TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 127: Mãi mãi xinh đẹp nhất
Kiều Gia Linh dùng khăn tay lau tỉ mỉ bia mộ của Mạch Hi. mang đến ba vòng hoa, vòng hoa tết bằng hoa dại, vòng hoa tết bằng hoa hồng trắng, vòng hoa tết bằng hoa lan trắng, xếp thành hàng mộ bạn.
nhớ năm đó, hoa lan trắng rất hiếm, Mạch Hi rất thích hoa này, thường người nào được đội vòng hoa này thành công chúa. Còn hoa hồng trắng là loại hoa mà Mạch Hi rất thích, trước nhà ấy cũng có cây, Mạch Hi rất hay hái về cắm trong nhà.
Kiều Gia Linh miết tay lên ảnh, di ảnh là khuôn mặt rạng rỡ của bạn, tám tuổi trong khi bây giờ hai tư. Mạch Hi vĩnh viễn ở lứa tuổi đẹp nhất, trong sáng nhất.
Kiều Gia Linh cụng trán lên bia mộ, thầm
“Tiểu Hi, cậu có thích mình thành chị dâu của cậu ? Chúng ta vẫn luôn thân thiết nhỉ?”
“Nếu cậu còn sống, cậu thành phù dâu của mình nhỉ? Cậu đối xử với mình như thế nào? Người ta bảo bà chồng rất dữ, nhưng mình tin Tiểu Hi đối xử tệ với mình đâu nhỉ?
“Tiểu Hi, nếu muốn mình chị dâu cậu, cậu nhất định phải phù hộ cho mình nhé. Mình thích Mạch Tuệ rất nhiều năm rồi và có lẽ cả đời này chỉ thích ấy thôi”.
Kiều Gia Linh lại tỉ mỉ lau lại mộ bạn lần nữa. Có lẽ nhà họ Mạch thường xuyên đến đây, cho nên bia mộ rất sạch, sạch hơn nhiều so với với những ngôi mộ khác. Ngôi mộ bên cạnh là của dì Mạch, đó là mộ đôi khá rộng. Mạch Tuệ lau sạch bia mộ của dì. Kiều Gia Linh lại cẩn thận lau lại lần nữa, lúc trước dì luôn đối xử với rất tốt. cho rằng, đây là tâm ý của mình với dì nên lau rất tỉ mẩn.
Mạch Tuệ dạo xong quay về. nhìn cẩn thận lau bia mộ cười .
“Tiểu Hi lúc nào cũng vui vẻ, chẳng bao giờ biết buồn”
“Đúng vậy. Cậu ấy vĩnh viên luôn xinh đẹp nhất, dễ thương, đáng nhất”
“Năm đó, nếu nhìn thấy em trôi sông, giờ chắc em cũng dễ thương, xinh đẹp, đáng nhất rồi đấy”
“Ha ha…”
Năm đó, nhảy xuống sông cứu , cho cả đời này dùng để .
Hai người thong thả rời khỏi nghĩa trang. Năm nay vì quyết tâm về nước, nên để lỡ ngày giỗ của Mạch Hi. Ngày giỗ của cậu ấy, năm nào và cũng đều tới.
Thời tiết vẫn còn rất nóng, ngồi vào trong xe, Mạch Tuệ mở điều hòa,
“Có bận gì ? đưa em uống trà?”
“ bận gì đâu.”
Thực ra có buổi hẹn gặp bạn cấp ba lúc sáu giờ, có điều Mạch Tuệ muốn ở riêng với , làm sao từ chối được.
Mạch Tuệ đưa đến quán trà gần bờ sông. Dòng sông năm đó thay đổi nhiều, chính quyền thành phố nạo vét, kè lại bờ, lại lắp thêm hàng rào, vỉa hè làm rất lớn, trồng rất nhiều cây xanh. Bờ sông cũng còn vắng vẻ như xưa, hai bên bờ đều thành phố xá, nhà cửa san sát. Chỉ duy nhất cây cầu bê tông đó còn giữ lại, cong cong như mảnh diều.
Kiều Gia Linh nhìn ra sông, rất hồi hộp. Tuy chưa chuẩn bị nhưng có lẽ nên đánh nhanh thắng nhanh, chỉ vài tháng nữa Mạch Tuệ ba mươi rồi.
Người phục vụ mang lên ấm trà Trúc Diệp Thanh, cốc trà ngan ngát mùi trúc. Kiều Gia Linh chậm rãi nhấp hớp, trà rất ngon.
Mạch Tuệ cũng uống trà của mình, dạo này nhìn rất mệt mỏi
“Mạch Tuệ, có chuyện gì phải ?”
Mạch Tuệ nghịch chiếc bật lửa trong tay, rút điếu thuốc nhưng hút, chỉ ngửi rồi đặt xuống. Cuối cùng
“Tiểu Linh, nghe em sắp kết hôn hả?”
“Đúng vậy” Kiều Gia Linh thoải mái , định bảo có nhớ đến điều khoản cuối cùng của chúng ta hay . Mặt Mạch Tuệ dường như nhõm hẳn.
“Vậy chúc mừng em? Cậu kia ở đâu?”
“Bắc Kinh!”
“Bao giờ chúng ta cùng ăn bữa cơm. Tốt xấu gì cũng được coi là nửa trai của em. dạy bảo cậu ta được bắt nạt em. Tiếc là bạn ở đây, nếu bốn người chúng ta nhất định phải say bữa”
Kiều Gia Linh cứng người, ba chữ “bạn ” làm tim ngừng đập. có bạn từ bao giờ?
“Sao thế? Sao mặt lại khó coi như vậy? Chỉ cho quan gia thắp lửa cho dân đen đốt đèn à? Em tốt xấu còn có người kết hôn rồi đấy. còn chưa theo đuổi xong người ta đây”
Kiều Gia Linh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Bê đá đập chân mình rồi.
“ ấy là ai vậy?”
Mạch Tuệ cười cười
“ ấy là người nước ngoài, em biết. cũng chưa giới thiệu cho mọi người. Hi vọng sớm có cơ hội, có điều muốn năm sau kết hôn”
“ vẫn chưa theo đuổi được à?” Nụ cười của lúc này chắc còn khó hơn khóc
“Ừ. Nhưng quyết định rồi, đời này chỉ và chăm sóc cho mình ấy. Thế này cũng tốt, em có người chuẩn bị kết hôn. cũng có bạn . Giờ phải xem chuyện với bố mẹ em thế nào được nhỉ?”
vẫn thường đưa đón về nhà họ Kiều, bà Kiều đối xử với rất tốt. làm rất chu đáo nhiệm vụ của bạn trai gương mẫu.
“ với ông bà nội rồi?”
“Ừ, rồi”. Mạch Tuệ gõ gõ chiếc bật lửa lên bàn. “Hôm qua. Bị bà mắng cho trận, bảo chẳng ra làm sao. Sao lại có kiểu giả vờ giả vịt như thế, làm cả nhà hiểu lầm bao lâu nay. Còn bảo em ngốc nghếch nữa, bị hại hỏng hết cả thanh danh. May mà em vẫn tìm được người mình. Bà bảo nhất định phải chuẩn bị quà hồi môn cho em tốt”
Đúng vậy, em là con ngốc, con ngốc nên mới như thế. Miệng Kiều Gia Linh đắng chát, biết phải gì lúc này.
“Haha, bà còn tệ hại như mà cũng kiếm được bạn . đó nhất định mắt mù rồi, lại ”
phải, Mạch Tuệ ạ, người mắt mù là em.