[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 226:
      Hiệp đồng tác chiến

      “Ánh sãng xiên thẳng, chạm đáy”. Tư Tuyền cũng cúi xuống nhìn bản đồ, chỉ vào điểm ở cách họ khá gần. “Có phải cái hồ này ?”

      “Có lẽ, chúng ta cái hồ này trước”.

      Tần Phong gấp bản đồ, ba người lập tức lên đường. A Sảng vừa đuổi theo bước chân hai người vừa hỏi “chị Maya, tại sao lại là hồ?”

      “Rừng rậm như này, cậu nghĩ ánh sáng mặt trời xiên thẳng vào đâu ràng nhất? Lại còn chạm đáy, tôi nghĩ có khi nó còn ở dưới đáy hồ ấy”.

      ra những con đường trong rừng cũng có khó tìm, vào mùa đông nên rừng rụng khá nhiều lá, ánh mặt trời le lói len qua tán lá, chiếu những ánh sáng mờ nhạt xuống dưới. A Sảng thở hồng hộc, Tần Phong thể lực rất tốt, Maya cũng kém là bao.

      Hồ nước cách bọn họ khá gần, chạy khoảng mười phút tới. Hồ rộng lắm nhưng trong suốt, như viên ngọc xanh lấp lánh dưới nắng.

      “Hay lắm, vẫn chưa đóng băng”.

      Tư Tuyền thò đầu ra nhìn hồ, thời điểm này nhảy xuống hồ, cũng biết thử thách nhau

      “Bây giờ chúng ta làm gì?” A Sảng bối rối hỏi.

      “Nếu hồ nước này gần chúng ta, vị trí cao kia đương nhiên gần đội Xanh. Vào mùa đông, hồ này đóng băng hai đội chắc phải dàn trận đánh nhau lần. Còn bây giờ, cứ nhảy xuống mà lấy thôi. Trong túi trang bị có ống thở mà”.

      Tư Tuyền gật đầu “Có ống thở mà có bình ô xi, chắc cũng sâu quá 10m”.

      “Em đúng. A Sảng, cậu cần xuống”. Tần Phong nhìn quanh quẩn, cuối cùng chỉ bụi cây ở hốc đất phía cao kia “Trèo lên, chui vào đó. Tôi tin Diệp Chính cử người phá chúng ta”.

      “Sao nghĩ vậy”

      “Thể lực của và em đều tốt, lặn xuống đây lúc vấn đề gì. Vậy tại sao chúng ta phải tranh giành ở bên kia chứ? Có cậu tôi ở bên kia, e rằng điểm yếu điểm mạnh của cũng lộ hết rồi, haha. Hồ này sâu lắm, em lên cùng với A Sảng , tôi tìm. Nếu có xuất quân địch, đừng bắn vội, chờ tôi nổi lên hãy ”.

      Tư Tuyền nhìn diện tích hồ, lắc đầu “Tôi cũng xuống, hồ này , mình tìm trong tiếng thể xong được”

      Lặn hơi liên tục tiếng là quá sức với người bình thường rồi, cho nên đây chắc chắn phải là nhóm phối hợp 2 - 3 người. Diệp Chính chọn chỗ team building rất tốt, có nhiệm vụ nào ở đây có thể thực được mình cả.

      “Nước rất lạnh”.

      “Tôi từng bơi dưới băng” Tư Tuyền kiên quyết .

      A Sảng nhìn đầy khâm phục, trời ơi, chị ấy có phải là phụ nữ vậy?

      “Đừng nhìn tôi ngu ngốc thế. Ở châu Âu, chuyện này là rất bình thường. phải ở Cáp Nhĩ Tân, người ta vẫn thường thi bơi ở Hắc Long Giang đấy sao?”

      Tần Phong nhìn , ánh mắt lấp lánh. cũng ngăn cản nữa. Hai người cởi đồ, giao cho A Sảng cất giấu. Bên trong Tư Tuyền mặc bra thể thao và quần lót dạng quần đùi giữ ấm nên cũng ngại lắm. Tần Phong hơi xấu hổ, chỉ mặc chiếc quần tam giác.

      Tư Tuyền cũng ngại ngùng, vặn tay vặn chân vặn cổ khởi động. Tần Phong chờ khởi động xong mới “Tôi xuống trước, em theo sát tôi”.

      Tư Tuyền ngăn lại “Này, kiểm tra xem có thủy lôi à?”

      Trò thủy lôi này rất là phổ biến đấy.

      Tần Phong nhắm mắt đầy bất lực, quá xấu hổ vì phải khỏa thân trước mặt bé này, cho nên quên luôn cả chuyện đó. Tư Tuyền nhặt mấy cục đá to bằng nắm tay, chọn hú họa mấy góc ném xuống. Quả nhiên có thủy lôi , tuy chỉ là mô phỏng tiếng động nhưng cũng nổ ầm ầm khiến A Sảng giật mình, tí lăn xuống hồ.

      “Được rồi, xuống nước thôi” Bọn họ có nhiều thời gian, tiếng nổ thế này rất nhanh thu hút bọn Diệp Chính đến.

      Tần Phong nhảy xuống nước, cảm thấy ổn mới để cho Tư Tuyền xuống, nước hơi lạnh, bơi vài vòng khá hơn, dưới sâu nước lạnh như thế.

      Tư Tuyền ngụp hẳn xuống nước, bên dưới cũng quá khó như hai người tưởng tượng, nước rất trong xanh, tầm nhìn rất tốt. Có điều biết bí mật quân trông như thế nào, à đúng rồi “chạm đáy”.

      Lần đầu mất thời gian lòng vòng, nên rất nhanh hết dưỡng khí, tuy nhiên cũng chạm đáy được mười mấy giây, hồ này cũng sâu lắm, khoảng sáu mét.

      “Em sang phải, tôi sang trái”. Tần Phong ra dấu. Tư Tuyền lại ngụp lặn xuống, đáy hồ toàn sỏi đá, có bùn mấy, mấy cây rong rêu phơ phất. Có mấy tảng đá lớn chìm dưới đáy hồ, Tư Tuyền bơi vòng xung quanh tìm kiếm. Chỗ này rất dễ giấu.

      Đến lần lặn thứ tư, Tần Phong cũng bơi tới bên cạnh . Hai người cẩn thận tra xét xung quanh tảng đá, cuối cùng cũng tìm thấy thứ khác với bình thường. Ban đầu cứ tưởng nó là tảo nhưng phải, đó là sợi dây cao su rất mềm dẻo.

      “Tính toán thời gian cũng được hơn hai mươi phút rồi, rất có thể lần sau địch chờ chúng ta ở , em nổi lên sau tôi chút. Tôi ra hiệu hãy nổi”.

      Tư Tuyền gật đầu, hai người lặn xuống lần nữa, lần theo sợi dây cao su đó đúng là có thứ gì đó chôn vùi dưới mấy tảng đá bị rong rêu phủ kín. Tần Phong và Tư Tuyền dùng con dao găm nạy đá lên, bên dưới có cái hốc, bên trong có cái hộp khoảng ba mươi cm, nặng lắm.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 227:
      Đừng coi thường ấy

      Tần Phong giơ ngón cái, tìm được rồi.

      Theo thỏa thuận, Tần Phong nổi lên trước, rất nhanh, đảo vòng, nhìn về phía bãi đất. A Sảng treo ám hiệu lên, người của Diệp Chính đến, tuy vẫn xuất đầu lộ diện. chửi thầm trong bụng. Chiếc hộp trong tay nặng trĩu, Tần Phong nhô hẳn người lên, nhấc chiếc hộp lên hẳn mặt nước. Ngay lập tức có hai người nhảy ra từ phía bãi đất, họng súng soi thẳng vào mặt .

      “Cháu vất vả quá” Ông cậu của hớn hở cười.

      Tần Phong hì hì mấy tiếng

      “Lên đây, giao cho cậu cái hộp cho cháu làm tù binh”.

      Dưới chân nhột nhột, Tư Tuyền chạm vào chân . Có lẽ gần hết dưỡng khí rồi.

      “Ai lại làm thế chứ”

      Tần Phong giơ cái hộp lên che đầu, lại lặn xuống. loạt đạn nổ mặt nước, rồi có tiếng súng và tiếng la hét, tiếng chửi bậy.

      Tư Tuyền đối diện với , vỗ vỗ ngực, ra hiệu phải nổi. Tần Phong tháo ống thở của Tư Tuyền, túm lấy gáy , ấn môi mình vào đó, đẩy khí sang. Trong lòng nước mờ mờ, đôi mắt Tư Tuyền mở to. Môi chạm môi, đây là đôi môi mềm mại nhất từng được chạm đến, như lớp thạch mềm mịn, ngon lành thích đến phát nghiện. Tư Tuyền vội vàng đẩy ra. Tần Phong thả người, vừa kéo vừa bơi về hướng ngược lại, Cảm thấy đủ xa mới trồi lên khỏi mặt nước lấy hơi.

      Phía bờ bên kia, cuộc đấu súng dứt. Nhưng biết thương vong thế nào.

      “Lên bờ , trở về căn cứ. Nếu còn sống, A Sảng tự về được”.

      Phía bờ bên này thuận lợi như bờ bên kia, hai người chật vật mới leo lên được. Gió lạnh làm cả người Tư Tuyền run như cầy sấy.

      thôi” Tần Phong kéo chạy vào rừng.

      Hai người chạy đoạn khá xa mới dám dừng lại thở. Lần này đúng quá khinh suất, đáng ra phải mang thêm vài người nữa.

      Tần Phong nhìn Tư Tuyền tựa vào thân cây thở dốc, cả người vẫn trần trụi, lại tự chửi mình lần nữa. Bây giờ có bản đồ, có gì cả, biết làm như thế nào mới về căn cứ được.

      thở dài, ấn nút chiếc vòng tay cầu trợ giúp. Rất nhanh, có người trả lời

      “Quý ngài định cầu trợ giúp điều gì”

      “Quần áo”

      Mỗi đội có quyền được trợ giúp lần, ra người của trung tâm vẫn luôn ở xung quanh họ. Chỉ có điều xuất thôi.

      “Ồ tại sao lại phải cầu trợ giúp quần áo vậy?”

      Tần Phong chửi ầm lên “Diệp Hạo, tôi cho cậu phút, nếu đừng trách tôi”.

      Bộ dạng này mà vẫn còn đùa được. Trong loa, tiếng Diệp Hạo khùng khục cười nhưng sau đó cũng rất nhanh chóng, chiếc xe thùng bít bùng kín mít chạy đến.

      Diệp Hạo đích thân lái xe, xuống mà ngồi ngay ghế lái, thò đầu qua cửa xe hỏi “Người đâu?”

      Tần Phong đập cái rầm vào cánh cửa xe, lừ mắt. Diệp Hạo đành xuống, bất lực giơ hai tay ngang đầu cầm theo bộ đồ nam theo vào sâu trong rừng. nhanh chóng mặc đồ, hỏi “Có thuốc ?”

      “Đây là rừng cấm quốc gia đấy” Miệng nhưng tay Diệp Hạo vẫn rút thuốc từ trong túi ra

      “Xóa hết chưa?”

      “Xóa gì?” Diệp Hạo giả ngu hỏi lại

      Tần Phong nghiến răng kèn kẹt “Đừng để tôi tóm được thóp của cậu”.

      “Ha ha, xóa rồi, đảm bảo ai nhìn thấy. Của trông cũng được đấy chứ” , mắt còn cố tình liếc liếc xuống dưới.

      Nhìn khuôn mặt lưu manh trước mặt Tần Phong muốn đấm cho phát. Phản ứng sinh lý đủ làm mất mặt lắm rồi. So với Diệp Chính, Tần Phong quen thuộc với Diệp Hạo hơn nhiều, nhiều vụ làm ăn ở Hong Kong, Macau của ta là do tạo điều kiện.

      Khi hai người quay lại, Tư Tuyền cũng thay đồ xong, đứng tựa vào xe hút điếu thuốc làm ấm người. Mái tóc ướt sũng của vắt bớt nước, tẽ xõa sang hai bên, khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      “Thể lực tốt” Diệp Hạo giơ ngón cái lên, từ lúc mở trung tâm này, đây là đầu tiên dám nhảy xuống hồ lặn chứ gì đến bơi ở thời tiết này.

      “Đừng coi thường ấy, thợ lặn chuyên nghiệp đấy”.

      “Ồ vậy à? Tôi có khai thác khu du lịch mạo hiểm ở Thái Lan, lặn sâu khoảng 60m - 70m, nếu em thích hôm nào chúng ta chơi”

      Mắt Tư Tuyền sáng lên, Tần Phong nhìn phản ứng của , vội vàng “Xong rồi, cậu đưa chúng tôi về căn cứ

      Diệp Hạo nhìn với ánh mắt ghét bỏ “Chương trình hỗ trợ đến đây là kết thúc, hai người phải tự tìm đường về, đương nhiên bộ đàm và bản đồ. Quần áo là tất cả những gì hai người có, chúc vui”.

      xong, Diệp Hạo leo lên xe lái thẳng, Tần Phong tức tối nhặt hòn sỏi ném về phía cậu ta.

      thôi”. Tư Tuyền ngẩng đầu nhìn trời, may là có tháo đồng hồ quân dụng ra.

      “Em chắc là mình biết đường?”

      chắc lắm, nhưng khu vực này , có sai vòng vòng vài lần là được thôi”.

      Tư Tuyền dùng đồng hồ và mặt trời xác định phương hướng chút, quay qua quay lại sau đó chỉ điểm cao gò đất thôi, chúng ta xuất phát từ điểm kia”.

      Vì là kiến trúc sư nên Tư Tuyền rất nhạy cảm với phương hướng, bố cục và bản đồ. Bọn lên từ phía bên kia của hồ nước, chếch chéo so với vị trí ban đầu 35 độ, di chuyển trong bán kính quá km. Diệp Hạo có thể lái xe đến tận đây khá nhanh , chứng tỏ con đường vừa rồi dẫn đến khu nhà điều hành, vì thế nên chỉ cần xác định tốt phương hướng kết hợp với quãng đường bọn họ di chuyển xe buổi sáng, chắc tìm ra đường về thôi.
      oxy501 thích bài này.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 228:
      Đương nhiên cũng phải có cái bẫy
      Hai người bộ trong rừng, đạp lên lá cây xào xạc, thi thoảng Tư Tuyền dừng lại nhìn đồng hồ xác định phương hướng lần. Tần Phong nhịn được

      “Hình như em rất giỏi mấy kĩ năng này”

      “Đứa trẻ nào chẳng phải học hướng đạo sinh”. Khi ở trường dòng thánh Paul, được dạy rất nhiều.

      “Đó là điểm khác biệt giữa giáo dục Trung Quốc và nước ngoài”

      “Năm đó học ở Trung Quốc?”

      “Tôi học tiểu học ở Thượng Hải, trung học ở Hong Kong”

      “Có khác nhau?”

      “Khác chứ, Hong Kong trước đại lục hàng chục năm. Hệ thống giáo dục khá tương đương với ”.

      còn sống ở nước ngoài thời gian nhỉ?”

      ra ngoài xem như thế nào ấy mà. Có mấy năm làm cho công ty của trai em”

      “Tôi biết, có nghe Fredrick nhắc đến . Từng làm với nhà ông nội ở Hong Kong”.

      “Bất động sản trai em có ở đó ít”.

      Tần Phong gật đầu, st. Logde lại đại quý tộc, trong thời đại đế quốc bành trướng, bọn họ cũng vơ vét được ít. Khi số quốc gia giành độc lập, bọn họ lại cửa sau điều đình với chính phủ, lập những khế ước giao dịch. Trước khi Hongkong được trao trả về Trung Quốc cũng như vậy, mấy khu đất ở đại lục mà Hoa Hạ khai thác bây giờ, dùng đúng chính chủ, nhưng vòng vòng lại cũng vẫn thuộc về nhà họ đấy hay sao.

      Chỉ riêng việc khai thác bất động sản ở các quốc gia từng là thuộc địa này, đủ để Maple thu nhặt cả nửa thế giới rồi.

      Tần Phong liến nhìn cái bóng đằng trước, bộ quân phục rộng rãi cơ thể hơi gầy, cả người cũng chẳng có bao nhiêu là thịt. Cảm xúc môi chạm môi đó vẫn làm cảm thấy xao xuyến, sau khi lên bờ Tư Tuyền vẫn nhìn thẳng .

      Hai người quanh co lúc, Tư Tuyền đứng gò đất cao chỉ “Về đến nơi rồi”. Trong bóng cây thấp thoáng căn cứ được phủ ngụy trang.

      biết A Sảng còn sống

      “E là , có ông cậu tôi ở đó, thoát được”.

      Hai người bước vào trong căn cứ, bên trong còn sáu người.

      “Chị Maya, Tần, hai người về rồi. Em thấy hai người chưa bị báo tử vong mà lại mất liên lạc”.

      Mấy cậu thực tập sinh vui vẻ đứng dậy. Lúc đó, màn hình vừa hiển thị bọn họ lấy được khí tài quân xảy ra giao tranh, vài phút sau A Sảng bị báo tử vong. Còn hai người mất liên lạc từ lúc nhảy xuống hồ.

      Tư Tuyền nghe lại đoạn ghi cuối cùng của A Sảng, khóe miệng nhếch nhếch lên cười. Trong đoạn ghi , có lẽ A Sảng canh rất đúng lúc Tần Phong lặn xuống để nổ súng về phía Tần Hi, nhưng quá kích động nên hò hét hơi to. Tuy nhiên, cậu ta cũng diệt được hai người bằng cách quăng lựu đạn tùm lum, xả súng xối xả, cuối cùng bị Tần Hi giết chết. Tần Hi bị bắn cũng , mất 25% máu cơ mà.

      Tần Phong đưa cho Tư Tuyền hộp mì vừa được chế nước sôi xong, “Ăn

      Bản thân cũng ngồi xuống ăn như hổ đói. Ăn xong, Tần Phong đeo tai nghe, bắt đầu cuộc họp nội bộ.

      “Tạm thời hai bên, chúng ta chênh nhau chút, tất cả nhờ công A Sảng hi sinh dũng. Tôi đoán giờ này đội Xanh cũng tìm ra chúng ta rồi”.

      “Tìm ra lâu rồi, trinh sát bọn họ ở ngay dưới chân bọn tôi, haha”. Chú Hoàng cười đáp, đám quân nấp của chú ấy đóng ở hốc ngay đầu nhóm trinh sát kia.

      “Trinh sát bên đội Xanh thế nào?”

      Hai nhóm trinh sát lần lượt báo cáo, bọn họ ngồi đó từ trưa, mỏi vô cùng. May mà có mang theo đồ để chơi

      “Tôi đoán Diệp Chính chịu ngồi yên, có vài cuộc tập kích từ giờ đến sáng mai, đương nhiên tôi cũng muốn cho ta cái bẫy, ha ha”.

      Tám giờ tối, Tần Phong dẫn nhóm sáu người lên đường. Bọn họ đường chính mà cứ lần mò trong rừng. Tư Tuyền sát sau lưng Tần Phong, ánh đèn soi ngắn dưới chân, thỉnh thoảng trong rừng lại có tiếng xào xạc vô cùng đáng sợ.

      cậu thực tập sinh tên là Trần Chí Bằng run run

      “Nếu phải cùng mọi người, chết em cũng mình ở đây”

      Tư Tuyền liếc nhìn cánh rừng tối đen như mực, cũng tự cảm thấy mình gan mình là to. Nhưng có Tần Phong trước thấy tự tin hẳn. Hôm nay hai người hợp tác rất tốt.

      “Cẩn thận! Dừng lại”

      Tần Phong vừa hô tiếng, người trượt xuống dưới, Tư Tuyền kịp thu chân cũng bị trượt cả người xuống theo. ngã lên người Tần Phong, cùi chỏ thúc vào ngực , Tần Phong kêu “ối” tiếng.

      sao chứ?” Tư Tuyền vội vàng rọi đèn pin. Nửa người đè lên người , ngã xuống đệm thịt nên cảm thấy đau là mấy.

      sao” Tần Phong nghiến răng đáp, tay cọ phải đất đá, xước mảng.

      Tư Tuyền chống tay ngồi dậy khỏi người Tần Phong, nhìn thấy vết xước. với lên phía .

      “Trượt xuống cẩn thận, sâu khoảng hai mét”.

      Mấy cậu kia nhanh nhẹn tụt xuống. Trần Chí Băng soi đèn cho Tư Tuyền, ngậm chiếc đèn pin khác, bình tĩnh dùng băng gạc thuốc đỏ sát trùng qua loa, băng bó lại cho Tần Phong cái tay trắng bốp.

      “Lộ quá” Tần Phong cau mày, trông như khúc xương ngon lành.

      người còn vết thương nào ?”

      Tần Phong lắc đầu, chắc là tím cục ở mông, cái này cho ấy khám được.

      thôi”.

      “Để tôi trước” Tư Tuyền định vượt lên nhưng Tần Phong liếc nhìn , mắt sáng như sao.

      Bọn họ di chuyển khoảng nửa tiếng nữa đến căn cứ đội xanh, hợp nhóm với hai người trinh sát. Mọi chuyện vẫn đúng như những gì Tần Phong dự kiến.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 229:
      Đồng quy vu tận
      Đám người ngồi trong bóng tối khá lâu, cho đến lúc trong bộ đàm bắt đầu có tiếng súng nổ. Diệp Chính bắt đầu tấn công căn cứ của bọn họ.

      “Bắt đầu”.

      Tần Phong ném mấy quả lựu đạn xuống sân, bọn họ vọt xuống dốc theo hai hướng. Trong căn cứ bắt đầu nổ súng bắn trả. Thế nhưng nhờ có lợi thế đông người, lại phân tán lực lượng nên có thể rất nhanh có thể áp sát căn cứ. Aiz, có điều Diệp Chính cũng phải đèn cạn dầu. Ở lại căn cứ có bốn người, ngoài ta ra còn có cả Trân Trân.

      Diệp Chính cùng với Hạ Hầu Uyên, ngay từ bé theo học võ trong đại viện, mấy kĩ năng bắn súng, sử dụng vũ khí bây giờ được xuất sắc so với Hạ Hầu Uyên nhưng đấu nhau với đám người bình thường vẫn thừa sức.

      Tần Phong chơi bời với Hạ Viêt từ , cũng học được ít công phu dù đến đầu đến đũa lắm. Cho nên hai người đấu với nhau khá là cân sức. Dần dà, Tần Phong thể lực đủ, lại bị thương từ trước nên nhanh chóng bị Diệp Chính đánh gục.

      Tư Tuyền đứng trong góc căn cứ, Trân Trân dí súng vào đầu . Mắt vẫn rời trận chiến. Diệp Chính giải quyết xong Tần Phong, quay lại cười với Tư Tuyền

      “Hai người cũng khá đó. Để cho bất ngờ ít”

      “Đúng thế” Tư Tuyền rạng rỡ cười, nhanh chóng rút đồ trong túi quần giật chốt ném xuống sàn. Trân Trân quát lên “ được”. Diệp Chính nghiến răng chửi bậy, nhào sang bên nhưng kịp nữa rồi. Căn cứ chi rộng khoảng hơn hai mươi mét, nằm trọn trong vòng sát thương, huống chi mấy người bọn họ còn đứng gần nhau đến thế. Sau tiếng nổ, toàn bộ người có mặt trong căn phòng đều bị báo tử vong.

      Tần Phong nhỏm dậy, cười “Có vui ?”

      Diệp Chính vừa tức vừa buồn cười, nhếch mép “Giỏi lắm, cậu thắng”.

      đầu có tiếng lạch cạch. Trân Trân ngẩng đầu, hơi lui lại phía trong. Rất nhanh có người hét toáng cả lên. Diệp Chính nhìn khuôn mặt toe toét của cả hai người, bất lực kêu “Quá đáng ”.

      “Em cướp được cờ rồi, em cướp được cờ rồi”. Trần Chí Bằng kích động xông vào phòng, trong tay là mảnh cờ xanh.

      Tần Phong liếc nhìn đồng hồ. Giờ này có lẽ bên kia cũng xong. Cả hai đội đều cướp được cờ của đối phương, đều tìm được bí mật quân . Bây giờ chỉ còn dựa vào ti số sinh tử để quyết định thắng thua. nghĩ bên kia đội của cũng đủ sức để giữ trận địa, nên chiến thuật của bọn họ vẫn rất đơn giản. Đó là “đồng quy vu tận”

      “Vẫn còn chưa kết thúc?”

      Diệp Chính nhún vai, ngồi xuống ghế .

      “Nào, đừng sốt ruột. Ngồi xuống cả . Cậu là Trần Chí Bằng phải ? Đứng giữa đám người chết chúng tôi phiền chứ?”

      Trần Chí Bằng đột nhiên được Diệp tổng gọi tên liền run lên, sau đó chính ta cũng thấy rùng mình. May mắn đây chỉ là trò chơi, chứ nếu là chắc gì có thể bình tĩnh như vậy. Chắc chắn nơi đây bị san thành bình địa, xương thịt bầy nhầy, nghĩ thôi thấy khiếp.

      Bọn họ vẫn giữ nguyên tắc người chết can thiệp vào trận chiến của những người còn sống. Diệp Chính quay sang bảo Trân Trân pha giúp mấy cốc cafe. Tư Tuyền ngồi dựa vào tường, cảm thấy hơi mệt mỏi.

      Nửa tiếng sau, trận chiến mới chính thức kết thúc. Khi nghe phần thắng thuộc về đội Đỏ, miệng Diệp Chính hơi há ra, đúng là kết quả ngoài ý muốn. nghĩ ít nhất họ hòa cơ đấy.

      Diệp Hạo đích thân cho xe đến đón bọn họ. Nơi tập trung là khu lều trại khá lớn, ở giữa còn có đống lửa bập bùng cháy.

      Lucy và A Sảng lao về phía Tư Tuyền, hét to “Chúng ta thắng rồi. Tần đại ca, giỏi quá

      Tần Phong châm lửa hút thuốc, nhìn sang thấy Tư Tuyền nhìn mình cười. đưa bao thuốc ra ý mời. Tư Tuyền nhận lấy, để châm thuốc cho mình, khẽ hít hơi. Ban nãy quá kích động và hưng phấn nên cảm thấy lạnh. Nhiệt độ ban đêm trong rừng xuống khá thấp.

      “Chúng ta thắng rồi” Tần Phong thầm .

      “Đúng vậy, cảm ơn ”.

      Diệp Hạo đứng lên trước thông báo kết quả. Đội xanh bọn họ còn hai người còn sống, dành chiến thắng, được thưởng năm vạn tệ. Cả đội reo hò vui vẻ. Diệp Chính về phía Tần Phong, phong độ bắt tay. ra, người tính bằng trời tính. Ngay từ lúc ở hồ nước, bọn Tần Hi bị mình A Sảng tấn công đoán được phần nào tình huống rồi.

      Cho nên trong đội hình tấn công quân địch, có để lại sát thủ, người càn quét tất cả những chướng ngại vật còn sót lại sau khi trận chiến kết thúc. Chỉ là thể ngờ được, sát thủ có thể thất bại trước ngốc như Lucy.

      Lực lượng của quân Đỏ, thực ra ngay đầu được phân làm hai. phần ba đánh đồn địch, số còn lại ở lại giữ thành. Số còn lại được chia làm ba phần, phần ở trong căn cứ, hai phần còn lại ấn nấp xung quanh. Khi bị quân địch tấn công, bắt đầu chống trả theo đội hình 2:1, dồn quân xanh vào thế gọng kìm. Tuy nhiên toàn những người có kinh nghiệm thực chiến, bắn bừa là chính cho nên bị thiệt hại rất nhiều. Bọn họ đều tâm niệm ý nghĩ chết chứ muốn bị bắt làm tù binh nên chống trả rất quyết liệt. Đến cuối cùng, gần như chẳng còn ai sống sót.

      Đến lúc này, Lucy mới xuất . Đánh bất ngờ, nên rất nhanh chóng giải quyết hết được đội xanh. Sau đó, bị sát thủ tập kích.

      Hector cảm thấy rất đau đầu, phong độ thân sĩ mà cầm khẩu súng đấu nhau với nhóc vừa bắn vừa hét đúng là mất hết cả phong độ. Vì vậy chỉ đơn giản giơ súng bé, thả súng của em xuống và tất cả đều tốt đẹp”.

      Lucy nhìn thấy Hector cảm thấy vô cùng kích động. đối diện nam thần của giới kiến trúc đấy. Tuy nhiên cũng quên nhiệm vụ, thế nên Hector còn chưa kịp làm gì, Lucy vừa hét to vừa bất chấp cũng có thể bóp cò mà nã súng về phía . Như lời Diệp Hạo , thua phải vì kĩ thuật của tốt, mà là do đối đầu với con nghé con biết sợ là gì. Nếu ở ngoài đời thực, Hector bị bắn đến mức cả người rỗ như cái sàng, trúng lúc khoảng gần hai mươi viên đạn.

      Sau đó, Lucy xấu hổ “xin lỗi chú, tôi hơi bị kích động”. Hector đen xì cả mặt.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 230:
      Tôi đẹp trai lắm sao?

      Kết thúc trận đấu, bọn họ được phục vụ bữa ăn dã chiến. Mọi người đều vui vẻ ngồi quanh đống lửa, vừa uống rượu được chứa trong bi đông vừa ăn thịt lợn rừng tươi được nướng trước đó. Tư Tuyền cảm thấy hơi đau đầu, nên ăn khá nhanh rồi về lều ngủ trước. Trông vậy nhưng giờ mới chỉ khoảng gần 12h đêm, ở trong rừng nên chẳng có cảm giác gì cả.

      Sáng hôm sau, khi Lucy lay dậy, Tư Tuyền cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra. Hai mắt sưng vù mở nổi. Lucy sờ trán thấy nóng rực hét toáng lên, vội vã gọi người. Diệp Chính ở lều gần đó nên tới khá nhanh, chui vào lều, sờ trán thấy bộ dạng bay mất nửa hồn vía cảm thấy ổn rồi. Sốt cao quá.

      Diệp Hạo nghe tin vội vàng cho người ở bệnh xá đến, Tần Phong dậy sớm chạy bộ, quay lại thấy ầm ĩ, thấy Tư Tuyền được nằm cáng mới giật mình. Vội vàng thay đồ rồi quay lại.

      ra Tư Tuyền chỉ vì lạnh quá mà cảm sốt, dẫn đến viêm phổi, chỉ cần truyền nước là được. Tần Phong ảo não thôi, nhất định là tại hôm qua để nhảy xuống hồ. Tư Tuyền thể lực có tốt mấy cũng chỉ là phụ nữ, sao lại có thể quên được cơ chứ.

      Khi Tư Tuyền tỉnh lại lần nữa là buổi chiều, hình như bọn họ quay lại thành phố. Căn phòng này giống với nơi họ ở trong khu du lịch.

      Tư Tuyền ấn ngực ho sù sụ, dạo này ít tập luyện thể lực xuống thấy . Thời tiết ở còn khắc nghiệt hơn thế này mà còn chẳng mấy khi bị ốm.

      “Tỉnh rồi à? Có đói ? Tôi lấy cháo cho em nhé?”

      Tần Phong bật công tắc đèn tường, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ khắp căn phòng. Vì để cho ngủ yên nên rèm cửa được kéo kín mít. Lúc nãy cũng ngồi làm việc trong bóng tối.

      Tư Tuyền lắc đầu, Tần Phong rót cho cốc nước. Tư Tuyền uống hết non nửa, nước mát thấm xuống cổ họng nứt nẻ. đưa lại cái cốc cho Tần Phong, khàn khàn hỏi “Mọi người đâu cả rồi, đây là đâu?” Sao lại chỉ có mình Tần Phong ở đây? Chẳng lẽ lúc ngủ, ta cứ trông chừng ở đây suốt?

      Tần Phong gạt những sợi tóc lòa xòa mặt , dịu dàng .

      trở về thành phố Thẩm Dương rồi. Mọi người đều theo tour tham quan, buổi trưa tôi có bữa tiệc cùng. Lucy vẫn ở cạnh em cả buổi sáng, giờ ấy mua ít đặc sản để mang về rồi nên tôi thay ấy trông em lúc”

      Nghe thấy vậy, Tư Tuyền yên tâm hẳn. quanh quất nhìn quanh xem đồ đạc của mình ở đâu. Cả người bị toát đầy mùi mồ hôi vô cùng khó chịu, rất muốn tắm. Căn phòng chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông kê hai cái giường đơn và ít đồ đạc đơn giản.

      “Muốn làm gì? Tôi làm cho em?”

      “Tắm, đồ đạc của tôi ở đâu?”

      “Đều để ở đây. Muốn tắm chờ chút, tôi xả nước nóng cho em”. Tần Phong chỉ vào chiếc tủ đôi trả lời, sau đó vào phòng tắm. Có trời mới biết, lúc nãy nhìn bộ dạng yếu ớt mơ hồ của muốn hôn như thế nào.

      Tư Tuyền tắm rất nhanh, khi quay ra Tần Phong nhờ phục vụ hâm nóng lại cháo, bên cạnh còn có cốc nước quýt vàng óng.

      “Ăn , tôi còn bận chút việc”.

      Tư Tuyền cũng cảm thấy đói, nên từ chối. Cháo củ từ hạt sen được ninh rất mềm và thơm, ngấy mỡ. ăn đến no căng cả bụng mới chịu dừng lại. Tư Tuyền lơ đãng uống nước quýt, Tần Phong làm gì đó máy tính, lúc làm việc đeo cặp kính gọng nhìn rất trí thức, khác hẳn vẻ công tử hào hoa thường ngày. Có vẻ bị nhìn lúc tập trung được nên ngẩng đầu lên, tháo kính mắt cười hỏi

      “Tôi đẹp trai lắm sao?”

      Tư Tuyền xì tiếng, khúc khắc ho. Tệ quá, Bảo Bảo chuẩn bị được ra viện, định Quảng Châu chơi mấy ngày rồi đón nó về mà lại bị ốm như thế này.

      Có tiếng lạch xạch mở cửa, Lucy thở hồng hộc xách đồ vào, nhìn thấy Tư Tuyền vui vẻ

      “Tỉnh rồi à? Tôi muốn mua ít đặc sản nên nhờ Tần trông hộ lúc”.

      Tư Tuyền gật đầu, Tần Phong gấp máy tính, đứng dậy. Căn phòng bé tí nên chỉ cần có ba người với đống đồ cũng thấy chật chội.

      “Xong nhiệm vụ rồi, tôi về phòng đây. Em nghỉ ngơi nhé”

      Tần Phong tốt bụng giúp họ khép cửa, huýt sáo vui vẻ trở về phòng mình. Khi quẹo ra hành lang, liếc vào chiếc gương treo tường, trong góc thấp thoáng bóng áo khoác màu xám. thở dài, haiz, cách mạng còn dài, đồng chí còn phải tiếp tục cố gắng.

      Trận ốm này của Tư Tuyền, người nhà nhất định tính lên đầu . Cho nên giờ còn bị theo dõi thử thách, phải biểu tốt.

      Buổi trưa, Diệp Chính theo đoàn người chơi tham quan mà cùng với Diệp Hạo đưa Hector đến bữa tiệc. Tất nhiên nhóm người chóp bu tụ tập như thế, thể thiếu hai cậu cháu nhà .
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :