1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại - Sắc] Thư hối lỗi của chồng trước - Kim Cát (10/10 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 9.3:

      Lấy địa chỉ Laura đưa, Tần Thương Hải ngựa dừng vó, hấp tấp bay đến Đài Loan, hao hết thiên tân vạn khổ.

      Máy bay vừa đáp xuống, hai lời kêu taxi, đại thiếu gia nghĩ rằng Đài Loan chỉ là địa phương , giỏi lắm là hai trường đảo nối lại với nhau, kêu taxi chắc chắn dư dả. Ai ngờ taxi chạy đến đường núi, thả neo! Sau đó lạc đường trong núi nửa ngày, cuối cùng ở trong tình huống phía trước thôn, sau điếm, đành phải ở nơi quỷ dị khủng bố giống như muốn bán thịt người làm bánh bao xá xíu, ở chỗ trọ chỉ có thể dùng máy phát điện sơn sinh ở qua đêm.

      Ngày hôm sau có taxi, phải dựa vào chính mình, giống kẻ ngốc hỏi giá mua chiếc xe máy rách nát, cuộc đời đại thiếu gia chưa bao giờ ngồi qua xe máy, thiếu chút nữa phóng xuống khe suối, lại còn bị mấy vị cảnh sát quá nhàn rỗi chặn lại, tặng cho vài tờ giấy phạt - tóm lại quá trình buồn vui lẫn lộn, mạo hiểm kích thích, rốt cục hãy để cho tìm được vị trí địa chỉ Laura viết.

      "Ta muốn tìm vợ của ta!" Khí thế của ngàn vạn tiến về phía trung niên Ojisan giữ cửa tuyên bố, tuy rằng bề ngoài muốn nghèo túng giống như kẻ lang thang.

      Ojisan mặt trợt xuống ba đường hắc tuyến.

      " đầu đuôi , nghĩ đến là Dương Quá sao?" Vợ ngươi là nước sao?"

      "Vợ ta phải nước, ấy là...." Tần Thương Hải lúc này hình như nhớ tới điều gì, từ trong bóp tiền lục lọi hồi, "Có. Đây là vợ ta, ấy có ở đây ?" phải là lúc đùa giỡn, lúc này ngoan ngoãn đưa ra bức tranh năm đó giúp Thẩm Tâm phác họa. Ojisan nhíu mắt, đánh giá bức phác họa.

      "Bức tranh tệ, thanh niên hò hét như bò rống cũng có luyện qua vẽ nha!"

      Ojisan khen ngợi nửa ngày, quên quay đầu thét to cho bạn già trong phòng cùng thưởng thức. "Lão bà, mau tới đây xem nè, người thanh niên kia vẽ rất lợi hại nha, vẽ người sống giống như !" Tần Thương Hải mặt trượt xuống ba vạch đen.

      "Hai người có biết người trong tranh ? ấy có phải sống ở đây? Tôi là tới tìm ấy."

      "Cậu thanh niên, cháu lần chứ? Nơi hoang vắng này chỉ có ta và bạn già sống thôi!" Tìm lầm? lấy bóp ra tìm địa chỉ Laura cho, viết là địa chỉ bằng tiếng , biển số nhà người này đều là tiếng trung, nhưng có lên mạng tra qua, chính là nơi này nha. đem bản sao địa chỉ so sánh với địa chỉ nhà Ojisan nhìn lần, vẫn là giống nhau. Chẳng lẽ Laura viết sai rồi? gọi quốc tế điện thoại quay về Mĩ, nhưng nhà xuất bản chưa làm, cũng tìm được số điện thoại Laura, Tần Thương Hải đành phải hướng hộ gia đình trong thôn cùng với chủ nhà trọ hỏi, hỏi xong, kết quả, liền tiếp tới thôn khác, cái thôn nằm gần đĩnh núi, gần như là trèo đèo lội suối.

      Tuy rằng giữa hai ngọn núi cách nhau xa, thôn xóm lẻ loi, nhưng mà từ trước tới nay có gì mới mẻ, nay bộng nhiên có thanh niên tuấn tìm vợ, tin tức lan truyền nhanh chóng.

      Kì lạ, đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, cùng lắm trước tiên là xuống núi tìm khách sạn, lại chậm rãi liên lạc với những người có khả năng biết tin tức Thẩm Tâm, nhưng mà chút manh mối cứ như vậy bị chặt đứt, lúc này Tần Thương Hải mới phát , nếu vận may tốt, có khả năng mất hết tin tức về Thẩm Tâm. dựa vào cái gì mà nghĩ thứ muốn tìm nhất định đạt được? ! tin tìm thấy! Nếu qua được, còn có chiêu bài cuối cùng, quỳ trước cửa nhà Thẩm Tâm! Quỳ liên tiếp bảy bảy bốn chín ngày, cũng tin gia phong nặng mặt tiền, vợ chồng nhà họ Thẩm buông vũ khí đầu hàng! Cho nên trước mắt vẫn thể dễ dàng buông tha cho, liền lấy việc leo núi rèn luyện thể lực, nếu phải quỳ bảy bảy bốn chín ngày như trong lời mới hai ngày liền ngã quỵ. Vừa nghĩ như vậy, Tần Thương Hải vốn mặt thất vọng cũng có điểm sáng, càng thêm ra sức gõ từng nhà tìm người.

      "Ai... A Phúc, ngươi xem có giống bác sĩ Thẩm ở phòng khám bệnh từ thiện kia ?" Vừa bị hỏi, ông bác nhìn bức họa, trong lòng có tính toán. Người gọi là A Phúc là người đàn ông trẻ tuổi cũng bu lại, hứng phấn khẳng định gật đầu, "Có có có! Có giống bác sĩ Thẩm!"

      "Đây là bức tranh vẽ bác sĩ Thẩm sao? Chẳng qua ta cảm thấy giống, bác sĩ Thẩm thoạt nhìn phải giỏi giang chút, cái này thoạt nhìn có chút xấu, sau đó lại có trẻ như vầy....."

      Tần Thương Hải nhíu mi, "Vợ cháu phải bác...." ngơ ngẩn, đột nhiên giống như lãnh ngộ được, "Vị bác sĩ Thẩm kia tại ở đâu?" giống như tìm được con đường sống, vui mừng phát khóc.

      " ấy hôm nay chắc là có đến thôn chữa bệnh từ thiện, bình thường đều là ở viện vệ sinh ở ngã ba đường, nhưng mà có khi ấy tới nhà bệnh nhân nếu bệnh nhân đứng bất tiện, khả năng ở....." Tần Thương Hải vội vàng quýnh quáng cảm ơn, xong lập tức chạy ra ngoài.

      Trong truyện võ hiệp, Hoàng Dung lôi Nam Hải thần ni lừa Dương Quá, kết quả ta tìm được cái "Nam Hải thần ni" - đương nhiên mẹ Thẩm Tâm phải là thần ni, vẫn là tìm thấy manh mối quan trọng về Thẩm Tâm. Cũng phải nghĩ tới việc muốn tìm mẹ vợ đại nhân, mà là biết, mẹ vợ cùng nhà họ Thẩm có đoạn ân oán, Thẩm Tâm năm đó sở dĩ phải Mĩ, chính là bởi vì mẹ vợ của dấn thân vào đoàn đội chữa bệnh quốc tế, những năm gần đây trằn trọc ở các nước xa xôi lạc hậu cống hiến chuyên môn.

      Về vấn đề này, Tần Thương Hải năm đó cùng Thẩm Tâm chuyện phiếm biết được. Nhà họ Thẩm căn bản có khả năng chấp nhận việc mẹ Thẩm Tâm chưa cưới mang thai, gia nhập đoàn bác sĩ quốc tế chữa bệnh khắp nơi chính là điều kiện mà mẹ thỏa hiệp với nhà họ Thẩm - nhà họ Thẩm cho phép mẹ đến Đài Loan sinh con, cho hai mẹ con bọn họ có thể ở chung mười năm, mười năm sau mẹ phải đúng theo kỳ vọng của ông ngoại gia nhập đòan chữa bệnh. Mẹ làm thế nào bỏ lại đứa con? Cùng nhà họ Thẩm trao đổi điều kiện chỉ là kế hoãn binh, Thẩm Tâm nhớ lại sau năm mười tuổi, trong ba năm, liên tiếp cùng mẹ chuyển nhà, là vì muốn kéo dài thời gian, cũng thể trách được mẹ tuân thủ lời hứa!

      Mấy năm nay mẹ Thẩm Tâm luôn luôn thay đổi địa điểm, quả khó tìm giống như Nam Hải thần ni, cũng có ý bất hòa với nhà họ Thẩm, Tần Thương Hải ở hôn lễ cũng chỉ thấy qua mẹ vợ lần, đến tại là mười lăm năm! Mong đợi tìm mẹ vợ hỏi thăm tin tức Thẩm Tâm, bằng tìm đầu mối khác. Lại trăm triệu ngờ, lần này tưởng chừng mất hết manh mối, nhưng lại làm cho tìm được rồi.

      Bất kể là đường núi hạn chế tốc độ, Tần Thương Hải hừng hực chạy, vọt tới ngã ba đường. Sở vệ sinh là nơi có mùa xuân, nhưng cũng miễn cưỡng chứa những bệnh nhân và những trang thiết bị đơn giản. Coi như may mắn, có bệnh nhân, lão bác sĩ trong thôn là người mặt phảng phất nét gian nan vất vả, lại có hình ảnh nữ nhân pha trà chuyện phiếm, hai người đột nhiên thấy người lạ xâm nhập, đều sửng sốt. Người phụ nữ đó nhìn , hai giây liền nhận ra người tới, "Thương Hải?"

      Tần Thương Hải cảm thấy, đời này chưa từng có chuyện lã chã chực khóc như vậy, hốc mắt đều nóng.

      Phanh! Hai đầu gối , cứ như thế quỳ xuống, dọa chết lão bác sĩ.

      "Ta muốn gặp Tâm Tâm"

      *************************************

      Tốt lắm tiểu tử thối, mẹ vợ Thẩm Tình này có thể im lặng nhịn nữa sao?

      ra đối với hôn nhân của con , Thẩm Tình cũng đưa ra quá nhiều cầu, cũng là người từng trải, người trẻ tuổi đến sống chết, điên điên khùng khùng, chính là khắc cốt ghi tâm, lời người ngoài làm gí có ý nghĩa? Cho nên sau khi Thẩm Tâm kết hôn, cũng hỏi thăm nhiều, cho đến vài năm trước con phải giải phẫu màng não, Thẩm Tình mới quyết định bôn ba cùng với các đội bác sĩ chữa bệnh bên ngoài, ở lại Đài Loan, thuận tiện chăm sóc con .

      "Ngươi đứng đây chờ chút." Thẩm Tình lái xe Porsche chạy vào sơn trang, mới qua cửa lớn, liền dừng xe, xuống xe gọi điện thoại. Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng mà mẹ vợ giờ là hy vọng duy nhất của , Tần Thương Hải dám hé răng. Thẩm Tình tay chống nạnh, nhìn ra chuyện điện thoại với ai, hơn nửa ngày mới xong, trở lại xe.

      "Chờ chút ta thả ngươi ở cửa sau, ngươi tự mình vào, biết chưa?"

      "Tâm Tâm ở nơi này?"

      "Ừ." Thẩm Tình nhìn cái, quyết định cái gì cũng .

      " ấy ở mình?" lúc này mới nghĩ đến, nếu như.... Nếu như Tâm Tâm tái hôn sao? Đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, tâm hoảng ý loạn....

      "Con bé ở mình." Thẩm Tình chỉ xem vẻ mặt của cũng biết nghĩ gì, "Còn có nam quản gia và hai người hầu." Trong nhà chính là mướn người trong thôn đến để quét dọn bảo dưỡng. Nhìn thấy cuộc sống của Thẩm Tâm sau khi ly hôn lo thiếu thốn, Tần Thương Hải thoáng an tâm, nếu năm năm này nghèo túng thê thảm, vậy phải quỳ từ chân núi đến trước mặt , cũng rất khó tha thứ cho bản thân. Hiển nhiên là hai người họ vào từ cửa sau sơn trang, Thẩm Tình dừng xe ở hậu viện mang kiến trúc phương tây, "Mau vào , thời gian này Donna cùng những người khác đều ở phòng bếp, ngươi tự mình tìm." "Vậy còn mẹ?" dẫn đến nơi, chẵng lẽ muốn như ăn trộm vào nhà sao?

      "Giúp ngươi mang vệ sĩ ." Dứt lời, để ý Tần Thương Hải ngây ngốc đứng đó, Thẩm Tình liền khởi động xe rời .

      Có vệ sĩ? phải chỉ có quản gia sao? Tần Thương Hải cũng dám hỏi nhiều, trước tìm vợ quan trọng hơn!

      Leo nghe điện thoại, tuy rằng thường xuyên nhận điện thoại, nhưng điều ngạc nhiên là lần này Thiên Vương Rock n roll cao cao tại thượng thế mà ăn khép nép, liều mạng lấy lòng. "Đừng nóng giận, bình tĩnh....... đương nhiên đáp ứng, nhưng là.... Được được được! nên vậy...." Thẩm Tâm ở bên thấy buồn cười, cần hỏi cũng biết đầu dây bên kia là ai. Leo dừng máy, vẻ mặt xin lỗi nhìn con , "Cái kia, .....Bảo bối, xin lỗi, đêm này con đành phải ăn cơm chiều mình, ba cam đoan nhất định bồi thường cho con!"

      "Là mẹ hẹn chú ăn cơm sao? Tốt lắm đó!" Leo lúc trước thường trách móc mẹ sập cửa vào mặt, đây chính là cơ hội trời cho nha! Ít nhất là đối với cục đá nhiều năm lay chuyển được, đây đúng là cầu xin cũng được.

      "Con thông cảm cho ba mà. Đúng ? Bảo bối!" Leo vẫn là vẻ mặt áy náy, "Tuy rằng ba nên cầu con thông cảm."

      Thẩm Tâm rất muốn cười, ràng biểu của Leo chính là muốn bay lên tới trời, "Chú cần cầu con cũng thông cảm cho chú, muốn hay chạy nhanh về phòng thay đổi quần áo? Đẹp trai chút, nhưng cần quá đẹp!" "Con nhắc ba muốn quên!" Leo vỗ tay hoan nghênh, tiến đến bế con lên, "Bảo bối đáng , tối nay nhớ ăn cho no chút, biết ? Lúc trở về ba kiểm tra!" Thẩm Tâm vừa bực mình vừa buồn cưới: "Tuân lệnh!"

      "Con xem ba có nên chuẩn bị bó hoa ?" Leo thế nhưng lại giống tên nhóc vừa biết , vẻ mặt khẩn trương.

      Thẩm Tâm nhịn được mỉm cười.

      ******************************

      Bố cục phòng bày trí rất đơn giản, có bất cứ thứ gì dư thừa, cũng quá phức tạp, nghe được giai điệu dịu dàng từ lầu hai truyền xuống, rất thu hút giống như là kéo "Tử công chúa Khổng Tước vũ", lại có giọng nữ nhàng hát:

      I wish that our dreams were frozen

      Then our hearts would not bro¬ken

      When we let ea¬ch other go. . . . . .

      chậm rãi bước lên cầu thang lên lầu, trái tim nặng nề va chạm lồng ngực.

      Khi dễ dàng buông tha như vậy, bây giờ cố gắng có thể có được chút lòng thương xót?

      Từ trước đến nay, nhân sinh tàn khốc, đáp án đều là phủ định.

      Nữ ca sĩ nổi tiếng từng thời gian giống như dòng sông lớn mênh mông cứ chảy, kỷ niệm như chiếc thuyền chảy về phía trước, tiếng hát tinh tế kia quấn quanh những người lạc đường, dẫn dắt bước chân , xuyên qua đường hầm thời gian. Mặc kệ qua bao nhiêu năm, bỏ qua bao nhiêu thời gian, dường như luôn có thể đem hình ảnh của Thẩm Tâm khắc sâu vào trong tâm trí. trưởng thành làm phụ nữ, tóc của giữ dài hay cắt, khuôn mặt đau buồn hay hạnh phúc, ở trong lòng trước sau vẫn tươi đẹp như vậy. Có lẽ là khắc vào máu mủ, như thế nào có thể quên ?

      Thẩm Tâm ngồi trong góc phòng, tấm lưng kia vẫn giống như lúc còn trẻ, giống như cảnh trong mơ từng thầy..... xem trong lòng lo lắng, sợ hãi trước mắt chính là ảo ảnh, cuối cùng lại ngã vào trong bóng đêm đau khổ giãy giụa.

      If could steal this mo¬ment¬ for¬ev¬er

      Paint a pic¬ture per¬fect smile. . . . . .

      cúi đầu, lộ ra gáy trắng sau cổ, mặt mang nét cười nhợt nhạt, hai tay nâng hạc giấy, màu vàng, dọc theo thân con hạc, dùng hai tay ôm trọn, ôm thứ hạnh phúc từng có, lại nhớ về chuyện cũ tan tành xa xôi. Bể tan tành lại ngọt ngào, mới có thể chảy nhiều nước mắt như vậy nhưng kết cục vẫn vứt bỏ được. Nếu ta có thể vĩnh viễn trộm giờ khắc này, ban ngày hạ hoàn mỹ mỉm cười, như vậy chuyện xưa chúng ta chết , chúng ta liền vĩnh viễn tạm biệt.

      Là cảnh trong mộng sao? Tại sao lại quen thuộc như thế? Nếu có thể làm xuyên qua thời gian, nhất định nắm chặt những thứ có được, để cho phải rơi nước mắt, để cho phải khổ, để cho cứng rắn làm ra khuôn mặt tươi cười, cười cùng tạm biệt.

      So our sto¬ry stayed alive

      We would nev¬er say good¬bye. . . . . .

      đến gần, kế bên cạnh , Thẩm Tâm dường như chưa tỉnh, mãi đến khi bóng dáng bao phủ hết người . Tần Thương Hải quỳ gối bên giường, nhớ lại cùng với hối hận tưới đỏ màu hoa hồng, hoa hồng hung hăng trói nhanh trái tim của , đâm vào cổ họng của , gần như thể mở miệng.

      "Tâm Tâm. . . . . ."

      Thẩm Tâm nhìn về phía , trợn to mắt, cũng tin.

      Nhiều năm trước, lòng tràn đầy suy sụp biết hành động như thế nào, khó chịu rơi nước mắt; nhiều năm sau, biết tự giác dơ bẩn xấu xí, dám cầu cầu trở lại từ trước.

      "Em. . . . . ." Vì sao hình bóng bắt đầu mơ hồ? Hay trong mơ vừa muốn tỉnh? Làm ơn, cần! cần! cần! Là cảnh trong mơ liền cảnh trong mơ , vậy cả đời đều cần tỉnh được ? cần tỉnh lại cũng còn quan hệ. . . . . .

      Ân cần xoa gò má của , bưng lấy gương mặt tràn đầy nước mắt, "Thương?" Vẫn là như vậy, tùy hứng và ngây thơ. Thời điểm đau buồn nhất có ở bên cạnh. Nếu có thể tìm được từ thích hợp để lên hối lỗi, khi chăm chú nhìn em, đầu lưỡi của thắt lại, chúng ta bao giờ tạm biệt.......

      " rất nhớ em, ..... muốn trở về, muốn ở cùng chỗ với em, tha thứ cho được ?"

      đầu đuôi, câu với câu hoàn toàn nối liền, dù sao chính là mồm miệng ngu ngốc, tiếp tục nữa cũng thảm hại hơn so với mấy tên ngốc, bằng bất cứ giá nào, muốn quỳ trước mặt mọi người liền quỳ, còn cái gì thể làm được? Muốn thành tên xấu xí khóc loạn cũng thành vến đề gì! Rốt cuộc là số mệnh cho phép, hay quá sâu? Hoặc là bản tính vốn vậy, có oán trách? Cho tới bây giờ nên giận, nên hỏi, nên buồn, nên hận, chống lại , liền vân đạm phong khinh.

      ràng nước mắt rơi nhiều như vậy, tịch sâu thẩm như vậy.... ....

      "Tốt." mỉm cười, giúp lau những giọt nước mắt má.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 10.1:

      "Nhóc con ở đây kể chuyện cười sao? Hay phát sốt? Hay là uống nhầm thuốc? Bị quỷ ám? Não bị chập mạch?" Đêm khuya, trong phòng khách nhà lớn vang lên tiếng giễu cợt.

      "Ta xem con bệnh cũng , mau đến chỗ mẹ con xem bệnh ...." Vẻ mặt Leo đau lòng.

      Ông già này ồn ào. Tần Thương Hải gọt quả táo, cắt thành từng miếng , hướng đến người vợ vừa lừa gạt quay trở về: "Này, a.... ...... ........."

      "Khoan!" Lão già đưa tay ngang qua, cướp quả táo, "Quả táo này có vấn đề, ta muốn mang xét nghiệm, để xem có phải ăn nó làm cho người ta bị tâm thần ...." xong trực tiếp ném vào thùng rác, lau tay vào ống quần.

      "Lãng phí đồ ăn bị trời phạt." Ông già này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Chết tiệt! Tần Thương Hải khó chịu, lần này bắt chước mấy tài xế taxi ít lời thô tục, nếu mà có cãi nhau chắc chắc thua ai! "Da mặt dày biết xấu hổ mới đáng bị trời phạt!" Leo trực tiếp đưa ngón giữa ra, "Mẹ nó thằng nhóc kia, Lão Tử khinh thường thèm lãng phí nước miếng với ngươi, là đàn ông trực tiếp quyết đấu! Ta làm cho ngươi tè ra quần, khóc lóc quay về nước Mỹ tìm mẹ!"

      "Đến đây! Ai sợ ai, xem lão già nhà ông cần cậy mạnh, chỉ sợ người ngoài nhìn vào ta đây ăn hiếp người già, biết kính trọng người cao tuổi, đem người già tóc bạc đánh đến mức phải ngồi xuống đất tìm răng giả!"

      "Chết tiệt! Lão tử đây biết ra đường đánh nhau ngươi vẫn còn quấn tã đó!"

      " hùng đề cập đến dũng những năm trước, lúc ta mình đánh nhau với nhóm xã hội đen Lạc Thành chắc ông nằm trong bệnh viện khám bệnh tiểu đường quá?"

      Tiếp theo trận chiến khác.... Hai người đàn ông bắt đầu so coi ai biết nhiều từ ngữ thô tục hơn, nhưng ai dám động thủ trước, bởi vì sợ cẩn thận đánh trúng hai người phụ nữ ngồi kia.

      Bên này, hai mẹ con chịu chút ảnh hưởng nào ngồi trò chuyện thân mật. "Con quyết định quay trở về bên cạnh nó?" Thẩm Tình hỏi vì sao tha thứ, dù sao lòng của phụ nữ chính mình là hiểu nhất, cần giải thích với người ngoài.

      " ấy muốn quay lại."

      "Nếu nó lại giống như cũ, lần nữa bỏ sao?" Thẩm Tâm cúi đầu nhìn ngón tay, "Đó vốn là tự do của ấy."

      "Mềm lòng cũng có giới hạn, lần này con tha thứ cho nó, lần sau nó lại tái diễn trò cũ, như vậy chẳng phải là hai người phí cả đời sao?"

      "Con biết ấy có đổi ý hay ," đây là lần đầu tiên muốn ở bên cạnh , lần đầu tiên cầu như vậy, cho nên là đồng ý. "Nhưng mà con tha thứ cho ấy. Cũng phải vì con nghĩ muốn hợp lại." Lý trí cùng với thực tế mà , như vậy phải chăng quá dễ dàng? Nhưng mà còn cần người ngoài đánh giá hay sao? nấu tại nơi núi sâu, hoàn toàn là cuộc sống của bản thân, cùng với ánh mắt kiêng dè của người đời, bằng sống theo ý mình.

      "Giống như con lựa chọn cùng ấy ly hôn, cũng phải vì ấy làm sai cái gì, chính là đơn giản muốn trả tự do cho nhau, nhưng nếu lần này ấy lại đổi ý, con gặp lại ấy, dù sao con với cũng còn gì." Đau lòng cũng có, đơn cũng có, vốn thành thói quen, nếu hế xuất , kỳ chính là sống tiếp cuộc sống bình lặng của mình; mà nay xuất , lòng loạn, muốn do dự có tha thứ hay cũng quá khổ sở.

      Thẩm Tình nhìn con . Có lẽ người khác mềm lòng, nhưng, lời ly hôn liền ly hôn, làm cho bản thân biến mất hoàn toàn khỏi nước Mỹ, mình trốn đến nơi núi sâu, còn có thể xem như đủ quả quyết sao? Mười năm hôn nhân có thể nhẫn nại, cũng có thể buông tay liền buông tay. Tần Thương Hải vận tốt cũng có lần thứ hai.

      "Được rồi, mặc kệ về sau như thế nào, dù sao tại con còn có chúng ta.'' cười, giống như con vẫn còn là , thương tiếc sờ sờ định đầu . Hai người đàn ông còn ầm ĩ chưa dứt, hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, thế này mới lấy về chỗ mình ăng ẳng chó dữ sủa loạn.
      ***************************************

      được sắp xếp ở phòng khách.

      hợp lý, hơn nữa giờ phút này cũng hẳn là giống phôi ti tiện kiêm sắc quỷ, cấp bách mang Thẩm Tâm lên giường.

      Chính là bỗng nhiên hiểu được vì sao trước lúc ly hôn, mỗi lần quay về trường đảo, tình nguyện cùng Thẩm Tâm chung giường chung gối, chịu được dục hỏa đốt người cũng muốn chuyển sang phòng khác. Bởi vì nghĩ cùng chung đụng chốc lát, cũng bởi vì muốn biểu ra ngoài vắng vẻ, làm cho Thẩm Tâm trong nhà bị xem .

      là kỳ quái, tại sao khi đó lại muốn ở trường đảo và LA hai đầu qua lại? Tuy rằng cuộc sống của rất phức tạp, ra nhất định phải sống ở LA. Có lẽ bỏ là vì người nhà quản thúc? ra nếu phải cha mẹ đều lớn tuổi, sớm rời xa nơi chôn rau cắt rốn theo đuổi tự do. Mà khi đó Thẩm Tâm ngoại trừ nhà họ Tần, còn có thể dựa vào ai? Quay về nhà họ Thẩm? Chỉ sợ ở nhà họ Thẩm, là bát nước hắt ra ngoài có quá nhiều quan tâm. Tần Thương Hải bò xuống giường, chút suy nghĩ gõ cửa phòng Thẩm Tâm. Vốn tưởng rằng lão già lạ lùng kia đánh , bời vì từ sớm lúc phân phòng cho lão già mang vẻ mặt tàn đứng canh ngay cửa.

      "Đừng mơ tưởng chạm vào con ta!" Ông già giơ ra ngón tay giữa hướng đứng, chiếc nhẫn hình đầu lâu tay giống như giơ nanh rít gào. Xem ra cha vợ vẫn là bề , Tần Thương Hải quyết định cùng lão nhân gia đấu võ mồm.

      Cửa phòng mở ra, Thẩm Tâm thân áo ngủ bảo thủ trắng trong thuần khiết, hiển nhiên vẫn chưa vào giấc ngủ.

      Đột nhiên, Tần Thương Hải cảm thấy nghèo từ, biết nên mở miệng như thế nào để cầu tối nay thu nhận .

      "Em mệt sao?" Thẩm Tâm lắc đầu.

      " muốn chuyện phiếm với em.... biết điều." cam đoan .

      Thẩm Tâm sao lại nhận ra Tần Thương Hải đứng ở cửa muốn xin tiếp nhận, nhịn được vừa đau lòng vừa tức giận nở nụ cười.

      "Vào ." nghiêng người làm cho vào phòng. ngồi giường, liền an phận ngồi dưới giường, có điểm thừ người, ra chỉ là muốn làm bạn của , cũng cần phải có ngôn ngữ bổ sung trầm mặc, bởi vì cảm giác hai người lúc đó ngay cả trầm mặc cũng làm cho người ta lưu luyến. Nhưng mà sợ mất lý do muốn làm bạn với . Lúc này mới nhớ, có lẽ trước sau nghĩ tới muốn ly hôn, chính là bởi vì ham mê làm bạn, cũng nghĩ lo lắng tìm lý do, lo lắng theo đuổi. là ích kỷ.

      "Em sống rất tốt sao?" Nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra câu thoại cũ rích này.

      Thẩm Tâm mỉm cười, "Tốt lắm, còn ?" sát nhập để ý nhảm tán gẫu nữa, luôn như vậy, cho dù lời của đề lại lạnh tanh, cũng có thể cùng tiếp.

      " tốt! Rất tốt!" Tần Thương Hải là muốn mói như vậy, nhưng chỉ có thể làm bộ phóng khoáng nhún nhún vai, "Cũng được, có gì đặc biệt", nhìn , cảm giác tiêu cự trong mắt có chút tan rã, tiến sát bên giường hỏi: "Em mệt sao? Nếu mệt muốn miễn cưỡng, hai ta ngày mai lại tiếp." Thẩm Tâm sửng sốt, biết làm thế nào giải thích cho , chỉ có thể lắc đầu, "Em sao." Tần Thương Hải nhìn , đột nhiên nhớ tới cuộc hôn nhân trước đó, cái gì cũng phối hợp với , mà ngay cả lý do vì sao ly hôn cũng giải thích. ra đâu cần phải giải thích? phải là vẫn luôn hy vọng hai người đều có thể theo đuổi tự do sao?

      " xin lỗi!" Tần Thương Hải cầm tay , "Năm đó muốn ly hôn nhưng vẫn cố ý kéo dài, nhưng lại nghĩ tới tìm em chuyện ràng." Nên xin lỗi rất nhiều.

      " sao, Á giúp em rất nhiều." Thẩm Tâm thầm với chính mình.

      Tần Thương Hải nheo mắt lại, nhắc tới người cháu này, thù mới hận cũ nhảy lên trong lòng !

      tới việc thằng nhóc thúi kia muốn làm bảo mẫu cho , nhân lúc cùng Thẩm Tâm bàn chuyện ly hôn, tên nhóc chết tiệt đó là nhiệt tình nha! chỉ giúp Thẩm Tâm tìm luật sư, trấn an người nhà, thậm chí còn giúp Thẩm Tâm đòi của số tiền phụng dưỡng - về điểm ấy cũng coi như bỏ qua, bị tên này đòi tiền rất lớn, người ta muốn trăm ngàn còn nó đủ tăng lên hai mươi triệu. Quan trọng là nghĩ như thế nào đều cảm thấy Tần Á có động cơ đơn thuần! Bởi vì thằng nhóc kia ngay sau đó mang "Trưởng bối làm bất lương làm mẫu" cùng người trong nhà đàm phán, cũng thoải mái ly hôn với vợ trước, trước sau chỉ có ba ngày!

      "Đúng vậy nha, nó rất nhiệt tình nha!" Tần Thương Hải thầm nghiến răng nghiến lợi.

      "Khi đó cũng may có nó! Đúng rồi, Á dạo này ra sao? Việc ly hôn kia nó giúp em rất nhiều, em đến bây giờ vẫn còn chưa cảm ơn nó."

      "Em cần cảm ơn nó, nó dạo này tốt lắm, tốt đến mức thể tốt hơn." Thánh nhân nhà họ Tần đúng là danh bất hư truyền, ràng vì bản thân mà mở ra đường , còn làm cái kiểu việc tốt cần hồi báo, làm cho người khác đến bây giờ còn đối với nó cảm động đến rơi nước mắt! Hơn nữa điều làm Tần Thương Hải khó chịu là, Thẩm Tâm nhắc tới Tần Á đột nhiên giúp "Ly hôn", như là Tần Á giúp cuộc sống mới tốt đẹp hơn, ... .... biết mình phải là người chồng tốt, nhưng mà điều đó ràng như vậy sao? đau lòng nha....

      " biết sau khi kết hôn vẫn nên là xin lỗi em, tại hỏi em vì sao ly hôn cũng còn lập trường, nhưng mà nghĩ nên em biết, phải là Tần Thương Hải trước kia, em cho cơ hội , chúng ta lại bắt đầu môt lần nữa, có được ?" ngồi đổi thành quỳ, cha mẹ vợ cũng quỳ qua, quỳ trước vợ có là gì? chính là đàn ông biết tức thời.

      Thẩm Tâm rũ mắt xuống, "Em..."

      "Em e tha thứ cho , thể đổi ý." lay , có vẻ như làm nũng.

      "Em có muốn đổi ý, nhưng tha thứ cho , cùng bắt đầu lại là hai việc khác nhau."

      "Làm sao có thể là hai việc khác nhau? Em tha thứ cho rồi mà!" Đại thiếu gia lại phát tác tính tình ngây thơ.

      "Em tha thứ , cho nên chúng ta bây giờ là bạn tốt, phải sao?" mỉm cười.

      Vừa thấy cười, lòng của đại thiếu gia mềm nhũn, đời này chỉ có Thẩm Tâm mới có thể nhàng như vậy, đem đại thiếu gia dám phát tác tính tình công tử.

      " tình nguyện nhận tha thứ của em, em cần tha thứ cho , sau đó bước quỳ bước bò lên đây gặp em, em thấy như thế nào?" Đó cũng là người lái taxi dạy , "Bằng bây giờ bụi gai tìm ở đâu? Nếu như tìm thấy bụi gai, cắn người mèo được ? Chỉ là có độc ...."

      Thẩm Tâm nhịn được bật cười, "Em muốn tha thứ cho , chính là tha thứ thôi, bất qúa cũng làm sai chuyện gì." Ngoại trừ kì tân hôn cùng với thời gian học bên ngoài, sau cuộc hôn nhân năm năm, đối xử với cùng tốt, có lẽ so sánh với các cặp vợ chồng bình thường có khác. Có lẽ vì ở chung ít mà xa nhau nhiều. Bọn họ có thời gian phát sinh xung đột, phát sinh tranh chấp, giờ nghĩ lại thời gian năm năm ở bên , phần lớn là vui cười hạnh phúc. khi như vậy, còn phải tha thứ điều gì? Nhưng mà quan tâm !

      "Em biết ? Lúc em muốn ly hôn, mới phát nghĩ tới việc ly hôn, cũng biết đúng chỗ nào, chừng là toàn thân cao thấp tất cả tế bào đều đúng, chỉ cảm thấy ở trường đảo đối với em tốt hơn chỗ , còn nữa nghĩ em muốn chạm vào em, phải sao? rất muốn đó! Nhưng lại sợ nếu như ngày nào đó em gặp được người trong lòng, em có biện pháp theo đuổi tình chân chính, cũng ti tiện nghĩ mang em trở thành công cụ phát tiết dục vọng..." đến khúc sau, Tần Thương Hải trầm mặc. Mười năm hôn nhân, chỉ có thể tìm cho chính mình nhiêu đó lí do? "Chúng ta kết hôn quá sớm, cũng hiểu chúng ta bỏ qua nhiều giai đoạn, nhưng mà em hãy cho thêm cơ hội, lần thôi là tốt rồi!"

      Thẩm Tâm biết nên trả lời như thế nào, "Tại sao đột nhiên..." nha.

      " phải đột nhiên, trong năm năm đều nghĩ đến chuyện này, chính là thời gian trước khi bị thương, bỗng nhiên nghĩ, lại cứ kéo dài, ai biết được lần sau còn có may mắn tỉnh lại?" Đương nhiên, đầu bị đụng mạnh, có lẽ là chuyện tốt, suy nghĩ cũng sáng suốt hơn?

      "Đừng lung tung."

      " cam đoan làm người chồng tốt....! Là người chồng hoàn hảo!" Là người chồng siêu cấp tốt! Cố gắng đạt tới " nghìn lẻ điều kiện trở thành chồng của Thẩm Tâm" mà năm đó soạn ra.

      " ra cũng rất tốt!"

      " chỉ thế, vĩnh viễn ở bên cạnh em, tuyệt đối bỏ , còn có... mang lại hạnh phúc cho em." Đương nhiên cũng làm cho em thực hạnh phúc !

      Thẩm Tâm vừa cười, phát , ra số lần cười đêm nay nhiều hơn ngày thường gấp vài lần. " ra vài năm kia em vẫn rất hạnh phúc." Chỉ là có đơn thôi.

      " phải cái loại này.... Khụ! là hạnh phúc hơn trước kia gấp vạn lần." bắt lấy tay , vừa cầm vừa hôn lòng bàn tay, "Được ? Tâm Tâm...."

      "Cho em suy nghĩ vài ngày." Lòng lại bị đảo loạn, ngay cả điều mình muốn làm cũng lắm, bản thân là muốn mình vui vẻ nhiều chút, hoặc xúc động nhiều chút? Hy vọng nhiều năm như vậy luôn mất mát, nay cái gì cũng cầu, lại ngược lại lên trước mắt . có biết hay , ra có làm bạn, giấc mộng. dám cầu nhiều. Còn muốn? Tần Thương Hải tiếp tục tiến sát , quỳ gối giữa hai chân , Thẩm Tâm lập tức nổi lên vầng hồng ngay má, Tần Thương Hải nhìn người trong lòng, giữa hai chân dâng lên trận cuồng nhiệt xôn xao.

      Trước kia nghĩ nhiều lắm, tình nguyện mình bị chết đuối vì nước miếng, bị dục hỏa đốt cháy, cũng muốn làm Liễu Hạ Huệ. tại quyết định cần nghĩ! Vì nắm chặt người phụ nữ , đương nhiên muốn ăn trước sau. bò lên giường, lúc Thẩm Tâm kịp phản ứng, hôn môi . đê tiện, vô sỉ, nhưng cam tâm tình nguyện đê tiện vô sỉ! leo lên giường, dễ dàng đem Thẩm Tâm ôm vào trong ngực, dùng nhiệt tình sở hữu cùng kỹ xảo hôn . ràng kết hôn mười năm, có kinh nghiệm làm thương tiếc.

      "Tâm Tâm, để cho em, được ?" cả đời, tuyệt đối rời .

      Thẩm Tâm nhìn mặt gần trong gang tấc, có biết rằng ra đến giờ phút này, mới có thể nhìn ràng? lưu luyến bộ dáng ! Mê mẩn lông mày , ánh mắt của , mũi ..... Thứ từng sở hữu bây giờ mới thấy ràng tất cả. mở miệng, Tần Thương Hải cũng khách khí, tay sớm sờ ngược lên áo ngủ, càm giác nơi đẫy đà làm cho thở dài trận, bụng dưới dục hỏa càng kịch liệt. Từng nghĩ đến năm đó tuổi còn lông bông, giờ phút này mới biết cũng phải là tự nhiên, vẫn nghĩ âu yếm toàn thân , hôn mỗi tấc thân thể . bàn tay xoa bóp nơi nở nang đẫy đà, nhàng xoa bóp, được quá nóng vội, làm tổn thương nhị hoa mềm mại.

      Thẩm Tâm toàn thân ửng hồng, tú sắc khả cơm, ngay cả môi đào cũng giống như nặn ra mật ngọt, làm cho người ta muốn cắn ngụm. cũng tham lam xem bộ dáng đỏ bừng, tay kia sớm cởi bỏ quần áo của , tuy rằng áo ngủ là hình thức bảo thủ, nhưng bên trong mặc gì, trong chốc lát thân thể trần trụi mềm mại lõa lồ trước mặt .

      "Thương..." đột nhiên hoàn hồn, nghĩ che lại.

      "Hư, nhìn , ân?" Tần Thương Hải cởi áo, lộ ra cơ thể cường tráng thân, Thẩm Tâm cơ hồ chưa từng xem qua thân thể khỏa thân của - đáng chết! Vẻn vẹn hai lần nhớ lại đều chỉ có giống như nô tì mặc cho đùa giỡn.

      Tần Thương Hải thấy khuôn mặt nóng đỏ, đau lòng lại thương tâm, cầm tay bé của dán trước ngực , cúi đầu bên tai khẽ hôn, nỉ non : "Từ nay về sau, là lấy lòng em, em có thể chạm vào , tùy tâm trạng en, được ?" mỗi câu, liền hôn vành tai ngon miệng.

      "Em ....." run run, da thịt tuyết trắng nổi lên từng dấu màu hồng.

      "Từ từ đến." lần chỉ cần tiến bộ chút, như vậy có càng nhiều thời gian thuyết phục .

      Tần Thương Hải hai tay nâng niu đôi tuyết nhũ, chúng nó rất hoàn mỹ, hai gò tuyết trằng nở rộ hai đóa mai hồng, ngồi chồm hỗm, thong thả và kiên nhẫn mát xa hai bên ngực . Xoa lấy! Mới bắt đầu đùa bỡn mà bắt đầu đứng thẳng, vương lên ngạo nghễ.

      "Ừ..." Thẩm Tâm quỳ hai gối, chỉ có thể đỡ lấy hai bả vai dày rộng của Tần Thương Hải, cho đến khi đến gần, chóp mũi nhàng chạm vào bên ngực, hơi thở ấm áp thổi vào người vừa ngứa vừa thoải mái, nhịn được khẽ cười, muốn tránh lại tránh được.

      Phản ứng của đáng ! Vì sao lại lãng phí thời gian mười năm? Vì sao chưa từng nghĩ tới cứ như vậy tâm thương , làm cho hiểu được giữa nam nhân và nữ nhân có tình , còn có quá trình đẹp như vậy? Ngực phát đau, quyết tâm từ nay về sau cho càng nhiều.

      "Tâm Tâm, em đẹp như nữ thần, em biết ?" hôn hai bên ngực , giống như tín đồ thành kính thưởng thức nữ thần, tiếp theo mới ngậm viên tròn trịa, hút cách vội vàng, đầu lưỡi lại dịu dàng âu yếm.

      bắt đầu động thủ cởi quần của , quần trắng tuột đến giữa đùi, hai tay nhịn được xoa nơi mông mềm mại, chút lại chút, mới chậm rãi hướng tới nơi tư mật kia.

      thăm dò làm cho Thẩm Tâm thở gấp, khống chế được run run. Nơi kia vẫn mẫn cảm như cũ, dịu dàng ở nơi rừng rậm vuốt ve, mật lập tức ướt đẫm tay .

      "A....." Thẩm Tâm nhịn được theo động tác tay vặn eo.

      Luyến tiếc quá nhanh, lại khó có thể đè nén, luôn thỏa mãn cảm giác ưu việt của giống đực, làm cho người ta càng muốn thương nhiều hơn, hoặc là khi dễ ? Bất quá ít nhất phải đêm nay, chậm rãi đưa ngón tay thăm dò, môi và lưỡi ngừng trêu chọc nơi đầu ngực nhạy cảm.

      Thẩn Tân chỉ có thể ôm bờ vai , giống như con mèo nức nở, "Thương...... cho em....."

      "Em quá chật, tại vào em chịu nổi.." hôn , lại đem ôm vào lòng, làm cho ngồi trong ngực , cái mông đặt vật nam tính trướng đau, "Lập tức dễ chịu, ân?" cởi quần của , làm cho hai chân mở rộng ra, đầu gối chân phải thậm chí tựa vào đầu gối , chân trái bị tay gạt bung ra, mà dựa vào , mặc cho tay phải đùa giỡn nơi tư mật.

      "Tâm Tâm...." càng ngừng kêu , nhàng lật thân thể , cúi đầu tiếp tục hôn nụ hoa ẩm ướt đỏ tươi, ngón tay thứ hai cũng chen vào.

      Thẩm Tâm nức nở, thể nhẫn nại thêm được nữa.

      "Thương......" bất lực vặn vẹo cái mông, khác gì tra tấn người đàn ông kia.

      "Trời ạ.... Em giết ....." Tần Thương Hải gần như là run run ngăn nơi quần , "Nhịn thêm chút nữa, được ? sợ làm em bị thương...." tiếp tục đưa ngón tay thứ ba vào trêu đùa nơi tư mật,

      "Em sợ..... cho em ......" bất chấp tất cả, lớn mật cầu, "Đoạt lấy em, em muốn toàn bộ......" bắt đầu nức nở, hai chân gần như mất khí lực. Nước mắt Thẩm Tâm rơi ra làm ta tia lý trí cuối cùng. Tần Thương Hải gầm tiếng, ôm lấy , đem cột lửa dâng trào chống đỡ nơi hoa huyệt, tếp theo là mạnh mẽ hung hăng đâm xuyên qua.

      "A.... ...... ....." trong ngáy mắt đạt đến cao trào.

      Vật nam tính của Tần Thương Hải vẫn táo bạo rống giận.

      "Trời ạ.... ........ Em quá nhanh.... ...." sắp điên rồi, cách nào tự quyết lại thẳng tiến rồi rút ra, càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng mãnh liệt, hoa huyệt chật chội mềm mại bào nuốt , buộc điên cuồng.

      "Uhm.... ...... ...." Cuồng dã luật động, làm cho hoa huyệt đạt cao trào lần lại run rẩy, luồng sóng khoái cảm lại bắt đầu đánh về phía .

      "Ừ.......Thương.... ...." âu yếm ôm lấy người đàn ông, còn cận lực che giấu tình chưa bao giờ giảm.

      " .... ..... Toàn bộ cho .... ......." cố gắng, lấy khát vọng nóng bỏng đáp lại .

      Lời của làm ngực đau đớn, giống như nhớ tới mười năm trước bọn họ nên có đêm tân hôn triền miên ngọt ngào.

      luôn cho hết thảy, mà ở đâu? Những năm ấy cho được gì?

      "Chúng ta cùng nhau, lần này. . . . . . Chúng ta cùng nhau. . . . . ." Cao trào tiến đến khắc kia, hôn .

      Sau này, cho tất cả những gì có, toàn bộ, hết thảy.... ........

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 10.2

      "Bảo bối nhà mình là có tấm lòng từ bi." Ở bàn ăn bữa sáng, Leo hừ lạnh, đối với cái người chuẩn bị bữa sáng món "Nam dong" : "Ta đây nghĩ ai đó nên biết, tha thứ phải là nhận, cho nên bây giờ ai đó ở nhà hai vợ chồng ta là người ngoài nha." Dứt lời, hơi ăn hết "nam dong" vừa bưng lên bàn. Này, lão già đủ chưa? phải làm cho Tâm Tâm và mẹ vợ ăn sao?

      "Ai là vợ ông hả? Đừng kêu loạn nha." Vừa ăn bữa sáng vừa xem báo, Thẩm Tình đưa mắt liếc Leo cái, người nào đó mang khí thế ác bá nháy mắt sợ hãi lấy lòng Từ Hi Thái Hậu.

      "Tình Tình, phải đêm qua em kêu ......"

      "Câm miệng."

      Tần Thương Hải tức thời quay đầu , kìm nén ý cười.

      là! Mẹ vợ đỏ mặt! Khó trách tối hôm qua cùng Tâm Tâm ôm nhau ngủ đến bình minh, ra ôn lại chuyện cũ chỉ có hai người trẻ tuổi bọn họ! Là lão già và mẹ vợ hai người cộng lại cũng trăm tuổi! "Công cụ" còn sử dụng được sao? Phốc phốc phốc. . . . . . thể cười thể cười!

      Bên kia bàn ăn, Thẩm Tâm hiển nhiên tinh thần tốt lắm.

      "Bảo bối, làm sao vậy?" Leo tinh mắt chú ý tới, "Có phải đêm qua ngủ ngon ?" Dứt lời, ngoại tinh nhân ánh mắt sắc bén giống như giết người quét về phía Tần Thương Hải: "Ngươi tên chết tiệt này dám làm gì bảo bối nhà ta?"


      Thẩm Tâm vội vàng ngồi thẳng dậy, " có nha, con ngủ rất ngon." Từ trước đến nay biết dối, lỗ tai và cổ đều đỏ lên, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Leo?

      " có?" Trong kẽ răng nặn ra câu này, bộp, vỗ bàn tiếng đứng lên, "Ngươi.... ....."

      "Ngồi xuống." Thẩm Tình giọng .

      Phanh. Thiên vương Rock n Roll cam lòng dính mông vào ghế, chỉ có thể trừng mắt to cùng Tần Thương Hải.

      "Thương Hải, con theo ta lên lầu," Thẩm Tình buông báo và dao nĩa, "Ta có lời muốn với con."

      "Mẹ vợ ăn no rồi sao?" lập tức ân cần đứng lên giúp tay dịch chuyển cái ghế, cử chỉ này đương nhiên thu được hai quả cầu rực lửa từ Leo tiên sinh.

      Két! Lão tử ta dùng niệm lực đánh chết mi! Đạp chết mi! Trừng chết mi!

      "Ăn no rồi! Tay nghề của con quả tồi."

      Ha ha ha ha. . . . . . Tần Thương Hải nhìn về phía lão già bị bỏ quên nãy giờ.

      Mẹ vợ khen ta nha! Ông ở đó đỏ mắt ganh tỵ ! Oa ha ha ha.... ...

      " có gì, trước kia ở cùng chỗ với Tâm Tâm thỉnh thoảng hai đứa con trao đổi công việc, ấy rửa chén, con nấu cơm, nhưng mà chỉ có thể coi là ăn được." theo mẹ vợ rời khỏi phòng ăn, rất nhanh hôn hai má Thẩm Tâm, "Chờ trở lại!" chụt, lại thêm cái.

      "FUCK! Tên nhóc thối tha có dám đợi lát nữa trong sân đấu mình!" Làm cho nhìn thấy ánh mắt nóng nảy đầy uy lực.

      "Được thôi! Bất quá con muốn tiếp mẹ vợ thân trước. Lão già, từ từ ăn! Coi chừng nghẹn nha!" Oa ha ha ha ... ...... .....

      "Ăn bánh mì , con quết phô mai mà chú thích nhất." Thẩm Tâm thấy ba phát điên, đem bánh mì nướng xong cho ông.

      "Bảo bối, chỉ có con tốt với ba....." Vẫn là con tốt nhất, vẻ mặt Leo đau thương.

      Dẫn Tần Thương Hải lên lầu hai, Thẩm Tình dẫn tới phòng thờ Quan , ở đệm quỳ ngồi xuống, cằm hướng về phía tấm đệp kia. "Ngồi ."

      "Mẹ tìm con có việc?"

      Trực tiếp gọi mẹ? là có đủ nịnh bợ. "Là ta muốn kể cho con chuyện của Tâm nhi." Tần Thương Hải cũng đoán được mẹ vợ muốn chuyện về Thẩm Tâm, biến sắc, "Mời mẹ ."

      "Đầu tiên, con có biết Thẩm Tâm có khối u não, từng mổ sao?" Tần Thương Hải biến sắc, " ấy với con..."

      "Phải ? Nhưng mà con nên biết sớm hay muộn gì khối u não kia đè lên dây thần kinh thị giác, sau khi phẫu thuật phần dây thần kinh thị giác bị tổn thương, tại thị lực vô cùng yếu."

      "Mẹ là, Tâm Tâm có thể bị mù.... ....." Ngực như bị bóp chặt, gần như thể thở.

      Khó trách tiêu cự tầm mắt của Tâm Tâm có chút rời rạc, căn bản là thấy ! Mà tràn đầy chờ mong cho thấy bức tranh mà vẽ, mà đối với tỉnh ngộ và thổ lộ, tất cả đều nhìn tới.... .....

      "Là tại phải mù, chính là tại đọc sách và xem tivi cũng thể làm, bình thường Donna và mẹ đọc sánh cho nó nghe." Leo lại thích hát cho con bảo bối nghe.

      "Sau này con cũng đọc sách cho ấy nghe," Về phần ca hát.... ...... Ách, thiên tài trời cho như , chỉ có cái khuyết điểm xíu, chính là giọng hát hoàn hảo, điều này Thẩm Tâm sớm biết.

      "Nếu như con cuối cùng muốn rời , mẹ đây khuyên con đừng cố gắng làm gì, mẹ muốn Thẩm Tâm ỷ lại vào con, con lại bỏ nó mà ."

      "Con rời , cho dù Tâm Tâm.... ..... Cho dù lão già kia đuổi con, con cũng !" Sinh mệnh của so sánh với con gián, lực ý chí có thể so sánh với sắt đá, bằng có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy chạm vào Thẩm Tâm?

      " dễ dàng." Thẩm Tình cười .

      "Con biết, cho nên con làm cho mọi người thấy. Mẹ, mọi người khả năng thích, nhưng sau khi cùng Thẩm Tâm ly hôn con cũng có sửa đổi người thừa kế bảo hiểm, cho tới bây giờ tất cả vẫn thuộc về ấy." Thẩm Tình nhíu mày. Đúng á, tên nhóc thối này luôn luôn cho con những điều tốt nhất, vật chất hưởng thụ nhiều nhất, nhưng chưa bao giờ quan tâm con bé, còn chưa phải là tên khốn kiếp! Ai thèm tài sản của nó kia chứ? và Leo kiếm tiền so với ít hơn, về sau toàn bộ đều giao cho con , con còn là phú bà nha.

      "Còn có, hai người hôm qua ngủ cùng nhau đúng ? Có dùng đồ phòng hộ sao?" thẳng thắn hỏi.

      Hai má Tần Thương Hải đỏ lên, " có, nhưng mà nếu có tiểu hài tử con cũng rất vui đó.... ......" Con của và Thẩm Tâm, nghĩ đến liền mở cờ trong bụng.

      Tốt nhất là con nhu thuận giống Tâm Tâm.

      Tần Thương Hải còn giống như tên ngốc, bay bổng, say sưa nghĩ đến con của hai người họ, nhà ba người vui vẻ hòa thuận sống, Thẩm Tình hắng giọng, kéo quay trở về thực tế.

      "Mẹ chỉ nhắc nhở con, kế tiếp chính là vấn đề chính." Thẩm Tình dừng chút, giống như tự trấn an bản thân, "Con biết ta cùng với cha mẹ từng giao hẹn, Thẩm Tâm tròn mười tuổi, mẹ phải trờ về Mỹ, chuẩn bị tiến vào đội chữa bệnh xuyên quốc gia."

      "Tâm Tâm có kể qua với con."

      " ra lúc ấy mẹ mới mười bảy tuổi, giận dỗi muốn qua về Đài Loan hạ sinh Thẩm Tâm, bằng chứng của ngỗ nghịch chịu thua ai, ra năm đó mẹ biết phải làm mẹ như thế nào, chính là lời ra mẹ lại quá cứng đầu, thể làm gì hơn là ôm bụng quay về Đài Loan."

      "Mẹ vẫn phải là người mẹ tốt, đến khi Thẩm Tâm năm tuổi mẹ vẫn có cách nào có thể thích ứng. Mẹ nhớ lần, Tâm nhi phá hủy bản thảo mẹ phải mang cho khách hàng, vẫn bám dính lấy mẹ, khi đó nó mới năm tuổi, đâu biết được cái gì đâu? Nó chỉ biết là người mẹ này chưa bao giờ quan tâm chăm sóc nó, chỉ có làm việc......." Tiếng Thẩm Tình có chút khàn khàn, cười khổ : "Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng mẹ động thủ đánh nó, mặt bị mẹ đánh sưng lên, ngã ngồi mặt đất, cũng dám khóc......" cái tát kia liền đánh vào hình tượng người mẹ thất bại trong lòng , đến bây giờ vẫn quên được, bởi vì vận mệnh cho bọn họ thời gian quá ít. xem gương mặt nhắn tràn ngập bất lực cùng kinh hãi của con , lại nhìn bộ dáng chính mình chật vật khống chế được, năm năm áp lực khiến cho sụp đổ, làm cho chật vật, nhưng con đâu? Bảo bối duy nhất của , vẫn nhẫn nại.... ......... rốt cuộc nhịn được ôm con khóc rống lên.

      "Con biết ?" Nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, Thẩm Tình sầu não cười : "Khi đó Tâm Nhi còn an ủi mẹ! Mặt của nó bị mẹ đánh sưng hết bên.... ........"

      ra có chuẩn bị tâm lý phải làm mẹ, biết phải làm người mẹ tốt như thế nào, mới mười bảy tuổi! Ở tuổi này các làm cái gì? tùy hứng giận dỗi với người nhà, chưa từng nghĩ bản thân lấy môt sinh mệnh ra hờn dỗi. Mãi cho đến lần đó, mới bắt đầu học làm người mẹ.

      "Mẹ biết là quá trễ, chờ khi mẹ phát ra mới biết được Tâm Nhi trầm lặng hơn so với các bạn khác." Nhưng nó cũng là đứa bé ngoan ngoãn. "Mẹ rốt cuộc hiểu được cách con mình - , mẹ rốt cuộc phát ra mẹ sinh ra phần máu thịt, kỳ máu của nó thịt của nó đều ở trong lòng mẹ." cố gắng học tập cách làm người mẹ, Thẩm Tâm cũng dần dần cười trở lại, Thẩm Tình bắt đầu có cảm giác cuộc sống hề gian nan, bởi vì có con ! Ngày khổ cực, hai mẹ con cũng rất hạnh phúc. Chính là thời gian quá vô tình, đảo mắt Thẩm Tâm gần mười tuổi, cuối năm phải thực ước định.

      "Mẹ quyết định kéo dài thời gian, mang Thẩm Tâm chuyển nhà. Con biết ? Khi đó Tâm Nhi có bạn tốt tên là Tiểu Huệ, con bé so với chị em còn thân hơn, tình cảm hai đứa tốt đến mức người lớn như mẹ đây còn cảm thấy ganh tị."

      Mười tuổi năm ấy, Thẩm Tâm chỉ có thể cùng bằng hữu tốt nhất tạm biệt.

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 10.3

      Hai mẹ con ngừng chuyển nhà, hai đứa bé vốn là giao hẹn giữ liên lạc với nhau, cuối cùng do chuyển nhà quá nhiều lần mất liên lạc. Ba năm qua , Thẩm Tâm có bạn bè, vào lúc sắp hòa đồng với bạn học mới lại phải chia lìa. Thẩm Tâm và mẹ nhiều lần cãi nhau kịch liệt, nhưng phát mỗi đêm mẹ đều vụng trộm ôm rơi nước mắt. Mất bạn bè cũng sao, chỉ cần mẹ ở bên cạnh tốt rồi. Thẩm Tâm khi đó như vậy.

      "Bất quá vẫn có cách nào." Thẩm Tình nhún vai, "Ba năm sau, mẹ bị nhà họ Thẩm tìm được, hơn nữa mẹ lo lắng cùng Tâm Nhi chuyển chuyển lại cũng phải là biện pháp tốt, cho nên vẫn là cùng người nhà thỏa hiệp. Khoảng thời gian mẹ cùng Thẩm Tâm ở Đài Loan tính là quá dư dả, trước khi Mỹ, mẹ mang con bé chơi công viên, dạo phố mua con rối tay mà con bé thích nhất và văn cụ...." Tiểu Thẩm Tâm chơi vui vẻ, nghĩ đến, chỉ cần có vậy, mẹ cần làm vất vả, cần vì mua quần áo đẹp cho mà mấy ngày liền phải ăn mì gói. ra muốn mặc quần áo đẹp, muốn cùng mẹ ăn cơm với thịt, ăn quán ven đường, ăn các loại đồ ăn vặt Đài Loan.

      "Mẹ biết mở miệng muốn rời khỏi con bé như thế nào, nhưng mẹ phát con bé sớm biết, ở sân bay nó cười tạm biệt với mẹ." mười ba tuổi vốn nhạy cảm, con luôn ở trong lòng người mẹ, lặng lẽ khóc đỏ mắt cũng muốn để thấy. Muốn cho người mà thương nhất biết, vẫn tốt. Khi đó trong lòng đau đớn bao nhiêu, bây giờ cũng vậy.

      "Thương Hải, mẹ muốn cho con biết," Thẩm Tình khôi phục lại thần thái, xem ra con người lúc đau khổ quá nhiều, lòng càng ngày càng quyết đoán. " phải Thẩm Tâm lựa chọn dễ dàng tha thứ cho con, mà bởi vì, người mà con bé có thể nắm chặt trong tay nhiều lắm, con hiểu chưa?"

      ********************************************

      Khi xuống lầu, Tần Thương Hải có vẻ hoảng hốt.

      Người mà có thể giữ chặt trong tay nhiều lắm. Bao gồm người đàn ông duy nhất trong đời, mà dùng cái gì để bao dung , năm đó có bao nhiêu đơn thuần mến , Tần Thương Hải hơn ai khác hiểu điều này. Tần Thương Hải vào phòng khách, mới phát Thẩm Tâm ngồi ghế sofa, hình như làm thủ công, đó là trong những hứng thú dùng để giết thời gian, nhưng mà làm đến nửa liền ngủ. phải nhàng đến gần, sau đó nghiêng người tính ôm về phòng ngủ.

      Thẩm tâm bỗng nhiên bừng tỉnh, "Thương. . . . . ."

      " ở đây." lại ngồi xuống bên cạnh , đêm ôm vào lòng, "Sao lại ngủ? Ngày hôm qua thực mệt như vậy sao?"

      "Uhm, phải...." xê dịch thân mình trong lồng ngực , điều chỉnh thành tư thế thoải mái, lỗ tai dán vào ngực , "Hôm qua em rất vui, ngủ...." bé ngốc. Lại ngốc đến mức làm cho lòng lại đau! hôn , cười : "Vui vẻ cái gì?"

      "Bởi vì...." Bởi vì ở bên cạnh nha! ra là sợ hãi, sợ hãi lúc tỉnh dậy, phát ra bản thân nằm mơ. Vốn tưởng rằng chính mình còn ước vọng gì, ra vẫn có lòng tham. sợ hãi hạnh phúc trước mặt là giấc mơ, quá khứ vốn sâu trong , mà tại ở trong mộng đẹp. tại như thế nào? có thể dũng cảm ra điều mong muốn ? Có thể ra nỗi lo của ?

      " cho biết, em nghĩ gì, được ?" Tần Thương Hải đột nhiên hiểu được, nếu nên lời, phải dẫn dắt cho ra.

      Ở sân bay, lén lút khóc vì phải xa mẹ, có lúc lại im lặng nhẫn nại làm người bạn bên cạnh mẹ.... Tha thứ cho vì tình đến quá muộn, nên sớm làm người duy nhất để dựa vào làm nũng, có thể thất thường dựa vào, lại phải trải qua nhiều năm mới lĩnh ngộ được.

      "Em.... Em sợ khi em tỉnh lại, biến mất." Đây có phải rất ngốc ? "Em có ý trách , em chỉ ...."

      " biết." Tần Thương Hải ôm chặt , làm cho Thẩm Tâm gối lên ngực , làm cho phát ra nước mơi khóe mắt , " cũng thường mơ như vậy, mơ thấy em, nhưng khi tỉnh lại phát chỉ có mình ." cúi đầu xuống hôn , " hát ru cho em nghe, được ? Hơn nữa cam đoan, khi em tỉnh lại nhất định thấy ." Đầu Thẩm Tâm gật gật, ở trong ngực cười trộm. hát.... Cười .

      "Được." Nhưng, rất nhớ giọng hát theo điệu kia - trước kia có đại thiếu gia, rất thích vừa tắm vừa hát, tuy rằng hát rất khó nghe.

      Tần Thương Hải nhàng cất tiếng, hát bài "Close to you". Giỏi văn giỏi võ, cầm kỳ thi hạo làm khó được đại thiếu gia, nhưng tiếng hát lại giống như tiếng xe tải chạy rất khó nghe. Nhưng sao, trong ngực lại nở nụ cười, cười đến ngọt ngào, nặng nề chím vào giấc ngủ. Tình của , phải là quá trễ chứ? Cầu mong ông trời cho bọn họ hạnh phúc đến năm mươi hoặc sáu mươi năm, cho đến khi tóc hai người bạc phơ, đến lúc đó ngày ngày vẫn chuyện xưa bên tai , hát tình ca, làm cho cả đời đều có thể bảo vệ , hồi báo càng nhiều tình .

      Từ bên ngoài vừa trở về, Leo nghe được thanh dù cố gắng đè thấp lượng, tiếng ca khó nghe như cũ, muốn vào kháng nghị, tên nhóc thối đó dùng thanh đáng sợ như vậy tra tấn con bảo bối của , đáng đánh đòn! Kết quả lão già vừa mới bước vào phòng khách, chủ nhân của tiếng hát ngừng, ngón trỏ để môi, chỉ tay vào thân hình bé ngủ trong ngực mình. Oa a... siêu sao của thế hệ, thiên vương Rock n roll, giọng hát làm điên đảo hàng ngàn người mê nhạc, con bảo bối với tiếng hát của chưa từng cổ vũ qua, mà tên nhóc thối này còn là si nha! Vẻ mặt Leo khiếp sợ thể tin.

      Thẩm Tình vừa xuống lầu hiểu nỗi buồn trong lòng Leo, cố ý nén cười, đồng tình vỗ vỗ vài người cha bi thương này.

      ******************************
      Tần Thương Hải mở văn phòng chuyên thiết kế, có việc làm là thứ nhất, kiếm tiền chỉ là phụ, chủ yếu là ở bên cạnh Thẩm Tâm, luôn có điểm muốn tiến tới tâm tư.

      Ở phía bên Mỹ, cha mẹ chỉ cần ba tháng về nhà ở tuần. Dù sao Leo và nhà họ Tần đều có phi cơ riêng, còn có muốn lúc nào cũng ở bên bảo vệ vợ , "tái hôn" là hình thái để khẳng định.

      Nhưng mà gần đây Tâm Tâm rất kén ăn, làm cho rất lo lắng. cố gắng nghiên cứu sách dạy nấu ăn, vợ thân ái lại hoàn toàn cổ động.

      Cho đến buổi chiều, mẹ vợ tuyên bố sắp làm ba. Oanh! Tiếng nổ trong lòng so với tiếng pháo ngày quốc khánh còn to hơn gấp vạn lần. được làm ba! được làm ba! Tần Thương Hải giống như đứa ngốc, vẻ mặt cười hạnh phúc đến đáng đánh đòn, miệng hát nghe bài, bắt đầu nghiên cứu sách dạy nấu ăn cho phụ nữ có thai. Nhất định là con , có dự cảm! Đây là Phật Tổ phù hộ, làm cho có được thêm tâm can tiểu bảo bối, đại bảo bối của là Tâm Tâm, tiểu bảo bối là con , muốn đem hai người nâng trong lòng bàn tay, ôm vào trong ngực, vì hai người che mưa gió. Con nhất định giống Tâm Tâm, vừa dịu dáng vừa đáng , xinh đẹp lại hiền hậu, đoan trang lại mê người, giống như Thẩm Tâm năm đó, xinh đẹp duyên dáng kiều, làm cho người gặp đều thích, sau đó.....

      Tần Thương Hải đột nhiên dừng động tác, hí mắt lạnh lùng. Sau đó, tiểu bảo bối của cũng giống như Tâm Tâm dễ bị lừa, mới có thể gặp phải sắc lang, nhìn lén quần của , còn đối với sờ đông sờ tây, còn chưa trưởng thành bị người khác lừa ăn mất! Rống a a a a a a. . . . . . Tên nhóc thối nào dám đụng vào con bảo bối của , đem người đó băm ra thả xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn! Toàn bộ xương cốt vứt xuống bồn cầu xả nước cho rớt xuống hố phân nha!

      Tần Thương Hải đem thớt gỗ biến thành cái tên dám dụ dỗ còn , ra sức chém, dùng sức chặt, mất lúc lâu sau mới sửng sốt.

      Đúng như vậy! Con là báu vật trong tay, còn năm đó? Con của Leo phải là báu vật sao? Đơn giản là mẹ vợ và nhà họ Thẩm có ân oán, Leo từ đầu đến cuối biết gì, biết mình có con , có cơ hội biết được đau lòng vì con bảo bối, chờ lúc biết được, con sớm ly hôn, nhiều năm qua bị ức hiếp, làm cha lại hoàn toàn biết chuyện, cũng bảo vệ được con. Làm thế nào Leo có thể nhìn cách thuận mắt? Nếu là , đời này đừng nghĩ đến việc tha thứ cho người làm con phải chịu khổ! Huống chi, chỉ ức hiếp Tâm Tâm, còn phụ lòng mười năm! Nếu đổi lại là , loại đàn ông này sớm mướn sát thủ giết chết, còn muốn khiêng thi thể về mà giày xéo cho hả giận!

      Tần Thương Hải phá lệ chủ động tìm tới Leo, "Mời đánh." Leo trong thời gian cai thuốc, miệng ngậm thuốc giả rơi xuống mặt đất, nhìn ngây ngốc.

      "Con xin lỗi Tâm Tâm, con đáng bị đánh." Vẻ mặt thấy chết sợ, kiên cường nắm chặt tay. Leo nhíu mày, thằng nhóc này nghĩ là dám sao? chờ giây phút này lâu lắm rồi! Phịch tiếng, mạnh mà có lực, đám từ bên phải xuất ra, hoàn toàn nương tay.

      Chiều hôm đó, Tần Thương Hải mang hai mắt gấu mèo xuất bàn cơm. Sau đó và Leo ra vẫn có chút lười quan tâm đối phương, chính là ít nhất cãi nhau , vẫn đợi cho Thẩm Tâm hạ sinh tiểu bảo bối ra, hai người ba ba ngốc mới chịu bắt tay giảng hòa.

      Khi Thẩm Tâm ở trong phòng sinh, hai người đàn ông trong nhà bị công chúa làm cho mê mẩn, lộ ra nụ cười si ngốc. "Con xem con xem! Thằng nhóc thối sát vách thế mà dám vươn đầu lưỡi với Nghê Nghê!" Có ghê tởm hay ? Biến thái!

      "Chết tiệt! Tên kia còn đê tiện hơn! Dám dẫn Nghê Nghê dạo nơi vắng vẻ! Mẹ nó có giáo dục!" Hai người đàn ông, ngày nào đó, ở bên ngoài phòng sinh kết thành đồng minh - đánh đuổi hết những tên nhóc dám đến gần Nghê Nghê.

      *******************************

      "Từ đó về sau, hoàng tử và nàng tiên cá sống vui vẻ hạnh phúc. Bọn họ sinh được con đáng , mỗi ngày đều ở dưới biển sống cuộc sống vui vẻ.

      trong ngực nhướng lông mày, miễn cưỡng đổi tư thế ngủ, " lại đọc sai, cuối cùng nàng tiên cá hóa thành bọt biển."

      Từ khi Tần Thương Hải mình giành lấy nhiệm vụ đọc sách cho nghe, thường nghe được, mặc kệ là truyện kiểu gì, cổ tích hay văn xuôi,tiểu thuyết các loại, tất cả các truyện đều có kết cục là - từ nay về sau, bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ qua ngày, bọn họ còn sinh con đáng , mỗi ngày sống vui vẻ - chưa từng nghe qua chuyện xưa cũng thế, chuyện đại cũng thế, cũng chỉ có kết cục qúa quen thuộc.

      Tần Thương Hải ho khan hai tiếng, "Em có điều biết, nghe Phật Tổ hiển linh nha, cho đời sau của Andersen, là người ở Thiên đường càng nghĩ càng cảm thấy kết cục này ổn, cầu con cháu đời sau đem chuyện xưa sửa lại, thời gian trước Internet có thảo luận, chắc là em biết đó thôi!"

      "Tốt nhất là vậy." Thẩm Tâm vừa bực mình vừa buồn cười đấm . biết mỗi lần Tần Thương Hải đọc sách cho nghe, kết cục hoàn mỹ, vì sợ khổ sợ, liền tự mình sửa kết cục.

      "Này a...." Tần Thương Hải nghĩ nghĩ mới : "Nhà khoa học hết sức thương tâm, đột nhiên, tỉnh lại. ra là nằm mơ. phát ra vợ gối lên khuỷu tay ngủ yên bình, ngủ đến chảy nước miếng! đột nhiên cảm thấy vợ ngay cả lúc chảy nước miếng bộ dáng đều đẹp đến mức làm người ta chảy nước mắt, từ nay về sau, nhà khoa học cùng với vợ sống hạnh phúc vui vẻ qua ngày, bọn họ còn sinh con đáng , mỗi ngày thực sống rất vui vẻ...." Thẩm Tâm rốt cuộc nhịn được đưa tay đánh .

      "Tốt lắm, vợ , chúng ta nên ngủ, em yên tâm, bộ dáng em chảy nước miếng tuyệt đối đẹp hơn vợ nhà khoa học kia gấp vạn lần." Tần Thương Hải đưa tay tắt đèn, trong bóng đêm thỉnh thoảng truyền đến tiếng Tần mỗ nhân lãnh đến được cười lạnh , cùng Thẩm Tâm tính thiện lương khí vừa buồn cười, cười khẽ thanh. . . . . .

      Đương nhiên, từ nay về sau, bọn họ hạnh phúc vui vẻ qua ngày, bọn họ còn sinh con đáng , mỗi ngày đều cuộc sống vui vẻ. . . . . . , rốt cuộc hề đơn.

      *************************** Toàn văn hoàn *****************************

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :