[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 234:
      Nhà họ Phó ở Thẩm Dương

      Tần Phong quay trở lại rất đúng giờ, thay bộ suit màu đen với hai hàng cúc, Alan giúp làm lại tóc chút, vốn dĩ đẹp trai lại càng đẹp hơn.

      Tần Phong đưa cho bộ trang sức kim cương, Tư Tuyền lựa đôi hoa tai ôm sát với chiếc dây chuyền có chiếc mặt được chế tác vặn xoắn rất cầu kì. Tần Phong mỉm cười nhìn , tiếc lời khen “Đẹp lắm”

      Tư Tuyền chuyển mấy thứ cần dùng sang chiếc clutch cầm tay rồi mới thôi”

      Thẩm Dương cũng tắc đường chẳng khác gì Bắc Kinh, Tư Tuyền lo lắng nhìn ra hàng xe nối dài phía bên ngoài hỏi “Chúng ta có sợ muộn ?”

      Tần Phong nhìn đồng hồ lắc đầu “ sao, cũng còn xa, vẫn còn mười lăm phút nữa”

      Quy mô bữa tiệc làm Tư Tuyền cảm thấy hơi bất ngờ, thậm chí có cả thảm đỏ và rất nhiều phóng viên đứng chờ ở bên ngoài. Bọn họ gần như là những vị khách cuối cùng, Tần Phong xuống trước, lịch mở cửa đỡ tay bước ra. Tư Tuyền méo mó mỉm cười, lần này đúng là trang trọng quá mức rồi. Phải , những bữa tiệc như này cũng cực kì ít khi tham dự.

      Tần Phong ràng phải là chỉ là giám đốc Tần của Tần thị bình thường, tuy rằng đến muộn nhưng đám phóng viên đặc biệt quan tâm . Đèn flash nháy theo họ suốt cả chiều dài thảm đỏ cho đến khi họ cùng kí tên lên chiếc bảng có rất nhiều chữ ki khác. Tư Tuyền loáng thoáng nghe thấy những tiếng hỏi tò mò biết người xuất bên cạnh Tần tổng là ai. ngạc nhiên nhìn Tần Phong, cười trấn an .

      Con trai chủ nhân của bữa tiệc, Phó Thành Chương cùng vợ đứng đón khách. Nhìn thấy Tần Phong ta vui vẻ bắt tay “Còn nghĩ cậu đến”

      “Sao có thể? Lần này cuối cùng nhà cũng cho đấu giá Giọt nước mắt biển cả, mẹ em dặn kiểu gì cũng phải giành bằng được”

      Phó Thành Chương cười lớn, ta tập trung chú ý sang Tư Tuyền, lịch khen “Tiểu mĩ nhân này tệ, gương mặt mới phải ?”

      Tần Phong cười lắc đầu “ người bạn thôi”

      Tư Tuyền nhìn vẻ mặt hơi thất thố của chủ nhân bữa tiệc, nở nụ cười hiếm hoi.

      “Thôi đừng dông dài nữa, ông cụ chờ cậu rất lâu rồi đấy” Vợ Phó Thành Chương hơi mập mạp nhưng nhìn mặt đặc biệt phúc hậu vội vàng giải vây.

      Tần Phong đưa Tư Tuyền vào bên trong, khẽ hỏi “Sao bọn họ cứ nhìn tôi kì cục vậy?”

      “Chắc tại vì em đẹp!”

      phải chứ?” Tư Tuyền tin chắc chẳng đẹp hơn nhiều người ở đây, đặc biệt có vài người còn có vẻ như rất có khí chất. Hình như có ít diễn viên nổi tiếng, nhận người là ngôi sao họ Chương, từng gặp lần ở cửa tiệm của Dior, ấy có đôi mắt rất đặc biệt nên thể nào quên được.

      Tần Phong đưa đến chào hỏi ông cụ ít cũng ngoài tám mươi, nhưng còn rất minh mẫn, ngồi chuyện với hai người đàn ông quãng năm sáu mươi tuổi cung kính đứng hai bên.

      “A Phong cậu đến rồi đấy à?” Ông cụ vui vẻ , đôi mắt đục ngàu sáng lên, đôi tay già nua giơ lên cho Tần Phong dùng hai tay nắm lấy. Giọng ông cụ đặc sệt vùng Đông Bắc, hào sảng vang dội.

      “Người năm nay cậu mang đến cũng tệ đâu nhỉ?” Ông cụ chuyển mục tiêu sang Tư Tuyền, hất hàm hỏi

      Mặt Tư Tuyền cứng đờ, quyết định giữ im lặng

      “Haha…” Tần Phong lấp liếm cười cho qua

      “Bao giờ cậu kết hôn với cháu ta?”

      “Haha… cháu làm sao xứng được với Phó tiểu thư”

      Ông cụ bắt đầu chuyển sang bài ca ngợi cháu mình xuất sắc như thế nào, hăng say đến mức nước bọt văng đầy mặt Tần Phong. Khó khăn lắm mới có người đến chào hỏi ông cụ để hai người có thể chuồn êm.

      Tư Tuyền nhịn nổi cười nữa, vô cùng mất hình tượng gục đầu lên tay ghế tràng kỉ hưng hức cười, Tần Phong đen mặt ngồi cạnh . lấy hai ly champagne, dúi cho cách thô bạo

      “Cười đủ chưa?”

