TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 175: Thằng khốn đó là ai?
Trong máy bay có ba người, trong đó có người khá lớn tuổi. Hạ Hầu Uyên dập chân chào lễ, ba người bọn họ đều ngồi thắt dây an toàn nên chỉ đưa tay lên ngang đầu chào lại.
đưa Tư Tuyền ngồi vào chỗ, giúp thắt dây an toàn rồi ngồi xuống bên cạnh. sĩ quan khác lên kiểm tra các vị trí hàng hóa và số người ngồi cùng chức vị và nhiệm vụ, báo cáo qua bộ đàm với bộ chỉ huy rồi mới đóng cửa máy bay lại và về vị trí của mình. Vài phút sau, máy bay cất cánh.
Phải là, đây phải máy bay dân dụng nên Tư Tuyền cảm thấy còn xóc nảy hơn cả ngồi xe ngựa, đến khi máy bay đạt được độ cao cần thiết mới cảm thấy đỡ hơn chút.
“Có khó chịu ?” Hạ Hầu Uyên quan tâm hỏi .
Mặt Tư Tuyền tái mét, nhưng vẫn lắc đầu, chịu đựng được.
“Thiếu tá Hạ, bao giờ cậu quay lại đơn vị?” Người đàn ông trung niên hỏi Hạ Hầu Uyên
“Báo cáo, ngày kia cháu trở lại. Chú Thời, đây là Tư Tuyền mà cháu . Cám ơn chú cho chúng cháu nhờ ạ”
Tư Tuyền ngoan ngoãn chào chú Thời theo Hạ Hầu Uyên. Người đàn ông trung niên cười .
“ cần khách sáo. Chú Thời còn học dưới bác Tư Minh của cháu mấy khóa, trước kia từng công tác ở cùng bệnh viện thời gian. lâu rồi chú gặp bác cháu. Ông nội cháu có khỏe ?”
“Ông nội cháu vẫn tốt ạ. Cám ơn chú Thời.” Tư Tuyền vui vẻ đáp lại, hóa ra lại là người quen. Mà cũng đúng, nếu có người bảo lãnh, chỉ là dân thường được phép có mặt chuyến bay này. Tư Tuyền cảm thấy các chú bác nhà mình đều rất tốt, ra ngoài bọn được giúp đỡ rất nhiều.
“Máy bay này hạ cánh ở sân bay Quân đoàn phòng số 10. hơi xa Bắc Kinh đấy. Cháu muốn về đâu? Chú cho người đưa các cháu về?”
“Biệt thự Hương Sơn ạ” Tư Tuyền trả lời, và Mạch Tuệ hẹn gặp nhau ở đó.
“Cũng khá xa, nhưng hôm nay giữa kì nghỉ, chắc tắc đường”
Vừa đến đây, máy bay lại qua đám mây, xóc đến lộn ruột. Hạ Hầu Uyên nhanh chóng đưa cho cái túi nôn, Tư Tuyền cong người tống hết tạp dịch trong dạ dày ra ngoài. quá khâm phục các chú quân nhân, trừ mình nôn ọe suốt cuộc hành trình, năm người còn lại ai thay đổi sắc mặt.
Ba tiếng sau, Hạ Hầu Uyên phải đỡ , mới đứng vững nổi. áy náy “Xin lỗi, nghĩ là em chịu đựng được”.
Tư Tuyền xua tay, lắc đầu. Mức độ này vẫn chịu đựng được, miễn là có thể lập tức quay về Bắc Kinh. Chú Thời nhờ chiếc xe quân dụng đưa họ về biệt thự Hương Sơn. Đây là lần đầu tiên Tư Tuyền đến đây.
Khu này cũng gần giống như biệt thự Hoài Sơn. Nhưng nếu Hoài Sơn là nơi nghỉ dưỡng chung ở Hương Sơn, mỗi biệt thự được phân riêng cho từng cá nhân trong mỗi nhiệm kì của họ. Ông nội Mạch Tuệ tuy về hưu, nhưng ông vẫn thường được thỉnh giảng ở Học viện Quốc phòng cùng số trường đại học quân khác. Bởi vậy Mạch lão sư vẫn được giữ biệt thự của ông.
Thấy xe bọn họ vào, Mạch Tuệ rất nhanh ra đón. Peter cũng có mặt ở đây. trông có vẻ khá lo lắng.
“Tiểu thư Maya, điện thoại của liên lạc được”.
Tư Tuyền gật đầu, từ lúc đến sân bay quân ở Thuần An, bị buộc phải tắt di động, lúc về đến Bắc Kinh điện thoại cũng gần hết pin, bây giờ sập nguồn rồi. Tư Tuyền đưa điện thoại cho Peter, quay sang hỏi Mạch Tuệ
“Có tin tức gì của Nana ?”
Mạch Tuệ lắc đầu, đưa vào phòng. Căn phòng này ràng dành cho người bệnh, thậm chí vẫn còn cây bình dịch truyền dở.
Tư Tuyền nhìn Mạch Tuệ khép cửa, có vẻ Mạch Tuệ mấy ngày ngủ. Khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai hóp lại, hai mắt thâm quầng, cằm lún phún râu. hít sâu hơi, bình tĩnh hỏi.
“Mạch Tuệ, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?”
Mạch Tuệ ngồi xuống ghế, đưa cho Tư Tuyền xem tập hồ sơ. Bệnh án của Nana được mô tả khá chi tiết. Sang chấn tâm lý nghiêm trọng, cơ thể từng có thời gian ngắn bài xích sống sau đó tuy có khá hơn nhưng vẫn xuất triệu chứng la hét, hoảng loạn, co giật chân tay hàng đêm. Hóa ra đây là lý do tại sao Mạch Tuệ lâu nay bao giờ chơi qua đêm, thậm chí trong đêm đính hôn và lễ cưới của Hầu Thần và Tư Toàn cũng có mặt. Mạch Tuệ đúng là chắm sóc cho Nana rất tốt.
Nana có thai được hơn mười tuần, trùng khớp với thời điểm mất tích. Tư Tuyền run lên, sang chấn tâm lý, phải chăng là ảnh hưởng của chuyện này?
Mạch Tuệ nhìn Tư Tuyền gập bệnh án lại, đôi mắt to tròn của tràn ngập sợ hãi. Tư Tuyền chậm chạp .
“Nana có phải bị…?”
Mạch Tuệ gật đầu, Tư Tuyền hít hơi, cản được nghẹn ngào trong ngực. Trời ạ! Vận mệnh cứt chó gì thế này?
“Thằng khốn đó là ai??” Tư Tuyền rít lên hỏi, trong lòng chín phần mười có đáp án nhưng dám tin
“Là ” Mạch Tuệ nghiến răng trả lời. Đây chính là sai lầm của .