TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 20 : Công chúa
Tư Tuyền dễ chịu hơn, chìm vào giấc ngủ, những phác thảo đầu tiên của trường đua ngựa ra trong đầu. Cần VIP, sao cần tinh tế sao? Trang viên nhà , Fredrick sửa thành trường đua cao cấp, thậm chí còn thần bí đến nỗi mỗi lần về nhà cũng có cảm giác mình bị đưa đến thế giới khác.
Câu chuyện của Fredrick với , thực ra lại là câu chuyện dài, kéo dài đến hai mươi mấy năm.
Cách đây khoảng ba mươi năm, dượng Andrew lúc đó là nhân viên đại sứ quán tại Trung Quốc. Trong lần được mời xem biểu diễn nghệ thuật vào dịp tết lịch, được chiêm ngưỡng tiết mục múa đơn, Trung Quốc thanh mảnh, mặc bộ đồ trắng, những ngón tay như ngọc chẳng có đạo cụ mà làm dượng liên tưởng đến được đứng giữa hồ sen mơn mởn. Dượng Andrew cũng được mời Thái Hồ vài lần vào mùa sen, cho nên chỉ cảm thấy này như nữ thần thanh tao, tài nào chạm tới được. Thái Liên Khúc đó vĩnh viên ghi dấu vào lòng ông, thể xóa nhòa.
Sau khi vài lần dò hòi cuối cùng ông cũng biết nữ diễn viên múa đó là Tạ Tư , đội phó đội đội hai, thuộc Đoàn văn công Giải Phóng. Gia cảnh “cờ hồng”, cha là tư lệnh quân đội, trai phục vụ trong chính quyền, các chú các bác cũng đều thuộc vào dạng lão thành cách mạng, đều có chức vụ nhất định. Sâu xa hơn nữa, ông cố ông nội đều là dòng dõi nho học, làm quan rồi từ quan, theo cách mạng, lắt léo đến mấy đời mà vẫn có địa vị trong xã hội. Như người Trung Quốc tường cao hào sâu, tiểu thư thiên kim lá ngọc cành vàng, trèo cao khó với.
Nhưng hai người gần như lại có thứ người Trung Quốc gọi là duyên phận. Họ rất nhanh chóng lao vào nhau mặc kệ rào cản. Lúc đó xã hội vẫn còn bài xích văn hóa phương tây, nhà họ Tạ có ý như vậy nhưng cũng muốn con lấy chồng xa. Hai người từng bỏ cuộc lần khi dượng Andrew hết nhiệm kì về nước. Sau đó dượng nhịn được lại quay lại, chấp nhận bỏ công việc ở đại sức quán, làm giáo viên dạy tiếng ở trường cấp ba bình thường.
Kiên trì sáu năm, mối tình cuối cùng cũng có kết quả. Nhà họ Tạ chấp nhận gả con cho chàng rể ngoại quốc. Lúc ấy việc lại giữa và Trung Quốc rất khó khăn, chuẩn bị nửa năm mà nhà Lodge chỉ có thể đưa được hai mươi mấy người sang thực cho đúng thủ tục. Sau đó thời gian, dượng Andrew phát ra mình bị vô sinh, điều kiện y tế lúc đó ở Trung Quốc bằng ở nên hai người quyết định quay lại , mang theo Tư Tuyền. Tư Tuyền làm nhà họ Tạ rơi vào hoàn cảnh sinh con thứ ba, có thể nghiêm trọng đến mức ông Tạ Tư Khoan và bà Du Linh có thể bị cho thôi việc, chuyển về nông thôn. Hai người nghĩ nếu thể có con, cũng có Tư Tuyền nên cũng cảm thấy áp lực nữa. Về sau ông trời thương người tốt, họ cũng chỉ có mình Tư Tuyền bầu bạn. Thành ra, lúc nào cũng chiều chuộng hơi quá.
Hơn mười tuổi Tư Tuyền mới biết thực ra phải con đẻ, bà Tư là em của cha , lúc đó học tới lớp 4 ở trường tiểu học. Bắt đầu học về các châu lục, là người châu Á duy nhất trong lớp, giáo viên là người Trung Quốc, phải là người , lại càng phải con lai. Vì chuyện này mà náo loạn nhà cửa, cả nhà mất rất nhiều thời gian mới có thể dỗ dành được.
Trong tuổi thơ của Tư Tuyền, người có ảnh hưởng nhất phải dì Tư hay dượng Andrew mà là Fredrick. Fredrick danh nghĩa là họ, là con trai của trai dượng Andrew, cháu đích tôn dòng họ Logde. Tư Tuyền luôn cảm thấy, xuất của Fredrick trong cuộc đời , nó hiển nhiên như dì Tư hay dượng Andrew vậy. Thậm chí trong khoảng chục năm đầu đời, còn tưởng Fredrick là trai ruột của mình. Lúc biết chỉ là họ, khóc hết nước mắt. Lúc biết thực ra hai người vốn có quan hệ máu mủ gì, hận chỉ muốn đập đầu vào tường, trong thời gian dài dám chọc giận , càn quấy như lúc .
Sau dần, nhận ra rằng, dù có càn quấy thế nào, Fredrick cũng bỏ mặc . Trong thời kì phản loạn thanh xuân của mình, làm rất nhiều trò vô vị, ngốc nghếch mà phản ứng duy nhất của Fredrick chỉ có cau mày, giúp thu cục tàn cuộc. Cùng lắm cắt tiền tiêu vặt hoặc nhốt trong nhà vài tuần. Đôi lúc cảm thấy tính cách kì cục của mình phần do Fredrick gây ra.
Lúc , nhớ Fredrick là thiếu niên tóc vàng, đôi mắt xanh xám vô cùng ấm áp, thường xuyên bế ẵm, cho cưỡi ngựa cùng, đưa vào làng mua kem, mua kẹo. Fredrick học trong trường nội trú sống cùng gia đình , mà chỉ những dịp nghỉ lễ dài mới đến, mỗi lần về thường mang về cho đồ chơi, đồ ăn, quần áo, nhiều đến mức tất cả những đứa trẻ xung quanh đều phải ghen tị. Lớn hơn chút, Tư Tuyền dần dà cảm nhận những người xung quanh thích nhà lắm, mà cụ thể chỉ là hai mẹ con . Lúc đó còn chưa hiểu khác biệt về màu da, màu tóc, màu mắt lại có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa người với người đến thế. Ở mẫu giáo, khoảng cách giữa những đứa trẻ với nhau khá gần, lại có cực kì nhiều đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon nên miễn cưỡng vẫn hòa đồng được với bạn bè. Đến khi lên tiểu học, Tư Tuyền cảm thấy mình bị xa lánh dần, còn nhiều bạn, có nhiều trò chơi, buổi họp mặt, chơi chung đến còn biết. Tư Tuyền học giỏi lắm nên cũng được giáo viên chú ý nhiều. Cảm giác bị lập lúc đó rất , đến mức Tư Tuyền cảm thấy kinh khủng. Sau dần lớn lên, cũng còn cảm thấy quan trọng nữa. Chỉ có đôi lúc, lạc lõng ở xã hội toàn người tóc vàng mắt xanh, hay lạc lõng trong chính nơi gọi là quê hương, làm cho băn khoăn xem mình ở đâu trong thế giới này thôi.