1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Sao giờ anh mới tìm được em? - Vũ Phương Thảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mẹ nhỏ

      mẹ nhỏ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      chương 8:
      Hai mẹ con tôi tạm biệt mọi người trong phòng, ai cũng lưu luyến muốn rời khỏi bé. tôi bỗng thấy tò mò biết vừa nãy con tôi và chuyện gì nên quay sang hỏi:
      " Shin con cho mẹ biết, vừa nãy con gì với chú Lâm vậy".
      " Chuyện này....chuyện này thể được, mẹ à mình kfc được ". Thấy cu shin muốn trả lời, tôi mở miệng đe dọa:
      " Con thôi vậy, từ giờ kfc gì hết". Bị đe dọa bằng món ăn thích, mặt cu cậu rũ xuống sau đó đưa hai tay ôm lấy tay tôi lắc lắc rồi ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn :
      " Mẹ, thôi mà, đừng như vậy có được . Được rồi con là được chứ gì ra chuyện là như thế này".
      * Trở lại nửa tiếng trước
      bóng dáng bé thoăn thoắt chạy đến bàn tiếp tân, đôi tay mũm mĩm cố với lên bàn để gây chú ý của nhân viên và việc đó thành công. ta nhìn thấy cậu bé trông dễ thương, biết ba mẹ bé là ai chắc phải đẹp lắm mới xinh ra được đứa con trai như này. ta liền ra nở nụ cười thân thiện hỏi cu shin:
      " Cậu bé, cháu tìm ai vậy".
      " Cháu chào , cho cháu hỏi mẹ Tuyết cháu làm thư kí ở đây đúng ạ, có thể gọi mẹ cháu xuống đây được ".
      " Được để xem mẹ cháu có tên trong phòng thư kí , nếu có gọi cho mẹ cháu".
      xong ta kiểm tra nhìn ảnh và tuổi của tôi ta ngờ nhìn tôi còn trẻ mà có con lớn thế này sao, ta gọi cho tôi sau đó trở ra định bảo cậu ra kia ngồi đợi đến. tiếp tân đỏ mặt miệng lắp bắp :
      " Chào...chào tổng giám đốc". Ở công ty này ai mà biết là con trai của chủ tịch, từ khi vào công ty làm tăng khách du lịch lên 20% những tài giỏi mà còn rất đẹp trai nào trong công ty cũng ngất ngây trước đến cả phụ nữ có gia đình cũng chết mê chết mệt . lịch gật đầu đáp lại ta sau đó liếc sang bên nhìn cu shin lâu, có cảm giác rất thân quen càng nhìn cậu bé càng thích, từ trước đến nay thích con nít nhưng nhìn thấy bé shin lại có cảm giác lạ, ngồi xuống trước mặt cu cậu, nhìn cách dịu dàng mà chính nhận ra.
      " Cậu bé, cháu tên gì vậy, cháu làm gì ở đây". Cu cậu thấy người đàn ông hơi giống mình, liền nghĩ đến người bố chưa bao giờ gặp mặt nên cảm thấy tủi thân, tại sao các bạn khác đều có cả bố cả mẹ nhưng riêng cậu chỉ có mẹ thôi. Mặc dù cu cậu còn tuổi nhưng cậu biết thế nào là lời an ủi, mẹ có bố mất khi cu cậu còn , thực chất cậu biết mẹ che dấu chuyện gì đó liên quan đến bố, mặt cậu còn tươi như lúc nãy nữa, hai hàng nước mắt rơi xuống hai gò má bầu bĩnh, nhìn với giọng mếu máo:
      " Huhu chú à, con tên Vũ An Thiên chú có con chưa nếu chưa chú có thể làm bố cháu được hix hix".
      Vì cu shin khóc lớn quá nên mọi người bắt đầu để ý đến . quan tâm, lần đầu thấy trẻ con khóc nên luống cuống tay chân, biết làm thế nào đành mở miệng :
      " Đừng khóc được thế ba mẹ cháu đâu, chuyện này chắc chú làm được đâu". Nghe từ chối cu cậu càng khóc lớn đành thỏa hiệp:
      " Được rồi đừng khóc nữa được , chú đồng ý với cháu, cháu đừng khóc nữa". Thấy thỏa hiệp với mình cu cậu từ mếu máo khóc chuyển sang cười tươi roi rói, Hai chân nhảy cẫng lê vỗ tay bép bép.
      " Tốt quá, vậy chú làm bố con nha, mai chú có thể đón con tan học được , nhìn các bạn được bố mình đưa đón con cũng muốn được như thế, chú đồng ý nha". Nhìn bộ dạng như mong chờ cái gì đó lớn lao của cu cậu khiến từ chối được:
      " Được, mai chú đến đón cháu".
      " Year, chú hứa nha móc tay nào". Cu cậu đưa ra ngón út mũm mĩm về phía nhưng hiểu nên làm thế nào cầm lấy bàn tay gập ngón tay lại giống bé rồi ngoắc lại với nhau, ra đó là biểu tượng tượng trưng cho lời hứa, muốn ôm cu shin vào lòng nhưng thể làm được.
      " Sau này chú có thể gọi con là shin, shin trong cậu bé bút chì đó".
      " Được, chú làm vậy, thế con cho chú biết mẹ con là ai". Lúc này cu shin nhìn thấy xuống liền chạy về phía , quay người lại nhận ra đó là , hai mẹ con họ cái gì đó mà nghe thấy nhưng nhìn ra được trong đôi mắt đầy lo lắng quan tâm của người mẹ, còn trẻ mà có con rồi sao, có linh cảm rằng đây là người con cùng trải qua đêm vui vẻ vào 4 năm trước và nếu sinh ra đứa con của đứa bé cũng phải bằng cu shin bây giờ, bỗng giật mình với suy nghĩ của mình, biết ấy trông như thế nào nhưng có điều biết đó chính là vết sẹo vai , vậy muốn biết có phải ấy chỉ có cách.
      Trở lại tại.
      Nghe con trai Tôi kể xong, môi tôi giật giật, mắt mở to nhìn chằm chằm cu shin, ngờ người cao ngạo như mà lại chịu thỏa hiệp với đứa trẻ quen biết với mình như vậy, tôi cũng muốn cho con trai mình được như những đứa bé khác, gia đình đủ cả bố cả mẹ, Tôi nên nghe lời bố mẹ tìm người rồi kết hôn thôi. Đưa tay xoa đầu con trai, rồi :
      " Cu shin, lần sau được làm vậy nữa nghe , từ nay được chuyện với người lạ nhỡ bị bắt cóc sao, được rồi đừng ủ rũ nữa, mau mẹ đưa kfc". Cu shin nghe đến món gà rán là quên ngay chuyện hồi nãy. Hai mẹ con tôi ăn gà xong trở về nhà Ly, tôi có mua cho Ly ít đề phòng nó đói. Về đến nhà tôi thấy Ly ngồi chễm trệ chiếc ghế sa lông, tay cầm bỏng bắp mắt chăm chú xem phim hàn quốc. Trông con bé có vẻ gì gọi là buồn triệu chứng mà 90% các mắc phải khi chia tay, nhìn Ly như vậy tôi bỗng thấy yên tâm phần nào. Nghe thấy tiếng động Ly quay ra nhìn, bỏ bỏng bắp xuống bàn đến bên người cu shin ngồi xuống trước mặt cậu :
      " Bé shin học về rồi à lại đây hôn cái nào mau".
      " chụt". tiếng chụt to làm Ly rất vừa lòng.
      " Ngoan quá". Tôi mỉm cười, thấy con bé trở lại như bình thường còn buồn như hôm qua nữa tôi thấy nhõm.Tôi vào phòng mình, thay đồ rồi ra, lúc ra thấy Ly đứng bên bếp nấu ăn còn cu shin ngồi xem phim hoạt hình, định ra giúp tay Ly gạt lại:
      " Thôi cần đâu mày mà giúp lại đổ ình đổ chùa ra bây giờ, mày cứ ngồi im đấy cho tao thế là giúp tao rồi". Nghe Ly vậy tôi thấy càng tốt, đỡ phải làm dù sao tôi cũng biết nấu ăn động vào vướng tay vướng chân chết, tôi nghĩ đến hôm qua vì sao Ly ở nhà liền thắc mắc hỏi:
      " Sao hôm qua mày về nhà". Ly quay người lại tay vừa nấu ăn mồm cũng theo:
      " Hôm qua tao ngủ ở khách sạn, có người đàn ông đưa tao về đấy". Tôi giật mình lo lắng, liệu ta có làm gì Ly hay , hai mày nhăn lại:
      " Gì, người đàn ông, mày có làm sao , ta có làm gì hại mày ? ". Lúc này Ly mới dừng động tác quay ra nhìn tôi, tôi thấy trong mắt nó có ngượng ngập ra lời:
      " ra cũng có chuyện gì xảy ra cả, ta đưa tao đến phòng ta nhận được điện thoại rồi luôn".
      " Vậy hả, thế làm sao mà ta đưa mày , tao bảo mày phải đợi tao mà".
      " Ừm. Tao với ta là người quen, người này mày cũng biết". Người mà tôi biết ư, làm gì có ai lẽ: " Mày đừng với tao là cái người mày thầm hồi học đại học nhớ". Ly im lặng nhìn tôi sau đó gật đầu, tôi nghĩ rằng Ly gặp lại ta, lại gặp trong tình huống hôm qua tôi càng dám nghĩ đến. Có lần Ly bị cướp mất túi sách đúng lúc người con trai đó giúp đuổi theo tên cướp và trả túi sách lại cho Ly, từ lúc đấy Ly bắt đầu thầm chàng đó. trùng hợp là trường của tôi và Ly gần trường của chàng đó. Hôm đấy trường quân đội của ta có buổi giao lưu với trường chúng tôi, Ly đến gặp mặt và cảm ơn ta, hai người còn hẹn nhau chơi, ăn. Ly cứ nghĩ là ta cũng thích mình nên hôm dạo cùng ta Ly lấy hết dũng cảm mình có thổ lộ cho ta biết rằng thích , ai ngờ ta chỉ xem là bạn và ta xin lỗi về việc với chỉ để làm cho bạn ghen. Hôm đấy Ly khóc rất nhiều, từ đó đến nay hai người gặp nhau lần nào nữa. Thời gian thấm thoát trôi qua, 7 năm, phải thời gian dài cũng phải ngắn nhưng đủ để con người ta trưởng thành và suy nghĩ chính chắn hơn.
      " ta có nhận ra mày ".
      " Hình như là có, thế nên ta mới giúp tao chứ, thôi mau gọi bé shin vào ăn cơm , cơm chín rồi". Tôi hỏi gì nữa, thấy Ly tránh né muốn nhiều về ta nên tôi cũng hỏi nhiều. Chúng tôi ăn cơm trong yên lặng, chỉ có cu shin miệng vẫn thoăn thoắt , nào là có bạn thích con, nào là con được giáo khen hay là sau này cu shin lớn làm kiếm tiền nuôi mẹ và Ly, tôi rất hạnh phúc vì đứa con hiểu chuyện như vậy. Hôm nay chắc cu shin mệt lắm hay sao mà 9h ngủ, còn tôi ngồi đánh nốt văn bản mai là hạn nộp cho Tuấn rồi. Cửa phòng mở ra Ly ghé đầu vào hai tay giơ lên có bia và gà rán tôi mang về, ý con bé bảo ra ngoài nhậu. Tôi vẩy tay bảo nó ra ngoài trước tôi ra sau, tôi tiến lại gần con trai thấy cu cậu ngủ rất say sưa, tay cho lên mồm mút chùn chụt, thỉnh thoảng lại chép miệng chăn biết gạt ra từ lúc nào sợ bé lạnh tôi kéo chăn lại cho bé shin rồi bước ra ngoài đóng cửa nhàng.
      " Oa, ngồi lâu đau hết cả lưng". Tôi vặn người mấy cái thoải mái, chúng tôi cậu lon tôi lon cứ thế uống cho đến đêm.
      " Này, thế ta cảm thấy ngạc nhiên gì à".
      " Ngạc nhiên gì chứ cũng chỉ là người quen cũ thôi". Chúng tôi đều im lặng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, trải qua bao nhiêu chuyện liệu có bến đỗ cho tôi dừng chân hay . ngồi uống ngon lành hai chúng tôi đều nhận được tin nhắn từ người " Hai người, tôi về, ngày mai chuẩn bị tiếp đón tôi chứ, tôi nhớ hai người quá à, Phong của các cậu". Tôi quay ra nhìn Ly, nó cũng nhìn tôi rồi cười lắc đầu ngán ngẩm.
      * sáng hôm sau
      Do hôm qua uống bia nhiều quá nên sáng dậy đầu tôi hơi đau, tôi vào chuẩn bị quần áo ra thấy cu shin khuôn mặt hớn hở đứng giường, tôi thấy lạ là sao hôm nay thằng bé vui thế khỏi quan tâm liền hỏi:
      " Cu shin sao hôm nay con vui thế, có chuyện gì sao, mẹ nghe xem nào".
      " Mẹ quên hôm qua con gì sao, hôm nay chú Lâm đến đón con về". Tôi nghĩ rằng đến đón cu shin, chắc hôm qua thế để dỗ cu cậu thôi chứ bận thế làm sao mà đón được, với lại cũng phải bố của cu shin nên tôi cũng muốn gần gũi với bé, tôi định ra cho cu shin biết nhưng thấy bé vui mừng nên ra để cu cậu vui vẻ hết ngày rồi sau. Vì chỗ làm của tôi cùng hướng với nhà trẻ của con nên tiện đường đưa học chứ bình thường bé tự học mình, tôi muốn con tôi phải tự lập nên dạy con cách đến trường và về nhà. Đến công ty thấy mọi người hôm nay khang khác ai cũng hồ hởi hứng khởi, lên đến phòng tôi mới hiểu ra, ra hôm nay là ngày kỉ niệm 30 năm thành lập tập đoàn cho nên buổi tối có tiệc rượu.
      " Tuyết, tối cậu có ". Linh chuyện với mọi người quay ra hỏi tôi, nhưng nếu tôi cu shin thế nào, ai chăm sóc cho bé đây, Ly phải tăng ca còn bố mẹ tôi thăm họ hàng rồi ai trông hộ nên tôi nghĩ nghĩ lúc rồi trả lời:
      " Chắc mình được đâu, còn cu shin nữa, ai trông bé cả". Thấy tôi ai cũng thất vọng mặc dù tôi rất muốn nhưng thể để cu shin ở nhà trông nhà được. Mọi người bắt tay vào làm việc, lúc sau thư ký Nam vào với tôi:
      " Tuyết, tổng giám đốc cho gọi ". Tôi ngẩng đầu lên nhìn thư ký Nam, ràng hôm qua gọi mình đến ta lại bỏ , giờ gọi mình liệu ta có cho mình leo cây , tôi đứng dậy ra khỏi phòng nhưng đâu biết có ba dáng người thấy tôi ra ngoài liền tụ lại hóng hớt.
      Người thứ nhất: Sao tổng giám đốc lại gọi chị Tuyết?
      Người thứ hai: Đúng đó, em ngửi thấy mùi gian tình ở đây.
      Người thứ ba: Tôi nghĩ vậy, dù sao Tuyết mới vào lại có đứa con trai nữa làm gì có chuyện gì chứ.
      Người thứ 2: Nhỡ chị Tuyết có quen biết với tổng giám đốc sao, chẳng lẽ con cũng là của hai người.
      Đột nhiên có quyển sách đập vào đầu Hải, định quay ra chửi nhận ra người đánh cậu là Tuấn.
      " Lại chém gió gì đấy, để ai nghe thấy cậu xong đời, thôi vào làm việc cho tôi". Mọi người ỉu xìu ngồi vào bàn mỗi người tâm trạng.
      đếp phòng tôi đưa tay lên gõ cửa nhưng thấy ai trả lời, đành giơ tay gõ thêm lần nữa, lúc này mới có người trả lời ' Mời vào '. Tôi hít sâu đẩy cửa vào, lần đầu tiên bước vào phòng , tôi cảm thấy áp lực, ở chung phòng với được tự nhiên, phòng đúng như tính cách của , gam màu xám được phủ khắp căn phòng, tôi thấy ngồi bàn làm việc cúi đầu nhìn tài liệu cách chăm chú, cần ngẩng đầu lên biết người vào chính là tôi.
      " Ngồi ". bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện , lúc này này mới ngẩng đầu lên nhìn từ xa đẹp trai rồi giờ nhìn gần trông khác gì vị thần. Người tôi căng cứng lại, căng thẳng nhìn sau đó câu làm tôi kinh nhạc hết sức:
      " Tuyết, từ giờ là thư kí riêng của tôi". Mắt tôi mở to ra, tôi sao, có phải mình nghe nhầm .
