1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, Thanh mai trúc mã] Tình nhân màu hồng - Đình Nghiên (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481

      Chương 3.3
      Edit: Khưu Uy Uy



      "Thiếu Đình, hôm nay em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi."


      "Cho ... muốn em..." Đêm nay, có vẻ nôn nóng.


      khẽ nhăn mày, nhàng hỏi kỹ, "Trước giờ chưa từng ép buộc em... sao vậy?"


      " thấy có người thầm mến em..."


      "Có người thầm mến em?" nháy mắt vài cái, "Có à?"


      "Là đồng nghiệp nam bê đồ uống giúp em..."


      "Đồng nghiệp nam? tới Tuấn Thành sao?"


      "Gọi thân mật như vậy, giống như gọi người thân vậy!" Khuôn mặt tuấn tú của biến sắc, ghen tuông nổi lên.


      Hàn Thiếu Đình ở người , cởi bỏ quần áo của .


      ... ghen!


      cảm nhận sâu sắc được xem trọng...


      Cảm nhận sâu sắc cảm giác được thương...


      Cảm nhận sâu sắc cảm giác được chiếm hữu...


      Gò má của Uông Vịnh Đại hồng lên, trái tim của đập điên cuồng, đôi mắt giống như xấu hổ.


      Tình cảm bộc lộ ra.


      Bởi vì , ghen tị!


      Bởi vì , vội vàng!


      Bởi vì , sợ hãi!


      Đúng vậy, sợ có người theo đuổi, sợ tình cảm của thay đổi.


      Ở cạnh , quá khổ rồi!


      hận chính mình có cách nào, sợ chính mình biết làm sao.


      giờ lo nổi sinh hoạt của !


      giờ cho được những thứ nên có...


      Nhưng Uông Vịnh Đại để ý đến điều đó.


      Có thể sống cùng là ước mơ của .


      Có thể cùng giấu diếm nhau điều gì là chuyện mà thỏa mãn nhất.


      Có tiền hay đối với chỉ là điều quan tâm thứ hai, tâm đầu ý hợp mới là mục tiêu mà theo đuổi.


      Chỉ cần bọn họ ăn mặc tiết kiệm, tin nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, vượt qua nhiều cửa ải khó khăn hơn.


      Đời người phải lúc nào cũng thuận lợi, chỉ cần dũng cảm về phía trước, con đường nào cũng dẫn tới La Mã, nhất định tương lai rộng mở.


      (“Con đường nào cũng dần tới La Mã” ra là “All roads lead to Rome”. Rome là thủ đô của Vương Quốc La Mã (the Roman Kingdom), Cộng Hòa La Mã (the Roman Republic), và đế chế La Mã (the Roman Empire) Rome ngày nay là Thủ Đô nước Ý, cũng là Thành Phố lớn nhất nước Ý. Dưới thời đế chế La Mã, Rome hệ thống đường bộ tuyệt vời bắt đầu từ tất cả các cửa của mình đến mỗi thành phố họ cai trị . Vì vậy, họ rằng “tất cả các con đường dẫn đến Rome”, bởi vì bất cứ ai sống trong Đế chế La Mã có thể đến đó con đường đá . Đường La Mã được thiết kế để được gần như hoàn toàn thẳng, và là phần của mạng lưới lớn tập trung vào thành phố, du khách có thể tìm thấy đường đến Rome gần như chỉ đơn giản bằng cách làm theo con đường đúng hướng Rome là trung tâm quốc tế về thương mại , văn hóa, và tôn giáo. Khi bạn có nhiều lựa chọn thay thế và kết quả cho từng phương án là như nhau.).


      hé môi, mút lấy môi , gì chỉ dâng lòng mình cho , đó là cách nghĩ của .


      Với ăn ý nhiều năm, hiểu.


      Hàn Thiếu Đình tinh tế hôn , ánh mắt ôn nhu, cùng với động tác nhàng, khiến Uông Vịnh Đại trầm mê trong đó, tự thoát ra được.


      là gì? Vì người trong lòng mà trả giá, đó là ! Đối với Uông Vịnh Đại là như vậy.


      là gì? Vì người trong lòng mà cố gắng, đó là ! Đối với Hàn Thiếu Đình là như vậy.


      Môi hôn dần xuống dưới, trực tiếp hôn xuống chiếc cổ trắng mịn của .


      "A... rất ngứa! Thiếu Đình..."


      Hàn Thiếu Đình nhu tình nhìn , nghiêng người, thương tiếc vỗ khuôn mặt của , "Ngủ ."


      "Thiếu Đình?" muốn ? hoang mang.


      cười khổ.


      "Ngày mai em vẫn phải làm học, ngủ sớm chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo vệ sức khỏe quan trọng hơn."


      "Còn nhu cầu của ?" Ánh mắt nhìn thẳng em trai ở trạng thái dương cờ của .


      nhịn xuống dục vọng muốn , hít sâu rồi thở ra hơi, rồi lại hít sâu thở ra...


      "Đừng nhìn như vậy, em khiến nhịn được."


      rời khỏi giường, " vào phòng tắm chút."


      "Thiếu Đình, cảm ơn ."


      vô cùng cảm kích, cảm ơn quan tâm chăm sóc của .


      "Em ngủ trước , đừng chờ ."


      mệt muốn chết rồi, nhắm mắt lại chưa tới ba giây ngủ mất.


      vào phòng tắm Hàn Thiếu Đình khổ sở thôi. nhiều lần, cũng phải vụng trộm sau lưng tự giải quyết nhu cầu của mình.


      Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của , lại muốn , nhưng sợ quấy rầy.


      Cấm dục...Lại cấm dục lần nữa là điều duy nhất có thể làm.


      Người mình ngủ bên cạnh, muốn làm gì lại thể làm, là quá khó, so với bài thi ở trường y còn khó hơn nhiều!


      Mở vòi nước, tắm bằng nước lạnh, muốn làm lạnh dục vọng giống như nham thạch nóng trong lòng, dục vọng của giống như núi lửa bạo phát sắp phun trào...


      "Đính đoong! Đính đoong!" Tiếng chuông cửa vang lên ngừng cũng làm thay đổi núi lửa sắp phun trào của .


      "Đến đây!"


      Hàn Thiếu Đình vừa mới bắt đầu tắm lại nghe thấy tiếng chuông cửa, vốn định để ý tới, nhưng tiếng chuông cửa định ngừng lại.


      Để tránh chuông cửa bị phá hư, Uông Vịnh Đại lại phải tìm người đến sửa, nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo, cầm khăn lông lau tóc vẫn ướt sũng, bước nhanh xuống lầu.


      "Ai vậy?" vừa mở cửa, vừa lau tóc.


      Nếu cẩn thận bị cảm, lại tốn thêm khoản.


      Trong nhà có thể tiết kiệm, tận lực tiết kiệm. Uông Vịnh Đại kiếm tiền rất vất vả, lại muốn chi nhiều khiến lại lo lắng, mặt mày u ám.


      Ngoài cửa là đôi vợ chồng trung niên, người phụ nữ vừa nhìn thấy vẻ mặt sung sướng, đứng ngơ ngác nhìn , sau đó bắt đầu rơi lệ.


      Hàn Thiếu Đình hiểu chuyện gì.


      "Xin hỏi hai người là..."


      "Mẹ là mẹ của con! Mẹ ruột của con!"


      Người phụ nữ trung niên kích động giữ chặt tay , "Ông ấy là ba con! Chúng ta tìm được con rồi... Chúng ta vất vả mới tìm được con!"


      Sắc mặt Hàn Thiếu Đình biến sắc, "Ba mẹ tôi? Tôi có ba mẹ!" muốn đóng cửa lại.


      Người đàn ông trung niên nhanh chóng chen chân chặn cửa lại làm Hàn Thiếu Đình thể đóng được cửa.


      "Chúng ta là ba mẹ ruột của con!"


      Sắc mặt người phụ nữ trung niên kích động, từ trong túi da lấy ra bức ảnh ố vàng, "Đây chính là con ngày trước... Đúng ? Con thể phủ nhận...."


      Ánh mắt Hàn Thiếu Đình thâm trầm, tùy ý nhìn cái, sắc mặt lãnh đạm.


      "Đó là tôi sai. Vậy sao? Lúc trước tôi bị hai người vất bỏ, giờ hai người lại quay về tìm tôi, phải là quá muộn rồi sao?"


      vào phòng khách, để ý tới hai người họ, lặp lại động tác lau khô tóc.


      Vợ chồng trung niên cũng vào, bọn họ sợ hãi, mang theo ân hận, "Năm đó... chúng ta cũng có nỗi khổ riêng... Con là đứa con duy nhất của chúng ta... chúng ta muốn mang theo con chịu khổ... nỗi khổ có tiền, con chưa từng trải qua, con chắc hẳn biết... Năm đó, công ty của ba con thiếu nợ rất lớn, ngân hàng niêm phong nhà của chúng ta, tất cả tài sản đều mất hết, hơn nữa còn bị chủ nợ đòi nợ, tất cả thân thích đều tránh như tránh rắn rết, chúng ta như chuột chạy qua đường. Khi đó mang theo con, con lại phát sốt, dù chúng ta có tâm nhưng có cách nào chăm sóc được cho con, đành phải để con lại nhi viện... Ở đó bọn họ hẳn thấy chết mà cứu!"


      Hàn Thiếu Đình lạnh lùng đứng lên tới gần bà, "Cho nên, hai người mặc tôi bị bắt nạt, bỏ mặt tôi lại quan tâm!"
      AikoNguyen thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3.2
      Edt: Khưu UyUy

      Mẹ Hàn lui về phía sau từng bước, thiếu chút nữa té ngã, sắc mặt trắng bệch như tượng sáp.


      "...mẹ hối hận rồi! Mẹ rất hối hận... lúc nào mẹ nghĩ tới con... Lúc đó ngay cả cơm chúng ta đều có, mang theo con, chỉ sợ là liên lụy con... Ba mẹ cũng muốn xa con, sau khi chúng ta đưa con tới nhi viện, vợ chồng chúng ta trốn xuống phía đông, tìm công việc, mai danh tích, mỗi ngày chúng ta đều cố gắng làm việc, mỗi đêm, mẹ đều ôm ảnh của con vào giấc ngủ, mẹ rất nhớ con, Thiếu Đình... Mẹ có lỗi với con, nhưng trong hoàn cảnh đó ba mẹ còn lựa chọn nào khác." Nước mắt bà rơi như mưa, giọng nghẹn ngào.


      Hàn Thiếu Đình nghiêm mặt, vui nhăn mày .


      "Vậy sao? phải vì tôi là con riêng, mới cần tôi nữa?" trào phúng .


      Mẹ Hàn nghĩ tới lại hiểu lầm sâu như vậy, bà cắn môi, giọng run rẩy, từng câu từng chữ đều đào từ trong lòng ra.


      "! Con chính là tâm can bảo bối chúng ta nhất... Mẹ mang thai con mười tháng, đau đớn ngày đêm sinh con ra... Con là thịt trong tim của mẹ, mẹ muốn rời xa con, nếu biết con hiểu lầm mẹ như vậy, lúc trước dù có chết, cũng muốn chết cùng chỗ với con." Bà ngồi xổm xuống ôm mặt khóc.


      Khóc đến ruột gan đứt từng khúc.


      Khóe môi ba Hàn - Hàn Thiếu Uy khẽ cười chua xót, cũng thành nụ cười, ngược lại so với khóc còn khó coi hơn.


      "Mẹ con cũng là bất đắc dĩ, đừng trách mẹ con... Mười mấy năm nay chúng ta ăn mặc tiết kiệm, chăm chỉ làm việc, trả hết nợ nần, ngoài ra còn dư khoản tiền, mua lại nhà cửa trước kia, cũng xây dựng lại xí nghiệp Hàn thị... Chúng ta tìm con ở khắp nơi, nhi viện trước kia bị cháy, chúng ta dò hỏi rất nhiều nơi, kiên nhẫn tìm con, tìm gần năm, gần đây mới tìm được người nuôi nấng con, viện trưởng nhi viện Từ Tâm. Từ đó mới biết được con ở đây... Thiếu Đình, theo chúng ta về ... Để chúng ta có thể đền bù cho con những năm tháng trước đây, được ?"


      Đến ngày chân tướng được phơi bày, trong lòng Hàn Thiếu Đình lại giống như bị đá nặng đè ép, đau khổ, nặng trĩu.


      Chẳng lẽ oán hận nhiều năm của chỉ là hiểu lầm?


      Tất cả đều do tạo hóa trêu người sao?


      muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng lại cười được.


      "Hai người... ra rất tôi, phải là cần tôi đúng ?"


      Mẹ Hàn gật đầu liên tục, "Đúng! Chúng ta muốn con theo chúng ta chịu khổ, mới đưa con tới nhi viện, phải là cần con. Những năm gần đây, mẹ lúc nào nhớ tới con, mẹ lo lắng con ở nhi viện có được ăn no hay ? Có bị người khác bắt nạt ? Mùa đông có bị lạnh ? Mùa hè có bị nóng ? Mẹ rất nhớ con...."


      Đôi mắt bà tràn ngập khát vọng nhìn con trai, vươn tay ra, rất muốn ôm chặt lấy .


      Hàn Thiếu Đình lại phản ứng lại, nhưng vẫn lạnh lùng, oán hận trong lòng bị tình cảm hóa, ánh mắt của ra do dự.


      Hàn Thiếu Uy thở dài hơi, "Đều là do cha vô dụng... Nếu cha có thể kiếm được nhiều tiền bạc hơn, như vậy có thể nhanh chóng đón con trở về..."


      Mẹ Hàn vỗ vai chồng mình, "Ông rất cố gắng rồi."


      Bà quay đầu lại nhìn về phía Hàn Thiếu Đình, "Mẹ hy vọng con có thể về nhà, đoàn tụ với ba mẹ."


      "Tôi..."


      Hàn Thiếu Uy phát ra hình như con trai có điểm khó xử, cầm lấy tay vợ mình, "Để cho con suy nghĩ. Chúng ta đợi hơn mười năm, vội nhất thời."


      "Thiếu Đình... Thấy con sống cũng quá tệ, mẹ biết con cũng phải chịu khổ quá nhiều. Nhưng mà ở ngoài chi tiêu rất nhiều. Mẹ hy vọng con có thể về nhà ở, ba mẹ có thể chu cấp học phí và phí sinh hoạt cho con, để con còn phải lo lắng nữa."


      "Tôi... giờ tôi ở cùng bạn ... ấy cũng là nhi... Nếu ấy có thể cùng tôi trở về nhà, tôi về."


      "Con có bạn rồi sao? Vậy Chu Uyển Du đính hôn từ với con sao bây giờ?" Mẹ Hàn .


      Hàn Thiếu Đình nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.


      Hàn Thiếu Uy lắc đầu nhìn vợ, "Chuyện trước kia đều qua rồi, giờ cần lôi ra chuyện này."


      "Hai người đồng ý hay là ?" Hàn Thiếu Đình nhướn mày, ánh mắt sáng rực.


      "Chúng ta đồng ý!" Hàn Thiếu Uy trả lời dứt khoát.


      "Bạn già! Sao có thể như vậy..." Mẹ Hàn ra suy nghĩ của mình.


      Chưa kết hôn ở cùng đàn ông, kia tám phần phải là người tốt lành gì... Bà chỉ có đứa con trai, sao có thể tùy tiện kết giao cùng người như vậy chứ?


      "Tôi quyết định rồi!"


      Hiếm khi Hàn Thiếu Đình ra lệnh, thể ra phong thái chủ nhà.


      Đối với ông mà , con trai về nhà mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác, quay về từ từ giải quyết là được.


      "Buổi tối tôi chuyện này với Vinh Đại."


      "Khi nào con tính về nhà?" Hàn Thiếu Uy hỏi.


      "Đầu tháng sau." kiên định .


      Tiền thuê nhà trả trước đến cuối tháng, tháng sau và Vinh Đại có thể cần vất vả như trước nữa rồi.


      "... Cha mẹ của đến tìm ?"


      Uông Vịnh Đại khó tin, nghẹn họng nhìn trân trối.


      "Vịnh Đại, tháng sau chúng ta đến nhà ở, bạc đãi em, em cũng có nghỉ việc để chuyên tâm học."


      "Có thể sao? Cha mẹ của ... bọn họ chấp nhận em ?" lo lắng, ánh mắt nặng trĩu vui được.


      "Chắc chắn có. em, nếu như bọn họ , muốn bù đắp cho , bọn họ đón nhận em."


      " vậy ư?"


      Trong lòng rối loạn.


      Hàn Thiếu Đình nắm chặt hai vai của , để nhìn thắng vào mắt , "Tin tưởng , theo , chăm sóc em cả đời."


      "Ừm..." Nhìn ánh mắt trong suốt của , thể gật đầu, tin tưởng.


      Đối với , là bầu trời của ...


      Độc nhất vô nhị!


      ngoan. Vịnh Đại... Tối nay muốn...” thầm bên tai , thân mật cắn vành tai nhạy cảm của .


      Toàn thân khẽ run.


      Ngón trỏ nâng cằm lên để có thể nhìn thẳng đáy mắt , thấy dục vọng nóng như đốt của như ngọn lửa cháy hừng hực…


      che hai môi lại, mút mạnh, lưỡi luồn vào miệng , liếm từng chiếc răng trắng tinh của .


      Hai tay vòng qua gáy , môi hé mở để tiến sau hơn, để lại dấu ấn của , chơi đùa với răng của , nước bọt hai người hoà quyện với nhau.


      nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , hai má đỏ ửng làm mê muội, tim đập nhanh hơn.


      xấu hổ…


      ở trong lòng luôn dễ dàng thẹn thùng như vậy!


      Tim đập thình thịch, mê muội hôn lần nữa, khác với nụ hôn vừa rồi, lần này rất dịu dàng, sau hôn cuồng nhiệt hơn, kèm theo lửa nóng hàng ngàn vôn, từ miệng truyền sang miệng , lòng , đầu , thậm chí là trong suy nghĩ của , linh hồn !


      Ngoài ra, còn nghĩ gì khác…


      Tay chui vào từ dưới lớp quần áo của , bao lấy bộ ngực đầy đặn của , cởi bra rồi tuỳ ý xoa nắn, lực lúc mạnh lúc khiến khẽ thở gấp.


      “A…”


      Lưỡi của như con rắn quấn lấy khiến thể thoát thân, thể suy nghĩ, bị ép nhảy múa cùng , hai lưỡi quấn với nhau, em em, vô cùng tình cảm.


      “Thiếu Đình…”


      sây mê dưới kỹ xảo vuốt ve của , nhịn được kêu tên .


      Ngón tay móc lấy dây áo vai , kéo xuống rồi vứt bra qua bên, hai tay xoa nắn hai bên mềm mại.


      là mềm…” thầm khen ngợi.


      vội vàng bắt lấy tay , “Đừng…”


      Sắc dục nóng bỏng bỗng xuất trong cơ thể, ngày càng mãnh liệt làm thể lẩn trốn, có nơi để trốn.


      Quá nhanh rồi…


      Dục vọng trong cơ thể bị đốt cháy quá nhanh.


      Điều này làm sợ hãi!


      “Đừng sợ… Chúng ta đều muốn, cứ thuận theo tự nhiên… Nhắm mắt lại, theo , mang đến cho em nhiều khoái lạc…”


      Tiếng từ tính của rất hấp dẫn người khác, tự nhiên nhắm mắt lại, chuyên chú cảm nhận vui sướng khác nhau mỗi lần mang đến cho .


      thấy ngầm đồng ý, hưng phấn nhếch môi.


      cởi quần áo người , chỉ còn cái quần lót.


      “Em thơm… Thơm quá…”


      vùi mặt vào giữa hai vú , ngửi mùi hương trầm, kiềm chế được cắn bên bên đầu ngực.


      “A...”




      Khoái cảm xâm chiếm cơ thể , bụng dưới căng cứng như chiếc cung tên chẳng biết lúc nào đứt dây.


      đói khát mút hết bên này đến bên kia, hài lòng nhìn đầu ngực , ngừng mút đến khi hai vú dính đầy nước bọt của , phản ánh sáng.


      Hơi đau... mút làm ngực hơi đau!


      Như.... vì dục vọng mà đau đớn...


      Mặt đỏ bừng, vì ý nghĩ này mà thấy ngại ngùng.


      Uông Vịnh Đại vươn tay đẩy ra. “Đừng mút như vậy... phải trẻ con...”


      bật cười, ánh mắt vừa cưng chiều vừa thương, xấu xá , “ là trẻ con... Đứa bé lớn xác của em...”


      Tay tiến vào giữa hai chân , “Chặt quá... Thả lỏng nào... Dạng chân ra...”


      từ từ mở hai chân ra, “ ──”


      Tay đáng ghét! Cư nhiên đè ép nơi mẫn cảm nhất của cách lớp quần lót, hoa hạch bị kích thích chịu nổi.


      rung động, hai chân ngày càng mềm nhũn, quần lót bị thấm ướt rất nhanh.


      “Em nhiệt tình!” tươi cười. “ ẩm ướt…” Ngón tay đặt cửa huyệt của , “Quần lót em ướt rồi, thể mặc, dứt khoát…”


      Đột nhiên có tiếng vải bị xé làm Uông Vịnh Đại kinh ngạc.


      …. xé quần lót của em! cái trăm đồng đấy!”


      Nghĩ đến kiếm tiền cực khổ như vậy, lại biết quý trọng, nước mắt lập tức chảy xuống từ vành mắt Uông Vịnh Đại.


      “Đừng khóc.... nhiều quần lót cho em...”


      “Dù có tiền cũng thể lãng phí...” Hai mắt đẫm lệ nhìn , mê mang, đôi mắt mông lung quyến rũ.


      gầm tiếng, cởi quần, cầm lấy tay , bắt cầm lấy nam tính của .


      “Đình... Nóng quá, em dám động vào...” muốn buông tay, lại ngang ngược bắt cầm.


      “Lấy lòng .”


      “Em biết.”


      “Được rồi! dạy em...”


      Giọng kìm nén, vùi mặt vào xương quai xanh của . “Cầm nó... Di động lên xuống hai tay em...”


      nghe lời, thoải mái than lại làm giật mình.


      .... sao chứ?” hoảng sợ mở to mắt.


      sao. Tiếp tục… Đừng dừng lại.”


      “Dạ…. Vâng.” xấu hổ nhìn qua nam tính của , ở đỉnh đầu có ít chất lỏng trắng đục, hơn nữa nó rất thần kỳ, giống như có sinh mạng có thể nhúc nhích, vừa lớn vừa nóng!


      nhìn , hai mắt nhắm chặt, dường như rất say mê.


      … làm sung sướng sao?


      … khống chế cảm xúc của sao?


      Tay di động càng nhanh, nam tính tuột khỏi tay, muốn cầm chặt lấy nam tính vừa nảy khỏi tay .


      “A ──” chịu được nữa rồi!


      Hàn Thiếu Đình đè xuống giường nhanh như chớp.


      “Đình… Tránh thai…” ấp úng .


      ảo não lầm bầm tiếng, nhanh chóng đeo bao cao su vào nam căn nóng rực, hung hãn kéo cao hai chân lên, chân phải vòng qua eo , nâng chân trái lên, nam tính căng cứng tiến vừa mạnh mẽ vừa có lực, phát đâm thẳng vào hoa tâm làm rung động ngừng, toàn thân co rút.


      đợi thích ứng, tấn công bên trong hoa huyệt của , mang đến cho đợt lại đợt khoái cảm.


      hoàn toàn thể chống cự, cảm thấy trong đầu có đủ loại kích thích và sức nóng…
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4.1
      Edit: Khưu UyUy


      Dọn đến nhà họ Hàn, tuy ba mẹ của Hàn Thiếu Đình đối với Uông Vịnh Đại lễ độ khiêm nhường, nhưng trực giác của phụ nữ khiến cảm nhận được bọn họ khách sáo cũng mấy thiện chí, nhất là bà Hàn, trước mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại giấu được khinh thường.


      Hàn Thiếu Đình rất vui khi được về nhà, còn mải chìm đắm trong tình cảm gia đình.


      ít khi trông thấy cười thoải mái như vậy, giống như đứa trẻ chưa lớn.


      Người nhà...


      Danh từ đó đẹp!


      Nhìn thấy bọn họ nhà vui vẻ, cũng nhịn được mà ảo tưởng về người thân của mình, biết cha mẹ của có dáng vẻ như thế nào nữa, ba mẹ của có khả năng đến đón về nhà ? lớn lên giống ai? Giống ba nhiều hơn hay giống mẹ nhiều hơn?


      Uông Vịnh Đại suy nghĩ đến nhập thần, đôi mày đen nhíu lại.


      "Vịnh Đại, em suy nghĩ gì vậy?" Giọng trầm thấp quen thuộc từ sau lưng truyền đến.


      Uông Vịnh Đại quay đầu, kêu tiếng, "Thiếu Đình, sao gõ cửa?"


      Hàn Thiếu Đình tới ôm chầm lấy : "Dùng nụ hôn để đổi lấy tâm tại của em." bất ngờ hôn nồng nhiệt, làm cho toàn thân trở nên khô nóng.


      Hàn Thiếu Đình buông ra, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của : "Em có tâm ."


      " có." né tránh ánh mắt của , hai mắt nhìn chằm chằm xuống chân.


      "Vừa nghĩ đến người nhà của em đúng ?"


      kinh ngạc nhìn , cảm xúc của mình lại bị đoán trúng.


      "Vịnh Đại, người nhà của sau này cũng là người nhà của em, sau này chúng ta kết hôn, vậy nên bọn họ cũng là người thân của em."


      " muốn kết hôn với em sao?" khổ sở nhìn chăm chú, lời lại đáng thương như vậy " có người nhà, em chỉ là nhi, chúng ta làm sao xứng đôi?"


      cốc vào trán cái, ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong mắt đều là dịu dàng cùng đau thương và luyến tiếc.


      "Tất nhiên là xứng đôi. Cho dù có tìm được người nhà hay đều nhận định em là vợ của . Em quên rồi sao? Chúng ta hứa với nhau, đến khi em hai mươi tuổi, chúng ta đăng ký kết hôn."


      "Em quên." rầu rĩ .


      nhàng nhíu mày, "Chẳng qua bây giờ có lẽ là chưa thực được."


      "... Hối hận?" Giọng của dần.


      nắm tay , chạm lên mũi : "Phải phạt em mới được! Chẳng tin tưởng gì cả." Nhìn thấy mũi của đỏ lên, nhịn được, thương tiếc hôn ." muốn đợi đến khi học hành xong xuôi rồi mới kết hôn."


      "Chuyện này, bàn cùng bác trai bác chưa?"


      "Vẫn chưa."


      " nghĩ, bọn họ đồng ý sao?"


      "Nhất định." chắc chắn : "Bọn họ muốn đền bù lại những thiếu thốn của nên nhất định để cho làm những gì mình muốn."


      "Dạ." ôm lấy , úp mặt vào lồng ngực của , cảm giác an toàn và ấm áp.


      Trong lòng tự nhiên cảm thấy mù mịt.


      Tương lai, diễn ra thuận lợi như thế sao?


      "Vịnh Đại, cần nghĩ nhiều quá." đưa tay vuốt ve nơi đầy đặn của .


      " muốn..." nhảy dựng. " thể! Nếu bị bác trai bác nhìn thấy hoặc nghe thấy….sau này làm sao em có thể nhìn mặt họ?"


      "Chúng ta giọng chút, bọn họ nghe được."


      Trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, cũng phải là hòa thượng, làm sao mà nhịn được?


      Đưa mắt nhìn khuôn mặt của , trong đầu khỏi ra cảnh tượng ân ái của hai người, nơi đó của lại càng kích động ngẩng cao đầu.


      "Thiếu Đình... cần…"


      " thể cần… trừ phi em ."


      "Em…em , nhưng mà… "


      " có nhưng mà!" Ánh mắt của nóng bỏng như muốn thiêu đốt : "Chúng ta nhau, làm tình cũng là chuyện bình thường, em luôn miệng , bằng dùng hành động thực tế để cảm nhận được tình cảm sâu đậm của em."


      "Thiếu Đình..."


      "Cởi quần áo cho ." ra lệnh.


      "Em..."


      Ánh mắt nóng rực của làm cả người nóng bừng lên, mắt nhìn về nơi khác, hai tay để ngực , chậm rãi cởi bỏ.


      Động tác chậm chạp của , đôi tay run rẩy chạm vào lại khiến trở nên hưng phấn!


      ngây thơ của càng khiến muốn ngay lập tức …


      cần cố gắng, cũng cần sách báo chỉ dạy, chỉ cần ở bên cạnh , lúc nào cũng có thể nổi lên dục vọng.


      vất vả mới cởi xong áo của , đứng ngây ngốc, biết tiếp theo nên làm cái gì .


      "Vuốt ve , giống như làm với em vậy."


      vươn tay, xoa xoa lồng ngực trần trụi của ." phẳng… nóng…a…" đỏ bừng mặt, vậy mà lại nhìn thẳng vào ngực , dường như là phi lễ với .


      "Em có thể sờ thử..." Giọng của khàn khàn.


      " sao?" Tay vân vê đầu vú của , chỉ thấy nó cứng.


      thở dốc vì kinh ngạc, ánh mắt thâm trầm, sâu xa khó hiểu.


      " luôn hôn chỗ này của em, bây giờ em có thể hôn lại chúng ?"


      "Có thể."


      Uông Vịnh Đại áp miệng của mình lên, lưỡi đảo qua núm vú của , nụ hôn của nhàng như lông chim quét qua nhưng lại làm cho bị kích thích lớn.


      ồ ồ thở dốc, cả người bị dục vọng giày vò, muốn để tiếp tục ‘chăm sóc’ thân thể, lại phát chính mình sắp thể khống chế được dục vọng sắp bùng nổ của bản thân.


      Hàn Thiếu Đình trực tiếp hôn lên môi của , cạy mở hàm răng, tiến vào trong miệng của quấy đảo, hai tay vẫn sờ soạng người , giọng trầm đục: "Em mặc quần áo vẫn là tốt nhất."


      đỏ bừng mặt, đẩy ra.


      đẩy ngã xuống giường, động tác nhanh chóng cởi bỏ áo quần của , cũng cởi quần dài người xuống, để cho hai người trần trụi đối mặt nhau.


      xấu hổ...


      Nội tâm của vẫn có chút rụt rè và ngượng ngùng, kéo lấy cái chăn bên cạnh che người lại .


      giật phắt cái chăn người r, vứt xuống đất.


      "Thiếu Đình, như vậy em bị cảm..." Cơ thể trần trụi cảm nhận được khí lạnh lẽo, cảm giác quái dị.


      " đâu..."


      đè xuống, thân hình cao lớn của khiến hít thở khó khăn.


      " cần... Em thở được."


      Trời ạ! Cơ thể nóng…


      Lông tơ của mẫn cảm dựng lên, giữa hai chân tự nhiên lại xuất vật cực nóng khiến trợn to mắt.


      chống hai tay hai bên, nâng nửa người lên: " để em bị lạnh."


      hôn lên cổ, rồi lại hôn xuống ngực , liên tục cắn mút mấy phút đồng hồ.


      ý loạn tình mê, sắc mặt trở nên hồng nhuận.


      kéo hai chân ra, ánh mắt nhìn thẳng vào vườn hoa tư mật của .


      Chỗ đó lại bị kích thích mà chảy ra thứ dịch ướt át....


      Cổ họng của căng thẳng: "Vẫn là nơi này của em thành nhất."


      Hàn Thiếu Đình nhàng chạm vào hoa tâm của , khiến cảm thấy như có dòng điện chạy xuyên qua người mình.


      khẽ rên lên tiếng: “A...”


      Mật dịch chảy ra ngày càng nhiều. dùng môi thay tay, nhiệt tình liếm mút, thậm chí lưỡi của còn sâu vào bên trong khuấy đảo, làm cho nhịn được hét lên.


      Hai tay Uông Vịnh Đại ôm lấy đầu , ngón tay của bám chặt vào da thịt của .


      là kích thích! cảm thấy mình lúc này giống như bay trời, cảm xúc mãnh liệt…


      dùng miệng đưa đạt đến cao trào, gì sánh nổi.


      mở rộng hai chân của ra, đưa ngón tay tiến thẳng vào trong hoa huyệt của .


      "A..."


      Toàn thân kinh hãi.


      chọc ngoáy, ngón tay lại truyền đến cảm giác chật chội nóng bỏng, khiến chỗ đó của lại ngẩng cao đầu.
      AikoNguyen thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 4.2
      Edit: Khưu UyUy

      Uông Vịnh Đại giống như búp bê để mặc trêu chọc, bên trong lại truyền tới làn sóng mãnh liệt.


      Thân thể của càng lúc càng cảm thấy trống rỗng...


      Ngón tay và miệng của thể thỏa mãn được nhu cầu của .


      "Thiếu Đình... tiến vào có được ?" nức nở cầu xin.


      "Muốn sao?" dịu dàng nhìn .


      "Vâng." dường như ở trong dầu sôi lửa bỏng, chịu tra tấn của dục vọng.


      "Trước tiên hãy thỏa mãn , làm như làm với em."


      cúi xuống nhìn nam căn dựng đứng của mình, lại nhìn về phía đôi môi đỏ tươi của .


      hiểu ý hỏi lại: " muốn em...hôn nó sao?"


      "Em có muốn ?"


      e lệ , nhưng lại lấy hành động để trả lời.


      Uông Vịnh Đại dùng môi ngậm đỉnh nam căn của , hai tay đỡ lấy lửa nóng của .


      "Ừm ... Tốt lắm..." cắn răng, đắm chìm vào trong sung sướng của mình.


      Đầu lưỡi phấn hồng của khẽ vươn ra liếm mút, cắn chặt răng, cố gắng khống chế dục vọng của bản thân.


      Dáng vẻ của hình như rất thích...


      Đầu lưỡi của Uông Vinh đảo quanh vòng, hỏi: "Như vậy có được ?"


      "Giỏi ... giỏi lắm!"


      cắn chặt răng: "Ngậm lấy nó, mút lên mút xuống ..."


      nghe lời làm theo, phun ra nuốt vào nam căn của .


      Chỉ chốc lác sau, liền cảm nhận thấy trong miệng có vị chua, muốn nhả ra.


      Hàn Thiếu Đình giữ chặt đầu của lại, làm cho thể nhúc nhích, chỉ có thể tiếp tục lấy lòng .


      Nước mắt của chảy ra, rơi xuống bắp đùi ...


      đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng thả ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của , hai mắt đẫm lệ im lặng lên án, thể kìm được hôn , chia sẻ hương vị trong miệng .


      " xin lỗi … thoải mái quá … lại quên mất…"


      " rất thích em làm như vậy sao?"


      "Đương nhiên rồi!" kiên định gật đầu." đời này có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình làm như vậy với mình."


      nín khóc mỉm cười, " thích là được rồi."


      "Chẳng lẽ em thích làm cho em? Kỹ thuật của tốt sao? thể nào?" rất tự tin đối với năng lực của mình .


      Biểu vui thích của cũng phải là giả nha!


      "Em..."


      muốn lại thôi, cuối cùng cả khuôn mặt đỏ bừng.


      "Nếu bây giờ mà để bình nước đá mặt của em khéo nó có thể trở thành nước sôi ấy nhỉ?" trêu chọc .


      liếc cái: "Nhàm chán!"


      "Bây giờ chúng ta làm chút chuyện trước ."


      ở sau lưng , sột soạt đeo bao cao su, thừa dịp chưa kịp chuẩn bị, lại bất ngờ đâm vào trong hoa huyệt của , tiếp tục rong ruổi, hưởng thụ cảm giác thoải mái.


      chặt đến mức thể tưởng tượng nổi


      Của lớn đến mức còn lời nào có thể ...


      Uông Vịnh Đại cảm thấy vách tường bên trong cơ thể bị cơ bắp của ma sát, đôi mắt dâng lên tầng sương mù, giống như con mèo lười, cử chỉ mềm mại quyến rũ, phong tình vạn chủng, lại khẽ rên rỉ, mông cũng nâng lên, phối hợp với chuyển động của .


      "Em thông minh!" tán thưởng, lại càng dùng sức xỏ xuyên qua cơ thể của , dẫn dắt đạt đến cao trào.


      Khoái cảm... Giống như thủy triều... từ bốn phương tám hướng đánh tới, khiến đắm chìm...


      Tiết tấu càng lúc càng nhanh, hai tay xoa bóp bầu ngực căng tròn của , nhiệt tình giống như vô tận, điên cuồng xỏ xuyên qua người , càng lúc càng mạnh mẽ khiến cả người vô lực, trong cơn vui sướng cực hạn lại nghe được giọng cầu xin của , lại rút ra đâm vào mấy lần, bắn ra toàn bộ tinh dịch nóng bỏng khiến cho thể chịu được.


      "A ... "


      bị đưa đến cao trào cực hạn, sau đó, lại chậm rãi trở về thực.


      Sau khi xong việc, Hàn Thiếu Đình vẫn còn dư thừa sức lực, tháo BCS dùng qua, ném vào sọt rác, gương mặt hồng hào, nhìn ra chút mệt mỏi.


      giống như , mệt đến mức xoay người cũng làm biếng.


      "...luôn có tinh thần như vậy...." mệt mỏi.


      xoa nắn bộ ngực mềm mại của , muốn khơi lên dục vọng của lần nữa.


      lại lựa chọn tiến vào mộng đẹp.


      "Vịnh Đại..."


      Trước đó chuẩn bị bốn năm cái BCS, lại lấy ra cái đeo lên.


      Uông Vịnh Đại để ý tới , vậy mà vẫn chết tâm, tự mình tìm kiếm hoa tâm của , tầng tầng đẩy ra.


      "Đình... phải là lại muốn ... cần..."


      mở hai chân ra, ngón tay lại trêu chọc bên ngoài nơi tư mật.


      "Em cứ tiếp tục nghỉ ngơi ... tự mình làm là được rồi."


      "Nhưng mà... Như vậy em ngủ được..."


      " à? Vậy tốt quá!" Ánh mắt sáng ngời,: " cũng ngủ được, em trai của còn ‘thức’, vẫn còn muốn em, nếu em cũng ngủ được, vậy chúng ta làm thêm vài lần nữa."


      "Em phải có ý này. Em muốn ngủ, nhưng cứ làm như vậy, em ngủ được."


      "Giúp lần nữa, đừng ngủ mà, cho em trai của ăn no ."


      "Thiếu Đình..."


      vẫn còn chuẩn bị tư thế để tiến vào.


      vươn tay che lại nơi đó của mình, lắc đầu: "Đừng mà..."


      Dục vọng của lại dâng lên lần nữa, nũng nịu cầu: "Cho lần nữa thôi, đảm bảo chỉ lần nữa thôi.... rất cần em..."


      " ... chỉ lần nữa thôi đấy ... em muốn ngủ"


      "!" kéo tay ra, lập tức đem vật nam tính của mình đâm vào hoa huyệt của , lần thứ hai được ấm áp của bao phủ, cảm giác sướng đến chết.


      "Muốn làm ... Em muốn ngủ..."


      "Em khinh thường năng lực của ?" trách cứ liếc nhìn cái: " làm em hối hận!"


      ôm lấy mông , bắt đầu mạnh mẽ đâm vào rút ra.


      khẽ ngâm thành tiếng, thanh từ to thành , từ cao xuống thấp, cuối cùng chỉ là thanh rên rỉ yếu ớt.


      chỉ làm lần?


      xin lỗi, càng làm càng hưng phấn, dùng hết toàn bộ BCS chuẩn bị mà vẫn còn chưa thỏa mãn, tự trách mình chuẩn bị quá ít.


      làm đến gần sáng mới buông tha cho , Uông Vịnh Đại mệt đến thảm hại, trực tiếp bất tỉnh nhân .


      nghỉ ngơi chút, tinh thần lại được bổ sung đầy đủ, lúc này mới vui vẻ trở về phòng chuẩn bị đồ học.


      bị lăn lộn cả đêm, tinh thần tốt, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy .


      xuống nhà, hai chân có chút nhức mỏi.


      "Sao Thiếu Đình có thể làm nhiều như vậy chứ? Mệt mỏi quá... lần sau làm nữa..."
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5.1
      Edit: H.


      Hàn Thiếu Đình học ban ngày, Uông Vịnh Đại lại học buổi tối, bọn họ chỉ có thể gặp nhau vào ngày nghỉ và ban đêm.


      Nhiều lần, bà Hàn nửa đêm đứng ngoài cửa phòng Uông Vịnh Đại, nghe thấy tiếng thở dồn dập, người từng trải đều biết đấy là thanh gì, từ đáy lòng lại càng thêm khinh thường Uông Vịnh Đại.


      Hầu như đêm nào Hàn Thiếu Đình cũng đều lẻn vào phòng của Uông Vịnh Đại tìm vui, khiến bà Hàn nhíu chặt mày.


      lo lắng cho thân thể của con trai, sợ bị Uông Vịnh Đại ép khô, thường thường lén lút bồi bổ cho , sợ suy kiệt.


      Vì thế tinh lực của càng ngày càng lớn, nhu cầu ân ái cũng càng ngày càng cao, càng lúc càng có cách nào kiềm chế được.


      Bà Hàn nhíu mày càng chặt hơn, đến nỗi có thể kẹp chết được con kiến hay con ruồi bay vào, bà thấy cứ tiếp tục như vậy cũng phải là biện pháp, quyết định phải để cho Uông Vịnh Đại biết, bà cho phép con trai mình cưới phụ nữ mất trinh vào cửa.


      Bà Hàn xem trọng quan niệm truyền thống, muốn có con dâu môn đăng hộ đối, khuê nữ trong sạch.


      Cho dù lần đầu tiên của Uông Vịnh Đại là cho Thiếu Đình, nhưng bà Hàn vẫn khinh thường .


      tốt chân chính, có khí chất, có gia giáo tùy tiện dâng hiến lần đầu tiên của mình cho người .


      Tìm chút thời gian, bà Hàn quyết định cho Uông Vịnh Đại biết được thực tàn khốc, chỉ dựa vào thân phận mồ côi xứng với Hàn Thiếu Đình nhà bọn họ.


      "Tôi muốn chuyện với ." Biểu cảm của bà Hàn lạnh như băng, thản nhiên bước vào phòng của Uông Vịnh Đại.


      Lúc trước để cho ở căn phòng cách phòng của Thiếu Đình xa nhất chính là muốn khiến bọn họ bất hòa, nghĩ đến bọn họ lại lợi dụng đêm tối làm ra việc bại hoại đạo đức như thế, khiến cho bà càng ngày càng nhịn được.


      "Bác…bác !" Uông Vịnh Đại hơi sửng sốt, hai tay run rẩy.


      " vẫn là xử nữ sao?"


      Ánh mắt của bà Hàn sắc bén như dao, xuyên qua người của , làm cho Uông Vịnh Đại có chỗ nào lẩn tránh, cũng có cách nào che giấu.


      Mí mắt của Uông Vĩnh rũ xuống, trong lòng tràn đầy kinh hãi, được gì.


      " phải là xử nữ, nhưng nhà họ Hàn chúng tôi muốn xử nữ." bà Hàn kiềm chế lại cơn giận của mình, khuôn mặt lạnh như băng.


      "Nhưng mà cháu…cháu chỉ cùng với Thiếu Đình…chưa từng với người nào khác…" Hai gò má ửng hồng, khó có thể mở miệng, lắp bắp.


      "Thiếu Đình có lấy sao?"


      "Vâng." kìm được thẹn thùng, ngọt ngào gật đầu .


      Khuôn mặt bà Hàn đen lại, cứng ngắt, bà hít hơi sâu, trực tiếp hắt cho Uông Vịnh Đại chậu nước lạnh: "Thiếu Đình có hôn ước, làm sao có thể lấy ?"


      " ấy có hôn ước? ấy với cháu…" cắn môi sững sờ tại chỗ, khuôn mặt vì khiếp sợ mà trở nên trắng bệch.


      "Đương nhiên là nó với !"


      Ánh mắt của bà Hàn lóe ra tia sáng lạnh, đầy chế giễu, làm cho rét run cả người.


      "Nó chỉ là chơi đùa cùng ... đối với nó, chỉ là bạn giường tạm thời, có hiểu ?"


      thống khổ, lòng đau như cắt, "... thể nào, ấy như vậy!" Giọng của bởi vì kích động mà trở nên cao vút, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn.


      "Cho đến bây giờ nó cũng với chúng tôi là kết hôn với , nếu như quan trọng với nó, nó cũng suốt đêm tìm làm tình mà cố gắng thuyết phục chúng tôi cưới vào cửa rồi mới cùng ‘chung chăn chung gối’- có biết bây giờ giống cái gì ? Giống với loại phụ nữ ngu ngốc để nó phát tiết dục vọng!"


      Cảm giác khổ sở trong lòng Uông Vịnh Đại càng tăng lên nhanh chóng, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.


      "Cái phụ nữ muốn chính là danh phận cùng tôn trọng, nó có cho sao? Nếu nó , nó suy nghĩ cho thanh danh của , cho danh phận, cho cảm giác được coi trọng, nhưng nó lại làm như vậy, có đúng ?"


      giọt nước mắt của Uông Vịnh Đại đọng khóe mi, sắc mặt trắng xanh, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.


      Trong đầu chợt nghĩ đến cái gì, lắc mạnh đầu, lại ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt bức người của bà Hàn, bình tĩnh : "Cháu quan tâm! Cháu quan tâm đến danh phận, đối với cháu, chỉ cần có thể cùng ở bên cạnh ấy là đủ rồi."


      " nghĩ như vậy?" bà Hàn cười nhạo, " có thể chịu được việc nó lấy người phụ nữ khác? có thể chịu được việc nó cùng người phụ nữ khác ân ái hàng đêm? có thể chấp nhận được rằng chỉ là người mà nó chơi đùa? có thể chịu đựng được sao?"


      Uông Vịnh Đại nghe xong câu, toàn thân cũng rung động lần, lung lay sắp đổ, vẻ mặt trắng bệch sợ hãi, thể trả lời được vấn đề đau lòng đó, khiến cho cảm thấy đó là vấn đề nan giải.


      " thể chịu được!" bà Hàn lạnh lùng lớn tiếng với : "Cho dù có độ lượng như thế nào nữa cũng muốn có được nó nhiều hơn, khi có rồi còn muốn cái khác nữa, đó chính là tình , làm có mong muốn chiếm hữu đối phương, bây giờ chỉ miệng như thế, thể giống với thực tế!"


      "... Cháu làm được..." giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.


      " sao? Vậy bây giờ nên viết giấy cam kết trước, tôi sợ sau này vị hôn thê của Thiếu Đình xuất , lại trở mặt."


      Bà Hàn thấy được vẻ mặt đau khổ của , trong lòng lại dâng lên khoái cảm biến thái.


      "Được, cháu viết."


      "Tôi đọc cái gì, liền viết cái đó."


      "Được." Uông Vịnh Đại chuẩn bị giấy bút, ngồi trước bàn học đợi bà Hàn.


      "Tôi ─ Uông Vịnh Đại làm vợ của Thiếu Đình, cả đời này làm vợ của ấy, cho dù Hàn Thiếu Đình có lấy ai nữa tôi cũng chấp nhận, tôi bao giờ làm vợ ấy. Nếu vi phạm, tôi lập tức rời khỏi nhà này, bao giờ quay trở về nữa."




      Hai tay Uông Vịnh Đại khẽ run lên, viết chữ cũng gian nan.


      Đợi viết xong, bà Hàn qua nhìn cái, "Được rồi, cuối cùng ký tên ở đây."


      Sắc mặt của Uông Vịnh Đại tái nhợt, lòng đau như cắt, nước mắt rưng rưng.


      Bà Hàn thấy tờ giấy có giọt nước mắt, nhanh chóng lau , sắc mặt trầm, " muốn viết lại lần nữa phải ? Suýt chút nữa làm hỏng tờ giấy!"


      May mà nước mắt có chảy xuống, chỉ đọng lại mắt, có gì khác thường.


      Giọng điệu của bà Hàn chua ngoa, "Tôi cất kỹ tờ giấy này, phải nhớ những gì viết trong bản cam kết, nếu tôi lập tức đuổi ra khỏi cửa!"


      "Cháu biết." đờ đẫn .


      Bà Hàn cầm tờ giấy kia, lạnh lùng xoay người .


      Uông Vịnh Đại ngồi sững sờ trước bàn học, hai hàng nước mắt ngừng rơi xuống.


      ấy có hôn ước?


      Đối với ấy mà , chỉ là bạn giường, chỉ là công cụ tiết dục hay sao?


      ấy cảm thấy là như vậy sao?


      Làm thế nào bây giờ? vẫn rất thương ... hề bởi vì cuộc chuyện với bà Hàn mà hận , có ý nghĩ muốn rời khỏi .


      Ngược lại, muốn rời xa ...


      Có phải là hết thuốc chữa rồi hay ?


      Thiếu Đình...


      khóc, càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng tan nát cõi lòng──


      Sau khi Hàn Thiếu Đình tan học, vừa về đến nhà bị bà Hàn gọi vào phòng chuyện riêng.


      Sau khi xong, sắc mặt của Hàn Thiếu Đình xanh mét, tâm tư trở nên thâm trầm khó dò.


      nhốt mình ở trong phòng, ăn uống, cố ý chờ Uông Vịnh Đại từ lớp ban đêm trở về.


      Bà Hàn rất lo lắng cho thân thể của con trai, dù sao cũng là người bằng xương bằng thịt, tuy rằng nhìn cũng cường tráng, nhưng nếu cứ ăn uống như vậy, cũng bị đau dạ dày.


      Uông Vịnh Đại vừa vào cửa, bà Hàn liền trừng , "Đều tại ! Tất cả đều tại !"


      Vẻ mặt Uông Vịnh Đại khó hiểu, "Bác ..."


      "Thiếu Đình ở trong phòng, ăn uống! vào khuyên nó , nhất định phải khuyên được nó ăn cái gì đó!"


      " ấy làm sao vậy?"


      " tự mà xem! Tôi đem thức ăn để trong hộp giữ ấm, tối nay Thiếu Đình mà ăn gì cũng được ăn gì!" bà Hàn đem mọi bất mãn đổ hết lên đầu Uông Vịnh Đại vô tội.


      "Cháu gặp ấy, ấy ăn, cháu cũng ăn."


      Chạy xồng xộc lên lầu, Uông Vịnh Đại thẳng về phòng Hàn Thiếu Đình.


      "Thiếu Đình..." khẽ gọi tiếng, vừa định gõ cửa cửa mở ra.


      Sắc mặt của Hàn Thiếu Đình thâm trầm, vừa nhìn thấy lập tức thô lỗ kéo vào trong phòng, sau đó đem cửa khóa trái lại.


      "Thiếu Đình, nghe ăn cơm tối, đói bụng sao? Có muốn em bưng đồ ăn lên cho ?"


      " muốn ăn gì cả!" Vẻ mặt nặng nề, nhìn chăm chú, lông mày nhíu lại, thấp thỏm yên: "! Em muốn làm vợ của , thèm làm vợ của có phải ?"
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :