1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại - Sắc] Lấy em làm điểm tâm - Huyền Namida (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 5: Hầu và Trịnh thiếu gia bí

      chiếc xe hơi đen bóng sang trọng chạy vào khu nhà cao cấp Trinh Hoa nằm giữa trung tâm thành phố.


      Chiếc xe rẽ vào toà nhà lớn mang mang cách Âu Mỹ cổ điển.

      Cánh cổng rộng lớn nạm vàng chứng tỏ sa hoa cao quý của của chủ nhà mở ra.

      Từ bên trong là hai hàng thẳng tắp, ai nấy đều vạm vỡ to lớn, thân tây trang màu đen cúi chào kẻ ở trong xe.

      Cánh cửa ô tô 'cạch' tiếng liền được mở ra.


      người đàn ông cao lớn bước từ xe xuống, vai rộng mông , áo sơ mi để hở, trang sức màu bạc tinh xảo cần cổ làm nổi bật lên làn da màu đồng trông hết sức gợi cảm.

      Người ấy còn cố tình nhếch môi mỉm cười, tác phong đầy bỡn cợt làm người khác khỏi động lòng.


      gỡ kính mát xuống, lộ ra đôi mắt sâu thẳm cuồng dã phóng đãng. Lười nhác ưỡn lưng, liếc sang Lô Vỹ Tinh cố sức kéo hai chiếc va li lớn, tâm tình dường như rất vui vẻ.


      là khá quen với gương mặt của , Lô Vỹ Tinh mím môi. Vẫn là thấy người đàn ông này quá bá đạo cuồng ngạo.

      Lại nhìn thân trang phục trắng tinh của Lô Vỹ Tinh mặc người hệt như hầu bận rộn, lại cảm thấy rất khoan khoái.


      tên vệ sĩ đứng trong hàng cẩn thận nhìn sắc mặt Ninh Kiến Thần, do dự hỏi.

      “À, tiểu thư, có cần…”


      cần.”

      Giọng trầm thấp cắt ngang lời ta, Ninh Kiến Thần vẫn thong thả ngắm nhìn Lô Vỹ Tinh nhút nhát kéo va li tới bên cạnh .

      " ấy là người hầu của tôi, bổn thiếu gia vui, nên nhận thêm kẻ vô ."


      “Cảm ơn, mình tôi được rồi.”

      Lô Vỹ Tinh gượng nhìn vệ sĩ cảm ơn, rồi nặng nhọc túi lớn túi bé theo sau .


      Người hầu hay giúp việc cũng được, quan tâm lắm. Bởi chỉ cần Ninh Kiến Thần quắc mắt cái, cũng có ý kiến.

      Nhớ lại hôm qua cuồng dã, ăn sạch xong. Lại bá đạo đem mê man sau hoan ái mà dụ dỗ làm hầu cho .

      À khụ... ràng phải dụ dỗ mà là ra lệnh.

      chỉ liếc mắt nhìn cái rồi bảo 'từ ngày mai đến nhà tôi. Tôi cho thời gian thử việc là tháng."

      Sao lúc đó lại gật đầu? Lô Vỹ Tinh tự hỏi. Thử việc với đến nhà làm hầu có liên quan gì nhỉ?


      Lô Vỹ Tinh kéo theo hai va li lớn, gần như chạy theo mới miễn cưỡng bắt kịp tốc độ của Ninh Kiến Thần phía trước, hề nhận biết có ánh mắt phía sau vô tình dõi theo bóng lưng chật vật của mình cho đến khi khuất dạng.


      Đằng sau cửa kính đen, mặt người thanh niên ngồi phía trong có chút biểu cảm, đơn giản áo sơ mi trắng và quần âu được đặt may riêng, lại tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ, tóc ngắn được tỉa gọn, ta hẳn là người duy nhất mặc sơ mi trắng nhưng vẫn che hết được khí chất cao quý lạnh lùng của mình.


      “Trịnh thiếu gia, chúng ta được chưa?”

      Tài xế mặc đồng phục đen cung kính hỏi.


      Rèm mi cong dài hạ xuống, che vẻ mặt nhìn ra nét biểu cảm, khẽ cất tiếng "ừ".


      Sao ấy lại xuất ở chỗ này. Lại còn là nhà của Ninh Kiến Thần.


      ấy bây giờ, nhất định vô cùng nghèo túng trong mấy năm nay.


      Tiếng thở dài như có như , cuối cùng bị vùi lấp trong thanh khởi động của ô tô.

      ***________

      Ở trong phòng lầu hai, Lô Vỹ Tinh nặng nhọc xách vào đống hành lý kia. Đau mỏi xoa bóp cánh tay.


      Ninh Kiến Thần đến bên tủ quần áo cởi ra y phục người.


      Thân thể cường tráng sau giây liền ra. Cơ ngực dày, cơ bụng rắn chắc. Phần hông thon gọn như khiêu gợi.

      Nhìn màn này, Lô Vỹ Tinh bất tri bất giác mặt đỏ tận mang tai nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua tại công ty.

      Aaaaa.... phải ...... định nữa chứ?

      "Tôi muốn tắm. Giúp tôi tắm rửa."

      Ninh Kiến Thần quay người nhìn , ánh mắt hoang dã bá đạo, khoé môi giương lên nụ cười.
      nhoxbina thích bài này.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 6: Trong phòng tắm

      Lô Vỹ Tinh vặn vòi nước vào bồn, cho tay vào sờ cảm thấy độ ấm vừa đủ định ra báo cho tiếng nhận thấy được áp lực từ đằng sau.

      cởi trần, chỉ mặc người độc nhất chiếc quần lót màu đen, vật to lớn cũng ràng nhô cao cho thấy có ý nghĩ trong đầu.

      Lô Vỹ Tinh khẩn trương vội vàng tránh né muốn chạy khỏi bị kéo lại ép lên tường.


      Trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nho . Khói bốc lên mờ ảo như tiên cảnh.


      A, ưm…”


      Bị Ninh Kiến Thần ôm lấy hôn, dần dần đặt chuyển xuống tấm thảm mềm mại tối màu. Khuôn mặt vì bị cuồng nhiệt hút lấy hô hấp mà hít thở thông trở nên đỏ ửng.

      nhanh chóng đưa tay vào trong lớp áo đặt lên đồi núi trắng như tuyết, hô hấp dần trở nên ngầu đục.


      Lô Vỹ Tinh nhạy cảm mà giật mình run rẩy, lại bị nhẫn nhịn mà thô lỗ xé rách quần áo như mớ dẻ rách, để lộ thân thể trắng muốt mê người.

      Nơi đó của chỉ còn độc nhãn chiếc quần lót màu đen, với con rồng bị nhốt vùng vẫy ngẩng cao đầu. Cũng được thả tự do.


      Lô Vỹ Tinh chống tay nằm sấp mặt đất, thân thể trắng nõn xinh bị ép buộc mở chân thành chữ N, khu vực bí non mềm, bị vật nam tính thô to nhe nhàng ma sát, sau đó xỏ xuyên mãnh liệt, tiết tấu cuồng dã, khiến hai chân run nhè .

      Ninh Kiến Thần híp mắt, siết mông lại, ngừng đưa đẩy dục vọng, sướng đến mức liên tiếp thốt ra những tiếng rên khẽ.

      Nín nghẹn suốt từ lúc hôm qua đến giờ, thể nhịn được nữa, căng chặt của mê luyến thôi, tiếng khóc ư ử như mèo kêu của , lại càng khiến Ninh Kiến Thần muốn chà đạp dữ dội hơn, ngơi nghỉ giây phút nào.

      “Ưm… Thần...Ninh tổngg...”

      Lô Vỹ Tinh thả lỏng đột ngột bị xâm lược nhíu mi, nỗ lực thích ứng với gậy thịt to lớn kích thích mạnh mẽ của .

      Ninh Kiến Thần quả là quá sức thô bạo, như muốn đâm thủng , nhưng phát bản thân lại nổi lên phản ứng, nhận ra điều này khiến hồi xấu hổ, chỉ dám cắn răng để tiếng tên rỉ phát ra. Tránh lại bị khi dễ.

      Nhưng là...

      Bốp!

      tiếng động vang lên lanh lảnh, Lô Vỹ Tinh kêu khóc ưm ưm, cái mông trắng nõn nhất thời xuất vệt hồng, nhưng tiểu huyệt hồng nhuận lại khẽ giật, gậy thịt thô cứng chà sát tường thịt non được rút ra, cảnh tượng dâm mĩ khiến người ta phát điên.

      phải dạy cưng kêu như thế nào rồi à? Hửm?”

      Ninh Kiến Thần vui xoa nắn cặp mông tuyết trắng của , dục vọng đáy mắt như ngọn lửa xanh lam, ngón tay chậm rãi lần xuống cúc hoa dưới mông, chỉ nhàng nhấn cái, ngay tức thấy được tầng tầng tường thịt co rút dữ dội.


      “Ưmmm....~~~~”

      Lô Vỹ Tinh ngẩng phắt đầu lên, kinh hoảng duỗi tay chắn lại.

      "Thần..., đừng, đừng! Nơi đó, được!”

      “Shit... bảo bối."

      Ninh Kiến Thần thở hắt ra vì kinh ngạc, cúc huyệt khả ái, khiến muốn vùi giập vào trong đó nếm thử cảm giác mỹ vị đến mức nào.

      "Thả lỏng, đừng khẩn trương.”

      “Thần, đừng…”

      Lô Vỹ Tinh thấp giọng cầu xin, thể tưởng mình ngày đầu tiên đến đây, lại ở trong phòng tắm, làm ra loại chuyện dâm loạn như vậy với .

      Hơn nữa...

      Nếu để người nhà biết được, nhất là người trai kia của . Chắc chắn giết a.


      “Thần, á!”

      Ninh Kiến Thần ràng hứng thú với cúc huyệt kia vô cùng, chỉ mới là ngón tay thôi, phân thân liền cương cứng hơn, khiến tiểu huyện căng khít, mặc dù chảy rất nhiều dâm dịch, nhưng vẫn tiến vào khó khăn..

      Lô Vỹ Tinh cắn môi dưới, thân thể xinh bị va chạm mãnh liệt, khiến chịu được bị đẩy lên phía trước. Quy đầu khổng lồ rút ra nhanh rồi lại thúc mạnh vào với tốc độ kinh người, mỗi lần đều đâm thẳng tới đỉnh hoa tâm, ma sát vách thịt mẫn cảm non mềm của , dục vọng vừa cứng rắn vừa nóng bỏng, làm khó mà chịu được, nhưng trong khoảnh khắc cảm thấy mình sắp chết lại đột ngột thấy sung sướng như ở thiên đường, kích thích đến điên cuồng.

      “A, tiểu dâm phụ, kẹp chặt!”

      Ninh Kiến Thần cảm thấy phân thân chính mình bị xiết quá chặt, tựa như muốn bẻ gẫy, mỗi lần rút ra hết sức vất vả, mỗi lần sáp nhập cũng gian nan kém, nhưng như thế càng khơi dậy dục vọng chinh phục của , sức lực toàn thân như tập trung vào nam căn khủng lồ kia, hăng hái đâm mạnh vào sâu bên trong, xỏ xuyên như đóng cọc vào , in lại những vết tích, mùi hương của vào nơi bí chưa người đàn ông nào khai phá kia!

      “A~~~~~Thầnnnn......”


      Lô Vỹ Tinh rốt cục kêu khóc lên tiếng.

      chịu nổi! Chịu nổi.

      thể dùng sức cắn chặt cánh tay chính mình, ngăn cản bản thân khóc to.


      “Nhanh chút, được , tôi chịu hết nổi! Chịu hết nổi rồi!”

      sảng khoái, muốn.

      “Sao thế tiểu bạch thỏ dâm đãng? Em bắt đầu lộ ra điểm đáng rồi đấy”

      Ninh Kiến Thần ác ý xuyên tạc ý tứ của , xoay người hôn lên sống lưng bóng loáng của , ngón tay thon dài suồng sã luồn vào giữa hai chân , khẩy hạt trân châu mẫn cảm, sau đó vân vê mạnh hơn.

      “A ──”

      Khuôn mặt Lô Vỹ Tinh đỏ bừng, run lẩy bẩy, dòng chất lỏng như đê vỡ giữa nơi hai người kết hợp trào ra.

      ướt…”

      cười dâm đãng, đút ngón tay ướt đẫm vào môi , chơi đùa với chiếc lưỡi mềm nhẵn, quy đầu cọ sát vào hoa tâm sưng phồng. Cúi đầu cười bên tai .

      “Bảo bối, em . Chúng ta vào đây để tắm mà. Có nên thử trong nước ?”

      Lô Vỹ Tinh bưng lấy gò má ửng hồng tức khắc chuyển sang trắng bệch của mình, thân thể trở nên cứng đờ.

      Nghe vậy Lô Vỹ Tinh đến thở cũng dám thở mạnh, ngay cả tiểu huyệt cũng trở nên cứng ngắc, điên cuồng đè ép mút lấy thể nội khổng lồ, khiến Ninh Kiến Thần suýt nữa nổ súng sớm. (Nghĩ là xuất **** sớm ấy mà. Hắc hắc)


      ***_________


      Ninh Kiến Thần có hơi choáng váng rút ra dục vọng, quỳ đất, ghé bụng Lô Vỹ Tinh mà thỏa mãn thở gấp.

      Đùi Lô Vỹ Tinh còn duy trì trong tư thế mở lớn, làm sao cũng cảm thấy khép lại được. Hai người chuyện, chỉ lẳng lặng cảm thụ cơn mệt mỏi từ thể xác và sung sướng từ tinh thần sau khi kết thúc màn .

      Hai mắt Lô Vỹ Tinh chuyển động, nghĩ đến tình hình ban nãy thấy thể tưởng tượng nỗi, ràng có hơi đau, còn pha thêm loại khoái cảm làm người ta sợ hãi, dù đau cũng nhưng biết qua mùi vị đàn ông, lỡ nghiện làm sao sống nổi đây.


      Lô Vỹ Tinh mệt mỏi, toàn thân cũng còn khí lực. Chỉ có thể nâng cánh tay, như vuốt như trêu bụng tên trước mặt.

      Ninh Kiến Thần cố gắng gượng thân, ôm lấy Lô Vỹ Tinh mềm nhũn vào bồn tắm, mặt nhìn với nụ cười nham nhở.

      Thân thể Lô Vỹ Tinh dám chặt lên lồng ngực , ở trong nước sánh sóng lại càng là hình ảnh dâm mỹ mê người.

      lấy tay sờ khắp dọc , được sờ đến thoải mái, ư a trong miệng, giống như con nít mà cọ cọ vài cái.


      Lại sờ đến nơi u động, cảm giác được kiều hoa của .
      Chỉ thấy bên ngoài ngoại đều ướt hết cả, chất dịch nhờn xuôi theo cửa mình, chảy xuống những vùng lân cận và bờ mông tròn. Nơi đó thầm đáng thương khép mở, màu hồng diễm lệ, còn hơi sưng. Lại xem hoa huyệt tiêu hồn của , động còn đóng mở.


      Ninh Kiến Thần cẩn thận dùng ngón tay nhàng đụng đụng tiểu huyệt, bảo bối liền mẫn cảm rên khẽ, bảo huyệt cũng lập tức mút, như muốn hút vào. Nơi đó của cũng căng cứng muốn nổ tung.


      Lô Vỹ Tinh còn rên rỉ vì thoải mái gậy thịt lại tiếp tục chậm rãi vào trong nhục động của .

      Bởi có thủy dịch bôi trơn, hơn nữa còn nước ấm khiến Ninh Kiến Thần tiến vào cực kỳ dễ dàng. Lô Vỹ Tinh chịu nổi, bởi có ngoại lực tác động, nước chảy vào bên trong , vốn căng tức, dòng nước lại đập vào miệng tử cung, ép vách thịt bên trong. mới mới kéo ra đẩy vào hai cái mà cảm thấy bên dưới tê dại, khuất động dòng nước, vừa trướng mà lại còn có chút đau.


      quay đầu lại giọng thảm thương.

      "Thần..., đừng làm trong nước được ? Tôi...tôi khó chịu!”


      Ninh Kiến Thần cho rằng chỉ làm nũng, thèm ngừng mà còn đâm thêm hai cái, phát bảo bối lại cắn chặt môi dưới, khuôn mặt đầy hoảng sợ, giống như hưởng thụ nên nhận ra quả thực thoải mái nên ép nữa. rút ra, đứng dậy thành bồn, tiếp theo đỡ thân thể mềm mại của ngồi lên .


      duỗi ngón tay, nhàng đưa vào trong hoa huyệt, tháo nước bên trong ra, côn thịt cương lên đến phát tím.

      Ninh Kiến Thần nhàng mân mê đài hoa, thấp giọng .

      "Bảo bối, làm em khó chịu rồi, tôi bồi thường cho em tốt.”


      Tay trong lúc đó cũng ngưng nghỉ, chậm rãi vân vê hạt ngọc trong , khảy cho đến khi hoa huyệt bên trong thít chặt ngừng.
      Côn thịt chôn vào trong dâm huyệt hề chuyển động, Ninh Kiến Thần như thợ săn kiên nhẫn, chỉ hơi nhúc nhích mông, khiến công thịt hề di dịch mà từ đầu đến cuối đều cố định chỗ. Trong kiểu hợp nhập tinh tế thế này, Lô Vỹ Tinh tuy có sung sướng, nhưng có cảm giác như toàn thân treo lơ lửng, thể thỏa mãn nổi.


      muốn loại khoái cảm ra vào tuyệt diệu kia, nên vặn vẹo mông, huyệt động co rút lại, nhưng Ninh Kiến Thần đằng sau lại thèm động, đày đọa thể thỏa mãn được.


      “Thần...xin ...!”


      “Em muốn tôi làm gì? Phải ra!”

      Ninh Kiến Thần lưu manh ghé sát tai , bức đến phát điên.

      Lô Vỹ Tinh do dự, vừa nãy là lời ý loạn tình mê, giờ ngại lại chẳng dám nữa.


      Ninh Kiến Thần thấy vậy lại tỏ vẻ đồng tình, nhướng màu nhìn .

      a. Xem ra phải để em học ngoan chút.”

      rồi bàn tay trêu đùa tiểu hạch bỗng nhiên mạnh lên, mãnh liệt cọ xát, dùng đủ loại thủ đoạn, chốc dùng hai ngón tay nhéo, hồi lại xoay tròn, làm tới nội cả bàn tay cũng dấp dính.


      “A! A! ...ưm… Thần… Ưm… được…”

      Bàn tay để cầu thịt bất chấp, chỉ biết liều mạng nắm lấy cổ tay , muốn dừng tay, tiếc rằng nam nữ khác biệt, trừ việc bất lực ngửa đầu ra còn cách nào khác.


      “Nghe lời, xin tôi làm em .”


      Lô Vỹ Tinh cam tâm, nghiêng người tới trước, để đầu bả vai , mở miệng cắn chặt, cố gắng ngăn tiếng rên đến đầu môi.

      A...tiểu tinh.

      Ninh Kiến Thần tay lại càng thêm điên cuồng ức hiếp hoa hạch của , dịch chuyển nhè , côn thịt của bên trong tiểu huyệt cũng có động tác gì lớn, chỉ là chậm rãi cọ cọ, quy đầu mượt mà náo động hoa tâm, thong thả như mài mực.

      “Đừng~~~Thần... bồi thường..."

      cuối cùng cũng nghĩ đến việc thực lời hứa.


      “Tôi đương nhiên bồi thường sau khi em cầu !” Bản tính hồ ly lộ ra.


      cố gắng kéo lý trí trở về, tận lực quên khiêu khích.

      “Bảo bối là kiên nhẫn nha…”

      Ninh Kiến Thần cười nghiền ngẫm, đột nhiên nắm lấy eo nâng lên , lúc côn thịt sắp rời khỏi huyệt động lại ngưng hẳn, dùng quy đầu lớn quét tại cửa huyệt vòng, rồi lại cắm vào, cả quá trình đều hết sức chậm rãi, khiến ngứa đến nỗi tâm cũng ngứa.

      Càng ghê gớm hơn là, mỗi lần kích thích đến nỗi nhục huyệt sắp lên đỉnh, bắt đầu co rút lại, lại dừng hẳn, khiến gần lên đến đỉnh lại bị kéo xuống, loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống đất cuối cùng cũng khiến nhẫn nổi mà nức nở.


      Ninh Kiến Thần cười tà, hôn lên lưng trần nhẵn bóng của .

      "Tiểu bảo bối, sớm có tốt , đỡ tôi phải ép người!”

      Kỳ cũng biết mình có thể chống được đến bao lâu, dương vật cương lên tím ngắc, vừa đưa vào mỹ huyệt của bảo bối là muốn nổ tung.

      bắt đầu ra vào, chọc thấp giọng rên rỉ. Ninh Kiến Thần là lần đầu tiên như kiên nhẫn như thế này với phụ nữ, khàn đặc giọng hướng dẫn:


      “Bảo bối ngoan, tại ai làm em?”

      “A… Ưm ưm… Thần...là Ninh tổngg…”

      “Tốt lắm, vậy, tôi lấy gì để thương em?”


      *Na: (từ bây giờ tác giả ta lấy tên là Na trong Namida) ta bị bỏng tay rồi. Huhu...đau quá...ngâm nứic lạnh hết đau. Mà thuốc trong phòng ta có. Huhu đau quá . Help me. Xong chuơng này chắc phải nghỉ dài ngày quá. Làm sao mà gõ phím. *nằm giường lăn qua lăn lại, vật vã khóc* http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif
      nhoxbina thích bài này.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 7. thể trốn chạy

      "Vậy tôi lấy cái gì để thương em?"

      Ninh Kiến Thần trầm thấp giọng mê hoặc.

      "ưm..."

      Lô Vỹ Tinh cắn lấy môi dưới mê người cố nén để cho tiếng kêu phát ra, Ninh Kiến Thần hài lòng mà cố ý dừng lại hạ thân, chậm rãi rút ra.

      "a..đừng...."

      Lô Vỹ Tinh nhắm nghiền hai mắt, khó chịu lên tiếng.

      Ninh Kiến Thần độc ác đem xơi mức này rồi còn bức phải ra những lời đáng xấu hổ như thế a.

      Ninh Kiến Thần tay phải xoa nắn lấy nụ hoa mà gảy, tay kia an phận mò xuống khu cấm địa.


      Bàn tay với những ngón dài của hạ xuống bờ mông tròn của , làn da mát lạnh trong đêm tối, mượt mà sau khi hoan ái lượt nóng lên, đỏ ửng toàn thân. Vuốt ve hai cái, bàn tay kia lại lần ra trước, Ninh Kiến Thần dùng ngón tay cái nhàng ma sát, cảm nhận ràng độ ướt càng lúc càng đậm.

      Ngón tay xấu xa còn đẩy vào trong thêm chút, Lô Vỹ Tinh nhận khoái cảm tiếng rên rỉ phát ra ràng, bàn tay nắm lấy bả vai mà siết chặt, in lên những lằn móng tay.

      Dáng điệu này của cực kỳ mê người, phòng tắm càng ngày càng tràn đầy hơi thở nóng rẫy vì bị kích thích. Bên dưới của đau đên muốn đâm chết ngay bây giờ tiếp tục cứng lên, đội thành cây gậy thịt to lớn.


      Ninh Kiến Thần đưa mặt đến đối diện với cấm địa của Lô Vỹ Tinh , mũi tràn đầy mùi dục dịch, khiến thấy phản cảm, ngược lại còn kích thích nhóc bên dưới hơn.

      Ninh Kiến Thần đưa tay lật mặt cỏ, lần vào mép thịt bên trong co giật đóng mở vì trận kịch liệt vừa rồi, nhàng nắn miết.

      "a...ưm......."

      Lô Vỹ Tinh vô thức đẩy hông lên , như còn muốn thêm nữa. Ninh Kiến Thần từ từ cúi dầu xuống, lưỡi liếm vào lần thịt non bên trong, quét lấy ẩm ướt ấm nóng từ đóa hoa của cái rồi rời . Như cảm thấy đủ, lại liếm thêm lần nữa.



      "A... cần...Thần...đừng trêu chọc tôi nữa mà. làm ơn,,,làm ơn..."

      Cản nhận con mèo bị kích thích đến thể chịu được nưã, Ninh Kiến Thần cười tà ác, khàn giọng bên tai .


      "ngoan. tôi lấy gì để thương em?"


      Lô Vỹ Tinh vẫn cố chấp lắc đầu, nhắm nghiền đôi mắt .


      Tay phải rời khỏi mép thịt, dùng hai ngón cắm vào trong động, vừa mút mát, vừa đưa đẩy ra vào. Cơn tình triều trong Lô Vỹ Tinh càng lúc càng dâng cao, cảm xúc tê dại gần như run rẩy.

      Ninh Kiến Thần ngón tay vào sâu, bên nút lấy hoa hạch kịch liệt, khắc cũng hề buông tha. Hai ngón tay dần đẩy nhanh tốc độ, ban đầu còn chút nhịp nhàng nhưng dần dần như ngựa cương, vào ra với tốc độ ánh sáng. Trong ngoài kích thích, Lô Vỹ Tinh nhanh chóng cảm giác được cơn tê dại ập đến, mà Ninh Kiến Thần lại càng tăng tốc độ ngón tay. Lô Vỹ Tinh rùng mình kịch liệt, nhưng đủ. đủ. muốn hơn nữa.


      “Á,,,đừng. xin … đừng… ưm…”

      ". Xin tôi cái gì?"

      ngón tay vẫn kịch liệt ra vào, bỗng nhiên rút ra, thẳng mắt nhìn Lô Vỹ Tinh thống khổ trong cơn đê mê mà đỏ ửng thân thể.


      Lô Vỹ Tinh nức nở, cảm giác này khiến thể chịu nổi, cắn răng thút thít mở ra đôi môi

      "Là...là....xin hãy đẩy vào..."

      "hử?? đẩy vào? Em muốn tôi đẩy cái gì vào? Đẩy vào như thế nào? mạnh hay ? nhanh hay chậm?"


      "Á...là..là tôi muốn..."

      Reng reng renggggggg......

      Lô Vỹ Tinh còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại rất biết căn thời điểm mà reo lên.

      Xít ra hơi chửi thề, Ninh Kiến Thần vỗ 'chát' vào cái mông tròn trịa của vùng đỏ ửng rồi cố nén ý định muốn giết người xuống, gương mặt toát ra khí lạnh bức người.

      Khốn kiếp. cho kẻ muốn sống này toại nguyện.


      Lô Vỹ Tinh vẫn trong cơn dục vọng chưa nguôi mà hai mắt nổi lên tầng nước, mềm nhũn nhìn theo thân hình to lớn săn chắc ung dung loã thể nghe điện thoại.


      Ninh Kiến Thần mày kiếm nhíu chặt

      "Trịnh Liệt? Gọi tôi? phải là ngày mai có động đất hay sóng thần đấy chứ?"


      Trịnh Liệt?

      Lô Vỹ Tinh giật bắn mình nhìn Ninh Kiến Thần khi nghe phải cái tên đó, phải chứ?

      trai ... ấy...


      " ở trước cửa nhà tôi? Có chuyện? Hảo."


      Cái...cái...gì????????

      được, phải trốn . trai người rất lạnh lùng, độc tài và tàn ác đến mức khiến phải bỏ nhà biệt xứ suốt ba năm qua.

      Nếu như thấy như thế này chác chắn lôi về Trịnh gia sau đó dùng gia pháp mà giết chết .

      miên man suy nghĩ nên trốn bên bị áp lực đè xuống.


      "....á...."

      cần, phải trốn a.

      "Á......."

      trần truồng nằm ngửa hai đùi bị hăn mở rộng mở rộng, ngừng lấy tay cùng lưỡi đùa nghịch hoa huyệt mẫn cảm,

      ...THần.... quá nhiều. . .”

      “Tiểu tinh vui vẻ sao. Vậy hảo. trong lúc chờ đợi bạn của tôi lên, tôi cùng em vui vẻ."

      ngẩng đầu cười cười, tay phải vuốt ve hật đậu bầu ngực, tay trái chơi đùa viên chân châu nho giữa hai chân

      “Xem chút , rất nhiều nước nha!"

      “Đừng. . .”

      Lô Vỹ Tinh dao động cơ thể, thực quá kiều , bàn tay to của hoàn toàn nắm chặt thân thể , muốn chạy trốn cũng có khả năng. Nhưng nhiệt đỉnh hoan du, toàn thân run rẩy.

      “Tiểu tinh, chảy nhiều nước chút.”

      Ninh Kiến Thần lần nữa cúi xuống giữa hai chân , dùng lưỡi đùa hoa hạch, quyến rũ toàn thân trận khinh chiến, tiểu huyệt nhịn được phun ra chất lỏng.

      cười gian tà, tiếp tục đùa giỡn, “Tiểu tinh, em dâm đãng a!”

      “Ô ô. . .”

      Tiểu huyệt liên tiếp dâng lên khoái cảm làm vô lực thừa nhận hoan du nhiều hơn, nhưng lại tham lam căn bản bỏ qua cơ hội, lần lại lần làm càn, ép tiếp nhận khoái cảm rồi phun triều.

      " Thần....aaa... ta được.”

      Lô Vỹ Tinh thấp giọng khóc, thể tiếp tục nữa, trai sắp lên đến nơi rồi, hơn nữa vừa làm lần xong, thân thể của sao chịu được quá trình hoan du gián đoạn như vậy? năm nay dù hai hơn hai mươi, nhưng những việc như thế này vẫn là chưa từng trải qua.

      “Tiểu tinh"

      Ninh Kiến Thần tráng kiện nhấc thân, kéo kéo cự vật kích thước kinh khủng của , đặt nơi cửa huyệt.


      “Tiểu bảo bối. thặt chặt a"


      “Ô ô. . .”

      Lô Vỹ Tinh vô lực lắc lắc đầu.

      nên. được . .” khóc nức nở, “Ta, ta tận lực. . .” Vừa , vừa lôi kéo cơ thể, “Ninh tổng...sờ..., sờ ta a, sờ. . .”


      Luỡi Ninh Kiến Thần linh hoạt đùa nghịch hoa hạch bé của, cảm giác thân thể lần nữa bắt đầu buột chặt, liền phi tốc dò xét vào trong tiểu huyệt của , cự vật dưới thân giờ phút này thũng trướng.

      Ninh Kiến Thần kiên nhẫn mới mở rộng hai đùi Lô Vỹ Tinh , đem đỉnh cự vật nhét vào huyệt khẩu, mãnh liệt đem cự vật to lớn đâm vào nơi sâu nhất của .



      “A...á.......”

      Lô Vỹ Tinh thê thảm thét chói tai, khóc lóc hô to: “AAAA....hự...khô... nên...lớn quá, mạnh quá.... ”

      Ninh Kiến Thần đột ngột đánh vào làm Lô Vỹ Tinh cảm giác đau đớn như bị xé nứt.

      Ninh Kiến Thần cần biết muốn gì, chỉ biết bản thân nhịn quá đủ rồi, liền hung hăng mà đâm mạnh, nhanh.

      Tong phòng tắm tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga quỷ dị, và cả tiếng nơi giao hợp va chạm nhau lớn vang lên, tạo ra khung cảnh dâm dục tuyệt mỹ.

      Ninh Kiến Thần mạnh mẽ cố gắng xuyên thẳng, rút ra đâm vào, mũi nhọn của cự vật lần lại lần đánh sâu vào tận trong hoa huyệt. Đồng thời, mặt lấy tay niết bóp viên chân trâu sung huyết vi trướng, kéo dài cố gắng, mặt nhìn tuyết trắng lõa thể của Lô Vỹ Tinh , nhìn tiểu kiều hồng nhuận nơi bầu ngực phối hợp theo động tác của lay động.

      “A A ──”

      Lô Vỹ Tinh điên cuồng lắc đầu, diệt đỉnh khoái cảm làm căn bản chịu nổi, , bên trong tiểu huyệt cuồng nhiệt giáp hấp cự vật của , muốn rời khỏi chỉ chút.

      “aaa....Thần...”

      Lô Vỹ Tinh khóc hô, quên mất rằng bản thân muốn trốn chạy mà hét

      “Sướng quá ── ta muốn, muốn nữa a!”

      Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

      "Ninh Kiến Thần , tôi Trịnh Liệt. Mở cửa"
      nhoxbina thích bài này.

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      chương 8: Ông xã

      Nghe tiếng đập cửa lẫn giọng quen thuộc lâu đến mức khiến tưởng như quên kia làm Lô Vỹ Tinh giật mình lấy tay bịt lấy miệng chính mình.

      "Tiểu tinh, em sợ bị người khác nhìn thấy? đáng a. Nhưng may, tôi chính là muốn người khác thấy em mê người như thế nào>"

      rồi Ninh Kiến Thần động tác càng nhanh, liên tục đâm vào hoa huyệt ướt át mạnh.

      thẳng đến nơi sâu nhất trong mà đâm tới, Lô Vỹ Tinh hoảng hốt lại bị chính cái thứ cảm giác mãnh liệt kia đem lại mà thể rên rỉ.

      "á...umm....ưn..."

      Lô Vỹ Tinh bịt càng chặt miệng mình, lắc đầu quầy quậy.

      được, được. Quá lớn, quá mạnh, thể chịu nổi nữa.

      "Aaa...Thầnnn....Sướng quá....ưmmm...."

      cạch. Cánh cửa mở ra.

      Lô Vỹ Tinh giật mình quay đầu nhìn.

      Người đó. Trịnh Liệt đứng đó nhìn .

      Lô Vỹ Tinh liền nghĩ ngợi mà đẩy Ninh Kiến Thần ra, lại bị cho là sức lực của con mỗi mà xem thường, tiếp tục luật động hung hãn.

      Căn phòng tràn đầy tiếng thở dốc mà tiếng hạ bộ va đập.

      "AAAaa..."

      Ninh Kiến Thần gầm tiếng, mông rắn chắc hẩy mạnh vào hoa huyệt , nơi sâu nhất bị va chạm mà nhận lấy thứ ấm nóng của .

      Lô Vỹ Tinh cũng gian nan ưỡn hông nghênh đón.



      ***__________________


      Lần này chết chắc.

      Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lô Vỹ Tinh lúc này.

      nhìn vào con người luôn đọc nhất áo sơ mi trắng vơi khí lạnh bức người kia. Lô Vỹ Tinh có chút giật mình rụt cổ lại, đứng cúi đầu như đứa trẻ có lỗi.

      "."

      Trịnh Liệt ngồi sofa gì, chỉ nhìn vào đứa em mà hăn tìm kiếm mấy năm nay đến muốn phát điên lại là ở đây, ngay trong nhà bạn thân của mà hưởng hoan lạc.
      hảo a.

      "Ninh Kiến Thần , đành nhờ cậu chăm sóc nó giúp tôi vậy."

      Ninh Kiến Thần cũng quần áo chỉnh tề, ngồi sofa, chân này gác lên chân kia, ung dung xoay xoa chiếc bút trong tay.

      "Hảo. tôi phụ kỳ vọng của cậu."

      Trịnh Liệt đứng đậy qua cửa đưng lại, quay đầu mà vọng vào cho biết.

      "Thỉnh thoảng về thăm nhà . Bà nội rất nhớ em."

      xong liền ra, còn cẩn thận đóng cửa lại.


      Lô Vỹ Tinh ngơ ngác đứng đó mở lớn mắt.

      phải chứ??
      trai dễ dàng bỏ qua cho như vậy sao?

      Dù chỉ là em cùng cha khác mẹ nhưng luôn quản mọi việc của . Từ bạn bè đến ăn mặc, thậm chí là tương lai của .

      Chỉ vì bắt phải qua Mỹ du học, lại học ngành thích nên mới trốn biệt tích. Vậy mà bỏ qua dễ dàng thế sao?

      suy nghĩ mông lung Lô Vỹ Tinh nhanh chóng phát bên eo có thủ lực. Liền cảnh giác mà tránh .

      Ninh Kiến Thần cười tà.

      "Em nghe rồi đấy, trai em bảo tôi chăm sóc em."

      xong liền bế lên giường.

      AAAAAAA..... cần. vừa mới trải qua hai lần. Thực cần.


      ***____________________


      Hai tháng sau.

      Lô Vỹ Tinh lụi cụi mặc bộ đồ hầu , vào phòng Ninh Kiến Thần lấy quần áo giặt.

      Khốn kiếp.

      thời gian thử việc qua nhưng vẫn phải làm hầu cho .

      Ông trời, đây là cái đạo lý gì thế này?

      Vừa định xách giỏ quần áo giặt cả người bỗng bị nâng lên,là Ninh Kiến Thần .

      “Thần, làm gì vậy, thả em xuống, em phải giặt quần áo.”

      Ninh Kiến Thần để ý tới giãy dụa của , ôm tới nơi giường êm ái đặt lên , thấy vẫn còn giãy dụa, liền áp chặt dưới thân, duỗi tay ra bắt hai tay đấm đá lung tung, ngăn chặn mọi hành động của .

      "Bảo bối ngoan. Quần áo để sau . Bây giờ là lúc em nên nấu món điểm tâm cho tôi a."

      ‘Roẹt’.

      Chưa dứt lời, Ninh Kiến Thần đưa tay xé y phục ném qua bên, cúi đầu hôn cổ của , hơi thở dồn dập

      “Ưm…”
      Chỉ là sức lực yếu ớt nhưng vẫn nhất quyết giẫy dụa.

      phải chứ. mấy hôm nay ngày nào cũng làm. phải là con búp bê mà biết mệt a.

      Bầu ngực mềm mại của bởi vì ngừng vặn vẹo mà cọ vào lồng ngực , châm ngòi dục hỏa càng lớn hơn, duỗi tay mạnh mẽ bắt lấy bên xoa nắn.

      “A…” Bầu ngực mềm mại đột nhiên bị nắn bóp khiếnLô Vỹ Tinh kêu lên sợ hãi, nhưng vừa mới há miệng, Ninh Kiến Thần liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào, ngừng càn quét cái miệng của .

      Bàn tay xoa nắn dần dần lần mò tìm kiếm xuống phía dưới, cứng rắn chen vào giữa hai chân lục lọi nơi thần bí
      .
      Đồng thời nhả cái miệng nhắn sưng đỏ của , thuận theo môi hôn xuống phía dưới, cắn cắn hai cái xương quai xanh rồi mới hôn xuống ngực , kìm lòng được ngậm lấy điểm hồng hồng trước ngực , cẩn thận liếm mút.

      Nam nhân người nằm im nhúc nhích, bàn tay to cuối cùng cũng chen vào giữa hai đùi mò tới cửa hoa huyệt, hưng phấn chen ngón tay thô dài vào trong.

      “A…” hoa huyệt lại tự chủ tiết ra mật dịch để thích ứng với dị vật xâm lấn.
      Bầu ngực mềm mại bị cắn ngừng dâng lên cảm giác tê dại cùng đau nhức, người cũng dần dần mất khí lực giãy dụa,

      cuối cùng nhận ra sức lực của mình quá là bé như hạt cát giữa sa mạc, Lô Vỹ Tinh cùn thỏa hiệp khẽ cắn chặt cái lưỡi chạy loạn trong miệng , điên cuồng mút mát.

      Cùng lúc đó hai tay bóp chặt eo , nâng mông dán sát vào hạ thân mình, cự vật nhanh chóng đặt trước hang động, sau đó chôn sâu trong cơ thể hung hãn dung nhập.

      “Ưm… Ưm…”

      Lô Vỹ Tinh bị xâm nhập nức nở thành tiếng, bản thân vẫn quên thẳng lưng nghênh đón , trêu trọc khiến càng thêm điên cuồng.

      là đói bụng đến phát điên, còn trêu trọc, thế là động tác càng mạnh hơn, cơ hồ muốn làm bay ra ngoài.

      “A… Chậm chút… Ông xã… Em được… … Chậm chút…. A… chút…”

      "Ông xã?"

      Ninh Kiến Thần nở nụ cười tà ác.

      "Em nghe câu 'chồng mà đè vợ phải là người đàn ông tốt' chưa?"

      Còn có cả câu đó? Lô Vỹ Tinh trợn mắt nhìn .

      Cuối cùng Ninh Kiến Thần cũng tha cho miệng , nhưng lại mở rộng đùi tối đa, nửa thân dưới lại mạnh mẽ đâm vào khiến Lô Vỹ Tinh càng kêu lớn.


      Thấy tốc độ của càng lúc càng nhanh, khoái cảm trong cơ thể càng lúc càng nhiều, hoa huyệt mẫn cảm ngừng bị ma sát, cuối cùng Lô Vỹ Tinh hét lên tiếng lên đỉnh.

      Hoa huyệt run rẩy phun ra lượng lớn dịch mật, tất cả đều bị gậy thịt của Ninh Kiến Thần ngăn lại ở thành đạo, theo tiết tấu ra vào mạnh mẽ của phát ra tiếng động ‘Phạch phạch’ khiến người khác mặt đỏ tim đập.

      Hoa huyệt của lúc lên đỉnh ngừng vặn vẹo khiến Ninh Kiến Thần có chút đau, thế là kéo dậy, để ngồi người mình, bàn tay nắm lấy mông nâng lên rồi kéo quy đầu ra đến cửa hoa huyệt, sau đó buông tay ra để ngồi xuống.


      “A…”

      Kích thích quá lớn khiến Lô Vỹ Tinh kêu thét, sợ nhất tư thế này, vừa sợ vừa đau, bắt đầu van xin


      “A…Thần... được… Xin …”

      Ninh Kiến Thần lật người lại, xấu xa cắm gậy thịt vào nơi sâu nhất của , khẽ vuốt phần bụng hơi nhô của , ánh mắt nóng bỏng.

      “Căng quá… A a… Rút ra …. Rút ra ngoài đ…. Xin …. Đừng vào nữa…. A…”


      Lô Vỹ Tinh chịu nổi kêu gào cầu xin, hoa huyệt khống chế được co bóp, bắp chân ở hông khua loạn xạ.

      Ninh Kiến Thần cuối cùng cũng thể chịu được lần co rút này của , gậy thịt kịch liệt run theo, tinh dịch nóng bỏng phun ra.

      Sau khi lên đỉnh Ninh Kiến Thần nằm bên Lô Vỹ Tinh ị trướng rất khó chịu, thở ra hơi, liền đưa bàn tay bé chống trước ngực nghẹn ngào năn nỉ

      “Thần, người ta khó chịu, rút ra được ?”

      "Hử??? em gọi ai?

      "Thần."

      Ninh Kiến Thần nhắn mặt.

      " đúng. Lúc nãy e gọi khác lắm cơ mà."

      Xin chúa. Chẳng lẽ bắt gọi là...????


      Dù sao cũng chỉ mới là bạn giường, còn chưa hay tỏ tình với nữa nga.

      Lô Vỹ Tinh nghĩ đến viễn cảnh Ninh Kiến Thần tỏ tình . Rùng mình cái.

      Thôi bỏ . Chuyên đó là vô khả năng.

      Thấy Lô Vỹ Tinh trầm ngâm gì, Ninh Kiến Thần liền xấu xa mà hẩy mông.


      “A… mau rút ra, căng lắm.”

      Cảm giác vừa cứng lên, bụng Lô Vỹ Tinh càng trướng khó chịu, chấp nhận được.

      "Vậy . Tôi muốn nghe."

      Ninh Kiến Thần... phải là làm nũng chứ???

      Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của , Lô Vỹ Tinh ho khan tiếng.

      "Khụ...ông...ông xã."


      Chương cuối rồi a. ta CẦU THANKS, lạy ông qua, lạy bà lại nhấn "thanks" nếu có đọc a.

      HOÀN.
      Mai Trinhnhoxbina thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :