1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Thiển Hạ Vi Lương - Chích Hữu Ngư Tri (56/76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      30. Chàng rể tiêu chuẩn

      "Cha, mẹ… ha ha, cha mẹ biết…" Lâm Thiển Hạ chỉ Tập Vi Lương, xấu hổ dám nhìn cha mẹ giới thiệu , chỉ có thể đỏ mặt cười khan .

      Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần trợn to hai mắt nhìn cái, sau đó hẹn mà ánh mắt cùng chuyển sang nhìn con mình lqd đứng bên cạnh, như quen Tập Vi Lương, trong mắt đầy kinh ngạc và bàng hoàng.

      Tập Vi Lương luôn bình tĩnh ung dung, Thái Sơn có sập đầu mặt vẫn biến sắc, người ở phía sau lại cực kỳ căng thẳng tim trong ngực nhảy loạn.

      "Bá phụ, bá mẫu tốt." bị ánh mắt sắc bén của cha vợ và mẹ vợ trừng có chút lo sợ, ngay tiếp theo nở nụ cười gượng gạo.

      "Thàng nhóc… Cháu lần này tới cũng là vì mua trứng gà và rau hả?" Trần Cố Cần khó có thể tin, như cũ ôm hi vọng tất cả đều là mình suy nghĩ nhiều.

      Bà chưa từng nghĩ rằng con duy nhất của bà - Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương hơn mười tuổi có gì liên quan…

      "…" Lâm Thiển Hạ lúng túng.

      "…" Tập Vi Lương trong lòng lặng lẽ rơi lệ. Xem ra, cha mẹ vợ rất chào đón mình.

      "Khụ khụ…" Lâm Đông Quan là đàn ông chưa có gió to sóng lớn nào chưa trải qua đương nhiên so với Trần Cố Cần bà chủ gia đình phải bình tĩnh hơn, ông hắng giọng, tức giận bừng bừng : " vào nhà !"

      Tập Vi Lương ngoan ngoãn theo sau Lâm Thiển Hạ vào. nhàng đóng cửa, đặt thuốc bổ ghế sa lon.

      Bốn người ngồi nghiêm chỉnh, hai đôi vợ chồng đối mặt nhìn nhau.

      khí nặng nề, khó xử.

      Trần Cố Cần trong lòng tức giận, lại có chút khổ sở, lẩm bẩm : "Đây là chuyện gì đây?" Nếu phải vì có Tập Vi Lương ở đây, bà hận lqd thể tát cho Lâm Thiển Hạ cái bất tỉnh: con bé chết tiệt này con có biết hay con kém cậu ta hơn tám tuổi?!

      Trần Cố Cần chấp nhận nổi này. Bà định giới thiệu cho cháu nhưng tại lại trở thành bạn trai của con bảo bối, còn lớn hơn đúng mười tuổi, điều này làm sao bà có thể tiếp nhận đây? Hả?

      "Hai đứa sống chung bao lâu rồi?" Sắc mặt Lâm Đông Quan nặng nề, ràng rất hài lòng về Tập Vi Lương.

      "Hơn nửa năm ạ." Lâm Thiển Hạ đúng . Ở dưới bàn, lén lút, nắm tay an ủi và khích lệ Tập Vi Lương. Thái độ của cha mẹ rất ràng, ngờ so với dự đoán của còn gay go hơn.

      Ngày hôm qua, cầm điện thoại ngây người rất lâu. là sợ, hai là muốn làm cho cha mẹ vui, cho nên cuối cùng vẫn gọi điện thoại về nhà trước.

      Tập Vi Lương cảm nhận độ ấm truyền từ bàn tay trong lòng cảm thấy ấm áp. nắm chặt bàn tay của Lâm Thiển Hạ, cũng khích lệ mình trong lòng.

      Cho dù cha vợ và mẹ vợ đồng ý, hai người vẫn là vợ chồng thể nào thay đổi. Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn còn ở chỗ được cất rất kĩ!

      Thời gian nửa năm dài dài, ngắn ngắn. Nửa năm rồi, cách khác trước khi về nhà ông hai người Tập Vi Lương sống chung? Lâm Đông Quan càng nghĩ càng tức giận. ngờ khi đó hai người diễn kịch trước mặt ông bà? “Nghe cậu là quân nhân? Công việc này nguy hiểm ?"

      " đâu ạ. Cháu bình thường chỉ viết cáo, thỉnh thoảng huấn luyện các tân binh là được rồi." Về nội dung công việc, Tập Vi Lương lqd chỉ phần. "Bây giờ là thời bình, có việc gì. Chỉ nơi nào gặp thiên tai mới cần đến chúng cháu, vả lại chưa chắc cần cháu ."

      "Vợ của quân nhân dễ làm. Cậu có thể dành nhiều thời gian cho con tôi sao?" Trần Cố Cần hỏi tiếp. Bà những lời này đơn thuần là hỏi Tập Vi Lương, ra có ý cảnh báo Lâm Thiển Hạ.

      "Có thể chứ. Doanh trại của cháu ở thành phố K, cách trường của Thiển Hạ cũng xa lắm. Công việc của cháu bình thường bận bịu, trong đơn vị cũng có nhà ở."

      "Nhà trong Bộ đội chung quy phải của mình. Cậu có nhà của riêng ?" Có thời gian cho con của mình, điểm này Trần Cố Cần hài lòng. Nhưng vấn đề nhà cửa tuyệt đối thể xem . Phụ nữ ai cũng mong muốn có cuộc sống yên ổn, cho nên rất chú ý đến nhà cửa.

      "Dạ, có. Ở Quân Lâm Thiên Hạ. 250 mét vuông." Tập Vi Lương trả lời chi tiết.

      Đáp án này làm Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần cùng giật mình. Hai ông bà từng nghe đến Quân Lâm Thiên Hạ, trong những khu chung cư cao cấp nhất thành phố K, 250 mét vuông, căn nhà này biết giá bao nhiêu? Ông bà biết Tập Vi Lương người có tiền, nhưng chưa từng nghĩ có nhiều tiền như vậy.

      ra Tập Vi Lương mua căn nhà này rất lời. Khi đó Quân Lâm Thiên Hạ vừa khai trương, giá nhà cao, may nhờ Ngụy Lễ Quần có tầm nhìn xa, dùng tiền tiết kiệm cùa Tập Vi Lương giúp mua căn nhà. Dĩ nhiên cũng ngờ, Quân Lâm Thiên Hạ phát triển nhanh như vậy ngoài dự đoán của mọi người, nhiều năm rồi giá nhà vẫn tăng vù vù.

      "Là vay à?" Vẫn là Lâm Đông Quan tỉnh táo, phát ngay vấn đề mấu chốt. Ông hy vọng tương lai của con duy nhất thành"Phòng nô" .

      " trả đầy đủ bằng tiền mặt."

      "Cậu chỉ là quân nhân, tiền lương cao vậy sao?" Trần Cố Cần nghi ngờ . "Hay là cha mẹ của cậu…"

      " phải. Người bạn của cháu mở công ty, tại cháu có 30% cổ phần." Tập Vi Lương lúc này, nghĩ tới người bạn tốt Ngụy Lễ Quần .

      Hai vợ chồng Lâm Đông Quan đều gật đầu, bước đầu sát hạch coi như qua. Công bằng mà , Tập Vi Lương điều kiện tốt như vậy, muốn muốn phụ nữ như thế nào chẳng có? Người ngoài nhất định cảm thấy con hai người trèo cao. Nhưng trong lòng ông bà, ra cũng là ghét tuổi của . Lớn hơn mười tuổi, dù chỉ lớn hơn năm tuổi ông bà cũng hơi để ý.

      Chẳng có biện pháp nào? Con vui vẻ. Con của hai người, sao hai người biết? Con bé này từ luôn có phép tắc, chưa bao giờ qua lại nhiều với con trai. Chắc trước khi quen Tập Vi Lương ngay cả tay của con trai cũng chưa từng chạm. Bây giờ dắt bạn trai về có ý gì hai người hiểu. Huống chi hai đúa sống chung nửa năm, có vẻ như vấn đề cũng phải quá nghiêm trọng. Huống chi nhìn tên nhóc Tập Vi Lương này, dáng dấp nhanh nhẹnnhư vậy, còn là quân nhân, tố chất thân thể hẳn tệ, sống chắc rất lâu.

      Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý chia nhau ra kêu người vào phòng chuyện.

      Lâm Thiển Hạ theo mẹ vào phòng.

      Bước qua cửa, Trần Cố Cần cuối cùng cũng lộ bộ mặt , vô cùng tức giận nhéo lỗ tai Lâm Thiển Hạ, nổi giận : "Cái con bé chết tiệt này… Mẹ bị mày chọc tức chết rồi!"

      Lâm Thiển Hạ quá đau kêu to "Ui da", còn muốn giãy giụa, lại thấy cặp mắt đỏ bừng ướt át của mẹ cảm xúc lẫn lộn lặng yên đứng đó, mặc cho bà trách mắng mình.

      "Hai đứa quen nhau thế nào?" Trần Cố Cần mắng Lâm Thiển Hạ trận, lực giận trong lòng được trút hết ra ngoài, bà cảm thấy dễ chịu, ngồi đầu giường trừng mắt nhìn Lâm Thiển Hạ hỏi.

      Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn đứng bên giường, nhận sai dáng vè như học sinh tiểu học đứng chịu phạt.

      Về phần lý do hai người quen nhau, và Tập Vi Lương đều hết sức ăn ý giấu giếm , thảo luận rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn phiên bản Lâm Thiển Hạ.

      " lần ra cửa xe buýt lúc đó biết làm sao cửa sau mở ra, khi đó xe vẫn chạy đường. Con thiếu chút nữa bị văng ra ngoài, may mà Tập Vi Lương phản ứng nhanh kéo con lại." Lâm Thiển Hạ mặt đỏ tim đập láo. Câu chuyện này, tự nhận là tình huống hợp lý. Tục là tục điểm, nhưng có gì sơ hở. Cha mẹ cũng thể tìm người tài xế cùng hai người đối chất.

      "Ừ." Chuyện này đối với Trần Cố Cần hiển nhiên rất thoải mái. Mặc kệ là bao nhiêu tuổi, chỉ cần là phụ nữ, kết thúc nhất định chuyện tình hùng rất thắm thiết.

      Tiếp Trần Cố Cần lại hỏi rất nhiều vấn đề tương đối thực tế, sắc bén. Lúc hai người ra, khoảng năm phút sau Tập Vi Lương và Lâm Đông Quan cũng ra.

      Nhìn vẻ mặt Tập Vi Lương phong khinh vân đạm, đáy mắt che giấu được vẻ đắc ý, Lâm Thiển Hạ biết ngay trận này thắng.

      Lâm Đông Quan mắt hơi đỏ, trong lòng vừa vui mừng, khổ sở lẫn lộn. Vui mừng là con bảo bối của ông tìm đúng người rồi, khổ sở là ông cảm thấy con mình như là người nhà người ta rồi.

      "Hai người các con, trước khi kết hôn tuyệt đối được vượt quá giới hạn!" Lâm Đông Quan nghiêm túc nhắc nhở.

      "Dạ dạ dạ." Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương cùng gật đầu .

      Lâm Thiển Hạ rất đau lòng, cảm giác mình phụ lòng cha mẹ vất vả nuôi dưỡng. Ngược lại trong lòng Tập Vi Lương có chút hả hê, hai người có giấy chứng nhận rồi, đương nhiên muốn làm gì làm!

      Hai người ở nhà đêm sau đó quay về thành phố K, Lâm Thiển Hạ hỏi Tập Vi Lương và cha gì. Lúc đầu có chút lo lắng, sợ cái tên ngốc này được.

      Cũng là lần đầu tiên Tập Vi Lương phải giấu Lâm Thiển Hạ. đây là bí mật của đàn ông, phụ nữ cần biết.

      Lâm Thiển Hạ mặc dù tò mò, nhưng tức giận, ép nữa. Chỉ cần cha mẹ đồng ý cho hai người sống chung, tảng đá trong lòng cũng có thể bỏ xuống.

      ra Tập Vi Lương gì oanh oanh liệt liệt, hay lời thề cảm động lòng người. Tình thay đổi, Lâm Đông Quan là người từng trải sao lqd biết. Rất nhiều câu hỏi trả lời , bao gồm cha mẹ , nhận xét của về Lâm Thiển Hạ. Đàn ông hiểu đàn ông nhất, cần luôn miệng đối xử tốt với con của ông, Lâm Đông Quan đương nhiên hiểu được.
      Last edited: 4/5/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31:

      Buổi trưa, Lâm Thiển Hạ nhận được cuộc điện thoại, ngờ lại do người thậm chí bao giờ l.q.d liên lạc với - Chúc Nhất Minh gọi tới.

      Trong điện thoại, Chúc Nhất Minh cũng quá nhiều, chỉ muốn Lâm Thiển Hạ xuống dưới cửa kí túc xá, có chuyện phiền chút.

      Lâm Thiển Hạ nghĩ ngợi nhiều, liền xuống lầu.

      Chúc Nhất Minh hôm nay mặc đồ giống mọi ngày: áo sơ mi màu trắng, phối với quần jean màu lam nhạt, đơn giản l.q.d nhưng cũng rất thoải mái. Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ, cậu ta có hơi thấp thỏm, tới dúi vào tay hộp quà được gói rất kĩ càng.

      Lâm Thiển Hạ rất bất ngờ, biết Chúc Nhất Minh làm như vậy là có mục đích gì. Cậu ta là muốn đuổi theo mình? Hay là nghĩ muốn lấy lòng để đến gần Vương Mộng Khuê??

      Là bạn thân nhất của người đẹp, Lâm Thiển Hạ cũng được lợi rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa đến mức tặng quà cho , nhưng bọn họ cũng đối xử rất tốt với , bình thường giúp đỡ l.q.d rất nhiều trong học tập và cuộc sống, tất cả đều muốn Lâm Thiển Hạ có ấn tượng tốt với họ, hi vọng tốt cho họ trước mặt Vương Mộng Khuê.

      Tuy nhiên lời của Chúc Nhất Minh ra giải đáp hết nghi ngờ của .

      Chúc Nhất Minh hơi có vẻ ngượng ngùng : "Thiển Hạ, sau này tớ có thể thường xuyên hẹn cậu ra ngoài chơi ?"

      Lâm Thiển Hạ theo bản năng liền "Hả" tiếng, mặc dù cũng có nghĩ tới khả năng này, nhưng nghe được vẫn là rất giật mình.

      thể tin vào tai của mình, nghĩ khả năng Chúc Nhất Minh muốn đuổi theo Vương Mộng Khuê là rất lớn. Dù sao trước đây, những lúc làm thí nghiệm, Chúc Nhất Minh ràng là chăm sóc Vương Mộng Khuê cẩn thận hơn những người khác, kiểu đối xử như vậy Lâm Thiển Hạ cũng tập thành thói quen. Lúc ấy nghĩ, Chúc Nhất Minh cũng giống như những nam sinh khác, đều muốn quỳ dưới gấu quần của Vương Mộng Khuê, ngờ Chúc Nhất Minh tương đối thông minh, là nam sinh nhẫn, từ đầu đến cuối cậu ta chưa bao giờ vượt qua ranh giới để chuyện cho ràng. Có lẽ bởi vì nắm chắc, cũng có thể cậu ta sợ còn cơ hội l.q.d làm bạn với Vương Mộng Khuê nữa.

      Lâm Thiển Hạ ngay lập tức nghĩ đến thành ngữ “Lùi bước tiến mười bước.”

      ra ban đầu Chúc Nhất Minh chỉ chú ý tới Vương Mộng Khuê. Cái này là điều rất dễ hiểu, chung với xinh đẹp như vậy người ta hiển nhiên chú ý đến . Huống hồ Lâm Thiển Hạ cũng chỉ là bình thường, có gì đặc biệt.

      Nhưng có những lúc “động lòng” chỉ ra trong nháy mắt. Khi đó, chỉ cần cái ôm nhàng khiến Chúc Nhất Minh đối với Lâm Thiển Hạ đột nhiên l.q.d sinh ra cảm giác vi diệu: Cậu ta bắt đầu chú ý Lâm Thiển Hạ, bất ngờ phát ra này rất khả ái, lại có lúm đồng tiền rất dễ thương. Cậu ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, ra có phải Lâm Thiển Hạ vẫn luôn có thiện cảm với cậu , nếu khi đó sao lại do dự tiến lên ôm lấy cậu?

      Đừng tưởng rằng tự mình đa tình chỉ là bệnh chung của nữ sinh, ra nam sinh cũng như vậy. Nếu để Lâm Thiển Hạ biết ngày đó mình vì muốn giúp Vương Mộng Khuê mà tiếc cả mạng sống, chỉ đổi lấy Tập Vi Lương tức giận mà còn làm Chúc Nhất Minh hiểu lầm, nhất định dở khóc dở cười.

      Về phần Vương Mộng Khuê, đối với Chúc Nhất Minh l.q.d chắc chắn nào có thể thay thế được vị thế của . Nhưng quá cao, cậu ta thể leo tới, mặc dù ấy rất tốt với mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Cậu ta cũng từng mơ tưởng tới “Băng Sơn Mỹ Nhân”, cũng từng vì mà buồn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn l.q.d chôn sâu đoạn tình cảm nồng nàn này.

      Chúc Nhất Minh năm nay năm tư, bên ngoài tìm được việc, cách khác, cậu ta cũng giống như bước chân vào xã hội. Lúc sơ là bởi vì từ học viện khác quay tới, cho nên mới phải cùng tiểu chính mình là giới Lâm Thiển Hạ cùng Vương Mộng Khuê ở cái ban làm thí nghiệm.

      Bước chân vào xã hội, tư tưởng của cậu ta được tôi luyện rất nhiều. Cậu nghĩ muốn tìm người bạn , bé kia nhất định phải là cậu thích nhất, chỉ cần thích hợp làm vợ là tốt rồi. Huống hồ người nhà bắt đầu thúc giục, cậu ta mặc dù rất thích Vương Mộng Khuê, nhưng cũng thể chỉ vì này mà thủ thân như ngọc, đơn tới già.

      Cậu ta có cảm giác, Lâm Thiển Hạ chính là ứng cử viên thích hợp nhất. Tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng lại khéo léo an phận, trình độ học vấn của hai người cũng tương đương nên cũng coi như môn đăng hộ đối.

      Hơn nữa điểm trọng yếu nhất, đối mặt Lâm Thiển Hạ, cậu ta có phần tự tin và nắm chắc hơn.

      Lâm Thiển Hạ từ đến lớn l.q.d chưa từng được tỏ tình như vậy. Mặc kệ tình cảm Chúc Nhất Minh đối với hay , hay chỉ là vì việc khác mà lùi bước, nhưng vẫn muốn làm tổn thương cậu ta. Dù sao có thể có dũng khí tỏ tình với người khác vẫn được người nhát gan như khâm phục.

      Lâm Thiển Hạ suy nghĩ lâu, cuối cùng cũng biết sao cho thích hợp. Dù sao chỉ cần là từ chối, dù mình dùng từ ngữ uyển chuyển như thế nào cuối cùng cũng đều giống như lấy cây dao đâm vào lòng tự ái của người khác.

      Hít hơi sâu, Lâm Thiển Hạ muốn lời từ chối, liền nghe được giọng quen thuộc, nhàn nhạt vang lên.

      "Thiển Hạ."

      Lâm Thiển Hạ hoảng sợ nhìn sang nơi phát ra thanh, quả nhiên nhìn thấy Tập Vi Lương từ chỗ xa tới, nhìn Chúc Nhất Minh đứng đối diện , chân mày khẽ nhíu cái.

      ra Tập Vi Lương vừa mới đến nơi đây, cho nên Lâm Thiển Hạ và Chúc Nhất Minh cũng nghe được. Nhưng Chúc Nhất Minh này, vẫn luôn nhớ.

      Lâm Thiển Hạ hoảng hốt luống cuống, tim đập khần trương như nai con chạy loạn. hấp tấp chạy đến bên cạnh Tập Vi Lương, cẩn thận khoác tay của , hít sâu hơi : "Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tôi, Tập Vi Lương."

      "Chào cậu." Mặc dù chào đón Chúc Nhất Minh, nhưng Tập Vi Lương vẫn gật đầu chào lịch .

      "… Chào ." Chúc Nhất Minh mới bắt đầu dám tin, sau đó lại hốt hoảng và lúng túng. Trước đây cậu ta từng hỏi thăm Lâm Thiển Hạ có người chưa, ràng có, tại sao bây giờ lại nhảy ra người bạn trai?!

      "Tôi… Tôi còn có chuyện, tôi trước. Gặp lại!" Chúc Nhất Minh lúng túng tùy tiện tìm cái cớ, hốt hoảng rời .

      Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng nhếch nhác của Chúc Nhất Minh, cảm thấy có chút đau lòng. Được rồi, cuối cùng vẫn lấy phương thức trực tiếp từ chối cậu ta.

      Tập Vi Lương tâm trạng hình như rất tốt. Hiển nhiên, Lâm Thiển Hạ vừa mới thân mật gọi là bạn trai thực có tác dụng. dịu dàng sờ cái đầu mềm mại của vợ mình, giọng ôn hòa : " thôi, hôm nay được nghỉ, chúng ta lâu chưa cùng ăn cơm."

      Bị Tập Vi Lương nhắc nhở như vậy, Lâm Thiển Hạ mới phát kể từ tuần trước sau khi quay về thành phố K, bọn họ bảy ngày gặp mặt rồi. Tập Vi Lương gần đây rất bận rộn.

      ra công việc của Tập Vi Lương mặc dù phải quá bận, nhưng cũng rảnh rỗi. Bởi vì có đồng nghiệp độc thân, lại có việc gì làm nên thuận tiện trực thay , tại đồng nghiệp này chỉ chuyện đương mà còn bàn bạc đến chuyện cưới hỏi, bận rộn để chuẩn bị hôn lễ, làm sao có thể nữa trực thay l.q.d nữa. Hơn nữa gần đây lại có thông báo cấp phái người xuống kiểm tra, gần đây lại phải chỉnh đốn lại nếp sống trong đơn vị.

      Hai người mua đồ ăn về nhà, Tập Vi Lương dĩ nhiên là xách túi lớn túi l.q.d đến phòng bếp nấu ăn, mà Lâm Thiển Hạ cũng rảnh rỗi, tháng này vẫn còn bài viết chưa nộp lên cho tòa soạn, ngày mai lại là hạn chót, vì vậy chỉ có thể đến thư phòng viết bản thảo.

      Tối hôm qua, Lâm Thiển trước khi ngủ ràng suy nghĩ sẵn trong đầu, nhưng khi muốn viết lại chữ cũng nặn ra. Tình huống như thế trước kia cũng thường xuất , thế nhưng đó đều là những mục quan trọng, chỉ là cầu học sinh viết về cảm tưởng, có thể hỏi bạn để tham khảo hoặc vào internet tìm tài liệu cũng có vấn đề.

      Nhưng cái này phải nộp lên tòa soạn.

      Lâm Thiển Hạ gấp đến độ vô lực. cũng biết mình thích hợp con đường văn học, linh cảm của lâu lâu mới có, lại thường xuyên thất thần, nếu như dựa vào viết văn để kiếm sống chắc chắn “tẩu hỏa nhập ma” hoặc là bị đói chết.

      Tập Vi Lương ngay lúc gấp đến độ lửa thiêu lông mày mở cửa vào, đụng ngay họng súng.

      Lâm Thiển Hạ vừa nhìn thấy tấm gương mặt tuấn tú hỏa khí liền"Vụt vụt vụt" bốc lên. khống chế được mình, tức giận đằng đằng chỉ vào Tập Vi Lương lớn tiếng : ", bây giờ em muốn nhìn thấy , ra ngoài !"

      Tập Vi Lương nhìn Lâm Thiển Hạ trở mặt còn nhanh hơn tốc độ lật sách làm cho hoảng sợ, có chút phản ứng kịp.

      Mà Lâm Thiển Hạ hình như càng nhìn càng tức điên lên.

      " ra ngoài, ra ngoài… được vào nữa!" bực bội đem tất cả mọi thứ đập lên người Tập Vi Lương, thấy cứ đứng sừng sững bất động càng tức giận đẩy ra cửa, sau đó"Bùm" tiếng trực tiếp đóng cửa lại.

      Lâm Thiển Hạ rất tức giận, nếu như phải vì Tập Vi Lương, cần phải kí hợp đồng với tòa soạn, tháng định kì phải nộp 3 bản thảo hay sao?! tháng ba bản, tháng này làm xong còn có tháng sau, tháng sau giải quyết, còn có những tháng sau nữa… Cứ mỗi tháng nghe tới từ “bản thảo” đều khiến cho ăn ngon, ngủ yên.

      Nhìn mớ hỗn độn đất, thân thể Lâm Thiển Hạ vô lực trượt xuống theo cánh cửa, nước mắt cũng đột nhiên chảy ra.

      ra nên tức giận với Tập Vi Lương như vậy, mặc dù là đầu sỏ gây nên, nhưng là có lỗi trước. Huống chi chuyện này qua tháng, cũng phải là cố ý.

      biết mình gần đây bị gì, tâm trạng trở nên rất thất thường, vui buồn bất chợt. Chiều hôm qua mới vô duyên vô cớ phát hỏa với Vương Mộng Khuê, vừa rồi lạị đuổi Tập Vi Lương ra ngoài, rất nghi ngờ mình có mắc chứng "tiền mãn kinh" hay nữa.

      Lâm Thiển Hạ cảm giác mình có cách nào tháng hoàn thành ba bản thảo được, đối với phương diện này có tài năng, đối với văn học lại có nhiệt tình.

      Nàng nghĩ mình phải thất hứa rồi. Đúng, muốn phá hợp đồng, cho dù phải bồi thường cho tòa soạn cũng muốn nghỉ việc.

      Quyết định muốn chấm dứt hợp đồng khiến lo lắng trong lòng Lâm Thiển Hạ vơi . nhặt những đồ chưa hư mặt đất bỏ lại chỗ cũ còn những thứ bỏ vào thùng rác.

      Dọn dẹp lại thư phòng, cũng sắp xếp lại tâm trạng của mình xong, Lâm Thiển Hạ lau nước mắt, hít hơi sâu rồi mở cửa.

      Quả nhiên, Tập Vi Lương nhúc nhích đứng ở cửa thư phòng, hai mắt ánh lên vẻ bất lực.

      "Em sao chứ?" Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ ra ngoài, Tập Vi Lương nhanh đến, quan tâm hỏi.

      " có việc gì… Ăn cơm thôi." Lâm Thiển Hạ thờ ơ khoát tay, thẳng tới bàn ăn.

      Tập Vi Lương kinh ngạc nhìn gương mặt tười cười của Lâm Thiển Hạ, nhất thời có chút dám tin.

      Vợ của sao vậy? Có phải là bị bệnh hay ??
      Last edited: 4/5/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32:

      Lâm Thiển Hạ về trường học lấy thẻ ngân hàng của Tập Vi Lương bị cất trong ngăn tủ phủ đầy bụi . biết nếu mình hủy hợp đồng, tòa soạn Điền Viên cầu bồi thường bao nhiêu tiền, trong hợp đồng chỉ phải bồi thường tổn thất cho tòa soạn, nhưng cụ thể là bao nhiêu, ghi .

      Lâm Thiển Hạ tiếc tiền, chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng tòa soạn Điền Viên đừng giở công phu sư tử ngoạm, Lan Gia Thành giơ cao đánh khẽ.

      Lúc về ký túc xá, Vương Mộng Khuê Nhân tức giận, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ cũng chỉ lạnh lùng liếc cái, sau đó cười cũng thèm cười tiếp tục làm bài thi thử tiếng cấp sáu.

      ra, chiều hôm qua Lâm Thiển Hạ biết tại sao tự dưng nổi trận lôi đình với Vương Mộng Khuê, sau đó quan hệ của hai người luôn trong tình trạng căng thẳng.

      Trong lòng Lâm Thiển Hạ hối hận ngượng ngùng bước tới, giọng xin lỗi: "Mộng Khuê, xin lỗi nha, chiều hôm qua mình nên nổi giận với cậu. Cậu tha lỗi cho mình nha."

      Vương Mộng Khuê nhìn chằm chằm bài thi tiếng trầm mặc lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiển Hạ than phiền: "Thiển Hạ, dạo này mình nhịn cậu đủ rồi. những chiều hôm qua, cậu mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng nổi giện vô cớ với mình. Rốt cuộc là cậu xảy ra chuyện gì? Trước đây cậu đâu có nóng tính như vậy, cũng cố tình gây !"

      " xin lỗi, xin lỗi…" Lâm Thiển Hạ chột dạ. nghĩ, nhất định vì mình bị tòa soạn thúc giục nộp bài nên trở nên nóng nảy, tính khí thất thường như vậy. may hạ quyết tâm phải hủy hợp đồng, nếu tình bạn giữa các cho dù tốt đẹp cũng ngày Vương Mộng Khuê chịu nổi nữa tuyệt giao với luôn.

      "Mình đảm bảo với cậu tuyệt đối có lần sau nữa! Tin mình !" Lâm Thiển Hạ vội vàng cam đoan.

      . . . . . .

      Ngày hôm sau, Lâm Thiển Hạ đến phòng làm việc Lan Gia Thành từ sớm.

      Có lẽ hơi sớm, Lan Gia Thành còn chưa làm, cửa văn phòng đóng chặt, vì vậy đành phải đứng ngoài cửa chờ.

      Lan Gia Thành vừa tới phòng làm việc thấy Lâm Thiển Hạ đứng ở cửa, ông kinh ngạc hỏi "Em tới đây làm gì? Hôm nay là ngày cuối cùng nộp bài, chẳng lẽ em tới nộp bài sao? phải chỉ cần gửi bài vào email cho thầy được rồi?"

      " phải vậy, hiệu trưởng, em có chuyện muốn tìm thầy." Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ nghiêm túc, nhìn Lan Gia Thành như kẻ thù lớn nhất của nhà họ Lâm.

      Ngài hiệu trưởng này vừa nhìn biết là người giảo hoạt. Mà còn quá non, chưa từng trải đời, rồi hiểu biết ít về các tranh chấp pháp lý. Nếu ông dọa dẫm chút thê thảm. biết Tập Vi Lương có chút tiền tiết kiệm, nhưng lần trước trả chi phí thay thận cho chú tốn ít số tiền tiết kiệm, bây giờ thể chi trả được số tiền quá lớn.

      Lâm Thiển Hạ đột nhiên rất hối hận, tối hôm qua mình bổ sung kiến thức pháp luật.

      "Chuyện gì?" Lan Gia Thành mở cửa bước vào phòng làm việc, thuận tiện lấy ghế đựa cho Lâm Thiển Hạ."Ngồi ."

      "Em cần ngồi." Lâm Thiển Hạ khăng khăng muốn đứng, dường như cảm thấy mình như vậy có thể cao hơn Lan Gia Thành ít, khí thế cũng thua ông quá nhiều. "Em nghĩ em thể thực đúng giao kết hợp đồng, tháng nộp 3 bài báo lên tòa soạn, nên bây giờ em tới để bàn với thầy về việc bồi thường." cảm thấy rất chột dạ, thế nào cũng là mình thực đúng điều khoản, từ góc độ luật pháp hay đạo đức đều là mình sai.

      Lan Gia Thành sững sờ, trầm mặc hồi lâu. "Tại sao? Em thích văn học sao?"

      " phải thích, mà là viết được." Lâm Thiển Hạ nhìn Lan Gia Thành, kinh ngạc phát thất vọng trong mắt Hiệu trưởng đại nhân. giờ mới hiểu được, ra hiệu trưởng luôn rất coi trọng mình.

      Lâm Thiển Hạ biết tại sao đột nhiên sống mũi đau xót, nước mắt thi nhau chảy ra.

      "Hiệu trưởng, em xin lỗi." Bây giờ cũng thuần túy là bởi vì đau lòng tiền, càng nhiều hơn là bởi vì đau lòng cùng xấu hổ.

      "Ôi, thầy còn chưa gì, em khóc?!" Lan Gia Thành bị dọa cho giật mình, ông lần đầu tiên gặp học sinh yếu đuối như vậy, thế nào cũng là người trưởng thành rồi, lại giống đứa bé khóc khóc.

      "Xin lỗi… Em rất tiếc…" Lâm Thiển Hạ vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào xin lỗi. cũng hiểu gần đây mình bị làm sao, cảm thấy rất dễ xúc động.

      "Được rồi, được rồi, thầy cũng cầu em bồi thường tổn thất gì hết, em quay về ." Lan Gia Thành nhìn nước mắt Lâm Thiển Hạ chảy mãi ngừng, vội vàng vẫy tay bảo quay về.

      Việc Lâm Thiển Hạ hủy hợp đồng, đối với tòa soạn của Lan Gia Thành có tổn thất gì. Tòa soạn Điền Viên cũng có chút danh tiếng trong cả nước, bài báo mỗi ngày tòa soạn bọn họ nhận từ các nơi thiếu. Chỉ là Lâm Thiển Hạ sinh viên trường ông, lại là trong số ít có tài viết văn, ông xem như học trò cưng của mình, muốn bồi dưỡng giỏi hơn nữa.

      Người làm nghề giáo là như vậy, học sinh ưu tú chính là thành tựu của họ.

      Lâm Thiển Hạ thể viết bài cho tòa soạn của mình, Lan Gia Thành mức đau lòng, nhưng khỏi có chút thất vọng.

      . . . . . .

      Lâm Thiển Hạ ngờ chuyện được giải quyết nhàng như vậy, hơn nữa cần phải bồi thường, rất vui vẻ, đánh răng rửa mặt sớm, chuẩn bị lên giường ngủ.

      Ban đêm, Lâm Thiển Hạ ngủ được yên giấc, hầu như toàn gặp ác mộng. mơ thấy trong bụng mình có vật gì đó chuyển động, giống như trong Tây Du kí, Tôn Ngộ chui vào bụng công chúa Thiết Phiến, ở bên trong quấy phá, tra tấn. đột nhiên cảm thấy đau bụng như chết sống lại, lập tức giật mình tỉnh lại.

      Lâm Thiển Hạ mở mắt, ý thức dần dần khôi phục may mắn ra đây chỉ là ác mộng. đợi thở phào nhõm, liền hoảng sợ nhìn bóng đen nằm giường , đôi mắt kinh ngạc nhìn mình chằm chằm.

      Con ngươi màu hổ phách trong nháy mắt mở to.

      tiếng hét chói tai phá vỡ buổi đêm yên tĩnh ở trường đại học K.

      Lâm Thiển Hạ thét lên tiếng, sợ đến mức hôn mê.

      Trong ký túc xá đột nhiên có tiếng động đùng đùng, cái bóng đen kia hình như bây giờ mới phản ứng, kinh sợ chạy ra ngoài.

      Vương Mộng Khuê cũng giật mình tỉnh lại. run rẩy vén màn lên đúng lúc nhìn thấy bóng đen vừa chạy ra khỏi cửa phòng ký túc xá, nhờ ánh trăng nhìn thấy đôi giày denim màu lam nhạt.

      "Có ăn trộm! Có ăn trộm!!" Vương Mộng Khuê bị dọa đứng tim kêu lên."Thiển Hạ… Thiển Hạ…" gọi tên Lâm Thiển Hạ, đợi lâu vẫn có tiếng đáp lại.

      Vương Mộng Khuê luống cuống, mở đèn lên, bò lên giường Lâm Thiển Hạ.

      phát Lâm Thiển Hạ nằm im ở giường, hình như vẫn còn ngủ say. Vương Mộng Khuê cố gắng lay dậy, phát chỉ tỉnh lại, mà cả người lạnh lẽo. cảm thấy tình huống này ổn, nghĩ thầm Lâm Thiển Hạ có phải bị tên ăn trộm kia hạ thuốc mê , giở chăn lên mới giật mình phát vũng máu từ chân của chảy ra.

      Vương Mộng Khuê thể tin che miệng sợ ngây cả người. Đây là chuyện gì?! hình như hiểu rồi, thảo nào gần đây Lâm Thiển Hạ khác thường như vậy…

      Vương Mộng Khuê mặc dù chưa trải đời, nhưng cũng trải qua ít cực khổ. Khi còn bé, chủ nợ thường tới cửa nhà đòi nợ, cha phải quỳ xuống cầu xin chủ nợ khất nợ thêm vài ngày, mẹ cũng phải quỳ xuống lời van xin. Có lúc chủ nợ vui đánh đập cha mẹ, những cảnh hỗn loạn quá quắt đó chỉ trải qua lần.

      Vương Mộng Khuê vội vàng ép buộc mình trấn định lại. Ôm lấy thân thể Lâm Thiển Hạ ý thức cẩn thận cõng lưng cố gắng cõng từ giường đến bệnh viện .

      May mà thân hình Lâm Thiển Hạ nhắn, ở nhà Vương Mộng Khuê thường làm việc đồng áng, cho nên có bề ngoài nhìn mong manh, ra sức lực của . Huống chi trong tình huống nguy cấp, con người thường phát huy hết khả năng của mình.

      Vương Mộng Khuê vừa khóc vừa lo lắng cõng Lâm Thiển Hạ xuống lầu. biết có phải vì quá khuya tất cả mọi người say ngủ hay , hình như có ai bị tiếng thét chói tai của hai người đánh thức, cả tòa nhà tỉnh mịch đáng sợ, quanh quẩn chỉ có tiếng thở dốc nặng nhọc.

      Vương Mộng Khuê cõng Lâm Thiển Hạ, bởi vì sợ cả người run rẩy, vài lần suýt nữa kéo theo Lâm Thiển Hạ té xuống cầu thang.

      Giống như thế kỷ trôi qua, họ rốt cuộc lảo đảo đến tầng , Vương Mộng Khuê mệt thở ra hơi, cả người cũng ngã xuống. tay siết chặt Lâm Thiển Hạ lưng, tay dùng sức đập cửa phòng nhân viên quản lý, gào khóc: "Bác ơi! Bác ơi!… Cứu người… Bạn cùng phòng của cháu xảy ra chuyện… Bác…"

      Ký túc xá rộng lớn yên tĩnh lúc lâu mới xôn xao.

      Quản lý ký túc xá mở cửa, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ nằm lưng Vương Mộng Khuê còn chút sức sống lập tức chạy vào trong phòng bấm 120.

      Quản lý ký túc xá là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông chờ xe cứu thương sợ kịp, liền lấy xe của công ty tranh thủ đưa Lâm Thiển Hạ đến bệnh viện.

      Lâm Thiển Hạ được bác quản lý ký túc xá a di đưa vào trong phòng cứu cấp, Vương Mộng Khuê chạy về phía y tá trực đêm vừa khóc vừa la: "Cậu ấy hình như sảy thai, từ chân có máu chảy ra, mau gọi bác sĩ tới cứu cậu ấy. . . . . ."

      Đối với tình huống này y tá hề kinh sợ thuần thục điều trị cho Lâm Thiển Hạ bằng các biện pháp thích hợp, gương mặt lạnh lùng.

      lâu sau bác sĩ cuối cùng tới. Vương Mộng Khuê thấy bác sĩ giống như vớ được cây cỏ cứu mạng, khóc : "Bác sĩ, bạn tôi hình như sảy thai, mau khám cho cậu ấy…"

      xong, chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
      Last edited: 4/5/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33

      Chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, Lâm Thiển Hạ nhìn thấy Tập Vi Lương lẳng lặng l.q.d ngồi canh bên giường , hai tròng mắt vốn trống rỗng liền sáng lên khi thấy tỉnh lại, môi mỏng khô khốc nhàng run rẩy: "Thiển Hạ…"

      "Vi Lương!!!" Lâm Thiển Hạ lập tức ngồi dậy, lao vào vòng tay ấm áp của Tập Vi Lương, nước mắt hoảng sợ tự chủ được chảy ra làm ướt cả mảng áo.

      "Vi Lương, rất đáng sợ…có người ở giường em… nhìn chằm chằm vào em…Oa…" Vừa nghĩ tới kí ức đáng sợ này, Lâm Thiển Hạ lại nhịn được oa oa khóc lớn lên.

      " sao sao…Có ở đây… vẫn luôn ở đây, phải sợ, có , vẫn luôn có …" Ôm chặt người trong ngực, dùng sức giống như muốn khảm vào lòng, gác cằm l.q.d lên cái đầu mềm mại của Lâm Thiển Hạ; nghĩ đến có người lẻn vào phòng , thậm chí còn bò lên giường tức đến cắn răng nghiến lợi, chỉ nghĩ muốn băm thây vạn đoạn; nghĩ đến những lời bác sĩ với , lại muốn đau đến rút tim, rút phổi.

      Bác sĩ với , đứa bé giữ được.

      Tập Vi Lương nghe xong sửng sốt, phút sau đại não mới bắt đầu dần dần tỉnh táo lại.

      Đứa trẻ? Bọn họ có đứa trẻ??

      Tập Vi Lương ở cùng Lâm Thiển Hạ nhiều, hơn nữa lần nào cũng ngoan ngoãn phòng tránh, trừ lần tức giận khi Lâm Thiển Hạ chịu giới thiệu với ba mẹ và lần ở phòng tắm cách đây lâu.

      ra, đứa trẻ của và Lâm Thiển Hạ lặng lẽ hình thành…

      Bác sĩ phải tất cả phụ nữ mang thai đều tượng thai nghén.
      Tập Vi Lương, đáng lẽ nên sớm nghĩ đến, nên nghi ngờ sớm hơn. Lâm Thiển Hạ gần đây hay thèm ăn, tính khí lại rất thất thường… chính là dấu hiệu mang thai, nhưng , lại ngu ngốc đến mức chỉ nghĩ đến chuyện nôn ọe!

      chính là tội ác ngập trời!!! nên bị ngũ mã phanh thây!!!

      Cảm xúc căng thẳng dần dần buông lỏng xuống, Lâm Thiển Hạ lẳng lặng dựa vào ngực Tập Vi Lương, cho đến cảm thấy mình tóc mình ươn ướt.

      Phát có điều đúng, Lâm Thiển Hạ liền ngẩng đầu nhìn lên mới giật mình phát cả khuôn mặt của Tập Vi Lương đều là nước mắt.

      Lâm Thiển Hạ lập tức sợ ngây người. biết Tập Vi Lương rất quan tâm đên mình, biết lo lắng khi gặp chuyện may, khẩn trương, khổ sở, nhưng chưa bao giờ nghĩ khóc sướt mướt như vậy…

      "Vi Lương…Sao lại khóc?" Lâm Thiển Hạ nhàng hỏi.

      Tập Vi Lương biết, ra Lâm Thiển Hạ cũng như đều nhận ra chuyện mang thai.

      chăm chú nhìn , chỉ muốn cầm tay đặt lên ngực trái của mình, với rằng tim rất, rất đau.

      chỉ muốn với , em biết ? Con của chúng ta, nó lặng lẽ ở trong bụng em bảy tuần. Em và nó cũng nhau hô hấp; nó hấp thu chất dinh dưỡng từ em, ở trong bụng em lặng lẽ lớn lên; mà chúng ta là cha mẹ lại nhận ra được.

      Nó lớn được khoảng 1. 5 cm rồi, bây giờ nó còn có cái đuôi nho . Nó có khủy tay, mơ hồ có thể thấy ngón tay, ngón chân. Hai bán cầu não của nó lớn dần, răng miệng cũng dần hình thành, tai của nó cũng phát triển. Ánh mắt của nó có chút màu sắc, đầu mũi cũng nhô ra, có thể giống em… cũng có thể giống .

      Nhưng cái đuôi của nó vẫn chưa biến mất, ngón tay và ngón chân của nó vẫn chưa dài, khớp gối và khủy tay vẫn chưa thể cong; nó vẫn chưa thành hình; vẫn chưa biết nó là con trai hay con , nó cũng chưa có cơ hội cất tiếng khóc; thậm chí còn chưa thấy cái thế giới tươi đẹp này, chưa được thấy cha mẹ của mình; nó cứ như vậy bị chúng ta vứt bỏ!

      Tập Vi Lương càng nghĩ l.q.d tới nước mắt trong suốt lại cứ như vậy tuôn rơi. Trong đáy mắt tràn ngập tiếc nuối, đau thương và hối hận.

      Vừa lau nước mắt chảy ra, vừa nức nở với Lâm Thiển Hạ: "Thiển Hạ, là sai lầm của , là do sơ sót nên thể bảo vệ được em." Cũng giữ được con của chúng ta.

      Lâm Thiển Hạ hiểu chuyện, đau lòng nhìn Tập Vi Lương lắc đầu liên tục."Vi Lương, cái này liên quan tới . Là do em đòi ở lại kí túc xá… Vi Lương, sau này em muốn ngủ cùng , muốn ngủ chung với mỗi tối! Em ngủ ở kí túc xá nữa!!" xong, lại ấm ức khóc lớn lên.

      Ngực của tràn đầy cảm giác ấm áp và an toàn, cảm thấy hình như mình càng ngày càng thể rời khỏi .

      Khi còn bé, ấm áp của cha mẹ; tại, có Tập Vi Lương sẵn sàng vì mà chống lên bầu trời.

      đối với tốt như vậy, thậm chí còn vì mà rơi lệ. Lâm Thiển Hạ tự với mình, nhất định phải trân trọng người đàn ông trước mắt này.

      Tối qua, Vương Mộng Khuê vì lo lắng cho Lâm Thiển Hạ mà mất quá nhiều sức nên bị tụt huyết áp bất tỉnh. Sau khi y tá tiêm cho ít đường glu- tỉnh lại.

      biết Lâm Thiển Hạ vẫn giấu gia đình chuyện kết hôn, cho nên dám báo cho cha mẹ . May mà lúc trước hỏi số điện thoại của Tập Vi Lương, cho nên sau khi tỉnh lại liền gọi tới bệnh viện.

      Vương Mộng Khuê tận mắt nhìn thấy Tập Vi Lương sau khi nghe bác sĩ thông báo giữ được đứa bé ngơ ngác tựa vào cửa như người mất hồn, sau đó liền ôm lấy đầu mà khóc. Lần đầu tiên l.q.d trong đời thấy người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường ôm đầu khóc như vậy.

      Nhưng Tập Vi Lương là người đàn ông có thể dựa dẫm, là người có thể bảo vệ người phụ nữa của mình.

      Quản lý kí túc xá rất nhiệt tình, ở lại bệnh viện túc trực cùng .

      Tập Vi Lương sau khi ổn định lại tâm trạng, biết được đại khái câu chuyện từ Vương Mộng Khuê vừa cảm ơn quản lý kí túc xá, vừa biếu thêm ít tiền nhờ giữ bí mật với Lâm Thiển Hạ.

      Quản lý ký túc xá là người đàn ông phương Bắc thẳng thắn, cũng tham tiền. Ông quả quyết l.q.d đem tiền cứng rắn nhét về túi Tập Vi Lương, son sắt bảo đảm : "Cậu yên tâm, chuyện như vậy tôi tuyệt đối sống để bụng chết mang theo! Về phần vợ tôi, cũng phải người nhiều chuyện, tôi dặn dò..., chắc chắn ra ngoài!"

      Trước khi , ông còn vỗ vỗ vai Tập Vi Lương an ủi: " có chuyện gì đâu, có đứa này còn có thể có lại đứa khác, sức khỏe của vợ cậu mới quan trọng nhất. Lúc vợ tôi tuổi hơn vợ cậu, chúng tôi dấu người nhà thuê tạm cái kho hàng, bởi vì có tiền nuôi con cho nên nhịn đau phá thai. tại chúng tôi có hai đứa, nam nữ, con năm nay hai mươi ba tuổi, lập gia đình rồi! Đáng tiếc nó lại gặp được người tốt, chồng nó nó. Tôi thấy vợ chồng cậu rất hạnh phúc…. Con trai tôi năm nay mới 20, mới học năm hai đại học ! Chúng tôi bây giờ rất tốt."

      Tập Vi Lương mỉm cười tiễn ông ra cửa. biết ông ấy an ủi , nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn.

      Chuyện có trộm lẻn vào kí túc xá dĩ nhiên là làm kinh động đến lãnh đạo của trường. Rạng sáng ngày thứ hai, phụ đạo viên cùng mấy lãnh đạo trường học tới bệnh viện thăm Lâm Thiển Hạ, chỉ là vẫn còn hôn mê nên đành hỏi thăm từ Vương Mộng Khuê.

      Dĩ nhiên, Vương Mộng Khuê và Tập Vi Lương vô cùng ăn ý đem chuyện Lâm Thiển Hạ sinh non giấu .

      Vương Mộng Khuê vẫn trầm mặc đứng ở cửa phòng bệnh nhìn hai người thâm tình ôm nhau, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

      vì Lâm Thiển Hạ tìm được hạnh phúc, tìm được người chồng tốt mà cảm thấy vui mừng, nhưng cũng vì vừa mới mất đứa bé mà cảm thấy khổ sở và đau lòng.

      Tại sao lúc ấy lại tức giận với Lâm Thiển Hạ?! Tại sao lại phát ra khác thường của Lâm Thiển Hạ?!?!

      ra chuyện này thể trách được Tập Vi Lương. Lâm Thiển Hạ mặc dù bình thường ra ngoài hẹn hò với , nhưng ngày nào ấy cũng về kí túc xá, hơn nữa bình thường dù học hay tham gia các hoạt động, và Lâm Thiển Hạ luôn chung với nhau.

      Vương Mộng Khuê giận mình quá ngu ngốc, mặc dù họ từng cũng nhau thảo luận về triệu chứng thai nghén , nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, cảm xúc của ấy ổn định, thích ngủ, hơn nữa Lâm Thiển Hạ lại càng ngày càng thèm ăn, tại sao lại nghi ngờ ấy mang thai?!

      Vương Mộng Khuê vừa giận mình, vừa giận hai bạn cùng phòng đến nghiến răng. Tối hôm qua, họ cùng mấy bạn học cùng hát ở KTV, đến chín giờ gọi điện thoại cho dặn để cửa vì họ quên chìa khóa, hơn nữa còn về trước mười hai giờ khuya.

      Vì vậy Vương Mộng Khuê chỉ khép cửa mà khóa. Lúc ấy cũng nghĩ quá nhiều, trước kia họ cũng thường làm như vậy, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì. Hơn nữa cửa chính vào kí túc xá cũng đóng trước mười hai giờ đêm, bình thường người ngoài vào được. ra đối với cuộc sống về đêm phong phú của sinh viên đại học, mười hai giờ đêm căn bản vẫn còn sớm.

      Vương Mộng Khuê bình thường ngủ khá trễ, nhưng tối hôm qua vì Lâm Thiển Hạ ngủ sớm, sợ ảnh hưởng tới ấy nên cũng lên giường sớm, ngờ cứ như vậy buồn ngủ rồi ngủ quên mất.

      Cái này đều là do hai bạn cùng phòng! Nếu phải vì họ mà chỉ khép cửa, ăn trộm dễ dàng lẻn vào như vậy sao?! Tại sao họ có thể quá đáng như vậy, trước mười hai giờ trở lại nhưng đến hơn ba giờ sáng vẫn chưa quay lại, hơn nữa cũng thèm gọi điện báo với tiếng!!

      Mất tiền là chuyện , nhưng họ có biết vì họ mà Lâm Thiển Hạ bị tổn thương cả về sức khỏe và tinh thần.

      Sáng sớm hôm nay, kí túc xá rối loạn tưng bừng, nhiều nữ sinh tụ tập tranh cãi ầm ĩ.

      Nữ sinh A , lúc nửa đêm nghe được tiếng thét chói tai lẫ với tiếng có người gọi có kẻ gian, nhưng sợ, cho nên vẫn núp ở trong chăn dám lên tiếng.

      Nữ sinh B , nghe tối hôm qua tên trộm kia bò lên giường nữ sinh, dọa nữ sinh kia hôn mê bất tỉnh! Mấy người xem như vậy có kinh khủng , lúc nửa đêm tỉnh lại đột nhiên phát giường mình có người khác, hơn nữa còn bị nhìn chằm chằm, nếu là tôi, chừng là bị hù chết! Vừa nghĩ tới cảm thấy rợn cả tóc gáy…

      Chuyện này dẫn đến hồi chuông báo động ở đại học K, tất cả mọi người đều lo lắng, trước khi ngủ đều đem cửa khóa trái!

      Lãnh đạo trường l.q.d cũng nghi ngờ do nội tặc gây nên, vì vậy để duy trì danh tiếng cho trường học nên báo cảnh sát, chỉ thầm điều tra.

      Nhưng vụ việc này có gì đầu mối nên rất khó điều tra, có thể điều tra ra tên ăn trộm kia hay cũng có câu trả lời...
      Last edited: 4/5/16
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34

      Khi Vương Mộng Khuê về ký túc xá, mới biết hai bạn cùng phòng khác cũng bị trộm. Mặc dù bị trộm hết, máy vi tính, hay đồ vật đát tiền vẫn nguyên vẹn hề bị động tới, nhưng tiền trong ngăn kéo cả hai người đều bị trộm mất.

      bạn cùng phòng tên Nguyễn Đình, lúc thấy trở về vẫn còn tức giận với Vương Mộng Khuê: "Mộng Khuê, tên ăn trộm kia chắc lqd phải là quen biết cậu chứ? Cả phòng chỉ mình bàn của cậu là gọn gàng bị đụng tới, bàn của mình, Diêu Dương và Thiển Hạ bị bới tung ngổn ngang, ngay cả giường cũng thoát nạn, bị di chuyển chỗ khác!"

      "Đúng vậy, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Bạn cùng phòng tên Diêu Dương phụ họa : "Chuyện này kỳ quái?"

      Lúc nãy đường về, Vương Mộng Khuê tức đến muốn mắng hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông Nguyễn Đình và Diêu Dương, bây giờ nhìn hai người kia càng sôi trào máu nòng, ngờ hai người chút áy náy, chột dạ, giận nhịn được, lần đầu tiên nổi nóng ở ký túc xá: "Chuyện này hai người phải chịu trách nhiệm. Thiển Hạ bị mất đồ gì hai người các phải đền, còn viện phí của cậu ấy tôi coi như bỏ qua. Làm phiền hai người nếu sau này muốn quay về phải quay lại!"

      Hai người nghe xong ngẩn ra, lần đầu tiên họ thấy Vương Mộng Khuê nổi giận như vậy, bình thường luôn chuyện nhàng ôn hòa, có uất ức gì đều giấu ở trong lòng, cũng biểu ra ngoài.

      Nguyễn Đình và Diêu Dương hai mắt nhìn nhau, mặc dù bị xong có chút áy náy, nhưng khó chịu lại nhiều hơn. Hai người tức mặt đỏ bừng, lqd người thậm chí còn nổi giận ném quyển sách dày, rơi mạnh lên bàn, sau đó đứng lên cố ý tăng lượng: "Cái gì! Dựa vào muốn chúng ta thường tiền. có cửa đâu!"

      Vẻ mặt Vương Mộng Khuê lạnh lùng. xưa nay vừa mắt hai người này, thậm chí còn xem thường họ. Ví dụ như, ràng nhà có điều kiện kinh tế khá, vẫn còn muốn xin làm hộ nghèo, chút xấu hổ cũng có! Hay họ thường trốn học, còn cùng đám bạn tốt ra ngoài chơi, có lúc tận rạng sáng 3, 4 giờ mới về…

      Dĩ nhiên, khiến tức giận, đương nhiên là Lâm Thiển Hạ bị họ hại sảy thai.

      Vương Mộng Khuê là người khá nhẫn nhịn, muốn làm quan hệ với mọi người trở nên căng thẳng, vì vậy cho dù thích hai người này, cũng đối xử khách khí với họ.

      Đây là điểm khác nhau giữa và Lâm Thiển Hạ. Lâm Thiển Hạ rất chân , mặc dù lớn dần cũng từ từ trưởng thành, hề giống trước đây suy nghĩ đến hậu quả, muốn , nhưng lqd vẫn ghét điều xấu, có nguyên tắc của mình trong cư xử. Như bỏ phiếu ở hội nghị để bầu học sinh nghèo, sợ bị người khác xấu, bỏ phiếu cho Nguyễn Đình và Diêu Dương, cũng quân tâm thể diện của họ ném tờ phiếu vào họ.

      dám dám hận là tính cách Vương Mộng Khuê thích nhất và vô cùng hâm mộ ở Lâm Thiển Hạ.

      Gia cảnh nghèo khó Vương Mộng Khuê từ bị người khác xem thường, thường có người xấu , cha mẹ của thiếu nợ trả, da mặt dày. Vì vậy sợ bị người ta chèn ép , cư xử với mọi người cẩn thận tốt hơn.

      . . . . . .

      Nằm ở giường, uất ức trong nội tâm cũng dần dần bình thường lại. Vương Mộng Khuê nhìn trần nhà, rốt cuộc bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ những gì Nguyễn Đình và Diêu Dương .

      Chuyện này quả là khó hiểu, tại sao phòng có bốn người, chỉ mình bàn của bị động tới? Chẳng lẽ ăn trộm biết có đồ gì để trộm?

      Vương Mộng Khuê nghi ngờ tên trộm ở lầu ký túc xá 8 phía Bắc, vừa nghĩ thế, càng cảm thấy có thể tên trộm kia biết rất từng người trong phòng , như biết thuộc gia đình khó khăn, có tiền để trộm.

      Phòng có 4 người lại biết hết, ai ở giường ai ở giường dưới.

      Vương Mộng Khuê trông mong vào lãnh đạo trường có thể tra ra thứ gì, cảm thấy, chỉ có thể trông cậy vào, chính là mình. Bởi vì chỉ mình , nhìn thấy hình dáng tên trộm, hơn nữa nhờ ánh trăng ngoài hành lang chiếu vào nhìn thấy mang đôi giày xanh nhạt. , phải , phải là ta. Lầu 8 phía Bắc là ký túc xá nữ, có nam.

      Nhưng khi lúc đó quá hốt hoảng và hỗn loạn, căn bản thể thấy mặt của ăn trộm, thậm chí ngay cả mập hay gầy, cao hay lùn đều .

      Về phần Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê đoán càng nhìn mặt tên trộm trông như thế nào, hơn nữa bỏ qua nên để nhớ lại hồi ức đáng sợ đó.

      Như vậy đầu mối duy nhất, chính là đôi giày màu xanh nhạt. Nhưng loại giày này nữ sinh mang nhiều như vậy, đây khác gì mò kim đáy biển…

      Thân thể Lâm Thiển Hạ khôi phục rất nhnah, ở bệnh viện vài ngày là có thể xuất viện. tất nhiên biết chuyện mình sảy thai, vì vậy vừa ra viện liền la hét phải về ký túc xá dọn đồ đến nhà Tập Vi Lương.

      Bởi vì Lâm Thiển Hạ khăng khăng đồ đạc của mình nhiều lắm, toàn là quần áo như bấc, cho nên Tập Vi Lương đậu xe ở dưới ký túc xá, lên, mà đứng lẳng lặng đứng bên cạnh xe.

      Đứa bé còn, lòng co rút khó chịu. Móc từ trong túi ra điếu thuốc, châm thuốc rồi hít mạnh hơi.

      Mấy đêm gần đây được ngon hình như đêm nào cũng mất ngủ. Thường tỉnh lại lúc nửa đêm, anhliền nhìn người trong ngực hình như ngủ cũng được yên giấc nước mắt vô ý thúc thức chảy xuống…

      Lâm Thiển Hạ lúc xuống lầu, tay xách theo cái cái rương. Khi Tập Vi Lương đón lấy phát , quả nhiên bên trong chỉ có quần áo, nhìn thấy phình to, ra rất .

      Lâm Thiển Hạ mang drap trải giường , bởi vì nghĩ buổi trưa mình còn ngủ trong ký túc xá. Vừa rồi trở về phòng, ràng cảm thấy bầu khí trong ký túc xá nặng nề khác thường. Hình như Vương Mộng Khuê, Nguyễn Đình và Diêu Dương cãi nhau, chắc có liên quan đến vụ trộm đêm đó.

      . . . . . .

      Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ nhận lấy rương hành lý trong tay Tập Vi Lương tự mình vào trong phòng ngủ dọn đồ ra.

      Tập Vi Lương vào theo, muốn giúp xếp quần áo. Nhưng lập tức bị Lâm Thiển Hạ đuổi ra ngoài.

      Lâm Thiển Hạ trời sinh da mặt mỏng, cho dù mình và Tập Vi Lương là vợ chồng, những chuyện thân mật kia cũng làm, nhưng cảm thấy quan hệ của hai người đó hình như chưa đến mức có thể "giặt quần áo lót" cho nhau, ít nhất khiến Tập Vi Lương thấy muốn? Áo ngực, quần lót, băng vệ sinh ngượng chết mất.

      . . . . . .

      Ban đêm, Lâm Thiển Hạ gặp ác mộng. phải mơ thấy có người nằm ở giường của , mà là mơ thấy và Tập Vi Lương sau khi đăng ký kết hôn Tập Vi Lương vẫn đánh .

      kêu khẽ tiếng rồi tỉnh lại, sợ đến lạnh cả người mồ hôi chảy ròng ròng.

      "Sao vậy? Lại làm ác mộng sao? Đừng sợ, có ở đây, luôn ở bên cạnh em." Tập Vi Lương cẩn thận vỗ về trong ngực, giọng an ủi

      Lâm Thiển Hạ phát ra Tập Vi Lương khác thường, ra vừa rồi ngủ, thậm chí lặng lẽ rơi nước mắt.

      Lâm Thiển Hạ nhào vào lòng Tập Vi Lương, ngẩng đầu lên mặt ủ mày ê : " đoán xem em mơ thấy gì? Em mơ thấy ngược đãi em!"

      Tập Vi Lương sững sờ, ngay sau đó quả quyết lớn: “Vớ vẩn! làm sao có thể ngược đãi em!" đối xử tốt với cỏn kịp đây!

      Lâm Thiển Hạ nhìn gương mặt tuấn tú Tập Vi Lương đầy uất ức vui, nhịn được bật cười "hi hi". trầm tư lúc lâu, chậm rãi mở miệng : "Vi Lương, em cảm thấy tất cả giống như giấc mộng, chân . xem, ban đầu chúng mình ràng quen biết, chỉ xảy ra tình đêm, lại cũng làm cầu em lấy , mà em cũng lại đồng ý! Bây giờ nghĩ lại lúc đó chắc em bị đứt gân não rồi! Chuyện hoang đường như vậy cũng làm được!"

      "Nhưng lựa chọn của em là đúng. tốt với em cả đời." Tập Vi Lương cầm chặt tay Lâm Thiển Hạ ở trong chăn, húa hẹn.

      "Đúng vậy. rất tốt với em." Lâm Thiển Hạ nhìn đôi mắt đen dịu dàng thắm thiết của Tập Vi Lương, cảm thấy trong lòng hình như có dòng nước ấm len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể . "Em cảm thấy tốt số, để cho em gặp được người… vừa cao ráo, giàu có lại còn đẹp trai nữa!"

      " cảm thấy cũng rất may mắn, có thể cưới được người vợ tốt như vậy!" Tập Vi Lương cảm nhận nhịp tim người trong lòng ổn định, cảm thấy rất hài lòng."Em vừa xinh đẹp vừa đáng , còn nhu thuận nghe lời. lqd Ăn cái gì cũng được kén ăn, nấu cái gì em ăn cái đó. Giọng rất êm tai, nhất là lúc đọc tiếng càng hấp dẫn người khác. Chữ viết cũng rất thanh tú, rất giống con người em."

      Xinh đẹp đáng ? Nhu thuận nghe lời? " em đó sao?" Lâm Thiển Hạ nháy mắt cái, cố ý bĩu môi .

      "Dĩ nhiên!" Tập Vi Lương gật đầu lia lịa .

      Lâm Thiển Hạ cười ngọt ngào, sau đó thấy kỳ quái Tập Vi Lương nghe đọc tiếng lúc nào? Oh, có thể là khi chuẩn bị cho kỳ thi tiếng cấp sáu. Về phần chữ viết của , tùy tiện lật sách là có thể nhìn được.

      Nhưng mà kén ăn, đó phải do nấu ăn ngon sao?

      Lâm Thiển Hạ cảm thấy Tập Vi Lương rất đáng ! Nhiều ưu điểm chính cũng phát ? Chẳng lẽ đây là cái được gọi "trong mắt người tình là Tây Thi" sao?

      "Được rồi được rồi, ngủ . Sáng ngày mai, em còn phải học mà!" Tập Vi Lương thấy Lâm Thiển Hạ ngáp cái, giúp chỉnh chăn, tắt đèn đầu giường.

      Trong bóng tối, hai người cũng có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của nhau.

      Lâm Thiển Hạ biết thế nào, cảm thấy khó chịu, giống như thiếu thứ gì đó. dựa vào lồng ngực, Tập Vi Lương giọng buồn buồn : "Vi Lương, em cảm thấy chúng mình đánh mất cái gì rồi? Cái em phải là tiền."

      Tập Vi Lương trầm mặc chốc lát , liền lập tức giả bộ thèm để ý : "Em đừng nghĩ nhiều, chỉ bị tên ăn trộm kia hù sợ thôi."

      "Ừ." Lâm Thiển Hạ cũng nghĩ nhiều, hơn nữa quá mệt mỏi, cứ như vậy dần dần ngủ thiếp .

      Trong đêm tối, đôi mắt đen của Tập Vi Lương, dần ướt…
      Last edited: 4/5/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :