1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Thiển Hạ Vi Lương - Chích Hữu Ngư Tri (56/76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Thay đổi

      Bởi vì Tập Vi Lương kiên trì cầu , Lâm Thiển Hạ sau khi xuất viện phải ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới quay lại trường học.

      Vì chuyện ăn trộm, người xưa nay vốn có tiếng tăm gì ở học viện như Lâm Thiển Hạ đột nhiên sau đêm trở nên nổi tiếng. Khi học, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt l.q.d quét về phía , sau đó lại giọng thảo luận.

      Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất kỳ cục, ràng mình là người bị hại, nhưng thái độ của mọi người đối với lại giống như làm chuyện xấu.

      Nguyễn Đình cùng Diêu Dương và mấy quen Lâm Thiển Hạ rối rít tiến lên vây quanh, hỏi han rất ân cần.

      Lâm Thiển Hạ thấy Nguyễn Đình và Diêu Dương hề cảm thấy vui mừng, Vương Mộng Khuê kể cho biết hai người bọn họ chính là đầu sỏ gây nên tai nạn hôm trước. Nhưng vì hai người họ l.q.d xin lỗi rất thành khẩn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người nên cũng tiện phản bác.

      cố đêm đó làm Lâm Thiển Hạ bị ám ảnh rất nhiều. Mấy ngày đầu, gần như tối nào cũng mơ thấy ác mộng. Nếu phải mơ l.q.d thấy nửa đêm có người leo lên giường , mở mắt lớn nhìn chằm chằm cũng là những giấc mơ ngổn ngang hay ác mộng.

      Nếu phải có Tập Vi Lương mỗi lần Lâm Thiển Hạ giật mình tỉnh dậy đều nhàng ôm l.q.d giọng an ủi, cũng hồi phục được nhanh như vậy.

      Chuyện này chỉ gây ảnh hưởng đến l.q.d mà thậm chí ngay cả Tập Vi Lương cũng tiều tụy rất nhiều. Hơn nữa, Lâm Thiển Hạ cũng thể hiểu vì sao dần thoát khỏi ám ảnh ngày đó nhưng Tập Vi Lương lại hình như thể nào thoát ra được, mỗi ngày cảm xúc cuả đều rất tệ l.q.d làm cho trực giác của mách bảo hình như có chuyện gì giấu diếm mình.

      Nguyễn Đình thấy sắc mặt Lâm Thiển Hạ hồi phục rất tốt nên hiếu kì hỏi chuyện tối hôm đó xảy ra như thế nào.
      Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ nhất thời tái nhợt. Dù thời gian trải qua bao lâu, cái cảnh tượng kinh khủng trong đêm đó vẫn thể nào quên được. Đôi mắt kia, mỗi khi nhớ lại vẫn luôn làm cho cảm thấy rợn cả tóc gáy!

      Cũng đợi đến khi Lâm Thiển Hạ từ chối, Vương Mộng Khuê đột nhiên hung hăng chạy tới, hướng về phía l.q.d Nguyễn Đình la mắng trận: "Cậu có phải là người ?! ràng cậu biết tối hôm đó Thiển Hạ bị dọa ngất mà vẫn còn hỏi?!?! Cậu quá đáng rồi đấy!!!"

      Đây là ở trong lớp, còn là lúc vào học nên sinh viên tới rất đông, cả phòng học gần như chật kín người. Hơn nữa mọi người l.q.d vẫn luôn chú ý đến bên này, bây giờ Vương Mộng Khuê lại tỏ thái độ như vậy, lớp học ồn ào bỗng nhiên trong phút chốc trở nên yên tĩnh lại, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, dám tin nữ sinh dữ dằn vừa rồi lại là xinh đẹp nhất học viện bọn họ.

      Nguyễn Đình vẫn sửng sốt lâu, sau đó mới kịp phản ứng với chuyện mình bị Vương Mộng Khuê quát ngay trước mặt bạn học. Thoáng chốc cảm thấy rất uất ức, nước mắt đột nhiên ào ào chảy xuống.

      Nguyễn Đình khóc như mưa, hơn nữa quả vừa rồi Vương Mộng Khuê có chút kích động nên có mấy bênh vực cho Nguyễn Đình quay sang trách cứ Vương Mộng Khuê.

      Mà hôm nay cảm xúc của Vương Mộng Khuê hình như có chút bị mất khống chế, giống như biến thành người đàn bà l.q.d đanh đá, thậm chí còn định cãi nhau với mấy kia, may nhờ Lâm Thiển Hạ vội vàng ngăn lại, gắng gượng kéo ra ngoài.

      “Hôm nay cậu bị sao vậy? Dữ như vậy, giống cậu chút nào…" Đối với phản ứng vừa rồi của Vương Mộng Khuê, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy rất bất ngờ.

      "Chẳng lẽ như vậy đúng sao?!" Vương Mộng Khuê tức giận đến cả khuôn mặt đỏ bừng."Tiểu Hạ, cậu Nguyễn Đình như vậy phải là rất ích kỉ sao? ta thậm chí l.q.d thèm quan tâm đến cảm giác của người khác, biết chuyện đêm đó đối với cậu ảnh hưởng rất lớn, vậy mà còn gặng hỏi!"

      Mặc dù đối với suy nghĩ Nguyễn Đình rất ích kỉ, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn giơ hai tay tán thành nhưng vẫn cảm thấy thái độ vừa rồi của Vương Mộng Khuê vẫn có chút cực đoan." ra, vừa rồi cậu nên mắng ấy như vậy, nhiều khi ấy cũng nghĩ nhiều như vậy, cậu làm như vậy rất dữ dằn…"

      "Cậu…!!" Vương Mộng Khuê vừa nghe xong, giận đến nổi trận lôi đình.

      Lúc này vừa vặn tiếng chuông vào lớp vang lên. Vương Mộng Khuê miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình kích động của mình, sau đó thở rồi khoát tay thúc giục Lâm Thiển Hạ." học thôi, cậu mau quay lại phòng học . Tớ tới nhà vệ sinh chút."

      "Được rồi. Vậy cậu nhanh lên."

      Vương Mộng Khuê vẫn nhìn Lâm Thiển Hạ cho tới khi ấy vào phòng học mới quay lưng về phía nhà vệ sinh.

      Dùng nước lạnh khoát lên mặt mấy vốc, Vương Mộng Khuê nhìn thẳng vào trong kính, thấy mặt mình giống bị nước mắt dính ướt đột nhiên cảm thấy lỗ mũi chua xót, đôi mắt đột niên trở nên đỏ bừng.

      Vương Mộng Khuê rất muốn , Tiểu Hạ, bởi vì Nguyễn Đình và Diêu Dương mà cậu bị sảy thai, cậu có biết ?! Cậu có biết đêm đó đơn giản chỉ là vụ ăn cắp án đơn giản như vậy mà còn là vụ mưu sát!!

      rất muốn cho Lâm Thiển Hạ biết, cũng bởi vì hai người bạn cùng phòng xấu xa như vậy l.q.d mà đứa con của cậu mới bị mất ! Hơn nữa, bọn họ đối với chuyện đêm đó thậm chí chút áy náy cũng có, họ vừa xin lỗi ra đều là hư tình giả ý, cậu có hiểu ?! Làm sao cậu còn có thể vì Nguyễn Đình mà tớ?!

      Nhưng những lời này, thể , thể với bất kì ai mà chỉ có thể cứng rắn nuốt vào trong bụng.


      Thời gian này, quả Vương Mộng Khuê rất đè nén. ra chuyện đêm đó cũng bị đả kích . Cả thân thể và tinh thần đều bị áp lực khiến bị ảnh hưởng rất sâu sắc. có cách nào quên được l.q.d cảnh tượng đáng sợ khi máu tươi theo bắp đùi của Lâm Thiển Hạ từ từ chảy xuống; cũng có cách nào quên được khi đó cõng Lâm Thiển Hạ mất tri giác leo từng nấc thang từ lầu ba xuống, hơn nữa còn có mấy lần suýt chút nữa lăn từ cầu thang xuống.

      Nếu như Lâm Thiển Hạ chỉ coi Vương Mộng Khuê làm bạn tốt nhất, thân nhất Vương Mộng Khuê chính là coi Lâm Thiển Hạ như chị em.

      Địa vị của Lâm Thiển Hạ ở trong lòng Vương Mộng Khuê thậm chí còn thua cha mẹ .

      Khi Lâm Thiển Hạ xảy ra chuyện, bị tổn thương lớn nhất dĩ nhiên là Tập Vi Lương, tiếp theo chắc chắn chính là Vương Mộng Khuê.

      Vương Mộng Khuê trong lòng rất khổ sở, lại tìm được bất kì ai có thể dốc bầu tâm . Kể từ sau kiện đó, càng ngày càng ghét Nguyễn Đình và Diêu Dương. Mà bọn họ lại ở chung cái phòng, gần như cúi đầu thấy ngẩng đầu là gặp, ba người có sắc mặt tốt mà Lâm Thiển Hạ lại có ở đây, Vương Mộng Khuê phải đơn thương độc mã chiến đấu l.q.d nên cảm thấy vô cùng khó chịu.

      ra cũng biết thái độ của mình quá kích động nhưng vẫn có cách nào để có thể bình tĩnh lại.

      Vương Mộng Khuê khóc càng ngày càng lớn, đột nhiên bàn tay trắng nõn đưa qua.

      Vương Mộng Khuê theo cái tay kia nhìn lên , ngờ lại thấy gương mặt mình vẫn thầm tương tư.

      "?! Em…?!" Vương Mộng Khuê lập tức trở nên kinh sợ, tim giống như nai con chạy tán loạn, khẩn trương tới mức chân tay cũng biết để ở đâu.

      "Lau mặt ." Gịong của Lãnh Thế Hiên có ít khàn khàn, nhưng rất dịu dàng.

      "A…." Vương Mộng Khuê vội vàng nhận lấy khăn giấy tay Lãnh Thế Hiên, hoảng hốt lau loạn mặt mình.

      Lãnh Thế Hiên nhìn Vương Mộng Khuê vội vội vàng vàng, khác trời vực với hình ảnh thục nữ hàng ngày, liền nhịn được bật cười.

      ra có thể mơ hồ đoán được Vương Mộng Khuê thích mình, nhưng , thể tiếp nhận.

      Sau khi Vương Mộng Khuê lau khô mặt, liền cúi đầu xấu hổ : "Chẳng lẽ vừa rồi nhìn thấy em… em…"

      "Nhìn thấy cái gì? Bộ dạng phát hỏa của à?" Lãnh Thê Hiên khẽ trêu .

      "…" Vương Mộng Khuê hối hận rồi, chẳng lẽ trong mắt chính là người phụ nữ chanh chua, đáng sợ như vậy sao?! Nhưng khi thấp thỏm ngẩng đầu lên, lại thấy hai mắt Lãnh Thế Hiên mang theo ý cười cũng nhàng thả lỏng.

      Vương Mộng Khuê cảm thấy rất hạnh phúc, nàng cảm thấy chắc cũng thích mình.

      Hai người đều trầm mặc lúc, Vương Mộng Khuê giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, kinh ngạc hỏi "Nơi này là nhà vệ sinh nữ mà?" Làm sao có thể vào đây được?

      "Ừ..." Lãnh Thế Hiên cong cong khóe miệng, ngay sau đó ra ngoài.

      Vương Mộng Khuê cũng theo ra ngoài.

      Lãnh Thế Hiên vốn mình ở phía trước, lát dừng lại chờ Vương Mộng Khuê theo kịp.

      Hai người vai kề vai , Vương Mộng Khuê cảm giác mình sống toàn bộ hai mươi năm, chưa khi nào cảm thấy hạnh phúc như vậy.

      Từ nhà vệ sinh tới phòng học là quãng đường dài, cho dù hai người cố ý bước rất chậm… rất chậm cũng tới phút đến phòng học của Vương Mộng Khuê.

      Lãnh Thế Hiên vẫy vẫy tay với , sau đó về phía phòng học cách vách.

      Nhờ vậy mà Vương Mộng Khuê mới biết, ra là tiết học đầu tiên mỗi buổi chiều thứ hai, Lãnh Thế Hiên đều học ở phòng bên cạnh phòng học của .
      Trong lòng rất ngọt ngào nên lúc quay trở lại phòng học, nụ cười và gương mặt vui vẻ so với dáng vẻ giận dữ rời trong cơn giận dữ quả giống như hai người.

      Xong tiết học cuối cùng, Lâm Thiển Hạ tạm biệt Vương Mộng Khuê rồi lên xe buýt về nhà.

      Khi về đến nhà, Tập Vi Lương ở nhà, trong phòng bếp nấu đồ ăn.

      Lâm Thiển Hạ cười hì hì vào, muốn làm trợ thủ cho Tập Vi Lương nhưng bởi vì máy hút khói hư, Tập Vi Lương sợ bị hun khói nên liền đuổi ra ngoài.

      Cơm tối hai người ăn rất vui vẻ và hòa thuận.

      Lúc Lâm Thiển Hạ rửa chén xong, Tập Vi Lương nằm trong phòng ngủ đọc báo.

      Thấy vào, Tập Vi Lương vừa để xuống tờ báo tay vừa : "Thiển Hạ, những lúc trực thể về nhà. Trong đơn vị có phòng ngủ, em muốn mình ngủ ở đây hay theo vào đơn vị ngủ?"

      Lâm Thiển Hạ cảm thấy nếu là Tập Vi Lương trước đây chắc chắn bao giờ hỏi thẳng, muốn cùng qua bên kia ngủ.

      Nhưng là bây giờ, hỏi ý kiến của , thay đổi này tốt.

      Lâm Thiển Hạ đột nhiên nhớ đến trước đây tạp chí có 1 câu chuyện, nội dung hình như là: có đại thần trong vương triều bị ép l.q.d phải lấy người con rất xấu xí. Đêm động phòng, đó rằng mình có phép thuật, có thể làm cho mình trở nên xinh đẹp, nhưng chỉ có thể là ban ngày hoặc ban đêm. Tướng công muốn thiếp biến thành mỹ nhân vào ban ngày hay ban đêm?

      Nếu ban ngày biến thành mỹ nhân, có thể để cho ta mang theo bên mình, để những người khác đều ngưỡng mộ; nhưng nếu như vậy, đối mặt vào ban đêm cũng là xấu xí như bà già.

      Vị đại thần kia suy tư hồi lâu, cuối cùng lại cho ra kết quả ngoài dự đoán.

      ta với , ta tôn trọng lựa chọn của nàng.

      bởi vì cảm động, cuối cùng dù là ban ngày hay ban đêm đều trở thành mỹ nhân.

      Đối với việc Tập Vi Lương vì mà thay đổi, Lâm Thiển Hạ dĩ nhiên rất cảm động. nhếch mép, cách hiển nhiên: "Đương nhiên là muốn chung với về bên kia ngủ!"

      trả lời như vậy dĩ nhiên vì mỗi buổi tối dám ngủ mình nữa.

      Buổi tối, lúc hai người thân mật, bàn tay ấm áp của Tập Vi Lương nhịn được mà lưu luyến xoa bụng của Lâm Thiển Hạ. Dáng vẻ thận trọng, nhàng giống như đứa bé vẫn luôn ở đó, chưa hề rời .

      Cả người Lâm Thiển Hạ mềm như vũng nước, cái miệng nhắn vô thức rên lên.

      Bởi vì động tình, mắt mơ màng, khuôn mặt nhắn nhuận hồng nhìn vô cùng quyến rũ.

      Tập Vi Lương cảm nhận được ướt, chuẩn bị vào lại bị Lâm Thiển Hạ ngăn lại.

      Lâm Thiển Hạ thở hổn hển, nhắc nhở: " vẫn chưa mang bao cao su."

      Tập Vi Lương sửng sốt. Trong lòng cảm thấy vui nhưng vẫn biểu ra ngoài. Sắc mặt lạnh nhạt mở ngăn kéo đầu giường nhanh chóng lấy bao cao su mang vào.

      Lâm Thiển Hạ biết Tập Vi Lương vui nên đưa hai tay ra vòng chắc cổ của , chủ động hôn lên đôi môi mỏng khô ráo của .

      Tập Vi Lương cảm nhận được l.q.d vị ngọt mềm mại môi truyền đến, lập tức ôm chặt lấy người dưới thân hôn sâu hơn, đồng thời nhịn được dưới lưng dùng sức chút, cứ như vậy mạnh mẽ đâm vào.

      Lâm Thiển Hạ rên lên tiếng, cảm thấy sức lực này khiến chịu nổi nên cáu giận : " chút…"

      Tập Vi Lương nghe lời hãm lại tốc độ. Cảm thụ người dưới thân càng nhiệt tình đáp lại, trong lòng lại tự an ủi mình, đứa bé, sau này nhất định có.
      Last edited: 4/5/16
      DionChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      36. Mãi mãi biết

      Mấy ngày nay Lâm Thiển Hạ tâm trí tập trung, bởi vì mấy ngày nữa phải kiểm tra thể dục rồi, mỗi lần chạy 800m đều cảm thấy đuối vô cùng, rồi khó thở, cảm giác thở ra hơi vừa nghĩ tới run.

      Tuy sợ nữa, ngày kiểm tra thể dục đến vẫn cứ đến.

      Nam là phải chạy 1000m, vì vậy nam nữ kiểm tra theo từng tốp riêng.

      Nam kiểm tra trước, sau khoảng hơn sáu phút, đến lượt nhóm Lâm Thiển Hạ kiểm tra.

      Ôm tâm trạng lo lắng thấp thỏm, khi giáo viên thể dục hô tiếng, Lâm Thiển Hạ cùng chạy theo mọi người.

      Sân thể dục đại học K vòng 400m, Lâm Thiển Hạ đau đớn phát ra mình mới chạy chỗ cua, đuối.

      Rất nhanh, đả bị bỏ lại đằng sau.

      lúc này Lâm Thiển Hạ mới giật mình thấy thể chất của mình càng ngày càng kém. Năm nhất và thứ hai cũng luyện tập, nhưng khi chạy 800m cũng tới nỗi mới chạy thở hổn hển, dù trong khi chạy rất mệt, nhưng ít ra cũng có thể đạt tiêu chuẩn.

      Nhưng hôm nay, chưa chạy được nửa vòng, cảm thấy thở ra hơi, cả người mệt lả. Lâm Thiển Hạ sợ hãi, nhưng phát lqd mình càng sợ lại càng thấy khó thở, cả người vô lực. thấy cách mình mọi người ngày càng xa, trơ mắt nhìn họ qua khúc cua thứ hai ở vòng sân thứ 2, mà vẫn còn ở vòng thứ nhất.

      Giáo viên thể dục đứng ở vạch xuất phát, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ mãi mới chạy xong vòng, có thể vì trời nóng, tức giận la lớn: "Nhanh lên nào! Với tốc độ như vậy bao giờ em tới đích?! với các em muốn qua tập luyện tập luyện!"

      Lâm Thiển Hạ xưa nay dễ khóc, vừa nghe giáo viên thể dục như vậy rơm rớm nước mắt. vố thể lực cạn kiệt cảm thấy rất mệt, bây giờ giáo viên thể dục như thế, càng cảm thấy khó chịu, sống mũi cay cay, nước mắt cứ như vậy chảy ra.

      Lúc này Lâm Thiển Hạ cảm giác mình tứ cố vô thân, ngay lúc chạy nổi nữa, bạn nam thân hình cao gầy đột nhiên chạy tới bên cạnh , dịu dàng : "Cố lên! Chạy theo mình!"

      Lâm Thiển Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy cậu khẽ mỉm cười với mình, sau đó chạy lên phía trước cách xa, tốc độ chậm rãi.

      Bạn nam này biết, thậm chí cảm thấy mình hình như chưa từng thấy cậu ta.

      Nhưng Lâm Thiển Hạ cảm lqd thấy được cổ vũ thêm, có lẽ là ám hiệu trong lòng, cảm thấy có thêm sức lực tiếp tục chạy. Lau khô nước mắt, nhìn bóng dáng cao gầy cách mình xa kia, dùng hết sức tăng tốc độ.

      Trước mặt, bạn học nam hình như vẫn phối hợp với tốc độ của Lâm Thiển Hạ, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem , với cố gắng lên.

      Lâm Thiển Hạ rất cảm động. Khi chạy bộ, nếu như có người ở phía trước thúc dục bạn… bạn cảm thấy có mục tiêu, bạn có kiên trì chạy tiếp phần còn lại.

      Tập Dương khoanh tay trước ngực đứng ở lối vào sân thể dục đại học K, nhìn bóng dáng cao thấp chạy sân, bất đắc dĩ thở dài.

      Cuối cùng đến đích, chạy xong hai vòng.

      Giáo viên thể dục nhìn Lâm Thiển Hạ, lo lắng mặt của rốt cuộc bắt đầu trong, bất đắc dĩ thở phào nhõm : "Vừa đến đích! Đừng dừng lại ngay, chạy tiếp đoạn ngắn."

      Lâm Thiển Hạ gật đầu cái, thở hổn hển theo bạn nam phía trước chạy đoạn ngắn.

      Thở dốc còn chưa thả lỏng, giáo viên thể dục gọi tất cả lại ghi thành tích.

      Lâm Thiển Hạ tới, bởi vì tên ở cuối, cho nên đợi đến cuối cùng mới báo cáo thời gian của mình.

      Khi được thành tích tốt, muốn cám ơn bạn học nam kia, vừa quay đầu lại phát sân thể dục to như vậy thấy bóng dáng cao gầy ấy đâu.

      Có mấy bạn bát quái cười hì hì tới trêu : "Thiển Hạ, vừa rồi trai đẹp đó là ai? Bạn trai cậu? là lãng mạn… Cùng nhau chạy nữa nha…"

      " phải, phải đâu…" Lâm Thiển Hạ vội vàng lắc đầu ."Mình biết cậu ta, các cậu có nhìn thấy cậu ta ? Mình còn muốn cám ơn cậu ta!"

      " thấy. Vừa rồi chúng mình ghi thành tích, cậu ta rồi. Cậu ta nhìn tồi, biết là học trường nào, chưa từng thấy. ra cậu cũng phải biết." bạn nữ đáp.

      "Đúng đó." Lâm Thiển Hạ nhìn khắp sân tìm lượt cũng nhìn thấy bóng dáng cậu ta. cảm thấy tiếc nuối, hôm nay có thể chạy xong 800m còn vừa đúng cập cách, đều công lao của cậu ta.

      Tập Dương liếc người đứng bên cạnh mình cái, lành lạnh : " phải cậu là muốn chính miệng hỏi ta có phải kết hôn hay chưa sao? Tại sao lại hỏi? dám à? Cũng chạy cùng rồi còn dám hỏi à?!"

      Đừng thấy giọng điệu lúc Tập Dương chuyện, ra tính cách chính là như vậy, tùy ý, độc miệng, mười câu hết chín câu nghe như châm chọc, những người thân với đều biết, ta ra có ác ý.

      Lâm Nhân Vinh và Tập Dương tốt xấu gì cũng chơi với nhau gần bốn năm, quen với tính tình của ta. Vì vậy để ý lắm, mắt chỉ lưu luyến nhìn chằm chằm bóng dáng xinh xắn.

      cần hỏi, cũng là đáp án khiến người ta thất vọng. Vừa rồi trả lại câu "Cố lên", về sau muốn gạt ra khỏi cuộc sống cùa mình.

      Lâm Nhân Vinh vẫn chăm chú nhìn Lâm Thiển Hạ hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa chạy bộ xong, mặt của tái nhợt như trước nữa, mà phiếm hai gò má đỏ ửng, trông đáng hơn. " ấy mặt đỏ đẹp."

      " cảm thấy!!" Có lẽ vì bất bình thay Lâm Nhân Vinh, nên Tập Dương rất xem thường Lâm Thiển Hạ.

      Sau lần đó, Tập Dương quay lại trường, liền cho Lâm Nhân Vinh, Lâm Thiển Hạ là của mình chị dâu.

      Lúc đầu ldq Lâm Nhân Vinh tin lắm, bởi vì vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lâm Thiển Hạ, biết bút danh của , thỉnh thoảng thấy bài báo của đăng tờ báo của thành phố K. Trong đó có bài viết, là quan điểm về " tượng sinh viên Đại học ngày nay chưa tốt nghiệp kết hôn ". còn nhớ rất , ở trong bài báo, vô cùng phản đối loại hành vi này, cho rằng nữ kết hôn ở tuổi 27 - 28 là tốt nhất. còn , cảm thấy tình thời đại học thường có kết quả, còn tình sau khi có công việc là thực tế nhất.

      Khi đó Lâm Nhân Vinh quyết định, đợi sau khi Lâm Thiển Hạ tốt nghiệp, tiếp cận , theo đuổi .

      Khi Tập Dương biết ý định của xì mũi coi thường, cười nhạo ngốc, bao nhiêu người như vậy, chưa chắc làm như vậy. Nếu hành động, chừng người khác nhanh chân hơn đến trước!

      Nhưng Lâm Nhân Vinh cố chấp, tin lời Tập Dương.

      chứng minh, ngu ngốc…

      Mới học đại học Lâm Nhân Vinh, cao 1m78, nặng hơn 170kg. Bởi vì “thân thể phì nhiêu”, thường bị các bạn cười nhạo.

      Thậm chí, giáo viên thể dục thông báo thi học kỳ có thi thể dục bởi vì còn trẻ, ta nhịn được nhìn lượt từ xuống đánh giá Lâm Nhân Vinh, sau đó hơi trêu chọc: "Trông em như vậy… chừng chưa chạy được 1000m ngủm rồi!" Mọi người cười ầm lên.

      Vì tự ti khi đó Lâm Nhân Vinh hạ định quyết tâm, mình muốn rèn luyện! Mình muốn giảm cân!

      Gia cảnh Lâm Nhân Vinh khá tốt, từ khi chào đời được ăn uống toàn đồ bổ, nên khi bắt đầu nhà trẻ, mập hơn các bạn trong lớp rất nhiều.

      Sau này lớn lên, ít vận động, chiều ngang của phát triển còn nhanh hơn chiều dọc.

      ra kh học cấp 3, Lâm Nhân Vinh muốn giảm cân. uống thử trà giảm cân, thuốc giảm cân, nhưng lần nào cũng bị tào tháo đuổi, cuối cùng tất nhiên là thất bại. cũng nghĩ tới tập thể dục giảm cân, nhưng bài vở quá nhiều, có thời gian tập, vì vậy được bao lâu, bỏ cuộc rồi.

      Sau lại lên đại học, bài vở hơn nhiều, thời gian sau khi học xong cũng nhiều, Lâm Nhân Vinh quyết định mỗi buổi tối ra sân thể chạy mấy vòng.

      Mới đầu, Lâm Nhân Vinh quyết định chạy bộ trong ở trong sân thể của trường. Kết quả buổi tối đầu tiên bị bạn học bắt gặp chạy bộ, nửa đùa nửa giễu cợt: "Này… Nhân Vinh, muốn giảm cân à?!"

      ra con trai là như vậy, thường năng vô ý. Nhưng từ Lâm Nhân Vinh luôn bị người ta cười nhạo, có thể so với người bình thường nhạy cảm hơn chút, nhất là từ có liên quan đến mập.

      Ngày hôm sau, Lâm Nhân Vinh tới trường bên cạnh – Đại học K, chạy bộ.

      Ban đầu, thân thể Lâm Nhân Vinh quá mập, chưa chạy được phần tư vòng, thở hồng hộc.

      Ngày thứ ba, thở ra hơi, Lâm Nhân Vinh cảm giác cả người hít thở thông, nghe nhịp tim đập nhanh và tiếng hít thở nặng nề của mình, khi muốn bỏ cuộc, đột nhiên bạn xinh xắn từ phía sau vượt qua với "Cố lên!", sau đó quay đầu cười đầy thiện ý.

      Khi đó Lâm Nhân Vinh cảm thấy, mình như nghe được tiếng "Bùm", pháo hoa như nở rực rỡ khắp bầu trời của mình.

      Kinh nghiệm sống của Lâm Nhân Vinh và hầu hết mọi người giống nhau, rất dễ bị người khác ảnh hưởng, đây cũng là lí do, những gì người khác , chỉ là câu ngắn ngủi, nhưng lại có thể khiến khắc cốt ghi tâm.

      Bắt đầu từ ngày hôm đó, trừ khi trời mưa, mỗi tối Lâm Nhân Vinh đều chăm chỉ chạy bộ ở sân thể dục Đại học K.

      Những lúc ấy, luôn sau lưng Lâm Thiển Hạ, bóng lưng của , chính là mục tiêu của .

      Mới đầu, tốc độ của Lâm Thiển Hạ quá nhanh đối với Lâm Nhân Vinh. Nhưng bất kể mệt đến đâu, cũng theo sát phía sau , thậm chí có lúc gần kề có thể nghe được tiếng hít thở của , và tiếng hít thở nặng nề của mình như hòa làm .

      Mỗi lần chạy xong, lặng lẽ phía sau , lặng lẽ đưa về ký túc xá, đứng dưới bóng cây xa xa nhìn lên lầu.

      Thế nhưng những ngày tốt đẹp như vậy chưa kéo dài được tháng, Lâm Thiển Hạ đến chạy bộ nữa. Lâm Nhân Vinh vẫn như vậy mỗi tối tới sân thể dục Đại học K chạy bộ, là vì giảm béo, còn lý do chính là vì, đợi Lâm Thiển Hạ.

      Đừng Lâm Nhân Vinh gầy hơn nhiều nên Lâm Thiển Hạ nhận ra, ra có chút ấn tượng gì về . Lúc đó, vì muốn tăng cường sức khỏe nên chạy bộ rèn luyện thân thể, kết quả chưa được tháng, thời tiết lạnh dần, Lâm Thiển Hạ muốn xuống dưới nữa.

      Lâm Thiển Hạ mãi mãi biết, chỉ vì nụ cười, câu động viên của mình, có thể khiến người con trai nhớ mãi quên; cũng mãi mãi biết, có người con trai coi như phần quan trọng trong cuộc sống của mình, mà lại hề để ý đến

      . . . . . .

      Vương Mộng Khuê trở lại kí túc xá, Lâm Thiển Hạ nằm thành hình chữ "đại" (大) giường, nhìn thấy về, còn hơi sức cười ha ha : "Mộng Khuê à, hôm nay mình chạy 800 thiếu chút nữa là tiêu rồi!"

      "Hả?" Lâm Thiển Hạ và Vương Mộng Khuê học thể dục chọn môn khác nhau, là yoga, là Taekwondo, vì vậy thời gian kiểm tra cũng khác nhau.

      "Ta cảm thấy được thể chất của ta càng ngày càng kém! Ta trước kia cần rèn luyện chạy 800 cũng có thể qua a, hôm nay thiếu chút nữa thất bại rồi !"

      Vương Mộng Khuê hai mắt buồn bã, mơ hồ đoán được, có thể Lâm Thiển Hạ vì sảy thai nên cơ thể yếu hơn. Điều này khiến đối với Nguyễn Đình cùng Diêu Dương càng thêm…
      Last edited: 4/5/16
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37:

      Sáng sớm, vừa tỉnh dậy Lâm Thiển Hạ liền phủ thêm áo khoác tới ban công hít thở khí mát mẻ.

      Cách đó xa còn có thể nghe được thanh binh lính thao trường, nhớ mang máng lúc sáu giờ có nghe thấy tiếng ồn khi bộ đội rời giường, lúc đó mở ra đôi mắt buồn ngủ, mông lung l.q.d ngó ra ngoài cửa sổ phát sắc trời vẫn còn sớm, mà người đàn ông bên cạnh cũng sớm ăn mặc chỉnh tề ra cửa.

      Đây là ngày đầu tiên Lâm Thiển Hạ ngủ ở căn phòng đơn vị phân cho Tập Vi Lương. vẫn tưởng l.q.d sáng sớm bị đánh thức, ngờ tiếng ồn này rất lớn, vì vậy đánh thức từ trong mộng tỉnh dậy.

      Lâm Thiển Hạ nhớ Tập Vi Lương từng , chờ khi tới mùa đông, thời gian sửa thành sáu giờ 20 phút. Chỉ là hiểu, bất luận là mùa đông hay mùa hè, dù sắc trời bên ngoài như thế nào đều rồi giường đúng sáu giờ.

      ra phòng này ở gần trại lính l.q.d, thực tế nó vẫn là thuộc về bộ đội, chỉ là ở bên trong đơn vị. Dù sao trại lính cũng coi như cơ quan bí mật, những người có nhiệm vụ thể vào, cho dù là người thân.

      ra ở trong đơn vị cũng có kí túc xá, nhưng để có thể bên cạnh Lâm Thiển Hạ, cho dù Tập Vi Lương trực đến rất khuya vẫn cố gắng chạy về phòng này ngủ.

      Lâm Thiển Hạ duỗi lưng hít hơi sâu. Sáng sớm, khí trong lành làm cho nhất thời cảm thấy tinh lực dồi dào, bên tai nghe được tiếng chim hót làm khẽ mỉm cười.

      quay về phòng khách quan sát vòng, phát phòng này hề nếu muốn là lớn. Mặc dù những dụng cụ cơ bản cái gì cũng có, bàn ăn và cái ghế tuy mộc mạc nhưng TV và những thứ khác đều đầy đủ, tuy nhiên vẫn có vẻ quá vắng lạnh và thiếu vẻ ấm áp.

      Lâm Thiển Hạ nhìn xung quanh chợt nhớ đến căn phòng trang nhã kia của Tập Vi Lương.
      Lâm Thiển Hạ biết về sau mình cũng thường ngủ lại chỗ này, vì vậy kích động muốn lắp đặt thêm thiết bị. Nhưng dù sao đây cũng là phòng phân cho bộ đội, nếu như trùng tu có thể khiến Tập Vi Lương bị cấp phê bình. Ví dụ như phô trương lãng phí, tiết kiệm...

      Vì vậy, chỉ có thể đem suy nghĩ này để ở trong bụng.

      Sau khi tắm rửa và thay xong quần áo, Lâm Thiển Hạ xuống lầu dưới chuẩn bị ăn sáng.

      Bởi vì thương Tập Vi Lương mỗi ngày đều phải dậy sớm cực khổ chuẩn bị đồ ăn sáng cho , Lâm Thiển Hạ buổi sáng muốn ăn ở ngoài, thuận tiện tản bộ.

      xuống lầu dưới mới phát cảnh sắc xung quanh cũng tệ lắm, mặc dù đẹp như khu công viên, nhưng có rất nhiều cây xanh và sạch .

      Lâm Thiển Hạ vừa tản bộ vừa tìm quán ăn , lại vừa vặn thấy tiệm cháo ở ngay lối vào.

      Sau khi gọi chén cháo khoai lang và ít thức ăn, liền vào góc chờ đợi.

      "Thiển Hạ?! Sao em lại ở đây?!"

      "Văn Trạch?" Thấy Thiệu Văn Trạch, Lâm Thiển Hạ cũng quá giật mình, dù sao cũng là bộ đội ở đây. Chỉ có điều lúc thấy Thiệu Lạc Nghiêu, vẫn rất kinh ngạc.

      Có lẽ Thiệu Lạc Nghiêu ấn tượng rất tốt về Lâm Thiển Hạ vì vậy cậu bé liếc mắt cái liền nhận ra , còn rất hưng phấn chạy tới: "Chị, còn nhớ em ? Ông bà nội em ở cạnh nhà chị!"

      Thiệu Lạc Nghiêu dường như quên mất chuyện Lâm Thiển Hạ từ chối yếu cầu làm mẹ của nó, đối với vẫn nhiệt tình như vậy.

      Lâm Thiển Hạ nhìn đôi mắt đen nhánh chứ chút tạp chất kia, nhịn được bật cười tiếng.

      Những lời này bình thường là người lớn với mấy đứa l.q.d bởi vì con nít vẫn thường hay quên. Lâm Thiển Hạ còn nhớ năm ngoái, đứa em họ năm tuổi chỉ gặp bốn tháng mà sửng sốt lâu, lúc gặp hề nhớ người chị là , điều này làm cho Lâm Thiển Hạ từng chăm sóc tháng rất thất vọng và đau lòng.

      "Chị nhớ! Em tên là Thiệu Lạc Nghiêu. Sao hôm nay lại tới chỗ chú chơi?" Lâm Thiển Hạ ngồi chồm hổm, nhịn được sờ sờ cái đầu mềm mại, mỉm cười .

      "Ba nó xem mắt rồi, rảnh để trông nó cho nên mới đem tên quỷ phiền toái này ném vào đây!" Thiệu Văn Trạch đùa giỡn .

      Nghe Thiệu Hoa Trạch xem mắt, trong lòng Lâm Thiển Hạ chợt nhói đau. Nụ cười của cứng ngắc, lại cố ý sang chuyện khác: "Hai người cũng ăn sáng à? Vậy mau gọi thức ăn . Em gọi xong rồi."

      "Ừ." Thiệu Văn Trạch đáp lại sau đó liền ôm Thiệu Lạc Nghiêu thả lên ghế cao rồi mới gọi món .

      Thiệu Lạc Nghiêu rất thích Lâm Thiển Hạ, ánh mắt trong veo lại như năn nỉ hãy ngồi cạnh nó.
      từng có vướng mắc với Thiệu Hoa Trạch nên quan hệ giữa và Thiệu Lạc Nghiêu cũng có chút lúng túng, nhưng trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn cảm thấy đau lòng khi cậu bé từ mất tình thương của mẹ.

      lấy ghế dời đến ngồi bên cạnh Thiệu Lạc Nghiêu, sau đó hỏi han chút về chuyện trong nhà trẻ. ngờ Thiệu Lạc Nghiêu lại rất biết ăn , kể chuyện lại chọc cho Lâm Thiển Hạ cười nghiêng ngã.

      Thiệu Văn Trạch gọi xong đồ ăn tới, liền kinh ngạc cười : "Thằng nhóc này bình thường rất ít chuyện, ngờ ở trước mặt em lại nhiều như thế. Xem ra nó rất thích em."

      "Đó là chuyện đương nhiên. Khi đó em cũng chăm sóc nó mấy ngày!"

      “Đáng tiếc!" Thiệu Văn Trạch đột nhiên đầu đuôi .

      "Cái gì đáng tiếc?" Lâm Thiển Hạ nghi ngờ hỏi.

      "Nghe mẹ em em có người rồi?" Thiệu Văn Trạch trả lời vấn đề cảu Lâm Thiển Hạ, mà hỏi tiếp: "Mẹ em người đó chính là Tập trung tá? Mà phải nghe Tập trung tá có vợ rồi sao?!"

      Khi Trần Cố Cần nghe Tập Vi Lương là quân nhân, liền kể cho Thiệu Văn Trạch nghe tên tuổi của , hy vọng bọn họ có thể biết nhau. Mà Thiệu Văn Trạch khi đó vừa nghe thấy cái tên này liền sững sờ, nhưng may nhờ l.q.d nhiều, nếu chuyện Lâm Thiển Hạ bí mật kết hôn bị lộ. cũng hề nghi ngờ Lâm Thiển Hạ bí mật kết hôn mà chỉ cảm thấy tin tức trong đơn vị bị thổi phồng, ra Tập trung tá có bạn chứ phải có vợ.

      "Ách… nghe lầm chứ? Em và ấy đâu có phát triển nhanh như vậy, vẫn chỉ là người thôi! Hôm nay em l.q.d có lớp nên tới đây gặp ấy." Lâm Thiển Hạ có chút chột dạ, nhưng vẫn rất bịa ra lý do rất lưu loát.

      " rồi mà!" Thiệu Văn Trạch ra dáng "Đúng như đoán". "Vậy mà lúc đó em còn gạt hai người chỉ là bạn bè, thế mà…Có phải sợ với ba mẹ em ?"

      "Ha ha, Đúng vậy a…Bởi vì lúc đó bọn em mới quen nhau, chưa dám chắc chắn.” Lâm Thiển Hạ cảm giác mình vì Tập Vi Lương mà l.q.d dối biết bao nhiều lần.
      Lúc này món ăn vừa được đưa lên, Thiệu Lạc Nghiêu hình như cũng rất đói bụng, ngoan ngoãn tự cầm muỗng múc ăn.

      Thiệu Văn Trạch cố ý thở dài hơi, đột nhiên nửa nửa đùa : " biết trai biết em có bạn trai có còn buồn hay …"

      Chỉ nghe "Cạch…" tiếng, cái muỗng tay Lâm Thiển Hạ rơi thẳng xuống đất.

      " gì vậy?!" Lâm Thiển Hạ chăm chú nhìn Thiệu Văn Trạch, cực kỳ kinh ngạc . Giờ phút này còn tâm trí để nghĩ đến cái muỗng rơi đất nữa, lúc phục vụ thay muỗng mới cũng hề phát .

      "Phản ứng như vậy làm gì?" Thiệu Văn Trạch dở khóc dở cười . thay Lâm Thiển Hạ l.q.d nhận lấy cái muỗng phục vụ vừa đưa tới bỏ vào trong chén của , sau đó chút để ý : "Có nhớ lúc em mười lăm tuổi hỏi em thấy trai như thế nào ? ngờ em hề coi trọng trai . Khi đó sợ trai l.q.d buồn nên kể lại toàn bộ mà chỉ em chỉ coi ấy như trai mà thôi."

      "Có ý gì…" Sắc mặt Lâm Thiển Hạ thoáng chốc trở nên trắng bệch, ngón tay run run như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

      "Có ý gì? Em biết hay giả vờ vậy?! Đương nhiên là khi đó trai thích em nên để cho tới thử thăm dò ý em! Lúc đó còn trai có vấn đề, người đàn ông hai mươi lăm tuổi như vậy mà lại thích còn chưa trổ mã…" Thiệu Văn Trạch vốn hề tinh ý l.q.d nên cũng phát Lâm Thiển Hạ có điểm khác thường, vẫn cắm đầu cắm cổ nhớ lại ."Thôi, dù sao mọi chuyện cũng qua, còn lại làm gì? Em có thể coi đây là chuyện cười hồi bé, nhưng mà khi đó trai buồn rất lâu…"

      Giờ phút này Lâm Thiển Hạ câu cũng ra được, chỉ có thể nhịn nước mắt ngừng múc cháo ăn.

      Vậy có thể coi là chuyện cười hồi bé sao?! Nếu như có thể, cam tâm tình nguyện vĩnh viễn biết đến thực đáng sợ này!!

      Lúc ấy, Lâm Thiển Hạ mười lăm tuổi, vừa nhạy cảm lại vừa phải thấp thỏm giấu diếm bí mật của mình. Vì vậy, đột nhiên l.q.d có ngày Thiệu Văn Trạch cười hì hì chạy đến hỏi cảm thấy trai ấy như thế nào phản ứng đầu tiên của chính là chuyện thầm mến Thiệu Hoa Trạch bị phát rồi. rất sợ, cũng rất khủng hoảng, thời kỳ trưởng thành l.q.d đứa trẻ nào cũng luôn ăn ở hai lòng, vì vậy để che giấu chột dạ của mình, liền “căm phẫn" miêu tả Thiệu Hoa Trạch là kẻ vô dụng, chỉ có trời mới biết ra trong lòng ưu tú như thế nào!

      Lâm Thiển Hạ cũng biết mình làm thế nào ăn xong bữa sáng sau đó vội vàng tạm biệt l.q.d Thiệu Văn Trạch chạy trở về phòng.

      vừa về tới liền chạy thẳng vào phòng ngủ, sau đó vùi đầu trong chăn khóc rống.

      Thiệu Văn Trạch lại có thể thoải mái như vậy. Đúng, có lẽ đối với , đây có lẽ là câu chuyện cười hồi còn bé, có lẽ đối với Thiệu Hoa Trạch điều này cũng chỉ là chuyện ngu xuẩn từng làm nhưng đối với Lâm Thiển Hạ mà , đó là chuyện dằn vặt!!

      ra, tình cảm của là bị hủy bởi chính tay ?! Sao có thể tiếp nhận này đây??!! thà tình nguyện tin rằng l.q.d Thiệu Hoa trạch chưa từng thích mình, có thể còn làm cho thấy thoải mái hơn chút!!!
      Last edited: 4/5/16
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      38. Kẻ trộm

      Tập Vi Lương quay lại, Lâm Thiển Hạ nằm lỳ giường bả vai run run. Nghe thấy có tiếng động, đứng phắt dậy, lao vào lòng , làm nũng: "Chồng à, bế!"

      Lâm Thiển Hạ làm động tác nhảy lên người cách dễ dàng, nếu phải Tập Vi Lương phản ứng nhanh, tay chân nhanh nhẹn, đâu thể nào đỡ dang lao tới chuẩn xác lệch ly được.

      Lúc này hai chân Lâm Thiển Hạ quấn lấy thắt lưng Tập Vi Lương, hai tayvòng qua cổ , giống như đứa bé vẫn còn nhà trẻ.

      Tập Vi Lương nhất thời phản ứng kịp. Đầu tiên, Lâm Thiển Hạ chủ động khiến kịp thích ứng. Sau đó, hai từ ngọt ngào "chồng à" của khiến rung động…

      Hai từ Lâm Thiển Hạ vừa , chỉ là muốn cho Tập Vi Lương nghe, mà quan trọng hơn, là cho chính nghe.

      Đúng, người đàn ông trước mặt là chồng của , chồng là Tập Vi Lương. Còn Thiệu Hoa Trạch và có quan hệ gì cả!

      Tập Vi Lương tuy bình thường hơi ngốc, lqd nhưng thời điểm then chốt dễ lừa. nhìn chằm chằm hai mắt đỏ hoe vẫn còn nước mắt của Lâm Thiển Hạ, chau mày. "Em khóc à? Tại sao…"

      đợi Tập Vi Lương hỏi xong, Lâm Thiển Hạ đột nhiên vội vàng hôn lên đôi môi mỏng của .

      đôi môi Mềm mại ấm áp men theo cổ xuống phía dưới, bàn tay lạnh buốt còn luồn vào quân trang người xoa , vuốt ve cơ bắp lqd rắn chắc. Tập Vi Lương nào có thể chịu được trêu đùa như vậy, hôm nay là lần đầu tiên vợ chủ động, nhiệt tình như vậy, rối trí dặn dò mình phải hỏi ràng tình trước, nhưng thể khống chế được dục vọng của bản thân cuối cùng đành nộp vũ khí đầu hàng!

      Tập Vi Lương ôm chặt thân thể của Lâm Thiển Hạ xoay lại, ngay sau đó, nặng ghì vách tường.

      Sau lưng truyền đến cảm giác lạnh băng khiến Lâm Thiển Hạ nhịn được kêu a tiếng, Tập Vi Lương nghe được huyết mạch căng phồng, thiếu chút nữa nhịn được trực tiếp xông thẳng vào.

      thở hổn hển hôn lên đôi môi mềm ngọt ngào của Lâm Thiển Hạ, đầu lưỡi nóng hổi đưa vào trong miệng lqd lần tìm từng ngóc ngách, duỗi hai tay, đưa vào trong áo sơ mi nhàng nhào nặn, vân vê nơi mềm mại của , khiến Lâm Thiển Hạ thở hổn hển.

      Lâm Thiển Hạ nhanh chóng mềm nhũn như vũng nước, cặp mắt mê ly nhìn Tập Vi Lương, cái miệng hơi hé, ngừng rên rỉ.

      Tập Vi Lương vội vàng, cởi quần lót của , sau đó nhàng tiến vào trong.

      Hai người thoải mái cùng rên lên tiếng.

      Lâm Thiển Hạ cảm giác nơi tư mật của mình được lấp đầy, nóng bỏng, cảm giác căng ra khiến nhịn được vặn vẹo uốn éo chiếc eo mảnh khảnh, lại nghĩ rằng càng khiến Tập Vi Lương tấn công thêm mãnh liệt, làm hại cuống quít xin tha.

      Tập Vi Lương dần giảm tốc độ, sau đó dán vào tai Lâm Thiển Hạ đắc ý : "Để cho em quyến rũ !"

      Sau đó, cả căn phòng tràn ngập cảnh xuân dạt dào.

      . . . . . .

      Sau khi kết thúc, Lâm Thiển Hạ ngượng ngùng nhìn thẳng Tập Vi Lương, đưa lưng về phía mình ở nơi nào suy nghĩ lỗi lầm.

      Mới vừa rồi, đúng là người phụ nữ vô cùng phóng đãng…

      Tập Vi Lương biết mình vợ xấu hổ, nhịn được hôn cái vào cái lưng bóng loáng của , nhếch mép lên trêu: "Thế nào? Mới vừa rồi em còn to gan như vậy, bây giờ xấu hổ hả?"

      Lâm Thiển Hạ thẹn quá hóa giận, dùng tay bịt chặt lỗ tai làm bộ nghe thấy, tiếp sau đó giả bộ.

      Tập Vi Lương biết dâu nhà da mặt mỏng, khỏi trêu chọc, vừa rồi lời mình nhất định khiến giận, vì vậy vội vàng kéo vào trong ngực mình, cuống quít nịnh nọt: " sai rồi, nên mở trêu em như vậy…Đừng giận nha? Tại sao phải ngượng? là người đàn ông của em, em nhiệt tình với là chuyện bình thường!"

      Đúng vậy, là người đàn ông của . "Vi Lương…" Lâm Thiển Hạ xoay người, đôi mắt màu hổ phách sâu hút nhìn chăm chú người đàn ông gần trong gang tấc, giọng buồn buồn : " nhất định phải đối xử tốt với em, đối xử tốt với em cả đời…"

      Tập Vi Lương hiểu sao cảm giác như đôi mắt Lâm Thiển Hạ phiếm lệ.

      Hôm nay tâm trạng tốt.

      Đây là trực giác đầu tiên của Tập Vi Lương. hiểu tại sao hôm nay bất thường, chắc bị cái gì tác động. Nhưng muốn , cũng muốn ép buộc .

      Tập Vi Lương bao chặt Lâm hai bàn tay bé của Thiển Hạ trong bàn tay mình.

      này, lần đầu tiên thấy say khướt, khuôn mặt đập vào mắt . bị mạnh mẽ mang , lần đầu tiên của hai người, khi đặt giơ vuốt dưới thân giương, giày vò ngừng.

      Nhưng quên, cũng may quên.

      Bây giờ, là vợ , là người quan trọng nhất của , đối xử tốt với , tốt với ai? còn , lại yếu đuối, như vậy khiến hạnh phúc, tất cả của đều là của , tất cả của cũng đều là của .

      hiểu tình là như thế nào, nhưng tình là thứ ai có thể được ràng?

      Tập Vi Lương muốn nghiên cứu tình là cái gì, dĩ nhiên cũng nghiên cứu được. cảm thấy chỉ cần mình luôn biết Lâm Thiển Hạ là của vợ , cũng đủ rồi.

      . . . . . .

      Gần đây Vương Mộng Khuê rất áp lực. , phải kể từ khi ký túc xá bị trộm, tâm trạng hình như được tốt

      Dĩ nhiên, điều này và Lãnh Thế Hiên hình như cố ý trốn tránh cũng thoát khỏi liên quan.

      Vừa nghĩ tới Lãnh Thế Hiên, Vương Mộng Khuê cảm thấy mệt mỏi. nhắm chặt hai mắt, ép mình tạm thời gạt chuyện người này ngoại tình qua bên.

      Nhà trường bí mật điều tra, quả nhiên ra đoán, tra ra được gì. Cuối cùng đích thân giáo viên hưỡng dẫn đến kí túc xá an ủi họ, còn "tốt bụng" dặn dò họ tối trước khi ngủ nhớ khóa cửa.

      Tên trộm là ai, vấn đề này quanh quẩn trong đầu nàng từng giây từng phút. đoán được tên trộm là người biết, hơn nữa có thể có quan hệ tốt rất với . Vừa nghĩ đến điều này, Vương Mộng Khuê cảm thấy lòng lạnh .

      Tại sao có người vì lòng tham và ích lợi của bản mà thân bán linh hồn của mình? Hơn nữa lại còn ra tay với bạn bè của mình?

      Đoán được kẻ trộm rất có thể là trong số bạn bè của mình, dạo này Vương Mộng Khuê hình như đều có thành kiến với mọi người.

      thường chú ý người khác giày gì, quả nhiên đôi giày denim màu xanh dương nhạt nữ ít.

      Vương Mộng Khuê cũng loại bỏ khả năng tên trộm vì sợ bị lộ nên dám đôi giày kia nữa, nhưng điều này căn bản thể khẳng định được gì, bởi vì ta cũng thể biết được giày của mình nhờ ánh trăng bị Vương Mộng Khuê thấy được.

      Vương Mộng Khuê từng suy nghĩ tên trộm rất có thể bởi vì sợ bị lộ, cũng dám bước vào cửa phòng họ, nhìn thấy mọi người trong phòng có chút lúng túng. Nhưng ngờ tên trộm giả vờ rất giỏi, vô luận là người nào, trước mặt Vương Mộng Khuê luôn có dáng vẻ bình thản, vẫn thường xuyên đến phòng của họ tán gẫu bát quái chút giống trước đây.

      Vương Mộng Khuê cố nuốt cục tức, thậm chí còn hận tên trộm kia.

      Cho dù biết mình nghĩ như vậy là đúng, nhưng có lúc Vương Mộng Khuê vẫn cảm thấy mình mới người hại Lâm Thiển Hạ sảy thai.

      Bởi vì cửa phòng, là do mở.

      Vương Mộng Khuê đoán, nếu ngày tra ra được tên trộm, ngày thể yên giấc.

      Khi Vương Mộng Khuê cho rằng chuyện này thể sáng tỏ được, phòng ký túc xá ở lầu 5 tòa nhà phía bắc, lại bị trộm nữa.

      Ăn trộm bị bắt tại chỗ, nhưng khi ta ngang phòng ở lầu 5 bị 3 bạn trong phòng nhận ra.

      Tên trộm đối với Vương Mộng Khuê cũng xa lạ, ta là Vương Dĩnh. ở phòng bên cạnh phòng của Lâm Thiển Hạ.

      Vương Dĩnh rất trầm tính, hình như chưa bao giờ tham gia các hoạt động của trường. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, ta cũng là học sinh nghèo như Vương Mộng Khuê nên hay qua lại.

      Vương Dĩnh bị phát , cuối cùng cũng thừa nhận hành động ăn cắp của mình, thừa nhận người đột nhập vào phòng của Lâm Thiển Hạ cũng chính là ta.

      ta bị giáo viện cùng và các bạn học chất vấn, khóc đến mức cả khuôn mặt toàn nước mắt nước mũi.

      ta , ta bị ép làm như vậy. Năm nay ta được vào danh sách học sinh nghèo. Trong nhà kinh tế khó khăn, cha vì phải chuẩn bị tiền cho ta lấy vợ, nên gửi tiền cho ta. Mà ta đành lòng để cho cha thêm gánh nặng, ta cảm thấy cha có thể cho ta học đại học rất vất vả, nên dám với ông mình được xét vào danh sách học sinh nghèo, cũng dám với cả nhà mình cần tiền. ta có làm bán thời gian, nhưng gần đây chắc vì ăn uống điều độ, dạ dày hay đau, cuối cùng chịu nổi đành phải bệnh viện khám, tiêu gần hết số tiền ta có, vì bệnh tình ta thể tiếp tục làm bán thời gian. ta quá mệt mỏi, ta thậm chí muốn tìm đến cái chết.

      Vương Dĩnh thừa nhận cuộc sống áp lực quá lớn, mỗi ngày đều mất ngủ. Ngày đó nửa đêm, ta ngủ được, dạo bên ngoài ký túc xá hóng mát.

      Kết quả nhờ ánh trăng, ta phát phòng của Lâm Thiển Hạ khóa cửa. Ma xui khiến thế nào, ta đẩy cửa, lặng lẽ bước vào…

      Tuy lần đó bị Lâm Thiển Hạ phát , nhưng cuối cùng ta vẫn bị điều tra ra. Vì biết trường học vì chú ý đến danh tiếng cũng báo cảnh sát, bí mật điều tra, cho nên Vương Dĩnh luôn ôm tâm lý ăn may.

      đêm, dễ dàng "kiếm" được mấy trăm đồng, làm cho Vương Dĩnh khỏi lâng lâng.


      ta cuồi cùng có thể ăn bữa cơm đàng hoàng, cuối cùng ta cũng có tiền mua dầu gội và sữa tắm.


      Vương Dĩnh có được tiền cách dễ dàng, cảm giác này như hút ma túy, dù thế nào vẫn cai được. Bởi vậy ta thường nửa đêm bí mật leo lên từng tầng, hi vọng có phòng quên khóa cửa.


      Quả nhiên có công mài sắt, có ngày nên kim, ở lầu năm, ta phát phòng khóa cửa.

      Vương Dĩnh khóc rất thảm thương, cầu xin lãnh đạo nhà trường tha thứ cho , nên cho cha biết. bạn cùng phòng cũng khóc, họ chưa từng nghĩ tới kẻ trộm .

      Vương Mộng Khuê nhìn khóc còn quỳ đất cầu xin lãnh đạo, phát mình thế nào hận nổi.

      láo, bị ép.

      Ví dụ có vài người, bọn họ biết gia đình Nguyễn Đình và Diêu Dương điều kiện kinh tế khá giả, nhưng vẫn bỏ phiếu cho bọn họ. Bọn họ cũng biết rất ràng Vương Dĩnh xứng đáng với danh hiệu học sinh nghèo, lại biết tại sao bỏ phiếu cho .

      Mặc dù làm ra chuyện như vậy, xét đến cùng còn là lỗi của Vương Dĩnh. Nhưng bị những người đó phá hủy, cuộc đời của cũng bị phá hủy…
      Last edited: 4/5/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39:

      Có thể bắt được tên trộm người vui nhất phải là Vương Mộng Khuê, cũng phải là Lâm Thiển Hạ mà là Nguyễn Đình và Diêu Dương.

      Hai người họ nhanh chóng chạy tới gặp lãnh đạo trường, khí thế hừng hực và “đầy lòng căm phẫn” mà l.q.d chỉ vào Vương Dĩnh quỳ dưới đất, trợn mắt : "Chủ nhiệm, ta lấy của bọn em tổng cộng 900 đồng, bọn em muốn được bổi thường!!"

      "Các cậu có tư cách gì mà đòi Vương Dĩnh bồi thường?"

      đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Thiển Hạ đột nhiên xuất , khuôn mặt nhắn trắng nõn ánh lên vẻ lạnh nhạt.

      Tối hôm qua nhận được tin nhắn của Vương Mộng Khuê mới biết ra kẻ ăn trộm là Vương Dĩnh.

      Mặc dù trước khi bắt được ăn trộm, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn hận thấu xương. Bởi vì cho nên mấy đêm liên tục đều gặp ác mộng. Nhưng sau khi biết ăn trộm chính là Vương Dĩnh, Lâm Thiển Hạ đối với lại thấy đau lòng nhiều hơn.

      Lâm Thiển Hạ vẫn luôn coi trọng Vương Dĩnh. Vì quan hệ với Vương Mộng Khuê nên và Vương Dĩnh cũng coi như quen biết, cũng biết đại khái hoàn cảnh của ấy. Nhưng có lẽ vì l.q.d khôn khéo nên mọi người mặc dù đều biết hoàn cảnh khó khăn của nhưng ai chịu bỏ phiếu cho được học bổng.
      ấy chính là bị những người có tiền chèn ép. ấy giống với những người vì muốn có học bổng mà mua phiếu. Nhưng nếu như vậy có ai chịu bỏ phiếu cho ấy đây l.q.d?!

      Lâm Thiển Hạ và Vương Dĩnh lại chung lớp cho nên thể bỏ phiếu cho ấy, cũng có cách nào khác để giúp đỡ ấy.

      ấy rất đáng thương. Ở lứa tuổi này, chẳng phải ấy l.q.d nên được gặp gỡ bạn bè, thảo luận về thời trang, mua sắm hay sao?

      Mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh của Vương Dĩnh, lại nghĩ đến Nguyễn Đình và Diêu Dương lấy học bổng mua những thứ đồ xa xỉ, Lâm Thiển Hạ lại tức đến cắn răng nghiến lợi. thậm chí từng kiến nghị với phụ đạo viên nên điều tra hoàn cảnh của các bạn khó khăn nhưng phụ đạo viên lại với , bọn họ đều có xác nhận của địa phương nên nhà trường thể tùy tiện nhúng tay vào.

      Vì vậy, mặc dù có lòng nhưng đủ lực, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể yên lặng nhìn Vương Dĩnh cực khổ mà giúp được gì.

      "Thiển Hạ…" Vương Mộng Khuê nhìn thấy Lâm Thiển Hạ mừng rỡ.

      ra lời mà Lâm Thiển Hạ vừa ra Vương Mộng Khuê cũng muốn nhưng lại có dũng khí.

      "Cậu!" Nguyễn Đình giận đến sùi bọt mép. ta chỉ vào mặt Lâm Thiển Hạ cắn răng nghiến lợi : "Lâm Thiển Hạ, cậu có ý gì vậy?!"

      "Ý của tớ?" Lâm Thiển Hạ hôm nay cùng với trước kia giống nhau, có chút giống như “Ai thử chọc vào tôi tự biết kết cục…” "Đầu tiên, tớ rất xấu hổ khi cùng phòng với hai người. Hai cậu lấy học bổng của nhà trường, phung phí dùng dùng để mua thỏi son dưỡng môi l.q.d cũng mất hai trăm tệ, mua quần áo phải nhãn hiệu nổi tiếng cũng tối thiểu là trong shop, vậy mà tớ lại sớm tố giác hai cậu, tớ rất xấu hổ…”

      Lâm Thiển Hạ nhìn ái quỳ run lẩy bẩy mặt đất, gầy đến mức chỉ còn lại đầu khớp xương biết sao vì sao lại thấy lỗ mũi đau xót, nước mắt cứ như vậy thiếu chút nữa chảy ra. dụi dụi mắt, tiếp tục dùng giọng điệu châm chọc : "Hi vọng hai người năm sau đừng làm hồ sơ xin hỗ trợ nữa, chúng ta cần hao tốn học bổng vì hai người bọn họ mà nên giúp đỡ những bạn khó khăn.”

      Những người biết hoàn cảnh của Nguyễn Đình và Diêu Dương đều thấy chột dạ mà cúi đầu. ra vì lợi ích của mình nên họ đều dám đụng chạm đến Nguyễn Đình và Diêu Dương.

      phải ai cũng đều có thể dũng cảm như Lâm Thiển Hạ, ngay cả Vương Mộng Khuê cũng vậy. Nếu phải bởi vì s l.q.d ự kiện lần đó gây ra tổn thương quá lớn đối với Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê cũng khống chế được mà mắng Nguyễn Đình và Diêu Dương, bọn họ có lẽ tiếp tục nhẫn nhịn, khách sáo với nhau cho tới khi tốt nghiệp.

      Dĩ nhiên Lâm Thiển Hạ phải là sợ, nếu cũng l.q.d chờ tới lúc này mới tố giác bọn họ trước mặt lãnh đạo trường học. Nhưng kể từ khi Thiệu Văn Trạch vô tình kể lại “chuyện cười lúc bé” tâm trạng của vẫn ổn định. Mấy ngày nay nếu tức giận cũng trốn vào góc ngồi khóc… Vì vậy, tại hề có ý định tha cho ai, tất cả các bất mãn từ trước đến nay đều ra tất cả. Huống chi phía sau vẫn luôn có người đàn ông sừng sững như núi, việc gì phải sợ?

      Lâm Thiển Hạ nhìn lướt qua hai người im lặng cúi đầu, trong lòng thấy rất hả giận. nhìn xung quanh sau đó lại nhìn lãnh đạo trường học nhàn nhạt : "Nếu như học bổng dùng để trợ giúp cho các bạn có hoàn cảnh khó khăn đại học K còn có Vương Dĩnh thứ hai, Vương Dĩnh thứ ba…Mọi người suy nghĩ thử xem."

      Rất nhiều xung quanh đều rất khâm phục dũng khí của Lâm Thiển Hạ, nhưng họ vẫn thể phủ nhận Lâm Thiển Hạ quá ngu rồi. Nguyễn Đình và Diêu Dương cũng phải là những nhân vật l.q.d đơn giản, ở trước mặt lãnh đạo như vậy khiến bọn họ ghi hận trong lòng, họ có thể dễ dàng bỏ qua cho hay sao?

      **********************************************************

      Tập Vi Lương mặc dù bình thường có chút chậm hiểu, nhưng toàn bộ trái tim của đều nằm người vợ mình vì vậy làm sao có thể nhìn ra Lâm Thiển Hạ khác thường?

      Bởi vì lần đó Lâm Thiển Hạ sinh non nên bình thường Tập Vi Lương lén hầm cho ít thuốc bổ để bồi dưỡng cơ thể. Lúc ăn khi nào cũng bắt bẻ, chê mùi vị khó ăn, chê quá béo… nhưng hôm nay cho ăn cái gì cũng chỉ im lặng ngồi ăn, cả người ủ rũ hề có chút sức sống nào.

      Tập Vi Lương nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. chỉ muốn ôm lấy , nhàng hỏi xảy ra chuyện gì sau đó an ủi l.q.d cần sợ, luôn đứng bên cạnh .

      Nhưng lại sợ Lâm Thiển Hạ muốn , lỡ lại tức giận đối với làm sao?

      Tập Vi Lương liền suy nghĩ cách dụ dỗ . Lúc rủ xem phim, có lúc lại dắt dạo… , thậm chí có ngày sau khi tan việc còn ôm theo bó hoa hồng lớn về nhà.

      Lâm Thiển Hạ nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, cả khuôn mặt dường như bị đám hoa hồng tươi đẹp che kín, đôi mắt hề tỏ ra vui mừng mà chỉ lóe lên vẻ khó hiểu.

      Tập Vi Lương bị Lâm Thiển Hạ nhìn chằm nên rất luống cuống, đứng cũng được mà vào cũng phải, cả người lúng túng đứng ở cửa ra vào, tay chân cũng biết để ở đâu.

      Lâm Thiển Hạ nhịn l.q.d được muốn tới sờ trán Tập Vi Lương xem bị sốt hay , nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến muốn dỗ dành mình thấy lòng rất ấm áp. nhận lấy bó hoa hồng tay Tập Vi Lương, cố ý ôm vào dưới mũi ngửi cái, sau đó giả bộ rất thích : "Thơm quá…"

      Sắc mặt Tập Vi Lương lúc này mới bắt đầu thả lỏng. Vừa rồi thiếu chút nữa xông đến nhà Ngụy Lễ Quần đánh cậu ta trận: Xem xem cậu chỉ bậy gì!!

      ra, Lâm Thiển Hạ vốn hề thích hoa hồng nếu muốn là ghét. Bởi vì luôn cảm thấy hoa hồng tuy đẹp nhưng lại nhìn rất tục, hơn nữa cũng thích hương hoa hồng. Nhưng vì muốn làm Tập Vi Lương thất vọng nên làm như rất thích, cẩn thận từng li từng tí đem hoa hồng cắt gốc rồi sau đó cắm vào bình chứa đầy nước với chút bia, như vậy có thể kéo dài tuổi thọ hoa tươi.

      Tâm ý của mình được vợ trân trọng như vậy, Tập Vi Lương lập tức tươi cười rạng rỡ, cảm thấy rất hài lòng với ý kiến l.q.d của Ngụy Lễ Quần.

      Lâm Thiển Hạ tới phòng bếp bưng ra hai chén sợi mì nóng hổi, có chút vô cùng tự hào : “ nếm thử , đây là tự em nấu!!"

      Lâm Thiển Hạ mặc dù đối với chuyện gì cũng quá hăng hái nhưng vẫn rất cố gắng làm người vợ hiền.

      Tập Vi Lương nhìn hai tô mì, bên trong chỉ có rong biển và chút cải trắng. nếm vài hớp canh, phát mùi vị này rất quen thuộc. Suy nghĩ lát sau mới nhớ, khi trực đêm đồng nghiệp cũng thuận tiện nấu thêm cho bát, chính là thứ mùi này.

      Tập Vi Lương liền hiểu ra, ra cái này đâu có thể coi là do Lâm Thiển Hạ tự mình nấu, tất cả đều do mua sẵn trong siêu thị để thêm vào lúc nấu mì mà thôi, vợ thậm chí còn thể phân biệt được muối và bột ngọt làm sao có thể nấu ra hồn được đây?

      Đối với tài nấu nướng của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương từng thử dạy mấy lần. Nhưng l.q.d đến cuối cùng vẫn biết là do Lâm Thiển Hạ kém cỏi hay có kinh nghiệm, Lâm Thiển Hạ dù được dạy như thế nào cũng biết, nấu phải quá mặn là quá nhạt, ràng hôm nay dạy phân biệt muối ăn cùng bột ngọt rồi nhưng mấy ngày sau lại lẫn lộn.

      Tập Vi Lương thấy gương mặt nhắn l.q.d đầy vẻ hãnh diện của Lâm Thiển Hạ nên nỡ tâm tố giác "ăn gian", chỉ có thể vừa khen tài nấu nướng của tiến bộ thần tốc, vừa cười trộm trong lòng…

      Buổi tối, sau khi Tập Vi Lương tắm xong, Lâm Thiển Hạ liền lại bắt đầu mò mẫm giằng co.

      bắt Tập Vi Lương nằm ghế sa lon, ở dưới đầu lót chiếc khăn lông, sau đó cầm trong tay l.q.d cái chén gì đó, tay phải cầm thìa khuấy khuấy.

      Lâm Thiển Hạ thấy hải tảo bùn trong chén bị quấy đều nhuyễn, liền bắt đầu quét quét lên mặt Tập Vi Lương.

      Bây giờ vào đông, đột nhiên bị thứ lạnh băng bôi lên mặt, lại còn nhớt nhớt khiến Tập Vi Lương rất khó chịu. dở khóc dở cười : "Em lại giở trò gì?"

      " được chuyện! tạo nếp nhăn!" Lâm Thiển Hạ đột nhiên quát tiếng, bộ dạng nghiêm túc l.q.d giống như giám khảo coi thi bắt được thí sinh gian lận trong kì thi."Gần đây thời tiết khô ráo, em phát da của cũng rất khô, em giúp đắp mặt nạ dưỡng ẩm"

      Phải Lâm Thiển Hạ rất siêng chăm sóc nhan sắc, chính vì vậy mà làn da của rất đẹp. cách khác, nếu như vóc người của tốt, chừng thử thiết kế thời trang.
      Bôi cho Tập Vi Lương lớp dày hải tảo bùn, Lâm Thiển Hạ liền hì hì bật cười.

      Tập Vi Lương dĩ nhiên biết Lâm Thiển Hạ cười cái gì, nhưng lại thể phát tác, chỉ có thể phát ra thanh "rầm rì" để tỏ vẻ bất mãn của mình. cảm thấy mình càng ngày càng bị làm hư rồi, càng ngày càng giống các bà . Những chuyện lộn xộn l.q.d này trước đây chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ có vợ cả ngày giày vò xong bản thân mình còn chạy đến giày vò .

      Ban đêm yên tĩnh tràn đầy ái muội.

      Lâm Thiển Hạ cả người mềm như nước, mệt mỏi thở ra hơi. cho rằng Tập Vi Lương kết thúc l.q.d nhưng lại nghĩ đến lại giọng khàn khàn bên tai : "Chúng ta lại đổi lại tư thế khác…"

      Lâm Thiển Hạ thể chịu nổi, muốn tránh khỏi “móng vuốt” của bị giải quyết tại chỗ, sau đó lại cảm giác nửa thân dưới mình kịch liệt đụng chạm, để cho chỉ có thể phát ra tiếng rên vỡ vụn.

      Tập Vi Lương nhìn đôi mày thanh tú nhíu chặt của vợ mình, thấy khuôn mặt nhắn vừa đau khổ lại vừa vui vẻ trong lòng cực kỳ hả hê.

      để cho em giày vò, tại đến phiên giày vò em!
      Last edited: 4/5/16
      Dion, Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :