TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 27 : Tu hú chiếm tổ chim cu
Năm đó, khi mẹ mất, luật sư của bà Hatsuki giúp bà làm di chúc, nhượng lại cho căn nhà hai mẹ con ở, cửa hàng cho thuê ở con phố bên ngoài, căn hộ khác cho thuê.Từ lúc đó đến bây giờ, mọi vấn đề về thủ tục vẫn do luật sư của dòng họ giải quyết, nhận được giấy tờ thừa kế hợp pháp năm mười tám tuổi, nhưng cũng quan tâm xem nó như thế nào. Đến tận bây giờ, mới quay lại lần.
Theo bánh xe taxi, Tư Tuyền cũng thấy nơi này bất ổn . Càng về phía trước, những khu nhà cao tầng, đường phố tấp nập càng bỏ về phía sau. Những ngôi nhà ở đây cũ, cơi nới, lụp xụp, những hàng quán vỉa hè tràn ra lòng đường, Tư Tuyền chợt nhớ đến những khu ổ chuột ở London. ra là vậy, cứ tưởng Bắc Kinh phát triển lắm nhưng thực thế thành phố nào cũng có những khoảng tối, kể cả là London hay Paris hoa lệ.
Tài xế dừng xe hỏi đường hai lần rồi dừng lại trước con ngõ sâu hun hút
“Hai cháu cứ thẳng vào trong ngõ này, nhà các cháu cần tìm chắc ở gần đây thôi. Ngõ này xe vào được, chú đỗ xe chờ ở phía này chút. Đây là số điện thoại của chú”
Tài xế đưa cho Tư Tuyền chiếc card visit, đọc dãy số tấm card, khá là dễ nhớ. Hai người trả tiền xe rồi bước xuống. Ngõ sâu hun hút, những căn nhà cơi nới phía chen chúc nhau làm ánh sáng rọi xuống được. Hai người sâu vào trong ngõ, buổi chiều nóng, nên nhiều người cũng ở trong nhà. Họ ngồi đầy bên ngoài, phe phẩy quạt hoặc dùng những chiếc quạt máy cổ lỗ, nhìn chòng chọc vào họ.
Tư Tuyền liếc nhìn bạn, Nana im lặng, bước chân có vẻ hơi vấp nhưng mặt biểu gì. Theo từng bước chân của , quá khứ nằm im bất chợt ùa về. biết, nếu cứ dọc ngõ này đến nhà thím Ngô bán đậu phụ và sữa đậu, năm đồng chai. Rồi đến là chú Lý bán rượu, rồi tiệm cắt tóc. Nhà thầy giáo Chu, nhà ông Cố và rồi đến nhà .
Nana dừng lại trước căn nhà hai tầng cửa gỗ sơn đen bạc hết màu, tróc hết sơn. Nhà đóng cửa im lìm. Tư Tuyền cũng dừng lại. Nhưng ngôi nhà này cũng có đóng cửa im lìm như Nana , vì tầng hai, thấy lấp ló có quần áo phơi bay bay trong gió.
“Sao cậu bảo có ai ở nhà này?”
Nana gật đầu, tỏ vẻ cũng biết, đưa tay đập cửa. Vài phút sau, cánh cửa sổ tầng hai bật mở, cái đầu bù xù và giọng lè nhè vọng xuống
“Đứa nào hỏi cái gì đấy?”
Hai người ngẩng đầu lên, người đàn ông ngoài năm mươi, khắc khổ, có lẽ uống rượu cả đêm nên giờ vẫn còn ngái ngủ. Tư Tuyền lễ phép hỏi
“Xin lỗi, cháu muốn hỏi ai ở nhà này thế ạ?”
“Tao ở chứ đứa nào ở? Hỏi cái *** gì thế”
rồi ông ta đóng sập cửa đến rầm cái, để hai đứng dưới ngơ ngác nhìn nhau.
“Thế là sao?”
Vài phút sau, cánh cửa gỗ trước mặt mở ra, mặc áo hai dây, quần cộc, đầu tóc vẫn còn bù xù xuất trước mặt họ.
“Hỏi thuê nhà à?”
Tư Tuyền định bảo phải, Nana bấm tay . Nana gật đầu “Chị là chủ nhà ạ?”
“, tôi cũng là người thuê thôi. Phòng ở tầng 4, năm trăm tệ tháng.”
Tư Tuyền có khái niệm nhiều về tiền Trung Quốc nhưng cũng hiểu năm trăm tệ rất rẻ. mở rộng cửa cho họ bước vào, đằng sau cánh cửa ẩm mốc cũng chẳng có gì. Tăm tối, bẩn thỉu, nhầy nhụa, đặc biệt nhiều rác và ruồi.
đưa họ lên tầng 4. Nana nhớ nhà có tầng 4, chỉ có mấy phòng ở dưới. Quả lúc mẹ còn sống, bà cũng cho người phụ nữ thuê nhà, trả mấy tháng mấy chục đồng. Nhưng nhớ được, sau khi mẹ mất và chuyển , có ai cho thuê nhà nữa. Vì luật sư của nhà Takahashi cũng ghi điều này trong báo cáo tài sản hàng năm.
Căn phòng ở tầng 4 cũng phải là phòng, nó chỉ là căn phòng được xây vá víu nhằm tiết kiệm diện tích hết cỡ. Có lẽ ai đó xây sau khi họ chuyển .
“Phòng đây” mở toang cửa, bên trong chẳng có gì ngoài chiếc giường, bộ bàn ghế và tủ quần áo ọp ẹp. Phòng cũng nóng lắm, chắc tại ngôi nhà này lọt thỏm, và thấp hơn các nhà khác.
“Vệ sinh cá nhân dùng chung dưới lầu. Bà Tôn bảo năm trăm tệ nhưng các cứ mặc cả ba trăm tệ thôi. Mà tôi thấy các cũng có vẻ là người có tiền, sao lại phải vào đây thuê nhà?”
“Trước kia tôi từng sống ở đây”.
Nana cười cười, rồi xuống lầu. Bà Tôn à, nhớ năm đó cũng có bà Tôn chính thuê nhà của mẹ . Nhưng dọn trước khi Nhật. biết tại sao bây giờ chủ nhà lại là bà Tôn?
“Xin lỗi, chị cho tôi hỏi chủ nhà ở đâu?”
“À ưng nhà muốn thuê rồi à? Để tôi gọi bà ấy sang nhé! Hoặc lui xuống chút, có cái nhà mới xây mà cũng ghi cho thuê nhà. Là của bà ấy đấy”
chỉ cho Nana ngôi nhà ở cuối đường. Hai người bộ xuống phía dưới, Tư Tuyền vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Nana, sao vậy?”
“Theo như báo cáo tài sản tớ nhận được hàng năm, có hợp đồng thuê nhà nào cả. Chỉ có tiền đóng thuế nhà đất hàng năm thôi. Nên tớ biết bọn họ sau lưng tớ cho thuê nhà, hay là nhà tớ bị ai đó lấy mất rồi”
Tư Tuyền giật mình, về lĩnh vực nhà đất. cũng khá am hiểu. Nhưng nghiêng về phương án thứ hai hơn. Có thể do quá lâu có người dòm ngó, nên có tu hú chiếm tổ chim chích chứ nhà Takahashi thiếu gì tiền mà phải cho thuê nhà năm trăm tệ tháng.