[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 25:
      50 mươi triệu yên
      Đến sân bay là hai giờ sáng. Nana như con chim đôi giày khủng bố cao lênh khênh lao về phía Tư Tuyền, hai ôm chặt lấy nhau. Xa cách nhau có mấy tháng mà cứ như nửa đời người chưa nhìn thấy.

      “Đây là bạn của chị tớ, Trịnh Thiếu Thành, Mạch Tuệ!”

      “Chào em” Mạch Tuệ cười, trước mặt nhìn non nớt hệt Tư Tuyền, nhưng lại trang điểm đậm, đánh mắt đen xì, mái tóc ngắn, chiếc quần da ngắn để lộ đôi chân dài tít tắp, khoác chiếc áo bò sát nách, bên trong mặc áo dây màu đen. tai còn có mấy cái khuyên sáng lấp lánh, thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Phong cách này rất giống đám punk rock những năm 80,90. Có thời rất thịnh hành ở thế hệ tuổi tác như Tạ Tư Khiêm.

      ăn gì chưa? Để đưa bọn em ăn”. Mạch Tuệ cười . Trịnh Thiếu Thành chào bọn họ rồi quay về phía phòng chờ VIP, còn mấy tiếng nữa mới đến giờ bay, vẫn còn đủ thời gian ngủ giấc.

      Mạch Tuệ đưa họ quay lại thành phố, thỉnh thoảng liếc mắt qua gương chiếu hậu, đều chỉ thấy hai cái đầu đen chụm góc chuyện rất hăng say. Thỉnh thoảng bé tóc ngắn như con nhím lén liếc nhìn , đánh giá. Mạch Tuệ đưa bọn họ đến quán cháo mở cửa suốt đêm. Tư Tuyền vừa uống rượu, ăn nhàng vẫn tốt hơn.

      vừa chơi game điện thoại, vừa chờ hai ăn uống.

      ! Có biết khách sạn nào tốt chút hay ?”

      Mạch Tuệ ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đen láy chăm chú nhìn . Giờ hiểu cái kiểu trang điểm đậm, đánh mắt đen xì của Tư Tuyền ở đâu mà ra.

      “Sao thế? muốn về nhà sao?” Hầu Thần lúc nãy có gọi cho , bảo đón được người lập tức đưa về Tạ gia.

      “Muộn rồi, về nhà mẹ em mắng chết mất. Với lại, Nana cũng có nhà ở Bắc Kinh, chỉ là lâu quá có người ở. Còn phải dọn dẹp lại

      Mạch Tuệ nhìn đồng hồ, cũng hơn bốn giờ sáng, giờ này bà Tạ sắp dậy, đưa về chắc bà Tạ giết cả mình nên cũng ý kiến nhiều.

      “Phải ở gần chỗ công ty của em nhé. Để bọn em còn tiện gặp nhau. Giá tốt chút, hehe”

      Mạch Tuệ thầm điểm lại loạt khách sạn ba sao ở xung quanh công ty của Diệp Chính, cuối cùng chẳng lựa được cái nào ra hồn. đành có khách sạn nào được cả, nhưng có nhà ở gần đó. Hai đứa có thể về đó ở tạm mấy hôm, cách công ty A Chính khoảng hai con phố thôi”

      Tư Tuyền chớp chớp mắt, đúng là đại gia, chỉ bậy bạ đâu đó cũng có thể ra vài căn nhà.

      Mạch Tuệ đưa bọn họ về nhà, căn hộ của tầng hai mươi bốn, gần như cao nhất. Căn nhà này thỉnh thoảng vẫn đến ở, lúc cần yên tĩnh, bình thường ít khi lui tới, vì nó ở khá xa nhà chính của Mạch gia. Nhà còn ông bà nội thường xuyên muốn gần gũi, nên vẫn ở nhà, ít khi qua đêm bên ngoài. Về phương diện tình cảm, Mạch Tuệ sống khá tốt.

      Tư Tuyền giúp Nana chuyển đồ vào phòng cho khách. Căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, theo phong cách đơn giản ấm áp, rất sạch . Có lẽ do thường xuyên được thuê quét dọn, nhưng lại có nhiều đồ gia dụng cá nhân, khá giống với những căn hộ mẫu trong catalouge chứng tỏ Mạch Tuệ rất ít khi ở đây, hôm nào tiện chạy qua ngủ tối. Nơi này cũng khá gần với phòng thiết kế, định bụng mượn căn hộ này của Mạch Tuệ lâu chút, đem cả đồ của mình về đây, ngủ ở công ty nhiều phiền toái, nơi này chỉ cách công ty có hai con phố.

      Mạch Tuệ đẩy cửa, xách vào đống đồ ăn tiện lợi, thậm chí có cả nước lọc, sữa tươi và nước ngọt. Bình thường ở đây nên tủ lạnh thường xuyên trống rỗng.

      “Òa, kiếm đồ ăn ở đâu vậy?”

      “Có siêu thị 24/24 ở tòa nhà bên cạnh. Hai đứa cứ ở đây đến khi nào bạn em tìm được chỗ ở, chỗ này khá an toàn. với bảo vệ tòa nhà, đây là chìa khóa nhà, cẩn thận đừng làm mất. Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận. Có gì gọi cho

      Mạch Tuệ giao cho Tư Tuyền chùm chìa khóa và thẻ từ mở cửa, dặn dò chút rồi ra về. Tư Tuyền khóa cửa cẩn thận, vào trong phòng ngủ, Nana tắm xong, bỏ lớp tẩy trang, để lộ khuôn mặt mộc trắng muốt, láng mịn, đôi mắt lá răm bớt sắc sảo, nhìn rất ngây thơ.

      “Nana, ở Nhật có chuyện gì?” Tư Tuyền nghiêm túc hỏi.

      Nana ngồi xuống ghế, lau qua tóc, châm điếu thuốc, thở ra hơi rồi mới nhếch miệng cười, trào phúng “Họ cho tớ năm mươi triệu yên, bảo tớ đừng bao giờ quay về Nhật nữa”.

      Tư Tuyền há hốc mồm, được câu nào. phải vì số tiền đấy nhiều quá, mà là thể tin được Nana lại bị đối xử như vậy.

      “Giờ cậu tính thế nào?”

      “Còn thế nào nữa, tiền cũng nhận rồi. Họ thích tớ mà tớ cũng chẳng thích họ?” Nana nháy mắt, cười cười “Tớ chỉ có cậu là người thân thôi, cậu ở đâu tớ ở đó, hehe”.

      “Được, chúng ta cùng nhau du lịch khắp thế giới”. Tư Tuyền cũng buồn cho bạn nữa, Nana nghĩ thoáng được như vậy cũng tốt. Tình cảm vốn là thứ chẳng có thể cưỡng cầu, nếu ai thương bạn, bạn chỉ có thể tự thương chính mình.
      Hale205, Dung Nguyễn 1995Tĩnh Đông thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 26 :
      Trở về nhà cũ
      “Cậu định ở Trung Quốc hay quay lại ?”

      Tư Tuyền cũng châm điếu thuốc, phả ra hơi dài. Mùi cherry quấn quýt trong khí, gian dần trở nên ngập tràn mùi thuốc lá, ngọt dịu, quyến rũ. Giống như trong căn hộ của Nana ở London. Căn nhà bề bộn với những đồ chế tác trang sức cồng kềnh, khí lúc nào cũng đặc quánh mùi black stone. Đó là nơi duy nhất cả hai cảm thấy bản thân mình chân , cần phải nhìn đời nữa.

      “Đợi xong hạng mục của A Chính . Lúc nãy tớ chưa được với cậu, Tử Hàm trở về Trung Quốc rồi. A Chính bảo tớ đừng thích ấy nữa. Trong bốn năm ấy, ấy có vợ rồi con rồi. Nhưng làm thế nào được, lúc nhìn thấy ấy, tớ vẫn thể nào dừng được.”

      “Vậy là cậu Milan nữa à? Có quay lại nữa ?”

      “Tớ biết, tạm thời vẫn chưa muốn về. Đợi xong dịp đợt này, chúng ta du lịch ”.

      “Trước hôm tớ về Nhật, họ cậu có gặp tớ”.

      Tim Tư Tuyền đập đánh thót, cảm giác khủng bố tự dưng xuất làm thấy sợ đến rùng cả mình.

      ấy chỉ đưa cho tớ cái danh thiếp, bảo khi nào có việc cần giúp đỡ liên lạc, ấy giúp, dù tớ ở đâu cũng được. Cậu chỉ thích mỗi tớ, nên ấy hi vọng cả tớ và cậu đều có thể sống tốt.”

      Tư Tuyền gì, dập điếu thuốc hút được nửa. Nana cũng giống như Thalia năm đó. Khi chứng kiến cảnh Thalia nhảy từ tầng áp mái xuống, máu thịt lẫn lộn, Tư Tuyền cũng gần như phát điên, phải điều trị tâm lý khá lâu mới có thể hồi phục được. Cũng vì vậy, thay vì học dự bị đại học ở Manchester, gia đình chuyển về London để tiện cho việc gặp bác sĩ tâm lý.

      ra, Fredrick đối xử với cậu rất tốt”

      “Đúng vậy, trước đó tớ vẫn luôn nghĩ đó là do bọn tớ là em. Còn bây giờ, tớ chỉ thấy sợ! Rất sợ, lúc nào đó, ấy người khác, tớ phải làm sao. Hơn nữa, nhà Logde có thể chấp nhận tớ dưới danh nghĩa con nuôi của dượng Andrew, còn nữ chủ nhân ư? Tớ sợ bà nội suy tim mất.”

      Tư Tuyền nằm lăn ra giường, đêm ngủ nhưng có Nana, cũng hề thấy mệt. Ít nhất Trung Quốc cũng còn buồn tẻ nữa.

      “Vậy cứ ở tạm Trung Quốc thôi. Ngày mai quay lại nhà cũ của tớ xem sao. Chắc phải nhờ cậu sửa lại đấy, từ lúc sang Nhật, tớ chưa quay lại Trung Quốc lần nào. Mẹ tớ có để lại cho tớ số tài sản ở Trung Quốc, tớ được thừa kế khi đủ mười tám tuổi. Bọn họ bảo tùy tớ, muốn chọn quốc tịch nào chọn, miễn đừng quay về Nhật là được. Nên nhập quốc tịch về đâu được nhỉ?”

      “Cậu nhập quốc tịch về ấy, du lịch cho dễ. Để tớ bảo họ tớ…”

      , Tư Tuyền im bặt. Nana nhìn vẻ mặt nửa xanh nửa trắng của rồi cũng hiểu. Thói quen hai mươi mấy năm đáng sợ, trong ý thức hệ của Tư Tuyền, hoàn toàn ỷ lại vào Fredrick, coi như đấng toàn năng. Khi đụng chuyện, chỉ cần có Fredrick, mọi thứ được giải quyết.

      Hai người ngủ đến tận trưa. May mà Mạch Tuệ để lại chút đồ ăn, hai ruột dính vào lưng, lóp ngóp bò dậy làm vệ sinh cá nhân.

      “Người hôm qua là Mạch Tuệ? Cũng tốt lắm!”

      có ý gì với tớ đâu, chị Toàn Toàn bảo chỉ cần là con đứng trước mặt ấy, ấy từ chối bất kì điều gì”

      đời lại có người tốt như vậy hở? Sao tớ chưa thấy theo mẹ Teresa vậy?”

      Tư Tuyền mở tủ lạnh, lấy chai sữa tươi mở nắp đưa cho bạn, cười cười “Điều kiện đầu tiên là cậu phải đứng được trước mặt ấy

      Nana trang điểm, hôm nay muốn đến thăm nhà Tư Tuyền. Bố mẹ Tư Tuyền vẫn còn rất truyền thống, nếu nhìn thấy phong cách trang điểm của chắc là khóc thét.

      Tư Tuyền thấy Nana cẩn thận lấy ra túi toàn đồ dưỡng da, trang điểm và thuốc dinh dưỡng khỏi chẹp miệng. Nana lườm , khẽ cười “Tớ thích mà”

      Hai người vẫy chiếc taxi, Bắc Kinh hôm nay cũng chẳng khác gì mọi hôm, nắng vỡ cả đầu. Nana đọc địa chỉ cho tài xế. Rời khỏi Trung Quốc mười mấy năm, cũng chẳng nhớ được đường xá như thế nào nữa.

      Tài xế là người đàn ông tuổi trung niên, nhìn hai trẻ có vẻ tò mò. Sau đó, ông ta dứt khoát .

      “Tôi các cháu đến đây có việc gì? Tôi nhìn hai cháu hình như phải người ở đây? Chỗ hai cháu muốn đến bây giờ phức tạp lắm”

      Tư Tuyền chớp mắt, sau cùng cũng .

      “Chúng cháu thăm người thân, biết có còn sống ở khu đó nữa.”

      “Vậy à. Tôi , tôi cũng ít khi chở khách qua đó lắm, nhiều năm rồi khu này an ninh tốt, bây giờ chỉ còn toàn bọn du thủ du thực, tứ xứ giang hồ ở thôi. Các cháu đến đấy cẩn thận, đừng nhìn ngang liếc dọc. nhanh, về nhanh”

      “Cám ơn chú. Chú có thể chờ bọn cháu ở gần đó . Xong việc chúng cháu luôn?”

      “Được, vấn đề gì”

      Tư Tuyền quay sang nhìn Nana, Nana cũng lắc đầu nhìn , ra bộ hiểu. Trong kí ức của Nana, đúng là ngày sống ở đó cũng có rất nhiều quán rượu , ngoài ra còn có chỗ chơi mạt chược, bida mấy cái sòng bài nho . Nếu cứ theo đà phát triển của nó, giờ nơi đấy có trở thành như bây giờ cũng phải là lạ.
      Last edited: 30/6/17

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 27 :
      Tu hú chiếm tổ chim cu
      Năm đó, khi mẹ mất, luật sư của bà Hatsuki giúp bà làm di chúc, nhượng lại cho căn nhà hai mẹ con ở, cửa hàng cho thuê ở con phố bên ngoài, căn hộ khác cho thuê.Từ lúc đó đến bây giờ, mọi vấn đề về thủ tục vẫn do luật sư của dòng họ giải quyết, nhận được giấy tờ thừa kế hợp pháp năm mười tám tuổi, nhưng cũng quan tâm xem nó như thế nào. Đến tận bây giờ, mới quay lại lần.

      Theo bánh xe taxi, Tư Tuyền cũng thấy nơi này bất ổn . Càng về phía trước, những khu nhà cao tầng, đường phố tấp nập càng bỏ về phía sau. Những ngôi nhà ở đây cũ, cơi nới, lụp xụp, những hàng quán vỉa hè tràn ra lòng đường, Tư Tuyền chợt nhớ đến những khu ổ chuột ở London. ra là vậy, cứ tưởng Bắc Kinh phát triển lắm nhưng thực thế thành phố nào cũng có những khoảng tối, kể cả là London hay Paris hoa lệ.

      Tài xế dừng xe hỏi đường hai lần rồi dừng lại trước con ngõ sâu hun hút

      “Hai cháu cứ thẳng vào trong ngõ này, nhà các cháu cần tìm chắc ở gần đây thôi. Ngõ này xe vào được, chú đỗ xe chờ ở phía này chút. Đây là số điện thoại của chú”

      Tài xế đưa cho Tư Tuyền chiếc card visit, đọc dãy số tấm card, khá là dễ nhớ. Hai người trả tiền xe rồi bước xuống. Ngõ sâu hun hút, những căn nhà cơi nới phía chen chúc nhau làm ánh sáng rọi xuống được. Hai người sâu vào trong ngõ, buổi chiều nóng, nên nhiều người cũng ở trong nhà. Họ ngồi đầy bên ngoài, phe phẩy quạt hoặc dùng những chiếc quạt máy cổ lỗ, nhìn chòng chọc vào họ.

      Tư Tuyền liếc nhìn bạn, Nana im lặng, bước chân có vẻ hơi vấp nhưng mặt biểu gì. Theo từng bước chân của , quá khứ nằm im bất chợt ùa về. biết, nếu cứ dọc ngõ này đến nhà thím Ngô bán đậu phụ và sữa đậu, năm đồng chai. Rồi đến là chú Lý bán rượu, rồi tiệm cắt tóc. Nhà thầy giáo Chu, nhà ông Cố và rồi đến nhà .

      Nana dừng lại trước căn nhà hai tầng cửa gỗ sơn đen bạc hết màu, tróc hết sơn. Nhà đóng cửa im lìm. Tư Tuyền cũng dừng lại. Nhưng ngôi nhà này cũng có đóng cửa im lìm như Nana , vì tầng hai, thấy lấp ló có quần áo phơi bay bay trong gió.

      “Sao cậu bảo có ai ở nhà này?”

      Nana gật đầu, tỏ vẻ cũng biết, đưa tay đập cửa. Vài phút sau, cánh cửa sổ tầng hai bật mở, cái đầu bù xù và giọng lè nhè vọng xuống

      “Đứa nào hỏi cái gì đấy?”

      Hai người ngẩng đầu lên, người đàn ông ngoài năm mươi, khắc khổ, có lẽ uống rượu cả đêm nên giờ vẫn còn ngái ngủ. Tư Tuyền lễ phép hỏi

      “Xin lỗi, cháu muốn hỏi ai ở nhà này thế ạ?”

      “Tao ở chứ đứa nào ở? Hỏi cái *** gì thế”

      rồi ông ta đóng sập cửa đến rầm cái, để hai đứng dưới ngơ ngác nhìn nhau.

      “Thế là sao?”

      Vài phút sau, cánh cửa gỗ trước mặt mở ra, mặc áo hai dây, quần cộc, đầu tóc vẫn còn bù xù xuất trước mặt họ.

      “Hỏi thuê nhà à?”

      Tư Tuyền định bảo phải, Nana bấm tay . Nana gật đầu “Chị là chủ nhà ạ?”

      , tôi cũng là người thuê thôi. Phòng ở tầng 4, năm trăm tệ tháng.”

      Tư Tuyền có khái niệm nhiều về tiền Trung Quốc nhưng cũng hiểu năm trăm tệ rất rẻ. mở rộng cửa cho họ bước vào, đằng sau cánh cửa ẩm mốc cũng chẳng có gì. Tăm tối, bẩn thỉu, nhầy nhụa, đặc biệt nhiều rác và ruồi.

      đưa họ lên tầng 4. Nana nhớ nhà có tầng 4, chỉ có mấy phòng ở dưới. Quả lúc mẹ còn sống, bà cũng cho người phụ nữ thuê nhà, trả mấy tháng mấy chục đồng. Nhưng nhớ được, sau khi mẹ mất và chuyển , có ai cho thuê nhà nữa. Vì luật sư của nhà Takahashi cũng ghi điều này trong báo cáo tài sản hàng năm.

      Căn phòng ở tầng 4 cũng phải là phòng, nó chỉ là căn phòng được xây vá víu nhằm tiết kiệm diện tích hết cỡ. Có lẽ ai đó xây sau khi họ chuyển .

      “Phòng đây” mở toang cửa, bên trong chẳng có gì ngoài chiếc giường, bộ bàn ghế và tủ quần áo ọp ẹp. Phòng cũng nóng lắm, chắc tại ngôi nhà này lọt thỏm, và thấp hơn các nhà khác.

      “Vệ sinh cá nhân dùng chung dưới lầu. Bà Tôn bảo năm trăm tệ nhưng các cứ mặc cả ba trăm tệ thôi. Mà tôi thấy các cũng có vẻ là người có tiền, sao lại phải vào đây thuê nhà?”

      “Trước kia tôi từng sống ở đây”.

      Nana cười cười, rồi xuống lầu. Bà Tôn à, nhớ năm đó cũng có bà Tôn chính thuê nhà của mẹ . Nhưng dọn trước khi Nhật. biết tại sao bây giờ chủ nhà lại là bà Tôn?

      “Xin lỗi, chị cho tôi hỏi chủ nhà ở đâu?”

      “À ưng nhà muốn thuê rồi à? Để tôi gọi bà ấy sang nhé! Hoặc lui xuống chút, có cái nhà mới xây mà cũng ghi cho thuê nhà. Là của bà ấy đấy”

      chỉ cho Nana ngôi nhà ở cuối đường. Hai người bộ xuống phía dưới, Tư Tuyền vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Nana, sao vậy?”

      “Theo như báo cáo tài sản tớ nhận được hàng năm, có hợp đồng thuê nhà nào cả. Chỉ có tiền đóng thuế nhà đất hàng năm thôi. Nên tớ biết bọn họ sau lưng tớ cho thuê nhà, hay là nhà tớ bị ai đó lấy mất rồi”

      Tư Tuyền giật mình, về lĩnh vực nhà đất. cũng khá am hiểu. Nhưng nghiêng về phương án thứ hai hơn. Có thể do quá lâu có người dòm ngó, nên có tu hú chiếm tổ chim chích chứ nhà Takahashi thiếu gì tiền mà phải cho thuê nhà năm trăm tệ tháng.
      Last edited: 30/6/17

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 28 :
      Người đàn ông họ Tôn
      Nhà bà của bà Tôn rất dễ tìm thấy, đó căn nhà năm tầng, thậm chí còn biển hiệu cho thuê nhà ghi là Tôn gia.

      “Xin lỗi, tôi muốn thuê nhà. Cho tôi gặp chủ nhà”

      phụ nữ hơn ba mươi tuổi ngẩng đầu lên khỏi tủ hàng tạp hóa, mặt toàn tàn nhang. Nana nhận ra người này.

      muốn thuê nhà à? Vừa hay nhà tôi còn mấy phòng trống”

      Người phụ nữ đon đả chào hỏi. Nana chỉ về phía căn nhà của , “Tôi muốn thuê nhà ở đằng kia. Họ chỉ tôi sang đây”.

      “À, nhà đằng kia à? Bên đó nhà đẹp như bên này đâu. Nhà bên này mới xây, đẹp lắm. phải mấy người kia chuyển được đến khu An Viên Hoa Khánh họ cũng trả phòng đâu. Bên này chỉ đắt hơn bên kia hai trăm tệ thôi.”

      “Có chuyện gì đấy? Có khách à?”

      người phụ nữ ngoài năm mươi béo tốt nhìn ra ngoài. Nana nhận ra ngay người phụ nữ này. Đúng là Tôn Tiểu Hoa, người thuê nhà năm đó.

      “Mẹ à, hai này bảo muốn thuê nhà bên kia. Con bảo nhà bên mình đẹp hơn!”

      Tôn Tiểu Hoa nhìn qua hai trước mặt, ăn mặc cũng đơn giản, bà cũng rành thời trang, cũng chẳng biết là thuộc hãng nào nhưng chất vải rất tốt. Tay còn xách mấy túi đồ nhìn biết ít tiền. biết tại sao định thuê nhà ở đây nhưng chắc chắn là khách sộp rồi.

      “Aiz, nhà bên kia ấy à? Nhà ấy cũ lắm rồi, còn định sửa lại. Các cháu thuê nhà sang bên này, nhà mới, ở tốt lắm. giảm giá cho”.

      Tôn, nhận ra cháu hay sao?”

      Tôn Tiểu Hoa chớp mắt, lục lại trí nhớ lượt xem có ai từng thuê nhà mà dáng như vậy nhưng nhớ ra nổi.

      “Cháu là Quan Văn Văn, con của Quan Tiểu Thu”

      Đây là lần đầu tiên Tư Tuyền nghe thấy tên tiếng Trung của Nana, Quan Văn Văn, cái tên rất dễ nhớ, cũng rất hay.

      Mặt Tôn Tiểu Hoa biến sắc, hết xanh lại trắng.

      “Quan Tiểu Thu nào? Tôi có biết Quan Tiểu Thu nào đâu?”

      “Trước kia Tôn thuê nhà cháu ở ba năm, Tôn quên rồi ư. Như thế nào bây giờ lại thành chủ nhà vậy?”

      “Vớ vẩn! Tôi là chủ nhà. ở đâu về đây nhận bừa nhận phứa như vậy. hỏi bao nhiêu người ở đây xem người ta có biết là ai ???”

      Tôn Tiểu Hoa gào lên, mấy nhà xung quanh thấy động cũng thò đầu ra xem trò vui. Tôn Tiểu Hoa trước giờ nổi tiếng đanh đá, chua ngoa ở khu phố này cho nên chỉ câu trước câu sau bà cả vú lấp miệng em, vừa gào thét vừa , vừa chửi bới.

      “Mẹ! Có chuyện gì thế?”

      người đàn ông xăm trổ gạt người ở giữa đám đông chen vào, đôi mắt ti hí liếc nhìn họ. Nana cũng nhận ra người đàn ông này, là con trai lớn nhất của bà Tôn.

      “Bà bảo đây là nhà của bà, bà đem giấy tờ nhà đất ra đây tôi xem nào?”

      Tư Tuyền gào lên. ra là vậy, nhà lâu quá có ai ở. Bà Tôn lại là người duy nhất biết nội tình chuyện mẹ con Nana nên sau thời gian thấy ai quay lại, bà chiếm nhà luôn. Ít nhất bà cũng ngờ Nana còn quay lại.

      “Á À mày là loại con hoang lấy tư cách gì chuyện với tao. Bà mày ngủ với bọn Nhật đẻ ra mẹ mày, rồi mẹ mày cũng ngủ với bọn Nhật đẻ ra mày. Quân bán nước, mày còn mặt mũi mà quay về đây à?”

      Đám đông chỉ trỏ la ó, phần lớn họ đều là dân về đây ở dưới chục năm. Những người tử tế bỏ khu này mà từ lâu lắm. vài người ở lại cũng nhận ra Nana, nhưng như bà Tôn , họ cũng chẳng ưa gì mẹ con . Đều liên quan đến bọn quỷ Nhật Bản, thậm chí lúc đó bà Quan ngoài nhà ra còn có cửa hàng cho thuê, có tiền hơn nhiều người mà chẳng phải làm gì khiến họ lại càng ghét.

      Tư Tuyền tức chảy cả nước mắt, nhưng do được giáo dục tốt nên dù tức lắm cũng văng được mấy câu fuck, shit chứ có đủ mồm mép lại người phụ nữ điêu ngoa kia. Đám đông vây quanh hai người, bà Tôn vẫn chửi.

      “Con mẹ hai đứa chúng mày. Cút ngay khỏi đây, tao đánh chết”

      Tôn Thế Bình dứ dứ nắm đấm. Nana cười cười, ngờ nhà họ Tôn lại ăn cháo đá bát như thế, năm đó mẹ cho họ thuê nhà với giá rẻ mạt. Bà Tôn còn chị em ngọt xớt với mẹ , nay mượn dăm đồng, kia mượn mười đồng, ngờ… ngờ.

      Tôn Thế Bình biết nhặt đâu được con dao, dọa dẫm bọn . Tư Tuyền thấy Nana đứng đó, cũng thèm động đậy. Để xem có dám chém người hay ? Chẵng nhẽ xã hội này lại chẳng có công lý đến thế.

      “Có chuyện gì thế?”

      người đàn ông bảy phần giống với Tôn Thế Bình cũng chen vào. Tư Tuyền run lên, nghĩ ổn rồi, địch càng ngày càng đông, khổ nỗi iphone có phím bấm, chắc phải gọi số khẩn cấp cho Tư Toàn.

      “Tiểu … Văn?”

      Người đàn ông mới xuất nhìn thấy Nana hơi sững sờ chút nhưng rồi rất nhanh chóng hiểu ra việc. lập tức quay lại trầm giọng quát

      “Thế Bình, định làm gì? Vào nhà cất dao . Còn mẹ, bình tĩnh lại. vào nhà cho con. Ngoài này để con giải quyết”

      Có vẻ người đàn ông này rất đáng sợ nên Tôn Thế Bình cũng e ngại vài phần dám cầm dao vung vẩy nữa. bà Tôn ngừng chửi bới, ngập ngừng nhìn con trai muốn lại thôi.

      “Tôi ai nghe thấy gì hay sao?”

      Người đàn ông gầm lên, Tư Tuyền giật bắn mình. Những người xung quanh vội dạt ra, Tôn Thế Bình lùi lại chạy vào nhà. Bà Tôn cũng lùi lại.

      đưa em ra khỏi đây, chuyện hôm nay giải thích với em. Được chứ?”

      Nana vẫn nhúc nhích, người đàn ông quay sang nhìn Tư Tuyền. Tư Tuyền hiểu ý, vội vàng kéo tay bạn. Nana tình nguyện nhưng cũng để kéo .

      Người đàn ông đưa họ ra khỏi ngõ. Ba người trong săm soi của những cặp mắt đầy tò mò, nhưng ai lên tiếng, có lẽ đều sợ người đàn ông này.

      Chú tài xế thấy họ ra vội bấm còi xe, tiến lên phía trước.

      “Trời ơi, năm phút nữa mà các cháu ra là tôi vô tìm đó”

      Người đàn ông mở cửa xe, Nana máy móc chui vào xe, nhìn lại lần. Tư Tuyền đành lời cảm ơn với ta.

      “Đừng khách sáo, mẹ con tôi nợ Quan rất nhiều. Tiểu Văn trở lại khi nào vậy?”

      “Đêm qua. là ai?”

      “Tôi tên là Tôn Thế Văn. Hai người có chỗ ở chưa? Có cần tôi thu xếp giúp ? Về phía mẹ tôi, tôi xử lý nhưng e là chưa thể trả nhà cho Tiểu Văn ngay được”

      Người đàn ông cau mày, những đường nét mặt bảy phần giống với Tôn Thế Bình nhưng lại cương nghị, khắc nghiệt hơn.

      Tư Tuyền gật đầu, tạm thời cứ ở nhà của Mạch Tuệ. Chứ dù có được trả nhà sống ở khu này cũng an toàn, thể để Nana ở đây được.

      “Đây là số điện thoại của tôi” Tôn Thế Văn đọc dãy số, Tư Tuyền vội vàng lưu lại. ta thấy số của Tư Tuyền gọi đến có vẻ hài lòng. Chân mày cũng giãn hẳn ra.

      về cẩn thận. Tôi gọi lại ngay cho . Nhờ chăm sóc cho Tiểu Văn nhé!”

      Tư Tuyền ngồi vào xe, Tôn Thế Văn đóng cửa lại, cẩn thận nhìn bọn họ khuất mới quay lại nhà. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng chim cũng quay trở lại.
      Last edited: 30/6/17

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 29:
      Hai thế giới
      Nana cũng thất thần lâu, đọc hai địa chỉ nhà còn lại. Cũng ngoài dự đoán, cả hai ngôi nhà đều có người ở.

      “Giờ cậu tính sao?”

      “Tạm thời tớ vẫn có quyền điều động luật sư tài sản, nên chắc là nhờ luật sư thôi. Thực ra, mười mấy năm ở Trung Quốc, cũng khác gì ở Nhật hết. Nhưng tớ muốn lấy lại tài sản của tớ, thấy bảo giá đất ở đây cũng như giá vàng. Giờ tớ có nhiều tiền, nên cái gì của mình mình giữ thôi”

      Nana im lặng, nhìn qua cửa xe. Bắc Kinh bây giờ thay đổi quá nhiều so với năm xưa nhưng lòng người vẫn thế. Tôn Tiểu Hoa, năm đó mẹ mỗi lần cho mượn tiền lại thở dài bảo ở xã hội này, chẳng có ai lòng đối xử tốt với ai cả. Nhưng cũng thể sống độc mãi.

      Tôn Tiểu Hoa cũng là người phụ nữ can đảm, chồng chết bà đem cả ba đứa con lên thành phố kiếm sống. Có lẽ vì thói đời khắc nghiệt, miếng bánh dâng lên lại quá dễ dàng cho nên khó ai có thể từ chối được.

      Vậy, có phải những gì Tôn Thế Văn làm năm đó, cũng chỉ là trò lừa đảo ngọt ngào hay sao? Tôn Thế Văn là đứa trẻ duy nhất lúc đó chơi cùng với , bảo vệ khỏi trêu chọc của những đứa trẻ khác trong khu phố đó, kể cả khi Tôn Thế Bình, Tôn Thế Minh, hai người em còn lại của nhà đó cũng thích . Thế Bình khinh bỉ ra mặt, Thế Minh lạnh nhạt.

      Taxi đưa họ quay lại Tạ gia, trái ngược với khu ổ chuột đó, khu cán bộ cao cấp khác hẳn. tắc đường, những hàng cây xanh rợp lá, đường xá sạch , những hàng quán bên đường cũng lịch cao cấp hơn hẳn.

      Khi xe dừng lại trước cổng khu đại viện, Tư Tuyền lấy giấy thông hành ra cho cảnh vệ nhìn, cảnh vệ khác mở cốp xe xem phía bên trong và kiểm tra túi quà của Nana.

      “Kiểm tra nghiêm ngặt , tôi lái xe taxi ở đây mười mấy năm mà chưa bao giờ được vào trong khu này”

      Chú tài xế nới lỏng cà vạt, lúc thấy cảnh vệ kiểm tra xe, dù được báo trước nhưng ông cũng khỏi căng thẳng.

      Xe dừng trước nhà, cảnh vệ khác giúp mở cửa. Tư Tuyền trả tiền taxi, tầm này chỉ có bà Tạ ở nhà, mấy người còn lại thường xuyên công tác.

      Bà Tạ đương nhiên nhận ra Nana ngay, ba người ăn bữa tối khá vui vẻ. Bà Tạ đích thân xuống bếp làm mấy món Giang Nam rất dễ ăn. Đồ ăn Trung Quốc trong kí ức của Nana chỉ là mảng mơ hồ, tuy vậy nhưng cũng gắng gượng ăn được tới ba bát cơm.

      Ăn xong, chú Lý đưa hai người ra ngoài. Chỉ vừa ra khỏi khu đại viện, Tư Tuyền đòi xuống xe, rồi gọi taxi đưa người đến Phoenix, bar quen thuộc mà hay ngồi.

      Taxi vòng vèo hồi rồi mới đến Phoenix. Thực ra đây phải là bar to nhất hay hoành tráng nhất, nhưng lại là bar sành điệu nhất. Ở đây áp dụng chế độ thẻ hội viên nghiêm ngặt, khách vào bar hoặc phải trả thêm khoản phí khá lớn, hoặc phải do hội viên dẫn vào. Bình thường Nana hay với hội Mạch Tuệ, Trịnh Thiếu Thành nên cũng chẳng để ý. Đám nhị phú đại đó, chưa bao giờ bị bảo vệ hỏi thẻ. Cho nên khi cả hai bị ngăn trước cửa và mời đến phòng riêng, Tư Tuyền khá là ngạc nhiên nhưng cũng hỏi nhiều.

      Tâm trạng Nana chẳng tốt cho lắm, nên cả hai định mua rượu về nhà uống. Tư Tuyền hỏi mấy chai rượu, vài phút sau quản lý Phoenix bước vào, cười .

      “Tạ tiểu thư, tôi biết là đến. Hôm nay Trịnh thiếu, Mạch thiếu cùng hay sao?”

      , hôm nay tôi có hẹn riêng với bạn”

      Quản lý cũng khá khó nghĩ, Tư Tuyền hay đến đây cùng hội Mạch Tuệ, thậm chí có lần Trịnh thiếu gia còn giới thiệu đây là em vợ của Hầu Thần. Lăn lộn trong giới này lâu, ông thừa hiểu nên đắc tội những người này. Hầu thiếu gia, tuy phải người thừa khế chính thức của Hầu gia, nhưng cũng thuộc hàng đại công tử. Tuy nhiên nếu bảo Tư Tuyền làm thẻ hội viên khá khó, thẻ hội viên ít nhất phải tiêu triệu tệ. Mà bây giờ mời ra về sau này cũng khó mà nhìn mặt.

      “Tạ tiểu thư, tôi xếp phòng rồi cho rồi. Phòng mọi lần Mạch thiếu hay dùng hôm nay lại có khách đặt, tôi đảm bảo chỗ này tuy chút nhưng cực kì hợp khí của hai người nhé!”

      Tư Tuyền định muốn về nhưng quản lý nhiệt tình quá, cuối cùng cũng đành theo đến phòng bao. Quản lý sai, phòng bao tuy rộng rãi như phòng hay ngồi nhưng lại có phong vị riêng. bàn có sẵn mấy chai rượu gọi và ít đồ ăn .

      “Tạ tiểu thư, cần gì cứ việc gọi tôi nhé”

      Quản lý khách sáo khép cửa lại, nghĩ bụng có nên nhân dịp này báo cho Trịnh tổng hay Mạch tổng tiếng. Hay là cứ thôi vậy.
      Last edited: 30/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :