[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 239:
      Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi

      đến Tào Thào lập tức Tào Tháo xuất . chiếc xe hummer rầm rầm chạy vào phía bên trong, Diệp Hạo mở cửa xe vội vàng nhảy xuống, vẫn còn chưa thay trang phục của bữa tiệc lúc trước.

      “A Hạo, bên này!”

      Tư Tuyền vẫy vẫy tay với ta. Diệp Hạo chạy đến ngay bên cạnh , thở hồng hộc, vội vàng cởi áo vest choàng lên người . Tư Tuyền chỉ mặc độc chiếc váy dạ hội sớm tơi tả, những vùng da hở bên ngoài đỏ ứng lên vì lạnh.

      sao chứ?”

      Tư Tuyền lắc đầu

      “Theo sát tôi, bảo người của em bảo vệ em kĩ”.

      Tư Tuyền khoác chiếc áo ấm áp của Diệp Hạo, theo lên phía trước. Trong phút chốc, vẻ mặt ôn hòa của Diệp Hạo biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng.

      “Đội trưởng Vương ngờ giờ này lại được rảnh rỗi ra ngoài?”

      Người tên là đội trưởng Vương nhổ ngụm nước bọt xuống đất, khiêu khích .

      “Trưởng phòng Diệp, giờ tôi rất bận, muốn đôi co với . Có trò nào vui luôn , đừng khiêu khích nhẫn nại của tôi”.

      “Được, vậy để tôi luôn. bé này tôi mang mà Tần thiếu, tôi cũng đem theo luôn”.

      Đội trưởng Vương châm điếu thuốc, phả ra hơi khói dài, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm “Trưởng phòng Diệp đùa cũng vui quá, việc hôm nay có người nhờ tôi, sao tôi lại hoàn thành được?”

      Diệp Hạo tránh làn khói thuốc phả vào mặt, lạnh lùng đáp lời

      “Chẳng qua, cái người nhờ vẫn còn chưa biết chọc phải tổ ong vò vẽ nào, người ngu đần như thế đành, chẳng lẽ cũng muốn ngu si theo”

      Đội trưởng Vương cau mày, Diệp Hạo là thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp ở Bắc Kinh, nhưng chú bác hầu hết đều ở Thẩm Dương, bọn họ chủ yếu nắm các vị trí trọng yếu trong Cục quân nhu. Nhiều gia tộc ở đây vốn thích điều này, chỉ đó điều người nhà họ Diệp rất biết điều, rất biết cách đối nhân xử thế, muốn hất cẳng họ ra khỏi Thẩm Dương phải chuyện đơn giản.

      “Vậy, phải xem trưởng phòng Diệp tổ ong vò vẽ đó là gì trước ”.

      Diệp Hạo tiến lên trước, nhưng vẫn để Tư Tuyền đứng sau lưng . kề tai đội trưởng Vương có biết ông ngoại bé này là ai ? Cựu Cục phó cục Quân báo Trung ương Tạ Tư Khuyên!”

      Đội trưởng Vương hơi há miệng, điếu thuốc ngậm trong miệng rơi xuống đất. ta nheo mắt nhìn về phía Tư Tuyền, cảm thấy rùng cả mình, vội vàng co rúc sâu hơn vào trong áo khoác.

      Trong quân đội, mạnh nhất có lẽ là bộ đội đặc chủng, nhưng nguy hiểm nhất có lẽ là quân báo. Bọn họ làm việc theo nguyên tắc nào, xuất quỷ nhập thần, thậm chí cũng chẳng có danh tính ràng. Và cái tên đứng đầu cơn ác mộng mang tên Quân báo đó là Tạ Tư Khuyên. Ông ta xuất thân phải từ quân đội, thậm chí trước khi quay về Cục quân báo còn chẳng ai nghĩ ông ta là quân nhân. Trong thời kì tại vị của mình, ông ta là tác giả của rất nhiều trận đánh ngầm xuất sắc, tham gia với tư cách chỉ huy hoặc thực nhiệm vụ.

      Đến bây giờ, kể cả khi về hưu cả chục năm, nhiều người vẫn Tạ Tư Khuyên là người vô cùng nguy hiểm. Nhiều tướng lĩnh cấp cao trong quân đội và chính phủ trước kia đều chịu bảo hộ của ông về mặt an toàn còn nhiều hơn cả Cục cảnh vệ. Đồng thời, người ta cũng Tạ Tư Khuyên nắm giữ được rất nhiều bí mật tử huyệt của đối phương, khi ông ta chưa chết, ai có thể uy hiếp được Tạ Tư Khuyên. Nhưng có điều, đó là quân nhân kiểu mẫu, cực kì trung thành với quân đội.

      Nếu này là cháu ngoại của Tạ Tư Khuyên, thực có là Tư lệnh Quân khu Thẩm Dương cũng chẳng dám động đến.

      Bởi vậy, đội trưởng Vương rất nhanh nhẹn “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, tôi trước”

      Sau đó dẫn người biến mất nhanh như cơn gió.

      Tần Phong thấy đám người kia bỏ , liền tiến đến bên cạnh Tư Tuyền hỏi han “Em có sao ?”

      Tư Tuyền lắc đầu, bản thân chẳng bị đánh phát nào sao có thể bị làm sao được chứ. Tư Tuyền ái ngại nhìn Tần Phong bị bầm tím mấy chỗ mặt, ngại ngùng bị thương rồi đấy”

      “Tôi sao”

      Diệp Hạo nhìn xung quanh, vội vã “Trở về trước , tôi xử lý chỗ này chút”.

      “Được, cảm ơn cậu!”

      Tư Tuyền bị Tần Phong nhét vào trong xe, trước khi đóng cửa cúi xuống nghiêm túc dặn dò “Trở về và ở yên trong khách sạn được chứ? Nơi đó rất an toàn. Tôi đưa em về trước sau đó quay trở lại”

      Tư Tuyền gật đầu, Nickki nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi đó. Bên ngoài tối đen như mực, chợt những bông tuyết trắng xóa rơi xuống trước đèn xe sau đó nhanh chóng biến mất, Tư Tuyền kinh ngạc

      “Tuyết rơi rồi”

      “Đúng vậy, tiểu thư M. sir F biết chuyện, lát nữa khi trở về hãy liên lạc với ngài ấy!”

      “Tôi biết rồi”.

      Tư Tuyền trở về, việc đầu tiên là gọi cho Fredrick. bắt máy rất nhanh, có vẻ khá lo lắng, nhưng sau khi biết sao cũng bình tĩnh hơn. đúng là hận cái tên Lâm Duật đó đến nghiến cả răng.

      Diệp Chính gõ cửa phòng , mang theo cả sữa ấm. thấy sao liền thở phào nhõm, nơi đây có lẽ cũng được coi là địa bàn của , xảy ra chuyện gì Tạ Tư Khiêm lột da ra mất.

      “Em tắm chút”

      Diệp Chính gật đầu, thoải mái ngồi xuống ghế. Lucy và mấy người trong công ty chơi vẫn chưa về. Tư Tuyền tắm rất nhanh, giờ mới phát ra chân bị chảy máu. Chắc là bị đá nhọn hay mảnh thủy tinh gì đó bị cắt vào trong lúc chạy chân trần ở nhà xưởng đó.

      “A Chính, chân em bị thương rồi >.<”

      Tư Tuyền kêu lên khi bước ra khỏi phòng tắm. Diệp Chính vội vàng lại gần, Tư Tuyền ngồi ghế, cho xem mấy vết cắt trong lòng bàn chân vẫn còn ri rỉ máu. nhíu mày rất sâu “Để gọi bác sĩ, giờ em nên ra ngoài”

      Đây phải khách sạn năm sao nên cũng chẳng có bác sĩ trực sẵn, phải chờ khá lâu mới có bác sĩ xách hòm đồ nghề tới. Tư Tuyền cắn răng chịu đau cho bác sĩ rửa vết thương và gắp mấy vật thể lạ trong vết thương ra.

      Tần Phong về vừa kịp lúc ấy, đau lòng nhìn Tư Tuyền ngoảnh mặt bên dám nhìn, nhưng nước mắt chảy đầy mặt.

      có sao ?”

      Tư Tuyền xuýt xoa vì đau, ngẩng đầu lên hỏi Tần Phong. lắc đầu, cũng tranh thủ lúc ở bệnh viện chụp chiếu qua xem có bị chấn thương chỗ nào nhưng tất cả đều ổn. Chỉ bị vài vết bầm tím, thoa thuốc là khỏi.

      Đêm hôm đó, mọi người chơi về rất muộn. Lucy cứ càu nhàu chuyện Tư Tuyền lỡ hẹn nhưng mãi chẳng thấy Tư Tuyền phản ứng, cứ nghĩ là ngủ rồi. Đến lúc chui vào chăn mới phát ra cả người Tư Tuyền lại sốt hầm hập.

      Dù sao, cũng lăn lộn cả buổi tối, lại ăn mặc phong phanh như thế, ốm mới là lạ.
      Hale205Chris thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 240:
      Nhất định tôi tìm ra

      Ngày hôm sau, khi Tư Tuyền tỉnh lại là gần trưa, căn phòng vẫn lạ lẫm kéo rèm cửa kín mít, trong bóng tối lờ mờ có người ngồi. Tư Tuyền chớp mắt, chợt nghĩ đến loạt hình ảnh về bữa tiệc và trận đánh nhau ở nhà xưởng bỏ hoang. Lẽ nào chỉ là giấc mơ? Đáng ra hôm nay phải lên đường về Bắc Kinh rồi chứ?

      Tư Tuyền ngồi bật dậy, nhìn quanh quẩn xung quanh. Bóng người thấy thức dậy liền định đứng dậy bật điện, Tư Tuyền kêu lên

      “Tần Phong?”

      “Tôi đây, em tỉnh rồi à? Có đói ? Tôi lấy cháo cho em nhé?”

      Lời thoại y hệt trong giấc mơ? Tư Tuyền ho sù sụ, húng hắng “Đừng lại gần đây, có phải Lucy ở đây, nhờ trông hộ đúng ?”

      “Sao em biết?” Tần Phong ngạc nhiên hỏi?

      Tư Tuyền thở dài, chẳng lẽ giấc mơ tiên tri là có ? Tối nay bọn họ bữa tiệc, tham dự bữa tiệc đó, gặp mợ Dịch Hiểu Vụ, cũng gặp Lâm Duật, và chẳng có chuyện gì xảy ra nữa phải ?

      “Haiz… Tần Phong… Có chuyện này tôi muốn , nhất định phải tin”

      “Em ?” Tần Phong lại gần, vẫn đứng trong bóng tối nhưng giữ lịch ngồi xuống giường hỏi

      “Tối nay, có phải muốn đưa tôi đến bữa tiệc ?”

      “Cũng định như vậy, nhưng em ốm như vậy chúng ta nên hơn?”

      Tư Tuyền gật đầu, thở dài “Đúng thế, nên hơn. Sau đó tôi và đều bị lừa đến nhà xưởng bỏ hoang, còn bị đánh thâm tím mặt mũi nữa cơ”

      “Em chuyện gì vậy? Vẫn mê sảng hả? Hạ sốt rồi, còn nóng nữa đâu?” Tần Phong lẩm bẩm, cúi xuống sờ trán Tư Tuyền, nhiệt độ hạ xuống nhiều rồi mà, chỉ còn ấm.

      Tư Tuyền bắt lấy tay Tần Phong, kiên quyết “Tôi , nhất định phải tin tôi!”

      “Được, được tôi tin em. Có phải vết thương đêm qua còn đau ? Tôi bật điện nhé? Tôi xin lỗi, tôi ngờ chuyện này lại ám ảnh em như vậy đấy”.

      Tần Phong bật đèn, Tư Tuyền nhíu mày tránh ánh sáng trực tiếp. Đúng là căn phòng hôm qua đây rồi, nhưng hình như Tần Phong có gì đó là lạ.

      mặc chiếc áo sơ mi đen dài tay, nhưng khuôn mặt đẹp trai có mấy vết tím bầm. bên mặt còn hơi sưng sưng. Tư Tuyền cứng đờ người, hình như phải là mơ? Chuyện này xảy ra đêm qua rồi.

      “Em có ổn ? Trông em được ổn lắm? Tôi đưa em tới bệnh viện nhé?”

      Tư Tuyền, chớp mắt hỏi “Mọi người đâu rồi?”

      “Đều về Bắc Kinh rồi, em sốt cao mãi hạ, nên tôi đổi vé chuyến sau, chờ em ổn định rồi chúng ta về”.

      sao? Tôi lại cứ nghĩ chuyện ngày hôm qua chỉ là giấc mơ, bây giờ mới tỉnh dậy ấy chứ?”

      Tần Phong chăm chú nhìn , Tư Tuyền cau mày nhìn lại. Vài phút sau, Tư Tuyền cười phá lên. Chuyện này đúng là xảy ra , trải qua lần bị bắt cóc đầu tiên, mà lại còn vô cùng bình tĩnh nhé.

      “Ăn chút cháo nhé? Chúng ta bay chuyến ba giờ chiều, còn rất nhiều thời gian”.

      “Được”

      Tần Phong gọi phục vụ mang đồ lên, sáng sớm Diệp Hạo đích thân mang đồ ăn đến, còn gửi nhờ dưới bếp khách sạn. thể , hai em nhà họ Diệp đối xử với rất tốt.

      Vô cùng đói nên Tư Tuyền ăn như vũ bão. Tần Phong ăn cháo, khách sạn dọn cho mấy món mặn và ít cơm trắng. Ăn xong tỉ mẩn ngồi gọt táo, vỏ táo được bào thành sợi vừa dài vừa mảnh, cắt đến lõi còn có thể quấn thành bông hoa hồng xinh đẹp.

      “Tặng cho em”

      Tư Tuyền thích thú để bông hoa trong lòng bàn tay ngắm nghía. ngờ Tần Phong lại khéo tay đến vậy.

      “Dễ thương quá”

      “Thế này là gì, tôi còn biết nấu ăn cơ”

      Tư Tuyền giơ ngón cái lên like, hoàn toàn biết nấu ăn, nấu mì ý hay chiên trứng là quá đáng lắm.

      “Hôm nào gọi Hạ Việt, chúng ta cùng ăn bữa”

      “Được, rất lâu rồi gặp Hạ Việt ấy”

      Tần Phong lắc đầu “Hạ Việt rất bận, lần trước cậu ta Tây Tạng, bây giờ hình như về Nội Mông rồi”

      Ăn xong, hai người thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra sân bay. Tư Tuyền ngồi nhìn ra ngoài đường phố, thời tiết vẫn chưa đủ lạnh, trận tuyết đêm qua sớm biến mất còn dấu vết.

      “Nghĩ gì thế?”

      nghĩ sao đêm qua bọn chúng lại tấn công chúng ta. Mà người của đến cũng là nhanh”.

      Tần Phong thoải mái vắt chân chữ ngũ trả lời “Cũng hẳn là nhanh, ngay khi đến bữa tiệc nhìn thấy Lâm Duật tôi muốn đề phòng rồi. Chỉ có điều, dám gọi quân nhân đến”.

      “Sao lại có thể làm như vậy được? phải…?”

      “Đúng thế, nhưng thường ở những có đại quân khu như thế này, bè cánh rất nhiều và đương nhiên tồn tại số thành phần biến chất”

      “Bạn của .., bọn họ có sao ?”

      sao. Hôm qua cũng may Diệp Hạo đến kịp lúc”

      “Đúng vậy”

      “Có điều, tôi tin mình Lâm Duật đủ thông minh để làm việc này, tôi nghĩ có kẻ đứng sau , nhất định tôi phải tìm ra”.
      Hale205Chris thích bài này.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 241:
      về rồi đấy à

      ra, Tần Phong nghĩ sai, đêm qua Lâm Duật làm thế hoàn toàn do có người xúi bẩy. Chẳng qua, là hơi sai lệch với kịch bản chút thôi.

      Lâm Duật thích Tư Tuyền, dù lần trước bị Tần Phong đấm cho phát cũng vẫn thích, người đẹp như hoa như ngọc có ai chê bao giờ. Có điều, cũng ghét Tần Phong, cho nên đáng lẽ chỉ cần dọa dẫm chút, tóm Tư Tuyền đem là được, lại làm tới luôn, cho người đánh Tần Phong trận, nhưng cuối cùng cũng chẳng ra sao.

      Điều này làm cho Quý Song Ngọc và Dương Dung vừa tức vừa sợ. mặt sợ vì Tần Phong điều tra ra hai người đứng sau mưu giật dây Lâm Duật, mặt tức vì Tư Tuyền như thế mà vẫn thoát được kiếp. Đêm qua Quý Song Ngọc bị Lâm Duật gọi điện tới mắng trận tơi tả, người có thân thế như Tư Tuyền, thế mà cũng dám xúi đụng tới.

      biết ấy có sao nữa, hic” Dương Dung buồn rầu, sao Lâm Duật lại có thể ra tay với Tần Phong được, đáng ra phải ra tay với con đó mới đúng.

      Quý Song Ngọc cắn móng tay. Tần Phong bị đánh đối với ta cũng chẳng tính là gì, Dương Dung xót người cứ để cho ta xót, có điều ta tính sai giá trị con người Tư Tuyền. Bối cảnh và gia thế đủ để ai dám động đến con đó ở Bắc Kinh. Cho nên nếu muốn làm, phải làm điều gì đó, để chính những người trong nhà họ Tạ đó cũng thể hi sinh mặt mũi của mình để bảo vê vị trí đứa con nuôi bẩn thỉu đó.

      Khi hai người về đến Bắc Kinh là hơn năm giờ. Tư Tuyền muốn Tần Phong đưa về biệt thự thuê, sợ ta ngày nào cũng tìm đến, Fredrick vui cho nên quyết định về nhà ông nội.

      Tư Tuyền dám về nhà Hầu Thần, sợ lây bệnh cho Tư Toàn mặc dù từ sáng nay, Tư Toàn gọi mấy lần liền. Cha và trai đều phải quay lại làm việc, ở Quảng châu chỉ còn bà Du Linh và hai mẹ con Bảo Bảo, cho nên về nhà ông nội là tốt nhất.

      Đây là lần đầu tiên, Tần Phong vào đại viện của quân khu. Nơi đây nằm ở phía hề sầm uất của Bắc Kinh, nhưng mang đậm hơi thở quân nhân. Những con đường rộng rãi trồng đầy những cây ngô đồng thẳng tắp, cao vút. Mỗi trạm gác đều barie chắn đường, binh lính bảo vệ mặt mũi nghiêm nghị kiểm tra giấy tờ, thậm chí với mỗi xe lạ như xe của bọn họ còn phải chạy qua cửa dò kim loại cỡ .

      Tư Tuyền đưa giấy thông hành, người lính kiểm tra qua chút rồi dập chân làm quân lễ, mời vào. Người lái taxi khỏi trút hơi thở phào, cả đời lái xe taxi mấy chục năm, nhưng cũng chưa từng vào đây bao giờ.

      Cuối thu, đầu đông, trời tối sớm, hai hàng đèn cao áp vàng vọt bật sáng, những tán lá cây xào xạc. Tần Phong hiểu sao cảm thấy hơi run, giọng hỏi “Em sống ở đây với ông nội?”

      “Đúng thế”. Mẹ gọi điện thông báo, sau khi Bảo Bảo ra viện, ông nội muốn đón Bảo Bảo về đại viện bên này. Ở đây vừa gần trạm quân y, gần Tổng viện Giải Phóng lại có sẵn trường học, hơn nữa khí rất trong lành, những đứa trẻ nhà quân nhân lớn lên ở đây hầu hết đều khỏe mạnh. Và nhà ở bên này cũng rộng hơn so với nhà cũ chút.

      Bà Du Linh lăn tăn chút rồi cũng đồng ý, dạo này sức khỏe ông nội cũng được tốt, về tình về lý bà cũng nên gần gặn để tiện bề chăm sóc, nhà tuy có chật nhưng vẫn đủ phòng dành cho ông nội, phòng cho vợ chồng bà, phòng cho vợ chồng Tư Khiêm và phòng riêng cho Bảo Bảo. Nhưng như thế Tư Tuyền hay Toàn Toàn về nhà có chỗ ở. Ông nội sao, người già cần ở mấy, chỉ cần kê thêm cái giường ở phòng đọc sách và làm việc cho ông là được.

      Bởi thế, nên mấy ngày nay, thím Lưu cũng chuyển về bên này, trông coi đội lính cần vụ sửa nhà, rồi còn phải xây thêm gian ở trong góc cho vợ chồng thím ở nữa. Tư Tuyền có về nhà bên kia, cũng chẳng có ai chăm sóc.

      Xe dừng trước cổng, chú lính bảo vệ dập chân chào, giúp họ mở cửa xe, vui vẻ “Tiểu thư, về”

      “Chú Mã!”

      “Bên ngoài này lạnh, hai người vào nhà trước , tôi mang đồ vào sau”

      Bắc Kinh lạnh hơn Thẩm Dương, giờ cũng có tuyết lờ mờ rơi. Tần Phong nỡ để mình lính đó loay hoay liền đứng cạnh hỗ trợ. Tư Tuyền có việc gì làm, xoa xoa hai bàn tay, nhảy lên nhảy xuống cho đỡ rét.

      Chú Mã đưa đồ vào nhà, Tần Phong đứng cạnh Tư Tuyền, kéo mũ áo áo lên cho cười “Định là nếu em khỏe, tối nay cho em chơi, có mấy người bạn của tôi tụ tập đánh bài nhưng như thế này để lần sau vậy nhé!”

      “Được, hẹn lần sau. Bao giờ về Thượng Hải?”

      “Chậm nhất là tuần sau, giờ cũng gần cuối năm rồi, tôi hơi nhiều việc. Lúc em về có lẽ tôi đến tiễn được, lúc nào chúng ta ăn bữa cơm chia tay vậy”

      “Ồ, tôi có luôn về đâu? quay lại trước tết lịch mà?” Tư Tuyền haha cười, năm nay nhà có thêm Bảo Bảo, bụng Tư Toàn lại to đùng, nhà vô cùng náo nhiệt, hơn nữa cũng chưa đón tết ở đây bao giờ nên rất háo hức.

      “Vậy hả? Lúc đó tôi có lì xì to cho em.”

      hứa rồi đấy nhé, tôi muốn nó dày thế này!” Tư Tuyền khoa trương , ở năm nào cứ đến dịp tết cổ truyền, nhà cũng quây quần đón tết cho bà Tư vui lòng. Nhưng quả đứa trẻ lớn lên trong môi trường xa lạ, dù ông Andrew hay bà Tư có bày vẽ đến mấy cũng khó mà cảm nhận được.

      “Tôi về đây” Tần Phong chào đầy lưu luyến, vẫn chưa muốn về tí nào, nhưng thực đây phải là thời điểm tốt để thăm viếng.

      Nhưng còn chưa kịp mở cửa xe, giọng đầy nghiêm khắc vang lên “ về rồi đấy à?”
      Hale205Chris thích bài này.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 242:
      Có biết chơi cờ ?
      Tư Tuyền ré lên chạy về phía đó, kêu lên “Ông nội”

      Trong lòng Tần Phong run lên, cảm thấy ổn rồi. Ông Tạ Tư Khuyên thong thả bước đến, bên cạnh là ông lão cũng tầm tầm tuổi, nhưng nhìn trẻ hơn và cũng hiền hòa hơn.

      “Ông nội Mạch! Ông nội Mạch!” Tư Tuyền vui vẻ ôm lấy cánh tay ông nội Mạch Tuệ, ông mặc chiếc áo bông kiểu Tôn Trung Sơn rất ấm áp.

      chơi về rồi sao? Có mua quà cho ông thế?”

      “Cháu mua nhiều lắm, haha”

      Tần Phong đứng đối diện với ông nội Tạ, ông gần tám mươi tuổi nhưng người vẫn rất thẳng, chống chiếc quải trượng bằng gỗ đen bóng. Đôi mắt mờ đục nhưng sắc bén như chim ưng nhìn đầy dò xét, Tần Phong cảm thấy xung quanh có áp lực vô hình chèn ép đến nghẹt thở.

      đến rồi vào nhà uống chén trà”

      Nhìn đủ, ông quay người vào nhà, thong thả . Tần Phong vội vàng vâng dạ vào theo, ai oán nhìn Tư Tuyền, thấy ra hiệu với “Đừng sợ, ông rất hiền” cảm thấy vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cả Trung Quốc rộng lớn này, làm gì có ai dám Cục phó cục Quân báo Tạ Tư Khuyên hiền bao giờ.

      Tần Phong cúi đầu, dám nhìn ngó xung quanh. Ngôi nhà rộng lắm, kiểu cũ, nhưng có vườn rộng, trong góc vườn còn có chiếc xích đu đong đưa với bộ bàn ghế đá. Bên trong nhà chủ yếu nội thất làm bằng gỗ, phong cách rất truyền thống, cũng khá đầy đủ. có ai ở nhà nên chỉ để ngọn đèn tường nhàn nhạt.

      Chú Mã bật đèn, ông nội Tạ ngồi xuống vị trí dành cho chủ bộ tràng kỉ, tiện tay chỉ cái ghế cho Tần Phong “Ngồi ”.

      “Thím Lưu, pha giúp tôi bình trà”

      Ông nội với người phụ nữ tuổi trung niên thấy có người về vội vàng chạy lên, có lẽ bà vẫn nấu ăn, tay vẫn còn lau vào tạp dề.

      “Vâng… vâng… Cụ đợi tôi chút, tôi tắt bếp”.

      Tần Phong nhìn bộ ấm Tử Sa trà cụ, ngậm ngừng hỏi “Hay là… để cháu?”

      Ông nội Tạ chăm chú nhìn rồi “Được”. Ông nội Mạch cười ha hả, Tần Phong cảm thấy da đầu run lên, cũng may theo ông nội nhiều năm, cũng là học được chút công phu.

      Tần Phong chăm chú pha trà, hai ông nội chăm chú nhìn động tác của . Tư Tuyền lên lầu thay bộ quần áo thoải mái xong liền chạy xuống, ngồi bên cạnh ông nội Mạch, ôm lấy cánh tay ông lắc lắc

      “Sao hôm nay hai người lại với nhau?”

      Ông nội Mạch cười “Hôm nay bà nội cháu có việc, bảo ông tự lo bữa tối. Ông nội cháu bảo hôm nay có canh cá lăng nấu cay, nên ông sang chơi cờ rồi muốn ở lại ăn cơm. Sao nào, có cho ông ăn ?”

      “Có chứ, cháu mua ít đặc sản Thẩm Dương, lát nữa ông mang về cho bà nội và Bì Bì nha?”

      Bì Bì là con nhóc ba tuổi, cháu gọi ông nội Mạch bằng cụ, tuy sống cùng nhưng tuần nào nhóc cũng về đại viện chơi.

      Tần Phong pha trà xong, thong thả rót trà ra mời. ông nội Tạ nhấc chén trà lên ngửi chút. Lửa và nước đều đủ nóng, trà nở hết cỡ rất thơm. Mạch lão sư cũng uống thử hớp, tấm tắc khen “Kỹ thuật tốt lắm, người tuổi trẻ rất có lòng, trà ngon”

      Tần Phong mỉm cười, giờ mà vuốt mặt chắc ra được tay đầy mồ hôi. Tư Tuyền tò mò uống thử hớp. chà, vẫn thể nào hợp với thứ nước đắng đắng ngọt ngọt này được.

      Tần Phong cũng chậm rãi thưởng thức, đây là trà Bích loa xuân, nhưng phải loại đặc biệt ngon, có lẽ là loại nhà làm, vì còn ướp thêm số loại thảo mộc.

      “Trà do người bạn già tự tay làm tặng”

      Ông nội Tạ lời ít ý nhiều trả lời. Tần Phong vội vàng khen ngon. Thím Lưu nấu cơm xong, Ông nội đứng dậy, nhàn nhạt “Nếu đến ở lại ăn cơm

      Tần Phong dám từ chối, ngoan ngoãn theo vào phòng ăn. Ông nội Mạch sau cùng với , vui vẻ hỏi “Chàng trai trẻ, thích Tiểu Tuyền nhà ta hả?”

      “Dạ… cháu….”

      “Ông nội Tạ đáng sợ, chỉ cần cậu chân thành là được” Ông nội Mạch hi ha cười, Tần Phong cảm thấy mình như bị lừa bán, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội để thể tốt.

      Bởi vì có thêm người, nên thím Lưu nấu thêm hai món xào, bữa cơm cũng khá tươm tất. Cả bữa ăn mấy người đều im lặng, trừ bỏ Tư Tuyền và ông nội Mạch líu ríu trò chuyện.

      Tần Phong thỉnh thoảng được ông nội Mạch gắp đồ ăn cho, vừa mừng vừa sợ, biết phải chuyện như thế nào với ông nội Tạ, đành ngoan ngoãn ăn hết bữa cơm mà chẳng hề biết tí xíu mùi vị gì.

      Ăn xong, ông nội Tạ lại hỏi “Có biết chơi cờ ?”. Tần Phong trong lòng thở phào nhõm, có phải ông tạm tạm ưng ý rồi phải ? Cho nên mới giữ lại ăn cơm rồi chơi cờ, chưa đuổi ra khỏi cửa?

      Tần Phong kỳ nghệ tồi, chẳng qua đấu với ông cụ nửa đời chinh chiến binh pháp có phần đuối sức, nên dù cố sức cầm cự đến mấy sau ba ván vẫn thua thẳng cẳng, mặc dù có ông nội Mạch thỉnh thoảng chỉ điểm.

      Tần Phong nhìn đồng hồ, thấy hơn chín giờ, vội vàng xin phép ra về. Tầm này, các cụ cũng đến thòi điểm chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. quay lại tìm Tư Tuyền, thấy ngủ ngon lành trong tràng kỉ, chắc là do người vẫn chưa hết mệt. Có ông nội ở đây, dám bồng lên lầu, mặc dù rất muốn kiếm tra xem vết thương ở chân như nào rồi.

      “Tiểu Tuyền, dậy lên phòng ngủ ?” Tần Phong thử gọi, Tư Tuyền uốn éo trốn, xoay người vào trong nhất định chịu quan tâm.

      “Tôi phải về rồi, em lên phòng ngủ nhé?”

      Gọi hai ba câu nữa, Tư Tuyền mới chịu ngồi dậy, khuôn mặt ngái ngủ, mắt mũi vẫn còn tèm nhèm. dám quá thân mật với , chỉ để tiễn ra cửa.

      “Em vào nhà , bên ngoài trời lạnh, cần tiễn nữa”.

      về kiểu gì?” Chú taxi khi nãy rời rồi.

      “Ông nội em cho người đưa về, cần lo lắng, lên nhà ngủ giấc được chứ?”

      Tư Tuyền gật đầu, Tần Phong lưu luyến tạm biệt , lên xe trở về, trong lòng vẫn còn đọng hương trà ngan ngát. Ông nội Tạ quá bài xích , nhìn cả mặt sưng vù, có lẽ cũng biết tám chín phần chuyện, vậy mà cũng hỏi câu nào.

      , so với ông nội , ông nội Tạ đáng sợ hơn hẳn.
      Hale205Chris thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 243:
      Tìm cho tôi món đồ
      Tần Phong về đến nhà là hơn mười giờ, cảm ơn chú lính cần vệ đưa về, ông ấy khách sáo chào lại , khuôn mặt quân nhân nghiêm nghị dường như đổi.

      Tần Phong có nhà ở Bắc Kinh, thường chỉ thuê phòng dài hạn ở khu chung cư cao cấp. Nhưng bây giờ có lẽ cũng nên mua thôi, ở nhà thuê cho người khác cảm giác chắp vá, ổn định.

      “Về rồi đấy à?”

      Hạ Việt lên tiếng, chìm trong bóng tối, ngả ngớn chiếc ghế sofa da nhìn ra Bắc Kinh phồn hoa ở tầng bốn mươi lăm. Điếu thuốc tay lập lòe đỏ.

      Tần Phong bật đèn, cởi áo khoác, trả lời “Xin lỗi lỡ hẹn với cậu. Tôi đúng là dứt ra được”

      “Tôi còn tưởng cậu bị làm sao, định cho người đến giải cứu, haha. Tình hình thế nào?”

      Tần Phong với lấy cái ly chân dài tiến gần Hạ Việt, rót phần tư ly vang đỏ, khẽ xoay mấy vòng, hài lòng nhìn chất lỏng đỏ thẫm xoay tròn trong ly, do dự “Chắc là ổn”.

      Quả , Hạ Việt cũng chỉ giỡn vậy thôi, chứ xông vào cướp người từ tay Tạ Tư Khuyên, thách cả nhà cũng làm được.

      Đúng ra, hôm nay Tần Phong và Tư Tuyền từ Thẩm Dương trở về, nên cũng chán Nội Mông bỏ của chạy lấy người, định ăn bữa cơm rồi trêu chọc quả nho vừa chua vừa xanh chút. Thế nhưng, lúc xuống sân bay vẫn còn nhận được tin nhắn của Tần Phong bảo điều tra mấy thứ, vậy mà đến hơn sáu giờ gọi bao nhiêu lần cũng nhấc máy, nhắn tin trả lời. Hại còn tưởng hai đại nhân vật này lại cào trúng rắc rối nào rồi, hỏi ra hỏi vào lúc mới biết Tần Phong đưa Tư Tuyền về nhà ở đại viện quân nhân vẫn chưa quay lại. Hơn tám giờ mới có tin nhắn của Tần Phong phải theo hầu ông nội Tạ, về sớm được. Lúc đó phản ứng của như thế nào nhỉ? Cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, còn chưa cầm tay con nhà người ta được chút nào, bị dọa đến mất hồn mất vía như thế.

      “A Phong, việc gì cậu phải sợ nhà họ Tạ như thế?”

      Tần Phong lắc đầu, dùng cái nĩa xiên quả nho xanh, trả lời “ phải, cậu hiểu đâu.”

      Chẳng qua, đó là tôn trọng trưởng bối. Cái sợ ở đây là đủ tốt để nhà họ Tạ nhìn nhận , chứ đến ông nội , người hét ra lửa ở Hong Kong hay cha Hạ Việt là người đứng đầu xã hội đen ở Macau còn chẳng sợ nữa là.

      Hôm nay, dù khá bất ngờ và đây cũng phải là cách muốn đến chào hỏi nhà họ Tạ nhưng cũng có lẽ là khá ổn , sau chuyện đêm qua mà ông nội Tạ sập cửa vào mặt là ưu ái lắm rồi. Hơn nữa trong những gia tộc lớn như nhà họ Tạ, lời trưởng bối rất có trọng lượng nên nếu ông nội Tạ ông ghét , có lẽ với những người còn lại trong gia đình, % qua cửa là rất cao.

      Hai nhân vật mà cảm thấy áp lực nhất có lẽ vẫn là hai ông họ Tư Khiêm và Fredrick mà thôi.

      Quả , cứ dính vào cái, con người dù lý tính đến mấy cũng phải u mê .

      “Ting” Tần Phong cầm điện thoại lên xem, Tư Tuyền nhắn tin đến, vẫn dùng tiếng trung mà dùng tiếng , hi ha cười xin lỗi vì hôm nay ông nội được hòa nhã lắm.

      Tần Phong cảm thấy giống như hôm trước ở bữa tiệc của Hoa Hạ, chuỗi đá quý sau lưng Tư Tuyền va đập nhàng vào lòng bàn tay , vừa tê vừa ngứa.

      sao, hôm nay cũng đường đột quá, hôm khác đến thăm hỏi ông nội em sau. Vẫn chưa ngủ sao?”

      “Lên lầu rồi ngủ được nữa. về đến nhà chưa?”

      Tần Phong trả lời, chụp cho tấm hình ly rượu đỏ và quang cảnh Bắc Kinh về đêm lấp lánh ánh đèn. Tư Tuyền khen đẹp, tiếc nuối thở dài bên ngoài cửa sổ phòng bây giờ chỉ còn tán cây rậm rạp đen xì thôi, đẹp chút nào cả.

      Hạ Việt ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nuông chiều của Tần Phong khỏi thấy bất lực. Năm nay tiệc từ thiện nhà họ Phó còn đưa Tư Tuyền đem đến, xem ra bữa tiệc cuối năm của công ty, khỏi phải sắp xếp bạn nhảy cho cậu ta rồi.

      “Việt Việt”

      “Hửm?”

      Tần Phong tắt màn hình điện thoại, rạng rỡ cười “Cậu tìm cho tôi món đồ”
      Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :