1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, Thanh mai trúc mã] Tình nhân màu hồng - Đình Nghiên (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 10.2
      Edit: Huyền XD

      « Dạ.. » Tâm tình Uông Vịnh Đại nổi sóng dữ dội, đôi mắt trong trẻo, lanh lợi dâng lên tầng hơi nước.


      « Con muốn về cùng hai người. »


      muốn xác định thân thế của mình phải cần thêm chứng cứ !


      Chỉ là từ lần gặp đầu tiên, rất thích vị phu nhân quý phái này, hai người có lông mày giống nhau, bất kỳ ai nhìn đều cảm thấy bọn họ là mẹ con, thể nghi ngờ.


      « Chúng ta đưa con về. »


      Giọng Uông Thế Hiền khàn khàn, ánh mắt thâm thẳm nhìn .


      « Đại Nhi….con nhất định là con của mẹ, sai đâu. » Từ Á Tuyền bước đến, tới nắm tay « Tay con lạnh quá, máu tuần hoàn tốt, con ở bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực rồi. »


      Đôi mắt ngấn lệ của khẽ chớp. dòng nước ấm chảy quanh trái tim Uông Vịnh Đại, cũng cần che giấu gì nữa, hai dòng nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống.


      « , chúng ta về nhà »


      Uông Thế hiền cũng cầm tay kia của , còn giúp cầm hành lý, đưa đến chỗ để xe.


      Ở Uông gia có rất nhiều búp bê, còn có nhiều ảnh khổ lớn của trẻ con.


      « Đây đều là đồ chơi chúng ta mua cho con…, hồi con rất xinh, còn rất đáng , người nào gặp cũng thích. »


      « Bố mẹ rất nhớ con, bởi vì chăm sóc chu đáo nên lạc mất con, chúng ta muốn sinh tiếp vì chúng ta chỉ cần con trở về. »


      « Những bức ảnh của con mỗi giây mỗi phút đều nhắc rằng mẹ phải là người mẹ tốt….. »


      Nghe vợ chồng Uông Thế Hiền mỗi người câu, chóp mũi Uông Vịnh Đại cay cay, muốn chuyện nhưng chưa kịp rơi nước mắt.


      Nước mắt càng rơi, càng thêm xúc động, hai mắt đẫm lệ nhìn Từ Á Tuyền.


      « Đại Nhi, con ……lại đây. »


      Từ Á Tuyền tiện lại, ngồi sô pha đợi tới, ôm chặt vào lòng.


      Uông Vịnh Đại cắn mạnh môi dưới, nhưng mong ước gặp lại người thân quá nóng cháy, tuỳ ý để mặc nước mắt điên cuồng chảy xuống.


      Từ Á Tuyền cũng rơi nước mắt vui mừng.


      « Mẹ… » Uông Vịnh Đại dùng mũi gọi .


      « Con gọi mẹ là gì ? » Từ Á Tuyền giật mình.


      « Mẹ. »Uông Vịnh Đại gọi lại lần nữa.


      « Mẹ cuối cùng cũng tìm được con rồi ! Mẹ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được con trở về gọi tiếng mẹ ! »


      Từ Á Tuyền rơi nước mắt như mưa, còn Uông Vịnh Đại trong lòng bà cảm động đến nghen ngào khóc thành tiếng.


      Giọng đầy mong chờ của Uông Thế Hiền cũng cất lên : « Đại Nhi….con có thể gọi bố tiếng bố ? »


      « Bố… » khẽ gọi, quay người nhào vào ngực ông.


      Từ Á Tuyền nén nước mắt, vui mừng nhìn cảnh gia đình bà đoàn tụ.


      Con của bà cuối cùng cũng trở về rồi, tốt quá.


      « Đại Nhi, sao con lại mình lang thang đường ? » Từ Á Tuyền quan tâm hỏi han.


      Uông Vịnh Đại bắt đầu kể lại những việc mình gặp phải trong những năm qua, vừa kể, nước mắt lại vừa rơi. chưa từng tâm với ai, nhưng tại có người để nghe rồi, mỗi lần nhắc đến nỗi đau trong lòng, lại nghẹn ngào nhưng nhất định muốn kể ra cho hết.


      Từ Á Tuyền nghe xong chuyện tình Uông Vịnh Đại, bốn mắt giao nhau, bà thầm suy nghĩ.


      Uông Thế Hiền hỏi con : « Hôm nay là ngày cậu ta kết hôn ? »


      nở nụ cười đắng chát, nước mắt lại lần nữa rơi xuống : « Đúng vậy. »


      « Con cậu ta, đúng ? »Từ Á Tuyền giọng hỏi.


      « Vâng. » Uông Vịnh Đại gật đầu.


      « Hai đứa rất nhau ? »


      « Vâng, nhưng con đẩy ấy cho người khác rồi, kịp nữa… » tuyệt vọng nhắm mắt, nén nước mắt sắp tràn ra.


      « Bọn họ còn chưa kết hôn, con còn cơ hội. »


      « được…..Chu Uyển Du là người vô tội, con thành toàn cho bọn họ, nên ăn được đạp đổ như vậy. »


      « Con hối hận ? Ngoài cậu ta ra, con còn có thể chấp nhận người khác nữa sao? »


      « Con….con muốn kết hôn, cũng muốn quen bạn trai mới.. » đau khổ và chua xót .


      « Hôn lễ của cậu ta cử hành ở đâu ? Chúng ta muốn dự, mẹ muốn xem cậu ta là loại đàn ông như thế nào mà lại khiến con phải trả giá nhiều như vậy. »


      « …..con muốn . » lùi lại


      “Con sợ nhìn thấy cảnh bọn họ hạnh phúc bên nhau sao?”


      dùng im lặng thay cho lời đáp.


      Đúng! sợ! cực kỳ sợ!


      sợ tự chủ được tỏ tình với Hàn Thiếu Đình, sợ mình tự chủ được mà cướp về.


      có thể nhưng cũng thể!


      “Chúng ta dự định sang Nhật Bản định cư, con là con của chúng ta, sau này cũng cùng chúng ta sang đó. Lần này có thể là cơ hội cuối cùng con nhìn thấy Hàn Thiếu Đình, lễ nào con muốn sao?”


      “Bố, mẹ, hai người muốn định cư ở Nhật Bản sao?”


      “Chúng ta đợi qua Giáng Sinh sang bên đó.”


      “Nhanh vậy ư.”


      “Con muốn cùng chúng ta ?”


      Ở đây chỉ toàn những nỗi thương tâm và khổ sở.


      “Con muốn .”


      “Vậy con muốn gặp Hàn Thiếu Đình mà con kia lần cuối sao?”


      Uông Vịnh Đại nhắm mắt lại. Gặp mặt lần cuối? Cổ họng như bị bóp chặt, thể hô hấp nổi.


      Muốn! muốn gặp !


      muốn chúc hạnh phúc!
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Kết thúc
      Edit: H.


      Hôn lễ…


      mặt Hàn Thiếu Đình thể nào tìm thấy được vui mừng của chú rể mà thay vào đó là thái độ khó chịu, vẻ mặt phiền chán.


      Hôn nhân vì lợi ích….cái giá phải trả là nửa đời sau của .


      căn bản là Chu Uyển Du, cho dù là sau khi kết hôn, cũng dồn toàn tâm toàn lực của mình vào công việc bác sĩ, nếu phải công ty nhà họ Hàn là sinh mệnh của ba mẹ, cũng phải chịu nỗi ấm ức này.


      Chu Uyển Du biết sau khi kết hôn, chỉ có thể lạnh nhạt và kính trọng nhau. Cho danh phận là thứ duy nhất có thể làm được.


      Chu Uyển Du ngồi ở trong phòng, nhìn vào bóng dáng mặc áo trắng trong gương, khó nén được cảm xúc vui sướng của dâu sắp gả.


      lát nữa, Hàn Thiếu Đình đến rước dâu!


      “Đinh…”Tiếng điện thoại vang lên.


      biết rằng, khi nhận điện thoại, mộng đẹp của vỡ tan...


      Hàn Thiếu Đình cùng đoàn xe chậm rãi xuất phát từ nhà họ Hàn. đường , đoàn xe thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.


      quan tâm.


      dâu phải là Uông Vịnh Đại mà , lấy ai cũng quan tâm.


      Cho dù đêm nay là đêm tân hôn, cũng muốn ở cùng Chu Uyển Du, muốn tìm Uông Vịnh Đại, chỉ có mới là vợ của .


      Ngồi trong xe, lấy di động gọi cho Uông Vịnh Đại.


      Lại tắt máy!


      Từ buổi tối hôm qua, sau khi lặng lẽ rời , thể liên lạc được với nữa.


      muốn rời khỏi ! cho phép, tuyệt đối cho phép!


      Dựa vào hiểu biết của đối với , nhất định trốn ở nơi nào đó mà khóc.


      Người tốt bụng luôn nghĩ cho người khác như ….Bảo làm thế nào mà quan tâm cho được? Làm thế nào mà đây?


      Xe đột ngột dừng lại.


      “Có chuyện gì?”


      “Phía trước bị tắc đường, có rất nhiều xe chắn đường chúng ta.”


      “Sao có thể như thế?” Ông bà Hàn buồn bực.


      “Gọi Hàn Thiếu Đình ra đây!” Bên ngoài xe có tiếng kêu gào.


      “Ba, mẹ đừng lo lắng, con xuống xem chút.” Hàn Thiếu Đình trấn an ba mẹ.


      “Tôi là Hàn Thiếu Đình.” xuống xe, dáng dấp cao ngất tuấn làm đối phương phải ngừng lại để tán thưởng.


      “Ừ. tồi! Hôm nay muốn kết hôn?”


      “Bây giờ tôi đón dâu, nếu như có việc gì khác, xin đừng cản trở giờ lành của tôi.”


      “Ta là cha ruột của Vịnh Đại, nó muốn gặp .”


      ấy ở đâu?” trong lòng Hàn Thiếu Đình nóng như lửa đốt.


      theo tôi!” Uông Thế Hiền dẫn lên xe.


      “Thiếu Đình…con muốn đâu? Con phải rước dâu!” Vợ chồng ông bà Hàn thấy mọi việc trở nên kỳ lạ, nhanh chóng chạy tới.


      Xe khởi động, Uông Thế Hiền ra hiệu cho tài xế hạ cửa kính xe xuống, Hàn Thiếu Đình thò đầu ra, “Con đến thẳng đến lễ đường sau, đón dâu thay con !”


      “Sao lại có thể? Hoang đường!” Ông Hàn tức giận khẽ mắng.


      “Thiếu Đình…” Bà Hàn gọi.


      Uông Vịnh Đại đứng lặng trong sân nhà như suy nghĩ gì đó, lễ phục trắng muốt khiến trở nên vô cùng thuần khiết, tựa như là tiên nữ hạ phàm.


      Hàn Thiếu Đình si mê nhìn , bên phông nền thiên nhiên mỹ lệ, thanh khiết, quý phái, kiều như nàng tiên.


      “Vịnh Đại!”


      Uông Vịnh Đại nhìn gương mặt tiều tụy u buồn nhưng vẫn mất nét thâm tình, tuấn tú của , nước mắt nhịn được lại dâng lên nơi khóe mắt.


      có thể nhìn thấy được tình cảm chân thành từ trong mắt của , đời này, có cái gì quan trọng hơn nữa đây?


      “Thiếu Đình…” Nước mắt rơi xuống, lao thẳng vào trong vòng tay của .


      Đây là tiếng tim đập của …Tiếng tim đập mạnh mẽ, vững chắc trầm ổn!


      Hàn Thiếu Đình ôm chặt lấy , nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong đôi mắt lóng lánh ánh nước của .


      “Chúng ta đừng chia lìa nữa có được ? Em chịu nổi…” Mũi của chua xót, nhịn được hít hít mũi, dùng giọng mũi .


      vốn muốn chúng ta xa nhau, chỉ muốn cưới em.”


      “Xin lỗi…Thiếu Đình, là em ngu ngốc, là em hiểu chuyện…Là lỗi của em, là do em đủ can đảm để theo đuổi tình , đủ can đảm để tin tưởng và em có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đấu tranh, em…”


      cầm lấy tay của , đặt nụ hôn khẽ lên đó, “Đừng nữa.”


      “Em muốn , em muốn kết hôn, sau này chúng ta có muốn gặp mặt nhau cũng rất khó khăn…Em tìm được cha mẹ của mình, họ muốn em cùng với bọn họ qua Nhật Bản định cư.”


      ! được !” cầm chặt tay của , giọng trở nên nghẹn ngào “ quen sống bên cạnh em, quen mỗi ngày có thể thấy em, thói quen đó của được tạo ra bởi em, bởi nên trở thành thói quen, em làm sao có thể bỏ ? Em đồng ý ở lại bên cạnh !”


      “Thiếu Đình…Em còn cách nào nữa! Nhìn hai người ngọt ngào, ân ái em ghen tị đến chết mất!” Nước mắt chảy xuống, cả người phát run, bình thản “Thiếu Đình, em chúc hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!”


      “Em đừng lại ép buộc , ấy, hôn nhân có tình làm sao có thể hạnh phúc được.”


      phải có câu “Lâu ngày sinh tình” sao? Chỉ cần em ở đây, từ từ, tiếp nhận ấy”


      chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn cùng với Chu Uyển Du. Kết hôn với ấy, cả ba người chúng ta đều đau khổ! Sao lại phải vì công ty của ba mà đánh mất tình của chính mình chứ?” biết làm thế nào quát.


      “Thiếu Đình…” Lòng trăn trở rất nhiều tình cảm, rất nhiều gút mắt.


      “Bố có thể giúp đỡ cho công ty nhà họ Hàn!” Ngồi nhìn lát, lúc này Uông Thế Hiền mới chen vào.


      “Bố….” Uông Vịnh Đại khẽ kêu lên tiếng. “Chuyện đó cần rất nhiều tiền…”


      “Tập đoàn quốc tế Thế Hiệp là do tay bố dựng lên, con bố đủ tiền sao?”


      Hàn Thiếu Đình mặc dù chuyên tâm vào y học, nhưng đối với tin tức ở thương trường cũng có nghe qua, “Bác chính là giám đốc Uông?”


      “Đúng vậy.”


      “Bố, bố muốn giúp bọn con?” Đôi mắt của Uông Vịnh Đại vì vui sướng mà sáng rỡ lên.


      “Bố giúp đứa con ngốc này của mình phải giúp ai đây?” Uông Thế Hiền giễu cợt.


      “Nhưng mà… được! Uyển Du, ấy…”


      “Tôi ở đây!” Chu Uyển Du mặc váy cưới ra từ sau gốc cây, phía sau còn có Từ Á Tuyền khập khiễng.


      “Uyển Du? Mẹ? Chuyện gì xảy ra vậy?” Uông Vịnh Đại vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. “Mẹ, người bị thương còn chưa khỏi lại đâu thế?”


      giúp con của mẹ tìm tình .”


      ra, vợ chồng nhà họ Uông nghe xong tình sử chua xót của Uông Vịnh Đại liền thúc giục về phòng nghỉ ngơi, rồi hai người mới bàn tính, phân công cùng nhau hành động.


      Từ Á Tuyền lấy được số của Chu Uyển Du từ trong điện thoại của Uông Vịnh Đại, gọi điện cho ấy, chỉ câu: “ muốn có hôn nhân hạnh phúc sao? Tôi cho .”


      Chu Uyển Du hoài nghi, nhưng vẫn quyết định ra ngoài, thế là từ cửa sau chạy ra, ngồi vào trong xe Từ Á Tuyền chuẩn bị sẵn.


      Dọc đường , Từ Á Tuyền kể hết tình cảm của Hàn Thiếu Đình và Uông Vịnh Đại cho , còn đưa tới sân nhà họ Uông, yên lặng chờ xem mọi thứ.


      Đau đớn kịch liệt, khổ sở cùng với ghen tị đâm sâu vào trái tim của Chu Uyển Du, thấy được họ là cặp nam nữ nặng tình, mà , tựa như mà con dao…


      , là bọn họ tự tay hủy tình của , hôn nhân của !


      Mặt của Chu Uyển Du trở nên vặn vẹo, giơ tay tát Uông Vịnh Đại.


      Thế nhưng Hàn Thiếu Đình lại đứng chặn ở trước.


      “Muốn đánh hãy đánh , đừng đánh Vịnh Đại.”


      “Thiếu Đình!” Uông Vịnh Đại đau lòng nhìn dấu tay đỏ ửng mặt .


      che chở cho ấy như vậy? kết hôn với em nhưng trong lòng lại có người phụ nữ khác?” nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc ngổn ngang.


      xin lỗi! Người chính là ấy, cho tơi bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.”


      “Em sao? Thế dịu dàng trước đó của là cái gì? Là hư tình giả ý sao?”


      Hàn Thiếu Đình im lặng.


      Chu Uyển Du đau lòng đến cực điểm, khóc mà chỉ cười, tiếng cười đầy thê lương, tiếng cười mang theo những giọt nước mắt, “ tôi, vậy kết hôn với tôi làm gì? Tôi muốn kết hôn với , muốn kết hôn với người tôi!”


      quay người chạy , muốn tiếp tục nhìn hình ảnh chói mắt đó nữa.


      “Uyển Du…”


      “Đừng đuổi theo, để cho ấy .” Hàn Thiếu Đình ôm .


      “Nhưng mà…”


      có nhưng mà, trở ngại lớn nhất của chúng ta được giải quyết, cho phép em lại mềm lòng, lại bởi vì thương xót cho người khác mà làm khổ chính mình… Chúng ta thiếu chút nữa bỏ lỡ hạnh phúc của bản thân, đừng gọi ấy lại.”


      “Thiếu Đình, ấy .”


      ấy!” gầm lên.


      “Thiếu Đình, em cảm thấy có lỗi với ấy…”


      ấy tìm được tình của mình! Em đừng quan tâm ấy nữa, quan tâm đến chuyện của chúng ta ! dâu của chạy mất rồi, em bây giờ nên làm gì đây?” cười như cười nhìn chằm chằm .


      “Làm gì…Phải làm gì?” lắp bắp .


      “Em phải đền cho dâu khác!Thế nào, có đồng ý ?”


      “Em? Em…đồng ý!” Uông Vịnh Đại cười tươi như hoa.


      “Vậy còn chờ cái cái gì? Cha xứ trong lễ đường sắp đợi hết nổi rồi” ôm lấy “Bác trai, bác , chúng ta nhanh đến lễ đường .”


      “Thiếu Đình, để em tự … em bị người ta cười đó.” Mặt đỏ bừng.


      “Ở đây đều là người nhà, sao cả.”


      Vợ chồng ông bà Uông nhìn thấy kết thúc viên mãn như vậy nên rất là hài lòng, mặc dù hơi có lỗi với Chu Uyển Du nhưng tình cảm vốn ích kỷ, để nhận ra sớm cũng tốt, sau này đỡ khổ hơn.


      “Nhanh! Chúng ta phải vào lễ đường…”


      Hàn Thiếu Đình nôn nóng, bất đắt dĩ trước đó làm chậm trễ rất nhiều thời gian của .


      “Thiếu Đình! Để em xuống …”


      Chiếc xe lần thứ hai được khởi động, chạy đến lễ đường, cùng chứng kiến tình chân thành của bọn họ.


      Trong xe, tràn ngập tình ý nồng nàn …


      Tình , khi đến là mãi mãi.


      - HẾT –

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :