[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 221:
      Nhị thiếu gia nhà họ Diệp
      Về tuổi đời và tuổi nghề, Hector Wu đều nhiều hơn đám Diệp Chính, Tư Tuyền rất nhiều. Năm nay Hector ngoài bốn mươi, là người đàn ông độc thân hoàng kim, nhưng con trai . Quan hệ của Hector và Flynn rất tốt, dù ta ở Hà Lan, Diệp Chính cũng quen với Hector tại đây. Có lần Flynn đưa Tư Tuyền đến Vatican xem nhà nguyên bí mật Hector, sau đó cũng dần thân thiết với bọn họ.

      Kết thúc buổi họp ngắn, mọi người lên xe di chuyển ra sân bay, đến lúc này mọi người mới được biết địa điểm lần này họ tới là Thẩm Dương. Lucy thở dài, năm làm đồ án tốt nghiệp, bốc phải Cố cung Thẩm Dương, đến giờ vẫn chưa thể nào quên được nó.

      Thẩm Dương là thành phố lớn ở Liêu Ninh, Tư Tuyền chưa tới đây bao giờ, nhưng nghe mọi người nhắc đến khá nhiều. Quân khu Thẩm Dương là trong bảy đại quân khu Trung Quốc, giữ vị trí đặc biệt quan trọng, nhiều cán bộ trọng yếu trong Bộ quốc phòng đều xuất phát từ Quân khu Thẩm Dương. Tuy mấy người lớn trong nhà chủ yếu đều công tác ở phía nam nhưng vẫn thường xuyên nhắc tới nơi này.

      Gần ba giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống Thẩm Dương. Bên ngoài chiếc xe du lịch năm mươi chỗ chờ sẵn. Diệp Chính cùng với bọn họ, ngồi ở chiếc xe thể thao dẫn đường phía trước.

      Xe vào thành phố mà về ngoại thành. Lucy tò mò nhìn ra ngoài, biết bọn họ được đưa tới đâu? Tư Tuyền nhắm mắt nghe nhạc, tỏ ra quan tâm. Chắc là khu nghỉ dưỡng nào đó.

      Thế nhưng bọn họ nhầm, chào đón bọn họ là mười người mặc quân phục rằn ri, à phải quân phục mà là trang phục. Nhìn thoạt qua đây có vẻ giống doanh trại bộ đội nhưng phải. Chắc nơi đây là trại hướng đạo sinh.

      Diệp Chính xuống trước, đứng chuyện với hai người đàn ông mặc vest, khác biệt so với những người còn lại. Tư Tuyền kéo vali hành lý gia nhập với mọi người, hầu hết đều rất phấn khích, đãi ngộ công ty đúng là rất tốt. Đây hẳn là trại hướng đạo sinh, đây là khu du lịch mạo hiểm mở từ năm ngoái, chi phí rẻ tí nào, các hoạt động cực kì thách thức, lên ít báo, là đề tài cực hot các diễn đàn du lịch.

      Diệp Chính quay lại cùng với hai người kia, Tư Tuyền cảm thấy người quen quen, ta vui vẻ .

      “Chào mừng các bạn đến với Phong Hạ Liên Tiêu, tôi tên là Diệp Hạo, trong ba người quản lý ở đây. Các bạn thấy tò mò về tôi, đúng thế, giám đốc của các bạn là trai của tôi”.

      Mọi người ồ lên, biết Diệp Chính thân thế , nhưng em trai ấy lại có cả khu du lịch thế này. Diệp Hạo gầy hơn Diệp Chính chút, mắt rất sáng, ngũ quan cân đối, nhanh nhẹn, cả người toát ra phong thái quân nhân chứ chỉn chu như Diệp Chính.

      “Trước hết, các bạn hãy nhận phòng nghỉ ngơi, tối nay buổi BBQ dành cho các bạn. Sáng mai chúng ta bắt đầu trò chơi kích thích nhất của chúng tôi. Nào, hai người phòng. Chúng ta nghỉ ngơi đến sáu giờ, bữa tối sẵn sàng lúc sáu giờ ba mươi. Tôi nghĩ là các bạn di chuyển cả ngày cũng mệt mỏi lắm rồi”.

      Diệp Hạo nháy mắt, mọi người lại ồ lên. Tư Tuyền nhận ra ta. Con trai thứ hai nhà họ Diệp, khi ở đại viện với ông nội từng gặp qua hai lần, So với Diệp Chính, Diệp Hạo thức thời hơn, à hình như ta công tác ở quân khu Thẩm Dương. Vậy mà cũng có thời gian ra ngoài mở khu du lịch cơ đấy.

      Phòng ốc ở đây mang phong cách quân nhân rất đơn giản, nhưng sạch và đầy đủ tiện nghi. Lucy thích thú nằm lăn ra chiếc giường đơn, hào hứng “Tôi bảo mà, nhất định Diệp tổng cho chúng ta kì du lịch đáng nhớ”

      “Tôi từng lên mạng đọc review về nơi này, ngày mai kiểu gì chúng ta cũng được chia phe xanh đỏ để đấu nhau. Trò này trước kia tôi từng chơi nhiều rồi nhưng chưa bao giờ được vào nơi cấp cao thế này”

      Tư Tuyền cũng cảm thấy kích thích, trò Xanh - Đỏ đấu nhau này có thể chơi từ đơn giản đến phức tạp, xem chừng nơi đây còn mô phỏng tập trận trong quân đội nữa. Chắc chắn rất thú vị.

      Hai người tắm rửa, nghỉ ngơi lúc. Lucy đắn đo rồi rút ra chiếc váy ren, thở dài “Diệp tổng trước, bao nhiêu váy đẹp tôi để hết ở nhà, làm sao quyến rũ soái ca được đây”

      “Soái ca?” Tư Tuyền tròng chiếc áo hai dây vào người, tò mò hỏi lại

      “Chính là em trai cao - phú - soái của Diệp tổng”

      Tư Tuyền mặc nốt chiếc áo len lông cừu mềm mịn cổ rộng ra bên ngoài, lắc đầu

      “Vô ích thôi, ấy có vợ rồi.”

      Lucy vật vã lăn ra giường, gào khóc cách rất khoa trương. Diệp Hạo kém Diệp Chính ba tuổi, nhưng sớm yên bề gia thất, chưa từng gặp vợ ta, nhà họ Diệp còn con khá ít tuổi, tên là Diệp Ngữ .

      “Được rồi, đừng khóc lóc nữa, thôi”.

      Lucy hậm hực cất cái váy, mặc áo len kín từ xuống dưới, nhiệt độ buổi tối ở Thẩm Dương khá lanh, lạnh hơn Bắc Kinh. Tư Tuyền quen sống ở nơi có nhiệt độ thấp nên với thời tiết này vẫn thấy khá bình thường.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 212:
      là Chính, là trai của em

      Có vẻ di chuyển ngày khá mỏi mệt, nên khi bọn họ xuống mọi người tập trung khá đông đủ. đống lửa trại được đốt lên ở giữa bãi đất, con lợn được quay vòng vòng lửa tỏa mùi thơm phức, đủ làm những người ở đây chảy nước miếng. Ở góc, ba bếp BQQ bắt đầu nướng thịt. Lucy mắt sáng như sao, nước miếng chảy đầy mặt, run run “Tôi quý đại boss của chúng ta chết mất thôi. Thit bò nhập khẩu, thịt cừu, thịt dê, hải sản. nhìn xem có phải tôi thiên đường ?”

      “Đừng ăn quá no, lên thiên đường đó”.

      Diệp Chính có ở đây, Trần Minh Tuệ và Hector chủ động về phía , vui vẻ ngờ chúng tôi lại được chào đón nồng nhiệt như vậy”

      “Haha” Tư Tuyền cười khan. vẫn rất tò mò lý do tại sao Trần Minh Tuệ và Hector lại có mặt ở đây. Dù Diệp Chính có trả lương tốt đến mấy chức vụ cũng thể nào bì được so với vị trí của Trần Minh Tuệ ở Tần thị, hơn nữa còn có Tần Hi, phải hai người đó dây dưa với nhau à? Hector cũng vậy.

      “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi muốn rời khỏi Tần thị lâu lắm rồi mà được, lần này cuối cùng cũng hết hợp đồng”

      “Tôi đơn thuần muốn về nước nghỉ ngơi thôi”

      Ba người cùng lấy đồ ăn rồi chọn vi trí ngồi xuống, Trần Minh Tuệ ăn uống có vẻ tốt lắm. Trong đĩa chỉ có ít salad, mấy thứ rau củ quả và mấy con tôm. Hector ăn rất tốt, liên tục khen ngon. Tư Tuyền cũng cảm thấy như vậy, thức ăn này hoàn toàn đạt chất lượng của nhà hàng bốn sao, có điều cách phục vụ được truyền thống lắm mà thôi.

      Hector quên mất điều, đây là Trung Quốc cho nên hầu hết những bữa tiệc như này đều phải uống khá nhiều rượu. Đám A Sảng biết sức uống của Tư Tuyền kém, cho nên cũng chẳng thoát nổi. Thậm chí, Trân Trân cũng ra mời mấy chén.

      Tư Tuyền ngồi cười ngặt nghẽo với bọn họ chơi mấy trò xoay đũa, bắn súng, đếm số rồi cũng phải ra ngoài. Hôm nay uống nhiều, đầu óc cứ quay quay khá là khó chịu.

      Tư Tuyền ngồi xuống băng ghế gỗ ở phía ngoài, gác chân lên bàn nhìn lên trời. Bầu trời ở đây giống như ở Bắc Kinh, rất cao, rất trong, và nhiều sao. Thời điểm này ở bắt đầu lạnh, có mưa và tuyết cho nên lúc nào bầu trời cũng xám xịt và nặng ngắt như chì.

      “Ồ sao nhà họ Tạ lại ngồi đây mình thế này?”

      Tư Tuyền mở mắt, Diệp Hạo đặt cốc nước ép hoa quả lên bàn, ngại ngần ngồi xuống bên cạnh, trong tay lon bia.

      “Bọn họ ồn ào!” Diệp Hạo chỉ về phía đám đông ngồi xung quanh đống lửa.

      Tư Tuyền gật đầu, ngồi dậy cầm cốc nước nhấp từng chút , uống nhiều rượu khát khô cả cổ, vị quýt ngọt mát thấm đẫm cổ họng khiến tỉnh táo mấy phần.

      “Nơi này là của sao?” Kinh doanh tệ, chi phí cho người chơi bời ở đây cũng rẻ.

      “Làm chung với bạn bè thôi, à vốn chính là mượn của rể ”.

      Diệp Hạo cười cười, năm ngoái bỏ ra vốn chung ít, Diệp Chính mới về nước có tiền nhưng Hầu Thần cũng sẵn sàng cho vay khoản, năm nay cũng trả gần hết.

      “Tôi tưởng quân nhân được làm kinh doanh?”

      Trong cuộc chiến cách đây nhiều năm, có thể nhà nhà quân nhân, người người quân nhân. Nhưng trong thời đại này, nhưng gia tộc mà vẫn còn trung thành với quân đôi như vậy còn rất ít. Nhà họ Diệp và họ Hạ chính là như vậy. Nhà họ Tạ đến đời Tư Tuyền hầu như chẳng còn ai, chỉ còn mấy cậu bên đằng ngoại nhưng chủ yếu lại ở miền nam.

      “Có nhiều cách mà, tiền nhiều ai chẳng thích”.

      Diệp Hạo cười, tuy là em nhưng nếu so với Diệp Chính thiệt thòi hơn rất nhiều. Năm đó, Diệp Chính còn , cha ở trong quân đội, mẹ tùy quân nên Diệp Chính ở Bắc Kinh với ông bà nội. được sinh ra ở trạm quân y, cùng cha mẹ lăn lộn ở biên giới mười mấy năm. Đến khi ông Diệp được điều về Bắc Kinh, Diệp Hạo cũng theo về. Lúc đó mới biết rằng, hóa ra ngoài trời xanh mây trắng, ngoài cơm rau thịt khô, ngoài ngôi trường cứ mưa là dột vẫn còn nơi hoa lệ xa xỉ đến thế.

      Diệp Hạo mười hai tuổi, khi về Bắc Kinh vẫn còn mặc bộ quần áo vải bông cũ kĩ, đôi giày mòn đế, lần đầu tiên biết đến vị trà sữa trân châu, biết thứ kem ngon lành khác hẳn loại kem cứng như đá, lần đầu tiên biết đến máy chơi ps, biết giày trượt patin, biết ngoài thế giới cũng có thế giới ảo. Lần đầu tiên nhìn thấy mà da có thể trắng mịn đến vậy, hóa ra câu mô tả trắng như trắng gà bóc cũng hề ngoa.

      Diệp Chính năm ấy mười lăm tuổi, học năm thứ nhất của trường trung học tốt nhất Bắc Kinh, học rất tốt, rất thông minh, có thể chơi guitar và sáo trúc. Có nhóm bạn thân là thân, thân đến mức còn hơn cả em ruột thịt. Có bạn đẹp dịu dàng như hoa hướng dương, cha là thị trưởng thành phố. Trong nhà họ Diệp, dù là bối phận cháu còn nhưng Diệp Chính được đánh giá rất cao, có thể ngồi tiếp chuyện ông nội và bác các các chú mà hoàn toàn ung dung tự tại.

      Vĩnh viễn, bao giờ quên hình ảnh Diệp Chính khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Diệp Chính vội vàng học về, phanh chiếc xe đạp địa hình ở ngoài cổng, bước vào rất nhanh. Bà nội thấy trở về liền ngay lập tức lấy khăn cho lau mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh, dưới chân là đôi giày trắng sạch . Diệp Chính nở nụ cười với , vui vẻ hỏi “A Hạo phải ? là Chính, là trai của em”.
      Last edited: 21/10/17

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 223:
      Diệp thái tử gia
      Lúc đó, ghét ấy, ghét kinh khủng. Vì lý do gì Diệp Chính có thể thoải mái sống ở đại viện rộng lớn, vật chất đầy đủ thiếu thứ gì mà phải sống ở quân doanh đến gạo ăn cũng thiếu cùng cha mẹ? Hai em ư? Nực cười biết bao, thiếu niên như hoa như ngọc với đứa trẻ nhà quê đến chính mình còn thấy bẩn thỉu, sao có thể là em được?

      Thế nhưng, Diệp Chính chính là người đầu tiên đưa quay trở lại với Bắc Kinh hoa lệ. có lúc, dưới ánh nhìn thương hại của những người khác, thực muốn lôi cha mẹ về vùng biên giới ấy. cảm thấy thể hòa nhập được. Những ngày tháng đó, Diệp Chính luôn bên cạnh . Mấy người bạn của ấy, nhà rất có điều kiện, nhưng ai cũng coi Diệp Chính là thủ lĩnh, bọn họ mang đến những địa điểm vui chơi, ăn, làm quen với thế giới xa lạ, hào nhoáng mà hoang đường đó.

      Cho nên đến tận bây giờ, cảm xúc của Diệp Hạo đối với trai mình vẫn vô cùng khó hiểu.

      Diệp Hạo nhìn đôi mắt trong vắt của Tư Tuyền, khẽ cười. bé con này là hạt minh châu trong tay nhà họ Tạ. Khi gặp chị - Tư Toàn lần đầub tiên. thể tin được lại có người xinh xắn như con búp bê đến vậy. Tư Toàn được cả nhà họ Tạ và cả đại viện cưng chiều. Bà nội vô cùng khắt khe khó tính vậy mà với chị ấy cũng vô cùng dịu dàng. nghĩ rằng, sau này có con nhất định phải giống chị ấy. Thế nhưng, bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy người mới đúng thực là công chúa.

      “Tại sao lại nhìn tôi khó hiểu như vậy?”

      Tư Tuyền lắc đầu, bản năng của cho thấy Diệp Hạo có bộ mặt đơn thuần vô hại như vẻ bên ngoài. Tuy nhiên cũng biết Diệp Hạo đối xử với có ác ý.

      “Đừng hiểu lầm, mẹ tôi cứ liên tục thúc giục hỏi tôi xem A Chính có qua lại với nào . Nhưng trừ thân thiết với em ra, tôi chẳng tìm được ai cả.”

      đừng bậy, tôi với A Chính chỉ là bạn bè thôi”. Tư Tuyền cau mày

      “Tôi biết. Tôi quan sát cả ngày hôm nay, cũng thấy trai tôi có tình cảm nào với nhân viên nữ dưới quyền ấy. A Chính năm nay gần ba mươi rồi, mẹ tôi rất lo lắng”

      Tư Tuyền gật gù, đúng là nên lo . Cách đây mấy tháng, mẹ còn phát sốt lên vì chuyện vợ con của Tư Khiêm, nhưng cuối cùng chẳng phải đâu vẫn vào đó hay sao.

      mẹ đừng sốt ruột, biết đâu ngày nào đó, trai dắt cả vợ cả con về như Tư Khiêm nhà tôi vậy”.

      Diệp Hạo phá lên cười, chuyện của Tư Khiêm rất nổi tiếng, cả đại viện ai biết nhà họ Tạ trong nháy mắt có đứa cháu trai mười tuổi. Cũng có người xì xào mẹ thằng bé xuất thân tốt nhưng cũng thể nhà Tạ rất bình tĩnh, đón nhận cả mẹ lẫn con.

      “Tôi sợ mẹ tôi phát điên lên mất. Tính tình mẹ tôi được tốt như dì Tạ”

      Diệp Hạo cười cười, mẹ đòi hỏi phải có con dâu xuất thân môn đăng hộ đối, nhà vợ và nhà chồng kết hợp thành thế lực. Cuộc hôn nhân của cũng bị sắp đặt như vậy. Đáng lẽ ra, Diệp Chính mới là đối tượng chính, nhưng rời khỏi nhà nên quả bom bị gạt sang cho . Cũng may, với chuyện này cũng cảm thấy chẳng có gì to tát.

      “Nếu có thể, nên khuyên trai tôi kết hôn rồi quay trở lại nhà họ Diệp. Nếu rất thảm”. Diệp Hạo ngẫm nghĩ

      “Quay lại?” Tư Tuyền ngạc nhiên, Diệp Chính rời khỏi nhà gần chục năm nay, chưa từng quay lại mà?

      Diệp Hạo lườm cái, thong thả “Sao lại ? Vị trí chủ chốt của nhà họ Diệp sớm muộn gì ấy cũng phải gánh lấy. Mấy năm nay tôi quá mệt mỏi rồi”.

      Tư Tuyền chớp mắt, vị trí đứng đầu gia tộc này phải lúc nào cũng có cạnh tranh gay gắt hay sao?

      Diệp Hạo buồn cười, cộc lên tràn “Đừng nghĩ bậy bạ, phải nhà nào cũng như vậy. Tôi vừa có tài vừa có đức, ngoài tiền ra cũng chẳng có đầu óc, gắng gượng chống đỡ đến bây giờ cũng kiệt sức rồi. Năng lực của A Chính rất tốt, cứ để ấy làm cây cổ thụ, tôi ngồi dưới hưởng bóng mát là được”.

      “Cũng đúng, haha”

      “Tôi tự biết lượng sức mình mà. Danh tiếng Thái tử gia nhà họ Diệp của A Chính cũng phải suông. Có nhiều chuyện quyết được tôi vẫn thường xuyên đẩy lại cho ấy, chỉ có điều ai biết thôi. Quan hệ giữa chúng tôi tốt hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều”.

      “Nhưng sao lại chuyện này với tôi?”

      “Khuyên tôi sớm trở về nhà” Diệp Hạo đứng dậy, đôi mắt sáng như sao. “ phải em là bạn ấy sao? Lời con lúc nào cũng có trọng lượng hơn. Bảo ấy bỏ quách cái công ty bé tí này , về thay chỗ tôi và tôi kiếm cho ấy tiền gấp mười lần thế này”.

      chỉnh lại mấy vết nhăn quần, phất tay rời khỏi, nhắc nhở nên về ngủ sớm. Ngày mai có rất nhiều trò chơi hấp dẫn.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 224:
      Đó là em trai tôi

      Hôm sau, mọi người bị đánh thức dậy khá sớm nhưng vì đêm hôm trước ngủ ngon và bị hưng phấn nên ai cũng hết sức tỉnh táo. Sau khi ăn sáng, trung tâm phát cho mỗi người trang bị quân dụng, gồm có balo đựng hai bộ quần áo, giày, đồ cá nhân, túi ngủ, đèn pin, bộ đàm, vũ khí còn có cả súng ngắn, súng trường, lựu đạn và dao găm, tất nhiên là con dao găm để làm cảnh, mũi tròn, có lưỡi.

      Người hướng dẫn lần lượt hướng dẫn bọn họ sử dụng đồ. Văn phòng kiến trúc chủ yếu toàn nam, hơn nữa đều trải qua khóa huấn luyện quân thời đại học nên nắm bắt khá tốt, rất nhanh biết dùng, có điều hiệu quả đến đâu chưa biết.

      Tư Tuyền nhấc ống ngắm nhìn thử, ôi trời nơi này chơi đùa mà như luôn, hèn chi giá cao đến vậy. Ống ngắm này dưới 1000 mét, mặc dù chỉ dùng đạn quang học.

      “Đây là lưu đạn, khi phát nổ có đạn quang học cảm biến với áo bên ngoài của các bạn. Vì vậy để chơi cách công bằng, vui lòng cởi đồ và cũng quăng lựu đạn vào đầu nhau”.

      Người hướng dẫn dí dỏm , mọi người phá lên cười.

      “Các bạn được chia thành hai đội, đội xanh và đội đỏ. Hai đội có căn cứ ở hai đỉnh đồi. Chúng ta có ba hạng mục: Tìm bí mật quân bị mất, cướp cờ đối phương và tất nhiên là tiêu diệt sinh lực địch, kể cả bắt giữ tù bình. Đương nhiên tù binh nhiều điểm hơn.. Điểm số tính toán dựa cả ba yếu tố . Các bạn có thể liên lạc với nhau qua bộ đàm và tai nghe, ở tần số chuẩn. Nào alo, đội Đỏ nghe chưa? Đội Xanh?”

      Quá sức chuyên nghiệp, đám người hò hét vang dội. Tư Tuyền cũng lây nhiễm cái khí phấn khích đó, đứng trong đám đông, cảm thấy mình cũng như quân nhân thứ thiệt.

      “Xin lỗi, chúng tôi tới muộn”.

      Mọi người quay đầu lại, Diệp Chính dẫn hai người theo sau, cười . Đằng sau lưng , Tần Hi và Tần Phong, hai người có vẻ vừa mới chạy tới, bộ dạng có hơi rối loạn nhưng vẫn khá đẹp trai. Tần Phong nháy mắt với .

      “Đây là… người nhà của ai vậy?” Lucy to mồm, cuối cùng cũng nghẹn ra được tiếng. Hai người này ràng là của Tần thị mà? gặp mấy lần rồi.

      “À, người nhà, đúng vậy”. Tần Hi cười tươi tiếp “Tôi là người nhà của Trần đại kiến trúc sư, biết có được ?”

      Mọi người bò ra cười, ai mà biết Trần Minh Tuệ hôm qua từ chức ở Tần thị gia nhập công ty, vậy mà người ta hôm nay đuổi tới rồi.

      “Có phải thế?” A Sảng lớn tiếng hỏi “Tuệ Tuệ, chị ở chỗ nào rồi”. Trần Minh Tuệ vốn tham gia trò này, nhưng cũng kiềm chế được ham muốn vui vẻ, nên vẫn xuống lầu đứng xem cùng mọi người.

      Trần Minh Tuệ đen mặt, tiếng nào. Tần Hi biết xấu hổ lại gần đưa tay ôm lấy , vui vẻ “Bà xã tôi ngại, nên các bạn đừng để ý. Em à, đến con cũng có rồi mà nhất quyết chịu cho danh phận ư?”

      Đám đông im lặng, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Tần Hi để ở bụng Trần Minh Tuệ khoảng chục giây rồi lại phá lên cười. Trân Trân cố gắng nín cười, lớn tiếng

      “Được rồi, chúng tôi bỏ qua cho . Thế còn kia? là người nhà của ai?”

      “Tôi là cháu ruột ấy, gọi kiến trúc sư Trần bằng mợ út”. Tần Phong tủm tỉm cười

      Đám đông càng cười dữ hơn, mặt Trần Minh Tuệ đen như đít nồi, hất tay Tần Hỉ ra, hậm hực đứng sang góc. Tần Phong còn hơn cả tuổi đấy.

      được, quy định công ty là mỗi người chỉ được mang theo người nhà thôi”. Trân Trân vẫn nhịn được đùa dai, chịu bỏ qua.

      “Ồ vậy à, vậy có bạn nào ở đây tình nguyện nhận tôi làm người nhà ?”

      …………” Đám đông chơi lầy, nhất quyết làm khó Tần Phong đến cùng. Miệng hơi há ra, công ty Diệp Chính đúng là rất thú vị, khoảng cách giữa sếp và nhân viên lớn cho nên giỡn cũng rất dai.

      Tư Tuyền cười cho , cuối cùng cũng nỡ để Tần Phong bị bối rối như thế, giơ tay lớn “Được rồi, đùa nữa, em trai tôi đấy”

      Tần Phong bất lực nhắm mắt, chống tay đỡ trán. biết Tư Tuyền mềm lòng nhưng ngờ lại trêu đùa như vậy. Đám Lucy A Sảng càng cười lớn hơn, bọn họ lạ gì Tần Phong. Đương nhiên cũng biết chuyện Tần Phong có ý với Tư Tuyền, hôm nay ấy lại ra mặt như thế, ràng là hai người này có vấn đề.

      Diệp Chính để cho mọi người bình tĩnh lại, mới vui vẻ .

      “Được rồi, Tần thay vị trí của Trần Minh Tuệ. Còn Tần Phong, theo chị nhé. Mọi người thay đồ , mười lăm phút nữa tập trung tại đây, tất cả bỏ lại điện thoại di động, đồ đạc quý giá, hai ngày nay chúng ta chỉ có chơi thôi”.

      Tư Tuyền vỗ vai Tần Phong, giúp lấy đồ, vui vẻ hỏi

      “Sao lại ở đây?”

      “Cậu tôi đuổi theo mợ đến đây, ngại mình mặt đủ dày nên lôi tôi theo”.

      Tư Tuyền vẫn còn buồn cười, chuyện Trần Minh Tuệ có thai khá bất ngờ, bảo sao hôm qua ấy từ chối uống rượu, ăn toàn salad.

      “Cám ơn em giải vây cho tôi”

      có gì, giúp tôi nhiều mà. Chuyện của Flynn vẫn chưa cảm ơn và Hạ Việt”

      “Hạ Việt em nợ cậu ta bữa, haha”

      “Được, cứ tới Bắc Kinh , tôi nhất định mời”
      oxy501 thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 225:
      Bình minh đầu tiên

      Tư Tuyền thay đồ, bộ quân phục hơi rộng so với cơ thể của . Tư Tuyền cũng ngại, mặc rộng càng thoải mái, càng dễ hoạt động.

      Bọn họ được chia thành hai nhóm. Nhóm bên kia có Diệp Chính, Tần Hi, Hector, Trân Trân và mấy cậu nhân viên mới. Bên nhóm , Tần Phong, A Sảng, Lucy, chú Trần, chú Hoàng và mấy cậu thực tập sinh kiến trúc xây dựng. Nhìn qua thấy lực lượng chênh lệch rệt. Bên toàn người già và thanh niên trói gà chặt.

      Thay đồ xong, bọn họ được chia ngồi mấy chiếc xe Jeep mui trần, có kính, cứ thế băng đường vào sâu trong rừng theo hai hướng khác nhau.

      Diệp Hạo đích thân lái chiếc xe của và Tần Phong, cười “Các cậu nên cẩn thận, trai nhà tôi lớn lên với sa bàn quân xanh quân đỏ, đừng coi thường”

      “Ồ vậy à?” Tư Tuyền cười haha, cứ phải đánh mới biết được.

      Diệp Hạo liếc nhìn Tần Phong trong gương, Tần Phong cười lại với ta. Diệp Chính có thể quen thuộc Tần Phong, chứ lại quá hiểu. Chuyện ăn chơi thế nào Tần Phong còn rành rẽ hơn cả ấy chứ. Lần này đuổi theo tới đây chắc phải chỉ vì theo Tần Hi, tám phần mười là vì người ngồi cạnh ta mà thôi. Nhưng Tần Phong có tiếng là thay bạn như thay áo, biết lần này hứng thú giữ được bao lâu.

      Xe chạy khoảng ba mươi phút đến căn cứ của đội Đỏ, nằm gò đất khá cao, được mô phỏng giống công có thể chứa khoảng hai mươi người. Diệp Hạo dẫn bọn họ vào bên trong, người giới thiệu cùng chỉ cho họ vị trí và cách xem bản đồ tác chiến, sa bàn, hướng dẫn dùng các thiết bị như ống nhòm tầm nhiệt, rada tín hiệu, cách sử dụng số đồ quân dụng.

      “Chúng tôi ở xa các bạn, nhưng đương nhiên cũng can thiệp vào trò chơi của các bạn. Vì vậy, khi rơi vào các trường hợp khẩn cấp, vui lòng phát tín hiệu cầu trợ giúp”.

      Rất nhanh, mấy chiếc xe rời , để lại bọn họ với cái công trống hoác. Tư Tuyền vẫy vẫy mọi người lại .

      có ai có kinh nghiệm chơi trò này chưa?”

      Ngoài A Sảng và Lucy, còn có ba người nữa giơ tay. Số người thành thạo quá ít, bên kia với cái đầu của Diệp Chính, bọn họ có kinh nghiệm khó mà thắng được.

      Tần Phong chỉ chiếc cờ đỏ sa bàn

      “Vị trí của chúng ta ở đây. Vị trí của đội xanh ở chỗ nào. Nhưng tôi đoán cũng phải ở vị tri tương đương với chúng ta. Nghĩa là cao ráo, rộng rãi, có nhiều cây vây quanh. Có thể ở trong ba vị trí này”

      cắm hờ những chiếc cờ xanh lên ba gò đất cao mà cho là đúng.

      “Đương nhiên, giám đốc của các bạn cũng biết là tôi suy nghĩ như vậy cho nên người của ấy tìm đến đây sớm thôi”.

      Mọi người trầm ngâm, Lucy gục đầu lên vai Tư Tuyền hưng hức khóc, đại boss quá nham hiểm, hai vạn tiền thưởng còn khó ăn hơn năm ngoái nữa.

      “Chúng ta có hai mươi người. Ba người tổ, tiến hành trinh sát ba gò đất , tất nhiên tấn công. Tổ nào phát ra căn cứ địch báo về trung tâm, và ở lại theo dõi. Cứ hai người theo dõi nhóm thay phiên nhau, tách thành hai nhóm ở hai vị trí khác nhau. có người bổ sung cho nhóm trinh sát”.

      Tần Phong liếc vòng, chỉ chín người, để bọn họ đứng riêng ra chỗ.

      “Mật thư tìm bí mật quân cũng chiếm điểm khá cao. Chúng ta cũng phải chia người tìm luôn, tránh để cho bên kia tìm thấy trước”. Tư Tuyền đọc tờ hướng dẫn, ngẩng đầu lên .

      Tần Phong gật đầu “Em và cậu kia theo ”.

      “Những người còn lại ở đây giữ đồn. Tốt nhất nên chia làm 2 nhóm, nhóm giữ tại đây, nhóm phân tán ra xung quanh”.

      “Chú Trần và Chú Hoàng phải ạ?” Hai người kia gật đầu “Hai chú giữ mặt trận ở đây. Bữa trưa mọi người tự giải quyết. Dù tìm thấy hay tìm thấy, cũng bốn giờ tập hợp tại đây”.

      Tư Tuyền và A Sảng theo Tần Phong ra khỏi căn cứ. Tần Phong giở bản đồ, trải lên chiếc bàn ở phía bên ngoài, hỏi

      “Hai người nghĩ bí mật quân có thể ở đâu?”

      “Bán kinh năm kilomet, bộ quá 30 phút”

      A Sảng chớp chớp mắt, Tư Tuyền buồn cười giải thích “Chúng ta có phương tiện di chuyển, cho nên các vị trí bố trí cách nhau quá xa được. Ba gò đất lúc nãy cũng thế, tôi đoán cũng chỉ băng rừng, lên dốc xuống dốc vài lần là nhìn thấy”.

      A Sảng lật tờ hướng dẫn, “Có hai khí tài quân , chúng ta chọn cái nào tìm?”

      “Cái nào gần , cậu đọc lên xem nào”

      “Ánh sáng xiên thẳng, chạm đáy. Cái gì kì vậy? Có mỗi câu này là sao?”

      “Vi trí tiếp theo”

      “Bình minh đầu tiên”.

      Tư Tuyền nhíu mày, mấy cái trò giải mật mã này lâu lắm rồi chơi.

      “Bình minh đầu tiên, có phải là nơi đầu tiên đón bình minh ?”

      “Có lẽ thế” Tần Phong rờ ngón tay bản đồ, nhìn các biểu tượng. Đây là trong rừng, vậy chỗ đầu tiên đón bình minh phải rất cao. Ngọn cây cao, núi cao hay cái gì có thể cao nhất ở đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :