TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 212: là Chính, là trai của em
Có vẻ di chuyển ngày khá mỏi mệt, nên khi bọn họ xuống mọi người tập trung khá đông đủ. đống lửa trại được đốt lên ở giữa bãi đất, con lợn được quay vòng vòng lửa tỏa mùi thơm phức, đủ làm những người ở đây chảy nước miếng. Ở góc, ba bếp BQQ bắt đầu nướng thịt. Lucy mắt sáng như sao, nước miếng chảy đầy mặt, run run “Tôi quý đại boss của chúng ta chết mất thôi. Thit bò nhập khẩu, thịt cừu, thịt dê, hải sản. nhìn xem có phải tôi ở thiên đường ?”
“Đừng ăn quá no, là lên thiên đường đó”.
Diệp Chính có ở đây, Trần Minh Tuệ và Hector chủ động về phía , vui vẻ “ ngờ chúng tôi lại được chào đón nồng nhiệt như vậy”
“Haha” Tư Tuyền cười khan. vẫn rất tò mò lý do tại sao Trần Minh Tuệ và Hector lại có mặt ở đây. Dù Diệp Chính có trả lương tốt đến mấy chức vụ cũng thể nào bì được so với vị trí của Trần Minh Tuệ ở Tần thị, hơn nữa còn có Tần Hi, phải hai người đó dây dưa với nhau à? Hector cũng vậy.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi muốn rời khỏi Tần thị lâu lắm rồi mà được, lần này cuối cùng cũng hết hợp đồng”
“Tôi đơn thuần muốn về nước nghỉ ngơi thôi”
Ba người cùng lấy đồ ăn rồi chọn vi trí ngồi xuống, Trần Minh Tuệ ăn uống có vẻ tốt lắm. Trong đĩa chỉ có ít salad, mấy thứ rau củ quả và mấy con tôm. Hector ăn rất tốt, liên tục khen ngon. Tư Tuyền cũng cảm thấy như vậy, thức ăn này hoàn toàn đạt chất lượng của nhà hàng bốn sao, có điều cách phục vụ được truyền thống lắm mà thôi.
Hector quên mất điều, đây là Trung Quốc cho nên hầu hết những bữa tiệc như này đều phải uống khá nhiều rượu. Đám A Sảng biết sức uống của Tư Tuyền kém, cho nên cũng chẳng thoát nổi. Thậm chí, Trân Trân cũng ra mời mấy chén.
Tư Tuyền ngồi cười ngặt nghẽo với bọn họ chơi mấy trò xoay đũa, bắn súng, đếm số rồi cũng phải ra ngoài. Hôm nay uống nhiều, đầu óc cứ quay quay khá là khó chịu.
Tư Tuyền ngồi xuống băng ghế gỗ ở phía ngoài, gác chân lên bàn nhìn lên trời. Bầu trời ở đây giống như ở Bắc Kinh, rất cao, rất trong, và nhiều sao. Thời điểm này ở bắt đầu lạnh, có mưa và tuyết cho nên lúc nào bầu trời cũng xám xịt và nặng ngắt như chì.
“Ồ sao nhà họ Tạ lại ngồi đây mình thế này?”
Tư Tuyền mở mắt, Diệp Hạo đặt cốc nước ép hoa quả lên bàn, ngại ngần ngồi xuống bên cạnh, trong tay là lon bia.
“Bọn họ ồn ào!” Diệp Hạo chỉ về phía đám đông ngồi xung quanh đống lửa.
Tư Tuyền gật đầu, ngồi dậy cầm cốc nước nhấp từng chút , uống nhiều rượu khát khô cả cổ, vị quýt ngọt mát thấm đẫm cổ họng khiến tỉnh táo mấy phần.
“Nơi này là của sao?” Kinh doanh tệ, chi phí cho người chơi bời ở đây cũng rẻ.
“Làm chung với bạn bè thôi, à vốn chính là mượn của rể ”.
Diệp Hạo cười cười, năm ngoái bỏ ra vốn chung ít, Diệp Chính mới về nước có tiền nhưng Hầu Thần cũng sẵn sàng cho vay khoản, năm nay cũng trả gần hết.
“Tôi tưởng quân nhân được làm kinh doanh?”
Trong cuộc chiến cách đây nhiều năm, có thể nhà nhà quân nhân, người người quân nhân. Nhưng trong thời đại này, nhưng gia tộc mà vẫn còn trung thành với quân đôi như vậy còn rất ít. Nhà họ Diệp và họ Hạ chính là như vậy. Nhà họ Tạ đến đời Tư Tuyền hầu như chẳng còn ai, chỉ còn mấy cậu bên đằng ngoại nhưng chủ yếu lại ở miền nam.
“Có nhiều cách mà, tiền nhiều ai chẳng thích”.
Diệp Hạo cười, tuy là em nhưng nếu so với Diệp Chính thiệt thòi hơn rất nhiều. Năm đó, Diệp Chính còn , cha ở trong quân đội, mẹ tùy quân nên Diệp Chính ở Bắc Kinh với ông bà nội. được sinh ra ở trạm quân y, cùng cha mẹ lăn lộn ở biên giới mười mấy năm. Đến khi ông Diệp được điều về Bắc Kinh, Diệp Hạo cũng theo về. Lúc đó mới biết rằng, hóa ra ngoài trời xanh mây trắng, ngoài cơm rau thịt khô, ngoài ngôi trường cứ mưa là dột vẫn còn nơi hoa lệ xa xỉ đến thế.
Diệp Hạo mười hai tuổi, khi về Bắc Kinh vẫn còn mặc bộ quần áo vải bông cũ kĩ, đôi giày mòn đế, lần đầu tiên biết đến vị trà sữa trân châu, biết thứ kem ngon lành khác hẳn loại kem cứng như đá, lần đầu tiên biết đến máy chơi ps, biết giày trượt patin, biết ngoài thế giới cũng có thế giới ảo. Lần đầu tiên nhìn thấy mà da có thể trắng mịn đến vậy, hóa ra câu mô tả trắng như trắng gà bóc cũng hề ngoa.
Diệp Chính năm ấy mười lăm tuổi, học năm thứ nhất của trường trung học tốt nhất Bắc Kinh, học rất tốt, rất thông minh, có thể chơi guitar và sáo trúc. Có nhóm bạn thân là thân, thân đến mức còn hơn cả em ruột thịt. Có bạn đẹp dịu dàng như hoa hướng dương, cha là thị trưởng thành phố. Trong nhà họ Diệp, dù là bối phận cháu còn nhưng Diệp Chính được đánh giá rất cao, có thể ngồi tiếp chuyện ông nội và bác các các chú mà hoàn toàn ung dung tự tại.
Vĩnh viễn, bao giờ quên hình ảnh Diệp Chính khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Diệp Chính vội vàng học về, phanh chiếc xe đạp địa hình ở ngoài cổng, bước vào rất nhanh. Bà nội thấy trở về liền ngay lập tức lấy khăn cho lau mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh, dưới chân là đôi giày trắng sạch . Diệp Chính nở nụ cười với , vui vẻ hỏi “A Hạo phải ? là Chính, là trai của em”.