1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tết nguyên đán toàn bộ công ty được nghỉ ba ngày, Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhuỵ nằm nhà hai ngày, thức ăn đều là đồ ăn mua bên ngoài, rốt cuộc buổi sáng ngày, Hướng Nhuỵ rất hưng phấn, kéo Hà Phỉ Phỉ từ giường xuống, hét lớn vào tai của , “Chị đây muốn ra ngoài tìm đàn ông! !”

      Hà Phỉ Phỉ xoa xoa lỗ tai, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hướng Nhụy cái, tóc đuôi gà, mắt quầng thâm, áo ngủ rộng thùng thình như bà già, sau đó trợn to mắt lên chui vào chăn "Cậu mau nghỉ ngơi chút .”

      Hướng Nhụy lại vén chăn của lên, “Mình mà, mình quen người đàn ông mạng được ba tháng, rốt cuộc ấy cũng chủ động hẹn gặp mặt mình rồi!”

      Hà Phỉ Phỉ phản ứng lại chút, sau đó thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì! Cậu vậy mà lại qua mạng! !"

      Hướng Nhuỵ trong ấn tượng của Hà Phỉ Phỉ, vẫn là người phụ nữ nhanh nhẹn và dũng mãnh, từ hồi học cấp hai tới giờ chưa từng nhìn thấy trái tim của ấy đập loạn nhịp giống như thiếu nữa, cho nên giờ phút này Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo của Hướng Nhuỵ cảm thấy thế giới này chút nào.

      " qua mạng sao, ôi trời! Trước kia phải cậu tin tưởng cách này nhất sao, cũng ba tháng rồi cơ à?”

      "Hắc hắc he he, xã giao mạng xã hội, chuyện mấy câu cảm thấy hợp, nên thêm phương thức liên lạc.”

      Bây giờ xã giao mạng xã hội cũng là phương thức hẹn hò chớp nhoáng, ở đó có người bao nhiêu người là đàn ông tốt? Hà Phỉ Phỉ rất nghi ngờ, “Hôm nay gặp mặt à?”

      "Ừ, hẹn gặp tại quảng trường văn hoá, cậu cùng với mình ?”

      "Hả? Mình với cậu làm gì, cho thêm ngại à, thôi khỏi .”

      Hướng Nhụy thở dài, "Cậu sợ mình gặp chuyện gì bất trắc à?"

      Hà Phỉ Phỉ cười , "Nếu như đánh nhau, người chịu thiệt nhất định là người đàn ông kia, cậu chỉ cần trong phút đồng hồ có thể dạy cho ta bài học rồi, được chứ?” điện lê quy đon. O

      Hướng Nhuỵ có rất nhiều kinh nghiệm, cho dù là hai người đàn ông cũng thể làm gì được chị ấy. Hà Phỉ Phỉ nhớ trước kia lúc học trung học, có lần ở xe buýt công cộng gặp phải tên dê xồm, Hướng Nhuỵ nắm áo tên đàn ông kia đập cho trận tơi bời, thái độ đó khiến cho những người khác xe buýt cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

      Cho nên hề lo lắng Hướng Nhuỵ bị tên đàn ông kia khi dễ, hơn nữa bây giờ là xã hội văn mình, hai người gặp mặt đồng ý thôi chứ, chẳng lẽ còn cố ép nhau kéo thuê phòng sao?

      "Ôi chao, cậu hãy cùng mình , như vậy đến lúc giữa chừng mình muốn bỏ cũng có lý do, mau dậy mau dậy , mình mời cậu ăn bữa tiệc thịnh soạn.”

      Hai ngày nay Hà Phỉ Phỉ đều phải ăn đồ ăn bên ngoài, nghe thấy bữa tiệc thịnh soạn nhịn được mà động lòng, suy nghĩ trong chốc lát liền dứt khoát đồng ý.

      Hai người ăn diện vào chút, lại khôi phục lại bộ dạng sáng sủa như thường ngày, sau đó bắt đầu ra khỏi cửa.

      Ngồi xe, đột nhiên Hà Phỉ Phỉ nhớ tới điều gì hỏi Hướng Nhuỵ, "Đúng rồi, nếu như hai người gặp mặt rồi trò chuyện ăn ý, cậu định phát triển ngoài đời thực luôn à?”

      Hướng Nhuỵ gõ ngón tay vào tay lái, vẻ mặt chút để ý , “À , chỉ vui đùa thôi, chủ yếu là chị đây hai tám tuổi mà vẫn là xử nữ, thân phận có chút lúng túng, mình có ý định kết hôn và sinh con có nghĩa là mình muốn sống thanh tâm quả dục như vậy cả đời, nếu như người đàn ông kia cả gương mặt và tính cách đều khiến mình hài lòng, ở chung thời gian cũng có thể. Người xưa như thế nào nhỉ, no bụng nghĩ tới XX, cho nên bây giờ nhà, xe, tiền mình đều có rồi, bao nuôi đàn ông chính là mục tiêu tiếp theo đó.”

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."

      ra Hà Phỉ Phỉ cũng từng có mục tiêu là bao nuôi đàn ông mặt trắng, nhưng mà bây giờ dám có suy nghĩ đó nữa rồi. . . . . . Nhưng mà Cố An Thành cũng có thể coi đàn ông mặt trắng chứ nhỉ? chưa từng thấy nugời đàn ông nào có dáng dấp khiến cho người ta thích như Cố An Thành.

      “Vậy mình ngồi chờ ở bàn bên cạnh của hai người nha, nếu như ngồi cùng bàn, rất ngại, được ?”

      "Được, cứ như vậy ."

      Đến quán cà phê hẹn, Hà Phỉ Phỉ kêu ly kem kiểu Mỹ, sau đó ngồi vị trí gần cửa sổ nhất, có thể nhìn thấy tình huống bên bàn của Hướng Nhuỵ rất .

      Thời gian trôi qua khoảng mười phút, Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn ăn mặc thoải mái từ ngoài cửa vào, ánh mắt quét lượt trong quán cà phê, cuối cùng cố định ở người của Hướng Nhụy, sau đó thẳng lại.

      Ngoại hình và khí chất nhìn rất được. . . . . . Hà Phỉ Phỉ ngạc nhiên ở trong lòng , chẳng lẽ Hướng Nhụy gặp vận may, tìm được người đàn ông tốt ở mạng? ! Má ơi, xác suất này cũng quá ! !


      Hiển nhiên người đàn ông này cũng ngoài dự đoán và suy nghĩ của Hướng Nhuỵ, người đàn ông này ngồi xuống bàn phút rồi, mà Hướng Nhuỵ hình như vẫn chưa phản ứng kịp.

      Nghe người đàn ông kia tự giới thiệu mình, Hà Phỉ Phỉ biết tên của ta là Chu Trình, là nhà thiết kế nội thất, cũng lớn tuổi bằng Hướng Nhuỵ, cũng độc thân. Tính tình của Hướng Nhuỵ vốn hào phóng, chỉ chuyện lát mà hai người như hận thể gặp nhau sớm hơn, Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ mình hôm nay tám phần phải giúp bọn họ đánh nhau rồi, vì vậy định rút lui, dù sao ngồi bên cạnh chỉ nghe lén bọn họ chuyện thôi, vì vậy hà Phỉ Phỉ gửi tin nhắn cho Hướng Nhuỵ, cho Hướng Nhuỵ biết là về nhà trước.

      Mấy giây sao Hướng Nhụy trả lời lại: .

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ cầm túi xách lên, hung dữ trợn mắt nhìn Hướng Nhuỵ cái, Hướng Nhuỵ thèm đếm xỉa gì tới , nhất thời trút được giận, nghĩ thầm quấy rầy người khác đương bị lừa đá, Hướng Nhuỵ hiếm khi mạnh tay bẻ hoa đào, cho nên nhịn chút.

      Sau khi về đến nhà, Hà Phỉ Phỉ mở tin nhắn nhóm ra, chuyện này ra.

      Vương Bát Chi Khí: hôm nay cùng với bạn thân gặp bạn mạng, vốn cho đó là người đàn ông trung niên xấu xí, ngờ lại là người đàn ông có ngoại hình tồi, hơn nữa còn là nhà thiết kế nội thất, công việc rất có khí chất, là nghệ thuật gia đó
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hai người nhìn nhau lát, Hà Phỉ Phỉ lúng lúng giật giật khoé miệng, “Em sai rồi, lần sau trong kỳ kinh nguyệt mà trêu chọc nữa, được ?” xong, thử kéo tay ra, chân mày của Cố An Thành chau lại, cũng buông tay của ra, thậm chí còn để sâu vào bên trong hơn.

      Hà Phỉ Phỉ khóc ra nước mắt, "Rốt cuộc muốn thế nào?"

      "Em đoán xem?"

      " đoán được."

      Cố An Thành cúi đầu, khẽ cắn môi dưới của chút, “ đoán được, vậy chờ kỳ kinh nguyệt của em qua, bị trừng phạt.”

      Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm, "Cái người này, đây là ép người lương thiện làm kỹ nữ!”

      Đáy mắt Cố An Thành xẹt qua nụ cười, "Từ lúc bắt đầu ngồi ăn cơm, ánh mắt của em như muốn là hãy mau nhào tới ăn em , cho là nhìn ra sao?”

      ". . . . . . đúng là cái gì cũng thể qua mắt được." Hà Phỉ Phỉ buồn bực bĩu môi, "Chờ cơ thể em tốt lên rồi lại tiếp. . . . . . Em bảo đảm mấy ngày này em trêu chọc ! Được ?” cười theo, cẩn thận từng chút rút ra ra, lòng bàn tay của Hà Phỉ Phỉ cảm nhận được ràng bộ phận, mặt dần dần đỏ ửng lên, “ đúng là biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt!”

      “Chơi trò chơi được chứ? Thoạt nhìn em rất khẩn trương.”

      Chơi trò chơi cái quỷ gì! Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười, "Chơi. . . . . . Chơi trò chơi gì? Chim ưng bắt. . . . . . gà con à?"

      Cố An Thành ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt lên nụ cười, “Nghe tên trò chơi này cũng tệ, vậy chơi Chim ưng bắt gà con thôi.”

      Giọng của Hà Phỉ Phỉ run lên, "Vậy. . . . . . Ai là gà con đây?"

      "Em đoán thử xem?"

      xong, nhiệt độ nóng bỏng càng lại gần sát lòng bàn tay hơn, Hà Phỉ Phỉ mắng thầm Cố An Thành biết xấu hổ ở trong lòng, nhưng mà mặt lại hề thể ra chút nào, “Em đoán, em đoán, là . . . . . . là gà con, vậy vui chưa?”

      "Có phải em mắng thầm ở trong lòng ?”

      ". . . . . . Em có."

      "Hà Phỉ Phỉ, đừng láo, mỗi lần em láo là khoé miệng run lên mấy cái, em cho rằng nhìn ra sao?” Giọng của Cố An Thành rất dịu dàng, “Ngoan nào, chơi trò chơi chứ?”

      "Đạt ca, Đạt muội nhìn chúng ta. . . . . ."

      " sao, bọn chúng hiểu."

      ". . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ nhắm chừng thấy Cố An Thành nhịn cũng vất cả, nhắm mắt khoanh tay lại, nghĩ thầm bắt bắt , coi như đáp lại chim ưng _:)3ゝ∠)_

      Qua hơn nửa tiếng, Cố An Thành vào phòng tắm, Hà Phỉ Phỉ ngồi thảm trải sàn lắc lắc tay vì mỏi, nhịn được oán trách ở trong lòng. phải rất nhanh sao. . . . . .

      Sau khi Cố An Thành ra nhìn thấy bộ dạng uất ức như dâu ngồi thảm trải sàn ở dưới đất của Hà Phỉ Phỉ, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó tới kéo lên, " rửa tay nào, làm bữa ăn khuya cho em.”

      Nghĩ đến còn được ăn khuya, trong lòng Hà Phỉ Phỉ dịu lại, sau đó vào trong nhà vệ sinh rửa tay, lúc ra Cố An Thành nấu bột gạo ở trong bếp.

      tới, ôm lấy thắt lưng của từ phía sau, “Làm món gì cho bữa ăn khuya thế?”

      “Cháo bột gạo nấu sữa tươi, bổ máu cho em.”

      Hà Phỉ Phỉ ngạc nhiên , "Sao mà món gì cũng biết làm thế?"

      " tự mình học làm, ai nấu cơm cho ăn?”

      Lúc những lời này giọng của rất nhạt, nhưng mà chẳng hiểu tại sao, trong lòng của Hà Phỉ Phỉ như bị kim châm vào, vừa đau lại vừa xót xa.

      Mẹ của Cố An Thành là bà Chu Như khi học năm nhất đại học bị đưa vào viện điều dưỡng, sau đó người mang áp lực vô cùng lớn, vừa phải lo tiền học phí vừa phải lo tiền thuốc thang cho bà Chu Như, Hà Phỉ Phỉ chỉ cần tưởng tượng chút, là trong đầu có thể tưởng tượng ra mấy năm nay Cố An Thành phải trải qua như thế nào.

      nhịn được mà ôm chặt hơn, giọng , "Nếu như em có thể cùng với tốt biết mấy, phải chịu cực như vậy rồi. . . . . ."

      Cố An Thành khuấy bột gạo trong nồi, nghe vậy, thả cái muỗng xuống, sau đó quay lại ôm lấy , lòng ngực ấm áp này khiến cho người ta yên tâm, “Bây giờ em có thể ở bên cạnh , thấy cảm kích
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32
      Editor: Táo đỏ phố núi

      sống hai mươi lăm năm đời, Hà Phỉ Phỉ từng bị sàm sỡ, quấy rối phải là ít, thậm chí lúc học cấp ba lối bộ gặp ít người biến thái, nhưng mà toàn bộ cộng lại cũng đáng ghét bằng cái tên Chu Trình ở trước mắt này.

      Nếu Hướng Nhuỵ đưa ta về, là hai người có ý định phát triển hơn chút đúng ? Hướng Nhuỵ tắm, ta lại quay người qua quang minh chính đại trêu chọc , cái mặt này ______ cũng quá lớn mật rồi.

      Sáng nay lại có thể nhìn nhầm, còn cảm thấy người đàn ông này cũng khá tốt, đúng là mắt bị mù.

      Chu Trình nhìn thấy chăm chú nhìn ta mà lời nào, cho là hiểu ra ý của ta và còn ngầm cho phép ta nữa,vì vậy ta móc cái danh thiếp ra, “Đây là danh thiếp của tôi, đó có số điện thoại di động của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.” xong, ta cười cười mập mờ với Hà Phỉ Phỉ.

      Hà Phỉ Phỉ giật giật mí mắt cái, đúng lúc này Hướng Nhuỵ mặc áo ngủ tới cửa phòng, “Phỉ Phỉ, cậu dọn hành lý đâu à?”

      Hà Phỉ Phỉ thở dài, "Nhụy à, cái Chu này cũng quá nhiệt tình rồi, tuyệt đối cảm thấy phiền khi mình quấy rầy hai người ở cùng chỗ, lại còn cố tình nhét danh thiếp vào trong tay của mình, để cho mình có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào, ta như vậy khiến mình càng ngại, nên mình định dọn tới nhà Cố An Thành ở thời gian.”

      Động tác lau tóc của Hướng Nhụy từ từ ngừng lại, ánh mắt chuyển sang Chu Trình, hình như chút để ý nhíu mày, " sao?"

      trán Chu Trình chảy vài giọt mồ hôi lạnh, cười khan mấy tiếng, "Hướng Nhụy, em cũng biết là nhà thiết kế nội thất mà, ý của em là có thể bạn em cần, có thể tới tìm . Nhưng mà hình như bạn của em có chút hiểu lầm. . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, " Chu, mới vừa rồi hề như vậy, chẳng lẽ khen tôi xinh đẹp cũng là giả sao?”

      Hướng Nhụy yên lặng nhìn Chu Trình mấy giây, ngay sau đó giọng lạnh nhạt vang lên: " Phỉ Phỉ, cậu cầm hành lý ra bên ngoài chờ mình lát.”

      Hà Phỉ Phỉ sờ lỗ mũi cái, " cần giúp tay à?"

      " cần."

      Hà Phỉ Phỉ có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn lập tức ôm đồ đạc của mình ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại giúp cho Hướng Nhuỵ.

      Bên trong yên tĩnh được khoảng ba phút, sau đó bắt đầu vang lên tiếng gào thét đau đớn, còn có cả tiếng đồ đạc rơi xuống đất nữa. Hà Phỉ Phỉ nằm ghế sa lon ở phong khách, vừa nghe vừa lướt weibo, khoảng mười phút sau, Chu Trình trốn ra khỏi phòng được, mặt mũi sưng vù lên, ta hung dữ trừng mắt nhìn Hà Phỉ Phỉ cái, sau đó mở cửa ra ngoài.

      Hướng Nhụy ra, ngồi xuống ghế sofa, "Cố An Thành ở đâu?"

      Hà Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, "Ở dưới lầu chờ mình rồi."

      Hướng Nhụy gật đầu cái, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Cố An Thành, "A lô Cố An Thành, có nhìn thấy lầu có người đàn ông mặc áo trắng với vẻ mặt đáng đánh đòn xuống , ta vừa mới quấy rối Phỉ Phỉ, tuỳ muốn làm gì làm.”

      Hà Phỉ Phỉ nhìn Hướng Nhụy cúp điện thoại, đưa cho ly nước, "Uống nước, bớt giận ."

      Hướng Nhụy lui về phía sau ngã vào ghế sa lon, thở dài hơi, "Mình có tức giận."

      Hà Phỉ Phỉ liếc mắt, "Ở trước mặt mình cần gì phải ra vẻ, cậu từ lúc học trung học tới giờ càng ngày càng coi trọng mặt mũi, mới vừa rồi người đàn ông kia làm như vậy khác gì tát cho cậu cái bạt tai, cậu còn tức giận? Mình thấy cậu còn hận thể băm vằm người đàn ông kia ra ấy chứ.”

      "Muốn cũng làm được, bây giờ là xã hội hoà bình, mình muốn vào cục cảnh sát uống nước trà.”

      Hà Phỉ Phỉ để ly nước xuống, quay lại ôm chặt lấy ấy, qua lúc lâu mới , “Nhuỵ à, ra cậu cần cảm thấy đơn, phải mình vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao.”

      Hướng Nhụy bật cười tiếng, "Cái con thỏ đáng chết này, có bạn trai rồi còn trông nom mình?”

      “Mình làm gì có chuyện thấy sắc quên bạn, mình chỉ cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng có bạn trai, mình ở cùng với cậu cũng thích hợp lắm.” Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ chút, “Nếu mình tiếp tục ở với cậu, chờ sau này cậu có bạn trai, mình lại , được ?”

      "Được rồi được rồi, nhất định là Cố An Thành khuyến khích cậu chuyển qua bên đó đúng ? Nếu như mình hai câu phá hư những cố gắng của ấy, phải ấy hận chết mình à.” Hướng Nhuỵ cười cười, “Tối
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hết ngày nghỉ lễ tết nguyên đán, cuộc sống lại trở về quỹ đạo như bình thường, dưới chỉ dạy ngày đêm của Cố An Thành, Hà Phỉ Phỉ về cơ bản nắm được các nghiệp vụ của công ty, bây giờ cần trợ giúp của Cố An Thành cũng có thể xử lý được số nghiệp vụ bình thường. Nhưng mà vẫn hề có chút hứng thú với công việc kinh doanh, bởi vì có liên quan tới Cố An Thành, cho nên vẫn nhẫn nhịn được chút.

      Hà Phỉ Phỉ vốn định tiếp tục ở cùng với Hướng Nhuỵ cho vui, nhưng cuối cùng lại bị Hướng Nhuỵ đuổi , miệng còn ghét bỏ vì ăn uống , lại còn đóng tiền điện tiền nước, vì vậy đành tới nhà Cố An Thành. Cố An Thành “gắng gượng” chứa chấp , sau này Hà Phỉ Phỉ mới phát , người này biết dọn dẹp xong phòng khách từ lúc nào, đồ dùng hàng ngày cũng mua mới toàn bộ và rất đầy đủ mọi thứ.

      tuần sau, Hà Phỉ Phỉ vui vẻ và háo hức mua những món đồ trang trí đặt vào những vị trí thích hợp, ban công phòng khách cũng đặt mấy chậu hoa, căn phòng có chút trống rỗng, rốt cuộc cũng trở nên ấm áp hơn chút.

      Nằm ghế sa lon, Hà Phỉ Phỉ mỗi tay ôm con chó, đối với cuộc sống ở chung phi pháp này tràn đầy chờ mong. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      "Phỉ Phỉ."

      Nghe được tiếng gọi, Hà Phỉ Phỉ mang dép, lạch bạch chạy tới thư phòng, “ gọi em à, có chuyện gì thế?”

      Cố An Thành ngồi ở phía sau máy vi tính, vẫy vẫy tay với , Hà Phỉ Phỉ tới, Cố An Thành thuận thế ôm eo của , để cho ngồi lên đùi của mình, “Nhìn chút, thích căn nhà này ? Biệt thự có hai mươi lăm phòng đảo Laucala, muốn đặt trước .”

      Hà Phỉ Phỉ chăm chú nhìn từng tấm hình chụp hòn đảo ở máy vi tính, “Ở biệt thự à? Có quá mắc , mặc dù là chi phí công, nhưng mà đó cũng là tiền của ba em, tiêu tiền như nước như vậy em có chút đau lòng.”

      phải còn cả Phương Dịch và Lâm Huỷ nữa sao, Phương Dịch nhiều tiền như vậy, để cho ta bỏ ra là được.”

      Hà Phỉ Phỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố An Thành, trầm mặc lúc, “Ý kiến hay.”

      "Mau chọn thôi."

      "Đều rất đẹp. . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ lại bắt đầu biết lựa chọn cái nào, nhìn căn biệt thự với phong cách xa hoa và lạ lẫm khiến cho biết phải lựa chọn cái nào.

      Vào lúc Hà Phỉ Phỉ phân vân, Cố An Thành cũng nhàn rỗi, với tư thế như vậy, lại bắt đầu giở trò với Hà Phỉ Phỉ, lúc Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại trừng mắt nhìn , vẫn còn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như bàn tay để ở trong quần áo của phải là tay của vậy.

      bằng đặt căn nhà này , cảnh biển đẹp nhất, cảm thấy sao?”

      “Em quyết định là được rồi.”

      “Vậy để em gửi hình cho Lâm Huỷ và Hướng Nhuỵ xem chút, lấy tay ra, em viết chữ rất khó.”

      Cố An Thành tiếc nuối rút tay ra ngoài, “Nếu như Lâm Huỷ và Hướng Nhuỵ bận chuyện được sao đây?”

      Hà Phỉ Phỉ nghiêm túc suy nghĩ chút, “Vậy chỉ có thể để lần sau cùng chơi thôi, nhưng mà nhất định phải gọi Phương Dịch , ta nhiều tiền mà có chỗ nào tiêu, chúng ta là bạn tốt, phải phụ giúp tay mới đúng.”

      Trong lòng Cố An Thành thầm nghĩ, đúng là vợ tiết kiệm, biết suy nghĩ cho chồng. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Hà Phỉ Phỉ gửi hình qua cho bọn Lâm Huỷ, họ cũng nhất định , dù sao đảo Laucala là hòn đảo đẹp nhất ở Fiji, dường như nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của nó. Hơn nữa lại còn tốn tiền.

      "Bờ biển, biệt thự, Fiji, ôi mình muốn ngay bây giờ!”

      Cố An Thành chút lưu tình đem phần hợp đồng ném tới trước mặt , tàn nhẫn phá vỡ giấc mộng ảo tưởng của , “Đừng nghĩ nữa, còn hơn tháng nữa cơ, bây giờ hãy dịch phần tài liệu thành tiếng , tối nay cần dùng tới.”

      “Bây giờ em còn là trợ lý của nữa có biết ?” Hà Phỉ Phỉ phản bác câu, sau đó mở hợp đồng ra liếc mắt nhìn, nhìn sơ có mấy từ chuyên môn biết dịch, “ được, cũng biết là em thi qua cấp bốn mà? Thay vì sai em phiên dịch, sao trực tiếp fax cho Abby .”

      Cố An Thành khẽ liếc cái, “Ở Canada hai năm, em đều tiếng Trung?”

      “Văn và văn viết khác nhau rất nhiều, hơn nữa hợp đồng quan trọng như vậy, em sợ dịch có sơ sót.”

      Cố An Thành ôm sát hông , chóp mũi ghé sát lại cổ của , hít sâu hơi, “ sao, để
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34
      Editor: Táo đỏ phố núi

      đời này có những người vừa học bơi cái là biết liền, cũng có những người học mãi cũng biết. Hiển nhiên Cố An Thành là người thuộc vế trước, còn Hà Phỉ Phỉ thuộc vế sau.

      Hà Phỉ Phỉ từ giỏi kỹ năng bơi lội rồi, hồi học lớp bốn thời tiểu học có lớp bổ túc dạy học bơi, bơi năm thước là đạt tiêu chuẩn, nín thở bơi được ba thước, sau đó đạp loạn lên mấy cái, miễn cưỡng vượt qua bài kiểm tra. Sau đó có mấy lần có cơ hội học bơi, nhưng mà cũng thích học, khi còn bé bị giáo viên dạy bơi lội mắng cho tới mức ba mẹ cũng nhận ra, muốn lại chịu phải nỗi oan ức này nữa.

      đảo Fiji chơi, nếu mà biết bơi mất vui rất nhiều, Hà Phỉ Phỉ chỉ có thể nén lại vẻ mặt đau khổ để học bơi.

      Vừa nghe thấy Hà Phỉ Phỉ muốn học bơi, Hướng Nhuỵ lập tức giới thiệu cho , “Thành Tây có câu lạc bộ có cả GYM và hồ bơi, lái xe hết nửa tiếng là tới, quan trọng là trong đó có những thành viên đều là những chàng ngoại quốc đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, cậu mà lần khẳng định là còn muốn lần thứ hai nữa, tới mấy ngày là cậu có thể học xong rồi!”

      “Có nhiều người lắm ?”

      “Cũng may, mùa hè mới nhiều người, bây giờ là mùa đông hồ bơi có ai, khi nào cậu ? Nhớ gọi mình nữa, mình nửa năm rồi cũng chưa bơi, bụng cũng có cả rổ mỡ rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ trúng tim đen, "Là muốn ngắm những chàng tóc vàng đẹp trai thôi."

      Hướng Nhụy cười nhạo tiếng, "Chị của cậu lại là người mê trai như vậy sao?”

      Hướng Nhụy rất biết hưởng thụ, nếu như ấy giới thiệu, khẳng định là câu lạc bộ đó cũng tệ. Hà Phỉ Phỉ lại với Cố An Thành, hai ngày sau Cố An Thành liền đăng ký làm thành viên trong hai năm, là sau này muốn tới bơi lội cũng dễ dàng hơn.

      tới cửa hàng độc quyền chuyên bán đồ bơi lội xong, chọn ngày chủ nhật Hà Phỉ Phỉ, Hướng Nhuỵ và Cố An Thành tới câu lạc bộ ở Thành Tây kia.

      Trong câu lạc bộ có đầy đủ mọi thiết bị, có cả những chỗ giả trí, bơi lội xong mệt mỏi còn có thể tới quán cà phê ngồi nghỉ ngơi lúc, nghe nhạc, xem những cuốn sách bìa cứng.

      Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhuỵ tới phòng thay đồ nữ, trong câu lạc bộ có mở máy điều hoà khí, nhiệt độ duy trì ở mức ba mươi độ, cho nên chỉ mặc mỗi bộ đồ bơi cũng thấy lạnh, “Hình như đúng là có nhiều người lắm.”

      "Đúng vậy, bình thường người ta đều học bơi vào mùa hè, chỉ có cậu là vịt lên cạn, nếu như phải là sang năm đảo Fiji chơi, cả đời này cậu cũng muốn học ấy chứ?”

      Hà Phỉ Phỉ thở dài, "Mình muốn biển mà lại còn mặc áo phao để bơi, mất mặt lắm.”

      Hướng Nhụy cười , "Mình cá năm xu tiền, nhất định cậu học được.”

      “Thúi lắm, có Cố An Thành dạy mình, khẳng định là mình vừa học biết.”

      Trong đầu Hà Phỉ Phỉ tưởng tượng Cố An Thành mặc quần bơi, còn ảo tưởng lát nữa trong lúc học bơi hai người da thịt kề nhau, mặt liền đỏ lên.

      Hướng Nhụy cố ý giễu cợt , "Ơ, ở đây nóng như vậy à? Cậu sắp bị chưng chín luôn rồi.” Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

      Hà Phỉ Phỉ lười phản ứng lại với ấy, đóng cửa hộc tủ lại, đội mũ bơi vào ra khỏi phòng thay quần áo.

      lên thành hồ bơi, Hà Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn thấy Cố An Thành làm động tác khởi động đơn giản ở bên cạnh bể bơi, lúc muốn gọi , đột nhiên bị trượt chân, mông bị té xuống nền gạch men. Cảm giác đau đớn từ dưới mông truyền tới, Hà Phỉ Phỉ hít hơi, cả khuôn mặt cũng nhăn nhó lại.

      "Phỉ Phỉ!" Hướng Nhụy vội vàng chạy lại, còn chưa đến trước mặt , ánh mắt của Hà Phỉ Phỉ liếc nhìn người đứng bên cạnh .

      Bóng dáng của người đó bao phủ , rất nhanh bàn tay to đưa tới trước mặt của , “ sao chứ?”

      Mặc dù nghe có hơi kỳ cục, phát cũng rất đúng tiêu chuẩn tiếng phổ thông.

      Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên nhìn qua, ngược sáng nhưng cũng có thể nhìn thấy gương mặt của người này. Ý nghĩ đầu tiên của là, quả nhiên Hướng Nhuỵ hề lừa , đúng là đẹp trai, vạm vỡ, tóc vàng mắt xanh.

      Đúng lúc này Hướng Nhuỵ đỡ đứng lên, người kia thu tay về, gãi gãi mái tóc màu vàng, lần nữa cười , “ sao chứ?”

      " sao, sao." Hà Phỉ Phỉ khoát tay , "Cám ơn."

      Hướng Nhụy cũng cười , " lâu gặp rồi H, gần đây có khoẻ ?”

      H nhiệt tình ôm Hướng Nhuỵ cái, “Cũng tồi, sao?”

      “Vẫn vậy.” Hướng Nhuỵ khoác tay Hà Phỉ Phỉ, “Fitch, giới thiệu với người bạn của tôi, Hà Phỉ Phỉ.”

      Đôi mắt màu xanh lam của H trong xanh như hồ nước, ta nhìn Hà Phỉ Phỉ cười , “Xin chào, tôi là Fitch, cũng có thể gọi tôi bằng tiếng Trung, Fitch.”

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ." Tên tiếng phiên dịch cái được gọi là tên tiếng Trung rồi hả? _:)3ゝ∠)_

      Fitch nhìn đồng hồ, " xin lỗi, tôi còn có chút việc, chúc mọi người chơi vui vẻ."

      Hướng Nhụy nhìn bóng lưng Fitch chậc chậc mấy tiếng, "Có những người
      [​IMG]
      levuongB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :