[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 9:
      Công việc mới
      Buổi chiều, Quý Song Ngọc mình đến công ty. A Vũ đưa vào phòng làm việc của Tư Tuyền. Gọi là phòng làm việc nhưng đây cũng chỉ là cái hốc được ngăn ra. Diệp Chính rất cẩn thận xếp cho ngồi gần cửa sổ, vốn sợ độ cao.

      Quý Song Ngọc vẫn còn rất trẻ, vẫn học năm thứ hai đại học, là đại tiểu thư nhà họ Quý ở Đông Bắc, đến Bắc Kinh học đại học. Đương nhiên kí túc xá trường đại học thể so với ở nhà, nhưng quy định phải ở trong kí túc xá lại thể dẫm lên được. Bà Quý vốn mua cho căn hộ ở gần trường nhưng Song Ngọc vẫn nhất quyết đòi phải có biệt thự ở ngoại thành để ở lại cuối tuần. Ông Quý cũng phản đối, nhà họ trước hay đến Bắc Kinh nên thường chỉ ở khách sạn, giờ theo đà con con trai học ở đây, ông cũng muốn có cái nhà yên tĩnh.

      " là Mariana?"

      "Đúng vậy"
      Bà Quý trước với Song Ngọc, biết thể đắc tội được với Tư Tuyền nhưng cũng cam tâm chuyển Diệp Chính tự dưng đem chuyện của vứt bỏ như thế.

      "Trước tiên, tôi muốn hỏi Quý tiểu thư muốn biệt thự như thế nào?"

      "Biệt thự quốc, phong cách ."

      Diệp Chính du học ở về nên nhất nhất quyết phải có biệt thự kiểu .

      Tư Tuyền lại hỏi kĩ thêm chút về phong cách nhưng có vẻ có nữa này cũng hiểu, cho nên sử dụng phương pháp đơn giản hơn. Đó là cho xem nhà mẫu. Về khoản biệt thự, Diệp Chính dù sao cũng là người Trung Quốc, so với từ sống trong trang viên, lâu đài thể nào so sánh được. Văn hóa ngấm kĩ vào đến mức thân thuộc như hơi thở..

      Phương án này quả nhiên rất tốt, Quý Song Ngọc há hốc mồm nhìn từng kiến trúc có trong máy tính của Tư Tuyền. Căn nào cũng cực kì đẹp, tinh xảo, xa xỉ, đúng chất quý tộc. Tử Vũ ngồi bên cạnh cũng hốt hoảng, học kiến trúc lâu nhưng cũng hiếm khi gặp được những mẫu như thế này.

      Cuối cùng, Quý Song Ngọc tìm được ba mẫu nhà ta ưng ý nhất. Tử Vũ in ba bản màu để đem về Quý gia xin ý kiến cha mẹ. Lúc đứng dậy về trời tối mịt.

      Tử Vũ tiễn khách về xong cũng về ngay, mà ngồi lại làm việc tiếp. Trong đầu toàn những mẫu nhà hoàn hảo đó. Con người này tốt số, sinh ra ở vùng quê nghèo, học kiến trúc bao năm nhưng toàn bị chê là trong kiến trúc có những nét rất quê, được sang trọng quý phái cho nên toàn bị chia làm những dự án cần đầu tư nhiều về hình thức, bởi vậy nên tiền công cũng được cao.

      Khi Tư Tuyền đứng dậy về, liền chặn lại.

      "Maya…"

      Tư Tuyền nhìn mặt Tử Vũ, lái xe nhà đến.

      "Tôi… biết có thể xin… mấy bản mẫu đó ?"

      Tư Tuyền chớp mắt, sau cùng gật đầu “Được, mai tôi copy cho ”.

      “Đó đều là do vẽ?”

      số của tôi, số của Diệp sư huynh, số tôi sưu tầm được. Cũng chỉ là cho khách xem làm mẫu thôi”

      “Cám ơn

      có gì”

      Tử Vũ thấy ngồi lại cũng giải quyết được gì nên cũng tắt máy về. Hai người cùng bước ra cửa. Văn phòng là căn hộ độc lập trong khu dân cư cũng tương đối cao cấp, hình như là nhà của Hạ Hầu Uyên cho Diệp Chính mượn.

      học cùng Diệp tổng sao?”

      , tôi học sau ấy nhiều năm, chúng tôi chỉ chung trường khoảng sáu, bảy tháng. Nhưng làm cùng hơn bốn năm, đến lúc ấy về nước”. Tư Tuyền nhàn nhạt trả lời, chú Lưu vẫn chưa đến.

      cũng làm ở AOA.FM?” AOA.FM là thánh đường của giới kiến trúc, tuổi trẻ như vậy mà làm ở đó lâu như vậy, thể tưởng tượng được.

      “Tôi thực tập ở đó từ năm thứ nhất, lúc ấy Diệp sư huynh thực tập tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong làm ở đó”

      Trong lòng Tử Vũ lại trào lên niềm ghen tị, AOA.FM vào thực tập khó, Diệp tổng đến tận khi tốt nghiệp mới thực tập ở đó, còn ấy từ năm thứ nhất được nhận, biết còn tài hoa đến mức độ nào.

      Chú Lưu đến. “ về đâu? Tôi đưa đoạn?” Tư Tuyền hỏi.

      cần, tôi bắt xe bus ở đây là được”. Tử Vũ chỉ chỉ bến xe bus ở phía trước. Tư Tuyền cũng níu kéo nữa, lập tức lên xe về nhà.

      Về nhà cũng lại chẳng có ai. Dì Lưu dọn cơm cho ăn, hôm nay ông Tạ công tác, cả có lẽ xã giao, mẹ nghe có hội mạt chược, chị có lẽ hẹn hò với Hầu Thần. Tư Tuyền ăn xong lên tầng, lại tỉ mẩn làm mấy món đồ trang sức bằng kẽm.

      Tư Tuyền tự nhiên thấy chán nản. lại thấy mình lạc lõng ở đây. Ban đầu khi mới về nước, người nhà liên tục vây quanh , đến mức thấy ngộp thở, nhưng giờ mỗi người đều có công việc của mình, làm có nhiều lúc rảnh rỗi đến chán ngán như thế này. Nếu ở , giờ này làm gì nhỉ? Ở công ty tăng ca? chơi với bạn bè? Về trang viên với dì Tư và dượng? Cưỡi con Prune ra hồ ngắm sao đêm? nhớ những ngày đó biết bao.
      Last edited: 23/6/17
      Hale205, Chris, Dung Nguyễn 19953 others thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 10:
      Chiều chủ nhật cũng nên uống trà
      Vụ của Quý Song Ngọc cuối cùng cũng giải quyết xong, nhà họ Quý chọn biệt thự có hàng hiên và những cây cột cẩm thạch cao, có hồ bơi, bãi cỏ nhà kính và cả vườn hoa hồng. Tư Tuyền cùng A Sảng và Tử Vũ khảo sát địa điểm lần nữa, lại trao đổi kĩ với Diệp Chính về điều kiện, khí hậu lục địa, mất ba ngày mới cho ra bản phác thảo đầu tiên.

      Việc này lại có cái hay, làm bận rộn đến mức thở được. Ban ngày cùng với A Sảng, Tử Vũ đối chiếu số liệu, so sánh thực tế, lên dự toán chi phí. Ban đêm miệt mài vẽ phối cảnh. Bận đến mức Nana video call với thường xuyên bị thờ ơ, tức đến dậm chân bành bạch.

      Quý gia nhận bản vẽ này ràng hài lòng hơn rất nhiều. Hai bên lại bắt đầu thảo luận về trang trí nội thất, bố trí trong nhà và trong từng phòng. Tuy ưa nhau nhưng cũng phải công nhận Quý Song Ngọc luôn thích đến phát rồ những gợi ý của Tư Tuyền, nếu phải cản lại chắc ta nhất quyết phải ôm đồm tất cả vào cùng phòng cho bằng được.

      Diệp Chính coi Tư Tuyền như thánh sống, mỗi ngày chỉ hận thể lời ca tụng giải quyết xong Quý gia. A Sảng và Tử Vũ gần như thấy mình sắp thành ngôi sao sáng nhất công ty, bị mọi người vô cùng ghen tị vì được làm việc chung với Tư Tuyền. Cuộc sống bận rộn này làm Tư Tuyền cảm thấy dễ sống hơn hẳn.

      ngày chủ nhật, thoải mái nằm ườn ở nhà. Nana chuẩn bị chơi, cùng thử trang phục. Người Nana vừa vừa mảnh dẻ, nên thường tự may đồ cho mình, quần áo nước ngoài rất ít khi vừa, nếu vừa cũng quá trẻ con.

      ngồi, mẹ vào, chắc là sắp ra ngoài, nên trang điểm rất tinh tế.

      “Tiểu Tuyền, làm gì vậy? Có rảnh ?”

      Tư Tuyền ngồi dậy, cười cười “dạ có, có chuyện gì vậy ạ?”

      “Hôm nay dì Lý lên Bắc Kinh, chúng ta ra ngoài mời ấy tách trà. Chắc con cũng nhớ dì Lý đâu đúng ?

      “Dạ …”

      “Vậy mau thay quần áo , ăn mặc trang trọng chút”

      Quần áo trang trọng có mấy, bình thường ăn mặc rất xuề xòa, chỉ khi có tiệc mới mặc đồ dạ hội nhưng hôm nay có lẽ lại phải là dịp để ăn mặc cầu kì. Cuối cùng, bà Tạ chọn cho Tư Tuyền chiếc sườn xám màu trắng thêu hoa mai bằng gấm Vân Nam bà may cho cách đây phải ba bốn năm. Lúc đó béo hơn bây giờ, giờ Tư Tuyền hơi gầy, nên mặc lên có chút rộng nhưng nhìn lại càng thanh thoát. Có điều lúc trang điểm, phá tan nát phong cách thục nữ vừa có. Kiểu trang điểm tông lạnh của phương tây nhất định thể hợp được với phong cách này.

      Cũng may, bà Tạ trước làm ở Đoàn văn công Giải Phóng, nên trang điểm kiểu đại biết, chứ trang điểm , đủ lịch , nền nã bà vẫn làm được. Cuối cùng, bà giúp búi kiểu tóc đơn giản. Tư Tuyền loay hoay nhìn mình trong gương, quá lạ lẫm. Mắt to, mơ màng, trong suốt, da trắng, môi đỏ. Ở trong nhà suốt nên da hơi tái tái nhưng lại khá hợp với màu sườn xám.

      “Đợi mẹ chút”

      Lát sau bà Tạ cầm hộp trang sức của mình lại, nhất quyết lựa cho đôi hoa tai đính kim cương hình hoa mai và chiếc lắc tay bằng ngọc, chất ngọc trong mờ, có những vân mờ nhìn rất đẹp. Tư Tuyền le lưỡi, liếc qua cũng thấy mấy thứ này hề rẻ.

      “Đây rồi” Bà Tạ cầm lên chiếc trâm cài đầu bằng ngọc, được chế tác rất tinh xảo. Chiếc trâm này là do bà ngoại cho bà trước khi bà lấy chồng.

      “Cho con xem chút” Tư Tuyền đón lấy chiếc trâm, dì Tư cũng có chiếc nhưng màu khác. Chiếc trâm đó, dì bảo sau này cho khi kết hôn. Đây là phong tục của người Trung Quốc.

      “Đẹp ? Đây là của bà ngoại con cho mẹ. Còn đây là của bà nội, sau này khi Toàn Toàn và con kết hôn, mẹ cho mỗi đứa chiếc!”

      Tư Tuyền tò mò nhìn vào hộp trang sức của mẹ, chủ yếu đều được làm từ ngọc và vàng, kiểu dáng rất cũ, nhìn cũng thấy toàn bảo vật gia truyền ít năm tuổi tí nào.

      “Dì Tư cũng có nhiều lắm. Dì cũng hứa cho con khi con lấy chồng”.

      “Đúng rồi, đây người ta gọi là của hồi môn”. Bà Tạ khẽ vuốt tóc Tư Tuyền, rồi chợt giật mình nhớ ra “Thế giờ chỗ trang sức đó ở đâu?”

      “Dượng Andrew gửi trong két bảo hiểm ở ngân hàng. Dượng đồ như vậy nên để trong nhà”

      Năm đó bà nội Tư Tuyền cho con trước khi theo chồng xa cũng ít. Những buổi chiều rảnh rỗi, dì hay ngồi dạy Tư Tuyền những kiểu búi tóc cực kì đẹp mắt, chỉ tiếc là có thể búi tóc cho người khác, nhưng lại thể làm cho mình.

      “Mẹ, cười lên cái nào!” Tư Tuyền giơ điện thoại lên chụp tự sướng, hai mẹ con cười bên nhau rất tình cảm. Đến lúc bà Tạ nhớ ra phải , muộn đến mười lăm phút.

      Nơi hẹn là trà quán cách nhà cũng xa. Dì Lý hẹn trong phòng bao riêng, kín đáo, lịch . Lúc gặp, Tư Tuyền mới hối hận. Vì cuối cùng cũng được trải nghiệm tình huống “xem mặt” trong truyền thuyết.
      Last edited: 23/6/17
      Hale205, Chris, Dung Nguyễn 19952 others thích bài này.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 11:
      Xem mắt trong truyền thuyết
      Lý Hiểu Đồng dẫn theo cháu trai, học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Lần này bà ở lại Bắc Kinh hai ba ngày, đủ để gặp bà Tạ. Nghe đồn, đứa con út trở về nước, mà bà Tạ cứ sợ nó lại , chịu ở lại Bắc Kinh.

      Cháu trai bà làm chủ nhiệm trong bệnh viện ở Thiên Tân, tiền đồ sáng lạng vô cùng, chỉ có điều là ngoài ba mươi vẫn chưa có bạn . So với nhà họ Tạ, cháu bà còn là với cao, nên bà cũng hi vọng thành công lắm.

      “Xinh đẹp quá, con trai con nhà bà, đứa nào cũng đẹp”

      Câu này bà Lý khen lòng. Bà cũng từng gặp hai người con khác của bà Tạ, đứa nào cũng đẹp như tiên đồng ngọc nữ. Năm đó cùng công tác trong đoàn văn công, bà Tạ chưa phải là đẹp nhất nhưng lại có cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất. Có điều, giờ bà ấy vẫn chưa thể so với bà được, ít nhất bà cũng có cháu trai ba tuổi, cháu được ba tháng.

      “Cái này để mang về cho Tiểu Cửu. với nó rằng tôi nhớ nó lắm”

      Bà Lý cười cười, nhận mấy món đồ chơi cho cháu nội mình. Tạ phu nhân lúc nào cũng rất cẩn thận.

      Hai bên chào nhau, Tư Tuyền tò mò đánh giá người ngồi đối diện. Khuôn mặt cũng đẹp trai, nhưng lạnh lùng, thỉnh thoáng gọng kính vàng lóe lóe lên trong ánh đèn nhìn có vẻ khá kiêu ngạo.

      “Cháu tốt nghiệp chưa? Cháu làm gì?”

      “Cháu là kiến trúc sư, thường làm mảng xây dựng dân dụng ạ”

      “Con mà như vậy, là giỏi quá”

      Điểm này bà Lý lại hài lòng. Con mà làm nghề xây dựng thường rất bận rộn, cháu bà công việc quanh năm suốt tháng ca kíp, cần vợ ở nhà hoặc làm gì đó nhàng để còn quán xuyến công việc nhà cửa.

      Hơn nữa, có vẻ như vì bị cho làm con nuôi từ nên tuy là vẫn rất có lễ phép, nhưng lại được như những tiểu thư Trung Quốc truyền thống. Bà cứ có cảm giác, Tư Tuyền bị nhiễm tây hóa nhiều quá.

      Bên này, Tạ phu nhân cũng cảm thấy như vậy, đoán chắc mối này thành nên cũng nhiệt tình nữa. Câu chuyện bàn trà cứ như vậy mà nhạt nhẽo.

      Tư Tuyền ngồi đến mười lăm phút là thể chịu nổi. đứng dậy xin phép vào wc, lúc ra nhất định lấy cớ công trình có cố mà chuồn . “Xem mắt”, bọn bạn Trung quốc sai, đúng là trong tám kiếp nạn của đời người.

      Trong WC, hệ thống đèn và gương lớn tốt hơn ở nhà nhiều, Tư Tuyền nhìn thế nào cũng thấy mình quá xinh đẹp. lại nhịn được lấy điện thoại chụp mấy kiểu. Cái ảnh chụp với mẹ lúc nãy up instagram làm đám bạn của bên đó phát sốt cả lên. Tư Tuyền ngồi trong phòng trà ngứa tay lắm mà làm gì được. Up thêm mấy cái này, chắc chắn còn hot hơn!

      Lúc ra ngoài, tay vẫn còn vướng điện thoại, nên bất cẩn va vào người. Vừa định cúi xuống xin lỗi, Tư Tuyền chợt nhận ra người này.

      "A … chào !"

      Ban đầu, Trịnh Thiếu Thành còn tưởng nào định làm quen với , định lạnh lùng bước chợt giật mình nhận ra Tư Tuyền. Được đấy, hôm nay trang điểm thế này mới giống con Trung Quốc chứ! Hôm trước nhìn như vẽ hề lên mặt.

      "Tuyền Tuyền! đâu vậy?"

      Hai chữ “Tuyền Tuyền” làm sởn cả da gà, về nước chưa lâu, đến cái tên Tư Tuyền còn dùng chưa quen.

      " cùng với mẹ gặp người bạn của mẹ và cháu của bà ấy!"

      Tư Tuyền nhăn mặt, Trịnh Thiếu Thành hiểu ngay xem mắt. cười cười “Xem mắt à? Em còn trẻ, vội gì?”

      “Em biết, nếu biết em nhất quyết ”. Tư Tuyền lắc đầu, lần này bị lừa, lần sau nhất định phải cảnh giác hơn.

      “Ha ha, có muốn cùng tụi ? Mạch Tuệ cũng ở đây. Lần trước nghe khen em pha trà ngon lắm mà lại bận đến được”

      Vừa , Trịnh Thiếu Thành dẫn Tư Tuyền quay lại phòng trà của mình. Hôm nay và Mạch Tuệ mời khách, Mạch thiếu gia chắc là thanh toán xong, chuẩn bị về. Nhìn thấy Tư Tuyền trang điểm xinh đẹp thế này lại nhịn được huýt sáo trêu chút

      “Sao lại xinh đẹp thế này!”

      “Xem mặt” Trịnh Thiếu Thành lời ít ý nhiều trả lời thay.

      công bằng, sao gặp bọn em đâu có cầu kì thế? Bọn đều là phú nhị đại Bắc Kinh đấy nhé!

      “Phú nhị đại là gì?”

      Trịnh Thiếu Thành đẩy cửa phòng bao của Tư Tuyền, vui vẻ chào hỏi hai người phụ nữ ngồi trong phòng.

      "Dì Tạ, Lý phu nhân!"

      Tạ phu nhân buồn rầu thấy con cùng chàng thanh niên trẻ tuổi tuấn bước vào. Mắt bà chợt sáng lên, Thiếu Thành cũng được, Mạch Tuệ cũng được Diệp Chính lại càng tốt, đều là trẻ nhìn từ bé. Lại đều cao ráo đẹp trai, rất hợp với con mình. phải Tư Toàn cũng thành đôi với Hầu Thần đó hay sao?

      “Dì Tạ, tối nay có bữa tiệc của thanh niên bọn cháu. Dì cho phép Tư Tuyền nhé?”

      Rồi lại quay sang thanh niên ngồi đối diện, mặn nhạt mời cùng. Đương nhiên thái độ đuổi khách như thế, ràng là người kia cũng hiểu nên chỉ lắc đầu mình bận.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 12:
      Tám kiếp nạn đời người
      Trịnh Thiếu Thành thành công mang người rời , ba người ngồi xe. Mạch Tuệ lấy cho chai nước.

      ngờ cũng có ngày em được tham dự “xem mắt” trong truyền thuyết” Tư Tuyền thở dài, cảm thán.

      “Truyền thuyết?” Mạch Tuệ tò mò hỏi

      “À, em nghe bạn học Trung Quốc đời người có 8 kiếp nạn: thi đại học, tìm việc, xem mặt, kết hôn, mua nhà, sinh con, chọn con dâu, ẵm cháu nội là kinh khủng nhất. Qua được mấy kiếp nạn này là xong đời người”

      “Ha ha, cũng sai”

      “Các bị ép xem mặt hay sao?”

      “Đương nhiên là có” Trịnh Thiếu Thành cười cười, bọn họ đối phó với chuyện này thành xuất quỷ nhập thần.

      “Đối phó, cũng có nhiều cách. Tùy xem nhà em như thế nào nữa. Tuy nhiên theo tương lai em được sáng sủa lắm” Mạch Tuệ cười hì hì

      “Em cứ nhìn Tư Khiêm và Toàn Toàn biết” Chỉ năm ngoái thôi, Tư Toàn bị ép đến mức suýt nhảy lầu. Tư Khiêm được cái bản mặt lạnh lùng, lại hay về nhà nên bà Tạ nắm được thóp.

      “Haiz, chỉ cho em cách đối phó ”. chị Tư Toàn lấy chồng hỏa tiễn dồn hết lên đầu , ngày còn ở Trung Quốc ngày chịu đựng, nghĩ bằng đầu gối cũng có thể hiểu được.

      “Có hai cách hữu dụng nhất mà bọn hay áp dụng. là thay bạn liên tục, nhiều bạn vào. Nhìn Thành của em biết, ba bốn tháng đổi “em” chắc còn là nhiều. Cách thứ hai là có bạn hợp đồng, cách này rất hay, có điều phải đóng kịch với nhau cho khớp. Đến khi em ai đó, chỉ cần chia tay là được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai người này được đối phương, tránh lúc chia tay gặp nhiều rắc rối.”

      Tư Tuyền há hốc mồm, hợp đồng hôn nhân nghe thấy nhiều chứ hợp đồng tình coi như lần đầu tiên.

      “Diệp sư huynh sao?”

      “A Chính gây với gia đình nhiều năm như vậy, nên mọi người có khí lực chuyện này với nó. A Uyên giống Thiếu Thành, thanh niên làm hàng ngàn trái tim thiếu nữ tan vỡ!”

      Tư Tuyền cau mày, cái trò này làm được. đến chuyện có thể diễn với nhiều người cùng lúc như vậy, chỉ kiếm người với cũng khó khăn rồi.

      chung với ai cũng được, nhưng đừng để mất cả chì lẫn chài như Toàn Toàn”

      “Chí em làm sao ạ?”

      Mạch Tuệ lại cười “ kể cho em nghe à? Hầu Thần với chị em cũng có thỏa thuận đương đó. còn biết năm đó chị em người khác nhưng được Tạ gia chấp nhận. Cuối cùng hiểu thế nào hai người đó lại công khai đính hôn, haha”

      Trịnh Thiếu Thành ngồi trước lái xe nhịn được mà xen mồm vào “Sai rồi, chỉ có tên ngốc nhà cậu mới biết thôi. Hầu Thần thích Toàn Toàn từ bé, lúc nào hai đứa nó chẳng dính lấy nhau. Có điều đến giờ mới đạt được mục đích đó thôi. Tuyền Tuyền, Diệp Chính với em cũng hợp đấy. Nếu là Diệp Chính có lẽ nhà em phản đối đâu”

      Tư Tuyền nghiêm túc suy nghĩ lại, đúng là Diệp sư huynh thích hợp nhất. Nhưng lại muốn Diệp sư huynh, nếu Tử Hàm biết phải làm sao…

      "A Tuệ, nếu là sao?" Mắt Tư Tuyền sáng lên, dù chỉ mới quen nhau mấy ngày nhưng Mạch Tuệ đối xử với rất tốt.

      Mạch Tuệ nhìn với vẻ mặt sắt rèn được thép, buồn cười trả lời

      " cũng có bạn hợp đồng rồi"

      Tư Tuyền ỉu xìu, chán nản hỏi

      “Mà… các đưa em đâu vậy?”

      “À, có bữa tiệc. Có lẽ Diệp sư huynh của em cũng có mặt ở đó đấy” Mạch Tuệ xem đồng hồ đeo tay, có lẽ hai người đến bữa tiệc cũng hơi muộn.

      “Tuyền Tuyền, em tháo trang sức . Ở đó chắc hỗn loạn, đồ quý như này tốt nhất cất cho an toàn”

      Tư Tuyền tháo trang sức, cẩn thận đặt chúng vào chiếc khăn tay Mạch Tuệ đưa . Mạch Tuệ cất vào ngăn khá kín ô tô. Chiếc Ferrari này của Trịnh thiếu gia, chắc chắn chẳng có ai dám động vào cả.

      Bữa tiệc này là của dì Quách, là dì chứ thực thế Quách Ngọc Lan cũng nhiều tuổi, chỉ độ ngoài bốn mươi. Li dị chồng, sống mình và có con. Thú vui duy nhất là tổ chức tiệc tùng, vui chơi. Những bữa tiệc của bà thường vô cùng “đặc sắc”, tùy theo từng nhóm khách mà bữa tiệc có chủ đề khác nhau.

      Hôm nay, dì Quách khánh thành nhà mới, biệt thự nhà vườn ở khu dân cư cao cấp phía bắc thành phố, diện tích dưới ngàn mét vuông có đầy đủ từ spa đến hồ bơi. Bữa tiệc thực ra bắt đầu từ trưa, nhưng thực khách chủ yếu ở trong nhà tránh nắng, buổi chiều tối mới là BBQ và tiệc bể bơi.

      Chủ yếu tiệc dành cho những cậu trẻ tuổi, nhà có quyền cũng có tiền. Những bữa tiệc như này đầy rẫy ở Bắc Kinh, chỉ có điều chủ nhân là ai và khách là ai.

      Trịnh Thiếu Thành dừng xe ở cổng mà lái thẳng vào sảnh trước. Dì Quách nghe người hầu thông báo, đứng cùng mấy người bạn ở trước cửa đón họ.

      Mạch Tuệ bước xuống trước, mở cửa xe cho Tư Tuyền. Mặc sườn xám quen nên chật vật mới xuống được xe mà bị hớ hênh.

      “Ây dà, tôi còn tưởng ai. Đến giờ các cậu mới nhớ đến bà già này hay sao?”

      “Sao dì lại thế. Hôm nay bọn cháu có khách, giờ mới tới được đó.”

      Dì Quách vẫn còn rất trẻ, lại bảo dưỡng tốt nên nhìn so với hai côn nàng bên cạnh cũng chẳng kém hơn là mấy.

      “ây dà, bé xinh đẹp này là ai đây??”

      “Bạn cháu” Mạch Tuệ cười cười, đẩy Tư Tuyền về phía sau mình, tránh khỏi năm móng tay đỏ chót của dì Quách.

      “Được rồi, cần tránh tôi như vậy” Dì Quách lườm cái, ba người nổi da gà da vịt rùng cả mình. “Vào bên trong , Diệp Chính cũng ở trong đó”

      À, hóa ra đây là bữa tiệc hôm qua Diệp sư huynh . Lúc đó còn bảo cùng nhưng từ chối vì muốn ở nhà ngủ.
      Hale205, Chris, Mikovu 1 thành viên khác thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 13:
      Chúng ta thỏa thuận ngầm
      Muốn ra khu vườn đằng sau có hai cách vòng hoặc thẳng. Dì Quách muốn khoe nhà mới nên khách đến bà đều muốn đưa xuyên qua nhà. Biệt thự phong cách phương tây với trần cao, cột trắng, chi tiết và đồ đạc cầu kì. giống những nhà giàu mới nổi khác, dì Quách có mắt thẩm mĩ khá tốt hoặc ít nhất rất hợp tác với kiến trúc sư. Cả căn nhà toát lên phong thái quý tộc, sang trọng mà lại rất khiêm nhường.

      tường treo rất nhiều tranh hoa cỏ, thiên nhiên của họa sĩ người Pháp nổi tiếng. Trong đó có bức sao chép của “Cánh đồng hoa” và “Mùa trăng”. Tranh gốc còn treo tại trang viên nhà .

      Thấy Tư Tuyền nhìn mấy bức tranh với vẻ am hiểu, Quách Ngọc Lan thầm

      "Dì vẫn muốn tìm mua bản gốc. Có điều khó quá"

      Đằng sau là vườn và hồ bơi, có khoảng mấy chục người, cả già lẫn trẻ. Hầu hết đều mặc đồ rất thoải mái, nữ mặc bikini, khoe chân dài thẳng tắp và làn da trắng muốt dưới hoàng hôn. Nam hầu hết đều mặc áo hoa chim cò, có cảm tưởng như họ nghỉ ở Hawai vậy.

      Tư Tuyền phát ra Diệp Chính đứng ở trong góc. mặc cái áo sơ mi màu tím ôm người rất sát với quần âu, tuyệt đối khác biệt.

      “Đến rồi đây” Dì Quách đưa họ xuyên qua đám người đến chỗ Diệp Chính đứng. Nhìn thấy Tư Tuyền cười cười.

      Cả mấy người bọn họ đều mặc đồ đứng đắn nghiêm túc, nhìn rất lạc quẻ.

      “Sao bảo giận nên đến?”

      Diệp Chính đột nhiên kéo tay Tư Tuyền sát vào người mình, đặt hờ tay lên eo , thầm rất mờ ám. Tư Tuyền rùng cả mình, định hất ra nhưng bị Diệp Chính giữ rất chặt “Giúp , lần này thôi”. Nghĩ đến chuyên thỏa thuận đương, lại im lặng.

      “Ây dà, tôi còn tưởng là bạn mới của Trịnh thiếu gia cơ chứ”

      “Ha ha, hôm qua cãi nhau với cháu, vẫn còn giận dỗi đấy. Em gặp Thiếu Thành, A Tuệ ở đâu vậy?”

      “Thính Vũ Giang Nam. Giữ người của cậu nghiêm túc cẩn thận , hôm nay này xem mắt đấy” Thiếu Thành nháy mắt, cực kì tự nhiên phối hợp, mặt đỏ tim nhảy dối.

      bé xinh đẹp, cháu tên là gì?” Dì Quách tò mò nhìn Tư Tuyền, này mặc bộ sườn xám khí chất tệ, sườn xám may bằng gấm trắng vân mây, phải do nhuộm mà trong lúc dệt tạo vân luôn, hoàn toàn được làm thủ công, giá hề rẻ. Nhưng bà lại nhận ra nổi là thiên kim nhà nào.

      “Sư muội cùng du học với cháu, quen nhau bên ”. Diệp Chính chủ động giải thích

      “Hỏi cháu đâu nào!” Dì Quách lại “lườm cái

      “Maya ạ! chào dì”

      Cuối cùng Tư Tuyền cũng nghẹn ra được câu. Bán kính ba mươi mét xung quanh chỗ họ, hàng loạt ánh mắt tò mò nhìn.

      “Maya, lại gặp ở đây rồi”

      Quý Song Ngọc cùng với hai nữa cùng tiến đến gần. Hôm nay mặc bộ bikini hai mảnh màu xanh ngọc, chất vải hơi bóng, bó sát lấy cơ thể quyến rũ, ba vòng vòng nào ra vòng đấy, khe ngực đầy, chân dài eo thon. Đưa chụp tạp chí đoán chắc lên trang đầu.

      Tư Tuyền nhìn vẻ mặt khó coi của ta, ánh mắt chẳng lấy gì làm thân thiện lại thầm thở dài. Xem ra hôm nay Diệp Chính ắt hẳn muốn diễn cho Quý Song Ngọc xem.

      “Hai người quen nhau à?” cùng lên tiếng.

      ấy là nhân viên ở phòng thiết kế của A Chính. thiết kế biệt thự ở Hoa Hiên cho tớ” Quý Song Ngọc cười cười, dễ tin người đấy. Maya nghe đồn học chung với A Chính, lúc về lại tới công ty A Chính làm luôn. Bảo họ có quan hệ gì quả cũng chẳng tin được.

      Hai chữ “A Chính” làm mấy người ở đấy đều rùng mình. Trịnh Thiếu Thành và Mạch Tuệ quyết định giả ngu im lặng xem kịch, chen chân vào vũng lầy.

      “Học cùng trường với cháu ở . Maya cũng sống ở từ ” Diệp Chính giải thích ngắn gọn. rất thích kiểu chuyện của Quý Song Ngọc, cảm giác như hạ thấp người khác xuống dưới chân mình.

      “Bảo sao dì chưa gặp cháu bao giờ. Chào mừng cháu đến với Bắc Kinh! Mặc đồ như vậy thoải mái đâu, dì có rất nhiều đồ, cháu có muốn thay ? Cả mấy cậu nữa, ăn mặc như này các cậu coi bữa tiệc của tôi là công ty hả?”

      Tư Tuyền lắc đầu, phải chưa tham gia những bữa tiệc bể bơi kiểu này. Chỉ lúc nữa khi bóng đêm ập xuống, nơi đây thành đám hỗn loạn mất kiểm soát. Bài học đau thương lúc còn ở chắc chắn chả làm quên được.

      Bản thân Tư Tuyền cũng chẳng phải là ngoan gì, tuy rằng trước mặt người lớn diễn trò rất giỏi. Ba năm nội trú, bốn năm đại học, có bố mẹ ở bên cũng như những đứa trẻ khác, cũng làm đủ thứ chuyện giời ơi đất hỡi trời. Những áp lực tâm lý phần lớn được giải thoát trong lúc đó. Đương nhiên, chưa bao giờ đến cùng, tới giới hạn luôn có bàn tay túm lôi trở lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :