TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 165: Chờ làm chân mệnh thiên tử
ra, mọi người đều e ngại Tư Tuyền nhưng ra ấy cũng chẳng cao giá đến thế, kể cả là ở . Tần Phong từng nghe vài người cán bộ cấp cao về chuyện này khi còn làm trong tập đoàn. Fredrick đúng là đối xử với em nuôi rất tốt, nhưng điểm khác biệt nhất chính là chỉ có thể đối xử tốt chứ thể nào chia cổ phần hay có vị trí nào quan trọng Maple.
Bởi vậy, trong hôn nhân thương mại, kết hôn với Tư Tuyền hầu như đều có giá trị về lợi ích. Tần Phong rất hiểu Fredrick, có cầu cao với đối tượng của Tư Tuyền cũng đúng thôi. Dù sao cũng là em bảo bối, lại phải lo về cơm áo gạo tiền, cứ chờ chân mệnh thiên tử, bé ai, người đó ấy, hai người sống với nhau hạnh phúc là được.
Về khoản tư chất này, Tần Phong có chút tự tin. Gia đình thiếu tiền, phải người thừa kế trong gia tộc, cũng có nhu cầu hôn nhân thương mại. Cuộc sống của đến bây giờ ba phần làm bảy phần chơi, chủ yếu trừ mấy năm ở nước ngoài thử bán mạng vì công việc xem khả năng của mình đến đâu, còn lại vẫn chủ yếu để phục vụ niềm vui của bản thân là chính.
Tuy vậy, nhưng nếu Fredrick muốn, vẫn có thể mang lại cho nguồn tài chính dồi dào hề kém lúc chưa kết hôn. Đây là điều mà chắc chắn hoàn toàn có thể làm được.
Tần Phong dịu dàng nhìn Tư Tuyền, ngồi bó gối chiếc ghế , nghe Trịnh Ý Duy hát. Đêm đó, bọn họ chơi ngoài biển rất khuya, uống rất nhiều bia. Cuối cùng Tư Tuyền chuếnh choáng say, còn biết trở về phòng lúc nào.
Buổi sáng ngủ dậy là quá trưa. Đằng nào cũng ở resort, nên nhà họ Hầu có ý giữ nhà họ Tạ ở lại nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao tổ chức hôn lễ xong ai cũng mệt mỏi.
Sau hôn lễ, nhà họ Hầu cũng chuyển đồ đạc về dùng chung biệt thự với nhà họ Tạ. Biệt thự này nằm sâu trong góc, có đường ra bãi biển riêng, rất độc lập và riêng tư, bọn họ ở đây bị khách du lịch làm phiền.
Biệt thự có sảnh ăn riêng, khi đến sảnh ăn mọi người ăn gần xong. Cha ngồi uống trà với ông thông gia, mẹ và mẹ Hầu Thần vẫn cố dỗ Tư Toàn ăn thêm chút. Đám người trẻ tuổi hôm qua có vẻ chơi bời quá đà, trừ Tư Khiêm và Trần Bạch Dụ có mặt, còn lại chẳng có ai.
Dượng Andrew cũng ngồi uống trà, bà Giang ngồi cạnh ông. Hai người về chuyện gì đó rất sôi nổi.
Chiều nay, ông Andrew cũng quay về , bà Giang cho rằng mệt lúc còn hơn mệt nhiều ngày nên cũng quyết định về luôn. Tư Tuyền hễ nghĩ đến là lại thấy khó chịu vì Fredrick nên thèm nghĩ nữa.
“Ngồi xuống ăn . Hôm qua mấy giờ em mới về phòng ngủ hả?”
Tư Khiêm cau mày, Tư Tuyền còn đáng lo hơn chị rất nhiều. Tốt xấu gì Tư Toàn cũng gả được, lo Tư Tuyền còn chẳng có ai lấy.
Thẩm An An và vợ chồng Tôn Dự đều rời từ hôm qua. Công việc của An An đòi hỏi giữ bí mật cao, công việc của Tôn Dự cực kì bận rộn. Hai người bọn họ bỏ ra được ngày đến đây là quý giá lắm. Bản thân Tư Khiêm cũng rảnh rỗi, chiều nay và ông Tạ đều phải quay lại làm việc. Có điều di chuyển bằng máy bay công vụ cho nên cần chen chúc ở sân bay. Làm chức vụ càng cao, trách nghiệm càng lớn.
Tư Tuyền buồn rầu ngồi ăn bữa trưa. Hạ Hầu Uyên và Tần Phong rất nhanh xuất , Diệp Chính cũng cùng bọn họ. Đêm qua uống nhiều, nhìn cả ba người đều rất mệt mỏi.
“Chiều nay về Bắc Kinh phải ? Máy bay còn chỗ ? Em có thể cùng ?”
Tư Khiêm gật đầu với Diệp Chính, máy bay công vụ từ Hải Nam về Bắc Kinh chiều nay chỉ có cha con , thêm vài người cũng sao cả.
“Em cũng muốn về”.
Tư Tuyền phụng phịu, ở đảo quá chán, thà về Bắc Kinh làm việc còn hơn. Tư Khiêm có vẻ hài lòng, về Bắc Kinh và cha đều phải lập tức đến nơi công tác mà để Tư Tuyền ở đó mình ai yên tâm được.
“Sao thế? Ở đây chơi vui hơn ư?” Đám Trịnh Thiếu Thành đều ở lại, vui hơn là về Bắc Kinh chật chội chứ?
Tư Tuyền cau mày, vẫn còn quá lấn cấn về chuyện đảo Vạn Hồ.
“Ở đây lặn được”.
“Em muốn xem thành cổ dưới nước”.
“Hồ Thiên Đảo? Em cũng thích chơi lặn biển à?” Tần Phong hỏi. Lặn biển cầu thể lực rất tốt, nhiều phụ nữ thích loại hình thể thao này.
“Đúng vậy. đến đó rồi à?”
“ có ngôi nhà ở gần đó, nếu em thích chúng ta đến đó nghỉ ngơi mấy ngày.” Vừa Tần Phong vừa nhìn sắc mặt Tư Khiêm. Tư Khiêm lạnh nhạt phun câu
“ an toàn”
Hạ Hầu Uyên nghe đến lặn ở thành cổ liền vui vẻ hẳn. Cách đây nhiều năm, từng đến đó huấn luyện mấy lần, vẫn chưa có cơ hội trở lại.
“Để em cùng”. Hạ Hầu Uyên giơ tay, đợt này còn mấy ngày phép, về Bắc Kinh sớm cũng chẳng có việc gì làm.
Tư Khiêm nhìn Hạ Hầu Uyên, thấy cậu ta vỗ ngực đảm bảo chỉ
“Theo sát nó, đừng để nó gặp nguy hiểm. Gọi Peter đến đó chuẩn bị trước . Hơn nữa…” Tư Khiêm dừng lại chút rồi tiếp “Chỉ cho phép chơi ở đảo hai ngày, còn lại về nhà ông bà ngoại”.
“Ông bà ngoại?” Tư Tuyền chớp mắt, đường thế nào?
“Cách đó ba bốn tiếng xe thôi, xa. chuẩn bị đồ , hai giờ chiều nay bay. cùng và bố luôn”.
Tư Tuyền lập tức ăn vài miếng rồi đứng dậy, hỏi
“Trịnh Thiếu Thành đâu? ấy vẫn chưa dậy à?”
Hạ Hầu Uyên lắc đầu, lúc có đập cửa gọi mấy tiếng nhưng chẳng thấy có động tĩnh gì. Tần Phong đứng dậy “ nào, gọi Trịnh Thiếu Thành dậy luôn”
“Sao lại được?” Rặng san hô ở Tam Á là trong những rặng san hô lớn nhất thế giới, được đưa vào di sản văn hóa để bảo tồn hẳn hoi.
“Em lặn hai lần rồi”.
Tư Tuyền phụng phịu, muốn xem thành cổ dưới nước. Thành cổ nằm ở độ sâu 30 - 40m dưới nước, lúc trước vừa chưa đủ tuổi, vừa chưa có đạt scuba nên được phép đến đây. Tư Tuyền từng lặn sâu ở Hi Lạp, so với độ sâu này mấy rặng san hô ở Hải Nam chỉ 6 - 10m, làm gì có cửa mà so sánh cơ chứ?