      Tư Tuyền chấm chấm nước mắt, xem chừng chuyện này diễn ra phải chỉ lần, hiểu mọi năm chống đỡ kiểu gì.

      “Tôi thấy nhà họ Phó cũng tệ, cũng môn đặng hậu đối lắm”

      “Môn đăng hộ đối, phải hậu đối” Tần Phong sửa từ sai cho , chẹp miệng tiếp “Em cứ gặp ví Phó tiểu thư ấy rồi biết”.

      Nhà họ Phó ở Thẩm Dương chủ yếu khai thác đá quý, chế tác trang sức và buôn bán đồ cổ, là trong những đại gia tộc ở đây. Nếu về ngành này, còn phải nhắc đến nhà họ Quý, nhưng nhà họ Quý vẫn coi trọng khai thác mỏ hơn, hơn nữa trang sức chế tác dù mời rất nhiều thợ có tay nghề cao nhưng vẫn thể so sánh được với nhà họ Phó.

      Tư Tuyền cũng phải chờ lâu, Phó tiểu thư rất nhanh dẫn đám đàn ông đến chào hỏi bọn họ. Phó tiểu thư cao lắm, nhìn trông thô kệch giống con vùng Đông Bắc mà mảnh mai hơn. Nhưng cả người toát ra khí chất vô cùng hào sảng, nếu thô bỉ chút đó là khác gì tên đàn ông.
      Chris thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 235:
      The heart of Devil
      Phó Nhiễm vỗ vai Tần Phong, cười hì hì “Năm nay cậu đến muộn, phạt ba ly”.

      Tần Phong đau cả đầu. Ông nội nhà họ Phó luôn miêu tả cháu mình là vị tiểu thư hiền thục, đoan trang, nhã nhặn nhưng cảm thấy Phó Nhiễm còn đàn ông hơn cả đàn ông ấy chứ.

      “Ây dô, tiểu mĩ nhân năm nay tệ nè. Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Debut chưa?”

      Mắt Phó Nhiễm sáng lên, ma trảo còn chưa kịp chụp lấy Tư Tuyền Tần Phong kéo lại giấu sau lưng . “Đừng đùa nữa, ấy phải minh tinh”

      “Ây dô, lạ à nha. Năm nào cậu cũng dẫn vài diễn viên đến đối nghịch với tôi, năm nay lại đổi vị à? Có khi nào là bạn ta?”

      Phó Nhiễm vẫn nhại giọng Thượng Hải, hi hí cười hỏi.

      “Chị có tin chị hỏi câu nữa, tôi bảo Hạ Việt cắt đường làm ăn của chị ?”

      “Ây dô, tôi lại sợ cậu quá cơ. Thế ông nội tôi nhìn thấy bé này bảo sao? Có còn bắt cậu lấy tôi nữa ?”

      “Chị tự mà giải quyết chuyện của mình cho tốt, đừng có lôi tôi vào.”

      “Haha, tiểu mĩ nhân này hay đấy, chơi chán nhường cho tôi nhé”.

      Phó Nhiễm phất tay, xoay người dẫn bạn nơi khác. Tần Phong thở phào. Tư Tuyền tò mò hỏi “Đây là Phó tiểu thư?”

      “Đúng vậy, em đừng có lại gần chị ta. hay ho gì đâu”

      Tư Tuyền cảm thấy này rất có cá tính, nhưng cứ có cái gì đó bình thường. lẳng lặng hỏi “Có phải chị ấy thích phụ nữ ?”

      Tần Phong cau mày gạt , trong giang hồ đồn thổi đại tiểu thư nhà họ Phó nam nữ đều ăn tất. Nhưng chẳng tin, tận mắt chứng kiến người phụ nữ đàn ông hơn cả đàn ông này gào khóc ba ngày ba đêm, chuyện đó làm sao có thể.

      Hai em nhà họ Diệp còn đến muộn hơn cả bọn họ. cùng Diệp Chính là Tống Trân Trân, Diệp Hạo mình. nhìn Tư Tuyền với con mắt tán thưởng, vui vẻ hỏi sao có thể trang điểm xinh đẹp thế này.

      Tống Trân Trân có vẻ thường xuyên tham gia những bữa tiệc kiểu này, nhìn hơi khớp, trông có vẻ tự nhiên nhưng ràng trong lòng vẫn hơi run rẩy.

      Tư Tuyền đưa cho Tống Trân Trần tờ catalouge giới thiệu các đồ vật xuất trong buổi đấu giá hôm nay. Tư Tuyền sành lắm về đá quý và trang sức, nhưng nhìn giá bỏ thầu ở dưới mỗi món đồ, cũng hiểu bữa tiệc đấu giá này ít cũng mang tầm cỡ cả Trung Quốc hề .

      Tần Phong có nhắm trúng món đồ “Giọt nước nước mắt của biển cả”, tên tiếng là Tears of the ocean. Đó là sợi dây chuyền được chế tác bằng bạch kim, vàng trắng, năm mươi viên kim cương từ 0.5 đến 1 carat, phần trung tâm là viên Aquamarine tương đối lớn, độ tinh khiết rất cao, cắt gọt hình giọt nước với 36 cạnh đáy nhọn trị giá khoảng trăm ngàn đô la. Tuy nhiên, lại chẳng thích lắm.

      Món đồ làm Tư Tuyền chú ý cũng là sợi dây chuyền mà trung tâm là viên đá Painite lớn lắm, khoảng 10 carat, được chế tác tinh tế cùng với kim cương trắng. Viên đá Painite này có chất lượng rất tốt, màu đỏ thẫm như máu, chuyển màu trong tông đỏ cái tinh tế, cắt gọt nhiều mà chủ yếu chỉ làm tôn lên đường nét tự nhiên của đá. Giá đương nhiên cũng rẻ, tầm mười lăm ngàn đô cho lần bỏ thầu đầu tiên. . Nó có cái tên vô cùng ấn tượng, làm cho Tư Tuyền cảm thấy nhà họ Phó rất thích đem bộ phận cơ thể ra đặt tên “The heart of Devil - Trái tim của Quỷ dữ”.

      người phục vụ tiến đến gần bọn họ, Diệp Hạo gật đầu. Tần Phong áy náy Tư Tuyền “Xin lỗi em, tôi cần phải biến mất lúc, lát nữa đền bù cho em, được chứ?”

      Tư Tuyền lắc đầu cười, lại trò hội họp phân chia lợi ích của đám đàn ông, lúc còn , Fredrick còn phải đưa cả theo cùng ấy chứ. Nhưng về sau Tư Tuyền cảm thấy căn phòng nồng nặc mùi xì gà và rượu brandy đó chẳng có gì thú vị, nên cũng hào hứng nữa.

      Diệp Chính chỉnh lại cà vạt, nháy mắt “Coi chừng gặp người quen nhé!”

      Bọn họ rồi, Tư Tuyền cũng lười dịch chuyển, và Trân Trân vẫn ngồi ở tràng kỉ cũ, chống cằm nhìn đám váy áo qua lại như mây bay nước chảy. Ở Trung Quốc Tư Tuyền chẳng quen ai, nữa là đây phải Bắc Kinh.

      Thế nhưng người quen mà Diệp Chính rất nhanh xuất , Tư Tuyền còn chưa kịp tránh kịp nhận ra , tóm lấy còn nhanh hơn tóm gà con.

      “Trời, Tuyền Tuyền, cháu làm gì ở đây thế?”

      Tư Tuyền haha cười, đứng dậy chào. Trân Trân cảm thấy mình cứ ngồi cũng được lễ phép lắm, liền cũng lập tức đứng dậy. Bà mợ Dịch Hiểu Vụ nhìn Tư Tuyền từ xuống dưới, đôi mắt long lanh đẹp như mắt phượng khỏi cau mày lại.

      “Ai chọn váy cho cháu thế này? Già quá. Tuổi của cháu chưa nên mặc màu này”

      ra Dịch Hiểu Vụ hơn Tư Tuyền nhiều tuổi, bà năm nay mới chỉ ngoài bốn mươi, được chăm sóc rất tốt nên nhìn lại càng trẻ. Tuy cố làm ra vẻ đứng đắn, nhưng hai người đứng cạnh nhau nhìn vẫn chỉ như hai chị em.

      “Sao mợ lại ở đây?”

      “Nhà họ Phó có làm ăn với mợ nên năm nào mợ cũng tới. Cháu mình hay với ai?”

      “Bạn cháu ạ”

      Nhà ngoại Dịch Hiểu Vụ là dòng họ buôn vải vóc nhiều đời nay, thậm chí trong quá khứ họ còn cung cấp cả cho triều đình. Dịch Hiểu Vụ lấy cậu Tư Tuyền khi còn rất trẻ, học hành gì nhiều mà chỉ có duy nhất đam mê này. Hơn chục năm nay, việc buôn bán càng lúc càng tốt hơn. Ở Hàng Châu có câu như thế này “Muốn tìm vàng may áo, đến nhà họ Dịch”, điều đó chứng tỏ khả năng cung ứng hàng của bọn họ là vô tận. chỉ cung cấp các loại lụa, gấm, vóc… cổ truyền mà bọn họ còn nhập rất nhiều chất liệu từ nước ngoài, tất nhiên thể thiếu phụ kiện may mặc. Nhà họ Phó cung cấp lương lớn đá quý dạng vụn được chế tác để làm phụ kiện trang trí.
      Chris thích bài này.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 236:
      Hãy kệ mịa nó
      Dịch Hiểu Vụ nhìn Tư Tuyền vẫn chẳng ưng ý lắm, nhưng gặp cháu ở đây đúng là điều bất ngờ, nếu gặp nó sớm hơn bà có thể giúp nó lựa đồ đẹp hơn. Ồ, nhân đây phải chăng nên giới thiệu với mấy người quen? Chị dâu Du Linh suốt ngày ca cẩm về nó đấy thôi.

      nào, mợ giới thiệu cháu với vài người bạn của mợ. Bạn của cháu phải ? Đấy, tuổi trẻ nên mặc màu sáng như thế này này”.

      Hôm nay Trân Trân mặc chiếc váy với phần kết ren và đính đá, dưới là lụa phồng màu hồng nhạt, nhìn rất dịu dàng nữ tính.

      Tư Tuyền thở dài, nhẫn nhịn theo bà mợ. Trong giới thượng lưu, Dịch Hiểu Vụ rất nổi tiếng, nhưng bình thường con mắt cũng cao quá đầu. Tuy nhiên bà lại sở hữu con mắt thời trang vô cùng độc đáo nên nhiều phu nhân vẫn rất thích kết bạn, cho nên khi giới thiệu Tư Tuyền, bọn họ cũng vô cùng khách sáo.

      “Cháu bên họ nhà chồng tôi và bạn nó.”

      Với tầm tuổi u40 trở nên, ngoài thời trang, shopping bọn họ chỉ còn quan tâm đến làm mối. Nhà chồng Dịch Hiểu Vụ rất có thế lực ở Giang Nam, vậy bé này gia thế chắc hẳn cũng hề tệ. Nghĩ vậy, nên mấy người này đều nhiệt tình hơn rất nhiều.

      “Đây là Phó phu nhân, cháu gặp chưa? Đây là Dương phu nhân, cũng ở Bắc Kinh. Chu phu nhân gần nhà mợ ở Hàng Châu nhé.”

      Tư Tuyền ngoan ngoãn lần lượt chào từng người. Chu phu nhân nheo nheo mắt, cười “Vụ Vụ, con bé gọi bằng mợ chắc là con của chị chồng phải ? Nghe đồn cháu mới kết hôn nhỉ? vẫn chưa có dịp chúc mừng nhé”

      “À, ra là con của Tạ bí thư, ồ đúng?” Dương phu nhân chớp mắt, nghe con nhà họ Tạ mới gả có bầu rồi mà.

      Trong nháy mắt, cơ mặt Dịch Hiểu Vụ cứng đờ. Chuyện năm đó Tư Tuyền được cho làm con nuôi chỉ người trong nhà biết với nhau, lúc đó bà cũng mới gả cho Du Dự. Với bên ngoài nhà họ Tạ chỉ có người con trai và người con .

      “Tạ bí thư là trai của mẹ cháu, ha ha”

      Tư Tuyền hi hi cười , giải vây cho bà mợ. biết Dịch Hiểu Vụ có ý xấu, chỉ hơi to mồm chút.

      “Con bé trước giờ sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước thôi haha. Ngày , nó về nhà mẹ chồng tôi chơi suốt, haha”.

      Dịch Hiểu Vụ len lén lau mồ hôi, mấy người này vô cùng quan trọng chuyện gia thế môn đăng hộ đối, khiến chính bà cũng phát phiền.

      Trong đầu mấy người phụ nữ chạy vòng vòng, nhà họ Tạ ở Bắc Kinh cũng , cũng được đó, nhưng biết về định cư hẳn chưa hay chỉ về chơi thôi nhỉ?

      “Cháu đây sao? Xinh xắn quá”

      “Lâm phu nhân, chào bà”

      Dịch Hiểu Vụ quay lại, tươi cười chào hỏi. Nhà họ Lâm ở Thẩm Dương rất nổi tiếng, họ sở hữu nhiều khu vực khai thác nguyên liệu thô cho xây dựng.

      “Lần đầu tiên gặp tiểu thư, là hân hạnh”

      Lâm Duật chìa bàn tay béo múp ra muốn hôn lên tay , Tư Tuyền rùng cả mình. Người này so với mấy hôm trước vẫn chẳng khá hơn là mấy. Cặp mắt ti hí cứ híp lại nhìn như hai sợi chỉ.

      “Con trai của tôi, Tiểu Duật, chào các vị phu nhân con”.

      Dịch Hiểu Vụ cũng thích Lâm Duật, nên rất nhanh và đẩy Tư Tuyền về phía sau mình, ngăn cho tiếp cận con bé.

      Lâm Duật khá sượng mặt, ở đây, chưa ai dám đối xứ với như thế. Đáng ra chẳng muốn tham gia bữa tiệc nhàm chán này, định chỉ đến chào hỏi rồi về nhưng lại nhìn trúng tiểu mỹ nhân ở bữa tiệc hôm trước. Có điều, hôm nay ta vèo phát nhảy lên làm họ hàng với Dịch phu nhân ở Hàng Châu. Tuy nhiên, chẳng bao giờ qua lại nên cũng chẳng biết Dịch phu nhân này là ai.

      Bữa tiệc đấu giá chuẩn bị bắt đầu, Ban tổ chức tiến hành sắp xếp khách mời vào các vị trí đặt sẵn. Dịch Hiểu Vụ nhất quyết muốn ngồi cạnh Tư Tuyền nhưng từ chối, ngồi với các vị phu nhân thế này có khác gì tự tra tấn nhau đâu, cho nên và Trân Trân quay về chỗ ngồi của mình, bàn bọn họ vẫn còn khá vắng. Mấy người đàn ông còn chưa trở lại.

      “Có nguyên tắc để cảm thấy mình bị lạc lõng ở giữa bữa tiệc như thế này. Đó là kệ mịa nó.”

      Tư Tuyền lơ đãng nhìn lên sân khấu, người đàn ông tầm sáu mươi tuổi đứng giới thiệu về cơ nghiệp của nhà họ Phó. Trân Trân ngồi bên cạnh hơi run lên, chưa từng bước vào nơi nào như thế này, bọn họ mỗi người đều giàu có hơn , quyền lực hơn . Dù ngày thường có tự tin cách mấy, giờ phút này cũng có chút khớp.

      “Những bữa tiệc như này, đối với là thường xuyên ư?”

      hẳn, tôi thích tiệc tùng”. Tư Tuyền lắc đầu, từ sau chuyện của Thalia, đặc biệt ít tham gia, họa hoằn có bữa tiệc nào quan trọng lắm, thể từ chối mới đến, và cũng thường ra về rất nhanh.

      “Sao nào? Có nhắm được món trang sức nào ? Tôi mua cho em?”

      Tần Phong cúi xuống từ đằng sau lưng Tư Tuyền làm giật bắn mình, ngẩng lên hỏi “ xong việc rồi?”

      “Xong rồi”. Tần Phong ngồi xuống bên cạnh , Diệp Chính ngồi xuống phía bên kia của Trân Trân, Diệp Hạo biết đâu mất. Mục đích của Tần Phong hôm nay đến đây rất đơn giản, cũng chẳng có ham muốn gì với trang sức nhưng nhà họ Phó chuẩn bị bán số cổ phần khai thác mỏ đá quý ở Cát Lâm. Hạ Việt muốn nhảy chân vào, cho nên tới.

      Vốn dĩ việc này rất đơn giản, nhưng mấy tháng nay liên tục bị Phó Nhiễm gây khó dễ. Cho tới tận tuần trước, trai Hạ Việt phải đích thân đứng ra xử lý mới được coi là tạm ổn.
      Chris thích bài này.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 237:
      Để tôi đoạt nó cho em

      Tư Tuyền né né xa ra khỏi người Tần Phong, ta cứ thầm bên tai vô cùng thần bí. Trong lòng rối rắm như tơ vò, nửa lưng bị ánh mắt tò mò của bà Dịch thiêu đốt, cuối cùng nhịn được đành phải “Giữ khoảng cách với tôi chút”.

      Tần Phong hơi há miệng ngạc nhiên, phải lúc nãy vẫn còn tốt? Diệp Chính hơi hất cằm bảo nhìn về phía sau, kín đáo quay lại, đúng là có người phụ nữ thỉnh thoảng cứ nhìn về phía này, mày nhăn tít lại.

      “Ai?”

      Diệp Chính cười cười dùng khẩu hình trả lời “Mợ ruột Tư Tuyền”.

      Tần Phong lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Trời ạ, thế mà sớm.

      “Mười sáu ngàn năm trăm!”. Tần Phong giật bắn mình, Tư Tuyền giơ bảng đấu giá, sợi dây chuyền với mặt đá tự nhiên màu đỏ, khá đẹp.

      “Mười bảy ngàn!” Tài phiến tiếp tục đọc, đèn chiếu chiếu về phía bàn bên kia. Dương Dung đặt bảng đấu giá xuống bàn, khuôn mặt nhắn tinh xảo hơi nghếch lên đầy khiêu khích.

      “Mười bảy ngàn năm trăm”, Tư Tuyền ung dung giơ bảng. Viên đá rất đẹp, thực thích nó.

      “Mười tám ngàn!”

      “Mười tám ngàn năm trăm!”

      “Mười chín ngàn!”

      Tư Tuyền cau mày, thích cái trò đuổi bắt này với Dương Dung, vì vậy quyết định trả giá cao hẳn “Hai mươi mốt ngàn!” Tài phiến hô to. Hai mốt ngàn đô cho sợi dây chuyền này là đúng giá.

      “Hai mươi ba ngàn!” Dương Dung tiếp tục trả giá.

      “Hai mươi lăm ngàn!”

      “Hai mươi bảy ngàn! Mỗi bước nhảy hai ngàn $, rất ấn tượng!”

      Tần Phong đặt tay lên chiếc bảng đấu giá, dịu dàng “Để tôi đoạt lại nó cho em!”

      Tư Tuyền lắc đầu, dù sợi dây chuyền này có đẹp và rất thích nó, nhưng bỏ con số hơn hai mươi bảy ngàn dollar để mua trong khi giá trị của nó chỉ khoảng hai hai đến hai ba là quá đáng nên tí nào. Mọi thứ nên ở đúng giá trị của nó.

      “Hai mươi bảy ngàn lần 1”

      “Hai mươi bảy ngàn lần 2”

      “Hai mươi bảy ngàn lần 3? Có tiếp tục trả giá ?”

      Cộp! Cộp! Cộp, ba tiếng búa gõ xuống, tiếng vỗ tay rào rào. Dương Dung kiêu ngạo đứng dây cám ơn, dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn về phía Tư Tuyền. Tư Tuyền khẽ nhún vai, duyên dáng vỗ tay ba cái coi như chúc mừng. ra, chưa từng coi Dương Dung là đối thủ.

      Tần Phong hơi cau mày, ngờ Tư Tuyền lại trả giá đến cùng. Chuyện khiêu khích này, dường như chẳng để trong lòng.

      “Em chán chưa? Chúng ta trở về?”

      Tư Tuyền gật gật đầu hỏi lại

      phải muốn mua chuỗi nước mắt gì đó?”

      Tần Phong lắc đầu, thứ quan trọng nhất giành được rồi, nếu như Tư Tuyền chẳng ưng món nào, cũng cần để tâm quá.

      “Chúng tôi về trước!” Tần Phong kéo ghế cho Tư Tuyền, gật đầu chào Diệp Chính

      Hai người dựa theo ánh sáng mờ mờ trong phòng đấu giá bước ra ngoài. Tần Phong đón chiếc áo lông từ tay người phục vụ khoác lên vai cho Tư Tuyền rồi cùng bước ra ngoài chờ xe. Vài phút sau, chiếc Maserati màu bạc nhanh chóng dừng trước mặt bọn họ.

      Tư Tuyền mở điện thoại tìm địa chỉ Lucy nhắn tin đến cho , bọn họ rời bữa tiệc lúc này hơi sớm, dù sao cũng cần phải tìm chỗ thay đồ.

      “Tăng điều hòa nhiệt độ lên chút”

      Tần Phong nhắc người lái xe, sợ Tư Tuyền lạnh. ốm dở, nên đến quán bar chơi bời chút nào nhưng cảm thấy nếu bảo quay về chắc cũng chẳng nghe, cho nên đành cứ theo vậy.

      Tần Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau phát ra có điều gì đó bình thường. Chiếc xe càng lái càng về quán bar mà Tư Tuyền . Dù ít khi tới Thẩm Dương nhưng cũng biết đường này hướng ra ngoài thành phố.

      “Này, lái xe đâu vậy?”

      Tần Phong chồm lên, người lái xe nhanh chóng ngoặt tay lái, chiếc xe tròng trành dữ dội, Tư Tuyền va đầu vào thành xe kêu oai oái. Đây phải người lái xe đưa bọn họ đến, mà người khác.

      Tần Phong vội vàng đỡ lấy Tư Tuyền cho tựa vào người mình, chiếc xe ngoặt vào đường vừa tối vừa ghập ghềnh. Tư Tuyền níu lấy áo vets của Tần Phong hỏi “Có chuyện gì vây? Chúng ta bị đưa đâu?”

      Tần Phong trấn an , lạnh lùng “Tôi biết, nhưng em yên tâm, tôi đảm bảo an toàn cho em. Tôi cũng muốn xem kẻ dám động vào họ Tần tôi có bộ dạng như thế nào”.
      Chris thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 238:
      Đánh phụ nữ là tốt

      Trải qua vài lần vòng vèo như vậy, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Tần Phong liếc nhìn qua cửa sổ xe thấy bọn họ bị đưa đến nhà xưởng bỏ hoang. giữ Tư Tuyền trong ngực mình, im lặng chờ đợi.

      Tài xế tắt máy, xuống mở cửa xe lịch

      “Tần thiếu, mời!”

      Biết là Tần thiếu vẫn còn dám động thủ, gan cũng .

      Tần Phong xuống trước, đưa tay cho Tư Tuyền “Nào, cẩn thận ngã”.

      Bên ngoài khá lạnh, lo Tư Tuyền bị ốm thêm. Hôm nay bọn họ dự tiệc nên chỉ chú trọng hình thức là chính, chiếc áo dạ dài của và áo lông thú của Tư Tuyền căn bản đủ chống chịu với nhiệt độ như thế này.

      “Đây là đâu vậy?”

      Tư Tuyền vẫn rất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên bị bắt cóc. Nhưng Tư Tuyền biết Nickki vẫn ở cạnh , chỉ có điều chưa xuất thôi.

      “Tần đại thiếu, lâu lắm gặp!”

      nhóm khoảng mười người bước lại từ phía bên kia của căn phòng trống trải. Tư Tuyền tò mò nhìn về phía đó lại bị Tần Phong nhét về phía sau lưng.

      “Còn chưa gặp bao giờ, sao có thể gọi là lâu lắm?”

      “Trước lạ sau quen trước lạ sau quen, chẳng qua là muốn mời tiểu thư kiêu kì này đến tệ xá vui chơi chút mà thôi”

      Nghe đến đây, Tư Tuyền càng tò mò hơn, kiễng chân nhìn qua vai Tần Phong. Mười người này đều là đàn ông cao to lực lưỡng, đầu đinh, quần áo mặc cũng hẳn là giống đám lưu manh du thử du thực, người nào người đó cầm theo ông tuýp khá là to.

      “Ngại quá, chúng tôi chẳng có thời gian cho nên khỏi cần vòng vo, các người muốn gì

      Đám người đó đến gần, Tư Tuyền cảm thấy bọn họ cỏn rất trẻ, chắc chỉ hơn vài tuổi. Nhìn về phía Tần Phong, cảm thấy chẳng đáng tin lắm, vì vậy, Tư Tuyền tìm trong chiếc clucth thứ, nắm chặt trong tay.

      “Chúng tôi cũng chẳng muốn làm mất thời gian của ai, chẳng qua là oan có đầu nợ có chủ. Hôm trước Tần thiếu lỡ tay làm bị thương người em của tôi, lần này có chút quà gọi là đáp lễ”.

      Tư Tuyền a lên tiếng, ây dà, Trung Quốc có câu tục ngữ gì nhỉ? Cường long bất áp địa đầu xà. Nơi đây phải Bắc Kinh cũng chẳng phải Thượng Hải, Hong Kong hay Macau, Tần Phong định làm thế nào. Đám người này chín phần mười do Lâm Duật phái đến rồi.

      Tần Phong nhàn nhã lấy thuốc châm điếu, Tư Tuyền níu níu áo . Nickki đến, nhưng ấy chỉ có mình, hỏi có thể dùng súng được .

      Tần Phong cúi xuống sát tai thầm “Bảo người của em cứ ở yên đó, đây là quân nhân, va chạm với người của em tốt”.

      “Quân nhân?” Tư Tuyền nhịn được liếc nhìn lần nữa. Cũng đúng, cũng có chút dáng dấp nhưng quân nhân phải luôn bảo vệ người dân hay sao? Sao lại gây như vậy được?

      “Nơi nào cũng có người nọ người kia”

      Kẻ đứng đầu đám người kia thấy hai người cứ thậm thụt chuyện với nhau coi ai ra gì cũng khá bực mình, cười gằn “Tần thiếu, còn gì muốn cũng mau nốt”

      Tần Phong rít hơi thuốc dài, phả khói, trầm ngâm đáp “Muốn cũng còn nhiều, có điều trước mặt mấy người ấy hay xấu hổ”.

      Đằng xa chợt có tiếng xe chạy, Tư Tuyền lo lắng nhìn Tần Phong, vẫn rất bình tĩnh, mấy người kia mày cau tít cả lại. Xem chừng là tiếp viện của quân ta.

      “Tuyền Tuyền, lát nữa nếu tình hình ổn, em tự lái xe rời khỏi đây trước. Chú ý giữ an toàn cho mình, cần quan tâm đến tôi, được chứ?” Tần Phong siết lấy ngón tay Tư Tuyền, dặn dò. có đem người đến nhưng nhiều, chắc chống cự lâu được. Lúc nãy nhắn tin cho Diệp Hạo, biết bao giờ mới đến. Để Tư Tuyền mình là bất đắc dĩ, nhưng ấy có vệ sĩ riêng, việc đảm bảo chạy đến nơi an toàn chắc khó. Tính toán thời gian nơi này cũng chẳng xa thành phố là mấy.

      “Được!” Tư Tuyền ấn móng tay xuống, phải sợ chết cũng phải muốn giúp đỡ Tần Phong. Chẳng qua tồn tại của gánh nặng, chỉ có giải quyết chính bản thân mình mới là đúng đắn nhất. Huống hồ còn có Nickki, chắc chắn gặp nguy hiểm. Tuy vậy, lần đầu bị bắt cóc, lần đầu chuẩn bị đánh nhau, xét cho cùng cũng thể sợ được.

      Ba chiếc xe đến rất nhanh, mấy người đàn ông vội vã nhảy xuống chạy lại gần phía bọn họ, cung kính “Mộ thiếu, xin lỗi chúng tôi đến hơi chậm”.

      Tư Tuyền len lén nhìn bọn họ, phải vệ sĩ, mấy người này có lẽ là xã hội đen, cũng có người trông bặm trợn xăm trổ, nhưng cũng có người rất sạch giống như nhân viên văn phòng, còn mặc nguyên áo sơ mi trắng và quần tây đen.

      “Xem ra, Tần thiếu cũng phải là người đơn giản nhỉ?”

      Tên đứng đầu nhóm người kia bẻ bẻ tay. Đối thủ lần là xã hội đen, hay lắm. Tần Phong chọn người theo tồi. Quân nhân được tự tiện rời khỏi đội ngũ gây đánh nhau. Đám người này chắc cũng chẳng dám thò mặt ra ánh sáng.

      “Lực lượng cũng được coi là cân bằng rồi đấy. em tiến lên chào hỏi chút nào!”

      Hai đám người bắt đầu lao vào đánh nhau, Tư Tuyền kinh hãi nhìn những ống tuyp thi nhau bổ xuống. Nhìn tương quan lực lượng ngang bằng nhưng nghĩ bọn vẫn đuối hơn, ở đây dù sao cũng là Thẩm Dương, Tần Phong có thể gọi người đến, chẳng lẽ bọn chúng lại thể?

      Tần Phong hút nốt điếu thuốc, vất đầu lọc xuống sàn, dùng mũi giày di di mấy cái dập lửa, lưu loát cởi áo khoác, bình tĩnh xắn tay áo. Cuối cùng quay lại, luồn tay qua gáy Tư Tuyền, hôn lên tóc, lưu luyến “Đừng quên lời tôi ”. Tư Tuyền gật đầu, lúc đó mới tiến lên nhảy vào trận chiến.

      Tư Tuyền đứng trong góc, hiểu sao hôm nay nhiệt độ xuống rất thấp, chẳng được bao lâu run như cầy sấy vì lạnh. Tư Tuyền lần tìm trong túi áo khoác Tần Phong bao thuốc và bật lửa, run rẩy mấy lần mới châm được thuốc.

      “Tiểu thư M, chuẩn bị rời khỏi đây, có vài chiếc xe tiến về nơi này!”.

      Nickki thông báo qua bộ đàm, người Tư Tuyền có thiết bị theo dõi, nếu là người mình đến, Nickki thông báo ngay. Tình hình này là chính Nickki cũng biết là ta hay địch.

      “Ừ, biết rồi! Nhưng phải chờ tôi phút ”!

      Tư Tuyền vứt điếu thuốc hút dở xuống sàn, tuốt dài vật cầm trong tay quật phát mạnh lên lưng kẻ đánh lén phía sau Tần Phong. Tên kia kêu á á mấy tiếng rồi gục xuống, cả người thôi co giật. Tần Phong quay lại thấy Tư Tuyền cầm roi điện trong tay bĩu môi cảm thấy vô cùng bất ngờ.

      Ở hoàn cảnh này vẫn bình tĩnh là điều cảm thấy khá tán thưởng rồi, vậy mà còn nhảy vào tham chiến như vậy.

      Tư Tuyền cởi áo lông, cũng bỏ luôn đôi giày cao gót vướng víu. Roi điện của lớn, đường kính chỉ to bằng ngón tay, xung điện cũng đủ mạnh để làm ngất người khác, choáng váng có thể.

      Tần Phong đẩy Tư Tuyền đứng sau lưng mình, hai ba người của bọn kia vây lấy bọn họ. Tần Phong có lẽ đánh giá sai đối thủ, dù là quân nhân chẳng tốt đẹp gì nhưng thể lực hề tệ, chỉ lúc bọn họ mất mấy người gục xuống.

      “Sắp có người đến, tôi phải

      “Được, tôi yểm trợ cho em”

      Ba người bọn họ cùng lao đến, Tần Phong vung gậy lên cản lại, Tư Tuyền lợi dụng che chắn của chọc chọc vào sườn đối thủ, xung điện làm ta giật bắn mình, vội vàng né ra xa. Lợi dụng cơ hội đó, Tư Tuyền chạy nhanh về phía mấy chiếc xe, tìm mãi mới được chiếc khóa, lục cục lúc tìm được cách khởi động.

      Bọn kia thấy tìm cách bỏ chạy liên hò nhau chặn lại. Tư Tuyền rồ ga, kiêng nể gì lao thẳng về phía bọn chúng, chạy mạch ra cửa.

      “Nickki, ở đâu?”

      “Tôi ở ngay bên ngoài, phải nhanh lên, bọn chúng tới”

      Tư Tuyền đảo bánh lái, nhấn ga như viên đạn phóng vọt ra cửa, nhà xưởng này còn có chiếc sân rất rộng, từ xa nhìn thấy đèn xe lấp loáng sáng.

      Tư Tuyền dừng xe lại, nhanh chóng nhảy sang ghế phụ, bóng đen ào vào trong xe, tóc dài, mũ lưỡi trai che kín mặt. Nickki nhanh chóng lái xe chạy ra cổng.

      Năm sáu chiếc xe cùng đến lúc, có vẻ như nhận ra có người muốn bỏ trốn, lập tức ép sát xe của , bắt quay ngược vào trong sân. Tư Tuyền bám chặt tay vịn, bọn chúng bật toàn đèn pha làm lóa cả mắt, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy Nickki đảo bánh, quay xe, cua gấp dữ dội để bị dồn vào góc chết. Mãi sau đó, mắt Tư Tuyền mới thích ứng được.

      Chỉ thấy năm chiếc xe, tạo thành vòng tròn vây xung quanh xe . Nickki vừa đạp ga vừa đạp phanh, bánh xe quay tít mù, trong ánh sáng chói lóa của đèn xe, bụi đất bay mù mịt.

      “Bám chặt!”

      Nickki lẩm bẩm, hề báo trước rồ ga tông thẳng vào giữa hai chiếc xe trước mặt. Bọn họ cũng phải dạng vừa, hề lùi lại thậm chí còn rồ thêm ga kẹp xe ở giữa, hai cửa sau bị móp chặt, chiếc xe thể vùng ra được nữa.

      “Tiểu thư M, cố gắng cầm cự vài phút, tôi gọi người tiếp ứng”.

      “Được, tôi biết rồi”.

      Mấy người bọn chúng rời khỏi xe. Tư Tuyền mở cửa, bước xuống, chân trần nên thấy nền xi măng lạnh buốt. Tư Tuyền hài ước giơ hai tay “Được, rồi, tôi đầu hàng”.

      Nickki theo sát ngay bên cạnh .

      Tên đàn ông trước mặt vung cái tát hạ xuống lập tức bị Nickki cản lại. Lưỡi dao găm xoẹt qua tay , máu bắn tung tóe.

      “Khốn khiếp ” Tên kia buột miệng chửi thề, ôm lấy tay quay sang hướng sáng xem xét.

      Tư Tuyền nhún vai, nhàng “Đánh phụ nữ là tốt”.

      Nickki gườm gườm nhìn xung quanh, lưỡi dao găm thủ thế trước mặt. Những người trước mặt này đều là quân nhân, thể coi thường. muốn dùng đến súng, dù sao cũng gọi tiếp viện. Vài phút nữa trực thăng tới, chỉ cần kéo dài đến lúc đó là được.

      tên tiến lên vào tai tên bị đâm chảy máu, cau mày dữ tợn hằn học nhìn bọn vào trong, mau lên!”

      Tư Tuyền chậm chạp bị bọn họ áp tải vào trong, chân giày, đạp nền xi măng lẫn lộn đất đá đau muốn khóc. Bên trong, khí cũng chẳng tốt hơn bên ngoài, bên cạnh Tần Phong chỉ còn hai người. Bản thân cũng bị đánh trúng ít.

      “Tư Tuyền!” Tần Phong kêu lên, quá chủ quan, số người gọi đến ngay này là của Hạ Việt rải ở Thẩm Dương, dù là thiếu người nhưng cũng cần thời gian để di chuyển. Tư Tuyền trốn được, chỉ sợ người của chẳng đến kịp. Tên khốn Diệp Hạo biết chết ở chỗ nào.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :