[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 94:
      em và chỉ em

      Fredrick ngồi dậy, đem hai chân Tư Tuyền ngồi vắt qua người mình, cúi đầu liếm nụ hoa bé xinh trước ngực . Tư Tuyền hơi rùng mình vì dễ chịu. tay vẫn xoa lưng cho , tay kéo cái váy ra khỏi người . Tư Tuyền giật bắn mình khi đặt lên bàn thủy tinh lạnh lẽo.

      Fredrick cởi quần lót, tách chân ra, chăm chú nhìn vào chỗ đó, còn lấy tay vạch ra chút. Bình thường họ làm giường, Tư Tuyền lúc ấy còn bận đê mê, giờ lưng chạm bàn kính lạnh toát, có muốn giả ngây cũng được. Fredrick ràng còn muốn trêu chọc

      hôn lên đùi, bàn tay như có như vờn trước hoa huyệt bé. Tư Tuyền đạp đạp mấy cái, mới rầm rì “em muốn làm gì?”

      Lại còn giả ngu với cơ đấy. Tư Tuyền muốn ngồi dậy, nhưng ràng Fredrick thích thế, cười khùng khục “được rồi, đừng quậy nữa”

      Fredrick hôn dần từ đùi lên , lúc lưỡi chạm đúng điểm, cả người Tư Tuyền run lên cái. Lưỡi rất chịu khó khám phá, lật qua lật lại khiến phát rồ lên được. Sau lưng vẫn lạnh toát đủ để cho tỉnh táo, nhưng cảm giác ở dưới thân quá tuyệt. Có lúc muốn khép chân lại để giảm bớt khoái cảm liền bị Fredrick giữ chặt, cho phép từ chối, ép phải nhận hết tất cả những gì cho .

      Tư Tuyền thút thít, rên rỉ, giờ đến bàn kính lạnh lẽo cũng làm tỉnh táo được nữa, chỉ có khoái cảm từng chút chút từng chút xâm nhập, xiết chặt. Hai tay Tư Tuyền bám vào cạnh bạn, cố gắng bấu víu vào cái gì đó, nhưng khoái cảm cứ dồn ép đến mãi cuối cùng chịu nổi, chỉ có thể run run cứng người cái. Để cả cơ thể co thắt chặt, đẩy lên tận thiên đường.

      Mặt kính lạnh toát mà cả người nhớp nháp mồ hôi.

      Fredrick ràng là vẫn chưa chịu bỏ qua, vừa đến cao trào nên Tư Tuyền rất mẫn cảm, chỗ đó lại bị giữ chặt cho khép chân lại, cứ bị lưỡi tập kích mãi, dịch bên trong rất nhiều, cảm thấy bao giờ cạn được. Tư Tuyền vừa tỉnh táo lại bị dìm xuống, bất lực rên rỉ, khống chế được lượng, càng ngày cang to.

      Lần thứ hai lên đỉnh rất nhanh đến, cả người Tư Tuyền co giật theo bản năng, mất hết sức lực, đến chân cũng muốn khép lại nữa. Frdrick chồm lên mút ngực , nó cứng, săn lại nghiêm túc vểnh cao chờ âu yếm. thầm bên tai “lần nữa nhé?” Tư Tuyền bất lực, nghe chắc?

      Fredrick liếm đường từ ngực xuống rốn, xoay quanh cái lỗ rốn bé xíu rồi lại quay lại chỗ cũ. đẩy lên cao trào lần nữa mới chịu đứng dậy cởi quần áo của mình. Bàn khá thấp nên ôm dậy, thoải mái ngồi xuống ghế, Tư Tuyền bất lực ngồi người . Bị đẩy vào từng chút từng chút, cái kiểu chậm rãi như này chính là kiểu hành hạ đầy khoái cảm.

      Fredrick hít sâu hơi, bên trong quá chật, chỉ vào thôi cũng khiến bị chèn ép. Đẩy hết được vào bên trong , Maya yếu ớt gục vai , dám động đậy dù chỉ chút. Cái đó quá lớn, chỉ hơi động đậy cũng chạm đến chỗ sâu nhất bên trong , khiến cảm thấy mình sướng muốn chết.

      Fredrick nhấc người lên xuống nhàng, Tư Tuyền dần dần cảm nhận được tiết tấu, còn phó mặc cho nữa, chính cũng tự ngênh đón để nhận được nhiều khoái cảm hơn. bấu chặt lấy vai , hét lên nho , vỗ mông , thầm kêu to lên nữa cho nghe nào. rất ngoan ngoãn nghe lời, tiếng kêu đầy nhục dục khoái cảm. lúc sau, cả người cứng lại, ép lên đỉnh cùng cùng rồi rũ xuống như con búp bê vải mất hết sức lực.

      Fredrick ngã người tựa ra ghế, mồ hôi túa ra từ lỗ chân lông của hòa quyện với tạo thành mùi tình dục rất quyến rũ. Tư Tuyền đổ cả người lên ngực , vẫn còn thở hổn hển.

      “Vào giường nào, cho em thỏa mãn”

      Tư Tuyền cảm thấy bất lực, bị hành hạ từ nãy đến giờ chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ thỏa mãn?

      Fredrick ôm vào giường, lại bắt đầu vòng vận động mới. Lần này hai người còn xa cách nhau lâu, ăn đủ no quả quá bứt rút.

      Sáng hôm sau, Tư Tuyền dậy khá sớm. Fredrick vẫn còn chưa tỉnh, ngủ say nhưng vẫn còn cau mày. Lúc định ngồi dậy, Fredrick lập tức ôm siết, giong ngái ngủ “Dậy sớm thế?”

      đẩy đẩy người “Em phải vệ sinh”.

      “Được rồi”, Fredrick làu bàu, sau đó ngồi dậy, vò vò tóc rồi bế vào nhà vệ sinh.

      “Em tự được” Tư Tuyền kháng cự.

      còn chưa vững, ngoan nào”. Dường như Fredrick rất thích trò chơi trở về tuổi thơ như ở Bali. Tư Tuyền câm nín, đành mặc kệ làm gì làm.

      Vệ sinh cá nhân xong, Fredrick ôm thả vào bồn tắm, nước ấm vừa đủ với ít tinh dầu chanh, bạc hà. hôn lên tóc thầm “Tắm , gọi bữa sáng”

      Cho đến tận khi bước chân ra khỏi phòng, Fredrick gần như để cho đứng xuống đất. Biến thái, Tư Tuyền thầm mắng trong lòng.
      Hale205, Dung Nguyễn 1995, 19002 others thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 95:
      Công việc bận rộn

      Hơn 9 giờ, họ về đến nhà ông nội. Mẹ qua từ sớm, bà cùng với mấy người giúp việc hoàn thành bàn thức ăn rất to. Bữa tiệc này chủ yếu là để hội bạn già gặp gỡ. rất lâu ông bà ngoại Tư Tuyền mới trở lại Bắc Kinh, cho nên ông nội muốn có dịp để mấy người già hàn huyên. Ông bà nội của Mạch Tuệ, ông bà nội Diệp Chính, bà nội bà ngoại của Hạ Hầu Uyên và số đồng đội chiến đấu cũ đều có mặt.

      Ông bà nội của Diệp Chính và Mạch Tuệ, Tư Tuyền đều quá quen mặt. Ông nội mình, thường hay ăn ở nhà mà thường xuyên sang hai nhà còn lại ăn cơm ké. Khi dượng Andrew và ở đại viện, cũng thường xuyên được ông dắt theo. Khu đại viện cũ này hầu hết đều là quân nhân nghỉ hưu ông già bà cả, rất neo người thành ra cứ thích chung đụng ăn uống như vậy cho vui.

      Tổng cộng mười ngày ở đại viện với ông nội ba ngày ăn nhà họ Mạch, gặp chú Mạch Tuyên bố Mạch Tuệ hai lần, ba ngày ăn nhà họ Diệp. Bà nội Diệp nhất quyết nhận làm cháu dâu, bà nội Mạch cũng chịu kém miếng tí nào.

      Hầu Thần và Tư Toàn vẫn chưa quay trở lại. Ngồi lúc, đám Diệp Chính, Trịnh Thiếu Thành, Mạch Tuệ lại đến ăn chực. Tư Tuyền nhìn thấy Mạch Tuệ lại nhớ đến chuyện của Nana, tuy nhiên cố gắng kiềm chế hỏi. Mạch Tuệ nhìn mặt lạ lạ, chủ động

      “Có chuyện gì mà cứ nhìn thế?”

      “A Uyên năm sau định kết hôn?”

      “À…” Mạch Tuệ hơi bối rối, đúng là trong bữa tiệc đêm trước, lúc uống hơi nhiều buột miệng vậy.

      “A Uyên đâu rồi?”

      “Trở về đơn vị rồi”

      “Chị Ý Duy đến à?”

      “Hôm qua còn kịp chơi với bọn . Thiên Tân rồi”.

      Diệp Chính nhìn thấy ngồi chuyện với Mạch Tuệ liền vẫy qua bên đó, theo lên lầu. Trông khá phờ phạc, chắc là do uống rượu nhiều.

      “Định để ngày mai em làm lại rồi chuyện, nhưng chiều nay phải công tác rồi”.

      “Có chuyện gì thế?” Tư Tuyền thoải mái ngồi xuống chiếc ghế trong thư phòng.

      “Theo tin nội bộ hạng mục trường đua chắc chắn về tay chúng ta thôi. Tuy là còn vòng bỏ thầu nữa. Em phụ trách hạng mục này, tuần sau có kết quả bỏ thầu trường đua sửa lại, chủ động họp luôn với bên Hoa Hạ để chuẩn bị tốt phương án thiết kế. nghe Hoa Hạ gặp số rắc rối trong quá trình giải phóng mặt bằng khi làm đường vào ở Phòng Sơn. Nhưng Trịnh Thiếu Thành vẫn chỉ đầu khoảng giữa đến cuối tháng này, hoặc chậm nhất đầu tháng sau bắt đầu khởi công.”

      “Sớm như vậy cơ à?” Tư Tuyền ngạc nhiên, thông thường để bắt đầu công trình, bỏ thầu xong nhanh cũng phải ba bốn tháng, chậm vài năm cũng là bình thường.

      “Hoa Hạ có kế hoạch tái cơ cấu Đằng Xuân trở thành khu biệt thự nghỉ dưỡng, thu quy mô trường đua lại thành trường đua tư nhân phục vụ cư dân ở đó thôi. Họ phải nhanh chóng có trường đua mới thay thế mới có thể thực được”

      “Ồ” Tư Tuyền thầm tính toán, biến Đằng Xuân thành khu biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp đúng là ý hay. Đằng Xuân bây giờ nằm quá xa Bắc Kinh, vì trước kia làm trường đua nên môi trường sinh thái được bảo tồn khá tốt.

      “Dự án cải tạo Đằng Xuân lớn, nên Trịnh Thiếu Thành cần bỏ thầu. Chỉ định ngay cho chúng ta rồi. Lucy theo em vụ này, A Sảng vẫn làm trợ lý cho em dựng trường đua ở Phòng Sơn”. Diệp Chính day day trán, khối lượng công việc nhiều, mà nhân đủ.

      “Vậy còn ?”

      nhận lời Trần Minh Tuệ, tham gia tổ của ấy. Chiều nay bay Thượng Hải”

      Tư Tuyền chớp mắt, theo như được biết, tổ của Trần Minh Tuệ và Duẫn Tử Hàm đấu nhau trong việc xây dựng làng du lịch nghỉ dưỡng ở hòn đảo phía nam, và hai khu dân cư cao cấp ở Thiên Tân và Thượng Hải. Diệp Chính bây giờ vẫn còn muốn thò chân vào, chẳng lẽ kết quả bỏ thầu còn chưa có?

      Diệp Chính dường như hiểu ý , cũng có ý định giấu Tư Tuyền.

      “Ý của Hoa Hạ là để cho Tần thị phụ trách ở Thượng Hải, còn Vịnh Xuân phụ trách ở Thiên Tân. Dù sao vị trí địa lý cũng hợp lý. Chỉ có làng du lịch là hai bên còn giằng co nhau. Nhưng Maple vừa đến khuấy tung vũng nước đục này lên, chê bản thiết kế của cả hai bên đều tốt, có tầm nhìn xa”

      “Fredrick ấy hả?” Tư Tuyền chớp mắt, nhúng tay vào đây làm gì?

      “Em biết hả? phần quỹ đất Hoa Hạ mua được với giá hời là mua của Maple, Maple cũng có đầu tư vào mấy dự án này. phải khâm phục họ em đấy. Maple sở hữu bất động sản cách đây hai ba mươi năm, lúc đó chúng ta còn chưa nghĩ đến chuyện phát triển như bây giờ”.

      “Có lẽ ấy muốn rút vốn ra khỏi Trung Quốc nên mới bán lại cho Hoa Hạ”.

      Tư Tuyền cau mày, Maple sở hữu đất ở Trung Quốc có gì là lạ, Fredrick từng Maple có rất nhiều bất động sản, riêng bất động sản ở các nước thuộc khối liên hiệp và khối thịnh vượng chung chiếm ít rồi. Dòng họ st. Logde là quý tộc lâu đời, việc bành trướng của đế quốc trước thế chiến thứ II thể có phần của họ.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 96:
      Gặp lại Tôn Thế Văn

      “Cũng phải là có lời , dù Hoa Hạ có mua được với giá rẻ Fredrick vẫn có chân trong việc khai thác cơ mà.”

      “Đúng vậy. Em thấy công ty có vẻ thiếu người đấy” Tư Tuyền xoa cằm

      “Tạm thời để Trân Trân giúp quản lý công ty khi có mặt. thông báo tuyển người rồi, nhưng về cơ bản có người mới vẫn cần thời gian huấn luyện. sợ có thời gian phỏng vấn nên việc này để em, Trân Trân và chú Hoàng chịu trách nhiệm luôn.

      “Em ấy hả?” Tư Tuyền tự chỉ vào mình, bên cũng có trợ lý nhưng là Fredrick đưa đến cho . chưa phải tự mình tuyển người bao giờ.

      “Em là kiến trúc sư bậc hai mà còn tự quyết định được chất lượng nhân bên dưới mình à?” Diệp Chính lườm rồi tiếp “Hai tổ dự án của em đều thiếu người, Trân Trân cũng thiếu người. thiếu người tự tuyển”.

      “Được rồi. Em biết rồi”

      Diệp Chính gõ gõ tay lên thành ghế, còn chuyện biết có nên cho .

      “Diệp Chính. thấy Trân Trân thế nào?” Đột nhiên Tư Tuyền hỏi

      “Thế nào là thế nào?” Diệp Chính cau mày, rồi tự trả lời “Tư chất rất tốt lại có khả năng quản lý. định cất nhắc ấy làm phó giám đốc, có điều Trân Trân còn trẻ quá”.

      Tư Tuyền biết lại giả ngây, nên cũng nữa. Diệp Chính mở ipad, bắt đầu chỉ cho Tư Tuyền vài chỗ bên Hoa Hạ chưa hài lòng của trường đua ở Phòng Sơn. Hai người thảo luận rất lâu, cho đến lúc Tư Toàn đẩy cửa vào vẫn chưa ngừng lại.

      “Hai người chuẩn bị ra ăn cơm thôi”

      Tư Tuyền bật dậy, nhìn Tư Toàn có vẻ được vui lắm. Trông hơi uể oải “chị sao thế?”

      “Hơi mệt. Hôm qua ngủ muộn quá” Tư Toàn lắc đầu.

      Mấy người cùng ra ngoài, bữa cơm được bày biện trong vườn. Fredrick ngồi chuyện với Trịnh Thiếu Thành và Hầu Thần, có lẽ lại liên quan đến công việc.

      Tư Tuyền ăn cơm khá nhanh. Còn chưa hết bữa cơm, cuộc điện thoại gọi đến. Tư Tuyền nhìn số, tim vọt thẳng lên cổ. Fredrick thấy hơi lạ liền đứng dậy đến bên cạnh. Tư Tuyền ghi bằng kí hiệu tiếng nên hiểu gì cả

      “Ai vậy”

      “Tôn Thế Văn” Tư Tuyền thào.

      Fredrick cau mày, hôm qua Peter mới bí mật điều tra ta, hôm nay gọi cho Maya. Vậy có liên quan hay liên quan đến mất tích của Nana đây.

      “Đừng nghe máy, gọi cho Peter trước”

      Fredrick rời , trong lúc đó Tôn Thế Văn còn gọi mấy cuộc nữa. Cuối cùng còn có tin nhắn, Tư Tuyền đọc hiểu đại khái là muốn hẹn uống trà.

      Để tránh người lớn săm soi, Tư Tuyền liền vào nhà. Fredrick đứng bên cửa sổ nhìn ra vườn, cau mày, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng. Cúp máy xong quay lại nhìn , khuôn mặt giãn ra nhiều.

      “Peter sơ suất quá, cậu ta nghĩ Tôn Thế Văn lại là nguy hiểm như vậy”

      Tư Tuyền tiến lại gần, do dự hỏi

      “Có chuyện gì?”

      “Số điện thoại em đưa cho Peter, đăng kí dưới tên Tôn Thế Văn mà là của người khác. Đại khái cậu ta bứt dây động rừng, tuy chưa để lộ ra Peter tìm Tôn Thế Văn với mục đích gì, nhưng đại khái là bị lộ.”

      “Tôn Thế Văn nhắn tin cho em, hẹn uống trà”.

      Fredrick đón lấy điện thoại, săm soi tin nhắn lúc. Cuối cùng trả lại cho , hỏi

      “Lần trước, cậu ta cũng hẹn Nana uống trà?”

      “Đúng vậy, hẹn qua em. Em địa điểm do em chọn. Sau đó Mạch Tuệ đưa Nana .”

      Fredrick nghĩ đó là do ta thấy bọn em có gì nguy hiểm. Hơn nữa, Tôn Thế Văn là cánh tay phải của trong những ông trùm xã hội đen lớn nhất Trung Quốc, có gì phải đề phòng với mấy . Dù cho là tranh chấp nhà cửa chăng nữa, Tôn Thế Văn chẳng lẽ còn thiếu tiền hay sao?

      Nhưng có điều lần này Peter tự dưng lại bứt dây động rừng, hẳn Tôn Thế Văn biết thế lực đứng sau lưng Maya cũng phải bình thường. Đơn phương hẹn gặp như thế này, kể ra cũng hơi nguy hiểm.

      Tuy nhiên, hiểu được mối quan hệ giữa Tôn Thế Văn và Nana. Theo như Maya kể nhà Tôn Thế Văn chiếm nhà của Nana khi ấy rời khỏi Trung Quốc. Nếu thế Nana biến mất ta phải càng mừng mới đúng, dù sao thủ tục mua bán nhà vẫn chưa hoàn tất, để thời gian nữa cứ ung dung chiếm nhà tiếp cũng được.

      “Em phải trả lời thế nào?”

      Fredrick nhìn đồng hồ, gặp cũng được, có điều Peter phải chú ý bảo đảm an toàn cho Tư Tuyền. nhanh chóng gọi cuộc điện thoại cho Peter, bảo cậu ta tìm địa điểm.

      “Chờ Peter tìm xong địa điểm hãy gọi lại.”

      “Được rồi”

      Tư Tuyền ngồi xuống ghế, Fredrick tiến đến ngồi bên cạnh . việc ngày càng nghiêm trọng, muốn Tư Tuyền dính vào quá sâu nhưng nếu giải quyết cho mà cứ để tò mò còn nguy hiểm hơn.

      “Đừng lo, có ở đây rồi” Fredrick vỗ vai . Công việc ở của rất bận rộn, lần này đến Trung Quốc mười ngày là quá mức rồi. muốn gặp bất cứ chuyện gì khi ở bên cạnh.

      Ba mươi phút sau, Peter gọi điện. cùng Johan tìm được khoảng ba chỗ, người của Johan có thể hành động khá dễ dàng. Fredrick nhìn tài liệu được gửi đến qua mail, cân nhắc chút rồi .

      “Maya, chọn chỗ này. Hẹn cậu ta năm giờ chiều.”

      Địa điểm Peter đưa là quán cafe nằm ở tầng cùng của tòa cao ốc. Người của Johan có thể trà trộn xung quanh khá dễ dàng. Nếu bố trí người từ bây giờ dù Tôn Thế Văn có bí mật mang người tới trà trộn cũng có thể xử lý được.

      Tư Tuyền gọi lại cho Tôn Thế Văn, chưa đến hai hồi chuông ta bắt máy rất nhanh chóng.

      “Xin chào, còn nhớ tôi ?”

      “Đương nhiên là có. gọi cho tôi có việc gì vậy?”

      “Có số chuyện liên quan đến Văn Văn, tôi muốn gặp trực tiếp được ?”

      “Được”

      Tư Tuyền đọc địa chỉ, Tôn Thế Văn quyết rất nhanh, giờ đó tan tầm đông đúc, rất có thể tắc đường. cứ chờ ở đó, ta cố gắng đến đúng giờ.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 97:
      Quá khứ của Nana

      Fredrick đưa đến quán cafe trước năm giờ khoảng chừng hai mươi phút. Tôn Thế Văn vẫn chưa đến. Quán đông lắm, nhìn toàn người Trung Quốc nhưng hầu hết đều là người của Johan.

      Fredrick để đến ngồi bàn chỉ định, ngồi bàn ngay bên cạnh. người khác đến ngồi trước mặt . Ở góc này, có thể quan sát rất tình huống.

      Năm giờ kém năm phút, Tôn Thế Văn đến, hôm nay ta mặc vest bên ngoài, bên trong là áo phông đen. Sau khi quan sát tình huống vài phút, Tôn Thế Văn lập tức đến ngồi đối diện với Tư Tuyền.

      Tư Tuyền nhìn thấy hơi hốt hoảng. Tôn Thế Văn có khuôn mặt rất lạnh lẽo, hôm nay lại hơi tái. Nhìn thấy , ta cố gắng nở nụ cười nhưng hiệu quả tốt lắm. Y hệt Fredrick, cười lên nhìn vừa đáng sợ vừa nguy hiểm.

      Phục vụ lại gần, Tôn Thế Văn gọi cốc cafe. Tư Tuyền vẫn nhìn ta lom lom, cuối cùng Tôn Thế Văn nhịn được phải .

      “Trông tôi đáng sợ đến thế chứ?”

      Tư Tuyền lắc đầu. Phục vụ nhanh chóng đem cafe lên, Tôn Thế Văn khuấy khuấy cái thìa trong tay, lựa chọn từ ngữ.

      “Các trẻ khi đối diện với tôi, đúng là nên cảnh giác. Tuy nhiên, và Văn Văn cần phải làm thế với tôi. Chắc chắn tôi làm tổn thương hai người.”

      Tư Tuyền vẫn gì, Tôn Thế Văn đành tiếp

      “Văn Văn mất tích phải ?” ta quan sát vẻ mặt hơi ngạc nhiên của , sau đó tiếp.

      “Tôi gọi cho ấy rất nhiều lần, nhưng đều tắt máy. Gọi cho luật sư của ấy chỉ nhận được thông báo ấy về Nhật, sau khi quay lại kí giấy tờ sang tên nhà. hẹn ngày nào. Tôi có thể hỏi Văn Văn ở đâu hay ?”

      “Cậu ấy trở về Nhật” Tư Tuyền máy móc trả lời, ràng Tôn Thế Văn cũng thể chấp nhận câu trả lời như thế. nhấp ngụm cafe, cái món quỷ này khó uống hơn trà rất nhiều. Cố gắng đổi sang cách khác.

      như vậy, cũng biết Văn Văn bây giờ ở đâu?”

      Tư Tuyền gật đầu. Tôn Thế Văn đứng dậy, xem ra hỏi này cũng có kết quả. Hôm nay hẹn đến đây, còn chuẩn bị người như vây, ràng là cũng tin . Chỗ này cũng phải là chỗ ở lâu, mặc dù và những người này có xung đột lợi ích.

      “Xin lỗi” Tư Tuyền đột nhiên lên tiếng, nếu có người biết quá khứ của Nana chắc hẳn người đó là Tôn Thế Văn

      “Có chuyện gì?”

      “Tôi muốn hỏi, lúc Nana như thế nào?”

      Tôn Thế Văn nhìn hơi ngạc nhiên, ta ngồi lại xuống ghế hỏi lại

      ấy kể cho nghe?”

      Tư Tuyền lắc đầu, chỉ biết số chuyện sau khi Nana đến Nhật, quá khứ của Nana ở Trung Quốc là điều cấm kị, cậu ấy bao giờ nhắc đến

      Tôn Thế Văn nhìn lúc, sau đó mở miệng .

      “Đổi lại, cho tôi bây giờ Nana sống như thế nào”

      Tư Tuyền gật đầu. Tôn Thế Văn nghĩ lúc rồi .

      “Chuyện năm đó mẹ tôi thuê nhà của mẹ con Văn Văn chắc cũng biết rồi đúng ? Trừ khu bếp dùng chung chúng tôi sống ở tầng 3, còn mẹ con Văn Văn sống ở tầng 2”

      Năm tôi được khoảng 8 tuổi, bắt đầu thuê nhà phải. Lúc đó Tiểu Văn khoảng ba bốn tuổi, bằng tuổi với em tôi. Mẹ tôi phải làm thuê, nên gửi em tôi học nhà trẻ. Tiểu Văn ở nhà, học. Ban đầu, tôi còn tưởng dì Quan muốn giữ Tiểu Văn ở nhà nhưng hóa ra phải. Người ta cho con bé đến lớp, cha Tiểu Văn là người Nhật, nhà trẻ nào muốn nhận.

      Đến lúc Tiểu Văn phải học tiểu học, dì Quan mất rất nhiều tiền để xin xỏ người ta nhưng cũng chỉ học được mấy tuần. phụ huynh nào muốn cho con học cùng lớp với Tiểu Văn, ở lớp con bé toàn bị bạn bè bắt nạt. Tôi lúc đó lên trung học, mỗi lần đến đón em để về cùng đều thấy Tiểu Văn bị bọn trẻ con ở đó đẩy ngã, xé sách vở, hất đất cát vào người.

      Con bé chỉ mím môi giằng co, tự đứng dậy rũ quần áo ôm sách vở về, hề khóc tiếng nào. Dì Quan lúc đó thường xuyên uống rượu nên cũng quan tâm nhiều lắm. Cuối cùng người ta đến tận cửa nhà chúng tôi hất nước bẩn, dì Quan được cho con học nữa, được đem đứa trẻ tạp chủng đó làm vấy bẩn bọn trẻ con, lúc đó dì mới biết. Tiểu Văn rất kiên cường, quỳ xuống xin dì cho học nhưng khi em ấy đến trường trường đóng cổng, nhât quyết cho em vào.

      Dì lôi Tiểu Văn về nhà, đánh cho em trận, hai mẹ con ầm ĩ ngày nhưng rồi cuối cùng em ấy cũng học nữa. Mỗi ngày khi chúng tôi học chỉ hé cửa phòng ra chút sau đó lại đóng sập cửa lại.

      Tiểu Văn lúc đó rất ít , cũng rất gầy. Mẹ tôi, ra xấu hổ nhưng mẹ tôi ưa dì Quan chút nào. dì là loại phụ nữ ra gì, thế nhưng mỗi khi thiếu tiền đều vay mượn dì ấy. Lúc nào dì Quan cho vay cũng cười rất tươi. Tôi hiểu vì sao dì Quan có nhiều tiền thế, sau này mới biết đều là tiền cha Tiểu Văn để lại, thậm chí ngoài ngôi nhà dì ở cùng chúng tôi, còn có hai căn nhà khác cho thuê.

      Tiểu Văn học, cứ ở nhà thơ thẩn vậy thôi. Con bé rất khéo tay, thường tự may quần áo cho búp bê bằng vải vụn, rồi lại tỉ mẩn vòng tay, hoa tai cho nó. em tôi rất thích chơi, nhưng lại dám lại gần. Bọn trẻ con trong xóm đều , đứa nào chơi với Tiểu Văn chúng nó chơi với đứa đó. Tối nào tôi cũng phải dạy em tôi học, nó học tốt. Tiểu Văn thường đứng ngoài nghe lỏm. Tôi gọi em vào hỏi có muốn học , con bé nhìn rất lâu rồi mới có. Em tôi làm ầm lên, đồng ý. Cuối cùng chúng tôi thỏa thuận, tối nào tôi cũng dạy em học, còn em tôi được chơi búp bê của Tiểu Văn.

      Mẹ tôi lúc đó làm ca đem, nên phải gần sáng mới về nhà. Cuối cùng ngày bà cũng biết, làm ầm lên. Cuối cùng dì Quan phải , nếu tôi dạy cho Tiểu Văn, dì ấy lấy tiền thuê nhà, mẹ tôi mới thôi ầm ĩ nữa.

      Cứ như vậy, cho đến ngày có mấy người lạ mặt đến tìm dì Quan. Càng ngày dì càng uống rượu nhiều hơn. Sau đó, có hôm dì bị ngã bất tỉnh, người ta đưa dì vào bệnh viện. Lúc đó chúng tôi mới biết dì bị ung thư trực tràng, chẳng sống được bao lâu nữa. Thời gian đó, ngày nào Tiểu Văn cũng ở bệnh viện trông mẹ. Trước khi dì mất mấy ngày, những người kia lại tìm đến lần nữa. Lần này, họ ở lại lo tang cho dì, rồi đem Tiểu Văn . Lúc đó, Tiểu Văn khoảng mười tuổi.”

      Tôn Thế Văn nhấp hớp cafe đắng nghét. rất muốn hút điếu thuốc nhưng ngại Tư Tuyền nên lại thôi. Ngừng lúc tiếp.

      “Sau này, tôi từng sang Nhật tìm Tiểu Văn. Nhưng người nhà ấy ấy ra nước ngoài, trở lại nữa. Ngôi nhà đó, tôi biết mẹ tôi làm sai, nhưng ít nhất tôi cũng muốn có thể coi sóc nó trong tầm mắt của mình.”

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 98:
      Chúng ta có cùng mục đích

      Tư Tuyền chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Tôn Thế Văn rất chăm chú nghe, khuôn mặt cương nghị của hơi cau lại nhưng lạnh lùng và nguy hiểm của giảm bớt nhiều.

      Ánh chiều tà rải những tia nắng cuối cùng xuống xung quanh bọn họ. Tư Tuyền đến khô cả cổ, những câu chuyện và vụn vặt, đến lúc dừng lại, người trước mặt hoàn toàn mơ màng.

      lúc sau Tôn Thế Văn mới ngẩng đầu lên .

      ấy khác xưa nhiều,”

      Tiểu Văn ngày xưa là bé dễ thương, hơi nhút nhát, dù hay bị bắt nạt nhưng chỉ cần ngồi cạnh học bài là cười rất tươi. Rất hay giấu đồ ăn cho riêng , bé còn nhưng biết tự làm việc nhà, thậm chí nấu nướng, chăm sóc mẹ rất tốt.

      Hai người bọn họ, cả tên là Tư Tuyền ngồi trước mặt này đều ai biết khoảng thời gian tám năm ở Nhật Bản, Nana trải qua những chuyện gì. Điều gì biến ấy trở thành con người bất cần như bây giờ?

      Tôn Thế Văn lắc lắc cái cốc cafe, chỉ còn chút ở đáy cốc. lựa chọn từ ngữ rồi

      “Tôi liên lạc được với ấy. ra tôi chỉ muốn biết ấy an toàn, hạnh phúc và vui vẻ.”

      Tư Tuyền chớp chớp mắt “Được. Khi nào ấy trở lại Trung Quốc, tôi ấy liên lạc với .”

      “Cám ơn

      Tôn Thế Văn gọi thanh toán. Buổi gặp hôm nay phải có thu hoạch gì. Tiểu Văn biến mất cách bí , chắc chắn gặp nguy hiểm. ngồi trước mặt rất non nớt, dối cũng biết cách che dấu. Nhưng biết ấy cố ý, chẳng qua là ấy tin .

      Người ở quán cafe hôm nay, đến tám phần là người của Tư Tuyền. Dù bọn họ khá giỏi che dấu, nhưng cũng qua được mắt . Chẳng qua, có lẽ và Tư Tuyền đều có chung mục đích là dò xét nhau để tìm xem Tiểu Văn ở đâu, cho nên cũng vạch trần.

      Có lẽ đám người nước ngoài dò xét, tra tìm qua số điện thoại là người của này. Hoặc ít nhất có liên quan đến người nước ngoài ngồi sau lưng . Bàn sau có hai người, ngoài người đàn ông ngoại quốc còn người Trung Quốc nữa. Tuy nhiên câu chuyện của họ rất khập khiễng và logic.

      “Lần khác có dịp tôi mời và Tiểu Văn ăn cơm”

      “Cảm ơn

      Tôn Thế Văn đội cái mũ lưỡi trai lên đầu, rời khỏi quán cafe. Lúc này, trái tim treo cao của Tư Tuyền mới được hạ xuống. Ngồi với ta dễ dàng, kể cả khi biết chắc nếu Fredrick có mặt ở đây, gặp nguy hiểm.

      Fredrick đứng dậy, kéo ghế ngồi cạnh , mặt khó coi lắm. Peter và Johan lần lượt xuất , người phục vụ đem lượt trà mới lên cho bọn họ.

      “Xác nhận mục tiêu rời khỏi tòa nhà” Johan báo cáo.

      “Hôm nay có đem theo người ?” Fredrick hỏi lại

      “Chỉ có hai người chờ xe, còn lại có đối tượng nào khả nghi.”

      Fredrick gõ mấy ngón tay mặt bàn kính, nghĩ chút rồi .

      “Cho người bám theo, theo dõi cậu ta. Cẩn thận chút, xã hội đen Trung Quốc phải để đùa. Nếu nguy hiểm quá thôi. cũng có manh mối nào đâu.”

      Tư Tuyền cắn môi, hỏi lại.

      “Tại sao?”

      nghĩ Tôn Thế Văn cũng đánh hơi được bạn em gặp nguy hiểm nên mới cắn răng xông vào đây để chuyện với em. Ngay từ lúc bước vào, có lẽ biết chúng ta bố trí người. Vậy mà vẫn liều mạng. Em xem, vì cái gì mà dám trả giá như thế?”

      Fredrick cười khe khẽ, người đàn ông này rất thú vị. Dù biết mối quan hệ giữa ta và Nana, nhưng với trực giác của người đàn ông, tin rằng mối quan hệ này hề đơn thuần là người quen cũ chút nào. Tôn Thế Văn cũng bắt đầu tìm kiếm Nana theo cách của ta.

      “Được rồi, ăn tối thôi. Trưa nay em cũng ăn được gì”

      Bọn họ quay trở lại khách sạn. Tư Tuyền mệt mỏi ngã xuống ghế, hôm nay thần kinh quá căng thẳng.

      “Peter!”

      Peter thu xếp tài liệu nghe thấy gọi liền quay lại.

      “Tiểu thư muốn gì tôi chuẩn bị?”

      “Tìm cho tôi căn hộ, ít nhất hai phòng ngủ. Chung cư cũng được, thuận tiện lại chút. Tìm cho tôi lái xe luôn. Bao giờ trở lại ?”

      Ban đầu định tìm chiếc xe, nhưng nghĩ đến giao thông ở Bắc Kinh lúc nào cũng như nồi cháo sôi sùng sục, lại nghĩ đến bằng lái và kỹ năng lái xe kiểu của mình liền bỏ cuộc. Trực tiếp thuê tài xế còn đơn giản hơn.

      “Cho tới khi nào tìm thấy Natsuki, tôi rời khỏi đây”

      “Cậu tìm biệt thự luôn, bảo Johan sắp xếp vị trí, bản thân cậu cũng ở đó luôn. Hoặc gọi Nickki sang đây”

      Fredrick bước ra từ phòng tắm, thay bộ quần áo thoải mái hơn.

      thích Nickki, ấy làm cuộc sống của em phát điên mất”

      “Được rồi, cần Nickki”

      Nicki là vệ sĩ riêng của Tư Tuyền, phải là cực kì bốc đồng. Thường trường hợp khẩn cấp, Nickki mới xuất .

      Peter sau khi dọn dẹp xong tài liệu liền ra ngoài. Đồ đạc của Fredrick báo phục vụ thu xếp xong từ chiều. Phục vụ phòng mang lên bữa tối đơn giản. Tư Tuyền có tâm trạng ăn uống nên giải quyết rất nhanh.

      Ăn xong hai người ngồi ở ban công ngắm cảnh. Fredrick khui chai vang trắng, uống cùng với ô liu ướp lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :