1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện đại ] Tình Chấp - Tiểu Trân Bảo ( Hoàn phần 1 )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 34❤ Xả Súng (2)

      Giết hết bọn chúng? Tinh Nghiên nghe mà thoáng đơ ra, đây dù gì cũng là xã hội pháp trị, nếu nổ súng e rằng cảnh sát Dubai chạy đến trong ít phút.

      Thiên Kỳ thấy Tinh Nghiên trả lời nghĩ là sợ, bất ngờ quay sang đối diện với Tinh Nghiên, đứng phía sau , vì khoảng cách quá gần nên vô tình môi lướt qua gò má , Tinh Nghiên đơ ra vài giây rồi cố tỏ ra bình tĩnh lui về phía sau nhưng lại bị tay Thiên Kỳ giữ lại khiến ở trong phạm vi hơi thở của .

      "... "- Thiên Kỳ cắt ngang lời Tinh Nghiên: "Nếu sợ cứ men theo con hẻm bên kia mà rời khỏi."

      "Ai đó?"- trong số đám người kia to rồi bắt đầu xả súng, Tam Trượng nãy giờ nấp cũng bắn trả bọn chúng. Thiên Kỳ phóng lên vách đá, khéo léo vừa tấn công vừa phòng thủ, khung cách trở nên hỗn loạn.

      "Mẹ kiếp!"- Tên cầm đầu bị viên đạn của Thiên Kỳ bắn sướt qua cánh tay khiến nghiến răng mắng tiếng rồi giơ súng về phía Thiên Kỳ bắn. Thiên Kỳ xoay người, viên đạn kia bắn trúng khối đá phía sau lưng khiến nó nhanh chóng đổ sập.

      "Lão đại! Có cần xả đàn em ra ?"- Trần Hoàng đứng cạnh Thiên Kỳ nhất, cậu vừa bắn vừa .

      " cần, cảnh sát chút nữa đến, càng ít người càng tốt."- Thiên Kỳ , ánh sơ ý liếc qua khối đá chỗ Tinh Nghiên nấp, tên trong số đám sát thủ giơ súng hướng về phía khối đá đó và bắn. Nếu đá bị bắn trúng đổ sập và va vào Tinh Nghiên. Thiên Kỳ khẩn trương giơ súng, cố gắng nhắm cách nhanh chuẩn nhất bắn phát súng. Viên đạn của tên sát thủ bắn bị lệch hướng.

      Tinh Nghiên thở phào nhỗm, kiếp trước thường nghe Tam Trượng và Thiên My là lão đại là xạ thủ số hắc đạo, từng chiến thắng đương kim xạ thủ khi đó là Lý Minh Hoàng để đứng đầu về bộ môn này. Cho tới ngày hôm nay, mở rộng tầm mắt.

      Tinh Nghiên dùng chân đạp mạnh vào khối đá khiến nó đổ vỡ, rút súng trợ giúp Thiên Kỳ tay, đám người kia cũng nhất trí xả súng về phía .

      Thiên Kỳ thấy vậy khóe môi nụ cười sâu xa, cùng bắn trả bọn chúng.

      Tiếng súng như đánh thức cả thành phố, xé nát màn đêm lạnh lẽo.

      "Tinh Nghiên tiểu thư, coi chừng!"- Hữu Quân khẩn trương la lớn, Tinh Nghiên quay người né được viên đạn phía sau, nghiến răng cái rồi giơ súng trong tay định bắn tên đó nhưng...

      Cạch! Súng còn viên đạn nào, tên đó thấy vậy bắn thêm phát súng về phía . Ngay lúc Tinh Nghiên nghĩ rằng mình tiêu rồi được lực mạnh kéo , Thiên Kỳ phát súng bắn ngay mi tâm tên đó rồi để Tinh Nghiên đứng phía sau mình, còn tiếp tục chống trả.

      "Mấy tên này phải hạng xoàng."- Tinh Nghiên nhìn xung quanh đánh giá.
      Thiên Kỳ vừa bắn vừa : " biết nguyên tắc tỷ lệ 1-1-0 chứ?"

      Tinh Nghiên như tỉnh dậy từ giấc mộng, 1-1-0 là khi sùng hết đạn mượn tay người bắn.

      Tinh Nghiên chạy đến tên gần nhất, thân thể nhắn phóng qua khối đá rồi từ cao nhảy xuống khống chế tay tên đó để bắn đồng bọn của gã ta.
      Thiên Kỳ nhếch môi tán thưởng, Tam Trượng cũng giấu được ngưỡng mộ nhìn Tinh Nghiên. Có điều...

      Ngay lúc đó...

      Pằng! Tiếng súng biết ở đâu vang lên, cánh tay đột nhiên đau buốt, Tinh Nghiên đau đớn nhíu mày, nhìn cánh tay bị bỏng nay lại trúng đạn, trong lòng thầm nghĩ rằng chắc thể giữ được cánh tay phải rồi.

      Phát súng bắn ra từ hướng ngọn đồi đối diện, Tam Trượng bước lên, xả súng về phía ngọn đồi đó, mà người bên kia cũng nhúng nhường mà bắn lại. Bầu khí lạnh lẽo rồi lại tràn ngập mùi thuốc súng. Thiên Kỳ thấy máu từ tay chảy ra đột nhiên tức giận, bắn liên tục bắn, thi thể ngã xuống ngày càng nhiều.

      Tuấn Kiệt chạy đến, kinh hãi nhìn khung cảng hỗn loạn, lại nhìn đến cánh tay ngừng chảy máu của nào đó mắng thầm câu, lao như điên về phía ngọn đồi kia.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 35❤ Bị Thương

      "Cố chút!"- thanh có chút khẩn trương của Thiên Kỳ vang lên, giữ chặc eo , trong phút chốc bế lên chạy về phía chiếc xe gần đó.

      ngọn đồi là cây cối che mất tầm nhìn, Tuấn Kiệt tập kích từ sau lưng người nhắm về phía chiếc xe đen kia chuẩn bị bắn, dứt khoát đá cước, kẻ đó kịp phòng bị mà té lăn ra đất. Bản lĩnh của sát thủ, ta nhanh chóng đứng lên đánh trả, Tuấn Kiệt nhanh nhẹn né tránh, dùng tay đánh mạnh vào bụng ta, theo đà nhanh tay gỡ khăn đen che mặt tên đó xuống.

      xe, Tinh Nghiên vô lực dựa vào người Thiên Kỳ, vì mặt áo đen nên thấy màu của máu, chỉ biết chiếc áo ước vì máu rồi hôn mê lúc nào cũng hay.

      Xe dừng lại, bế xuống xông vào bệnh viện. Các y tá có mặt thấy vậy hoảng hốt chạy lại, Thiên Kỳ lạnh lùng : "Gọi toàn bộ bác sĩ ra đây."

      Vị tiên sinh này, bác sĩ hội chuẩn..."- nam phụ tá chưa kịp hết Hữu Quân nắm lấy cổ áo cậu ta: "Lời Quách Diệp lão đại cậu nghe sao?"

      "Quách Diệp Lão đại? Tôi nghe , để tôi gọi bác sĩ..."- Nam phụ tá cả kinh nhìn người đàn ông trước mặt rồi cuồng quýt van nài.

      "Có chuyện gì?"- thanh vang lên, dáng người phụ nữ trung niên trong bộ đồ bác sĩ bước đến. Bà dùng ánh mắt kì lạ nhìn qua Thiên Kỳ rồi hỏi mà ra lệnh cho các y tá: "Đưa này vào phòng cấp cứu."

      Các y tá nhanh chóng hỗ trợ Thiên Kỳ đưa Tinh Nghiên vào phòng.

      " sao..."- Vị nữ bác sĩ kia định bước lên vỗ vai Thiên Kỳ lại né tránh sang bên. Bà chỉ lắc đầu thở dài tiếng sau đó bước vào bên trong.

      Hành lang dài nhu hòa hơn trong ánh đèn dịu , tiếng chân gấp gáp của Dainel nghi trượng truyền đến, ông dẫn theo Kithy đến đây, tay ta bị băng lớp vải trắng.

      "Lão đại, ngài nguy hiểm gì chứ? Tôi rất xin lỗi, tại Kithy nó quá mến mộ ngài nên mới hồ đồ..."- Daniel dè dặt .

      Minh Triều đứng bên cạnh trầm giọng : "Lão đại sao, người có sao là Tinh Nghiên tiểu thư, nếu lão đại mà có chuyện gì, hai cha con ông còn có thể đứng đây sao?"

      Kithy phục: "Gì mà ta có sao? ràng ta đánh tôi thành ra thế này cơ mà. Chắc là ta giả tạo để chiếm lòng thương của lão đại thôi."

      "Kithy!"- Daniel gằn giọng răng đe: "Lão đại, Tinh Nghiên tiểu thư sao chứ?"

      Thiên Kỳ nãy giờ im lặng, đôi mắt chim ưng như muốn nhìn xuyên qua lớp cửa màu xanh, lãnh khốc : "Tốt nhất ông nên cầu trời cho ấy sao, nếu Tinh Nghiên có chuyện gì, tôi nhất định lấy mạng hai người."

      Kithy rùng mình cái rồi chạy đến nắm lấy cánh tay Thiên Kỳ nũng nịu: "Đừng vậy mà... Thiên Kỳ..."

      Thiên Kỳ vung tay khiến Kithy ngã mạnh xuống đất, quyết tuyệt : "Kithy, nếu phải con , tôi cho vài bạt tai rồi."

      Kithy hoảng sợ đến nỗi che miệng mình lại, Thiên Kỳ dời mắt khỏi căn phòng nơi vừa được đưa vào, muốn cũng cho phép Tinh Nghiên xảy ra chuyên gì, vừa nghĩ đến khả năng tay phải của giữ được kìm được ý định phanh thây tên bắn lén kia ra.

      Bốn tiếng trôi qua, ánh đèn bên trong tắt, vị nữ bác sĩ tháo khẩu trang bước ra, Thiên Kỳ lo lắng nhìn bà: " ấy sao rồi?"

      "Cánh tay có dấu hiệu chấn thương nặng, cũng may là còn cứu được, trong khoảng thời gian sắp tới bệnh nhân phải bó tay và được làm việc nặng."- Nữ bác sĩ từ tốn . Ánh mắt bà nhìn Thiên Kỳ luôn nồng đậm nỗi buồn: "Thiên Kỳ, chúng ta đến phòng riêng chuyện ."

      Thiên Kỳ khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, trực tiếp bước qua vị bác sĩ và vào bên trong, chỉ quăn lại câu: "Quân, cậu ."

      Vị bác sĩ thở dài chán nản, Hữu Quân thấy vậy bước lên giọng : "Dì Quyên..."

      " sao, tôi quen rồi."- Nguyễn Tú Quyên cười thê lương, mắt bà nhìn qua cánh cửa kính, trong đó là đứa con trai của bà, Nguyễn Tú Quyên với Hữu Quân: " lâu rồi tôi thấy dáng vẻ lo được lo mất này của tiểu Kỳ."

      Hữu Quân cũng đưa mắt nhìn vào bên trong: "Có lẽ... đó có vị trí trong lòng lão đại. Nhưng hẳn là tình ."- Đối với em, nếu người bị thương, chắc lão đại cũng lo lắng. Tóm lại, tuy rằng cậu có tư cách phán xét chuyện của lão đại, như bản thân Hữu Quân cũng khó chấp nhận người nào ngoài thiếu phu nhân.

      Tinh Nghiên cố gắng dùng tay để ngồi dậy, quả vướng víu khó khăn hơn tưởng. Thiên Kỳ đến bên cạnh, lời giúp ngồi dậy.

      "Cảm ơn."- Tinh Nghiên nhìn , giọng điệu có chút ngượng ngùng: " ra tôi chỉ muốn tolet..."- dừng lại chút, phát ánh mắt như chim ưng nhìn mình, Tinh Nghiên thầm mắng bản thân. là, vậy chẳng phải muốn lão đại dẫn vệ sinh sao? tức giận bây giờ, trời ạ, mất mặt quá.

      lúc lúng túng cánh tay được đỡ lên, Tinh Nghiên ngây ngốc nhìn Thiên Kỳ, thấy vậy Thiên Kỳ cố tình hỏi: " phải muốn tolet sao?"

      "Hả? À, tolet..."- Tinh Nghiên được cánh tay rắn chắc kia bao phũ, cả người tựa hẳn vào Thiên Kỳ. Đến trước cửa tolet lại hỏi: "Tôi có cần vào dội nước giúp ?"

      " cần..."- Tinh Nghiên dứt khoát trả lời.

      Sau khi trở về giường, nhìn : "Đám người đó là ai?"

      Thiên Kỳ chỉnh lại chăn cho , bâng quơ đáp: "Khả năng lớn nhất là người của Samuel Jok."

      Tinh Nghiên khó hiểu chau mày: "Samuel Jok? thể nào, Tuấn Kiệt cũng có mặt mà."

      Thiên Kỳ xoa đầu , hành động này lộ ra bao nhiêu chiều mà cả cũng biết: "Con trai của kẻ thù thể tin tưởng. Cho nên, em tốt nhất là giữ bán kính 100m với cậu ta."

      Tinh Nghiên định hộ tá nam bước vào, cầm tay kim tiêm thuốc an thần. Cậu ta lịch : "Tới giờ bệnh nhân nghĩ ngơi rồi."

      Tinh Nghiên gì, đưa tay cho cậu ta tiêm nhưng khi mũi kim gần đụng vào thịt Thiên Kỳ lên tiếng: "Khoan !"

      Hộ tá nam hiểu gì bị Thiên Kỳ giật lấy kim tim, rồi ra lệnh: "Cậu ra ngoài ."

      "Quách Diệp chủ tịch, đây là thuốc an thần, phải tiêm đúng vị trí nếu ảnh hưởng đến hệ thần kinh..."- Hộ tá vừa sợ vừa khó xử .

      "Nè, làm gì đó?"- Tinh Nghiên cũng khó hiểu vì hành động của .

      "Ra ngoài!"- Sắc mặt Thiên Kỳ vẫn thay đổi nhìn cậu ta khiến cậu ta xang mặt rời khỏi.

      Tinh Nghiên nhìn Thiên Kỳ từng bước đến chỗ Tinh Nghiên, cảnh giác hỏi:

      " làm gì?"

      Thiên Kỳ ngồi xuống cạnh giường, rất từ tốn ' "Tiêm."

      Tinh Nghiên giấu cánh tay mình: "Tôi muốn hộ tá tiêm, tiêm bậy bạ ảnh hưởng đến dây thần kinh gì đó."

      Thiên Kỳ bất mãn, vừa mắt chút nào cái bộ dáng đỏ mặt lén nhìn Tinh Nghiên của tên hộ tá kia

      "Tôi tiêm được"- Thiên Kỳ cầm kim tiêm nhìn .

      " có kiến thức chuyên môn."- Tinh Nghiên quật cường.

      "Tôi có tiêm cho tù nhân."- Những phản đồ hay nội gián đều được Thiên Kỳ tiêm cho mà, cũng được tính là lão luyện rồi mới phải.

      "Nhưng đó là thuốc độc."- Đùa sao? Tiêm vào để chết à?

      "Đưa tay!"

      "!"

      "Nghe lời."

      "!"

      Thiên Kỳ nhếch môi có chút gì đó gian tà, lời đứng lên lật úp người Tinh Nghiên lại cách dễ dàng. hoảng sợ hét: " muốn làm gì?"

      Thiên Kỳ thản nhiên : " phải muốn sợ chạm dây thần kinh sao? Ở dưới mông chắc ít dây thần kinh nhất."

      Thiên Kỳ đợi Tinh Nghiên trả lời, tuột quần xuống, trực tiếp cắm vào.

      Tinh Nghiên lắc mạnh đầu: ", á! Đau..."- Tuy Tinh Nghiên xem đau đớn ra gì nhưng hiểu sao kim tiêm lạnh lẽo xuyên vào da thịt cũng đáng sợ bằng ánh mắt nhìn chằm vào mông . Tinh Nghiên cảm nhận bàn tay Thiên Kỳ như có như lướt qua da thịt mình. Tinh Nghiên sợ hãi lấy chăn che lại.

      Thấy sợ như vậy, Thiên Kỳ chỉ biết cười khổ tiếng, trước giờ luôn tự hào vì khả năng kiềm chế của mình, khi nào cần phụ nữ, điều đó luôn nằm trong kiểm soát của . Khi cần cho dù phụ nữ có khỏa thân đứng trước mặt cũng động tâm, muốn Quách Diệp Thiên Kỳ phải là người làm chủ tình thế.

      Vậy mà...

      Mặc dù Tinh Nghiên là người của , nhưng khi nhìn thấy thân thể của , bờ mông trắng như bạch ngọc đó khỏi làm nảy sinh cảm giác quen thuộc. Mà Thiên Kỳ lại là gã đàn ông bản chất nguyên thủy nhất nên loại cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. khó nhận ra, vật bên dưới hạ thân bắt đầu cử động. Lại cười khổ tiếng.

      "Nghiên, nếu phải em bị thương, tôi có lý do nhẫn nhịn như vậy."

      Tinh Nghiên hiểu nhìn : "Gì cơ?"

      Thiên Kỳ chật lưỡi tiếng rồi : "Ngủ ."

      Thiên Kỳ hiểu, rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy? Sao lại mê luyến tư vị của như vậy? lẽ vì lâu đụng vào phụ nữ sao? mới nhớ, kể từ đêm triền miên hôm đó với Tinh Nghiên, Thiên Kỳ chưa từng đụng cũng còn hứng thú với bất kì phụ nữ nào, cho dù lúc làm việc luôn có nhiều người chủ động tiếp cận nhưng lại luôn có cảm giác chán ghét. Thiên Kỳ nhận thức được, điều này rất đáng sợ.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 36❤ Xót Xa

      "Shella, vụ này giao cho ."- Thiên Kỳ ngồi sofa, tay đưa cho tóc vàng mang vẻ đẹp lai tây đứng trước mặt. nhận lấy hồ sơ, mở ra xem rồi ngẩn đầu.

      "Lão đại, kim cương đen là vật quý hiếm thị trường. Muốn khai thác chắc là có giấy tờ hợp pháp."

      Thiên Kỳ nghiêm túc : "Đương nhiên, vậy nên tôi giao cho vụ này, nhớ là phải làm cho tốt."

      " phi vụ quan trọng như vậy, ngài đưa tôi giám sát liệu có quá mạo hiểm ?"- Shella nghi hoặc.

      "Shella, tôi tin tưởng vào khả năng của ."- Thiên Kỳ nhanh chậm .

      Shella hiểu chuyện, cúi người cái rồi rời . Thiên Kỳ đứng dậy đến bên giường nhìn lâu người con ngủ say, cầm lấy điều khiển chỉnh lại điều hòa trong phòng rồi rời khỏi.

      nơi khác...

      "Vào !"- Hai tên đàn ông bị đẩy mạnh ngã xuống đất, nhìn hai gã đó, hàng mày bạc nhíu chặt lại: "Kiệt, con làm trò gì?"

      Tuấn Kiệt tựa người vào cửa, thư thả : "Làm gì đâu, chỉ là dạy dỗ vài thuộc hạ hiểu chuyện thôi."

      Samuel Jok khó hiểu: "Con muốn dằn mặt cha?"

      Tuấn Kiệt nhún vai: "Con nào dám, bọn họ chạy rông, nổ súng bậy bạ nên con mới bắt về."

      Rầm! Samuel Jok đập mạnh vào bàn, ông đứng dậy tức giận: "Bọn họ là do cha sai khử Quách Diệp Thiên Kỳ, con dám làm hỏng kế hoạch của cha. Có phải con muốn tạo phản ?"

      "Lần trước cha đặt bom cũng khử được , với bản lĩnh của lão đại, cha nghĩ dễ chết vậy sao?"- Tuấn Kiệt hề nhượng bộ.

      Samuel Jok nghi hoặc nhìn Tuấn Kiệt: "Kiệt, có phải con có ý đồ gì với bên cạnh Quách Diệp Thiên Kỳ ?"

      Tuấn Kiệt tới bên bàn rót chút nước rồi chậm rãi thưởng thức: "Sai, phải ý đồ mà là thành ý. Cha, tóm lại con mong cha tiếp tục nhưng cuộc ám sát như vậy, nó vô nghĩa và hành động đứng phía sau giết người này khiến con thấy quá hèn hạ. Nếu cha muốn địa vị của Quách Diệp Thiên Kỳ Samuel Tuấn Kiệt con đây đường đường chính chính lấy về cho cha."

      rồi dứt khoát bỏ , Samuel Jok tức tối nhìn hai gã kia: "Đồ vô dụng, cút ."

      Mùi nồng của thuốc khử trùng khiến Tinh Nghiên tỉnh lại, trời tối và trong phòng hề mở đèn, Tinh Nghiên bước xuống giường, nhìn xuong quanh cũng thấy bóng dáng Thiên Kỳ. Dường như nghe tiếng động, Hữu Quân bước vào bật đèn trong phòng, thấy đứng lên lập tức lại định đỡ nhưng lại thôi.

      Nhìn dáng vẻ của Hữu Quân, Tinh Nghiên có chút buồn cười: "Cậu sao vậy? Tôi đâu có mắc bệnh truyền nhiễm."

      "Tinh Nghiên tiểu thư, vừa bình phục, nên vận động."- Hữu Quân có chút bối rối nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

      "Quách Diệp Thiên Kỳ đâu?"- Tinh Nghiên làm lơ trước lời của Hữu Quân.

      "Lão đại..."

      "Chuyện gì?"- Thiên Kỳ bước vào, Hữu Quân hiểu ý ra bên ngoài, Thiên Kỳ để văn kiện lên bàn rồi nhìn : "Mới tỉnh tìm tôi? Nhớ tôi vậy sao?"

      " nên bớt tiếp xúc với Tuấn Kiệt lại."- Tinh Nghiên thấy tâm trạng của Thiên Kỳ rất tốt nên cũng thả lỏng, hiếm khi nhìn thấy đùa như vậy, cũng rất được chứ.

      "Tôi vốn dĩ chẳng nên biết cậu ta."- Thiên Kỳ như là vô ý để lại câu khiến Tinh Nghiên khó hiểu, nhưng rồi lại : "Mẹ em vừa rồi gọi đến, tôi giữ điện thoại."

      "Ừ."- Tinh Nghiên xoa xoa cánh tay của mình, cảm giác hầm hầm khi bó bột khó chịu.

      Thấy quan tâm, Thiên Kỳ cũng lười , ra cũng có chuyện gì quan trọng.

      Cộc, cộc! Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Tú Quyên trong bộ đồng phục bác sĩ bước vào.

      "Đến giờ thay thuốc rồi."- rồi bà xách hộp thuốc đến bên Tinh Nghiên, cũng do dự để bà thay thuốc. Lúc tỉnh lại đến giò, vị bác sĩ này đặc biệt tốt với , hiểu sao Tinh Nghiên thấy bà rất quen thuộc. Lúc chuẩn bị tháo băng, động tác bà bị giọng Thiên Kỳ ngăn lại: "Khoan !"- bước lên vài bước: "Để tôi làm."

      Nguyễn Tú Quyên có chút ngập ngừng nhưng cũng đứng sang bên. Thiên Kỳ ngồi xổm trước mặt Tinh Nghiên, chậm rãi tháo băng cho , nhìn vết thương cánh tay gần hồi phục. Khéo léo rắc thuốc lên vết thương, nhưng vẫn làm Tinh Nghiên đau rát, theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng bị giữ chặt: "Ngồi yên!"

      Nguyễn Tú Quyên đứng bên cạnh, nở nụ cười nhạt: "Thiên Kỳ, con cũng rất thành thạo những việc này."

      Thiên Kỳ trả lời, Tinh Nghiên để ý đến kỳ lạ của Thiên Kỳ và bác sĩ, : "Phải đó, sao lại biết những việc này?"

      Lần này Thiên Kỳ ngẩn đầu nhìn , trả lời rất bình thản: "Tôi thường xuyên tự băng cho mình."

      Tinh Nghiên thoáng chốc đơ ra, câu này, chỉ câu ngắn nhưng lại tác động mạnh vào tâm can . Có ai ngờ được phía sau vẻ oai phong đứng muôn người của lão đại chính là khi bị thương thể tin tưởng vào bác sĩ nên phải tự mình xử lý.

      Tinh Nghiên biết, ngoài ra, người phụ nữ nào đó cũng xót xa kém.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 37❤ Lựa Chọn Ở Quá Khứ - Con Người Ở Tại

      Trời vừa sáng, đâu đó trong khí vẫn còn hơi lạnh của sương sớm. Tình trạng cánh tay của Tinh Nghiên cũng dần hồi phục lại, nghe chỉ còn vài ngày là có thể tháo băng, trong thời gian này, quen dùng tay để làm việc nên cũng cần giúp đỡ của Thiên Kỳ. Mà hình như lúc này cũng rất bận rộn, hai ngày thấy bóng dáng đâu, chỉ có Hữu Quân ngày 24 tiếng túc trực bên ngoài, có cỡ nào cũng chịu , cậu ta tiếng là "Mệnh lệnh của lão đại" hai tiếng là "bảo vệ Tinh Nghiên tiểu thư" những câu đó nghe sắp mòn tai rồi. Tinh Nghiên chán ghét cảm giác mình cứ bị xem như phế nhân, luôn phải dựa dẫm vào người khác như vậy.

      Ngày hôm nay, Tinh Nghiên quyết định rời giường xuống vườn hoa phía sau vận động gân cốt. ngồi xuống ghế đá tắm nắng sáng.

      " Tinh."- giọng truyền đến, Tinh Nghiên nhìn qua phía xa là Nguyễn Tú Quyên trong bộ đồ bác sĩ màu trắng đến, hiền từ nhìn : " giờ tình trạng vẫn chưa khỏe hẳn, nên tắm nắng quá lâu."

      Tinh Nghiên cười nhạt nhìn bà: "Nằm phòng mãi con cũng thấy tốt, bác sĩ yên tâm, con lên phòng nhanh thôi."

      Bác sĩ Nguyễn Tú Quyên mỉm cười, qua vài lần tiếp xúc dù nhiều nhưng bà có cảm giác Tinh Nghiên tiểu thư này là rất tốt, đối với người lớn cũng năng lễ phép, cách chuyện của này rất thận trọng, giống như chỉ những gì nên , có người như vậy bên cạnh Thiên Kỳ bà yên tâm hơn.

      " Tinh, tôi có thể hỏi vấn đề ?"- Nguyễn Tú Quyên mỉm cười .
      Tinh Nghiên ngồi xê qua chút: "Được chứ, bác sĩ Nguyễn, ngồi rồi ."

      Nguyễn Tú Quyên ngồi xuống bên cạnh , suy nghĩ lúc rồi hỏi: " có quan hệ thế nào với Quách Diệp lão đại?"

      Đôi mắt xinh đẹp của Tinh Nghiên bất ngờ ngưng chuyển động, sau đó lại mất tự nhiên mọi chút: "Bác sĩ Nguyễn, sao lại hỏi chuyện này?"

      "À, tại bà lão như tôi nhiều chuyện thôi, nghe đồn là Thiên Kỳ rất thích phải phục tùng người khác, hỗm rày nằm viện, cậu ấy chăm sóc như vậy làm tôi khỏi tò mò."- Nguyễn Tú Quyên giải thích.

      Tinh Nghiên nhìn ra mặt hồ trước mặt, như gần như xa trả lời: "Con và ta... vốn dĩ liên quan gì."- sao? Tình nhân? Vợ chồng? Thuộc hạ và lão đại? Hoàn toàn phải.

      Nguyễn Tú Quyên nghe vậy cũng hiểu đại khái tình, bà nhìn , giọng:

      "Tiểu Kỳ từ luôn là người nghiêm túc, bất kỳ việc nào nó làm đều rất quyết
      đoán, sát phạt phân minh. Bản tính bá đạo phục tùng người khác in sâu vào người nó rồi. Vì vậy cách diễn đạt đôi khi có phần khó chấp nhận."

      Tinh Nghiên nghi hoặc nhìn Nguyễn Tú Quyên, nghiêm túc suy sét, cách xưng hô, đại từ xưng hô, biết được chuyện khi . Người phụ nữ này là ai?

      "Bác sĩ Nguyễn, sao bác lại biết..."

      "Tôi là mẹ Thiên Kỳ."- Nguyễn Tú Quyên vốn có ý che dấu.

      Tinh Nghiên cực kỳ ngạc nhiên, rất lâu được lời nào. Kiếp trước gả vào "Quách Diệp." ở đó hơn 3 năm, đảm nhận vị trí nữ chủ nhân của "Quách Diệp" gia tộc. Vậy mà chưa từng gặp mẹ của . Cứ ngỡ bà còn nhưng bây giờ lại xuất ở đây, nhưng mấy ngày qua nhìn thái độ của Thiên Kỳ đoán chắc là giữa họ có xích mích gì đó.

      "Bác sĩ Nguyễn, sao tôi chưa từng gặp qua bà?"- Tinh Nghiên thắc mắc.

      "Từ lúc Thiên Kỳ được 10 tuổi, tôi và cha nó li thân."- Nguyễn Tú Quyên có chút buồn .

      Tinh Nghiên ý thức được mình hơi hiếu kỳ nên có chút bối rối: "Bác sĩ Nguyễn, con..."

      "Cứ gọi là Dì Quyên, dì có thể gọi con là Tinh Nghiên ?"- Nguyễn Tú Quyên nở nụ cười dịu hiền nhìn .

      "Dạ được, dì Quyên."

      Nguyễn Tú Quyên thở dài cái: "Năm đó nếu dì có cái tính thích làm theo ý mình đó rời . Cũng xa tiểu Kỳ những 18 năm trời, nếu như vậy có lẽ nó hận dì như vậy."

      Tinh Nghiên biết ứng xử như thế nào. Trước kia giờ chỉ ăn ngay thẳng, hầu như chưa an ủi người khác bao giờ. Đột nhiên người được miễng cưỡng xem là mẹ chồng kiếp trước của đến kể khổ. phải làm sao đây? Thôi thuận nước đẩy thuyền vậy.

      "Năm đó, bác vì sao lại bỏ chồng con mình ?"- Tinh Nghiên hỏi, kỳ 3 năm sống ở "Quách Diệp" lúc trước, tiếp xúc với Thiên Kỳ nhiều nên cũng tò mò về quá khứ của .

      Nguyễn Tú Quyên nhìn ra suy nghĩ của , bà mỉm cười, này quả là có quan tâm đến con trai bà.

      "Năm đó, Thiên Kỳ 10 tuổi, vào ngày sinh nhật cũng là ngày nó phải tham gia đợt đặc huấn rèn luyện bản lĩnh..."

      18 năm trước.

      "Tôi đồng ý, tiểu Kỳ còn quá để tham gia cái buổi đặc huấn địa ngục đó."- Nguyễn Tú Quyên quay mặt chỗ khác.

      Quách Diệp Đạt nghiêm giọng: "Nó là con trai tôi, là người thừa kế cơ nghiệp đồ sộ của "Quách Diệp". Nó phải tham gia buổi đặc huấn đó để rèn luyện bản lĩnh của lão đại."

      "Lão đại, lão đại, ông lúc nào cũng lão đại. Tôi chỉ muốn con trai tôi là người bình thường thôi. Cái cơ ngơi này, tôi và con cần."- Nguyễn Tú Quyên nhượng bộ.

      Rầm! Quách Diệp Đạt đập bàn tức giận: "Nó là con trai tôi, phải chịu đựng tất cả, đây là cơ hội để nó rèn luyện, nếu vượt qua, nó là trụ cột của "Quách Diệp" nếu thất bại xem như nó là phế vật bỏ , cuộc sống của nó chỉ có hai khái niệm đó thôi."

      Nguyễn Tú Quyên chạy đến nắm lấy áo ông, nước mắt bà vì đau lòng cũng tuôn rơi: "Quách Diệp Đạt, con người ông sao lại tàn nhẫn như vậy, nó dù gì cũng là con trai ông mà, ông và tôi sinh nó ra là để thương nó, phải để nó làm cỗ máy lạnh lẽo như ông, ngày ngày chỉ biết giết người, tôi muốn, tôi muốn con tôi thành như vậy."

      Quách Diệp Đạt giữ bà bình tĩnh, giọng cũng hòa hoãn hơn: "Quyên, bà phải biết, nó là con của tôi, nên hành động thương nó là phải làm nó trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy dưới "Quách Diệp" mới xem thường nó. Sau này tôi và bà có mất con nó cũng có thể tự đứng vững đôi chân của mình, hiểu ?"

      "Nhưng tôi muốn, muốn..."- Tiếng đứt quãng, chỉ còn tiếng khóc đau lòng của người mẹ.

      "Dì Quyên!"- Tinh Nghiên vỗ vai bà, Nguyễn Tú Quyên cười nhạt trả lời: "Dì sao."

      "Sau đó thế nào?"- Tinh Nghiên hỏi tiếp.

      "Cuộc chuyện trong phòng của dì và cha Thiên Kỳ vô tình để nó nghe thấy..."

      "Nè, buông ra!"- Giọng bé trai đầy ý mệnh lệnh làm cho mấy người hộ vệ
      xuống nước: "Thiếu gia à, lão đại và phu nhân chuyện, chúng ta đừng ở đây."

      giọng trong phòng của Quách Diệp Đạt truyền ra: "Cho nó vào."

      Thiên Kỳ được dẫn vào, tay tấm giấy đầy chữ viết. Quách Diệp Đạt chậm rãi ngồi trước mặt Thiên Kỳ, ôn hòa hỏi: "Tiểu Kỳ đến đây có việc gì ?

      "Cha à, mẹ sao chứ? Sao mẹ lại khóc vậy?"- Thiên Kỳ đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tú Quyên đứng phía xa.

      Quách Diệp Đạt an ủi: " sao, vì mẹ con vui mừng vì sắp tới sinh nhật của tiểu Kỳ rồi đó mà."

      Thiên Kỳ nhăn mày khó hiểu: "Vui mừng cũng khóc? Cha phải dạy con dù đứng trước tình huống nào cũng phải dùng bản lĩnh đối mặt sao? Kẻ rơi nước mắt chính là kẻ thua cuộc mà."

      Quách Diệp Đạt cười hài lòng xoa đầu Thiên Kỳ : "Tiểu Kỳ nhà ta rất có bản lĩnh, hôm nay con đến đây là để làm gì?"

      Thiên Kỳ nắm tay áo Quách Diệp Đạt: "Cha, sắp tới birthday của tiểu Kỳ rồi, con có viết tờ giấy liệt kê mấy thứ cần chuẩn bị, cha xem ."

      Quách Diệp Đạt cầm lấy tờ giấy, xem vài vòng rồi đặc lên bàn, nghiêm túc giáo huấn: "Là đàn ông, khi muốn làm việc gì chỉ cần vẽ ra trong đầu rồi thực thi. Con nên nhớ, với tài liệu quan trọng nếu viết ra giấy như vậy rất dễ bị kẻ thù cướp lấy, chỉ có bộ não của mình mới an toàn nhất, hiểu ?"

      Thiên Kỳ gật đầu, mắt nhìn qua tờ giấy rồi : "Nhưng... bong bóng, bánh kem cũng bị kẻ thù đánh cắp sao?"

      Phì! Nguyễn Tú Quyên khóc cũng bật cười nhìn Thiên Kỳ, giờ bà chỉ mong, con trai như bây giờ...mãi mãi như vậy.

      Quách Diệp Đạt cũng biết gì, ông chậm rãi hỏi: "Tiểu Kỳ, giữa người có thể nắm trong tay mọi quyền hành và người bình dị, con muốn bản thân làm loại người nào?"

      Thiên Kỳ ngồi xuống sofa: "Người nắm trong tay mọi quyền hành là gì, và người bình dị là gì?"

      "Người nắm trong tay mọi quyền hành là người có thể đứng cao nhìn xuống, là người tay che trời, tùy ý khuấy đảo bầu trời đó, nhưng họ có rất ít bạn bè bên cạnh, thế giới của họ rất đơn. Còn người bình dị, là những người vừa lòng với những gì mình có, chấp nhận yếu thế hơn, nhưng cuộc sống của họ rất đa dạng, họ có bạn bè, có người thân bên cạnh. Vậy tiểu Kỳ muốn mình làm loại người nào?"

      Thiên Kỳ nhìn sang mẹ rồi suy tư lúc lâu, Nguyễn Tú Quyên cắn chặt răng, bà muốn con trai có cuộc sống bình yên, cái gì mà cơ nghiệp lớn bà đều cần.

      "Lúc đó ta trả lời thế nào?"- Tinh Nghiên chăm chú lắng nghe câu chuyện.

      Nguyễn Tú Quyên thở dài: "Nó trả lời, nó muốn làm người nắm trong tay mọi quyền hành hành."

      Tinh Nghiên đoán trước được, nếu Thiên Kỳ chọn làm người bình dị bây giờ có Quách Diệp lão đại của hôm nay. Con người , chính là tham vọng vô hạn, thà phải chịu buổi đặc huấn địa ngục đó để làm ác ma khuấy đảo hắc đạo chứ tuyệt để mình hạ quỳ trước người khác.

      Tiếng xe cấp cứu vang lên chói tai, lại thêm sinh mạng cần giúp đỡ, Nguyễn Tú Quyên phải nhanh chóng rời . Chỉ còn lại Tinh Nghiên ngồi lại mình, cảm thấy có chút gì đó đói bụng nên muốn đứng lên về phòng. hộp sữa trắng truyền đến, nhìn theo cánh tay, Tinh Nghiên chần chừ rồi nhận lấy, rất tự nhiên uống.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 38❤

      Quốc Hưng ngồi xuống cạnh , vẫn nở nụ cười ấm áp như mọi ngày: "Xem ra vết thương của em khỏi rồi."

      " hỏi lý do sao?"- Tinh Nghiên nhìn Quốc Hưng.

      chỉ nhìn vào tay rồi cười nhạt: "Chuyện gì em muốn . Em khác trước rồi, phải chuyện gì cũng tìm than trách, em kín miệng hơn, biết khi nào nên những gì."

      Tinh Nghiên nhìn , chậm rãi từng chữ: " sai, em phải là Tinh Nghiên của lúc trước nữa."

      Quốc Hưng rất bình thản, phong thái của luôn nho nhã như vậy, cách chuyện cũng dồn ép người khác, khiến Tinh Nghiên cảm thấy rất gần gũi.

      " biết, em còn là Tinh Nghiên của nữa."

      Tay cầm hộp sữa của Tinh Nghiên khựng lại, đưa mắt nhìn rất lâu cũng hiểu ý của . Quốc Hưng lại tiếp tục : "Em là người khác phải ?"

      Trời ạ! Con người này thông minh đến nỗi biết được chuyện trùng sinh chứ? Thái độ chuyện của Quốc Hưng giờ đây rất nghiêm túc, đùa phải ?

      "Kỳ , Tinh Nghiên vị hôn thê của chết trong vụ bắt cóc lần đó rồi phải ?"- Quốc Hưng lại tiếp tục hỏi, rất bình tĩnh ra từng chữ khiến Tinh Nghiên biết gì, giữa hai người duy trì gian im lặng cho đến khi...

      "Sao biết được?"

      Quốc Hưng im lặng nhìn , lấy trong túi ra sợi dây đeo tay đưa cho .
      Cái này...

      Tinh Nghiên cầm lấy sợi dây, đây chẳng phải là thứ bị đứt lúc vừa tỉnh lại sao?

      "Đây là sợi lắc tay mà ba em tặng em trước khi mất, trước giờ em luôn trân quý nó, nhưng từ hôm đó em lại muôn bỏ nó. Lúc đó thấy có điểm kỳ lạ.

      Tinh Nghiên vốn rất thích sữa tươi nhưng nét mặt khi em uống sữa lúc đó lại phải như vậy. Tinh Nghiên của rất ghét ôn ào, mỗi lần nhiều là ấy lại càu nhàu là bà tám. Em cũng ghét ồn ào, nhưng vì tránh để bị nghi ngờ em nhẫn nhịn bực bội."

      Quốc Hưng hơi dài, Tinh Nghiên từ đầu tới cuối im lặng, ghét ồn ào, ghét uống sữa, biết ý nghĩa của chiếc lắc tay. Mọi chuyện này... điều biết. Tạ Quốc Hưng này, ra còn biết những chuyện gì? Dưới lớp mặt nạ bình thản đó rốt cuộc chôn dấu bao nhiêu tâm đây?

      " đúng, em trùng sinh đến đây."- Tinh Nghiên chậm rãi . Nếu biết cứ biết . chỉ sợ người khác tin, tưởng bị điên thôi. Đây cũng phải bí mật gì. chậm rãi kể lại, từ chuyện mình là ai, từ đâu tới.

      lúc sau.

      "Quả nhiên là vậy, ấy chết rồi sao?"- Quốc Hưng u buồn nhìn ra phía hồ nước. muốn tin vào chuyện này, người con đó ra rồi.

      "Mọi chuyện là sao?"- thanh ngạc nhiên kém phần vui mừng vang lên.

      Tinh Nghiên bất ngờ nhìn người vừa đến: "Thiên My?"

      Thiên My cười tươi nhìn Tinh Nghiên, nàng bước từng bước khó khăn về phía . Vốn dĩ đến đây là để chữa trị bàn tọa bị đại ác ma dùng hình, lại gặp Tinh Nghiên. ngờ lại nghe được chuyện này.

      "Mông của em..."

      " sao, chị hai, là chị sao? Trùng sinh đến đây? mẽ chỗ nào chứ?"- Thiên My nhìn từ xuống dưới.

      "Em tin lời chị sao?"- Đứa nhóc này, nghĩ bị điên chứ?

      Thiên My gật đầu mạnh: "Thời buổi bây giờ khoa học đâu phải là tất cả. Thái độ của chị lúc em làm chị bỏng, lúc đó em nghi ngờ rồi. Em làm bao nhiêu trò hại người, nếu là tiểu tam hám lợi chắc đánh em nhừ xương rồi, chỉ có chị hai mới nhẫn nhịn em vậy thôi, chỉ tại em dám khẳng định suy nghĩ của mình."- Thiên My vui mừng ngồi xuống ghế, để ý cái mông nên kết quả là hét lên tiếng đau đớn.

      "Em bị sao vậy?"- Tinh Nghiên biết vui hay buồn nhìn tình cảnh tại, Quốc Hưng và Thiên My điều cùng lúc biết được chuyện này, là phúc hay họa đây?

      Thiên My quơ tay đau đến nổi, có mặt đàn ông lạ ở đây lẽ lại mông là do hai dánh? Ai da, còn gì là thể diện.

      Quốc Hưng nhận được cuộc điện thoại phải rời gấp, Tinh Nghiên nhìn Thiên My ngay cả ngồi cũng được, nghiêm túc hỏi: "Em gây gì mà lại ra nông nổi này?"

      "Còn hỏi, tại chị đó, à , phải là do tên đại ác ma hai xấu tính gây ra, nhưng suy cho cùng cũng do chị, ấy tưởng em bắt chị nên đánh em."- Thiên My mếu máo kể lễ, nàng ngồi được nên đành đứng.

      Tinh Nghiên rất thoải mái vắt chéo chân nhìn Thiên My: "Đừng lừa chị, chị đâu có qua trọng gì, ta sao lại vì chị được...."- giọng có chút ủ rũ, lại tiếp tục: "Bỏ , My nhi, chuyện chị trùng sinh em được cho bất kì ai biết, đặc biệt là trai em, biết ?"

      Thiên My khó hiểu ngồi xổm trước mặt : "Tại sao? ràng Tạ Quốc Hưng được biết, sao em được? Chị hai, phải chị thay lòng chứ?"

      Tinh Nghiên đứng lên bước tới vài bước, nhìn mặt hồ phẳng lặng, có vài đứa bé trong y phục bệnh nhân nô đùa vem hồ. Từng cơn gió luồn qua mái tóc dài, những tia nắng soi lên gương mặt có phần nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp mỹ miều.

      "Quốc Hưng vô hại nên chị mới ra bí mật này."

      "A, vậy là chị trai em là động vật có hại rồi."

      Tinh Nghiên hơi nghiêng đầu, cảnh cáo Thiên My. bé này giỏi nhất là xuyên tạc câu của người khác, kiểu gì cũng được.

      Thiên My phóng tầm mắt ra phía xa, sắc mặt lập tức như nhìn thấy ôn thần tới, muốn chạy nhưng chạy được, chỉ lắp bắp: "Nguy rồi, động vật có hại tới rồi, chị hai, cứu em á..."- Lời chưa hết, Thiên My bị Tinh Nghiên đứng sau đánh mạnh vào mông khiến nàng hét lên thảm thiết. tin được, chị hai cũng là động vật nguy hiểm trong truyền thuyết sao?

      vậy cả hai người này là cặp động vật rồi!

      Thánh thần thiên địa ơi, thần linh phù hộ, nếu họ mà biết cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo này của Thiên My chắc bờ mông bé này bị trai đai nhân băm ra làm cháo heo mất.

      Thiên Kỳ dừng trước mặt Tinh Nghiên, gì nhưng Hữu Quân rất hiểu ý, cùng đám người phía sau bước lên lôi Thiên My , mặc cho đại tiểu thư kháng cự, nhưng vẫn thành công tống nàng lên xe đem .

      Tinh Nghiên phải muốn cứu, nhưng tại tình trạng bây giờ cũng chẳng khá hơn được. Với lại Thiên Kỳ chắc làm hại Thiên My.

      "Ngâm nắng tiếng rưỡi, trò chuyện với hai người là đủ giải trí rồi. Lên phòng thôi."

      Tinh Nghiên tin nỗi nhìn Thiên Kỳ, biết gặp Quốc Hưng? Ngữ khí bây giờ lại chút giận giữ, chỉ lạnh nhạt đầy hàn khí. Thái độ này giống như có tai mắt khắp nơi, gặp ai, làm gì, thời gian bao lâu cũng nằm trong tầm khống chế. Điều này làm Tinh Nghiên bất giác rùng mình.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :