1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện đại ] Tình Chấp - Tiểu Trân Bảo ( Hoàn phần 1 )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 63❤

      Kan dẫn theo thuộc hạ trốn bằng cửa sau, ta hả hê vì kế hoạch thành công đám cảnh sát và thuộc hạ của "Quách Diệp" chạy đến vây. Sắc mặt Kan trở nên khó coi dùng mắt ám hiệu đàn em mình, đám thuộc hạ hiểu ý xông lên, người của Thiên Kỳ và cảnh sát cũng ra sức khống chế bọn chút.

      Ánh mắt sắc bén của cùng đôi mắt tà mị của Kan giao nhau, cả hai đều thầm dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá đối phương.

      Cẩn thận quan sát, dáng vẻ của Kan hẳn là tuấn mà lại có phần nữ tính, nếu để tóc dài hẳn là 90% giống phụ nữ, từ ta toát ra loại khí thế dịu nhưng lại có vô vàn nguy hiểm.

      Kan cũng thầm quan sát, nghe danh lâu, hôm nay có cơ hội diện kiến, Quách Diệp lão đại uy chấn hắc bạch lưỡng đạo, mặc kệ lợi hại như thế nào, cứ nghĩ đến mối thù năm xưa là Kan muốn phát bắn chết .

      "Đối thủ mạnh nhất, tôi đợi xuất này của cậu lâu rồi."- lạnh nhạt buông lời.

      Kan nhếch môi: "Danh xưng "đối thủ mạnh nhất" từ miệng Quách Diệp lão đại phát ra làm cho tôi cảm thấy vinh dự, chi bằng chúng ta thử tìm hiểu bản lĩnh đối phương xem."

      Thiên Kỳ nâng khóe môi nhưng lại hề cười càng làm vẻ mặt thêm phần lạnh nhạt: "Được thôi."

      Vừa dứt lời, cả hai lao tới tấn công đối phương. Thiên Kỳ ra chiêu chắt chắn nhưng lại kém phần hiểm. Kan lại khéo leo luồn lách thừa cơ hội sơ hở mà tấn công.

      Cả hai nhu cương, tấn công phòng thủ khiến các thế võ đối phương đều bị phá, cuộc đấu dần trở nên bất phân thắng bại.

      Thế cuộc hỗn loạn, cả ba bên, cảnh sát, và hai nhóm xã hội đen đánh nhau, Gia Yến muốn nổ súng dẹp loạn nhưng lại sợ ảnh hưởng người vô tội.

      Kan chọn đúng thời cơ Thiên Kỳ sơ ý, thân thủ nhanh nhẹn rút súng hướng về phía mi tâm . Thiên Kỳ đứng yên, tên này ra tay tuy nhìn qua có vẻ rất lơ là nhưng khi có cơ hội lại vô cùng hiểm.

      Xung quanh vẫn hăng say đấu đá nhau, hoàn toàn có dấu hiệu ngừng lại.

      "Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu nghỉ sao nếu tôi nổ súng?"

      "Cậu làm vậy."- Thiên Kỳ hề hoảng loạn, kiên định làm Kan sinh nghi.

      "Lý do."

      "Dùng Samuel Jok bày ra tất thảy các biến cố phải muốn xem tôi khổ sở tới mức tột cùng sao?"- rốt cuộc Kan và mình có thù oán gì, nhưng từ những màn kịch ta bày ra biết, Kan đơn thuần là muốn chết.

      ta còn muốn Quách Diệp Thiên Kỳ cùng những người bên cạnh phải trả giá.

      Nhưng là cái giá gì? Cho việc gì?

      Quả nhiên Kan cười, nụ cười như trêu ngươi nhìn : "Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu hình như có khả năng đoán suy nghĩ của người khác, nhưng đoán, có nghĩa là hiểu. Con người tôi rất thích làm ngược ý người khác, bây giờ tôi muốn xem cậu dùng cái gì để khẳng định tôi nổ súng."

      Kan chậm rãi dùng tay tác động lên chốt súng, tựa như nút bấm của tử thần từ từ khởi động...

      Thiên Kỳ thầm chuẩn bị. ở thế bị động, nếu Kan có ý định nổ súng ta rất hối hận.

      Sớm nhìn thấy khẩu súng đó từ trước nên lúc nãy khi đánh nhau sớm làm chút tiểu xảo.

      Súng đó có đạn...

      Keng! viên sỏi biết từ đâu văng đến va mạnh vào mu bàn tay của Kan khiến ta sơ ý buông tay, khẩu súng rơi xuống đất. Đám chân tay của em hoảng sợ dừng lại động tác, dường như nhận ra người phóng viên sỏi kia.

      Đột nhiên bầu khí loạn lạc lại tồn tại khí yên lặng lạnh lẽo.

      Bộp bộp bộp! Tiếng vỗ tay nhàn nhã vang lên, từ trong góc phía xa, xinh đẹp, mái tóc dài được buột lên cao để lộ gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn.

      Chỉ là cái loại khí chất lãnh khốc, xa cách nhưng lại vô cùng cao quý. Nụ cười thấp thoáng mặt, như cười như ... làm người khác bất giác đề cao đề phòng.

      "Kan, cậu tự động dẫn dắt em của tổ chức phá phách thế này tốt lắm."- thanh đạm mạc vui buồn làm sắc mặt Kan đại biến, hiểu nổi sao ta lại ở đây?

      "Phụng tỷ!"- Đám chân tay cúi đầu chào, ngay cả Kan ngông cuồng là thế nhưng vẫn dám thêm, sắc mặt dè dặt làm Thiên Kỳ khỏi thầm đánh giá thần bí xuất đột ngột này.

      Phụng Cơ cười nhạt nhìn : "Quách Diệp lão đại, người của Kim Điêu Môn mạo muội, mong ngài đừng chấp trẻ con."

      " ra là Phụng tỷ của Kim Điêu Môn, quả là danh bất hư truyền."- đối với này cũng khách sáo lên tiếng, từng nghe qua Kim Điêu Môn là tổ chức sát thủ hùng mạnh, trong đó có được xưng là nhất đẳng sát thủ, Nguyễn Long Phụng Cơ. đối với này xem như cũng mở rộng tầm mắt.

      "Hôm nay là đám mạo muội, đụng chạm Quách Diệp lão đại, tôi dạy lại bọn chúng."- Phụng Cơ rất phải phép, lời chừng mực vô cùng, Kan phía sau cũng bất bình lên tiếng: "Phụng tỷ, đây là ân oán của riêng em, chị đừng xen vào."

      Thiên Kỳ khẽ chau mày, màn kịch này do Kan cất công bày ra, cho dù là Nguyễn Long Phụng Cơ có cản e là lần sau ta cũng tiếp tục, nhưng nếu kiên quyết truy cứu nghĩa là công khai đối đầu Kim Điêu Môn, thế lực của tổ chức này , chi bằng đừng nên rước thêm phiền phức.

      "Tôi có thể chấp nhất, nhưng về phía cảnh sát tôi bảo đảm."

      Gia Yến đương nhiên bỏ qua, là cảnh sát lại thấy hai bên xã hội đen đối đầu, nếu bắt giữ quả mấy sao cảnh phục cũng nên tháo xuống .

      Phụng Cơ mỉm cười lịch gật đầu thay lời cảm ơn với . Mọi người chỉ kịp nhìn thấy từ trong túi áo lấy ra vật khẽ quăng về phía bọn họ sau đó tiếng nổ khẽ vang lên, luồn khói trắng như sương mù dày đặt che lắp xung quanh. Bọn họ biết Phụng tỷ kia căn bản quan tâm đến đám cảnh sát kia, chỉ cần thế lực lớn như "Quách Diệp" truy cứu, tất cả đều được giải quyết.

      Gia Yến bất mãn: "Quách Diệp Thiên Kỳ, muốn lợi dụng cảnh sát?"

      Chỉ điểm cho cảnh sát tới đây nhưng từ đầu tới cuối họ chỉ như bình hoa chưng cho có... ý đồ là muốn dụ bọn họ chỗ khác để đám thuộc hạ của đem lô hàng phi pháp kia nhập kho, thứ hai là muốn dùng danh nghĩa của cảnh sát để đàn áp thế lực bên kia.

      chối, thẳng thừng thừa nhận:

      "Cứ xem là vậy , xem như hôm nay là Quách Diệp Thiên Kỳ tôi nợ mọi người, sau này lúc nhập hàng phi pháp tôi đích thân báo với cảnh sát để bọn họ đến xem, cảnh sát trưởng Yellia cũng cần phí công sức... gài nội gián vào chỗ tôi nữa."- Mấy chữ cuối cùng đảo mắt về phía Shella đứng phía xa.

      ~Trân Trân: Sắp hết phần 1 rồi a~ lại phải lếch viết cái cốt cho phần hai.

      Ai muốn xem 1 đoạn :v muốn cmt, ta xem xét up chung với chương 64 a~
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 64❤

      " ấy sao chứ?"- Thiên Kỳ ngồi phía sau bàn lớn, hướng vị bác sĩ đứng đối diện hỏi.

      Vị bác sĩ đáp: " đó... bị cường bạo với mức độ nghiêm trọng, thân thể tổn thương nặng, tâm lý cũng ổn định."- Vị bác sĩ trong lòng đầy bất bình, còn trẻ như vậy phải vùi mình vào vũng bùn.

      "Bác sĩ Lý, ông cùng với vài người trong tổ y học phối hợp điều trị cho ấy, tôi muốn để lại bất kỳ di chứng nào người ấy."

      "Dạ, lão đại."- Bác sĩ ra ngoài đóng cửa lại.

      Thiên Kỳ ngồi tại chỗ, ra cũng tổ y học của Quách Diệp là gì, chỉ là trong hồ sơ có ghi nên nhìn theo rồi , có hỏi qua Hữu Quân, khi nghe vấn đề cậu có chút ngập ngừng .

      Cuối cùng Thiên Kỳ mới biết trước kia từng có là thuộc hạ của , vì ấy thường xuyên bị thương nên hạ lệnh cho Tam Trượng phải điều động gấp số bác sĩ thành lập lực lượng chữa trị dành riêng cho ấy.

      đó là ai? có thể vì ấy mà lập lực lượng chữa trị cho ấy, rốt cuộc người đó có phải quan trọng với lắm ?

      nghĩ ngợi ngoài cửa có tiếng động.

      "Vào !"

      Nguyễn Tú Quyên đem theo ít thức ăn mang vào.

      Thiên Kỳ đứng lên dìu bà: "Mẹ, sao lại tới đây?"

      Nguyễn Tú Quyên mỉm cười, bao nhiêu năm nay có thể lần nữa nghe con trai gọi bà tiếng mẹ. Bà biết là vì Thiên Kỳ mất trí nhớ nên mới xa cách với bà như lúc trước nữa, hơn nữa khi con trai thừa nhận bà, Nguyễn Tú Quyên lại phát con trai có hiếu hơn bà tưởng.

      "Xương chân mẹ tốt, nên lại nhiều, chi bằng dọn đến đây ở ."

      "Vậy được ? phiền con chứ?"

      Thiên Kỳ cười nhạt, đỡ bà ngồi lên ghế rồi ngồi xổm xuống trước mặt xoa chân cho bà: "Phiền gì chứ, tuy con nhớ nhưng vẫn cảm nhận được ai lòng với con mà."

      Bà hiền từ mỉm cười. Đến ngồi lúc lại phải rời có việc gấp, Thiên Kỳ ra lệnh Minh Triều lái xe đưa bà .

      Nguyễn Tú Quyên vừa rời , Shella bước vào, khẽ chần chừ rồi gọi: "Lão đại."

      Thiên Kỳ đạm mạc nhìn Shella: "Shella, ở bên cạnh tôi lâu vậy chắc hẳn hiểu , con người tôi dù là lúc trước hay bây giờ đều tha thứ cho kẻ phản bội."

      "Thuộc hạ cam lòng chịu phạt."

      Thiên Kỳ nhếch môi: "Tôi phạt , từ nay rời khỏi tầm mắt của tôi."

      "Lão đại!"

      " , trở về với thân phận của mình."- Đối với Shella, cũng nhớ lắm lấy gì ra tức giận mà phạt đây? Chi bằng tha cho .

      Shella như có muôn ngàn điều muốn nhưng bộ dáng chán ghét cùng lạnh nhạt kia của gián tiếp từ chối . Sau khi ra tới cửa, quay đầu, nở nụ cười gượng: "Lão đại, bao năm nay... cảm ơn ."

      Thiên Kỳ ngồi lại nhìn bóng dáng Shella biến mất, xoa mi tâm vài cái mới phát còn việc chưa giải quyết, đó là phòng kia...

      Bước vào bên trong, nhìn bóng hình nằm giường, nghe Kha Hân bị sốt cao nên hôn mê, ngồi cạnh giường chậm rãi dém chăn cho .

      Hữu Quân bước vào, nhìn qua Kha Hân rồi đến báo: "Lão đại, tư liệu ngài cần thuộc hạ để ở phòng sách."

      "Ừm!"- đứng lên định ra khỏi phòng dừng lại: "Lấy thuốc hạ sốt cho Kha Hân uống ."

      "Dạ!"

      ~Trân Trân: Như hứa, ta up action của phần 2-TRONG BIỂN NGƯỜI TÌM EM. cho mọi người chiêm ngưỡng :v

      Xoảng! Những mãnh vở từ chiếc ly rơi xuống bàn, người đàn ông kia và bạn ta tin nỗi vào mắt mình. Còn nữa, ta còn tưởng này bị câm, ai ngờ giọng lạnh lẽo của ấy hướng về phía hung hăn kia:

      " muốn nát như cái ly này bớt lại."
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 65❤

      Mười bảy năm trước, vụ tai nạn ô tô lấy mạng của 4 người. Chiếc xe đó trong lúc chạy thắng xe bị vô hiệu hóa, khiến xe lệch bánh mà lăn xuống núi trong lúc qua đèo cao. Vụ tai nạn kinh hoàng cũng có người báo án nên tận 17 năm sau, khi phía dưới con đèo được người dân khai hoang vụ tai nạn đó mới được phát .

      Cảnh sát tiến hành dùng tủy xương để đối chiếu ADN, trong đó có người được xác định là có quan hệ huyết thống với Tuấn Kiệt, 3 người còn lại được biết là thuộc hạ bên cạnh ông.

      Kẻ mù cũng nhìn ra, ràng chiếc xe đó có người dở trò, trong lúc này "Samule Jok" kia lại nhảy vào thay thế vị trí của cha Tuấn Kiệt, gã ta thay đổi tấy cả người giúp việc, cùng với những người biết chuyện. Duy chỉ giữ lại người. Là mẹ , Trương Lâm Lâm. Lão ta vốn có ý với bà từ lâu, nên lên kế hoạch chi tiết, lão ta bước vào Samuel gia tộc, tay che trời, lòng tham vô đáy, chiếm đoạt mẹ , khiến bà uất ức mà tự tử, trước lúc chết bà có kéo Tuấn Kiệt lại, cố gắng trút ra bốn chữ: " phải !"

      thể ra , vì con bà chỉ mới ba tuổi, nếu "Samule Jok" muốn giết nó, nó cũng đường chống trả.

      Năm đó chính là năm Samuel gia tộc thu lại nhiều xí nghiệp nhất, cũng chỉ vì lòng tham của lão.

      "Cậu ở đâu"- Thiên Kỳ lạnh nhạt hỏi.

      Tuấn Kiệt cười, bên chỗ cậu rất ồn ào: "Quách Diệp đầu heo, cậu muốn nhìn xem tôi thảm thế nào sao?"

      "Thế nào? dám sao?"

      nhớ nhưng thông qua Minh Hoàng, biết mình và Tuấn Kiệt từng là bạn thân, hơn nữa cảm nhận được đối với chỉ có chút hơn thua chứ hề có ý thù địch. Nhưng qua vài lần gặp mặt, biết con người này đối với có ý chí chiến đấu cực cao, hơn nữa lại vô cùng trọng sĩ diện, vì vậy mới cố tình khích .

      Quả nhiên, máu háo thắng của Tuấn Kiệt lại bị khơi dậy, liền : " dám? Nực cười, con mắt nào của cậu thấy tôi dám, mau tới quán bar Giai Đỉnh, tôi phải cùng cậu thanh toán ân oán, hức."

      Vừa nghe giọng là biết người say rồi, Thiên Kỳ chán ghét tắt máy, đứng lên ra ngoài.

      Thành phố náo nhiệt, họp đêm náo loạn, trong căn phòng u với những ánh đèn dao động cùng tiếng nhạc sôi động, các có cơ thể đẫy đà ngừng dùng chút "vốn liếng" của mình quyến rũ .

      Cảnh tượng mà Thiên Kỳ thấy khi bước vào là tên nào đó chìm trong tiếng cười của phụ nữ, gối đầu lên đùi rồi lại cười đùa phóng túng với các còn lại. Tuấn Kiệt trước giờ chưa từng phủ nhận phóng túng của mình, và Thiên Kỳ khác nhau ở chỗ đó là khí chất. Cả hai đều là những người đàn ông đầy sức hút, nhưng ở Thiên Kỳ người ta tìm được trầm ổn thậm chí là lạnh lùng, còn ở Tuấn Kiệt lại hoàn toàn ngược lại.

      Thiên Kỳ cảm thấy khó tin, với địa vị của sao có thể chọn loại người này để giao lưu? nghi ngờ biết mấy người kia có lừa mình .

      "Các ra ngoài hết !"- Thiên Kỳ bước lên đưa cho mấy ít tiền rồi ra lệnh, bọn họ liền cam lòng ra ngoài.

      đến ngồi xuống, liếc nhìn qua mớ hỗn độn bàn:

      "Nhìn xem, cậu thành ra cái gì rồi?"

      Tuấn Kiệt ngồi dậy, nâng đôi mắt nhập nhèm lười biếng nhìn rồi cười giễu: "Thành ra bộ dáng gì làm sao? Tôi bây giờ vẫn còn dư sức đấu với cậu..."

      "Phế vật!"- Thiên Kỳ lạnh nhạt tránh sang bên cách xa .

      Tuấn Kiệt nghe vậy cười tự trào, lấy từ góc ra vô số báo cũ quăng lên bàn: " sai, chỉ có phế vật mới ngu ngốc gọi kẻ thù là cha suốt 17 năm trời, tôi là phế vật đấy, cậu hả dạ chưa?"

      rồi tiếp tục uống ngụm rượu lớn.

      "Thế nào, danh xưng phế vật khó nghe như vậy cậu cũng thừa nhận rồi, chỉ có chút chuyện khiến cậu thành bộ dáng ra hình người này rồi, tôi xấu hổ khi làm bạn của cậu."

      "Hừ, cậu biết cái thá gì? cho cậu biết, tôi có bạn..."- Lời chưa dứt chuông điện thoại của Tuấn Kiệt reo lên, nhìn sơ qua màn hình điện thoại rồi lên máy: "Người đẹp, nhớ tôi sao?"

      biết đầu dây bên kia gì, chỉ nghe Tuấn Kiệt bất mãn liếc qua Thiên Kỳ rồi nhíu mày vui: "Có phải vậy? Chỉ trong ngày mà biết bao nhiêu người thay phiên mắng tôi là phế vật sao?"

      Tay cầm ly của chợt ngưng lại, tầm mắt mang theo vài phần tò mò nhìn qua chỗ Tuấn Kiệt.

      Dường như đối với người kia, Tuấn Kiệt cũng có chút dè dặt, chưa gì khiến sắc mặt khó coi mà thỏa hiệp: "Nghiên Nghiên, mắng cũng được, chửi cũng được, tôi còn tưởng bỏ rơi tôi rồi đó, đâu vậy?"

      Thiên Kỳ trong lòng bất chợt khẩn trương, Nghiên Nghiên? Là nào, sao lại có chút cảm giác quen thuộc nhưng thành lời với cái tên này?

      Tuấn Kiệt liếc qua Thiên Kỳ cái rồi : "Pháp sao? Tôi lập tức tìm ."

      rồi nhanh chóng tắt máy, rồi nhìn qua Thiên Kỳ: "Hôm nay trả tiền dùm ."

      Thiên Kỳ nhân cơ hội giễu cợt: "Samuel thiếu gia, cậu khốn khổ đến vậy rồi sao?"

      Tuấn Kiệt làm lơ để ý tới , toàn bộ tài sản đều bị gắn mác "tài sản phi pháp" mà bị cảnh sát tịch thu. tóm lại tạm thời nghèo đến còn cái mồng tơi để rớt. Mặc kệ, Thiên Kỳ muốn chọc gì chọc, Tuấn Kiệt vừa định rời khỏi lại nghe tiếng vang lên như muốn hỏi điều gì.

      " vừa rồi... là bạn cậu sao?"

      "Giờ phải, nhưng nếu có người biết gìn giữ rất nhanh, phải."

      "Giật phụ nữ của người khác là việc có đạo đức."- gắt gao , có chút khẩn trương nhưng chẳng biết vì sao, cảm giác mình bắt gian phu vậy.

      Tuấn Kiệt cười ngả ngớn nhún vai: "Vậy đáng tiếc quá, tôi phải người đạo đức, cậu biết sao? À tôi quên, trí nhớ cậu có vấn đề."

      Hiếm khi nhìn thấy Thiên Kỳ tức đến thốt nên lời, Tuấn Kiệt hả dạ rời . mong hai người này có thể lần nữa tìm lại nhau, nhưng nếu họ lệch quỹ đạo, nhất định buông xuôi.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 66❤ Hết Phần 1

      TÌNH CHẤP

      CHƯƠNG 66

      ~HẾT PHẦN 1 NHÁ, QUA PHẦN 2 NÀ


      Kha Hân từ trong cơn ác mộng bật dậy, nhìn xung quanh vòng rồi bật đèn ngủ lên, ánh đen hắt lên gương mặt nhợt nhạt yếu ớt.

      Thiên Kỳ bước vào cảnh đầu tiên mà thấy là đáng co rúm người, ánh mắt hoảng sợ nhìn , sau đó có đó ôm chặt cổ khóc lớn.

      "Đừng sợ."

      " Thiên Kỳ, em sợ, bọn chúng ...em, em muốn sống nữa..."- Kha Hân run rẩy vừa khóc vừa , câu từ ràng nhưng vẫn hiểu, muốn là bản thân bị vấy bẩn, đối với trẻ như vậy, sao lại phải chịu bi kịch này, nếu theo , liệu mọi chuyện có xảy ra?

      "Em có muốn về nhà ?"- phải đuổi khách mà chỉ nghĩ rằng nhà có thể là nơi tốt nhất để bình phục tâm lý cho người.

      "Em, em ở viện người khuyết tật... Thiên Kỳ, em muốn về đó, em muốn ở cạnh , đừng đuổi em ."- Từng giọt nước mắt rơi xuống, Kha Hân đáng thương lay lay cánh tay , như thể nếu đuổi thể sống nỗi.

      "Nhưng nếu bên em gặp rất nhiều nguy hiểm."

      "Em tin bảo vệ em, Thiên Kỳ, em muốn về đó, chỗ đó đáng sợ lắm... em, em..."

      "Được rồi, em cứ ở đây đến khi bình tĩnh lại, được chứ?"- Thiên Kỳ tiếc thương lau nước mắt cho Kha Hân, gật đầu, vẫn nắm chặt tay áo buông.

      Thiên Kỳ đắp chăn lại cho Kha Hân, định ngồi thêm lúc bên ngoài có tiếng ồn, ra bên ngoài.

      "Buông ra, ai cần dìu chứ, cút ."- Thiên My lảo đảo ngã xuống sofa, Thiên Kỳ chau mày vui, uống say đến mức này ra thể thống gì mà.

      Tuấn Kiệt phủi tay nhìn : "Quản con này cho tốt , có tôi ta bị mấy tên khốn kia xơi rồi."

      Thiên My mở mắt cũng nổi, chỉ thều thào mắng người: "Minh Hoàng đồ xấu xa, tin con tiện nhân đó cũng tin em, em, em để ý nữa, từ nay về sau mặc xác ."

      "Quân, đem nó vào."- bực bội xoa mi tâm.

      Quân quay qua ra lệnh cho đám hầu nữ: "Đem tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi."

      Thiên Kỳ liền nhấn mạnh: "Nghỉ ngơi cái gì? Đem nó quăng xuống hồ bơi."

      Hữu Quân lưỡng lự nhưng cũng dám làm trái ý. Sau khi bị vác , liền nghe thấy tiếng hét thảm thương, vừa hét vừa sặc nước của Thiên My.

      Tuấn Kiệt hít hơi lạnh: "Xem ra quăng người khác xuống hồ bơi là thú vui của cậu sao?"

      "Sao lại vậy!"- đến bên sofa ngồi xuống.

      " lúc trước cũng có người, vì uống quá say nên cũng bị quăng xuống hồ bơi..."- Người đó lại là mỹ nhân ngự trị tim , làm sao quên. Đêm hôm Tinh Nghiên say rượu bị Thiên Kỳ kéo về làm lo đến thức trắng nguyên đêm, sáng hôm sau liền gọi hỏi thăm tình hình mới biết ra thằng bạn mình biến thái như vậy.

      Thấy Thiên Kỳ chau mày im lặng, Tuấn Kiệt lại thở dài: "Ai da, xem như tôi chưa ."

      "Người đó... có phải là người rất đặc biệt ?"

      "Cậu nhớ ra hả?"- Tuấn Kiệt cũng nhướng mày nhìn , kỳ hy vọng Thiên Kỳ có thể nhớ ra, phải tốt lành gì, vì nếu nhớ ra mọi chuyện, mới có cái để đấu khẩu.

      " có, nhưng..."

      " Thiên Kỳ!"

      Giọng mềm như tơ vang lên, trói những từ sắp lại. Tuấn Kiệt quỷ dị nhìn qua Kha Hân đứng lầu rồi lại liếc qua Thiên Kỳ, tâm khỏi lạnh lẽo.

      Kha Hân bám vào tay vịn, muốn bước xuống cầu thang, nhưng lại sơ ý sảy chân, cả cơ thể vô lực ngã về phía trước được thân hình cao lớn đỡ lấy.

      "Mắt nhìn được, muốn đâu cứ gọi người làm dắt."- đỡ xuống bậc thang.

      Kha Hân bám lấy cánh tay mỉm cười: '" sao đâu, cứ để em , té vài lần rồi cũng quen địa hình ở đây thôi, em muốn phụ thuộc vào ai hết."

      "Đồ ngốc."- Thiên Kỳ thở dài, đặt ngồi xuống ghế.

      Tuấn Kiệt thu hết màn này vào mắt, rồi lại đánh giá kia.

      "Phải rồi, chúng ta tới đâu rồi?"- quay qua Tuấn Kiệt hỏi.

      Tuấn Kiệt cười quái gở vài cái rồi : "À , nếu có gì tôi về đây."- rồi ra cửa, giữa chừng lại quay đầu: "Sắp tới tôi phải sang Pháp."

      Thiên Kỳ gật đầu: "Là vì đó sao?"

      "Ừ! Vì ấy, cũng vì người nữa."- Vì , cũng vì thằng bạn mất trí trước mặt.

      "Đó là như thế nào mà lại khiến cho Samuel thiếu gia say mê như vậy?"- Thiên Kỳ chau mày dò hỏi.

      Tuấn Kiệt bật cười, câu rồi bỏ : "Bốn chữ thôi, bất khả xâm phạm."

      Sau khi Tuấn Kiệt , Thiên Kỳ im lặng ngồi sofa, thấy vậy Kha Hân hỏi: " Thiên Kỳ, quen đó sao?"

      nhìn , lúc sau nghi hoặc lên tiếng: " cũng biết, mỗi khi Tuấn Kiệt nhắc tới, lại có loại dư rất lạ, giống như kiểu rất muốn nhớ lại nhưng lại rất đau đầu, Kha Hân em xem, có phải người đó rất quan trọng ?"

      Kha Hân suy nghĩ chút rồi giọng: "Chắc phải đâu, nếu là người quan trọng như vậy, sao thuộc hạ và em của lại nhắc đến, suy nghĩ quá nhiều rồi."

      Thiên Kỳ mệt mỏi gật đầu: "Chắc là vậy."

      Kha Hân mỉm cười dịu dàng tựa vào vai , đối với khuyết tật, có thể được người đàn ông tuyệt vời như vậy che chở, quả ân huệ từ trời cao.

      Có điều... Quách Diệp Thiên Kỳ, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :