TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 17: Thắng cuộc
Chiều qua Tư Tuyền có chạy đến gốc cây đó lần, nhưng vẫn nhớ đường. Con ngựa này của Quý Song Ngọc chuyển từ Đông Bắc đến, theo ta nhiều năm. Cách hai ba tuần, Song Ngọc lại đến đây với nó lần, coi thú vui cưỡi ngựa như xả stress, nên so về đia thế, nắm hơn hẳn. Tuy nhiên, so với kĩ thuật của Tư Tuyền, vẫn còn kém xa.
Song Ngọc chỉ là thích, nhưng được như Tư Tuyền, coi như là lớn lên lưng ngựa. Tư Tuyền lúc biết ngồi nằm trong lòng dượng Andrew hay Fredrick ngày hai ba lần dạo quanh trang trại. Cho nên ta chỉ có thể chiếm được ưu thế lượt , lượt về còn kém Tư Tuyền mấy sải.
Quý Song Ngọc ôm bụng tức, nhảy phắt xuống. Đám dì Quách ngồi ở hàng hiên uống trà buổi sáng. Dì Quách lăn lộn trong giới thượng lưu lâu, có cuộc vui nào là có mặt, bà biết kĩ năng cưỡi ngựa của Quý Song Ngọc chẳng hề kém đàn ông, mà so với Maya vẫn còn là chiếu dưới có tí ngạc nhiên. Phải biết rằng ở Trung Quốc, ngựa chỉ dành cho giới nhà giàu, mà kĩ năng của Maya phải là ngày là có được. Chỉ có thể rằng đây là “ngọc trong đá”, nhà giàu mà muốn tiết lộ gia thế mà thôi.
Nhiều năm sống như thế, cái mà dì Quách giỏi nhất chính là “quan hệ”, bà cười với Maya khi chào bà đưa ngựa về chuồng, lại ra sức an ủi Song Ngọc ức đến chảy nước mắt.
Tư Tuyền dắt con ngựa về chuồng, giao người chăm sóc mà đích thân lấy cái khăn lau lông cho nó, lại cho nó ăn mấy viên đường. Con ngựa thuần này cũng hẳn được Trịnh Thiếu Thành thích, chỉ dành nó cho đối tác nào quan trọng, sợ nó làm ngã khách thôi nên cũng ít khi được sải bước ganh đua thế này. Nó dựa vào bàn tay Tư Tuyền, liếm láp. Tư Tuyền vuốt ve mặt nó lúc rồi mới thủ thỉ chào tạm biệt, lúc ra khỏi chuồng ngựa, nó còn hí vang mãi.
Khi quay lại nhà khách, Mạch Tuệ vẫn chưa dậy. Phục vụ phòng gọi mấy lần được, Tư Tuyền bảo mở cửa tự mình vào xốc chăn lên. Lúc ấy Mạch Tuệ mới chịu mở mắt, ôm chăn gối đống càu nhàu. Nhưng cũng rầy rà lâu, nhanh chóng tắm rồi ra ăn sáng. Hai người ăn bữa sáng với bánh mì và mứt với trà rồi quay lại Bắc Kinh. Lúc gặp Song Ngọc ở cửa, vẫn còn nhìn đầy thù địch.
Về đến công ty là hơn mười giờ. Diệp Chính cũng ở văn phòng, cùng với chú Hoàng và chú Trần trong phòng họp. Khi Tư Tuyền bước vào bên trong mù mịt thuốc lá. cũng khó chịu, A Sảng chia tài liệu cho mọi người. Hôm qua trong lúc mọi người thực địa, ta ở nhà làm nghiên cứu thị trường.
“Đây là những báo cáo mà chị cần”
Maya gật đầu, tập báo cáo rất chi tiết. Trung Quốc nay có khoảng hơn hai mươi trường đua ngựa lớn , nằm rải rác ở các khu vực có thành phố lớn phát triển như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân. Có khoảng 3 trường đua VIP hẳn, dành cho giới thượng lưu như Đằng Xuân, phải có thẻ VIP mới ra vào được. Còn lại cứ có tiền là ok hết. Trong tập báo cáo có cả báo giá dịch vụ, so với Đằng Xuân chưa thấy trường đua nào qua được.
Tập tài liệu thứ hai là riêng về Đằng Xuân, cái này chắc là do quản lý của Trịnh Thiếu Thành cung cấp chủ yếu về đặc tính khách hàng, cách quản lý, dịch vụ của Đằng Xuân. Cái này rất có ích trong việc tạo ra đặc trưng mới cho việc thiết kế.
Tập tài liệu thứ ba là tìm theo nhu cầu hôm trước Tư Tuyền . Bảng biểu đo nhiệt độ, độ ẩm, lượng mưa, ánh sáng, nước, đất, hướng gió... ở Phòng Sơn trong vòng ba năm trở lại đây và các vùng phụ cận. bản vẽ quy hoạch đất và thổ nhưỡng, các mạch ngầm, địa tầng khá chi tiết, chắc cũng là do Hoa Hạ gửi sang. Có tập tài liệu này, ít nhất có thể rút ngắn thời gian thiết kế hai đến ba tuần. Trịnh Thiếu Thành ràng vẫn thiên vị bạn ít.
“ gọi cho chú Andrew, nhưng chú trước tháng 8 chú sang. fax tài liệu qua cho chú rồi”
Tư Tuyền gật đầu. cũng gọi qua cho ba, lần trước cũng hẹn đính hôn chị Tư Toàn ông mới sang. Về khoản ngựa, Andrew được coi là trong những chuyên gia hàng đầu thế giới. Trang trại ngựa của ông cung cấp những giống ngựa thuần nhất, đẹp nhất, giá cả đương nhiên hề rẻ. Xét cho cùng cuộc đời này trừ dì Tư và ra, ngựa là điều thứ hai mà ông quan tâm nhất.
Tất cả lại cắm đầu vào họp. Về cơ bản Diệp Chính phân khu đất thành các khoảng thi công khác nhau. Mọi người lần lượt dựa vào địa thế và điều kiện tự nhiên của từng khu đất để hoạch định các khu vực cụ thể. Tư Tuyền dành riêng những khu vực tốt nhất cho ngựa, khu vực nghỉ dưỡng ở phía bắc, dựa vào thế núi, mát mẻ mùa hè và ấm áp mùa đông lần lượt gồm có nhà khách, nơi lưu trú, hồ bơi đặt cạnh vườn , khu spa có xông hơi, tắm khoáng, vườn hoa dạo và tổ chức tiệc tối. Có điều đáng tiếc là chỉ đủ phục vụ khoảng hai trăm khách và khoảng trăm người phục vụ. Diệp Chính khá lăn tăn, Đằng Xuân có thể chứa đến hơn ba trăm khách.
Ngồi đến tối mịt, mọi người chốt phương án cơi nới thêm bề ngang, rút ngắn khoảng cách về phía chuồng ngựa, đẩy vườn hoa về sát phía bắc. Đại khái có thể phục vụ khoảng hai trăm năm mươi khách VIP. Nhiệm vụ của Tư Tuyền bây giờ là lên bản vẽ phác thảo và cùng với đám chú Hoàng, chú Trần tính toán dự toán công trình.
Mười giờ đêm, Diệp Chính trở lại phòng họp thấy đám Tư Tuyền vẫn ngồi. gõ cửa mời mọi người ăn khuya, cau mày nhìn tay Tư Tuyền cũng đốt điếu thuốc.
Bên kia tổ của Lucy và Trân Trân cũng khá hơn, Diệp Chính đánh giá cao hạng mục này nên cũng bảo Hoa Hạ gửi tài liệu sang. Đám Lucy phải tự thân đo đạc rồi lại vội vàng về văn phòng tổng hợp số liệu. Cứ ban ngày đo, tối về tổng hợp phải ít nhất tuần mới xong.
Diệp Chính đưa cả nhóm sang tiệm cháo ở tiểu khu bên cạnh. Cháo hoành ký rất ngon, gạo ninh kĩ với củ mài và hạt sen rất thơm. Mỗi người phải ăn đến hai bát.
Tư Tuyền nhìn điện thoại, mẹ gọi đến ba lần. Nếu trở về chắc bà tìm đến tận đây mất.
“Ăn , ăn xong đưa em về. Dì Tạ cũng gọi cho rồi” Diệp Chính đau đầu day trán, đúng lúc nước sôi lửa bỏng mà còn gặp phụ huynh gây khó dễ, chắc chết mất.