TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 156: Nếu là em, em có gọi nổi ?
Tư Tuyền nhìn vẻ mặt ngày càng đỏ của , tốt bụng hỏi.
“Sao vậy? Bây giờ rượu mới phát tác à?”
“…” Trịnh Thiếu Thành xua tay.
Ting tiếng, thang máy mở cửa. Trịnh Thiếu Thành nhìn người vừa mới bước vào, cảm thấy nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến cộng với gần đây để hỏa dục công tâm đúng là tốt, phải giải tỏa chút. Chứ nhìn thấy bà già này, sao cũng thấy hưng phấn rừng rực vậy.
Quả phải là lỗi của Trịnh Thiếu Thành, Trịnh Ý Duy hôm nay chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng tang, còn nhìn cả nội y bên trong, dù có cổ áo có xếp nếp bèo diêm dúa cũng thể che hết gợi cảm của khe ngực. Cùng là quần jean cạp cao, nhưng Tư Tuyền lép kẹp mà Trịnh Ý Duy nổi cái mông tròn , mượt mà. Hoàn toàn đạt chuẩn mà Trịnh Thiếu Thành nghĩ đến.
“Chị Ý Duy!!!”
Tư Tuyền vui vẻ chào hỏi, từ lúc Tư Toàn xuất viện, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Ý Duy cũng là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, cực kì bận rộn. Ý Duy tháo kính mắt, cài lên khe áo, càng làm lộ khe ngực trắng ngần, đôi môi tô son đỏ cực kì quyến rũ cười nháy mắt với cái.
Sau đó, quay sang Trịnh Thiếu Thành vẫn chưa hoàn hồn, đờ đẫn nhìn chòng chọc vào ngực mình, hất hàm hỏi.
“Nhìn gì?”
Trịnh Thiếu Thành quẫn quá, quay sang bên lầm bầm “Ăn mặc chả ra làm sao.”
Trịnh Ý Duy bước vào thang máy, khiêu khích hỏi “Sao? đẹp à?”
“ có biết đây là văn phòng ? Ăn mặc như vậy mà dám vào đây. Mà sao sáng sớm ở đây?”
Trịnh Thiếu Thành liếc nhìn thang máy, tầng mười bốn, ở đây cũng có thể dùng thang máy riêng. Là văn phòng của ai nhỉ?
Trịnh Ý Duy đeo lại kính mát, liếc nhìn những con số chạy thang máy, thong thả
“, tôi phải nhân viên công ty , tôi mặc gì là quyền của tôi. Hai, đương nhiên được mời nên tôi mới đến. Ba, sáng sớm làm sao? ở đây được tôi ở được chắc. Con bé vẫn còn , đừng có dạy hư nó nếu đừng trách bà đây độc ác.”
Thang máy xuống đến tầng hầm, vừa mở cửa Trịnh Ý Duy ra, Tư Tuyền hâm mộ nhìn ấy đôi Louboutin mười phân, đế đỏ huyền thoại, gót mỏng dính mà vẫn bước thanh thoát như bay, đôi giày gõ những thanh đầy quyền lực lên sàn, nhanh chóng biến mất.
“ sao thế?”
Trịnh Thiếu Thành buồn bực đấm cái lên tường thang máy. Tầng mười bốn, nhớ ra rồi, văn phòng của Lục Tốn, chuyên phụ trách PR - truyền thông, đối nội đối ngoại cho tập đoàn. Hơn bốn mươi tuổi, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm mới đầu quân cho Hoa Hạ. Tính tình phải là chẳng có gì tốt đẹp cho lắm.
ta có cái quái gì cần hợp tác với Hoa Hạ chứ? Chẳng lẽ Lục Tốn vô dụng đến mức có kiện nào làm được phải mời ta đến tổ chức?
Mà khoan, còn câu cuối cùng. Sao ta có thể nghĩ bậy bạ như vậy?
Lên xe rồi mà tâm trạng Trịnh Thiếu Thành vẫn bứt rứt yên. Tư Tuyền tự thắt dây an toàn, lơ đãng lục trong túi ra thỏi son, nhàng thoa lên môi. Màu son Trịnh Ý Duy dùng quá đẹp, nếu nhầm chính là Burberry 429, Military Red. Đỏ cách kiêu hãnh. Tư Tuyền nhìn mình trong gương, màu son xuất sắc như vậy lại hợp với , hợp với tông cam đỏ, thỏi son thường dùng nhất là Givenchy Carmin Escarpin. Đỏ pha chút cam, cần trang điểm vẫn đủ tươi tắn, rất thích hợp cho người lười.
“Chị Ý Duy đẹp ”
Trịnh Thiếu Thành gì. vẫn còn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ây da…”
Tư Tuyền cũng biết bất hòa giữa hai người này. Ban đầu còn tưởng họ cũng chỉ chọc nhau cho vui, ngờ sau lưng mọi người vẫn còn ghét nhau như vậy. ràng hận thù sâu như bể.
“Sao hai người gây nhau hoài vậy?”
Trịnh Thiếu Thành bất lực, biết trả lời thế nào. Dù là cũng dưới trăm ngàn lần tự nhủ bảo phải biết kiềm chế, nhưng hễ đứng trước mặt nhau lại tự động chuyển thành “nốt lần này dạy dỗ ta, lần sau nhịn".
“Quan hệ thâm sâu khó lường, em biết được đâu”
“Nghe hai người có quan hệ họ hàng hả? còn phải gọi chị ấy “”?”
“Nếu em là , em nghĩ xem có thể gọi nổi ?”
Tư Tuyền nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Trịnh Thiếu Thành đoán chắc Trịnh Ý Duy cũng lấy phân phận bề này dạy dỗ ít. Mà hình như Trịnh Ý Duy còn kém tuổi Trịnh Thiếu Thành. Nghĩ thế nào cũng thấy ổn.
“Nhà ta với nhà , quan hệ chắc bắn bảy lần đại bác vẫn tới. Cụ nội ta với cụ nội hình như là em con chú con bác. Mà hình như vẫn chung mẹ. Vậy mà còn muốn gọi ta là ?”.
Tư Tuyền ngửa bàn bàn tay ra đếm đếm, cụ nội rồi đến ông nội rồi đến bố rồi đến Thiếu Thành. À cụ nội mới là em con chú con bác, vậy phải là kị nội. Lại còn phải em thuần huyết, họ hàng xa cỡ như vậy mà vẫn giữ liên hệ, là lợi hại.
“Hai người cách nhau cũng phải năm sáu đời rồi đó, thích chị ấy hay sao? Em thấy chị ấy rất đẹp”
Trịnh Thiếu Thành hít hơi, cái vóc dáng đó, từng được nhìn qua lần, cách đây mấy năm, tuy lúc đó Trịnh Ý Duy chưa được quyến rũ như bây giờ nhưng phải công nhận ta mị hoặc từ trong xương cốt, rất dễ dụ dỗ đàn ông nổi lên tà niệm. Tuy nhiên, với cái miệng đâm chết người cần dao đó còn phải xem xét.
“Em còn , vớ vẩn cái gì? Nhanh, xuống xe rồi ăn sáng . Miễn cho đám trai, chị em suốt ngày bảo dạy hư em”.
Tư Tuyền cười phá lên, tự nhiên rất có niềm tin hai người này thành đôi đấy nhé.