TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 239: Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi
đến Tào Thào lập tức Tào Tháo xuất . chiếc xe hummer rầm rầm chạy vào phía bên trong, Diệp Hạo mở cửa xe vội vàng nhảy xuống, vẫn còn chưa thay trang phục của bữa tiệc lúc trước.
“A Hạo, bên này!”
Tư Tuyền vẫy vẫy tay với ta. Diệp Hạo chạy đến ngay bên cạnh , thở hồng hộc, vội vàng cởi áo vest choàng lên người . Tư Tuyền chỉ mặc độc chiếc váy dạ hội sớm tơi tả, những vùng da hở bên ngoài đỏ ứng lên vì lạnh.
“ sao chứ?”
Tư Tuyền lắc đầu
“Theo sát tôi, bảo người của em bảo vệ em kĩ”.
Tư Tuyền khoác chiếc áo ấm áp của Diệp Hạo, theo lên phía trước. Trong phút chốc, vẻ mặt ôn hòa của Diệp Hạo biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng.
“Đội trưởng Vương ngờ giờ này lại được rảnh rỗi ra ngoài?”
Người tên là đội trưởng Vương nhổ ngụm nước bọt xuống đất, khiêu khích .
“Trưởng phòng Diệp, giờ tôi rất bận, muốn đôi co với . Có trò nào vui luôn , đừng khiêu khích nhẫn nại của tôi”.
“Được, vậy để tôi luôn. bé này tôi mang mà Tần thiếu, tôi cũng đem theo luôn”.
Đội trưởng Vương châm điếu thuốc, phả ra hơi khói dài, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm “Trưởng phòng Diệp đùa cũng vui quá, việc hôm nay có người nhờ tôi, sao tôi lại hoàn thành được?”
Diệp Hạo tránh làn khói thuốc phả vào mặt, lạnh lùng đáp lời
“Chẳng qua, cái người nhờ vẫn còn chưa biết chọc phải tổ ong vò vẽ nào, người ngu đần như thế đành, chẳng lẽ cũng muốn ngu si theo”
Đội trưởng Vương cau mày, Diệp Hạo là thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp ở Bắc Kinh, nhưng chú bác hầu hết đều ở Thẩm Dương, bọn họ chủ yếu nắm các vị trí trọng yếu trong Cục quân nhu. Nhiều gia tộc ở đây vốn thích điều này, chỉ đó điều người nhà họ Diệp rất biết điều, rất biết cách đối nhân xử thế, muốn hất cẳng họ ra khỏi Thẩm Dương phải chuyện đơn giản.
“Vậy, phải xem trưởng phòng Diệp tổ ong vò vẽ đó là gì trước ”.
Diệp Hạo tiến lên trước, nhưng vẫn để Tư Tuyền đứng sau lưng . kề tai đội trưởng Vương “ có biết ông ngoại bé này là ai ? Cựu Cục phó cục Quân báo Trung ương Tạ Tư Khuyên!”
Đội trưởng Vương hơi há miệng, điếu thuốc ngậm trong miệng rơi xuống đất. ta nheo mắt nhìn về phía Tư Tuyền, cảm thấy rùng cả mình, vội vàng co rúc sâu hơn vào trong áo khoác.
Trong quân đội, mạnh nhất có lẽ là bộ đội đặc chủng, nhưng nguy hiểm nhất có lẽ là quân báo. Bọn họ làm việc theo nguyên tắc nào, xuất quỷ nhập thần, thậm chí cũng chẳng có danh tính ràng. Và cái tên đứng đầu cơn ác mộng mang tên Quân báo đó là Tạ Tư Khuyên. Ông ta xuất thân phải từ quân đội, thậm chí trước khi quay về Cục quân báo còn chẳng ai nghĩ ông ta là quân nhân. Trong thời kì tại vị của mình, ông ta là tác giả của rất nhiều trận đánh ngầm xuất sắc, tham gia với tư cách chỉ huy hoặc thực nhiệm vụ.
Đến bây giờ, kể cả khi về hưu cả chục năm, nhiều người vẫn Tạ Tư Khuyên là người vô cùng nguy hiểm. Nhiều tướng lĩnh cấp cao trong quân đội và chính phủ trước kia đều chịu bảo hộ của ông về mặt an toàn còn nhiều hơn cả Cục cảnh vệ. Đồng thời, người ta cũng Tạ Tư Khuyên nắm giữ được rất nhiều bí mật tử huyệt của đối phương, khi ông ta chưa chết, ai có thể uy hiếp được Tạ Tư Khuyên. Nhưng có điều, đó là quân nhân kiểu mẫu, cực kì trung thành với quân đội.
Nếu này là cháu ngoại của Tạ Tư Khuyên, thực mà có là Tư lệnh Quân khu Thẩm Dương cũng chẳng dám động đến.
Bởi vậy, đội trưởng Vương rất nhanh nhẹn “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, tôi trước”
Sau đó dẫn người biến mất nhanh như cơn gió.
Tần Phong thấy đám người kia bỏ , liền tiến đến bên cạnh Tư Tuyền hỏi han “Em có sao ?”
Tư Tuyền lắc đầu, bản thân chẳng bị đánh phát nào sao có thể bị làm sao được chứ. Tư Tuyền ái ngại nhìn Tần Phong bị bầm tím mấy chỗ mặt, ngại ngùng “ bị thương rồi đấy”
“Tôi sao”
Diệp Hạo nhìn xung quanh, vội vã “Trở về trước , tôi xử lý chỗ này chút”.
“Được, cảm ơn cậu!”
Tư Tuyền bị Tần Phong nhét vào trong xe, trước khi đóng cửa cúi xuống nghiêm túc dặn dò “Trở về và ở yên trong khách sạn được chứ? Nơi đó rất an toàn. Tôi đưa em về trước sau đó quay trở lại”
Tư Tuyền gật đầu, Nickki nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi đó. Bên ngoài tối đen như mực, chợt những bông tuyết trắng xóa rơi xuống trước đèn xe sau đó nhanh chóng biến mất, Tư Tuyền kinh ngạc
“Tuyết rơi rồi”
“Đúng vậy, tiểu thư M. sir F biết chuyện, lát nữa khi trở về hãy liên lạc với ngài ấy!”
“Tôi biết rồi”.
Tư Tuyền trở về, việc đầu tiên là gọi cho Fredrick. bắt máy rất nhanh, có vẻ khá lo lắng, nhưng sau khi biết sao cũng bình tĩnh hơn. đúng là hận cái tên Lâm Duật đó đến nghiến cả răng.
Diệp Chính gõ cửa phòng , mang theo cả sữa ấm. thấy sao liền thở phào nhõm, nơi đây có lẽ cũng được coi là địa bàn của , xảy ra chuyện gì Tạ Tư Khiêm lột da ra mất.
“Em tắm chút”
Diệp Chính gật đầu, thoải mái ngồi xuống ghế. Lucy và mấy người trong công ty chơi vẫn chưa về. Tư Tuyền tắm rất nhanh, giờ mới phát ra chân bị chảy máu. Chắc là bị đá nhọn hay mảnh thủy tinh gì đó bị cắt vào trong lúc chạy chân trần ở nhà xưởng đó.
“A Chính, chân em bị thương rồi >.<”
Tư Tuyền kêu lên khi bước ra khỏi phòng tắm. Diệp Chính vội vàng lại gần, Tư Tuyền ngồi ghế, cho xem mấy vết cắt trong lòng bàn chân vẫn còn ri rỉ máu. nhíu mày rất sâu “Để gọi bác sĩ, giờ em nên ra ngoài”
Đây phải khách sạn năm sao nên cũng chẳng có bác sĩ trực sẵn, phải chờ khá lâu mới có bác sĩ xách hòm đồ nghề tới. Tư Tuyền cắn răng chịu đau cho bác sĩ rửa vết thương và gắp mấy vật thể lạ trong vết thương ra.
Tần Phong về vừa kịp lúc ấy, đau lòng nhìn Tư Tuyền ngoảnh mặt bên dám nhìn, nhưng nước mắt chảy đầy mặt.
“ có sao ?”
Tư Tuyền xuýt xoa vì đau, ngẩng đầu lên hỏi Tần Phong. lắc đầu, cũng tranh thủ lúc ở bệnh viện chụp chiếu qua xem có bị chấn thương chỗ nào nhưng tất cả đều ổn. Chỉ bị vài vết bầm tím, thoa thuốc là khỏi.
Đêm hôm đó, mọi người chơi về rất muộn. Lucy cứ càu nhàu chuyện Tư Tuyền lỡ hẹn nhưng mãi chẳng thấy Tư Tuyền phản ứng, cứ nghĩ là ngủ rồi. Đến lúc chui vào chăn mới phát ra cả người Tư Tuyền lại sốt hầm hập.
Dù sao, cũng lăn lộn cả buổi tối, lại ăn mặc phong phanh như thế, ốm mới là lạ.