể ở cùng chỗ so với điều gì cũng đều tốt hơn.

      "Thanh Thành, em đến giúp , em rất sợ cứ như vậy bỏ lại mình em." Cố Noãn Phong vui vẻ trước tiên cười, sau đó lại nghẹn ngào nằm ở trong ngực Diệp Thanh Thành khóc thút thít, hai mắt tựa như nguồn nước sung túc, ào ào chảy ra nước mắt.

      "Noãn Phong? Là em sao?" Diệp Thanh Thành nhìn cái đầu nằm ở trong lồng ngực khóc nức nở, trong đôi mắt đen láy trong suốt có rất nhiều nghi vấn.

      "Có phải bộ dáng bây giờ của em rất xấu hay ? lại nhận ra em?"

      Thành quỷ rất xấu sao? Mặt nàng bây giờ có phải cũng trắng bệch như trong phim ma hay ? Đúng là trước mắt vì sao vẫn cao dáo thoát tục như vậy, đẹp trai trẻ trung như vậy đây? Thậm chí còn thấy trở nên càng trẻ hơn trước.

      Cố Noãn Phong vội vàng lau nước mắt, chuyện này bất công, nàng phẫn hận cắn môi muốn đem nước mắt nước mũi mặt đều cọ hết lên người .

      ... Màu gì đập vào mắt của nàng, màu cam tươi? Đợi chút, tại sao nàng lại mặc áo tắm liền mảnh màu cam? Còn nữa, nàng vừa rồi chỉ lo cao hứng vì bọn họ được gặp nhau, bỏ qua chuyện để ngực trần, toàn thân chỉ mặc có duy nhất chiếc quần bơi màu xanh đen.

      Cố Noãn Phong vội vàng nhắm mắt lại sau đó mở ra ngắm nhìn bốn phía, mặt nước biển sóng biếc nhộn nhạo, vui đùa ầm ĩ đuổi theo du khách ở bờ cát, trong nước là những người thích bơi lội tung tăng...

      Đương nhiên còn có Diệp Thanh Thành ở trước mắt ân cần nhìn xem nàng, người càng trẻ hơn mấy phần.

      "Ô ô ô..." Lúc này Cố Noãn Phong tuyệt đối là khóc thành tiếng, nàng thế nhưng lại lần nữa trở lại quá khứ, nàng lại bỏ rơi Diệp Thanh Thành sinh tử chưa biết ở chox kia.

      Mặc dù bọn họ đều là cùng người, nhưng mà lúc này nàng sao có thể lo cho Diệp Thanh Thành chưa biết được nhân viên cứu hộ tìm thấy hay chưa. Nàng muốn trở về, thực rất muốn trở về. Nhưng mà nàng làm như thế nào mới có thể trở về được đây? Lại nhảy xuống nước lần nữa sao?

      "Noãn Phong?" Diệp Thanh Thành thúc thủ vô sách* với Cố Noãn Phong lúc vui lúc buồn, chỉ có thể ôm chặt nàng, dùng môi an ủi mái tóc ướt đẫm của nàng.

      (*thúc thủ vô sách: Bó tay, có cách giải quyết)

      Cố Noãn Phong lộ vẻ sầu thảm nhìn Diệp Thanh Thành, nghẹn ngào : "Thực xin lỗi, em cũng biết giải thích với như thế nào, nhưng mà tại em nhất định phải , ấy ở chỗ này... Cho nên em thể ở lại đây..."

      Nàng từ trong ngực của đứng người lên, cầm lấy mặt Diệp Thanh Thành ấn môi lên: "Tạm biệt!"

      Nàng lần nữa chạy về phía biển rộng, Thanh Thành, em đến đây, chờ em - -

      "Noãn Phong, đừng, là , em hãy nhìn ràng là ." Diệp Thanh Thành giống như là hiểu được ý tứ của Cố Noãn Phong, chạy nhanh níu lại nàng hướng về biển rộng chạy như điên.

      " biết tại sao lại đến nơi này. Nơi đây và nơi em miêu tả giống nhau như đúc." Diệp Thanh Thành lôi kéo bàn tay lạnh như băng của Cố Noãn Phong áp lên mặt của , trong vành mắt phiếm hồng của ngập nước mắt.

      " tại ở chỗ này, em còn muốn đâu đây?"

      " là Thanh Thành?" Cố Noãn Phong dám tin vuốt lên khuôn mặt .

      "Là , khi kéo người kia lên còn khí lực, đến lúc mở mắt ra liền phát em ở dưới nước giãy giụa gọi kêu cứu. Noãn Phong, biết em có thể tỉnh lại hay , ích kỷ mong ngóng rồi lại muốn em thức tỉnh." Trong mắt Diệp Thanh Thành vừa có nỗi thống khổ lại cất giấu niềm hạnh phúc, "Tại sao em lại có thể ngu như vậy."

      Nghĩ đến vừa rồi nếu như phản ứng chậm chút nàng lại định nhảy xuống. Còn có, nếu nàng tới, vậy phải là nàng cũng... Diệp Thanh Thành ghì chặt Cố Noãn Phong vào trong ngực, cọ đỉnh đầu của nàng lặng yên chảy nước mắt.

      " phải bỏ em mình sao? đồng ý với em tại sao lại có thể quên? Cho nên em liền đến tìm ." Cố Noãn Phong tức giận bắt đầu đấm vào lồng ngực của .

      "Thực xin lỗi, về sau còn..." sao có thể cam lòng rời xa nàng, căn bản thể ngờ được mình biết bơi lội vô cùng tốt lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.

      Đánh xong lại bắt đầu đau lòng, xoa xoa chỗ bị đánh hồng lên, sau đó lại bổ nhào vào trong ngực của .

      Tại bãi đậu xe ven biển, Diệp Thanh Thành tìm được xe của mình. Nhìn thấy giống như trong trí nhớ, trong lòng cảm khái, đây đúng là chiếc xe đầu tiên của năm đó.

      "Noãn Phong, vậy em hãy kể cho , rất muốn cùng em ôn lại mỗi chỗ mà chúng ta từng qua. Trước kia chỉ là nghe em , tại muốn tự thân nhận thức chút, hơn nữa kỳ tích như vậy khiến cho bắt đầu có lòng tham, muốn đời đời kiếp kiếp cùng em gặp nhau, hiểu nhau, nhau, làm bạn suốt đời, tuần hoàn luân hồi, vĩnh kết thúc."

      ", Thanh Thành, chúng ta có duyên phận đời đời kiếp kiếp, bằng vì sao chúng ta cùng đến nơi đây? Thanh Thành, nhưng kiếp sau em để cho thương tâm vì em nữa, em tìm được trong biển người mù mịt, chỉ cùng nhau."

      Cố Noãn Phong ôm lấy đầu của , cùng môi dán lên: "Thanh Thành, em sai lầm lần, thiếu chút nữa bồi thường bằng cả cuộc đời, may nhờ rộng lượng nguyện ý tiếp nhận em, nếu phải vậy..."

      "Đứa ngốc, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, chỉ cần là em, chỉ cần em chịu quay đầu lại, cũng đứng ở chỗ ban đầu liên tục chờ em." Diệp Thanh Thành đáp lại nụ hôn của nàng, linh xảo lưỡi trơn vào trong miệng nàng, thăm dò mỗi chỗ gian ngọt ngào, quấn lấy lưỡi của nàng, kịch liệt triền miên cùng nàng.

      ...

      "Dùng hết mọi biện pháp phải đem người cứu sống."

      "Như thế nào còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh?"

      "Các người nhất định phải nghĩ biện pháp đem người cứu tỉnh cho tôi, mặc kệ bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý đưa."

      Cố Noãn Phong đầu ầm ầm, bên tai luôn có rất nhiều tiếng người huyên náo, nghe ràng, rồi lại vang lên ngừng, nàng thống khổ ôm lấy đầu.

      Diệp Thanh Thành phát giác được dị thường của nàng, vội vàng dừng xe, nghiêng người qua hôn má nàng, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, có phải cảm thấy thoải mái ở đâu hay ?

      "Có rất nhiều thanh ở trong óc cùng bên tai rầm rầm vang lên, em rất khó chịu." Cố Noãn Phong thậm chí cảm thấy toàn thân đều suy yếu vô lực.

      "Nếu như có đoán sai, bọn họ có lẽ cứu chúng ta, cũng thỉnh thoảng nghe thấy chút thanh. Noãn Phong, đồng ý với , mặc kệ ai về trước, cũng phải nhớ được làm chuyện dại dột lần nữa. Chúng ta cần phải tin tưởng rằng chúng ta được gặp lại nhau. Hơn nữa còn chờ đợi để cùng em sống tiếp kiếp sống của chúng ta ở đó."

      "Thanh Thành, mặc dù nơi này có cũng có em, nhưng kỳ em nguyện ý trở về hơn, chỗ đó khiến cho em cảm thấy chân hơn."

      thể tưởng được ý nghĩ của bọn họ đều là giống nhau, Diệp Thanh Thành đau lòng hôn khuôn mặt nhắn của Cố Noãn Phong bởi vì khó chịu mà nhăn nhó. Noãn Phong, nếu như thể trở về, em cũng nhất định phải sống tốt.

      Buổi tối về đến nhà Cố Noãn Phong chuyện điện thoại với Diệp Thanh Thành mãi chịu gác máy, cuối cùng thế nhưng kỳ kèo muốn hát cho nghe. Rồi trong tiếng hát của , dần dần chìm vào mộng đẹp.

      "Chu viện trưởng, bệnh nhân thức tỉnh."

      Ai chuyện?

      Cố Noãn Phong mở mắt ra phát nàng ngủ ở giường bệnh, Chu Tử Khanh mâu quang mừng rỡ nhìn xem nàng: "Noãn Phong, rốt cục em cũng tỉnh."

      "Thanh Thành ấy như thế nào?"

      "Em mới vừa tỉnh lại cho nên nghe cần phải xúc động quá lớn, Thanh Thành còn sống. Bởi vì chết đuối làm cho não bộ thiếu dưỡng thời gian quá dài, phải đợi khôi phục chức năng thần kinh trung ương cậu ấy mói có thể thức tỉnh."

      giường bệnh phòng bệnh nặng, Diệp Thanh Thành liên tục hôn mê bất tỉnh, người được cứu và người tỏ ra thiên ân vạn tạ. Tân Thành đem việc làm đầy ý nghĩa của Diệp Thanh Thành làm điển hình chuyên môn khen ngợi, mọi chuyện đối với Cố Noãn Phong mà cũng trọng yếu bằng chuyện tỉnh lại.

      "Noãn Phong, đêm nay con nhất định phải về nghỉ, mẹ và ba con đến cùng Thanh Thành." Diệp má má nhìn xem Cố Noãn Phong mới mấy ngày gầy vòng lớn, khỏi bắt đầu đau lòng. lời lương tâm, bây giờ bà rất hối hận vì chuyện mấy năm nay muốn gặp người con dâu này.

      "Mẹ, ngày mai là trừ tịch, trong nhà nhất định có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, con ở đây với ấy, hơn nữa có trở về con cũng ngủ được."

      Diệp ba ba hiểu tâm tình Cố Noãn Phong: "Chúng ta đều tin tưởng Thanh Thành nhất định tỉnh lại, cho nên con cũng phải bảo trọng thân thể cho tốt."

      "Con , người tốt được bình an cả đời, Thanh Thành ấy chính là người tốt."

      Cố Noãn Phong cách cửa thủy tinh, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Thành trong phòng bệnh nặng, Thanh Thành, mặc kệ hôn mê bao lâu, em đều chờ .

      Đêm khuya, Chu Tử Khanh nhìn Cố Noãn Phong ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng bệnh nặng, cảm giác suy yếu làm cho nỗi đau nhức kia lại dâng lên.

      "Trời lạnh như vậy, tốt hơn là em nghỉ ngơi chút ."

      "Em nghĩ ấy cũng sắp tỉnh rồi, nếu như tỉnh lại bên cạnh ngay cả người thân cũng ấy khổ sở."

      Chu Tử Khanh mâu quang tối ám, như làm ra quyết định gì đưa tay đem Cố Noãn Phong ở ghế dài ôm lấy, người nàng lạnh như khối băng làm cho bỗng nhiên lạnh lẽo: "Noãn Phong, nếu như em nguyện ý cho cơ hội, có thể thay thế cậu ấy chăm só cho em."

      Cố Noãn Phong bị động tác thân mật đột nhiên của làm cho sững sờ, thân thể theo bản năng hướng bên cạnh co lại, tránh xa ngực của : ", cái thế giới này có bất kỳ người nào có thể thay thế ấy."
      Tôm Thỏ, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 48: Lớn hơn sinh mạng (end)



      Chu Tử Khanh còn người trong vòng tay, ánh mắt sắc bén gợn sóng thất lạc.

      Hai tay bỏ lại vào trong túi áo khoác trắng cách tự nhiên: "Thanh Thành là em tốt nhất đời này của . Đối với em chính là em của , cho nên mặc kệ cậu ấy trở thành như thế nào, sau này nếu gặp phải bất kỳ khó khăn gì chớ quên em còn có người này."

      mặt Chu Tử Khanh nhàng trồi lên nụ cười nhạt gần như nhìn lắm: "Thậm chí về sau nếu cậu ấy khiến cho em phải chịu ủy khuất gì, em cũng có thể tới tìm , giúp em dạy dỗ cậu ta."

      Cố Noãn Phong lòng cảm tháy vừa rồi mình quá mức luống cuống, phản ứng thái quá. Có lẽ là do lời của Trương Tư Khiết lần trước cùng Thanh Thành Lịch Thành ảnh hưởng, nên lời cộng thêm hành động của làm cho nàng cho rằng...

      Chu Tử Khanh ra khỏi phòng bệnh nặng, đến hành lang khúc quanh, đột nhiên ra tay lôi Tần Thương dựa ở vách tường ôm ra: "Nghe lén người khác chuyện là hành vi lễ phép, Tần viện trưởng."

      Tần Thương nghĩ tới Chu Tử Khanh sớm phát ra , phẫn nộ tránh thoát tay của : " ngang qua mà thôi."

      "Vậy là khó khăn, nhìn thấy thế mà có cấp tốc lao ra đánh mình."

      "Tử Khanh, cậu vẫn còn nhớ thù cũ à?" Khuôn mặt giễu cợt của Tần Thương để sát vào Chu Tử Khanh mặt.

      " nhảm, cậu làm cho người khác đánh thử xem."

      "Được cái lần này mình ngược lại yên tâm rồi." Tần Thương thân mật cùng kề vai sát cánh, "Tử Khanh, mình có đứa em họ lớn lên tệ, có hứng thú khi nào mình giới thiệu cho hai ngươi gặp nhau?"

      "Tốt hơn hết là cậu hãy quan tâm tốt chuyện của mình trước . Hôm nọ ba cậu còn bảo mình làm mai cho cậu đấy, nếu vị em họ này của cậu tồi, vậy cậu liền tự sinh tự diệt ."

      "Chu Tử Khanh, cậu muốn tôi loạn luân à..."

      "Cậu thử xem tình trạng của Thanh Thành tình ngư thế này..."

      Hai người thanh càng lúc càng xa, chờ đến lúc hành lang trở nên yên tĩnh còn tiếng động, cửa chỗ hành lang đối diện mở có nam nhân với khuôn mặt tinh xảo bước ra. sâu ngưng mắt nhìn Cố Noãn Phong vẫn ngồi im lìm ghế ngoài hành lang, nàng có chuyện gì là tốt rồi.

      Cơ hội bị quấy nhiễu nhìn nhìn nàng như vậy về sau càng ngày càng ít, Lâm Hiếu Quân phát mình khống chế nổi dùng con mắt phác hoạ hình dáng của nàng. Tựa hồ như vậy nàng liền vĩnh viễn cắm rễ ở trong lòng, dù cho ai cũng cách nào xóa .

      nở nụ cười khổ sở, rồi giống như khi đến, im lặng rời .

      ******

      trời trong nháy mắt nở rộ rất nhiều đóa pháo hoa rực rỡ, đám tia lửa màu mè kia ngừng chiếu lẻn rèm cửa sổ.

      Cố Noãn Phong mặc dù nghe được thanh của thế giới bên ngoài phòng bệnh cùng với bệnh viện, nhưng có thể tưởng tượng được cảnh náo nhiệt của Tân Thành trong ngày lễ.

      "Thanh Thành, có cảm nhận được khí náo nhiệt của Tiết Nguyên Tiêu ? Em nhìn thấy pháo hoa xinh đẹp đều sắp chiếu vào bên trong rèm cửa sổ đến đây."

      Diệp Thanh Thành từ phòng bệnh nặng chuyển đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Mặc dù liên tục chưa tỉnh lại, nhưng Cố Noãn Phong còn bị hạn chế phải chờ ở ngoài phòng bệnh, nàng cần rời mà có thể từng giây từng phút cùng chỗ.

      Cố Noãn Phong vừa cẩn thận lau chùi thân thể cho Diệp Thanh Thành ngủ yên, vừa khoan khoái trò chuyện với .

      Mỗi ngày nàng cũng cho chải đầu rửa mặt, sớm tối gì đều lau người hai lần. Những chuyện này giao cho người khác nàng yên tâm, nẻn đều cho điều dưỡng viên chăm sóc đặc biệt và những người khác nhúng tay vào.

      công tác nàng xin nghỉ dài hạn, đối với nàng mà có chuyện gì quan trọng bằng Diệp Thanh Thành. Thanh Thành là người rất thích sạch , chịu nổi lôi thôi.

      "Thanh Thành, mùng dẫn em chơi, báy giờ cũng đến lúc thả hoa đăng tết Nguyên Tiêu, đẫ hứa sao có thể nuốt lời đây?"

      "Đúng rồi, hôm nay em ăn bánh trôi, nhất định thể tưởng được là ai làm. Là mẹ, bà mua hoa quế cùng bánh đậu, em ăn đến hẳn năm cái đó. Đừng tưởng rằng chúng rất , mỗi cái đều to bằng nửa nắm tay của em."

      "Cũng biết vì sao gần đây em rất hay thèm ăn, Thanh Thành, em muốn ăn kem, chừng nào mới dậy mua cho em đây?"

      Cố Noãn Phong thao thao bất tuyệt, mặc kệ có nghe thấy hay . Mấy người Tử Khanh, kể cả bác sĩ chủ trị đều qua, đầu óc của vẫn có ý thức, như vậy hẳn là có thể nghe thấy.

      Giọng Cố Noãn Phong khoan khoái, nhưng trong đôi mắt chăm chú nhìn Diệp Thanh Thành ngủ say kia lại bi thương tới cực điểm.

      Lòng của nàng tựa như bị giam trong bóng tối vô tận, nhìn thấy ánh sáng.

      Diệp Thanh Thành chết đuối sau bị hôn mê bất tỉnh 18 ngày, thể tự hô hấp, đôi mắt chiếu đèn vào cũng có phản ứng, bác sĩ tình huống như thế hôn mê tháng cũng có, chỉ là thời gian càng dài tỷ lệ thức tỉnh càng thấp.

      Năm mới này tất cả mọi người đều trải qua cách rất trầm trọng. Cố Noãn Phong nhìn thấy ba mẹ Diệp Thanh Thành biết khóc bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần nàng đều khóc, nàng sợ tiếng khóc làm Diệp Thanh Thành nghe thấy. Nàng đều dùng thanh khoan khoái vui vẻ cùng chuyện, nhỡ đâu giây sau mở mắt ra chuyện với mình sao.

      Cố Noãn Phong dè dặt chải tóc cho Diệp Thanh Thành, ngủ lâu như vậy, mái tóc ngắn cũn cũng dài ra rất nhiều, luca nàng cạo toca chỗ thái dương cho còn dùng dao cạo râu chạy bằng điện giúp sửa soạn lại chút, kỳ mặc kệ biến thành bộ dáng gì, tại trong mắt Cố Noãn Phong luôn đều là cao dáo tuấn dật bất phàm.

      "Thanh Thành, xem ngày mai khi em mở mắt ra, có thể tỉnh lại nhìn em hay ?"

      ******

      Lâm Hiếu Quân vừa mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tập đoàn Trung Hằng, bị chiếc xe màu bạc có rèm che chặn lại đường .

      Tren đàn ông chiếc xe màu bạc bừa bãi cầm búa tay liền đập vỡ cửa sổ xe Lâm Hiếu Quân.

      "Đồ dã chủng chết tiệt này, mày lại dám thông đồng với mẹ tao chơi tao, mày nhất định thể ngờ rằng tao , trái lại tao còn cho người đem hai lão già vướng víu kia giải quyết."

      Lâm Hiếu Quân nhíu mày mở mạnh cửa xe, quán tính làm cho Lâm Hiếu Đường lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, cổ tay cầm lấy búa bị Lâm Hiếu Quân đá trúng, búa rơi xuống đất.

      Lâm Hiếu Đường cũng là người linh hoạt, giơ quả đấm liền đánh trúng bụng Lâm Hiếu Quân, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

      Bảo vệ cùng đại Lưu còn có hộ vệ nhanh chóng chạy đén kéo hai ngươi ra.

      "Quân thiếu, muốn báo cảnh ?"

      Lâm Hiếu Quân cài lại nút tây âu bị giật ra, sửa sang lại lát, đột nhiên lại cởi ra ném xuống đất, sẵng giọng nhìn Lâm Hiếu Đường bị đàn em đè dưới đất.

      "Cho cơ hội cuối cùng, nếu như trước đêm mai để cho tôi biết vânc còn ở lại Tân Thành, đừng trách lòng tôi hung ác."

      phất tay ra hiệu thả người.

      Lâm Hiếu Đường trầm nghiêm mặt lướt qua mọi người, sau đó lên xe.

      "Quân thiếu, đểm em đưa đến nhà xưởng bên kia ." Đại Lưu giúp Lâm Hiếu Quân mở cửa xe.

      " cần."

      Lâm Hiếu Quân khom lưng lên xe, đúng lúc này, Lâm Hiếu Đường lái xe tăng tốc mã lực hướng Lâm Hiếu Quân phóng tới.

      "Quân thiếu, mau tránh ra - - "

      Đại Lưu mở cửa xe chờ đến phát ra nhắc nhở Lâm Hiếu Quân muộn. Lâm Hiếu Quân căn bản còn chưa kịp phản ứng chút nào bị lực khổng lồ đánh vào làm cả xe lẫn người đều bay ra xa, cho đến khi đụng vào tường rào bãi đậu xe mới giảm xóc ngừng lại.

      Lâm Hiếu Đường phỏng chừng điên rồi, vẫn chịu buông tha, tiếp tục lái xe về phía trước.

      Đại Lưu nóng nảy vọt tới trước xe Lâm Hiếu Quân, vươn hai tay ra cố gắng muốn ngăn chiếc xe màu bạc muốn xông tới. Cuối cùng khắc, Lâm Hiếu Đường biết là kinh sợ trước thân chính khí của đại Lưu, hay là thế nào, mãnh liệt phanh xe, ngừng lại.

      "Còn ngây ngốc làm gì, mau gọi xe cứu thương - - "

      ******

      Cố Noãn Phong nghĩ tới từ lúc trốn bằng xe thể thao của Lâm Hiếu Quân lại nhìn thấy lần nữa, còn là sau khi gặp tai nạn xe cộ.

      "Noãn Phong, cám ơn em đến thăm tôi, tôi cho là em hận tôi tới."

      Lâm Hiếu Quân biết đại Lưu nhất định tìm Cố Noãn Phong, nhưng trong lòng hoang mang, cho rằng nàng tới, bây giờ nhìn thấy nàng xuất ở trước mặt, ngược lại có chút khó có thể tin.

      "Tôi sớm qua cho biết là tôi hận . ít thôi, nghỉ ngơi cho tốt."

      Người đàn ông bào cho nàng biết Lâm Hiếu Quân xảy ra tai nạn xe cộ kia tình huống của rất tốt. Cố Noãn Phong cũng nhìn ra bị thương rất nặng, trông thấy cố hết sức chuyện, nàng đột nhiên cảm thấy sinh mạng rất yếu ớt.

      " ra là tôi bỏ qua em lần, chính là bỏ qua cả đời. Đây là chuyện mà tôi hối hận nhất trong đời. Noãn Phong, nếu như có kiếp sau, đáp ứng tôi, chúng ta lại bắt đầu lần nữa, tôi nhất định tốt quý trọng duyên phận của chúng ta."

      "Hiếu Quân, nếu quả như có kiếp sau, chúng ta tốt hơn là làm em ."

      Nàng đời đời kiếp kiếp đều cho Diệp Thanh Thành, mặc dù nhìn suy yếu giống như tùy thời chết , nhưng nàng cũng muốn lừa gạt .

      Lâm Hiếu Quân buồn bã nhìn Cố Noãn Phong: "Được rồi, liền nghe lời em, vậy làm em ."

      Noãn Phong, em tựa như ánh nắng giữa ngón tay, ấm áp, tốt đẹp, mà lại có nắm chặt lấy.

      Em từng muốn đêm tân hôn đẹp như pháo hoa nở rộ, chúng ta bỏ lỡ, liền giống như tình của chúng ta, như pháo hoa nở rộ mặc dù từng sáng lạn vô cùng, nhưng trong dải thiên hà chỉ là ngắn ngủi.

      Trong cuộc đời tôi, quãng thời gian đẹp nhất là ba năm ở cùng em, nhưng sau khi mất tôi mới biết được điều đó.

      "Hiếu Quân, con nhất định có việc gì, mẽ mời bác sĩ tốt nhất cho con, mẹ chờ con khoẻ lại - - "

      Liễu Tiểu Thiền khóc đến khàn cả giọng, thứ trông mong hơn nửa đời người liền ở tay, mà bây giờ lại giống như xe cáp treo thoáng qua liền ngừng, Lâm Hiếu Quân bỗng dưng xảy ra chuyện.

      "Tôi ủy thác luật sư đem toàn bộ cổ phiếu và tài sản chuyển dời đến danh nghĩa của bà, khi tôi rồi, nếu như bà có thể ghi nhớ bài học trước đây, tên đàn ông mà bà nuôi và bà được sônga yên ổn."

      "Hiếu Quan, con lời vô lý gì vậy? Con nhất định có chuyện gì."

      "Thân thể của tôi tôi tự biết, bà cũng cần khóc vì tôi, hậu linh tinh chỉ cần làm đơn giản, tro cốt cần phải lưu lại, tìm chỗ yên tĩnh mà rắc, coi như tôi chưa từng sống đời. Còn nữa, cho phép đăng bất kỳ tin tức gì ra nhoài, chỉ cần báo vì lý do sức khoẻ tôi cần ở nước ngoài tĩnh dưỡng lâu dài. nhiều như vậy, ra ngoài ."

      Liễu Tiểu Thiền lúng túng mím môi: "Con còn lời gì muốn với mẹ sao?"

      "Nếu như có kiếp sau, tôi muốn là con của bà, muốn lại họ Lâm."

      Tập đoàn Trung Hằng bởi vì nguyên nhân sức khoẻ của người thừa kế đời thứ ba, Lâm lão gia tử phải ủy thác công ty khác đáng tin cậy thay mặt quản lý.

      Lâm Hiếu Đường với tội danh kẻ khả nghi cố ý giết người cùng nhiều tội danh khác bị viện kiểm soát bắt giữ.

      ******

      Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của BV Nhân Khang, thời điểm Cố Noãn Phong nghe thấy bác sĩ tuyên bố não bộ Diệp Thanh Thành tử vong, nàng lần đầu tiên kiêng dè khóc thành tiếng.

      "Bác sĩ, tôi tin, phải ông còn có trường hợp hôn mê tháng sao? ấy mới hôn mê hơn 20 ngày, Tần Thương, Tử Khanh, các câu, các đều là bác sĩ, các giúp ấy điều trị thêm, ấy chỉ là ngủ thiếp thôi mà..."

      "Noãn Phong, Thanh Thành nếu như nhìn thấy em như vậy cậu ấy khổ sở, cậu ấy ra rất vinh quang, cậu ấy là hùng, cậu ấy cứu người khác..."

      "Em càn snh ấy làm cái gì hùng, em chỉ muốn ấy sống khỏe mạnh."

      "Noãn Phong, con ngoan, mất Thanh Thành, về sau con còn có chúng ta, có ba mẹ a..." Mẹ Diệp Thanh Thành an ủi tâm tình kích động Cố Noãn Phong, hơn mười ngày trước bọn họ làm chuẩn bị tâm lý thạt tốt, mặc dù nỡ, nhưng mà muốn tiếp nhận cũng chỉ có thể tiếp nhận.

      ", con thể , con của con thể ấy..."

      Cố Noãn Phong chưa từng có điên cuồng như vậy bao giờ, nàng phát kỳ sinh lý của mình liên tục thấy đến, cho là do gần đây tâm tình ổn định nên chậm trễ. Buổi sáng vừa mới làm kiểm tra, mang thai khoảng 40 ngày. Nàng cao hứng lắm, bây giờ lại phải tiếp nhận tin dữ như vậy.

      "Mẹ, con muốn con của chúng con sinh ra có ba..."

      Nàng cũng từng nghĩ đến dự định xấu nhất, nếu như cuối cùng Thanh Thành vẫn bất tỉnh, nàng tiếp tục nhảy sông tự vận tìm , nhưng bây giờ có con, nàng làm sao có thể ? Tinh thần bị kích thích mãnh liệt làm cho trước mặt nàng bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      Giọt nước mang theo ấm áp, từng giọt xuống mặt của nàng, Cố Noãn Phong vừa định lấy tay bôi, mới nâng lên bị cái tay khác nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay: "Noãn Phong, rốt cục em cũng tỉnh, thực xin lỗi, Noãn Phong, khiến em phải lo lắng - - "

      "Thanh Thành - - "

      Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành ôm vào trong lòng, đôi môi khô ráo cùng đôi môi cũng đồng dạng khô ráo nghiền nát, hai người nước mắt hỗn hợp giao hòa trong miệng gắn bó kề nhau.

      "Thanh Thành, là em nằm mơ sao?" Cố Noãn Phong rưng rưng hỏi , "Vì sao em ngất là có thể nhìn thấy đây?" Nàng dùng con mắt quan sát bốn phía, là bệnh viện, là Diệp Thanh Thành tái nhợt tiều tụy.

      " phải là mơ, tỉnh lại, vĩnh viễn cũng rời xa em nữa."

      Cố Noãn Phong đem tay Diệp Thanh Thành đặt lên bụng của nàng: "Thanh Thành, còn có nó, cục cưng của chúng ta."

      Diệp Thanh Thành lấy tay dịu dàng chạm vào tiểu sinh mệnh, sau khi của chúng ta tỉnh lại nghe , có lẽ chính là nhờ tình cường đại của nàng mới khiến cho thức tỉnh, hôm nay bọn họ được sống hạnh phúc vĩnh viễn.

      "Chúng ta, còn có cục cưng của chúng ta, cả nhà vĩnh viễn còn tách ra." Mút nước mắt ngừng thấm ra chỗ khóe mắt nàng, Diệp Thanh Thành đau lòng chỉ muốn đánh mình trận, "Ngoan ngoãn, đừng khóc, cho là làm cho em khóc, nghĩ tới vẫn luôn khiến cho em phải thương tâm."

      " phải là thương tâm, Thanh Thành, là nước mắt vì hạnh phúc. Thanh Thành, em ."

      " cũng là, Noãn Phong, em, rất rất , lớn hơn cả tính mạng của ."

      Cố Noãn Phong mang theo lệ cười rộ lên, tốt, mặc kệ nàng mất cái gì, ít nhất vẫn còn ở.

      Ngoài phòng bệnh, Tần Thương chuẩn bị vào, bị Chu Tử Khanh kéo lại, lấy tay lặng lẽ chỉ chỉ hai người ôm nhau cùng chỗ bên trong.

      Tần Thương hiểu ý, nhìn ba mẹ Diệp Thanh Thành cà cha mẹ Cố Noãn Phong đứng ở ngoài phòng bệnh, tất cả mọi người đều cảm động rơi nước mắt

      "Thanh Thành, chờ xuất viện chúng ta phải hưởng tuần trăng mật ."

      "Tốt, em muốn đâu cũng cùng em."

      "Phải Canada, thăm ông bà chú bác của , đúng rồi còn có tiểu di và tiểu di phu. Chúng ta còn dẫn theo ba cùng mẹ."

      "Tốt, Noãn Phong, còn có ba mẹ của em."

      "Ừ, chúng ta toàn bộ cùng ."

      ...

      Đây là loại tình cảm mà Thượng Đế ban cho, vô luận chờ đợi, vô luận tưởng niệm, vô luận khát vọng, vô luận thống khổ, chỉ cần biết quý trọng, cuối cùng có được.

      Con đường hạnh phúc còn rất dài, bọn họ có thời gian cả đời.

      =======HẾT==== ===
      Tôm Thỏ, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :