[Hiện đại|Sắc] Loạn Dục - Tầm Sa (update chương 15)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tamsa8

      tamsa8 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Chương 8: Kế vs. Kế


      Daniel đúng. Có điều gì đó sai trái ở đây, rất sai.

      Gã đàn ông kia đáng nhẽ là kẻ thù đội trời chung với lão già, lão già muốn kết hợp làm ăn với gã ta được, ấy vậy mà gã ta vẫn là khách quen của câu lạc bộ kia. Hoàn toàn vô lý.

      Matthew Phạm cần động não cũng biết lão cha cáo già khi giết người này là hiểu dấy nên hứng thú trong lòng . Nếu giả vờ như hay biết lại khiến lão thêm nghi ngờ. tối nay theo địa chỉ của Daniel, đến quán bar được cậu ta đề xuất. Gác lại lịch sáng mai, nhất quyết buổi sớm đến câu lạc bộ.


      Quán bar nằm trong trung tâm quận 1 rất đông khách. cũng có nghe tới chỗ này, là quán bar đắt khách nhất Sài Gòn. Vừa bước vào, đống người thượng vàng hạ cám nhảy nhót hát hò điên loạn. Ở giữa có sân khấu lớn, dựng vài thanh kim loại cho các múa cột.

      lần theo chỗ trống cố đến quầy bar. Rất nhiều người nhận ra , kẻ tránh đường, kẻ tò mò dõi theo, kẻ lại vuốt ve mời gọi. ra vẻ thiểu não đường đến quầy.

      Khỏi phải năm đó chuyện tình của Trần Kim Huệ và gã đàn ông kia làm náo động Sài Gòn đến mức nào. Thiên hạ , càng khiến lời đồn được lan truyền rộng rãi. Câu chuyện bị chôn vùi hơn mười năm giờ có dịp được khơi lại, người ta bắt đầu nhận ra ở đây, hiếu kỳ là chuyện đương nhiên.

      Kẻ nắm nhiều chuyện tiếu lâm đời nhất, lại thích nghe người ta giãi bày nhất, ai khác là bọn nhân viên pha chế.

      Thấy vừa ngồi vào, tay trông khá dày dặn ngực đeo thẻ nhân viên màu vàng ánh ghi chữ "Trưởng quầy" đỏ đến tiếp ngay. Chính là tên này, kẻ gom góp chuyện hài thế gian.

      "Matthew Phạm! ngờ người như cũng đến đây! Sao? Hôm nay rồng đến chỗ tôm, muốn uống gì?"

      cười cười. Nơi này đối với những kẻ như phải sang trọng gì, dĩ nhiên người ta chuyện cũng quá phép tắc.

      " Martini ."

      Tên trưởng quầy cười tươi rói, "Đúng là thiếu gia số có khác! rất biết chọn thức uống. Bởi vậy tôi nào dám để mấy đứa nhóc ra tiếp."

      Gã trưởng quầy càng càng ra vẻ tự nhiên, nhưng dĩ nhiên đều là có tính toán cả.

      Món Martini gọi là món rất bình thường và cơ bản, tuy nhiên là món uống có muôn hình vạn trạng. Nguyên liệu của Martini quá đặc sắc, bao gồm gin và vermouth cùng chanh hoặc olive. món cocktail ngon phải dễ làm ra được. Cocktail về cơ bản phải được uống trong 10 phút, và trải nghiệm của người uống phải được giữ nguyên hoặc tăng tiến trong 10 phút đó. Nếu trong 10 phút mà món cocktail còn ngon nữa người pha thất bại.

      Martini có thể là món uống bao giờ thất bại. Với cocktails khác, loại rượu phải đúng liều lượng và chính xác từng bước mới hòa vào nhau. Bằng , từng loại dần tách nhau ra. Martini như vậy, dù có liều lượng và cách thức như thế nào với mỗi thành phần chúng đều hòa vào nhau. Chính vì vậy có hàng triệu, thậm chí hàng tỉ công thức pha chế khác nhau tùy vào từng người.

      Do đó, Martini là loại cocktail đoán lòng kẻ pha chế.


      nhìn gã trưởng quầy làm lần lượt từng bước, sử dụng cả chanh lẫn olive. Ly rượu nhanh chóng được đặt trước mặt. vội vàng hớp hơi, mỉm cười. Rất phóng khoáng. Gã ta biết ý đồ muốn thử người của , đáp lại bằng câu trả lời này đây.

      Cả hai người đều có ý muốn đuổi những kẻ liên quan, cứ vậy ngồi giữa chốn ồn ảo tiếng chuyện về cocktails. ở châu Âu những năm Đại học chơi bời như thế nào, những chuyện pha chế này chỉ là ruồi muỗi. Tuy nhiên cũng chỉ bàn với khả năng của người thưởng thức, việc chế biến gì đó hoàn toàn biết động tay vào. Tay trưởng quầy thấy chuỵện được, ra vẻ ta đây hiểu nghề của gã, nhiệt tình đối qua đáp lại.

      Uống đến ly cocktail thứ năm câu chuyện càng hào hứng hơn. Cocktails vốn rất dễ uống, nhưng vì vậy lại càng dễ say.

      Ly thứ sáu, gọi Bloody Mary. Món này có nguyên liệu chính là vodka và nước ép cà chua. Gã trưởng quầy thấy mặt có chút đỏ, nhưng mắt hơi lờ đờ hơn ban nãy, mừng còn kịp pha ly Bloody Mary đặc biệt.

      uống thử ly Bloody Mary, ngay lập tức nhận ra điều mà ngay cả những vị khách sành sõi cũng khó nhận ra được: đây phải là ly Bloody Mary bình thường.


      ...

      Gã trưởng quầy thấy cởi mở hơn , che giấu bản tính nhiều chuyện bắt đầu bẻ câu chuyện dần theo hướng khác.

      "Thiếu gia, biết nhiều thứ rượu như vậy là do lúc trước du học bên phải ?"

      mơ màng trả lời, "Cứ gọi tôi là Matt, tôi quen nghe hai chữ thiếu gia. Đúng vậy, hồi trước ở tôi có chuyến chơi hết thảy các quán bar lớn ở châu Âu."

      Gã làm ra vẻ ngạc nhiên, "Wow! ngờ chơi bời như vậy. Thế mà vẫn nhảy lớp, có bằng thạc sĩ kinh tế, tự đứng ra kinh doanh chỉ với vài đồng vốn. Tôi phục đó Matt!"

      cười hắc hắc.

      "Chỉ bình thường thôi."

      Gã trưởng quầy tiếp tục, " mới nhớ, qua đó lúc mới mười bốn tuổi. Cha mẹ đùng cái li dị, chắc là cũng khó khăn lắm nhỉ?"

      " biết sao?"

      "Biết chứ." - gã trả lời chắc nịch - "Lúc đó ở cái đất Sài Gòn này ai là nghe thấy đủ loại tin đồn. Ba mẹ tôi cũng li dị, tôi chỉ biết nghe để đó. Đâu có ngờ hơn 10 năm sau lại được gặp trong những nhân vật chính ở đây!"

      gọi ly thứ bảy, Rocket Fuel, là trong những loại cocktail thông thường nặng nhất.

      "Tin đồn? Nhà tôi có tin đồn cái gì? Tôi nghe thấy đâu. Năm đó còn bận học để nhảy cấp."

      Gã cười cười vừa pha ly cocktail mới vừa kể tiếp, " muốn nghe ?"

      " cứ kể . Tôi coi như tai trái qua tai phải."

      Gã tằng hắng giọng, đặt ly Rocket Fuel trước , miệng gần sát tai, giọng càng hơn:

      "Người ta mẹ qua lại với tên đầu sỏ giang hồ, cha biết được nhưng thèm cản để bà tự tung tự tác ở nhà, chỉ vì ông ta muốn chiếm đoạt gia tài nhà vợ. Cuối cùng ước mơ đạt được, ông ta li dị vợ rồi đưa sang châu Âu tránh dư luận. xem, nếu đúng là mẹ tung hoành ở nhà có biết được ?"

      rồi gã thu người về, chống tay như bình thường.

      ngây ngây dại dại dốc lần hết ly cocktail thứ bảy, mắt cười híp lại trả lời:

      "Nếu có đúng là tôi biết được."

      Gã trưởng quầy khoái chí cười to, "Hôm nay còn có tin đồn nữa, có muốn nghe kể tiếp ?"

      gật đầu, gã lại cúi xuống thầm:

      "Họ cha của là quân tử, trả thù 10 năm muộn, để dành hơn 10 năm rốt cuộc hôm nay giết được tên gian phu. Còn tên gian phu đó chết đúng là do bị giết, nhưng ra cũng vì đàn bà, chỉ biết con đàn bà nào kinh khủng vậy. thấy sao?"

      gọi loại cocktail thứ tám, nửa ly South Side, trong những loại cocktail nhất. Mơ hồ trả lời:

      "Cũng có khả năng, nhưng nghe bắt đầu giống phim hơn rồi đó."

      Tên trưởng quầy nghe xong lại cười ha hả, câu chuyện trở nên ràng hơn trong đầu gã. gã pha nửa ly South Side, lại bắt đầu đông tây về ba cái phim xã hội đen giang hồ chiếu suốt ti-vi. Matthew nhìn rất chán đời, đáp lại mấy chỉ liên tục uống tiếp.


      ...

      Uống thêm nửa ly South Side, vừa gọi ly thứ mười chưa kịp pha xong nằm lăn ra bàn, tay quơ quào gọi điện thoại cho người đến đón. Mấy tên bảo vệ được ra lệnh ở ngoài cùng lái xe nãy giờ vẫn chưa đâu, nhanh chóng dìu ra.

      lải nhải trong miệng kêu muốn ở lại uống tiếp, uống còn chưa có nha. Tay trưởng quầy cười phì khuyên ra về, còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt người em hẹn có dịp gặp lại uống tiếp.

      ca hát điên khùng cái gì đó hết nửa quãng đường về nhà, nửa còn lại nằm gục mất. Quản gia ra đón, cùng hai tên bảo vệ dìu vào phòng ngủ. bảo vệ bên cạnh ca này được nghỉ ngơi, chỉ để lại bảo vệ trước cửa. Mơ mơ tỉnh tỉnh uống ly nước giã rượu của quản gia, rồi cũng bảo ông ta nghỉ ngơi sớm để ngủ.


      Cả căn biệt thự chìm trong yên tĩnh. Ngoài đèn ngủ ra chỉ còn đèn từ bên ngoài hắt vào.

      tiếng sau, ngồi dậy, đến phòng làm việc được nối liền với phòng qua cánh cửa bức tường giữa hai phòng.

      mở máy tính, kết nối mạng bảo mật, chạy chương trình giả số điện thoại gọi cho Daniel. Cậu ta ngay lập tức bắt máy.

      "Hey yo what's up mate? Been a long time, how's it going? Why are you calling me this late? Wanna borrow some money?" (Ô sao vậy bạn hiền? Lâu thấy tăm hơi, dạo này khỏe ? Tự dưng đêm hôm khuya khoắt gọi điện vậy? Thiếu tiền muốn mượn nợ hả?) - Daniel liến thoắng ở đầu dây bên kia, dễ dàng nghe thấy thanh ồn ào phía sau cậu ta.

      "Yeah right." cười phì, "Xác nhận được rồi, mồi câu đúng là mồi câu. Sáng tôi đến đó."

      "Sorry mate, I forgot it's afternoon there. So, what chick?" (Xin lỗi nha bồ tèo, quên mất ở đó giờ là buổi chiều. Rồi, con nào?)

      thèm trả lời câu hỏi vớ vẩn này, vào luôn chủ đề, "Tôi cũng chưa cụ thể làm cách nào, chỉ có thể lờ mờ nhận ra lý do tại sao lại là ta, nhưng chắc chắn đến nơi thu thập được thêm tin tức."

      "Bloody hell! That was why I told you, you'd be doomed when it came to women. How could you spend all your money on her, for God's sake?" (Trời thần ạ! Bởi vậy tôi mới bảo dính tới phụ nữ là tiêu đời mà. Sao cậu có thể xài hết tiền của mình cho con đó được vậy?)

      "Được rồi. Nhớ cẩn thận."

      Daniel đông tây thêm mấy câu gì đó, đại loại là cậu ta chuyển tiền cho mượn ngay, rồi phụ nữ thế này phụ nữ thế kia. thèm nghe xong, cúp máy.

      Đầu dây bên kia, mấy người chỉ nghe được phía Daniel hoàn toàn biết đó là cuộc trò chuyện kiểu kẻ gà người vịt. Bọn họ đều hiểu tiếng , cậu ta bảo rằng vừa chuyện với cậu bạn người bị lừa hết tiền, sẵn tiện tán dóc qua chủ đề phụ nữ. Cả đám đàn ông chuyện tiền bạc cũng chính là gú, càng càng say mê.


      Matthew trở về phòng ngủ, chỉnh đồng hồ báo thức rồi leo lên giường đắp chăn. Tay trưởng quầy chết tiệt đó dám pha cho ly Bloody Mary với vodka có hơn 90 độ cồn, lại còn tưởng ngà ngà say để ý nên lắc cổ tay rất khéo léo. Khi uống vào, mùi bị loãng ra nên tưởng như chỉ uống nước ép cà chua có tí rượu bình thường, ra người khác chỉ cần uống chút có thể gục ngay tại chỗ.

      nhanh trí giả vờ lờ đờ đôi mắt như say, gọi thêm ly rượu nặng để gã hoàn toàn tin được là say , quả nhiên gã bắt đầu những thứ kia dò hỏi. trả lời vừa úp vừa mở, như kiểu mọi chuyện và phun ra cho gã biết , nhưng ra chính gã mới là người cho biết chuyện gì diễn ra. Sau đó gọi thêm ba lần nửa ly South Side như kiểu sắp hết chịu nổi mà vẫn cố uống.

      Lúc này, vừa lim dim ngủ vừa nghĩ thêm về An. ta rất giống mẹ trước kia, hẳn là hấp dẫn được gã kia . Nhưng để gã ta phải đến tận nơi của đối thủ như vậy, chỉ vì ta càng vô lý.

      Tối hôm trước cũng nhắm mắt như thế này nằm giường, cố tình để điện thoại ở nơi sơ hở nhất, ta cũng có động thái nào như muốn thử vân tay, hay muốn tìm cách mở xem điện thoại.

      Con thú cưng của ông già, hoàn toàn thể xem thường ta...


      .


      Đồng hồ điểm bảy giờ sáng lần nữa. dậy chuẩn bị nhanh, bảy rưỡi ra khỏi nhà, gần tám rưỡi đến câu lạc bộ.

      Bà quản lý xun xoe bên cạnh , định bụng thẳng đến phòng chung, nhưng bà ta kịp ngay:

      "Cậu chủ. Sáng nay ông chủ đến thăm An, ông với ấy ở phòng riêng, cậu có muốn báo cho họ ạ?"

      cố gắng để mắt mình lay động, trong thâm tâm lửa cuồn cuộn nổi lên rồi.

      "Được."

      Bà quản lý hề giấu diếm cười hiểu chuyện, ngay lập tức :

      "Ông chủ đợi cậu. Mời cậu theo tôi."


      theo bà ta, đầu óc ngừng phán đoán những chuyện có thể xảy ra.

      Lão già biết chắc chắc đến tìm An, thậm chí dặn dò quản lý hỏi ướm trước như vậy, lại hề có ý muốn che giấu phán đoán của lão.


      Cánh cửa phòng riêng mở ra. Đó lại là căn phòng đặc biệt khác.


      .
      (còn tiếp)
      Last edited: 20/12/17
      dạ nhi thích bài này.

    2. tamsa8

      tamsa8 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Chương 9: Trừng phạt

      Lão già ngồi thảnh thơi chiếc ghế sofa sang trọng, nhàn nhã cầm điện thoại lướt lướt. bàn ngoài vài vật dụng linh tinh cũng chỉ có tách cà phê còn nghi ngút khói.

      Lão ngồi hướng nhìn ra cửa, vừa bước vào lão vui vẻ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Matt! Lại đây con!"

      chậm rãi ngồi xuống ghế. Tựa người về phía sau ra vẻ mệt mỏi, tay xoa xoa trán để lão nhìn thấy mắt mình.

      "Sao vậy? Dạo này công viêc bận lắm hả?" - tiện thể với ba người đàn ông trước mặt - "Này, được dừng lại khi ta chưa cho phép."

      Chát! tiếng ngọt lịm vang lên.

      uể oải đáp: "Tối hôm qua con uống rượu có chút say. Sáng nay vẫn chưa tỉnh hẳn ạ."

      Lão già vỗ vai thằng con : " vậy sao ở nhà nghỉ ngơi ? Ba thấy con còn sung sức lắm mới tới đây chứ gì? Nào, mang cà phê cho cậu chủ, cùng ngó coi."

      khách khí nhưng vẫn lễ phép đáp: "Con xin được uống trà, thưa ba.", mắt vẫn rời cảnh tượng trước mặt.

      Tiếng "bạch bạch" cùng rên rỉ nãy giờ vẫn ngừng vang lên.

      "Đúng rồi. Con trai của ba Quốc về mà. Ba dở quá. Người đâu, mang trà lên cho cậu chủ. Con muốn uống gì?"

      hạ hai tay xuống đặt tự nhiên lên đùi, "English Breakfast, thưa ba."


      Ly trà của được mang lên cùng hai phần ăn sáng kiểu châu Âu rất quy chuẩn. Cha sảng khoái cùng con trai ăn sáng, tình phụ tử đúng là tuyệt làm sao.


      Trước cảnh ăn sáng yên bình của hai người, An từ nãy đến giờ vẫn bị trói chặt treo lên ngang thắt lưng người. Sợi dây thừng đỏ hằn sâu vào da thịt ta. Phía sau, gã đàn ông cao lớn ngừng sát nhập; phía trước, gã đàn ông khác giữ chặt lấy đầu ta trừu động; bên cạnh, gã khác liên tục quất roi da lên lưng ; dưới sàn, hàng trăm chiếc bao cao su sử dụng rồi nằm la liệt.

      Gã phía sau thỉnh thoảng lại hứng chí vỗ vào cặp mông tròn lẳng đánh đét. Cả người An bây giờ ngoài mồ hôi và tinh dịch chính là vết đỏ rát sưng tấy.

      Matthew vừa ăn sáng vừa nghe lời ba mình ngắm mỹ cảnh trước mặt, thản nhiên như ngắm cây ngám cảnh vậy.

      Mắt ta bị bịt kín, miệng cũng bị vật dụng kéo ra hai bên. Nước mắt nước mũi chảy đầy gương mặt nhắn.

      Matthew và cha ăn xong, tiếp tục bàn từ chuyện công ty đến đến chuyện tập đoàn, hết từ chuyện thị trường đến chuyện chứng khoán.

      Ba gã đàn ông luân phiên nhau biết từ bao giờ cuối cùng cũng cạn kiệt. Chúng cần đợi lệnh ngay lập tức thay thế đồ bằng đồ chơi. tên mang dâm thủy của chính An, đưa vào làm giãn nụ hoa cúc phía sau, chưa gì hết cắm vào đó dải những hạt tròn to tầm gấp đôi viên bi ve. Từng hạt từng hạt bị buộc phải nuốt vào trong. Huyệt đạo phía trước và cái miệng phía cũng rất nhanh bị lấp đầy bởi thứ đồ chơi to lớn khác. Trong cơ thể của An nãy giờ lúc nào là có dị vật. Tiếng rên rỉ nghe như tiếng than khóc vậy.

      Hai cha con tình hình kinh tế nãy giờ mới đến chuyện xã hội. Tới lúc này người cha đáng kính của mới sực nhớ ra phải hỏi tại sao con trai mình hôm qua lại uống rượu. biết ông ta nguyên do trước mắt, cũng hồi nhắc tới chuyện xưa, muốn uống trận để ăn mừng nha.

      Gã đàn ông kia như sợ món đồ chơi rung lên chưa đủ, liên tục ngoáy chúng qua lại như muốn làm giãn tối đa huyệt . Vật phải của loài người kia đâm sâu đến mức khiến bụng An trướng lên, như thể thứ đồ chơi tai quái đâm xuyên qua thành bụng.

      Cha lúc này mới bày đặt thở dài:

      " mới nhớ, con thấy đó mặc dù đúng là chúng ta từng có xích mích với nhau, nhưng ta với ông ấy dù sao cũng cùng là người làm ăn, ông ấy chết cũng là vấn đề lớn của xã hội. Ông ấy quản lý bao nhiêu khách sạn và tụ điểm, đâu phải chỉ ở khu Phú Lâm mà toàn vùng phía Tây Nam Sài Gòn đó!

      Ta tình rất muốn hợp tác làm ăn với ông ấy, thấy ông ấy có nhã ý liền tặng cho ông ấy chỗ đặc biệt ở đây. Con coi, vậy mà con bé này làm hỏng chuyện hết! Con dặn nó được tiếp khách, nó tưởng nó là ai mà chạy ra ngoài chơi tới chiều mới về. Con hài lòng với nó, tối hôm qua tới ta cũng hiểu. Nhưng mà vị khách của ba đó tìm nó thấy đành ra về. Nó mà biết thân biết phận, giữ ông ta ở lại qua đêm ông ta an toàn ở đây. Đâu có để người ta giết chết tức tưởi như vậy?

      Ta cũng thương nó nên định trách phạt nhiều, nghĩ là số phận ông ta phải vậy thôi. Ai đời là do con bé này... với người khác chỗ ông ta hay cho đàn em thân tín lại chơi, hại tụi nó mười mấy đứa chết la liệt.

      Con coi, có phải con bé này được ta nuông chiều đến hư dốn rồi, phải dạy dỗ chút ?"


      hết chuyện để , gật gù đồng tình. Câu chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng nghĩ ra được, lão già nghĩ là con nít chắc? Vừa đổ tội cho vừa đổ tội cho kia, lại kể tất tần tật cho những gì vẫn thắc mắc... Rốt cuộc ý ông ta là gì?

      Matthew tại chưa kịp nghĩ ra nguyên do và động cơ, nhưng kịp nghĩ ra cái khác.

      : "Ba. Hôm qua con định tới chơi mà lại ham vui uống rượu quá. Hôm nay lỡ như vậy rồi, con thay ba dạy dỗ ta."


      Cha nghe vậy mừng lắm, tự hào vỗ lưng con trai, thêm mấy câu khen ngợi gì đó, lại còn kêu hôm nay cứ thong thả mà nghỉ, tối muộn ông ta ghé qua coi sao. Lải nhải hồi mới chịu rời .


      khỏi chửi mẹ kiếp trong bụng. Cha vừa khỏi, đuổi hết đám người trong phòng ra, chỉ còn lại và An.

      trước hết gỡ vật kéo căng hai bên miệng ta ra, sau đó là tới bịt mắt.

      Matthew vẫn đứng thẳng trước mặt ta, An cố ngẩng đầu lên cao, đôi mắt đó lại lần nữa ngây dại nhìn , trông chúng giống như bị làn sương mờ phủ qua.


      ta hềnh hệch, bằng cái miệng cười toe toét:

      "... Cậu chủ... tới... cậu... chủ..."

      kiên nhẫn đứng chờ ta kết thúc câu, chưa kịp hiểu gì.


      "Tới... ăn sáng..."


      rồi, An đưa lưỡi ra cố với lấy nơi đũng quần . Dây thừng vốn được treo lên cơ quan trần nhà, ta với mãi chẳng tới.

      "..."

      tức giận đến mức thành câu.


      Hậu thân ta vẫn bị hai dị vật khuấy động, cái mông kiềm được cũng ngoe nguẩy theo chúng. Chiếc lưỡi hồng hào nho liên tục vươn ra cầu xin được ăn sáng. Cả gương mặt đầy nước mắt và dục vọng cùng đầu tóc rối bù trông thảm hại và đê tiện hơn bao giờ hết.


      kéo sợi dây bên . Cơ quan hoạt động khiến ta chuyển thành bị treo đứng.

      An ngơ ngác nhìn gương mặt càng ngày càng gần với mặt mình, lưỡi vẫn chưa rút lại.


      Matthew bấm ngón tay mình vào đầu lưỡi ta, mạnh tới mức An đau đớn theo bản năng rút lưỡi trở về.

      hài lòng, cầm chiếc roi da được để lại bắt đầu quất mạnh lên cơ thể đó.


      Dấu vết của kẻ khác, để lại dù chỉ chút.



      .
      (còn tiếp)
      levuongdạ nhi thích bài này.

    3. tamsa8

      tamsa8 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Chương 10: Phần thưởng


      Matthew hết quất roi rồi lại cường bạo, hết dùng vật của chính mình lại đến dùng mấy thứ đồ chơi, chơi chán lại quay về dùng chính mình. Đến khi những vết thương người kia chồng lên mấy lớp, vết cũ bắt đầu tím đen, vết mới rỉ ra từng tơ máu, cơ thể bị thít chặt treo lên lâu đến mức sợi dây thừng như muốn xuyên qua da thịt mới ngừng lại.

      Sau nhiều giờ bị tra tấn, bữa ăn cuối cùng là vào tối hôm qua, An cuối cùng cũng ngất , hơi thở nhàn nhạt như có như .


      biết ta chưa dễ chết như vậy, bình thản gỡ ta khỏi những sợi dây thừng. Thân thể bé rơi xuống cánh tay bẫng. Bao nhiêu thương tiếc khi mới nhìn thấy này sáng này, chỉ trong khoảnh khắc vừa cho ta mở miệng trở thành cơn giận khó nguôi nổi, khiến hơn nửa ngày trời phải phát hỏa, bữa trưa cũng chưa ăn gì.

      bế thoi thóp tay mình, đặt lên ghế sofa rồi gọi người bên ngoài vào. Hai tên bảo vệ cùng nữ nhân viên theo sau chờ việc.

      "Mang ta . Gọi bác sĩ, kiểm tra ta."


      Nữ nhân viên bước vào cùng có vẻ là người làm ở đây lâu, trông cũng chỉ mới ngoài hai mươi nhưng đứng trước tình cảnh đó mà mặt chỉ hơi lộ vẻ thương tâm.

      "Cậu chủ, cho phép em mang An về phòng được ạ?"

      hơi ngạc nhiên hỏi lại: " ta có phòng riêng?"

      rụt rè trả lời: "Dạ có... Em... em là bạn cùng phòng với An. Tụi em hai người phòng, ở ngay tầng ạ."

      Đầu lóe qua tia sáng, : "."

      chữ như vậy, nghĩa là cũng cùng đến đó.


      Phòng sinh hoạt chung là gian phòng rộng, ngoài bếp và bàn ăn lớn còn có dãy tủ nhân viên, dãy gương và nhiều vật dụng dãy bàn trang điểm phía dưới. Ngoài ra còn có năm phòng tắm cùng thang máy dành cho nhân viên.

      đảo mắt xem xét xung quanh. gương, các trang trí đủ kiểu xung quanh. Này giấy cắt làm hoa, rồi mấy mảnh giấy ghi chú, hình ảnh nọ kia. Những thứ đồ trang điểm bàn đa số được xếp theo từng cá nhân , có nhiều người còn cẩn thận dán tên lên.

      kia ngang qua tù đồ chỉ đề chữ "An", mở ra mà cần nhập khóa. từ đằng sau nhìn thấy, chỉ có bộ quần áo đơn giản kín đáo, cùng hai chiếc khăn bông. lấy từ phía dưới lọ thuốc, cũng là thứ cuối cùng tồn tại trong tủ.

      Năm người bốn đứng được bế vào trong thang máy có phần hơi chật, vẫn để tâm đến những bảng tên được viết bằng tay tủ.


      Thang máy lên tầng. Tòa nhà này vốn phía được thiết kế chia làm nhiều khu, nếu quen chắc chắn riêng chuyện thang máy cũng khiến người ta lạc đường. ngờ phía dưới lại có nơi kín đáo như vậy, lối ra cũng chỉ có mỗi thang máy. Đúng là nếu cúp điện thang máy được ưu tiên chạy máy phát, nhưng như thế này lỡ may có hỏa hoạn chạy đường nào đây?

      Giống như là muốn các dù chết cũng được thoát ra vậy.


      Phòng của An và kia là căn phòng đầu tiên phía bên trái. Đằng trước được treo chiếc biển rất xinh xắn, nền xanh dương với hai chú vịt hoạt hình màu vàng đáng , bút mực xanh thẫm ghi "An & Vy", hai cái tên là hai nét chữ khác nhau.

      cũng nghĩ ta vậy mà cũng làm thân với người khác được.

      Suy cho cùng, phụ nữ cũng là phụ nữ, có thói quen toilet cũng thích cùng nhau.

      Căn phòng đơn sơ chỉ có hai chiếc giường đơn. Vy nhờ bảo vệ đặt An nằm chiếc giường màu trắng tinh từ chăn ga đến nệm gối. Giường của Vy được phủ màu xanh lam nhạt.

      Hai chiếc tủ quần áo, chiếc bàn trang điểm khác, hai chiếc ghế. vài vật dụng bên phía Vy, của An chẳng có gì.

      bây giờ mới nhận ra này chưa từng trang điểm hay sử dụng nước hoa. Ngay cả tên Vy kia cũng có mùi thơm ngòn ngọt hấp dẫn đàn ông, nhưng người An nếu có mùi sữa tắm và dầu gội cũng chỉ còn mùi da thịt con người. Giống như hôm trước khi vừa tắm xong, mùi hương thanh thuần dễ chịu.

      Trách sao quay lại.


      Tên bảo vệ còn lại đặt chiếc ghế phía sau cho . ngần ngại ngồi xuống.

      Vy lấy khăn ẩm chấm từng tấc thịt người An. Chưa được bấy nhiêu bác sĩ đến. Y chỉ nhìn ba người chủ hai tớ bọn cái, rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc.

      Người đó trông cũng chỉ như hơn vài tuổi, có vẻ khá quen công việc này. Y lấy chiếc khăn lau qua lượt, hoàn toàn phải động tác nhàng như của kia, mà là kiểu của bác sĩ quá quen với bệnh nhân, lực đạo tay có phần mạnh hơn người bình thường khi tiếp xúc với vết thương. Sau đó Vy cũng nhịp nhàng đưa cho lọ thuốc, y cầm lấy bôi qua lượt rồi mới kiểm tra từng phần.

      Đầu tiên là dùng đèn soi miệng, sau đó là dùng ống nghe đặt ngực rồi bụng, cuối cùng là nâng hai chân ta lên kiểm tra nơi tư mật. Thành thục lấy khay kim loại ra, đổ chút chất dịch lên thanh kim loại rồi nơi huyệt.

      Y tặc lưỡi tiếng, nghe thấy chói tai.


      "Ông chủ lần này cũng hơi mạnh tay rồi. Từ tối qua tới giờ hả?" - y giọng bẫng hỏi

      Vy ngập ngừng nhìn , khẽ gật đầu cho phép ta .

      "Dạ , từ sáng nay thôi ."

      Y hỏi gì thêm, đeo bao tay rồi dùng thuốc xoa bên ngoài cả huyệt lẫn hậu đình sưng tấy, sau đó đẩy hai viên thuốc vào hai động , cuối cùng đặt chân ta xuống rồi lấy tập giấy trong túi viết vài chữ.

      "Đơn thuốc đây. có gì quá đáng ngại, nhưng bên trong có vài vết rách rồi, tạm thời lại tiện nếu được phải nghỉ ít nhất bốn ngày. Em cố ép đó uống đều cho ."

      Vy nhận lấy gật đầu cảm ơn. Y cúi đầu chào cái rồi vội vã mất.


      Căn phòng tự dưng trở nên ngột ngạt, ai biết làm gì khi người lớn quyền nhất ngồi động tĩnh.

      Mất hồi mới đứng lên có ý rời , trước khi ra lệnh cho Vy ở lại.

      Lên đến bàn quản lý, cho phép hai nghỉ thẳng năm ngày. Lên xe dặn dò Elisa nhắn ngay cho thư ký của cha tin báo tối nay đến muộn hầu ông, bản thân cũng quay lại công ty tiếp tục làm việc.


      ...


      Khi An tỉnh lại trời bên ngoài tối. nhìn đồng hồ treo tường thấy sáu giờ, thắc mắc biết là sáu giờ tối hôm nay hay là sáu giờ sáng hôm sau rồi. mà ngủ suốt đến sáu giờ sáng chắc chắn bị ném xác xuống kênh Thị Nghè mất!

      May mắn, ngay lập tức Vy báo cho biết là chỉ mới sáu giờ tối của cùng ngày. Hai người còn được cậu chủ cho nghỉ năm ngày! Người đâu mà quá là tốt bụng ...

      nằm trong phòng chút thấy chán chịu nổi. Thường thường ông chủ chưa bao giờ khiến phải liệt giường như vậy đâu nha, lúc nào cũng phải làm việc hết công suất đến mức chẳng chuẩn bị cái gì để giải trí hết. Cậu chủ biết là hôm nay tức giận cái gì, cắt bữa sáng lại còn cướp luôn bữa trưa, hại ngày đói meo giờ lại được ra làm tiếp.

      Thở ngắn than dài tán dóc với bạn cùng phòng hồi hôm nay đúng ngày may mắn hết sức. Ông chủ vậy mà lại đến thăm !

      vui mừng hết sức định nhảy khỏi giường ra đón, ông kịp xua xua tay:

      "Rồi rồi, em cứ ngồi đó ."

      ngồi dựa lên đầu giường, cái lưng có chút nhức nhức rát rát nhưng gối vẫn rất mềm mại dễ chịu.

      Ông chủ cho tất thảy mọi người ra ngoài, căn phòng được cách chỉ còn tiếng máy điều hòa. Sau đó, ông chủ lấy chiếc máy nhiễu sóng ra, khởi chạy.

      Tính tình cẩn thận lúc nào cũng bỏ được.


      Ông chủ rất dịu dàng, dùng bàn tay lớn vuốt vuốt mấy sợi tóc mặt .

      "Sao rồi nhóc con? Hôm nay vui vẻ ?"

      cười tươi rói đáp lại: "Vui ạ! Nhưng mà cậu chủ hại em nghỉ việc năm ngày liền!"

      Ông chủ cười ha hả khoái chí: " sao. Lần này em rất ngoan, cứ làm theo ý Matt là được rồi. Nó còn ngây thơ, rất dễ mềm lòng, phải ?"

      cười cười gật đầu, "Cậu chủ rất tốt bụng ạ." sau đó bĩu bĩu cái môi: "Em ở trong này suốt năm ngày chắc chán chết mất. Ông chủ, em muốn ra tiếp khách cơ! Cái miệng này của em chưa bị sao mà!"


      Ông Trường vỗ vỗ đầu . Đứa này chỉ biết làm nũng mấy chuyện đâu.

      "Ngoan, ta nghe Dương báo lại rồi, em phải nghỉ ít nhất bốn ngày, nghỉ thêm ngày càng hay. lại tiện, khách phàn nàn ta bảo vệ được em đâu."

      Cái miệng vẫn bĩu ra phản đối. Ông cười tiếp: "Hay là ta Matt qua chơi với em thường xuyên hơn, tiện thể cho hai đứa tìm hiểu nhau?"

      nghĩ nghĩ lát, đôi môi xinh xắn lại vẽ ra đường cong tuyệt mỹ: "Được như vậy còn gì bằng ạ!"


      Hai người chuyện lát rồi ông chủ rời . nằm xuống lim dim ngủ. Lần này là cậu chủ. Cậu chủ luôn đó nha!


      .

      .

      (còn tiếp)
      levuongdạ nhi thích bài này.

    4. tamsa8

      tamsa8 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Chương 11: Lưới nhện

      Thấy bọn người phía dưới báo lại rằng lão già đến thăm An chút rồi cũng rời , trăm công nghìn việc, thấy mình cũng cần đến đó nữa.

      Mấy ngày nay tìm Đông tìm Tây rốt cuộc cũng tìm ra được tay hacker ưng ý, đột nhập được vào hệ thống kia liền có tên tuổi đầy đủ của các , ngờ trong gần trăm người lại có người nào tên An. đau đầu nhìn tập hồ sơ chứa thông tin của những người kia, quyết định đọc qua hồ sơ của tên Vy.

      Nguyễn Thúy Vy, cái tên bình thường. Từ thông tin cơ bản lần ra được cuộc đời ta, cũng khá hiển hách.

      ta năm nay hai mươi hai tuổi, làm việc ở đó cũng năm năm. Gia đình về cơ bản là tan nát, mười lăm tuổi trở thành điếm chuyên nghiệp, mười sáu tuổi rất gan dạ trở thành bạn của tên buôn bán ma túy lớn. Số phận đem tới xui xẻo, ta mười bảy tuổi gã kia bị bắt bỏ tù, bản thân Vy suýt chút nữa bị đưa lên xét xử, ai ngờ ông già thấy ta còn xài được liền cho người đem về chăm sóc. việc tiếp theo đằng sau câu lạc bộ tên đó chẳng hề có chút thông tin.

      Nhưng như vậy có thể thấy, bạn cùng phòng với ta thể là người thua kém được.

      Lão già cố tình cho biết . Hóa ra ngày hôm đó ta nhận được tin tức, liền thông báo cho người của lão khiến mười mấy tên tay chân thân tín kia bỏ mạng. Khu vui chơi kia bên ngoài chỉ có thể thấy mấy tên du côn vào giải trí, bên trong chắc chắn là cái ổ trá hình.

      Những tên tay chân này hành tung đều rất cẩn thận. xem thử lịch trình ba tháng của bọn họ, chỉ thấy mỗi người đến đó đúng lần trong ba tháng, ai đến cùng lúc với ai. Còn rất nhiều địa điểm khác bọn họ cũng hay lui tới, những địa điểm trùng khớp ít, thậm chí số lần họ đến đó còn nhiều hơn. Vậy mà đúng lúc bọn họ cùng xuất , hẳn là làm chuyện lớn, đều phải chầu Diêm Vương.

      kia tài thánh nào mà biết được chuyện đó? Lại còn khiến kẻ cầm đầu chết tức tưởi ở nhà riêng? xem qua khám nghiệm tử thi, chỉ thấy báo cáo có vài thành phần chất kích thích thông thường.

      nhớ lại, hôm đó phái hai người theo dõi ta. Nghĩ lại, ta taxi xong còn bộ đoạn hẳn là cũng biết có người theo dõi mình. Những người cử đều là dân chuyên nghiệp ngàn người tuyển , dễ dàng mà nhận ra.

      ta đến hiệu làm tóc , rồi ăn uống mua sắm mỗi nơi ít, đến chiều muộn về câu lạc bộ rồi. Sáng nay trước khi đến chỗ ta cho người kiểm tra những địa điểm đó, thấy tiệm làm tóc vốn mở cửa mới được nửa năm dọn còn chút manh mối. Người chủ tiệm cùng đám nhân viên thuê căn nhà mà nghiễm nhiên sử dụng giấy tờ giả qua mặt chủ thuê vô tội, những người quản lý giấy tờ khỏi , bị phía bức ép.

      Mà phía , chắc chắn là người cha kính của rồi.


      suy nghĩ về cái hiệu tóc mở được nửa năm kia. Nghe người xung quanh đồn là tay nghề chủ tiệm tốt lắm, lại còn khéo léo biết thăm hỏi. Nhân viên thêm hai người chính phụ vậy là đủ phục vụ cho bà con lối xóm. An tới đó vài lần trong suốt nửa năm, mái tóc đỏ rực khiến ai cũng nhớ tới, lần nào đến cũng chỉ nhuộm tóc mấy chuyện vớ vẩn rồi .

      Kế hoạch tiến hành suốt nửa năm, rễ cây đâm xuống cũng chắc quá.


      Nghĩ nghĩ lại, lão ta tính toán nhiều như vậy... lý nào trong lúc chỉ có câu lạc bộ, mà nếu chỉ có câu lạc bộ thể nào nuôi cả trăm miệng ăn chỉ có mỗi An.


      Hừ. Nếu bọn pha chế là chuyên gia chuyện tiếu lâm, bọn điếm chắc chắn là chuyên gia chuyện làm ăn rồi. có ngu mới nhìn ra được điểm đó.


      Qua hôm sau, cầm trong tay lịch sử số phận của những người liên quan đến câu lạc bộ kia, khỏi mở cờ trong bụng.

      Trong gần trăm , gần phân nửa là nhân viên cố định sống luôn tại câu lạc bộ, phục vụ khách tại chỗ, hơn nửa còn lại là nhân viên phục vụ rượu bên ngoài. Những người này đều được sống ở những nơi ở tốt, ai quá hai mươi lăm tuổi, quá khứ người nào cũng đặc sắc cỡ như Thúy Vy.

      Các như cái mạng nhện lớn, cùng nhau tạo nên chiến tích lẫy lừng. Bọn họ chỉ làm ở câu lạc bộ này, mà còn làm ở những quán bar, vũ trường khác, từ sang trọng cho đến bình dân.

      Những vị khách hay lui tới câu lạc bộ kia, có người may mắn trong vài năm phất như diều gặp gió, có người xui xẻo trong vòng năm tán gia bại sản hoặc mất mạng vì lý do nào đó, từ bệnh tật đến tai nạn. Những người trong giới giang hồ mấy năm nay hay điêu đứng đều có những nơi ăn chơi quen thuộc, đa số đều có liên quan đến những vòng ngoài.

      Mà đứng ở nơi cao nhất trong mạng lưới này, chính là con thú cưng kia - người tên chỉ mang chữ.


      ràng người tên An cùng gần trăm kia có nhiệm vụ gì, bây giờ chỉ việc thường xuyên lui tới chỗ đó thôi.

      phải tự nhiên mà lão già giới thiệu ta cho , lão ta muốn biết năng lực và tâm cơ của là như thế nào. đến lão ta hài lòng, vậy nghiêm chỉnh chăm sóc cho con thú cưng của lão thời gian.


      nhắn email cho Daniel thông tin mình về Thúy Vy. ngờ cậu ta rất nhanh hỏi được về này.

      tên cho hay, ta danh tiếng phải là tầm thường, dù sao năm đó ta dùng nhan sắc giúp bạn trai hoàn thành nhiều vụ mua bán khi còn quá trẻ. Nhưng tại ta chỉ là thứ phế phẩm, nghe xong lý do khỏi cười thầm.

      Nếu có gì đó phải cảm ơn lão già dạy , chắc chắn là cái tính cẩn thận kín đáo, ngọa hổ tàng long.


      .

      ..

      ...


      Ngày thứ ba nằm giường, An chán ngán đến cực điểm!

      Cậu chủ tốt bụng kia thương hoa tiếc ngọc đến phát điên, ba ngày hề đến dằn vặt chút. Ông chủ tàn nhẫn cười cười nhờ người ta gửi cho máy tính bảng cho đỡ chán, cũng xì-tin quá !

      ngồi vật lộn với cái máy chơi game mà muốn nổ tung con mắt. Thời đại người ta xài tới cái gì rồi, nhiều năm có lấy cái điện thoại, bảo chơi game cũng biết chơi như thế nào. Cái chỗ u tỳ quốc này có lấy cột sóng wifi!

      An chán nản mở ứng dụng gõ chữ, biết gõ cái gì, đành gõ tám trăm chữ mắng chửi cậu chủ keo kiệt thậm tệ.


      Mấy ngón tay lướt lướt phím ảo người bị mắng chửi xuất .

      vội vàng ụp mặt máy tính bảng vào ngực, thể để cậu chủ liếc thấy nha!


      Cậu chủ lườm lườm thấy khả nghi, hai hàng chân mày cao ngạo có chút dính vào nhau nhưng cũng quá rệt. cười hì hì lấy lệ.

      Cậu chủ thấy vậy cũng gì thêm, ra thích lắm đàn ông gì. Nếu ta cũng được như ông chủ, mấy lời bỡn cợt lại cười tươi híp mắt, có phải càng đẹp trai hơn ?

      Matthew lúc này chưa biết được trong đầu nghĩ cái gì, kéo hai chiếc ghế đến bên giường. chiếc ngồi xuống, chiếc để làm bàn.

      ta đặt lên hai tô cháo vẫn còn nóng, lấy tô đặt về phía , còn để lên chiếc muỗng. Sau đó cũng thèm đợi ai hết, trực tiếp mở tô phía mình ra cúi đầu chầm chậm ăn.

      ngơ ngác nhìn ta... Đừng là cậu chủ bị ma nhập rồi nha?


      Thấy ta cứ ngồi ôm cái máy tính bảng như vậy trong khi mình ăn, Matthew khỏi cau mày thêm chút:

      "Nhìn gì?"

      An thấy câu chủ vậy mà cũng biết ngượng, nhịn tiếng cười phì : "Cậu chủ đúng là tốt bụng."

      Kẻ nô lệ nên để chủ nhân phải nhiều, An nhích nhích cái người quay sang phía cậu ta, đặt máy tính bảng nằm úp xuống rồi cũng mở nắp tô tự thổi tự ăn.


      ...

      Matthew Phạm phải là người vô tâm phế phổi.

      ta muốn như cha mình, ở cao coi tất cả người khác đều là vật dụng. Nhưng cũng phải là kẻ dễ mủi lòng, dễ dàng trân trọng tất cả mọi người.

      ta muốn đào tâm địa của , cho ta tâm địa của mình.

      Chân nhện của lão già, chặt đứt chừa cái nào.


      .

      (còn tiếp)


    5. tamsa8

      tamsa8 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Chương 12: Nhì tốc độ

      Matthew phải là thầy tu, dĩ nhiên có tới đưa cháo xong về vội. Nhìn thấy những vết bầm cơ thể kia qua ba ngày được chăm sóc nhạt bớt hẳn, vết thương bên ngoài liền lại, lên da non rồi.

      Tuy nhiên cũng phải người nóng vội. Biết được nơi ngọt ngào kia giờ vẫn chưa thể lành hẳn, tối hôm đó chỉ dùng cái miệng khéo léo kia cùng hai bắp đùi non mịn giải phóng bản thân.


      .

      ..

      ...


      Ngày thứ tư rồi lại ngày thứ năm, ba hôm liên tục cậu chủ đến ăn tối cùng An.

      ta tại khỏi phải là thiếu gia bậc nhất Sài Gòn, ở bên trời Tây biết là học được cái gì, vậy mà đến ăn ba bữa cũng chỉ dùng ghế làm bàn. Mặc dù mang thức ăn đến đều là thứ ngon lành do đầu bếp riêng nấu, vậy mà ngồi ăn trông chẳng khác gì nhân viên công sở binh thường gấp gáp xong bữa.

      An lần nào ăn tối cùng ta cũng thấy cái "bàn" chật chỗ, ta ăn với lại bao giờ nhấc tô cơm lên, hại lần cầm tô cháo nóng, hai lần cầm tô cơm to oành kiểu Nhật.

      Hai người ăn với nhau mà ta vẫn như cũ im lặng gì, hại An kiếm chuyện kể đến mệt cả não. Hết kể chuyện con kiến bò quanh miệng chén theo chiều kim đồng hồ, rồi lại kể tới lúc nó bò ngược chiều kim.

      Nghĩ lại toàn những chuyện ngớ ngẩn vậy mà cái người này cũng chặn họng , cũng có chút cảm động nha...

      Ăn xong bữa chính tới tráng miệng, ăn tráng miệng của cậu chủ đến vui vẻ cả người. Người biết chăm sóc bản thân, tự dưng hương vị tinh khí cũng khó chịu như kẻ khác.

      Hôm nay là ngày cuối cùng phải chịu trận ở cái chỗ lạnh ngắt này, vội vàng xin phép cậu chủ cho uống sữa~ ngờ trong lúc chăm sóc cậu chủ , lại được cậu chủ lớn vuốt vuốt mái tóc mai.


      Có mùi nguy hiểm rồi!


      Matthew đặt An nằm ngửa xuống giường, ngón tay chạm vào cánh hoa ẩm ướt bên dưới, cũng là lần đầu nhàng như vậy. ta trực tiếp nới rộng huyệt , soi mắt nhìn vào trong xem xét. biết là có phải học lén được nghề bác sĩ , vậy mà nhân ra bên trong của hoàn toàn lành lại rồi, bây giờ muốn làm tư thế nào cũng đau, lập tức xoay người nằm sấp.

      An dĩ nhiên biết cậu chủ mấy ngày hôm nay chỉ tiết dục vọng lên bên ngoài, miệng lưỡi mình thế nào cũng thể bằng phía dưới kia, sẵn sàng nghênh đón.

      Cự vật như những lần trước đẩy lần là vào ngay, lại cọ cọ cái đầu lên đôi môi bóng lưỡng hết lên rồi xuống.

      An ngoáy ngoáy cái mông hướng về phía sau, ta lại lùi về thêm chút, nhất quyết cho. làm mặt mày đáng thương quay ra sau nhìn cậu chủ.

      "Sao? nữa?"

      Hóa ra là cậu chủ thích nghe mình van xin, bảo sao ông chủ thảy mình cho người này.

      "Cậu chủ... Nhanh vào..."

      ...

      ta giọng rất thương tâm, năm ngày nhịn đói là muốn lắm rồi.

      Matthew từ tốn đẩy nửa phần đầu vào huyệt động. Sung sướng muốn nơi mềm mại mà thít chặt kia ôm lấy toàn bộ, nhưng bây giờ phải là lúc nóng vội.

      "Ưm..."

      Cái mông lại đẩy về phía sau, nhận ra ngay liền rút ra.

      "A..." cửa huyệt chưa được hân hoan vội trống rỗng, phía dưới ngửa đầu rên rỉ - "Cậu chủ... Tới... Em chịu được nữa..."


      Người khác chịu được muốn dừng lại, này chịu được muốn hành hạ. Để ta vui lòng, có còn là Matthew Phạm ?


      Lại lần nữa đẩy phần đầu vào trong. huyệt quả nhiên ngừng co rút muốn nuốt vào, cái mông khẽ lắc qua lắc lại nhưng dám quá lỗ mãng nữa vì sợ phật lòng.


      Miệng lưỡi sớm khô khốc, cố nuốt nước bọt cái rồi gian ác đẩy vào bằng tốc độ rùa bò.

      Những thớ thịt xếp lớp bên trong ôm lấy nam dương, chuyển động chậm rãi này khiến cảm nhận được từng thay đổi nhất phía trong, tưởng như huyệt của này hoàn toàn xóa sạch dấu vết của lúc trước, giờ đây chỉ ghi nhớ duy nhất hình dạng của vật thô to này.

      Mà nơi sâu thẳm của An bị từ từ sát nhập, cái đầu trơn lẳng đối lập với thân mình mạnh mẽ cứng rắn, đến từng vệt gân phía cũng cảm nhận được toàn bộ.

      Thứ nóng hổi mạnh mẽ kia lướt qua điểm nhạy cảm, đâm vào chạm tới cửa tử cung. Lần đầu tiên mới gặp loại làm tình chậm chạp chết người này, nhịn được cả người run lên trong sung sướng.

      Thấy người phía dưới giật giật như lên đỉnh, mà toàn bộ huyệt lại càng co bóp dữ dội gấp gáp hơn, nhịn được nữa, trừu sáp liên tục.

      "A... Ư... Gấp quá..."

      Vừa mới lên đỉnh lần nhận ngay đợt tấn công mạnh mẽ. huyệt sau khi lên đỉnh là càng thêm mẫn cảm.

      Nhìn thấy cái hông phía dưới phối hợp nhịp nhàng, nửa gương mặt kia mình nhìn thấy dại ra vì sung sướng rồi, đây chính là bản năng dâm tiện của người này!

      Hai kẻ nhiều ngày nhịn xuống lại thêm khiêu khích của lúc đầu, bây giờ còn biết cái gì là kỹ thuật nữa. Cứ như vậy giống hai con thú giao hoan. Đầu óc trống rỗng nên cũng cần kiềm chế nữa, tiến nhập hồi lâu thoải mái để dục vọng của mình giật lên mấy cái, bắn vào thẳng tử cung.


      Dòng sữa nóng chỉ hai đợt mà đập liên hồi vào trong bụng An khiến cũng cùng lúc lên đỉnh, bản năng co bóp như muốn càng trút hết tinh khí của nam nhân. ngờ hành động này của chỉ khiến tinh khí bị rút hết, ngược lại cự vật kia còn trương lớn hơn thêm vòng.

      có ảo giác là nếu cứ như vậy thêm lần nữa, cự vật kia có thể lớn đến như mấy thứ đồ chơi, trực tiếp đâm bụng thành dị dạng, như muốn chọc thủng ra ngoài.


      Rất may Matthew cũng là con người, chắc chắn chuyện đó thể xảy ra. Chỉ là cuộc hoan ái đầu tiên là quá ngắn ngủi đối với khả năng của , trận chiến thứ hai ngay lập tức phải được tiến hành.

      rằng lật người An nằm ngửa, phải để làm theo kiểu truyền thống, mà chỉ để thuận tiện bất ngờ bế bổng lên.

      Cơ thể bị nhấc bổng khiến có chút sợ hãi. Nhưng bế lại rất nhàng như thể cần dùng nhiều sức. Trong các môn luyện tập cơ thể đúng là tập lực cánh tay nhiều hơn hẳn! Toàn bộ trọng lượng của bị người đàn ông này điều khiển, trở thành sức mạnh giúp hai người lần nữa hợp hoan. Chiếc hông khỏe khoắn của cũng ngừng chuyển động phối hợp với cơ thể lên xuống, đem đâm từ nơi kín đáo kia mỗi lần đêu đến tận óc.

      An chỉ có thể ú ớ rên rỉ. Hạ bộ hai người như kết chặt nhau, rời ra cho đến sáng.



      .

      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :