TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 197: bao giờ có thể chấp nhận được nữa...
Tư Tuyền đưa Thẩm An An về phòng bệnh, thay bộ đồ bệnh nhân giống như mặc rồi mới đưa đến khu hậu phẫu vô trùng. Bác sĩ trông coi ở đó khá quen mặt Tư Tuyền nên cũng hỏi nhiều, cho phép hai người bọn họ vào.
Chỉ còn cách phòng Bảo Bảo mấy bước chân, Thẩm An An dừng lại, sắc mặt càng ngày càng xấu. Tư Tuyền thấy như vậy cũng ép, lặng lẽ đứng chờ bên cạnh. Rất lâu Thẩm An An mới “Em ra ngoài được ?”
Tư Tuyền nghe giọng chị ấy rất khàn, chẳng còn tí sức lực nào, yếu ớt bất lực cũng làm khó nữa. tin chắc rằng Thầm An An làm gì dại dột. hai còn ở bên trong phòng vô trùng kia, hơn nữa có lẽ Thẩm An An cũng chỉ muốn đập tan chấp niệm của mình.
Thẩm An An chờ Tư Tuyền khỏi hành lang mới tiến về phía trước. Cửa phòng vô trùng dán kinh nửa trong nửa mờ, cần khó khăn vẫn còn thể nhìn vào bên trong.
Tư Khiêm ngồi tựa vào thành giường, đứa trẻ đó nằm trong lòng , khoa chân múa tay điều gì đó rồi tự cười khanh khách mình. Tư Khiêm nắm đầu ngón tay con, hôn lên đó. Khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Bên cạnh cha con họ, Trần Dao Dao nằm ngủ, nhìn mặt ấy nhưng có lẽ đó là giấc ngủ ngon.
Phòng vô trùng chẳng có gì cả, món đồ chơi của trẻ con cũng có. Bốn bức tường trắng toát, lạnh lẽo nhưng ba người bọn họ tạo nên khung cảnh rất ấm áp. Và nó như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim , máu me đầm đìa, đau hơn bất kì vết thương nào khác đời.
Thẩm An An nhìn nổi nữa, tựa vào tường, từ từ trượt xuống, cả người dường như bị rút hết sức lực. biết nên ở đây, phải nhanh chóng rời đây, bất kì lúc nào Tư Khiêm cũng có thể bước ra khỏi phòng nhưng lấy đâu ra điểm tựa để đứng dậy.
Phải lúc sau, Thẩm An An mới có thể lê chân rời khỏi đó. Tư Tuyền vẫn đứng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy liền hỏi “Chị sao chứ?”
Thẩm An An lắc đầu, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Tư Tuyền đưa Thẩm An An đến WC để thay ra bộ đồ lúc trước. Dù thần kinh thô đến mấy, Tư Tuyền cũng vẫn cảm nhận được tâm trạng Thẩm An An tốt. ái ngại
“Chị đừng trách trai em, bây giờ trong mắt ấy chỉ có Bảo Bảo, đến em cũng còn bị gạt sang bên.”
“Nghe em phải hiến tủy, còn đau ?”
Tư Tuyền lắc đầu. đưa Thẩm An An ra cổng bệnh viện, nhìn theo bóng dáng cao gầy mệt mỏi bước về phía trước. người mình là bi kịch, nhưng nhiều lúc người ta biết bước ra khỏi bi kịch đó như thế nào.
Con người Thẩm An An, nửa để phục vụ Tổ quốc, nửa để trai . Trước kia, Tư Khiêm vẫn còn chưa biết đến tồn tại của Bảo Bảo có lẽ ấy còn chút cơ hội. Nhưng bây giờ, có lẽ vĩnh viễn bao giờ Tư Khiêm chấp nhận Thẩm An An nữa.
Tư Tuyền trở về phòng, mẹ có lẽ đưa đồ ăn trưa cho chị, ngoài mấy món ăn đặt bàn chẳng có ai ở cạnh. Tư Tuyền chán nản gieo mình xuống ghế sofa cứng đờ. Buồn quá, ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng có gì chơi cũng chẳng có ai chơi với . Bảo Bảo phải ở trong phòng vô trùng ít nhất sáu tuần để đảm bảo thằng bé bị nhiễm khuẩn hay biến chứng phổi.
Tư Khiêm đẩy cửa, thấy tâm trạng chán chường của em , đồ ăn bàn miếng cũng đụng tới liền hỏi
“Chán quá hả?”
Tư Tuyền phụng phịu gật đầu.
“Có muốn về Bắc Kinh ? sắp xếp người đưa về?”
Tư Tuyền hí hứng nhảy dựng lên, có thể về trước còn gì bằng. Vết thương sau khi hút tủy gần hồi phục, chỉ cần vận động quá mạnh đau.
“Tuyền Tuyền. Thẩm An An đến đây phải ?”
Tư Tuyền khựng lại, còn chưa gì nhưng ánh mắt sắc bén của Tư Khiêm nhìn ra tất cả. Thẩm An An dặn được ra, nhưng xin lỗi chị ấy, làm được.
“… chị An An rất đáng thương…”
Tư Khiêm gật đầu, Thẩm An An lớn lên cùng , tình cảm của ấy, biết nhưng tài nào mở lòng đón nhận được . luôn cảm thấy tình của An An thuần khiết như thế, người có tâm địa tăm tối xấu xa như xứng đáng được nhận.
Đêm trước khi An An vì nhiệm vụ mà kết hôn với người khác. ấy với , nếu muốn ấy dừng lại, giải ngũ quay về làm người vợ đúng nghĩa. Tư Khiêm im lặng rất lâu, rồi chỉ hai tiếng “Xin lỗi”. chỉ có thể coi là bạn.
“ muốn ăn sao?”
Tư Khiêm nhìn Tư Tuyền chọc chọc đũa đĩa thức ăn. Bếp ở đây được tiện nghi như ở nhà, bà Du Linh cũng biết nấu đồ Tây, em thời gian dài ăn đồ ăn Trung quốc như thế này là khá lắm rồi.
“Được rồi, đứng dậy thu dọn đồ , cho người đưa em về Bắc Kinh”
Tư Tuyền hớn hở sắp xếp đồ đạc. loanh quanh lúc rồi quay lại nhìn Tư Khiêm, còn chưa tạm biệt Bảo Bảo.
“ với nó về Bắc Kinh trước rồi”
“Bao giờ cho chị Dao Dao và Bảo Bảo về?”
“Khi nào hết thời gian ở trong phòng vô trùng”.
Tư Tuyền bấm bấm đốt tay, bây giờ là gần cuối tháng mười, năm tuần nữa. khéo lúc đó về mất rồi
“ về trước khi em . Yên tâm”
“ nhé?”
Tư Khiêm gật đầu, Tư Tuyền vui vẻ lao đến ôm tay . Tư Khiêm nhàng xoa đầu
“Vẫn chưa cảm ơn em, cám ơn em hiến tủy cho Bảo Bảo”.
“Trời… có sao chứ? Bảo Bảo là cháu em mà, nó còn gọi em là đó”.
“Về Bắc Kinh nhớ ngoan ngoãn, dọn về nhà ở với Tư Toàn .”
“Em biết rồi”
Tư Khiêm giúp xách đồ ra cổng bệnh viện. Tư Tuyền hí hửng bên cạnh, rời khỏi bệnh viện nhất định phải ăn bữa no.
Buổi trưa, trời vào thu nên còn nóng nữa, bầu trời xanh ngắt cách lạ lùng. Hai người bộ dưới hàng cây cổ thụ trồng hai bên đường, lẫn trong tiếng gió rì rào là tiếng chim lích tích chuyền cành.
người cảnh vệ mặc quân phục đứng nghiêm chào quân lễ khi họ bước qua cổng. Tư Tuyền cúi chào, Tư Khiêm trả lại nửa lễ.
Đột nhiên, Tư Tuyền khựng lại, thể nào bước tiếp. Bên kia đường, dưới tán cây du già, Fredrick đứng tựa người vào thân xe, lặng lẽ chờ , khi nhìn thấy , mỉm cười.
Tư Tuyền quay lại nhìn Tư Khiêm. Cái đồ xấu xa này, thế mà còn bảo cho người đưa về Bắc Kinh.
Tư Tuyền gần như chạy sang đường, vui vẻ kêu lên “Fredrick”. Fredrick giang tay ôm rồi buông ra ngay. Tư Tuyền dù rất hưng phấn nhưng cũng biết điều đứng sang bên cạnh, ôm lấy cánh tay .
Peter đón lấy túi hành lý đặt vào cốp, Tư Khiêm mấy câu với Fredrick rồi quay trở lại bệnh viện. Peter mở cửa xe cho và Fredrick, đưa hai người đến khách sạn quốc tế khá lớn ở Quảng Châu.
“Fredrick..Fredrick…” Tư Tuyền vẫn líu ríu gọi ngừng, cảm thấy vô cùng kích thích, nếu ngại có những người khác ở đây chắc lao đến ôm ấp nhiệt tình rồi.
Fredrick khá ngạc nhiên trước phản ứng nhiệt tình của Tư Tuyền, nhưng vẫn giữ đúng vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Có chúa mới biết, bên trong lòng sốt ruột như thế nào.
Peter giúp họ sắp xếp đồ đạc, khách sạn dọn lên thịt cừu bọc măng tây nướng, cá phi lê sốt chanh leo, sườn cừu rán với salad Nga. Tư Tuyền vừa nhìn thấy đồ ăn cực kì đói.