[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Lót dép hóng chương mới:yoyo51::yoyo51:

    2. Dưa Hấu Đại Vương

      Dưa Hấu Đại Vương New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Đọc truyện, thấy bạn viết ổn, văn phong ổn định. Cố lên nhé!!!
      Tuy nhiên cần trao chuốt về hình thức viết hoa đầy đủ tên người, nên beta kỹ hơn, số cụm từ nên chỉnh sửa "kim cương vương lão ngũ"...

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      Cảm ơn các bạn ủng hộ. Hồi này ra dự án mới nên có nhiều thời gian, haha. Cũng gần đến đoạn mình viết dở rồi.

      cố gắng beta tử tế, haha

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 196:
      Cha mẹ hối hận biết bao nhiêu
      tuần trước khi tiến hành phẫu thuật, Tư Tuyền và Bảo Bảo bắt đầu dùng hóa chất. Bảo Bảo thường xuyên bị đau đớn, mệt mỏi đến ngủ thiếp . Tư Tuyền cũng khổ sở kém, bị phản ứng phụ với thuốc. Đau đầu, chóng mặt, hoa mắt, nôn mửa, ngoài. Cả người xanh lét như tàu lá.

      Phòng bệnh Bảo Bảo đặt thêm chiếc giường nữa cho Tư Tuyền. Bà Du Linh vô cùng đau lòng, thường xuyên bên nắm tay con , bên xoa đầu cháu trai. Ông Tạ và Tư Khiêm phải quay về Bắc Kinh để giải quyết vụ kỉ luật, nhưng sớm trở lại trước ngày phẫu thuật.

      Bà Du Linh sợ mình Trần Dao Dao thể chăm sóc cho hai người nên cũng ở lại, mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng cho con ở nhà. Cả Tư Toàn và Hầu Thần đều phải gọi điện tới hứa hẹn cẩn thận, lại thêm bà thông gia đảm bảo bà mới yên tâm được chút.

      hôm, tranh thủ lúc Trần Dao Dao ra ngoài mua đồ ăn, Tư Tuyền mới dám hỏi với mẹ.

      “Ba mẹ đều thích chị Dao Dao hay sao?”

      Bởi vậy nên mới phản đối đến bây giờ. Bà Du Linh lắc đầu, thở dài .

      “Ghét làm sao được. Lúc đó, con còn chưa được sinh ra. Cha mẹ đều phải về nông thôn, cha mẹ Dao Dao giúp chúng ta rất nhiều. Chỉ là sau này, cha mẹ suy nghĩ thấu đáo, biết nỗi khổ mà em Dao Dao phải chịu đựng, cho nên làm những việc đúng. Cũng phải bọn trẻ tính tình quật cường, lòng tự trọng cao đến vậy, lập tức bỏ . Ba mẹ muốn giúp đỡ mà cũng tìm thấy chúng nữa.”

      Bà áp lòng bàn tay lên má con “Nhiều năm nay, ba mẹ rất hối hận. đấy, nhưng ngờ Dao Dao cho chúng ta niềm bất ngờ lớn đến như vậy”.

      Tư Tuyền chớp mắt, nhưng vẫn cảm thấy cái gì đó đúng. Tư Khiêm và Dao Dao chia tay nhau trước khi hai vào học viện, tức là năm đó Tư Khiêm khoảng mười tám tuổi. Mà Bảo Bảo bây giờ mới chỉ mười tuổi, ràng trong mười mấy năm dài đằng đẵng đó, bọn họ gặp nhau nhiều hơn lần.

      “Haiz… cũng thể ủy khuất cho đứa ấy. Con cũng lớn như vậy rồi. Chỉ tiếc là Bảo Bảo còn bệnh, sau đợt này cũng lại đến tết nguyên đán. Bây giờ chỉ đành đăng kí kết hôn rồi đợi qua tết tổ chức lễ cưới sau vậy”.

      Dù rất đau lòng cho cháu trai bị bệnh nhưng bà Du Linh vẫn cực kì thỏa mãn. Liền trong năm nay, nhận con dâu nhận cháu nội, lại gả con sắp có cháu ngoại. Con út ở xa bao năm giờ cũng kề cận bên bà. Chưa bao giờ bà thấy hạnh phúc đến thế.

      Dao Dao trở về, mang theo rất nhiều nguyên liệu thức ăn. Bà Du Linh mượn nhà bếp, nấu nồi canh hầm cho Tư Tuyền và Bảo Bảo, rồi lại nấu mấy món rất ngon đem đến cảm ơn bác sĩ. Trần Bạch Dụ trước khi rời nhờ vả toàn những chuyên gia đầu ngành, tuy nhiên bọn họ cũng chẳng thiếu thốn điều gì. Đây chẳng qua là phần tâm ý.

      Đến ngày phẫu thuật, cả hai được đưa vào phòng phẫu thuật cùng lúc. Tuy bây giờ phương pháp lấy căn bào huyết ngoại vi rất phổ biến nhưng để nhanh chóng ghép tủy cho Bảo Bảo, và phải chịu ảnh hưởng của hóa trị, Tư Tuyền vẫn chấp nhận cho rút tủy trực tiếp.

      Thành ra, lúc rút tủy bị gây mê nên chẳng có cảm giác gì cả. Lúc tỉnh dậy thấy nằm sấp trong phòng bệnh, cha ngồi bên cạnh thấy nặng nề mở mắt liền hỏi.

      “Con có đau ?”

      Tư Tuyền lắc đầu, đau nhưng vùng thắt lưng vẫn ngấm thuốc tê, thành ra cả người nặng như đổ chì, muốn lật mình dậy cũng được.

      “Đừng cử động. Để ba gọi bác sĩ”

      Vài phút sau, bác sĩ tiến vào kiểm tra, sau khi xác định Tư Tuyền gặp vấn đề gì mới quyết định cho dừng lại, cần truyền nước nữa.

      “Bảo Bảo phẫu thuật xong chưa ạ?”

      Ông Tư Khoan lắc đầu, ba người kia đều túc trực ở phòng mổ. Ông đành về chăm sóc cho Tư Tuyền.

      Hai tiếng sau, ca ghép tủy của Bảo Bảo kết thúc. Thằng bé trực tiếp được đưa vào phòng vô trùng và phải ở trong đó tuần. Ngày hôm sau Tư Tuyền mới có thể xuống giường, lại nhàng, tuy nhiên vẫn ngồi lâu được, thắt lưng đau buốt.

      Bà Du Linh ép ăn rất nhiều canh bổ xương, đến mức Tư Tuyền chỉ muốn nôn ra. May mắn, sau ba ngày bác sĩ thông báo tủy xương của hồi phục đủ, mới bị bà Du Linh ép đến chết nữa.

      cũng vào phòng vô trùng thăm Bảo Bảo mấy lần, dù vẫn phải nằm giường nhưng tinh thần thằng bé khá tốt, nhìn thấy là gọi à ơi, dính người vô cùng. Dù sao trong phòng vô trùng chẳng có cái gì để chơi, mẹ còn có thể làm nũng, ba mặt lạnh vô cùng, bà nội nhìn thấy chỉ có ôm hôn ríu rít. Thành ra chỉ có mang cho nó niềm vui nhiều nhất.

      Tư Tuyền rời phòng vô trùng, để lại gian cho chị và cháu. bộ dọc theo hành lang, bây giờ là gần trưa. Nghĩ đến số thức ăn bà Du Linh ép ăn mỗi ngày, Tư Tuyền thực muốn bỏ chạy.

      ngang qua khu cấp cứu, Tư Tuyền vòng theo hành lang khác để tránh làm phiền bác sĩ. Đột nhiên, dừng lại quay người. Thẩm An An!

      “Chị An An!” Tư Tuyền lên tiếng gọi

      Thẩm An An quay lại, mặt chị ấy tái xanh, tay còn quấn băng trắng bốp, quần áo cũng xốc xếch, giống như vừa bị tai nạn.

      “Chị bị làm sao thế?” Tư Tuyền vội vàng lại gần đỡ lấy ấy nhưng An An từ chối, dù bị thương nhưng người vẫn thẳng tắp như thân trúc.

      “Chị bị tai nạn ở gần đây nên được đưa vào bệnh viện”.

      Tư Tuyền chớp mắt, biết Thẩm An An dối. Thẩm An An phải quân nhân bình thường, chị ấy cũng làm trong cục Quân báo, công việc là gì cũng . Nhưng chắc chắn thân thủ đủ tốt để bị thương đến mức như thế này.

      Hơn nữa, bệnh viện này rất kín đáo, người bình thường được phép đưa vào đây. Thẩm An An tuy là quân nhân nhưng lại làm tình báo, lại càng thể đường đường chính chính vào bệnh viện như thế này. Chỉ có lý do để Thẩm An An làm việc này, chính là trai Tạ Tư Khiêm.

      Thẩm An An nhìn Tư Tuyền, cảm thấy cũng chẳng giấu được nữa. Tư Tuyền ngốc, hơn nữa cũng biết che dấu cảm xúc. Còn mấy ngày hôm nay hành động quá hấp tấp nóng vội rồi.

      “Để em đưa chị
      Dung Nguyễn 1995oxy501 thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 197:
      bao giờ có thể chấp nhận được nữa...

      Tư Tuyền đưa Thẩm An An về phòng bệnh, thay bộ đồ bệnh nhân giống như mặc rồi mới đưa đến khu hậu phẫu vô trùng. Bác sĩ trông coi ở đó khá quen mặt Tư Tuyền nên cũng hỏi nhiều, cho phép hai người bọn họ vào.

      Chỉ còn cách phòng Bảo Bảo mấy bước chân, Thẩm An An dừng lại, sắc mặt càng ngày càng xấu. Tư Tuyền thấy như vậy cũng ép, lặng lẽ đứng chờ bên cạnh. Rất lâu Thẩm An An mới “Em ra ngoài được ?”

      Tư Tuyền nghe giọng chị ấy rất khàn, chẳng còn tí sức lực nào, yếu ớt bất lực cũng làm khó nữa. tin chắc rằng Thầm An An làm gì dại dột. hai còn ở bên trong phòng vô trùng kia, hơn nữa có lẽ Thẩm An An cũng chỉ muốn đập tan chấp niệm của mình.

      Thẩm An An chờ Tư Tuyền khỏi hành lang mới tiến về phía trước. Cửa phòng vô trùng dán kinh nửa trong nửa mờ, cần khó khăn vẫn còn thể nhìn vào bên trong.

      Tư Khiêm ngồi tựa vào thành giường, đứa trẻ đó nằm trong lòng , khoa chân múa tay điều gì đó rồi tự cười khanh khách mình. Tư Khiêm nắm đầu ngón tay con, hôn lên đó. Khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Bên cạnh cha con họ, Trần Dao Dao nằm ngủ, nhìn mặt ấy nhưng có lẽ đó là giấc ngủ ngon.

      Phòng vô trùng chẳng có gì cả, món đồ chơi của trẻ con cũng có. Bốn bức tường trắng toát, lạnh lẽo nhưng ba người bọn họ tạo nên khung cảnh rất ấm áp. Và nó như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim , máu me đầm đìa, đau hơn bất kì vết thương nào khác đời.

      Thẩm An An nhìn nổi nữa, tựa vào tường, từ từ trượt xuống, cả người dường như bị rút hết sức lực. biết nên ở đây, phải nhanh chóng rời đây, bất kì lúc nào Tư Khiêm cũng có thể bước ra khỏi phòng nhưng lấy đâu ra điểm tựa để đứng dậy.

      Phải lúc sau, Thẩm An An mới có thể lê chân rời khỏi đó. Tư Tuyền vẫn đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy liền hỏi “Chị sao chứ?”

      Thẩm An An lắc đầu, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.

      Tư Tuyền đưa Thẩm An An đến WC để thay ra bộ đồ lúc trước. Dù thần kinh thô đến mấy, Tư Tuyền cũng vẫn cảm nhận được tâm trạng Thẩm An An tốt. ái ngại

      “Chị đừng trách trai em, bây giờ trong mắt ấy chỉ có Bảo Bảo, đến em cũng còn bị gạt sang bên.”

      “Nghe em phải hiến tủy, còn đau ?”

      Tư Tuyền lắc đầu. đưa Thẩm An An ra cổng bệnh viện, nhìn theo bóng dáng cao gầy mệt mỏi bước về phía trước. người mình là bi kịch, nhưng nhiều lúc người ta biết bước ra khỏi bi kịch đó như thế nào.

      Con người Thẩm An An, nửa để phục vụ Tổ quốc, nửa để trai . Trước kia, Tư Khiêm vẫn còn chưa biết đến tồn tại của Bảo Bảo có lẽ ấy còn chút cơ hội. Nhưng bây giờ, có lẽ vĩnh viễn bao giờ Tư Khiêm chấp nhận Thẩm An An nữa.

      Tư Tuyền trở về phòng, mẹ có lẽ đưa đồ ăn trưa cho chị, ngoài mấy món ăn đặt bàn chẳng có ai ở cạnh. Tư Tuyền chán nản gieo mình xuống ghế sofa cứng đờ. Buồn quá, ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng có gì chơi cũng chẳng có ai chơi với . Bảo Bảo phải ở trong phòng vô trùng ít nhất sáu tuần để đảm bảo thằng bé bị nhiễm khuẩn hay biến chứng phổi.

      Tư Khiêm đẩy cửa, thấy tâm trạng chán chường của em , đồ ăn bàn miếng cũng đụng tới liền hỏi

      “Chán quá hả?”

      Tư Tuyền phụng phịu gật đầu.

      “Có muốn về Bắc Kinh ? sắp xếp người đưa về?”

      Tư Tuyền hí hứng nhảy dựng lên, có thể về trước còn gì bằng. Vết thương sau khi hút tủy gần hồi phục, chỉ cần vận động quá mạnh đau.

      “Tuyền Tuyền. Thẩm An An đến đây phải ?”

      Tư Tuyền khựng lại, còn chưa gì nhưng ánh mắt sắc bén của Tư Khiêm nhìn ra tất cả. Thẩm An An dặn được ra, nhưng xin lỗi chị ấy, làm được.

      … chị An An rất đáng thương…”

      Tư Khiêm gật đầu, Thẩm An An lớn lên cùng , tình cảm của ấy, biết nhưng tài nào mở lòng đón nhận được . luôn cảm thấy tình của An An thuần khiết như thế, người có tâm địa tăm tối xấu xa như xứng đáng được nhận.

      Đêm trước khi An An vì nhiệm vụ mà kết hôn với người khác. ấy với , nếu muốn ấy dừng lại, giải ngũ quay về làm người vợ đúng nghĩa. Tư Khiêm im lặng rất lâu, rồi chỉ hai tiếng “Xin lỗi”. chỉ có thể coi là bạn.

      muốn ăn sao?”

      Tư Khiêm nhìn Tư Tuyền chọc chọc đũa đĩa thức ăn. Bếp ở đây được tiện nghi như ở nhà, bà Du Linh cũng biết nấu đồ Tây, em thời gian dài ăn đồ ăn Trung quốc như thế này là khá lắm rồi.

      “Được rồi, đứng dậy thu dọn đồ , cho người đưa em về Bắc Kinh”

      Tư Tuyền hớn hở sắp xếp đồ đạc. loanh quanh lúc rồi quay lại nhìn Tư Khiêm, còn chưa tạm biệt Bảo Bảo.

      với nó về Bắc Kinh trước rồi”

      “Bao giờ cho chị Dao Dao và Bảo Bảo về?”

      “Khi nào hết thời gian ở trong phòng vô trùng”.

      Tư Tuyền bấm bấm đốt tay, bây giờ là gần cuối tháng mười, năm tuần nữa. khéo lúc đó về mất rồi

      về trước khi em . Yên tâm”

      nhé?”

      Tư Khiêm gật đầu, Tư Tuyền vui vẻ lao đến ôm tay . Tư Khiêm nhàng xoa đầu

      “Vẫn chưa cảm ơn em, cám ơn em hiến tủy cho Bảo Bảo”.

      “Trời… có sao chứ? Bảo Bảo là cháu em mà, nó còn gọi em là đó”.

      “Về Bắc Kinh nhớ ngoan ngoãn, dọn về nhà ở với Tư Toàn .”

      “Em biết rồi”

      Tư Khiêm giúp xách đồ ra cổng bệnh viện. Tư Tuyền hí hửng bên cạnh, rời khỏi bệnh viện nhất định phải ăn bữa no.

      Buổi trưa, trời vào thu nên còn nóng nữa, bầu trời xanh ngắt cách lạ lùng. Hai người bộ dưới hàng cây cổ thụ trồng hai bên đường, lẫn trong tiếng gió rì rào là tiếng chim lích tích chuyền cành.

      người cảnh vệ mặc quân phục đứng nghiêm chào quân lễ khi họ bước qua cổng. Tư Tuyền cúi chào, Tư Khiêm trả lại nửa lễ.

      Đột nhiên, Tư Tuyền khựng lại, thể nào bước tiếp. Bên kia đường, dưới tán cây du già, Fredrick đứng tựa người vào thân xe, lặng lẽ chờ , khi nhìn thấy , mỉm cười.

      Tư Tuyền quay lại nhìn Tư Khiêm. Cái đồ xấu xa này, thế mà còn bảo cho người đưa về Bắc Kinh.

      Tư Tuyền gần như chạy sang đường, vui vẻ kêu lên “Fredrick”. Fredrick giang tay ôm rồi buông ra ngay. Tư Tuyền dù rất hưng phấn nhưng cũng biết điều đứng sang bên cạnh, ôm lấy cánh tay .

      Peter đón lấy túi hành lý đặt vào cốp, Tư Khiêm mấy câu với Fredrick rồi quay trở lại bệnh viện. Peter mở cửa xe cho và Fredrick, đưa hai người đến khách sạn quốc tế khá lớn ở Quảng Châu.

      “Fredrick..Fredrick…” Tư Tuyền vẫn líu ríu gọi ngừng, cảm thấy vô cùng kích thích, nếu ngại có những người khác ở đây chắc lao đến ôm ấp nhiệt tình rồi.

      Fredrick khá ngạc nhiên trước phản ứng nhiệt tình của Tư Tuyền, nhưng vẫn giữ đúng vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Có chúa mới biết, bên trong lòng sốt ruột như thế nào.

      Peter giúp họ sắp xếp đồ đạc, khách sạn dọn lên thịt cừu bọc măng tây nướng, cá phi lê sốt chanh leo, sườn cừu rán với salad Nga. Tư Tuyền vừa nhìn thấy đồ ăn cực kì đói.
      Dung Nguyễn 1995oxy501 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :