1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trước mặt nhiều người, Hà Phỉ Phỉ thể làm cho giống như mấy lần trước được, vì vậy âu yếm xoa đầu của cái, “Cố chịu đựng .”

      Cố An Thành ngậm vành tai của , “Ác độc quá .”

      Hà Phỉ Phỉ cố gắng tránh tiếp xúc tay chân với , “ bơi mấy vòng, để bình tĩnh lại, em ngồi ở bờ chờ , được ?”

      Cố An Thành đưa lại sát bờ, để cho tay bám vào thành hồ, cả người nổi lên. nâng hông của , sau đó dạy dùng chân đạp nước như thế nào, đợi học được tư thế xong, mới bơi mấy vòng cho tỉnh táo lại.

      Hà Phỉ Phỉ luyện lát cảm thấy mệt mỏi, hai tay chống lên bờ nhảy từ dưới nước lên, ngồi ở thành hồ bơi. Nước trong hồ bơi hơi ấm, mặc dù lúc mới vào nước tiếp xúc với da có chút lạnh, nhưng mà ngâm lúc lâu trở nên ấm hơn rồi, Hà Phỉ Phỉ vừa đung đưa chân vừa tìm kiếm bóng dáng của Cố An Thành.

      Đúng lúc ấy đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai, “Có người chết đuối rồi! Mau cứu mạng với!”

      Hà Phỉ Phỉ nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, thấy người gào thét là trẻ tuổi, ấy đứng ở chỗ dây ngăn cách nước cạn và nước sâu, ngừng hô hoán lên kêu người tới cứu. giây sau, Fitch ngồi ở chiếc ghế cao ở bên cạnh hồ, thổi chiếc còi ở cổ mấy tiếng, sau đó nhảy ùm cái xuống chỗ hồ nước sâu.

      ít người tụ tập lại bên cạnh hồ nước sâu, có mấy người đàn ông cũng nhảy theo xuống cứu người.

      lát sau, Fitch ôm người phụ nữ nổi lên mặt nước, Hà Phỉ Phỉ định thần nhìn lại, sắc mặt nhất thời bị hù dọa trở nên trắng bệch, mẹ nó phải là Hướng Nhụy sao.

      vội vàng đứng lên, rồi lật đật chạy tới, Fitch ôm Hương Nhụy lại chỗ ghế dựa nghỉ ngơi, lúc Hà Phỉ Phỉ chạy tới Fitch hô hấp nhân tạo cho Hướng Nhụy.

      Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong bể bơi lại lục tục có mấy người “Chết chìm”, tất cả đều là phái nữ.

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."

      lát sau, Hướng Nhụy phun mấy ngụm nước ra ngoài, rốt cuộc cũng mở mắt ra. Hà Phỉ Phỉ vội vàng tới bên cạnh chiếc ghế nằm ngồi xổm xuống, còn Fitch đứng sang bên.

      "Mẹ nó, Hướng Nhụy phải kỹ năng bơi lội của cậu rất tốt sao, tại sao đột nhiên lại bị chết đuối như vậy? Mới vừa rồi sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, dọa chết người ta rồi!”

      Hướng Nhụy giùng giằng ngồi dậy, "Mẹ nó, bị chuột rút.”

      ". . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ nhìn về phía bắp chân của , quả nhiên vẫn còn bị rút gân từng trận.

      Fitch tới, xoa bóp bắp chân rút gân của , “Trước khi xuống nước có phải làm động tác khởi động hay ?”

      Hướng Nhụy theo bản năng muốn cong chân lên, đúng là lãng phí sức lực xoa bóp vừa rồi, quả là cảm giác đau đớn ở chân giảm rất nhiều, ràng là từng được huấn luyện về phương diện này rồi nên cũng từ chối nữa, “Vâng…… Nhưng mà trước đây hề xảy ra chuyện gì, lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

      Hiếm khi Fitch bày ra sắc mặt nghiêm túc, “Điều này rất quan trọng, sau này ngàn vạn lần được bỏ qua như vậy.”

      Hướng Nhụy giơ tay lên đầu hàng, "Được, được, được, nghe lời , nhân viên cứu hộ.”

      Fitch nhanh chóng trở về cương vị của mình, Hà Phỉ Phỉ ngồi ghế dựa chơi với Hướng Nhụy, nghĩ như thế nào cũng thấy thái độ của Fitch đối với Hướng Nhụy có chút thích hợp, vì vậy nhịn được tò mò hỏi câu, “Ôi trời, ôi trời, có phải người tên Fitch đó, có tình cảm với cậu ?”

      Hướng Nhụy khoác chiếc khăn tắm lớn lên, xoa bóp bắp chân chút để ý , “Mình cũng phải là ta, làm sao mình biết được.”

      Hà Phỉ Phỉ chậc chậc thở dài, "Cậu nhìn thấy lúc ta ôm cậu lên này, vẻ mặt khẩn trương như thế nào đâu, những chàng ngoại quốc có điểm đáng khen ngợi, đó chính là cảm xúc đều thể mặt, vừa nhìn hiểu ngay.”

      Hướng Nhụy đẩy cái, “Mình bị suy yếu như thế này rồi mà cậu còn có tâm trạng để nhiều chuyện nữa à, còn mau mua chút đồ ăn cho mình .”

      ". . . . . . Mình thấy bây giờ tinh thần của cậu tốt vô cùng.” Mặc dù những lời như vậy, nhưng mà Hà Phỉ Phỉ vẫn đứng dậy tới chỗ cửa hàng bán đồ ăn vặt mua cho Hướng Nhụy chai nước và hai túi đồ ăn vặt.

      Hướng Nhụy mở túi đồ ăn vặt ra, bỏ miếng khoai tây chiên vào trong miệng, “Được rồi, cậu cần ở đây với mình nữa, mình ngồi đây chờ là được rồi, cậu tìm Cố An Thành mà chơi .”

      “Cậu sao chứ, nếu như thoải mái chúng ta về nhà sớm chút cũng được.”

      " sao sao, mới vừa nãy chỉ bị sặc mấy ngụm nước thôi, bây giờ bình an vô rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy sắc mặt của Hướng Nhụy khôi phục lại rồi, có lẽ cần ở đây cùng với ấy nữa, nên xuống nước tìm Cố An Thành thôi.

      Dù sao Cố An Thành cũng trong tình huống đặc biệt, cho nên thể lên bờ, mà đợi Hà Phỉ Phỉ trở lại hỏi tình hình của Hướng Nhụy vài câu. Sau khi Hà Phỉ Phỉ xong, tự chủ dời tầm mắt xuống phía dưới, quả nhiên…… Nếu như lúc này lên, nhất định bị vây xem.

      Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Hà Phỉ Phỉ quay đầu, cố gắng nén cười, cánh tay rắn chắc của Cố An Thành đặt lên vai của , giả bộ muốn xiết , “Còn dám cười nữa hay ?”

      " dám, dám."

      Tiểu Hoa, bản thân khống chế được em trai của mình chào cờ ở trong hồ bơi, sao lại trách tại em mặc đồ
      [​IMG]
      levuong, B.Catmelodyevil thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sau khi ký hợp đồng xuất bản xong, Cố An Thành bắt đầu ngày đêm đẩy mạnh tiến độ vẽ manga, ban đầu vốn cập nhật mỗi tuần chương, nhưng mà sau này đáp ứng với nhà xuất bản là được cập nhật những phần sau lên web nữa, những người hâm mộ cũng có bất kỳ phản ứng oán trách nào, mà ngược lại còn rất kích động.

      Mẹ nó, mẹ nó tôi nhìn nhầm đấy chứ, manga mà cũng xuất bản sao! ? ! ? ! ?

      Mẹ nó nhìn kỹ hơn càng thấy thể tin được, là sách chữ và sách tranh cùng xuất bản sao? Mẹ nó! Hợp thể lại à! ! Hội Thím Kiều cũng thể ngờ được đời này lại có thể được ăn viên kẹo đường này, chết cũng tiếc! ! ! ! ! !

      Lão Vương sát vách tên gọi là Bát Bát, Vương Bát, xin hỏi giờ phút này có phải nhéo lỗ tai của Kiều Hoa để hỏi mối quan hệ của ấy với Thím ba là gì 【doge】

      Ngày ký tặng sách nhất định tôi ! ! ! Tôi ở Hàng Châu nè! ! ! ! Vì để được nhìn thấy Kiều Hoa và Thím ba cùng ngồi ký tặng sách, có trốn học tôi cũng xem! ! ! ! !

      Kiều Hoa cập nhật lên web cũng sao, chúng tôi có thể trực tiếp tới mua sách, hãy để thời gian để sinh hoạt ban đêm với Vương Bát 【 mỉm cười 】

      Vương bát còn ba mươi giây nữa là đạt tới cao trào, mời Kiều Hoa chuẩn bị chạy trốn 【doge】

      Kiều Hoa cần sợ hãi, tiếp tục nhào lên, chặn miệng của Vương Bát lại, xem ấy thế nào【 mỉm cười 】

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, vị kia là chặn miệng của Vương Bát lại, để tôi tới giúp, dù sao tôi đối với Vương Bát cũng là tình đích thực【 mỉm cười 】

      ****************** *************************

      Cố An Thành vẽ ở thư phòng, Hà Phỉ Phỉ ngồi ở ghế salon trong thư phòng cùng .

      xem phim truyền hình, đột nhiên có tin nhắn lên, liền tạm dừng phim lại để đọc tin nhắn trong nhóm.

      A Đại: ha ha ha ha ha ha nhà sau của Kiều Hoa bị cháy rồi sao! ! Cừu non Vương Bát mau ra đâu, tới thời điểm để cậu thể năng lực chiến đấu của mình rồi! !

      Vương Bát Chi Khí: cái gì cháy

      A Đại: cậu biết đúng , Kiều Hoa muốn cùng xuất bản truyện 《xxxx》với người viết truyện là Thím Ba, tháng năm này còn ký tặng sách bán ra nữa!【 mỉm cười 】

      Vương Bát Chi Khí: À, cái này mình biết rồi

      Lão xuân: chậc chậc,Vương Bát, lòng dạ của cũng là rộng lượng, hề lo lắng chút nào sao, nếu như dáng dấp của Thím Ba kia tệ, chừng Kiều Hoa lại chạy theo người ta, để xem lúc đó khóc như thế nào

      A Đại: ha ha hắc hắc, có kinh nghiệm quá nhỉ

      Lão xuân: , chỉ khuyên Vương Bát như vậy thôi, đừng lôi vào, tính tự chủ của rất tốt.

      A Đại: nhưng mà Vương Bát à, Lão Xuân cũng rất có lý, vị kia nhà tốt như vậy, nếu như vị tác giả kia có tâm tư đứng đắn, củi khô gặp lửa mạnh, bùng cháy lên làm thế nào?

      Lão xuân: đúng vậy, có câu , vợ lớn bằng vợ , vợ bằng lén lút chơi , cho cùng nửa thân dưới của đàn ông đều là thú vật, cẩn thận vẫn hơn【 mỉm cười 】

      Vương Bát Chi Khí: hai người đâu vậy, chỉ là cùng tới ký tặng sách bán ra thôi làm gì mà hai người quá lên như vậy【 mỉm cười 】

      Lão xuân: ôi Kiều Hoa có vợ hiểu được lễ nghĩa như , đúng là phúc ba đời.

      A Đại: chuyện cho ràng, có ý gì đây?

      Lão xuân xóa tin nhắn

      Lão xuân: chưa gì hết

      Hai người này người xướng người họa, làm như là vợ chồng vậy, Hà Phỉ Phỉ nhịn được cười tiếng, đột nhiên muốn biết phản ứng của bọn họ khi biết là Thím Ba

      Vương Bát Chi Khí: ra . . . . . .

      A Đại: ra cái gì? Mẹ nó phải Kiều Hoa lén lút ăn vụng chứ! Lên … Vương Bát! Chặt đứt Tiểu Kiều Hoa!

      Lão xuân: chậc chậc

      Vương Bát Chi Khí: ra mình chính là Thím Ba ha ha ha ha ha ha 【 cười cry】

      A Đại: . . . . . . Con này đừng lung tung

      Lão xuân: ha ha ha ha ha ha chuyện này rất buồn cười, rất buồn cười

      Vương Bát Chi Khí: (‵o′) mình mà! Mình dùng bản lĩnh của Kiều Hoa để thề, nếu như mình có dối nửa lời, ấy bị bất lực【 mỉm cười 】

      Lão xuân: ha ha ha ha ha ha ha cái này ác độc quá rồi, ác độc quá rồi

      A Đại: chụp màn hình rồi, đợi khi nào Kiều Hoa lên gửi cho ấy xem. Bây giờ nội bộ ngừng mâu thuẫn, trước nhà bị nước lũ dâng lên rồi 【 cười cry】

      Hà Phỉ Phỉ thấy bọn họ tin, dứt khoát vào trang web bằng nick phụ, cắt bức hình, sau đó up lên.

      Vương Bát Chi Khí: đây là tài khoản phụ, bây giờ tin chưa【 mỉm cười 】

      Lão xuân: . . . . . .

      A Đại: . . . . . .

      Có lẽ do quá khiếp sợ, cho nên hai người kia lúc lâu cũng chuyện, qua mấy phút sau, lần nữa tin nhắn mới được gửi tới.

      A Đại: mẹ nó, cậu giỏi đấy! !
      [​IMG]
      levuongB.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Vừa chữ kia ra khỏi miệng xong, Cố An Thành dùng hành động thực tế của để chứng minh lời mình là , ôm Hà Phỉ Phỉ bước tới phòng ngủ.

      Mãi cho tới khi lưng chạm vào chiếc giường mềm mại Hà Phỉ Phỉ mới giật mình tỉnh lại, vừa định chống người lên để chạy , Cố An Thành nghiêng người nằm xuống, bàn tay nóng bỏng của đè bả vai của , cố định lại ở giường.

      Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc, lại dám động, lúc này Cố An Thành mới buông ra, sau đó thong thả vuốt mấy sợi tóc rối đầu của , cầm túm tóc khẽ đặt lên môi hôn cái, "Phỉ Phỉ, em có bằng lòng ?"

      Em có bằng lòng ?

      Hà Phỉ Phỉ nhìn vào ánh mắt chăm chú nhìn kia, trong đôi mắt đó là hồ nước sâu thẳm, có chút mong đợi, lặng lẽ nhưng lại chói sáng như vì sao rực rỡ.

      Bị hành động dịu dàng và êm ái của mơn trớn lên như vậy, gương mặt của cũng nóng bừng và đỏ ửng lên. Thân thể tự chủ được mềm nhũn ra.

      Ngược lại, cổ họng Cố An Thành khẽ phát ra tiếng thở dài, ngay sau đó đôi môi ấm áp của đè xuống trán của , lưu luyến nơi chóp mũi, cuối cùng là ngậm lấy đôi môi của , gặm nhấm.

      Đôi môi của Hà Phỉ Phỉ hơi run lên, hơi thở của mát mẻ dễ chịu, khiến cho người ta có cảm giác say mê.

      Môi lưỡi ngừng xâm nhập, hơi thở hòa quện vào nhau, những tiếng thở mập mờ tràn ra, biết từ lúc nào đôi tay của Hà Phỉ Phỉ vòng qua cổ của , thậm chí còn dâng môi của mình lên phối hợp với . Giữa lúc ý loạn tình mê, lần nữa Cố An Thành lại hỏi lại, giọng đè xuống cực thấp, khàn khàn nghe rất hấp dẫn, “Có bằng lòng hay ? Hả?”

      Hà Phỉ Phỉ lại bị đầu độc, mê mang mở mắt ra nhìn khuôn mặt kề sát của , sau đó mơ mơ màng màng ừ tiếng.

      Đôi mắt tĩnh mịch của Cố An Thành hóa thành tình ái, vô cùng dịu dàng, khiến cho lòng của Hà Phỉ Phỉ cũng trở nên bối rối.

      "Ngoan. Đây là phần thưởng cho em.” xong, áp xuống lần nữa, lúc này phải lướt qua rồi dừng lại nữa, mà là xâm chiếm sâu vào bên trong, như trận mưa to gió lớn.

      Đầu lưỡi nóng bỏng của quét qua hàm của , rồi tới chân răng, hình như có ý định bỏ qua dù chỉ là tấc, cho tới khi nuốt trọn vào trong bụng.

      Cả người Hà Phỉ Phỉ giống như lạc vào thế giới với những màu sắc sặc sỡ, cả người được bao phủ bởi vầng sáng, trước mắt và trong đầu của đều là mảng trắng xóa, thể chạm vào chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng của Cố An Thành, giống như chính là bè gỗ duy nhất của .

      Trong phòng chỉ còn lại nhiệt độ nóng bỏng.


      ***** Phần còn lại xin mời tự tưởng tượng tiếp *****

      Chiếc rèm cửa vừa dày vừa nặng che hết ánh sáng bên ngoài cửa sổ, chỉ còn những đường ánh sáng như sợi tơ xuyên qua khe hở, chiếu vào trong phòng mơ hồ nhìn thấy những hạt bụi li ti bay bay.

      Trong phòng nhiệt độ máy điều hòa mở vừa đủ, rất ấm áp, Hà Phỉ Phỉ nằm bên trong chiếc chăn ấm áp và mềm mại, mơ màng tỉnh lại khẽ rên tiếng. Lúc muốn duỗi người cái, đột nhiên cảm giác được khó chịu từ phía dưới và ở eo truyền tới, toàn thân trở nên cứng đờ, trong đầu lên cảnh tượng trước khi chìm vào giấc ngủ tối qua.

      Trong lúc ý loạn tình mê, khuôn mặt của người đàn ông cuồng nhiệt biết mệt mỏi tối qua cũng từ từ ra cách ràng, thậm chí vẫn còn nhớ được những giọt mồ hôi hột trán chảy xuống, vô cùng hấp dẫn và mê người.

      Từ từ, bắt đầu muốn trốn , Hà Phỉ Phỉ nhanh chóng kéo chăn đắp vút đầu, vùi ở trong chăn, có chút ngượng ngùng lại có chút tức giận, và cả chút ngọt ngào vui mừng nữa.

      Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Hà Phỉ Phỉ lập tức nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị giả bộ ngủ.

      Có người lại, đứng ở bên giường lát, có thể là do lo lắng bị ngạt thở, cho nên từ từ vén chăn lên từng chút , Hà Phỉ Phỉ cố giữ lại, nắm chặt chăn chịu ló mặt ra.

      lát sau, Hà Phỉ Phỉ cho là , mở ra để thở, nhưng mà còn chưa kịp nới lỏng ra đột nhiên Cố
      [​IMG]
      levuongB.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Gần tới cuối năm, công việc trong công ty cũng còn nhiều như trước kia nữa, số lần Hà Phỉ Phỉ tới câu lạc bộ cũng từ từ tăng lên, có lúc cùng với Cố An Thành, vì có lúc bận vẽ bản thảo, cho nên đa số là Hướng Nhụy cùng với .

      Trải qua vô số lần huấn luyện cực kỳ tàn ác của Cố An Thành, cuối cùng Hà Phỉ Phỉ cũng biết bơi, nhưng mà vẫn cần phải tập luyện nhiều, sức khỏe cũng được tốt, chỉ bơi được ba mươi mét bắt đầu đuối sức. Cố An Thành cũng hơi của quá ngắn, cố ý tìm ngày nào đó, làm bất cứ chuyện gì hết, chỉ chuyên tâm huấn luyện hô hấp cho , về phần huấn luyện như thế nào. . . . . . Hà Phỉ Phỉ muốn tới 【 mỉm cười 】

      tới câu lạc bộ nhiều lần, Hà Phỉ Phỉ và Fitch cũng dần dần trở nên thân thiết hơn. Tính tình của Fitch vui vẻ cởi mở, thái độ đối với người khác rất nhiệt tình, những người tới đây tập đều muốn chuyện phiếm với ta, Hà Phỉ Phỉ cũng ngoại lệ, mỗi lần đều bị ta chọc cho cười ha ha. Mối quan hệ dần dần thân thiết hơn, nên Hà Phỉ Phỉ biết được chuyện —— Fitch từng theo đuổi Hướng Nhụy hơn nửa năm.

      Lúc vừa mới biết có chút kinh ngạc, đoán là Fitch có thích Hướng Nhụy, nhưng ngờ lại có thể theo đuổi tận nửa năm. Cái con Hướng Nhụy này cũng là, tại sao lại giấu chuyện này chứ, lần trước Hà Phỉ Phỉ có hỏi ấy là có phải Fitch có tình cảm với ấy , ấy lại mặt đỏ tim đập mạnh phủ nhận ngay.

      Hà Phỉ Phỉ lại nhớ tới những lời lảm nhảm của Hướng Nhụy sau khi uống rượu say ở trong quán bar lần đó, khẽ thở dài cái ở trong lòng.

      "Hướng Nhụy vẫn luôn thể ra điều gì à?”

      Fitch nhìn Hướng Nhụy bờ hồ làm động tác khởi động, lắc đầu cái, dùng nụ cười để che giấu mất mát, “Chúng tôi quen biết nhau hai năm rồi, trước kia cứ nửa tháng ấy tới đây để bơi, nhưng sau khi tôi tỏ tình với ấy xong, nửa năm ấy cũng tới, cho tới mới đây ấy tới đây cùng . Tôi hiểu ý của ấy, cho nên vẫn làm như quên chuyện trước đây, bây giờ chỉ làm bạn bình thường với ấy, tôi thỏa mãn rồi.”

      Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút chua xót, biết là đau lòng cho Hướng Nhụy hay là đau lòng cho Fitch. Chuyện này là đau khổ nhất đời này, nhưng mà cưỡng cầu cũng được, Hướng Nhụy cũng vậy, mà Fitch cũng thế.

      Tối đó ăn cơm tối ở bên ngoài cùng với Hướng Nhụy, Hà Phỉ Phỉ nhịn được hỏi, “Hướng Nhụy, cậu cảm thấy Fitch như thế nào?”

      Hướng Nhụy liếc mắt nhìn cái, vừa nhúng thịt dê vừa hời hợt hỏi, “Sao vậy, cậu muốn hồng hạnh vượt tường à? Cố An Thành có biết chuyện này ?”

      nghiêm túc đấy.”

      "Fitch hả. . . . . . Là người rất tốt, đối xử với người khác cũng tệ, tính tình cũng được.”

      Hà Phỉ Phỉ nâng cằm lên, "Chỉ như vậy?"

      Giọng điệu của Hướng Nhụy vẫn bình thản như cũ, nhưng lại có hàm ý sâu xa, “Chỉ có như vậy thôi.”

      Hà Phỉ Phỉ thở dài, "Nhụy à, cậu thể suy nghĩ chút sao? Cậu định đơn mình như vậy sao?”

      "Có gì là tốt đâu? Mình phải nuôi người già, dưới phải nuôi trẻ , tiền kiếm được đủ cho mình hưởng thụ, mình cảm thấy như vậy rất tốt.”

      Hà Phỉ Phỉ nhíu mày, "Cậu coi mình là bạn hãy tâm với mình, có chuyện gì cũng đừng cố nén lại, cảm thấy mệt mỏi sao?”

      Hướng Nhụy dừng lại, lát sau thả đũa xuống, nhìn Hà Phỉ Phỉ, "Phỉ Phỉ, Fitch rất tốt, nhưng mà phải là người mà mình muốn, mình quý mến ta, muốn làm bạn với ta, nhưng mà đôi khi con người ta chính là như vậy, cho dù chết cũng chịu thỏa hiệp, cho dù là ngõ cụt vẫn cứ đâm đầu vào. Mình cho rằng cậu hiểu được cảm giác của mình, cậu nhiều lần khóc lóc với mình, đời này bao giờ nghĩ tới Cố An Thành nữa, nhưng kết quả sao? Nhiều năm như vậy, mình tin là cậu chưa từng gặp người đàn ông tốt nào theo đuổi cậu, nhưng mà cậu vẫn thỏa hiệp, phải sao? Nếu như cậu ôm lấy suy nghĩ, “À, dù sao người này cũng tồi, cứ thử xem có thích hợp ”, bây giờ cậu và Cố An Thành có thể ở cùng chỗ với nhau sao? Đồng ý, tới bây giờ mình vẫn luôn đơn mình, nhưng mà những người tới sau làm cho mình có cảm giác giống như ấy.”

      Hà Phỉ Phỉ lẳng lặng nhìn , ánh mắt của hai người giao nhau giữa hơi nóng mờ mịt của nồi lầu, lúc lâu sau, Hà Phỉ Phỉ khẽ mở miệng, "Mình cũng cho là mình quên được Cố An Thành rồi, mình chờ ấy nữa, chẳng qua là mình gặp được người mà mình thôi, nhưng mà là, Hướng Nhụy, mình cũng lừa dối được bản thân mình.”

      Hai người tiếp tục chuyện nữa, bữa ăn này khí trầm lặng cách khác thường.

      ra cửa chính, gió lạnh ban đêm thổi tới, lạnh lẽo tới tận xương.

      Thành phố này giống như có vô số chấm ánh đèn điện lóe lên ở những con đường, ánh sáng mờ ảo bao phủ cả thành phố, sáng như ban ngày.

      Hai người ở đầu đường, màn hình led ở tòa nhà đối diện chiếu quảng cáo, lối bộ người đến người , dòng xe dưới lòng đường chạy tấp nập.

      Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, người đường rối rít qua đường, đột nhiên Hướng Nhụy nắm tay của Hà Phỉ Phỉ chặt, “Phỉ Phỉ, tại sao cậu lại về nước?”


      Hà Phỉ Phỉ sững sờ, im lặng lúc, cầm lấy tay của Hướng Nhụy, “Bởi vì mình chưa hết hy vọng, cho dù mình có lừa mình dối người như thế nào, mình cũng muốn lấy dũng khí thử lần nữa, dù kết quả có khiến mình khổ sở muốn chết chăng nữa.”

      Trong đôi mắt của Hướng Nhụy hình như có chút ướt át, dưới ánh đèn mơ hồ, có lên ngân ngấn nước mắt. cúi mắt xuống, lát sau, cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười, khiến cho Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn thấy Hướng Nhụy của thời cấp ba
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ngày ba mươi tết, từ sáng sớm trong nhà có rất nhiều người lui tới, họ hàng nhà họ Hà cũng ít, vào lúc này đặc biệt trở nên náo nhiệt. Hà Phỉ Phỉ cùng chơi và chuyện cho tới trưa, sau đó nhớ tới mấy ngày rồi đăng chương mới lên, vì vậy buổi chiều liền lên lầu, vùi đầu ở trong phòng gõ chữ.

      Đến hơn năm giờ, viết xong chương dài khoảng hơn chín ngàn chữ, đăng lên sau đó duỗi lưng cái, vừa cầm điện thoại lên nhìn thấy tấm hình mà Cố An Thành gửi tới.

      bàn để mấy đĩa đồ ăn rất bắt mắt, ánh đèn phía chiếu xuống, nhìn vô cùng ngon miệng. Hà Phỉ Phỉ cười cười, nhanh chóng nhắn mấy dòng.

      Vương Bát Chi Khí: mình ăn à?

      Ba Đạt: phải. Đợi lát nữa để vào bình giữ nhiệt, rồi cầm tới viện dưỡng lão ăn cùng với mẹ.

      Hà Phỉ Phỉ nhìn này dòng chữ này lâu, rồi mới trả lời lại: ngày chúng ta đón dì về nhà, rồi cùng ăn bữa cơm tất niên!

      Ba Đạt: ừ, em cũng ăn tối rồi chứ?

      Vương Bát Chi Khí: còn sớm mà, nhà em hàng năm đều hơn bảy giờ mới bắt đầu ăn, em vừa mới viết xong chương, định nghịch điện thoại thả lỏng chút.

      Ba Đạt: sao hôm nay chăm chỉ như vậy

      Vương Bát Chi Khí: ╭(╯^╰)╮ trước khi gặp em cũng là chăm chỉ, mỗi ngày viết đều đặn sáu ngàn chữ, có biết !

      Ba Đạt: 【 mỉm cười 】

      Vương Bát Chi Khí: đều tại kéo hiệu suất của em xuống, mẹ kiếp, mấy ngày liền ngay cả ba ngàn chữ em cũng viết được, sau đó lại cách ngày, rồi cách tuần, cách tháng . . . . . . Sau đó cũng bị độc giả kéo vào danh sách “đợi cả năm".

      Ba Đạt: 【 mỉm cười 】

      Vương Bát Chi Khí: có thể gửi biểu tượng cảm xúc khác được !

      Ba Đạt: 【 hôn

      Vương Bát Chi Khí: 【hôn

      Vương Bát Chi Khí: mẹ nó em khống chế được tay của mình, tại sao lại gửi biểu tượng này theo bản năng vậy chứ! ! ! ! Có phải hạ độc em rồi ! !

      Hà Phỉ Phỉ mệt mỏi nằm ở giường.

      Đến bảy giờ rưỡi, Hà Phỉ Phỉ xuống dưới lầu, nâng cao tinh thần để ứng phó họ hàng.

      Giao thừa ở nhà bọn họ cũng khác gì những nhà khác, mọi người quanh năm suốt tháng cũng gặp mặt nhau mấy lần, ngồi chung bàn liền rôm rả ăn uống và chuyện với nhau. Những đứa trẻ và ông bà già ôm lấy ti vi xem tiết mục cuối năm, còn những người lớn ngồi hút thuốc chuyện chính trị. Hà Phỉ Phỉ cũng có hứng thú chuyện hàng hiệu hay vàng bạc kim cương với mấy phu nhân nhà giàu, muốn tìm lý do để chuồn , nhưng mà mấy dì mấy thím kia đột nhiên lại tập trung chú ý lên người của .

      “Phỉ Phỉ ở nước ngoài học hành hai năm, lần này trở về xem ra chững chạc hơn ít, tính tình cũng thu lại, giống như tiểu thư khuê các rồi nhỉ.”

      Bà Hà dường như ghét bỏ liếc nhìn cái, “Con bé này ấy à, cố gắng lắm mới được gọi là tiểu thư khuê các thôi, nếu như phải dung mạo của con bé có chút giống vợ chồng tôi, tôi nghi ngờ có khi nào bệnh viện ôm nhầm đứa con ông Vương hàng xóm cho chúng tôi rồi .”

      ". . . . . ."

      # mẹ ruột khó hiểu #

      # tiết mục kể chuyện vui chịu nổi #

      Hà Phỉ Phỉ sợ nếu tiếp tục ở lại, những ba dì bảy này tới chuyện chung thân đại của , cho nên phải mau trốn .

      Trở về phòng vốn muốn tìm Cố An Thành để chuyện trời chuyện đất, nhưng mà lại nghĩ tới chuyện với mẹ mình, nên làm phiền bọn họ nữa. Dùng di động đọc tiểu thuyết lúc, tin nhắn nhóm lại lên tin.

      A Đại: Bát Bát có ở đó hay ! ! !

      Vương Bát Chi Khí: 【 móc mũi 】 cậu có thai rồi hả?

      A Đại: cút ! ! Mau lên weibo bỏ phiếu giúp mình !

      Vương Bát Chi Khí: là video đồng ca mừng năm mới kia sao? Chà chà, cậu với Lão Xuân làm sao

      Lão xuân: làm từ này dùng rất hay

      A Đại: bọn mình ghi rồi! Nhưng mà số phiếu được có bốn mươi vạn thôi, bị nằm ở vị trí thứ hai! ! Cậu mau lên bình chọn ! ! !

      Hà Phỉ Phỉ cũng nhiều, nhanh chóng mở video mà A Đại đăng lên weibo buổi chiều.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: mặc dù vẫn chưa xem nhưng mà cũng phải lại. Dựa vào nhan sắc của A Đại và Lão Xuân, tôi tin là các bạn keo kiệt đẻ bỏ phiếu bình chọn cho cặp đôi này đâu nhỉ【doge】 Mười dặm gió xuân bằng em v: bị buộc bán nhan sắc ra trong lòng của tôi muốn 【doge】 Lắm tiền nhiều của có phục hay v: dùng phiếu bình chọn của các bạn đập chết tôi ! 【 video 】

      Sau khi đăng lên Hà Phỉ Phỉ liền mở video ra bắt đầu chăm chú xem, hiển nhiên, ca khúc vui mừng là được cắt ghép hậu kỳ, Phương Dịch và Lâm Hủy chỉ cần giơ câu đối đỏ để lên hình là được, nhưng mà cho dù như vậy cũng làm giảm vẻ đẹp trai xinh của bọn họ được, phía dưới weibo có biểu tượng những con chó lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn bị đôi vợ chồng nhà này thu phục, weibo của A Đại và Lão Xuân chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi tăng lên năm mươi mấy vạn người theo dõi, tốc tộ tăng chóng mặt như vậy làm cho người ta phải nhìn trân trối.

      Đừng hoài nghi, thế giới này chính là như vậy【 Hình động vẫy tay 】

      Hà Phỉ Phỉ nhìn số liệu thống kê, đứng trước A Đại và Lão Xuân là đôi vợ chồng minh tinh, mặc dù phải là quá nổi tiếng, nhưng mà bình thường vẫn hay làm trò weibo cho nên có ít người hâm mộ. Số phiếu chênh lệch cũng hơi nhiều, ước chừng là vạn phiếu, nhưng từ giờ tới thời hạn cuối cùng chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa.

      Vương Bát Chi Khí: _:)3ゝ∠)_ mình cảm thấy có thể hai người vượt qua được đôi vợ chồng kia rồi, dù sao cũng là minh tinh mà

      A Đại: /(tot)/~~ vạn của tôi

      Vương Bát Chi Khí: 【 móc mũi 】có chồng nhiều tiền như vậy mà còn để ý vạn kia sao

      A Đại: cái này giống nhau /(tot)/~~

      Hà Phỉ Phỉ giúp người giúp tới cùng, vào tài khoản của Cố An Thành cũng chia sẻ video này luôn.

      Gió thổi mây trôi sông v: cầu xin bỏ phiếu, cầu xin bỏ phiếu, cầu xin bỏ phiếu, cầu xin bỏ phiếu
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :