[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 14:
      Hợp tác với Hoa Hạ
      Sau hôm đó giữa Tư Tuyền và Diệp Chính có thỏa thuận ngầm, hai người thống nhất giúp nhau thoát khỏi giai đoạn khó khăn này. Quý Song Ngọc mỗi lần đến công ty gặp đều hầm hè, bản vẽ hoàn thành, chuyển sang giai đoạn thi công rồi mà còn đòi sửa lên sửa xuống. Ép Diệp Chính đến mức thể đe dọa nếu còn cứ như vậy, công ty chấp nhận hủy hợp đồng mới thôi.

      Phần thi công biệt thự nhà họ Quý do A Sảng và Tử Vũ phụ trách, nhưng Tư Tuyền cũng chưa được nhàn hạ. Chiều thứ sáu, Diệp Chính lôi mấy nhân vật cốt cán nhất công ty vào họp.

      “Sắp tới tập đoàn Hoa Hạ có mấy dự án vô cùng lớn, công ty thiết kế bên họ thể kham hết nên mở thầu thiết kế ra ngoài. Miếng bánh quá to nên con cá nhé như chúng ta như chúng ta cũng có phần, nếu chúng ta cố gắng!”

      Trợ lý Lucy chia tài liệu cho mọi người. Tập tài liệu dày, bên còn in nổi logo của tập đoàn Hoa Hạ, tập đoàn này đương nhiên Tư Tuyền biết, thuộc về nhà họ Trịnh. Xem ra, Thiếu Thành vẫn còn ưu ái bạn bè lắm. Có khoảng hơn mười hạng mục thi công, có cả trung tâm thương mại, văn phòng cao cấp, khu đô thị, khu du lịch sinh thái, trường đua ngựa, sân golf. Lần này tập đoàn Hoa Hạ làm lớn .

      “Chúng ta tham gia ba hạng mục, trường đua ngựa, khu du lịch sinh thái và khu đô thị. Sân gofl Hoa Hạ chỉ định văn phòng thiết kế nước ngoài, mấy hạng mục còn lại văn phòng chúng ta đủ sức làm nên chỉ nhận thầu những hạng mục vừa và thôi”

      “Liệu % thắng được bao nhiêu? Miếng bánh ngon chừng chỉ có mình chúng ta muốn ăn đâu” Kỹ sư Trần vẫn còn choáng váng vì tập tài liệu, mơ hồ hỏi.

      “Trường đua ngựa, sân golf là những công trình rất khó, nhiều công ty ở Trung Quốc dám thầu. Cơ mà may mắn là chúng ta có thần tài. Maya, em làm trưởng nhóm dự án này”

      Tư Tuyền gật đầu, bảo sao Diệp Chính cứ gọi là thần tài, trong khi mấy công trình gần đây vẽ cho khách hàng tầm thấp toàn bị chê lên chê xuống, sau đó còn phải đổi cho A Vũ làm.

      “A Sảng, cậu rành việc thi công sang tổ Maya, làm trợ lý chính cho ấy. Trần Thốc, chú và chú Hoàng đem cả tổ cùng làm hạng mục này với Maya, ấy có người ở đây. Còn khu đô thị do 2 tổ của Trân Trân, Lucy làm nhé. Tôi làm hạng mục khu du lịch sinh thái”

      “Nhưng lấy đâu ra người?” Lucy hỏi, trước giờ là trợ lý chính của Diệp Chính, thường xuyên theo , nếu cắt tổ của Diệp Chính gần như chẳng có mấy nhân .

      sao, vài hôm nữa có nhân lực hỗ trợ. Các bạn sắp xếp thời gian thực địa nhé, các thông số đo đạc kĩ thuật và bản vẽ đất nền đều có tài liệu. Các tổ tự họp riêng rồi họp chung với tôi”.

      Mọi người vâng rồi lui ra ngoài. Tư Tuyền và hai nhóm của chú Trần, chú Hoàng vào phòng họp khác, Trần Thốc đóng cửa, cắm usb tài liệu vào máy tính. Tài liệu demo khá đơn giản, nhưng khu đất đúng mọi người đều suýt xoa. Vị trí cách thủ đô xa, địa thể có có núi có sông, có đồng cỏ. Hạng mục cầu cả nhà nghỉ lại, spa, hồ bơi, khác gì khu resort nho . hiểu tập đoàn Hoa Hạ sở hữu khu đất này từ bao giờ, các khu vực như vậy ở xung quanh sớm thành resort, khu nghỉ dưỡng lâu rồi.

      Tư Tuyền nhìn tài liệu, cảm thấy quen quen nhưng xác định được quen ở điểm nào.

      “Maya, Diệp tổng cháu có kinh nghiệm với hạng mục này. Tổ bọn chú chủ yếu là thi công, cháu thấy sao?”

      “Cháu chưa nắm bắt được tinh thần. Nhưng về cơ bản là cháu làm được. Cháu cần thông tin về độ ẩm, nhiệt độ, hướng gió, ánh sáng. Những điều kiện này trong tài liệu chưa đến. Trường đua còn có những thiết kế chướng ngại vật dành riêng cho kị thủ nữa, về khoản này cháu nghĩ Chính phải thêm chuyên gia. Cháu xử lý được”

      “Nghĩ cũng lạ, nếu sân golf thuê thiết kế nước ngoài sao trường đua ngựa này lại nhỉ?” Chú Hoàng đốt điếu thuốc. Trường đua hay sân golf chỉ dành cho giới nhà giàu. Tuy rằng văn hóa Trung Quốc ngàn năm cũng có nghệ thuật cưỡi ngựa, nhưng bây giờ hầu hết họ đều chỉ chăm chăm theo phương tây, kể cả quần áo hay ngựa hay trường đua.

      “Có nhớ trường đua Đằng Xuân ? Trước đây nó cũng thuộc Hoa Hạ” Chú Hoàng đẩy gọng kính . “Sau này cho con làm của hồi môn, ít nhiều về trường đua ngựa, họ cũng có kinh nghiệm làm rồi nên chắc thuê ngoài.”

      “Thứ hai nhé, chúng ta thực địa, còn bây giờ về quẩy. Dù sao sắp tới lại trường kháng chiến”.

      Tư Tuyền quay lại bàn làm việc, Tử Vũ chờ nhìn thấy khỏi lúng túng.

      “Có chuyện gì vậy? Tư Tuyền uống nốt cốc cafe lạnh lẽo ở bàn.

      “Tôi nghe hang mục mới nhận là trường đua ngựa?”

      “Đúng vậy”

      “Tôi muốn xin đổi sang tổ của Lucy” Chu Tử Vũ ngập ngừng, làm chung thời gian, cũng nhận thấy Tư Tuyền rất có tài nhưng các dự án nhận lại hay gặp phải khúc mắc với khách hàng. Tư Tuyền chỉ hợp với các dự án thiết kế hạng A hoặc A+ cao cấp hẳn, đó phải là cái mà muốn hướng tới.

      có thể Diệp tổng, cái này tôi quyết”. Tư Tuyền cũng thích Chu Tử Vũ, ấy thuộc dạng cỏ đầu tường, ở đâu có lợi là nhận. So với A Sảng, vẫn thích cậu ấy hơn.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 15:
      Uống rượu I
      Buổi tối, Diệp Chính dẫn mọi người Thiên Hà Nhân Gian ăn lẩu rồi sang bar Sky chơi. Đãi ngộ công ty rất khá, thỉnh thoảng vẫn được sếp Diệp mời trà trưa ăn tiệc tối nên mọi người hầu như đều hân hoan. Địa điểm cũng tầm tầm, sang trọng cũng tuềnh toàng quá, chung là ấm cúng. Tư Tuyền thích khí làm việc ấm áp như này hơn. Thời gian còn theo Diệp Chính thực tập, đó chính là khí này. Cho nên lúc Diệp Chính về nước từng buồn thời gian dài.

      Mọi người uống ít, đều ngà ngà say, Tư Tuyền ngồi cạnh Diệp Chính thấy mặt mông lung, ánh mắt mơ màng có vẻ còn tỉnh táo lắm.

      “Còn có thể về được ?”

      sao, vẫn tỉnh, chỉ là lo lắng chút thôi” Uống như này ăn gì, tiếp khách, rất nhiều người tưởng có thể chèn ép được thái tử gia nhà họ Diệp, lừa uống ít.

      lo gì chứ, Thiếu Thành chẳng lẽ cho được miếng bánh hay sao?” Tư Tuyền cười cười, nghĩ chuyện đấu thầu này cũng chỉ là làm ra vẻ thôi, phù sa đâu thể chảy ra ruộng ngoài.

      “Sai rồi, bạn bè là chuyện, làm ăn là chuyện. Những hạng mục này đều ảnh hưởng trực tiếp đến tồn tại của Hoa Hạ. Làm sao Thiếu Thành có thể thiên vị được. Nếu có suy nghĩ đó, sao bọn có thể chơi với nhau đến bây giờ.”

      “Trường đua ngựa em có thể làm được, nhưng khu vực trường đua có kinh nghiệm. định mời ai?

      “Còn nghĩ là sao em chưa hỏi? Sao? nghĩ ra à?” Diệp Chính cười cười

      “Ba em?” Tư Tuyền nghi ngờ

      “Cho nên em mới là thần tài của . Em xem, liệu chú Andrew có giúp chúng ta ?”

      “Để em chuyện xem sao”

      “Ừ. Vậy nên mới nắm chắc hạng mục này. Giao cho em cả tổ chú Trần và chú Hoàng. Hai chú ấy kinh nghiệm thi công rất tốt, đảm bảo ở trong nước mấy ai bì được. Lại có em và chú Andrew, nghĩ mời phòng thiết kế bên ngoài cũng chẳng khá hơn được”.

      “Sao lại mời được kì tài như vậy?” Tư Tuyền từng được chứng kiến thực lực, tuyệt đối là 100%

      “Các chú ở trong viện thiết kế nhiều năm, có người nâng đỡ, ra ngoài làm việc cũng chịu nhìn mặt sếp. đành nhìn mặt các chú ấy vậy” Hai người có những kinh nghiệm làm việc tốt đến mức thấy mình đúng chỉ là kiến thức rỗng tuếch, chẳng có tí thực nghiệm nào.

      “Thế còn khu du lịch sinh thái và khu đô thị?”

      “Miếng cánh gà ngon muốn bỏ mà thôi. Khu đô thị có biện pháp tranh giành, tổ của Trân Trân với Lucy coi như có cơ hội rèn luyện. Khu du lịch sinh thái 30 " 70”

      “À, bảo có thêm nhân . Giờ tuyển có kịp ?"

      Diệp Chính nhìn , đáy mắt đen thẫm có chút nỡ, sau cùng cắn răng

      nhờ Từ Hàm. Cậu ấy nhận lời rồi. Cũng có ý định về nước phát triển nghiệp, tiện lần này mời luôn”.

      Tim Tư Tuyền đập thình thịch, cơ hồ thể thở được. Duẫn Tử Hàm, đây ma chú của , mỗi lần nhắc đến đều đau đến thể thở được.

      gọi Trần Minh Tuệ, định lập team AOA.FM như xưa, nhưng A Tuệ bây giờ làm cho công ty xây dựng ở phía nam, lần này cũng tranh thầu. Cho nên chỉ đành mỗi bên tự thân cố gắng thôi.”

      “Hai người đó đến với nhau hay sao?” Giọng Tư Tuyền như muỗi kêu

      “Họ sang Italy hai năm mỗi người nơi. tình như nào cũng ”. ra sau khi bọn họ tan rã, Tử Hàm ít khi liên lạc với , Minh Tuệ thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn chuyện. Kể cả chuyện Minh Tuệ trở về Trung Quốc, cũng là ra sân bay đón và đưa về phương nam. Minh Tuệ tính tính lạnh lùng nhưng lại rất tốt.

      Diệp Chính rót cho Tư Tuyền cốc rượu trắng, mọi người quậy đến tít mù, để ý đến hai người bọn họ trong góc.

      “Tạ Tư Tuyền, với danh nghĩa trai, khỏi nhắc nhở em. Tử Hàm có ý gì với em đâu, đừng ngốc nghếch nữa. Cậu ấy ở Italy cũng sớm có người mới rồi. Em cứ giày vò bản thân mình như vậy, có nghĩ rằng cho em nghỉ việc để đỡ phải nghĩ ngợi nữa ?”

      Tư Tuyền hít hơi dài, bình ổn lại hơi thở, uống hết chén rượu. Rượu Trung Quốc nặng, cũng khó uống, thấy dây thần kinh mình đập bang bang ở thái dương cảm thán

      “Đại ca à, có thể mua cho em rượu tốt hơn ?”

      Diệp Chính thấy Tư Tuyền bình tĩnh lại, cũng nhiều nữa, chỉ rót cho thêm cốc nữa, làu bàu “Chờ gia mười năm nữa, xem lúc đó em uống rượu gì!”

      Tư Tuyền khỏi le lưỡi, trêu chọc “Lúc thanh toán liệu có thiếu tiền đó?” Công trình Diệp Chính nhận lãi rất ít, văn phòng vẫn trong thời gian xây dựng thanh danh nên cũng dám ra giá cắt cổ.

      “Tốt bụng cho vay chút. thể hiểu những năm đó, tiêu tiền như thế nào nữa!” Diệp Chính thở dài. Sáu bảy năm trước, là thiếu gia Bắc Kinh, tiêu tiền như nước. Tùy tiện đêm vui chơi với bọn Thiếu Thành, Mạch Tuệ, Hạ Hầu Uyên cũng đủ bao mấy lần công ty như thế này. Bây giờ chơi với bọn đó, chúng cũng chịu cho trả tiền, chỉ rằng cho nợ ân tình. Ân tình cái rắm!

      “Đây!” Tư Tuyền hào phóng đập thẻ tín dụng lên bàn rượu. “Coi như cho mượn trả lương cho Tử Hàm. Rùa vàng bơi về nước, giá trị đâu!”

      Diệp Chính nhặt cái thẻ lên xem, tấm thẻ đen tuyền, chỉ có đường vạch bằng bạch kim chạy ngang thân thẻ, phía bên là tên tiếng của Tư Tuyền và tên ngân hàng. Logo ngân hàng được in chìm, thể tinh tế đẳng cấp của ngân hàng Thụy Sĩ, cười cười “ họ em cũng cho em ít tiền nhỉ?”

      Tư Tuyền cau mày, nhận ra mình quá lố, giật lại tấm thẻ, cất vào ví. Diệp Chính thấy vui, lại lảng sang chuyện khác.

      “Haha, chỉ có em mới là thần tài của thôi. xem? Sao trả lương thấp thế mà vẫn theo hả?” Diệp Chính trả lương thấp, cũng ngang ngửa với chú Trần chú Hoàng nhưng so với mức lương cũ của Tư Tuyền ở ít công ty chèo kéo lúc này đúng là hơi bị thấp.

      “Vì đẹp trai!” Tư Tuyền hời hợt trả lời. Căn bản là làm việc chỗ Diệp Chính thoải mái, lại tránh được con mắt soi mói của mẹ . Tư Tuyền có áp lực về kinh tế, ngày trước tưởng dì Tư và dượng nuôi rất chật vật, hóa ra lại phải.

      “Mẹ em có lần gặp bảo hay là xin cho cả hai chúng ta vào viện thiết kế, lương thấp tí nhưng ổn định!”

      Sau hai lần ăn riêng và ba lần Diệp Chính tiện đường đưa Tư Tuyền về nhà, tuy hai người chẳng có ai thừa nhận nhưng nhà họ Tạ ít nhất là bà Tạ đều nhìn với vẻ rất mờ ám. Tư Tuyền mặc kệ, miễn là đừng xếp cho xem mặt vô vị như vậy. Cái gì cũng đồng ý.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 16:
      Trò chơi

      “Hai người này, đừng có trốn chỗ như vậy, lại đây chơi với bọn tôi!”

      Trân Trân xông vào trong góc, uống say đến ngất ngư. Trân Trân cũng thuộc dạng nhân tài, cắt tóc tém ba phân nhuộm màu tím, đeo cái khuyên tai cực to, chuyên booth mặc quần da, ôm lấy đôi chân dài miên man. Thiên hạ gọi là mĩ nhân, chẳng thèm để ý.

      Hai người trốn được, đành phải ra chỗ họ chơi trò . Trò này Tư Tuyền chưa chơi bao giờ nên khi nhìn chai rượu quay tít thò lò bàn, rất hiếu kì. đến ba vòng, chiếc chai quay về phía Diệp Chính

      “Quan hệ hai người như nào? Sao lại ngồi chung góc tối như vậy?” Lucy kiêng dè gì thân phận của sếp, chỉ mặt Diệp Chính hét lớn.

      được, haha” Diệp Chính cười cười

      “Uống! Uống! Uống!” A Sảng rót ra ba chén rượu, nghiêng ngả, thậm chí còn tràn ra ngoài. Diệp Chính sảng khoái uống cạn, mọi người cười ầm lên

      Ba vòng sau, cái chai chỉ thẳng vào Tư Tuyền

      thấy đàn ông Trung Hoa với đàn ông tóc vàng mắt xanh khác nhau thế nào? Chú ý là khoản ấy ấy đấy nhé!” Trân Trân sằng sặc cười, Tư Tuyền há hốc mồm, vấn đế như thế mà cũng hỏi được. Quan hệ bây giờ là mập mờ với Diệp Chính. Ai mà biết Diệp Chính như thế nào mà trả lời.

      “Chưa thử nên biết, so sánh được!” Tư Tuyền đành trả lời nước đôi

      Vòng sau lại xoay vào , Trân Trân uống say đến độ líu ríu và vẫn kiên quyết tha cho .

      “Tôi hỏi dễ hơn nhé! Thế đàn ông phương tây thế nào? có kinh nghiệm rồi phải share cho chị em chứ! Diệp tổng rất bao dung, đảm bảo ghen đâu?”

      Mọi người cười bò, khóe miệng Diệp Chính giật giật, nhìn Tư Tuyền bối rối mà cũng biết giúp thế nào. Đương nhiên là ghen, nếu đổi lại người con đó chắc chắn đè ra ngay lập tức, liên tục làm làm làm! Đến khi thừa nhận ai có thể bằng được mới thôi!

      “Thôi tôi trả lời. Uống ba chén là được chứ gì!” Tư Tuyền ngờ trong nước còn phóng khoáng, cởi mở hơn cả nước ngoài, nhịn nhục uống ba cốc rượu trắng đầy, cay đến độ trào cả nước mắt.

      “Đến lượt . Lần này để tôi!” Tư Tuyền kích động gào lên khi cái chai quay về phía Trân Trân, nhất định được cho nàng này thoát!

      “Lần đầu tiên khi nào của ai ở đâu?”

      “Luật chỉ được hỏi câu thôi bé cưng!” Trân Trân lắc lắc đầu nhưng lại rót ra sáu chén rượu để bàn. “Nhưng nếu bé uống với chị chén nào, chị trả lại bé chén đó!”

      “Lần đầu tiên là học sinh cấp ba. Uống!”

      Tư Tuyền lập tức uống cạn chén

      “Mối tình đầu, được mấy tháng chia tay, người ta ra nước ngoài, về nữa. Uống!”

      Tư Tuyền úp ngược chén rượu chỉ còn đáy xuống mặt bàn

      “Trong xe ô tô”

      Mọi người bò ra cười, Lucy cười chảy cả nước mắt vỗ vai Trân Trân “Tôi ngờ phóng khoáng đến thế, sao giữ lại? Lúc đó còn chưa đủ mười tám tuổi a! Giữ lại chừng bóc lịch năm bảy năm là thành người của rồi”

      cách nào. Trời đổ mưa, muốn lấy chồng, ừ đành để cho thôi a…” Trân Trân kéo dài giọng theo hướng kịch nghệ. Tư Tuyền lại nghe thấy trong có cái gì đó bi thương.

      Cuối cùng bọn họ uống đến biết trời đất là gì. Sáng dậy,Tư Tuyền thấy đầu óc mình đau đến độ vỡ ra, dây thần kinh còn đập bình bịch. tỉnh dậy ở căn phòng xa lạ, rèm cửa xanh, ga giường xanh nhưng quần áo vẫn còn nguyên. Tư Tuyền cố lết cơ thể như mượn của mình dậy, lết xác ra bên ngoài sau đó tin vào mắt mình nữa. La liệt, mấy tay đàn ông nằm vắt ngang vắt dọc sofa, A Sảng còn trình bày tư thế yoga rất phức tạp. Có tiếng chuyện khe khẽ trong bếp, vào. Lucy và Trân Trân, hai mắt đen xì như gấu mèo, khuấy cái nồi lớn sôi lục bục bếp.

      tỉnh rồi à? Tửu lượng cũng khá quá nhỉ” Trân Trân ngáp cái, dù tệ hại nhưng kịp trang điểm lại, chỉ có điều nhìn vẫn khá là tơi tả.

      Lucy được như vậy, tóc tai rối bù, áo phông nhàu nhĩ, thậm chí còn có vài vệt mà Tư Tuyền đoán là vết ói mửa.

      “Đây là nhà ai vậy?”

      “Diệp tổng! qua lại với sếp mà lại biết à?”

      Đương nhiên là biết, có bao giờ đến chơi nhà đâu mà biết. “Diệp tổng đâu rồi?” Tư Tuyền coi như nghe thấy câu hỏi, lại hỏi tiếp “Làm sao hôm qua chúng ta về được đến đây vậy?”

      Lucy cười gãi đầu, thú nhận “Tôi cũng biết, sáng dậy thấy tôi với nằm giường, Trân Trân nằm dưới đất quấn thảm ngủ. Diệp tổng mua đồ ăn sáng rồi”.

      Có tiếng lạch cạch cửa, Diệp Chính về, xách túi lớn bánh bao và sữa đậu. Nhìn thấy ba trong bếp, khỏi giật mình

      “Bọn kia vẫn chưa tỉnh à?” Bốn người bày đồ ăn ra bàn, nhanh chóng giải quyết. Dạ dày trống rỗng được cháo nóng lấp đầy, Tư Tuyền thấy mình bắt đầu sống lại.

      “Tư Toàn gửi đồ cho em. Bảo em tắm xong rồi hãy về nhà” Diệp Chính tốt bụng nhắc , Tư Tuyền vẫn rất đờ đẫn.

      Lucy và Trân Trân cắm đầu vào bát cháo, coi như nhìn thấy gian tình. Tư Tuyền gật gật đầu, cũng hiểu bộ dạng hôm qua mà đưa về chắc mẹ chôn luôn cả Diệp Chính.

      “Các cũng thay đồ luôn . Tôi nhờ chị Tư Tuyền lựa đồ cho, có lẽ hơi rộng chút nhưng còn hơn bộ dạng này ra phố”.

      Lần này thực cả ba ai dám ngẩng mặt lên nữa. Uống đến mức để sếp tổng mua đồ cho mình mà thậm chí mặt sếp còn thèm đổi sắc các làm người cũng quá thất bại.

      Khi Tư Tuyền về đến nhà hơn mười giờ trưa, mẹ có nhà. Tư Toàn xoắn xuýt lấy , rít gào chửi bới Diệp Chính vì để say bí tỉ. Tư Tuyền cản được công phá của chị , chỉ van nài chị hãy gọi cho Diệp Chính mà chửi, đừng làm phiền , để yên cho ngủ. Sau đó bỏ Tư Toàn tức chết đứng ngoài cửa, nằm sấp giường ngủ giấc biết gì.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 17:
      Giấc mơ có
      Trong giấc mơ nặng nề đó, gặp rất nhiều người. Trang viên rộng lớn, ngôi nhà ấm áp với dượng Andrew ôm lấy vai dì Tư ngồi xem phim, còn như đứa trẻ nằm trong Fredric nhưng lại mặc gì, bàn tay lạnh lẽo của xoa lưng . Rồi đến bà cố Susane chê pha trà ngon, Tử Hàm dắt tay Minh Tuệ lên chuyến tàu ở ga London mà chỉ có thể chạy chân trần đuổi theo. Và cuối cùng Thalia nhìn , cứ thể nhảy xuống từ tầng áp mái trường st Paul, Tư Tuyền đưa tay ra bắt lấy mà thể nào túm được.

      Tư Tuyền bật dậy, mở trừng mắt. Tay phải vẫn giơ ra trong khí, xuyên qua bàn tay, trần nhà ốp gỗ lờ mờ trong ánh đèn ngủ. Đồng hồ tíc tắc, còn chưa đến 5 giờ sáng. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, chắc sợ lạnh nên biết ai để nhiệt độ khá cao.

      Tư Tuyền hít thở lúc rồi bật đèn, tắm. ngâm trong bồn nước nóng lúc, nước ấm tràn vào lỗ chân lông, cả người đói lả, có tí sức lực nào. Nước mắt chảy dài, hòa vào trong bồn nước. Từ sau khi dì Tư mất, rất nhớ dì, nhưng lại chưa từng khóc. Maya, cái tên mùa hạ, dì luôn hi vọng có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

      Tư Tuyền hít thở, cố gắng đè nén nỗi kích động quay lại . Trang viên ở miền nam với vườn cây ăn quả, trang trại nuôi ngựa và cả vườn hoa hồng, vườn rau. Nơi lớn lên, vùng đất chan hòa đầy ánh nắng ấm áp mùa hè. Nơi có tuổi thơ đầy đủ lo nghĩ, ngờ lại phải đánh đổi bằng khó khăn, vất vả, nhịn nhục của dì dượng và cả cha mẹ, chị ở nơi xa.

      Hơn sáu giờ, Tư Tuyền xuống nhà. Mọi người đều ăn sáng. Bình thường chỉ có dậy muộn do hay ngủ muộn, và cũng làm muộn. Ba người làm còn lại đều làm giờ hành chính và chuyện tắc đường ở Bắc Kinh là kinh khủng.

      “Hiếm thấy con dậy sớm như vậy, ăn sáng con” Ông Tạ nhàng

      Bữa sáng chỉ có cháo và mấy món mặn, Tư Tuyền quen ăn sáng kiểu Trung Quốc nhưng cháo thơm lúc này quả quyến rũ dạ dày quá mức.

      “Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Tư Khiêm biết chuyện em uống say hôm thứ bảy, chủ nhật ngủ nguyên ngày nên cũng ngạc nhiên.

      “Phải thực địa, em mới nhận công trình ở Phòng Sơn, hôm nay khởi hành sớm”

      cẩn thận, bảo Diệp Chính đưa em về” Tư Toàn vẫn còn lườm nguýt, lại nghĩ rằng năm bằng tuổi Tư Tuyền, được coi như là có số má trong hội ăn chơi đấy.

      “Em biết rồi” Tư Tuyền ăn hơi hết hai bát cháo rồi đứng dậy. Chú Lưu chuẩn bị xe cho nhưng Tư Khiêm bảo tiện đường đưa nên đành ngồi xe cả.

      Diệp Chính dẫn theo đoàn người đến thực địa, Hoa Hạ cắm mốc địa giới, Trinh Thiếu Thành ưu ái người nhà, bảo trợ lý họ đưa, lại còn có Mạch Tuệ góp vui cùng.

      Lúc bọn họ đến nơi, cũng có hai văn phòng kiến trúc khác khảo sát, nhân số đông gấp đôi đo đo đạc rất khí thế. Căn bản Trịnh Thiếu Thành cũng đưa bảng số liệu chi tiết, nên lần này chỉ muốn đưa mọi người đến ngắm phong cảnh.

      Diệp Chính cùng với trợ lý Thôi chào hỏi, chú Trần chú Hoàng đưa người chốt các điểm thực địa. Mạch Tuệ cùng với Tư Tuyền bộ, trèo lên ngọn núi gần đó ngắm địa thế xung quanh.

      Ngọn núi này cũng cao nhưng Mạch Tuệ giày da mặc vest thể bì được với Tư Tuyền giày thể thao mặc quần áo phông, chật vật lúc mới lên được. Khi họ trèo lên đỉnh núi đất thấp tè đó, nắng vẫn chưa hắt xuống, còn khá mát mẻ.

      Tư Tuyền đưa mắt nhìn bao quát, khu vực này đúng là nếu làm trại ngựa rất lý tưởng, có núi chắn gió, chắn sáng, nhiệt độ ổn định, gần đây lại có sông, hệ thống đồng cỏ và thoát nước rất tốt. Đường vào vẫn còn hơi khó khăn nhưng chắc Hoa Hạ xử lý tốt việc này.

      “Chỗ này làm nơi nghỉ dưỡng tuyệt, quá xa thủ đô nhưng vẫn đủ riêng tư, đủ cao cấp. Hoa Hạ tóm được mối này cũng tệ”

      “Sao cơ?” Tư Tuyền vẫn nhìn ngắm địa thế, hỏi

      “Mấy khu đất năm nay Hoa Hạ đem ra khai thác, đều bị mua từ sớm rồi. Nhà cũng có chân mà. Có chỗ Hoa Hạ thuê lại được, có chỗ là hợp tác khai thác nhưng về cơ bản địa thế đều quá đẹp. Mà lại mua cách đây mấy chục năm, lúc đó đâu có ai nghĩ đến giờ những chỗ này lại VIP như vậy”.

      “Em muốn đến Đằng Xuân. Nghe ở đó là hội quán VIP, phải có thẻ hội viên mới được vào”.

      “Lâu rồi cũng cưỡi ngựa. Để đưa em , có vài trường đua khác. Có thời gian đưa em xem”

      Lần này đích thị cái mồm hại cái thân, Mạch Tuệ bị Tư Tuyền lôi kéo nguyên ngày trong trường đua Đằng Xuân, mệt đến rã rời. Mạch Tuệ ham ngựa, chỉ thỉnh thoảng theo hội Trịnh Thiếu Thành đến đây, với thân phận của quản lý vẫn rất khách khí, đưa cho và Tư Tuyền bộ đồ cưỡi ngựa tốt nhất, lại dắt ra hai con ngựa thuần nhất. Hai con ngựa đều tốt nhưng vẫn chưa đáp ứng được kì vọng của Tư Tuyền, hơi thất vọng, có chút khinh thường trường đua mang danh VIP này. Có điều, đến đây phải là để hưởng thụ nên cũng ý kiến nhiều, chỉ lẳng lặng dẫn theo Mạch Tuệ cưỡi ngựa vòng Đằng Xuân.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 18:
      Trường đua Đằng Xuân
      Mạch Tuệ quen cưỡi ngựa, kinh nghiệm chiến đấu và độ thích được như Tư Tuyền nhưng lại dám để lang thang mình nên đến lúc về lại tòa nhà chính hồn bay phách lạc, cả người ê ẩm rã rời, nhìn thấy cái ghế sofa chỉ hận thể chết ngay ở đó.

      Tư Tuyền theo người quản lý đến trại ngựa, sau đó nhìn thấy những con ngựa được gửi nuôi ở đây khỏi kinh ngạc. Được rồi, ngu dốt biết là trong nước cũng có những tay chơi sành sỏi đến thế. Ngưa nuôi gửi con nào con đấy đều thuộc dạng xuất sắc trong dòng Thuần Chủng. Thậm chí còn nhận ra hai con trong trại ngựa nhà . Người quản lý đắc ý giới thiệu, giới siêu giàu Bắc Kinh hầu như đều gửi ngựa tại đây, nơi có chế độ chăm sóc tốt nhất Trung Quốc, tiện cho họ rảnh rỗi đến chơi vài ngày. Ông ta từng tiếp ít cán bộ cấp cao, đại gia thiếu gia nên khi phải nghe lời Mạch Tuệ đưa Tư Tuyền xem, uất ức mà dám gì. Mạch thiếu cũng phải người có thể đắc tội được.

      Khi quay về sảnh chính là tối mịt, Mạch Tuệ thay bộ đồ thoải mái ngồi bên quầy bar, phô diễn hết vẻ đẹp trai cho đoàn khách ngồi gần đó thấy. Nhìn thấy Tư Tuyền vẫn mặc đồ cưỡi ngựa, cả người toàn mùi ngựa mùi mồ hôi chua chua nhịn được mà đả kích .

      “Tắm , đêm nay cho em xuống ngủ với ngựa! Hôi quá mất”

      Tư Tuyền nhấc nhấc áo, coi thái độ ghét bỏ của ra gì, thậm chí còn gí áo vào mũi bắt ngửi. Trong số mấy người bạn của Tư Toàn, ngoài Diệp Chính Mạch Tuệ chính là người thấy gần gũi nhất. Mạch Tuệ cho cảm giác em , chăm sóc chiều chuộng nhưng lại có chút tình ý gì, galant cách đáng ngạc nhiên, thậm chí thể quan tâm còn hơn cả Diệp Chính và Tư Khiêm. Khi đem điều này tâm với chị , Tư Toàn chỉ cười bảo đó là thói quen của Mạch Tuệ, người đàn ông khi mất cả mẹ, em và người chỉ trong mười mấy năm cuộc đời nếu khắc nghiệt với phụ nữ là dịu dàng hết mực. Tư Tuyền nghe xong há hốc mồm, từ đó cũng bài xích hay phản ứng với chăm chút của Mạch Tuệ nữa, cũng hô to gọi như những người khác gọi là A Tuệ.

      này Tuyền Tuyền, em là con , có thể lựa chọn công việc nào dễ dàng hơn được ? thấy vất vả quá.” Mạch Tuệ nhấp ngụm rượu vang, nhịn được lại bắt đầu càm ràm.

      “Từ này em gọi là Tạ Tuệ nhé? nhiều sắp bằng mẹ em rồi đấy”

      Mạch Tuệ lườm , người được gọi tiểu thư quý tộc hùng hổ ăn cá hồi áp chảo với sốt kem, salad oliu và thịt cừu hầm củ quả. Rất lâu rồi mới ăn tối kiểu này, cảm thấy ngon và dễ chịu hơn hẳn bữa tối mà bà Tạ nấu. Tư Tuyền phải là người kĩ tính, nhưng thói quen ăn uống trong hai mấy năm, phải muốn bỏ là bỏ được.

      Nhấp ngụm vang trắng, đánh giá đãi ngộ của Mạch Tuệ dành cho mình tệ, vang chua , trong veo, óng ánh dưới áng đèn điện màu vàng. Hai người dùng bữa ở ban công hướng ra phía ngoài, nhìn thẳng ra cánh đồng với dãy núi xa mờ. Xem ra thú vui tao nhã ở trang trại ngựa, ở đây muốn có cũng dễ dàng.

      Buổi tối thứ hai vắng khách, nên cả gian rộng lớn dường như chỉ có mình họ. Mạch Tuệ nhìn xa xăm, thi thoảng nhấp ngụm trà. Tư Tuyền uống trà buổi tối, sau giờ trà chiều là nhất quyết uống gì nữa, chỉ gọi ly cocktail màu sắc cho hợp phong cảnh.

      , để chơi bời thỏa mãn ở đây ngày, cần bao nhiêu tiền?” Tư Tuyền ôm cái gối vào ngực, buổi tối có gió mát mơn man mặt, khác hẳn ở Bắc Kinh, gió mang theo mùi cỏ và hơi nước, lẫn mùi hoa nhàng nào đó mà biết tên, đúng là hưởng thụ.

      Mạch Tuệ lười nhác nhìn , phun con số. Tư Tuyền hít hơi, quy sang đồng £ cũng hết hồn, xem ra Đằng Xuân làm ăn hề tệ.

      “Thực ra, khu này cũng bớt VIP nhiều rồi. nó dần quá gần khu dân cư, còn đủ riêng tư và yên tĩnh nữa, nên Hoa Hạ mới muốn đầu tư khu mới, nhất quyết nắm giữ ngành kinh doanh này. Cách đây vài năm, cũng có vài trường đua cấp cao mọc lên, nhưng hầu hết đều ở gần đây. Đằng Xuân vẫn giữ được vị thế với Bắc Kinh, nhưng với các khu vực khác còn là số nữa.”

      “Theo như , chẳng qua là nơi người ta muốn vung tiền thôi chứ gì?” Tư Tuyền ngẫm nghĩ, đáp án này đối với người ngựa như là hơi khó chấp nhận.

      “Chơi ngựa là thú tiêu khiển đắt đỏ, có tiền em mới chơi được. Nhiều người có tiền ở chỗ, em nghĩ cái gì xảy ra? thích lắm mà vẫn có thẻ VIP ở đây là vì cái gì?” Mạch Tuệ càng lười hơn, đừng nghĩ phú nhị đại chỉ biết ăn và chơi, giấu đằng sau ăn và chơi đó ít người biết được.

      Tư Tuyền nữa, nếu như vậy có lẽ cái Hoa Hạ cần là chốn riêng tư VIP, là có cái để khách đốt tiền. Nó phải đẹp, tinh tế và tao nhã, cần phô trương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :