TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 202: Được rồi, đem theo cậu ăn ké vậy
Trong phòng, Tư Tuyền đần mặt đứng nhìn Fredick thong thả cởi áo khoác, tháo cà vạt, bộ dạng lạnh lùng giận dữ này làm rùng cả mình. Rất rất lâu rồi, được nếm trải.
“Cái đó… nghỉ ngơi … em…”
“Em thử bước chân ra khỏi phòng xem?” Fredrick lạnh lùng
Tư Tuyền lập tức bỏ qua ý định chạy trốn, tuy biết cái gì chọc giận , nhưng tốt nhất nên đưa đầu vào họng súng.
ngồi xuống sofa, được rồi đấy muốn làm gì làm. còn chưa tức giận thái độ cái quái gì cơ chứ?
Có điều, thức liền tù tì mấy hôm, lại trải qua trận kịch chiến nên Tư Tuyền rất nhanh ngoẹo đầu ngủ thiếp . Fredrick tự rót cốc nước, uống thấy hết khát lại rót cốc nữa, hít thở sâu ba lần mới lấy lại được bình tĩnh quay lại đối mặt với Tư Tuyền, thấy ngửa cổ tựa vào sofa, thở đều khe khẽ.
Cơn tức còn chưa kịp nén xuống vội bùng lên. Hay lắm, làm sai mà còn dám thản nhiên như thế? Có phải lâu nay quá nuông chiều rồi hay ?
Fredrick chạm lên khuôn mặt Maya, dưới hàng mi rậm dài là quầng mắt thâm sì, phấn trang điểm cũng thể che hết. Thực ra cảm thấy nhất thiết phải hùng hục lao đầu kiếm tiền như thế. Công việc chỉ cần vui vẻ là được, thế nhưng từ như vậy, những cái gì Maya tỏ ra nghiêm túc, làm đến nơi đến chốn.
Tư Tuyền thiếp lâu, giật bắn mình khi nghe tiếng còi cứu hỏa hú lên. lẽ có cháy? Lập tức, bật dậy, chớp mắt lấy lại tỉnh táo. Thấy Fredrick nhàn nhã vắt chân chữ ngũ ngồi đối diện. Điện thoại của đặt bàn, phát ra thanh ầm ĩ như đòi mạng.
Tư Tuyền vội vàng tóm lấy nó, loay hoay mãi mới tắt được.
“ bị làm sao thế?”
Fredrick nâng tay, ung dung “Em còn năm phút”.
Tư Tuyền nháo nhào đứng dậy, chân trái chân phải quàng vào nhau, suýt ngã sấp xuống sàn. Fredrick nhanh tay tóm lại, thầm “Em gấp cái gì chứ?”
“Đồ thần kinh. Tại sao gọi em dậy?”
Fredrick nhún vai, ý tại sao phải làm thế. Tư Tuyền lườm cái, cũng chẳng có thời gian đôi co, vội vàng quay trở lại phòng họp.
Nếu buổi sáng phản biện buổi chiều là buổi báo cáo tiến độ. Buổi họp này đơn giản chí có ba bên đầu tư, giám sát, và thi công nên được tổ chức trong phòng họp hơn. A Sảng và Lucy có mặt, Diệp Chính cũng đứng đó cùng với họ, rất nhanh về tiến độ dự án.
Diệp Chính nhìn thấy liền thở phào nhõm. biết bị Fredrick tóm , rất có thể trở về. Có điều như vậy, chắc là buổi bảo vệ chiều nay suôn sẻ.
Thế nhưng, Diệp Chính nhầm.
Tuy Maple chỉ là cổ đông đầu tư thứ hai, vẫn còn kém Hoa Hạ, nhưng Fredrick hề nể tình em là kiến trúc sư mà nhàng. chém đinh chặt sắt, chỉ ra hàng loạt điểm giới hạn trong thi công. Tư Tuyền cũng vừa, bản thân trước giờ rất ít khi chịu áp lực khi phản biện, nhất là đối với Fredrick lại càng thế.
Cho nên buổi báo cáo, gần như thành sân khấu độc diễn của hai người bọn họ.
Wang Le há hốc mồm, học trò này của ông quá khủng rồi, tâm lý còn vững hơn bàn thạch, đứng trước đối thủ khó chơi như Fredrick, đến ông cũng khó lòng giữ thái độ hùng hổ như vậy được.
Brandon Flynn thầm kinh hãi, lần đầu tiên thấy có người dám trèo lên đầu Fredrick như thế. Có nhiều chỗ Maya rất ngang, hoàn toàn chịu phối hợp nghe Fredrick . quyết định rồi, từ lần sau tất cả các dự án của Maple giao cho Maya phụ trách, đỡ cho Fredrick cứ nhìn thấy là băm bổ bàn phản biện.
Đám người Hoa Hạ, Hằng Thông hoàn toàn cúi đầu , im lặng dám tham gia vào trận chiến. Được rồi, tuy có Peter phiên dịch lại lời của cả hai người, nhưng bọn họ trao đổi với nhau bằng tiếng quá nhanh, bọn họ nghe cũng kịp hiểu.
quá xin lỗi Tư Tuyền, trước giờ cứ khinh thường ấy còn ít tuổi nhưng ấy mới chính xác là phong thái nữ hoàng đích thực. Trận chiến này, dù kinh qua bao lần, nhưng vẫn thấy tởm như lần đầu. Lần này, có Tư Tuyền ra mặt, đại khai sát giới làm mọi người sáng cả mắt.
Cuối cùng, đến hơn sáu giờ, sau bốn tiếng báo cáo cũng có thể kết thúc. Tiến độ thi công do nhân công đủ nên buộc phải kéo dài thêm sáu đến tám tháng. Tốc độ giải ngân ngân sách phụ thuộc vào dự toán công trình có được đưa kịp lúc hay .
Coi như là, dự án Trường đua Trường Xuân qua vòng phản biện và bảo vệ trót lọt.
Khi bọn họ rời khỏi phòng họp, hầu hết hội nghị đều về hết. Thế nhưng bên ngoài vẫn có người chờ. Duẫn Tử Hàm và Trần Minh Tuệ thấy bọn họ đều đứng dậy.
“Haha… Có chuyện gì mà hai vị đại kiến trúc sư lại chờ ở đây thế này?”
Phó giám đốc Tôn Đạt của Hoa Hạ cũng là người nhanh nhạy, vội vàng chào hỏi.
“ có gì, có gì. Chỉ là rất lâu được gặp lại thầy giáo của chúng tôi. Cho nên muốn mạn phép các ngài đây, xin được gặp riêng thầy chúng tôi chút.”
ra Wang Le đến đây mấy hôm, cũng được Hoa Hạ đón tiếp cả rồi. Cho nên mấy ngày này bận rộn chỉ đơn giản ăn uống nghỉ ngơi, chứ cũng bận rộn gì nhiều. Chuyện bốn người Diệp Chính, Tư Tuyền, Duẫn Tử Hàm, Trần Minh Tuệ đều là học trò của Wang Le ai cũng biết. Có điều, Duẫn Tử Hàm lại công khai lôi kéo, thẳng ra như vậy, đúng có hơi khó xử.
Wang Le nhìn sắc mặt Fredrick lạnh tanh, định từ chối. Brandon Flynn rất ít khi xuất ở công ty, chỉ những dự án nào lớn mới làm. Cho nên tuy là vào AOA. PM khá nhiều năm, nhưng cơ hội hợp tác của hai người nhiều. Bởi vậy, khi bị đích danh chỉ tên nhận làm cố vấn thiết kế cho mấy dự án lần này, ông rất ngạc nhiên.
Qua mấy ngày đồng hành của Brandon Flynn và Fredrick, ông cảm thấy nhân sinh quan của mình thay đổi triệt để. Fredrick mặt lạnh như tiền , nhưng Flynn lại hoàn toàn khác. Lúc phải làm việc hay giỡn, đùa nhây, mấy ngày theo bọn họ đến Trung Quốc, ông đều phải nhìn mặt Fredrick mà làm việc.
Thế nhưng, còn chưa kịp từ chối Duẫn Tử Hàm, Brandon Flynn nhanh chóng cắt lời ông
“Trời trời… vậy tôi là người trả lương cho các bạn mấy năm trời, tôi cũng phải được cám ơn chứ hả?”
Trần Minh Tuệ hơi há miệng, làm ở AOA. PM mấy năm, nhìn thấy giám đốc được ba lần. Duẫn Tử Hàm phản ứng nhanh hơn , vui vẻ đáp lại. Đối với , chuyện này chỉ có lợi chứ có hại.
Diệp Chính và Tư Tuyền đứng đằng sau, cảm thấy bữa này dù ngon cũng phải ăn, trốn cũng thoát rồi. Brandon Flynn quay sang Fredrick, nhanh nhẹn .
“Cậu về khách sạn trước. Tôi ăn cùng bọn họ rồi về nhanh thôi”.
Fredrick liếc mắt nhìn thái độ chỉ sợ thiên hạ loạn này của Flynn, lạnh lùng “Cậu đâu, tôi theo đó”.
Flynn bị cảnh cáo, sờ sờ mũi lẫy “Được rồi, đem cậu theo, hôm nay cho cậu dựa hơi tôi kiếm miếng ăn vậy”.