1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện đại ] Tình Chấp - Tiểu Trân Bảo ( Hoàn phần 1 )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 57❤ Quên Như Giải Thoát

      Hành lang bệnh viện thi thoảng lại có tiếng lăn của băng ca, trong căn phòng 11, Quốc Hưng hôn mê bất tỉnh giường bệnh, cả người bị biết bao nhiêu kim tiêm ghim vào, thanh của tiếng sóng điện não đồ như thứ gì đó rất đáng sợ vang lên.

      Cửa phòng nhàng mở ra, Tinh Nghiên tiếng động bước tới, nhìn gương mặt nhợt nhạt chút sinh khí của , ngồi xuống cười .

      " mau tỉnh lại , em còn muốn tò tò theo phía sau lải nhải cho em nghe, rồi mà, nếu thể làm người làm trai của em, được nuốt lời đâu đó."

      "Tinh Nghiên?"- Tiếng gọi khẽ của Tinh phu nhân, bà bước vào nhìn : "Đến thăm Hưng à?"

      Tinh Nghiên gật đầu: "Mẹ, Quốc Hưng ấy..."

      "Mẹ biết, bác sĩ cho mẹ nghe rồi."- Tinh phu nhân ngồi cạnh thở dài:

      "Đáng lí ra hai đứa bây giờ là vợ chồng hạnh phúc rồi, ngờ biết bao nhiêu chuyện ập đến, Quốc Hưng đột nhiên muốn hủy hôn, con lại cứ vài ngày lại bặt vô tính, mẹ chẳng biết phải làm sao."

      "Mẹ, thời gian qua mẹ sống tốt ?"

      Tinh phu nhân mỉm cười: "Bà già này có gì tốt, chỉ lo con của mẹ bị người khác ức hiếp thôi, dạo này con và Quách Diệp Thiên Kỳ kia hình như rất thân thiết..."

      Thấy Tinh Nghiên im lặng, bà tiếp: "Con của mẹ lớn rồi, mẹ tin tưởng quyết định của con, nhưng mẹ phải nhắc nhở con vạn lần đừng day dưa với cậu ta, tốt."

      "Con biết rồi, mẹ yên tâm. Có điều sau này có thể con gặp mẹ thường xuyên được, mẹ nhớ bảo trọng."- Tinh Nghiên lễ phép , dù gì cũng ở trong thân xác của con bà, nên phải hiếu thuận và thay con bà lo lắng cho bà.

      Tinh phu nhân là người thông tuệ đương nhiên hiểu đạo lý con lớn giữ được lâu nên bà chỉ nhắc nhở số chuyện rồi phải về Tinh thị họp thảo gì đó, mình Tinh Nghiên ở lại, hít sâu hơi rồi nhìn xung quanh...

      " khí tệ như vậy, Quốc Hưng, chắc cũng muốn nằm ở đây lâu."

      ~"Chủ tịch, tối nay ngài có cuộc họp... "- Minh Triều theo sau Thiên Kỳ, vừa định báo lịch trình bị lão đại cắt ngang...

      "Hủy !"

      "Nhưng đây là cuộc họp cổ đông mỗi tháng lần, làm sao hủy được thưa chủ tịch!"

      Thiên Kỳ dừng lại: "Cuộc họp cổ đông phải ngày mai là cuối tháng mới diễn ra sao?"

      "Là tháng trước lão đại dặn cuộc họp cổ đông tháng này diễn ra sớm hơn ngày vì ngày mai ngài phải bay sang thành phố X để kiểm tra dự án mới mà."

      Minh Triều có loại cảm giác nên lời, từ trước giờ chưa từng thấy lão đại đối với công việc có phần lơ là, khi khác , chỉ trong tháng này ngài ấy hủy bỏ 6 cuộc họp rồi, ngày nào cũng y như đứng ngồi yên, cứ đến 6 giờ tối là thẳng về biệt thự.

      Nhân viên trong công ty biết còn đồn là chủ tịch sợ tình nhân, dám về trễ.

      Mà đáng sợ là khi lời đồn đến tận tai lão đại, ngài ấy vận điềm tĩnh phán: "Kệ bọn họ." - Minh Triều và Hữu Quân cùng dưới "Quách Diệp" đều xem thái độ này của lão đại là ... mặc nhận.

      Thiên Kỳ chau mày xoa xoa mi tâm rồi gật đầu quay lại phòng làm việc, làm sao vậy? Cứ muốn về nhà, muốn biết giờ này kia làm gì, có buồn hay ? Nếu đây là bệnh bị nan y rồi.

      Người trong công ty đồn đại cái gì, biết chứ, nhưng lại hề tức giận. Đáng sợ hơn là lại cảm thấy vui trước mấy lời đồn đó mặc dù cái tin.. sợ tình nhân với có thể là sỉ nhục nhưng tức giận cũng ngăn cấm mấy lời ra vào đó.

      Thở dài tiếng rồi lật cuốn tạp chí bàn ra, dòng tin đó có nội dung là vừa phát xác ô tô gần 17 năm dưới chân núi...

      Sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông là 7 giờ tối, Thiên Kỳ lặp tức lái xe về biệt thự, đường hôm nay hình như xa hơn mọi khi phải. mong về gặp , ôm vào lòng rồi ngủ, cứ nhớ đến là chỉ hận thể bỏ việc mà ở nhà mãi.
      Về đến biệt thự, vừa bước vào trong lại thấy Thiên My ngồi sofa, thấy về cũng đứng lên cố nở nụ cười: " hai... về rồi à?"

      "Sao em lại ở đây? Tinh Nghiên đâu?"- Thiên Kỳ nhìn quanh vòng tìm kiếm bóng dáng bé nào đó nhưng thấy.

      Thiên My chỉ biết ấp úng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, lắp bắp: "Em, em..."

      Thiên Kỳ quay qua hỏi Trần Hoàng: "Tinh Nghiên đâu?"

      Trần Hoàng cũng trả lời, mấy người làm cùng vệ sĩ xung quang củng cúi đầu im lặng, trong khí tồn tại loại cảm giác đáng sợ chực chờ bùng phát.

      Thiên Kỳ chau mày, cảm giác được khác thường, chạy nhanh lên lầu mở cửa phòng của , bên trong rất bình thường nhưng thấy ai kia, tiếp tục chạy qua các phòng còn lại, tolet, thư phòng, nhà bếp... tất cả đều tìm qua, tiếng cửa phòng mở ra rồi lại đóng mạnh lại liên tiếp vang lên ngày càng lớn, dường như phẫn nộ cùng lo lắng trong ngày càng tăng, cuốc cùng Thiên Kỳ chạy đến chỗ Trần Hoàng nắm lấy cổ áo cậu gằn giọng: "Tôi hỏi cậu ấy đâu?"

      "Lão đai... tôi cũng biết..."- Trần Hoàng nghẹt thở nhưng vẫn cố gắng trả lời.

      mạnh tay buông ra khiến Trần Hoàng lảo đảo rồi ngã xuống đất.

      "Tôi giao ấy cho cậu trông, bây giờ cậu biết là thế nào?"

      Trần Hoàng đứng lên: "Trưa hôm nay Tinh Nghiên tiểu thư muốn thuộc hạ đón Thiên My tiểu thư đến chơi, nhưng lúc thuộc hạ và Thiên My tiểu thư đến thấy ấy đâu, chỉ có... thiết bị ghi này."

      Thiên Kỳ nhận lấy món đồ từ tay Trần Hoàng, ấn cái nút ngay giữa, giọng quen thuộc nhàng vang

      "Thiên Kỳ, em biết những lời em sắp có thể tin nhưng en muốn chúng ta cứ tiếp tục lẩn quẩn trong cái vòng tròn điểm đến này nữa. ra em và Tinh Nghiên vợ của , bé ngốc ngếch lúc trước cứ bám theo người... em cũng biết vì sao khi tỉnh lại mình lại ở trong thân thể khác, quá đột ngột khi em phải tiếp nhận hàng loạt các mối quan hệ thuộc về mình như vậy.

      nực cười và phi lý phải ? Nhưng Thiên Kỳ, trước đây em quả có phần đơn thuần và tình hóa lòng ngưỡng mộ, nhưng bao nhiêu năm lạnh lùng như vậy, đêm tân hôn của chúng ta, cùng khác chiếc giưởng đó, buông bao nhiêu lời tuyệt tình với em cũng chỉ để em đừng đặt tình cảm quá nhiều nếu cũng chỉ thêm tổn thương. Lúc trước , khi còn là vợ , em tình cờ xem được số tài liệu, từ đó em biết được, kết hôn với em bên ngoài là vì thế lực và lợi ích, nhưng ra lại muốn giúp cha mẹ em và cả Tinh Bang rơi vào tay người khác, này cũng làm chút phẫn uất trong lòng em ngày càng tiêu tan.

      đúng, lúc đó em chỉ là ngốc nghếch vốn chỉ làm vướng tay chân của , nhưng mọi chuyện làm em đều cố gắng hiểu theo hướng tích cực cốt để làm mình có đủ can đảm để bên cạnh , nhưng cho tới phút cuối, em và bị ám sát, em mới hiểu mình mãi mãi hiểu được lạnh lùng của . Nhìn thấy người mình kỳ vọng nhất đứng ở nơi an toàn bình thản nhìn mình chết chìm trong biển lửa là cảm giác như thế nào ?

      Khi được số phận ban cho cuộc sống mới, em chỉ muốn làm người bình thường, kết hôn sinh con lập gia đình hạnh phúc, nhưng suy cho cùng vẫn bị bá đạo giữ bên cạnh, lần này em sợ, sợ cái cảm giác bị bỏ rơi lúc trước cho nên em ngăn trái tim mình được thêm lần nữa, nếu rồi lần ra này em nhẫn tâm với chính mình lần, em quên , quên mọi chuyện.

      Thứ em muốn là giải thoát, em mong chờ tình cảm từ nữa. Em hy vọng rất lâu sau này, em cùng ai khác phải là hằng ngày ngắm mặt trời lặng, dạo ven bờ biển. Người đó cần xuất chúng như , chỉ cần ở bên cạnh họ em tìm được cảm giác đánh mất là được. Em thua rồi, Thiên Kỳ em thua dưới ôn nhu của , nhiều lúc em tự hỏi tại sao lại cứ muốn trói buộc em bên cạnh? Em từng , em phân biệt ranh giới, là ranh giới của tự tôn, em cần quên , em lựa chọn quên như giải thoát...

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 58❤ Chân Ái Ở Nơi Nào?

      Máy bay xuyên qua màn đêm, bất chấp mưa bão rồi như tàng hình trong đám mây lớn.

      Đêm khuya, ở bên ngoài tòa biệt thự, cả đám ngưởi đàn ông quỳ bên ngoài dù có mưa như thác đổ cũng quyết đứng lên.

      " hai, tha cho Trần Hoàng với mọi người "- Thiên My từ bên cửa sổ chạy tới năn nỉ. Minh Triều cũng mạnh dạn lên tiếng:

      "Lão đại, nếu Tinh Nghiên tiểu thư muốn , với võ công của ấy e là Trần Hoàng cũng cản được."

      Đáp lại hai người là yên lặng, Thiên Kỳ như người mất hồn ngồi nhìn ra bên ngoài, tìm, tìm khắp nơi rồi sao vẫn tìm thấy. Cảm giác mất này lần đầu phải chịu đựng, cũng ngờ nó lại đau đớn như vậy.

      Đau? Là đau sao? tự hỏi lòng chưa từng đau vì ai, mất mới biết hóa ra trước giờ cuộc sống của nhàm chán đến nhường nào, tạm bợ đến đơn sơ.

      Ánh sáng duy nhất, màu sắc duy nhất đời dường như tan biến, vừa giận vừa đau, chỉ muốn có thể tìm thấy đó nhốt lại bên mãi mãi. hận cũng được, cũng được, muốn gì cũng được, cho cho tất cả.

      Thiên My liếc mắt qua Lý Minh Hoàng, thở dài lắc đầu hết cách, Hữu Quân từ bên ngoài bước vào nhìn thấy hoàn cảnh bên trong cũng thầm than tiếng rồi bước tới dè dặt : "Thưa lão đại..."

      Thiên Kỳ vừa nhìn thấy liền nhào tới nắm lấy cổ áo cậu, vô cùng kích động:

      "Thế nào, tìm được ấy ?"

      Hữu Quân áy náy lắc đầu: "Thiếu phu nhân dường như là bốc hơi khỏi thế giới vậy, chút dấu vết. Phía bệnh viện là Tạ Quốc Hưng được thiếu phu nhân đưa rồi..."

      "? rồi? ấy thà bỏ theo tên nhãi đó?"- Thiên Kỳ buông Hữu Quân ra, sắc mặt vô cùng tệ quay lại hất tung đồ bàn làm việc khiến mọi thứ đổ xuống đất liền tạo nên hỗn độn khiến ai cũng phải hít khí lạnh.

      "Hợp tác với cảnh sát, bằng mọi giá phải đưa ta về đây!"

      " hai, chị ấy bỏ rồi, tính của Tinh Nghiên em biết , chị ấy để tìm được đâu!"- Thiên My nhìn hai tức giận liền bước lên ngăn cản.

      Thiên Kỳ đầy sát khí như muốn giết người khiến người ta hoảng sợ, bước từng bước về phía Thiên My khiến nàng cảm thấy bị đe dọa mà lui về sau...

      " hai a..."

      Cổ Thiên My bị bóp chặt đến hai chân như chạm được đất, trong lúc khó chịu nghe được giọng như tu la đến từ địa ngục của hai...

      "Em ràng biết chuyện ấy sống lại cũng với ? Tất cả mọi người đều cùng nhau lừa dối !"

      ", hai... em, em..."- Thiên My là yếu ớt nếu cứ bị bóp cổ như vấy chắc chịu nỗi quá 1 phút mà Thiên Kỳ lại dùng sức như hận lắm.

      "Thiên Kỳ cậu điên rồi hả?"- Lý Minh Hoàng bước lên đẩy mạnh Thiên Kỳ ra xa, Thiên My được đỡ lấy ho sặc sụa.

      Thiên My ôm ngực thở, rồi cố gắng yếu ớt : "Trước đây chị hai có câu, nhiều lúc chúng ta hạnh phúc phải là vớt lên được thứ gì từ dòng sông, mà là thả xuống dòng sông thứ gì đó."

      "A!"- Thiên Kỳ hét lên tiếng quay lưng đấm mạnh vào bàn, mặt kính vỡ vụn hòa cùng với máu trong cực kỳ ghê rợn, tức giận đến khuôn mặt tuấn cũng trở nên méo mó, sau lúc mới lẩm bẩm hai tiếng rồi quay người .

      "Tìm ấy, tôi nhất định phải tìm ấy!"

      Bên ngoài trời mưa như thác đổ, chiếc xe màu đen như xé tan màn mưa mà phóng đường Quốc Lộ, đèn pha xe hơi hết chiếu bên này rồi chiếu bên kia, chiếc xe cũng chạy đúng làn đường.

      đâu? Chính cũng biết! Tìm ở đâu? biết, chỉ là muốn mất , nhưng lại vô lực để tìm lại.

      "Nếu em sao?"

      "Quách Diệp đầu heo ha ha..."

      "Tôi muốn tâm với đâu! là người đàn ông nguy hiểm, nếu bị nhìn thấu tôi nguy hiểm lây."

      Từng câu từng chữ, giọng cười như trẻ con đó, bộ dáng lạnh lùng của nữ cường nhân đó dường như trong đầu , đến bây giờ Thiên Kỳ mới biết hồi ức lợi hại đến mức nào...

      Có thể đó rồi, đúng vì nên mới phá lệ vì nhiều lần như vậy, thể tức giận, vui khi thấy cùng người đàn ông khác, vì ... đó từ khi nào? quan trọng, hãy để gặp lại , lớn với mọi người, với rằng: Quách Diệp Thiên Kỳ Tinh Nghiên.

      Lần này trân trọng , bảo vệ ...

      Trước mặt xuất bóng dáng...

      Két!!! đánh tay lái sau đó là đợt va chạm mạnh, xe đâm vào gốc cây ven đường, trong mơ hồ nghe được thanh non nớt gọi: " gì đó ơi, có sao ?"

      ~ tuần sau...

      "Kha Hân, lại tiện mà, cần phải cứ đến đây!"- Hữu Quân nhìn thấy đến đứng lên dìu để khỏi đụng trúng cửa.

      Kha Hân- thanh nhã, mái tóc ngắn tới vai cùng chiếc váy trắng càng làm thêm thuần khiết đáng , ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng ngời cùng cái sóng mũi dọc dừa khiến người khác vừa gặp thích.

      Có điều... Kha Hân là mù.

      Cả tuần này cứ làm cơm đem đến rồi chăm sóc lão đại, Hữu Quân ban đầu còn cảnh giác nhưng lâu dần phát cái này ngoài đơn giản cũng chỉ có đơn giản hóa mà thôi.

      Kha Hân mỉm cười nhàng trả lời: "Là em là Thiên Kỳ bị như vậy, nếu hôm đó em chạy loạn ra đường ấy cũng thành ra như vậy, mà... ấy sao rồi ạ?"

      "Cũng như cũ, hôn mê tỉnh."

      "Em xin lỗi..."- Kha Hân yếu ớt .

      Hữu Quân bật cười: "Cái câu này tuần nay cả chục lần rồi, hơn nữa tôi cũng phải người bị hại, mà cũng phải lại, Kha Hân tiểu thư, mắt tiện lại nên cần đến đây thường xuyên đâu."

      Kha Hân cười rất lạc quan : " sao đâu ạ, trời lấy đôi mắt như được cái trí não em rất linh hoạt, có thể qua lần là nhớ tên đường ngay, hôm nay cần hàng xóm dẫn em cũng tự tới đây được đó."

      Với lạc quan của này Hữu Quân cực kỳ mến, nhìn những vết thương hai cánh tay Kha Hân cũng đủ biết là vì muốn chứng minh mình dù mù mắt cũng có thể làm những việc mà người sáng mắt có thể làm nên phải va chạm nhiều thứ mới có thể đến đây.

      "Hay qua phòng chấn thương chữa vết thương tay ."

      Kha Hân che tay lại rồi lắc đầu: " sao đâu ạ, vết thương thôi."

      " , tôi dắt !"- Hữu Quân cho cơ hội từ chối rồi kéo đến phòng khám.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 60❤

      Thiên My và Lý Minh Hoàng đến thăm Thiên Kỳ tiện thể nhờ Lý Minh Hoàng kể lại hoàn toàn quy mô của tập đoàn cùng với số việc cho nắm. Đương nhiên từ hôm qua đến nay mọi người hẹn mà cùng im lặng về chuyện của Tinh Nghiên, có lẽ tình huống này Tinh Nghiên quên được bây giờ quên được cũng phải là tốt.

      Ngồi được lúc Kha Hân bước vào, nghe được và người khác bàn việc đến bên sofa ngồi xuống gọt trái cây thấy vậy mâu quang Thiên My lóe lên tia ngạo mạn pha ly cafe rồi bước đến lãnh giọng: "Kha Hân phải ? Từ nay cần đến đây nữa."

      "Sao cơ"- Kha Hân hiểu ý Thiên My liền hỏi lại.

      Thiên My nâng mày nhìn thẳng Kha Hân : "Chẳng phải lúc trước là muốn xin lỗi hai sao? Bây giờ xin lỗi rồi còn ở đây làm gì ?"

      "Thiên My tiểu thư, tôi..."

      " !"- Thiên My chán ghét cái biểu cảm lúc nào cũng tỏ ra mình vô tội của Kha Hân, trong lòng người xứng đáng được làm nhân vật chính chỉ có mình Tinh Nghiên.(nỗi lòng tác giả.)

      "Có chuyện gì?"- Cuộc chuyện của hai người tuy vừa đủ nghe nhưng vẫn khiến Thiên Kỳ để ý, cho dù đề tài công việc Lý Minh Hoàng có hấp dẫn đến đâu vẫn nhận ra phía bên kia có vấn đề.

      Kha Hân dám lên tiếng, Thiên My liền : " hai, em chỉ là thấy này quá phiền phức nên bảo ta về thôi, ta cũng phải quen biết gì với chúng ta vậy mà cứ bám buông, biết xấu hổ."

      Thiên Kỳ nhìn lướt qua Kha Hân rồi : "Đâu có, Kha Hân là tốt, ấy rất hợp nhau, tiểu My, cứ để ấy ở lại, Kha Hân qua đây."

      Thiên My nghe vậy há to miệng á khẩu nhìn Kha Hân đứng lên lúc định qua bên chỗ Thiên Kỳ Kha Hân va mạnh vào Thiên My khiến tách cà phê trong tay đổ hết lên người Kha Hân làm cánh tay Kha Hân bị cà phê nóng làm bỏng.

      "Nè..."

      "Kha Hân!"- bước xuống giường đến bên cạnh Kha Hân sốt ruột hỏi, lại tức giận nhìn Thiên My: "Em làm gì vậy hả."

      Thiên My vừa định giải thích Kha Hân bên cạnh giải thích: "Là tại em thấy đường nên va vào Thiên My tiểu thư, em xin lỗi."

      "Cứ cho là vậy nó cũng đâu thể đổ cà phê nóng lên người ? Xem này, tay bỏng hết rồi."- cầm cánh tay Kha Hân xem xét, ánh mắt có vài tia xót xa.

      " hai, em..."

      Vừa định giải thích lại bị Kha Hân cướp lời: "Thôi bỏ , lần trước chị Thiên My bị em làm đổ cháo lên người, lần này xem như em đền tội , hi vọng Thiên My tiểu thư đừng giận em nữa."

      Thiên My tức đến mức huyết mạch sôi trào, này quả mắt mù nhưng tâm mù, chỉ câu ngoài mặt giải thích nhận phần lỗi về mình nhưng người thông minh như Thiên Kỳ đương nhiên hiểu ý bên trong là: Em trả thù vô tội.

      ", ..."- Thiên My tức đến mức nên lời liền quay sang Thiên Kỳ:

      " hai, em ta cố tình va vào em, em..."

      "Đủ rồi, em về trước ."

      Thiên My tức giận nhìn qua Kha Hân bên cạnh rồi cùng Lý Minh Hoàng rời , sao đột nhiên Thiên My từ nhân vật chính diện lại bị đảo làm kẻ phản diện não tàn như vậy. xe, Thiên My quay qua hỏi Lý Minh Hoàng: "Em thấy Kha Hân đó chính là mang dã tâm."

      Lý Minh Hoàng vừa lái xe vừa : " thấy em đa nghi quá rồi, bây giờ Tinh Nghiên bỏ , lại có Kha Hân ở bên Thiên Kỳ, cậu ấy phải mất lý trí như đêm hôm đó nữa, đây chính là chuyện tốt."

      "Nhưng em cảm thấy cái đó quá giả tạo, đơn giản như vậy."

      Lý Minh Hoàng cười: "My My, em nghĩ nhiều quá rồi, cho dù Kha Hân có sơ ý làm đổ cháo lên người em, em cũng đổ lại cà phê nóng lên người ấy, xem như huề nhau, đừng nghĩ xấu về người khác như vậy."

      Thiên My trừng mắt mang theo khó tin nhìn người bên cạnh.

      " tin ta?"- Ngay cả cũng tin như vậy, tin rằng đê tiện đến mức dùng cách hèn hạ như vậy để trả thù sao?

      Lý Minh Hoàng có hơi bất mãn, vẫn chưa nhận thấy thất vọng của Thiên My đối với mình mà thẳng thắng : "Thiên My, Kha Hân chỉ là mù lòa, ấy trong sáng và giản dị như vậy em còn ghen tị với ấy cái gì, hành động hôm nay của em quả quá đáng."

      "Dừng xe!"- Thiên My cố gắng kềm chế tức giận. Xe vẫn chạy, vẫn màng đến lời của khiến Thiên My lần nữa lớn tiếng: "Em bảo dừng xe!"

      Két! Chiếc xe đáp vào lề đường, Thiên My cố gắng điều hòa tâm trạng: "Hôm nay em tự về, về phần suy nghĩ của em rảnh bận tâm."- rồi Thiên My bước xuống xe, bóng dang kiều diễm khuất dần con đường đông đúc, Lú Minh Hoàng cũng hết cách, này ngày càng khó hầu hạ, lời mà vừa ý thành ra bộ mặt này, riết rối y như là thuộc hạ của bằng. giận giận , chẳng thèm năn nỉ làm gì.

      Quay đầu xe chạy về con đường ngược hướng.

      Họ biết rằng nghịch lối lần có thể lỡ nhau cả đời.

      ~Thiên Kỳ ngồi xổm sát trùng vết thương ở tay cho Kha Hân, vừa làm vừa hỏi:

      "Đau ?"

      "Đau!"- Kha Hân chau mày vẻ mặt có chút xanh mét.

      Đột nhiên ánh mắt Thiên Kỳ ngưng đọng vết thương kia...

      "Cà phê tốt cho sức khỏe, nên ăn gì trước rồi uống."

      "Tôi cần cà phê, ai cần quản?"

      "Tôi thích phụ nữ biết nghe lời."

      "Tôi chính là loại biết nghe lời đó, phiền đừng quản tôi."

      "Thiên Kỳ sao vậy, có phải lại đau đầu ?"- Kha Hân thấy im im lặng dìu lên sofa ngồi rồi gọi bác sĩ.

      Thiên Kỳ chau mày suy tư, trong trí nhớ của ràng có người từng bị thương như vậy... hơn nữa hồi ức về người này dường như mờ ảo hơn mấy người khác. Là Kha Hân sao? thể nào, hình như người đó và Kha Hân giống nhau lắm... người đó là ai?

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 61❤ Hé Mở

      Sau vài ngày điều trị, tình hình của Thiên Kỳ có chuyển biến tốt nên xuất viện sớm, vừa về đến nhà Hữu Quân nhận được thông báo, nữa cổ phiếu của "Quách Diệp" đột nhiên đóng băng. Để làm việc này, Thiên Kỳ cùng tam trượng liền đến tập đoàn xem xét.

      Đối với công việc tuy rằng trí nhớ còn, nhưng khả năng quản lý và kinh doanh của khỏi bàn cãi, hôm qua chỉ trong thời gian ngắn nắm mấy chuyện Lý Minh Hoàng nên có gì bất lợi.

      Cụ thể là những cổ phiếu của các cổ đông lớn trong tập đoàn đều bị đóng băng, bọn họ nổi điên cầu rút vốn. Chuyện này chưa giải quyết xong đợt vũ khí chuẩn bị nhập về phía bên hắc đạo bị thế lực ngăn cản khiến Interpol liên tục cho người theo dõi xung quanh biệt thự.

      Đúng lúc này, cuộc điện thoại gọi đến, Samule Jok tàn độc : "Quách Diệp Thiên Kỳ, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi, nếu mày chịu bỏ vị trí chủ tịch, giao Quách Diệp lại cho tao đàn bà của mày an toàn."

      Hữu Quân và Minh Triều nhìn nhau đồng loạt suy nghĩ: lẽ Tinh Nghiên bị chúng bắt?

      Bên phía bên kia liền vang lên giọng nức nở: "Thiên Kỳ, cứu em với..."

      "Kha Hân?"- Thiên Kỳ chau mày với Samule Jok: "Thả ấy ra."

      Samule cười lớn như nghe được chuyện buồn cười đời này vậy: "Quách Diệp Thiên Kỳ, nghe mày bị đụng xe, chắc phải nghiêm trọng tới banh não luôn rồi chứ? Cái ý nghĩ ngây thơ như vậy mà mày cũng nghĩ tới sao?"

      Thiên Kỳ lạnh giọng, hoàn toàn khôi phục vẻ mặt băng lãnh từng chữ :

      "Vấn đề đóng băng cổ phiếu hay vũ khí có vấn đề tôi đều có thể giải quyết, nhưng nếu ông dám đụng đến ấy, tôi khiến ông hối hận."

      "Vậy mày giải quyết , e là đám đàn em của tao thèm đến giãi rồi đây, nghĩ xem con bé mù bị bốn thằng hãm, là đề tài thú vị đến đâu."- Lão ta cúp máy.

      Thiên Kỳ nhíu mày, im lặng suy tư hồi lâu. biết giá cổ phiếu đóng băng quá 3 tiếng gây tai tiếng cho "Quách Diệp". Số vũ khí mà sớm nhập kho có nguy cơ Interpol phát , nhưng nếu Kha Hân xảy ra vần đề sao? Cả 3 vấn đề đều phải giải quyết lúc.

      Thiên Kỳ suy nghĩ, bâng khuâng lựa chọn, đứng lên đến bên cửa sổ, im lặng lúc rồi quay qua ra lệnh: "Hữu Quân, Minh Triều, hai cậu đánh lạc hướng đám cảnh sát nhắn với phía các nguyên thủ rằng số hàng vẫn chưa thể nhập kho, bảo bọn họ đợi thời gian. Trần Hoàng, cậu..."

      Trần Hoàng bước lên đợi lệnh nhưng lại thấy lão đại chần chừ liền lên tiếng:

      "Lão đại?"

      Thiên Kỳ thở dài quay người lại: "Cậu theo tôi, điều chỉnh lại bên bộ phận kế toán, đồng thời giảm 5% để tránh thiệt hại lớn nhất. "

      "Dạ!"

      ~"Kì lạ, cảnh sát trưởng Yellia, có phải nguồn tin có vấn đề ? Chúng ta ở đây canh cả đêm vẫn thấy vũ khí phi pháp đâu."- cảnh sát hướng Gia Yến hỏi.

      Họ thức trắng đêm cang gác rồi nhưng ngoài trừ mấy người vệ sĩ ra ra vào chẳng thấy được gì.

      Shella bước lên: "Gia Yến, hay là chúng ta..."

      " cần nhiều, nguồn tin đưa lần này phải sai nữa chứ?"

      Shella cơ hồ nhẫn nại: " sai, nhưng có lẽ lão đại có an bày."

      Gia Yến im lặng lúc rồi bất mãn: "Nếu cảm thấy mình đảm đương nỗi nhiệm vụ có thể làm, bây giờ là phí nhân lực nhưng lại chẳng làm được gì."

      Lời vừa dứt điện thoại Shella vang lên, nhìn tên người gọi tới, bất giác cảm thấy sợ hãi, chần chừ rồi nghe máy: "Lão đại!"

      Thiên Kỳ vòng vo, vào thẳng vấn đề: "Bảo madam thay vì ở đây phí thời gian vô ích ngược lại tôi có phi vụ đáng để ta làm."

      ...

      "Mẹ nó, cái thằng nhãi ranh!"- Samuel Jok đạp ghế tức giận mắng, ngờ lại có thể trong 2 tiếng ổn định được mọi vấn đề ông ta rắp tâm sắp xếp.

      "Ngài Samule, ông bình tĩnh, bây giờ chúng ta vẫn còn chiêu bài cuối."- Kan-Người mưu sát Tinh Nghiên lần trước cất giọng mờ ảo, ngồi trong tối, chỉ nghe được thanh như gần như xa, giọng rất hay nhưng cũng mập mờ nguy hiểm.

      Samule Jok nhìn vào cánh cửa phòng, suy nghĩ lúc rồi dùng mắt ra lệnh cho máy tên thuộc hạ vào. Cửa phòng đóng lại, chỉ nghe tiếng hét kinh hoàng cùng những thanh thô kệch của mấy tên đàn ông.

      "Tránh ra, mấy người tránh ra!"- Kha Hân liều mạng chạy ra cửa bị tên bắt lại, quăng mạnh lên giường, thân thể bé tựa hồ vô lực. Bọn chúng cho uống thuốc, tay chân mềm nhũn ra, tuyệt vọng để đám người hạ lưu khinh bỉ cơ thể mình.

      Liên tiếp là những loạt thanh mờ ám, tiếng khóc, tiếng thở dốc cùng với những thanh do va chạm xác thịt.

      Samuel Jok nghe thấy thanh bên trong do dự nhìn Kan: "Cậu Kan, như vậy..."

      "Suỵt!"- Kan giơ ngón tay ra hiệu im lặng: "Phải từ từ thưởng thức thanh này."

      Samuel Jok im miệng, ông ta đương nhiên biết bây giờ mình phải dựa vào Kan để trả thù, hơn nữa con người này so với Quách Diệp Thiên Kỳ lại có phần biến thái hơn, lão ta phải cẩn trọng.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 62❤

      " Kan, nguy rồi, cảnh sát tới..."

      tên thuộc hạ chạy vào thông báo. Samuel Jok hốt hoảng, chân tay bắt đầu lúng túng nhìn Kan, nhưng ta lại vô cùng bình tĩnh đứng dậy chỉnh lại tây phục người rồi : Đùa nhiêu đó đủ rồi, thu đội hình thôi."

      Samuel Jok liền thắc mắc, ban đầu Kan hứa với lão là trừ khử Quách Diệp Thiên Kỳ sao chưa gì rút quân, nhưng cảnh sát sắp ập vào, muốn ngồi tù phải theo ý Kan. Vừa định theo mấy thuộc hạ rút quân Kan dừng lại xoay đầu với Evan- trợ thủ đắc lực của ta.

      "Cậu giải quyết tàn cuộc !"

      Evan vâng dạ tiếng rồi quay qua Samuel Jok chuẩn bị rời .

      "Ngài Samuel, đâu mà vội vậy?"

      Phía bên ngoài, xe của Thiên Kỳ vừa đến, đến bên Gia Yến: "Có động tĩnh gì ?"

      Gia Yến nhìn lướt qua Shella phía xa rồi lạnh nhạt trả lời: "Cả đời làm cảnh sát, thứ mất mặt nhất chính là nhờ tội phạm chỉ đường."

      Thiên Kỳ nhếch môi: "Cảnh sát trưởng sao lại khó nghe như vậy? Tội phạm gì chứ? Bây giờ tôi là công dân tốt hơn nữa người của tôi còn gặp nguy hiểm đó."

      Gia Yến gì thêm, người của ? Nhìn bộ dáng thong thả bây giờ của , nếu còn tưởng dạo phố đó.

      Cùng lúc này thanh có chút gấp gáp gọi tên , Tuấn Kiệt chạy đến:

      "Cha tôi..."

      "Ông ta bắt cóc người khác, tội hình đó."- lên tiếng cắt ngang câu hỏi của Tuấn Kiệt, cậu ngỡ ngàng theo phản xạ hỏi lại: "Cái gì?"

      Cha của cậu tuy là có tham lam đến mức muốn nuốt trọn "Quách Diệp" nhưng hiển nhiên chọn cách ngu ngốc tự giam mình như vậy.

      Gia Yến bước lên vài bước, hướng cánh cửa lớn : "Người bên trong mau đầu hàng, cảnh sát vây tứ phía rồi, các thoát được đâu."

      Bên trong có động tĩnh, lúc Gia Yến định cho người xông vào "Két!"

      cánh cửa gỗ mở ra, bên trong hai người bước ra. Evan hướng súng vào đầu Samuel Jok còn ông ta lại xanh mét mặt, dám làm trái lời."

      "Cha!"- Tuấn Kiệt khẩn trương định xông lên bị Thiên Kỳ kéo tay lại, ta hiệu cậu bình tĩnh.

      Evan đảo mắt vòng sau đó lại nhìn Gia Yến: "Cảnh sát trưởng phải ? Mau dẫn người của mấy người rời hết, nếu tôi chắc xảy ra màn đổ máu đâu."

      "Thằng khốn, thả ba tao ra!"- Tuấn Kiệt hét lớn.

      Evan thèm nhìn cậu lấy cái, ánh mắt dừng người Quách Diệp Thiên Kỳ, như là chào hỏi cách lạnh lẽo : "Quách Diệp lão đại phải ? Đại ca tôi nhờ tôi chuyển đến cậu câu, lão đại, lâu gặp."

      "Đại ca cậu là ai?"- Cảm nhận được nguy hiểm, Thiên Kỳ chau mày suy tư, ràng xét theo ngữ điệu nếu phải của Evan có lẽ cậu ta mô phỏng của đại ca cậu ta, ngữ điệu này... quen thuộc lắm.

      Tuy mất trí nhưng từ khi nắm được mọi chuyện nhận định Samuel Jok phải kẻ mạnh nhất, có lẽ vì vậy mà trước nay luôn đặt lão ta vào mắt. Nhưng phía sau kẻ mạnh chính là kẻ mạnh nhất. Mà thế lực thứ 3 này mới chính là người ở phía sau thao túng việc.

      Evan chỉ thản nhiên cười lại trả lời. ràng là ta bị cảnh sát bao vây, phải dùng con tin để thoát thân, hoàn cảnh như vậy kết hợp cùng bộ dáng bình thản kia càng khiến người khác nghi ngờ.

      Nhìn qua vẻ mặt đây phẫn hận của Tuấn Kiệt, Evan nhêch môi: "Samuel Tuấn Kiệt, mày nghĩ sao nếu hôm nay tao bắn chết lão già này?"

      Samuel Jok cơ hồ sợ đến mồ hôi tuôn ra, nghe Evan vậy liền tục lắp bắp:

      "Đừng mà, đừng mà..."

      Tuấn Kiệt nghiến răng: "Dám đụng đến cha tao, tao phanh thây mày."

      "Cha?"- Evan cười lớn, y như nghe được chuyện ngu ngốc nhất: "Mày xem hung thủ giết cha mình là cha? Còn đội ổng lên đầu thờ 17 năm, quá là nực cười rồi."

      "Mày cái gì?"- Tuấn Kiệt đối với lời của Evan 10 phần mờ mịt.

      Nhân lúc hai người chuyện, Thiên Kỳ lui ra sau dặn dò gì đó với Hữu Quân, cậu liền dẫn theo tốp người rời .

      Evan lạnh lùng nhìn : "Tào rỗi hơi làm người tốt, chỉ muốn chuyện. Vụ xác ô tô sau 17 năm mới được khai quật dưới chân núi phải ngẫu nhiên đám cảnh sát tìm được đâu, về mà nghiên cứu, chừng mày cảm ơn đại ca tao khai sáng cho mày đó, còn lão già vô dụng này ..."

      Pằng! ai tin nỗi vào tai mình, tiếng súng chói tai làm khí đầy mùi máu tanh nhưng sau đó là tiếng nổ của bom khói làm xung quanh mờ ảo, thành công để Evan tẩu thoát.

      "Shella, mau vào trong cứu Kha Hân, Gia Yến, dẫn người ra ngõ sau!"- Thiên Kỳ rồi liền chạy , đám người cảnh sát cũng theo lệnh Gia Yến mà rời , chỉ có mình Tuấn Kiệt vẫn tin nỗi vào tai mình, vào những gì mình chứng kiến...

      Thi thể Samuel Jok, à , ông ta phải, nhưng ông ta là ai? Tại sao cậu lại gọi ông ta là cha mấy chục năm trời...

      ~Tác giả: gần hé mở rồi nhở, phần sau sáng tỏ luôn nha, à phần sau xuất nhân vật đặc biệt, phải Tinh Nghiên đâu, mọi người đoán xem. *ngẩng đầu cười*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :