TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 191: Cháu mười tuổi, có cha cũng được
chiếc xe chờ sẵn bên ngoài, đưa bọn họ đến sân bay. Từ Bắc Kinh đến Trường Sa mất hai tiếng rưỡi, khi bọn họ xuống máy bay là hơn ba giờ chiều.
Trần Dao Dao có vẻ rất sốt ruột, liên tục nhấp nhổm làm Tư Tuyền cũng thấy lo lắng theo. cũng rất tò mò, trai có con, năm nay mười tuổi, biết thằng bé như thế nào?
Khi đến bệnh viện nhân dân Trường Sa, Trần Dao Dao còn vừa chạy vừa khóc. Tư Tuyền muốn đuổi theo cũng hụt hơi, bọn họ đến phòng bệnh có bốn người. Dao Dao vọt vào trong giường trong cùng, người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy mừng rỡ kêu tiếng. Đứa bé nằm giường nhắm mắt cũng tỉnh dậy, kêu tiếng “Mẹ!”
Tư Tuyền tiến lên trước, Trần Dao Dao ôm ghì đứa bé vào ngực nên nhìn mặt. Vài phút sau khi hôn hít chán chê, ấy mới thả đứa bé ra, áy náy .
“Tuyền Tuyền, đây là Tư Chính, cháu còn được gọi là Bảo Bảo. Bảo Bảo, con mau chào . Đây là Tư Tuyền”.
Tư Tuyền nhịn được thở dài, cần phải xác minh gì cả, đứa bé quả quá giống với Tư Khiêm, giống như bản sao thu vậy. Đôi mắt sáng, sâu thẳm như muốn nuốt chửng cả người đối diện, ngũ quan cân đối, tinh xảo, có vẻ giống mẹ nên da rất trắng, cũng bởi vì thế nên nhìn bớt lạnh lùng hơn so với Tư Khiêm, vô cùng đáng .
“Bảo Bảo, là Tiểu Tuyền. Con gọi là Tiểu Tuyền nhé!”.
“Chào ”. Bảo Bảo ngoan ngoãn gọi, còn mà hề ngại ngùng đánh giá người khác. Tư Tuyền sờ mũi, cảm giác nó nghĩ nhìn có vẻ hơi ngốc.
Bảo Bảo nhìn về phía Trần Bạch Dụ, xem xét tờ theo dõi bệnh án được kẹp ở đầu giường.
“Đây là chú Trần Bạch Dụ. Cũng là họ của , là em họ của cha cháu”. Tư Tuyền lúng túng giới thiệu, rất kém khoản phân biệt ngôi thứ trong tiếng Trung.
Bảo Bảo chớp mắt, ngoan ngoãn chào thêm tiếng. Trần Bạch Dụ bước lên phía trước xoa đầu nó, “ phải, cha cháu theo vai vế vẫn còn phải gọi chú bằng .”
Trước con mắt ra vẻ thể hiểu nổi của Bảo Bảo, Tư Tuyền đành cười ha ha lấp liếm.
Trần Bạch Dụ quay lại với Trần Dao Dao
“Tôi cần gặp bác sĩ điều trị của cháu. Chị đưa tôi gặp”
Trần Dao Dao vội vàng đồng ý, âu yếm hôn lên tóc con, dịu dàng con trai hãy chơi với rồi mới rời .
Tư Tuyền liền ngồi xuống giường, hỏi nó “Cháu có muốn ngủ ?”
Bảo Bảo lắc đầu. Người phụ nữ chăm sóc cho nó vui vẻ “Bảo Bảo ngủ khá lâu rồi. nhà Bảo Bảo, để tôi lấy nước cho uống”.
Tư Tuyền lắc đầu, ý bảo cần. Người phụ nữ tự giới thiệu, chị ấy là hàng xóm nhà Bảo Bảo, mấy hôm nay người lớn đều phải chạy đôn chạy đáo, người lo tiền, người Bắc Kinh tìm ba Bảo Bảo nên chị ấy tới chăm sóc cho Bảo Bảo mấy ngày.
Tư Tuyền nhìn Bảo Bảo, đôi mắt thằng bé trong suốt như biết , hiểu nó muốn hỏi ba nó đâu, tại sao chỉ có tới. Cho nên Tư Tuyền rất nghiêm túc nhìn vào mắt nó .
“Bảo Bảo, cháu có biết các chú cảnh sát ?”
Bảo Bảo gật đầu
“Chú cảnh sát thường xuyên phải làm nhiệm vụ, bắt tội phạm để bảo vệ người dân. Cha cháu cũng vậy, cho nên tới trước chăm sóc cho cháu, còn cha cháu sau khi hoàn thành nhiệm vụ tới với mẹ con cháu sau”.
“Cha cháu là cảnh sát ư?” Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú, đáy mắt bớt thất vọng. Tư Tuyền gật đầu, thằng bé còn quá . rằng cha nó làm ở Ủy ban kỉ luật Trung ương, đến còn mơ hồ chẳng biết đó là làm gì nữa là.
“Mẹ cháu cha cháu phải công tác ở xa”
“Đúng thế”
“ , ra cần dối. Cháu mười tuổi, có cha cũng được”.
Thằng bé thản nhiên nằm xuống. Tư Tuyền đen cả mặt, nhưng lại biết phản ứng như nào. Người phụ nữ bên cạnh vội vàng
“Bảo Bảo, sao con lại vậy. con đến rồi, ngày mai cha con cũng tới thôi”.
Trần Bạch Dụ và Dao Dao quay lại rất nhanh, theo còn có bác sĩ điều trị, trưởng khoa và cả giám đốc bệnh viện. Người phụ nữ chăm sóc cho Bảo Bảo há hốc mồm, chú của Bảo Bảo là thần thông quảng đại. Đây là lần thứ hai Bảo Bảo nhập viện, chưa bao giờ thấy họ nhiệt tình như vậy.
Trần Bạch Dụ với Tư Tuyền và người phụ nữ kia
“ liên hệ với bệnh viện ở quân khu Quảng Châu, chúng ta đưa Bảo Bảo về đó”.
Tư Tuyền gật đầu, Trần Bạch Dụ lớn lên ở Quảng Châu, thuận tiện hơn bên này nhiều. Hơn nữa bệnh viện ở Quảng Châu chất lượng cũng tốt hơn. Trần Bạch Dụ hơi đau đầu, Tư Khiêm chưa công bố cho gia đình biết, chứ nếu chuyển thằng bé về Tổng viện Giải phóng, còn đơn giản thuận tiện hơn.
Trần Dao Dao luống cuống sắp xếp đồ đạc, lại phải chạy chạy lại làm thủ tục. Trần Bạch Dụ cũng rảnh, phải coi sóc các thiết bị y tế để chuẩn bị di chuyển nên chỉ còn có Tư Tuyền ở lại với Bảo Bảo. Tư Tuyền cảm thấy thằng bé run lên vì sợ.
“Đừng sợ, Bảo Bảo. Chúng ta chữa khỏi cho cháu thôi”
“Có phải cháu lại phải chuyển lên tuyến đúng ?”
Tư Tuyền chớp mắt, chẳng hiểu thằng bé gì cả. Người phụ nữ kia vội vàng ngồi xuống, an ủi nó “Bậy nào, bệnh viện ở đây vừa bé vừa , và chú đưa cháu đến bệnh viện lớn hơn, to hơn thôi”.
Người phụ nữ an ủi lúc thằng bé mới bớt khóc. Tư Tuyền rất đau lòng, nó còn như vậy mà phải chịu đựng bệnh tật đau đớn như vậy rồi.