      " Tổng giám đốc, chắc tôi đảm nhiệm được đâu, dù sao tôi là người mới nên quen việc cho lắm, hay là bảo Tuấn hoặc Linh cũng được dù sao họ có kinh nghiệm hơn tôi".
      " làm dần rồi quen hay ghét tôi muốn làm việc với tôi". Ghét á, tôi chỉ sợ lại hành tôi như hành tỏi ý, làm việc cùng kẻ nham hiểm như tôi sớm muộn gì cũng chết. Nghĩ nghĩ vậy chứ nếu để ta biết chết có chỗ chôn. Muốn từ chối lắm nhưng nhìn mắt của ta như ám chỉ rằng ' thử từ chối xem, sớm thất nghiệp thôi '.
      " Haha, tổng giám đốc biết đùa nếu ngài vậy tôi xin nghe". tình tôi khóc ra nước mắt, cười mà như mếu trông rất khó coi, những tháng ngày tươi đẹp phải chấm dứt từ đây.
      " Từ giời phải làm việc ở phòng thư kí nữa, lát nữa có người chuyển bàn vào đây, và làm việc trong phòng này, mau về thu dọn 10' nữa là phải có mặt". " Vâng, tôi xin phép". Tôi về phòng trong trạng thái toàn bộ tinh thần đều treo lơ lửng, đến phòng mình lúc nào cũng biết, đẩy cửa vào thấy 4 người trong phòng tụ tập lại nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhìn bọn họ mặt cảm xúc gì lướt qua họ về phía bàn của mình bắt đầu thu dọn, mọi người tò mò quá nên bắt đầu hỏi tôi:
      " Tổng giám đốc tìm chị có việc gì thế? ". Hải hỏi xong tôi chưa kịp trả lời lại đến Hưng hỏi:
      " Đúng vậy, mà sao chị lại thu dọn đồ đạc làm gì, lẽ chị bị đuổi sao". Đến Tuấn là người bao giờ tám chuyện linh tinh cũng quay sang hỏi:
      " Tuyết có làm sai gì đâu mà bị đuổi hay để hỏi sếp xem thế nào". Tuấn là làm định ra bị Linh gọi với lại:
      " Mọi người cứ bình tĩnh nghe Tuyết hết , chưa gì nháo nhào lên rồi". Lúc này mọi người mới im lặng để tôi , điều tôi sắp ra chắc làm họ ngạc nhiên nắm đây, thở ra hơi dài .
      " Tôi phải làm thư kí riêng cho tổng giám đốc".
      " Hả". Cả phòng mắt chữ o mồm chữ a kêu lên tiếng khinh ngạc, họ quay ra nhìn nhau xong quay lại nhìn tôi, ánh mắt họ nhìn tôi cần cũng biết đó là ' thể tin được'. Đúng vậy đến tôi, tôi còn tin được nữa là, người đàn ông đó hạ thánh chỉ chẳng lẽ lại tuân theo. tuân theo chỉ có nước ăm cám qua ngày thôi.
      " Ý mọi người là sao, tôi cảm thấy buồn lắm đây, hay mọi người xin tổng giám đốc làm thay tôi ". Tôi cứ ngỡ mọi người thay tôi xông pha chinh chiến với cái tên ma đạo kia ai ngờ những họ giúp tôi mà còn lảng tránh nó .
      Hải: " Ôi, em làm nốt việc đây, lát phải chuẩn bị họp nữa".
      Hưng:" chết, em phải photo bản thảo này cho cuộc họp lát chết với sếp".
      Linh:" Tổng giám đốc đề cử cậu chắc sai đâu, cố lên nhá".
      Tuấn:" làm trưởng phòng nên giúp em được rồi, em thông cảm".
      Ai cũng chịu giúp tôi, cũng đúng thôi, làm thư kí cho tên ma vương kia có gì là tốt, cái mặt lạnh lùng của ta sao thấy cười bao giờ nhỉ. Thu dọn xong đồ đạc tôi ra ngoài thỉnh thoảng còn ngoái lại nhìn xem có ai giữ tôi lại , nhưng họ chỉ nhìn với ánh mắt ' chúc em thượng lộ bình an'. việc gì phải lo lắng cả, cây ngay sợ chết đứng(*), cứ làm tốt việc của mình là được. Tự dặn lòng mình là thế nhưng thể lo được, ai mà biết ta giở trò gì trả đũa tôi.
      (*) có nghĩa là : nếu mình làm điều gì xấu mình cũng chẳng sợ điều gì cả. ai muốn nghĩ sao cũng được lương tâm mình tự biết mình đúng hay sai ... có gì có thể chi phối lương tâm mình.
      " Tổng giám đốc, đây là tư liệu về Tuyết". Thư kí Nam cung kính, tay đặt ngang bụng, tay đưa tài liệu cho . Mở tư liệu ra đập vào mắt là ảnh 4 năm trước của , lúc đó trông tràn đầy sức sống, vô ưu vô lo, suy nghĩ đến nhiều thứ, cái gì đến cứ để nó đến, nghĩ ngợi nhiều. Còn bây giờ trông trưởng thành nên rất nhiều, trầm tính hơn, biết suy nghĩ hơn.
      Vũ Phương Tuyết 27 tuổi, 4 năm trước có bạn trai nhau 2 năm tên Nguyễn Thành Trung. ta từng là cấp dưới của . Nguyên nhân chia tay là do bạn trai phản bội. Tên trung kia ở trong quân đội biểu rất tốt nhưng lại là tên cặn bã thế này lại biết. Vì chia tay với bạn trai cùng bạn của mình là Phùng Hương Ly, đến quán bar uống rượu sau đó thuê phòng nhưng thấy ở trong phòng còn chuyện xảy ra tiếp thế nào có nhắc tới nhưng 1 năm sau bỗng nhiên xuất đứa bé mà đứa bé này lại là con của , ai biết đứa bé này là con của ai nghe nhặt được vì người ta để trước cửa nhà . Ngày*tháng* 4 năm trước phải mình cũng uống rượu ở đấy sao. Chẳng lẽ đúng như mình suy đoán. híp mắt lại bắt đầu hồi tưởng đoán nhầm sau khi trải qua đêm cùng và có đứa con trai chắc bây giờ cũng bằng tuổi cu shin.
      " Được rồi cậu ra ngoài , mai cậu đúng , về nhà nghỉ ngơi "
      " Vâng". Thư kí Nam ra trong phòng chỉ còn lại mình , nỗi trống trải trong lòng ai hiểu được.
      " Cốc..cốc". Có tiếng gõ cửa làm đứt mạch suy nghĩ của , cánh cửa được đẩy ra, người thanh niên bước vào, ta mặc chiếc áo sơ mi trắng bên dưới là chiếc quần bò rách, khuôn mặt trắng trẻo kia đeo chiếc kính đen hiệu rayban, tóc nâu vuốt đỉnh đầu làm cho người khác cảm thấy như đây là người tùy ý, bị gò bó.
      " hello brother, I was about". ( xin chào trai, em trở về )
      Chiếc kính biết tháo ra từ lúc nào ngoáy ngoáy tay của Phùng Quang phong, ta về phía bộ sô pha được nhập khẩu từ Đức dưới chân là chiếc thảm lông cừu mềm mại, ngồi xuống chân vắt chéo người ngả về đằng sau.
      " Sao chú về với để cho người đón". làm việc thấy em trai của mình ở Mĩ nhiều năm nay làm ngỡ ngàng bao lần gọi nó về nó chịu về, sao giờ lại về bất thình lình thế này. đứng dậy về phía chiếc ghế đối diện với Phùng Quang Phong ngồi xuống, hai chân đan vào ngồi như ông hoàng.
      " How are you, you remeber me?". ( khỏe , có nhớ người em này )
      " Chú tiếng người hộ cái, mẹ mà biết chú về mà báo chắc làm ầm cái nhà này lên, chú hãy chuẩn bị tinh thần ". đưa tách trà lên miệng, thổi cách thanh nhã, khói bay nghi ngút hương trà bay khắp phòng khiến cho căn phòng vốn lạnh lẽo trở nên tươi mát hơn.
      Phùng Quang Lâm hề sợ mẹ mình tức giận mặt vẫn nhởn nhơ:
      " Em biết rồi, lát em về gặp mẹ là được, mà em ở bên kia nghe được là có giao hẹn với bà Nghiêm phải . Hình như là sắp hết thời hạn hay sao nhỉ, định thế nào".
      định trả lời có tiếng gõ cửa. Tôi bước vào nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện ta quay lưng về phía tôi nên tôi biết mặt mũi thế nào, nhưng có cảm giác như gặp ở đâu phải, tôi cũng quan tâm nhiều, đưa tầm mắt sang phía mở miệng :
      " Tôi thu dọn xong rồi, vậy tôi ngồi đâu ạ".
      " Bên kia". Nhìn theo cánh tay chỉ, tôi thấy bàn làm việc được đặt gần với bàn của . Tôi định ra bàn của mình , người thanh niên đó quay lại, chúng tôi nhìn nhau, nhìn tôi, tôi nhìn , trông mắt ta lên kinh ngạc mắt tôi cũng kém phần.
      " Aaaaaa, em , nhớ em quá à, hôn cái nào". Phùng Quang Phong xông đến ôm tôi sau đó ta đưa môi của mình gần sát mặt tôi, tôi nhanh nhẹn tránh cái hôn của ta đưa hai tay lên đẩy ra:
      " Phong lưu manh cậu tránh xa tôi ra, mấy năm cắn người giờ bệnh bộc phát quay sang cắn tôi sao". ta thấy mình bị thế tay đưa lên ôm ngực giả vờ đau đớn.
      " Em , sao em lại như thế, vì em mà thủ thân như ngọc, đêm đến vắng , sưởi ấm, giúp em thỏa mãn, có phải em tìm tiểu công thỏa mãn em hả, , thằng nào để còn thiến nó". Mặt ta sát vào tai tôi những lời như tên biến thái, nhưng tôi là ai cơ chứ, là đưa lầy nhất lớp khi còn là học sinh, đứa nào trong lớp khốn nạn bằng tôi, trò gì nghịch đều là tôi đầu têu, vả lại trong lớp tôi là đứa hay làm những trò khác người để làm cho lớp cười. Chính vì vậy những lời của Phùng Quang Phong đối với tôi xi nhê, ta vẫn phải học tôi nhiều thứ lắm.
      " Tránh ra, cậu làm ô nhiễm tai tôi đấy, mồm cậu toài mùi thối hoắc, tôi đê tiện như cậu đâu".
      " Ây da, em vẫn đanh đá như ngày nào, em thằng trai bao kia là thằng nào"
      " Cậu trai bao, cả nhà cậu trai bao, trai cậu trai bao, còn nữa là tôi thiến cả nhà cậu". Lúc này tôi mới để ý, khi tôi xong câu đấy trong phòng im lặng khác thường, ngoài trời lúc này ở 38°C nhưng sao trong phòng lại lạnh thế này, ra tôi vẫn ở trong phòng của tổng giám đốc nhưng lại đôi co những lời tục tĩu trước mặt tên Phong lưu manh này, thử nghĩ xem sau khi sinh con tôi còn như ngày xưa nữa trở nên thục nữ rất nhiều, rất ít người biết con người ngày xưa của tôi. ngồi chuyện với em trai vào, thấy em trai mình chạy đến ôm cảm thấy khó chịu thầm rủa ' Người đàn bà ngu ngốc, sao lại để thằng con trai ôm mình chứ, phải đẩy ta ra chứ, đúng là ngốc hết chỗ '. Sau cùng phụ mong đợi của , những đẩy em trai ra mà còn những lời mà ngờ lại , còn có câu làm kinh ngạc ' trai bao, thiến cả nhà ' sợ chết đúng .
      Phùng Quang Phong nháy mắt với tôi nở nụ cười nham hiểm sau đó quay đầu nhìn người nữa trong phòng :
      " trai, ấy là trai bao kìa".
      trai! phải chứ, mặc dù tôi biết Phùng Quang Phong có trai, nhưng ta làm trong quân đội cơ mà, sao lại xuất ở đây, tôi nghi hoặc ngước lên nhìn . gì nhưng trong mắt tối sầm lại, mắt nhìn vào tôi như mũi tên đâm xuyên người vậy. Xong rồi, thế là xong rồi, tôi kéo tên kia lại gần mình răng nghiến ken két giọng :
      " Sao cậu bảo trai cậu làm trong quân đội mà". Phong lưu manh cũng giọng ghé sát vào tai tôi:
      " Đúng vậy, nhưng em làm ở đây mà biết sao, hơn tháng trước trai bị chấn thương sau đó thể tham gia quân ngũ nữa còn chuyện thế nào em biết rồi đấy".
      " Thôi em gặp mẹ đây, em tối gặp ở tiệc nha, bái bai". Tôi giơ nắm đấm về phía ta mắt lườm nguýt ' tối chết chắc'. Phùng Quang Phong vừa vừa huýt sáo, trông ta và trai sao khác nhau vậy, người như hỏa diệm sơn suốt ngày tưng tửng, người như núi băng ngàn năm, lạnh lùng cười, cười cái chết à. Đột nhiên đứng phắt dậy, tiến từng bước về phía tôi, cảm thấy nguy hiểm đến gần, tôi lùi lại phía sau, tiến tôi lùi cứ thế lưng tôi chạm vào chiếc bàn làm việc của , đưa tay vây người tôi lại miệng ghé vào tai tôi :
      " Trai bao sao, có vẻ thích trai bao nhỉ, hay tôi giúp nhé ". Hơi thở của bao chặt lấy tôi, mặc dù trong phòng mở máy lạnh nhưng lưng tôi lại ướt sũng mồ hôi, nuốt nước bọt ực cái, run run:
      " Tổng...tổng giám đốc, vừa nãy chỉ đùa thôi, tôi...tôi biết .. trai của bạn tôi nếu biết tôi vậy đâu". híp mắt lại bán tín bán nghi nhìn tôi.
      Sao lại biết nghĩ gì chỉ là thôi, thôi tạm tha cho , sau này đưa về nhà dạy dỗ cũng chưa muộn. đứng thẳng dậy cúi đầu nhìn sau quay về chỗ ngồi của mình.
      Tôi thấy bắt bẻ mình nữa đưa tay vuốt ngực thở phào định trở về chỗ mở miệng :
      " Tối nay dự tiệc với tư cách là bạn của tôi".
      " Tổng giám đốc, phải là tôi muốn". tôi ái ngại nhìn " Mà là còn con trai tôi nữa, ai trông bé tôi sợ bé ở mình yên tâm".
      " Là nhân viên mới ngày trọng đại của công ty lại tới, có vẻ khinh thường quá nhỉ". Đúng đấy, tôi muốn cùng với đấy, đồ sói già như tôi phải dính vào sao. ra tôi vẫn thường để con ở nhà mình để chơi chẳng qua là tôi thích ở chỗ đông người nên từ chối mọi người. Nghĩ thế thôi chứ nhìn mặt là tôi luống cuống chân tay rồi, thôi vì miếng cơm manh áo đanh thuận theo vậy.
      " Tôi biết rồi ". Tôi ủ rũ ngồi vào làm việc. Tưởng vào đây làm nhàn dỗi tý, ai ngờ ta sai tôi như người giúp việc lúc sai photo lúc sai pha cafe lúc lại mua đồ ăn trưa cho ta, sai tôi thôi còn bắt tôi ngồi ăn cùng với ta nữa chứ ngồi ăn tôi chẳng biết mùi vị thức ăn thế nào cứ hết lại cho vào mồm cứ nuốt hết rồi đứng dậy xin phép ra ngoài. Vào toa lét mở vòi nước rồi hất lên mặt vỗ vỗ cho tỉnh táo, bị ta quay như chong chóng thế này mệt mỏi, hồi còn làm công ty cũ cũng đâu mệt thế này. Lỗi cũng tại tên sói già kia hành con nhà người ta thế này à. Cuối cùng cũng đến giờ tan làm tôi định xin phép về đón con cũng muốn vì hôm qua hứa đón con tôi về, tôi kinh ngạc nhìn trước, để ý đếng thái độ của tôi vẫn bước về phía trước thấy vào thang máy chuyên dụng tôi phân vân biết cái nào định quay người thang máy dành cho nhân viên gọi lại.
      " Vào đây".
      Tốt thôi đỡ phải chen chúc, giờ này có rất nhiều nhân viên ra về cho nên thang máy hẳn rất đông. Theo xuống bãi đỗ xe lúc này có nhiều nhân nên tránh được cơn dị nghị. Mặt trời ngả về đông, ánh hoàng hôn buổi chiều bao phủ khắp nơi, màu vàng của trời chiều như những vệt nắng còn sót lại nền trời màu xanh nhưng đám mây bắt đầu nhường chỗ cho nhưng vì sao trời.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :