[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 191:
      Cháu mười tuổi, có cha cũng được
      chiếc xe chờ sẵn bên ngoài, đưa bọn họ đến sân bay. Từ Bắc Kinh đến Trường Sa mất hai tiếng rưỡi, khi bọn họ xuống máy bay là hơn ba giờ chiều.

      Trần Dao Dao có vẻ rất sốt ruột, liên tục nhấp nhổm làm Tư Tuyền cũng thấy lo lắng theo. cũng rất tò mò, trai có con, năm nay mười tuổi, biết thằng bé như thế nào?

      Khi đến bệnh viện nhân dân Trường Sa, Trần Dao Dao còn vừa chạy vừa khóc. Tư Tuyền muốn đuổi theo cũng hụt hơi, bọn họ đến phòng bệnh có bốn người. Dao Dao vọt vào trong giường trong cùng, người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy mừng rỡ kêu tiếng. Đứa bé nằm giường nhắm mắt cũng tỉnh dậy, kêu tiếng “Mẹ!”

      Tư Tuyền tiến lên trước, Trần Dao Dao ôm ghì đứa bé vào ngực nên nhìn mặt. Vài phút sau khi hôn hít chán chê, ấy mới thả đứa bé ra, áy náy .

      “Tuyền Tuyền, đây là Tư Chính, cháu còn được gọi là Bảo Bảo. Bảo Bảo, con mau chào . Đây là Tư Tuyền”.

      Tư Tuyền nhịn được thở dài, cần phải xác minh gì cả, đứa bé quả quá giống với Tư Khiêm, giống như bản sao thu vậy. Đôi mắt sáng, sâu thẳm như muốn nuốt chửng cả người đối diện, ngũ quan cân đối, tinh xảo, có vẻ giống mẹ nên da rất trắng, cũng bởi vì thế nên nhìn bớt lạnh lùng hơn so với Tư Khiêm, vô cùng đáng .

      “Bảo Bảo, là Tiểu Tuyền. Con gọi là Tiểu Tuyền nhé!”.

      “Chào ”. Bảo Bảo ngoan ngoãn gọi, còn hề ngại ngùng đánh giá người khác. Tư Tuyền sờ mũi, cảm giác nó nghĩ nhìn có vẻ hơi ngốc.

      Bảo Bảo nhìn về phía Trần Bạch Dụ, xem xét tờ theo dõi bệnh án được kẹp ở đầu giường.

      “Đây là chú Trần Bạch Dụ. Cũng là họ của , là em họ của cha cháu”. Tư Tuyền lúng túng giới thiệu, rất kém khoản phân biệt ngôi thứ trong tiếng Trung.

      Bảo Bảo chớp mắt, ngoan ngoãn chào thêm tiếng. Trần Bạch Dụ bước lên phía trước xoa đầu nó, phải, cha cháu theo vai vế vẫn còn phải gọi chú bằng .”

      Trước con mắt ra vẻ thể hiểu nổi của Bảo Bảo, Tư Tuyền đành cười ha ha lấp liếm.

      Trần Bạch Dụ quay lại với Trần Dao Dao

      “Tôi cần gặp bác sĩ điều trị của cháu. Chị đưa tôi gặp”

      Trần Dao Dao vội vàng đồng ý, âu yếm hôn lên tóc con, dịu dàng con trai hãy chơi với rồi mới rời .

      Tư Tuyền liền ngồi xuống giường, hỏi nó “Cháu có muốn ngủ ?”

      Bảo Bảo lắc đầu. Người phụ nữ chăm sóc cho nó vui vẻ “Bảo Bảo ngủ khá lâu rồi. nhà Bảo Bảo, để tôi lấy nước cho uống”.

      Tư Tuyền lắc đầu, ý bảo cần. Người phụ nữ tự giới thiệu, chị ấy là hàng xóm nhà Bảo Bảo, mấy hôm nay người lớn đều phải chạy đôn chạy đáo, người lo tiền, người Bắc Kinh tìm ba Bảo Bảo nên chị ấy tới chăm sóc cho Bảo Bảo mấy ngày.

      Tư Tuyền nhìn Bảo Bảo, đôi mắt thằng bé trong suốt như biết , hiểu nó muốn hỏi ba nó đâu, tại sao chỉ có tới. Cho nên Tư Tuyền rất nghiêm túc nhìn vào mắt nó .

      “Bảo Bảo, cháu có biết các chú cảnh sát ?”

      Bảo Bảo gật đầu

      “Chú cảnh sát thường xuyên phải làm nhiệm vụ, bắt tội phạm để bảo vệ người dân. Cha cháu cũng vậy, cho nên tới trước chăm sóc cho cháu, còn cha cháu sau khi hoàn thành nhiệm vụ tới với mẹ con cháu sau”.

      “Cha cháu là cảnh sát ư?” Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú, đáy mắt bớt thất vọng. Tư Tuyền gật đầu, thằng bé còn quá . rằng cha nó làm ở Ủy ban kỉ luật Trung ương, đến còn mơ hồ chẳng biết đó là làm gì nữa là.

      “Mẹ cháu cha cháu phải công tác ở xa”

      “Đúng thế”

      , ra cần dối. Cháu mười tuổi, có cha cũng được”.

      Thằng bé thản nhiên nằm xuống. Tư Tuyền đen cả mặt, nhưng lại biết phản ứng như nào. Người phụ nữ bên cạnh vội vàng

      “Bảo Bảo, sao con lại vậy. con đến rồi, ngày mai cha con cũng tới thôi”.

      Trần Bạch Dụ và Dao Dao quay lại rất nhanh, theo còn có bác sĩ điều trị, trưởng khoa và cả giám đốc bệnh viện. Người phụ nữ chăm sóc cho Bảo Bảo há hốc mồm, chú của Bảo Bảo là thần thông quảng đại. Đây là lần thứ hai Bảo Bảo nhập viện, chưa bao giờ thấy họ nhiệt tình như vậy.

      Trần Bạch Dụ với Tư Tuyền và người phụ nữ kia

      liên hệ với bệnh viện ở quân khu Quảng Châu, chúng ta đưa Bảo Bảo về đó”.

      Tư Tuyền gật đầu, Trần Bạch Dụ lớn lên ở Quảng Châu, thuận tiện hơn bên này nhiều. Hơn nữa bệnh viện ở Quảng Châu chất lượng cũng tốt hơn. Trần Bạch Dụ hơi đau đầu, Tư Khiêm chưa công bố cho gia đình biết, chứ nếu chuyển thằng bé về Tổng viện Giải phóng, còn đơn giản thuận tiện hơn.

      Trần Dao Dao luống cuống sắp xếp đồ đạc, lại phải chạy chạy lại làm thủ tục. Trần Bạch Dụ cũng rảnh, phải coi sóc các thiết bị y tế để chuẩn bị di chuyển nên chỉ còn có Tư Tuyền ở lại với Bảo Bảo. Tư Tuyền cảm thấy thằng bé run lên vì sợ.

      “Đừng sợ, Bảo Bảo. Chúng ta chữa khỏi cho cháu thôi”

      “Có phải cháu lại phải chuyển lên tuyến đúng ?”

      Tư Tuyền chớp mắt, chẳng hiểu thằng bé gì cả. Người phụ nữ kia vội vàng ngồi xuống, an ủi nó “Bậy nào, bệnh viện ở đây vừa bé vừa , và chú đưa cháu đến bệnh viện lớn hơn, to hơn thôi”.

      Người phụ nữ an ủi lúc thằng bé mới bớt khóc. Tư Tuyền rất đau lòng, nó còn như vậy mà phải chịu đựng bệnh tật đau đớn như vậy rồi.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 192:
      Bệnh lý bạch cầu nguyên bào lympho cấp tính

      Bởi vì Quảng Châu khá xa, cho nên bọn họ phải máy bay. Vì vẫn còn là trẻ con nên dù là vô cùng lo lắng, nó vẫn cực kì hào hứng. Từ đến giờ, Bảo Bảo vẫn chưa được máy bay lần nào. Ngoài Trần Bạch Dụ, bệnh viện Nhân dân Trường Sa còn cử thêm bác sĩ, y tá kèm. Tư Tuyền kiến quyết mua nguyên khoang thương gia để bay cho thoải mái. Bảo Bảo thích lắm, ngồi ghế máy bay của mình, nhìn ngắm lung tung phía bên ngoài bầu trời, vui vẻ với mẹ.

      “Mẹ, là chúng ta cao hay sao?”

      “Đúng thế” Trần Dao Dao dịu dàng vuốt tóc con. Tư Tuyền ở bên cạnh vui vẻ

      “Bay như thế này vẫn còn thấp đấy. Nếu cháu muốn bay ra nước ngoài, cháu còn phải lên cao nữa cơ”.

      Bảo Bảo chớp mắt, bay ra nước ngoài ư.

      từng ra nước ngoài rồi?”

      chính là sống ở nước ngoài. Nước , cháu có biết ?”

      Bảo Bảo gật đầu “Có David Beckham phải ạ?”

      “Đúng thế. Cháu cũng thích bóng đá à?” Bảo Bảo lắc đầu, David Beckham quá nổi tiếng, đương nhiên nó biết. Nhưng liên quan gì đến chuyện nó có thích bóng đá hay .

      “Cháu thích bơi, cháu bơi rất giỏi”. Bảo Bảo tự hào .

      “Ồ, vậy cháu có từng lặn chưa? Lặn sâu sâu sâu xuống dưới đáy biển ấy?”

      “Lặn xuống đại dương?”

      “Đúng thế”.

      Bảo Bảo vui vẻ kể về lịch sử hình thành đại dương và những thông tin nó biết về đáy biển, tỏ ra cực kì hâm mộ Tư Tuyền khi nghe từng lặn xuống biển sâu như thế nào, nhưng nó hoàn toàn tin . Bởi vì chỉ là con , nó chưa nhìn thấy thợ lặn nào là phụ nữ.

      Tư Tuyền tức tối dí lên trán nó, nghiến răng bảo để khi nào máy bay hạ cánh, cho nó xem kho ảnh chụp dưới đáy biển.

      Hơn bảy giờ tối mới hạ cánh xuống Quảng Châu, ngoài sân bay cũng chiếc xe của bệnh viện chờ sẵn. Bác sĩ đặt Bảo Bảo nằm băng ca, kiểm tra sức khỏe của nó sau chuyến bay. Chuyến bay dài lại chuyện linh tinh với Tư Tuyền nên nó có vẻ khá mệt mỏi, nhanh chóng thiếp .

      Bác sĩ ở Trường Sa hết nhiệm vụ nhưng cũng thể để họ quay lại ngay lập tức. Người của Trần Bạch Dụ sắp xếp cho họ chỗ ở và mời ăn ở khách sạn gần đó. Tư Tuyền cảm thấy mình mới chính là vô dụng, họ sắp xếp rất tốt.

      Bệnh viện quân khu Quảng Châu ra kín tiếng, và hầu hết chỉ khám chữa cho tướng lãnh cấp cao. Trần Bạch Dụ lớn lên ở đây, thành ra quen biết ít. Bảo Bảo còn khá , Tư Khiêm cũng chưa đến đây bao giờ nên để ra liên hệ của hai người này ra cũng khó.

      Trước khi vào bệnh viện, Trần Bạch Dụ nhắc Tư Tuyền nếu muốn liên hệ với ai liên hệ ngay . Trong bệnh viện ở đây chỉ được phép dùng điện thoại nội bộ, các thiết bị vô tuyến đều tắt. Tư Tuyền gọi cho Fredrick được, chỉ kịp nhắn ký hiệu an toàn cho Nickki, sau đó điện thoại mất hẳn sóng.

      Lăn lộn cả ngày, cũng mệt rã rời. Trần Dao Dao cũng mệt mỏi vô cùng nhưng tinh thần rất tốt, ấy dịu dàng ngồi vuốt ve mái tóc Bảo Bảo, thỉnh thoảng lại hôn lên trán con trai.

      “Dao Dao, chúng ta ăn tối thôi”

      Dao Dao gật đầu, đứng dậy. Phòng bệnh ở đây rất tốt, bên ngoài còn có phòng khách, phòng ngủ phụ dành cho người nhà, đồ đạc tiện ích đều có đủ. Trần Bạch Dụ ngồi bên bàn ăn, bên có mấy đĩa thức ăn được nhà ăn bệnh viện đưa tới. Buổi trưa còn chưa kịp ăn gì chạy lung tung, Tư Tuyền đói sớm nhũn cả người.

      “Tình hình bệnh của Bảo Bảo có nghiêm trọng ?” Đến lúc này Tư Tuyền mới thực dám hỏi.

      Trần Bạch Dụ gật đầu, nhanh chậm gắp miếng rau xào

      “Trường hợp của Bảo Bảo thuộc dạng bệnh lý bạch cầu nguyên bào lympho cấp tính. từng được điều trị hóa chất nhưng bắt đầu tái phát nên buộc phải ghép tủy. Trần Dao Dao, cũng giỏi đấy. Tạo sao bây giờ mới tìm chúng tôi?”

      Trần Dao Dao cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Đứa trẻ này do sinh ra, chỉ muốn giữ con ở bên cạnh mình. Nếu Tư Khiêm biết được tồn tại của nó, làm sao dám nghĩ tiếp.

      Tư Tuyền vỗ lên vai , an ủi, ra sức lườm Trần Bạch Dụ. Cuối cùng ta đành

      “Đừng khóc. phải là chữa được. Dù là bạch cầu nguyên bào lympho cấp tính đến mức này khá nguy hiểm nhưng tỉ lệ khỏi bệnh sau khi ghép tủy rất cao. Nguồn tủy siêu dồi dào, mấy người bên nhà độ tương thích có vẻ thấp nhưng bên nhà Tư Khiêm vẫn còn nhiều mà. Mà dù có ai tương thích yên tâm, tôi vẫn tìm được tủy tương thích cho con ”.

      Trần Dao Dao gật đầu.

      “Tư Tuyền, mai em làm xét nghiệm tương thích tủy, tối nay cố gắng ăn nhiều chút. Cố lên, ăn nhiều vào. trông em có vẻ tương thích với Bảo Bảo lắm đấy, nên là ăn ”.

      Tư Tuyền và Dao Dao phì cười, cố gắng ăn hết bữa tối. Chặng đường phía trước còn rất dài, cho nên bọn họ đều phải chuẩn bị tinh thần tốt.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 193:
      này là chấp niệm của
      may, Trần Bạch Dụ nhận chăm sóc sức khỏe cho ông bà Tạ nên rất nhanh chóng làm xét nghiệm tương thích tủy cho mấy người nhà họ Tạ. Tư Toàn có độ tương thích cao nhất, nhưng có bầu, thích hợp hiến tủy. Vì vậy, Tư Tuyền khỏi hâm mộ mồm miệng đen đủi đâu trúng đó của Trần Bạch Dụ, trọng trách hiến tủy được giao cho người có độ tương thích cao thứ hai là .

      Tuy vậy thôi, nhưng Tư Tuyền cũng cảm thấy ấm ức, thậm chí còn thấy làm may mắn vì nhanh như vậy tìm được tủy tương thích với Bảo Bảo. Chỉ chung đụng với thằng bé mấy ngày, nhưng vô cùng thích nó. Bảo Bảo sau khi quen người dạn dĩ hơn hẳn. Tư Tuyền thấy nó vô cùng lớn trước tuổi, kể cả về IQ lẫn EQ. thường xuyên bị nó đào hố, gài bẫy. Tính tình phúc hắc như này chắc hẳn di truyền từ cha.

      Bảo Bảo cũng cảm thấy của nó trẻ con, ngốc nghếch, có rất nhiều tiếng lóng mà nó nghe hiểu gì, mắt thường xuyên chớp chớp, siêu ngốc.

      Thế nhưng, hai người rất hợp nhau trong khoản ăn chơi. Trần Dao Dao và Trần Bạch Dụ hai người chạy tới chạy lui lo các thủ tục để chuẩn bị làm phẫu thuật. Tư Tuyền và Bảo Bảo thường xuyên tự chơi với nhau. Bảo Bảo rất thích những câu chuyện ở nước ngoài mà Tư Tuyền kể, thích nghe kể về chuyện lặn biển, lượn dù hay cưỡi ngựa. Bảo Bảo chỉ nhìn thấy ngựa trong sở thú, nó thể tin được của nó cũng sở hữu con ngựa, nhà còn bầy ngựa hàng trăm con.

      Trong thoáng chốc, nó cảm thấy rất thương , thường xuyên nhường cho đồ ăn và đồ chơi. Vì trong sách truyện nó đọc được, những nhà nào có đàn ngựa chăn thả thường rất nghèo. Nhà nghèo như vậy, vậy mà còn đưa nó tới bệnh viện lớn như này, viện phí rất đắt.

      Bảo Bảo lớn lên trong gia đình đơn thân, ngoài mẹ ra chỉ có người cậu là trai của mẹ. Gia đình cũng giàu có gì, lần bị bệnh trước, dù mới chỉ sáu tuổi nó chứng kiến vất vả của mẹ và của cậu. Lần này cũng như vậy, cho nên nó rất đau lòng.

      Khi Tư Khiêm đến tuần sau đó. đến vào buổi đêm, dọa Tư Tuyền giật nảy cả mình. Hai mắt Tư Khiêm thâm quầng, vằn máu, chứng tỏ dạo này ngủ rất ít. Dao Dao mở cửa cho , đưa vào thăm con. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tư Khiêm cúi xuống chạm vào đứa bé, sinh mệnh mang dòng máu của ra đời và lớn lên trong mười năm, thế mà hề biết.

      Tư Khiêm mím môi, hôn lên tóc con trai. Tình phụ tử kì diệu, tuy xuất của đứa bé hoàn toàn đánh gục , nhưng ngay lập tức cảm thấy thích nó. mệt mỏi của cả tuần nay vật lộn lựa chọn, bàn giao công việc nhanh chóng tan biến.

      Tư Khiêm quay lại, Dao Dao cúi đầu nhìn mặt . Người con này, chấp niệm thể buông tay. Xa cách bao nhiêu năm, vẫn còn tha thiết, vậy mà lại giấu chuyện động trời như thế.

      Tư Khiêm ra ngoài, nhìn Tư Tuyền gật gù ngồi ghế, bảo về phòng ngủ thêm. Mấy hôm nay em phải vất vả nhiều. biết đây là lần đầu tiên Tư Tuyền phải đối diện với những chuyện như thế này, trước kia được bảo bọc rất tốt.

      Tư Tuyền nhìn Dao Dao theo ra ngoài, thở dài. hai cũng là, hôm ăn lẩu cay Thành Đô ở Thiên Hà Nhân Gian, còn phải cố tình mang đến đó. nửa thành phố chỉ để ăn lẩu cay, mà lại phải vì lẩu quá ngon chỉ có thể vì biết người có mặt ở đó mà thôi.

      Từ trước đến giờ, Tư Tuyền luôn có cảm tình tốt với Dao Dao, mấy ngày hôm nay chung đụng, thấy chăm chút cho Bảo Bảo lại càng cảm động. Tư Tuyền cũng gặp lại Trần Hiểu, trai của Trần Dao Dao. Trong trí nhớ của Tư Tuyền, Trần Hiểu rất thân thiết với Tư Khiêm, hơi vụng về nhưng đối xử với rất tốt. Mùa hè ở Bắc Kinh rất nóng, nhưng khi Tư Tuyền đến nhà họ Trần chơi, Trần Hiểu ra ngoài mua từng khối băng đá lớn về để trước chiếc quạt duy nhất trong nhà, để ngồi ăn kem bị nóng.

      Tư Tuyền thở dài, hai người bọn họ đều có trình độ. Trần Hiểu còn có tiền án tiền , vậy mà có thể nuôi lớn Bảo Bảo đến như bây giờ có thể là kì tích.

      Trần Dao Dao bước vào phòng ngủ, Tư Tuyền quay người lại

      hai đâu rồi chị?”

      “Bên phòng Bảo Bảo”

      Ồ, để hai trông Bảo Bảo cũng tốt, đây là lần đầu tiên hai gặp con trai.

      “Chị mau ngủ , mấy hôm nay chị được ngủ rồi”.

      “Ừ, chị ngủ đây”.

      Tư Tuyền thấy Dao Dao cứ mò mẫm trong bóng tối liền bật chiếc đèn ở đầu giường. Ngay lập tức Dao Dao quay mặt sang hướng khác. Tư Tuyền giật mình, lập tức kéo người chị ấy. Chẳng lẽ hai dám đánh chị?

      Dao Dao bị tóm lấy kịp phản ứng, xấu hổ quá vội giằng ra nằm xuống giường. Trời ạ, nghĩ gì thế biết, môi Dao Dao vừa đỏ vừa sưng, còn có vết xước, mặt đỏ đến độ chiên trứng được. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết được hai người này vừa làm gì.

      Thế này, có lẽ mong muốn cưới con dâu sinh cháu nội của mẹ sắp thành rồi. Cháu có, chỉ còn thiếu rước con dâu vào cửa, haha.

      Tư Tuyền vui vẻ nằm xuống giường, thoải mái trở về với giấc ngủ.

      ngủ ngon, chợt có tiếng trẻ con khóc thét. Tư Tuyền và Dao Dao đều bật dậy, ngờ hai người ngủ say quá, bây giờ là hơn sáu giờ sáng. Dao Dao lập cập bò xuống giường, chạy sang phòng Bảo Bảo. Tư Tuyền cũng lảo đảo chạy theo.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 194:
      Đây là cha của con

      Trong phòng, Bảo Bảo co rúm vào góc. Tư Khiêm quỳ nửa người giường, bối rối muốn chạm vào thằng bé, nhưng có vẻ làm nó sợ hãi.

      “Bảo Bảo. Con sao thế?”

      Dao Dao vội vàng ôm lấy con, thằng bé rúc vào lòng mẹ, vẫn chưa hết hoảng hốt

      “Chú kia bảo là cha của con”.

      Mắt Tư Khiêm tràn ngập vẻ chua xót, áy náy

      “Bảo Bảo, ba là ba của con. Ba xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp con. Nhưng ba luôn luôn con.”

      Bảo Bảo ngước mắt nhìn mẹ, Dao Dao khẽ gật đầu. Thằng bé chậm chạp vươn tay về phía Tư Khiêm, khi đưa tay ôm nó, dường như bao nhiêu tủi hờn của đứa trẻ có cha được trút ra hết. Bảo Bảo gào khóc rất to, Tư Khiêm ôm siết lấy con, thân thể trẻ em mềm mại run run trong tay , nước mắt của nó thấm thẳng vào lòng vừa đau vừa xót.

      Dao Dao khóc, Tư Tuyền cũng rơm rớm nước mắt, ra ngoài, để lại gian cho ba người nhà họ được tự nhiên.

      Buổi sáng ở bệnh viện rất mát mẻ. Tư Tuyền chậm chạp dạo trong vườn hoa. Ở đây là bệnh viện trong quân đội nên các hoạt động được tiến hành rất sớm. Nhiều bệnh nhân là quân nhân tập thể dục xong trở về phòng, các bác sĩ y tá vội vã chạy hành lang, chuẩn bị giao ban. Tư Tuyền ngồi xuống chiếc ghế đá, xuyên qua kẽ lá, nắng sớm bắt đầu lấp lánh. nhớ Fredrick quá .

      Chưa bao giờ lại có lúc muốn gọi cho được, muốn nghe giọng cũng được như thế này. Mấy ngày nay, được ra khỏi bệnh viện, mà điện thoại có sóng. Chỉ có thể gọi bằng điện thoại cố định của bệnh viện, nhưng lại thể gọi ra nước ngoài. Tính ra, cũng gần mười ngày hai người chưa chuyện rồi. Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Tư Tuyền cảm thấy bất lực khi muốn gần gũi có cách nào cả.

      Mấy hôm nay, tâm trạng rất tốt. Tình trạng bệnh của Bảo Bảo khiến rất lo. Đứa trẻ này đột nhiên ào tới với gia đình như thiên thần , cho nên mong ước nó phẫu thuật thành công, lớn lên là khỏe mạnh. muốn với Fredrick, em có đứa cháu rồi, nó dễ thương. Nhưng em phải hiến tủy để cứu nó, nó rất đau, nhưng em hề sợ hãi.

      Tư Tuyền biết, sai rồi. mới chính là đồ ích kỷ, muốn Fredrick gả cho ai hết. Nếu mối quan tâm đến ai khác ngoài trừ , mà lúc đó lại bất lực như thế này. ghen tị đến chết người, thể chịu đựng được.

      Khi Tư Tuyền quay trở lại phòng, Bảo Bảo nín khóc, ngoan ngoãn để cho bác sĩ khám buổi sáng. Tư Khiêm và Dao Dao đứng bên cạnh, giống như muôn vàn ông bố bà mẹ lo lắng cho con khác, khuôn mặt đầy ấm áp.

      Bảo Bảo nhìn thấy , ngoan ngoãn gọi “

      Tư Tuyền dí tay lên trán nó châm chọc “Sao, nhớ đến rồi à? Lúc gặp , con còn khóc to như lúc gặp cha con đấy”.

      Bảo Bảo đỏ bừng mặt, dỗi hờn đẩy . Tư Khiêm cau mày “Tuyền Tuyền, đừng bắt nạt Bảo Bảo”

      Tư Tuyền há hốc miệng quay lại nhìn người đàn ông bội bạc kia. Hay lắm, giờ có con quên em . phải mách Fredrick mới được, có người dám uất ức đến thế cơ đấy.

      Bảo Bảo cười ha ha, vẻ mặt vênh váo tự đắc theo kiểu ta đây có núi lớn để dựa. Tư Tuyền đến bó tay với nó.

      Sau khi ăn sáng uống thuốc, Tư Tuyền vui vẻ ngồi sàn chơi Lego với Bảo Bảo. Tư Khiêm và Dao Dao gặp bác sĩ điều trị trao đổi. Tư Khiêm quả rất chú tâm đến con trai, dù bận rộn nhưng vẫn mang đến ít quà. Cả phòng ngập tràn đồ chơi được lựa chọn theo sở thích của Bảo Bảo.

      Mô hình tàu chiến, sách Atlat đại dương, ipad đầy những bộ phim tài liệu về biển, thậm chí còn có con thuyền đặt trong chai thủy tinh. Bảo Bảo say mê ngắm con thuyền tinh xảo, ngồi chơi Lego mà thỉnh thoảng vẫn phải liếc nhìn nó.

      , ba cháu buổi trưa phải

      “Ồ, cha cháu chỉ về nhà rồi quay lại mà. Có điều nhà chúng ta ở Bắc Kinh, cách khá xa nơi đây thôi”.

      Tư Tuyền an ủi Bảo Bảo, Tư Khiêm trưa nay phải về Bắc Kinh để xử lý mấy chuyện. đoán là về để giải thích với cha mẹ . Tư Khiêm đến đây chẳng mấy chốc đến tai cha mẹ , Tư Toàn có thể giấu được cha mẹ chuyện biến mất vài ngày, chứ chuyện này cũng bó tay làm gì được.

      Tư Tuyền vẫn liên lạc với Tư Toàn qua điện thoại bàn. Tư Toàn nghe gặp Bảo Bảo liền rất vui vẻ. Lần này đồ chơi Tư Khiêm đem đến, cũng có ít của chị ấy.

      Khi Tư Khiêm và Dao Dao quay lại, lịch mổ của Bảo Bảo cuối cùng cũng được ấn định, chính là sau mười ngày nữa. Trước đó, cả Tư Tuyền và Bảo Bảo đều phải làm số thủ tục hóa trị. Bảo Bảo rất mệt mỏi và đau đớn, Tư Tuyền khá hơn chút.

      Ban đầu, Tư Khiêm định buổi trưa mới quay lại Bắc Kinh, nhưng cuối cùng chịu được quấn quýt của con trai, đành đổi vé, chờ đến tận mười giờ tối khi Bảo Bảo ngủ say, mới ra sân bay bay chuyến đêm trở về được.

      Dao Dao đắp chăn cho con trai. Ngày hôm nay, hoàn toàn cảm thấy nhõm. xuất của Tư Khiêm giống như bức tường vững chãi khiến vô cùng yên tâm. Bảo Bảo chắc chắn được chữa khỏi.

      Ngày hôm sau, Tư Khiêm quay trở lại, theo cùng còn có ông bà Tạ. mặt có vết bầm đỏ, chắc là bị cha đánh. Bà Tạ xúc động vô cùng, vừa nhìn thấy cháu nội cảm thấy nhìn thấy bảo vật quý giá nhất đời, dừng được vừa khóc vừa cười, trông vô cùng mất mặt.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 195:
      em biết bao nhiêu...
      Ông Tạ mặt lạnh làm thằng bé hơi sợ, nhưng vẫn ra sức tỏ vẻ hiền hòa để dọa cháu. Tư Tuyền nhìn gương mặt cứng nhắc cố gắng cười ấm áp rất dọa người đó, khỏi cười ha ha liền bị ba mắng là biết lớn .

      “Tuyền Tuyền, con ở lại với Bảo Bảo. Cha mẹ có chuyện muốn với chị”

      Bảo Bảo hoang mang nhìn cha mẹ và ông bà rời . Nó rất sợ mẹ bị bắt nạt. Thằng bé thông minh qua mấy ngày nay cuối cùng cũng biết được nó là do mẹ lén sinh ra, nên cha mới biết đến tồn tại của nó.

      Tư Tuyền trèo lên giường .

      “Sao vậy?”

      , có khi nào khi cháu phẫu thuật xong, cha cháu và mọi người biến mất ?”

      Tư Tuyền nhìn vẻ mặt rầu rầu của nó, cảm thấy trẻ con lớn lên trong môi trường đơn thân là nhạy cảm. Dù mọi người thể tình cảm đến như vậy nhưng nó vẫn cảm thấy an toàn.

      “Đương nhiên là biến mất chứ, đem cả cháu biến mất theo. Chúng ta về Bắc Kinh, cháu còn chưa gặp Toàn Toàn và dượng Hầu Thần đâu. Còn ông nội nữa. Chính là ông nội của cha cháu và ấy”.

      “Ông nội của cha phải gọi là cụ nội”. Bảo Bảo khinh bỉ nhìn , nó biết sống ở nước ngoài từ , tiếng Trung tốt. Bảo Bảo cảm thấy mình còn may mắn hơn , ít nhất nó còn được ở với mẹ, từ phải ra nước ngoài sống với bố mẹ nuôi.

      ra, Tư Tuyền cũng biết sơ qua câu chuyện cha mẹ định với chị Dao Dao. Tư Toàn sáng nay gọi điện cho khai tông tốc.

      Tư Khiêm nửa đêm về đến nhà, nhưng cha mẹ chẳng có ai ngủ được.

      Ba người ầm ĩ trong thư phòng hồi, hai bị cha quát mắng . Cuối cùng cha mẹ đều quyết định hai phải cưới chị Dao Dao, hợp thức hóa nhận Bảo Bảo về nhà. Thậm chí còn phải nhanh chóng có thêm hai đứa trẻ nữa.

      Cái này cũng là do bệnh tình của Bảo Bảo. Tủy của tuy tương thích nhưng vẫn chỉ là tương đối cao mà thôi, nếu có phản ứng bài xích tốt. Nếu có đáng sợ, dù thế nào cũng phải cầm cự đến khi Tư Toàn sinh em bé xong. Và thực tế tủy xương có độ tương thích cao nhất chính là chị em ruột của người bệnh.

      Chuyện lần này, Tư Khiêm cũng bị ảnh hưởng khá lớn, vì nó đến liên quan đến tác phong cán bộ. Có con trai mười tuổi mà hề biết, lại còn làm ở Ủy ban kỉ luật Trung Ương, tác phong để ở đâu cơ chứ.

      Tạm thời, Tư Khiêm bị rút khỏi nhiệm vụ làm, phải trở về để chịu thẩm vấn của Ban kiểm điểm, chấp nhận thẩm tra tư cách. việc này ra lớn lớn, . Nhưng lại xảy ra vào giữa lúc ông Tạ chuẩn bị về nghỉ hưu nên nếu cẩn thận rất to chuyện.

      Phải rằng, lúc chuẩn bị về nghỉ hưu chính là lúc nguy hiểm nhất. Nhiều người làm quan cả đời, cuối cùng lại ngã ngựa chỉ ở bước này. quá trình làm việc bị thẩm tra, chỉ đơn giản rằng khi bước xuống, phải có người bước lên. Nếu có người kế nhiệm tốt, còn nếu lại là vòng xoáy tranh đoạt quyền lực có khi chính mình cũng bị kéo vào.

      Ông Tạ làm quan nhiều năm, trong sạch liêm khiết có, nhưng cũng có nhiều chuyện khó . Làm quan đương nhiên thể làm mình. Đằng sau ông cũng là cả phe phái bè cánh mà ông là trong số đó. Nếu muốn giật ông xuống, cũng phải giật nguyên đàn. Thế nhưng, ở đời sao đoán được chữ ngờ.

      Tư Tuyền biết được những chuyện sâu xa đó, Tư Toàn cũng chỉ ậm ừ cho qua như vậy thôi. Căn bản chỉ thấy Tư Khiêm và cha có vẻ gì bất mãn khi bị buộc thẩm tra tư cách. Thậm chí cha còn hối thúc Ban Kỉ luật làm việc nhanh chút để Tư Khiêm còn làm báo cáo kết hôn. Chuyện này quả đúng là có chút vội.

      Buổi trưa, cả nhà quyết định ở lại trong bệnh viện mà ra ngoài. Tư Khiêm đặt bàn tiệc ở nhà hàng, gọi là tạm mừng gia đình có thêm người.

      Nghe tin này, cả Bảo Bảo và Tư Tuyền đều vui đến phát rồ. Bảo Bảo nằm viện quá lâu, tuy nó sớm hiểu chuyện nhưng cũng phải là người lớn để chịu được cái bức bối ở bệnh viện hành hạ mình. Còn Tư Tuyền, rốt cuộc cũng có cơ hội ra ngoài gọi điện cho Fredrick.

      Fredrick bắt máy rất nhanh, giọng cũng kiềm chế được xúc động. ai mô tả được tâm trạng của Fredrick khi nhận được tin Tư Tuyền biến mất.

      Bởi vì hôm đó, Tư Tuyền ở đại viện nên Nickki theo sát , mà chỉ theo dõi ở bên ngoài. Chuyện quá gấp, Tư Tuyền chưa kịp báo lịch trình cho Nickki vội vã rời , Nickki theo kịp dấu của .

      Khi Nickki đuổi đến Trường Sa, Tư Tuyền rời Quảng Châu. Nickki đến Quảng Châu, Tư Tuyền lại chỉ để lại kí hiệu báo an toàn sau đó biến mất. Bệnh viện Quân khu Quảng Châu giữ bí mật rất tốt. chỉ điện thoại mất sóng mà đến thiết bị định vị được cấy thùy tai của Tư Tuyền cũng phát được tín hiệu cho nên Nickki hoàn toàn mất dấu .

      Fredrick nổi điên nguyên ngày hôm đó, liên lạc với Tư Khiêm được, Tư Toàn cũng cố ý giấu, đám Trịnh Thiếu Thành ai biết chuyện gì xảy ra. Suýt nữa lên máy bay đến Trung Quốc ngay hôm đó. Chưa bao giờ Fredrick cảm thấy sợ hãi đến thế.

      Trước giờ nghĩ cảm xúc của khi nhìn thấy Thalia trong bệnh viện sau khi bị bắt cóc là tệ hại lắm rồi. ngờ còn có thời điểm khiến đau tim hơn thế.

      Mãi đến hôm sau, Tư Tuyền nhờ Tư Toàn nhắn cho rằng phải giúp Tư Khiêm, rồi liên lạc được với Tư Khiêm biết tình, Fredrick mới bình tĩnh lại được.

      Lần này, hơn mười ngày hai người mới được chuyện với nhau. nghe giọng Maya vừa vui mừng vừa hối hả, cảm thấy có cái gì khang khác. Từ lúc Maya trưởng thành, ít khi thấy tỏ ra quấn quýt đến thế. Những câu chuyện đầu đuôi, nhưng liên tục dồn dập, có quá nhiều chuyện muốn biết, có nhiều chuyện muốn chia sẻ với , tìm an ủi của , tìm làm chỗ dựa.

      Fredrick nghe nhịp đập bình ổn của trái tim mình, nghe giọng líu ríu và hơi thở ấm áp của qua điện thoại, chợt cảm thấy có lẽ Maya ngộ ra điều gì đó. Cho nên giữa những câu chữ của Maya, dịu dàng

      “Maya, em”

      Tư Tuyền nghe bốn chữ này, tim chợt khựng lại nhịp, sau đó ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Tự nhiên, biết tại sao nước mắt trào ra, Tư Tuyền thút thít trả lời

      “Em cũng thế…”

      Trái tim Fredrick đột nhiên đậm như sấm rền, cần biết cảm thấy như thế nào nhưng cuối cùng vất vả mấy năm của cũng được đền đáp. Tiểu công chúa của cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn chút.

      nghe ấm ức của trút sang , chợt cảm thấy đau lòng. Bao năm qua, che chở cho , Maya chưa bao giờ phải tự mình đối diện với chuyện gì. hận để quá xa, xa đến mức muốn giơ tay ra ôm vào lòng cũng được.

      Ôi Maya, mặt trời tháng năm cuả , tình của , hoa hồng đỏ của . em biết bao nhiêu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :