1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21
      Editor: Táo đỏ phố núi

      đường ai lời nào nữa.

      Xe lái vào bãi xe dưới tầng hầm, hai người lần lượt xuống xe, sau đó vào thang máy lên lầu.

      Khu chung cư XX là những căn nhà cho thuê giống y chang nhau, Cố An Thành ở nơi có hướng rất tốt, đông ấm hạ mát. Hà Phỉ Phỉ đứng ở cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài, cảnh vật đẹp mắt của hồ nhân tạo ra trước mắt, khiến cho lòng người càng thêm vui vẻ và thoải mái.

      "Vào ."

      Cố An Thành mở cửa, hai con vật trắng như tuyết chạy quanh người của , cái đuôi vui mừng vẫy vẫy. Cố An Thành ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu của bọn chúng, vẻ mặt bình thường vẫn xa cách giờ lên nụ cười nhợt nhạt, nét mặt trở nên dịu dàng hơn, nhìn rất đẹp mắt, Hà Phỉ Phỉ cởi giày ra vô tình nhìn nét mặt của , hơi sững người lại, rồi nhanh chóng dời mắt chỗ khác.

      Đạt Ca, Đạt Muội nhanh chóng phát ra còn có người khác nữa, nhưng mà hề sợ người lạ vòng quanh chân của Hà Phỉ Phỉ.

      Cố An Thành đứng lên, "Bọn chúng sợ người lạ, em có thể sờ chúng nó chút.”

      Hà Phỉ Phỉ ngồi chồm hổm xuống, tay ôm lấy hai con luôn, tâm trạng mây đen ùn ùn đột nhiên trở nên tươi sáng.

      “Lại ghế sa lon ngồi , tôi làm cơm chút là xong thôi.”

      Hà Phỉ Phỉ dép vào rồi lại ghế sô pha ngồi xuống, “….. Làm cơm tối?”

      "Ừ." đáp lại tiếng, sau đó mở tủ lạnh ra lấy thực phẩn ra, rồi đeo tạp dề vào, sau đó lại xoay người vào bếp.

      Hà Phỉ Phỉ nhìn chung quanh lượt, chỗ ở của Cố An Thành rất đơn giản nhưng ngăn nắp và sạch , trang trí theo tông màu trầm, bởi vì trang trí nhiều nên nhìn hơi trống rỗng. Chỉ có ba con vật nuôi này, khiến cho căn phòng trở nên sống động, nên có cảm giác trầm lặng.

      nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ có mình Cố An Thành sống ở đây? Ba mẹ ấy đâu?

      Lúc ngẩn người, Đạt ca, Đạt muội vẫn luôn quấn ở chân của , đột nhiên lại trở nên nóng nảy, sau đó Đạt Ca bắt đầu đuổi theo Đạt Muội chạy. Hà Phỉ Phỉ cho rằng bọn chúng sắp đánh nhau, vội vàng chạy theo sau Đạt Ca muốn tách chúng nó ra, nhưng ngờ giây sau, Đạt Ca gác lên nửa người sau của Đạt Muội, bắt đầu làm loại vận động hài hoà nào đó. . . . . .

      Hà Phỉ Phỉ đần ra.

      Chẳng lẽ cả ba con vật trong nhà của Cố An Thành đều phát tình. . . . . . ? Khó trách, mấy ngày nay hình như Cố An Thành cũng có cái gì đó đúng, luôn vô tình hay cố ý đụng vào người . . . . . . ra là cả nhà này tiến vào mùa xuân【 Hình động vẫy tay 】

      Hà Phỉ Phỉ ngồi xuống tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Đạt Ca và Đạt Muội cố gắng tạo ra chó con, lặng lẽ tính toán xem Đạt Ca có thể kiên trì trong bao lâu.

      lúc nhàm chán, liếc mắt về phía chiếc điện thoại di động của Cố An Thành đặt bàn trà, sau đó ánh mắt dứt ra được.

      muốn báo thù 【 mỉm cười 】

      Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc điện thoại di động lên, nhập mật mã vào, sau đó chụp tấm hình Đạt Ca Đạt Muội cố gắng tạo chó con, đăng lên Weibo.

      Vừa nghĩ tới phản ứng của đám bạn mạng, nhịn được mà lại cảm thấy buồn cười, thực tế cũng bật cười rồi.

      Mẹ nó, Kiều Hoa có phải bị trộm số rồi ! làm ô uế trang đầu của tôi rồi!! ! ! 【doge】

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, Kiều Hoa ám chỉ đó Bát Bát, Kiều Hoa muốn nhìn Đạt Ca và Đạt Muội "í é í é này kia" để thỏa mãn dục vọng 【 Hình động vẫy tay 】

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát, có phải chịu cho Kiều Hoa lên giường hay 【 mỉm cười 】

      Tôi nhìn hiểu gì hết, tôi chỉ là đứa trẻ ba tuổi【 mỉm cười 】

      Kiều Hoa muốn sung huyết lên rồi【 mỉm cười 】 chỉ cần ba mươi giây là đạt tới 【mỉm cười 】

      Đợi nào...! ! Hình như tôi mới phát ra chi tiết ! ! Mọi người nhìn kỹ tấm hình , phía của bên phải tấm hình chính là tủ giày nhà Kiều Hoa, bên trong đó lại có đôi giày cao gót của phụ nữ!

      Có cái này làm chứng, Vương Bát cũng có đôi giống y như vậy【 hình ảnh 】 đây là tấm hình mà Vương Bát đăng lên trước đây lâu, lúc vừa mới mua đôi giày này về!

      Kiều Hoa của chúng ta mới đen tối như vậy, chỉ có Vương Bát mới có phong cách như vậy thôi, nhất định là Vương Bát lén lút đăng bằng tài khoản của Kiều Hoa【 mỉm cười 】 ở trong tài khoản của Kiều Hoa đáng ám chỉ Vương Bát, ràng là Vương Bát đói khát mỉm cười 】

      Chỗ nào cũng nhúng tay vào được ha ha ha ha ha ha. Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát còn lời nào để nữa ! Mau cho tôi biết địa chỉ của Kiều Hoa sống được ! Bao nhiêu cm! ! Đêm! Mấy! Lần!

      . . . . . . Hà Phỉ Phỉ tái mặt luôn.

      Muốn đào hố để đạp Cố An Thành xuống ngờ kết quả lại là mình té xuống, cảm giác này là… chuyện gì xảy ra vậy….

      Vừa đúng lúc này, Cố An Thành bưng đồ ăn
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chu Như lôi kéo tay của hai người, thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác, kim đồng hồ chỉ tới số chín. Viện điều dưỡng có quy định chín giờ rưỡi phải tắt đèn nghỉ, Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ tiếp tục ở lại nữa, rất nhanh có y tá tới giục bọn họ rời khỏi.

      ra khỏi viện điều dưỡng, gió lạnh thổi vù vù, Hà Phỉ Phỉ lạnh run người. Cố An Thành vòng tay qua, ôm chặt lấy bả vai của , ngẩng đầu lên nhìn , cũng hề đẩy ra.

      biết có phải do tác dụng của tâm lý hay , nhưng mà có cảm giác ấm lên rất nhiều.

      Ngồi vào trong xe, Cố An Thành mở máy sưởi lên, sau đó lấy chiếc thảm ở sau xe, đặt vào chân của Hà Phỉ Phỉ.

      Hà Phỉ Phỉ do dự lát, mới hỏi , "Sao dì lại ở viện điều dưỡng? Dì ấy…… Bị bệnh sao?”

      Cố An Thành khẽ ừ tiếng, sau đó lặng lẽ bổ sung thêm, “Bệnh tâm thần. Mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có phát bệnh, chỉ lúc ở trong viện điều dưỡng mới có thể ổn định lại.”

      Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, biết nên gì tiếp. Nhớ lại nụ cười hiền lành khuôn mặt tang thương của bà mới vừa rồi, trong lòng dâng lên niềm chua xót, “Tôi nhớ lúc gặp dì, nhìn dì vẫn rất khoẻ mạnh mà, làm sao lại. . . . . ."

      "Chính trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp trung học xong, mới phát ra thần kinh của bà có vấn đề, hành động cũng có chút thất thường.”

      Xe lặng yên tiếng động chìm vào trong bóng đêm, đèn đường từng lớp từng lớp chiếu vào trong cửa xe, làm nổi bật lên khoé môi mím chặt và gò má lạnh lùng của Cố An Thành, "Em cũng biết, lúc học cấp ba điều kiện kinh tế trong nhà cũng được tốt lắm, ba mất chỉ còn mẹ cố gắng gom góp những đồng tiền lương ít ỏi lo cho ăn học, áp lực của bà rất lớn, điều mong đợi duy nhất là có thể thi đậu đại học. cũng hiểu khó xử của bà, sau khi tốt nghiệp, thi vào đại học Hàng Châu, chứ thi vào đại học Hạ Môn như bà mong muốn. Lúc đó bà ấy rất tức giận cũng rất thất vọng, thường khóc tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, cũng cảm thấy rất áy náy, cho nên nhân dịp nghỉ hè làm thêm ở khắp nơi, hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền phụ giúp trong nhà được chút.”

      Hà Phỉ Phỉ khô khốc hỏi, "Tại sao lại muốn tới Hàng Châu? Điểm của hơn hai mươi dư sức vào đại học Hạ Môn. . . . . ."

      suy đoán hình thành ở trong đầu, nhịn được có chút mong đợi cậu trả lời của Cố An Thành, nhưng lại có chút sợ hãi.

      Cố An Thành nhìn , giọng bình thản giống như thở dài, "Nếu như phải hứa sau khi thi xong chuyện với cái kẻ ngốc nào đó, làm sao mà ở sau lưng của mẹ , lén điền nguyện vọng như vậy.”

      Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút buồn buồn, cụp mắt xuống nhìn dưới chân của mình, "Vậy. . . . . . Sau đó sao?"

      " ra ngoài làm thêm từ sáng tới tối, cho tới ngày nào đó về tới nhà, mới được thông báo là mẹ cầm dao chém người ta, bị cảnh sát bắt về đồn.”

      Hà Phỉ Phỉ ngây người ra.

      Cố An Thành mày nhíu lại, đắm chìm trong trí nhớ, "Sau đó mới biết, trải qua thời gian dài với áp lực nặng nề và buồn phiền khiến tinh thần của bà có vấn đề, ôm oán hận ở trong lòng với tất cả mọi người, ra bà là người rất dịu dàng và lương thiện, bấy giờ lại thường xuyên mắng nhiếc người khác, gặp ai cũng Hạ Môn. . . . . . cho là bà ấy tức giận, nếu như phát khác thường của bà ấy sớm hơn chút, có lẽ bà bị cưỡng chế nhập viện và cách ly tháng.”

      Nghe Cố An Thành kể lại, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới hiểu, ra Chu Như qua điện thoại là Cố An Thành thi đại học ở Hạ Môn phải là cố ý muốn gạt . . . . . .

      "Phỉ Phỉ, thời gian đó quả rất khó khăn. Mỗi ngày đều đau khổ tự trách, cố gắng tìm em, nhưng lại tìm được, thể làm gì khác hơn là cố gắng dành thời gian làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Sau đó cũng tới thời gian được phép thăm mẹ của , bà khóc rất nhiều, mực lảm nhảm là làm hại . Sau này từ bác sĩ mới biết được, bệnh của mẹ chưa xác định được là do di truyền hay là sau này mới bị, cũng có khả năng di truyền sang cho .”

      Di truyền. . . . . . giống như có bàn tay bóp chặt trái tim của , Hà Phỉ Phỉ theo bản năng kéo tay áo của lại, tất cả lời giống như mắc nghẹn ở cổ họng.

      Cố An Thành buông tay ra, nắm lấy bàn tay an ủi, nhiệt độ ấm áp khiến cho lo lắng của thoáng được thả lỏng hơn chút. hoàn hảo chút tổn hại gì ở trước mặt , như vậy nhất định là có chuyện gì nữa rồi, đúng ?

      Cố An Thành dừng xe lại ở ven đường, đường lớn dòng xe chạy nườm nượp,
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ngày hôm sau, đúng sáu rưỡi đồng hồ báo thức của Hà Phỉ Phỉ bắt đầu vang lên, vẫn còn buồn ngủ nên ấn nút tắt đồng hồ báo thức. Khuya hôm qua vì quá hưng phấn nên rạng sáng hôm nay mới ngủ được, bây giờ mí mắt mở ra nổi.

      Ngủ thêm phút nữa cũng hạnh phúc lắm rồi. . . . . . Hà Phỉ Phỉ yên tâm ngủ tiếp, muốn trở lại trạng thái ngủ say lần nữa báo thức của điện thoại di động lại vang lên, kéo chăn lên trùm đầu, lát sau, Hướng Nhuỵ với mái tóc rối như cái tổ quạ đẩy cửa vào, quát, “Hà Phỉ Phỉ, có phải cậu lại tắt đồng hồ báo thức hả! Hôm nay phải Bắc Kinh sao!”

      xong Hướng Nhụy liền nhảy lên giường, hai lần ba lượt kéo hết chăn của Hà Phỉ Phỉ , Hà Phỉ Phỉ bị lạnh lập tức tỉnh lại, “Được, được rồi, mình dậy ngay đây. . . . . ."

      Sau khi đánh thức Hà Phỉ Phỉ dậy, Hướng Nhụy liền chui vào trong chiếc chăn, “Lúc nhớ xách rác bỏ luôn, còn nữa, nhớ mua đồ ăn sáng mang về cho mình.”

      Hà Phỉ Phỉ vừa mặc quần áo vào vừa làm mặt quỷ với ấy.

      Xách được chiếc va li xuống dưới lầu nhìn thấy Cố An Thành đứng chờ ở trước cửa rồi, mặc áo sơ mi quần jean, cách ăn mặc rất thoải mái khiến cho bớt nghiêm túc hơn so với khi mặc đồ vest. Cố An Thành dựa vào cửa xe, giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ, vì vậy nhanh chóng lại, rất tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay của , “Nhanh lên chút, sắp kịp giờ nữa rồi.”

      Xe rất nhanh lái ra ngoài đường lớn, hoà nhập vào trong dòng xe cộ đông đúc.

      Thỉnh thoảng Hà Phỉ Phỉ liếc nhìn gương mặt của , muốn chuyện, nhưng lại biết gì, quan hệ của hai người giống như trước, mỗi lần gặp nhau có phải cũng nên thay đổi rồi ? Làm người độc thân quen rồi, Hà Phỉ Phỉ vẫn chưa biết cách chung sống khi có bạn trai, cảm giác sao thấy rất kỳ lạ, ôi cào tường ing. . . . . .

      Có lẽ Cố An Thành phát ra ánh mắt của , "Có phải muốn hỏi chuyện gì ?”

      Hà Phỉ Phỉ vội vàng tiếp lời, "Đúng vậy . . . . . . Cái đó, ngày mai giao lưu, có thể dẫn em và A Đại vào cùng được ?”

      phải hai người hẹn với nhau là cùng hoà vào những fans hâm mộ rồi sao?”

      Hà Phỉ Phỉ lẩm bẩm câu, “Nhưng mà đứng ở xa như vậy, nhìn thấy được. . . . . . thể lấy thân phận người thân vào cùng được à?”

      Cố An Thành nở nụ cười như có như , "Em muốn nhìn ai chứ?”

      Theo trực giác vấn đề này có hơi nguy hiểm, Hà Phỉ Phỉ mở to đôi mắt chân thành, “Nhìn thấy nhất định là người đẹp trai nhất trong đó.” Bây giờ có rất ít trai đẹp tán mà chơi weibo . . . . . Được rồi, Cố An Thành cua mạng.

      Cố An Thành hài lòng gật đầu. "Trước tiên hai người cứ vào hội trường cùng với những fans hâm mộ , sau đó tìm cách đưa hai người vào phía sau hội trường, như vậy được chưa?”

      "Quá được, quá được rồi."

      Lúc Hà Phỉ Phỉ đặt vé cho Cố An Thành mua khoang hạng nhất, còn mình khoang phổ thông, vừa mới ngồi xuống, Cố An Thành thương lượng đổi vị trí với người ngồi bên cạnh . Hà Phỉ Phỉ nổi nóng, mẹ kiếp, thằng nhóc này quá là lãng phí tiền của rồi, ông chú trung niên ngồi cạnh dĩ nhiên là rất vui vẻ tới khoang hạng nhất ngồi rồi, Hà Phỉ Phỉ cau mày nhìn Cố An Thành, “ có biết là lãng phí bao nhiêu tiền ! phần ba tiền lương của em đó!”

      "Đây là tiền chi phí công tác,” Cố An Thành cầm tay của , “Em kiếm được nhiều tiền cũng sao, sau này nuôi em. Em tiêu tiền như nước như vậy, ngoại trừ ra, còn ai dám nuôi em nữa.”

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ." rất có lý, quả còn lời nào để cãi lại.

      Người này, cố ý bẫy cho có tiền tiêu vặt, chẳng lẽ tính tới nước này rồi sao! Quá đáng sợ 【 Hình động vẫy tay 】 Hà Phỉ Phỉ càng ngày càng có cảm giác mình lọt vào cái hố sâu thăm thẳm do đào _:)3" ∠)_

      Tay của rất có lực lại ấm áp, bao bọc lấy bàn tay của , hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác vô cùng yên tâm. Hà Phỉ Phỉ thử thăm dò nghiêng đầu của mình qua, dựa vào bờ vai của , Cố An Thành giơ tay lên gạt mấy sợi tóc rơi trước mặt của ra sau tai, “Ngủ lát , lát nữa tỉnh lại tới nơi rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ cũng buồn ngủ, cho nên bắt đầu nghịch ngón tay của . Ngón tay của Cố An Thành vừa trắng vừa dài, Hà Phỉ Phỉ rất thích cho nên nghịch mãi, ngừng nắn bóp xoa xoa, rốt cục người bị nghịch ngợm như vậy nhịn được nữa nắm lấy bàn tay nghịch của , “ ngủ được à? Có muốn làm chút chuyện có lợi cho việc ngủ ?”

      Hà Phỉ Phỉ lập tức nhắm mắt lại, nhưng mà khỏi có chút mong đợi đối với chuyện có lợi cho việc ngủ trong lời của , vì vậy ghé đầu sát lại chút, sau đó len lén mở mắt ra, thấy Cố An Thành đặt tờ báo ở dưới mí mắt của , “Trước kia mỗi lần em nhìn thấy mấy tờ báo là ngủ gà ngủ gật, bây giờ chắc vẫn còn có tác dụng, thử chút xem sao.”

      Trong giọng của còn có ấn chứa ý cuời, hình như nhìn thấu suy nghĩ của mà còn cố đùa giỡn vậy.

      Hà Phỉ Phỉ có chút xấu hổ, nhắm mắt lại thèm để ý tới nữa.

      Trong giấc mơ ngắn ngủi, lại mơ thấy mình cưỡng hôn Cố An Thành, sau khi tỉnh lại Hà
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24
      Editor: Táo đỏ phố núi

      bữa tiệc mà tất cả khách hàng đều vui mừng, người làm ăn có hai loại trường hợp chuyện tốt nhất, loại là chuyện ở bàn rượu, còn loại nữa là trong chỗ ăn chơi, cho nên chỉ lát sau, tất cả những hạng mục đều được ra. Hà Phỉ Phỉ ngồi vừa ăn vừa dự thính, đối với khả năng dối của Cố An Thành bội phục sát đất, dĩ nhiên nhà tư bản Phương tổng cũng phải là người dễ bắt nạt, hai người này hợp tác lại ngồi hưởng lợi khiến cho những ông chủ ở Bắc Kinh sửng sốt. Hà Phỉ Phỉ giống như nhìn thấy những tờ giấy bạc từ mấy ông chủ Bắc Kinh bay vào trong túi của mình, biết sảng khoái như thế nào.

      Cơm cũng ăn no rồi, rượu cũng uống say rồi, nhưng mà mấy ông chủ vẫn còn chưa tận hứng liền đề nghị đo tới chỗ khác tiếp tục vui chơi, giọng điệu của bọn họ rất mập mờ, người bình thường nghe đều hiểu, dĩ nhiên Hà Phỉ Phỉ cũng hiểu ý, vì vậy vội vàng trừng mắt nhìn Cố An Thành. Cố An Thành vốn cũng có ý định tiếp, cho nên cười cười xin lỗi, “ ngại, hôm nay uống hơi nhiều, nên giờ hơi đau đầu, cũng thể cùng với mấy vị được rồi, mất công khiến các vị mất hứng.”

      “Đừng chứ, lo lắng cho Hà đây về mình an toàn đúng ? Để tôi tài xế đưa về trước, Cố tổng hay cùng chúng tôi cho vui, cơ hội tới Bắc Kinh cũng nhiều lắm, đừng lãng phí như vậy chứ.”

      Giọng của Cố An Thành rất hoà nhã, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, “ thể được, hôm nay bay chuyến bay rất sớm, bây giờ được rảnh rỗi chút cũng nên về khách sạn nghỉ ngơi giấc cho khoẻ người. bằng…… Kêu Phương tổng .”

      Mấy ông chủ cũng rất tiếc nuối, nhưng lạ nhanh chóng chĩa mũi dùi về phía Phương Dịch, "Phương tổng, cậu thể nể mặt chúng tôi như Cố tổng được đâu, những chỗ vui chơi ở Bắc Kinh rất nhiều, thể bỏ qua được đâu.”

      Phương Dịch buông tay ra, “ phải là tôi nể mặt các , nhưng mà tôi chưa bao giờ tới… những chỗ kia, thể theo cùng.”

      Những người đàn ông trong thương trường có khi nào chưa từng vào những nơi như vậy ? Coi như ở nhà có vợ nữa, ra ngoài tòm tem cũng phải là chuyện hiếm gì. Mấy ông chủ cũng biết lời này của Phương tổng hơn phân nửa là lấy lí do nên cũng ép buộc, rất nhanh giải tán.

      Hà Phỉ Phỉ ngồi ở ghế cạnh tài xế, càng nghĩ càng yên lòng, "Cố An Thành, qua đó sao?”

      Cố An Thành giả vờ như nghe hiểu gì hết, “ chỗ nào?”

      những chỗ giải trí kia đó.”

      suy nghĩ.”

      Hà Phỉ Phỉ trợn tròn mắt lên, " còn muốn suy nghĩ?"

      Khoé mắt của Cố An Thành lên nụ cười, "Ngu ngốc, lừa em thôi. Tại sao lại dễ bị lừa như thế này, vậy mà sao ở nước ngoài lại bị người ta lừa bán ?"

      Lúc này Hà Phỉ Phỉ mới ngừng công kích, "Làm ơn, dù gì khi học cấp ba em cũng là đầu gấu trong trường, làm gì có chuyện dễ dàng bị người ta bắt nạt như vậy.” Đột nhiên, ánh mắt của khựng lại, “Ôi trời, này, nhìn xem, người đứng ở ven đường có phải là Phương tổng hay ?”

      Cố An Thành liếc mắt sang nhìn theo hướng chỉ, thấy đúng là như vậy.

      Xe của Phương Dịch mới chạy mấy phút lại chết máy, tài xế nhăn mặt lại cho biết xe này chắc lại muốn hư rồi phải gọi người tới kéo xe, Phương Dịch định lại bắt xe về khách sạn, nhưng mà chưa kịp nhấc chân , chiếc xe UV màu đen dừng lại ở trước mặt của rồi, sau khi cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Cố An Thành.

      Phương Dịch nhíu mày, mang theo chút ý cười , "Cố tổng, trùng hợp vậy.”

      Cố An Thành liếc mắt nhìn gương mặt nhăn nhó của tài xế và chiếc xe Volkswagen chết máy, "Xem ra Phương tổng gặp phải chút phiền toái, nếu như ngại, bằng để tôi đưa Phương tổng đoạn."

      Có người đưa miễn phí, dĩ nhiên là Phương Dịch rất vui lòng, “Vậy tôi cũng khách sáo nữa, cám ơn Cố tổng.”

      Có người lạ ở đây, Hà Phỉ Phỉ gì, bắt đầu cúi đầu xuống chơi điện thoại di động, Phương Dịch và Cố An Thành trò chuyện câu được câu mất về thị trường chứng khoán.

      lát sau, Hà Phỉ Phỉ nhận được tin nhắn của A Đại.

      A Đại: mình cũng tới Bắc Kinh rồi nè..., mới vừa xuống máy bay.

      Hà Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, cũng ba giờ rồi. Vào lúc này rất khó gọi xe, hơn nữa đường xá cũng kém, tắc đường như vậy cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ, như vậy đốt tiền mất,
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25.1
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Quả thực là có va chạm hề , Phương Dịch cảm thấy có chỗ nào đó đau nhói, ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu chính là: rốt cuộc con nhóc này có thù oán gì với em trai của mình? mạng che cười nó còn chưa tình, lần đầu tiên gặp mặt muốn mạng của nó nữa……

      Xe vừa ổn định lại, Lâm Huỷ luống cuống tay chân ngồi thẳng dậy, thấy vẻ mặt của Phương Dịch khó dùng lời để diễn tả được, cho là đụng khiến bị đau, nhất thời đau lòng nhịn được, đưa tay phải ra, “Cái đó, bị sao chứ?”

      Phương Dịch vội vàng gạt tay của ra, khép hai chân lại, “ sao.”

      "Ồ. . . . . . xin lỗi, mới vừa. . . . . ."

      " sao, sao." Phương Dịch cười khan tiếng, "Cố tổng, lái vững chút, con thân thể hơi , rất dễ bị đụng đầu.”

      Cố An Thành khẽ liếc ta qua gương chiếu hậu cái, đáp lời.

      Hà Phỉ Phỉ hồi phục lại từ trong chấn động tinh thần của Lâm Huỷ vẫn lo lắng liếc nhìn Phương Dịch lấy tay ôm lấy chỗ kia, nhịn được mà nở nụ cười, thực tế nhất quyết quay đầu chỗ khác rồi bật cười.

      Sau đó cả đường mọi người đều im lặng, Cố An Thành đưa Phương Dịch tới khách sạn của ta xong, lúc này Lâm Huỷ mới thở phào nhõm, “Mẹ nó, cậu xem người đàn ông kia nghĩ tôi như thế nào đây, ma nữ biến thái à?”

      Hà Phỉ Phỉ cố gắng nhịn cười, "Mình tin là ta thông cảm vì cậu ngồi vững mà thôi.”

      Lâm Hủy thả lỏng tay, "Nhất định là hôm nay ra khỏi cửa mình coi hoàng lịch, có lẽ hôm nay mình ra cửa kị hoa đào.”

      Đến khách sạn mà bọn họ ở, Hà Phỉ Phỉ đưa Lâm Huỷ vào trong phòng, chuẩn bị chuyển đồ đạc của mình tới phòng của Cố An Thành.

      "Chiếc giường lớn như vậy, mà cậu nhường lại cho mình mình ngủ à?” Lâm Huỷ cởi giày ra, cả người nằm sõng soài giường, “Ôi, khí ở Bắc Kinh cũng tệ như lời người ta , cảm giác cũng được mà.”

      “Bởi vì cậu quàng chiếc khăn quàng cổ dày như vậy, nên ngăn hết bụi bặm ở bên ngoài lại rồi.”

      Lâm Hủy ngồi dậy, "Tối hôm nay chúng ta cùng dạo phố chứ? Mình đặc biệt xin giấy bệnh để nghỉ, thể lãng phí được.”

      "Được chứ, dù sao mình cũng rảnh. Cậu cũng nên nghỉ ngơi lát chứ? máy bay cũng mệt rồi, đợi lát nữa tới giờ cơm tối mình gọi cậu dậy.”

      "Được, Thanks, tiểu vương bát, cậu tốt bụng."

      Hà Phỉ Phỉ đẩy hành lý của mình tới phòng của Cố An Thành, ngồi ở bàn đàm phán với khách hàng qua video, cố gắng để ảnh hưởng tới . Rất nhanh Cố An Thành đóng máy tính lại, “ lấy qua hết rồi hả?"

      "Dạ." Hà Phỉ Phỉ cầm quần áo treo vào trong tủ treo quần áo, "Cơm tối chúng ta ăn cái gì vậy?"

      "Lầu hai của khách sạn có nhà ăn, tới đó ăn .”

      "Ừ, cũng được đó.”

      Cố An Thành tới, cầm lấy mấy cái móc treo quần áo, treo quần áo giúp , “Để cho , em lấy ly cà phê nóng cầm cho ấm tay.”

      Hà Phỉ Phỉ cười hắc hắc, cố ý lấy bàn tay lạnh lẽo của mình sờ vào cần cổ ấm áp của , “Có thích ?”

      Cố An Thành liếc xéo , nhân dịp chưa kịp rút tay về liền nắm lấy tay , "Làm chuyện xấu à?"

      Tay của ấm hơn nhiều so với tay của , Hà Phỉ Phỉ dứt khoát buông tay, " ủ tay cho em."

      " lấy cà phê, cái người này để quần áo lộn xộn ở đây như vậy, thấy thoải mái.” Cố An Thành tiếp tục treo đồ lên giúp , rồi đến đồ trang điểm, Đôi mắt của Hà Phỉ Phỉ đảo vòng vòng, nhân dịp xoay người, bổ nhào lên ăn vạ lưng của , hai tay trực tiếp chui vào trong áo của , dán lên làn da ấm áp, “Mẹ nó, tiểu Cố, là lò lửa à, có thể làm ấm tay em rất tốt nè.”

      Cố An Thành bị người khác quấy rầy chịu được, dứt khoát xoay người đè lên tủ quần áo, bắt được bàn tay của , đưa xuống phía dưới dây lưng.

      Hà Phỉ Phỉ ngu người, nuốt ngụm nước miếng mạnh.

      Chân của Cố An Thành lại, khẽ cúi đầu, dường như là muốn ghé sát vào mặt của , giọng
      [​IMG]
      melodyevilB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :