TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 18: Trường đua Đằng Xuân
Mạch Tuệ quen cưỡi ngựa, kinh nghiệm chiến đấu và độ thích được như Tư Tuyền nhưng lại dám để lang thang mình nên đến lúc về lại tòa nhà chính hồn bay phách lạc, cả người ê ẩm rã rời, nhìn thấy cái ghế sofa chỉ hận thể chết ngay ở đó.
Tư Tuyền theo người quản lý đến trại ngựa, sau đó nhìn thấy những con ngựa được gửi nuôi ở đây khỏi kinh ngạc. Được rồi, ngu dốt biết là trong nước cũng có những tay chơi sành sỏi đến thế. Ngưa nuôi gửi con nào con đấy đều thuộc dạng xuất sắc trong dòng Thuần Chủng. Thậm chí còn nhận ra hai con trong trại ngựa nhà . Người quản lý đắc ý giới thiệu, giới siêu giàu Bắc Kinh hầu như đều gửi ngựa tại đây, nơi có chế độ chăm sóc tốt nhất Trung Quốc, tiện cho họ rảnh rỗi đến chơi vài ngày. Ông ta từng tiếp ít cán bộ cấp cao, đại gia thiếu gia nên khi phải nghe lời Mạch Tuệ đưa Tư Tuyền xem, uất ức mà dám gì. Mạch thiếu cũng phải người có thể đắc tội được.
Khi quay về sảnh chính là tối mịt, Mạch Tuệ thay bộ đồ thoải mái ngồi bên quầy bar, phô diễn hết vẻ đẹp trai cho đoàn khách ngồi gần đó thấy. Nhìn thấy Tư Tuyền vẫn mặc đồ cưỡi ngựa, cả người toàn mùi ngựa mùi mồ hôi chua chua nhịn được mà đả kích .
“Tắm , đêm nay cho em xuống ngủ với ngựa! Hôi quá mất”
Tư Tuyền nhấc nhấc áo, coi thái độ ghét bỏ của ra gì, thậm chí còn gí áo vào mũi bắt ngửi. Trong số mấy người bạn của Tư Toàn, ngoài Diệp Chính Mạch Tuệ chính là người thấy gần gũi nhất. Mạch Tuệ cho cảm giác là em , chăm sóc chiều chuộng nhưng lại có chút tình ý gì, galant cách đáng ngạc nhiên, thậm chí thể quan tâm còn hơn cả Diệp Chính và Tư Khiêm. Khi đem điều này tâm với chị , Tư Toàn chỉ cười bảo đó là thói quen của Mạch Tuệ, người đàn ông khi mất cả mẹ, em và người chỉ trong mười mấy năm cuộc đời nếu khắc nghiệt với phụ nữ là dịu dàng hết mực. Tư Tuyền nghe xong há hốc mồm, từ đó cũng bài xích hay phản ứng với chăm chút của Mạch Tuệ nữa, cũng hô to gọi như những người khác gọi là A Tuệ.
“ này Tuyền Tuyền, em là con , có thể lựa chọn công việc nào dễ dàng hơn được ? thấy vất vả quá.” Mạch Tuệ nhấp ngụm rượu vang, nhịn được lại bắt đầu càm ràm.
“Từ này em gọi là Tạ Tuệ nhé? nhiều sắp bằng mẹ em rồi đấy”
Mạch Tuệ lườm , người được gọi tiểu thư quý tộc hùng hổ ăn cá hồi áp chảo với sốt kem, salad oliu và thịt cừu hầm củ quả. Rất lâu rồi mới ăn tối kiểu này, cảm thấy ngon và dễ chịu hơn hẳn bữa tối mà bà Tạ nấu. Tư Tuyền phải là người kĩ tính, nhưng thói quen ăn uống trong hai mấy năm, phải muốn bỏ là bỏ được.
Nhấp ngụm vang trắng, đánh giá đãi ngộ của Mạch Tuệ dành cho mình tệ, vang chua , trong veo, óng ánh dưới áng đèn điện màu vàng. Hai người dùng bữa ở ban công hướng ra phía ngoài, nhìn thẳng ra cánh đồng với dãy núi xa mờ. Xem ra thú vui tao nhã ở trang trại ngựa, ở đây muốn có cũng dễ dàng.
Buổi tối thứ hai vắng khách, nên cả gian rộng lớn dường như chỉ có mình họ. Mạch Tuệ nhìn xa xăm, thi thoảng nhấp ngụm trà. Tư Tuyền uống trà buổi tối, sau giờ trà chiều là nhất quyết uống gì nữa, chỉ gọi ly cocktail màu sắc cho hợp phong cảnh.
“, để chơi bời thỏa mãn ở đây ngày, cần bao nhiêu tiền?” Tư Tuyền ôm cái gối vào ngực, buổi tối có gió mát mơn man mặt, khác hẳn ở Bắc Kinh, gió mang theo mùi cỏ và hơi nước, lẫn mùi hoa nhàng nào đó mà biết tên, đúng là hưởng thụ.
Mạch Tuệ lười nhác nhìn , phun con số. Tư Tuyền hít hơi, quy sang đồng £ cũng hết hồn, xem ra Đằng Xuân làm ăn hề tệ.
“Thực ra, khu này cũng bớt VIP nhiều rồi. nó dần quá gần khu dân cư, còn đủ riêng tư và yên tĩnh nữa, nên Hoa Hạ mới muốn đầu tư khu mới, nhất quyết nắm giữ ngành kinh doanh này. Cách đây vài năm, cũng có vài trường đua cấp cao mọc lên, nhưng hầu hết đều ở gần đây. Đằng Xuân vẫn giữ được vị thế với Bắc Kinh, nhưng với các khu vực khác còn là số nữa.”
“Theo như , chẳng qua là nơi người ta muốn vung tiền thôi chứ gì?” Tư Tuyền ngẫm nghĩ, đáp án này đối với người ngựa như là hơi khó chấp nhận.
“Chơi ngựa là thú tiêu khiển đắt đỏ, có tiền em mới chơi được. Nhiều người có tiền ở chỗ, em nghĩ cái gì xảy ra? thích lắm mà vẫn có thẻ VIP ở đây là vì cái gì?” Mạch Tuệ càng lười hơn, đừng nghĩ phú nhị đại chỉ biết ăn và chơi, giấu đằng sau ăn và chơi đó ít người biết được.
Tư Tuyền nữa, nếu như vậy có lẽ cái Hoa Hạ cần là chốn riêng tư VIP, là có cái để khách đốt tiền. Nó phải đẹp, tinh tế và tao nhã, cần phô trương.