1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, Thanh mai trúc mã] Tình nhân màu hồng - Đình Nghiên (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5.2
      Edit: H.

      "Em...Bác với rồi sao?"


      "Đúng vậy! ràng hết rồi! Còn cho nhìn bản cam kết mà em viết cho bà ấy nữa!" hừ tiếng, lửa giận bốc lên, trừng mắt nhìn .


      "Thiếu Đình, nên tức giận, là em xứng với ."


      "Hôm nay mới biết là có vị hôn thê, nhưng cần ấy, chỉ cần em!"


      Trái tim treo ngược của Uông Vịnh Đại run rẩy, nước mắt lưng tròng, lộ vẻ xúc động, "Có những lời này của là đủ rồi."


      "Rốt cuộc trong cái đầu của em suy nghĩ gì vậy? Em tin tưởng đến vậy sao, mới như vậy mà em nghĩ muốn gả cho ?"


      Uông Vịnh Đại nghẹn khuất, gì.


      "Em...Em thể gả cho


      "Vì sao? Bởi vì vị hôn thê mà còn chưa có thấy mặt sao?"


      gật gật đầu.


      " muốn kết hôn với ấy!"


      "Bác nổi giận." ấp úng .


      " mặc kệ bà ấy có nổi giận hay , tương lai của do chính làm chủ! Trước kia có cha mẹ vẫn sống rất tốt, vì sao có cha mẹ lập tức bị khống chế, còn quyền tự chủ?"


      "Bác cũng vì muốn tốt cho ." Ai bảo thân phận của xứng với gia cảnh của chứ?


      "Vậy nghĩa là em muốn gả cho ?"


      chần chờ chút, cơ thể theo bản năng căng thẳng, sau đó gật đầu mạnh.


      Hàn Thiếu Đình bực bội nhéo cánh tay của , hung tợn trừng ." hỏi em thêm lần cuối cùng, em hy vọng lấy vị hôn thê ba mẹ quyết định sao?"


      Uông Vịnh Đại gật đầu, dám nhìn vào vẻ mặt tức giận của .


      hy vọng Thiếu Đình vì mà xung đột với người nhà.


      hy vọng Thiếu Đình vì mà phụ lòng người khác, người phụ nữ vô tội có hôn ước với .


      thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, "Nếu lấy người khác, em làm như thế nào? Em rời khỏi sao? Em tìm người đàn ông khác để kết hôn sao?"


      "Em... Em..."


      Kỳ , căn bản hề nghĩ sâu xa như vậy.


      Hàn Thiếu Đình lại hiểu lầm là chột dạ, bị trúng, giận dữ, hầu kết trượt lên trượt xuống, "Em chỉ có thể là của ! Ngoại trừ , kẻ nào có tư cách chiếm được em!"


      tóm lấy hai tay , kéo lên giường.


      "Thiếu Đình... muốn làm gì?" Sắc mặt tái nhợt.


      Hàn Thiếu Đình cầm chiếc cà-vạt trói tay lại, lại lấy chiếc cà vạt khác, nhanh chóng trói chặt hai chân , khiến thể nào động đậy, kêu trời thấu, kêu đất nghe.


      biết lại lấy ra cái máy quay DV (Digital Video) từ nơi nào, đặt ở bên gường, để nó đối diện với giường lớn.


      Uông Vịnh Đại hoảng sợ: "Thiếu Đình, em muốn như vậy....Đừng ép em hận !"


      " chính là muốn quay lại hình ảnh chúng ta thân mật tối hôm nay, nếu em muốn gả cho , tình nguyện để em hận , cả đời nhớ , ngoại trừ , cả đời này em cũng đừng hòng tìm đàn ông khác!" bị lòng đố kị che mất lý trí, chỉ muốn được gần , chỉ muốn dùng chứng cớ này khống chế , uy hiếp , làm cho cách nào rời xa , làm cho bất kỳ lúc cũng cũng phải ở bên cạnh .


      " cần..."


      Nước mắt của Uông Vịnh Đại rơi đầy mặt, điềm đạm đáng , vô cùng lo lắng sợ cầu xin: "Đừng như thế có được ? Đừng quay lại... Đừng làm cho em có cảm giác như mình bị cường bạo...Chúng ta ân ái là thiêng liêng, là tự nhiên, là điều tốt đẹp.... đừng làm như vậy….Đừng phá hư ấn tượng tốt đẹp trong lòng em… "


      tức giận đùng đùng, khí lạnh tỏa ra bức người, " cường bạo em, làm em dục tiên dục tử, trừ phi em cầu xin , cũng tiến vào!"


      "..."


      tin tưởng được làm được, bởi vậy lại khiến càng thêm thất vọng, đau khổ, sợ hãi.


      để ý tới lời cự tuyệt của , cố chấp giữ nguyên ý định của mình, xé rách quần áo toàn thân của , làm cho trần truồng như đứa trẻ, mà quần áo người vẫn chỉnh tề như cũ.


      "Bây giờ, chúng ta bắt đầu..."


      ấn nút, bắt đầu quay


      Nước mắt xấu hổ và giận dữ của chảy xuống, "Thiếu Đình..."


      "Em nhớ đến tồn tại của nó đâu, đảm bảo."


      đè thân thể , hôn những giọt nước mắt của , hôn môi , hai tay lại vuốt ve cơ thể , mỗi chỗ qua lại châm lên ngọn lửa tình, thân thể của rất nhanh liền đỏ ửng, ái muội, quyến rũ!


      Uông Vịnh Đại thể nào để ý đến , tình của đối với vẫn vô cùng sâu đậm, bởi vậy đối với cử chỉ cuồng vọng của lại khiến lòng rung động, thân thể của cũng run rẩy.....


      Đôi mắt tràn ngập sắc dục của tham lam, nhìn chằm chằm vào hai đầu vú mê người trước ngực .


      thẹn thùng vặn vẹo, khiến cặp nhũ mê người cũng đung đưa, điên cuồng gầm lên tiếng, hai tay nâng bầu ngực của lên xoa bóp, kề sát mũi vào, ngửi lấy mùi hương đặc biệt của .


      Cả người dâng lên cảm giác rung động, chua xót.


      há miệng, mạnh mẽ mút lấy đầu vú xinh đẹp của , kinh ngạc thở dốc, thân mình căng thẳng, trong nháy mắt cảm thấy khó nhịn đến cực điểm.


      "Em biết ? Em quá mẫn cảm..."


      cười trộm, đầu lưỡi cố ý uốn lượn ngực , chọc.


      cảm thấy... ngực mình trướng đau!


      ngừng trêu chọc ngực , biết được vùng đất mẫn cảm của , sau khi trêu đùa, làm cho đầu vú mềm mại, hai tay lại ở bên hông sợ nhột của nhàng công kích, làm cho muốn lui cũng được, trốn cũng xong, hoàn toàn thể trốn khỏi khiêu khích của , xụi lơ vô lực, giống như con cún.


      lặng lẽ tháo cà-vạt tay ra, liên tục để lại người những dấu hôn, bên dưới lại dùng lửa nóng cứng rắn của mình ma sát đùi .


      Uông Vịnh Đại cảm thấy cơ thể co giật, ngừng run rẩy, hô hấp cũng dồn dập theo.


      "Em có cảm thấy phía dưới của mình... ướt ?"


      dương lên khóe môi tà mị.


      "Em... Em có..." Mặt đỏ hồng lên, giống như chuẩn bị nổ mạnh!


      "Ồ? sao?"


      giương lên khóe môi đùa cợt, tà ác trêu đùa .


      ngượng ngùng, toàn thân run , hai chân nhanh chóng khép lại.


      "Em cho rằng khép hai chân lại là được sao? Em hình như quá xem thường rồi....Nhìn xem, em còn mình ướt đẫm?"


      "... đừng hỏi nữa, đừng lung tung...." Mặt của hồng đến mức thể hồng hơn.


      " lung tung?" Vẻ mặt của tối lại, nhướng mày, " cho em thấy chứng cớ, để em biết hề lung tung."


      " cần..." hốt hoảng thôi.


      "Cần!" kiên định , ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh hãi của , bài tay to chạm vào chân của .


      kinh hãi kêu lên tiếng, "Xin ..."


      " biết, nhanh chút." ác ý xuyên tạc lời của .


      lắc đầu, "Em phải là có ý này...A ── "


      mạnh mẽ vào vườn hoa bí mật của , bàn tay to tà ác trêu đùa cái, thắng lợi trở về.


      Hàn Thiếu Đình đem tay dính đầy chất dịch đến trước mặt , "Đây là chứng cớ, muốn em nhìn chút."


      xấu hố đến mức muốn chui xuống hố, dám mở mắt nhìn.


      đem dịch mật ngậm vào, lại hôn lên môi , đem tư vị tuyệt vời kia dẫn vào trong miệng .


      muốn ăn, cố gắng lắc đầu, dựa vào người của , hung hăng ngăn chặn hô hấp của , vì thiếu khí nên thể nuốt vào mùi vị của chính mình.


      "Khụ..."


      bị sặc, khó chịu liếc .


      "Thích ? Có thích cái vị thơm ngọt này ? Có giống như ăn mật ?"


      cười tà, cởi cà vạt đùi , dùng thân thể mình ghìm chặt thân thể , ánh mắt tà tứ liếc xuống cửa động chảy ra dịch mật của .


      toàn thân run rẩy “Thả em ra…”


      ", thả được… muốn em!" mở rộng hai chân của ra, ánh mắt nóng rực nhìn vào nơi tư mật xinh đẹp của .


      cực lực muốn khép chân lại, cũng để cho được như ý, càng muốn khép lại, lại càng kéo ra, chính là để cho được như ý, rốt cuộc làm cho ngượng ngùng đến mức chảy nước mắt.


      Ngón tay của dừng ở hoa tâm của , nhàng âu yếm, nhìn nó phập phồng lên xuống, vẫn còn run rẩy!


      Dịch mật chảy càng lúc càng nhiều, giống như muốn chảy hết cả sức lực của , khiến càng lúc càng có khả năng tránh né.


      Thấy thỏa hiệp, động tác tay của lại càng thêm tà ác.


      cúi người, hút hết toàn bộ ái dịch bên dưới của , ngón tay còn thay nhau gảy vào hoa hạch, khiêu khích . Khẽ ấn vào hoa tâm của , thậm chí còn đẩy đầu lưỡi vào trong hoa tâm của mà quấy động.


      Uông Vịnh Đại biết tra tấn điên cuồng và ngọt ngào này đến khi nào mới chấm dứt, thân thể giống như phải của , giờ cả linh hồn và thể xác của như tách rời, cảm nhận được thân thể bị kéo căng, cảm nhận được ái tình tuyệt vời, ý loạn tình mê, cả người khô nóng, kiều diễm ngâm nga... tận tình mút, cho đến khi chịu được nữa, mới tạm dời trận địa.


      Trong nháy mắt rời , lại cảm thấy bất lực, trống rỗng!


      "Thiếu Đình..."


      " có rời ." bên tai .


      Ngón giữa của đột nhiên cắm vào trong hoa huyệt mềm mại của !


      "A ── "


      Kích thích xộc thẳng lên tận não, khiến nhịn được mà hô to.


      bắt đầu điên cuồng ra vào, gắt gao mút lấy ngón tay của , động tác của lại càng mạnh mẽ, lại càng mút càng chặt.


      lại đút vào thêm ngón tay, mở rộng thân thể của , ánh mắt tràn ngập ham muốn, tình dục bủa vây, còn có tình cảm mãnh liệt, còn lý trí.


      "Đình... A a..." từ từ nhắm mắt, thân thể trắng nõn sớm bị dục vọng tra tấn, thấm ra tầng mồ hôi.


      Vật giữa hai chân của cũng căng trướng đến khó chịu!


      ", có muốn hay ?" bức bách thể .


      Ánh mắt nhìn vào thân thể xinh đẹp của . Thân thể mềm mại đó có thể làm cho máu trong người sôi sục.


      "Đình..."


      nhịn được mà run rẩy, khát vọng mãnh liệt khiến cho còn là chính mình .


      "Em , cho em." híp mắt cảnh cáo .


      "Em...Em muốn ── "


      cởi bỏ quần lót, để lộ ra nam căn nóng bỏng dị thường, nâng lên bờ mông xinh đẹp của , trực tiếp tiến vào sâu trong hoa tâm của .


      "A a ── "


      Cả người rung động mạnh mẽ, miệng khẽ ngâm lên, hoa tâm trong nháy mắt run rẩy!


      điên cuồng ra ra vào vào trong hoa huyệt của , khiến cho đầu ngón chân của cũng cuộn lại.


      Đôi mắt rực lửa của nhìn khuôn mặt động tình của , ngón tay xoa vào chỗ hai người giao hợp, khiến chảy ra càng nhiều mật dịch, theo mỗi lần ra vào của lại càng thêm rung động.


      cuồng nhiệt…. mãnh liệt….


      Trong lúc điên cuồng luật động, bọn họ dần dần bị đẩy đến cao trào...


      Mà toàn bộ tinh dịch nóng bỏng của , lần đầu tiên bắn sâu vào trong cơ thể của ...
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 6.1
      Edit: H.


      lập tức mở mắt ra “ Đó là cái gì? nóng!”


      “Tinh dịch của ”. nhàng .


      khiếp sợ nhìn : “… sao phòng tránh?!”


      “Em muốn gả cho nên muốn tránh.” Đây là tâm tư của , muốn làm cho có con với .


      ! thể…Em thể mang thai…” thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.


      “Em muốn mang thai con của ?” lắc đầu. phải như thế! Nhưng thể mang thai!


      có vị hôn thê, thể cướp chồng của người khác được, vì vậy càng thể có đứa bé của .


      hy vọng con của mình có xuất thân tốt, đứa bé có cha!


      Hàn Thiếu Đình thấy chỉ lắc đầu mà khiến tức giận, nhưng rồi lại muốn làm bị thương. “Được thôi, em muốn hoài thai đứa bé của , cũng để cho em mang thai. Kỳ cũng chỉ là dọa em, tính kỳ sinh lý của em, hai ngày này đều là ngày an toàn, em thể có khả năng mang thai.”


      “Thiếu Đình, đừng nóng giận…” thăm dò sao… cảm thấy có chút áy náy.


      tức giận!” trừng mắt với .


      giọt lệ từ trong mắt chảy ra, nhu nhược, bất lực nhìn . Nơi đáy mắt tràn ngập thâm tình, hối hận.


      thở dài, ôm chặt lấy : “ có biện pháp nào để ý đến em… có cách nào lừa gạt chính mình, muốn em…Có phải là em cho ăn độc dược gì hay , sao lại khiến càng ăn càng nghiện?”


      “Em có” vô tội nhìn


      “Trước kia chắc chắn, nhưng bây giờ chắc chắn là em có!”


      nâng cằm của lên “Dáng vẻ của em, sắc mặt của em đều minh chứng , mà độc dược cũng phải cái gì khác mà chính là thân thể của em.”


      “Thiếu Đình…”


      lại muốn rồi.” bất đắc dĩ nhìn dục vọng nam tính của mình ngóc đầu dậy.


      “Thiếu Đình, còn chưa có ăn cơm chiều.”


      “Em quan tâm sao? Nhưng mà bây giờ chỉ muốn ăn em… để ăn no được ?”


      “Thiếu Đình…” nép trong lồng ngực của , nhàng gật đầu.


      “Đêm nay cũng muốn mang bao, muốn chân có được em, cảm thụ em, em nguyện ý ?


      Nét mặt của đầy xấu hổ, lại nhàng gật đầu.


      mừng như điên, lột hết quần áo người ra, lần thứ hai cùng kết hợp làm .


      Đêm…Lại là đêm dài!


      Bình minh… Xin đừng tới quá mau…


      Bọn họ toàn tâm toàn ý cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhiệt tình của đối phương, nỗ lực của đối phương, kết hợp cùng nhau.


      Khuôn mặt hai người đều tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc…


      ---luoimantinh.com---


      Uông Vịnh Đại ở phòng bếp gọt hoa quả, hôm nay trông bà Hàn lại vô cùng hớn hở, trưng ra sắc mặt khó coi với .


      Rốt cuộc vị khách quý đó là ai? nhịn được cảm giác tò mò.


      Lúc bê dĩa hoa quả lên thấy bà Hàn tươi cười rạng rỡ. Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nụ cười chân thành thân thiết của bà Hàn như vậy.


      Giọng thanh thúy uyển chuyển của bà Hàn từ phía đối diện truyền đến, mà ngồi quay lưng với mái tóc đen nhánh được buộc cẩn thận, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung.


      “Còn mau đem hoa quả lại đây!” Bà Hàn nhìn thấy Uông Vịnh Đại đứng ngốc ở cửa phòng bếp phất tay quát to tiếng.


      bừng tỉnh, gật gật đầu, đem dĩa hoa quả để lên bàn trà. “Mời dùng!”. liếc mắt nhìn kia cái, lại phát ấy rất đẹp. Vẻ đẹp này…nên hình dung như thế nào nhỉ? Đẹp đến kiều diễm, tựa như đóa hoa hồng đỏ!


      Đúng, chính là hoa hồng đỏ!


      So với , tự ti…Hoàn toàn thua kém đối phương!


      là…”


      ta tạm thời ở nhờ nơi này. Con đừng để ý đến ta, chúng ta tiếp tục chuyện .”


      đó lại tràn ngập hứng thú với , chủ động vươn tay, “Chào , tôi là Chu Uyển Du.”


      “Uông Vịnh Đại.”


      “Tên đẹp!”


      Khuôn mặt Uông Vịnh Đại ửng đỏ “ cũng vậy!”


      “Vinh Đại, vào phòng . Tôi muốn trò chuyện với vị hôn thê của Thiếu Đình.”


      chính là vị hôn thê của Thiếu Đình?” Đáy mắt Uông Vịnh Đại có chút rung động, ánh mắt chăm chú nhìn Chu Uyển Du.


      Chu Uyển Du cảm thấy phản ứng của có vẻ kích động, cho nên khỏi có chút nghi ngờ. “Sao vậy? và Thiếu Đình quen biết nhau sao? Nghe lúc trước ấy ở trong nhi viện.”


      “Vâng…Tôi cũng ở trong nhi viện.”


      “Vậy là…”


      ấy là muội muội của Thiếu Đình! Uyển Du, con yên tâm, Thiếu Đình vẫn chưa có bạn , bây giờ nó chuyện tâm học tập. Tuy rằng hôn ước của các con là do hai nhà sắp đặt, nhưng con cũng xem qua ảnh chụp rồi đấy, Thiếu Đình với con quả thực rất xứng đôi…Vịnh Đại, cũng thử xem có đúng hay ?” Ánh mắt bà Hàn sắc bén nhìn về phía .


      Uông Vịnh Đại gật gật đầu, khẽ cười nhìn Chu Uyển Du: “… và ấy rất xứng đôi!”


      vậy sao?”


      Sắc mặt Chu Uyển Du ửng hồng, tươi cười : “Cám ơn .”


      cần khách khí. Tôi quấy rầy và bác trò chuyện nữa, tôi về phòng trước đây.”


      “Ngồi xuống chuyện cùng chúng tôi .”


      được, tối nay tôi còn phải học. Tôi học phổ cập ban đêm”


      “Như vậy sao…Tôi có hứng thú đối với việc học lắm, tài liệu chuyên ngành đọc rồi mà cũng như chưa đọc.”


      “Tuy Uyển Du người ta có hứng thú với bằng cấp, nhưng tại ấy là trợ thủ đắc lực của cha mẹ ở trong công ty – ấy rất có năng khiếu kinh doanh, là trợ lý tổng giám đốc công ty Thịnh Thạc, còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, bây giờ rất hiếm đấy.” Bà Hàn khen ấy ngớt, trong lòng lại càng tràn ngập thích đối với ấy.


      “Bác , làm gì tới mức đó…con chỉ là có hứng thú mà thôi…” Chu Uyển Du khiêm tốn .


      “Chỉ hứng thú mà xuất sắc như vậy. Sau này con gả cho Thiếu Đình nhà chúng ta có thể giúp chúng ta quản lý xí nghiệp Hàn thị được rồi.”


      “Con…” thẹn thùng cúi đầu. “Bác , bây giờ cái này phải là quá sớm sao, đừng để Vịnh Đại chê cười.”


      “Có Vịnh Đại?” Bà Hàn liếc .


      đâu, tôi rất khâm phục tài năng của , rất tuyệt. Tôi về phòng trước đây!” Uông Vịnh Đại khách sáo mỉm cười nhìn Chu Uyển Du, lại thấy bà Hàn gật gật đầu, liền lên lầu.


      Sau khi đóng cửa phòng, liền ôm lấy ngực, nơi mà trái tim đau nhói, nhắm mắt, nước mắt chảy xuống.


      Vị hôn thê của Thiếu Đình xuất


      ấy cùng Thiếu Đình rất xứng đôi…


      Cố ấy hoàn mỹ như vậy, thiện lương như vậy, muốn làm tổn thương ấy…


      Chu Uyển Du biết chuyện tình cảm của và Thiếu Đình. Mà cũng hy vọng Chu Uyển Du biết được, hy vọng ấy thương tâm, khổ sở.


      Nếu bọn họ ở bên nhau phải ở đâu? nên làm thế nào cho phải?


      giống như phần tử dư thừa ở gia đình này…! vốn là phần tử dư thừa…


      Bao nỗi xót xa trào dâng trong lòng Uông Vịnh Đại, dựa lưng vào ván cửa, thân thể chậm rãi trượt xuống, cuối cùng thành ngồi xổm sau cửa phòng.


      phải rời thôi!


      Trái tim của Uông Vịnh Đại đau khổ rỉ máu…


      ---luoimantinh.com---
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 6.2
      Edit: H.

      cho phép!”


      Lúc Uông Vịnh Đại đề nghị với Hàn Thiếu Đình muốn dọn ra ngoài, vô cùng hoảng hốt, nóng nảy phiền lòng, kinh hãi khiếp sợ, trái tim như chìm xuống đáy vực…


      “Em thích hợp ở nơi này.” run rẩy


      “Ở chỗ này em thiếu ăn? Thiếu uống?” Sắc mặt xanh mét.


      lắc đầu. “ có”


      đối với em tốt? bạc đãi em?” tiếp tục chất vấn.


      Sắc mặt của càng tái nhợt có”


      “Nếu như tất cả đều có, vậy em cũng được . Ở lại!”


      “Em…Em có khả năng vĩnh viễn ở lại nơi này…”


      “Vì sao có khả năng?” hung hăng, khí thế mãnh liệt.


      lấy người khác, em ở trong nhà này rất kỳ quái.”


      muốn kết hôn với người khác sao?”


      lắc đầu.


      lấy em sao?”


      tiếp tục lắc đầu.


      lên trán “Em lại suy nghĩ cái gì? Em được suốt ngày suy nghĩ linh tinh như thế.”


      “Thiếu Đình…Chu Uyển Du với rất xứng đôi…. …”


      “Em muốn đẩy cho người khác?” Gân xanh của nổi lên, tức giận nhìn chằm chằm , trái tim như bị ai đó bóp nghẹn.


      lắc đầu như trống bỏi “ ấy là người phụ nữ của …”


      nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt hàm dưới “Em mới là người phụ nữ của !”


      , em phải!” đủ tư cách…


      Ánh mắt của sắc bén như hai thanh kiếm, hung hăng nhìn “Phải! Em quên chúng ta triền miên bao nhiêu lần rồi sao? Em quên em nằm dưới thân đạt tới cao trào bao nhiêu lần rồi sao? Em quên… thứ này rồi sao?” lấy ra chiếc đĩa CD từ dưới giường, ái muội nhìn .


      “Đây là cái gì?”


      “Đĩa CD quay cảnh làm tình của chúng ta!” Giọng của trầm thấp, chậm rãi.


      kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kích động muốn cướp lấy chiếc đĩa CD trong tay .


      “Đưa cho em…”


      giơ cao tay, liếc nhìn , “ đưa. Mà cho dù có đưa cho em, vẫn còn cái khác. Chỉ cần em bỏ , nó cũng được công khai.”


      !” ôm mặt khóc nức nở, dám tin, “Sao có thể làm như vậy?”


      chỉ là để cho em có suy nghĩ rời khỏi mà thôi!”


      “Em muốn làm tổn thương vị hôn thê của , em muốn!” yếu ớt .


      “Thế nhưng em làm tổn thương !” Giọng điệu của hung hăng, sắc mặt chán nản.


      xin lỗi, xin lỗi…” ngập ngừng.


      ôm vào trong ngực, “Vĩnh viễn ở bên cạnh , vĩnh viễn là người của .”


      …Chúng ta thể tổn thương ấy…” rơi lệ đầy mặt.


      nghi ngờ nhìn chằm chằm vào , “Em sợ tổn thương ấy? Sợ ấy biết được là chúng ta ở cùng nhau?”


      ấy vô tội.”


      Vẻ mặt Hàn Thiếu Đình trở nên quái dị, ánh mắt thâm thúy, “ có thể làm tổn thương ấy, nhưng mà, em tuyệt đối thể rời bỏ .”


      “Vâng… nên làm tổn thương ấy…”


      “Em rất lương thiện, lương thiện đến nỗi làm cho trái tim rất đau.” Ánh mắt nóng lên, lóe ra dục niệm.


      ngượng ngùng, nhàng đẩy ra, “Thiếu Đình…”


      buông! muốn em!” ôm đặt lên giường.


      ”Chờ chút...” đem đĩa CD quay cảnh ân ái của hai người mở lên.


      ”Trời ạ!”


      vừa nhìn đỏ mặt, chỉ hận thể chui xuống đất, hay tay che lại đôi mắt nhưng tai lại có thể nghe rất thanh kiều mị của mình, khiến cho vô cùng thẹn thùng.


      ---luoimantinh.com---


      say mê nhìn gương mặt dễ dàng xấu hổ của , lấy hai tay ra, ngồi ở phía sau ôm cả người , làm cho thể nhúc nhích. ”Chú ý xem ... Xem em như thế nào...”


      ”Có thể xem được ?” có dũng khí để xem.


      quay lại cái này, chính là muốn cùng em xem. Hay là em cảm thấy chỉ cái xem đủ, muốn có thêm vài đĩa nữa?” cong khóe môi, mỉm cười trả lời, trong mắt ràng có ý uy hiếp.


      bị quản chế, lẩm bẩm : ” bá đạo”


      ”Bởi vì em là người của , dĩ nhiên là phải bá đạo với em rồi.” ra sức hít hà mùi hương người .


      ”Chuyên tâm xem... được phân tâm!”


      Hình ảnh khêu gợi màn hình kia là sao? Sao cứ cảm thấy mình giống như nhìn người khác... Sau khi đắm chìm trong tình dục, ngay cả chính cũng nhận ra được mình...


      Tay của Hàn Thiếu Đình ở người xấu xa sờ tới sờ lui, đỏ mặt nũng nịu, ” phải là phải chuyên tâm xem sao? Tay của được lộn xộn...”


      ”Chúng ta vừa làm, vừa xem...” Giọng của đột nhiên trở nên khàn khàn, làm cho mặt của đỏ bừng vì xấu hổ.


      ”Thiếu Đình...”


      ”Chậm rãi cảm nhận....Sức lôi cuốn tạo ra người em...”


      Tay của nhanh chóng cởi bỏ cúc áo của , kéo áo ngực ra, nâng ngực của lên nhàng xoa bóp, ngón cái của tà ác nhấn vào đầu vú của .


      ”Ưm...” khó chịu vặn vẹo.


      Môi ngậm vành tai của , nhàng thổi khí, chậm rãi liếm quanh, khiến cho toàn thân của như bị lửa nóng thiêu đốt.


      xoa bóp bầu ngực của : ” mềm...Giống như kẹo bông vậy... muốn nếm thử ...” xoay người lại, để cho đối mặt với , sau đó cúi đầu ngậm bên vú của , ra sức hút vào.


      ”A...” Cơ thể của ngả ra phía sau, cảm thấy cả người mình giống như đều bị hút vào.


      tham lam, khát khao, cuồng dã, nhanh nhẹn, mạnh mẽ; yếu đuối, mẫn cảm, nhu nhược, phục tùng.


      Phía dưới sưng lên như khảo nghiệm năng lực kiềm chế của , trán bắt đầu toát ra mồ hôi.


      đành lòng, nhàng vuốt ve.


      ”Làm sao bây giờ? Đêm nay đặc biệt muốn em!” Giọng của khàn khàn mang theo dục vọng.


      ”Em đồng ý...” muốn nhìn chịu khổ!


      nhanh chóng cởi quần áo của cả hai người rồi mới nâng mông lên, nắm chặt hai bờ mông non mềm trắng nõn của , nhàng tách ra, ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của , đảo vòng trước cửa động rồi đâm thẳng vào hoa huyệt của .


      ”A, a...” Toàn thân run rẩy, co rút.


      mạnh mẽ để dục vọng của mình ra vào trong thân thể của , vật nam tính cứng rắn nóng bỏng cứ lần lại lần đâm thủng , làm cho cơ thể của lần lại lần nổ tung.


      phát ra thanh mê loạn, kiều, vặn vẹo thắt lưng, cặp mông tự chủ được tiến sát vào , mời gọi tiến vào thêm lần nữa.


      chút khách khí tiếp nhận lời mời của , mạnh mẽ tiến vào làm cho điên cuồng, trầm luân, dường như muốn đắm chìm trong đó…


      Nơi mẫn cảm của bị va chạm, nhanh chóng tiết ra dịch kinh người…


      “A…”


      Toàn thân Uông Vịnh Đại mềm oặt nằm úp sấp, có cách nào cử động…


      Hàn Thiếu Đình lại dốc sức đâm vào thêm vài cái, cắn chặt răng, khắc chế dục niệm, cố gắng dừng lại, rút bộ phận kia của mình từ trong cơ thể ra, lại đem tất cả tinh dịch bắn lên lưng .


      Hai người bọn họ hưởng thụ từ thiên đường dần trở về trạng thái bình thường, vui mừng nhìn thân thể của họ dính sát vào nhau, khóe môi phảng phất ý cười, lâu vẫn tan…
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.1
      Edit: H.


      Hàn Thiếu Đình nghe theo ý của bà Hàn và Uông Vịnh Đại, ngày nghỉ bắt đầu kết giao với Chu Uyển Du. Nhưng cũng vượt quá quy củ, cũng có ý định ăn đậu hũ của , chính nhân quân tử như thế càng làm cho cảm thấy tín nhiệm, càng tin tưởng rằng lựa chọn của mình sai, chính là người đàn ông tốt, thích hợp lấy làm chồng.


      Mỗi khi nhìn thấy bọn họ cười chỗ, Uông Vịnh Đại có thể tránh lập tức tránh, lòng đau quá, giống như bị ai nhéo mạnh, mạnh đến nỗi biến dạng, cảm giác ghen tuông bùng phát đến máu chảy đầm đìa…


      Ban đêm, Hàn Thiêu Đình vẫn cùng chung giường, đó là lúc duy nhất cảm thấy thuộc về mình.


      cảm thấy mình ti tiện, đáng thương, giống như phi tần cổ đại chờ quân vương lâm hạnh…


      Ngoại trừ có được thân thể của , nhận ra rằng, trái tim của dần dần cách xa mình, rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thể nào biết được.


      bắt đầu dùng đến đồ bảo hộ, còn súng đạn nữa…


      Nhưng lại đợi đến khi cam tâm tình nguyện mang thai, lại tưởng nguyện ý sinh con phiền phức, cho nên khi tránh thai chuẩn bị rất tốt.


      Đêm nay, sau khi cùng triền miên, nhịn được hỏi.


      ấy sao?”


      Hàn Thiếu Đình nhìn thẳng nàng, hỏi ngược lại: “Em hy vọng ấy sao?”


      “Em…” lâm vào thế khó xử.


      “Nếu em cảm thấy khó chịu nên hỏi , sợ câu trả lời của càng khó chịu hơn.” Đôi mắt sáng ngời của nhìn sâu vào trong đôi mắt của .


      “Em muốn ấy bị tổn thương, làm được, nhưng nếu em lại cầu ấy có chút tàn nhẫn. hay , trái tim tự cho biết.”


      xin lỗi…” nén nước mắt, gật gật đầu.


      ngủ sớm chút.”


      ôm ngang hông của , nhắm mắt lại.


      nằm trong ngực , cảm thụ nhiệt độ cơ thể của , ấm áp, cảm giác an toàn.


      Sau này, chỗ này thuộc về Chu Uyển Du…


      Vừa nghĩ như vậy, nước mắt của lại kiềm được mà rơi xuống.


      quá ngây thơ rồi…


      muốn làm tổn thương Chu Uyển Du, lại làm khó bản thân mình.


      Lúc Hàn Thiếu Đình và Chu Uyển Du bên nhau, luôn thầm rơi lệ.


      Chu Uyển Du lại coi là bạn tốt, thời gian cùng Hàn Thiếu Đình ở chung ngọt ngào đều chia sẻ cho , ấy dứt, càng càng hưng phấn, như đắm chìm vào trong giấc mộng tình của mình.


      Uông Vịnh Đại càng nghe càng thương tâm, trong lòng lặng lẽ rơi lệ nhưng mặt vẫn miễn cưỡng cười vui.


      Cuộc sống hàng ngày sợ thiếu thốn thứ gì, nhưng vẫn cảm thấy sống bằng chết, đạo đức cùng dục vọng của bản thân ngừng giằng co, lôi kéo.


      Tổn thương Chu Uyển Du, cướp Hàn Thiếu Đình là hành vi có đạo đức; Thiếu Đình, khi mà hoan ái cùng với , cũng tự chủ được mà bị quấn vào trong dục vọng của bản thân.


      Nhìn Chu Uyển Du cao quý, tao nhã, càng cảm thấy bản thân mình ti bỉ, vô sỉ.


      nên cùng Hàn Thiếu Đình dây dưa


      Nhưng mà, trầm luân... có Hàn Thiếu Đình, có cảm giác an toàn… căn bản thể chịu được ngày có Hàn Thiếu Đình…


      Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt bi thương của ngày qua ngày, trong lòng cũng bị dày vò ngừng…


      Sau khi tốt nghiệp đại học, Uông Vịnh Đại làm chức kế toán ở trong công ty lớn, tiền lương, phúc lợi cũng tồi, nhưng mà thường ngày phải tăng ca.


      Có điều, như vậy lại hợp với ý của .


      lợi dụng công việc mà lờ tình của Hàn Thiếu Đình. Nhưng khi đêm khuya khó ngủ lại nhớ đến . Nó như móng vuốt sắc nhọn của mãnh hổ, đem lòng chia năm xẻ bảy…


      Hàn Thiếu Đình làm bác sĩ thực tập ở khoa ngoại, thời gian ở bệnh viện ngày càng nhiều, làm cho cùng càng có cơ hội gặp mặt. Hơn nữa, Chu Uyển Du đối với si mê quấn quýt làm cho cơ hội chạm mặt của bọn họ càng ít .


      Cùng ở dưới mái hiên nhưng lại giống như người xa lạ. Uông Vịnh Đại nhịn được nhớ tới trước kia bọn họ cùng phòng, có thể bên cạnh nhau tâm , thời gian tự tại ngọt ngào như thế, bây giờ cũng chỉ là ký ức.


      Thế giới của trở nên rộng lớn, mà trong thế giới của , vẫn ở vị trí quan trọng nhất.


      Tiệc cuối năm của công ty, Uông Vịnh Đại mặc bồ màu tím đến tham dự, ngồi bên cạnh đồng nghiệp. trầm tĩnh xinh đẹp, từ đầu đến cuối đều rất ít mở miệng, luôn mang theo nụ cười nhợt nhạt đối mặt với mọi người.


      “Vịnh Đại, có bạn trai chưa?”


      “Hả?”


      Mắt trợn to, lúng ta lúng túng lặp lại, “Bạn trai?”


      Hàn Thiếu Đình….còn có thể xem như bạn trai của ? Chắc là thuộc về !


      Thấy ngẩn nguuời, đồng nghiệp đẩy , “Tôi giới thiệu của tôi cho có được ? ấy ba mươi mà chưa có bạn , có lần đến công ty đưa đồ cho tôi nhìn thấy , đối với có ấn tượng rất sâu sắc”


      đỏ mặt “ tại tôi vẫn chưa muốn có bạn trai.”


      “Vì cái gì còn chưa muốn có? Thanh xuân của con có hạn…Hay là có điều gì khó ?”


      “Tôi…Tôi muốn có”


      “Được rồi” Người đồng nghiệp nọ giang hai tay ra “Tôi chuyển lời cho của tôi, muốn theo đuổi phải tự mình ra tay, tôi cũng có cách”


      “Vịnh Đại, em của tôi rất có hứng thú với …”


      họ của tôi cũng rất xinh đẹp…”


      “Đúng rồi! Vịnh Đại kỳ thực có rất nhiều chàng đồng nghiệp trong công ty chưa lập gia đình, cũng có thể cân nhắc.”


      người đồng nghiệp vỗ tay hoan nghênh , “Hay là chúng ta tìm ngày nghỉ nào đó để giao lưu với Vịnh Đại !”


      cần…” hoảng hốt khẽ .


      “Được rồi…Vịnh Đại, có bạn trai, dáng vẻ lại dịu dàng như vậy, người đàn ông tốt bảo vệ


      “Đúng vậy!”


      Các đồng nghiệp nhiệt tình muốn se duyên cho Uông Vịnh Đại, nhìn đến nữ nhân vật chính thẹn thùng cùng tình nguyện. Nhiều nhóm bắt đầu lên hành trình thú vị tiếp theo.


      Uông Vịnh Đại cười khổ nhưng cũng gì.


      “Vịnh Đại, chúng tôi giúp , chủ nhật tuần sau phải ra ngoài nha!”


      “Tôi…”


      “Chúng tôi hại , hơn nữa cứ xem như là kết giao thêm nhiều bạn bè thôi.”


      Các đồng nghiệp có ý tốt nhiệt tình làm có chút sững sờ. “Tôi muốn…”


      “Đồng ý !”


      Ánh mắt chờ mong của bọn họ nhìn thẳng vào , khiến mềm lòng.


      “Được…được rồi” miễn cưỡng đáp ứng.


      Có lẽ quen biết nhiều người bạn có thể làm cho mở rộng mối quan hệ, thể tự kiềm chế mà nhớ tới Hàn Thiếu Đình…làm cho chính mình càng ngày càng trở nên tiều tụy nữa.


      “Oa, hoạt động phát thưởng của tiệc cuối năm bắt đầu rồi! biết năm nay có giải thướng lớn gì đây?” Các đồng nghiệp hưng phấn khẽ .


      Uông Vịnh Đại mỉm cười.


      đài người chủ trì ngừng ra các con số trúng giải. Lúc phát ra mình trúng được chiếc Mitsubishi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, dám tin.


      “Thích nha! Đây là phần thưởng lớn nhất đó! là may mắn.”


      Uông Vịnh Đại từ trong đám đồng nghiệp những lời chúc mừng, chậm rãi thong thả bước lên đài, nhận lấy chìa khóa xe tay người chủ trì cùng những tràng pháo tay của mọi người.


      tuyệt…đến đây, chúc mừng , uống ly…”


      “Tôi uống rượu!”


      “Uống ly là được rồi, đây là bia.”


      “Tôi…”


      “Chúng ta cùng nhau chúc mừng Vịnh Đại! Vịnh Đại, chúng tôi kính trước.”


      Bởi vì thể từ chối, tâm tình Uông Vịnh Đại lại vui sướng. Cuộc đời chưa bao giờ uống rượu, cuối cùng uống xong ly rượu đầu tiên.


      “Tốt, thêm ly nữa.”


      Bởi vì các đồng nghiệp mời rượu cùng với hưng phấn vì đoạt giải nên bất tri bất giác, uống vài ly.


      Đến khi tiệc cuối năm kết thúc, cũng say.


      “Vịnh Đại, chúng tôi phải về rồi…”


      “Về nhà…A, được rồi….Tạm biệt…”
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7.2
      Edit: H.

      Ánh mắt của mê ly, tay ở giữa trung vẫy loạn xạ.


      “Làm thế nào bây giờ? ấy say rồi…Ai có thể đưa ấy về ?”


      “Tôi cũng tiện đường, tôi đưa ấy về đoạn.” Nam đồng nghiệp Thi Khánh Thành sớm nảy sinh hảo cảm đối với , cũng muốn bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có này.


      “Vậy làm phiền …Nhưng đừng ăn vụng đậu hũ của ấy, nếu nữ đồng nghiệp chúng tôi vây đánh đấy!”


      “Tôi đâu.” Thi Khánh Thành vẫn có phong độ ga lăng, cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.


      “Vậy nhờ .” Các đồng nghiệp vỗ vai , lần lượt rời .


      “Vịnh Đại, tôi đưa về nhà”


      Uông Vịnh Đại sớm có biết gì nữa.


      May mắn Thi Khánh Thành quan sát thời gian, biết được ở đâu, nếu cũng biết phải đưa đến nơi nào.


      Ở nhà họ Hàn, vợ chồng ông bà Hàn tổ chức bữa tiệc chúc mừng cho Hàn Thiếu Đình, bởi vì qua năm sau, Hàn Thiếu Đình chính thức trở thành bác sĩ ngoại khoa.


      Chu Uyển Du vì Hàn Thiếu Đình cũng vui vẻ thôi, còn đặc biệt xuống bếp vì Hàn Thiếu Đình. Dưới chỉ dẫn của bà Hàn, làm rất nhiều món mà Hàn Thiếu Đình thích.


      Hàn Thiếu Đình ăn ngon, tâm tình trở nên tốt hơn, khen “Tay nghề của tốt.”


      Bà Hàn bên cạnh vừa lúc thêm vào: “Thiếu Đình, muốn ăn thức ăn ngon mau lấy Uyển Du , người giống như Uyển Du bây giờ còn nhiều đâu!”


      Chu Uyển Du xấu hổ “bác …”


      lâu nữa con phải gọi bác là mẹ rồi!” Bà Hàn cười trêu.


      “Nếu Uyển Du làm con dâu bác rất vui.” Bà Hàn gật đầu.


      Khuôn mặt Chu Uyển Du đỏ lên, Hàn Thiếu Đình nhìn , trong lòng lại lên gương mặt khác.


      Sao trễ thế này rồi mà Vịnh Đại vẫn chưa về nhà? phải ấy ăn tiệc cuối năm sao? Giờ này phải kết thúc rồi chứ?


      “Ba, mẹ, con ra ngoài lát.”


      cùng Uyển Du .”


      cần, hai người cùng Uyển Du tâm trước , sau này bọn con còn nhiều thời gian.” xong, liền bước ra bên ngoài.


      “Uyển Du, có nghe , sau này hai người các con có thời gian rất dài, con xem khi nào mới nguyện ý gả cho Thiếu Đình nhà bác đây?” Bà Hàn càng nhìn Chu Uyển Du càng vừa lòng.


      “Con...Thiếu Đình còn chưa có cầu hôn...” xấu hổ.


      như thế, chỉ cần Thiếu Đình cầu hôn, con gả cho nó có phải ?”


      “Con...Con phải chờ bố mẹ con đồng ý .” lấy bố mẹ ra chống đỡ.


      Ông Hàn cười ha hả, “Chuyện ấy con cần lo lắng, ba mẹ con đem quyền quyết định giao cho con, chỉ cần con nguyện ý ngay lập tức trở thành con dâu của nhà họ Hàn.”


      Mặt Chu Uyển Du nóng đến sắp bốc hơi.


      Bà Hàn thấy khó xử, đẩy chồng mình, ”Thiếu Đình còn chưa có cầu hôn Uyển Du, chúng ta phải nhắc nhở Thiếu Đình mới được.”


      “Cái thằng con ngu ngốc kia, biết trong đầu nó nghĩ gì...” Ông Hàn lắc đầu, liếc mắt nhìn về phía Thiếu Đình , ánh mắt trở nên sâu xa khó hiểu.


      Hàn Thiếu Đình ở gần đó qua lại, mày càng nhíu chặt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Uông Vịnh Đại, nhưng lại mở máy.


      “Rốt cuộc ấy làm gì?” tức đến mức khó thở.


      chiếc xe lạ dừng ở gần nhà , đèn xe chưa tắt, người trong xe lại có động tĩnh. Đợi lát, nảy sinh nghi ngờ, về phía chiếc xe, muốn hỏi ý đồ của đối phương.


      Nhìn qua cửa kính xe, ánh mắt đột nhiên trợn to.


      Vịnh Đại... ấy ở trong xe?


      Mà người ngồi ở ghế lái lại là người đàn ông!


      “Mở cửa!”


      giật mạnh nắm tay, gõ lên cửa kính thủy tinh, thở hồng hộc, lông mày nhíu lại, nhìn trừng trừng vào người đàn ông trong xe.


      Thi Khánh Thành hoảng sợ, nhìn thấy người đàn ông biết Uông Vịnh Đại, biểu lại rất giống người chồng ghen khi vợ mình về muộn...


      Ack...So sánh này hình như hợp lý.


      Thi Khánh Thành hạ cửa kính xe xuống: “Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”


      “Mở cửa! Tôi muốn Vịnh Đại ra đây!”


      Thi Khánh Thành mở khóa cửa xe, Hàn Thiếu Đình vừa mở cửa xe lập tức ngửi được mùi rượu người Uông Vịnh Đại, khỏi nhăn chặt mi, giọng điệu ác liệt hỏi Thi Khánh Thành, “Là chuốc rượu ấy?”


      Thi Khánh Thành vội vã lắc đầu.


      ...Là ấy trong tiệc cuối năm tối nay nhận được chiếc Mitsubishi, vui mừng quá nên cùng với mọi người chúc mừng uống quá chén.


      Hàn Thiếu Đình hung dữ trừng Thi Khánh Thành ” có động tay động chân với ấy ?”


      “Tôi phải là người như thế? là ai? có tư cách gì mà chất vấn tôi?”


      “Tôi là người đàn ông của ấy, ấy là người phụ nữ của tôi!” như tuyên bố với Thi Khánh Thành rằng Uông Vịnh Đại thuộc về mình, cho phép người khác có tâm tư gì với !
      phải là ấy chưa có bạn trai sao?”


      “Ai ấy có? Bạn trai của ấy là tôi! ấy bây giờ ở cùng với tôi.”


      Thi Khánh Thành hoảng sợ. ”Nhìn ra..”


      “Tôi cảnh cáo , sau này nếu còn đến quấy rầy người phụ nữ của tôi, tôi đánh cho bầm dập.”


      Hàn Thiếu Đinh ôm Uông Vịnh Đại mềm nhũn lên, để cho rơi vào trong lồng ngực của .


      “Nếu có việc gì, tôi trước” Thi KhánhThành sờ sờ mũi, cảm thấy chính mình hôm nay ra trận bất lợi.


      nhanh ! Đừng làm tôi chướng mắt.” Hàn Thiếu Đình gần như gào thét .


      Thi Khánh Thành lập tức khởi động xe, dứt khoát quay .


      Hàn Thiếu Đình nổi giận nhìn Uông Vinh Đại trong ngực, lay lay thân thể của , “Sao em lại uống rượu? Lại còn ngồi trong xe của người khác? Em có thể gọi để tới đón em!”


      ”Đình...Đừng lay nữa... ọe ....”


      cảm thấy dạ dày bị đảo lộn đến khó chịu, chịu đựng nổi, liền nôn ra, phun toàn bộ lên người .


      Khi nôn xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, rúc vào vai , mắt lờ đờ nhìn lát, nhìn gương mặt tuấn kia hình như rất tức giận... nhắm hai mắt lại.


      ”Uông Vịnh Đại!”


      nghiến răng nghiến lợi, áo sơ mi tốt nhất của cứ như thế bị làm hỏng.


      Hàn Thiếu Đình ôm vào trong phòng.


      ”A? Vịnh Đại làm sao vậy?” Chu Uyển Du kinh ngạc kêu lên.


      Sắc mặt của ông bà Hàn trở nên quái dị.


      ấy uống rượu. đưa ấy lên lầu trước, cũng muốn thay quần áo.”


      thê thảm … áo quần của cũng coi như xong.” Chu Uyển Du che miệng , ánh mắt đồng tình.


      Hàn Thiếu Đình ôm Uông Vịnh Đại vào phòng của , đặt lên giường, thấy người cũng có vết nôn, hai lời cởi áo khoác của .


      Ánh mắt của trở nên thâm trầm, dục vọng đột nhiên dâng lên, thầm cắn răng cười khổ, cúi đầu nhìn phía dưới sưng lên của mình.


      Hai người bọn họ cũng lâu rồi ân ái…


      muốn nhẫn nại, trực tiếp cởi sạch quần áo của cả hai, ôm vào trong phòng tắm.


      “Ô…”


      Uông Vịnh Đại nửa tình nửa mê, cảm giác người động tay động chân, khó nhin được rên rỉ thành tiếng.


      muốn tỉnh táo làm tình với mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, rồi mở khóa vòi sen, phun nước lạnh lên thân hình trần trụi của .


      “A…Lạnh quá!” bị kinh hoảng giật mình tỉnh lại.


      “Thiếu Đình! …em…”


      Hai tay Uông Vịnh Đại ôm lấy ngực, phát ánh mắt của dừng lại ở vùng đất rừng rậm của , gương mặt xấu hổ đỏ bừng, tay nhanh chóng che lại, ngăn cản ánh mắt của .


      tự nhiên bật cười.


      cười cái gì?” đỏ mặt, lắp bắp .


      “Động tác của em buồn cười.”


      cười càng to hơn.


      thèm nhìn , chu môi, xoay lưa về phía , đến cửa phòng tắm.


      Bàn tay to của bắt lấy , vuốt ve hông cùng ngực của “Em muốn làm gì?”


      “Em muốn mặc quần áo, nếu bị cảm mất.”


      để em bị cảm, chúng ta tắm uyên ương nào.”


      rót nước ấm vào trong bồn tắm, ôm ngang hông của ngã vào bồn tắm lớn. ở dưới, , hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy ngọn lửa trong đáy mắt đối phương, bản năng thức tỉnh. nhanh chóng nâng lên bộ ngực của , ngón tay thong thả khiêu khích, áp sát môi , đầu lưỡi trực tiếp tiến vào trong miệng , cùng dây dưa ngớt.


      Nước trong bồn tắm đầy, lại ai để ý.


      Nụ hôn làm cho khát vọng của dâng cao, dường như muốn hút linh hồn của . Làm cho đôi mắt vốn trong trẻo linh động của như bị sương mờ che phủ.


      Trong đôi mắt đen của là dục vọng vô hạn, hôn từ môi của xuống cổ họng, gáy, nhàng gặm cắn làm thở gấp.


      “Nhột…A, nước tràn ra ngoài rồi…”


      tắt nước, bỏ ít tinh dầu Lavender vào trong bồn tắm, lập tức cả phòng tắm đều tràn ngập mùi oải hương. Hai tay vốc lên từng ngụm nước ấm pha loãng tinh dầu tưới lên ngực .


      Oa! Hai bầu ngực ngạo nghễ đứng thẳng…


      Ánh mắt của giống như lửa nóng hừng hực thiêu đốt.


      kìm được mà xoa nắn bầu ngực mẫn cảm của . “Mềm quá … Thân thể của em mềm, thư thái…” tán thưởng.


      nghe thấy liền có cảm giác hưng phấn khó hiểu. Có thể được khen ngợi, vừa thẹn vừa mừng.


      cầm hai chân của tách ra, đặt ở hai bên vòi nước làm cho cửa huyệt mở rộng để vui vẻ thưởng thức.


      sờ loạn nơi rừng rậm giữa hai chân , “Của em đen…”


      “Đừng cái này…” Rất kỳ quái, rất xấu hổ…


      tiến vào, thăm dò nụ hoa bên trong của , vân vê thưởng thức.


      Uông Vịnh Đại thở gấp liên tục, thân hình run rẩy, phía dưới chảy càng nhiều ái dịch.


      Hàn Thiếu Đình cười tiếng “Thân thể của em được dạy dỗ rất tốt, em xem… nhanh như vậy mà nó muốn rồi.”


      Uông Vịnh Đại cảm thấy xấu hổ, nghiêng đầu nhìn .


      đem đầu của quay lại, để bốn mắt nhìn nhau, “ muốn .”


      Uông Vịnh Đại , trừng mắt nhìn , lúc nào cũng muốn những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập.


      Nhưng mà cái nhìn chằm chằm của lại bị hiểu thành ánh mắt trêu chọc, ngón tay ở nơi mẫn cảm của lại khuấy động.


      rên rỉ thành tiếng, cảm thấy dường như có dòng điện đánh úp về phía mình, mỗi khi tay mơn trớn nhụy hoa của , nhịn được run rẩy. Nhụy hoa bởi vì bị trêu chọc mà từ từ sưng đỏ.


      đẹp!”


      mê muội than , lại càng ra sức vân vê nhụy hoa của , nhìn thấy hoa huyệt của dính đầy nước mật, thử đem ngón tay theo ái dịch kia vào trong động.


      “Chậc chậc, vùng sông nước…” tà nịnh .


      Ưm…Tê dại…


      Toàn thân giống như có dòng điện qua, thoải mái đến nên lời.


      Ngón tay của tự nhiên đưa vào mật huyệt của , hưởng thụ cảm giác bị siết chặt. “Em ấm áp”


      Động tác đâm chọc của lúc chậm lúc nhanh, làm cho thở dốc nặng nề.


      Bị dục vọng thiêu đốt chỉ có mỗi mình , cũng rất khổ sở. Mặc dù chỉ dùng ngón tay nhưng ngẫu nhiên cũng nâng lên phái nam của mình cọ cọ đùi vài lần.


      Càng lúc càng trở nên trống rỗng…


      “Thiếu Đình…” sắp đánh mất phương hướng của chính mình.


      muốn , lập tức cho em.”


      “Ưm…” kêu ra tiếng, dè dặt và khó nhịn ở trong ngừng giằng co.


      nhanh lên!” phấn khích, phái nam lại lần nữa cọ vào mông của .


      “Em muốn…em muốn !”


      xấu hổ, nhưng cách nào chống cự được khát vọng đối với .


      lập tức tới ngay…”


      Ánh mắt tràn ngập dục vọng, hôn lên môi .


      “A...”
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :