TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương III: Đều là thú đội lốt người
Tư Tuyền nhìn ra ngoài cửa xe, những bảng hiệu tiếng trung loang loáng, đêm Bắc Kinh vẫn còn rất náo nhiệt.
" ghi hết số điện thoại chưa? Sau này ở đây nếu có việc gì gọi được cho chị, gọi cho họ. Mấy đó nhất định giúp em."
Tư Tuyền khỏi cảm khái, cái này chính là tình chiến hữu ngàn năm đổi đó hay sao.
"Em muốn gặp Diệp Chính."
Hầu Thần lái xe, cười khì khì .
"Diệp Chính Hải Nam còn chưa về, nhưng báo cho nó rồi. Mấy ngày nữa về rồi gặp."
"Em vẫn muốn vào viện thiết kế hay sao?"
Lúc trước Tư Tuyền được cho dì Tư làm con nuôi, lại sống ở nên bố mẹ tiện can thiệp vào công cuộc chọn nghề vĩ đại. Tư Tuyền thoải mái học trở thành kiến trúc sư, dì Tư sợ vất vả nên chỉ dám học chuyên ngành thiết kế nội thất. Khi trở về Trung Quốc, cha Tư Tuyền ưng ý lắm nhưng cũng thể bắt con học lại đại học được. Khác với Tư Toàn và Tư Khiêm, đối với Tư Tuyền ông lúc nào cũng có chút bất đắc dĩ, biết nên đối xử thế nào mới đúng. Tính ông nghiêm khắc, hai đứa con lớn được chiều, đứa con út ở xa lại càng khó mở lời. Cuối cùng cứ đành giữ mối quan hệ như vậy. Ông tìm kiếm rất lâu, cuối cùng thông qua người bạn thân, quyết định đưa Tư Tuyền vào viện thiết kế và quy hoạch thành phố, vị trí cũng được coi là nhàn nhã. Con chỉ cần như vậy, sau này gả cho người chồng tốt là được.
Tư Tuyền lúc đầu nghe tin này thích chút nào. nghe những người bạn học cùng ở về chuyện việc làm ở Trung Quốc, lúc đó khỏi bàng hoàng. Viện thiết kế là nơi nào chứ, nhiều chuyện, quy củ, nhất định có thể đem bức chết.
Cho nên là hôm đó, khi Tạ Tư Khoan chuyện này với , im lặng gì nhưng hôm sau lại ngọt nhạt với bà Du Linh rằng về nước chưa được bao lâu, đến ra đường còn lạc, mấy chục danh lam thắng cảnh còn chưa chơi hết, cha vội bắt làm! còn chưa muốn làm, còn muốn được chơi, làm quen với môi trường sống trước .
Bà Tạ nghe mấy lời này, hận thể cắn chết ông chồng đầu ấp tay gối mấy chục năm. Con hai mươi mấy năm mới được ở chung, chưa gì muốn đuổi. Ông Tạ thấy vậy, cũng nghĩ chút rồi thở dài. Dù sao Tư Tuyền cũng là con út, kể cả nó cố gắng phấn đấu chăng nữa, phải vẫn còn Tư Khiêm, Tư Toàn đấy hay sao? Chẳng lẽ lại che chở được cho nó? Cuối cùng cũng ép nữa. Bảo khi nào muốn làm với ông là được.
Tư Toàn đối với chuyện này cũng phản đối. vẫn lo Tư Tuyền mới về nước vẫn còn lơ mơ , viện kiến trúc tuy là bộ phận kĩ thuật, nhưng minh tranh ám đấu so với cục Xuất nhập cảnh của chắc kém là mấy. Vị trí của Tạ gia lại có chút cố kị, phạm nhất Tư Tuyền dính vào chuyện gì, hỏng việc là chuyện , Tư Tuyền bị ảnh hưởng mới là chuyện lớn. Chính vì vậy, mới đem Tư Tuyền đến giới thiệu với đám bạn của Hầu Thần và mình, bọn họ thể chống được cả trời, nhưng để mắt trông chừng ở Bắc Kinh này cũng chỉ là chuyện đơn giản.
Cứ như vậy, mấy người lớn trong nhà đối với việc ổn định công việc và nghiệp của Tư Tuyền mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Thực ra, ai đoán được suy nghĩ của Tư Tuyền.
muốn ở lại Trung Quốc. Sau khi dì Tư mất, trang viên chỉ còn và dượng Andrew, khí ở trang viên nặng nề đến nỗi Tư Tuyền cũng thể chịu đựng được. Andrew rằng Tư luôn muốn ở cạnh, nhưng dượng cần. Tư Tuyền có thể bất cứ nơi đâu và làm gì muốn, chỉ cần luôn coi nơi đây là nhà là được. Lúc đầu chỉ định về Trung Quốc cùng với mẹ và chị ở vài tháng nhưng ngờ rằng ở đây, việc ràng buộc quan hệ giữa cha mẹ lại khăng khít đến vậy. Tư Tuyền thử chuyện Milan với gia đình đến hai lần, hai lần đều đầu hàng trong biển nước mắt của mẹ .
Bà Du Linh lấy lí do xa con từ , con khó khăn khăn lắm mới trở về được để giữ ở bên người. Tư Tuyền cảm thấy nếu cứ như bà , việc Milan gần như phạm vào tội lỗi gì kinh khủng lắm vậy. Mẹ giấu cả hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của , cứ cho rằng như vậy thể được nữa. Khổ nỗi, Tư Tuyền có quốc tịch Trung Quốc, căn cước của vẫn là Mariana st. Lodge, công dân Quốc. Visa của chỉ có hạn 6 tháng, cho dù mẹ có giữ hộ chiếu Trung quốc cũng vẫn trao trả về mà thôi. Cho nên với quá khích trong quan hệ mẹ con của bà Tạ, Tư Tuyền coi như nhìn thấy.
Từ lúc nhận thức được, Tư Tuyền là ma vương trong nhà, sợ trời cũng sợ đất. Có điều lại rất ít khi làm những người mình quý đau lòng. Bởi vậy, lần này để đối phó với bố mẹ, cũng chỉ làm qua loa. Miễn là để cho Tư Toàn đổi quốc tịch của mình, và bất kì chuyện gì làm ảnh hưởng đến việc ra hay ở lại của là được.
Lúc về đến Tạ gia, ông Tạ vẫn chưa về, bà Tạ còn chưa ngủ. Bà Tạ nguýt Hầu Thần cái rồi mới cho hai chị em vào nhà, nặng Tư Toàn vài câu rồi lại rất có lí trí nịnh hai chị em ăn mấy bát canh bà ninh cả tối để giữ da đẹp dáng.
Phải đến hai giờ đêm, hai chị em mới lăn lộn giường được.
"Hôm nay em có ấn tượng với ai ?"
Tư Toàn ướm hỏi, đám bạn của toàn cầm thú đội lớp da người, bạn bè coi như vẫn được còn nếu quan hệ trai , phải dập từ trứng nước.
Tư Tuyền ấn tượng nhất màn Trịnh công tử lừa ăn hết bánh của mà mặt đỏ, tim nhảy cũng nghẹn chết. Chẳng lẽ lại kể lại chuyện mất mặt đó.
"Mạch Tuệ coi như cũng được, bình thường cà lơ phơ phất vậy thôi nhưng là người tốt. Hạ Hầu Uyên với Trịnh Thiếu Thành là nghiệt đôi, đến đâu hoa tàn liễu bại đến đó, tốt nhất đừng có dính vào. Hạ Hầu Uyên đừng chuyện nhân phẩm với , Diệp Chính nhìn ôn hòa thế thôi chứ trước kia cũng đánh nhau biết ghê tay tí nào. Em đừng thấy mấy tên đó đẹp trai mà để bị lừa. Bên ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát."
Tư Tuyền nghe lõm bõm, tuy hiểu kĩ nhưng cũng có thể hiểu Tư Toàn xấu họ. buồn cười, người Trung Quốc lạ, vậy thôi mà còn dẫn đến, nhất định bắt làm quen bằng được