1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25.2
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ và Lâm Huỷ dạo bộ, mãi cho tới khi mỏi nhừ hai chân ra mới gọi điện cho Cố An Thành tới đón. Trở về phòng, hơn mười giờ, Hà Phỉ Phỉ phi lên giường lớn nằm, ngay cả ngón tay cũng muốn đụng, “Tiểu Cố, mau phục vụ bổn cung ngủ. . . . . ."

      Cố An Thành treo túi xách của lên, nhìn thấy có chút hình tượng nào mà nằm ườn lên giường như vậy, bất đắc dĩ lại kéo , “ tắm rửa trước rồi mới ngủ.”

      " muốn tắm. . . . . ."

      Cố An Thành nhướng đuôi lông mày lên, "Có phải muốn được phục vụ hay ?” xong, cúi người xuống, cởi khoá kéo áo của xuống, Hà Phỉ Phỉ bị doạ sợ lập tức nhảy từ giường xuống, “Để em tự tắm là được rồi, cần phiền tới …….”

      Cố An Thành đứng thẳng người lên, mỉm cười, “ ra rất thích, cảm thấy phiền đâu.”

      Hà Phỉ Phỉ vội vàng trốn vào trong phòng tắm.

      Cảm giác tắm tuyệt, Hà Phỉ Phỉ ngâm nước ấm lúc lâu mới lưu luyến bước ra.

      Mặc chiếc áo choàng tắm rộng lớn vào, Hà Phỉ Phỉ soi gương lau nước ở mặt , đột nhiên mới nhớ tới vấn đề nghiêm túc, và Cố An Thành cùng phòng cùng giường đó! Nhớ tới chuyện hôm nay Cố An Thành còn cố gắng lôi kéo tay của xuống chỗ đó…… Nhất thời cả người Hà Phỉ Phỉ cảm thấy ổn.

      vô cùng rối rắm, cởi áo choàng ra cúi đầu nhìn trước ngực của mình, càng thêm rối rắm hơn nữa.

      Nhìn hề có chút cảm giác gì _:)3ゝ∠)_

      "Phỉ Phỉ, có phải em ngủ quên ở trong đó ?” Cố An Thành gõ cửa phòng tắm chút, Hà Phỉ Phỉ vội vàng trả lời lại câu, “Xong rồi, em ra ngay đây.” leê quý d0n9.

      vội vã mặc áo khoác vào, sau đó ra khỏi phòng tắm.

      Hà Phỉ Phỉ vừa ra tới, Cố An Thành nối gót vào trong nhà tắm, Hà Phỉ Phỉ ngồi ở giường, cảm giác mình nghĩ quá nhiều rồi, nhìn Cố An Thành phải là dạng người nhân cơ hội giở trò lưu manh với đâu. Có hơi thất vọng chút, lại cảm thấy hơi may mắn chút, Hà Phỉ Phỉ thay cái áo ngủ mà mình mang theo, sau đó chui vào trong chăn quẹt quẹt điện thoại di động.

      Từ hôm qua tới giờ vào Weibo rồi, đăng nhập vào nick chính, cảm giác được weibo của mình hơi là lạ sao đó.

      Ah. . . . . .Ưeibo của biến thành chỗ tụ tập bình luận từ khi nào vậy! ! !

      mở phân thông báo tin tức ra, xem từng cái mới biết vấn đề nằm ở đâu.

      weibo của bình luận mới nhất rất nóng hổi, viết như vậy——

      Vương bát, chuyện vào tài khoản của Kiều Hoa để đăng bài bị mọi người phát ra, hơn nữa còn chụp màn hình lại, vậy tôi muốn hỏi chút… hai phút sau xoá bài đăng là do bị Kiều Hoa phát và lôi lên giường dạy bảo trân hay sao 【 mỉm cười 】【doge】

      Số lượt like rất cao gần năm ngàn lượt… Mẹ nó, vì sao các người lại biết như vậy! ! Tại sao chỉ có bình luận này mà lại gây được nhiều chú ý như vậy hơn nữa ý văn đen tối còn ngừng tuôn trào! Lại còn người này nối tiếp người kia nữa chứ! ! !

      Kiều Hoa ôm lấy Vương Bát ném lên giường, sau đó đè lên, dùng giọng nguy hiểm : " bé, em lại dám lén vào weibo của à?”

      Vương Bát dám lời nào,đột nhiên Kiều Hoa lại cười rất đỗi dịu dàng, “Ngốc ạ, tất cả của đều là của em, tuỳ em sử dụng." 【doge】

      "Nhưng mà, em phá huỷ hình tượng của ở trong lòng cư dân mạng, em phải bồi thường như thế nào?" 【doge】

      xong, Kiều Hoa liên tiếp hôn lên mặt của Vương Bát, hơn nữa kỹ thuật trêu chọc đầu lưỡi Vương Bát cũng rất điêu luyện【doge】

      Vương bát động tình cởi quần áo ra, "Đừng hôn, trực tiếp lên luôn!" 【doge】

      ****************【 chỗ này che giấu 1 vạn chữ 】******************【doge】

      Sau đó, Kiều Hoa ôm Vương Bát, " lần nữa?" "Lại nữa?" " chính là Kiều Hoa mười lần đêm, vừa rồi mới có
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hà Phỉ Phỉ và Lâm Huỷ theo chỉ dẫn của nhân viên vào phía sau hậu trường, mấy người ở đây cũng chưa có giải tán mà đứng túm năm tụm ba chuyện phiếm, hai người vừa vào cửa liếc mắt nhìn thấy Cố An Thành và Phương Dịch đứng ở góc.

      Bởi vì nhìn hai người vô cùng bắt mắt, trong tất cả những người Địa Trung Hải với cái bụng bia nhìn hai người rất khác biệt.

      Hà Phỉ Phỉ lôi kéo Lâm Hủy định qua đó, nhưng Lâm Huỷ lại được tự nhiên , “Mình qua đó đâu, ngại lắm…”

      "Ngại ngùng cái gì chứ, phải là cậu chấm trúng Phương Dịch sao, ta là Lão Xuân cậu nên vui mừng mới đúng chứ.” Hà Phỉ Phỉ cảm thấy mình rất có lý, gật đầu cái.

      Lâm Hủy liếc nhìn Phương Dịch mấy lần, sau đó ghé sats vào tai của Hà Phỉ Phỉ giọng , "Nhưng mình xấu ta rất nhiều ở mạng, hơn nữa lại xảy ra chuyện xấu hổ ngày hôm qua…”

      Hà Phỉ Phỉ nhớ lại cảnh tượng kia của ngày hôm qua, nhịn được cười ha ha, Lâm Huye lườm cái, “Cười cái gì! Mau giúp chị đây đưa ra số ý kiến xem nào!”

      "Có gì đâu mà phải sợ, muốn tới cứ tới thôi!”

      Hà Phỉ Phỉ lôi kéo Lâm Huỷ tới chỗ của bọn họ, sau đó bỏ Lâm Huỷ chạy lại chỗ của Cố An Thành.

      Lâm Hủy tức giận nhìn Hà Phỉ Phỉ trọng sắc khinh bạn, đột nhiên lại phải đối mặt với Phương Dịch nhìn với ánh mắt mang ý cười, nhất thời đầu óc của kêu ong ong lên tiếng, trở nên trống rỗng.

      Mẹ kiếp, có cách nào xem người đàn ông ở trước mặt này thành Lão Xuân chuyên giở trò lưu manh được! !

      Cái thế giới này đúng là quá ảo rồi!

      Lâm Hủy sửng sốt hồi lâu, sau đó biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt lại nhìn xuống chỗ nào đó, hỏi ta: “Hôm qua khiến chỗ kia của bị thương chứ. . . . . ."

      Ba người còn lại: ". . . . . ."

      Vẻ mặt của Phương Dịch hơi cứng ngắc chút, sau đó nở nụ cười ranh mãnh, “ đau lắm, vẫn có thể dùng được, muốn kiểm tra chút ?”

      ". . . . . . Biến ."

      Lâm Hủy: cái này giọng, quả nhiên là giọng điệu của Lão Xuân 【 Hình động vẫy tay 】

      Cố An Thành liếc nhìn đồng hồ, "Đến giờ ăn cơm tối rồi, nếu Phương tổng bận, bằng ăn cơm chung với chúng tôi, rồi lại chuyện tiếp.”

      Phương Dịch buông tay : "Dĩ nhiên có thể, nhưng mà đừng gọi tôi khách sao như vậy, tôi có chút quen.”

      Bốn người tới nhà hàng Italia để dùng bữa, trong phòng bao trang trí rất trang nhã, khá giống với phong cách trung cổ của Châu Âu.

      Nhân viên phục vụ rót cho bốn người bốn ly rượu Bồ Đào thơm ngát và rất tinh khiết, sau đó khom người rời khỏi phòng bao.

      Hà Phỉ Phỉ thấy Lâm Huỷ cũng dám , đành phải xung phong, “Phương tổng… À đúng, rất xa lạ, Phương Dịch, hôm qua chắc chắn là nhận ra chúng tôi rồi, vậy mà vẫn bình thản được như vậy.”

      Phương Dịch cười cười, "Cái này là do tôi tò mò muốn xem phản ứng của các người, xem hôm nay nhìn thấy tôi như thế nào, đúng là làm cho tôi thất vọng, tôi ở đó nhìn thấy bộ dạng há hốc miệng của hai người, suýt chút nữa bật cười.”

      “Ha ha ha đoán xem trước khi lên sân khấu, tôi và Lâm Huỷ tưởng tượng như thế nào?”

      “Tôi còn biết các người sao, đảm bảo là trong bụng các người dùng những từ xấu xa nhất để tưởng tượng về tôi.” Sau đó ta nhìn về phía Lâm Huỷ, như cười như , “Lâm Huỷ? Chúng ta cũng chưa chính thức giới thiệu với nhau.”

      Lâm Huỷ vô cùng xấu hổ, rốt cục cũng , “Tôi tên là Lâm Huỷ, sống ở Trùng Khánh.”

      “Tôi tên là Phương Dịch,” ta dừng lại chút, cố ý trêu ghẹo , “Là người mà luôn ở phương diện nào đó được, tôi là người Thượng Hải.”

      "..."

      Hà Phỉ Phỉ vừa uống muộn ngụm rượu Bồ Đào, nghe thấy câu này suýt chút nữa phun ngụm rượu ra. Cố An Thành nhìn chằm chằm vào giọt rượu chảy từ khoé miệng của khi cố gắng nhịn cười, nhăn mày lại, lấy khăn giấy ra lau giúp , “Có cần phải lấy chiếc khăn quấn quanh cổ em ?”

      Hà Phỉ Phỉ ho khan vài cái, “Em bị sặc rồi. Em toilet, Tiểu Cố, cùng với em .”

      Cố An Thành nhìn nháy nháy mắt liên tục, biết là nghĩ gì, đành phải buông chén đũa xuống, theo ra khỏi phòng ăn.

      thể ngồi yên ăn cơm được à?” Hai tay của Cố An Thành khoanh trước ngực, nhìn Hà Phỉ Phỉ cả người ghé sát vào cánh cửa trong phòng, “Còn nữa, em quan tâm chuyện người khác như vậy làm gì?”

      “Ngày hôm qua Lâm Huỷ còn có bộ dạng lưu manh như vậy, tại sao hôm nay lại ủ rũ như thế, Cố An Thành, em ở trước mặt cũng như vậy sao?” nghe lén lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng chuyện lõm bõm ở bên trong, nhưng cái gì lại thể nghe thấy được, đành phải tiếc
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lối dành riêng cho người bộ đường Vương Phủ Tỉnh, ánh đèn sáng như ban ngày, vầng sáng hội tụ thành nước lũ, dung nhập vào trong màn đêm.

      Cố An Thành nắm tay Hà Phỉ Phỉ, thong thả dạo, đột nhiên có ý tưởng muốn chụp tấm hình đăng lên weibo, để ngược chết những nàng độc thân nhăm nhe Cố An Thành, vì vậy cố ý chậm hai bước, giơ tay lên chụp bóng lưng của Cố An Thành và hai bàn tay nắm chặt của hai người.

      Kỹ thuật chụp hình của vốn tệ, Cố An Thành liếc nhìn, “Chụp rất đẹp.”

      “Dĩ nhiên rồi.” Hà Phỉ Phỉ được nước hất cằm lên tự đắc, “Chờ em đăng lên weibo của , phải phản hồi lại, nghe chưa.”

      thêm cái gọng hính, sau đó làm mờ phông nền, khi cảm thấy hài lòng mới đăng lên weibo.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Chúng tôi đường phố Bắc Kinh【 trái tim 】 Gió thổi mây trôi sông 【 hình ảnh 】

      Đăng xong, lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi của Cố An Thành ra, sau đó nhét chiếc điện thoại của mình vào trong tay của , “Em tự trả lời cho, cầm cái của em.”

      Nhập dòng chữ xong, Hà Phỉ Phỉ cười ha ha hai tiếng, sau đó cho Cố An Thành xem đăng lên weibo rồi.

      Gió thổi mây trôi sông v: đè , chờ em【 đỏ mặt 】// Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Chúng tôi đường phố Bắc Kinh【 trái tim 】 Gió thổi mây trôi sông 【 hình ảnh 】

      lúc sau Cố An Thành mới nhìn thấy, chân mày của khẽ nhíu lại, sau đó như có chuyện gì xảy ra bỏ điện thoại vào trong túi, hề quan tâm chút nào tới chuyện hình tượng của mình bị sụp đổ trong lòng fan hâm mộ.

      Sau khi biểu thị công khai chủ quyền, tâm tình của Hà Phỉ Phỉ rất tốt, dứt khoát mua hết những đặc sản mà đồng ý với đồng nghiệp trước đó, dĩ diên người móc tiền ra là Cố An Thành, bây giờ tay trắng nghèo rớt, có tiền lương lại có tiền tiêu vặt, có lý do chính đáng để đu bám người giàu có rồi.

      Lúc trở về khách sạn hơn mười giờ rồi, Hà Phỉ Phỉ tới gõ cửa phòng của Lâm Huỷ, có ai, lo lắng lỡ bọn họ gặp chuyện may, nên bấm số gọi điện cho Lâm Huỷ. Điện thoại reo lúc lâu sau mới có người bắt máy, là giọng của Phương Dịch, “A lô?”

      “A lô, là tôi Hà Phỉ Phỉ, sao Lâm Huỷ vẫn chưa quay về vậy?”

      ấy uống say rồi, sao đâu, tôi đưa ấy về.”

      "À, vậy tốt."

      Cúp điện thoại, Hà Phỉ Phỉ ngáp cái, rồi thẳng về phòng.

      Có thể là vì ban ngày quá mệt mỏi, giấc ngủ này vô cùng ngon giấc, sáng sớm ngày hôm sau, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố An Thành. Hình như là tỉnh từ lâu rồi, luôn nhìn như vậy, ánh mắt này so với thường ngày dịu dàng hơn rất nhiều.

      Hà Phỉ Phỉ dụi dụi mắt, "Làm gì thế, mới sáng sớm mà nhìn em chằm chằm vậy.”

      " suy nghĩ xem em có thể ngủ tới mấy giờ, mười giờ rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại di động lên xem đồng hồ, là mười giờ, liền vội vàng xuống giường, "Buổi sáng phải còn có việc sao, tại sao lại gọi em dậy!” xong bắt đầu cầm quần áo chui vào phòng tắm.

      Đợi cho vào phòng tắm xong, Cố An Thành cũng ngồi dậy, sau đó cầm điện thoại di động lên, chỉnh đồng hồ lại tiếng, chỉnh đúng với giờ của Bắc Kinh.

      Hai người thu dọn xong xuôi, lúc xuống tới đại sảnh của khách sạn, nhìn thấy Lâm Huỷ từ cửa xoay vào, bước chân chạy rất nhanh như là gió vậy, mấy giây sau, Phương Dịch cũng đuổi theo, kéo cánh tay của ấy, “Lâm Huỷ! Em nghe tôi giải thích——"

      “Con mẹ nó cút !”

      Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành: . . . . . .

      Lâm Huỷ nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ, nhanh chóng chạy lại trước mặt của , vội vã chào tạm biệt, “Phỉ Phỉ, mình phải về Trùng Khánh rồi, hẹn gặp lại lần sau nhé!”

      Đôi mắt của ấy đỏ ửng, mặt vẫn còn sót lại phấn trang điểm, Hà Phỉ Phỉ kéo hỏi cho bằng được xảy ra chuyện gì, kết quả là Lâm Huỷ im lặng mấy giây, sau đó chợt trở nên tỉnh táo khác thường , “Mình ngủ với Phương Dịch rồi, mất lần đầu tiên luôn rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành: . . . . . .

      Wtf (viết tắt của What the [bad word])! ! Đây là cái bước ngoặt quái quỷ gì vậy? ! ràng là mỗi từ đều nghe và hiểu được, nhưng mà ghép lại thành câu lại thể hiểu được là sao ? !

      Hà Phỉ Phỉ khó khăn nuốt ngụm nước miếng, "Các người. . . . . . Ngủ?"

      " sai." Rốt cuộc Lâm Hủy cũng tỉnh táo lại, hất đầu lên, bẻ đốt ngón tay, bộ dạng thong dong, "Ngủ ngủ, có gì phải ngại, coi như tôi ngàn dặm tới Bắc Kinh cho .”

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . . Cái người này tư tưởng như vậy rất nguy hiểm."

      Phương Dịch cũng chạy tới, kéo cánh tay của Lâm Hủy, thở dốc hơi, “Lâm Huỷ, em có thể nghe tôi mấy câu được !”

      Lâm Hủy
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chớp mắt cái tới tháng mười hai rồi, tết Nguyên Đán cũng tới, các bộ phận liên quan trong công ty cũng bắt đầu thu xếp cho cuộc liên hoan hàng năm. Buổi liên hoan hàng năm của Tập đoàn Hà Thị cũng phân biệt là Tổng công ty hay là Chi nhánh công ty, cùng thuê địa điểm để tổ chức, người càng nhiều công việc chuẩn bị lại càng nhiều, cho nên mấy ngày nay người người trong công ty đều bận rộn, Cố An Thành cũng có đống việc phải làm, Hà Phỉ Phỉ lúc rảnh rỗi cũng làm phiền , mà tự mình chơi.

      Tính tình của và Abby cũng khác nhau lắm, trước mặt cấp cần cù chăm chỉ, sau lưng tha hồ làm bậy, bởi vì có Hà Phỉ Phỉ nên công việc của Abby được chia sẻ phần, cho nên ấy cũng rất rảnh rỗi, cả ngày lẫn đêm đều chat webcam với bạn mạng.

      ấy là người con lai, cho nên ở mạng cũng rất đào hoa, Hà Phỉ Phỉ tận mắt nhìn thấy dùng những lời như “Honey, người ta rất nhớ ” với hơn mười người đàn ông, hơn nữa còn xuất sắc tới mức có thể chuyện đồng thời với hơn mười người này luôn, Hà Phỉ Phỉ vô cùng khâm phục ấy.

      Lúc Hà Phỉ Phỉ gục mặt lên bàn xem tiểu thuyết, đột nhiên Abby tháo tai nghe xuống vỗ bàn cười to, “Ha ha ha Phỉ Phỉ, trong clip của chị người kia nhảy thoát y, còn phải là ta muốn cho chị xem cơ bắp rắn chắc của ta sao, ha ha ha em mau tới đây xem nè, là bạch trảm kê!”

      *Bạch Trảm Kê ( Gờ dịch là gà lạnh thái lát, sau khi đọc cách làm thấy giống gà luộc lạnh thái lát (_ _”)Món ăn nổi tiếng phía Nam, hình dạng bắt mắt, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt, phi thường ngon miệng, thập phần khoái khẩu. – sưu tầm.

      Hà Phỉ Phỉ: "= em có hứng thú đối với Bạch trảm kê. . . . . ."

      “Vậy em thích người có cơ bắp à?”

      Hà Phỉ Phỉ chỉ ừ qua loa tiếng, lát sau, đột nhiên Abby gửi file tới máy tính của , sau đó nháy nháy mắt với , “Mở video lên có cái hay lắm, đúng rồi, đừng quên đeo tai nghe vào.”

      Hà Phỉ Phỉ tiện tay tải video đó xuống, dung lượng của video này lớn, chỉ tải hai ba phút là xong rồi, vừa mới nhấn vào hai lần, đúng lúc này cửa phòng ở sau lưng mở ra, Cố An Thành từ bên trong ra, “Abby, cầm tài liệu này ……”

      "A. . . . . . Ừ. . . . . . Dùng sức. . . . . . là lợi hại. . . . . ."

      Abby: ". . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."

      Cố An Thành: ". . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn bối rối, đợi phản ứng kịp tiếng thở dốc từ trong máy vi tính của vang lên, cả người cũng muốn điên lên.

      vội vàng đưa tay tắt video , nhưng mà máy tính lúc này đột nhiên lại bị đơ, hình ảnh video dừng lại ngay đúng bộ phận cơ bắp của người đàn ông nào đó, thanh vẫn tiếp tục vang lê ừ ừ a a. Hà Phỉ Phỉ muốn khóc, đóng video lại được, run rẩy đứng lên, “Cố Tổng…… Em đề nghị sửa máy vi tính , máy vi tính bị đơ suốt. . . . . ."

      Cố An Thành giơ file tài liệu lên dừng lại giữa trung, ánh mắt dừng lại màn hình máy vi tính ba giây, sau đó từ từ chuyển sang nhìn Hà Phỉ Phỉ, ánh mắt biết nghĩ điều gì, chỉ thấy Hà Phỉ Phỉ vô cùng căng thẳng mà run run.

      Cố An Thành rất nhanh coi như có chuyện gì, đặt file tài liệu lên bàn của Abby, sau đó lạnh nhạt , “Hà Phỉ Phỉ, vào.”

      Hà Phỉ Phỉ khóc ra nước mắt.

      Abby gục đầu xuống bàn, giống như rất vô tội, "Chị với em là phải đeo tai nghe vào rồi. . . . . ."

      Lúc này Hà Phỉ Phỉ cũng có tâm tư mà so đo với Abby, ủ rũ cúi đầu vào phòng làm việc.

      Cố An Thành ngồi ở sau bàn làm việc, lạch cạch gõ bàn phím, biến Hà Phỉ Phỉ đứng lo lắng ở bên thành người tàng hình. Hà Phỉ Phỉ khỏi cảm thấy buồn bực.

      Khoảng chừng mười phút trôi qua, cuối cùng Cố An Thành cũng dời lực chú ý khỏi màn hình máy vi tính, nhìn về phía Hà Phỉ Phỉ cúi đầu ở trước bàn, sau đó hai tay đan vào nhau để lên bàn, ngước mặt lên, bình tĩnh hỏi , “ , em có gì bất mãn đối với ?”

      ". . . . . ." Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ chút, cẩn thận từng li từng tí , "Bất mãn về. . . . . . Phương diện nào."

      "Bất kỳ phương diện nào."

      Hà Phỉ Phỉ nhân cơ hội ra, "Em cảm thấy em nên được tăng lương.”

      "Bác bỏ. Em mới làm việc được hơn tháng, hơn nữa thành tích làm việc đứng gần chót trong công ty, nếu như là người khác, bị đuổi ra khỏi công ty rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ cảm giác mình còn có thể đấu tranh chút, “Em làm hơn tháng, trừ ngày lễ ra chưa từng có ngày nào được nghỉ. . . . . ."

      "Em muốn có ngày nghỉ để làm gì?"

      Hà Phỉ Phỉ trợn to mắt lên thành , "Cùng du lịch với bạn trai, thế giới rộng lớn như vậy, em muốn tham quan chút."

      "Bác bỏ. Bạn trai em bận nhiều việc, có thời gian để du lịch.”

      ". . . . . ."

      Hà Phỉ Phỉ buồn bực , "Em rất muốn chơi, buồn muốn chết rồi.”

      Cố An Thành suy nghĩ chút, "Năm sau , khi đó bận việc gì, có thể chơi nước ngoài với em tuần.”

      Hà Phỉ Phỉ nhất thời nở nụ cười rạng rỡ, "Quyết định vậy , cho phép đổi ý!"

      Cố An Thành dựa người về sau, "Còn có điều gì bất mãn nữa?"

      " có!"

      Chân mày của Cố An Thành nhíu lại, "Vậy em hãy giải thích chút, giờ làm việc nguyên nhân vì sao lại xem video lành mạnh.”

      Hà Phỉ Phỉ biện minh, "Đó là do Abby gửi cho em, em tưởng là cái gì hay ho, em thề, em vừa mới mở ra, còn chưa kịp liếc mắt nhìn cái bị phát rồi!”

      Cố An Thành cầm cây bút lên, từ từ quay quay, “Như vậy là tốt
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chớp mắt cái tới cuối năm, buổi tiệc tất niên hàng năm cũng được tiến hành đúng hẹn. Chức vụ của Hà Phỉ Phỉ ở công ty cao, cho nên ngồi cùng mấy đồng nghiệp ở bàn phía sau, ăn ăn uống uống, so với bộ dạng nghiêm trang của những quản lý cấp cao kia thú vị hơn nhiều.

      Ông Hà đọc diễn văn xong tới các vị quản lý cấp cao lần lượt đứng lên tổng kết thành tích cả năm, nghe thấy giọng của Cố An Thành Hà Phỉ Phỉ dựng tai lên nghe, trong lòng cảm thán có giọng tốt khác liền, những người khác lên tổng kết liên miên bất tận khiến cho người nghe buồn ngủ, còn khiến cho người nghe càng nghe càng có tinh thần.

      Những người phụ nữ của bộ phận tiêu thụ ngồi cùng bàn cũng ngẩng đầu lên, xúc động , “Sức hấp dẫn của Cố tổng đúng là làm cho người ta chịu nổi, chịu nổi mà, nhưng mà người như vậy, nhất định là có bạn rồi.”

      Sau đó, cũng ngồi cùng bàn với ghé sát vào tai của khác giọng , tầm mắt biết vô tình hay cố ý liếc mắt về phía Hà Phỉ Phỉ , “Ừ, nghe kia và Cố tổng có chút sạch .”

      "Ồ, sao? Tôi rồi, nhìn trẻ như vậy, tại sao có thể vừa vào công ty được làm trợ lý cho Cố tổng, năng lực của Abby giỏi hơn ta, mới vừa vào công ty phải cũng từ chân sai vặt mà lên hay sao?”

      Hai rảnh rỗi tám chuyện lúc, ra Hà Phỉ Phỉ nghe rất , nhưng mà làm như nghe thấy. Trong trường hợp này, thích hợp để làm ầm ĩ lên rất khó coi, nhưng mà tâm lý thù dai trong lòng trỗi dậy, Hà Phỉ Phỉ nhăn nhó khó chịu ghi nhớ khuôn mặt của hai này ở trong lòng, sau này gặp lại phải đáp lễ lại các gấp mấy lần.

      Cái gì gọi là sạch , ràng là nhau danh chánh ngôn thuận ╭(╯^╰)╮

      Sau khi lãnh đạo tổng kết xong, chính là tới tiết mục biểu diễn văn nghệ, sân khấu vừa múa vừa hát, dưới sân khấu là những tiếng cười, khí rất sôi nổi và hài hoà. Hà Phỉ Phỉ vừa ăn vừa chuyện với những đồng nghiệp quen biết, bất tri bất giác, uống vài ly rượu vào, mặt của bắt đầu đỏ lên rồi.

      Hướng Nhụy kéo kéo cánh tay của , "Phỉ Phỉ, cậu nên vào toilet rửa mặt , mặt của cậu đỏ bừng lên rồi kìa, đừng uống thêm nữa.”

      Hà Phỉ Phỉ sờ lên cái mặt tròn vo của mình, quả là rất nóng, đầu cũng bắt đầu choáng váng rồi, vì vậy đứng lên, chuẩn bị vào toilet để rửa mặt bằng nước lạnh.

      Tửu lượng của ra rất tệ, rất dễ đỏ mặt, cũng may là bị say mèm, cùng lắm chỉ ngủ như con heo chết mà thôi.

      Mới vừa rửa hai má xong, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt của Cố An Thành ở trong gương. dựa người vào tường, khẽ nhìn , Hà Phỉ Phỉ xoay người lại, “Sao lại ra đây?”

      "Mặt của em cũng đỏ như đít khỉ rồi, theo nhìn xem em có chuyện gì .”

      Hà Phỉ Phỉ xụ mặt lại, " thể lấy cái ví dụ nào nó dễ nghe chút sao!”

      Ánh mắt của Cố An Thành thoáng lên nụ cười, tới trước mặt , rút khăn giấy ra giúp lau những giọt nước ở mặt, “Uống nhiều lắm à? Có muốn về nhà nghỉ ngơi sớm chút ?”

      "Buổi liên hoan hằng năm mà về trước thời gian tốt lắm đâu, em sao, chỉ hơi váng đầu chút thôi, lát nữa uống nữa là được.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      Sau khi uống rượu gương mặt của giống như được ngâm trong rượu đỏ vậy, nhìn rất xinh đẹp mê người, hơi thở phun ra, giống như có hương thơm của rượu tản ra xung quanh hai người, đôi mắt của Cố An Thành nhìn càng trở nên sâu thẳm hơn. Đột nhiên nghe thấy chuyện, Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt thoáng lên mê mang, mà ánh mắt ngập nước này giống như làm đứt dây thần kinh nào đó trong đầu của Cố An Thành, tay của nắm lấy tay , éo vào bên trong bức bình phong của bồn rửa tay. Hà Phỉ Phỉ lảo đảo theo , đầu óc vẫn còn choáng váng, biết gì bị Cố An Thành ghì sát vào bờ tường lạnh như băng rồi, giật mình cái, lúc muốn rời , Cố An Thành dùng đôi môi nóng bỏng của mình đè lại.

      Hà Phỉ Phỉ bối rối lát, trong lòng oán thầm Cố An Thành, sao bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu cũng có thể động dục được vậy, mà cả người lại rất thành cử động nữa. Ôi. . . . . . Mùa đông lạnh như vậy, có lò lửa nóng sưởi ấm cũng rất tuyệt. . . . . .

      lúc hai người mê muội trong tình ái bên ngoài cửa toilet vang lên tiếng bước chân giày cao gót.

      Lúc này Hà Phỉ Phỉ mới nhớ tới vị trí mà hai người đứng là nơi mà người ta có thể tới bất cứ lúc nào, mặc dù núp sau tấm bình phong dễ gì bị nhìn thấy, nhưng mà nếu như có người tiếng động khác thường chắc chắn là bị nhìn thấy! ! vội vàng cắn lên bờ môi của , muốn nhắc nhở , nhưng mà người khác lại cố tình coi cái này là tình thú, còn cắn lại nữa.

      Hà Phỉ Phỉ: (╯‵□′)╯︵┻━┻

      Chẳng bao lâu sau, hai người phụ nữ vào, dừng lại trước bệ rửa tay để trang điểm lại.

      "Ôi trời, ôi trời, là Hà Phỉ Phỉ và Cố tổng léng phéng sao, vậy? Thường ngày hình như bọn họ cũng có chỗ nào khác thường mà, Cố tổng đối với ta cũng nghiêm mặt lại giống như đối với người khác mà.”

      “Ai mà biết là hay giả, nhưng mà nhìn cái
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :