TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 217: Chỉ cần có tâm ý của em
Mười giờ hai người mới rời khỏi khách sạn. Địa điểm này Tư Tuyền hỏi của Trịnh Thiếu Thành, đây là khu vườn nghỉ hè rất tuyệt nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, ô tô khoảng ba tiếng. Peter sau khi đưa họ tới đó quay về.
cũng học hỏi Peter đặt hẳn sân viện có ba phòng ngủ. Sân viện này khi xem mạng view rất tốt, có phòng hướng ra hồ sen, đặc biệt đẹp. Là phòng dịch vụ tốt nhất ở khu vườn này.
Nơi đây được xây dựng mô phỏng các trang viên nghỉ mát của vua chúa quan lại thời xưa, với những hành lang dài được làm bằng gỗ, những sân viện độc lập khoảng ba đến bốn phòng ngủ, khu vườn mùa hè xanh mát, hồ sen, rừng trúc, rừng mai, suối khoáng nóng, hồ nước chèo thuyền.
Tất cả chỉ có mười hai sân viện như vậy, mỗi sân viện ở tối đa quá mười người. Khách nghỉ được cung cấp trải nghiệm cảm giác của vua chúa quan lại xa xưa với đình đài lầu các. Nhân viên phục vụ đều bới tóc cao, mặc những bộ sườn xám kiểu cách. Giá mỗi đêm lên đến hơn trăm vạn, bay luôn tháng lương của .
Thực ra mà , Tư Tuyền vẫn có nhiều khái niệm về tiền bạc tuy rằng vẫn nhận thức được rằng mức sống của luôn rất cao, cao hơn nhiều so với những người khác. Hàng tháng, vẫn có lương từ AOA.PM nhưng Fredrick và ông Andrew vẫn đều đặn gửi cho tiền tiêu vặt, số tiền này còn cao gấp mấy lần lương. Ngoài ra, số tài sản Fredrick cho năm đó vẫn thường xuyên phát sinh lợi nhuận, con số hề tí nào. Tính ra, Tư Tuyền cũng là tiểu phú bà nho , thuận lợi bất kì đứa trẻ nào khác bằng tuổi bây giờ.
Những chuyến du lịch từng trải qua, hầu hết đều sử dụng chất lượng dịch vụ tốt nhất, tất nhiên vẫn là do Fredrick trả tiền, thậm chí ngoài vác người theo còn chẳng mó tay vào việc gì. Bởi vậy, lần này muốn làm ngược lại, muốn cho Fredrick kỳ nghỉ đáng nhớ.
cũng rất phối hợp, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của . Tâm trạng hôm nay cũng đặc biệt tốt, khóe miệng lúc nào cũng nhếch nhếch như cười. Bởi vậy, khi Tư Tuyền hào hứng đưa ra hồ sen, và tận mắt chứng kiến cả hồ chỉ còn mặt nước trong xanh đến tận đáy, lá cũng chẳng còn lấy cái. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của , thực phá lên cười.
Người phục vụ bối rối giải thích, bây giờ là giữa tháng mười , từ đầu tháng sen tàn gần hết, cho nên bọn họ dọn dẹp sạch chờ đến mùa hạ sang năm. Sân viện nơi Tư Tuyền được gọi Nhược Thủy, nơi đây đúng nếu đến vào mùa hè vô cùng đẹp, nhưng lúc này quả có hơi đìu hiu.
Người phục vụ nhàng hỏi có cần đổi phòng , dù sao thời điểm này trang viên của họ cũng khá vắng khách. Có thể đổi sang Trúc viên, bên cạnh Trúc viên là rừng trúc mùa cũng cực kì đẹp.
Tư Tuyền buồn rầu lắc đầu, hờn dỗi quay về phòng. Fredrick vẫn chưa thôi cười, nhưng cũng lấy dáng vẻ nghiêm túc quay về dỗ dành . Bản thân cũng là người thích hưởng thụ, tuy rằng nơi này hợp ý lắm, nhưng có tâm ý của Maya, cảm thấy đặc biệt vui vẻ rồi.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải là điều kinh khủng nhất.
Buổi tối, khi phục vụ phòng dọn lên hai mươi tám món chiếc bàn tròn mới là kinh dị. Những món ăn rất đẹp, màu sắc rực rỡ, chỉ có điều hầu như món nào cũng cay đến phát khóc. Tư Tuyền rưng rưng nhìn Fredrick, xin lỗi, Fredrick ăn cay, cũng chỉ khó nhọc gắp vài miếng rồi cũng buông đũa. Tuy nhiên, cũng giận.
gọi phục vụ, hỏi bọn họ có thể đổi món được ? Cuối cùng quản lý trang viên phải mang menu lên. Mỗi bàn tiệc hai mươi tám món này phải nấu mất nguyên cả ngày, thậm chí có những món được nấu từ hai ngày trước. đổi là có thể đổi được.
Tư Tuyền tiếng Trung phải là xuất sắc, cũng chưa từng lên thực đơn bao giờ, menu của trang viên giới thiệu rất ẩm thực Giang Nam, Tứ Xuyên, Sơn Đông hay Quảng Châu nhưng Tư Tuyền đọc hiểu. chọn món dựa vào màu sắc và hình dáng, cứ món nào rực rỡ là chọn. Cho nên vô hình chung, có rất nhiều món Tứ Xuyên được chọn, và tất nhiên là rất cay.
Fredrick trao đổi với quản lý chút, bọn họ dọn xuống các món cay, chỉ lại ba món nhạt, lát sau mang lên nồi lẩu hoa cúc, cùng số thứ đồ nhúng. Đích thân quản lý giúp họ nhúng đồ. Quả ông chưa từng phục vụ hai vị khách nào buồn cười đến vậy. Người đàn ông là người nước ngoài , nhưng ràng là người Trung Quốc, nhưng lại đến đây ngắm hoa sen vào mùa này và ăn được cay nhưng lại gọi bàn thức ăn tràn đầy màu sắc.
Fredrick vui vẻ bỏ qua vẻ mặt âu sầu của Tư Tuyền, chăm sóc cho rất tốt. Thậm chí còn tự học cách nhúng đồ ăn cho . Hai người ăn tối đến chín giờ, uống hết hai bình rượu hoa quế mới chịu dừng lại.