1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Ký ức
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ba Đạt: đồng ý.

      Hai chữ ngắn ngủi nhưng Hà Phỉ Phỉ nhìn nhìn lại rất nhiều lần, sau đó đùa giỡn với .

      Vương Bát Chi Khí: Cái này là Kiều Hoa định cắt tiểu Kiều Hoa sao【 cười cry】

      Lão Xuân ca: trả lời thay cho Kiều Hoa: vì em, cho dù có cắt trăm ngàn lần bằng lòng【 mỉm cười 】

      A Đại: trả lời thay Kiều Hoa: Tiểu Kiều Hoa có là gì, trái tim của cũng có thể moi ra đưa cho em bất cứ lúc nào, muốn cho em tất cả thế giới của 【 mỉm cười 】

      Vương Bát Chi Khí: 【 mỉm cười 】vậy hãy chuẩn bị sẵn hết nha.

      Lão Xuân ca: mẹ kiếp đúng là đầu óc tối dạ, những lời này tôi muốn rút lại,【 Hình động vẫy tay 】 tôi muốn tố cáo giáo viên dạy ngữ văn của , tại sao lại có thể để cho đứa tối dạ như tốt nghiệp được chứ.

      Ba người chuyện phiếm lúc, nhưng vẫn thấy Kiều Hoa xuất , vì vậy chuyển qua xấu .

      A Đại: chẳng lẽ bị kích động tới mức rơi điện thoại vào bồn cầu rồi.

      Lão Xuân ca: cho rằng ai cũng như sao, vệ sinh mà còn mang theo điện thoại di động.

      Vương Bát Chi Khí: Tôi. Sao nào, dám lớn lối phục Long Ngạo Thiên tôi sao?【 mỉm cười 】

      Lão Xuân ca: ra có thể các người tin, nhưng Triệu Nhật Thiên là cháu của tôi, tôi là Triệu Thượng Thiên【 mỉm cười 】

      A Đại: các người cứ tiếp tục chiến đấu, được rồi, tôi tiếp tục làm trọng tài【 Hình động vẫy tay 】

      Cố An Thành thu dọn đống dơ bẩn ở dưới đất xong, lần nữa cầm điện thoại di động lên, thấy cuộc trò chuyện im lìm, chắc là ngủ hết rồi. Mới vừa rồi đột nhiên Đạt Muội lại bị ói mửa, vừa an ủi Đạt Ca, vừa chăm sóc cho Đạt Muội, thỉnh thoảng lại phải cho Lộ Mao ăn cỏ đêm khuya, sau hồi bận rộn mới trở lại ngồi ghế sa lon.

      mười hai giờ. Cố An Thành xoa xoa đôi mắt hơi cay cay, nhắn tin lại sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, mà mở laptop ra, cẩn thận xem xét lại các nghiệp vụ mua bán của chi nhánh công ty với các doanh nghiệp khác.

      tốt nghiệp đại học, với tấm bằng xuất sắc, sau đó vào thực tập trong Hà Thị, trong hai năm ngắn ngủi, phấn đấu ngày đêm, liều mạng cố gắng bò lên , trong khoảng thời gian đó gặp phải bao nhiêu khó khăn, trắc trở, cũng nhớ nữa. sớm học được thói quen bất cần và liều mạng, bây giờ vị trí Phó tổng giám đốc của công ty ở trước mắt , dễ như trở bàn tay, thể nghi ngờ gì, bây giờ chính là ngôi sao mới trẻ tuổi được chú ý nhất ở thành phố Hàng Châu này, nhưng trong lòng của lại có cảm giác mừng rỡ như điên giống như trong tưởng tượng.

      Có lẽ khi học trung học, thành công và tiền bạc đối với người nghèo rớt mùng tơi như rất quan trọng, lúc trẻ tuổi rất cam lòng vì hoàn cảnh gia đình của mình nghèo mà bị mọi người khinh khi ghẻ lạnh, vô số đêm đỏ mắt thề, sau này nhất định dựa vào năng lực của bản thân mà xây dựng cơ nghiệp. Nhưng mà sau khi lớn lên, từ từ cũng hiểu ra, từng coi trọng, có lẽ phần cũng đáng giá, từng xem thường… Có lẽ cho dù có bỏ ra cái giá cao hơn nữa cũng bù đắp nổi.

      Vì vậy trong lúc vô tình, khi đứng ở chỗ cao nhất của ước nguyện ban đầu thay đổi.

      muốn bù lại những thiếu sót mà mắc phải, nghĩ mình có đủ tư cách và khả năng, khi người đó trở về, chính miệng ra câu đó với , câu mà nhiều năm trước đây chưa từng mở miệng ---

      Quay lại là tốt rồi? vẫn luôn rất nhớ em.

      Cố An Thành đắm chìm trong ký ức mơ hồ, lát sau, đóng laptop lại, lấy chiếc gối ở sau lưng dựa vào, thở dài hơi.

      Đạt Ca từ trong ổ ra, quấn lấy chân của , ràng là rất buồn ngủ nhưng vẫn trợn tròn đôi mắt lên nhìn Cố An Thành. Cố An Thành khom người xuống, ôm nó lên, xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, giọng , “ ngủ ngay bây giờ đây, mày cũng về ổ mà ngủ thôi.”

      Đạt Ca liếm liếm lòng bàn tay của , lúc này mới nhảy xuống ghế sa lon trở về ổ của mình.

      Cố An Thành thu dọn đồ đạc chút, đột nhiên lên tin nhắn.

      mở ra vừa nhìn, thấy cái tên quen thuộc, bàn tay thu dọn đồ cũng dừng động tác lại.

      Vương Bát Chi Khí: Kiều Hoa, ngủ chưa?

      Ba Đạt: mới vừa rồi bận, lúc xong thấy mọi người chuyện nữa, nên trả lời lại.

      Vương Bát Chi Khí: oh oh oh là vậy sao, chúng tôi còn tưởng rằng bị lọt hầm cầu 23333, đúng rồi, tôi chỉ muốn là, Lão Xuân Ca và A Đại hay giỡn, ba người chúng tôi hay trêu đùa như vậy, hy vọng bị doạ cho sợ xd

      Ba Đạt: sao. Rất thú vị mà.

      Vương Bát Chi Khí: ha ha ha vậy sao, vậy tốt, tưởng tượng ra cảnh tượng dơ bẩn của chút, khỏi có chút kích động .

      Khoé môi của Cố An Thành khẽ nâng lên thành đường cong, dường như có thể tưởng tượng ra người kia ôm điện thoại cười khúc khích như thế nào.

      Ba Đạt: muộn rồi, ngủ sớm chút thôi.

      Vương Bát Chi Khí: tôi có chuyện quan trọng muốn với đó. Gần đây web tà giáo quá nhiều, cái gì mà Bát Kiều, Thím Kiều… Có lúc tôi hùa theo giỡn với họ, đừng cho là nha, tôi có tư tưởng an phận với đâu!!! Mặc dù tôi biết là để trong lòng, nhưng tôi vẫn lo lắng khi chuyện với nhau cảm thấy lúng túng, cho nên tôi ràng ra luôn xd

      Ba Đạt: tôi hiểu mà, cần phải lo lắng. Được rồi, mau ngủ . Ngủ ngon.

      Vương Bát Chi Khí: ngủ ngon

      Cố An Thành để điện thoại di động xuống, tới trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn vào ánh đèn rực rỡ về đêm của thành phố, trong mắt mơ hồ lên lớp sương mù giống như hoảng hốt, lát sau khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trong suốt.

      cúi đầu thở dài.

      Vốn muốn với Hà Phỉ Phỉ, câu “Đồng ý” kia của , phải là giỡn hay là hùa theo cp.

      Ở cùng chỗ với , rất nghiêm túc, rất nghiêm túc muốn đồng ý.

      Mấy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như vậy.

      *******************************************

      Sáng sớm Hà Phỉ Phỉ tỉnh, sau khi chạy bộ xong tâm tình rất tốt vào phòng bếp, chuẩn bị tự tay làm bữa sáng cho hai vợ chồng già.

      Tài nấu nướng của là do lúc ở Canada học được, khi đó có mình ở đó, thích đồ ăn ở bên ngoài, đành phải tự mình học nấu ăn, sau khi luyện hai năm, cuối cùng cũng luyện được tay nghề nấu ăn ngon. Ngay cả ba Hà từng ăn qua biết bao sơn hào hải vị cũng phải giơ ngón cái lên khen .

      Ông Hà và Hà phu nhân xuống dưới lầu thấy Hà Phỉ Phỉ chuẩn bị mâm cơm xong rồi, ông Hà khỏi cười , “Xem ra giao Phỉ Phỉ cho Tiểu Cố dạy dỗ là đúng rồi, mới ngày, hiểu chuyện hơn rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ = =, căn bản liên quan tới ta mà!

      Hà phu nhân gật đầu cái, “Vậy hôm nào mời Tiểu Cố tới nhà ăn bữa cơm , vừa bận chuyện của công ty lại phải dạy thêm cho Phỉ Phỉ, chúng ta phải cám ơn người ta nhiều vào.”

      Hà Phỉ Phỉ vừa nghe vậy, vội la lên, “Mẹ, được!!”

      Ông Hà cười ha hả , “Được chứ!! May có bà xã đưa ra ý kiến, nếu tôi cũng nghĩ tới chuyện này.”

      Hà phu nhân suy nghĩ chút, “Ngày mai, hỏi thử xem tối ngày mốt Tiểu Cố có rảnh , để tôi bảo dì Trần chuẩn bị.”

      … Vì vậy hai vợ chồng già này thèm quan tâm tới ý kiến của sao? Hà Phỉ Phỉ hậm hực ngồi dựa vào ghế, vừa mới nhấp ngụm sữa tươi nghe thấy tiếng nhắc nhở Microblogging.

      cài đặt lưu ý cho Lão Xuân ca, A Đại và Kiều Hoa, khi bọn họ đăng bài, ngay lập tức nhận được thông báo nhắc nhở. Hà Phỉ Phỉ mở ra xem, là A Đại cắt ghép cuộc chuyện tối qua, đăng bài lên.

      Lắm tiền nhiều của có phục hay v: Tin mừng bất ngờ cho hội Bát Kiều [hình ảnh] [hình ảnh] Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát và Gió thổi mây trôi sông, nhưng mà dám truyền hình trực tiếp [mỉm cười]

      Đoạn ảnh ghép của A Đại vừa đúng đoạn Kiều Hoa đồng ý, có thể tưởng tượng ra, hội Bát Kiều trong nháy mắt trở nên sôi nổi.

      Tôi là cỏ non: Vương Bát vậy mà lại muốn cắt tiểu Kiều Hoa của Kiều Hoa[mỉm cười] vậy sau này ai thoả mãn đói khát của Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát.

      Gió thổi mây trôi sông, Tiểu Kiều Hoa vẫn còn chứ, có khỏe [doge]

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, Vương Bát đừng ép buộc Kiều Hoa nhà tôi, muốn lên lên , vì bảo toàn nhu nhược của Kiều Hoa, tôi đồng ý hy sinh mình chút để thoả mãn dục vọng của [Hình động vẫy tay]

      Tứ thần thú Microblogging, vương bát là xấu nhất. Đêm động phòng cũng ai muốn, còn muốn đè Kiều Hoa. [doge]

      Gió thổi mây trôi sông, Kiều Hoa, sao mà phải sợ!!! liền làm cho ấy phải khóc luôn!!! [doge]

      Mẹ kiếp, hai người này còn có phản hồi lại, vẫn còn nằm giường sau đêm kích tình sao [Hình động vẫy tay]

      Hà Phỉ Phỉ nhìn những bình luận chế nhạo, mỗi lần xem là cười như rút gân, khiến cho Hà phu nhân hơi nhíu mày lại, “Nhìn cái gì vậy, buồn cười như vậy à?”

      Hà Phỉ Phỉ nhún vai, đứt quãng, “Rất buồn cười, cười té đái luôn ha ha ha.”

      Chân mày của Hà phu nhân càng nhíu sâu hơn, “Tại sao lại cẩn thận như vậy? Cái con bé này, tè ra quần mà vẫn còn cười?”

      Hà Phỉ Phỉ:… Mẹ, ở trong lòng của mẹ, con đứa có đầu óc ngu ngốc, đúng ?

      Đúng là đáng chút nào mà.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12 = =
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cả buổi sáng, Hà Phỉ Phỉ sắp xếp kế hoạch lịch trình trong vòng nửa tháng của Cố An Thành, rồi in ra để vào bàn, trong lúc vô tình, ánh mắt lướt qua hàng chữ ở phía dưới khỏi mở miệng hỏi, “Cố An Thành, nửa tháng sau Bắc Kinh?”

      Cố An Thành ngẩng đầu, đôi tay vẫn đánh chữ nhanh ở bàn phím, trả lời lại , “Ừ. công tác.”

      Con ngươi của Hà Phỉ Phỉ đảo đảo. Nửa tháng sau, ở Bắc Kinh có buổi gặp mặt, Kiều Hoa và Lão Xuân ca cũng nhận được lời mời, còn và A Đại lén lút thoả thuận với nhau, cùng đóng giả làm người hâm mộ Microblogging chen vào xem phong thái của người nổi tiếng, nếu đúng lúc Cố An Thành cũng muốn Bắc Kinh, bằng lấy thân phận trợ lý công tác theo , lại có thể tiết kiệm được tiền vé máy bay.

      Hai mắt toả sáng nhìn Cố An Thành, vẻ mặt tràn đầy mong đợi hỏi, “Có thể đưa tôi cùng ? Tôi cũng muốn .”

      Động tác đánh máy của Cố An Thành dừng lại, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt của , rồi nhanh chóng nhìn về màn hình.

      "Có thể, nhưng mà được chạy lung tung.”

      Hà Phỉ Phỉ sợ đổi ý, vì vậy vội vàng tiếng đồng ý, nhưng trong lòng khẽ hừ tiếng, dù sao có chạy lung tung cũng bắt được ╭(╯^╰)╮

      mở tin nhắn ra, gửi riêng cho A Đại.

      Vương Bát Chi Khí: A Đại, mình có thể Bắc Kinh rồi..., chúng ta hẹn gặp nhau chứ ~\(≧▽≦)/~

      A Đại: hẹn gặp chứ, buổi gặp mặt là ngày 21, vậy ngày 20 chúng ta tới Bắc Kinh, rồi liên lạc với nhau, được ?

      Vương Bát Chi Khí: được, thời gian như vậy là hợp lý rồi 23333

      A Đại: trước tiên đừng đem chuyện chúng ta muốn Bắc Kinh với Kiều Hoa và Lão Xuân, chúng ta lén lút , mình cũng muốn nhìn xem Lão Xuân có đẹp trai giàu có như lời mà ta khoe khoang , nếu như ta đầu hói thô lỗ mình cho ta vào sổ đen【 cười cry】

      Vương Bát Chi Khí: ha ha ha ha ha ha nếu quả là con nhà giàu lại đẹp trai sao, cậu tính lấy thân báo đáp sao 2333

      A Đại: thúi lắm, con nhà giàu và đẹp trai làm sao mỗi ngày cua mà suốt ngày chỉ biết khoe khoang Microblogging【 mỉm cười 】

      Vương Bát Chi Khí: như vậy cũng đúng, dù sao mỗi phú nhị đại (nhà giàu đời thứ hai ở Trung Quốc) đều trăng hoa giống nhau, dan díu với thư ký【 cười cry】

      Buổi trưa, Hà Phỉ Phỉ và Abby cùng nhau tới căng tin.

      Thức ăn của căng tin công ty cũng rất ngon, nhưng mà hình như đầu bếp đặc biệt thích hành lá cắt và cà rốt thái sợi, mỗi món ăn nếu có cà rốt thái sợi có hành lá cắt , mà hai thứ này Hà Phỉ Phỉ đều thích, vì vậy khi Abby ăn được nửa rồi, mà vẫn kiên nhẫn lựa hành lá trong thức ăn để gắp ra ngoài.

      Thấy thế, Abby có chút hoài nghi nhìn đồ ăn của mình chút, chắc chắn hỏi, “Hành lá cắt này…… Có độc à?”

      Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, "Có. . . . . . Sao?"

      "Vậy tại sao lại lọc nó gắp ra ngoài? ăn được nó à? phải là người Trung Quốc được xưng là thể ăn sao?”

      Đối diện với ánh mắt chân thành và hiếu kỳ của Abby, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy biết làm sao, d,0dylq.d “ phải là thể ăn, mà là thích ăn thôi.”

      Abby vẻ mặt đồng ý lắc lắc đầu, ý vị sâu xa , "Hà Phỉ Phỉ, phụ nữ kén ăn thường có tính dục lạnh nhạt, khó trách, mỗi sáng sớm Cố tổng giám đều có bộ dạng chưa được thoả mãn dục vọng.”

      Hà Phỉ Phỉ: thức ăn vừa đưa vào trong miệng, quả biết làm sao để nhả ra! !

      Tính dục lạnh nhạt của và việc Cố An Thành chưa thoả mạn dục vọng có liên quan gì chứ? Phi phi! Đứa chết tiệt nào ăn kiêng tính dục lạnh nhạt, rảnh quá biết làm gì mới nghiên cứu chuyện vớ vẩn này sao! !

      lúc Hà Phỉ Phỉ vô cùng nghi ngờ trong đầu của Abby có bình thường đột nhiên Abby đứng dậy vẫy vẫy tay về hướng khác, “Cố tổng giam, tới đây ngồi nè! Tôi ăn xong rồi, chỗ này có ai ngồi.”

      "Này!" Hà Phỉ Phỉ kéo kéo quần áo của Abby, trong lòng suy sụp: cái quỷ gì vậy, ngồi cùng bàn với chị đáng ghét rồi mà lại còn lừa tôi cú nữa! ! Tôi và Cố An Thành có liên quan gì cả, cho rằng mình là người hiểu hết mọi chuyện sao! ! !

      Abby nháy nháy mắt mấy cái với , sau đó bưng khay thức ăn lên, uốn éo bước từng bước rời .

      Hà Phỉ Phỉ cúi đầu, tiếp tục lựa hành lá cắt ra, coi như người ngồi ở trước mặt hề tồn tại.

      Lúc này, đột nhiên Cố An Thành cầm lấy khay cơm của , rồi đặt khay cơm của mình ở trước mặt của .

      Căng tin được chia làm hai lầu, lầu là nhà ăn dành cho nhân viên bình thường, lầu hai là nhà ăn dành cho quản lý các cấp, cho nên thức ăn ở lầu hai ngon hơn ở lầu chút. Hà Phỉ Phỉ nhìn khay thức ăn hề có chút hành lá và cà rốt cắt nào, lý trí mách bảo nên đẩy khay thức ăn này trả lại cho Cố An Thành, nhưng cơ thể lại thành thực hạ đũa xuống.

      Cố An Thành thấy từ chối, mà lại lặng lẽ ăn, đuôi mắt lên nụ cười, rất bị lông mi rũ xuống che lại.

      Sau khi Hà Phỉ Phỉ gắp mấy đũa, thuận miệng hỏi, "Sao lại xuống lầu ăn cơm? Lầu nhiều người như vậy.”

      Cố An Thành dừng lại, rất nhanh trả lời, “Lầu hai cũng còn chỗ.”

      “Ồ.” Hà Phỉ Phỉ vốn chỉ tùy tiện hỏi câu, nên câu trả lời của cũng hề để trong lòng, “Đúng rồi, ….”

      Đột nhiên Cố An Thành cắt ngang lời của , “Đừng ồn nữa, mau ăn , ăn xong chuẩn bị số tài liệu để chuyển tới chi nhánh công ty.”

      Hà Phỉ Phỉ: “….” quệt quệt khóe môi, trong lòng thầm mắng bóc lột sức lao động, nhưng mà tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

      Đồ mà Cố An Thành muốn dời cũng nhiều, trong phòng làm việc đều sắm đồ mới tinh, chỉ cần sắp sếp lại số tài liệu giấy tờ là được.

      Buổi chiều đàm phán thương vụ hợp tác, Cố An Thành dẫn theo Abby vào trong phòng họp, còn Hà Phỉ Phỉ là loại gối thêu hoa chỉ có thể ở lại làm mấy việc lặt vặt và lướt Microblogging.

      Đúng lúc vừa sửa sang xong tập tài liệu, đột nhiên liếc nhìn thấy đề tài nóng hổi ở Microblogging.

      # bóng hồng bất ngờ tung ảnh của mình lên mạng #

      Mẹ nó? Bạo dạn như vậy? Hà Phỉ Phỉ vội vàng nhảy vào xem, càng xem càng thấy có gì đó đúng, hừ hừ sao lại có cảm giác… chính là cái bóng hồng đó vậy!! Nhưng người đăng hình này lên ràng phải là mà!!!!

      Trong hình chỉ có bóng lưng mờ nhạt và phần của gò má, nhưng mà đập vào mặt người ta là cảm giác mệt mỏi khó chịu. Vóc người bị biến dạng, mái tóc bóng loáng, chiếc cổ ngắn tới mức sắp nhìn thấy… Hừ hừ cái này phải là cố ý bôi nhọ sao!!!

      Hà Phỉ Phỉ lập tức gửi tấm hình kia cho cao thủ đồ hoạ Microblogging.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát: Mông Mông, mau nhìn giúp tôi chút, tấm hình này có phải có người cố ý chơi tôi .

      Mông xinh đẹp của đại sư đồ hoạ: mẹ nó, rốt cuộc cũng xuất rồi, Microblogging nháo nhào lên rồi kìa.


      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát: tôi vội thu dọn đồ đạc, vừa mới rảnh liếc mắt lên Microblogging chút, ai ngờ đâu lại nhìn thấy cái này qaq

      Mông xinh đẹp của đại sư đồ hoạ: tôi xem qua tấm hình này rồi, phải là hình chỉnh sửa, mà là hình , mau tìm người gửi hình kia , có thù oán gì vậy,

      Hà Phỉ Phỉ lướt nhìn những bình luận Microblogging của mình, mặc dù đại đa số mọi người đều tin, nhưng lại có số người xen vào bình luận, mực cho rằng, “Mấy năm rồi mà Vương Bát chịu post hình lên, chừng là vì do bề ngoài quá xấu xí.”

      Hà Phỉ Phỉ vẫn hiểu rất , Internet có mặt tốt, nhưng cũng có mặt hại, tấm hình này còn chưa được chứng thực, Microblogging của xuất rất nhiều những lời bạo lực. cào tóc, nhất thời biết có nên coi như biết gì hay là nên làm sáng tỏ ở Microblogging, tài khoản chính của từ trước tới giờ chỉ đăng lên những chuyện vui vẻ, tuyệt đối muốn để cho những thứ này ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của mình.

      còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào, Lão Xuân ca và A Đại lên Microblogging mắng chửi người đăng hình rồi.

      Lắm tiền nhiều của có phục hay v: tôi cảm thấy có số người rất buồn cười, cho dù đây là Vương Bát nữa, đến lượt các người khoa chân múa tay ở đây sao, thân thể là do ba mẹ ban cho, cả thế gian này chắc chỉ có dáng vẻ của mấy người là đẹp nhất sao? Người xấu xí khó coi chút liền bị mắng, có tư cách sống sao? biết Vương Bát làm chuyện xấu xa gì, mà khiến các người phải nhao nhao lên như vậy, tôi khuyên câu, hãy dừng lại ở đây [mỉm cười][mỉm cười ]// Mười dặm gió xuân bằng em v: người nào đó dựa vào chút thủ đoạn mà đăng lên như vậy, đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn, có tin là tôi chỉ cần gọi cú điện thoại cho người trong nghề là có thể lấy được tên họ và địa chỉ của mấy người , rồi đưa mấy hình mặt người dạ thú của mấy người đăng lên Microblogging, làm cho mọi người mạng nhìn đều muốn mù con mắt [mỉm cười]

      Hà Phỉ Phỉ cảm thấy ấm áp, mở tin nhắn ra, gửi icon có hình hoa hồng vào trong nhóm.

      Vương Bát Chi Khí: rất cảm động, Lão Xuân ca, A Đại, lần đầu tiên tôi cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ mà các người truyền cho tôi [cười cry]

      A Đại: trời ạ, cậu vẫn còn có tâm trạng để cười nữa sao [Hình động vẫy tay] mình tức tới mức sắp điên lên rồi đây này, những người đó cũng quá đáng lắm rồi, có phải cậu đắc tội với nhà quảng cáo nào rồi hay , bay giờ mấy tên lưu manh kia khi hài lòng có chuyện gì là thể làm.

      Vương Bát Chi Khí: biết. Mới vừa rồi, lần đầu tiên nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy rất tức giận, nhưng sau đó lại thấy Lão Xuân ca mắng chửi và uy hiếp như vậy quên mất tiêu rồi 2333.

      Lão Xuân ca: [lạnh lùng] lão tử có uy hiếp có được !!! Tại sao các người lại tin lão tử đây là người đẹp trai và giàu có chứ!!!!

      A Đại: lại Kiều Hoa đâu mất rồi, tại sao thấy ấy ra mặt? Chăm sóc nàng dâu kiểu gì thế! Kém cỏi!!

      hiểu sao trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút mất mát, có chút bất ngờ.

      Có lẽ… là do thói quen luôn được Kiều Hoa che chở?

      Nghĩ như vậy, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy có chút buồn cười, từ khi nào lại lệ thuộc vào che chở và quan tâm của người rồi. Dù sao, trong thực tế bọn họ là hai người có liên quan gì tới nhau.

      Đúng lúc này, Microblogging lại có báo có thông báo mới.

      Gió thổi mây trôi sông v: Vương Bát là người lạc quan, cởi mở và thẳng thắn, tôi cũng vậy, cho nên bất kể dáng vẻ của ấy có như thế nào, cũng phải là điều mà người hâm mộ cần quan tâm, xin mọi người đừng để cho người có lòng riêng lợi dụng, nên dùng những lời lẽ khắc nghiệt để làm tổn thương mà mỗi ngày đều đem lại niềm vui cho mọi người, xin cám ơn. // Lắm tiền nhiều của có phục hay v: tôi cảm thấy số người rất buồn cười, cho dù đây là Vương Bát nữa, đến lượt các người khoa chân múa tay ở đây sao, thân thể là do ba mẹ ban cho, cả thế gian này chắc chỉ có dáng vẻ của mấy người là đẹp nhất sao? Người xấu xí khó coi chút liền bị mắng, có tư cách sống sao? biết Vương Bát làm chuyện xấu xa gì, mà khiến các người phải nhao nhao lên như vậy, tôi khuyên câu, hãy dừng lại ở đây [mỉm cười][mỉm cười ]// Mười dặm gió xuân bằng em v: người nào đó dựa vào chút thủ đoạn mà đăng lên như vậy, đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn, có tin là tôi chỉ cần gọi cú điện thoại cho người trong nghề là có thể lấy được tên họ và địa chỉ của mấy người , rồi đưa mấy hình mặt người dạ thú của mấy người đăng lên Microblogging, làm cho mọi người mạng nhìn đều muốn mù con mắt [mỉm cười]
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hà Phỉ Phỉ nhìn mấy chữ ở màn hình, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Chưa từng gặp mặt nhau, chính bọn họ cũng biết là hình hay giả, nhưng vẫn có thể quả quyết bảo vệ , điều này khiến cho Hà Phỉ Phỉ lần đầu tiên cảm nhận được an ủi rất lớn của thế giới ảo này.

      trở lại trang Microblogging của mình, cạch cạch đánh mấy dòng chữ, sau đó đăng lên Microblogging.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: cám ơn mọi người quan tâm, hôm nay, người đăng hình lên mạng phải là tôi, xin mọi người đừng để cho người ta lợi dụng, cũng mong người gây nên chuyện này có chừng mực chút, nếu như bị vạch mặt, mọi người đều hay ho gì【 mỉm cười 】

      Vương Bát tôi tin tưởng ! ! Giả bộ thành người trong sạch để hại người khác, khó để nhận ra có mục đích xấu xa là để mọi người phải chê cười em !

      Vương Bát, nếu câu, ngay bây giờ tôi tìm ra danh tính của người đăng hình ra ánh sáng, để cho mọi người đây qua cười nhạo cái bản mặt xấu xa đó【 mỉm cười 】

      Hôm nay chúng ta đều là những con rùa rụt đầu, gọi tắt là khốn kiếp【doge】

      Vương Bát mau tới coi Kiều Hoa Gió thổi mây trôi sông tỏ tình kìa! ! ! ! Kiều Hoa ra tay rồi! ! ! Kiều Hoa nhân lúc rối loạn thổ lộ rồi! ! Mọi người mau tới xem, đừng bỏ qua cho ấy【 cười cry】

      Kiều Hoa vừa ra tay, ngược chết mấy tên xấu xa kia【doge】

      Vương Bát đừng để ý tới tấm hình kia làm gì, mau trả lời lại cho Kiều hoa ! Chúng tôi thất tình nên cần gấp gáp! ! Quan trọng là tính phúc của các người thôi! ! !【doge】

      Chắc là người đăng ảnh thể ngờ là làn sóng này lại nhanh chóng bị hội Bát Kiều nhanh chóng bỏ qua như vậy…. Muốn bôi nhọ khiến đau lòng chút.

      Tin nhắn nhóm ngừng lên.

      A Đại: ha ha ha ha ha ha ha quả bước ngoặt lớn ha ha ha ha ha ha cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người đăng hình lên bất mãn với hội Bát Kiều như thế nào【 chuyện này phát triển có chút sai sai phải】

      Lão Xuân ca: tới chiến thuật, quả là Kiều Hoa rất thâm thuý, thằng em xin bội phục【 mỉm cười 】

      Ba Đạt: khách khí.

      Vương Bát Chi Khí: 【 cười cry】 Kiều Hoa, Microblogging của chắc là bùng nổ rồi.

      Hà Phỉ Phỉ mở bình luận phía dưới Microblogging Kiều Hoa lên, quả nhiên, đám người trong hội Tám Kiều kêu gào ầm ĩ lên ở trong đó.

      Lướt Microblogging hơn nửa tiếng đồng hồ, cho tới khi Cố An Thành trở lại phòng làm việc vẫn chưa có sắp xếp tài liệu xong, thậm chí hai chân còn để ở bàn, tư thế ngồi vô cùng mất lịch ghế của .

      Lúc Cố An Thành đẩy cửa bước vào nhìn thấy cảnh như vậy, hai người ngạc nhiên nhìn nhau mấy giây, sau đó Hà Phỉ Phỉ lập tức thu lại, vẻ mặt cười khúc khích, đứng lên, “Cái này, tôi dọn dẹp cũng sắp xong rồi, xem lại xem có cái gì muốn sắp xếp lại nữa ?”

      Cố An Thành tới trước bàn, để tài liệu xuống, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu nhìn lượt, sau đó hỏi, “ sao chứ?”

      Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, giống như tỉnh lại từ trong tầng sương mù, “Tôi sao. ngồi , tôi xem tài liệu chút.”

      Cố An Thành gật đầu cái, "Văn thư tài liệu ở giá sách tầng thứ ba trở lên, đều mang hết. Nếu với tới cứ để đó, tôi lấy xuống.” xong ngồi xuống ghế dựa, mở laptop ra bắt đầu lạch cạch đánh chữ.

      Hà Phỉ Phỉ ở trong phòng làm việc cùng với hai ngày, dường như thấy rảnh rỗi chút nào, thấy mệt sao?

      giá sách, tư liệu được xếp thành từng chồng dày, Hà Phỉ Phỉ bê mấy lần tay cũng có chút mỏi, khỏi lẩm bẩm , cũng phải là người chuyên dọn đồ mà, tại sao lại bắt người yếu đuối mỏng manh như làm việc nặng nhọc này chứ, mặc dù hồi học trung học có học võ và đánh nhau với những tên côn đồ, nhưng mà bây giờ cải tà quy chính trở thành bông hoa xinh đẹp rồi.

      mới vừa oán than xong, giọng đều đều của Cố An Thành vang lên trả lời câu hỏi của , “Bởi vì rất rảnh rỗi mà.”

      ". . . . . ."

      Đúng là có lời nào để phản bác lại 【 Hình động vẫy tay 】

      Hà Phỉ Phỉ sắp xếp những tài liệu ngăn nắp vào trong thùng giấy, sau đó nhón chân lên kệ cao nhất để lấy tài liệu xuống. Vất vả lắm mới rút được tập tài liệu rất dày ra, nhưng mà vì ngón tay của cũng có nhiều sức lực, cho nên nắm chặt được tập tài liệu nặng khoảng chừng cân, khiến cho tập tài liệu rơi thẳng xuống đất, đập vào đầu khiến nổ đom đóm mắt.

      Giấy tờ ở bên trong bay ra tán loạn, Hà Phỉ Phỉ vẫn còn hoa mắt chưa kịp phản ứng.

      Nghe được tiếng động Cố An Thành quay đầu lại, vẻ mặt lập tức thay đổi, đứng lên, khẽ vịn vào cánh tay của , “Bị rơi trúng à?”

      Hà Phỉ Phỉ lắc đầu, vẫn còn hơi choáng đầu chút, hơn nữa chỗ bị đập vào cũng hơi đau, “ sao, trước kia còn bị những tên côn đồ ném đá vào đầu cơ mà.”

      Cố An Thành nhăn trán nhíu mày, “ hãy ngồi xuống trước , để xem cái trán nào.”

      Hà Phỉ Phỉ ngồi xuống, bỏ cái tay xoa trán xuống, Cố An Thành nhìn thấy vết đỏ ở cái trán trắng tinh, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Tại sao lại cẩn thận như vậy.”

      Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, gì.

      “Tôi làm cho túi đá để chườm, ở đây chờ lát.”

      “Hả…”

      Hình như trán bị góc của tập tài liệu đập vào tạo thành vết xước chảy máu… Hà Phỉ Phỉ sờ lên chỗ bị đập vào, có chút đau, xuýt xoa hít hà hơi, sau đó mở điện thoại di động lên, mở camera trước ra, xem vết xước có sâu hay . Sau khi xem xong, nhân tiện đăng bài, là cấp mới bóc lột sức lao động, vừa mới thoát ra khỏi Microblogging, đột nhiên ánh mắt của liếc nhìn lên chiếc điện thoại nằm ở bàn cũng báo có thông báo mới Microblogging.

      Đó là điện thoại của Cố An Thành đúng ? ra cũng chơi Microblogging. vừa định dời mắt , đột nhiên lại dừng lại, ngay sau đó có chút tò mò cầm chiếc điện thoại lên.

      màn hình điện thoại ràng lên cái bài đăng Microblogging lâu. Mà bất ngờ là cái thông báo này chính là bài đăng của Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát.

      Cái gì thế này… Vậy là Cố An Thành theo dõi ?!! Vẻ mặt của Hà Phỉ Phỉ ngây ngẩn, vừa nghĩ tới tất cả nội dung những bài đăng của mình đều bị Cố An Thành nhìn thấy, nhất thời cảm thấy tốt.

      đúng, Cố An Thành lại biết Vương Bát Bát chính là ! Đúng, đúng vậy! cần phải xấu hổ!!!

      Microblogging Cố An Thành lấy tên là gì? Có phải đại loại là “Cố An Thành của tập đoàn Hà Thị”, “Cố An Thành nghiêm túc và thành ”, “Cố An Thành là người đàn ông chính trực”? trán của Hà Phỉ Phỉ lên ba đường vạch đen, ma xui quỷ khiến, định mở khoá màn hình, nhưng khi thấy phải nhập mật mã vào lại thấy bối rối.

      Ưmh… Nhìn lén bí mật của người khác, có phải là được hay lắm ?

      Nhưng mà bây giờ chỉ có mình , có ai biết mà.

      đúng, Hà Phỉ Phỉ, tại sao mày lại quan tâm tới Cố An Thành làm gì? là hãy cho cọng cỏ đuôi chó này gặp quỷ rồi mà?

      Con người đều có lòng hiếu kỳ mà, liếc mắt nhìn chút sao đâu, nhìn chút rồi tắt ngay, mà.

      Hà Phỉ Phỉ nín nhịn dằn vặt của lương tâm, nhập ngày sinh nhật của Cố An Thành vào, đúng mật khẩu. gãi gãi đầu, sau bốn lần thử, cuối cùng cũng thành công…

      Màn hình bị vô hiệu, hãy thử lại sau phút nữa.

      ……..

      Hà Phỉ Phỉ nhanh chóng đặt điện thoại di động trả lại bàn giống như ném củ khoai lang phỏng tay, đúng lúc này Cố An Thành đẩy cửa vào, Hà Phỉ Phỉ nghĩ tới Cố An Thành thấy thông báo đọc rồi đoán được là mình đụng vào điện thoại của , nhất thời bối rối, cầm lấy điện thoại của Cố An Thành, nhét xuống dưới mông mình.

      … Mẹ nó, Hà Phỉ Phỉ sao mày lại ngu xuẩn như vậy chứ!!! Nhét vào trong túi là được rồi, tại sao lại nhét xuống dưới mông đây!!! Trong lòng Hà Phỉ Phỉ lo lắng, nếu như Cố An Thành tìm điện thoại di động, chẳng lẽ lại phải móc điện thoại ở dưới mông mình đưa cho sao!! nghĩ như thế nào đây!! xin lỗi, hoàn cảnh quá trớ trêu cũng dám mơ tới viễn cảnh đẹp đẽ kia [quá gian xảo thể •jpg]

      Cố An Thành cầm băng keo cá nhân và túi để chườm lại trước bàn, thấy vẻ mặt cứng ngắc của Hà Phỉ Phỉ, khỏi nhíu mày lại, “Sao vậy, đau lắm à?”

      Hà Phỉ Phỉ nhìn với vẻ mặt ngây thơ và đáng thương, “Đau…”

      “Ráng chịu.” Giọng điệu của Cố An Thành cứng rắn, mặc dù giọng nặng, nhưng vẫn nghe ra trách cứ ở trong đó, “ phải là những kệ ở phía , cứ để tôi lấy cho sao. Nhắm mắt lại.”

      Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, hơi nhắm mắt lại, Cố An Thành lau lau vết thương bị xước của , hết sức chăm chú. lặng lẽ lấy tay sờ xuống dưới mông, sờ tới chiếc điện thoại lạnh lẽo, từng chút từng chút gạt nó ra bên ngoài, đột nhiên Cố An Thành lên tiếng, làm cho hoảng sợ giật mình cái.

      “Có phải có chuyện quên với tôi rồi ?”

      Hà Phỉ Phỉ đổ mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, bị nhìn thấy sờ dưới mông rồi hả? Phi phi.

      “Cái... cái gì?”

      Cố An Thành cầm túi đá để chườm, toàn tâm toàn ý chườm lên chỗ bị sưng, “Quầy tiếp tân hôm nay bấm thẻ, bên kế toán đưa cho sổ chấm công rồi, tiếp tân nhắc nhở rồi, tại sao lại bấm thẻ?”

      ra là cái này, Hà Phỉ Phỉ thở phào hơi, “ sao, trừ tiền lương trừ thôi, ngày mai tôi nhớ bấm thẻ.”

      Cố An Thành hơi bất mãn với thái độ tuỳ tiện này của , “Nếu như Chủ tịch Hà cắt tiền tiêu vặt của , còn có thể coi như sao cả ? Nếu muốn học tập từ cấp bậc nhất, thái độ nên qua loa như vậy, phải giống như người nhân viên bình thường, tuân thủ đầy đủ những quy định của công ty.”

      Từ trước tới giờ mỗi lần Cố An Thành dạy dỗ , Hà Phỉ Phỉ đều nghe tai trái rồi ra tai phải, ừ ừ mấy tiếng rồi sau đó đâu lại vào đấy.

      Cố An Thành cũng biết là nghe lọt tai, trong lòng bất đắc dĩ, thầm suy tính làm sao để thay đổi thái độ qua loa lấy lệ này của .

      Rốt cuộc Hà Phỉ Phỉ cũng lấy điện thoại di động ta được, lén lén lút lút đặt lại bàn, vì vậy cố gắng phân tán chú ý của Cố An Thành, “Đúng rồi, ba mẹ tôi ngày mai muốn mời tới ăn cơm, có rảnh ?”

      “Ừ, hôm nay Chủ tịch Hà gọi điện với tôi rồi. Tôi .”

      “À…”

      Cố An Thành chườm đá giúp , Hà Phỉ Phỉ nhanh chóng đặt chiếc điện thoại trở lại bàn, lúc này mới thở phào hơi, hú vía.

      Lòng hiếu kỳ có thể hại chết con mèo đúng là chân lý, nếu như để cho Cố An Thành biết đặt điện thoại của dưới mông mình… cần nghĩ cũng biết hậu quả thương tâm như thế nào mà.

      Chườm được lúc lâu, Cố An Thành nhìn đồng hồ đeo tay cái, “Được rồi, đến lúc tan việc rồi, bây giờ hãy về . Sau khi về tới nhà tự mình xử lý cho tốt, hết sưng rất nhanh.”

      “À, được.”

      Hà Phỉ Phỉ đứng lên, nhanh chóng cầm chiếc túi xách lên, “Vậy tôi trước.”

      “Chờ chút,” Cố An Thành cầm chiếc điện thoại di động ở bàn lên, “ quên mang theo điện thoại rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ sờ túi cái, đúng là có, chắc là vừa rồi để bàn mà quên cầm rồi. nhận lấy điện thoại di động rồi bỏ vào trong túi, câu cảm ơn rồi nhanh chóng biến mất khỏi phòng làm việc.

      Sau khi về đến nhà, Hà Phỉ Phỉ nằm ở giường chờ cơm tối, lúc lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra để chơi, đột nhiên phát … Chiếc điện thoại này phải của .

      và Cố An Thành cùng dùng kiểu điện thoại, cũng đều có ốp lưng, cách khác…

      Hừ hừ cầm nhầm rồi!!!
      Last edited by a moderator: 23/1/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hà Phỉ Phỉ lập tức xuống dưới lầu, dùng điện thoại bàn trong nhà gọi vào số điện thoại di động của mình, “Alô, Cố An Thành?”

      "Ừ."

      "Cầm nhầm điện thoại di động rồi. . . . . . Ngày mai đổi lại, nhớ sạc điện thoại giúp tôi, cám ơn nhiều nhé.”

      "Được."

      Hà Phỉ Phỉ cúp điện thoại, trong lòng có chút thấp thỏm. Cố An Thành. . . . . . Cũng đoán được mật mã chính là sinh nhật của chứ. . . . . . là người chính trực như vậy chắc xem điện thoại di động của người khác đâu nhỉ!

      Ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ ngồi trước máy vi tính, làm thế nào cũng tập trung suy nghĩ được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại sạc ở bên.

      Gào khóc, rất tò mò trong Microblogging Cố An Thành có cái gì nhỉ _:)3" ∠)_

      Đấu tranh viết được mấy trăm chữ xong, Hà Phỉ Phỉ nhịn được lòng hiếu kỳ của mình nữa, cầm điện thoại kia lên, tiếp tục thử nhập mật mã khác vào.

      Có phải là. . . . . . Sinh nhật của ? Hà Phỉ Phỉ tự chủ được tim đập mạnh, mặt đỏ lên, trong lòng có giọng cười nhạo tự luyến, nhưng mà ngón tay vẫn nhập sinh nhật của mình vào theo bản năng.

      . . . . . . Vẫn sai mật khẩu.

      Hà Phỉ Phỉ biết là thất vọng hay thở phào nhõm, ném luôn điện thoại sang bên.

      Gõ chữ xong, Hà Phỉ Phỉ duỗi lưng cái, xuống dưới lầu tìm ít thức ăn để lấp đầy bụng, sau đó định về phòng tắm cái rồi ngủ.

      Đến mười giờ, Hà Phỉ Phỉ vào Microblogging bằng máy vi tính, định viết chủ đề, đột nhiên nhận được rất nhiều thông báo nhắc nhở. Mẹ nó, lúc vào, xảy ra chuyện lớn gì sao! nhanh chóng vào trang chủ của mình, trong nháy mắt đơ người ra.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: 【 Trái tim 】// Gió thổi mây trôi sông v: Vương Bát là người lạc quan, cởi mở và thẳng thắn, tôi cũng vậy, cho nên bất kể dáng vẻ của ấy có như thế nào, cũng phải là điều mà người hâm mộ cần quan tâm, xin mọi người đừng để cho người có lòng riêng lợi dụng, nên dùng những lời lẽ khắc nghiệt để làm tổn thương mà mỗi ngày đều đem lại niềm vui cho mọi người, xin cám ơn.

      1w lượt chia sẻ, 3w lượt bình luận, 10w lượt thích. (W là 1 vạn đó ạ.)

      Mẹ nó, lại có nhiều người vào thích như vậy. . . . . . Nhưng mà đăng như vậy lúc nào chứ! ? vừa mới mộng du sao! đúng vẫn chưa ngủ mà! ! !

      Hà Phỉ Phỉ chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại vào di động của mình, lúc lâu sau Cố An Thành mới nghe máy, “A lô?”

      Giọng điệu bình thản, nhưng lúc lọt và tai lại có cảm giác mê hoặc vô hình, Hà Phỉ Phỉ bối rối hai giây rồi mới nhớ tới điều mình muốn hỏi, “ có động vào điện thoại của tôi ?” Giọng càng lúc càng thấp, giống như chất vấn, ngược lại lại giống như dâu bị uất ức. Hà Phỉ Phỉ muốn tát cho mình cái, tại sao mỗi lần ở trước mặt của Cố An Thành đều có bộ dạng sợ hãi như vậy!

      "Tôi sạc điện thoại giúp xong, cũng hề đụng vào nó nữa.”

      "À. . . . . . Vậy có chuyện gì nữa rồi." cúp điện thoại, trong lòng mắng người trộm nick trăm lần. bị trộm nick phải là chuyện , hai lần, trước kia chỉ bị gửi quảng cáo thôi, hôm nay bị trộm nick tại sao lại rảnh rỗi có chuyện gì làm tới mức gửi bình luận lại cho Kiều Hoa, chút chuyên nghiệp mà【 Hình động vẫy tay 】

      quay trở lại ngồi vào máy vi tính xoá bình luận, sau đó đổi mật khẩu, gửi bình luận giải thích.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: ra có thể mọi người tin, nhưng mà tên trộm số lại ra tay, tôi bị trộm! số! rồi! _:)3" ∠❀)_

      Vương bát đừng e thẹn mà, chúng tôi biết, người trọm số là thận tốt【 mỉm cười 】

      Bát kiều vừa ra tay, ngược chết những người độc thân 【doge】

      Xem như có chút xấu hổ, coi như đúng 【 cười cry】

      nhiều như vậy, chính là vì muốn thượng Kiều Hoa 【 mỉm cười 】 che giấu có ích lợi gì, ra hắc hắc he he Kiều Hoa!

      thay lời trong lòng của Gió thổi mây trôi sông Kiều Hoa: nghe muốn thượng tôi? Vậy chúng ta lên giường chuyện chút (///w///)

      Vương bát xấu hổ đồng thời còn quên vấy bẩn chút, mau giải thích chút _:)3" ∠❀)_ cái nét mặt này là biểu cảm gì【 mỉm cười 】

      Vương bát, đề tài tối nay cần gửi nữa, Kiều Hoa giường chờ , mau , nhớ dịu dàng với Kiều Hoa chút【doge】

      Tôi cũng vì tứ thần thú các người mà tan nát cõi lòng, bây giờ Vương Bát và Kiều Hoa ở chung chỗ, còn A Đại và Lão Xuân ca sao đây, công phu của Lão Xuân ca thoả mãn được A Đại【doge】 Mười dặm gió xuân bằng em, Lắm tiền nhiều của có phục hay

      Hà Phỉ Phỉ quả là dở khóc dở cười.

      Vừa nhìn thời gian qua thời gian gửi chủ đề mới, liền dứt khoát tắt máy vi tính , lên giường ngủ.

      Cố An Thành thăng chức về chi nhánh của công ty làm Phó tổng, Hà Phỉ Phỉ cũng phải theo tới chi nhánh của công ty, bởi vì chi nhánh của công ty ở xa nhà, phải lái xe mất tiếng đồng hồ, vì vậy mỗi ngày đành phải dậy sớm sơm nửa tiếng.

      Đến chi nhánh công ty, có bàn làm việc riêng, ngồi đối mặt với Abby, rốt cuộc cũng cần chen chúc trong cùng phòng làm việc với Cố An Thành nữa, quan trọng hơn là phải suốt ngày nhìn thấy mặt của Cố An Thành nữa, điều này khiến cho được thả lỏng hơn rất nhiều, cho nên tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn.

      Mỗi này khi rảnh rỗi Abby dạy xử lý các loại tài liệu giấy tờ, ghi chú lại tất cả những công việc mà trợ lý cần phải làm dán lên bàn của , dưới chỉ dạy nhiệt tình của Abby, rốt cuộc cũng khai thông được kỹ năng trợ lý của Hà Phỉ Phỉ.

      Về phần chuyện ồn ào nóng hổi Vương Bát đáp lại lời thổ lộ của Kiều Hoa hai ngày trước, bởi vì sau lần đó Hà Phỉ Phỉ cũng nó tiếng nào nữa, mà Kiều Hoa cũng thần bí biến mất hai ngày, nên chuyện này khiến cho những người hâm mộ nghi ngờ là vở kịch tình , sửa đổi lại chút là có thể xuất bản rồi, tên gọi là < xa: tiểu thư bá đạo thiếu niên yếu đuối>

      Ngày hôm nay, bởi vì buổi tối phải dẫn Cố An Thành về nhà ăn cơm, Hà Phỉ Phỉ vội vàng làm cho xong tất cả mọi chuyện, sau đó đến giờ lại gõ của phòng làm việc của Cố An Thành, “Cố tổng, đến giờ tan việc rồi.”

      Hình như Cố An nghiên cứu hạng mục, chân mày nhíu lại , “Ừ, về trước , đường cẩn thận.”

      Hà Phỉ Phỉ nhắc nhở , “ đồng ý là tối nay tới nhà của chủ tịch Hà ăn cơm.”

      Lúc này Cố An Thành mới ngẩng đầu lên, dừng lại chút, “Được, tôi biết rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ thu dọn đồ đạc xong xuôi, tới bãi xe dưới tầng hầm chờ Cố An Thành. Rất nhanh sau đó Cố An Thành cầm cặp sách xuống, nhìn vẻ mặt tốt, vừa mới nhận chức Phó tổng, dưới công ty đều có rất nhiều việc, Hà Phỉ Phỉ thấy thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc của , trong lòng có chút hài lòng, công việc quan trọng nhưng mà cơ thể quan trọng sao?

      ngồi ghế sau nghỉ ngơi chút , để tôi lái xe cho.

      Cố An Thành ừ tiếng, ném chìa khóa xe cho , nhưng mà ngồi vào ghế sau, mà lại ngồi ghế phụ.

      Hà Phỉ Phỉ vừa lái xe ra khỏi bãi đậu xe, điện thoại di động liền vang lên, liếc nhìn điện thoại, thấy người gọi tới là Lý Thành Hạo? Sao đột nhiên ta lại gọi điện thoại cho chứ? Kể từ khi từ chối lời mời xem ta chơi bóng, hai người còn liên lạc gì nữa, phải dạng người cố chấp, tưởng thử lần được, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ liên hệ nữa.

      Cứ ngây người suy nghĩ, điện thoại cũng nhận, sau mấy giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên tiếp. Hà Phỉ Phỉ nhìn Cố An Thành ngồi ghế bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, thể làm gì khác hơn là tấp xe vào bên lề, nhận điện thoại.

      “A lô?”

      Giọng của Lý Thành Hạo ấm áp và lịch , “Tiểu thư Hà, có tiện nghe điện thoại ạ?”

      “Vâng, xin hỏi có chuyện gì ?”

      “Là như vậy, nghe Hà phu nhân bây giờ làm ở bên Thành Tây này, đúng lúc tôi cũng ngang qua đây, cho nên tôi muốn hỏi là có tiện tôi đưa về nhà luôn.”

      “Cám ơn ý tốt của , nhưng mà cần, tôi lái xe về nhà.”

      sao? Vậy tốt, đường cẩn thận. À đúng rồi, bây giờ đường tắc đường rất nghiêm trọng, nên đổi đường khác mà .”

      “Được, tôi biết rồi, cám ơn.”

      Cúp điện thoại, Hà Phỉ Phỉ thở phào hơi dài, ném điện thoại di động qua bên, chuẩn bị cho xe chạy đột nhiên ánh mắt chút gợn sóng của Cố An Thành liếc qua, ánh mắt u thâm thuý, khiến sợ hết hồn.

      Hừ hừ mở mắt từ khi nào vậy, làm hết hồn.

      “Cái đó… Đánh thức à?”

      Cố An Thành gì, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía trước, gương mặt xám xịt lại, nhìn vẻ mặt của .

      Hà Phỉ Phỉ chạy ra tới đường lớn, đột nhiên khẽ mở miệng, “Lý Thành Hạo là bạn trai mới quen của em à?”

      phải.”

      “Vậy mấy năm nay, em có quen người bạn trai nào ?”

      Hà Phỉ Phỉ trầm mặc chút, sau đó cười khan , “Hỏi, hỏi vấn đề này làm gì, còn kiêm thêm chức quân sư tình cảm nữa sao.”

      Cố An Thành nhắm mắt lại, giọng thấp, “Chỉ muốn biết chút mà thôi, xem mấy năm qua em trải qua như thế nào.”

      “Giống như trước thôi, tim phổi, được chăng hay chớ….”

      Sau đó bầu khí trầm mặc, có chút đè ném, chứng lúng túng của Hà Phỉ Phỉ lại tái phát, vì vậy thể làm gì khác hơn là tìm đề tài chuyện, “Vậy còn ? có thể cho tôi biết mấy năm nay cố gắng trong công việc như thế nào , để cho tôi có thêm chút động lực.”

      Cố An Thành yên lặng lát, Hà Phỉ Phỉ cho là chuyện đột nhiên lại kể lại phấn đấu của trong mấy năm qua. Mới vào trong công ty là người có bối cảnh gì, chỗ nào cũng phải nhìn sắc mặt của người ta, bưng trà rót nước cho người ta, đến bây giờ tiền lương hơn năm trăm vạn (năm triệu), địa vị xuất chúng, gian khổ ở trong đó đâu thể nào chỉ hai câu là có thể hết được, Hà Phỉ Phỉ chưa từng trải qua, nhưng mà có thể hiểu được, giọng của rất bình tĩnh, nhưng mà giấu rất nhiều chua xót mà muốn cho người khác biết.

      Hà Phỉ Phỉ nghe xong, rốt cuộc nhịn được hỏi ra vấn đề cất giữ trong lòng từ rất lâu rồi, “ ràng là học bên y, thành tích cũng rất tốt, tại sao lại tới Hà Thị làm bắt đầu lại từ đầu?”

      Cố An Thành thở dài thườn thượt hơi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía , trong mắt như có tia sáng lưu chuyển, “Hà Phỉ Phỉ, em ngốc, hay là giả bộ ngốc, em biết sao?”

      Hà Phỉ Phỉ im lặng.

      Chạy thẳng về nhà họ Hà, hai người cũng hề mở miệng chuyện câu nào nữa.

      Xe dừng ở trước cửa, Hà Phỉ Phỉ muốn rút chìa khoá xe ra, đột nhiên Cố An Thành vươn tay ra, nắm lấy cổ tay của . Bàn tay của hơn lạnh, khiến cho tự chủ được run lên cái.

      ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt u như đầm nước của , hơi sững sờ.

      lát sau, Cố An Thành bất đắc dĩ giọng hỏi , “Hà Phỉ Phỉ, em có nghĩ tới tôi ? Có nghĩ tới chuyện tới tìm tôi ?”

      Trong thời gian ngắn, Hà Phỉ Phỉ biết trả lời như thế nào.

      Ban đầu vì để cho dây dưa với nữa, ràng là đại học dược ở Hàng Châu lại dối là ở Hạ Môn, hại dối ba mẹ, lén lén lút lút ngồi xe buýt hai mươi tiếng chuyến vô ích, chẳng lẽ phải là sao? Mặc dù biết là tự làm, tự vui lòng lấy mặt nóng dán mông lạnh, nhưng lúc mình đứng ở đầu đường của thành phố lớn tiếng khóc lóc, hoàn toàn tuyệt vọng rồi, người này lòng quá cứng rắn và lạnh lẽo, cho dù có ấp ủ như thế nào, cũng thể ủ nóng lên được.

      Nhưng mà bây giờ tại sao lại còn xuất trước mặt của ? Còn hỏi có nghĩ tới hay ?

      rút tay về, trực tiếp đẩy cửa xe ra, ra ngoài. Cố An Thành trầm mặc chốc lát, chậm rãi nắm chặt bàn tay rơi vào khoảng lại, rồi xuống xe theo.

      Xe do quản gia lái vào trong gara, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành trước sau vào cửa chính.

      “Thành Hạo à, lần này có phải là nếu dì mời cháu tới nhà chơi, cháu nghĩ tới đến nhà dì chơi có đúng ?”

      “Dì à, dì cũng biết rồi đó, gần đây thị trường chứng khoán có thay đổi rất lớn, cháu cũng rất bận, người xem, phải cháu cũng tới rồi sao.”

      Hà Phỉ Phỉ vốn có chút yên lòng, vừa nhìn thấy người ngồi sofa càng thêm bối rối.

      Lý Thành Hạo? Tại sao ta lại tới nhà ?
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Trái tim
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lý Thành Hạo? Tại sao ta lại ở nhà ?

      Hà Phỉ Phỉ nghi ngờ nhìn về phía mẹ già nhà mình, bà Hà lại còn vui vẻ ra mặt ngoắc ngoác tay về phía Hà Phỉ Phỉ, "Phỉ Phỉ, trở về rồi à, mau tới đây ngồi, hôm nay mẹ đặc biệt mời Thành Hạo tới nhà làm khách. Mấy ngày nay cậu ấy rất bận chuyện của công ty, các con có thời gian liên lạc, nhân dịp này hãy chuyện nhiều chút."

      Hà Phỉ Phỉ im lặng gì, ràng là bà Hà đồng ý với chỉ cần tới công ty bảo xem mắt nữa, kết quả là đây, kiên trì quá năm ngày (#‵′)

      lề mề lại ngồi xuống ghế sô pha, đối mặt với ánh mắt và nụ cười chúm chím của Lý Thành Hạo, có chút xấu hổ, "Chào ."

      "Xem ra tiểu thư Hà cũng chỉ bị tắc đường chút thôi, tôi cũng từ bên Thành Tây qua, nhưng mà tới sớm hơn hai mươi phút."

      "Vâng, hôm nay là thứ sáu, trong thành phố có hơi tắc đường chút."

      Hà Phỉ Phỉ tự chủ được liếc nhìn Cố An Thành cái, cứ như vậy chút nóng vội, đứng yên tại chỗ, biểu tình vẫn rất bình thản đến mức gần như lạnh nhạt, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác giống như mờ mịt hoảng hốt. Trong lòng Hà Phỉ Phỉ giống như là bị kim đâm, đau nhưng hơi nhói nhói, lúc muốn mở miệng giới thiệu với bà Hà chút, ông Hà từ lầu xuống, "Phỉ Phỉ và Tiểu Cố tới rồi à?"

      Cố An Thành hướng về phía ông Hà gật đầu cái, "Chủ tịch Hà."

      Ông Hà cười ha hả lại gần, "Tiểu Cố, đừng khách sáo, ngồi xuống , hôm nay chúng ta tụ tập lại, cứ thoải mái ."

      "Được."

      Đúng lúc ấy quản gia tới, "Phu nhân, tiểu thư Hướng Nhụy đến ạ."

      Ông vừa dứt lời, Hướng Nhụy liền bước vào cửa, "Ôi, sao hôm nay trong nhà náo nhiệt thế này, sớm biết như vậy con tới sớm hơn rồi."

      Hà Phỉ Phỉ hỏi , "Sao hôm nay lại muốn tới nhà mình vậy hả? Cũng nghe thấy cậu gì mà."

      Hướng Nhụy thẳng lại ngồi xuống sô pha, ôm bả vai của bà Hà, "Nhớ dì mà, lâu lắm rồi gặp dì, đúng dì?"

      Bà Hà cười rất vui vẻ, "Đúng vậy, Tiểu Nhụy cũng lâu rồi tới, vừa đúng dịp hôm nay trong nhà có nhiều người, mẹ chỉ muốn nhà càng thêm đông vui hơn nữa, cho nên gọi Tiểu Nhuỵ tới dùng cơm luôn.”

      Hà Phỉ Phỉ khỏi oán thầm, nhớ mẹ ? Là muốn xem kịch vui cùng với mẹ có?【 Hình động vẫy tay 】

      Về phần mẹ , có thể lý giải là được Hướng Nhuỵ tâng bốc như vậy nên mới cao hứng như thế【 Hình động vẫy tay 】

      "Á, tổng giám đốc Cố cũng ở đây." Hướng Nhụy hướng về phía Cố An Thành chào tiếng, sau đó đảo mắt vòng, cười với bà Hà, "Dì ơi, vị này chính là tổng giám đốc Cố của công ty chúng ta, năng lực rất giỏi."

      Lúc này bà Hà mới cẩn thận nhìn lại Cố An Thành, trong mắt lên vẻ hài lòng, “Tôi cũng hay nghe ông Hà khen cậu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là thanh niên có tài, tuấn bất phàm. Tiểu Cố, cậu có bạn chưa? Cậu cảm thấy Hà Phỉ Phỉ nhà tôi như thế nào?”

      Hà Phỉ Phỉ: ". . . . . ."

      Lý Thành Hạo: ". . . . . ."

      Cố An Thành: ". . . . . ."

      Hướng Nhụy nhịn được, bật cười.

      Hà Phỉ Phỉ chịu được khả năng chuyện vô vị của bà Hà nữa, vội đứng lên , “Cái đó, mọi người cứ chuyện , con vào bếp xem có thể giúp dì Trần cái gì .”

      xong vội chạy .

      Ông Hà nhìn bà Hà với vẻ trách cứ, “ chuyện này làm gì, làm cho con xấu hổ rồi kìa.”

      "Cái này có gì phải xấu hổ chứ, tôi còn lo người khác nhìn con ông thấy chướng mắt nữa kìa.” Bà Hà liếc xéo ông Hà cái, sau đó lại nở nụ cười với lý Thành Hạo , “Thành Hạo à, cháu vào phòng bếp xem chút , tay chân của Phỉ Phỉ rất vụng về, luôn phụ giúp được gì cả.”

      Lý Thành Hạo cười cười, "Được ạ. Vậy cháu xin phép vào trong.”

      Ánh mắt của Cố An Thành nhìn theo bóng lưng của Lý Thành Hạo, chân mày hơi nhíu lại, mặc dù bên ngoài chuyện cùng với ông Hà, nhưng tâm trí của sớm ở chỗ khác. Còn Hướng Nhuỵ vừa ngồi uống trà ở bên cạnh, vừa nở nụ cười sâu xa.

      "Tiểu Cố à, ở công ty Phỉ Phỉ vẫn phối hợp làm việc với cháu chứ? Có gây ra phiền toái gì cho cháu ?”

      " có, tiểu thư Hà rất phối hợp, cũng cố gắng hoà nhập vào bầu khí của công ty, quan hệ với các đồng nghiệp cũng rất tốt.” Cố An Thành trả lời đâu ra đấy xong, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, hơi nhíu mày lại , “Xin phép cho cháu thẳng, tiểu thư Hà cũng có thực đúng theo nội quy của công ty, khó tránh khỏi sau này làm việc được nghiêm túc.” Sau đó, liền kể lại chuyện ở công ty cứ hai ngày lại thèm bấm thẻ chấm công.

      Ông Hà thở dài, "Từ Phỉ Phỉ chịu được gò bó rồi, cái gì cũng đều làm ẩu hết, nghe nó , lúc học cấp ba còn đánh nhau với cậu? Cậu có thể tính toán chuyện cũ, mà tận tâm chỉ dạy cho nó, tôi rất thích rộng rãi đó của cậu, nhưng mà đứa con này bị chiều hư rồi, có khái niệm về tiền bạc, tôi cũng trông mong gì vào việc nó lập tức thay đổi được thói xấu này.”

      Đôi mắt của Hướng Nhụy đảo lòng vòng, "Đừng mà chú, nếu muốn cho Phỉ Phỉ noi theo gương tốt, dĩ nhiên thể cưng chiều ấy nữa, cháu thấy hay là để cho Phỉ Phỉ dọn ra ngoài, ở chỗ của cháu cũng rất tốt. Có mình cháu ở, phòng cũng rộng rãi, nhiều người hơn cũng sao, hơn nữa chỗ của cháu tới Thành Tây cũng gần, mỗi ngày Phỉ Phỉ cần phải lái xe hơn giờ mới tới nơi, rất mệt. Về phần tiền tiêu vặt, cũng đừng cho ấy quá nhiều, như vậy từ từ ấy biết bản thân tự kiếm ra tiền khó khăn như thế nào.”

      Ông Hà và bà Hà cũng có chút do dự.

      Hà Phỉ Phỉ ra nước ngoài hai năm, vừa mới quay về được hơn hai tháng, dĩ nhiên hai vợ chồng già nỡ để ở trọ ở bên ngoài.

      “Chú dì à, chỗ của cháu rất tiện lợi, hơn nữa…” Hướng Nhụy cười cười, liếc về phía Cố An Thành, “Tổng giám đốc Cố cũng ở khu chung cư đó, hai người có thể hỏi tổng giám đốc Cố chút, chỗ đó ở có thuận tiện hay .”

      Đối mặt với ánh mắt của hai người, Cố An Thành nghiêm mặt , “Cháu thấy lời của Hướng Nhụy cũng rất có lý. Hơn nữa khu chung cư xx cũng ở gần gần chi nhánh của công ty, lái xe chỉ mất hai mươi phút là tới rồi, rất thuận tiện.”

      Ông Hà suy nghĩ nghiêm túc chút, vỗ đùi, “Vậy cũng được. Bản thân Phỉ Phỉ đồng ý là được, dù sao hai ngày nghỉ nó có thể về nhà, hơn nữa ở cùng chỗ với hai người, ba người chăm sóc lẫn nhau, tôi cũng cần phải lo lắng cho nó nữa.”

      Hướng Nhụy liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố An Thành, nhịn cười , “Cố tổng, hay là xem mấy người Phỉ Phỉ chút , sao lâu như vậu bọn họ còn chưa ra, tôi ở lại đây chuyện riêng với dì chút.”

      Cố An Thành đứng lên, sửa sang lại tây trang, tiếng xin lỗi tiếp chuyện được, sau đó thẳng vào nhà bếp.

      Trong phòng bếp, mấy người giúp việc đứng ở bên, yên lặng nhìn ba người ở phía trước xếp thành hàng làm rau nấu đồ ăn, biết phải làm sao đây.

      Hà Phỉ Phỉ cũng gì, chỉ có hai người bên cạnh ồn ào cả lên!

      Lý Thành Hạo: “Phỉ Phỉ, cà rốt này thái sợi hay cắt miếng?”

      Cố An Thành: “Ha ha, ấy ăn cà rốt.”

      Lý Thành Hạo: “Phỉ Phỉ, em xem rau này có cần rửa thêm lần nữa ?”

      Cố An Thành: “Để tôi rửa cho, cậu rửa sạch.”

      Lý Thành hạo: “… Cố tổng, hình như có thành kiến với tôi.”

      Cố An Thành: “Ha ha, dám.”

      Hà Phỉ Phỉ: “…” Các người đủ rồi đấy!

      Hai người này, bên trái câu bên phải câu khiến cho đau đầu, chú ý chút, lúc cắt dao xuống cắt phải ngón tay, lát sau máu rỉ ra. lắc lắc tay, chút để ý, ánh mắt của Lý Thành Hạo lại phát ra, vội vàng nắm lấy cổ tay của , khẽ cau mày lại, “Chảy máu rồi, tại sao lại cẩn thận như vậy?” xong, ta liền kéo tay của lại để dưới vòi xả nước, sau đó bảo Cố An Thành, “Cố tổng, làm phiền hãy lấy thuốc sát trùng giùm.”

      Ánh mắt của Cố An Thành dừng lại ở chỗ tay hai người giao nhau chút, sau đó xoay người ra ngoài. lát sau, cầm bông và thuốc sát trùng quay trở lại, “Lý thiếu, chủ tịch Hà có chuyện muốn tìm .”

      Lý Thành Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày lại, Cố An Thành cầm lấy tay của Hà Phỉ Phỉ bắt đầu tiến hành sát trùng. ta chỉ có thể rời .

      Hà Phỉ Phỉ nhìn cúi đầu nhìn Cố An Thành nghiêm túc khử trùng cho mình, vốn định giật tay về, nhưng mà hiểu vì sao lại hề nhúc nhích.

      ràng chỉ bị cắt vết , cũng sâu.

      Bữa cơm tối, Hà Phỉ Phỉ ngồi đối diện với Lý Thành Hạo, Cố An Thành ngồi đối diện với Hướng Nhụy. bàn cơm, ba người đàn ông thảo luận về tình hình kinh tế tại, gần đây tập đoàn Hà Thị và nhà họ Lý có hạng mục hợp tác với nhau, vừa hay lại do Cố An Thành phụ trách. Hà Phỉ Phỉ vùi đầu ăn cơm, Hướng Nhụy ghé sát vào bên tai của , là ông Hà đồng ý để chuyển tới nhà của Hướng Nhuỵ.

      Hà Phỉ Phỉ hơi ngoài ý muốn. Ban đầu muốn ra nước ngoài, ông Hà còn khóc lóc ầm ĩ nỡ cho , bây giờ lại có thể đồng ý cho dọn ra ngoài.

      Khu chung cư xx… nhớ là hình như Kiều Hoa cũng sống ở đó phải? Nghĩ tới chuyện chừng có thể gặp được Kiều Hoa, có chút mong đợi.

      Ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ tiễn ba người ra cửa.

      Hướng Nhụy với Cố An Thành, “Cố tổng, cho tôi quá giang về nhà , xe của tôi đưa bảo dưỡng, nên thể lái xe tới.”

      “Được, thuận đường mà.”

      Hà Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, “Các người ở gần nhau?”

      Hướng Nhụy cười sâu xa , “Cậu biết gì à, Cố tổng cũng ở khu chung cư xx.”

      “…”

      Lý Thành Hạo khẽ ho tiếng, “Phỉ Phỉ, ra ở Thành Tây tôi có căn phòng , có ai ở, hoàn cảnh cũng rất tốt, có muốn ở đó ?”

      Cố An Thành cười khách sáo, : “ cần Lý thiếu phải quan tâm, Phỉ Phỉ dám ở mình, ở chung với Hướng Nhụy là được rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ im lặng nhìn trời, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy…

      vất vả mới tiễn ba người khỏi, Hà Phỉ Phỉ vươn vai cái, quay trở về phòng khách, bà Hà giữ lại, “Tới đây, cho mẹ nghe, con chấm người nào?”

      Hà Phỉ Phỉ muốn liếc mắt xem thường, “Mẹ, phải mẹ đồng ý với con là con xem mắt nữa ư, làm gì có chuyện đằng làm nẻo như vậy, hơn nữa hôm nay ba muốn với Cố tổng tới nhà ăn cơm, mẹ mời Lý Thành Hạo tới ngày nào được mà lại mời vào hôm nay.”

      “À…”

      Hà Phỉ Phỉ nghe giọng điệu của mẹ xuống thấp, còn tưởng rằng mình khiến bà đau lòng, vội vàng , “Nhưng mà cũng sao…”

      như vậy, là con chấm tiểu Cố rồi đúng ?”

      “…”

      Hà Phỉ Phỉ liền quay đầu trở về phòng.

      Vội vàng viết chương dài xong, Hà Phỉ Phỉ lên cập nhật thông báo, mấy giây sau, Kiều Hoa vào bình luận.

      Gió thổi mây trôi sông v: chăm chỉ quá, cố gắng lên.

      Hà Phỉ Phỉ cười cười, nhắn tin trả lời lại .

      Thím ba bạn tìm đàn ông: truyện tranh cập nhật được hơn phân nửa rồi. Đừng thức đêm nhiều quá ~ Gió thổi mây trôi sông v: chăm chỉ quá, cố gắng lên.

      Hà Phỉ Phỉ tắm rửa sạch , lên xem lại lần nữa, phát Kiều Hoa trả lời bình luận.

      Gió thổi mây trôi sông v: [Trái tim] Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát // Lắm tiền nhiều của có phục hay v: ơ ơ ơ mặt lớn quá nhỉ, là súng hay là pháo, mau móc ra cho mọi người thấy mới tin [mỉm cười]// Mười dặm gió xuân bằng em v: lại Kiều Hoa, có ý gì đây, Vương Bát thổ lộ với còn đáp lại là sao chứ, Vương Bát lựa chọn người giàu có như tôi mà lại chọn , còn khiến cho con người ta phải chờ đợi vậy à [doge]// Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: đoạn này được xoá bỏ Microblogging.

      …??? Vẻ mặt của Hà Phỉ Phỉ mờ mịt.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :