1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện đại ] Tình Chấp - Tiểu Trân Bảo ( Hoàn phần 1 )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 45❤ Hẹn Hò?

      "Xoảng"- Tiếng đổ vỡ, vừa bước vào nghe thấy thanh của thủy tinh bị vỡ làm Thiên Kỳ chau mày nhanh về phía nhà bếp. Tinh Nghiên đứng bên sững người nhìn , dưới đất là tô mì bị vỡ tan tành.

      "Tôi... muốn nấu chút gì ăn..."- Tinh Nghiên lúng túng đến nỗi tay chân biết bỏ vô đâu.

      Thiên Kỳ thở dài, cố tình hỏi: "Vậy giờ ăn được ?"

      Vừa nghe qua là biết cái này muốn trêu mình mà, Tinh Nghiên tháo vác chuyện bếp núc, chung thể động vào nhà bếp. Nhưng lại chịu được cười nhạo của , bất chấp tất cả bước lên qua mớ thủy tinh định đẩy ra bên ngoài nhưng lại bị mảnh vỡ cứa vào khiến suýt chút nữa ngã ra sàn, tuy mảnh vỡ bén đến độ làm bị thương nhưng cũng đủ làm nét cười trong mắt Thiên Kỳ dần biến mất, căng thẳng bước lên, rằng bế ngang người , đem thân hình bé của Tinh Nghiên vác lên vai cách thuận lợi bước ra ngoài. Đặt Tinh Nghiên lên sofa.

      " biết nấu ăn gọi đồ khách sạn đem lên."- Thiên Kỳ đứng nhìn .

      "Tôi... tôi biết tiếng Dubai..."- Tinh Nghiên có chút bối rối .

      "Phải ? Tôi thấy mấy ngày qua em giao tiếp rất ổn!"

      Tinh Nghiên chớp mắt vài cái: "Tôi chỉ được học số cách giao tiếp trong làm ăn thôi..."- Mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ thông thường đều có người phục vụ, Tinh Nghiên cũng chẳng buồn học cách gọi thức ăn.

      Thiên Kỳ im lặng lúc, rồi đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống lên thành sofa.

      "Gì đây?"- Tinh Nghiên hiểu hành động này là có ý gì, chỉ biết mình phải đề cao cảnh giác.

      Thiên Kỳ nhìn rất lâu, thu hết cảnh giác của vào mắt, lúc sau mới gian tà cười: " ấy... có rất nhiều điểm giống ."

      Tâm tư Tinh Nghiên đột ngột chấn động. lẽ hoài nghi thứ gì đó?

      Tinh Nghiên có suy nghĩ rất ngây thơ, sợ... nếu biết chính là Tinh Nghiên vợ của , liệu có như lúc trước mà bỏ mặt ? phát ra rằng, vốn dĩ bản thân chẳng thể mất người đàn ông này. Tuyệt tình? Đâu dễ đến vậy.

      Tinh Nghiên đẩy Thiên Kỳ ra rồi chạy đến bên cửa sổ: "Hôm nay trời đẹp, tôi muốn tham quan thành phố."- Quay lại thấy cái nhíu mày của mang theo vài phần hàm ý lắm, Tinh Nghiên cứ nghĩ Thiên Kỳ vui nên tiếp: "Nếu rảnh, tôi có thể mình!"

      rồi lướt qua bước về phía cửa, nhưng đột nhiên bị giữ lại, cánh tay rắn chắc nắm lấy tay , Thiên Kỳ mang theo nụ cười hàm ý : "Tôi với !"

      Ánh nắng là thứ thường thấy nhất ở nới nằm giữa lòng sa mạc như Dubai, thành phố lớn và xa xỉ như Dubai luôn là địa điểm hút khách hơn bao giờ hết. Hôm nay là ngày cuối tuần, những cặp tình nhân hay gia đình thường cùng nhau phố. Vào ngày này, người đơn càng đơn, người hạnh phúc càng hạnh phúc.

      "Phụ nữ các xem những việc như dạo phố giữa nắng nóng là điều hạnh phúc lắm sao?"- Thiên Kỳ và Tinh Nghiên tìm chiếc ghế đá ngồi xuống, cách họ khoảng xa có mấy vệ sĩ cũng dừng lại.

      "Phụ nữ khác tôi biết, nhưng với tôi những ngày yên bình nhàn nhã như vậy rất hiếm có."- Tinh Nghiên vô tư trả lời, dưới ánh nắng, lớp trang điểm nhạt và mỏng dường như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của càng thêm mỏng manh nhẽ nhàng. Thiên Kỳ có chút mê đắm nhìn nụ cười thoải mái của Tinh Nghiên, môi cũng nở nụ cười nhạt: "Nếu là người của tôi, tôi để hứng chịu biến cố."

      Tinh Nghiên nhìn khó hiểu: " chẳng phải tôi là thuộc hạ của rồi sao?"

      Thiên Kỳ thêm gì, ra câu vừa rồi như tùy ý ra nhưng lại chứa ý nghĩa khác nhưng cũng biết ...

      " ra làm người nên hướng về phía trước, chuyện gì xảy ra rồi phải chấp nhận, hận qua hận lại cũng hẳn là chuyện tốt."- Tinh Nghiên nhìn qua dòng người đông đúc phố rồi .

      Thiên Kỳ quay lại nhìn , giọng trầm xuống: "Em muốn gì?"

      Tinh Nghiên tùy ý đung đưa chân, chân thành góp ý: "Chuyện của Chí Khanh là do cả hai người quá cố chấp, người hiếu chiến chỉ muôn chứng minh bản thân, người lại chọn cách trốn tránh để bảo vệ người thân. ra ngay từ đầu, và Tuấn Kiệt nên cho Chí Khanh biết thân phận của mình, nếu cậu ấy lòng coi cả hai là bạn và tin tưởng hai người đó mới là tính bạn vững vàng nhất."

      Thiên Kỳ im lặng lúc lâu, cũng nhìn Tinh Nghiên dù chỉ cái, ánh mắt thâm sâu cảm tình, lúc sau mới lên tiếng: " hay vậy, chắc có rất nhiều bạn."

      "Tôi? Tôi có, mọi người xung quanh tôi, vì tài sản có thể bán đứng người thân của mình, trong thế giới vật chất này tìm người bạn rất khó!"- Tinh Nghiên bản thân mình, nhưng phát , Tinh Nghiên kiếp trước và ở kiếp này về bối cảnh gia đình có rất nhiều thứ trùng khớp với nhau. Đều độc!

      Tinh Nghiên nở nụ cười bi ai rồi quay qua Thiên Kỳ: "Vì vậy, tôi rất ganh tị với tình bạn của 3 người."

      Thiên Kỳ hừ lạnh, mức độ thay đổi cảm xúc này khiến cũng lường trước được: "Tuấn Kiệt luôn coi tôi là kẻ thù, cho dù là bạn cũng là chuyện của bảy năm trước!"

      Tinh Nghiên thây đổi tư thế ngồi: "Nếu như "Quách Diệp" phải là kẻ thù giết chết Chí Khanh vậy Tuấn Kiệt và còn khúc mắc phải ?"

      Thiên Kỳ trước giờ là người tiết kiệm lời , với câu hỏi giả thiết của , đương nhiên ngốc đến nỗi tin theo. Cả hai im lặng lúc lâu, mỗi người đều tận hưởng buổi trưa yên ả, Dubai lớn lắm, xa hoa lắm, nhưng vào buổi trưa, nơi này như con phượng hoàng ngủ say, yên bình dễ chịu. Tinh Nghiên ghét thành phố quá náo nhiệt nhưng cũng chịu được yên bình quá mức, có lẽ sinh ra người thích thay đổi. Và có chút tham lam.

      "Tôi bác bỏ thân phận nghi trượng của Daniel, xem như là giúp em hả hê."- đột nhiên .

      "Ùm!"- Tinh Nghiên đáp cho có lệ, điều này làm Thiên Kỳ hơi ngạc nhiên: "Em cầu xin cho họ sao?"

      Tinh Nghiên lắc đầu: "Tôi nghiệm ra điều, mang lòng vị tha trao cho kẻ thù quả đúng là có lỗi với bản thân. Những kẻ lăng nhục tôi, tôi nhất định phải cho họ trả giá."- Kiếp trước, khi phải trả thù cho cha mẹ, bị cái gọi là lương tâm níu kéo, lúc đó luôn đinh ninh rằng, dùng chân tình đối với người khác, nhận được chân tình từ họ. Sau khi trùng sinh mới biết, hóa ra lúc trước bản thân mình ngốc cỡ nào!

      "Kỳ mọi thứ thay đổi!"- Thiên Kỳ chống hay tay ra sau, như là tùy ý ra câu khiến Tinh Nghiên mơ hồ, đợi lên tiếng tùy ý giơ bàn tay xoa mớ tóc dài của , động tác mang theo sủng nịnh: " , em phải cảm thấy vinh dự vì trước giờ hiếm ai được ngồi ngang hàng tâm với tôi."

      Tinh Nghiên hơi thích nghi với động tác thân mật kia, nghiêng đầu né:

      "Tôi muốn tâm với đâu! là người đàn ông nguy hiểm, nếu bị nhìn thấu tôi nguy hiểm lây."

      "Đây là nhận định thiếu logic."- chau mày, dường như mấy đồng tình với câu này.

      Tinh Nghiên đánh trống lảng sang chuyện khác. Đối với thái độ cao cao tại thượng của Thiên Kỳ cũng xa lạ, "xì" tiếng rồi đứng lên về con phố đông người phía xa. biết hành vi dạo phố chung của hai người bọn họ bây giờ có phải là là hẹn hò công khai nhỉ?
      Chris thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 48❤ Tựa Như Phím Đàn (1)

      Mưa mùa đông, càng làm khí thêm độ lạnh. Cơn mưa đến bất chợt, nhưng lại triền miên dứt, làm những hoạt động con đường đều phải dừng lại, trả về cho thành phố yên ắng u.

      Minh Khờ và Mỹ Khanh lâu ngày gặp Tinh Nghiên, vừa thấy vào lớp xúm lại báo thấy xuất cùng Thiên Kỳ, cả đám khỏi tò mò nhưng Tinh Nghiên cũng rất kính miệng, liên tục lảng sang truyện khác nên hai người đó đành phải chào thua.

      Giờ giải lao, Mỹ Khanh quay xuống bàn Minh Khờ hỏi: "Bộ phim Garden Love hôm qua chiếu tới hồi gay cấn rồi đó, ngờ nam chính lại là người giết cả nhà nữ chính."

      Minh Khờ thờ dài chán nản: "Sắp thi tốt nghiệp lo, ở đó mà phim ảnh."

      Mỹ Khanh cam tâm nhìn Tinh Nghiên hỏi: "Đại tỷ, chị có xem phim đó ?"

      "Sắp thi tốt nghiệp rồi, lo học ! Nếu rất thảm."- Tinh Nghiên cắm đầu vào mớ tài liệu. Hai người kia vừa nghe thấy quay xuống nhìn như thấy sinh vật lạ, học? ngờ cái từ này cũng có trong danh sách của đại tỷ nha.

      Tinh Nghiên cảm thấy khí ngày càng khó chịu, ôm mớ tài liệu ra vườn hoa, ngồi xuống mái hiên . Lúc trước Thiên My hay cãi lời Thiên Kỳ, luôn chp rằng Thiên Kỳ luôn làm việc đúng nhưng bây giờ, cho cảm giác khác gì cha già nghiêm khắc, bảo Tinh Nghiên đánh nhau khó, nhưng ngồi chỗ học thuộc lòng xấp giấy này.... quả đúng là cực hình mà.

      "Cũng ra đây à?"- Quốc Hưng nhìn Tinh Nghiên, ngồi xuống cạnh rồi lại để ý mớ tài liệu: "Em cũng học hả?"

      " học được! Học trưởng, phải theo dõi em chứ, em vừa về là gặp rồi."- Tinh Nghiên nghi hoặc.

      " về trước em hai ngày rồi. Sao dùng cách gọi xa lạ thế?"

      nhún vai: "Biết làm sao, em đâu phải trong lòng !"

      " thể vậy, em thừa hưởng thân xác này, vậy vẫn có thể chăm sóc cho thân xác này mà."- Quốc Hưng đồng tình.

      Tinh Nghiên lườm : "Còn đối với này phải là áy náy, chắc lúc trước ta cũng nhận ra đều này nên muốn chôn vùi hạnh phúc của bản thân trong tay !"

      Quốc Hưng cười khổ, cái gì là chôn vùi bản thân? cũng phải hôn quân hay kẻ tồi tệ. này nên học thêm ngữ văn.

      Thấy Quốc Hưng có vẻ tin, Tinh Nghiên tiếp lời: "Em thừa hưởng thể xác và ý thức của ta có nghĩa em có cảm nhận về ta. Tinh Nghiên lúc trước là gì nổi bật, ngoại hình suy yếu, thực tế chẳng ai thèm để ý đến con bé như thế. Mà con bé lại đem lòng thích chàng bạch mã hoàng tử là , Quốc Hưng phụ lòng con bé, để nó mang nỗi tuyệt vọng tự ti trong người. Có lần, phát nó muốn tự tử và cản lại, từ đó luôn cảm thấy mình có lỗi và muốn bù đắp."

      "Sao em biết"- Quốc Hưng ngạc nhiên.

      "Em đoán."

      thực tế đó đều là chuyện ghi trong quyển nhật ký nhưng để tránh phiền chỉ trả lời cho có lệ, nó rồi Tinh Nghiên huýt tay cái: "Ngẩng mặt nhìn ra ngoài , tìm phù hợp lý tưởng của , Tinh Nghiên của giờ này ở nơi rất xa rồi, con bé cần bù đắp gì cả."

      "Cảm ơn em! Để đáp lại lời khuyên chân thành này, phụ trách việc ôn thi cho em, thôi!"- Quốc Hưng cười .

      Hả! Cái gì chứ, lại ôn thi? Ở nhà gặp ác ma ở trường lại gặp thiên sứ... họ đều muốn ôn thi cho . Shit , đau đầu quá rồi.

      Mọi chuyện vượt lên trí tưởng tượng của ...

      Quốc Hưng, cái tên điên này hết ôn thi trong trường, hết giờ học cũng lôi Tinh Nghiên vào quá cafe giảng bài, giảng rất hay, bô lô ba la gì đó chẳng nghe vào chữ nào. Nửa tiếng rồi lại tiếng... cuối cùng Tinh Nghiên cũng chịu nổi.

      "Nè, ăn gì mà thừa năng lượng vậy, giảng tiếng rồi mà mệt sao?"

      "Em mệt sao?"

      phí lời, Tinh Nghiên hít sâu hơi cố gắng ngăn ý tưởng đập chết người trong đầu.

      Quốc Hưng cũng chỉ cười , gấp sách vở sang bên rồi tới quầy pha chế, lúc sau bước ra đăc xuống trước mặt ly cafe nóng thơm
      phức, Tinh Nghiên cười nhận lấy: "Sao biết em thích nhất là cafe?"

      "Trong túi sách em có mấy hộp lớn, nghĩ em chỉ thích mà nghiện luôn rồi!"- Quốc Hưng cười.

      Tinh Nghiên uống ngụm cho cả người ấm lại rồi lên tiếng: " cảm thấy đây là việc có hại cho sức khỏe sao?"

      Quốc Hưng nhún vai: "Có sao, đời người ngắn ngủi, có cái để đam mê cũng là việc tốt!"

      Cả hai nhìn nhau cười, lại phát quá mức khác biệt.

      " ra rất tốt..."- Lời của Tinh Nghiên được nửa chừng bị gián đoạn, ánh mắt dừng người mà nhìn về phía sau. Cái người mang khí lạnh đó, gương mặt tuấn lãng bước về phía .
      Là Quách Diệp Thiên Kỳ...
      Chris thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 49❤ Tựa Như Phím Đàn (2)

      Những hạt mưa như thác đổ trút xuống, lớp kính xe phản chiếu gương mặt lạnh lẽo chút tình cảm của cùng biểu cảm sợ hãi nhưng vẫn cố tình tỏ ra bình tĩnh của .

      hề gì. Đây là trạng thái lúc tức giận của Thiên Kỳ. Từ lúc gặp Tinh Nghiên và Quốc Hưng ở quán nước, bắt lên xe chạy thẳng về đại bản doanh nhưng từ đầu tới cuối vẫn hề lên tiếng. Tinh Nghiên nhìn qua phong cảnh bên ngoài rồi cuối cùng lên tiếng gọi: "Nè!"

      "Tôi cho phép em sao?"- Cuối cùng Thiên Kỳ cũng lên tiếng nhưng là câu mang tính răn đe cao. Gì đây, ánh mắt đó, thái độ đó ràng bảo : Nếu còn mở miệng tôi trị em.

      Tinh Nghiên biết mình yếu thế, lần này cũng tại phải, ràng dặn hết giờ phải đứng trước cổng chờ nhưng Tinh Nghiên lại quên mất. Nhưng như vậy sao chứ? Cũng đâu cần phải mang bộ dáng lạnh lùng đó ra.

      Tới nơi, rằng kéo tay vào bên trong, thẳng lên phòng ngủ. Người giúp việc và Tam Trượng thấy cảnh này cũng chỉ biết thở dài. Cầu chút được bình an.

      Tinh Nghiên chưa kịp định hình đôi môi đào bị công chiếm cách thô bạo, Thiên Kỳ ấn vào tường, nụ hôn này giống lần trước, lần này phải hôn mà thực chất là trừng phạt, từng cơn tê dại từ môi lan tỏa khắp toàn thân, Tinh Nghiên ra sức chống hai tay lên ngực nhưng chẳng còn sức để chống trả. Đến khi thở nỗi nữa, nghiên đầu qua bên nhưng vô tình luồn tay qua tóc rồi kéo gương mặt quay lại. Tiếp tục dày vò đôi môi kia.

      "Xoạt!" Bộ đồng phục trong chớp mắt bị xé thành hai mảnh, cúc áo rơi xuống sàn nhà tạo nên thanh kéo Tinh Nghiên tỉnh táo lại, ra sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi giam cầm ở môi.

      "Buông tôi ra, đồ hạ lưu."

      ràng câu đó của lại tiếp tục nâng cơn giận của lên, Tinh Nghiên cảm thấy cổ mình rất đau, làm cả người tự chủ run lên.

      Đúng lúc này, người đứng lặng ở cửa cũng lên tiếng: "Lão đại..."

      Thiên Kỳ dừng động tác, hai tay chống lên bức tường phía sau Tinh Nghiên, mắt vẫn nhìn chằm chằm : "Chuyện gì?"

      Tinh Nghiên biết bây giờ mình nên làm gì đây, nên giận hay nên trốn? còn mặt mũi nào, cả người ngoại trừ đồ lót cũng có mảnh vải che thân. Mà Thiên Kỳ dường như hiểu được suy nghĩ của , đứng nghiên chút, đưa lưng về phía người kia, tiện thể che cơ thể Tinh Nghiên.

      Shella có chút mất tự nhiên, nhưng cũng quen với mấy màn như vậy nên cũng xa lạ gì: "Đám người Hồng Thuận..."

      "Khoan !"- Thiên Kỳ vừa nghe cái tên đó giơ tay chặn lời của Shella, nhìn thoáng qua Tinh Nghiên rồi bước ra ngoài, Shella cũng theo sau.

      Tinh Nghiên vội vàng tìm bộ đồ bận vào rồi tìm nước uống, cơn dư chấn của nụ hôn cuồng nhiệt đó như vẫn còn vương khóe môi. lúc sau mới nghĩ tới, vừa rồi Shella gì đó... hình như là ta nhắc đến cái tên. Là Hồng Thuận... ông ta là trưởng lão của Tinh Bang, Thiên Kỳ muốn làm gì ông ta?

      Bọn họ đứng bên ngoài, nếu đụng đến Tinh Bang, Tinh Nghiên thể để tâm.

      Tinh Nghiên bước tới cửa vài bước, áp sát tai lên cửa.

      "Lão đại, đám người Hồng Thuận quá ngoan cố, kiên quyết chịu ký tên vào hợp đồng sát nhập của chúng ta."

      lúc sau, Thiên Kỳ lên tiếng: "Tôi chỉ giữ lại người cùng chiến tuyến. Shella, hiểu ý tôi chứ?

      "Dạ hiểu rồi thưa lão đại."

      Hai chân Tinh Nghiên như còn điểm tựa, ngã xuống sàn nhà. Quả nhiên lời Tạ phu nhân là , Quách Diệp Thiên Kỳ muốn sát nhập gia sản của . Hằn ràng muốn phô bày thế lực của mình. Độc chiếm gia tộc.

      Cả đầu cứ như bị sét đánh cái, cứ ngồi đờ đẫn đất cho đến khi đôi chân rắn chắt xuất trước mặt, Thiên Kỳ từ cao nhìn xuống.

      "Nên biết tôi xài chung phụ nữ với thằng khác, em là nữ nhân của tôi tốt nhất nên giữ thân của mình, chưa?"

      Tinh Nghiên bi ai nhìn : "Chẳng lẽ cả đời này tôi được giao tiếp với ai?

      Quách Diệp Thiên Kỳ đừng có quá đáng."

      Thiên Kỳ đột nhiên ngồi xổm xuống, hơi thở nguy hiểm đột ngột áp sát Tinh Nghiên, cằm bị lực mạnh nâng lên, buộc phải nhìn mình, lạnh lùng buông ra từng chữ: "Sai, phải cả đời, có thể ngày tôi chán chê , vậy lúc đó có thể tìm thằng khác. nghĩ mình đủ cuốn hút để bên tôi cả đời sao?"

      phát khi ra những lời này bản thân rất vui, nhưng cơn giận khi phát trốn cùng với thằng nhãi. Có trời mới biết khoảnh khắc đó có ý định giết người.

      "Quách Diệp Thiên Kỳ đừng có quá đáng!"- Tinh Nghiên hét lên, bất ngờ đẩy mạnh Thiên Kỳ ra, ngờ Tinh Nghiên đột ngột ra chiêu nên thuận lợi để đánh tới. Tinh Nghiên lao vào bất chấp, đánh đòn nào đỡ đòn ấy, những lúc võ công sử dụng vốn dĩ có thể phá thế nhưng thay vì vậy Thiên Kỳ vẫn lựa chọn phòng thủ và bắt lấy.

      Đến khi chế trụ được hai tay Tinh Nghiên, hăn xoay người ép vào tường, Tinh Nghiên bị bức đến điên rồi, trong lúc mất bình tĩnh, hét: "Rốt cuộc cỗ thân thể này làm gì đắc tội , sao nhất định buông tha tôi?"

      Ánh mắt Thiên Kỳ biến đổi trong giây lát rồi lại trở về vẻ trầm: "Cỗ thân thể này đắc tội gì với tôi, chỉ là tại tôi... đột ngột có hứng thú lại với ."

      Tinh Nghiên hề để ý, bất cẩn của mình cùng nhấn mạnh câu từ của .

      nhất quyết để tâm sức của cha mình là Tinh Bang rơi vào tay kẻ khác, còn muốn sống tới bây giờ cũng là vì Tinh Bang, ngưng niềm hy vọng tình với từ lâu rồi. Chỉ là bản thân mình quá vô dụng, thể tự chủ lý trí.

      Nếu vậy...

      "Xoạt" Tinh Nghiên đột ngột vung tay lên, mang theo lưỡi dao sắc bén đâm về phía Thiên Kỳ nhưng bàn tay lại lần nữa bị giữ chặt. Thiên Kỳ thể tin nổi nhìn : "Em ghét tôi đến vậy?"

      Chết tiệt, ta từ lâu luôn giữ dao bên mình, từ lâu có ý định này.

      "Đúng vậy, tôi ghét , chán ghét tất cả."- Tinh Nghiên trừng mắt, nếu sống nỗi chi bằng liều chết.

      "Tinh Nghiên!"- Thiên Kỳ siếc chặt cổ tay cầm dao của Tinh Nghiên, khiến xương của suýt chút nữa là gãy ra, lúc sau lấy lại bình tĩnh, đột ngột xoay tay cái khiến con dao trong tay rơi xuống, Thiên Kỳ áp sát Tinh Nghiên, cảnh giác đến cứng cả người, nhưng Thiên Kỳ hề làm gì khác ngoài gục mặt vào vai .

      Phát được cảnh giác cùng bài xích ở , Thiên Kỳ thờ dài: " cần sợ, tôi trong thời gian này làm gì em. Trừ khi em cầu còn tôi làm đúng những gì mình !"

      Thiên Kỳ đột ngột buông Tinh Nghiên ra rồi ra khỏi phòng. đứng lại nhìn theo rồi lại chạy tới cửa sổ nhìn xuống, chiếc xe màu đen phá màn mưa rời khỏi cổng. Có phải hay vừa rồi thấy chút cảm xúc của .

      " ra lúc nãy đến trường thấy , lão đại sai người tìm khắp nơi,
      cũng may, Minh Khờ thấy với Quốc Hưng. Ngài ấy rất lo cho ."- Hữu Quân biết từ lúc nào đứng chỗ cửa phòng, vừa vừa quan sát "tốc độ dòng chảy"

      Tinh Nghiên trả lời, lại nhìn qua cửa kính, nhìn về hướng chiếc xe vừa rời . lo cho ? Có phải ? Khi suy nghĩ này xuất cũng là lúc Tinh Nghiên ban cho bản thân nụ cười giễu cợt. Đồ ngu, mày quên ta mang trái tìm cạn máu của ác quỷ, làm gì có khái niệm tình ? là ác quỷ nhưng Tinh Nghiên à, mày vốn dĩ cũng phải thiên thần, mày và ở cùng thế giới.

      "Cậu lên đây làm gì? Phụng lệnh hành ?"

      Hữu Quân gật đầu, lại im lặng lúc, Tinh Nghiên biết với bản tính của Thiên Kỳ, để tiếp tục tự do.

      "Đây là lo lắng và quan tâm cậu sao?"- Tinh Nghiên cười khổ, ngồi lên bức tường cạnh cửa sổ.

      "Tôi là người thô lỗ, lớn lên ở hắc đạo. Nhưng cũng biết được, nếu lòng quan tâm người mình nên làm gì. Nhưng lão đại là người giữ trong tay quyền lực, vốn dĩ quen với bá đạo rồi, dù ngài quan tâm nhưng vẫn dùng cách của ngài mà thể ."- Hữu Quân từ tốn.

      Tinh Nghiên nhìn cậu:

      "Đổ thừa cho hoàn cảnh chất phải lý do tốt, tôi hề trông mong gì vào quan tâm của ta."

      Hữu Quân thở dài: " hãy tự hỏi mình, bản thân có gì để lão đại phải giữ bên cạnh?"

      Hữu Quân ra ngoài giữ cửa. Trái tim Tinh Nghiên cũng như sợi dây đàn mà rung lên liên tục. ra ngoài giữ cửa, Tinh Nghiên thơ thẫn lúc rất lâu.
      Chris thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 50❤ Ám Sát (1)

      Giọt sương cố chấp ngự trị màn đêm cuối cùng cũng hòa tan dưới ánh mặt trời ấm áp. Cuối cùng mùa hè cũng đến, bắt đầu tháng mới, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp. Tuy từ Tinh Nghiên may mắn được học, nhưng cũng chỉ toàn là học bắn súng, đánh nhau. Tham dự những kỳ thi đều dùng tính mạng đánh cược nhưng lần này lại phải dùng bộ não khiến có chút áp lực. tuần quq, cuộc sống vô vị vẫn tiếp tục diễn ra quanh , cũng xuất cho đến hôm nay là đúng tuần, mà thôi, cũng cảm thấy vậy tốt hơn.

      Hai tiếng căn thẳng trong phòng thi trôi qua rất nhanh, ai nấy đều vã mồ hôi với cái đề "nghiệt" của trường. Đương nhiên Tinh Nghiên cũng khá hơn. Thằng nhóc Minh Khờ cứ lôi kéo rũ rê Tinh Nghiên giải trí, liều mạng ngõ sau để tránh mặt Hữu Quân luôn tò tò theo sát . Cả hai người lựa quán karaoke nổi tiếng vào ngồi đợi vài người khác, trong lúc chờ, Minh Khờ trổ tài ca hát, phải chàng này ngoài mặt mũi ra cái gì cũng ổn, nhưng sở thích ... cậu ta toàn chọn nhạc sến như muốn ru ngủ Tinh Nghiên ngồi kế bên.

      lúc sau, Mỹ Khanh và Quốc Hưng tới nơi, từ lúc nghe Tinh Nghiên và "vị hôn phu" "chia tay" nhóc kia tích cực chinh phục trái tim hoàng tử. Mặc kệ cảm thấy phiền hay , Mỹ Khanh vẫn nhất mực theo đuôi rời. Nghe Mỹ Khanh vừa rồi còn vì Quốc Hưng tổ chức bữa sinQuốc Hưng nhật cho , ấy vậy mà đến khiến nhóc sáng ra khóc sưng cả mắt.

      Tinh Nghiên ngán ngẩm, chàng này cũng lạnh lùng quá rồi.

      Mỹ Khanh vừa đến chọn mấy bài nhạc sôi động hát, đưa khí bớt buồn ngủ hẳn. Tinh Nghiên thích mấy trò này, và Quốc Hưng ngồi góc nhìn "bọn trẻ" phá.

      "Mỹ Khanh dù hơi trẻ con, nhưng ấy rất thích !"- Tinh Nghiên tìm cơ hội vào đề.

      "Cậu ấy rất tốt, nhưng đáng tiếc..."

      "Chuyện tình cảm chỉ đến từ phía rất đau khổ."- Tinh Nghiên ngắt lời .

      "Em em sao?"- Quốc Hưng cười mờ ám nhìn : " bây giờ lấy tư cách người trai hỏi em. Quách Diệp Thiên Kỳ đó là bạn trai của em à?"

      Tinh Nghiên choáng váng chuyển đề tài cũng biết gì, cùng lúc Mỹ Khanh tới kéo Quốc Hưng ra hát, cũng xem như cứu bồ rồi. Quốc Hưng hát bản nhạt nhàng, giọng hát cũng y như con người, đều cho người ta cảm giác thư thả.

      Karaoke xong, cả bốn người ăn uống phủ phê, có thể trước giờ Tinh Nghiên chưa từng chơi thoải mái như vậy, chút áp lực, người vốn gần băng lạnh như cũng kiềm chế được mà "xõa" cùng bọn họ.

      Cả bốn người đến công viên chơi những trò cảm giác mạnh, Mỹ Khanh bị dọa sợ đến người còn chút sinh khí mà dựa hẳn vào Quốc Hưng, nhưng mà nhóc này vẫn rất liều lĩnh mà cùng bọn họ vào nhà ma.

      "Trong đó rất đáng sợ đó..."- Đứng trước cổng nhà ma, Mỹ Khanh hơi nhục chí.

      "Cậu có thể vào."- Quốc Hưng vỗ vai nàng, Mỹ Khanh nâng đôi mắt đen nhìn : " có vào ?"

      Quốc Hưng nhìn qua Tinh Nghiên rồi : "Tớ vào!"

      Thế là bốn người bước vào cái hình đầu lâu đáng sợ. Bên trong là gian tối tăm với những thanh phát ra từ loa ghê rợn.

      Mỹ Khanh nép sát vào Quốc Hưng, Minh Khờ núp sau Tinh Nghiên, dẫn đầu cũng vô cùng ớn cái cảm giác này, Tinh Nghiên từ tới lớn sợ trời sợ đất duy chỉ sợ ma.

      "Hú hú!"- thanh run run nào đó lại ngày càng đến gần, hình nộm trắng nhuộm máu áp sát Mỹ Khanh khiến hét lên kinh hãi, rồi lắp bắp ngừng lặp lặp lại câu : "Mọi thứ chỉ là nhân tạo..."

      "Ma" xuất ngày càng nhiều, bọn họ đều mang hình ảnh kinh dị. Đột nhiên hình nuộm mắt lồi áp sát Tinh Nghiên khiến hét lên thất thanh nhảy ra sau sơ ý suýt nữa là té ngửa, trong lúc hoảng sợ nghe thấy tiếng cười khẽ của Quốc Hưng. Aiz, mất mặt mà.

      "Mọi người có thấy, ma xuất ngày càng nhiều ?"- Quốc Hưng chau mày.

      "Em sợ quá... chúng ta ra ngoài !"- Mỹ Khanh run rẩy.

      Tinh Nghiên chau mày nhìn mấy hình nuộm xung quanh, cố gắng đè nén nỗi sợ của mình.

      "Grừ!"

      "Cẩn thận!"- Quốc Hưng kéo Tinh Nghiên qua bên, Mỹ Khanh mất điểm tựa mà té xuống đất, nhưng cũng chẳng ai để ý đành phải tự đứng lên.

      Minh Khờ sợ hãi: "Trò chơi thôi mà, sao nhân viên lại hành hung người chơi vậy?"

      "Đây phải nhân viên giả ma!"- Tinh Nghiên vừa dứt lời, tiếng động
      phát ra từ súng giảm thanh vang lên, Tinh Nghiên đẩy mạnh Quốc Hưng qua bên, viên đạn xuyên qua gian của hai người.

      "Bắn chuẩn như vậy?"- Tinh Nghiên khẽ, gian xung quanh quá tối, phân biệt được đâu là nhân viên giả ma còn đâu là kẻ muốn đối phó .

      Đột nhiên ba bốn người tháo dỡ mặt nạ ma xuống. Cầm dao lao về phía . Tinh Nghiên chỉ có thể dựa vào thanh mà né tránh, nghe thấy tiếng la kêu đau của Minh Khờ vang lên gần đây. tiếng súng giảm thanh lại khẽ vang lên, chân trái đột nhiên đau buốt rồi tê liệt hẳn khiến Tinh Nghiên té xuống đất. bị trúng kim tiêm.

      Tiếng bước chân đều đặn bước tới, Tinh Nghiên cảnh giác: "Người đến là ai?"

      ta trả lời, dựa vào chút ánh sáng Tinh Nghiên có thể nhìn thấy ta là thanQuốc Hưng niên đeo kính đen, bàn tay ta chậm rãi giơ súng về phía , nhắm kỹ vào mi tâm.

      Hai chân còn sức, đoán là trong viên đạn có thuốc tê. Buồn cười, lẽ Tinh Nghiên lần này lại chết vì trúng đạn?

      "Tinh Nghiên cẩn thận!"

      người ôm chặt lấy , tiếng súng dứt khoát vang lên...

      "Quốc Hưng?"- Mỹ Khanh chạy đến bên cạnh Tinh Nghiên cũng cả kinh nhìn máu chảy ra từ lưng rồi ngực... viên đạn đó tuyệt tình xuyên qua...

      Quốc Hưng vẫn ôm chặt lấy Tinh Nghiên, gã kia cũng động tĩnh gì như muốn xem kịch hay.

      nhàng đẩy ra, Tinh Nghiên nghiến răng giao cho Mỹ Khanh, đứng lên bẽ gãy cánh tay của tên gần mình nhất, giật lấy dao của gã rồi với ba người kia: "!"

      Giọng lạ lùng của người đàn ông vang lên: "Tinh Nghiên! ngờ cũng biết chạy? phải bản lĩnh lắm sao?"

      Tinh Nghiên hề để ý, cùng với Mỹ Khanh và Minh Khờ dìu Quốc Hưng chạy ra phía ánh sáng.

      "Chặn tụi nó lại!"

      Gã ta ra lệnh, vài tên bước lên chặn đường, nhưng vừa định ra tay, nhát dao lạnh lẽo xuyên qua yết hầu của tên đó, chỉ nhát hương vị của máu xộc lên trong khí.

      "Đại tỷ, cậu, cậu giết người?"- Minh Khờ chưa hề nhìn thấy mấy cảnh này nên cả kinh chỉ tay về phía Tinh Nghiên hét.

      "Hay, rất hay!"- Tiếng vỗ tay tán thưởng của gã đàn ông kia lại vang lên mang theo hàm ý hứng thú.

      Tinh Nghiên vung tay cái, lưỡi dao dính máu theo đường bay về phía có thanh, gã ta nhảy sang bên né tránh: "Ra chiêu độc như vậy sao?"

      Tinh Nghiên đá con dao dưới chân khiến nó bay lên rồi chụp lấy, quay qua nhì ba người kinh hãi nhìn mình: "Ở đây nguy hiểm, chúng ta !"

      " Kan, chúng ta để bọn chúng vậy sao?"- tên thuộc hạ nhìn gã đàn ông đó rồi , tuy nhiên ta chỉ nhếch môi: "Đuổi theo, nhưng lần này giữ mạng con bé đó lại, ngoại trừ Tinh Nghiên và tiểu thư phải giết những kẻ liên quan."

      "Dạ!"
      Chris thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      ❤Chương 51❤ Ám Sát (2)

      Cả ba người dìu Quốc Hưng ra bên ngoài, thấy hai đám người cầm dao hung tợn đuổi giết làm cho khách trong công viên hoảng sợ chạy tán loạn, đám người lạ mặt kia cứ dứt khoát đuổi theo, Tinh Nghiên nhìn Mỹ Khanh và Minh Khờ: "Hai người đưa Quốc Hưng rời khỏi trước, tôi ở lại chặn họ."

      "Đại tỷ, như vậy nguy hiểm lắm... cùng ."- Minh Khờ thở hỗn hển.

      Tinh Nghiên : "Người chúng muốn nhắm vào là tôi, các cậu tách tôi ra là an toàn."

      "Nhưng..."

      Minh Khờ do dự nhưng Mỹ Khang lo lắng lên tiếng: "Được rồi, thôi!"- Cả hai dìu Quốc Hưng chạy ra phía cổng, Tinh Nghiên nhìn trường xung quanh vòng, giờ này công viên cũng quá đông, Tinh Nghiên nhanh chân leo lên cái cây đại thụ xum xê gần mình, việc này đối với khó. Đám người kia vừa lúc tới tìm kiếm xung quanh. Tinh Nghiên quan sát kỹ người đàn ông đó, quen biết ta, nhưng sao người đó lại muốn giết ? Người đó bịt mặt nhưng từ dáng vấp làm thấy rất quen mắt.

      "Xoạt"- Chân đột nhiên bị trượt tạo nên tiếng động , nhưng thànQuốc Hưng công khiến ta nghe thấy, ta giơ súng lên cây bắn liên tục mấy phát, kiêm tiêm gây tê trúng vào tay trái của Tinh Nghiên khiến bám vững, từ cây rơi xuống.

      Người đó bước tới gần, đứng thong thả nhìn .

      Chân và tay đồng thời bị tê liệt, Tinh Nghiên nhìn họng súng hướng về mình, sợ chết nhưng chết mà nguyên nhân như vậy cam tâm.

      "Nãy giờ chỉ là súng gây tê, còn bây giờ là đấy!"

      Quả từ ngoại hình đến giọng đều có phần quen thuộc. Tinh Nghiên là ai nhưng trực giác mách bảo đây là người quen biết.

      "Đoàng!"- Tiếng súng tuyệt tình, viên đạn lạnh lẽo trúng cánh tay cầm súng của gã kia, Tuấn Kiệt biết ở đâu xuất liên tục nổ súng về đám người đó rồi kéo lên xe chạy .

      "Sao rồi?"- Tuấn Kiệt kéo vào lòng, cả người Tinh Nghiên vô lực, bị súng gây tê bắn liên tục hai phát tuy phải là trọng thương nhưng chí ít cũng khiến toàn thân như bại liệt, chút cảm giác. lắc đầu , tình trạng này chắc khoảng hai tiếng sau mới khỏi.

      "Đến bệnh viện xem Quốc Hưng thế nào."

      " như thế này rồi, hay là nghỉ ngơi trước rồi tính."- Tuấn Kiệt nhíu mày, lời lo lắng.

      Tinh Nghiên nghiến răng: "Tên nhóc này, tôi như vậy cậu còn muốn tôi nhiều?"

      Tuấn Kiệt thở dài hết cách đành ra lệnh cho tài xế chạy đến bệnh viện.

      ~

      Hành lang màu trắng dài, tới cuối cùng dãy là hai người lo lắng chờ bên ngoài, Mỹ Khanh khóc liên tục còn Minh Khờ lo lắng hồi hợp tới lui.

      Tuấn Kiệt dìu Tinh Nghiên đến nơi, nhìn thấy cánh cửa phòng cấp cứu vẫn khép chặt lại, cũng rất lo lắng, viên đạn đó là đỡ thay , nếu Quốc Hưng có mệnh hệ gì, Tinh Nghiên cũng áy náy cả đời.

      Tinh Nghiên đến cạnh Mỹ Khanh vỗ vai nàng an ủi, rồi lúc sau Tạ lão gia và Tinh phu nhân cũng vừa đến nơi. Cả hai người cao tuổi hỏi thăm Minh Khờ tình hình vài câu rồi cũng cùng chờ bên ngoài. Tạ lão gia là ông lão nhìn bề ngoài rất giản dị nhưng thực chất Tinh Nghiên có nghe qua, người này cũng là tay cao thủ thương trường, cần phải để ý.

      Cửa phòng mở ra, vị bác sĩ tháo khẩu trang ra ngoài, Tạ lão gia liền lo lắng hỏi:

      "Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?"

      "Vết thương sao, viên đạn được gấp ra, ảnh hưởng đến tính mạng."- Bác sĩ .

      Tạ lão gia và mọi người vui mừng thở ra như vừa trút phiền não. Vừa lúc Tinh Nghiên định vào trong Minh Khờ bước đến: "Tinh Nghiên, chúng ta chuyện lúc được ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :