[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 206:
      Hai người đó diễn kịch gì vậy?

      Ngày hôm nay, đến lượt Diệp Chính lên sàn. bảo vệ hạng mục Đảo du lịch. Lần này bàn phản biện có cả Brandon Flynn, ràng là độ khó tăng thêm bậc.

      Đáng ra Tư Tuyền xong việc, cần phải tham gia nhưng Lucy và A Sảng gần chưa bao giờ được xem những màn đầu thầu kinh điển như thế này, ra sức năn nỉ đưa họ vào xem chút mở mang tầm mẳt. Tư Tuyền chịu nổi giày vò đành đồng ý, đưa họ vào theo lối cửa sau, ngồi ở dãy bàn phía sau bàn đầu tư.

      Lucy si mê nhìn Diệp Chính mỗi cái nhấc tay đều ung dung phóng khoáng, tự tin trình bày thiết kế của mình khỏi cảm thấy tự hào. Sếp của bọn họ đó, năm đó theo là đúng đắn.

      Phong độ Diệp Chính hôm nay rất tốt, tốt hơn nhiều so với hôm qua. Hạng mục này bọn họ cũng có nhiều lợi thế, tuy nhiên vì là con tốt thí mạng đầu tiên cho nên kết quả thế nào cũng thể nắm chắc.

      Ngày hôm qua, nhóm phản biện thi triển tài nghệ được nhiều nên hôm nay gần như bung ra trăm phần trăm sức mạnh. Hàng loạt những câu hỏi chất vấn với mức độ khó A+ được tung ra. Dù sao có thể ngồi đây cũng đều là những người có trình độ đầu ngành, thể thể mình được.

      Diệp Chính bình tĩnh trả lời từng câu hỏi, bản thân cũng tự tin nhưng được cái phong thái của lại khá tốt.

      Mười hai giờ ba mươi phút, chương trình mới kết thúc.

      Hai giờ chiều, nhóm đấu thầu của Duẫn Tử Hàm bắt đầu.

      Nhưng Tư Tuyền tham gia, gia Lucy và A Sảng cho Peter, bảo sắp xếp chỗ cho bọn họ. Bản thân đến nhà Hầu Thần.

      Mẹ và Tư Khiêm vẫn còn ở Quảng Châu, bà rất lo lắng cho Tư Toàn, muốn mình cho nên phải hết nước hết cái, Tư Toàn mới chịu về nhà Hầu Thần ở.

      Hầu Thần có nhà, cả căn biệt thự lớn chỉ có bà Hầu và Tư Toàn cùng với mấy người giúp việc. Tư Toàn vừa mới ngủ trưa dậy, ngồi đan đôi hài len màu nâu nhạt, bên còn có trang trí hình đầu chuột nhìn rất dễ thương. Bà Hầu đeo kính ngồi bên cạnh, say mê khâu chiếc yếm dãi cho trẻ sơ sinh.

      Nhìn thấy Tư Tuyền, bà rất vui, vội vàng bỏ đồ nghề may vá xuống gọi người làm mang nước hoa quả cho .

      Tư Toàn nhìn thấy nhưng thèm ngẩng đầu lên, Tư Tuyền biết chị lại giận rồi. Chị ấy muốn khi về Bắc Kinh phải lập tức tới đây, mang ảnh và video của Bảo Bảo đến cho chị ấy xem. Nhưng vừa bận chuyện công việc, vừa bị Fredrick quấn lấy, làm gì có thời gian.

      Bà Hầu thấy thái độ của con dâu như vậy cũng bó tay. Có thai Tư Toàn tính tình thay đổi trăm tám mươi độ, trước kia hiểu chuyện ngoan ngoãn như nào biết chứ bây giờ làm việc vô cùng tùy hứng, hay giận dỗi, hay cáu hờn. Nhiều lần bà và ông Hầu cũng tức muốn bốc khói lên đầu nhưng nghĩ đến cháu nội cũng đành nhịn xuống. Chỉ có Hầu Thần lúc nào cũng hiền như ông phật, để vợ nhảy cả lên đầu.

      “Sao chị nghỉ ngơi , làm mấy cái này làm gì. Em mua cho cháu nhiều đồ lắm”

      “Chị thích chị làm thôi”

      Tư Toàn vẫn chịu cho sắc mặt tốt. Phải lúc rất lâu, cùng bà Hầu dỗ dành, Tư Toàn mới chịu vui vẻ lên chút.

      Bà Hầu nhìn Bảo Bảo trong video hâm mộ thôi, thằng bé tuy trước kia chỉ ở với mẹ, chắc là cũng được chăm sóc tử tế nhưng nhìn rất sáng láng thông minh, khuôn mặt giống bố nó ngày y như đúc. Nhà họ Tạ cũng quá có phúc , tự nhiên có đứa cháu đáng như vậy rơi xuống.

      Bà nhìn bụng Tư Toàn, gần năm tháng mà to như bảy tháng. Song thai phát triển rất tốt nhưng Tư Toàn người khá yếu cho nên ai cũng lo cho . Được cái con bé ăn uống rất được, nghén, bữa có thể ăn gấp đôi người bình thường như bà.

      Ngày hôm nay, đến lượt Diệp Chính lên sàn. bảo vệ hạng mục Đảo du lịch. Lần này bàn phản biện có cả Brandon Flynn, ràng là độ khó tăng thêm bậc.

      Đáng ra Tư Tuyền xong việc, cần phải tham gia nhưng Lucy và A Sảng gần chưa bao giờ được xem những màn đầu thầu kinh điển như thế này, ra sức năn nỉ đưa họ vào xem chút mở mang tầm mẳt. Tư Tuyền chịu nổi giày vò đành đồng ý, đưa họ vào theo lối cửa sau, ngồi ở dãy bàn phía sau bàn đầu tư.

      Lucy si mê nhìn Diệp Chính mỗi cái nhấc tay đều ung dung phóng khoáng, tự tin trình bày thiết kế của mình khỏi cảm thấy tự hào. Sếp của bọn họ đó, năm đó theo là đúng đắn.

      Phong độ Diệp Chính hôm nay rất tốt, tốt hơn nhiều so với hôm qua. Hạng mục này bọn họ cũng có nhiều lợi thế, tuy nhiên vì là con tốt thí mạng đầu tiên cho nên kết quả thế nào cũng thể nắm chắc.

      Ngày hôm qua, nhóm phản biện thi triển tài nghệ được nhiều nên hôm nay gần như bung ra trăm phần trăm sức mạnh. Hàng loạt những câu hỏi chất vấn với mức độ khó A+ được tung ra. Dù sao có thể ngồi đây cũng đều là những người có trình độ đầu ngành, thể thể mình được.

      Diệp Chính bình tĩnh trả lời từng câu hỏi, bản thân cũng tự tin nhưng được cái phong thái của lại khá tốt.

      Mười hai giờ ba mươi phút, chương trình mới kết thúc.

      Hai giờ chiều, nhóm đấu thầu của Duẫn Tử Hàm bắt đầu.

      Nhưng Tư Tuyền tham gia, gia Lucy và A Sảng cho Peter, bảo sắp xếp chỗ cho bọn họ. Bản thân đến nhà Hầu Thần.

      Mẹ và Tư Khiêm vẫn còn ở Quảng Châu, bà rất lo lắng cho Tư Toàn, muốn mình cho nên phải hết nước hết cái, Tư Toàn mới chịu về nhà Hầu Thần ở.

      Hầu Thần có nhà, cả căn biệt thự lớn chỉ có bà Hầu và Tư Toàn cùng với mấy người giúp việc. Tư Toàn vừa mới ngủ trưa dậy, ngồi đan đôi hài len màu nâu nhạt, bên còn có trang trí hình đầu chuột nhìn rất dễ thương. Bà Hầu đeo kính ngồi bên cạnh, say mê khâu chiếc yếm dãi cho trẻ sơ sinh.

      Nhìn thấy Tư Tuyền, bà rất vui, vội vàng bỏ đồ nghề may vá xuống gọi người làm mang nước hoa quả cho .

      Tư Toàn nhìn thấy nhưng thèm ngẩng đầu lên, Tư Tuyền biết chị lại giận rồi. Chị ấy muốn khi về Bắc Kinh phải lập tức tới đây, mang ảnh và video của Bảo Bảo đến cho chị ấy xem. Nhưng vừa bận chuyện công việc, vừa bị Fredrick quấn lấy, làm gì có thời gian.

      Bà Hầu thấy thái độ của con dâu như vậy cũng bó tay. Có thai Tư Toàn tính tình thay đổi trăm tám mươi độ, trước kia hiểu chuyện ngoan ngoãn như nào biết chứ bây giờ làm việc vô cùng tùy hứng, hay giận dỗi, hay cáu hờn. Nhiều lần bà và ông Hầu cũng tức muốn bốc khói lên đầu nhưng nghĩ đến cháu nội cũng đành nhịn xuống. Chỉ có Hầu Thần lúc nào cũng hiền như ông phật, để vợ nhảy cả lên đầu.

      “Sao chị nghỉ ngơi , làm mấy cái này làm gì. Em mua cho cháu nhiều đồ lắm”

      “Chị thích chị làm thôi”

      Tư Toàn vẫn chịu cho sắc mặt tốt. Phải lúc rất lâu, cùng bà Hầu dỗ dành, Tư Toàn mới chịu vui vẻ lên chút.

      Bà Hầu nhìn Bảo Bảo trong video hâm mộ thôi, thằng bé tuy trước kia chỉ ở với mẹ, chắc là cũng được chăm sóc tử tế nhưng nhìn rất sáng láng thông minh, khuôn mặt giống bố nó ngày y như đúc. Nhà họ Tạ cũng quá có phúc , tự nhiên có đứa cháu đáng như vậy rơi xuống.

      Bà nhìn bụng Tư Toàn, gần năm tháng mà to như bảy tháng. Song thai phát triển rất tốt nhưng Tư Toàn người khá yếu cho nên ai cũng lo cho . Được cái con bé ăn uống rất được, nghén, bữa có thể ăn gấp đôi người bình thường như bà.

      Trừ Trịnh Ý Duy cũng chỉ có Tư Tuyền đến đây thăm nên Tư Toàn kiên quyết chịu thả cho em mình về. Tư Tuyền đành lòng nhìn chị mắt rơm rớm nhìn mình nên gọi cho Fredrick đêm nay về. Bà Hầu hiếm khi Tư Tuyền ở lại làm khách, bằng gọi thêm Trịnh Ý Duy đến cho vui. Bà Hầu Thần về sớm mộ chút.

      Thế nhưng bữa cơm thân mật lại biến thành bữa tiệc ồn ào. Hầu Thần ở trở về còn gọi thêm cả Mạch Tuệ, Diệp Chính, Trịnh Thiếu Thành. Tư Tuyền cũng mấy tuần chưa gặp bọn họ nên rất vui.

      ngồi cạnh Mạch Tuệ, đau mắt nhìn đôi oan gia Trịnh Ý Duy - Trịnh Thiếu Thânh. Hình như gió đổi chiều lúc nào biết. Trịnh Ý Duy vẫn lạnh lùng sắc bén như cũ, câu đâm dao còn tên hoa tâm củ cải Trịnh Thiếu Thành lần này lại hề bật lại câu. Thậm chí còn tức đến tím mặt vẫn còn cười hề hề.

      “Hai người đó diễn kịch gì vậy?”
      Tĩnh Đông1900 thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 207:
      Những chàng trai năm ấy

      Tư Tuyền quay sang Mạch Tuệ hỏi . Mạch Tuệ lắc đầu, dạo này quá bận rộn chuyện của Nana rồi chuyện của công ty nên hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai người này ở cạnh nhau từ sau lễ cưới của Hầu Thần và Tư Toàn.

      Hầu Thần nhấc chén rượu, thần bí

      “A Thành theo đuổi Ý Duy đấy”

      Tư Tuyền che miệng, tin này nóng hổi sốt dẻo, nhưng ngạc nhiên, kì thực hai người này cũng rất đẹp đôi mà. Có điều nhìn Trịnh Thiếu Thành ngây ngô thế này vẫn quen.

      Tư Toàn còn rối rắm hơn , chơi với nhau từ nên rất hiểu con người Trịnh Thiếu Thành. Tuy mồm mép tính tình cợt nhả như vậy thôi, nhưng Thiếu Thành sống rất tốt, rộng rãi phóng khoáng. Năm đó, Diệp Chính , Mạch Tuệ và Trịnh Ý Duy đều ở Thụy Sĩ, Hạ Hầu Uyên vào quân đội, chia tay với Hầu Thần, hai người gần như nhìn mặt nhau. Chỉ có Trịnh Thiếu Thành thường xuyên tới trường học, đưa ăn, thậm chí khi thực tập cũng đường xá xa xôi đến thăm , đến mức Giang Nhất Dân cù lần như vậy cũng phải ghen lồng lộn lên. Lúc ấy chỉ là thiếu nữ mới lớn, cũng dưới ba lần tự hỏi hay là Trịnh Thiếu Thành thích mình, thế nhưng rồi sau này cũng nhận ra. Thiếu Thành đối xử với khác nào với em .

      Mà thực ra phải chỉ có Thiếu Thành, lớn lên trong đại viện cùng với Mạch Tuệ, Hạ Hầu Uyên, Diệp Chính. Mỗi người bọn họ đều rất quan tâm đến , kém gì Tư Khiêm cả.

      Bởi vậy biết, nào gả cho mỗi người bọn họ đều có số phận may mắn thôi. Nhưng khi áp dụng điều này người Trịnh Ý Duy có niềm tin chút nào.

      Trịnh Ý Duy ấy à…

      Mối quan hệ với Trịnh Thiếu Thành ấy à?

      Haiz…

      Khi vào sơ trung, cùng với Trịnh Ý Duy và Chương Đồng Đồng mới bắt đầu chơi thân với nhau. Nếu Chương Đồng Đồng đích thực là bông hoa hồng trắng mềm mại, dịu dàng Trịnh Ý Duy phải là bông hồng đỏ kiều diễm nhất, rực rỡ nhất, kiêu sa nhất. Mắt phượng, môi đỏ quyến rũ, da trắng lạnh lùng. Càng lớn càng đẹp. chỉ nam sinh trương trung học thực nghiệm, mà rất nhiều trường khác cũng phải quỳ gối dưới chân nàng.

      Thời đó, phải như bây giờ, nam sinh cứ phải đẹp trai, da trắng bóc mới là đẹp. Nam thần trường trung học phải ngầu tí, lạnh lùng tí, đánh nhau giỏi tí, là đại ca trong trường càng tốt. Năm người bọn họ năm đó, chính là vương là tướng, là nam thần soái ca trong mộng của đám con trường trung học.

      Diệp Chính có kiểu đẹp trí thức, lạnh lùng, cặp kính mỏng thờ ơ sống mũi, là đại ca của cả nhóm. Hạ Hầu Uyên và Trịnh Thiếu Thành khác gì hai con tinh tinh, loi choi gây khắp nơi, ngứa mắt là đánh người. Thế nhưng hai người lại rất được con thích, bạn lâu được tháng, nhanh vài ngày. Chính hai người bọn họ đầu têu dẫn dắt em vào con đường chơi bời sa ngã đầu tiên, đua xe, đánh nhau, bar… gì cũng có phần của họ.

      Mạch Tuệ học cùng lớp với , như cậu bạn hàng xóm hiền lành dễ mến, lúc nào cũng léo đẽo theo đuôi hai tên gây kia để rồi có tai họa cả ba cùng chịu.

      Hầu Thần và lúc đó bắt đầu có tình cảm với nhau, luôn cực kì chu đáo, cẩn thận, những chăm sóc cho mà còn chăm sóc cho cả đám nhốn nháo kia. Thông thường, Diệp Chính thường ở trường rất ít khi ra ngoài, Hầu Thần thường xuyên dính lấy , chỉ chịu rời ra nếu ba tên kia gây chuyện ở đâu đó, cần giúp đỡ.

      Có lần, Tư Toàn quá tò mò, nhất quyết đòi theo. Hầu Thần cản mãi được đành đưa và Trịnh Ý Duy cùng . Đám con trai trường đụng độ với trường dạy nghề ở cách đó xa, bọn họ đánh nhau cũng chẳng có bài bản chỉ mạnh ai lấy được. Cho nên rất nhanh bị gục dưới mấy người bọn Diệp Chính, thường xuyên bị mấy chú mấy bác trong đại viện rèn rũa.

      Phát ra có con , bọn kia lập tức quay sang tấn công các . Trịnh Ý Duy cũng phải dạng vừa, cũng nhặt cây gậy gỗ lên đánh người như đúng rồi. Nhưng là con sao địch được với con , ngay khi lúc sắp bị đòn vào mặt, Trịnh Thiếu Thành lao ra đỡ cho .

      Đáng lẽ phải biết, hai người bọn có vấn đề ngay từ lúc đó. Trịnh Ý Duy và Trịnh Thiếu Thành hai người này chỉ được cái to mồm cãi nhau nhưng thực ra lại rất quan tâm đên nhau.

      Diệp Chính và Chương Đồng Đồng là cặp đôi mọt sách, Hầu Thần với nhau, thế nhưng những ngày lễ như thất tịch hay valentine hay noel Trịnh Ý Duy cũng chưa bao giờ thiếu quà.

      Trịnh Thiếu Thành ngoài miệng bỉ bôi khinh bỉ, tay vẫn đưa đồ. Trịnh Ý Duy chê bai, sỉ nhục thế nhưng vẫn nhận quà ngần ngại.

      Hai cái con người ngày, tứ lúc ấy đến bây giờ cũng gần hai mươi năm rồi có chứ có ít ỏi gì đâu.
      Tĩnh Đông1900 thích bài này.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 208:
      Đồ mặt dày vô sỉ
      Trịnh Ý Duy ngồi ghế, hối hận vì hôm nay đến đây. Lúc Tư Toàn gọi cho , chỉ có có Tư Tuyền đến. Chuyện của Bảo Bảo cũng biết chút nên khi nghe Tư Tuyền từ Quảng Châu trở lại, cũng muốn gặp mặt hỏi thăm chút.

      ngờ lại đụng cái tên mặt dày vô sỉ ấy ở đây.

      Trịnh Ý Duy chịu đựng đến chín giờ dưới ánh mắt tò mò đến thể tò mò hơn nữa của đám bạn mới có thể rời . dừng xe ở đầu đường, kéo cửa kính xuống, châm hơi thuốc, thở dài nhả khói.

      Trong bóng tối, đốm lửa phản chiếu trong gương, đôi môi đỏ rực như máu khẽ mấp máy. Trịnh Ý Duy thất thần nhìn bóng mình lờ mờ, năm nay hai mươi tám tuổi rồi.

      Mẹ cũng như muôn vàn bà mẹ khác, cũng muốn lấy chồng, sinh con. Từ ngày Tư Toàn kết hôn, mỗi lần trở về nhà là khác gì cơn ác mộng. Trịnh Ý Duy lại thở dài.

      Trịnh Thiếu Thành, cái tên chết tiệt này, lúc thích lại ghét , giờ lúc thích bản thân lại chẳng còn nhiều niềm tin cho cái sáng nắng chiều mưa, trưa hè nổi bão của nữa. Chẳng hiểu sao, ở bên cạnh Tạ Tư Toàn và Chương Đồng Đồng vật vã vì tình , Trịnh Ý Duy lại thấy rất bình thường. quan niệm hôn nhân rất đơn giản, hợp là được, sống tốt với nhau là được. Bởi vậy mới đánh giá cao Trần Bạch Dụ, họ của Tư Toàn.

      , Trần Bạch Dụ là bác sĩ, vừa đúng đối tượng mà mẹ thích.

      Hai, gia cảnh ràng, phức tạp, mẹ chồng cũng khó tính.

      Ba, nghề nghiệp đôi bên đều bận rộn chẳng có thời gian mà để ý soi mói nhau.

      Bốn, Trần Bạch Dụ khiêu khích giới hạn cuồng tín của . Chưa có người đàn ông nào đứng trước mặt sôi máu, trừ ta.

      Năm, Trần Bạch Dụ là em họ với Tư Toàn, làm chị em dâu với Tư Toàn chẳng phải tốt ư?

      Trịnh Ý Duy hút hết ba điếu thuốc mới thấy xe của Trịnh Thiếu Thành rời khỏi nhà Hầu Thần. ngậm điếu thuốc, nhấn ga, đảo bánh lái cái, xe chặn ngang đường. Trịnh Thiếu Thành theo bản năng phanh xe đến kítttttttttttttttttt mặt đường, chửi thề tiếng.

      nhìn Trịnh Ý Duy ngồi trong xe, ngạo nghễ hút thuốc, đôi môi đỏ phập phồng như mời gọi, máu trong người sôi lên. Trịnh Ý Duy thả điếu thuốc hút dở xuống đất, xoay tay lái, chiếc xe màu đỏ rực rít lên tiếng, nhanh chóng biến mất.

      Trịnh Thiếu Thành vội vàng nhấn ga đuổi theo.

      Hai chiếc xe đỏ đen phóng nhanh đường, nơi đây là khu dân cư cấp cao nên đường có nhiều xe qua lại. Trịnh Ý Duy cua vòng ôm theo con đường ven hồ, khi Thiếu Thành đuổi đến nơi, rời khỏi xe, đứng tựa vào cửa xe hút thuốc.

      Trịnh Ý Duy mặc chiếc váy body màu đen, đôi giày mười ba phân, cho nên chỉ thờ ờ đứng vậy thôi cũng như tinh câu hồn người, dưới đầy đủ, có lồi có lõm.

      Trịnh Thiếu Thành tức giận xuống xe, sập cửa đến rầm cái. Trời tháng mười hai mươi độ biết lạnh là gì à?

      Trịnh Ý Duy thấy Thiếu Thành hùng hổ bước về phía mình cũng phản ứng gì nhiều, hít hơi thuốc phả vào mặt , lạnh lùng .

      “Đứng đó được rồi, đừng lại gần đây”

      Trịnh Thiếu Thành dừng lại, giật điếu thuốc tay ném xuống đất, di chân lên như có thâm thù đại hận lắm.

      biết lạnh là gì à?”

      Miệng Trịnh Ý Duy hơi hé ra, cái tên tâm thần này.

      Trịnh Thiếu Thành nhìn bờ môi đỏ sẫm đó nhịn được nữa, đưa hai tay túm lấy gáy và eo , ấn môi mình xuống. Ý Duy phản ứng kịp nên bị giữ trong vòm ngực rắn chắc, lưỡi Thiếu Thành luồn vào miệng , liên tục khuấy đảo, bòn rút hơi thở, càn quét tất cả như đánh dấu lãnh thổ, công thành đoạt đất đến tận khi hoa mắt chóng mặt, còn sức chống cự mới chịu dừng lại.

      Môi vờn môi , cả người tràn ngập cảm giác khoan khoái, dễ chịu. Hơi thở của , mùi hương nữ tính của cứ tràn vào mũi. Đúng là cảm giác này, hương vị này, ăn lần thành nghiện, Trịnh Thiếu Thành siết chặt bàn tay, đem Ý Duy ép vào ngực mình, hận chỉ muốn lập tức đem nhập vào cơ thể.

      “Buông ra…” Giọng Ý Duy khàn khàn

      Trịnh Thiếu Thành buông tay, thậm chí còn siết chặt hơn. Kể cả cứ ôm ấy như thế này cả đời cũng được.

      Nhưng Ý Duy phải dạng vừa, giơ chân dẫm lên chân Trịnh Thiếu Thành. nghiến răng trèo trẹo buông ra. Chân giày cao gót, nhàng tí nào.

      “Em thể nào nữ tính được chút à?”

      “Đồ thần kinh!”

      Trịnh Thiếu Thành nhìn , phì cười. Nụ hôn vừa rồi mãnh liệt quá làm son môi của Ý Duy nhòe nhoẹt, cánh môi vừa đỏ vừa sưng, như cánh hoa kiều diễm, nhìn chỉ muốn cắn tiếp.

      Ý Duy thấy ánh mắt lạ lạ của Trịnh Thiếu Thành vội nhìn vào gương, chửi thề tiếng quay người luồn tay qua cửa sổ xe lấy túi xách tìm khăn giấy. thể để bộ dạng xấu xí này được.
      Tĩnh Đông1900 thích bài này.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 209:
      Cuối cùng cũng được thỏa mãn

      “Buông ra…” Giọng Ý Duy khàn khàn

      Trịnh Thiếu Thành buông tay, thậm chí còn siết chặt hơn. Kể cả cứ ôm ấy như thế này cả đời cũng được.

      Nhưng Ý Duy phải dạng vừa, giơ chân dẫm lên chân Trịnh Thiếu Thành. nghiến răng trèo trẹo buông ra. Chân giày cao gót, nhàng tí nào.

      “Em thể nào nữ tính được chút à?”

      “Đồ thần kinh!”

      Trịnh Thiếu Thành nhìn , phì cười. Nụ hôn vừa rồi mãnh liệt quá làm son môi của Ý Duy nhòe nhoẹt, cánh môi vừa đỏ vừa sưng, như cánh hoa kiều diễm, nhìn chỉ muốn cắn tiếp.

      Ý Duy thấy ánh mắt lạ lạ của Trịnh Thiếu Thành vội nhìn vào gương, chửi thề tiếng quay người luồn tay qua cửa sổ xe lấy túi xách tìm khăn giấy. thể để bộ dạng xấu xí này được.

      Động tác vô ý này làm Trịnh Thiếu Thành sôi cả máu lên, thành Ý Duy bám thành xe, đầu và tay còn lại chui qua cửa kính, cái mông tròn trịa vểnh lên đầy khiêu khích, váy vừa ngắn vừa bó sát thế này. định mặc ra ngoài cho ai xem?

      Ý Duy giật nảy mình, Trịnh Thiếu Thành áp sát ngay sau lưng , bộ phận cứng rắn của ta biết sưng lên từ bao giờ, ép thằng vào chỗ nhạy cảm. Tự rủa mình sơ xuất để người ta lợi dụng, quyết định bỏ cuộc. Xấu chút cũng sao, chết ngay được.

      “Bỏ tôi ra”

      Hơi thở Trịnh Thiếu Thành đầy mùi rượu, bao quanh , bàn tay to lớn nóng rực mò mẫm vuốt ve cơ thể, chạm vào trước ngực, nắn bóp chút, ngón tay nhanh nhẹn chui qua cổ váy, miết xuống dưới. Vòng Trịnh Ý Duy khá lớn nên thường chỉ mặc bra push up lên chút, chính vì vậy càng dễ cho Trịnh Thiếu Thành. Ý Duy run lên vì giận dữ, tên khốn nạn này.

      Trịnh Thiếu Thành lôi ra khỏi xe, ép cả người lên cánh cửa, môi lưỡi nóng rực của si mê dán lên chiếc gáy cao trắng ngần, tay xoa ngực, tay còn lại với xuống đùi. khoảng lưng trần lộ ra ngoài dán sát vào lồng ngực nóng hổi phía sau. Ý Duy cảm thấy tên này sắp điên rồi mà Trịnh Thiếu Thành cũng cảm thấy thế. thấy mình như con ma cà rồng thèm khát hương vị máu thịt đến phát điên, hôm nay có uống rượu, say, nhưng cảm thấy kích động đến mức nếu có được , chết mất.

      “Đừng làm thế… ở bên ngoài”

      Trịnh Ý Duy thở hổn hển, vì mặc váy ôm sát nên chỉ mặc chiếc quần chữ T ở trong, tay Trịnh Thiếu Thành rất nhanh tiến vào chỗ đó, kiêng nể gì mà xâm phạm . Ý Duy muốn động chân tay, nhưng Thiếu Thành rất khỏe, lại có bài học trước đó, nên gần như tay chân bị đè ép khóa kín, thể động đậy được.

      Thiếu Thành buông tay lần tìm cửa xe, đẩy Ý Duy vào trong, được, thể nhịn được nữa. Làm trước rồi sau.

      gian trong xe vô cùng chật hẹp, Ý Duy muốn bò sang bên kia mở cửa xe nhưng bị Trịnh Thiếu Thành tóm lại, biết từ bao giờ ta tìm được nút gạ ghế xuống, Ý Duy bị ngửa cả người ra sau. nhìn ánh mắt điên cuồng của Trịnh Thiếu Thành, cảm giác hôm nay mình chết chắc rồi.

      để cho Ý Duy kịp kêu tiếng nào, môi lưỡi Trịnh Thiếu Thành ập xuống, nuốt trọn vẹn hơi thở thơm tho của , tay nhanh chóng kéo váy xuống, hai chân chen vào giữa, buộc Ý Duy ngoãn ngoãn nằm dưới thân .

      Cho đến lúc Ý Duy được thả ra, váy tụt đến eo, áo ngực cũng bị cởi, quần chữ T cởi được bị Thiếu Thành xé rách mà kịp tháo thắt lưng, chỗ đó vừa cứng vừa sưng hùng hổ dọa sợ chết khiếp.

      “Đừng… Trịnh Thiếu Thành… bình tĩnh lại… xin đừng…”

      Trịnh Thiếu Thành kéo tay Ý Duy đặt lên chỗ đó của mình, bao nó lại. xúc cảm mềm mại khiến hít sâu hơi đầy thèm khát.

      cầm tay còn lại của Ý Duy hôn lên lòng bàn tay , thầm “Cho , nhịn nổi nữa rồi. Ý Duy, em…”

      … đừng làm thế… chúng ta thể…”

      “Tại sao lại thể? em cũng muốn cơ mà?”

      Trịnh Thiếu Thành kéo tay Ý Duy xuống dưới, hạ thân ướt đẫm. Ý Duy thể tự chửi bới mình, đói khát đàn ông đến thế à mà mới chỉ đụng chạm vài cái nảy sinh ham muốn. Cơ mà dù có thế cũng là phản ứng bình thường của cơ thể, là con người phải biết kiềm chế, kiềm chế, hiểu chưa hả đồ cầm thú đội lốt người kia?

      “Sweet”

      Trịnh Thiếu Thành đưa ngón tay vào miệng mình, khẽ mút, mờ ám kêu lên. Đôi mắt cháy rừng rực, phản chiếu cơ thể trắng ngần. đột ngột ập xuống, nâng hông lên, trực tiếp xuyên vào, phân thân được tiểu huyệt mềm mại bao bọc. Trịnh Thiếu Thành thở dài đầy cảm khái, sau bao nhiêu ngày mong nhớ, cuối cùng cũng được thỏa mãn.

      Ý Duy cong người lên, bị làm quá đột ngột làm kịp thích ứng, đau đến tưởng xé đôi người ra. bất lực đập tay vào người Thiếu Thành. cúi xuống ngậm nụ hoa trước ngực khẽ mút, vừa hôn khắp người vừa thầm những lời êm dịu. Ý Duy dần dần cũng cảm thấy khó chịu nữa, chợt nghĩ đến câu rất nổi tiếng mạng “Nếu chống cự được, tốt nhất hãy nằm im hưởng thụ”.
      1900 thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 210:
      Làm đến khi nào em có con thôi

      Trịnh Thiếu Thành thấy giãy dụa nữa liền khẽ khàng động thận, chậm chậm cho thích nghi. Ý Duy từng làm tình với Thiếu Thành lần, cảm giác mất hồn ấy vẫn được bản thân tự động ghi nhớ. Cho nên rất nhanh, hai người chìm vào vũ điệu của riêng mình.

      gian trong xe chật chội, tiếng thở dốc của hai người đầy mờ ám. Trịnh Thiếu Thành lật người, đẩy Ý Duy lên . Trong ánh đèn đường mờ ảo, như nữ hút hồn , cả cơ thể cong lên thành đường cong tuyệt mĩ. Phút giây cuối cùng, Trịnh Thiếu Thành bùng nổ trong cơn co thắt của , cả người Ý Duy đổ gục xuống vòm ngực rộng rãi, thở hồng hộc. Lúc này mới cảm nhận được khí lạnh từ cửa sổ xe mở lùa vào, Thiếu Thành vội vàng với chiếc áo áo sơ mi của đắp lên người . Ý Duy muốn lăn sang bên nhưng bị giữ chặt lấy, sợ đến mức dám cử động, vì cái đó trong người đột ngột cứng trở lại.

      “Đồ điên. Bỏ ra”

      Thiếu Thành lục khục cười, giọng trầm khàn vô cùng quyến rũ. để bò sang ghế bên cạnh, tìm nút ấn kéo cửa kính lên, bật lại điều hòa. Lại tìm trong hộc chứa đồ chai nước, mở nắp uống hết nửa chai.

      Ý Duy loay hoay cởi cái váy nhăn nhúm rách rưới thành đường, áo lót của quăng ở đâu biết, quần bị xé, thở dài mặc chiếc áo sơ mi của Thiếu Thành lên người, cài kín cúc từ xuống dưới.

      Dưới ánh sáng đèn xe, Thiếu Thành cười cần phải thế, tôi vẫn thấy em quyến rũ lắm”

      Ý Duy thèm chấp đồ trơ trẽn bỉ ổi đó, lục tìm trong túi xách khăn ướt và gương. Cả khuôn mặt trang điểm tinh xảo bị Thiếu Thành hành hạ còn chút phấn son nào, nhòe nhoẹt, trông như ma nữ gọi hồn. Thế mà ta vẫn có cảm giác được.

      Ý Duy đần mặt nhìn điện thoại, trừ tin nhắn của Tư Toàn hỏi về chưa cuộc gọi nhỡ, tin nhắn nào của Trần Bạch Dụ. Ba ngày nay, hai người chưa hề liên lạc.

      Tự nhiên cơn uất ức trào lên, Thiếu Thành thấy cứ cúi mặt liền cúi xuống, vành mắt Ý Duy đỏ, vội vàng

      “Sao em khóc? Sao thế? Lúc nãy còn rất tốt cơ mà?”

      Ừm, rất hợp, rất mất hồn, rất cuồng nhiệt. Vừa nghĩ đến nó, thằng của lại dựng đứng lên rồi.

      Mặt Ý Duy nhòe nhoẹt nước, vung tay lên đánh vào người Trịnh Thiếu Thành, cái tên điên rồ này, tại sao lại cứ muốn ép buộc .

      Thiếu Thành vội vàng ôm lấy Ý Duy, tóm chặt lấy hai tay thầm “Đừng khóc, để đền bù cho em. Ừ, chúng ta về nhà thôi, đền bù cho em tốt”

      Ý Duy đen cả mặt, tên này bị tinh trùng lên não rồi hay sao ấy? rít lên “Cút ra, cút khỏi xe bà ngay, bà muốn có gì liên quan đến mi hết!”

      Trịnh Thiếu Thành buồn cười, xoa lưng “Được rồi, bình tĩnh lại, rồi em muốn gì cũng chiều”

      “Muốn gì à? Muốn mi biến ngay lập tức, cút ra cho khuất mắt. Để yên cho bà lấy chồng sinh con!”

      Trịnh Thiếu Thành cười lạnh, bóp vai

      “Lấy chồng sinh con à? Được rồi, chúng ta kết hôn” cũng chẳng điên đâu, nếu hôn nhân là biện pháp duy nhất giữ ở lại bên cạnh vô cùng đồng ý.

      “Kết hôn cái đầu nhà mi. Có kết hôn cũng kết hôn với mi”

      kết hôn với em còn muốn kết hôn với ai hả?” Được rồi, bướng lên cũng khó dỗ dành quá .

      “Trần Bạch Dụ, bà đây muốn kết hôn với Trần Bạch Dụ. phải Trần Bạch Dụ Giáp, Ất, Bính, Đinh gì cũng được. Nhưng có chết cũng phải là mi!”

      Câu khác gì xô đá dội xuống đầu Trịnh Thiếu Thành, Trần Bạch Dụ với là cái gai trong mắt mà còn cứ nhất quyết cầm cái gai đó xoáy sâu vào mắt .

      Trịnh Thiếu Thành cười lạnh, tóm lấy cằm Trịnh Ý Duy hôn xuống đầy thô bạo sau đó buông ra, mở khóa xe, xoay bánh lái, nhanh nhẹn phóng đường. Trịnh Ý Duy bị xô đẩy , đầu đập vào cửa kính đau oái oái, đến lúc tỉnh ra thấy xe chạy được đoạn xa. Trịnh Thiếu Thành bạt mạng phóng xe đường. Ý Duy run lên vội vàng tìm dây an toàn, hét lên “ đâu thế? đâu thế?”

      Trịnh Thiếu Thành trả lời, vẫn ở trần, Trịnh Ý Duy mặc áo sơ mi của , dám phố lớn lên luồn lách qua mấy con đường vắng, cũng may căn nhà chung cư ở gần đây.

      Mười phút sau, xe đậu dưới tầng hầm. Trịnh Thiếu Thành mở cửa, thô bạo kéo Ý Duy rời khỏi xe. Ý Duy muốn hét lên nhưng dám, cả người mặc độc chiếc áo sơ mi, chuyện này mà lộ ra chắc phải rời khỏi trái đất vì xấu hổ quá.

      Ý Duy khá cao nên chiếc áo che được bao nhiêu, cùng lắm che được chỗ đó, cho nên Trịnh Thiếu Thành dứt khoát bế lên, dùng người che chắn cho . Ý Duy run run nhìn thang máy dần lên. Tiếng “ting” báo hiệu đến nơi khác gì tiếng chuông báo tử.

      Thiếu Thành bấm mã số mở cửa phòng, đẩy vào trong, bật điện lên. Ý Duy run run nhìn vị hung thần ác sát trước mặt, bộ dạng cợt nhả mọi ngày biến đâu mất, thong thả tháo thắt lưng cởi quần, thả mãnh thú lắp bắp hỏi

      định làm gì?”

      Trịnh Thiếu Thành nhếch mép cười lạnh

      “Làm gì à? Làm tình, làm đến khi em có con rồi chúng ta kết hôn nhé?”
      Tĩnh Đông1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :