1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sáng sớm ngày mùng sáu, Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành và Hướng Nhụy cùng lên máy bay bay tới Hàn Quốc, đến sân bay Hàn Quốc lại chuyển máy bay Fiji.

      quá sớm, nên vừa lên máy bay là Hà Phỉ Phỉ ngủ gà ngủ gật, Cố An Thành ngồi ở bên cạnh, nhân lúc há miệng ha, nhét viên kẹo bạc hà vào trong miệng của .

      “Sắp hạ cánh rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ ồ tiếng, sau đó nhóp nhép ăn kẹo, mùi bạc hà mát lạnh tràn ra trong miệng.

      Bọn họ lưu lại ở sân bay quá lâu, mà nhanh chóng lên máy bay bay thẳng tới Fiji, lần này thời gian bay rất dài, trước đó Hà Phỉ Phỉ chuẩn bị vài cuốn tạp chí, để giúp bọn họ đỡ nhàm chán trong thời gian bay này.

      Lúc đến Fiji cũng hơn mười giờ đêm rồi, ba người mua ít thức ăn ở sân bay, sau đó thẳng tới khách sạn đặt trước, tạm thời ngủ ở đó đêm, ngày hôm sau lại tới đảo Laucala.

      Tháng hai nhiệt độ ở Fiji vào ban ngày khoảng dưới ba mươi độ, là nhiệt độ lý tưởng nhất để phơi nắng và lặn biển ngắm sinh vật biển, nhưng mà ban đêm nhiệt độ lại chênh lệch so với ban ngày hơi lớn, Hà Phỉ Phỉ mặc áo bông mà vẫn còn cảm thấy lạnh, gió vẫn lùa vào trong cổ, lạnh cóng tới mức nước mũi của cũng muốn chảy ra.

      Đến khách sạn, làm xong thủ tục nhận phòng, ba người thang máy lên lầu, sau khi tìm được phòng, đột nhiên Hướng Nhụy nhướn mày, “Phỉ Phỉ, có muốn ngủ với mình ?” Diễng đáng ele quiý don.

      “Được.” Hà Phỉ Phỉ cầm lấy va li hành lý của mình từ trong tay của Cố An Thành, sau đó hấp tấp theo phía sau của Hướng Nhụy.

      Hướng Nhụy hả hê cười cười nhìn Cố An Thành, Cố An Thành trầm mặc trong chốc lát, cam lòng buông tha, “Phỉ Phỉ, phòng của chúng ta lớn hơn so với phòng của Hướng Nhụy.” Tiềm thức: Em xác định là em muốn vứt bỏ để ngủ cái giường sao! Em xác định chứ! !

      Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ chút, "Như vậy , chúng ta đổi cho nhau, em và Hướng Nhụy ngủ phòng lớn này.”

      Cố An Thành: ". . . . . ."

      Hướng Nhụy rất vui, lúc này nhanh chóng kéo va li hành lý vào gian phòng lớn hơn, Hà Phỉ Phỉ theo sát phía sau, “Ngủ ngon nhá.”

      Cố An Thành: ". . . . . . Ngủ ngon."

      # biết bắt đầu từ khi nào, vợ tôi muốn ngủ cùng tôi nữa #

      Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy lần lượt tắm xong, quấn khăn tắm, bật máy điều hòa, thoải mái ngồi chiếc giường king¬size ăn bữa ăn khuya. Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ đều có thể thu vào tầm mắt, những vì sao cuối chân trời, biển xa xăm, cùng đan vào nhau tạo thành bức tranh sơn dầu màn đêm vô cùng rộng lớn, nét mực màu đậm, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.

      Ăn xong hơi no bụng, hai người lại cùng nhau đạp xe đạp trung. Vừa làm chút vận động trước khi ngủ, vừa tán gẫu.

      “Đúng là lâu quá rồi ra ngoài chơi, bây giờ có cảm giác cả người cũng tỉnh táo lại, lâu rồi có cảm giác như vậy.”

      Hà Phỉ Phỉ cười, "Người phụ nữ mạnh mẽ mà, mình thấy bình thường cậu bận tới mức hận thể phân ra làm hai người, làm sao mà để thời gian rảnh để mà du lịch được chứ.”

      được tốt số như cậu thôi.” Hướng Nhụy cảm khái , “Có người ba có tiền, có ông chồng có tiền, chắc là cả đời này cậu cũng phải buồn phiền vì chuyện gì?”

      xong lại cảm thấy hình như đúng là như thế . . . . . . Hà Phỉ Phỉ nhịn được cười lên, "Có người bạn thân phải lo lắng mọi chuyện như mình, cậu còn buồn cái gì chứ?”

      Hướng Nhụy cũng cười ha ha ha, sau đó thả chân xuống, “Mẹ nó, quá lâu rồi vận động, làm lúc thôi mà giờ xương sống và thắt lưng đều đau rồi.”

      Ngược lại Hà Phỉ Phỉ có cảm giác gì, nếu là ngủ cùng giường với Cố An Thành, trước khi ngủ còn đạp xe đạp trung ba vòng và làm vận động kia nữa . . . . . . 【 Hình động vẫy tay 】

      Hai người phụ nữ ngủ cùng nhau luôn có nhiều lời muốn , hơn nữa lúc ở máy bay ngủ quá lâu rồi, Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy chuyện tới tận bốn giờ mới mơ mơ màng màng ngủ.

      Ngày hôm sau, ba người ăn bữa sáng ở khách sạn, sau đó thuê xe vòng quanh đường cao tốc hoàng hậu, chuẩn bị tới Suva để ngồi tàu định kỳ chở khách ra làng du lịch đảo Laucala.

      Đường xá ở Fiji hơi kém, thể nào so sánh được với đường cao tốc ở trong nước, quãng đường dài hai trăm kilomet, mà chạy tới bốn tiếng đồng hồ, nhưng mà phong cảnh hai bên đường tệ, tài xế taxi cũng là người rất nhiệt tình, thậm chí ta còn hát cả những bài dân ca.

      Khi qua bãi biển san hô, tài xế huyên
      [​IMG]
      levuongB.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bọn họ ở lại hòn đảo tư nhân này khoảng tuần lễ, ngồi du thuyền ra biển thả câu, hưởng thụ những hoạt động mạo hiểm và kích thích, cũng mang theo đồ lặn để lặn xuống dưới hải vực mấy chục mét, chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt đẹp của thế giới dưới biển. Lúc ngồi lên máy bay mọi người đều rất vui vẻ ra về, Phương Dịch và Lâm Hủy muốn chuyển máy bay Trùng Khánh, cho nên bọn họ tới sân bay Hàn Quốc bắt đầu tách ra.

      Trở lại nhà trọ, Hà Phỉ Phỉ nằm giường, ngay cả ngón tay cũng lười động.

      Cố An Thành mở va li hành lý ra, thu xếp đồ đạc, rồi thúc giục tắm để ngủ, Hà Phỉ Phỉ lật người, “ muốn tắm. . . . . ."

      Cố An Thành thở dài, tới trước giường, trực tiếp bế tới phòng tắm, Hà Phỉ Phỉ ôm lấy cổ cười, “ có mệt ? Ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, chân của em cũng sưng phù lên rồi.”

      "Mệt mỏi nữa cũng phải tắm."

      Người sạch đúng là rất khó làm. . . . . . Cố An Thành còn có ý tưởng cởi quần áo giúp , Hà Phỉ Phỉ vội vàng ngăn cản , sau đó đẩy ra khỏi phòng tắm, "Tự em tắm, ra ngoài ."

      Cố An Thành có chút tiếc nuối, lúc này điện thoại của Hà Phỉ Phỉ vang lên, lại mở cửa ra ngoài nghe điện thoại.

      "A lô, mẹ ạ?"

      "Dạ đúng rồi, con vừa mới về tới nhà,. . . . . . Cái gì?"

      "À. . . . . . Vậy để con hỏi ấy chút.”

      Cúp điện thoại, Cố An Thành hỏi , "Phu nhân Hà gì thế?"

      "Ba mẹ em là ngày mai đưa về nhà ăn cơm tối. . . . . ." Hà Phỉ Phỉ nghĩ tới khuôn mặt căng thẳng khó chịu của ông Hà cảm thấy có chút nhức đầu, "Ba mẹ em làm khó chứ?"

      Cố An Thành bật cười, " phải là người lo lắng mới đúng chứ."

      "Đúng vậy nên lo lắng." Hà Phỉ Phỉ siết chặt mặt của , "Ông Hà nhà em là người đặc biết có lòng dạ hẹp hòi, khẳng định ghi hận vụ lừa gạt con của ông ấy.”

      Cố An Thành hoàn toàn có dáng vẻ lo lắng thấp thỏm chút nào, “Nếu như bị ba mẹ em ghi hận lần mà có thể cưới em về, cũng đáng giá.”

      Hà Phỉ Phỉ chịu nổi vẻ mặt nghiêm túc của khi lời này, trừng mắt nhìn cái rồi vào phòng tắm.

      Ngày hôm sau, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành sau khi tan việc liền trực tiếp thẳng tới nhà họ Hà, lo lắng “ dâu chưa qua cửa bị cha mẹ chồng gây khó dễ” của Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn xảy ra, ngược lại, bà Hà vô cùng nhiệt tình đối với Cố An Thành, chuyện chưa tới mấy câu chuyển sang gọi Tiểu Thành, Tiểu Thành, hiển nhiên coi như người con trai trong nhà, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng có cảm giác.

      Mẹ rất ít khi lộ ra khuôn mặt dịu dàng như vậy với 【 Hình động vẫy tay 】 Dienx dandf Kê quyu dong.

      Vì ông Hà vẫn luôn bày ra khuôn mặt thối, cho nên bữa cơm tối này khí cũng phải là tốt lắm, Hà Phỉ Phỉ đá đá chân ông Hà ở dưới gầm bàn, ông Hà mới thu lại chút, nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố An Thành.

      Vẻ mặt kia, giống như là Cố An Thành cướp bảo bối của ông vậy, Hà Phỉ Phỉ có chút dở khóc dở cười, dứt khoát quan tâm tới nữa.

      Ăn xong cơm tối, ông Hà gọi Cố An Thành lên thư phòng lầu, Hà Phỉ Phỉ cũng muốn vào, bị ông Hà đuổi ra. gãi đầu mấy cái, thể làm gì khác là xuống lầu tâm với bà Hà.

      “Ăn chút dâu tây , cậu hai con gửi tới đấy, mùi vị rất ngon.”

      Hà Phỉ Phỉ cầm quả dâu tây từ trong đĩa đựng trái cây lên, “Mẹ, ba có gì với mẹ , ba có cái nhìn như thế nào đối với chuyện của con và Cố An Thành?”

      Bà Hà liếc mắt xem thường, "Ba con sao, làm dáng thôi, mặc kệ ông ấy, ông ấy chẳng qua là muốn làm khó chút thôi, chuyện chung thân đại của con là do mẹ quyết định hết.”

      ". . . . . ."

      Thời gian trôi qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, ông Hà và Cố An Thành trước sau xuống dưới lầu, sắc mặt ông Hà xem ra khá hơn nhiều, Hà Phỉ Phỉ biết bọn họ chuyện gì, tóm lại khí “ba chồng-nàng dâu” tương lai hòa hoãn xuống có nghĩa là có chuyện gì lớn rồi, vì vậy lo lắng của Hà Phỉ Phỉ cũng được đặt xuống.

      Buổi tối bên ngoài trời mưa to, vừa ướt lại lạnh, bà Hà liền giữ bọn họ ở lại nhà. Người giúp việc thu dọn phòng khách,
      [​IMG]
      B.Catmelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tình cảm của bọn họ được người nhà ngầm cho phép xong, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành càng ngày càng dính nhau hơn, ở nhà cần , thậm chí ở trong công ty mà Cố An Thành còn vụng trộm động tay động chân với , Hà Phỉ Phỉ cho rằng vấn đề này rất nghiêm trọng, nghiêm túc cảnh cáo rất nhiều lần, nhưng Cố An Thành thủy chung chịu hối cải, dẫn đến những tin đồn càng ngày càng xuất nhiều ở trong công ty.

      Cố tổng minh thần võ và nữ nhân viên trợ lý mập mờ , chuyện này cũng còn là bí mật ở trong công ty nữa, nhưng mà chủ đề này hề hạ nhiệt xuống mà bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy lời bàn tàn, ngày Hà Phỉ Phỉ cầm cái ly tới phòng uống nước, nghe thấy hai đồng nghiệp tán gẫu.

      Đại khái là bàn tán Hà Phỉ Phỉ biết gặp vận cứt chó gì, mà lại được Cố An Thành coi trọng…, Hà Phỉ Phỉ biến sắc vào, hai đồng nghiệp nhìn thấy xong lúng túng, nhanh chóng chuồn .

      ra những chuyện linh tinh như thế này Hà Phỉ Phỉ nghe được rất nhiều lần rồi, cũng hề để trong lòng, dĩ nhiên cũng hề lén lút ghi hận hay trả thù gì cả, chỉ coi như là cái rắm mà bỏ qua thôi.

      Vào hôm thứ sáu nào đó, lúc tan làm Hà Phỉ Phỉ nhận được điện thoại của ông Hà, là vừa lúc ngang qua, ở dưới lầu chờ , đón về nhà chơi cuối tuần luôn. Mỗi khi cuối tuần Hà Phỉ Phỉ đều về nhà chơi với ba mẹ, lần này ông Hà tới đón đỡ mất công ngồi xe hơn tiếng, vì vậy với Cố An Thành tiếng sau đó liền xuống.

      Nhưng mà khi ngồi vào xe của ông Hà bị mấy người đồng nghiệp nhìn thấy.

      người phụ nữ nhảy dù có lai lịch có kinh nghiệm hiểu sao lại theo ông chủ lớn có tài sản hàng tỉ trong thương giới, quen nhìn những tình huống máu chó, nên trong nháy mắt những người phụ nữ này liền tưởng tượng ra bộ phim thiếu não năm mươi tám tập. Nếu như chỉ phỏng đoán cách bí mật thôi làm gì, nhưng mà người trong số đó biết mang tâm lý gì, mà ngày thứ hai làm nhân lúc báo cáo công việc đem chuyện nửa nửa giả này cho Cố An Thành biết.

      Cố An Thành trầm mặc lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm, kia nhìn thấy có chút phát rét.

      "Tôi biết rồi, ra ngoài ."

      Tin đồn luôn lan truyền rất nhanh, Hà Phỉ Phỉ tới công ty thấy từ những nhân viên tiếp tân ở đại sảnh cho tới dì lao công, ánh mắt của bọn họ nhìn có chút bình thường. hiểu liền kéo Abby để hỏi, ánh mắt Abby né tránh, “Phỉ Phỉ, em biết. . . . . . chủ tịch Hà?"

      Hà Phỉ Phỉ sững sờ, đâu chỉ biết thôi, đó chính là ba ruột của mà. d,0dylq.d.

      "Chị hỏi cái này làm cái gì?"

      Abby gãi đầu, kéo Hà Phỉ Phỉ lại gần, giọng , "Bây giờ mọi người trong công ty đều đồn rằng. . . . . ." ấy cắn răng ra, " em và chủ tịch có có loại quan hệ kia. . . . . . Từ sáng sớm chị nghe thấy bọn họ bàn tán Cố tổng bị đội nón xanh. . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn cảm phục trí tưởng tượng phong phú của đồng nghiệp, "Đây là chuyện gì vậy chứ, Cố An Thành biết mọi người bàn tán chuyện này đấy chứ?”

      Vẻ mặt Abby căm giận, “Cái Lý chả ma nào thèm lấy ở phòng marketing bên cạnh đó, hôm nay Cố tổng vừa tới ta nôn nóng theo với Cố tổng rồi. . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."

      Lúc này, đột nhiên cửa phòng làm việc mở ra, Cố An Thành ra, ánh mắt lướt qua phòng làm việc lượt, sau đó dừng lại mặt của Hà Phỉ Phỉ, "Hà Phỉ Phỉ, vào."

      Các đồng nghiệp hăng máu trừng mắt lên nhìn, còn tập trung lo làm việc nữa, mà chỉ muốn biết việc tiến triển như thế nào.

      Hà Phỉ Phỉ vỗ vỗ vai của Abby để cho ấy đừng lo lắng gì cả, sau đó vào trong phòng làm việc.

      Cố An Thành nhắc những vấn đề còn sót lại của tuần trước lần, Hà Phỉ Phỉ ghi nhớ từng cái , đột nhiên Cố An Thành chuyển chủ đề tiếng, “Cuối tuần đón mẹ về nhà, em có cùng ?”

      chứ, tình hình của dì ổn rồi hả?”

      "Ừ, bây giờ từ từ giảm thuốc, có biểu khác thường, viện điều dưỡng có thể về nhà được rồi, sau này nếu tái phát tại nhập viện lại.”

      "Vậy tốt."

      Hà Phỉ Phỉ ra khỏi phòng làm việc, các đồng nghiệp mặc dù nhìn như làm việc, nhưng lực chú ý vẫn như có như tập trung người . Abby lôi kéo , giọng hỏi, "Cố tổng nổi giận hả?"

      " có." Hà Phỉ Phỉ đem tài liệu bỏ lên bàn, "Được rồi, đừng để tâm vào những chuyện vớ vẩn này nữa, mau tập trung làm việc .”

      Ở trong mắt mọi người điều này vô cùng hợp lý, tại sao Cố tổng biết mình bị đội nón xanh mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Nhưng mà cũng người nào dám hỏi, chuyện này còn là chủ đề bàn tán của mọi người trong vòng nửa tháng, rồi dần dần cũng bị lãng quên.

      Cho đến ngày nọ, ông Hà thông báo tiếng nào đột nhiên tới công ty. là thời gian nghỉ trưa, Hà Phỉ Phỉ nằm ngủ ghế sofa trong phòng làm việc của Cố An Thành, còn Cố An Thành tập trung đọc sách, thỉnh thoảng vuốt
      [​IMG]
      levuongB.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44. 1
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Vào ngày quốc tế lao động hàng năm, buổi triển lãm được tổ chức tại Hàng Châu, mấy năm trước địa điểm tổ chức thường là ở nhà trưng bày Hồ Bạch Mã, hai năm trước Hà Phỉ Phỉ vẫn ở nước ngoài, cảm tưởng duy nhất của lúc này chính là mẹ nó cảm giác khác nhau…

      Trải qua mấy ngày tuyên truyền rầm rộ, tin tức ký tặng sách bán ra được lan truyền rất rộng rãi. Đến ngày mùng hai tháng năm, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành thức dậy sớm, sau đó lái xe tới Hồ Bạch Mã. Cũng vì người hâm mộ nồng nhiệt cầu đưa Đạt Ca và Đạt Muội cùng , Lộ Mao và Nhị Mao ban ngày rất lười hoạt động, nên bọn họ mang theo. Khoảng bảy giờ đến trung tâm triển lãm, lúc này trong đó chưa có nhiều người, Hà Phỉ Phỉ chụp tấm hình trung tâm triển lãm, ghi lên đó vị trí cụ thể của buổi ký tặng, sau đó đăng lên weibo.

      Chỉ lát sau, nhìn thấy những bình luận bên dưới của người hâm mộ kêu gào muốn nhìn thấy Kiều Hoa, tiện tay chụp gò má của Cố An Thành lúc ngửa cổ uống nước, chèn thêm chiếc kính vào nữa, lúc này mới hài lòng đăng lên weibo.

      Thím ba bạn tìm đàn ông: Soái ca【 mỉm cười 】【 hình ảnh 】

      Khu bình luận lại nhao nhao kêu gào, là bọn họ đường tới đó, Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy như vậy càng vui mừng hơn, đưa cho Cố An Thành xem, Cố An Thành chỉ liếc qua cái, sau đó khẽ , “Cẩn thận lại chơi quá trớn.”

      Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, "Chỉ cần cởi áo lót của em ra, em chơi quá trớn.”

      Ánh mắt của Cố An Thành khựng lại, "Chì kẻ mắt của em bị lem rồi."

      Hà Phỉ Phỉ ồ lên tiếng, theo bản năng muốn đưa tay lên lau, Cố An Thành chặn tay của lại, “Để lau giúp cho.”

      Hà Phỉ Phỉ lấy bông gòn từ trong túi xách ra, nhịn được ai oán , “Em với là chì kẻ mắt này được tốt đâu, còn là cái này tốt, có phải để ý bé bán hàng kia rồi ?”

      Cố An Thành ghé sát lại ừ tiếng, “Dáng người nhìn rất đẹp.”

      Hà Phỉ Phỉ tức giận lườm cái, “Vậy sao em thấy nhìn ta thêm vài lần nữa, rồi tiện thể xin số điện thoại luôn.”

      “Em càng đẹp hơn.”

      Hà Phỉ Phỉ nhịn được cong khóe môi, "Lau giúp em , lần sau mua mỹ phẩm dẫn theo nữa, có tác dụng gì hết.”

      Cố An Thành dùng bông gòn thấm nước tẩy trang theo chỉ đạo của Hà Phỉ Phỉ, sau đó từng chút từng chút lau vết chì lem ở viền mắt của , “ , ai cà thẻ cho em? Mỗi lần em dạo phố phải tốn chừng mấy vạn, em có chắc là lương của em đủ để quẹt ?”

      Những lời này vô cùng hợp lý, Hà Phỉ Phỉ im lặng, "Em cảm thấy em nên được tăng lương.”

      "Muốn bao nhiêu?"

      "Dù gì mỗi tháng em cũng phải được ba, bốn vạn mới đúng, em là trợ lý cho , chuyện công chuyện tư đều phải làm, chuyện như pha cà phê cho , chuyện lớn như thay xử lý công việc, người trợ lý toàn năng như vậy kiếm đâu ra được? chỉ trả cho em có bốn, năm ngàn mà sai em làm đủ thứ như vậy mà được à?”

      Cố An Thành suy nghĩ chút, "Đúng là có chuyện này, chuyện công chuyện tư, từ trong đến ngoài đều phải làm hết, khiến em vất vả rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ cảm nhận được những lời này của có chút là lạ, nhưng mà trong lúc nhất thời biết nó lạ ở chỗ nào, “ chữ thôi, tăng hay tăng!”

      Cố An Thành lau sạch giúp , “Em cảm thấy bây giờ muốn làm độc lập về kinh tế?”

      sai, em thấy em nên lệ thuộc vào tiền của , ngộ nhỡ có ngày em khiến cho trở nên nghèo làm sao?”

      Cố An Thành bật cười, "Mặc dù nhiều tiền bằng bố vợ, nhưng mà nuôi em mấy đời cũng vẫn đủ.”

      "Nhưng mà giống nhau, em muốn giữ chút tiền riêng.”

      Cố An Thành thấy cố chấp như vậy, đáp ứng, "Có thể tăng, nhưng mà vụ án Hải Nam kia, em phải theo sát mới được.”

      "Được, được, được.” Hà Phỉ Phỉ vừa nghĩ tới chuyện mình sắp được tăng lương lên ba, bốn vạn trở thành người có tiền khỏi cảm thấy vui vẻ, xoa xoa tay , “ chờ đó cho em, chờ em kiếm đủ tiền em bao nuôi , để cho ăn no uống say, cần phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài nữa.”

      Đáy mắt của Cố An Thành lên nụ cười, sau đó buông tay : “Chờ em bao nuôi .”

      Sau đó, quả mỗi tháng tiền lương của Hà Phỉ Phỉ được chuyển vào tài khoản là ba vạn, nhưng mà hề biết, tiền lương của được bộ phận nhân chuyển từ tiền lương của Tổng giám đốc Cố, thực tế mỗi tháng chỉ nhận được bốn ngàn thôi【 mỉm cười 】

      Đến chín giờ, bên trong phòng triển lãm bắt đầu có nhiều người tới. Bàn ký sách bán tặng được đặt ở trước phòng triển lãm, bình thường, phòng triển lãm trong nước đều là những em thiếu nhi cùng với cha mẹ, còn những bạn trẻ lại thường tới phòng triển lãm tranh manga Nhật, nhưng mà năm nay phòng triển lãm tranh trong nước lại cực kỳ náo nhiệt, Hà Phỉ Phỉ từ trong phòng nghỉ ngơi ra, xa xa nhìn thấy trước bàn ký tặng sách bán người xếp hàng được
      [​IMG]
      levuongB.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44. 2
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Dự án hợp tác Hải Nam này Hà Phỉ Phỉ theo ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên tiếp nhận và giám sát dự án, nên rất coi trọng, mặc dù nỡ rời xa Cố An Thành, nhưng cũng thể làm trì trệ công việc được.

      Ngày thứ ba sau khi đến Hải Nam, Hà Phỉ Phỉ bàn bạc xong với bên hợp tác chuẩn bị trở về khách sạn, đường trở về đột nhiên nhận được tin nhắn.

      Ngô Di: Phỉ Phỉ, mình sắp kết hôn

      Hà Phỉ Phỉ sững sờ, sau đó nhanh chóng nhắn lại tin nhắn để chúc mừng. Ngô Di là bạn cùng phòng khi học đại học, năm đó chỉ học đại học hai năm rồi du học, nhưng mà quan hệ với Ngô Di cũng tệ, sau khi thỉnh thoảng vẫn quan tâm tới cuộc sống của đối phương, chẳng qua là lâu rồi nên tình cảm có chút phai nhạt, cũng khoảng nửa năm rồi bọn họ liên lạc với nhau.

      Nhưng mà tin nhắn mà Ngô Di gửi tới lần này vẫn khiến Hà Phỉ Phỉ lòng vui mừng cho bạn mình.

      Ngô Di: Hôn lễ được tổ chức vào tuần sau, buổi tiệc cưới được tổ chức tại Hải Nam, cậu có rảnh tới tham gia với mình cho vui?

      Hải Nam? Hà Phỉ Phỉ khỏi cảm thán câu là trùng hợp, vì vậy trả lời lại câu là .
      Ngô Di: vậy tốt quá, chúng ta lâu lắm rồi gặp nhau.

      Hai người giống như là mở máy hát lên vậy, chuyện rất lâu, từ chuyện quá khứ cho tới chuyện tại, giống như là chưa từng xa cách bao giờ.

      tuần lễ sau, Hà Phỉ Phỉ đúng hẹn tới khách sạn tổ chức tiệc mừng, Ngô Di sớm cho người đứng ở trước cửa đợi rồi, vừa nhìn thấy trực tiếp dẫn vào đại sảnh.

      Buổi hôn lễ được tổ chức rất linh đình, trong đại sảnh có chừng hai mươi mấy bàn, dưới hướng dẫn của phục vụ Hà Phỉ Phỉ tìm tới cái bàn dành cho những người bạn học đại học, cười cười chào hỏi với các bạn. Nhiều người lúc lâu mới nhận ra , khí nhất thời càng trở nên náo nhiệt hơn, từng người từng người đều đứng lên chạm cốc chuyện với Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ cũng hai đáp lại.

      Rốt cuộc cũng ngồi xuống chỗ ngồi, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới phát ra ngồi bên cạnh cũng là người bạn từng là bạn cùng phòng, Diệp Tĩnh.

      Mỗi người đều người bạn cùng phòng cá biệt thời đại học, có lẽ là ganh tị, hay so sánh hư vinh, có lẽ là ích kỷ, keo kiệt, dù sao loại người đó khiến người ta rất ghét. Hà Phỉ Phỉ là người có tính tình thẳng thắn, cũng để cho mình phải chịu uất ức, cho nên ầm ĩ vui vẻ gì với Diệp Tĩnh, lúc này ngồi cùng nhau Hà Phỉ Phỉ cũng muốn chuyện, chẳng qua là Diệp Tĩnh lại chủ động chuyện với .

      "Hà Phỉ Phỉ, cậu về nước khi nào thế, tại sao hề nghe thấy tin tức gì của cậu vậy?”

      Vẻ bên ngoài của Hà Phỉ Phỉ cười nhưng trong lòng cười, "Về được nửa năm rồi, lúc về lại bận công việc, nên liên lạc với bạn học.”

      "À. . . . . ." Diệp Tĩnh kéo dài giọng ra, sau đó biến sắc quan sát Hà Phỉ Phỉ, “Làm việc ở đâu thế? du học về chắc hẳn là tiền lương thấp rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ chút để ý qua loa, "Bây giờ du học cũng phải là chuyện gì to tát, mình cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường, cậu quá xem trọng mình rồi.”

      Diệp Tĩnh che miệng cười cười, "Được rồi, chuyện này nữa, giới thiệu với cậu chút, đây là bạn trai của mình.”

      Lúc này, có người lên tiếng mỉa mai, “Diệp Tĩnh, cậu ngừng giới thiệu bạn trai của của cậu với bạn học. sợ xinh đẹp như Hà Phỉ Phỉ cướp mất trái tim của bạn trai cậu sao?”

      Diệp Tĩnh cả giận cười , "Chỉ bậy thôi, Phỉ Phỉ xinh đẹp như vậy, nhất định là có bạn trai rồi."

      Hà Phỉ Phỉ liếc qua cái, vừa hay nhìn thấy Diệp Tĩnh dựa vào vai của người đàn ông cười cười, người đàn ông này có dáng người cao lớn, khó trách Diệp Tĩnh lại thích khoe khoang như vậy. cười nhạo ở trong lòng tiếng, thấy hôn lễ còn chưa bắt đầu, liền lướt weibo.

      Nhưng mà cuối cùng Diệp Tĩnh kia hề để yên cho , lại gần nhìn , “Hà Phỉ Phỉ, cậu cũng chơi weibo à, chúng ta theo dõi lẫn nhau , mình có hơn vạn người theo dõi rồi đấy.

      Giờ phút này trong lòng Hà Phỉ Phỉ giống như có bảy vạn con ngựa chạy trốn, cất điện thoại di động, “Mình chỉ trong lúc nhàm chán quá nên xem chút
      [​IMG]
      levuong, B.Catmelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :