1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Trí thông minh của em thật là uổng phí - Thì Nhĩ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Công ty
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Em, em à! Cứt có thể ăn lung tung, nhưng lời thể lung tung được! ! ! !

      Hà Phỉ Phỉ trơ mắt nhìn cái bình luận giữ vị trí đứng đầu kia, mà dở khóc dở cười. Cái gì gọi là "Gian tình" ? Baidu đưa ra giải thích là: là bao gồm tất cả những hành động chính đáng trong quan hệ giữa nam và nữ, nam và nam, nữ và nữ, nhưng ràng là quan hệ giữa Kiều Hoa và là quan hệ chính đáng mà, có được ! Bình thường nick chính của tương tác với Kiều Hoa nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ đưa ra vài bình luận, điều này cũng được gọi là gian tình?

      Quả nhiên, cũng lâu lắm, bắt đầu có những người bạn mạng bắt đầu giải thích giúp bọn họ.

      Phía thúi lắm, Vương Bát và Kiều Hoa vừa nhìn là biết thích hợp rồi, Vương Bát đen tối như thế nào, Kiều Hoa đẹp đẽ ra sao, phải là phải có khung hình thích hợp mới khiến cho bức tranh đẹp hơn sao【 hình động vẫy tay 】

      Vương Bát ràng nhìn rất đơn mà【 mỉm cười 】

      Quỳ gối van xin mọi người tìm ra tình sử của Kiều Hoa!!!

      Nếu như đúng ra, tôi cảm thấy Kiều hoa và “Thím ba bạn tìm đàn ông” này cũng có chân, Kiều Hoa cũng thường đưa ra bình luận trong bài đăng của ấy mà, viết lách và vẽ vời phối hợp nhịp nhàng, cảm giác có gì đó phát sinh! ! !

      ra từ lần trước Kiều Hoa cả đêm vẽ truyện tranh toàn tập tặng ấy, tôi cảm thấy Kiều - Thím cp tràn đầy thần bí 【 hình động vẫy tay 】 đồng hồ nước bị hủy rồi, chớ đọc.

      Nhà đừng , lần trước tôi đọc qua truyện đồng nhân cao H của Kiều - Thím cp rồi! ! Phun máu mũi đó! ! !

      Hà Phỉ Phỉ lặng lẽ nuốt ngụm máu trong lòng xuống. Hiển nhiên Kiều - Thím cp đúng là chỉ Kiều Hoa và , bút danh của là tam phục, độc giả cũng gọi là thím ba. . . . . .

      Nhưng mà Kiều - Thím cp là cái gì quỷ vậy! (╯‵□′)╯︵┻━┻ quả thực là tà giáo, tà giáo!

      "Phỉ Phỉ, đến công ty rồi."

      Hà Phỉ Phỉ cất điện thoại di động , rồi theo ông Hà xuống xe.

      Đứng ở trước toà nhà, trong lòng Hà Phỉ Phỉ ngũ vị tạp trần.

      Quả thực, thích kinh doanh, hiểu được những mưu quỷ quyệt thương trường, cũng biết quản lý đám nhân viên cấp dưới như thế nào. sống hai mươi lăm năm, chỉ trải qua cuộc sống đơn thuần, trước kia ở bên cạnh ba mẹ, thoải mái tự nhiên làm bậy, khi trưởng thành biết hơn nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt nên chưa bao giờ phải trải qua chuyện gì quá cực khổ, đột nhiên bắt học hỏi rồi từ từ đón nhận lấy công ty, trong lòng tránh khỏi có tâm trạng thấp thỏm. mặt là thích, mặt lại sợ ba mẹ thất vọng, nhưng nếu như đồng ý với ông Hà, như vậy chỉ còn cách kiên trì về phía trước thôi.

      Hà Phỉ Phỉ từ từ thở ra hơi, vào cánh cửa kính xoay tròn.

      Ông Hà cho cấp dưới biết thân phận của Hà Phỉ Phỉ, cho nên khi ngang qua khu làm việc các nhân viên chỉ tò mò liếc nhìn trẻ tuổi theo phía sau chủ tịch, cũng bàn luận quá nhiều.

      Vào phòng làm việc của Hướng Nhuỵ, Hướng Nhuỵ ngoắc trợ lý rót cho hai người ly trà nóng, cười : “Chủ tịch Hà, sớm như vậy tới rồi, cháu còn tưởng rằng Phỉ Phỉ dậy muộn đấy!”

      Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, "Làm gì có, mình vẫn luôn rèn luyện mà, mỗi ngày đúng sáu giờ rưỡi sáng dậy chạy bộ rồi.”

      "Còn phải là do lúc mới về nước mình cậu mập hơn trước mười cân sao.”

      Hà Phỉ Phỉ lại , thể làm gì khác hơn là tự mình uống trà, nghe ông Hà và Hướng Nhụy chuyện.

      Ông Hà liếc nhìn Hà Phỉ Phỉ, lại nhìn Hướng Nhụy, nụ cười đầy trong ánh mắt, "Phỉ Phỉ ra nước ngoài mấy năm, tình cảm của các cháu lại thay đổi chút nào, vẫn tốt như trước. Đến bây giờ, chú vẫn còn nhớ ngày đó, Phỉ Phỉ lôi kéo cháu tới trước mặt của chú, chỉ vào cháu với chú: ba, đây là bạn của con, tướng mạo hơn người, năng lực rất tốt, khí thế rất mạnh, ấy tới làm việc cho công ty nhà chúng ta, tuyệt đối là tổn thất lớn. Cũng mấy năm trôi qua rồi, Tiểu Hướng, quả nhiên cháu cho cho chú Hà của cháu thất vọng.”

      Hướng Nhụy cười cười, "Chuyện này cháu còn phải cám ơn chú Hà cất nhắc, nếu chỉ bằng bản lãnh của mình cháu, đứng vững ở Hà Thị được.”

      Ông Hà cười lên ha hả, "Đừng khiêm tốn quá, bây giờ chú đưa Phỉ Phỉ tới là muốn bàn với cháu chuyện quan trọng, trong lòng cháu chắc cũng dự đoán được rồi chứ?”

      Hướng Nhụy thu lại nụ cười, gật đầu cái.

      Ông Hà thở dài, "Chú chỉ có đứa con này thôi, mỗi ngày hết ăn lại nằm, nhưng mà chúng ta là ba mẹ lại thể đánh chửi nó, nhưng cũng nhìn ra là chúng ta sắp già rồi, Phỉ Phỉ lại thể cứ hiểu chuyện như vậy được? Tiểu Hướng, cháu và Phỉ Phỉ quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm sâu nặng, nếu như để cho nó theo cháu học tập, chú cũng cảm thấy yên tâm.”

      Hướng Nhụy suy nghĩ chút, "Chú, phải cháu muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà cháu và Phỉ Phỉ quá quen thân rồi, cháu cũng hiểu tính cách ấy như vậy, chuyện kinh doanh ấy lại cảm thấy hứng thú, cháu lo là cháu buông lỏng ấy…”

      Chân mày ông Hà khẽ nhíu lại, “ cũng phải. Nhưng mà ngoài cháu ra, quả chú tìm được người nào thích hợp, mặc dù là đưa nó tới để học tập, nhưng cũng thể quá phóng túng, nhưng mà chú vẫn lo lắng nó bị những người nhân viên khác bắt nạt…”

      Đôi mắt của Hà Phỉ Phỉ đảo mấy vòng, thấy hai người rơi vào trầm tư, vì vậy phá vỡ cục diện bế tắc, “ bằng…. Trước tiên con lên từ công việc của dì quét dọn vệ sinh?”

      Ông Hà trừng , “Câm miệng!”

      “….”

      Hướng Nhụy nhàm chán nhìn chằm chằm vào ly trà bốc hơi, bất chợt ánh mắt sáng lên, khoé môi cũng nở ra nụ cười ý vị, “Chú, đột nhiên cháu nghĩ tới người, có lẽ rất thích hợp để dạy cho Phỉ Phỉ.”

      “Người nào?”

      Hướng Nhụy nở nụ cười như có như , “Cố An Thành.”

      Lộp bộp ---- Hà Phỉ Phỉ ngây ngẩn.

      Mẹ… Mẹ Kiếp! Hướng Nhụy, cậu cố ý muốn lừa mình đúng ! Hà Phỉ Phỉ muốn nổi giận lật bàn lên, bị ông Hà trợn mắt lên nhìn, “Ngồi đàng hoàng chút! Ở đây có chỗ cho con lên tiếng!”

      Hà Phỉ Phỉ hậm hực ngồi trở lại ghế sa lon, ánh mắt ngừng trừng về phía Hướng Nhuỵ. Hướng Nhụy vẫn ngồi vững như bàn thạch, vẫn chút nhúc nhích, hoàn toàn quan tâm tới ánh mắt oán hận của Hà Phỉ Phỉ.

      “Cố An Thành? Tại sao lại cảm thấy cậu ấy thích hợp?”

      Hướng Nhụy uống hớp trà, sắp xếp lời lại chút, “Nếu như cháu đoán nhầm, Cố An Thành ít ngày nữa nhận quyền quản lý nửa chi nhánh, cá nhân cháu rất khâm phục năng lực của ấy, nhân viên dưới trong công ty cũng rất phục, cháu cảm thấy ấy có đủ tư cách để dạy dỗ cho Phỉ Phỉ. Hơn nữa, chắc là chú Hà biết chuyện này, Cố An Thàn từng là bạn học cấp hai của cháu và Phỉ Phỉ, chúng cháu biết nhau, cho nên vấn đề chú Hà lo lắng Phỉ Phỉ bị bắt nạt hoàn toàn còn tồn tại, hơn nữa…” chế nhạo nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Nếu như có thể khiến cho Phỉ Phỉ nhìn trúng, cũng cần giải thích về kiên nhẫn và năng lực của ấy nữa, sau này chú Hà dùng người càng yên tâm hơn.”

      Ông Hà suy nghĩ lát, “Tên nhóc Cố An Thành này quả thực là tệ…”

      Hà Phỉ Phỉ vội , “Ba, được, con quen ấy, hơn nữa hồi học cấp hai con từng đánh ấy, ba mà giao con cho ấy, nhất định ấy nhân cơ hội này mà trả thù!!!”

      Ông Hà nhìn chằm chằm, quát, “Đánh người mà biết xấu hổ còn ra nữa! Ba cũng cảm thấy xấu hổ thay con rồi! Nào có đứa con nhà nào như con chứ!”

      Hà Phỉ Phỉ cũng sắp khóc, “Ba, ba thể ác với con như vậy được, con chính là con ruột mà…”

      Hướng Nhụy ở bên cạnh cười đắc ý cũng sắp bị nội thương luôn rồi, chỉ có thể uống trà để che giấu.

      Ông Hà đối với cầu khẩn của Hà Phỉ Phỉ thèm quan tâm, ông nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Hướng Nhuỵ, cảm thấy vấn đề cũng lớn, tên nhóc Cố An Thành kia ông cũng rất coi trọng, làm người kín kẽ ổn thoả, làm việc nóng vội, nếu như Hà Phỉ Phỉ có thể học được nửa khả năng của cậu ấy, ông cũng mãn nguyện rồi.

      Sau khi đưa ra quyết định hậu, ông vỗ đùi, “Được. Vậy cứ giao Phỉ Phỉ cho cậu ấy dạy dỗ, nhưng mà Tiểu Hướng à, chuyện này giao cho người ngoài chú cũng có chút yên tâm, cháu thỉnh thoảng quan tâm tới chút nhé.”

      “Dạ được, chú Hà, cháu biết chừng mực.”

      Hà Phỉ Phỉ ngồi yên ở ghế sofa, đôi mắt vô hồn, vừa nghĩ tới lại lần nữa phải đối mặt với Cố An Thành, cảm thấy muốn chết rồi rồi.

      vất vả mới quen với cuộc sống , tại sao lại tới bước ngoặt này! sai, trong lòng của bỏ được , nhưng mà điều đó cũng có nghĩ là hoàn toàn nguyện ý đuổi theo chạy trốn! Chó liếm thấy nước nóng còn biết nên mạo hiểm nữa, giống như trước kia mực khăng khăng chịu thay đổi nữa rồi, cuộc sống của thể thoát ra khỏi cái tên Cố An Thành này sao?

      Ông Hà ra ngoài nhận điện thoại, Hà Phỉ Phỉ vẫn ngồi ở chỗ đó, hề nhúc nhích, trong mắt của Hướng Nhuỵ khỏi có chút lo lắng, bắt đầu suy nghĩ có phải mình nhầm bước rồi hay .

      Hướng Nhụy ngồi vào bên cạnh của Hà Phỉ Phỉ, khẽ , “Phỉ Phỉ, suy nghĩ gì vậy?”

      Hà Phỉ Phỉ sâu xa nhìn cái, “ suy nghĩ có phải kiếp trước mình đào mộ tổ tiên nhà cậu rồi hay , mà cậu lại lừa mình như vậy.”

      Hướng Nhụy nhìn thấy thực tức giận, vì vậy nín cười : “Về phương diện khách quan mà , quả Cố An Thành thích hợp dạy cậu hơn mình.”

      “Từ phương diện cá nhân?”

      Hướng Nhụy nhìn hồi lâu, , “Từ phương diện cá nhân… mình muốn bạn mình bị đơn.”

      Hà Phỉ Phỉ: “….”

      “Cậu xem, mình vừa đưa ra đề nghị, vừa có thể thay cậu giải quyết chuyện học tập phiền phức, lại có thể thay ba mẹ cậu giải quyết chuyện đau đầu vì tìm đối tượng cho cậu, có phải rất hoàn mỹ hay ?”

      “Cậu chết .”

      Ông Hà rốt cuộc gọi điện thoại xoay quay trở lại, sau đó trợ lý gọi Cố An Thành tới đây.

      Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc lại, chỉ có thể ngừng uống trà để duy trì vẻ trấn tĩnh ở bên ngoài.

      liều mạng nhớ lại những kinh nghiệm mà những người bạn mạng bình luận, biểu như thế nào mới được xem là hoàn toàn quên mối tình đầu? Thong dong, bình tĩnh, trong đôi mắt ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa con có thể thoái mái với người bên cạnh: đây là bạn học cũ của tôi, là trùng hợp, lại gặp nhau ở chỗ này.

      biết qua bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa vào.

      Hà Phỉ Phỉ tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

      Bộ quần áo vest bao quanh vóc người cao lớn, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và chiếc nơ tinh tế để lộ ra chiếc cổ đẹp đẽ, hơi thở nho nhã, ngũ quan thể là rất đẹp mắt nhưng lại rất hấp dẫn, khiến cho người ta nhịn được mà phải nhìn lại lần nữa, nhưng mà vẻ bình tĩnh gần như lạnh nhạt của khiến cho cả người tăng thêm chút cảm giác xa cách.

      Bỗng chốc Hà Phỉ Phỉ đứng lên, “A, đây phải là bạn học cũ của mình sao, là trùng hợp, lại gặp nhau ở đây.”

      Hướng Nhụy: “…” Cậu ngu ngốc quá, Hà Phỉ Phỉ, khiến mình xấu hổ dám gì.

      trường có năm giây tẻ ngắt, nhưng mà rất nhanh, Cố An Thành đáp lại lời của Hà Phỉ Phỉ.

      “Là bạn học cũ, lâu gặp, Hà Phỉ Phỉ.”

      Giọng điệu cao thấp, giọng của người thanh niên này so với người thiếu niên khi đó có chút giống, nhưng lại có chỗ giống nhau y hệt ----, giọng của vừa vang lên, Hà Phỉ Phỉ lại nhịn được muốn lên ôm chặt lấy .

      Giống y như trước đây, ôm chặt, mặc kệ uy hiếp, tức giận, thoả hiệp, đều buông tay.
      Last edited by a moderator: 23/1/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Thận tốt
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Hà Phỉ Phỉ lẳng lặng ngồi yên ở ghế sofa, trong lòng giễu cợt hành động ngu xuẩn của mình, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh, cho tới khi ông Hà và Cố An Thành chuyện xong, chữ cũng nghe lọt, chỉ mơ hồ nghe được câu trả lời cuối của Cố An Thành.

      "Chỉ tịch Hà, nhiệm vụ mà ngài giao cho cháu, cháu nhất định cố gắng hết sức để hoàn thành.”

      Ông Hà đứng lên, vỗ vỗ vào bả vai của Cố An Thành, "Có những lời này của cậu, tôi cũng yên tâm rồi. Còn nữa, Phỉ Phỉ chưa từng học qua kiến thức nào liên quan tới kinh doanh, cho nên khi mới bắt đầu nên từ quá cao, bắt đầu từ trợ lý là được rồi. Sau này trong công việc nếu nó phạm sai lầm, Tiểu Cố, cậu đừng cố kỵ nó là con của tôi, cứ việc dạy dỗ nó cho tốt, dù sao da mặt nó cũng dày, mắng cũng sao. À đúng rồi, thân phận của nó cũng đừng để cho người khác biết, tôi muốn đưa nó tới học tập trải nghiệm, phải tới nghe người khác thổi phồng, trong lòng cậu tự tính toán là được.”

      Cố An Thành gật đầu, "Cháu hiểu rồi ạ."

      Ông Hà hài lòng gật đầu, "Được, vậy trước tiên cậu đưa Phỉ Phỉ làm quen với công việc trợ lý , chờ khi cậu tới chi nhánh công ty nhận chức, chính thức làm.” Sau khi ông Hà xong, trợ lý liền vào nhắc nhở ông, “Chủ tịch Hà, ngài và giám đốc lý hẹn nhau chơi bóng, cũng sắp tới giờ rồi ạ.”

      "Vậy tôi tiếp tục ở lại đây nữa, các người làm việc .”

      Hà Phỉ Phỉ trơ mắt nhìn ông Hà chút lưu luyến rời , khóc ra nước mắt.

      Nửa đời sau của cứ bị quyết định qua loa như vậy sao! đúng, phải nửa đời sau. . . . . . Mà là khoảng thời gian thanh xuân của cứ như vậy mà bị lãng phí người của Cố An Thành sao! phục đâuuuuu!

      Hướng Nhụy trìu mến nhìn Hà Phỉ Phỉ ở phía trước, sau đó vô tình , "Tôi phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, Cố An Thành, mang Phỉ Phỉ tới phòng làm việc làm quen chút , cậu ấy rất ngốc biết chút kiến thức cơ bản nào về Software cả."

      "Ừ." Ánh mắt của Cố An Thành rơi vào người của Hà Phỉ Phỉ, "Hà Phỉ Phỉ, theo tôi."

      "Hả. . . . . . Được."

      Phòng làm việc của Cố An Thành ở lầu, hai người trước sau tới cửa thang máy, lời đứng chờ thang máy.

      Hà Phỉ Phỉ thích nhất là loại tình cảnh như thế này, lúng túng khiến cả người khó chịu, vì vậy thể làm gì hơn và vắt hết óc, tìm đề tài chuyện, ". . . . . . vẫn luôn làm việc ở Hàng Châu à?”

      Cố An Thành giống như từ trong suy nghĩ tỉnh lại, dừng lại mấy giây sau đó ừ tiếng, “Chỗ này rất tốt, tôi cũng thành thói quen rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ à tiếng, biết làm sao tiếp Cố An Thành chủ động hỏi , "Em sao? Sống ở nước ngoài có tốt ?"

      cười cười, "Vô cùng tốt, nhưng vẫn quen bằng ở nhà, nước ngoài quen biết nhiều người, hơi đơn.”

      Khoé môi của Cố An Thành khẽ giật giật, giống như là muốn cái gì, rồi lại cố đè nén lại.

      Nếu cảm thấy đơn, tại sao lại ở nước ngoài lâu như vậy mới nghĩ tới việc quay về? hỏi ra khỏi miệng.

      Cửa thang máy mở ra, bên trong có mấy người đứng, hai người do dự có chút lúng túng biết làm sao.

      tới cửa phòng làm việc, Cố An Thành gõ cái lên bàn của trợ lý, “Abby, chuẩn bị cái bàn làm việc và máy vi tính, cho người mang vào phòng làm việc của tôi.”

      "Được."

      Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, "Tôi. . . . . . vào phòng làm việc của ?"

      "Ừ. Tôi phải tới chi nhánh công ty ngay thôi, ở đây mà sắp xếp chỗ làm việc cho em hơi phiền toái, cho nên tạm thời em cứ làm việc trong phòng làm việc của tôi mấy ngày là được, đế chi nhánh công ty sửa sang lại.”

      có lời nào phản bác. . . . . .

      Chưa được vài phút, Hà Phỉ Phỉ ở trong phong làm việc của Cố An Thành. cũng biết nên làm gì, đành nhìn chằm chằm vào máy tính ngẩn người.

      Cố An Thành vào phòng làm việc bắt đầu chuẩn bị tài liệu họp, Hà Phỉ Phỉ cũng nghiêm chỉnh quấy rầy , phải cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. Chờ Cố An Thành họp, trợ lý Abby của đẩy cửa vào, “Hắc, là người mới tới à?”

      Hà Phỉ Phỉ đứng lên, "Ừ, tôi là người mới tới công ty."

      Abby có thân người cao lớn, tướng mạo có chút giống con lai, ngũ quan sâu sắc mê người, nụ cười cũng như ánh mặt trời, “Cố tổng giao cho tôi dạy cho những kiến thức cơ bản. Xin chào, tôi là Abby, mọi người trong công ty đều gọi tôi như vậy, bởi vì tên tiếng Trung của tôi rất khó nghe, gọi là Vương Lệ, cho nên cho tới bây giờ tôi vẫn cho người khác biết. có thể gọi tôi là chị Abby, tên gì?”

      Hà Phỉ Phỉ: . . . . . . Mới vừa rồi chẳng lẽ tên là Vương Lệ sao. . . . . . Cái này gọi là vẫn cho người khác biết?

      nhịn cười, "Chị Abby, Xin chào, em tên là Hà Phỉ Phỉ."

      "Oa, tên của em nghe hay hơn của chị nhiều.” Abby tới bên cạnh ngồi xuống, "Phỉ Phỉ, chị có thể tám chuyện với em chút được , em có quan hệ gì tới Cố tổng của chúng ta à?”

      "Quan hệ?" Hà Phỉ Phỉ mờ mịt lắc đầu, " có đâu."

      "Có ?" Vẻ mặt của Abby hoài nghi, “Cố tổng vốn là người rất nghiêm khắc, làm sao có thể cho người biết cả những thao tác căn bản tới làm trợ lý được? sao, em cứ , là chị em họ? Người tình?”

      Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười, “ có.”

      “Vậy nhất định em là sinh viên có năng lực? từng du học?

      “Em từng du học ở Canada hai năm…” Nhưng mà cũng giống như chơi, liên quan gì tới chuyện du học cả.

      Hai mắt Abby sáng lên, “Ba chị là người Canada! Nhưng mà ông sớm theo mẹ chị tới Trung quốc, tại mở lớp dạy múa ở quảng trường, em cho chị biết chút những chàng trai đẹp trai bên Canada .”

      Hai mắt Hà Phỉ Phỉ sáng lên, “Trai đẹp à, em biết!”

      chứng minh, tình hữu nghị giữa phụ nữ có lúc rất đơn giản chỉ là như vậy, cùng hứng thú, chọn đúng đề tài, lảm nhảm đủ chuyện lớn quên cả uống nước. Cho nên thẳng cho tới khi Cố An Thành họp xong quay trở về, hai người mới giật mình, ra tới lúc ăn cơm trưa rồi.

      Abby vừa nhìn thấy Cố An Thành liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc chỉnh tề, vẻ mặt đau lòng nhìn Hà Phỉ Phỉ , “Hà Phỉ Phỉ, em là tiếp thu tốt rồi, công việc đơn giản như vậy, chị cũng lâu như vậy, làm sao mà em nghe vẫn chưa hiểu thế?”

      Hà Phỉ Phỉ mặt cứng đờ lại. Ôi trời, con mẹ nó, diễn viên xuất sắc quá hừ hừ.

      Abby quay đầu, “Cố tổng, xin lỗi, tôi cố gắng hết sức rồi.”

      Cố An Thành ừ tiếng, “ ăn cơm trưa được rồi.”

      “Được.”

      Abby trước khi ra khỏi cửa, hướng về phía Hà Phỉ Phỉ lén làm cái mặt quỷ, Hà Phỉ Phỉ nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.

      Mẹ nó, cũng đói, cũng muốn ăn cơm trưa rồi! Vì vậy Hà Phỉ Phỉ liếc về phía Cố An Thành, “Cái đó… Phòng ăn của công ty nằm ở đâu?”

      “Trước tiên em hãy ở lại. Học xong rồi mới được ăn.” Cố An Thành vừa vừa đến bên cạnh bàn của Hà Phỉ Phỉ, chống tay lên bàn, ngón tay chỉ chỉ vào máy vi tính, “Học excel trước, tôi dạy cho em.”

      Áp sát quá gần rồi, Hà Phỉ Phỉ nhịn được cứng ngắc cả người lại, cuối cùng đứng bật dậy, “Tôi… tôi… tôi đói bụng, thể nào suy nghĩ được…”

      Cố An Thành từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hơi híp lại chút, giọng điệu nhanh chậm, nhưng lại có loại cảm giác bị áp bức, “Bây giờ tôi là cấp của em, ở trong công ty, em phải nghe tôi.”

      Nếu như là người khác như vậy với Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ sớm lật bàn làm, chỉ tay vào ai đó, cút ngay, nhưng mà người chuyện lại là Cố An Thành, tự động giống như dâu ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Mẹ nó, nếu phải là ông già để cho ta dạy mình, mình mới để bụng đói mà nghe ta . Hà Phỉ Phỉ căm giận tìm lý do tốt nhất cho mình.

      Ánh mắt Cố An Thành liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, khoé miệng thoáng xẹt qua nụ cười rất nhanh, rồi lại nhanh chóng biến mất thấy gì nữa. mở file tài liệu excel ra, làm mẫu những thao tác đơn giản lần, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hà Phỉ Phỉ, lại kiên nhẫn làm lại lần nữa.

      “Hiểu ?”

      Hà Phỉ Phỉ vẫn chăm chú nhìn màn hình.

      Hình như Cố An Thành khẽ thở dài, mặc dù giọng rất , nhưng Hà Phỉ Phỉ vẫn nghe rất ràng câu, “Làm sao mà vẫn đần giống như trước vậy.”

      Hà Phỉ Phỉ nóng nảy, suy nghĩ thông qua não bật thốt lên, “Cái này giống như công thức toán học còn lưu lại quá trình, ngay cả hàm số tôi cũng nhìn thấy ràng, làm xong rồi, tôi vừa mới kịp tiêu hoá được, làm xong thao tác tiếp theo rồi, làm sao mà tôi theo kịp được chứ.” Giọng giống ý đúc trong trí nhớ, mang theo chút oán giận, ngẫu nhiên… Còn có chút thân mật.

      “….”

      Trong nháy mắt khí trở nên ngưng trệ.

      Cố An Thành đứng thẳng người, “Tốt lắm, vậy em làm thử làm lần , cũng khó, ở đại học cũng học qua rồi, thực hành nhiều thêm mấy lần, thành thạo thôi.” xong, liền lấy điện thoại di động ra, ra khỏi phòng làm việc gọi điện thoại.

      Hà Phỉ Phỉ ảo não chống tay lên trán, đột nhiên sao có thể quên, và Cố An Thành sớm trở thành người xa lạ.

      thở dài hơi, đem chú ý tập trung lên màn hình máy vi tính.

      Qua bao lâu, Cố An Thành trở lại, lần này có tự mình làm mẫu thao tác, mà đứng ở sau lưng của Hà Phỉ Phỉ, im lặng nhìn.

      Cuối cùng Hà Phỉ Phỉ cũng nắm vững được thao tác căn bản, vừa nhìn thời gian, cũng hơn mười hai rưỡi rồi, nhà ăn biết có còn thức ăn hay . vừa mới đứng lên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, “Cố tổng, phần cơm kêu, tôi đóng gói xách về rồi.”

      “Mang lại đây.”

      Abby đem hai phần đặt lên bàn, Hà Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, nhìn về phía Cố An Thành, “Có phần của tôi?”

      Cố An Thành gật đầu cái, sau đó tùy tiện cầm phần, ngồi vào ghế sa lon bắt đầu ăn.

      Trong lòng của Hà Phỉ Phỉ biết là tư vị gì, dứt khoát suy nghĩ nhiều, mở hộp cơm ra ăn.

      Lúc này, tiếng chuông báo của điện thoại di động vang lên mấy tiếng, Hà Phỉ Phỉ lấy qua di động lên vừa nhìn tới, mẹ nó, trời ơi, đó có rất nhiêu tin tức. vừa mở ra xem, mới phát ra trong lúc học vi tính, Lão Xuân Ca và A Đại chuyện có 99+ tin nhắn rồi.

      nhìn lúc lâu hiểu gì, thể làm gì khác là trượt lên phía cùng bắt đầu xem.

      Lão Xuân ca: Mẹ nó!! Đồ dê con Vương Bát!!! và Kiều Hoa thông đồng ở cùng chỗ với nhau từ khi nào!!

      A Đại: tình huống ra sao.

      Lão Xuân ca: Em Đại, em xem Microblogging , Tiểu Vương Bát bình luận Microblogging của Kiều Hoa quảng cáo quả thận quý giá ha ha ha ha ha bức tranh khiến người ta tò mò!!

      A Đại: mẹ nó, để tôi xem .

      A Đại: trời ạ!!! Bát bát, từ khi nào có quan hệ với Kiều Hoa tốt như vậy? Gian tình, quả là có gian tình, cũng quan tâm tới quả thận của người ta có tốt hay rồi, đồ dê con Vương Bát, có cần đói khát như vậy !!

      Hà Phỉ Phỉ hiểu chân tướng như thế nào, mở Microblogging ra, trực tiếp tới trang đầu Microblogging của Kiều Hoa, lúc này mới phát ra cái bình luận bức vẽ manga kia của Kiều Hoa, bình luận của có hơn tám ngàn người thích, hoàn toàn trở thành đề tài nóng hổi…

      Mẹ nó tình hình này là sao đây! !

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Kiều Hoa sao mà hơn hai giờ vẫn còn vẽ! Như vậy tốt cho thận của !!!! Để bảo vệ quả thận quý giá, ông chồng có quả thận tốt, để cho vợ chạy mất, Kiều Hoa nhớ mua nhiều thuốc bổ chút, được rồi, tôi gửi cho . [doge]

      A a a!!!

      Hà Phỉ Phỉ hiểu ra rồi.

      Sáng sớm hôm nay, quên đổi thành nick phụ, cho nên mới nhắn lại cho Kiều Hoa như vậy.

      Haizzz.

      Tôi!

      Ngày!!!!
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Bao lì xì
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Hà Phỉ Phỉ cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của mọi người ở mạng, ánh mắt khẽ liếc cái, quả nhiên, vẫn là đề tài nóng hổi, mười bình luận có tám cái là bàn luận về vấn đề này.

      Ông xã có thận tốt, bà xã mới bỏ chạy. . . . . . Vương bát đây là ra ám hiệu với Kiều Hoa sao, mắt tôi chớp sắp bị đui luôn rồi.【 Hình động vẫy tay 】

      Mẹ nó chấn động tinh thần! ! ! ! Cp Bát Kiều này phát triển rồi! ! ! Tôi còn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể tự cắt thịt đùi của mình mà ăn! ! ! chết mất thôi: Có rất nhiều truyện đồng nhân cao H chỉ ba mươi giây đạt tới cao trào 【mỉm cười 】

      Mẹ nó Bát Kiều là cái gì quỷ vậy 2333, tôi đây còn Cửu Quý đây này【 cười cry】

      Tại sao là "Bát Kiều" mà phải là "Kiều Bát" ! ! Cái gì! Bạn dám Vương Bát là công, còn Kiều Hoa là thụ? ! Kiều Hoa là tổng công, bang hội bày tỏ phục【 mỉm cười 】

      Có phải mọi người đều cảm thấy Vương Bát và Kiều Hoa có mờ ám? Có phải mọi người đều cảm thấy bọn họ mặc dù thân thiết lắm nhưng cp này có gì đó là lạ? Hừ, mấy người ngu xuẩn, tôi cho mấy người biết, tôi cũng cảm thấy như vậy【 mỉm cười 】

      Kiều Hoa, cậu còn nhớ thím ba bên Đại Minh Hồ 【 mỉm cười 】

      Kịch vừa chiếu cái, phía trước bán hạt dưa, bắp rang, bong bóng.

      Hà Phỉ Phỉ: _:)3" ∠)_ các người sao lại quan trọng hoá lên như vậy! Buổi sáng phải tôi giải thích chuyện tôi và Kiều Hoa rồi sao! !

      phản hồi lại, gửi cái biểu tượng hình đầu lâu.

      A Đại: Hàng phía trước xin phỏng vấn, xin hỏi là hai người cấu kết với nhau từ khi nào【 mỉm cười 】

      Vương bát Chi Khí: ra , đây là hiểu lầm. Tôi bị trộm số.

      Lão Xuân ca: giả bộ, tiếp tục giả bộ di.

      Vương bát Chi Khí: tin cậu có thể hỏi Kiều Hoa, tôi với Kiều Hoa chỉ hỗ trợ phần đăng bài truyền bá, chưa từng gửi bình luận đó. Nhất định là có người muốn quảng cáo thận tốt trộm tài khoản của tôi.

      Nick chính của cũng liên hệ với Kiều Hoa nhiều lắm, Hà Phỉ Phỉ cũng hi vọng nick phụ và nick chính bị biết đến quá nhiều, dù sao nick phụ đa số là độc giả, muốn giữ khoảng gian yên tĩnh cho mình, cho nên lúc này chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận. Nhưng mà nếu như Kiều Hoa hỏi, có lẽ trả lời . Kiều Hoa đối với , cũng đơn giản chỉ là người chuyện phiếm đỡ buồn, cho khích lệ và cảm động, vĩnh viễn quên.

      Lão Xuân ca: Được. Vậy hỏi Kiều Hoa. Tôi kéo ấy vào hội.

      Vương bát Chi Khí: !!!

      A Đại: mẹ nó, làm sao biết được số của Kiều Hoa, phải ấy công khai thông tin cá nhân sao?

      Lão Xuân ca: nửa tháng nữa có tổ chức họp mặt ở Bắc Kinh, tôi và Kiều Hoa đều có tên trong danh sách, nên tôi gửi tin nhắn riêng xin số ấy, đến lúc đó tới Bắc Kinh có thể hỗ trợ lẫn nhau. ấy đồng ý, nên cho tôi.

      A Đại: mẹ nó tổ chức họp mặt gì, sao tôi lại biết!!!

      Lão Xuân ca: vớ vẩn được tham gia, chỉ mời những người có nghiệp lớn, A Đại em suốt ở nhà vọc máy vi tính chơi game, dĩ nhiên được mời [mỉm cười]

      A Đại: có tin là tôi đăng tin về chuyện thời gian bắn ra ngoài cho mọi người biết [mỉm cười] Bát bát, mình cho cậu nghe, lần trước mình chuyện dở với người này, ta lại mình là chơi với bạn , kết quả là mình vừa mới mở trò chơi ra, ta trở lại, thỏa mãn được bạn rồi [Hình động vẫy tay]

      Lão Xuân ca: dầu gì cũng kiên trì đạt kỷ lục vượt rào trăm mét rồi, tính thời gian bắn, cám ơn.

      Vương bát Chi Khí: mười hai giây Bát Bát! Lão xuân ca ghi chép lại rồi! ấy đạt mức xuất sắc!!!

      Hà Phỉ Phỉ cười đến mức run rẩy lên, rất nhanh, nhận thấy Cố An Thành liếc mắt qua nhìn, vì vậy cố nhịn lại, xúc miếng cơm cho vào miệng, nhưng mà vì quá gấp gáp, cho nên bị sặc, liên tục ho khục khục.

      Cố An Thành nhìn bị ho sặc tới mức mặt đỏ bừng, giống như suýt chết ngạt vậy, vì thế nhanh chóng lại bình nước nóng, lấy ly nước đưa tới cho , chân mày cũng nhíu lại, “Ăn từ từ thôi.”

      Hà Phỉ Phỉ khó khăn lắm mới ngừng ho khan lại, đột nhiên lỗ mũi cảm thấy nhột nhột, sau đó nhảy mũi cái.

      Kèm theo đó là hạt cơm từ trong lỗ mũi của bay ra, rơi tán loạn bàn, Hà Phỉ Phỉ cảm giác hình tượng ưu nhã dịu dàng ở bên ngoài của sụp đổ rồi, ngay cả cặn bã cũng sót lại.

      # bạn từng trải qua tuyệt vọng chưa #

      # bạn từng ở trước mặt mối tình đầu mà bị mất hết hình tượng #

      trầm mặc.

      Hình như Cố An Thành cũng im lặng mấy giây cách kỳ lạ, sau đó, rút khăn giấy ra, lau những hạt cơm ở mặt bàn của .

      “Lần sau chú ý chút, lúc ăn cơm đừng để cơm rơi lên bàn.”

      Cố An Thành trở về ngồi rồi, Hà Phỉ Phỉ mới có cảm giác sống lại. lừa mình dối người mà nghĩ, có lẽ Cố An Thành thấy cơm bay ra từ trong mũi .

      Sau đó ăn thêm chút, nhìn lại điện thoại di động Lão Xuân ca kéo Kiều Hoa vào nhóm rồi.

      Hà Phỉ Phỉ và Kiều Hoa đều liên lạc với nhau qua tin nhắn riêng, số cũng add, nhất thời tò mò mở danh sách bạn bè của Kiều Hoa lên, lại phát trống trơn.

      Có lẽ thường dùng nick ảo đúng ? Vì để tránh những phiền phức cần thiết, người bình thường đều tách riêng cuộc sống thực tế mà mạng internet riêng ra, cũng giống như Phỉ Phỉ, bên ngoài thường add thêm những người quen mạng, còn danh sách khác thêm vào những người quen biết thực tế.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Abby cầm tài liệu tới, “Tổng giám, đây là hai bộ hồ sơ đề án mà lúc sáng ngài muốn có.”

      Cố An Thành đẩy hộp cơm qua bên, “Đưa cho tôi.”

      Hà Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn hộp cơm của Cố An Thành mới ăn được nửa, bắt đầu làm việc rồi, sau đó cũng nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại của mình, chỉ sợ Cố An Thành câu cũng phải bắt đầu làm việc luôn.

      Đem hộp cơm ném vào thùng rác, Hà Phỉ Phỉ liền cầm điện thoại di động lên xem tin tức.

      A Đại: hi, rốt cuộc cũng được ở cùng nhóm với đại thần Kiều Hoa lần, tôi muốn chụp màn hình để up lên!

      Lão Xuân ca: vào nhóm phát lì xì [mỉm cười]

      Vương bát Chi Khí: xin chào Kiều Hoa xd (nó cũng là biểu tượng mặt cười hay dùng trong online)

      Ba người ồn ào mấy câu, nhưng Kiều Hoa cũng trả lời lại câu nào, Hà Phỉ Phỉ khỏi suy nghĩ ở trong lòng, tên nhóc này phải bị sợ người lạ đấy chứ.

      Sau lát nữa vẫn là có động tĩnh gì, bọn họ liền cho rằng Kiều Hoa bận chuyện khác rồi, nên tự mình tán gẫu với nhau.

      Chớp mắt cái tới giờ rưỡi.

      Cố An Thành khép văn kiện lại, gọi điện thoại nội bộ hai quản lý bộ phận tới để xử lý công việc, rồi sơ qua những sơ suất của bản đề án.

      Sau khi hai quản lý bộ phận rời khỏi phòng làm việc xong, Cố An Thành thở dài, liếc nhìn về phía người nào đó còn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động cười khúc khích, trước mắt bỗng lên bóng dáng của nhiều năm trước cũng cười tim phổi như vậy. khỏi thở dài cái.

      , vẫn thay đổi chút nào.

      cầm điện thoại di động lên muốn nhìn thời gian chút, kết quả nhìn thấy rất nhiều thông báo chưa đọc.

      A Đại: lại Lão Xuân, lúc Bắc Kinh có thể chụp nhiều hình chút hay ! họp mặt được gặp nhiều người như vậy tôi cũng muốn gào khóc, gào khóc.

      Vương bát Chi Khí: nhóm thành công mạng tổ chức gặp mặt ha ha ha ha ha ha có kịch hay.

      A Đại: Vương bát, cậu cũng nhận được lời mời?

      Vương bát Chi Khí: có, mình cũng là người ăn no chờ chết, làm sao lại có thể có thể diện lớn như vậy chứ.

      A Đại: nếu , vậy chúng ta hẹn nhau ! Chủ nhật nửa tháng sau, chúng ta cùng nhau Bắc Kinh!!! Lẫn vào trong đám fan hâm mộ, để nhìn những đại thân vang dội xem hình dáng họ ra sao.

      Vương bát Chi Khí: đừng nữa, mình cũng có chút động tâm rồi này [cười cry]

      Lão Xuân ca: ràng là muốn nhìn xem hình dáng của Kiều Hoa như thế nào [mỉm cười]

      Hà Phỉ Phỉ nâng cằm lên, ở trong ấn tượng của , Kiều Hoa là người tương đối kín kẽ, vừa gầy vừa cao, đeo mắt kiếng, dáng người đầy vẻ thư sinh lịch . Có lẽ dáng người khó coi chút, nhưng lại rất hiền lành và tốt bụng.

      Nếu như có thể trở thành bạn bè, đó cũng là chuyện tốt.

      Lúc này, Kiều Hoa vẫn lời nào bỗng lên tiếng.

      Cha Đạt: xin chào mọi người.

      A Đại: a a nhận được tin nhắn của Kiều Hoa! Chụp màn hình, chụp màn hình.

      Vương bát Chi Khí: chào nam thẳng đại thần, ba của Đạt Ca, Đạt Muội sao [cười cry]

      Lão Xuân ca: lần đầu tiên bốn người chúng ta lập nhóm, để ăn mừng, Kiều Hoa, phát bao tiền lì xì [mỉm cười]

      A Đại: bao tiền lì xì, bao tiền lì xì!

      Kiều Hoa cũng còn nhăn nhó, trực tiếp quăng bao tiền lì xì lên.

      Hà Phỉ Phỉ mở ra, sửng sốt.

      … Hai phân.

      nhìn xem tình hình của hai người kia.

      Lão Xuân ca: 46. 34 đồng.

      A Đại: 53. 64 đồng.

      cách khác, Kiều Hoa gửi 100 đồng, cướp được hai phân (10 phân bằng 1 xu, 10 xu bằng 1 đồng).

      A a, cuộc sống tàn khốc.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Canh
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Abby tới gõ cửa phòng làm việc, "Tổng giám đốc Cố, đến giờ tan sở rồi ạ."

      "Abby, đừng vội về, mua giúp tôi chút đồ .” Cố An Thành thả chìa khóa xe và ví tiền vào trong tay của Abby, vẻ mặt bình tĩnh , " chiếc quần thể thao rộng rãi, và cả. . . . . . panties. Hãy lấy xe của tôi mà ."

      Abby trừng mắt lên nhìn, vẻ mặt ngây thơ hỏi, "Là quần lót của phụ nữ sao? Tổng giám đốc, cứ thẳng tiếng Trung ra cũng được, tôi ở Trung Quốc nhiều năm rồi, nghe hiểu từ này mà.”

      Khoé miệng của Cố An Thành hơi căng thẳng chút, giọng hơi thấp chút, "Abby, công ty thuê làm trợ lý, chứ phải phiên dịch.”

      Abby nghiêm túc gật đầu, "Dạ được, tôi lập tức mua quần lót mà ngài muốn.”

      ". . . . . ."

      Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Abby vẫn nhịn được cố hỏi, "Tổng giám đốc, là mua cho trợ lý Hà sao?"

      "Bớt nhiều lời, làm .”

      Lúc Hà Phỉ Phỉ hoảng hoảng hốt hốt từ toilet bước ra, trong đầu vẫn ngừng ra cảnh tượng mới xảy ra mười phút trước kia.

      Sau khi suy nghĩ luẩn quẩn hồi, trong đầu lên hai chữ:

      —— đần độn.

      Dường như bây giờ có thể tưởng tượng ra lúc đó Cố An Thành bị đả kích như thế nào, vẻ mặt lên tất cả rồi! ! Được rồi, bây giờ hoàn toàn cần lo lắng việc dây dưa với , đoán chừng lúc này vạch giới hạn rồi, có lẽ Cố An Thành muốn người khác biết quen người hậu đậu như đâu 【 Hình động vẫy tay 】

      Vẻ mặt xám xịt trở lại phòng làm việc, Hà Phỉ Phỉ sợ hãi cũng dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Cố An Thành, cầm lấy túi xách của mình chuẩn bị chuồn lẹ, kết quả lại bị Cố An Thành gọi lại, “Em hãy đợi ở đây lát , tôi bảo Abby mua quần để em thay rồi……. Em để vậy ra ngoài thích hợp lắm.”

      Hà Phỉ Phỉ bối rối cúi xuống, mặc dù muốn rời ngay lập tức, nhưng cho dù da mặt có dày cũng thể mặc chiếc quần có vết bẩn như vậy mà rêu rao khắp nơi, vì vậy thể làm gì khác hơn là hậm hực quay trở lại chiếc bàn của mình.

      Trong lúc vô tình cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn thấy vết máu ở ghế, nhất thời ảo não biết làm sao. Tại sao phát ra sớm chút? Thanh danh đời của mất sạch rồi, hơn nữa lại là ở trước mặt của Cố An Thành, quả muốn tự sát ngay lập tức mà!

      khí ngột ngạt lan tràn ra, cũng lâu lắm, Cố An Thành khẽ ho tiếng, phá vỡ bầu khí trầm mặc.

      "Nếu như rảnh rỗi, hãy tìm hiểu tình hình phát triển của công ty chút, diễn đàn nội bộ của công ty có tài liệu, có thể lên đó xem. Tôi bảo Abby tạo tài khoản của nhân viên cho em rồi, em có thể trực tiếp đăng nhập vào mật khẩu là sinh nhật của em. Chủ tịch Hà kỳ vọng rất lớn vào em, tôi chỉ có thể hướng dẫn em, còn em cần phải chủ động tìm hiểu và học tập, đừng phụ kỳ vọng của chủ tịch Hà.”

      xong, Cố An Thành liền nhắn địa chỉ của diễn đàn nội bộ vào máy tính của Hà Phỉ Phỉ. Hà Phỉ Phỉ ồ lên tiếng, mở diễn đàn ra, đăng nhập vào rồi tới phần giới thiệu vắn tắt sơ bộ về công ty. Trong lúc chờ load tài liệu xuống dạo websites chút, phát ra nhóm nhân viên thị trường trao đổi trong chat room.

      thanh công cụ có thể , trong chat room có hơn ba mươi người cùng online, náo nhiệt như vậy sao, chẳng lẽ tới chủ đề thú vị nào sao? nhàn rỗi và nhàm chán nên Hà Phỉ Phỉ cũng tham gia vào, đúng lúc thấy đoạn chat chuyện phiếm.

      Baby: tám cho mọi người biết chuyện cực kỳ xác thực! Bây giờ tôi ở cửa hàng Ngân Thái mua quần lót giúp cho boss 233333

      Bạn muốn lên trời: mẹ nó thiệt hay giả, người boss kia sao? Người cấm dục kia sao?

      Baby: sai, hhhh nhưng mà mua quần lót cho phụ nữ, các người xem ý này là ý gì! A ha ha ha ha ha tôi cười , trả lời được! Có lẽ chúng ta đoán đúng, người ta là người , cũng chơi trò ân ái trong phòng làm việc ha ha ha.

      Chú chó mạnh mẽ: kịch liệt như vậy sao, xé nát hết sao 23333 nhìn ra à nha, vị kia thường ngày nhìn áo mũ chỉnh tề có dáng vẻ rất nghiêm trang cơ mà.

      Hà Phỉ Phỉ thấy tám chuyện như vậy, dời mắt nổi rồi, tò mò chờ đợi tiếp tới đoạn sau. Cũng biết là vị quản lý cao cấp nào, sao lại xui xẻo như vậy, dẫn theo cả tình nhân về play ở trong phòng làm việc lại bị cấp dưới phát , cho ta trăm điểm luôn.

      Nhưng mà… Quang minh chính đại thảo luận chuyện riêng như vậy có chuyện gì chứ? lo lắng lỡ như cấp nhìn thấy sao?

      Hà Phỉ Phỉ tùy tiện đổi username, sau đó lên tiếng.

      Lão bát xinh đẹp vướng bẩn: chat room này thú vị 2333 bị cấp nhìn thấy phải làm sao! bị mời tới phòng làm việc uống trà chứ.

      Baby: , Tiểu Trần trong bộ phận trước kia là, xoá chat room trong máy vi tính của các sếp lớn rồi.

      Hà Phỉ Phỉ chậc chậc mấy tiếng, trong lòng cảm thán đây là những người phụ nữ nhàm chán và nhiều chuyện, chú ý tới địa chỉ của chat room này. nghiêm chỉnh suy nghĩ, chờ gom lại hết các chứng cứ, tố cáo với ông Hà về cái chat room này, vì nề nếp của công ty, diệt sạch các loại play! Ừ, chính nghiêm khắc và chính trực.

      chàng tương tư: đúng rồi Abby, đường về nhớ mua giúp tôi ly cà phê tám gram, hôm nay có dự án phải làm thêm giờ, cảm ơn nhiều.

      Baby: ok

      Hà Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn về hai câu này, trong lòng chợt loé lên cảm giác quái lạ. Abby? Cấp của Abby phải…

      Mẹ nó, là Cố An Thành mà!!!

      lại có thể play ở trong văn phòng! Hôm nay ở trong văn phòng cả ngày, sao lại biết vậy! ! !

      Đợi chút, đầu óc của Hà Phỉ Phỉ khựng lại trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại hai mươi phút trước Cố An Thành có ---- tôi bảo Abby mua quần để em thay rồi.

      …..

      nhờ Abby mua quần lót mà!!

      Hà Phỉ Phỉ cảm giác mình thể hiểu nổi Cố An Thành rồi, mua quần mua quần , tại sao lại còn muốn mua thêm cái quần lót? Khiến cho người ta hiểu lầm như vậy!! lặng lẽ nuốt ngụm máu vào lòng, cũng thể nhìn thẳng lên màn hình xem cuộc chuyện phiếm nữa rồi. Cái gì mà “xé nát”, cái gì mà “play trong phòng làm việc”…. hiểu chút nào hết! Hơn nữa bình thường phải suy nghĩ đầu tiên của con khi dì cả tới phải là cần thay quần sao? Trong đầu Abby nghĩ bậy gì vậy, ấy nhìn mà hiểu sao [Hình động vẫy tay]

      Vừa nghĩ tới việc trong suy nghĩ của nhân viên bộ phận thị trường trở thành nữ chính có cảm xúc mạnh mẽ trong phòng làm việc, Hà Phỉ Phỉ liền muốn xông ra và hét lên tiếng “Tôi là do dì cả tới, là dì cả tới mà thôi” để lấy lại trong sạch. Bàn tay run run thoát ra khỏi chat room đó, đồng thời trong đầu có suy nghĩ, có nên với ông Hà nhà mình chút là có nên đổi công ty khác để học tập .

      Sau khi tỉnh táo lại chút, Hà Phỉ Phỉ như đứng đống lửa. coi như xong, dù sao da mặt cũng dày, bị dựng chuyện dựng chuyện , nhưng mà vừa nghĩ tới Cố An Thành cũng bị đám phụ nữ ăn no rửng mỡ bình phẩm như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái chút nào. hề suy nghĩ nhiều, Hà Phỉ Phỉ liền gọi cú điện thoại cho ông Hà, nghiêm túc , “Chủ tịch Hà, con muốn đưa ý kiến, diễn đàn của công ty có số tài liệu tìm thấy, con nghi ngờ bị xoá mất rồi, xin hãy nhân viên kiểm tra lại trang web xem có vấn đề gì , chừng trang web bị hacker xâm nhập rồi.”

      Ông Hà: “Cái gì?? Ba con bây giờ ở bên ngoài nghe ca nhạc, nghe thấy gì hết, về nhà lại tiếp!”

      Hà Phỉ Phỉ thính tai nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng hát đinh tai nhức óc của tiếng hát Phượng Hoàng trong truyền thuyết, trầm mặc lúc, sau đó cúp điện thoại.

      cũng từ bỏ, mà trực tiếp danh tố cáo chat room.

      còn chưa bao giờ Cố An Thành thế này thế kia như vậy đâu.

      Rất nhanh, Abby trở lại. Sau khi Hà Phỉ Phỉ thay quần xong, nhìn thấy Cố An Thành vẫn bận rộn với công việc, do dự chút, vẫn nên tiếng hẹn gặp lại. Cố An Thành gật đầu, giọng nhàn nhạt : “ đường cẩn thận.”

      Hà Phỉ Phỉ chuẩn bị tìm Hướng Nhụy, kết quả tới nửa đường bị Abby gọi lại, “Hà Phỉ Phỉ đợi chút, tôi còn mua cho hai miếng dán giữ nhiệt nữa.”

      Hà Phỉ Phỉ quay đầu, nghi ngờ , “Mua cho tôi miếng dán giữ nhiệt? Hôm nay cũng lạnh tới mức đó mà.”

      Abby cười hì hì , “ phải là dì cả tới à, dán lên tốt hơn chút.”

      Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, “ phải là…”

      “Tổng giám đốc Cố bảo tôi mua quần tôi đoán ra ngay..., sau đó tôi còn cố ý đùa cùng với các đồng nghiệp.” Abby nở nụ cười rực rỡ, “Nhân viên phòng thị trường đều thích tám chuyện về tổng giám đốc Cố, bởi vì người ta vừa đẹp trai lại có tiền, thoả mãn tất cả những ảo tưởng của phụ nữ mà. Nhưng mà mọi người chỉ giỡn chút thôi, sau này có nghe thấy cái gì, ngàn vạn lần đừng tin là đó, tổng giám đốc Cố của chúng ta giữ mình rất trong sạch, tôi làm trợ lý cho ấy hơn năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy ấy dây dưa ràng với phụ nữ.”

      ra là chỉ là giỡn… Mẹ nó mình cười giống y như vậy, tôi đem tất cả các người tố cáo rồi [Hình động vẫy tay]

      Hà Phỉ Phỉ về đến nhà, thu dọn đơn giản chút rồi xuống dưới lầu ăn cơm tối.

      Hiển nhiên hôm nay ông Hà chơi rất vui vẻ, lúc ăn cơm còn ư ử hát theo giọng ca Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

      “Bà xã ~”

      Hà phu nhân ngước mắt lên mí mắt vén lên, “Ừ hử?”

      Hà Phỉ Phỉ cười thiếu chút nữa bị sắc. che miệng lại, rất vất vả mới nuốt xuống rồi bắt đầu vỗ bàn mà cười, “Ba mẹ, hai người ăn ý trăm phần trăm luôn, con sợ hai người kiêu ngạo đâu, đó.”

      Hà phu nhân cau mày, “Con con đứa, lúc cười mà đập đập bàn, ra dáng con gì hết.”

      Lão Hà cười híp mắt nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Con , hôm nay ở trong công ty như thế nào? Tiểu Cố có chăm sóc cho con ?”

      Hà Phỉ Phỉ qua loa: “Rất chăm sóc.”

      Hà phu nhân trúng tim đen, “Con ông khi nào cần người khác chăm sóc, nó khiến cho người khác nổi nóng là mừng làm rồi.”

      Hà Phỉ Phỉ vừa nghe, bất mãn , “Làm gì có ai con nhà mình như vậy, mẹ, đến cuối cùng con là cái gì của mẹ?”

      “Mẹ kiếp đầu óc tối dạ quá.”

      Hà Phỉ Phỉ: ….
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Canh hai
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Ăn xong cơm tối, giờ sau mỗi người ngả. Sau khi về phòng, Hà Phỉ Phỉ nằm ở giường quẹt quẹt vào Microblogging nửa tiếng, sau đó dậy tắm, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ gõ chữ ngày hôm nay.

      Bởi vì sợ mình phân tâm, cho nên lúc đánh máy đền tắt máy . Hôm nay làm cái gì cũng được thuận lợi, ngay cả viết văn cũng gặp khó khăn, hơn mười giỡ rưỡi khó khăn lắm mới viết xong chương , đăng bài lên, lúc này mới thả lỏng, thở ra hơi.

      mới khai hố cho truyện này, thành quả cũng tệ, khoảng năm vạn chữ, số lượt xem được hơn bốn ngàn rồi, kết quả như vậy tệ rồi. Hà Phỉ Phỉ định dùng nửa tiếng còn lại để nhắn trả lời độc giả, đến mười giờ bắt đầu đề tài tình cảm ngày hôm nay.

      Từng cái từng cái kéo xuống, nhìn muốn ngất xỉu, ngay sau đó có comment khiến chú ý, làm cho tinh thần chấn động.

      Nhận xét rất dài xoay quanh “Văn thối nát, tác giả thối nát” phát động cuộc thảo luận rất nghiêm túc, câu văn hùng hồn hơn ngàn chữ, giọng văn lưu loát, từ ngữ chau chuốt. Hà Phỉ Phỉ kéo xuống, cái bình luận dài kia kéo dài hơn ba mươi lượt trả lời, khỏi sững sờ chút, dù là bình luận rất tệ, độc giả cũng cao hứng như vậy chứ? nhìn kỹ lại, thậm chí còn phát ra bóng dáng của Kiều Hoa xinh đẹp ở trong đó.

      Bình luận thứ 4 【 Gió thổi mây trôi sông 】: chủ thớt có ý chút, đừng viết những lời nhục mạ tác giả, cũng thể thay đổi được tác giả viết rất tốt. tắm rửa, ngủ sớm chút .

      Tự nhiên khiến các độc giả nổi hứng lên bình luận ở phía dưới.

      Bình luận thứ 4【 Ta sợ ba 】: mẹ nó, giờ kinh động tới Kiều Hoa rồi! nhịn được nghĩ tới Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát

      Bình luận thứ 8【 vương bát bát khóc choáng váng tại nhà cầu 】: Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, Kiều Hoa thể tình đối với thím ba, xin hỏi cảm thấy như thế nào 【 mỉm cười 】

      Bình luận thứ 13【 kiều thẩm vương đạo 】: các người thấy cao trào của Bát Kiều rồi chứ? ràng là Kiều Hoa thích thím ba, từ khi thím ba còn là nhân vật ai biết tới ở bên cạnh thím ba rồi, mỗi lần xuất những bình luận chê bai, Kiều Hoa đứng ra phản bác lại, ràng là mỗi ngày đều thầm chú ý tới thím ba, tình sâu sắc như vậy, các người mắt bị mù mới nhìn ra?【 mỉm cười 】

      Bình luận thứ 19【 Kiều Hoa tôi 】: ha ha ha ha ha ha câu của Kiều Hoa trong nháy mắt giết chết chủ thớt, mơ mộng hão huyền Kiều Hoa vỗ vỗ tay, sau đó cười khe khẽ, , dám chê vợ ta, này đần độn nè. Ha ha ha ha ha ha cười té đái luôn rồi ! ! ! !

      Bình luận thứ 21【 gió thổi lạnh cái mông 】: lại trình diễn cái luân thường đạo lý của năm, bát kiều vs thím kiều, xin mời về đội 【doge】

      Bình luận thứ 22 【thiếu niên gà quay】: bình luận phía để cp ngược rồi, Kiều Hoa là tổng công, xin cám ơn.

      . . . . . .

      Hà Phỉ Phỉ trợn mắt lên cái, nhảy vọt qua bình luận này, đem những bình luận còn lại đọc cho hết, vừa nhìn thời gian, hơn mười giờ rồi.

      còn kịp thời gian để nghĩ đoạn ngắn, trong đầu Hà Phỉ Phỉ lên đoạn chuyện phiếm lúc ban ngày, vì vậy vừa cười khúc khích vừa đăng lên Microblogging.

      Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: có gương mặt dịu dàng chính trực, nhưng bất đắc dĩ lại bị thành người đàn ông xấu, đó là loại trải nghiệm như thế nào?

      Đăng lên Microblogging xong, Hà Phỉ Phỉ uống nước mật ong mà dì Trần đưa tới, đột nhiên nhớ tới vẫn chưa mua đồ chơi cho Đạt ca và Đạt muội, vì vậy vào cửa hàng đồ chơi, nghiêm túc và cẩn thận lựa chọn.

      Sau khi mua xong, Hà Phỉ Phỉ lướt qua số bình luận, suýt chút nữa cười đến tắt thở. Hiển nhiên chủ đề đen tối luôn có thể đưa tới những chủ đề đen tối ở mạng.

      Ta biết ngay vương bát chịu được đơn mà, mấy hôm trước đăng lên chủ đề mới lạ, rốt cuộc hôm nay cũng khôi phục lại phong cách trước kia【doge】 thể , tôi rất thích như vậy 【 mỉm cười 】

      Thể nghiệm chính là chỉ có thể nhìn vẻ mặt cao trào của ta【 Hình động vẫy tay 】

      Gió thổi mây trôi sông, Kiều Hoa, chẳng lẽ xấu 【 mỉm cười 】

      Nội bộ của Gió thổi mây trôi sông, Kiều Hoa mâu thuẫn rồi, mau ra đây cho mọi người biết, người rốt cục là người nào【 mỉm cười 】

      Thất bại gần đây, có phải vương bát tìm được lời văn phù hợp, cho nên với đăng lên Microblogging lời văn trống rỗng như vậy 【 Hình động vẫy tay 】

      Vương bát suy nghĩ nếu như Kiều Hoa xấu như vậy nên làm gì bây giờ 【 cười cry】

      Nếu Gió thổi mây trôi sông kém, đổi lại hãy chỉ đạo ta, hội bát kiều bày tỏ Kiều Hoa bao giờ dám thô bạo lại bạn đâu【doge】

      Hà Phỉ Phỉ nhịn được suy nghĩ tới bộ dạng tái mặt của Kiều Hoa khi thấy những lời này, nhất thời cười đến mức ngừng được.

      Dường như cùng lúc đó, Kiều Hoa cũng gửi bình luận.

      Gió thổi mây trôi sông v: cái đề tài này, cảm xúc của A Đại tương đối sâu. Mười dặm gió xuân bằng em, Lắm tiền nhiều của có phục hay . // Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: có gương mặt dịu dàng chính trực, nhưng bất đắc dĩ lại bị thành người đàn ông xấu, đó là loại trải nghiệm như thế nào?

      Mẹ nó!! Kiều Hoa là thâm hiểm đó!!! Câu đầu tiên chuyển chủ đề sang người của Lão Xuân và A Đại rồi, Hà Phỉ Phỉ nhịn được bày tỏ khâm phục.

      Quả nhiên, đám người mạng lập tức bị dời chú ý.

      Mẹ nó nếu như mà giáo viên ngữ văn của tôi còn sống, ý tứ của những lời này có phải là: Lão xuân rất lắm tiền, nhưng khả năng lại kém; A Đại thử qua, hết sức hối hận [cười cry]

      Ha ha ha ha ha ha ha bí mật đen tối của Lão Xuân che giấu được nữa rồi, nhanh chóng nhìn lại những vụ cưỡng gian Microblogging của ta 23333

      Đồng thời đưa bình luận lên, hoặc là Kiều Hoa coi trọng bình luận của Vương Bát, hoặc là đặc biệt quan tâm, hơn nửa đêm, các người ngọt ngào chết mất [Hình động vẫy tay]

      Những người cao sang loạn, các người định cả bốn người cùng thoát khỏi nhóm sao [mỉm cười]

      Kiều Hoa, vương bát chịu được đơn, biết phải làm như thế nào sao [doge]

      Ít sáo rỗng chút, chân thành nhiều hơn chút. Kiều Hoa mau, thím ba và vương bát cùng rơi xuống nước cứu người nào [mỉm cười]

      Hà Phỉ Phỉ nhịn được đọc những bình luận khen, sau đó lướt qua lượt Microblogging di dời chú ý.

      Mười dặm gió xuân bằng em v: tôi phục [mỉm cười] các người cưỡng ép tôi sao!! Hơn nữa em Đại thử qua khi nào!!! // Lắm tiền nhiều của có phục hay v: Lão xuân rất lắm tiền, nhưng khả năng lại kém; A Đại thử qua, hết sức hối hận. Nhìn tới nhìn lui, tôi quyết định loại trừ câu này [mỉm cười] // Gió thổi mây trôi sông v: cái đề tài này, cảm xúc của A Đại tương đối sâu. Mười dặm gió xuân bằng em, Lắm tiền nhiều của có phục hay . // Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: có gương mặt dịu dàng chính trực, nhưng bất đắc dĩ lại bị thành người đàn ông xấu, đó là loại trải nghiệm như thế nào?

      Dường như Hà Phỉ Phỉ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hỏng bét của Lão Xuân, bị đám người hâm bộ bình luận là “Bí mật của Lão Xuân bị bại lộ, tất cả chúng tôi đều biết khả năng của rất kém”, nhịn được mà cảm thấy đau lòng cho Lão Xuân.

      Lúc này, tin nhắn mới lập tức lên.

      Hà Phỉ Phỉ mở nhóm lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Lão Xuân phát điên.

      Lão Xuân ca: vương bát! Kiều Hoa! Em Đại! Tất cả đều ra đây cho tôi!!! Khốn kiếp, tôi tức sôi ruột sôi gan lên rồi đây, các người phơi bày bí mật kém cỏi của tôi ra, sau này sao tôi có thể trêu chọc mấy em được nữa!! đúng, căn bản khả năng của tôi hề kém cỏi!! Đều là mấy người lung tung! Mấy người vu oan cho tôi!!!

      Sau lại còn kèm theo mấy hình động dậm chân và khuôn mặt khóc lớn.

      Vương Bát Chi Khí: tên đàn ông con trai mà giữa đêm khuya la lớn như vậy, lại còn dậm chân khóc rống lên như vậy, giống như là phát bệnh thần kinh, làm hàng xóm thức giấc. Rốt cuộc ta xảy ra chuyện gì? ta có thế nào người ta mới biết chuyện cũ chứ? Hoan nghênh ghi lại , rồi cùng nhau vào thế giới nội tâm của người bệnh thần kinh. [mỉm cười]

      A Đại: này, thần linh ơi, chỗ này có người bị phát bệnh, mau đưa nhanh chút. Đừng bỏ qua điều trị, chúng tôi tự chăm sóc mình tốt, ăn no uống say, cứ yên tâm ở lại bệnh viện đừng suy nghĩ cho chúng tôi xd

      Ba Đạt: đồng ý.

      Lão Xuân ca: [Hình động vẫy tay] Kiều Hoa, lại có thể đứng cùng phe với bọn họ, thể vì nàng dâu của mình mà chơi xấu em chứ!!!!

      A Đại: ơ ơ ơ thể diện lớn quá nhỉ, em có thể đổi, nàng dâu có thể đổi sao [mỉm cười]

      Vương Bát Chi Khí: làm sao mà tôi lại trở thành nàng dâu của Kiều Hoa vậy, tôi vẫn là chưa chồng đó nha [cười cry]

      Ba Đạt: đừng nghe bọn họ lung tung.

      Lão Xuân ca: Hey hey hey, đừng có mà ân ái trắng trợn như vậy, loá mắt chết mất thôi, tôi đây vẫn chưa tính toán sổ sách ràng với các người đâu!!

      A Đại: người chỉ có năm phân có quyền gì cả.

      Lão Xuân ca: mẹ kiếp, tôi đây có tiền!

      A Đại: chỉ có năm phân.

      Lão Xuân ca: ông đây có dáng vẻ rất đẹp trai!

      A Đại: chỉ có năm phân.

      Lão Xuân ca: Ông đây dáng dấp cao lớn! Nụ hôn đầu tiên vẫn còn tồn tại!!

      A Đại: chỉ có năm phân.

      Lão Xuân ca: dám câu khác [mỉm cười]

      A Đại: đàn ông Trung Quốc trung bình đều là mười ba phân.

      Lão Xuân ca trầm mặc lát, sau đó, gửi tin nhắn bằng giọng tới.

      Mặc dù bọn họ ồn ào náo động lâu như vậy, nhưng mà cũng chưa bao giờ chuyện bằng giọng , Hà Phỉ Phỉ nhịn được tò mò muốn biết giọng của Lão Xuân ca như thế nào, vì vậy điều chỉnh thanh lớn lên, mở giọng lên.

      “Em Đại, đáng bị đánh đòn, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi cho ba người biết tay.”

      Giọng kia trầm thấp mà dồi dào từ tính, hơi khàn khàn nhưng lại rất hấp dẫn. Mang theo chút dở khóc dở cười và giọng có chút cưng chiều, khiến cho Hà Phỉ Phỉ nhịn được mà đỏ lỗ tai lên, A Đại lại càng mất lúc lâu cũng phản ứng kịp.

      Vương Bát Chi Khí: mẹ nó!! giọng của Lão xuân vô cùng dễ nghe!!! Tôi thấy có lỗi vì những điều ra trước đó, tôi hoàn toàn tin tưởng chính trực ngay thẳng!!! [hoa hồng]

      Lão Xuân ca: [Đắc ý] [Đắc ý] [Đắc ý]

      Ba Đạt: … Đắc ý cái gì? [xem thường]

      xong, Kiều Hoa cũng gửi đoạn giọng lên.

      “Ai mà có giọng hay chứ.”

      trầm thấp và chính chắn thể so với Lão Xuân, giọng của Kiều Hoa trong trẻo dễ nghe, giọng bình thản lại nhàng như gió xuân hiu hiu thổi, nhưng mà vì chất lượng thanh tốt, lại cộng thêm giọng của lớn, cho nên nghe được lắm.

      Hình như nghe có chút quen tai… Chẳng lẽ những giọng dễ nghe đều na ná giống nhau? Hà Phỉ Phỉ cũng để ý nhiều, chỉ lăn qua lộn lại nghe lại giọng của hai người rất nhiều lần.

      Vương Bát Chi Khí: mẹ nó, nghe các người chuyện đều rất kiên định, làm thế nào đây [cười cry]

      Lão Xuân ca: Kiều Hoa có ý gửi giọng để quyến rũ đó, ta chờ thượng ta [mỉm cười]

      A Đại: trong lòng của Kiều Hoa muốn là: nên bởi vì tôi là Kiều Hoa mà thương tiếc tôi, cứ mạnh tay mà bẻ hoa [mỉm cười]

      Lão Xuân ca: quần cởi, chờ phát trực tiếp.

      Hà Phỉ Phỉ cười đến mức ngừng được, muốn trêu chọc Kiều Hoa, vì vậy cũng xuôi theo lời của hai người kia.

      Vương Bát Chi Khí: Kiều Hoa, đồng ý ở dưới người của tôi ư, hội Bát Kiều chờ phát trực tiếp kìa 23333

      Qua lúc lâu, Hà Phỉ Phỉ cũng có chút buồn bực vì lần này hình như đùa giỡn quá trớn rồi, chẳng lẽ khiến Kiều Hoa tức giận cho nên Kiều Hoa mới trả lời lại.

      Ba Đạt: đồng ý.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :