1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, Thanh mai trúc mã] Tình nhân màu hồng - Đình Nghiên (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 8.1
      Edit: H.


      “A a a….”


      Là ai hét?


      Uông Vịnh Đại và Hàn Thiếu Đình bốn mắt nhìn nhau, rồi tự chủ nhìn về phía cửa phòng tắm.


      Chu Uyển Du như bị sét đánh, mặt trắng bệch. Tiếng la hét cuồng loạn của ấy cách đó mấy km cũng có thể nghe được.


      Đêm khuya, Chu Uyển Du muốn về nhà, trước khi về lại muốn toilet. Sau đó, lại muốn xem tình hình của Uông Vịnh Đại, phát cửa khóa liền chủ động tiến vào. Lại thấy quần áo tán loạn sàn nhà.


      “Đây phải là…quần áo của Thiếu Đình sao?” giọng , hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ lên trong đầu. lại tự lừa dối bản thân, muốn tin vào những suy nghĩ đó.


      lại phát trong phòng tắm có tiếng nước chảy…


      phải là Uông Vịnh Đại tắm rồi ngủ quên chứ? sợ hãi nghĩ.


      Chu Uyển Du đóng cửa, phát cửa phòng tắm cũng khóa.


      gì, mở cửa ra.


      “A….”


      Chấn động. Thương tâm. Chua xót. Bối rối. Trong mắt Chu Uyển Du, nước mắt nhanh chóng rơi xuống ngừng.


      Trong phòng tắm, cà người Hàn Thiếu Đình và Uông Vịnh Đại dính chặt với nhau. Hàn Thiếu Đình ôm Uông Vịnh Đại càng chặt, tức giận trừng mắt quát Chu Uyển Du: “Đóng cửa lại!”


      Chu Uyển Du nghĩ tới mắng , càng đoán được Uông Vịnh Đại cùng với chân —— Hóa ra bộ dạng thanh thuần non nớt ấy cũng chỉ là gạt người!


      hốt hoảng che mặt rời ….


      “Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?” Bà Hàn vội vã chạy vào.


      “Có chuyện gì vậy? Làm sao con lại khóc?” Ông Hàn cũng tới.


      Chu Uyển Du chỉ ngón tay về phía phòng tắm, hai mắt đẫm nước, “Hai người tự mình nhìn !”


      Quá dơ bẩn, quá vô sỉ!


      Ông bà Hàn liếc mắt thấy trong phòng Uông Vịnh Đại quần áo nam nữ loạn xạ, trong lòng liền ràng, sắc mặt cực kỳ khó coi.


      Bà Hàn giữ chặt tay Chu Uyển Du, ngừng giải thích với . Chu Uyển Du tan nát cõi lòng, thống khổ chịu được, vùng ra khỏi tay bà Hàn, ôm hận rời .


      Ông Hàn lần đầu tiên giận dữ trừng Uông Vịnh Đại. Ánh mắt của ông nghiêm nghị nhìn thẳng vào sâu trong mắt Uông Vịnh Đại, khiến Uông Vịnh Đại rùng mình cái.


      Ông Hàn chuyển ánh mắt sang người Hàn Thiếu Đình, “Cho hai người mười phút, mặc quần áo tử tế rồi xuống lầu gặp ta!”


      “Con phải lấy Chu Uyển Du.” Ông Hàn quyết đoán ra lệnh.


      Hàn Thiếu Đình bướng bỉnh “Ngoại trừ Vịnh Đại, con lấy bất kỳ ai.”


      Ánh mắt khinh thường của ông bà Hàn lập tức nhìn về Uông Vịnh Đại, lặng lẽ hít khí, buộc chính mình phải đứng thẳng. Nhưng cũng có cách nào khống chế được mồ hôi lạnh trán, cách nào chế được cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân truyền lên làm cho toàn thân run rẩy.


      Hàn Thiếu Đình cầm lấy tay Uông Vịnh Đại, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay đổ mồ hôi lạnh của , “ ấy là người duy nhất con muốn lấy.” sợ mà nhìn thẳng vào bố mình.


      Vẻ mặt của ông Hàn lập tức biến đổi, hung hăng nhìn , “ ta có gì tốt? Thứ nhất có tiền, thứ hai có gia cảnh, ta giúp được gì cho mày? Chu Uyển Du có tiềm lực kinh tế, có thể giúp chồng, đối với mày cũng tình thâm nghĩa trọng, gia cảnh cùng với nhà họ Hàn chúng ta cũng môn đăng hộ đối, vẻ ngoài cũng xứng đôi với mày, mày còn vừa ý cái gì?”


      Uông Vịnh Đại sợ hãi , “Thiếu Đình, đừng vì em mà cãi nhau với bác trai…”


      Hàn Thiếu Đình dịu dàng nhìn , “ chỉ những gì mình nghĩ.”


      Bà Hàn lạnh lùng nhìn Uông Vịnh Đại “Nhất định là do gì đó với Hàn Thiếu Đình, nếu sao Thiếu Đình có thể bảo vệ như thế? Đừng giả bộ yếu đuối điềm đạm đáng nữa, cái loại phụ nữ tâm địa rắn rết này!” Bà giương nanh múa vuốt.


      Uông Vịnh Đại sợ tới mức tái nhợt mặt mày, kinh ngạc khủng hoảng, mặt còn chút máu, bị vẻ mặt ngoan của bà Hàn làm cho sợ hãi, vội vàng trốn phía sau Hàn Thiếu Đình.


      “Mẹ, mẹ được bắt nạt ấy!”


      “Ngồi xuống đây,bình tĩnh chút.”Ông Hàn cau mày, gọi vợ mình lại.


      “Hai đứa cũng ngồi xuống .” Ông Hàn uy nghiêm .


      “Thiếu Đình, bây giờ định giải quyết chuyện giữa và Chu Uyển Du, Uông Vịnh Đại thế nào?”


      Hàn Thiếu Đình nhíu mày, mím môi thành đường thẳng, rơi vào trạng thái trầm mặc, im lặng gì.


      Ông Hàn nhăn mặt, bà Hàn trong lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt Uông Vịnh Đại tái nhợt, nước mắt tự chủ được rơi xuống.


      “Từ đầu tới giờ, con đều có ý nghĩ muốn kết hôn với Chu Uyển Du, con cũng thương ấy.” Hàn Thiếu Đình bình tĩnh lên tiếng.


      Bà Hàn tức giận mắng Uông Vịnh Đại, “Đều do ! Đều do cái con hồ ly tinh này, lại gì với Thiếu Đình, đều do ! biết ? Nhà họ Hàn sắp phá sản, nếu có nhà họ Chu giúp đỡ nhanh nhất là tháng sau, cổ phiếu của xí nghiệp nhà họ Hàn mất giá, ngân hàng đến niêm phong, công ty đóng cửa…”


      Bà Hàn vừa vừa chảy nước mắt, xúc động cùng chua xót.


      Uông Vịnh Đại khiếp sợ, trong mắt ánh lên vẻ u sầu bi thương, giọng nghẹn ngào: “ xin lỗi…con biết…”


      đương nhiên biết, biết cái gì hết! Bây giờ chỉ có đám hỏi với nhà họ Chu mới có khả năng cứu lại xí nghiệp của nhà họ Hàn, nếu Chu Uyển Du muốn kết hôn cùng Hàn Thiếu Đình công ty …” Bà Hàn khóc thành tiếng.


      Ông Hàn thở dài hơi, “Tôi muốn đem công ty kinh doanh tốt rồi mới giao cho Thiếu Đình tiếp tục quản lý, nhất thời nổi lên lòng tham đầu tư, sử dụng hết vốn xoay vòng…lần này tôi cảm thấy nắm chắc, thế nhưng…” lại giẫm lên vết xe đổ.


      Ông Hàn lắc đầu, muốn thêm nữa.


      “Ba, kết hôn với Chu Uyển Du là biện pháp duy nhất sao? còn cách nào khác sao?”


      “Thương trường như chiến trường, cách khác cũng nghĩ đến, nhưng…nhà họ Chu đáp ứng, bởi vì thấy Chu Uyển Du , hi vọng ấy gả qua đây thiệt thòi.”


      “Con phá hỏng mọi thứ phải sao? Chúng ta nhất định phá sản…”


      ! Chu Uyển Du là người chấp nhất, ấy có lòng ái mộ đối với con. Chỉ cần chúng ta kiến nhẫn giải thích với ấy, làm ấy hiểu ra, ấy nhất định tha thứ.” Bà Hàn rất hiểu tính cách của Chu Uyển Du.


      Hàn Thiếu Đình cười khổ, “Con ấy…”


      “Chẳng lẽ con muốn nhìn công ty đóng cửa?” Bà Hàn buồn bã.


      Uông Vịnh Đại đột nhiên “Con Thiếu Đình.”


      “Vịnh Đại!” Hàn Thiếu Đình buồn bực, ánh mắt sắc bén nhìn , “Em vừa cái gì?”


      phớt lờ ánh mắt của , giọng lạnh lùng: “Em em .” Ánh mắt của nhìn vào , nhưng ra hề có tiêu cự, giống như xuyên qua thân thể của nhìn thứ gì đó.


      Gương mặt của Hàn Thiếu Đình phút chốc đông lạnh, toàn thân giống như bị sét đánh. thể ngăn được bản thân mình run lên, co rút.


      “Em…” Mặt của trắng xanh, vặn vẹo. Đau đớn từ ngực khuyến tác ra toàn thân.


      “Em muốn có chỗ để dựa dẫm nên mới ở cùng , nhưng bây giờ em cảm thấy chán rồi. Mà người nhà của cũng thích em, ở cùng mệt mỏi, em muốn tiếp tục nữa.” thào .


      ! Em đừng mơ tưởng rời khỏi !” Hàn Thiếu Đình dùng sức bắt lấy cổ tay .


      giật mình, cắn chặt môi dưới, để mình kêu thành tiếng.


      nắm chặt làm cảm thấy đau!


      “Em là gì của cả, em cần phải nghe lời .” ngẩng đầu khiêu khích, làm đau.


      thể tin được, đây là Uông Vịnh Đại nhu nhược luôn nghe theo sao?


      Trong lúc giật mình thẫn thờ, thoát khỏi tay , phẫn nộ chạy lên lầu.


      Bà Hàn châm biến, “Bị mẹ đoán trúng rồi, ta căn bản con! Chỉ có Uyển Du mới con thôi!”


      Hàn Thiếu Đình trong lòng trăm mối tơ vò, chán nản nhắm mắt lại.


      Ông Hàn dường như nhìn ra được cái gì đó, nhìn bóng lưng Uông Vịnh Đại rời , ánh mắt trở nên phức tạp.


      Uông Vịnh Đại tránh Hàn Thiếu Đình đêm, nhưng sáng sớm bị bắt được ngoài cửa phòng.


      “Em muốn làm!” cứng nhắc .


      “Chúng ta cần chuyện!”


      Suốt đêm ngủ, hai mắt đỏ ngầu, râu ria cũng bắt đầu lởm chởm.


      “Chúng ta có chuyện gì cần phải .” cự tuyệt.


      để cho từ chối, cậy mạnh đẩy vào trong phòng rồi chốt cửa lại.


      “Đây là phòng của em, muốn làm gì? Lại muốn dùng tình dục để khống chế em sao?” tức giận kêu gào.


      “Em sao? cho rằng chúng ta sống chung rất tốt…” buồn bực vò tóc.
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chuơng 8.2
      Edit: H.

      “Em cũng cho rằng chúng ta sống chung rất tốt, nhưng lâu dần cũng có thời điểm chán nản.”


      “Em cảm thấy chán?”


      gật gật đầu, mặt đổi sắc “Em quả rất chán.”


      nhíu mày, gian nan hỏi, “Ở đây cũng có ai, em cũng cần phải dối làm gì, cho nghe, những lời đó của em là sao?”


      Lời của đánh nát phòng bị trong lòng , nhắm chặt mắt lát, giọng trở nên giãy dụa cùng đau đớn “Vì sao lại muốn em lại lần nữa? Đêm qua ở phòng khách nghe chưa đủ sao?”


      cố giấu cảm xúc của mình, mỗi chữ đều khiến lòng tan nát.


      “Chưa đủ, bởi vì biết đó phải là !”


      “Nếu là sao?” hung hăng hỏi lại.


      có khả năng! có khả năng…” Hàn Thiếu Đình thể chịu nổi đả kích như vậy.


      kéo Uông Vịnh Đại qua, hung hăng chặn lại cái miệng nhắn của , muốn phải tiếp tục nghe những lời thương tâm đó nữa, mạnh mẽ hôn , trằn trọc mút lên đôi môi của .


      “Ô…! Ưm…”


      mở miệng làm dễ dàng tiến vào, miệng lưỡi triền miên. Rốt cuộc cũng che giấu nổi khát vọng trong cơ thể mình, hai tay vòng lên cổ đáp lại nụ hôn này.


      cũng cảm nhận được có cảm giác với mình. có người phụ nữ nào nguyện ý cho người mình hôn cả, , có thể khẳng định chắc chắn.


      Nếu phải cả hai đều hít thở thông, cũng tha cho .


      Cho dù hít thở khó khăn nhưng vẫn buông ra, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của .


      Uông Vịnh Đại thở gấp, vừa để lấy lại khí vừa để lấy lại lý trí.


      ở trong lồng ngực của ngừng giãy dụa, “Buông ra!”


      “Em cần phải tự lừa mình dối người, em vẫn .”


      …” tâm tư bị nhìn thấy, đỏ mặt, nhưng lại có cách nào để tiếp tục những lời trái với lòng mình nữa.


      cho biết, tại sao lại muốn gạt ? Bởi vì nguy cơ phá sản của nhà chúng ta sao?”


      “Em có biện pháp gì để giúp , nhưng Chu Uyển Du có thể.” bất đắc dĩ .


      “Em muốn đẩy cho Chu Uyển Du?”


      “Em vốn nên tham gia vào chuyện này, em mới là người thứ ba.” Uông Vịnh Đại rơm rớm nước mắt “Hai người là đôi trời sinh.”


      “Em muốn cưới ấy?” cảm thấy còn gì để “Em có thể chịu được sao?”


      Tình sâu đậm dần hóa mỏng manh….


      thương , rất sâu đậm, so với tưởng tượng của còn sâu hơn…


      Bởi vì quá sâu nên muốn nhìn thống khổ, ai cả đường , cũng muốn nhìn cha mẹ thống khổ.


      “Em có thể chịu được.”


      Cho dù có đau khổ, thà mình đau khổ còn hơn để nhiều người phải chịu đau khổ như thế…


      “Cho dù nguyện ý cưới ấy, ấy cũng thấy được chuyện trong phòng tắm ngày hôm đó của chúng ta, ấy gả cho .”


      “Có, ấy , chỉ cần em ràng với ấy, ấy chấp nhận.”


      “Em muốn gì?” giống như nghe câu chuyện cười, chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của : “ ấy gặp em!”


      Uông Vịnh Đại cười cười đảm bảo, nụ cười mang theo những giọt nước mắt, “Em có cách. có muốn đánh cược ?”


      “Được rồi, nếu ấy chủ động tìm đến , cũng tập ấy, đối xử với ấy tốt, cũng kết hôn cùng ấy.”
      muốn lật lọng nữa, mở miệng : “Nếu ấy tới tìm , em cũng được có suy nghĩ đẩy cho ai khác.”


      “Em đồng ý với , cho em thời gian tuần.”


      “Chỉ tuần!” chấp nhận đánh cược!


      “Vâng.” Ánh mắt buồn bã, vẻ mặt trang nghiêm, quay lưng vụng trộm lau hai hàng lệ chảy xuống.


      Uông Vịnh Đại lén lút liên lạc cùng Chu Uyển Du nhiều lần. thực may mắn bởi vì lần trước Chu Uyển Du có cho số điện thoại riêng nên bây giờ khó để tìm được người. Tuy rằng phần lớn Chu Uyển Du đều để ý đến , cũng nhiều lần châm chọc khiêu khích làm khó dễ, nhưng đều nhịn xuống, vẫn kiên trì muốn gặp Uyển Du.


      cố chấp, nhẫn nại, chịu đựng, cố gắng suốt tuần, cuối cùng Chu Uyển Du cũng đồng ý gặp mặt.


      Hai người hẹn nhau ở góc của quán cà phê.


      “Rốt cuộc hẹn tôi ra đây để làm gì?” Chu Uyển Du nhìn với ánh mắt đề phòng, giọng điệu tốt. Nếu phải vì bị điện thoại của ta quấy rầy cũng đến.


      “Thiếu Đình bây giờ tốt lắm…”


      “Thiếu Đình? ấy bị làm sao?” Phát trong lòng mình vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, giọng điệu của Chu Uyển Du thoáng chốc trở nên lạnh nhạt “ ta sống hay chết có liên quan gì đến tôi?”


      “Dù sao cũng là vị hôn thê của ấy.”


      “Đó là chuyện trước kia, tôi cũng quên rồi.”


      quan tâm đến ấy sao?”


      “Tôi cần gì phải quan tâm người đàn ông phản bội tôi chứ? Nếu hẹn tôi ra để những lời nhàm chán như vậy xin lỗi, tôi rảnh, tôi còn có việc khác phải làm.” cầm lấy túi xách đứng dậy.


      Uông Vịnh Đại đè bả vai của lại “Là tôi quyến rũ ấy, phải lỗi của ấy.”


      “Hai người sớm ở cùng nhau?”


      phải. Đêm đó là do ấy nhất thời kiềm chế được nên suýt chút nữa phạm sai lầm lớn. Tôi cũng phải ý, tôi có uống rượu nên mới câu dẫn ấy.”


      Ánh mắt của Chu Uyển Du phát sáng. “Hai người có…”


      “May mắn là xuất đúng lúc, chúng tôi vẫn chưa xảy ra chuyện gì!” lắc đầu “Sau đó ấy thực hối hận, muốn tìm nhưng lại sợ tha thứ cho mình… ấy trở nên ưu sầu tiều tụy, chịu ăn uống.”


      sao? Có phải gạt tôi ?” Tuy rằng Chu Uyển Du vẫn có chút nghi ngờ nhưng trong giọng có phần vui sướng.


      ấy thực gầy rất nhiều, nếu tin có thể đến gặp ấy. ấy nhìn thấy nhất định rất cao hứng.”


      “Tại sao lại muốn với tôi những chuyện này?”


      “Tôi muốn bù đắp lại, bởi vì tôi muốn tổn thương ấy.”


      “Tôi…Tôi muốn …”


      “Bởi vì tôi sao?” Uông Vịnh Đại thản nhiên: “ yên tâm , bao lâu nữa tôi dọn ra ngoài, ở lại chỗ đó nữa…Kỳ chỉ có xấu hổ, tôi cũng rất xấu hổ.”


      phải là do nguy cơ của công ty nhà họ Hàn nên mới…”


      “Đối với chuyện của công ty nhà họ Hàn tôi hề biết gì cả, tôi chỉ vì Thiếu Đình…Tôi muốn ấy cứ tiếp tục sa sút như vậy.”


      ấy …”


      “Chính nhìn so với lời tôi càng chính xác hơn, phải sao?”


      Uông Vịnh thành khơi gợi trí tò mò của đối phương.


      “Nếu như vẫn thương ấy, nên đến thăm ấy.” rồi rời trước.


      Chu Uyển Du cảm thấy trái tim mình như sống lại lần nữa.


      Hàn Thiếu Đình đối với …Là lòng, phải giả dối?


      Bởi vì , nên đánh cược thêm lần này.


      Uông Vịnh Đại phát mặt trời bên ngoài rất chói mắt, chói mắt khiến rơi lệ ngừng.


      ngồi xổm ở góc, nén được đau đớn mà khóc lên.


      Tạm biệt…Thiếu Đình…Là tự tay em đẩy cho người khác…


      Chu Uyển Du mất rồi lại có được nên vô cùng vui sướng, lúc cùng Hàn Thiếu Đình gặp mặt, cảm nhận được Hàn Thiếu Đình đối với rất dịu dàng, khác biệt hoàn toàn so với lúc trước, bây giờ đối với vô cùng tận tâm.


      Chu Uyển Du cảm thấy mình bây giờ rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi muốn khóc lên.


      Trái tim của Uông Vịnh Đại cả ngày như bị ai đó nhéo chặt, đau đến mức khó có thể thành lời.


      Đau đớn lần này so với lần trước còn hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!


      Trước đó trái tim của Hàn Thiếu Đình vẫn còn ở người , nhưng bây giờ, mọi chú ý của Hàn Thiếu Đình đều chuyển sang Chu Uyển Du, mọi dịu dàng săn sóc mà từng có, bây giờ chuyển sang người khác…


      biết là do chính bản thân mình cầu Hàn Thiếu Đình, Hàn Thiếu Đình bây giờ phải thực là vì thua, sai cũng là , là tự đẩy ra xa, đem đẩy đến trong vòng tay của người khác.


      Vợ chồng ông bà Hàn thờ ơ lạnh nhạt cũng nhìn thấy được, thái độ so với lúc trước thay đổi hoàn toàn. Nhìn thấy hy sinh như vậy lại có cảm giác kính nể sâu sắc, bà Hàn càng thương tiếc cho người con đến cuồng si như vậy.


      Có lẽ, bọn họ chính là hữu duyên vô phận .


      Bà Hàn tiếc hận sâu.


      Uông Vịnh Đại hy vọng nhà họ Hàn cảm thấy áy náy gì đó đối với , nhất là ánh mắt áy náy của bà Hàn khiến đảm đương nổi.


      Tất cả đều do cam tâm tình nguyện!


      có ai bức bách , tất cả đều do tự nguyện…
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 9.1
      Edit: H.


      Hai nhà Hàn, Chu chọn xong ngày lành để kết hôn. Tâm tình của Uông Vịnh Đại mỗi ngày đều ủ rũ, âu sầu.


      Lúc Chu Uyển Du gả vào nhà họ Hàn cũng chính là lúc phải rời khỏi nơi này.


      nơi này…Tuy rằng nơi đây là nhà của , nhưng tự trong lòng xem mình là phần tử của căn nhà này.


      dâu của Hàn Thiếu Đình… biết bao nhiêu lần, cũng chờ mong giấc mơ trở thành , nhưng mà…chính tay phá hủy hết tất cả, là chính tay phá hủy giấc mộng của bản thân


      Uông Vịnh Đại tự giễu cợt bản thân, tâm tình càng bị xáo động kịch liệt.


      Mặc áo cưới trắng gả cho người mình sâu đậm…Có lẽ cả đời này cũng có được cơ hội mặc áo cưới.


      Hàn Thiếu Đình…


      gọi cái tên này trong lòng, đau thương nén được ùa đến, nước mắt rơi như mưa.


      luyến tiếc!


      luyến tiếc nơi này, luyến tiếc ông bà Hàn, luyến tiếc…luyến tiếc !


      Nhưng mà, thể .


      , trong lòng Chu Uyển Du nghi ngờ. , nhà họ Hàn bình yên.


      , Thiếu Đình hết hy vọng với . , tình cảm chân thành của dành cho Thiếu Định nhất định bị phát .


      Mặt Uông Vịnh Đại trắng bệch, nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi chớp nháy, giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ khóe mắt . Mấy ngày nay, làm cho mình trở nên tê liệt, còn hy vọng gì với tương lai.


      Đúng vậy, tương lai của Hàn Thiếu Đình, có hy vọng gì cả.


      thê thảm mấp máy khóe môi, ai bảo là trẻ mồ côi? Ai bảo thân thế? Ai bảo có cách nào giải quyết được vấn đề của nhà họ Hàn?


      Là vận mệnh, là trời định.


      Từ lúc sinh ra, thuộc về Chu Uyển Du, bọn họ có hôn ước từ trước.


      chỉ là Trình Giảo Kim giữa đường xông ra. Chẳng qua, chỉ là câu chuyện về người thứ ba, lúc mọi việc kết thúc, dù có muốn nhiều hơn nữa, có vướng bận hơn nữa cũng chỉ có thể vứt bỏ, ngoại trừ rời , còn cách nào khác.


      Hơn nữa, con đường này cũng là con đường thống khổ, tuy biết những vẫn cố ý bước chân vào.


      Tình …từng đưa bay lên những tầng mây, hưởng thụ biết bao vui sướng cùng hạnh phúc, cũng làm cho rơi xuống vực sâu vạn trượng, tự mình chịu đựng bao đau khổ, bi thương.


      Số phận!


      Hai chữ này giống như mũi tên nhọn hoắc đâm vào lòng của , xé nó thành từng miếng …Đau lắm…


      Tình xâm nhập vào cốt tủy, huyết mạch, bởi vì hai chữ “Số phận” mà phải từ bỏ, sao lại có thể?


      Uông Vịnh Đại thể khống chế được những cảm xúc dâng lên, tình cảm mãnh liệt dâng trào mênh mông….


      nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt đứt quãng chảy xuống…


      Ngoại trừ buông bỏ, cũng chỉ có buông bỏ mà thôi… có thể làm gì khác đây?


      Thiếu Đình…Thiếu Đình…


      Tim của đau, đau quá, đau quá!


      Ông bà Hàn dường như chưa từng nhắc đến hôn của Hàn Thiếu Đình và Chu Uyển Du trước mặt Uông Vịnh Đại. Bọn họ cũng muốn làm thêm bi thương, suốt ngày ra vẻ sao cả làm rồi tan tầm, đóng kín trái tim mình lại.


      Nhưng trong lòng , vẫn có quyển lịch , tính từng ngày cho đến hôn lễ.


      Lễ bái thiên đại này, chính là ngày vui của bọn họ.


      …Muộn nhất là buổi tối thứ Bảy phải dọn ra.


      Bởi vì vẫn bị tình cảm của mình nhấn chìm, nên mấy quan tâm đối với việc thuê phòng trọ.


      nghĩ, đến lúc đó đến ở trong tiệm cơm vài ngày, rồi sau đó tập trung tìm sau!


      ngờ tới, Hàn Thiếu Đình giúp thu xếp xong.


      muốn đưa em đâu?” Lúc ngồi suy nghĩ trong phòng bị Hàn Thiếu Đình kéo ra gara.


      bị nhét vào trong xe, khởi động xe rồi chạy .


      giúp em tìm phòng ở.”


      “Hả?” kinh ngạc


      “Tuy rằng tốt như nhà của , nhưng mình em ở cũng dư dả. người bạn muốn du học năm, phòng ai ở, cần có người chăm nom. Chị ấy thu tiền nhà, nhưng mà tiền điện nước em phải tự lo, vị trí cũng gần công ty của em nên quyết định giúp em.”


      “Cảm ơn.”


      “Quan hệ của chúng ta trở nên xa lạ vậy sao?” nhướng mày, khó nén tức giận.


      “Đây là lễ phép cơ bản.”


      “Chúng ta cũng giống người nhà mà… cần phải có thứ lễ phép chó má gì kia!” nổi giận


      “Thiếu Đình…Em thích tục.” cau mày


      cũng thích em coi là người ngoài.” nhíu chặt mày


      “Em có.”


      ?”


      Uông Vịnh Đại quay đầu, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.


      Hàn Thiếu Đình nén cơn giận lại, để nó bùng nổ.


      Dừng xe lại, lập tức kéo lên tầng năm của khu nhà, đưa thẳng vào phòng ngủ, “Chính là ở đây.”


      Sạch , sáng sủa, thoải mái, chỉnh tề!


      Đây là ấn tượng đầu tiên của .


      “Bàn trang điểm, tủ quần áo…đồ gia dụng đều đầy đủ, em còn cần cái gì với , có thể mang tới.”


      cần.” xúc động, hốc mắc đỏ lên “Như thế này là đủ rồi.”


      “Hình như em rất cảm động!”


      Tim run lên, nâng chiếc cằm trắng noãn của lên.


      Ánh mắt hai người đối nhau, nước mắt chảy xuống vô cùng tự nhiên…


      Hàn Thiếu Đình đưa mắt nhìn , ngón tay nhàng lau nước mắt của .


      Bọn họ bốn mắt nhìn nhau như vậy, cho đến khi mặt của càng ngày càng gần . Hơi thở nóng rực của phả đến những điểm nhất khuôn mặt…


      nhanh chóng né tránh, quát to tiếng “ thể!”


      “Vì sao thể?”


      sắp kết hôn!” chỉ ra thực tế đau lòng.


      “Đó là do thua cược, thực , nhưng em, muốn em, thay đổi dù phải kết hôn.”


      thể làm như thế…như thế đới với Chu Uyển Du hay đối với em đều công bằng…”


      “Vậy công bằng với sao? Chu Uyển Du ? Nhưng em vẫn đẩy cho ấy!”


      ấy tốt hơn so với em … ấy thích hợp với hơn em, có thể giúp cho nhiều hơn!” khóc, hai mắt đẫm lệ.


      “Người là em chứ phải ấy!” tức giận, giọng trầm xuống.


      Sắc mặt thay đổi vài lượt, cả người run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, cổ họng tắc nghẽn, nước mắt đầm đìa. “ thể…Nhưng mà chúng ta thể…”


      cho ấy cái danh phận đủ lắm rồi, nhiều hơn nữa cho được. Em thể lần nữa, kết hôn với ấy nữa!” uy hiếp.


      Uông Vịnh Đại như bị sét đánh, lạnh lùng lau nước mắt, thẳng lưng, “Mọi chuyện đến nước này, thể bội ước, thể làm mọi thứ đổ sông đổ bể. Công ty nhà họ Hàn, bác trai, bác , Uyển Du… bọn họ đều cần .”


      “Người cần lại chính là em!” nặng nề chua sót , “Em hiểu ?”


      Uông Vịnh Đại cứng lưỡi trố mắt, cảm giác thể trốn tránh được nữa, theo bản năng nhìn về hướng khác.


      “Nhìn , được lảng tránh! , em ? sao?”
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 9.2
      Edit: H.

      Ánh mắt của rất mãnh liệt. dường như muốn bốc cháy, tạm dừng hô hấp.


      hôn mạnh, sắc mặt chợt đổi, dùng sức đẩy ra, thở hồng hộc.


      Sắc mặt Hàn Thiếu Đình trầm, giống như con báo nhìn chằm chằm vào con mồi, “Em trốn thoát khỏi được, cho dù kết hôn, cũng cho phép em rời khỏi !”


      “Thiếu Đình…”


      “Đừng quên, tay vẫn còn đĩa CD tình ái của chúng ta!”


      Vì để rời , tình nguyện trở thành kẻ tiểu nhân bỉ ổi.


      Sắc mặt trắng bệch “ muốn công khai nó?”


      “Chỉ cần em tiếp tục ở bên cạnh , làm như vậy.”


      …Em muốn…”


      “Em , em làm như vậy!”


      cười tà tới gần , cắn môi dưới, từng bước lui, cho đến khi lui về góc tường, còn chỗ để lui được nữa.


      được làm càn…”


      “Làm càn? Em xem làm càn là làm thế nào?”


      nhanh chóng đến gần , hai tay nắm chặt hai vai của , nhìn cơ thể run nhè dưới người mình.


      “Em sợ .”


      “Tha cho em … Chúng ta nhất định là vô duyên. Tương lai có vợ, cũng có con, mà em…em phải làm tình nhân của cả đời sao? Em muốn như vậy, em cũng khát vọng mái nhà của chính em… Em muốn làm tình nhân bí mật cả đời…”


      muốn cưới em, là em muốn, vậy nên em phải làm tình nhân của . Ngoại trừ , được có thằng đàn ông nào được chạm vào em, mỗi tấc da thịt của em đều là của !” bắt đầu điên cuồng tiến vào trong quần áo của , chút thương hương tiếc ngọc đè lên hai bầu ngực đẫy đà của .


      được….” Nước mắt của tuôn ra.


      “Đây là phiền phức do em tự chuốc lấy! Em muốn làm vợ của , phải làm tình nhân của !” tàn khốc , lửa giận trào dâng.


      “Buông tha em ! Buông tha em…” Linh hồn của khóc.


      “Muốn đem những phương pháp giường dạy em để hầu hạ thằng đàn ông sao? Em đừng mơ tưởng! Đời này đừng mơ tưởng, kiếp sau cũng đừng mơ tưởng! muốn giữ em bên mình đời đời kiếp kiếp!”


      …” Cõi lòng tan nát theo từng dòng nước mắt chảy ra.


      “Muốn! muốn em!”


      thô bạo, cường hãn xét nát quần áo người , mắt đỏ sọc. phản kháng của làm cho càng thêm nhất định muốn có được, càng chọc giận thú tính điên cuồng trong con người .


      liên tục thét chói tai, ôm chặt lấy chính mình, toàn thân run rẩy.


      cầm lấy hai tay bắt chéo ở sau lưng.


      là người đàn ông duy nhất của em! Cơ thể của em chỉ để mà thôi!”


      dùng răng cởi khóa áo ngực của , nhìn áo ngực mỏng tanh bay xuống, môi của lớn mật ngậm lấy bầu ngực , nhàng gặm bên ngực như trừng phạt .


      muốn…”


      cắn răng vặn vẹo, cảm giác hơi đau kích thích các giác quan của , tình dục trong cơ thể thức tỉnh, thống khổ trong dày vò của tình dục và lý trí.


      “Thiếu Đình…Cầu xin , muốn… khiến em sống bằng chết…”


      Hàn Thiếu Đình nhìn sâu vào trong mắt , giọng khàn khàn, “Em cũng làm sống bằng chết.”


      Nghe vậy, toàn thân Uông Vịnh Đại mạnh mẽ run rẩy, nước mắt tuôn ra như vỡ đê, lắc đầu mạnh “Thiếu Đình…Xin lỗi! Em biết…”


      “Hãy nhớ, sinh mệnh của chúng ta là , lúc chúng ta gặp nhau ở nhi viện, chúng ta còn cách nào tách ra được nữa, chúng ta phải ở bên nhau cả đời.”


      “Thiếu Đình…” vừa khóc vừa lẩm bẩm


      “Cho cần em làm dịu nó, cần em bao bọc lấy…”


      lắc đầu, kiên định nhìn , cười bi thương, “Chúng ta thể, chúng ta kết thúc”


      chấp nhận, chúng ta phải vĩnh viễn ở cùng nhau, có chuyện kết thúc!” Con người trầm cả Hàn Thiếu Đình lóe lên tia bi thương rồi biến mất, lại lần nữa bừng lên dục vọng, nó như ngọn lửa nóng rực khiến mặt có chút vặn vẹo.


      Uông Vịnh Đại tức giận hét thể như vậy! Chúng ta thể làm như vậy…”


      Tình hình chợt thay đổi, tâm tình của bị kích động đến điên rồi. giống như con dã thú phát cuồng cười tiếng, “Có thể! làm cho em xuống giường được!”


      …”


      như tia chớp cởi bỏ toàn bộ quần áo người, đè lên giường, cũng xé nát luôn cái quần còn sót lại người .


      Tim của Uông Vịnh Đại giống như cái quần kia, rách nát, chết dần…


      Vóc dáng cường tráng của cơ thể non mềm nhạy cảm của , đầu gối đè hai chân của để nó mở ra, bàn tay tiến vào nơi tư huyệt của .


      vừa xấu hổ vừa tức giận.


      muốn! Em muốn hận ….Đừng làm cho em hận …”


      “Em cũng được, hận cũng được, dù sao cũng thể ngăn được tình dành cho em!” nóng nảy hôn lên người , những nơi môi qua đều để lại dấu vết, làm cho vừa xấu hổ lại vừa chua xót.


      rất quen thuộc với cơ thể của , ngọn lửa trong người bởi vì kỷ xảo của mà bừng cháy lên rất nhanh.


      Thoáng chốc, lửa dục đủ để cháy lan ra cả đồng cỏ…


      Hai thân hình trần trụi quấn lấy nhau, biến trở thành tòa thành xinh đẹp nhất, bắt đầu công thành chiếm đất, buông tha bất kỳ nơi mẫn cảm nào, thuần thục đè ép hai ngực , ngón tay nhàng vân vê hai nụ hoa đỏ.


      Khuôn mặt nhắn của Uông Vịnh Đại càng lúc càng hồng. bất lực mà thở dốc, rên rỉ.


      đấu lại !


      cười tiếng “Biểu cảm đỏ mặt khi ở giường của em đẹp… rất vui vì chỉ có nhìn thấy được”


      “Thiếu Đình…đừng phạm sai lầm nữa, chúng ta thể…”


      “Em!”Gương mặt lộ vẻ đau lòng đến cực điểm.


      dám nhìn, sợ mình yếu lòng.


      “Nhìn ! Đừng những lời lừa mình dối người nữa, đau lòng, chẳng lẽ em đau lòng sao?”


      “Em…” thể nào cãi lại.


      cũng đau lòng… làm sao có thể đau lòng?


      Nhưng mà, đau dài bằng đau ngắn…nếu còn tiếp tục dây dưa với , đau cả đời…Cả đời quá dài.


      muốn… cần…


      “Chúng ta đều là linh hồn của đối phương, em rời khỏi bởi vì sợ tương lai càng đau lòng càng thương tâm. Nhưng khi em rời khỏi , em nhớ sao? Bởi vì nhớ nhung, em ưu sầu, như vậy thống khổ, thương tâm sao? Thà rằng em nghe theo , ở nơi mà biết, để được nhìn thấy em bình an, mới có thể an tâm.”


      “Ư…” Phòng tuyến trong lòng bị công phá, nhanh chóng tan rã.


      ôm chặt lấy , cắn răng , “ thể chịu được nếu em rời , muốn lúc nào cũng biết được tình hình của em, nếu em đáp ứng, bây giờ cưới Chu Uyển Du, còn bội ước.”


      được!”


      “Vậy đồng ý với , bất cứ lúc nào cũng có thể để thấy được em.”


      “Thiếu Đình…”


      “Đồng ý với !”


      gật gật đầu.


      muốn rời khỏi …Cho dù quyết định này là sai, muốn trừng phạt hãy trừng phạt mình ….


      tình nguyện bản thân rơi vào địa ngục cũng muốn nhìn thấy người khác bị liên lụy…


      Cánh tay cường tráng của ôm lấy , ấm áp từ người truyền đến làm cả người nhũn ra.


      Tâm can của hồi sinh vì , ngồi xuống dưới chân , mệt đến nỗi muốn làm gì, chỉ muốn cảm nhận cảm giác an toàn mà mang lại.


      Đúng rồi, ở cùng với , cảm thấy rất an tâm.


      là nơi an toàn của , là cảng tránh gió của


      Nước mắt tự tràn ra, ôm chặt eo .


      rất !


      Giờ phút này, muốn tặng cho người phụ nữ khác, cho dù là Chu Uyển Du cũng muốn!


      với đều đối phương, tin cậy đối phương, dựa dẫm vào đối phương, thiếu , trái tim phiêu bạc bất định, khó có thể được người nào khác.


      Hàn Thiếu Đình hôn lên đôi môi hồng như cánh hoa của . nhắm mắt lại chủ động đáp lại lửa tình của , làm kinh ngạc nhướng mày.


      cũng nhắm mắt lại, dùng tình cảm mãnh liệt đáp lại . Phóng thích, dâm loạn, khát vọng, chờ đợi, những thứ này khiến hai người nhanh chóng máu huyết sôi trào, đầu lưỡi giao triền kéo ra từng sợi chỉ bạc, tạo ra bầu khí ái muội.


      “Thiếu Đình…”


      Tay xoa nắn từng tấc da thịt rắn chắc của , cảm nhận từng nhịp đập của nóng quá…Tim đập cũng rất nhanh.”


      Ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm vào , “Tim đập là vì em, người nóng cũng là vì em”.


      thổi khí nóng lên từng tấc da thịt của , ngón trỏ và ngón cái vân vê hai nụ hoa trước ngực .


      “Ưm…”


      Khuôn mặt đỏ bừng, kiều, càng cổ vũ dục vọng dưới thân đứng lên.


      ác ý dùng dục vọng dưới thân mình chạm vào đùi của , cười tiếng “ cảm nhận được, em ướt…”


      Hai gó má đỏ bừng, còn năng tự chủ, bởi vì lời của mà càng thêm mẫn cảm, chảy ra càng nhiều dịch.


      chờ được nữa!”


      Hai tay của chút do dự kéo hai châncô ra, cúi đầu, nhìn nơi tư mật ẩm ướt của .


      “A…Thiếu Đình….”


      mút mạnh hoa huyệt kiều diễm của , đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cắn nuốt tất cả dịch của khiến toàn thân của mềm nhũn, đầu óc choáng váng, mặc làm gì làm.


      “Ừ…”


      rất vừa lòng với thái độ thuận theo của , dục niệm càng lúc càng dâng cao.


      ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mê muội quyến rũ của , ngón tay vẫn đặt ở nhụy hoa mẫn cảm của .


      “A…” thiếu chút nữa thể thở nổi, muốn khép hai chân lại.


      tiếp tục trêu chọc, mất toàn bộ khả năng phản kháng.


      Hàn Thiếu Đình xuống giường, tìm quần của mình trong đóng áo quần lộn xộn mặt đất, lấy ra mấy cái BCS.


      Đột nhiên cảm thấy lạnh….làm cho bất an!


      “Thiếu Đình…” nhìn mang bao vào, trong lòng chua xót.


      có cách nào danh chính ngôn thuận mang thai con của


      đến đây.” ôn nhu đè lên người .


      “Thiếu Đình, em muốn mang thai con của .” ra khát vọng của mình.


      nhíu mày, “ được. muốn làm khổ em.”


      “Thiếu Đình….A…” bất ngờ tiến vào trong cơ thể của làm càng thêm mẫn cảm mà thít chặt. khẩn trương đến mức siết càng chặt hơn, gia tăng lực đẩy, dường như muốn nuốt trọn cả người .


      “Đình…”


      Tình dục vô biên bao phủ lấy bọn họ….
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 10.1
      Edit: Huyền XD


      Ngày mai, chính là hôn lễ của rồi. Thời gian trôi nhanh đấy !


      gấp lễ phục lại, cũng xếp xong va li hành lý. Làm xong tất cả liền lặng lẽ rời khỏi.


      ai biết bỏ , vì người trong Hàn gia đều nghe quản gia Chu phân phó công việc cho hôn lễ ngày mai. Nghĩ đến hôn lễ của Hàn Thiếu Đình, liền cầm được mà rơi nước mắt.


      , cũng , nhưng tạo hoá trêu người, muốn kết hôn, dâu của lại phải là !


      Dù người trong Hàn gia ai dám với nhưng biết địa điểm tổ chức hôn lễ, thậm chí còn biết cả thời gian diễn ra. Bất cứ việc gì liên quan đến Hàn Thiếu Đình đều tìm hiểu kỹ càng.


      mình bước con phố tấp nập, vì sắp đến Giáng Sinh nên các cửa hàng đều trang hoàng lộng lẫy. Bài Thánh ca du dương nhàng vang lên, nhìn mọi người bước qua mình, ai nấy cũng vui vẻ cười .


      Chỉ có mình mặt mày ủ rũ, dường như tách biệt với thế giới ngoài kia, độc chịu đựng đau đớn.


      ngẩn ngơ bước , nhìn con đường ngày trước cùng Hàn Thiếu Đình, vết thương trong tim lại càng sâu sắc hơn.


      “Thiếu Đình….” thấp giọng gọi, đưa tay lấy điện thoại ra từ trong túi áo.


      Trong phút chốc, dường như muốn gọi cho , với hối hận, hối hận rồi, muốn cưới người khác, muốn lấy


      !


      thể !


      Chu Uyển Du và Hàn Thiếu Đình mới là cặp trời sinh, có tư cách gì mà cạnh tranh với ta ?


      chắng có cách nào giúp Hàn thị, giúp Hàn Thiếu Đình hay bất kỳ người nào trong Hàn gia. Vậy ... để bọn họ yên, bao giờ!


      nhắm mắt cười nham hiểm.


      Điều kiện của có lẽ cũng tương đương với Chu Uyển Du, nhưng có gia cảnh sau lưng nên có chút giá trị nào.


      Chỉ có Chu Uyển Du mới có thể giúp đỡ Hàn thị. phải nhớ đau lòng này !


      Tại vì sao………


      Tại sao nhi ?


      Rốt cục thân phận của là gì ?


      Còn cha mẹ là ai ? Tại sao họ sinh ra lại nuôi dưỡng ?


      đau khổ ôm chặt lấy mình.


      Sao cảm thấy tim mình nặng nề như đeo đá vậy ?


      sắp kết hôn rồi !


      Mấy chữ này như sét đánh giữa trời quang, xé linh hồn tan nát.


      hối hận ! hối hận rồi !


      ! muốn đem tình khắc cốt ghi tâm của mình dâng lên cho người khác !


      Tâm trí vô cùng rối loạn, trái tim nặng nề thắt lại, quay đầu, điên cuồng chạy về phía Hàn gia.


      muốn cho Thiếu Đình biết, muốn lấy người con khác, muốn !


      chỉ lo chạy nhanh nên tránh khỏi va vào người khác.


      “Ôi…”


      “Xin lỗi….”


      Cho đến khi đụng phải vị phu nhân quý phái ; tiếng kêu kinh ngạc kia khiến định thần lại, cũng khiến dừng bước, quay đầu nhìn lại.


      « có sao ? » quan tâm đỡ vị phu nhân kia dậy.


      « Chân của tôi…., hình như bị bong mắt cá chân rồi. »


      « xin lỗi…. để cháu đưa bệnh viện. » vô cùng áy náy, mực cúi đầu xin lỗi.


      « cần đâu, ông xã tôi lát quay lại, tôi muốn chờ ở đây. »


      « Cháu đợi cùng . »


      ngẩng đầu nhìn vị phu nhân kia, trong mắt hai người đều có chút xúc động.


      « ……. »


      « Cháu…….. »


      Có cảm giác thân thuộc, cũng có cảm giác ấm áp, còn có cả cảm giác muốn dựa vào nữa.


      « Cháu hình như rất giống với hồi trẻ… » Vị phu nhân kia hơi dám tin .


      « Chúng ta có quen biết sao ? ». trong nháy mắt Uông Vịnh Đại trở nên ngơ ngác. « Cháu là nhi……cháu biết mình là ai……chúng ta có khả năng là họ hàng ạ? »


      « Cháu tên gì ? »


      « Cháu tên Uông Vịnh Đại, Uông trong ngập nước, Vịnh trong tán vịnh thi nhân, Đại trong lông mày lá liễu. »


      Vị phu nhân kia cắn môi, đôi mắt ngập tràn thương cùng tha thiết nhìn Uông Vịnh Đại.Trong lòng nhất thời đau xót, nước mắt cũng nhanh chóng chảy xuống.


      « Con….con à ! » Hình bóng bị nước mắt làm nhoè , bà kích động gọi to, vội vàng ôm chặt Uông Vịnh Đại.


      Sắc mặt Uông Vịnh Đại chuyển thành sợ hãi, giọng : « à, người làm sao thế ? »


      « Con của tôi……Đại Nhi….Đại Nhi. » Lời của bà trở nên rời rạc, vô cùng kích động, « Mẹ tìm thấy rồi….con à….mẹ tìm thấy con rồi ! Con của mẹ ! »


      Tâm trí Uông Vịnh Đại vô cùng rối loạn, việc này xảy ra như vở hí kịch khiến cách nào tin được.


      Mẹ của ……Vị phu nhân trước mắt này chính là mẹ sao ?


      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?


      Hai mươi lăm năm trước.


      Uông Thế Hiền vốn dĩ quen biết Từ Á Tuyền, nhưng chị họ của từ Á Tuyền là Từ Lệ Thu lại là đàn chị cùng đại học với Uông Thế Hiền. Bà từ lâu ái mộ Uông Thế Hiền, nhưng lại sợ doạ Uông Thế Hiền chạy mất, đàn chị đối xử với Uông Thế Hiền rất khách sáo, ai mà ngờ trong lần bà giới thiệu em họ Từ Á Tuyền cho Uông Thế Hiền, hai người họ vừa gặp nhau.


      Sau đó nhanh chóng kết hôn. Tất cả việc này đều diễn ra nhanh đến tưởng. Lệ Tú Nhu trong lòng thầm đau khổ, nhưng bên ngoài vẫn thể dáng vẻ vui mừng.


      lâu sau, Từ Á Tuyền mang thai, Từ Lệ Nhu tính toán thời gian, phát hoá ra bọn họ ăn cơm trước kẻng. Từ khi Từ Á Tuyền mang thai, Lệ Tú Nhu phát Uông Thế Hiền chăm sóc Từ Á Tuyền rất chu đáo, khiến bà cực kỳ khổ tâm. công bằng, bà dùng trăm phương ngàn kế chia rẽ bọn họ, vậy mà dù hiểu lầm hết lần này đến lần khác tình cảm của họ vẫn phát triển như thường.


      Sắc mặt Lệ Tú Nhu chuyển thành dữ tợn, tâm địa cũng trở nên độc ác hơn cả bọ cạp.


      Sau khi Từ Á Tuyền hạ sinh con , nhà ba người bọn họ cùng nhau trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Từ Lệ Thu càng thêm cực đoan, bà cho phép Từ Á Tuyền có được thứ mà bà chiếm được.


      Bà bước vào cuộc sống của bọn họ, tham lam nhìn dáng vẻ người đàn ông tốt, dịu dàng chu đáo của Uông Thế Hiền. Mỗi khi thấy Uông Thế Hiền đối xử tốt với Từ Á Tuyền, bà chỉ hận sao mình giành được.


      Bà hận Từ Á Tuyền, lại càng hận Uông Vịnh Đại !


      Bởi chính vì xuất của Uông Vịnh Đại cướp tình và niềm hy vọng của bà.


      Uông Thế Hiền và Từ Á Tuyền chăm sóc Uông Vịnh Đại như nàng công chúa, cho bé cơm no áo ấm, hết lòng thương .


      Bà biết Uông Vịnh Đại là bảo bối của vợ chồng họ, nếu như biến mất, bọn họ nhất định cãi nhau ầm ĩ, chừng còn có thể ly hôn.


      Đến lúc đó, bà có thể tốt bụng an ủi Uông Thế Hiền, chừng được làm Uông phu nhân.


      Ham muốn có được Uông Thế Hiền của Lệ Tú Nhu, từ trước tới nay chưa bao giờ phai nhạt.


      Trong lần Uông Thế Hiền bị tai nạn giao thông, Từ Á Tuyền do phải đến chăm sóc ông mà giao Uông Vịnh Đại cho Lệ Tú Nhu. Lệ Tú Nhu biết cơ hội của mình đến, bà phải nắm bắt nó tốt……


      Lệ Tú Nhu tận lực đưa Uông Vịnh Đại đến khu vui chơi xa lạ, sau đó đợi đến khi chơi đến mức cực kỳ phấn khích liền lén lút rời khỏi……


      Sau đó, bà giả căng thẳng và lo lắng báo cho Uông Thế Hiền và Từ Á Tuyền, rằng tìm thấy Uông Vịnh Đại.


      Lệ Tú Nhu thuật lại bà chỉ WC lát, khi quay về thấy Uông Vịnh Đại đâu trong công viên.


      Vợ chồng Uông Thế Hiền lòng nóng như lửa đốt, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Lệ Tú Nhu dối bọn họ, Uông Vịnh Đại vốn hề qua những nơi họ tìm kiếm. ràng bà mang người xuống phía Nam, lại để bọn họ tìm kiếm ở miền Bắc, đương nhiên là tìm thấy rồi !


      Bỏ cái gai trong mắt là Uông Vịnh Đại, bà nhân lúc bọn họ đau khổ vì mất con mà tự tạo cơ hội cho mình tiếp cận Uông Thế Hiền, lấy sắc dụ người. Nhưng Uông Thế Hiền có phản ứng gì, tựa như Liễu Hạ Huệ, hề mắc câu.


      Lệ Tú Nhu nhiều lần kế dụ thành, từ xấu hổ chuyển thành phẫn nộ, thế là đem mũi giáo hướng về người nhu nhược là Từ Á Tuyền. Lái xe định đâm chết Từ Á Tuyền nhưng lần đó chỉ gây bị thương…… Người qua đường tốt bụng gọi xe cứu thương giúp bà, còn ghi lại biển số xe.


      Lệ Tú Nhu biết việc bị bại lộ, thà tự mình tự thú cũng muốn nhìn thấy đôi mắt đầy căm phẫn của Uông Thế Hiền. Uông Thế Hiền và Từ Á Tuyền kiếm tìm Uông Vịnh Đại liên tục trong hai mươi năm chưa từng ngừng nghỉ.


      Biển người mênh mông, lại có manh mối, khiến bọn họ thất vọng hết lần này đến lần khác.


      Nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng Uông Vịnh Đại có đủ đắng cay mặn ngọt, ngờ khi mình sinh ra lại dính vào chuyện phức tạp như vậy.


      trở tay kịp, trong mắt đầy vẻ xúc động và kinh ngạc.


      Sau khi Từ Á Tuyền bị ngã, bởi vì chân đau nên gọi điện cho Uông Thế Hiền, nhờ ông đưa bọn họ vào bệnh viện. Chỉ là trật xương chút, Từ Á Tuyền cảm thấy mình may mắn, có thể gặp được phúc trong họa.


      Uông Vịnh Đại muốn biết thân phận của mình nên cùng vợ chồng Uông Thế Hiền đến quán trà gần đó, nghe bọn họ kể chuyện thời còn trẻ.


      tại, ngồi đối diện là vợ chồng Uông Thế Hiền, dáng vẻ ân cần tha thiết cùng ánh mắt ôn nhu kia….Bọn họ, bọn họ là bố mẹ ruột của sao ?


      Sau ngàn lần cầu nguyện, vạn lần khát vọng, bố mẹ ruột của cuối cùng cũng xuất rồi !


      « Chúng ta biết con nhất thời tin được, bây giờ con có rảnh ? Chúng ta mang con về nhà…..những bức ảnh chụp từ hồi của con vẫn được giữ gìn cẩn thận, có lẽ con xem lại có ấn tượng. »


      Ánh mắt đầy thương xót của Từ Á Tuyền luôn đặt lên người .
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :