TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 200: Vẫn là chuyện bỏ thầu thôi
Tư Tuyền đương nhiên ngu gì mà ăn cùng với Flynn. Bọn thuộc thành phần tinh của xã hội, đại boss cấp cao, ngồi ăn cùng sớm muộn gì cũng nghẹn chết. và Lucy, A Sảng gia nhập nhóm của Diệp Chính, Trần Minh Tuệ.
Trần Minh Tuệ mang theo ba người, đều khá cứng tuổi. Hoa Hạ có phục vụ buffet ăn uống tại chỗ nên bọn họ tới phòng ăn, tự lấy đồ cho mình rồi ngồi tập trung vào góc.
“Trời ạ, tôi còn tưởng căng thẳng đến thế nào!”
người tên là Lý Nguyên khinh khỉnh đáp. Thiết kế của họ còn chưa qua vòng bỏ thầu lần hai. Lần này vừa phản biện vừa bỏ thầu luôn. Trần Minh Tuệ vì chuyện này ép họ tăng ca liên tục nửa tháng.
Tư Tuyền cười nhạt, bọn họ nhàng với chẳng qua là vì hạng mục của bắt đầu thi công rồi, trừ phi bên đầu tư muốn thay đổi toàn bộ nhóm phản biện mới làm gắt gao. Hơn nữa lần này chỉ có Maple và Hoa Hạ chung vốn đầu tư, cho nên ngay từ lúc bỏ thầu vòng , nếu muốn thay đổi Fredrick trực tiếp cầu làm ngay để tiết kiêm thời gian và công sức. Còn những hạng mục còn lại, phải chém giết tanh bành bàn phản biện mới là chuyện lạ đấy.
Sắc mặt Diệp Chính và Trần Minh Tuệ rất xấu. Trần Minh Tuệ bỏ sang Milan ngay sau khi kết thúc kì thực tập, nhưng làm việc với Wang Le hơn hai năm kiến thức thực tiễn nhận được còn nhiều hơn bất kì thầy giáo nào trong trường. Chính ông là người hướng dẫn họ xây những công trình thực tế đầu tiên chứ phải giấy. Hay có thể , nếu tố chất đủ tốt, phong cách thiết kế của bọn họ ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bởi Wang Le. Ngược lại, Wang Le cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ giấu trong đó.
Nhóm kiến trúc sư trong nước đáng sợ, người đáng sợ là Wang Le, hơn nữa hạng mục này còn bỏ thầu. Mấy năm gặp, bọn họ bị ông chỉnh chết phải tạ ơn nhân thần lắm rồi.
“Nếu cảm thấy căng thẳng, ngày mai cho trình bày” Trần Minh Tuệ nhàn nhạt .
Lý Nguyên là em họ của bà chị dâu Tần Hi. Trần Minh Tuệ ít tuổi hơn ta, nhưng lại là giám đốc thiết kế, lần này đích thân làm hai hạng mục quan trọng nhất. Lý Nguyên đương nhiên phục nhưng hai hạng mục này tiền thưởng rất nhiều, cho nên vẫn cố chây ì nhờ người tác động xin vào tổ. Bình thường trong phòng thiết kế, ỷ có ô dù cao nên rất phách lối. Chuyện Tần Hi vì Trần Minh Tuệ li dị vợ cũ Lý Nguyên đem rêu rao khắp công ty xấu , cho nên hai người bằng mặt mà bằng lòng.
Lý Nguyên đương nhiên cũng chỉ biết mồm, tuy nhiều tuổi, nhưng phải trực tiếp bảo vệ thiết kế nhiều. Hơn nữa nhóm phản biện hôm nay toàn kể đại diện của AOA. PM cử đến cũng toàn những người đầu ngành trong cả nước. Lại còn phải giao tiếp bằng tiếng . Tự bản thân cũng biết thể lên đài. Tuy vậy, vẫn cứng họng.
“Giám đốc Trần, để tôi nhắc cho nhớ đó là việc của , làm tốt coi chừng chẳng có chỗ mà về đâu”.
“Đây là ông sếp nào của vậy Tuệ Tuệ?” Tư Tuyền chọc chọc cái nĩa xuống đĩa cơm bò sốt tiêu đen, hỏi
“Phó phòng thiết kế 1 Lý Nguyên” Trần Minh Tuệ nhàn nhạt trả lời, từ lâu chẳng còn quan tâm đến mấy con người này. Rời khỏi Tần thị cũng được, Diệp Chính vừa đưa cho gợi ý khá hay. Hơn nữa, giờ chẳng còn gì vướng bận, kể cả giới kiến trúc Trung Quốc chứa nổi , vẫn còn rất nhiều vùng đất hứa khác.
“Tôi còn tưởng Tổng giám đốc Tần thị ngồi đây cơ đấy, hóa ra họ Lý à?” Tư Tuyền châm chọc, chỉ là phó phòng nho , sao Trần Minh Tuệ lại để cho ta trẻo lên đầu như vậy? Ở trong nước lâu quá, người ngu à?
Trần Minh Tuệ nhún vai, khinh khỉnh cười. Lý Nguyên thấy thái độ của Tư Tuyền giận run cả người, con nhãi này ở đâu ra. Tưởng được đứng bảo vệ là oai lắm ư. Còn trẻ như thế mà leo lên đến kiến trúc sư chính, lúc nãy người đàn ông ngồi cùng các vị tổng tài kia còn gạ ta ăn trưa. Chắc lại là cái loại biết xấu hổ như Trần Minh Tuệ, bò lên giường đàn ông mới có thể lên mặt như vậy.
“ … … Hừ… cái loại con chỉ bán thân làm trò như còn dám khua môi múa mép ở đây à? Đúng là cái loại biết xấu hổ, giáo dưỡng chẳng ra gì”
Tư Tuyền cau mày, dù chẳng quá thông thạo tiếng Trung, nhưng cũng đủ để hiểu tên này những gì. Diệp Chính vẫn gì nhưng bắn ánh mắt lạnh lùng về phía ta. Diệp Chính đến Thượng Hải làm với Trần Minh Tuệ, tuy làm trực tiếp nhưng cũng lạ gì người này. Bẩn thỉu.
“Sao nào? có sắc mà bán nên ghen tị à? Loại đàn ông chỉ dựa vào cái mồm chẳng dựa vào cái gì như có gì mà ?”
Tư Tuyền tựa người ra ghế đằng sau, khiêu khích hỏi. tức giận Fredrick còn chưa có chỗ xả hơi đây.
Lý Nguyên trước giờ được dựa hơi em họ, càn quấy quen, chưa bao giờ bị ai thẳng mặt như vậy, đến Trần Minh Tuệ còn phải nể nang ta vài phần. Con ranh con ngạo mạn này dám dạy dỗ ư? đẩy bàn đứng dậy, rít lên
“Con ranh con này. Mày tưởng tao dám đánh mày ư?”
Lý Nguyên còn chưa kịp giơ tay lên, bên cạnh chợt có tiếng
“Trưởng phòng Lý, ấy tuổi thế cũng chỉ đáng phận em út trong nhà. Chẳng lẽ ngài cũng lại so đo với ấy ư?”
Lý Nguyên quay lại, Duẫn Tử Hàm đứng đằng sau họ, mỉm cười như nắng xuân tháng ba ấm áp. ta cũng định đánh người ở đây, chỉ là bọn người kia chẳng hề biết sợ mà còn cứ khinh khỉnh nhìn . May mà Duẫn Tử Hàm mang đến cho cái thang.
“Trường phòng Duẫn, nào có gì đâu. Chuyện này về công ty kiểm điểm nội bộ cũng được. Tôi trước”. bắn ánh mắt hung dữ về phía Trần Minh Tuệ, sau đó nhanh chóng biến mất.
“ lâu gặp!” Duẫn Tử Hàm mỉm cười đưa tay ra.
Diệp Chính đưa tay ra bắt, hỏi “ biết dự án nào phản biện trước chưa?”
Duẫn Tử Hàm gật đầu “Đảo du lịch, bên cậu bỏ thầu trước”.
Duẫn Tử Hàm nhìn Tư Tuyền, chăm chú nhìn xuống đĩa cơm, dịu dàng “Maya, có thể chuyện riêng với em ?”
“Được”. Tư Tuyền dứt khoát bỏ nĩa xuống mặt bàn, đứng dậy theo Duẫn Tử Hàm.
Ánh mắt Trần Minh Tuệ tối lại nhìn theo bóng lưng hai người hỏi “Cậu nghĩ Duẫn Tử Hàm muốn gì?”
Diệp Chính tao nhã dùng khăn ăn lau miệng, nhàn nhạt “Vẫn là chuyện bỏ thầu thôi”