[Hiện đại] Tình yêu cấm kị - Chu Tư [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. naki02

      naki02 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      4
      Chương 10: Chào đón

      Dạ Thương Ly cùng Phong Hàn Nguyệt người trước người sau hành lang đến phòng sách. đường gặp nhiều khuôn mặt thân quen cũng như mới lạ. Những người quen biết từ khi thấy rất bất ngờ và có phần mừng rỡ. Nhưng mà sao sau khi thấy và chào Tiểu Nguyệt rồi mới để ý đến mặt nhỉ?


      Điển hình là Hắc Vân Thương, biệt danh Tiểu Hắc, thành phần hay chuyện trời dưới đất. ôm chồng giấy cao hơn đầu, ngược hướng . Sau đó phải là cảnh tượng va chạm , chồng giấy rơi xuống đất, bay tứ tung mà là cảnh bỗng nhiên dừng lại, chỏm tóc đầu dựng thẳng lên như chiếc ra-đa. biết vô tình hay cố ý quay chồng giấy về phía , từ bên kia lộ ra mái tóc hơi xoăn màu đen, vài sợi rũ xuống trán cùng cái chỏm xẹp xuống, lẫn vào trong đám tóc và khuôn mặt thanh tú, kèm theo là vết thâm quầng phía dưới đôi mắt. Đôi mắt màu vàng của hớn hở nhìn , : “ chủ, cuối cùng về rồi sao!”


      “Đúng vậy. Tiểu Hắc mấy ngày qua có chăm chỉ làm việc nha?” Phong Hàn Nguyệt vui vẻ .


      “Tất nhiên là có rồi, thưa chủ!” bên chuyển chồng giấy sang tay, bên quơ quơ loạn xạ cánh tay săn chắc lộ ra vì mặc áo tay như thể vui mừng của mình. “Tôi lúc nào cũng chăm chỉ mà! Thậm chí còn hơn thế nữa!”


      “Chà, Tiểu Hắc giỏi quá nha~” cười híp mắt, vỗ vỗ tay, mặc dù tuổi hơn Tiểu Hắc nhưng cả hai chuyện với nhau lại như bạn bè, phân biệt tuổi tác.


      “Vâng, cảm ơn chủ khen!” cười toe toét, để lộ chiếc răng nanh hơi dài như răng mèo hàm răng trắng. “À phải rồi, mấy ngày chủ ở đây có khá nhiều việc xảy ra.” chợt nhớ đến.


      “Chuyện gì thế?” hơi dè chừng hỏi, mỗi lần bắt đầu kể dài ra Tiểu Hắc lúc nào cũng những câu đại loại như vậy.


      “Nhiều lắm, tôi cũng chẳng biết phải cái gì trước nữa. Hay là về tập luyện Ninja trước vậy! chủ biết đấy, có số thành viên trong tổ chức chúng ta là truyền nhân của gia tộc Ninja, những người đó dạy cho thành viên mới những bí thuật của gia tộc mình. Tôi hơi tò mò nên rình xem họ tập luyện như thế nào. Tôi biết là nó lại buồn cười như vậy! Những người mới luyện thuật độn thổ, lúc đầu họ thành công nhưng đến lúc trồi lên lại chỉ có phần đầu là ở , còn từ cổ trở xuống bị mắc kẹt trong mặt đất. Những người mới khác trồi lên được thấy vậy lại lúng túng biết làm thế nào, trong khi các thành viên truyền dạy lại bỏ bê việc của mình mà chơi hết nữa chứ! Thế là người cứ ở trong mặt đất, người cứ loay hoay qua lại…” Hắc Vân Thương cười hắc hắc, chảy cả nước mắt, cả người run run thế mà chồng giấy vẫn chưa đổ xuống. Vì mới chỉ là thành viên mới nên bọn họ chưa được tổ chức phân phát đồng hồ, do đó thể liên lạc với ai khác được, chỉ có thể đợi mà thôi, buồn cười làm sao!


      “Còn nữa, có lần trong phòng thí nghiệm, các chuyên gia tiến hành kiểm tra dung dịch mới tạo ra. Có người cầm ống nghiệm, tay hơi run chuẩn bị giọt chất hóa học khác vào. Bỗng dưng có người để vuột con chuột bạch xổng chuồng, thế là nó chạy quanh cả lên, trúng vào người cầm ống nghiệm. Người đó giật mình đánh rơi ống nghiệm, nó rớt xuống, cùng lúc đó các giọt hóa học khác cũng hòa vào và nổ cái “ầm”. Sau khi đám khói bay hết đám chuyên gia mới ho khụ khụ chống bàn đứng dậy. Mặt ai cũng đều đen hết cả, tóc dựng hết lên, bám đầy bụi bặm, đám chật vật…” lại được dịp cười phá lên. Sau khi bình tĩnh chút, uống nước cho đỡ khô miệng, rồi lại kể tiếp.


      “Đ-Được rồi đấy, Tiểu Hắc…” Biết ngay mà, Tiểu Hắc lại nhiều hơn nữa rồi.


      “E hèm” Dạ Thương Ly bị bỏ qua nãy giờ khẽ ho khan, giọt mồ hôi sượt xuống sườn mặt . Cậu này thuộc phân bộ tình báo hay phân bộ nhảm thế biết.


      Hắc Vân Thường để ý đến tiếng ho của , vẫn liến thoắng .


      Cục tức đầu lớn dần lên. “E HÈM, khụ khụ khụ…” lớn tiếng ho lần nữa, nhưng biết vì cái gì mắc trong cuống họng mà lại ho , ho đến hồng cả mặt.


      Bây giờ Hắc Vân Thương mới chú ý đến , quay sang về phía , trưng ra vẻ mặt vô tội vạ, tròn mắt hỏi: “Cậu cả, cậu sao chứ?” nhưng tiểu quỷ trong cười hả hê. Đáng đời cậu cả, ai bảo cậu xen vào lúc chủ chuyện làm gì. Tuy lúc thấy Dạ Thương Ly trở về hơi ngạc nhiên nhưng biết sao được, để gặp chủ rất khó, bởi chủ đa phần đều nhốt mình trong phòng tập luyện cả. Những năm trở lại đây chủ có ra ngoài nhiều hơn chút nhưng thời gian gặp vẫn rất ít, chưa kể đến việc bọn phải khắp nơi hoàn thành nhiệm vụ nữa. Lúc này ngẫu nhiên được gặp chủ phải nắm lấy cơ hội, để sau này còn khoe với bọn nhóc mới vào và những người khác nữa. Còn cậu cả sao? Mặc kệ, cậu cả đáng bằng chủ!


      “À, sao đâu.” Cục tức đầu vẫn chưa xẹp xuống. phải chuyển sang chủ đề khác thôi, đầu bốc khói mất. “ chuyện đủ chưa hả, Tiểu Hắc. tối lắm rồi, còn phải huấn luyện Tiểu Nguyệt nữa.”


      “Hả? Huấn luyện?” Hắc Vân Thương ngơ ngác. Cậu cả chưa về bao lâu sao lại bắt đầu dạy chủ rồi?


      “Đúng vậy, giờ tụi phải đây, làm việc giỏi nhé, tạm biệt.” nhanh chóng kéo , để lại vẫn chưa hồi thần nhìn theo.


      “Chà, Tiểu Hắc vẫn nhiều như trước nhỉ?” chép miệng, phiền muộn . Mỗi lần với Tiểu Nguyệt mà gặp cậu ta là cái tai lại ong ong mấy giờ liền. Nếu lúc nãy cố gắng cắt ngang có khi đến khuya và Tiểu Nguyệt còn chưa xuống dưới được nữa.


      “Ha ha ha…” cười khổ.


      Cả hai bước vào phòng sách, bước chân dần chậm lại. tưởng niệm nhìn hàng sách kệ, khẽ nhắm mắt hưởng thụ mùi hương riêng biệt tỏa ra từ chúng.


      thấy vậy, mỉm cười. Từ có thể Dạ Thương Ly luôn vào đây để đọc sách. Có vẻ như sở thích này ngấm sâu vào trong con người . còn nhờ người khác tìm các loại sách cổ cho nữa. lão đại của hắc bang lại thích đọc sách. Lạ nhỉ?


      Kể từ khi , cũng có vài người vào đây đọc sách nhưng rất ít, bởi đa phần mọi người đều bận rộn với công việc của mình. Những người giúp việc mỗi ngày đều vào quét dọn để khi nào về, luôn thấy được kệ sách gắn với mình từ luôn sạch , cũng như việc mọi người cho cảm giác đây là tổ ấm gia đình luôn chào đón .


      luyến tiếc nhìn đám sách, sau này còn nhiều thời gian mà, khi đó bất cứ lúc nào đọc cũng được, còn chần chừ nữa muộn mất.


      Dạ Thương Ly tiến về bên phải, nơi có chậu hoa trang trí chiếc bàn gỗ rất đỗi bình thường. luồn tay xen vào những cành hoa hồng đầy gai, bứt lấy chiếc gai nhọn và giọt máu lên nó. Chiếc gai nhọn màu xanh khẽ chuyển sang màu bạc lấp lánh ở phần đầu. tìm thấy chiếc máy định dạng rất khó để ý sau những hoa văn tường, đặt phần gai màu bạc chạm vào chiếc máy. Chiếc máy khẽ sáng lên màu đỏ mờ nhạt, từ trong phát ra giọng máy móc:


      “Xin vui lòng khai báo tên.”


      “Dạ Thương Ly, Phong Hàn Nguyệt.”


      “Hoàn tất xác nhận, mời vào.”


      Tức bức tường phía sau khẽ mở, dần trượt sang bên trái, để lộ chiếc thang máy. cùng bước vào, bức tường nhanh chóng đóng lại, đồng thời chiếc máy quét đối diện phía phát ra ánh sáng màu đỏ rực, quét hai người từ xuống dưới, tiến hành phân tích nhận dạng lần nữa.


      Mỗi thành viên dù là lâu năm hay mới vào đều được báo cáo về phía máy chủ tất cả thông tin từ ngoại hình cho đến kĩ năng. Cho dù ngoại hình có thay đổi theo thời gian máy chủ cũng khắc phục được khả năng đó. Khi vào thang máy chuyên dụng, máy quét nhận dạng người tiến vào, xác nhận người đó có trùng với thông tin trong máy chủ hay . Nếu phát dịch dung, khai báo tên chính xác hoặc khai báo thiếu, hệ thống phát động chương trình hủy diệt ngay lập tức, khiến người mới vừa ở đây thành tro bụi, vô thanh vô tức.


      Hệ thống này bù đắp cho khuyết điểm của việc nhận dạng qua máu. Bởi có thể có số người nắm giữ được máu độc của tổ chức, đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể đột nhập vào tầng hầm, nơi vận hành máy chủ và lấy cắp dữ liệu tuyệt mật, từ đó thâu tóm cả tổ chức. Nhưng với máy quét và chương trình hủy diệt, người đột nhập lường trước được bị quét lần nữa, bởi chiếc máy quét đó được đặt trong góc rất bí , thể nhận ra bằng mắt thông thường.


      về mắt, tổ chức nghiên cứu ra loại gien tên là Anuari Eyesia, tiêm chúng vào mắt có thể tăng khả năng thị giác hơn 49 lần, vượt xa mắt thường. Những người mới vẫn chưa được cung cấp gien này, bởi họ chưa đủ sức để chịu đựng nổi cơn đau đớn từ con mắt lan truyền đến toàn thân khi tiêm nó vào. Những khi tiêm vào thành công, mắt của họ có những biến đổi rất rệt. Những phát minh của hai tổ chức có thể là độc nhất vô nhị thế giới. Đây cũng là trong những lí do tại sao mọi người đều rất tự hào về nơi mình chọn và luôn nhớ đến đây là nơi mình thuộc về.


      Việc quét nhận dạng chỉ diễn ra trong tích tắc, thoải mái dựa vào bức tường bằng kim loại, khoanh hai tay. đồng thời cũng làm như vậy. Dường như đồng nhất này trở thành hiển nhiên chứ lâu năm gặp mà có đổi thay.


      Thang máy nhanh chóng xuống. bảng điện tử lần lượt lướt qua các dòng XW-013, XW-034,… rồi dừng lại ở XK-062. Cửa thang máy mở ra. cùng vào. Trước mắt là căn phòng rất lớn và rộng, xung quanh là rất nhiều máy tính và các thiết bị đại. Cùng với chúng là rất nhiều người có mặc áo blouse trắng, có mặc trang phục bình thường, lại xung quanh. Bọn họ hoặc điều tra các dữ liệu, hoặc nhận nhiệm vụ hoặc báo cáo các thông tin thu thập được, lớn gì cũng có. Thấy có người bước vào, số người quay lại hiếu kỳ nhìn. “À, ra là cậu cả.” Họ thầm nghĩ, tiếp tục với công việc của mình.


      chốc sau, cảm giác có chút gì đó đúng, họ lại quay qua, thấy rảo bước về phía họ, khóe miệng như nụ cười vui vẻ.


      “Cậu cả?” Họ ngờ ngợ, bỗng nhiên mở to mắt, kêu thất thanh: “Cậu cả! Cậu cả về!”


      “Cậu cả?” Những người còn lại cũng ngóc đầu lên hoặc dừng bước, nhìn quanh. “Đâu? Đâu?”


      “Ha ha” Đột nhiên tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên. Mọi người nhìn về nơi vừa phát ra, thấy cười khúc khích, cùng với Dạ Thương Ly.


      Phong Hàn Nguyệt khẽ cười nhìn , : “Có vẻ như việc trở về khiến ai cũng bất ngờ đấy.”


      “Tất nhiên rồi.” Nụ cười miệng sâu hơn.


      Họ dừng công việc tay, xúm về phía , những người có giới tính nữ là đến trước đầu tiên. Họ sùng bái nhìn , hỏi:


      “Cậu cả, cậu về từ bao giờ thế?”


      “Cậu về mà thông báo trước gì cả!”


      “Cậu cả ở đây trong bao lâu?”


      “Cậu cả có quà gì cho tụi em ?”


      “…”


      “Được rồi, được rồi. Từ từ nào.” Mọi người hỏi dồn dập làm thích ứng được trong chốc lát. Xem ra đám nhóc cuồng nhiệt vượt ngoài dự đoán của phải?

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @naki02 ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :