1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện đại ] Tình Chấp - Tiểu Trân Bảo ( Hoàn phần 1 )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 20❤ Beauty Salon

      Đêm càng về khuya, mưa càng nặng hạt, bầu trời dường như trút cơn mưa tầm tã. Cơn mưa sớm bao phủ lấy chốn phồn hoa đô thị, chỉ có ánh đèn neon lập lòe giống như những cặp mắt thâm sâu trong đêm tối.

      Trong căn phòng sáng, giường là người con say ngủ, cả thân hình bé vùi vào tấm chăn lớn, hàng mi đen nhánh nhàng phủ lên đôi mắt, mái tóc đen có chút rối xõa vai.

      Cửa phòng được mở cách khẽ nhất có thể, thân hình cao lớn lạnh lùng quen thuộc kia lại xuất , Thiên Kỳ đóng cửa rồi đến cạnh giường, hàng mày rậm khẽ nhíu nhìn ánh đèn trong phòng, này ngủ cũng thèm hạ độ sáng ? Đưa tay nhấn nút, ánh sáng dần mờ ảo , từ rực rỡ thành dịu .

      Bàn tay to đưa ra nhàng chạm vào gương mặt say ngủ kia, gương mặt này giống nhưng khí chất và tính tình lại rất giống người con đó. Cả hai đều tên Tinh Nghiên, đây phải chăng là trùng hợp?

      Tinh Nghiên mơ hồ cảm nhận được ấm áp truyền đến từ mặt, ngửi thấy hương vị bạc hà dịu quen thuộc người , Tinh Nghiên có chút tham luyến ấm áp này, là mơ sao? Nếu vậy hãy để tham lam lần .

      Tinh Nghiên nằm mơ, đó là chuỗi các kiện trước giờ, từ lúc cha mẹ mất đến lúc bị ám sát. Tất cả như nút history lật ngược lại, cứ liên tục ra trong đầu.

      Bình minh hữu, Tinh Nghiên có chút lười biếng trở người, hai tay dụi mắt, bộ dạng khác gì con mèo lười, trông vừa có chút đáng lại vừa trẻ con. Đối với Tinh Nghiên mà , khoảnh khắc lúc vừa tỉnh dậy là lúc mất mặt nhất trong 24 giờ của .

      "Tỉnh rồi sao?"- thanh mặn nhạt vang lên. Tinh Nghiên chút đề phòng gật đầu: "Ừm?" - rồi đưa tay xoa má mình, hai chân đá loạn xạ lên trung, cả người vặn vẹo như thai nhi nằm trong bụng mẹ lúc sắp sinh.

      Khoan ! Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn nhìn người ngồi sofa xem báo. Áo sơ mi trắng phối hợp cùng chiếc quần đen dài tôn lên thân hình cao lớn mạnh mẽ của , đôi mắt đen sâu như vực thẳm thấy đáy. Thiên Kỳ tùy tiện chéo chân, thưởng thức ly trà bàn.

      " đúng là !"- Tinh Nghiên cười nhạt, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, như những phụ nữ khác, vào tình huống này lại hoảng sợ đến biết gì.

      Thiên Kỳ có chút khó hiểu nhìn : " khó tin, , có thể bĩnh tĩnh như vậy sao?"

      Tinh Nghiên gì, đứng lên vào tolet vệ sinh cá nhân. phải nhóc 18 tuổi mù quáng lúc trước nữa. Lúc đó cho dù sợ Tinh Nghiên cũng giả vờ sợ để mong được bảo vệ, cuôi cùng sao? cay đắng.

      Từ phòng vệ sinh bước ra, Thiên Kỳ vẫn ngồi đó, hai mắt nhìn , lạnh nhạt hỏi: "Ăn gì?"

      " cần."- Tinh Nghiên cũng dùng hai chữ trả lời, đến máy pha cafe tự pha cho mình ly. Dạo gần đây phát mình bị nghiện loại nước này. thường xuyên bị mất ngủ nên sáng ra phải dùng đến cafe để tỉnh táo, dần lại trở nên nghiện lúc nào hay. Cầm ly cafe quay lại nhìn , hỏi: "Quách Diệp tiên sinh đưa tôi từ thành phố X đến Dubai làm gì?"

      Thiên Kỳ cũng thèm tiếp tục hỏi vấn đề ăn sáng kia, ăn hay tùy, cũng chả liên quan gì đến . Nghe hỏi lạnh nhạt trả lời: "Tuần tới buổi dạ tiệc, tôi muốn đại diện Tinh thị cùng tôi tham gia."

      "Tôi hiểu ý ."- Tinh Nghiên khó hiểu, về vấn đề thương trường rành cho lắm. Ai ngờ Thiên Kỳ rất lạnh lùng trả lời: "Lời tôi cứ làm theo. Việc học của tôi cho người sắp xếp."

      Tinh Nghiên nghiến răng, sao lại quên điều cấm kị của Quách Diệp Thiên Kỳ là giải thích với người khác quyết định của mình. Nhưng xét "hợp tác" của "Quách Diệp" và Tinh thị chắc Thiên Kỳ làm hại .

      "Đêm qua đến giờ ở đây sao?"- Tinh Nghiên thắc mắc hỏi.

      "Mới tới."- Thiên Kỳ chậm rãi trả lời.

      "Tới khi nào?"- Tinh Nghiên sốt ruột nhìn , lạy trời cho...

      Hoàn toàn làm Tinh Nghiên tuyệt vọng, Thiên Kỳ thản nhiên lật tờ báo, mắt di chuyển nhìn vào dòng tin tức, cũng rất có kiên nhẫn lạ thường mà trả lời , : "Vừa lúc nhìn thấy bộ dáng đáng xấu hổ của ."

      Ách! Thôi toi rồi, còn đâu là hình với chả tượng? Tinh Nghiên trong lòng vô cùng bối rối, biết gì.

      Thiên Kỳ nhếch môi, rất thoải mái xem bộ dạng túng quẫn kia, vừa rồi dối. ra từ đêm qua ở đây, nhưng trước giờ Thiên Kỳ lên giường với phụ nữ nhưng tuyệt ngủ cùng phụ nữ. Trong mắt phụ nữ chỉ là thứ công cụ làm ấm giường đáng xu.

      Thân hình cao lớn khẽ chuyển động, Thiên Kỳ ra cửa, lạnh nhạt bỏ lại câu: "Theo tôi!"

      " đâu?"- Tinh Nghiên nhìn theo hỏi. Thiên Kỳ buồn trả lời , lạnh nhạt bỏ lại hai chữ: "Nhiều lời!"

      Beauty salon nằm ở trung tâm thành phố, đây là cửa hàng spa có tiếng và lớn nhất Dubai. ngày tiếp đón hơn 1000 người, với số lượng lớn như vậy cơ sở thượng tầng phải cực kì tốt.

      Thiên Kỳ từ đầu đến cuối chỉ dùng tay ra hiệu cho theo người phục vụ, Tinh Nghiên bây giờ lại rất vừa mắt cái dáng vẻ tự cao tự đại đó của , thèm làm theo khiến người phục vụ sợ đến run rẫy nhìn .

      nhau cả đường , ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, câu này rất đúng. Kiếp trước , nên cảm thấy lạnh lùng của rất phong cách, nhưng còn bây giờ ngoài khó chịu chẳng còn gì.

      Thiên Kỳ nhìn tới nhân viên hoảng sợ bên kia, đưa mắt nhìn lâu làm Tinh Nghiên bất giác rùng mình, đến khi chịu được nữa, đành phải theo nhân viên phục vụ.

      thực tế, Thiên Kỳ chỉ có thể dùng mắt dọa cảnh cáo chứ cũng biết gì, từ đó giờ chưa từng có ai dám cãi lại mệnh lệnh của , cũng chưa từng phải giọng dỗ ai nên biết làm gì khi đối mặt với cứng đầu của nên chỉ biết dùng đến... mắt.

      Tinh Nghiên nhận bộ đồ từ người phục vụ sau đó theo hướng dẫn mà nằm lên giường. Những thợ chuyên nghiệp bắt đầu bước tới làm việc. Họ ngừng động chạm xoa bóp tay chân khiến Tinh Nghiên vô cùng khó chịu, vốn thích động chạm thân thể với người khác, bị sờ mó liên tục như vậy khó tránh nảy sinh bài xích.

      Sau khi tắm trắng, mái tóc cũng được tỉ mỉ hấp dầu, có gần 5 người làm cho , mỗi người phụ trách bộ phận, nhìn bây giờ giống gương mặt sung sướng khi được làm đẹp như những phụ nữ khác mà là biểu cảm khó chịu, y như bị ngũ mã phanh thây.

      " Tinh, xong rồi."- biết bao lâu, khi Tinh Nghiên sắp ngủ gục đến nơi nghe giọng của nhân viên phục vụ. mở mắt, kinh ngạc nhìn mình trong gương, thể tin được vào mắt mình.

      nhân viên đem y phục đến, thử cho từng bộ , rồi mỉm cười cảm thán: "Dáng của Tinh Nghiên tiểu thư rất hợp với mỗi loại quần áo."

      Tinh Nghiên trả lời, lẳng lặng nhìn mình trong gương. Đây là sao?
      Chris thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 21❤ Ưu Thương?

      Trong đại sảnh, người đàn ông ngồi ở sofa xem tạp chí, ngờ mình lại có đủ kiên nhẫn để ngồi đợi phụ nữ. Nhưng biết làm sao được, thời điểm này phóng viên chừng ở xó nào đó, nếu đạp ghế bỏ hậu quả khó dàn xếp hơn.

      Nơi này là địa điểm làm việc hút khách nhất ở đây nên đa số là phụ nữ, những đại gia bao dưỡng tình nhân đưa họ đến đây rất nhiều. Nhưng thu hút ánh mắt say mê của đám phụ nữ kia vẫn dừng lại người Thiên Kỳ.

      Gần đó có đám phụ nữ lén lút liếc qua chỗ rồi bàn tán

      "Người bên đó phải là Quách Diệp Thiên Kỳ sao?"- váy đỏ , giọng đầy ngưỡng mộ.

      người khác mặc váy đen nghe vậy cũng lên tiếng: " ra đời lại có người hoàn mỹ như vậy, vừa có gia thế lại còn độc thân, xem, tôi đủ tiêu chuẩn làm Quách Diệp phu nhân ?"

      váy đỏ khinh thường : " thôi , bá dơ mà muốn trèo cao, biết xấu hổ."

      Đây là người đàn ông độc thân hoàng kim, đứng ở vị trí cùng của xã hội mà nhìn xuống, áo đen nghe vậy có chút thất vọng, Quách Diệp Thiên Kỳ luôn là niềm mơ ước của phụ nữ, những minh tinh ta qua lại đếm xuể nhưng rất dễ nhìn ra được, họ đều là hàng cực phẩm.

      Thiên Kỳ từ đầu đến cuối luôn lạnh mặt xem tạp chí, thi thoảng lại nhìn đồng hồ, biểu rất mất kiên nhẫn. Đột nhiên giọng mượt mà, câu hồn vang lên: "Thiên Kỳ, là sao? đúng là rồi."

      Thiên Kỳ nâng tầm mắt, cách xa là nóng bỏng tới ngồi cạnh , hai tay ôm cánh tay , cố gắng chà sát bộ ngực đầy đặn kia, vui mừng : " là, sao lâu như vậy lại bỏ quên người ta luôn vậy? Người ta nhớ chết được."

      "Khi nào cần phát huy giá trị của mình tôi gọi."- Thiên Kỳ lạnh nhạt , đây là Kithy, con của nghi trượng trong "Quách Diệp" gia tộc, này luôn lẽo đẽo theo sau . Thiên Kỳ và ta cũng từng qua lại với nhau, nhưng lâu quá nên cũng suýt chút nhớ ta là ai.

      Kithy nghe thế làm bộ dạng dỗi đánh vào tay , tỏ vẻ xấu hổ: "Thế đêm nay em có thể phát huy tác dụng ?"

      Thiên Kỳ trả lời, chỉ lạnh lùng cười rồi tiếp tục xem báo, thấy thế Kithy sốt ruột : "Người ta mong lâu lắm rồi, đừng tuyệt tình như vậy mà."

      Thiên Kỳ bắt đầu thấy phiền phức, cả người Kithy cứ như động vật xương dán chặt lên người làm bắt đầu bực bội. Giọng cũng lạnh : "Kithy, biết tôi từ trước đến giờ tôi đụng tới phụ nữ dùng rồi. cho rằng mình ngoại lệ sao?"

      Đúng, từ trước đến giờ mặc kệ có là minh tinh vạn người mê nữa cũng chỉ dùng lần, ai ngoại lệ.

      Kithy nghe thế gương mặt thoáng chút bối rối rồi lại làm ra bộ dạng e thẹn khiến ai nhìn cũng xiêu lòng, đương nhiên trừ ra. ta : "Người ta mới học được kỹ thuật mới, tất cả chỉ dùng hầu hạ thôi, khó khăn lắm mới có cơ hội, đừng tuyệt tình vậy mà."

      " phiền phức, biến !"- Thiên Kỳ mất kiên nhẫn gạt tay ta ra. Cùng lúc đó, cánh cửa được mở ra, người con kia bước ra, mặc bộ váy màu tím dài tới đầu gối có đính nhưng hạt kim cương lấp lánh, nước da trắng hồng y như em bé, đôi mắt đen láy tĩnh lặng, vầng trán bạch ngọc mịn màng, đôi môi đào đỏ mọng khiến người ta vừa nhìn muốn gặm nhắm. Người con truớc mặt này giống như đóa hoa Cẩm Tú, trong vẻ lạnh nhạt lại có vài phần điềm tĩnh thu hút người khác.

      Thiên Kỳ gạt tay Kithy đến trước mặt , đôi mắt đầy ý vị nhìn lượt, này quả đúng là tiểu đội lốt người, khi từ nhộng trở thành bướm lại mang vẻ đẹp mỹ lệ như vậy.

      Tinh Nghiên có chút khó chịu với ánh nhìn của mấy người đàn ông xung quanh, họ y như những con sói đói khát, dùng ánh mắt dơ bẩn thèm thuồng nhìn . Lại càng khó chịu hơn khi phát cũng nhìn , trong lúc bối rối, Tinh Nghiên nhìn lướt qua Kithy rồi lại nhìn Thiên Kỳ, phút chốc nở nụ cười chế giễu: "Hóa ra Quách Diệp tiên sinh bận, có cần tôi lánh ?"

      Thiên Kỳ nghe ra được ý chế giễu của , nhưng chỉ cười nhạt rồi : "Bây giờ là người của tôi, so với ta địa vị của cao hơn, nếu là vậy sao lại phải rời ?"

      Tinh Nghiên có chút kinh ngạc nhìn rồi lại bị khéo léo che bằng ánh mắt điềm tĩnh. hiểu, "người của tôi" trong lời của có thể là cấp dưới, người nhà, hay tệ hơn nữa cũng chỉ là công cụ hy sinh cho công việc mà thôi. Vậy nên ngu ngốc như lúc trước mà đặt niềm tin vào câu này.

      Nhìn từ nơi cao nhất có thể nhìn thấy được toàn bộ thành phố Dubai sang trọng được bọc dưới ánh đen xa hoa. Burj Khalifa (*) là công trình nhân tạo cao nhất hành tinh với 160 tầng và chiều cao 830 m chọc trời. Ngồi tòa nhà cao vừa dùng bữa tối lại có thể ngắm nhìn thành phố là việc lãng mạn biết bao, vậy mà Tinh Nghiên lại cảm thấy vô cùng bức bối.

      Thiên Kỳ luôn tuân theo nguyên tắc lúc ăn nên khí vẫn yên lặng, chính vì thế càng làm Tinh Nghiên khó chịu, chưa bao giờ cùng ngồi ăn tối với như vậy, khí im lặng này khiến như bị nhấn chìm vậy. Trong lòng Tinh Nghiên muốn đứng lên đạp ghế bỏ nhưng lại hơi sợ con người đối diện.

      Tiếng chuông điện thoại như vị cứu tinh khiến Tinh Nghiên thở phào, do dự nhận cuộc gọi.

      "Tinh Nghiên, em ở đâu vậy?"- Vì đây là loại điện thoại loa lớn nên Thiênên Thiên Kỳ nghe được giọng của người kia, nâng mắt nhìn rồi lại tiếp tục dùng bữa.

      "Quốc Hưng?"- Tinh Nghiên ngạc nhiên, kiêng dè nhìn rồi đến chỗ khác nghe điện thoại. Giọng Quốc Hưng đầy lo lắng vang lên: "Em ở đâu? Có gặp phải chuyện gì ?"- Hai ngày qua hề có tin tức, gọi điện có sóng, hỏi thăm bạn thân cũng chẳng ai thấy bóng làm lo lắng, nếu Tinh Nghiên xảy ra chuyện gì áy náy suốt đời.

      " đến lượt lo, cần tìm tôi."- Tinh Nghiên ngắn gọn trả lời, nếu có cuộc chuyện của Quốc Hưng và mẹ hôm đó Tinh Nghiên ngộ nhận đây là lời lòng của rồi. Tinh Nghiên ghét nhất là người hai mặt, vì khi đối diện với họ, khó chọn ra bộ mặt đáng đánh nhất.

      Nghe được lạnh nhạt của , Quốc Hưng thở dài : "Tinh Nghiên, em đừng như vậy, có chuyện gì về nhà được ? Mẹ em rất lo lắng... "

      "Lo lắng? Hừ, bà ta bán con của mình là may lắm rồi, sao lại lo lắng? Có những đứa con rất mong có được tình thương của cha mẹ, nhưng lại trớ trêu thay, có những người làm cha mẹ lại sẵn sàng hy sinh đứa con của mình để đạt được mục đích. Bảo bà ta cần nhớ đến tôi."- Tinh Nghiên lạnh lùng , nhưng Quốc Hưng phát ra ý nghĩa của câu "Có những đứa con rất mong có được tình thương của cha mẹ." kia.

      rồi dứt khoát tắt điện thoại, lúc Tinh Nghiên quay về, Thiên Kỳ dùng xong bữa tối, nhìn rồi cất giọng có chút chế giễu: "Thế nào? Cảm giác bị người thân bán đứng ra sao?"

      Tinh Nghiên rất thản nhiên trả lời: "Họ phải người thân của tôi."- Đúng vậy, theo lý mà hai người họ có dính líu gì đến Tinh Nghiên , nếu có chuyện trùng sinh quái gở này và bọn họ chút quan hệ nào.

      Ánh mắt thoáng qua tia ngạc nhiên đan xen chút hứng thú nhìn .

      " cũng tàn nhẫn."- Có thể bình tĩnh rũ bỏ quan hệ thân thích như vậy. Đây là người đầu tiên gặp.

      "Chỉ sợ bằng góc của Quách Diệp tiên sinh. Nghe phu nhân à , phải là Quách Diệp phu nhân vừa mới qua đời, nhưng tôi chẳng hề nhìn thấy nét ưu thương nơi ."- Tinh Nghiên cười nhạt, giọng có phần chua xót, cõi lòng cũng lạnh toát.

      "Từ ngày bé có ai dạy tôi phải khóc khi buồn, biết rơi lệ khi đau, tôi chỉ biết tất cả phải dùng cái đầu lạnh đối mặt."- Thiên Kỳ lạnh lùng , ngửa đầu, uống hết rượu trong ly sau đó đứng lên rời .

      (*) Burj Khalifa: là nhà chọc trời siêu cao ở "Trung tâm Mới" của Dubai, Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất. Nó là công trình cao nhất thế giới.
      Chris thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 22❤ Món Đồ Chơi

      Hữu Quân và Minh Triều cùng số em khác phụ trách rà bom và kiểm tra khu vực đấu trường ngựa lớn nhất Dubai, sắp tới Samuel Jok muốn tổ chức buổi đua ngựa hoành tráng, vì có tham gia của lão đại nên họ phải đảm bảo an toàn hết.

      Minh Triều nhìn Hữu Quân, thấy cậu có vẻ như để tâm lắm hỏi: " Quân, nghĩ gì vậy?"

      Hữu Quân dừng động tác làm việc, nghi hoặc hỏi: "Em có thấy có cùng tên với phu nhân, gần đây thường xuất bên cạnh lão đại có gì lạ ?"

      "Lạ sao? có."- Minh Triều lắc đầu.

      "Lúc ta ở phố, thân thủ và loại võ dùng để đối phó với Thiên My rất quen mắt, biết gặp ở đâu rồi."- Hữu Quân chau mày, cách ra tay nhanh nhưng lại kèm theo vài phần nương tay, thái độ muốn người khác bị thương này rất quen mắt.

      Minh Triều buồn cười nhìn Hữu Quân, cất giọng triêu chọc: "Quân à, phải từ hôm bị phụ nữ đánh bại tới bây giờ còn ám ảnh chứ?"

      Hữu Quân gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi tiếp tục làm việc. Có lẽ vì cùng tên với phu nhân nên cậu mới quan trọng hóa vấn đề thôi.

      Minh Triều lại tiếp tục : "Kể cũng lạ, lão đại trước giờ giữ phụ nữ bên mình, lại càng để họ tham gia vào công việc, vậy mà lần này lại để kia tham dự tiệc mừng thọ của Samuel Jok, biết ta là thần thánh phương nào nào đây."

      "Thần thánh gì? Ở đâu?"- Thiên My từ xa tới, khí thế cao ngạo của đại tiểu thư, nhìn Minh Triều hỏi.

      Cậu ngờ xuất nên có chút lúng túng: "Thiên My tiểu thư, sao cũng tới đây?"

      " trai tôi ở đây, sao tôi tới được? Nhiều lời."- Thiên My nhìn xung quanh rồi hỏi: " ấy đâu?"

      ...

      hai ngày trôi qua, Tinh Nghiên mình buồn chán ở trong khách sạn, Thiên Kỳ cũng đến đây, nơi này dù có xa hoa lộng lẫy đến mấy đối với Tinh Nghiên nó cũng giống như cái lồng giam được nạm vàng mà thôi.

      Thành phố Dubai xa xỉ là thế, nếu dạo lúc lãng phí, thôi tắm xong rồi dạo, Tinh Nghiên cho ít sữa tắm vào máy rồi khởi động, cổ họng dạo này vì uống khá nhiều cafe mà hơi bị rát,Tinh Nghiên pha ít nước lọc được đun nóng ra ly rồi để nguội, uống thấm giọng.

      Tíng tong, Tíng tong! Tiếng chuông cửa bên ngoài liên tục vang lên từng hồi, Tinh Nghiên nghĩ là Thiên Kỳ nên phòng bị mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài kia có chút ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng Thiên My đẩy cửa vào.

      "Thiên My, lại muốn gây gì nữa"- Tinh Nghiên biết khả năng gây của em này lại quá sức chịu đựng như vậy, hết kiên nhẫn rồi.

      "Tôi hôm nay đến để xem bám chân đàn ông để sống thế nào? Ồ, xa hoa như vậy, hẳn là đạt thành ý nguyện rồi?"- Thiên My nhìn xung quanh rồi , giọng điệu khinh bỉ.

      " đừng có..."

      "Tôi thế nào? "- Thiên My quay lại, hai mắt đầy lửa giận nhìn Tinh Nghiên: " cũng giả tạo vừa thôi, lúc trước còn có quan hệ gì với trai tôi vậy mà giờ tự động tiếp cận ấy. phản bội lại Tạ thị chỉ vì muốn tìm chỗ tốt cho bản thân thôi, đê tiện."

      Tinh Nghiên hề nỗi giận, bình tĩnh trước lời sỉ nhục kia: " đến đây để lại những lời này?"

      ""- Thiên My tức giận bất ngờ đẩy mạnh Tinh Nghiên khiến lui về sau vài bước.

      Thiên My tiện tay cầm lấy ly nước bàn hất về phía Tinh Nghiên. khẽ rên tiếng rồi ôm cánh tay phải của mình, cơn rát truyền đến khiến gương mặt có chút tái nhợt.

      Thiên My thấy vậy hơi khựng lại, rồi : ", đừng có mà giả vờ."

      Tinh Nghiên nghiến răng, nén cảm giác đau đớn lan tỏa từ cánh tay kia. Thiên My thấy thế buông lời cảnh cáo: "Tôi xem ở bên cạnh trai tôi được bao lâu, rồi cũng giống như món hàng bị vứt bỏ thôi."- rồi nàng quay lưng , cánh cửa cũng theo đó đóng mạnh lại. màn này làm hứng thú dạo của Tinh Nghiên biến mất hoàn toàn, vào tolet ngâm cánh tay bị bỏng vào nước lạnh, cơn nóng qua , chỉ còn cảm giác đau rát như kéo da non nơi cánh tay.

      Ngày hôm sau, Thiên Kỳ cho người đến đón tham gia buổi đua ngựa Tinh Nghiên mặc bộ quần áo màu đen đơn giản, dễ hoạt động, người của gia tộc Samuel cũng nghe qua, lão gia Samuel Jok và gia tộc "Quách Diệp" bằng mặt bằng lòng, mọi chuyện xích mích từ đời cha với Samuel Jok có xích mích gì đó, cũng về chuyện này.

      Ở đấu trường gần như chật kín người, vì đây là buổi đấu giao hữu, mang tính chất lành mạnh nên cần phải cách ly người thường ra, khán đài kín chỗ, đấu trường hai ngàn vạn dặm, xa thấy điểm dừng.

      Tinh Nghiên nhìn qua lượt, cuối cùng dứt khoát đến chỗ chuồn ngựa, ở đây đều là chiến mã hàng đầu được tuyển chọn khắt khe nhất. Tinh Nghiên hứng thú xem lượt, biết cảm giác khi cưỡi ngựa như thế nào, nhìn chúng oai như vậy, cảm giác chắc kích thích lắm.

      "Đến đây làm gì?"- giọng truyền đến, Thiên Kỳ đến gần Tinh Nghiên, nhìn .

      "Tôi muốn xem chiến mã của Quách Diệp tiên sinh ngài."- Tinh Nghiên chăm chú nhìn xung quanh như tìm kiếm.

      Thiên Kỳ cười như cười nhìn : "Vậy đoán xem, trong 70 con ngựa ở đây, con nào là chiến mã của tôi."

      Lời của cũng rất tùy hứng, trong những con ngựa này, tin là nhóc này nhìn ra được đâu là chiến mã ưng ý nhất.

      Nào ngờ Tinh Nghiên nhìn xung quanh đánh giá từng con , rồi chạy nhanh lại chỗ con ngựa có bộ lông trắng mượt mà, rồi khẳng định: "Con này!"

      Thiên Kỳ hứng thú khoanh tay nhìn : "Lấy lý do gì để chắc chắn như vậy?"

      Tinh Nghiên vuốt ve bộ lông trắng của ngựa, nhanh chậm : "Rất đơn giản, đây là con ngựa duy nhất trong chuồng ngựa có thân thế là hậu duệ của dòng ngựa Becephalus huyền thoại."

      Thiên Kỳ bước đến bên cạnh , tán thưởng: "Tinh Nghiên tiểu thư quả nhiên có mắt nhìn, đây quả là ngựa của tôi. Có điều để chọn chiến mã tốt phải chỉ nhìn vào xuất thân, mà là nhìn vào thực lực của nó, con ngựa này con ngựa này dài trượng, cao tám thước, là hậu duệ của Becephalus nên bản tính hung hăng, bất trị, khác thường, ngày có thể chín vạn dặm, truyền thuyết về nó ai biết."

      Tinh Nghiên có chút hứng thú với đề tài này, hề phát khoảng cách ngày càng gần lúc này của hai người, chỉ sáng mắt nhìn chiến mã trước mắt.

      "Truyền thuyết về nó thế nào? '

      Thiên Kỳ nhìn quay lưng lại với mình, bé, chỉ đứng tới ngực , đôi môi mỏng câu lên nụ cười khó nắm bắt, lời, quay lưng rời khỏi. Thấy thế Tinh Nghiên theo Thiên Kỳ, dọc theo hai con sông nhân tạo trong đấu trường, dường như cũng rất có tâm trạng mà kể cho nghe truyền thuyết về chiến mã. thanh giống như loại mê hồn, lạnh nhạt lại đầy quyến rũ chậm rãi vang lên: "Theo truyền thuyết, khi người ta lần đầu tìm Bucephalus, ai có thể leo lên lưng nó để cưỡi, kể cả vua Philippos II, Vua Philippos II tức giận, muốn đem trả con ngựa táo tợn, hoang dã này. Nhưng Hoàng tử Alexandros đứng gần đó liền : “Họ mất con ngựa như thế chẳng qua là vì họ chẳng có kinh nghiệm và quá hèn nhát để có thể thu phục được nó”."

      "Sau đó sao?"- Tinh Nghiên hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện, liên tục giục Thiên Kỳ kể tiếp.

      "Sau khi nghe Alexandros , vua Philippos II liền phán: “Con cứ chê bai những người lớn tuổi hơn con cứ như là con biết nhiều hơn và làm tốt hơn họ vậy".

      Alexandros trả lời: “Ít ra con cũng biết thuần phục con ngựa này chứ tệ như họ!”. Nhà vua lại hỏi: “Nếu con thể thu phục được nó, con phải làm gì để trả giá cho bốc đồng của con? Alexandros ngại gì : “Con trả tiền mua con ngựa này, dưới chứng dám của thần linh”. Thế là tất cả mọi người cười phá lên. Alexandros đánh cược và chạy đến con thần mã, khi ngài đến gần con ngựa liền cúi đầu xuống và cho phép ngài leo lên. Về sau, Bucephalus cùng sát cánh và tận tụy phục vụ Alexandros chiến đấu nhiều mặt trận. Ngài con ngựa của mình đến nỗi khi Bucephalus bị quân Ba Tư bắt cóc, Alexandros dọa thiêu rụi cả đất nước và tàn sát từng công dân Ba Tư trừ khi họ chịu thả con ngựa của ông ra. Quá sợ hãi trước lời đe dọa đó, quân Ba Tư đồng ý trả ngựa."

      " thần kì, sao chỉ có Alexandros thuần phục được con chiến mã hung hăng đó?"- Tinh Nghiên nghiên đầu thắc mắc.

      Thiên Kỳ chậm rãi trả lời: " con ngựa dù có hung tợn thế nào khi được người biết cách thuần phục nó, ngoan ngoãn nghe lời, giống như..."- dừng bước, quay qua nhìn , bàn tay lớn nâng cằm lên: "Giống như vậy."

      Tinh Nghiên tay hất mạnh tay ra, ra nãy giờ luôn nhắm vào .
      "Rất tiếc, tôi dễ thuần phục như vậy, hơn nữa cũng phải đối tượng để tôi phải nghe lời."- Tinh Nghiên quật cường , câu này làm Thiên Kỳ có vẻ vui mà chau mày, sắc mặt cũng trầm xuống, giọng lạnh lùng vang lên: "Đối tượng mà là Tạ Quốc Hưng? Cái tên vị hôn phu bán cho "Quách Diệp" sao?"

      "Người đó là ai liên quan đến Quách Diệp tiên sinh. "- Tinh Nghiên rất bình tĩnh đón nhận ánh mắt của .

      hiểu sao nghe như vậy cảm giác như mình vốn chẳng có tư cách truy hỏi mọi suy nghĩ của , cảm giác này làm cực kỳ vui, Thiên Kỳ nắm chặt lấy cổ tay , lạnh lùng gằng từng chữ: " ghi nhớ cho kỹ, bây giờ là người của tôi, những suy nghĩ, ý định và cả những hành động lả lơi của nên chấm dứt ."

      Cơn đau truyền từ cổ tay khiến vết bỏng cũng bắt đầu ỉ, Tinh Nghiên mặc áo dài tay nên thể nhìn thấy tình trạng bây giờ của vết thương, cố nén cơn đau xuống, nhìn lạnh nhạt : "Sau khi hoàn thành giao dịch của cả hai bên, tôi nhất định rời xa , bây giờ và cả về sau mãi cũng có quyền quản lý tôi."

      Tinh Nghiên ngỡ rằng Thiên Kỳ tức giận mà đẩy mạnh ra rồi phất áo bỏ , nhưng , nới lỏng lực ở bàn tay, buôn lời tàn nhẫn: " thứ đồ chơi tôi dùng lợi ích mua về chắc chắn phải để tôi sử dụng, ngày tôi chưa chán , ngày đó có quyền cự tuyệt!"

      Tinh Nghiên muốn chuyện nữa, biết bản tính bá đạo, nếu cứ tiếp phần thiệt về mà thôi. Cùng lúc, tiếng loa của người dẫn chương trình vang lên, thông báo đến giờ tập trung.
      Chris thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 23❤ Gặp Gỡ Gia Tộc Samuel

      Khi Thiên Kỳ và tới, đám người đứng cách họ xa, ông già có tướng phú quý bước đến, nhìn thoáng qua Tinh Nghiên với ánh mắt kỳ lạ rồi lại nhìn qua Thiên Kỳ: "Thiên Kỳ, cháu cũng có lòng, chú tới tận Dubai xa xôi để tổ chức tiệc thọ, vậy mà cháu cũng lặn lội đường xa đến dự, Samuel Jok này vinh hạnh, lúc cha cháu còn sống e là cũng có cái phúc phần này."

      Lời càn rỡ khiến đám người của Samuel che miệng cười. Tinh Nghiên hiểu được ý trong câu này, lão ta muốn khoe khoang địa vị của mình, cùng xem trọng của Thiên Kỳ giành cho mình, mà tính ra ngoài Samuel Jok và cái Kithy biết trời cao đất dày kia chẳng còn ai dám gọi thẳng tên của .

      Thiên Kỳ biểu cảm gì nhiều, chỉ nhếch mơi châm biếm: "Chú Samuel quá lời rồi, nếu đến dự buổi thọ 60 này, chỉ sợ còn bao nhiêu lần 60 nữa."

      "Cậu!"- Samuel Jok tức giận trước câu nể nang gì của Thiên Kỳ, cùng lúc đó là giọng chế nhạo, như đáp trả lại lời : "Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu quá lời rồi, chỉ sợ cha tôi còn sống dai hơn cậu đó chứ."

      Tam trượng phía sau bước lên bước, sắc mặt vô cùng nặng nề.

      Tinh Nghiên nhìn người to gan vừa lên tiếng, ta thong thả đến trước mặt Thiên Kỳ, thân hình cao lớn xấp xỉ bằng , hai người, người lạnh lùng, quyết tuyệt, người ung dung, bất cần đời. Chỉ có điều... người này sao lại ở đây?

      Thiên Kỳ lạnh nhạt nhìn qua ta rồi quan tâm : "Tuấn Kiệt, cậu phiêu bạc khắp nơi, rốt cuộc cũng nhớ đến đại thọ của cha mình mà về, cũng phải bất hiếu như lời đồn."

      Tuấn Kiệt nghe vậy cười lớn rồi nhìn mọi người xung quanh làm ra bộ dáng tức giận: "Là ai lại đồn ác mồm ác miệng như vậy? Ai? Là cậu phải , hay là cậu?"- Vừa vừa chỉ mấy người phía sau cha mình làm bọn họ lắc đầu nguầy nguậy, lắp bắp: " phải, thiếu gia, phải chúng tôi..."

      Tuấn Kiệt bất ngờ nhìn qua Tinh Nghiên rồi : "Chắc chắn là rồi, cho biết tay!"- Vừa vừa định tóm lấy .

      Thiên Kỳ chau mày kéo Tinh Nghiên ra sau, kiên nhẫn nhìn Tuấn Kiệt : "Trình độ tự biên tự diễn ngày càng cao, có điều người của tôi đến lượt cậu đụng vào."

      Tuấn Kiệt khó hiểu nhìn , như muốn phá lên cười lớn cho chuyện hoang đường này, : " , mắt hay khả năng nhận thức của có vấn đề hả? người ấm áp dễ gần như tôi sao chọn chứ? Xinh đẹp như thế mà lại vùi thây vào nơi bùn lầy, đúng là bông hoa lài cấm bãi..."

      "Tuấn Kiệt!"- Samuel Jok vội vàng bước lên ngắt lời con trai, tuy ông muốn đối đầu với Thiên Kỳ nhưng với thực lực bây giờ vẫn nên quá đáng. Nghĩ vậy, ông ta đánh sang chủ đề khác:

      "Nào, mọi người, sắp vào đua rồi, hôm nay ai chiến thắng được phần thưởng theo ý nguyện, chúng ta bắt đầu thôi."

      Lời của Samuel Jok khiến số đông điều hưởng ứng, họ sắp đứng tim vì cái vụ này rồi, lúc nào cũng vậy, hễ hai con người trẻ tuổi kia gặp nhau điều có chuyện.

      Tuấn Kiệt biết cha cản mình nên cũng gây chuyện, quay ra đấu trường nhưng quên quay lại, nhìn Tinh Nghiên : "Vị tiểu thư xinh đẹp này, nhìn thân hình tồi, có muốn cùng chúng tôi tham gia cuộc đua ?"- vừa dứt lời, mọi người liền nhìn nhau hoang mang hiểu ý . Thấy vậy Tuấn Kiệt tiếp tục công kích: "Vừa rồi Quách Diệp lão đại cũng là người của "Quách Diệp" phải sao? Nghe đồn là ở "Quách Diệp" toàn là nhân tài, phải sao?"

      Tinh Nghiên thầm nghiến răng, cái tên này bình thường tỏ vẻ vô hại làm đề phòng, ai ngờ miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, câu ra, nếu từ chối tạo cơ hội cho Tuấn Kiệt lấy làm cớ để châm biếm.

      Thiên Kỳ mặt biến sắc, chỉ nhìn qua Tinh Nghiên rồi : " ta là nữ, thích hợp với trò này."

      Tinh Nghiên nghi hoặc nhìn Thiên Kỳ, giúp hay xem thường là phụ nữ?

      Tuấn Kiệt lười biếng : "Thế kỷ 21 rồi mà cậu còn giữ cái cách nghĩ cổ hủ đó sao? Đúng mỹ nhân?"

      Thiên Kỳ chau mày, định Tinh Nghiên phía sau lên tiếng: " thành vấn đề."

      Thiên Kỳ nhìn với ánh mắt cảnh cáo, Samuel Jok phía sau nghe vậy cười sản khoái : "Tốt lắm, quả nhiên là người của Thiên Kỳ, chúng ta nhanh chóng ra đấu trường chiêm ngưỡng kỹ thuật điều khiển tuấn mã của vị tiểu thư này nào."

      Mọi người nghe vậy hưng phấn sau Samuel Jok, Thiên Kỳ và tam trượng cũng rời , Tinh Nghiên lúc lướt qua Tuấn Kiệt : "Cậu được lắm!"

      Tuấn Kiệt rất khiêm tốn : "Quá khen rồi!"

      Tinh Nghiên hừ lạnh bước nhưng bị kéo lại, Tuấn Kiệt cuối xuống bên tai : "Đồ ăn trong phòng quá ít, tôi chỉ mới ở hai ngày hết sạch rồi."

      Tinh Nghiên nghiến răng, hai ngày qua luôn ở trong phòng ? là... vì mấy chuyện của Thiên Kỳ rồi vô duyên vô cớ bị bắt sang đây nên cũng quên mất chuyện còn có tên chán sống trong phòng.

      " bày trò gì trong phòng tôi? thấy tôi trở lại nên rời mới phải."- Tinh Nghiên lên án, để ý đến ánh mắt khiêu khích của Tuấn Kiệt nhìn ra phía sau mình, sau đó tỏ ra thân mật mà nắm tay : "Chịu thôi, ai bảo em mà rời xa em em đánh gãy chân ?"

      Tinh Nghiên chau đôi mày xinh đẹp, cái tên này cũng giỏi xuyên tạc , ràng sửa lại nguyên văn của mà. Định rút tay về nghe thấy thanh khiến lạnh tóc gáy: "Sắp ra sân rồi."

      Tinh Nghiên nhìn người phía sau, gật đầu, tay hất tay Tuấn Kiệt ra rồi theo Thiên Kỳ ra sân. Trong lòng hơi thất vọng vì thái độ quan tâm của .
      Chris thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 24❤ Tôi Bảo Vệ

      Tất cả mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng chiến mã của đối thủ. Tuấn Kiệt cho người dắt ra con xích thố, toàn thân chỉ độc màu đỏ rực, tuyệt sợi lông màu khác, con ngựa cao lớn, chân cẳng cứng cáp, nhìn từ bên ngoài nó trông rất hiền lành và ngoan ngoãn.

      Tuấn Kiệt nhìn qua Thiên Kỳ rồi lại với Tinh Nghiên: "Tinh Nghiên tiểu thư chắc cũng có ngựa chứ? Dẫn ra để mọi người chiêm ngưỡng được ?"

      Tinh Nghiên vốn có ý định tham gia nên dưới câu hỏi của Tuấn Kiệt cũng chỉ biết ấp úng: "Chuyện này..."

      "Dẫn ngựa ra ."- Thiên Kỳ bên cạnh vừa đúng lúc lên tiếng, nhìn Tuấn Kiệt lạnh nhạt : "Hôm trước tôi mua đôi ngựa có cùng dòng máu với chiến mã Bucephalus, chúng tôi dùng nó chiến với cậu."

      Tuấn Kiệt nhìn hai con ngựa được Hữu Quân và Minh Triều dẫn từ chuồng ngựa ra, nụ cười môi lên bất cần lẫn quan tâm. Samuel Jok thấy thế hơi căng thẳng, mấy người lẫn cả ngàn khán giả điều ồ lên kinh ngạc, ai chẳng biết Bucephalus là ngựa quý tộc có riêng cho mình cả truyền thuyết, cả hành tinh này có rất ít giống ngựa là hậu duệ của loại ngựa quý này, ngờ Quách Diệp Thiên Kỳ lại dùng con thần mã mang trong mình dòng máu háo thắng này để chiến, nếu vậy chẳng phải nguy cơ thua nghiêng về Tuấn Kiệt sao?

      Tất cả mọi người ra sân đấu, Tinh Nghiên bất ngờ kéo tay Thiên Kỳ, có chút xấu hổ : "Nè! tôi, tôi chưa từng cưỡi ngựa bao giờ..."
      Thiên Kỳ nhìn bằng nữa con mắt: "Khi nãy là ai đồng ý?"

      "Tôi là lo cho danh tiếng của "Quách Diệp" mà thôi..."- Đúng vậy, ràng là sợ Tuấn Kiệt lấy cớ mà trước mặt mọi người làm khó hoặc chế nhạo "Quách Diệp" nên mới đồng ý.

      Thiên Kỳ cuối cùng cũng dùng cả con mắt nhìn , gương mặt quá biến đổi, hai mắt vô ý nhìn xuống cánh tay bị kéo lại, tâm tư chợt như có sợi lông vũ khuấy , ngữ điệu vẫn lạnh nhạt thốt lên lời kiêu ngạo: "Đồ ngốc, danh dự của "Quách Diệp" nếu dễ dàng để tên nhóc phá hủy như vậy tôi cần gì phải giữ vị trí lão đại ở đây? Còn nữa..."- cố tình dừng lại, nhìn thẳng vào mắt của Tinh Nghiên, thanh chậm rãi vang lên: "Bảo vệ "Quách Diệp"
      đến lượt làm, ngồi yên chỗ để tôi bảo vệ là được."

      Tinh Nghiên sững sờ, Bùm! tiếng, nghe thấy tiếng nổ lớn trong đầu mình, vừa nghe thấy cái gì thế kia? Đây là lần đầu tiên bảo vệ , muốn bảo vệ ? Là hay mơ đây? Trong lòng Tinh Nghiên bỗng chốc vui mừng trước câu này, nhưng niềm vui lại nhanh chóng bị vùi lấp. câu này với Tinh Nghiên của thành phố X chứ phải với vợ từng hết lòng .

      Cõi lòng bỗng chốc lạnh băng, Tinh Nghiên, mày đừng quên chuyện mấu chốt: Mày-hận-.

      " thôi." Tiếng lại vang lên, Tinh Nghiên hoang mang nhìn chỉ vào bàn tay nắm tay tay , Tinh Nghiên có chút xấu hổ vội buông ra rồi : "Nếu té ngựa sao?"

      Thiên Kỳ thèm nhìn lấy cái, vân đạm khinh phong : " kệ ."- trước giờ khinh thường nhất là những kẻ chỉ biết cho sướng cái miệng, rốt cuộc chẳng làm được gì, chỉ có điều... đáng tiếc, này chẳng hề làm cảm thấy bài xích.

      "Nè, sao lại vô trách nhiệm mà như vậy được?"- Tinh Nghiên chỉ hận thể dùng chiêu đánh vào mặt người đàn ông này.

      ", ..."- Tinh Nghiên nghiến răng, trước giờ giỏi mắng người nên cũng biết gì ngoài chữ "" được lặp lại liên tục.

      "Tôi hỏi nếu tôi té ngựa phải làm sao?"

      Thiên Kỳ hơi nhướng đôi mày nhìn , lời có chút chế nhạo: "Nhìn bộ dáng bây giờ của giống với mấy bà lão được chu cấp tiền bảo hiểm mà đến la làng ở bệnh viện."

      Tinh Nghiên phát ra thái độ của mình hơi quá liền điều chỉnh lại tâm trạng: "Ý tôi là nên để tôi dùng con ngựa hung hăng như vậy."

      "Ngựa này thuộc dòng dõi cao quý, giờ là người của tôi, ít nhất cũng phải dùng nó để chứng minh bản thân, chẳng phải là vì danh dự của
      "Quách Diệp" sao? Ráng chịu ."- rồi Thiên Kỳ bước nước, Tinh Nghiên thở ra cách nặng nhọc, rất hiếm khi bị chọc tức vì khả năng kiềm chế của qua bao năm toi luyện cũng vô cùng vững vàng.

      Tuấn Kiệt ở phía xa nhìn hai người chuyện, ngay từ đầu lúc lẻn vào phòng nhìn ra thân thủ của phải chỉ đơn thuần là tự vệ, khoang đến tiểu thư nhà giàu lại biết đánh nhau loại võ Tinh Nghiên sử dụng rất đặc biệt, mỗi chiêu thức điều mang tính chất phòng thủ xen lẫn công kích vào điểm yếu chí mạng của đối phương. Những chiêu thức tàn nhẫn như vậy chỉ có người thường xuyên liều sống liều chết trong xã hội đen và phải trải qua khóa đặc huấn khắc nghiệt mới có thể ra tay được. Lúc đó Tuấn Kiệt nghi ngờ thân phận của này, cho đến hôm nay khi gặp chung với đám người "Quách Diệp" mới hiểu ra.

      Tuấn Kiệt chuẩn bị leo lên ngựa như bị chọc cười nhìn Thiên Kỳ: "Quách Diệp lão đại phải định đua ngựa với bộ dạng này chứ?"

      Tinh Nghiên nghe thế khóe miệng co giật, Tuấn Kiệt mặc đồ rất thoải mái để hoạt động nhưng còn Thiên Kỳ...

      Mặc áo vest, giầy da!

      Thiên Kỳ nhìn thoáng qua , nhìn thấy biểu tình như chuẩn bị ôm bụng cười của hừ lạnh tiếng, thong thả cởi áo vest đen bên ngoài ra, Hữu Quân bước lên cầm lấy. Sau đó, Thiên Kỳ xắn tay áo sơ mi lên, cũng rất tùy hứng mà cởi hai cúc áo ở cổ, để lộ vòm ngực rắn chắc bên trong, chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng từ bộ đồ khuôn mẫu thành bộ đồ thoải mái, khi ăn mặc chỉnh tề lộ ra loại khí thế uy nghiêm làm người khác kiêng dè, nhưng khi bận thoải mái như vậy lại là loại cảm giác say mê làm những thiếu nữ có mặt trong đấu trường kiềm chế được mà hét lên.

      Tuấn Kiệt ở bên nhìn thấy cảnh này gì, nhìn qua Tinh Nghiên đầy tình ý hỏi: "Nghiên Nghiên, có tự mình lên ngựa được ? Để tôi giúp ."

      Tuấn Kiệt là làm khiến kịp phản kháng, tay vòng qua eo , cả người bị bế lên, trong vòng 30 giây yên vị ngựa. Sau khi an toàn ngồi lưng ngựa, Tinh Nghiên thở phào nhõm nhìn qua Thiên Kỳ, vẫn mang bộ dáng lạnh lùng để tâm mà chỉ lo xem độ bền của dây cương.

      Thiên Kỳ bên này đưa mắt nhìn qua Trần Hoàng, cậu hiểu ý cuối người cái rồi bước về phía , từ trong chiếc hộp xa xỉ lấy ra chiếc roi đưa : " Tinh, lão đại bảo dùng roi này quất ngựa.

      "Tại sao?"- Tinh Nghiên khó hiểu nhìn cậu.

      Trần Hoàng lạnh nhạt trả lời: " cứ nghe theo chỉ dẫn này."

      Tinh Nghiên đành nhận lấy cây roi kia, đám người Tam Trượng lúc trước cứ cung kính gọi là chủ nhân, gì cũng nghe theo mà làm, bây giờ lại được nghe hai chữ " Tinh" xa lạ, có chút quen.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :