1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Thiển Hạ Vi Lương - Chích Hữu Ngư Tri (56/76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53

      Lâm Thiển Hạ ngồi vào trong xe mà ngồi xổm xuống cạnh xe, đưa lưng về phía trung tâm thương mại, sau đó chôn chặt đầu giữa hai đầu gối, nước mắt cứ như vậy chảy dài ra.

      Trước đây cũng từng thấy tin tức “ hùng hy sinh vì nước vì dân”, mỗi lúc như vậy cũng chỉ cảm thán lúc sau đó rồi cũng quên mất, cũng quá để tâm.

      Cuộc sống ẫn luôn thay đổi liên tục, ai đoán trước được số mệnh của mình. Lâm Thiển Hạ vẫn luôn hiểu rằng, có những thứ tưởng chừng như xa xôi nhưng ngày nó xảy ra thực tế đối với .

      Ví dụ như, người tại vì nhân dân mà liều mạng ở trong kia, Tập Vi Lương, có lẽ báo thành phố K vào sáng ngày mai cũng có tên

      từng nghe chị hàng xóm , có quân nhân vì cứu nhảy xuống sông tự sát mà bất chấp thời tiết rét căm nhảy vào trong nước. Vợ, con ấy đứng cầu lo lắng, động viên ấy nhưng cuối cùng, cả coi thường mạng sống kia dần chìm vào đáy sông…

      Lâm Thiển Hạ dĩ nhiên thể hiểu được đau đớn của vợ, con người quân nhân đó, nhưng tại, rốt cuộc cũng hiểu…

      Lâm Thiển Hạ rất sợ, cũng rất vô dụng, chỉ có thể chôn đầu vào trong hai cánh tay mà cầu nguyện cho Tập Vi Lương có thể bình an trở lại đón . dám quay đầu lại nhìn trung tâm thương mại, chỉ dám lắng nghe động tĩnh sau lưng mà chảy nước mắt.

      Năm người bạn thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, mỗi lần họ thét kinh hãi là lại thêm lần hoảng hốt. Dường như nghe được tiếng còi xe cảnh sát, nghĩ cuối cùng cứu viện cũng đến.

      nghĩ, Tập Vi Lương quay lại đón ngay.

      Dần dần, cũng biết trải qua bao lâu, sau lưng còn động tĩnh nữa, năm người bạn cũng biết chạy đâu.

      Lâm Thiển Hạ dần dần ngẩng đầu lên, sau lưng vang lên tiếng bước chân đến gần. Là Tập Vi Lương!

      Vui mừng quay lại, lại phát số mệnh trêu đùa

      Người tới cũng mặc đồng phục, vóc người cũng cao lớn như vậy, làn da ngăm đen, nhưng ta phải là Tập Vi Lương ! !

      Đó là cảnh sát khoảng tầm hai mưới mấy tuổi, ta nhìn gương mặt nhắn đầy nước mắt của Lâm Thiển Hạ thoáng sững sờ mấy giây, sau đó liền khôi phục trấn định, giọng điệu trấn định, nhiệt tình với : "Chị dâu, Tập trung tá bảo tôi đưa chị về nhà."

      Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy như bị sét đánh, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

      " ấy thế nào?! Tại sao ấy tự đến đón tôi?!?!" Lâm Thiển Hạ thất kinh hỏi.

      "Hắc hắc, ấy có việc gì. Chỉ là phải tới đồn cảnh sát lấy lời khai nên nhờ tôi đưa chị về nhà.”

      " gạt người!!! ấy nhất định là xảy ra chuyện!" Lâm Thiển Hạ rất hiểu tính tình của Tập Vi Lương, chắc chắn vì chuyện lấy lời khai mà gạt sang bên, chỉ có duy nhất khả năng là bị thương, hơn nữa có thể là trọng thương.

      " nhanh đưa tôi đến bệnh viện . Tôi muốn gặp ấy!!" Lúc này Lâm Thiển Hạ hoàn toàn để ý đến hình tượng, chỉ liều mạng lôi kéo tay áo cảnh sát, vừa khóc vừa la.

      Cậu cảnh sát cũng l.q.d rất lúng túng, khó xử. Bởi vì Tập trung tá trước khi lên xe cứu thương giao cho nhiệm vụ nhất định phải đưa vợ ấy về nhà an toàn, có thể là do muốn ấy lo lắng. Ban đầu, còn nghi ngờ cách làm của Tập trung tá, nhưng tại thấy vợ ấy như vậy hoàn toàn hiểu. Được rồi, xem ra trước mắt còn tuổi hơn rất nhiều, khi còn chưa tới hai mươi tuổi.

      A, phải hơn 20 tuổi rồi, nếu sao bọn họ có thể lấy giấy chứng nhận.

      Mặc dù có chút kiêng kỵ tập Trung tá, nhưng thấy vị phu nhân trước mắt khóc lóc om sòm, hơn nữa còn lôi kéo tay áo của khiến mọi người xung quanh nghi ngờ dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên...

      cảnh sát trẻ tuổi l.q.d cảm thấy cách làm của Tập trung tá cũng phải là quá tốt. Dù sao chuyện như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt nhất thời nhưng thể giấu được đời. Giấy gói được lửa, sớm muộn gì cũng phải đưa ấy đến gặp chồng mình.

      Cảnh sát trẻ tuổi cưỡng được cầu khẩn của Lâm Thiển Hạ, cuối cùng thể làm gì khác là đưa bệnh viện.

      . . . . . .

      Trong bệnh viện, hành lang vắng vẻ cùng với vách tường trắng xóa càng làm cho tâm tình Lâm Thiển Hạ thấp thỏm. Cậu cảnh sát với Tạp trung tá chỉ bị thương ngoài da, có gì đáng ngại.

      Lâm Thiển Hạ biết, ta chắc chắn giảm thương tích của Tập Vi Lương rất nhiều. Nhưng ta như vậy, cũng có nghĩa Tập Vi Lương có gì nguy hiểm tính mạng cho nên thần kinh cũng buông lỏng.

      Lúc Tập Vi Lương bị đẩy ra, tay trái và chân trái đều bị bó bột vừa dày, vừa nặng.

      Lâm Thiển Hạ cũng kềm nén được nữa chạy tới, sau khi thấy tình trạng của Tập Vi Lương như vậy, nước mắt lại chảy ra như suối.

      Lúc nào lại có vẻ yếu đuối như vậy? Trước giờ trước mặt , luôn luôn cao lớn, giống như trời sập xuống cũng chống cho .

      "Vợ. . . . . ." Giọng nới Tập Vi Lương hùng hậu có lực như trước đây mà có chút khàn khàn, cũng có chút suy yếu. chỉ có thể dùng ta phải bị l.q.d thương cầm chặt bàn tay lạnh băng của Lâm Thiển Hạ. Vốn định an ủi , để đừng quá lo lắng nhưng đến cuối cùng vẫn khong biết gì.

      Cậu cảnh sát trẻ tuổi biết, Tập Vi Lương muốn cậu ta đưa Lâm Thiển Hạ về nhà, phải là vì giấu giếm chuyện mình bị thương, mà chỉ muốn ấy nhìn thấy trong lúc yếu ớt nhất, nhìn thấy khi bị thương máu me đầy mình.

      Cũng may, Lâm Thiển Hạ tới tương đối trễ; cũng may, lúc nhìn thấy được băng bó.

      . . . . . .

      Bệnh viện chuẩn bị cho Tập Vi Lương phòng VIP, phòng bệnh rất lớn, chỉ có giường bệnh mà còn có giường cho người thân ngủ, thậm chí còn có cả TV, máy tính, nhà vệ sinh…

      Phòng bệnh dù điều kiện có tốt hơn nữa vẫn thể thoải mái bằng ở nhà, hơn nữa đây lại là bệnh viện nên chỗ nào cũng có mùi thuốc sát trùng. Tập Vi Lương biết Lâm Thiển Hạ dễ bị lạ giường, lúc mới đến nhà của bọn họ cũng phải mất thời gian mới có thể thích ứng được.

      Tập Vi Lương , em về nhà . Ở đây có y tá chuyên môn trông chừng, em cần lo lắng.

      ngờ Lâm Thiển Hạ vừa nghe liền nóng nảy, thẳng thừng từ chối: "Em về!"

      Tập Vi Lương nhìn cặp mắt đầy nước, hồng hồng kia cũng biết rất uất ức. Đúng vậy, vẫn còn là phải chứng kiến những chuyện như vậy.

      Tập Vi Lương biết, có rất nhiều muốn lấy quân nhân làm chồng. chỉ bởi họ thường xuyên phải đơn mình, mà quan trọng hơn, dù sao quân nhân là nghề nghiệp vinh quang nhưng cũng phải quá tốt.

      Lúc trước, luôn cố gắng ở bên cạnh Lâm Thiển Hạ, những lúc bất đắc dĩ phải trực cũng mang theo tới đơn vị. Những điều này khiến thực cảm nhận được là quân nhân.

      hiểu được, lúc bắt đầu là Lâm Thiển Hạ bị ép buộc, cũng biết mình ép buộc rất vô sỉ, nhưng cứ bất tri bất giác như vậy, đơn thuần này lại gắn chặt với tính mạng của .

      Tập Vi Lương cảm thấy, thế giới này rất kỳ diệu. Khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt say lờ đờ của Lâm Thiển Hạ giống như đúc với hình ảnh thiếu nữ sâu trong trí nhớ của , giống như nghe được từ phía chân trời truyền tới giọng nới quanh quẩn bên tai:


      Mang thôi, chính là của .

      . . . . . .

      Sáng sớm ngày thứ ba, có bác sĩ tới thay thuốc cho Tập Vi Lương. Lúc này Lâm Thiển Hạ mới biết, ra Tập Vi Lương chỉ bị gãy xương mà còn có vết thương dài khoảng 3cm ngực trái.

      Vết thương bị may 4 mũi, có thể thấy được vết thương này sâu bao nhiêu.

      Lâm Thiển Hạ nhìn vết thương cách ngực trái bao xa, trong mắt tầng sương mù dâng lên, nước mắt lại cứ như vậy mà chảy ra.

      Bác sĩ là phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi, động tác rất gọn gàng, linh hoạt, sau khi thay xong thuốc còn dặn dò Lâm Thiển Hạ những điều cần lưu ý.

      Sau khi bác sĩ , Tập Vi Lương nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thiển cũng biết tức giận.

      "Vợ. . . . . ." Tập Vi Lương lôi kéo bàn tay của Lâm Thiển Hạ, biết nên mở miệng như thế nào.

      " còn muốn giấu em bao lâu?!" Lâm Thiển Hạ vừa đau lòng lại vừa tức.

      " có, nghĩ giấu em." Tập Vi Lương tranh thủ giải thích.

      Lâm Thiển Hạ thèm nghe lời giải thích của Tập Vi Lương mà hất tay rồi lao ra khỏi phòng, chỉ để lại cho tiếng đóng cửa nặng nề.

      . . . . . .

      Lâm Thiển Hạ biến mất, hơn nữa liên tiếp biến mất mấy ngày.

      tiếp tục đến bệnh viện, chuyện này dọa Tập Vi Lương hề . Dường như mỗi giờ đều gọi điện cho , nhưng điện thoại đều kết nối được. Nếu phải bởi vì đứng bất tiện, bác sĩ cho xuống giường nhất định lao ra khỏi bệnh viện tìm .

      Vài ngày trôi qua, ngay lúc Tập Vi Lương năn nỉ bác sĩ cho cây nạng để tìm Lâm Thiển Hạ rốt cuộc xuất .

      gầy, cả người đều tiều tụy ít. Gương mặt nhắn dường như chỉ còn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra, trong mắt đầy tia máu mà dưới mắt cũng có quầng thâm rất lớn.

      Tập Vi Lương rất đau lòng, chỉ mới ngày thấy mà gầy thành như vậy.

      cầm chặt bàn tay của

      Trong mấy ngày này, Lâm Thiển Hạ ăn gì cũng nuốt trôi, buổi tối cũng ngủ được. Có lẽ, bởi vì bị vết thương ngực của Tập Vi Lương kích thích, trong đầu luôn lên hình ảnh hy sinh của Tập Vi Lương, xua như thế nào cũng được.

      Lâm Thiển Hạ khóc đến cạn cả nước mắt. biết chuyện như vậy chắc chắn còn xảy ra, thậm chí còn nghĩ bảo Tập Vi Lương chuyển nghề, làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

      Nhưng ngay lập tức lại bỏ qua ý định đó. Có vài người sinh l.q.d ra là để làm quân nhân, Lâm Thiển Hạ biết Tập Vi Lương rất thích làm quân nhân, huống hồ từ lúc 16 tuổi vào quân đội, làm quân nhân được 14 năm, bảo chuyển nghề cũng chẳng khác nào lấy linh hồn của .

      Loại này nhận thức khiến Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất khó chịu, rất phiền não lo lắng. Cho nên trốn tránh, chịu tới thăm Tập Vi Lương. cảm thấy mình giống như đứa trẻ, náo loạn hồi, cần ai khuyên hay dụ dỗ, sau vài ngày lại bình thường. l.q.d

      Trong mấy ngày nay, Lâm Thiển Hạ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng phải miễn cưỡng chấp nhận thực này, chỉ là biết, trong lòng mình vẫn còn nút thắt vĩnh viễn tháo ra được…
      Last edited by a moderator: 25/6/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      54. Chương 54:

      Ngày hôm nay Tập Vi Lương phòng náo nhiệt chưa từng có.

      Buổi sáng, hai cảnh sát vừa tới đây làm biên bản, buổi chiều lãnh đạo đơn vị đặc biệt tới thăm , ngay cả năm bạn cũng theo.

      Ba vị lãnh đạo khoảng năm mươi mấy tuổi, hai vị có thể vì ngồi ở chức vị cao, ngày ngày ăn thịt cá, tiệc xã giao khắp nơi, người thậm chí hơi phát tướng. Nếu phải họ có đôi mắt sắc bén, Lâm Thiển Hạ thấy được liên quan giữa họ và quân nhân.

      Còn vị giữ gìn tệ.

      Mặc dù khuôn mặt nghiêm túc mơ hồ có mấy nếp nhăn sâu nông, nhưng vóc dáng cao lớn, đường cong cơ thể cường tráng, vạm vỡ được bao bọc trong bộ quân trang. Lâm Thiển Hạ đoán ông chắc chút mỡ thừa.

      Đầu tiên, ba vị lãnh đạo thay phiên nhau bắt tay an ủi Lâm Thiển Hạ, trong miệng thẳng thắn "Vợ quân nhân dễ làm" chẳng hạn, khiến tha thứ, thái độ cũng rất hòa nhã dễ gần .

      Xưa nay quân nhân nghiêm túc, nhưng dù sao đối với hậu bối hơn mình hơn ba mươi tuổi, ai cũng khó la mắng.

      Về phương diện tiếp đãi lãnh đạo Lâm Thiển Hạ có kinh nghiệm, đến mức quá lo sợ, nhưng trong lòng ra nhéo cái là đầy mồ hôi.

      Mà người đối lập rệt với , là Tập Vi Lương nhân vật chính, ngược lại có vẻ vân đạm phong khinh (1). ngồi giường bệnh, thái độ đúng mực, đối với từng câu an ủi của lãnh đạo, ngoài miệng cũng chỉ "Ừ" tiếng coi như đáp lại.

      (1)Vân đạm phong khinh: mây trôi hờ hững, gió thổi nhàng. Chỉ thái độ lạnh nhạt, quan tâm đến chuyện gì.

      Lâm Thiển Hạ nhìn, đột nhiên cảm thấy ba vị lãnh đạo này ngược lại giống như cấp dưới của Tập Vi Lương dường như báo cáo công việc, Tập Vi Lương là ông chủ cường thế cao cao tại thượng, tiếc chữ như vàng.

      Lâm Thiển Hạ nhịn được lén cười.

      Lãnh đạo có bụng bia lớn nhất, cười cũng hòa nhã dễ gần. Ông hình như sớm với quen bộ dáng đúng mực này của Tập Vi Lương, cũng để ý, cứ thế : "Làm rất tốt, có lẽ bao lâu nữa cậu được thăng chức đấy! Tranh thủ trong lqd vòng hai năm lấy được chức Đại tá. Cậu sinh ra là để làm bộ đội đặc chủng, phải là tiền đồ thênh thang!"

      Tập Vi Lương lạnh nhạt gật đầu cái. Đối với việc thăng chức quan tâm, khi nghe lãnh đạo ám chỉ, thái độ cũng thay đổi bao nhiêu.

      Lãnh đạo hình như sớm biết Tập Vi Lương có dáng vẻ lạnh nhạt này, vì vậy nhìn lướt qua Lâm Thiển Hạ đứng bên, ý vị sâu xa : “Trong lòng vợ cậu chắc chắn cũng mong mỏi cậu thăng chức! Chức vị càng cao, cuộc sống của ấy càng tốt hơn. Làm rất tốt, ngàn vạn lần đừng phụ lòng vợ cậu. Dạo này, phải bất cứ nào cũng sẵn lòng làm vợ quân nhân."

      Tập Vi Lương vừa nghe vợ cũng mong có thể thăng chức, hơi kinh ngạc nhìn Lâm Thiển Hạ, trong đôi mắt màu đen đầy nghi ngờ.

      Trong lòng vị lãnh đạo kia hiểu , mặn nhạt nhìn Lâm Thiển Hạ, cười ha hả, hỏi: "Nha đầu, bác sai chứ?"

      Tim Lâm Thiển Hạ đập thình thịch, nhưng ngay lập tức giấu nội tâm hỗn loạn của mình để lại chút dấu vết, sau đó gật đầu : "Đúng vậy, đúng vậy, Vi Lương, nhất định phải làm tốt nha."

      Khách sáo chuyện lúc, cuối cùng cũng đưa được ba hòn núi lớn .

      Lâm Thiển Hạ thở phào nhõm "Phù", nụ cười mặt cứng ngắc. Năm người bỏ xuống bộ dạng lqd khéo léo dịu dàng ít vừa rồi của, lập tức cười hì hì vây quanh Tập Vi Lương, thậm chí còn bò lên giường , ở bân cạnh ríu rít sùng bái Tập Vi Lương.

      may giường bệnh Tập Vi Lương đủ cứng đủ bền, cũng khá lớn.

      "Chú, hôm đó chú đẹp trai mê người!" Lớn tuổi nhất, cũng là bạn có tên là "Vương Thủ Nhất”, dùng ánh mắt y hệt ánh mắt nhìn hùng nhìn Tập Vi Lương, thở dài : “Chú nhất định phải làm tốt, như vậy chừng sau này cháu có thể khoe khoang với người khác cháu có chú làm ‘đại tá’!"

      "Đừng, ngàn vạn lần nên." Lâm Thiển Hạ lập tức chen miệng .

      "Vừa nãy chị trả lời chỉ là tùy cơ ứng biến thôi, em nên làm ." nhìn Tập Vi Lương chằm chằm, mặt chưa từng nghiêm túc như vậy. "Em cho phép bị ‘giáng chức’, nhưng tuyệt đối cho thăng chức!" ( giáng chức, tức là xuống chức, ở Cổ Đại Văn Ngôn Văn trung thường xuất . )

      giỡn, nếu "thăng chức" phải dựa vào quan hệ, là dựa vào mồ hôi và máu từng chút từng chút tạo nên. muốn chồng vì "thăng chức" mà khắp nơi sứt đầu đổ máu!

      Đầu tiên Tập Vi Lương sững sờ, sau đó cười hắc hắc, nhìn Lâm Thiển Hạ trong mắt đầy hơn nhu tình hơn trước kia.

      . . . . . .

      Mấy ngày sau, Lâm Thiển Hạ khẩn trương bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ, các cuộc thi của khoa cũng theo nhau mà đến, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh với Tập Vi Lương.

      May mà cái phòng bệnh này đầy đủ thiết bị. Lâm Thiển Hạ "thân là vợ" diễn nhân vật này vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi sáng phục vụ Tập Vi Lương đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm, mở TV rồi đặt điều khiển TV vào tay , sau đó đến bàn học gần cửa sổ học bài.

      Tập Vi Lương xem tin tức buổi sáng xong, có hứng thú gì với chương trình TV phát. nhịn được quay đầu tầm mắt rơi người Lâm Thiển Hạ.

      Tóc của dài rất nhanh, tại sắp tới giữa lưng. Hôm nay mặc là áo lông cừu màu trắng, vừa vặn tôn lên mái tóc dài đen nhánh rủ xuống mê người.

      Nếu phải cử động bất tiện, Tập Vi Lương sớm như trước đây qua sờ mái tóc đen kia rồi.

      Tập Vi Lương cảm thấy trong lòng khác thường, cảm xúc mềm mại dần lấp đầy.

      Trước kia cũng bị trọng thương, nhất là khi còn làm bộ đội đặc chủng. Hoặc là thực nhiệm vụ, hoặc chỉ là huấn luyện theo quy định. Huấn luyện của bộ đội đặc chủng giống bộ đội bình thường, họ là cho phép chết khi có tình huống xảy ra.

      Khi đó nằm giường bệnh như vậy, cử động bất tiện. Có lúc có lãnh đạo tới đây, an ủi , nhưng những lúc bình thường chỉ có mình lẻ loi ở trong phòng bệnh, nghĩ tới những chuyện quá khứ có hay đều được.

      Ngay lúc đó Tập Vi Lương, khẳng định nghĩ cũng dám nghĩ mình có ngày lấy vợ. Hơn nữa vợ còn trẻ như thuận đáng như vậy.

      Chung sống lâu như vậy, Tập Vi Lương phải thấy thay đổi của Lâm Thiển Hạ. Mới đầu bài xích , bây giờ dần dần tiếp nhận, rất vui mừng.

      Dĩ nhiên cũng hiểu, chung sống lâu ngày, xảy ra thay đổi, tự nhiên phải chỉ mình Lâm Thiển Hạ. thể tránh khỏi, chính cũng len lén thay đổi, hoặc là có thể , là trưởng thành.

      cảm thấy mình là hiểu "", có hứng thú chú ý tình của người khác, chỉ biết Lâm Thiển Hạ chính là tình của là đủ rồi.

      . . . . . .

      Buổi tối, Lâm Thiển Hạ cố ý đòi giúp Tập Vi Lương rửa chân.

      Chân là bộ phận rất dơ, nhất là người hoạt động nhiều như . Tập Vi Lương 1000 lần, vạn lần muốn.

      "Em bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi . lát có y tá riêng tới giúp rửa chân." Tập Vi Lương dùng tay bị thương mạnh nắm lấy cổ tay bé của Lâm Thiển Hạ, chặn lại .

      Vừa nghe miệng Tập Vi Lương thốt ra hai từ "y tá", Lâm Thiển Hạ cảm thấy tim như bị ong mật chập vậy thương. lắc đầu cái, khuôn mặt chưa bao giờ quật cường. kiên trì hất tay Tập Vi Lương ra, im lặng vào phòng tắm.

      Tập Vi Lương khỏi có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng cố chấp của Lâm Thiển Hạ. mặc dù tình trạng thương nhân thế nào cao, nhưng bộ dạng của vợ nhà vừa rồi hiển nhiên là tức giận hay là có tâm . Điều này làm lqd cho trăm mối vẫn có cách giải, hoàn toàn nghĩ ra vừa rồi cuối cùng là mình chọc vào chỗ nào làm bảo bối của mất hứng.

      Lâm Thiển Hạ bê thùng nước nóng ra ngoài. Tập Vi Lương nhìn bộ dạng mệt mỏi của đau lòng. hiểu tại sao vợ cố ý phải làm việc nặng này, cũng phải người khác ngăn. Nếu đơn vị mời y tá riêng cho cuối cùng là để làm gì?

      chân Tập Vi Lương bó thạch cao, là thể chạm nước, cho nên Lâm Thiển Hạ chỉ nhàng đưa chân kia của vào trong nước ấm vùa phải, sau đó dùng khăn lông ẩm cẩn thận lau chân bị thương cho .

      Tập Vi Lương nhìn khuôn mặt nhắn trong làn khói lượn lờ dường như lộ ra vẻ phiền muộn, đau lòng xoa đầu Lâm Thiển Hạ, nhịn được mở miệng : "Vợ, em có phải có cái gì hay …"

      Tập Vi Lương chưa hỏi xong, bên kia cửa phòng bệnh mở ra.

      y tá vào.

      Y tá mặc bộ đồng phục sạch trắng tinh, mặt trang điểm trang nhã. Chân đôi giày thấp, y phục bao bọc cơ thể như có như ra đường cong nữ tính duyên dáng.

      Lâm Thiển Hạ nhắm lại mắt, nhàn nhạt thở ra hơi. Được rồi, người này quả xinh đẹp hơn rất nhiều. Mình giống như trừ trẻ hơn ấy mấy tuổi, cũng có bất kỳ ưu thế nào khác.

      "Ôi chao? Thế nào muội muội lại tự mình phục vụ rửa chân? Chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của chị, nếu mỗi ngày chị nhận tiền lương có chút ngượng ngùng." Lý Nhược Dao thấy Lâm Thiển Hạ tự giúp Tập Vi Lương rửa chân đầu tiên là lúng túng, nhưng rất nhanh che giấu vui mặt, bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, .

      "Ừ. Ở đây cũng còn chuyện gì cần chị làm. Chúng tôi cần nghỉ ngơi rồi, chị cũng nhanh về nghỉ ngơi tốt . Sắc trời cũng chậm." Lâm Thiển Hạ ngay cả cười cũng lười cười, gương mặt lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

      Lý Nhược Dao đầu tiên là sững sờ, sau đó trong đôi mắt đẹp tực hồ có trăm ngàn cảm xúc lướt qua. đột nhiên sáng tỏ, sau đó giọng cười : "Vậy cũng tốt, ngủ ngon." Trước khi đóng cửa phòng, ánh mắt kiều của nhìn Tập Vi Lương cái.

      Lâm Thiển Hạ muốn để lộ ra là mình mất hứng, thu lại mặt ý lạnh, khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục vừa cho lau chân Tập Vi Lương vừa : "Vừa rồi phải muốn hỏi em gì sao?"

      Vẻ mặt Tập Vi Lương hơi nặng nề. cảm thấy giống như chỗ nào đó đúng. "À, hỏi em có phải sắp tới cuộc thi gì hay ?"

      "Hả? Đúng vậy. Ngày mốt em phải thi “thiết kế máy móc”!" Lâm Thiển Hạ cũng nhớ quá nhiều, thành trả lời.

      phải tự nhiên Tập Vi Lương muốn hỏi chuyện này. biết chắc chắn Lâm Thiển Hạ có chuyện gì gạt , mà cũng chắc chắn muốn cho biết.

      Lâm Thiển Hạ bê nước nguội vào phòng tắm đổ.

      Hừ! Còn"muội muội"! Lâm Thiển Hạ nghĩ tới vừa nãy Lý Nhược Dao thân thiết gọi mình là muội muội, cảm thấy cả người nổi hết da gà.

      Từ "muội muội" này rất bình thường, có lúc ra ngoài có vài người nhìn tưởng còn gọi "muội muội", mà cũng rất thân thiết kêu người khác "tỷ tỷ", nhưng câu "muội muội" của Lý Nhược Dao nghe thế nào giống như các phi tần trong hậu cung gọi lúc lục đục với nhau.
      Last edited by a moderator: 25/6/16
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      55 Chương 55:

      Lâm Thiển Hạ phải là người có tính đa nghi, cũng tùy tiện ghen tỵ với người khác bởi vì người có điều kiện tốt hơn mình rất nhiều, nếu , chắc mệt chết? Dù sao phóng mắt nhìn sang, luôn có thể bắt gặp mấy nếu so sánh tốt hơn rất nhiều .

      Nhưng Lâm Thiển Hạ và đại mỹ nhân nổi tiếng trong bệnh viện - Lý Nhược Dao, cũng là chân chính, thể tránh khỏi thành kẻ thù.

      Buổi trưa hôm nay Lâm Thiển Hạ nhận được cuộc điện thoại, là Vương Mộng Khuê gọi. muốn đánh thức Tập Vi Lương nghỉ trưa, nhàng đóng cửa phòng, thẳng đến cuối hành lang mới dám trả lời điện thoại cùa Vương Mông Khuê.

      Trong điện thoại Vương Mộng Khuê mình phỏng vấn vào công ty đa quốc gia vô cùng nổi tiếng, được nhận vào vị trí kế toán.

      Mặc dù công việc này và các chuyên ngành học liên quan, nhưng đúng là công ty phúc lợi vô cùng tốt, hơn nữa Vương Mộng Khuê chưa tốt nghiệp có thể đạt được cơ hội tốt như vậy, Lâm Thiển Hạ cảm thấy vui mừng.

      Ôm tâm tình vui vẻ trở về. Lâm Thiển Hạ ngang qua phòng làm việc y tá đột nhiên nghe được tiếng hai vị y tá chuyện từ bên trong truyền ra. trong đó là giọng của cũng xa lạ, nghe được đó chính là y tá phụ trách chăm sóc Tập Vi Lương - Lý Nhược Dao.

      Lâm Thiển Hạ thích nghe lén người khác chuyện, nhưng ma xui quỷ khiến dừng bước. Trực giác cho biết, họ , hình như có liên quan tới mình.

      Quả nhiên.

      "Tiểu Nhược, chị xem websites gì đây?" Y tá A.

      "A, chị tra người bị dao chém nên ăn gì bồi bổ thân thể. Chị muốn làm cho Trung tá Tập ăn." Lý đại mỹ nữ đúng là thẳng thắn.

      Phòng bệnh yên lặng vài giây.

      Sau đó chính là giọng kinh ngạc của y tá A. "Chị điên rồi? Vị Trung tá Tập kia dù tốt cũng có vợ rồi!"

      "Ha ha——" Đôi son môi thoa màu hồng nhạt của Lý Nhược Dao phát ra cười lạnh tiếng khinh thường. "Có vợ sao? Chỉ cần còn có con, cái nhà này coi là hoàn chỉnh." Đối với cây đậu thoạt nhìn liền biết còn chưa trưởng thành Lâm Thiển Hạ, ta cho tới bây giờ căn bản để vào trong mắt.

      "Cái này có liên quan tới đứa bé hay gì? Coi như có đứa bé như vậy chị xen vào cũng chỉ là người thứ ba bị người ta khinh bỉ!"

      "Ngốc!" ngờ tâm tình Lý Nhược Dao bị ảnh hưởng, ta vẫn quan tâm gõ xuống trước mặt tâm trí thế nào thành thục bằng hữu, sau đó hơi thở thơm như hoa lan : "Hạnh phúc phải do chính mình cố gắng. Chị cũng chỉ là cố gắng tìm kiếm hạnh phúc của mình, làm sao lại bị người ta khinh bỉ chứ? Huống chi chờ chị thành vở chính thức, chị tự nhiên bị gọi là người thứ ba!"

      "Quân hôn được bảo vệ, chị tiểu Nhược!" Y tá A vẫn cố gắng khuyên Lý Nhược Dao từ bỏ ý nghĩ hoang đường này.

      "Quân hôn quả là được bảo vệ… Nhưng cũng có nghĩa quân nhân thể ly hôn!" Lý Nhược Dao đột nhiên đến gần y tá A, đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, mê hoặc lòng người. "Đối với đàn ông, chị hiểu hơn em rất nhiều…"

      Lâm Thiển Hạ đứng bên ngoài phòng làm việc, chân như bị đóng đinh tại đó, cũng nhấc chân thế nào được bước nổi.

      tức giận đỏ bừng cả mặt, đôi tay nắm chặt thành quả đấm, tựa hồ hết sức ngăn mình muốn kích động xông vào cho Lý Nhược Dao bạt tai.

      Cuối cùng bây giờ hiểu, tại sao có vài nữ nghệ sĩ cao quý xinh đẹp để ý đến hình tượng của mình thân là nhân vật công chúng, muốn làm người thứ ba chen vào hôn nhân của người khác. Tại sao truyền thông và người hâm mộ xôn xao bàn luận họ còn có thể biết mệt.

      ra thế giới này, vẫn có những người, mặc dù thoạt nhìn khác người bình thường, ra cũng biết cuối cùng là do bẩm sinh, hay sau này mới như thế nào, họ tính cách xuất vấn đề ngày càng nghiêm trọng.

      Cảm giác xấu hổ ở đâu, đối với họ mà , chỉ cần vì theo đuổi hạnh phúc quý báu cùa mình, mặc kệ làm thương tổn bao nhiêu người, vậy cũng có gì là sai!

      chút nghi ngờ, Lý Nhược Dao chính là người như vậy. ta hình như cảm thấy xấu hổ chút nào vì mình nổi lên suy nghĩ an phận với người đàn ông có vợ, ngược lại, ta còn tràn đầy tự tin, dáng vẻ nhất định phải có được.

      ra nếu phải bởi vì Lý Nhược Dao thẳng ra như vậy, tới lúc ta mang canh hầm với chút thuốc bổ tốt cho cơ thể cho Tập Vi Lương, Lâm Thiển Hạ đúng là nghĩ tới phương diện kia, chừng, còn có thể tự trách, cảm kích y tá quan tâm!

      Dựa lưng vào cửa phòng bệnh, nước mắt Lâm Thiển Hạ kiềm chế được chảy ra.

      khóc,
      [​IMG]
      Dion, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      56 Chương 56:

      Lý Nhược Dao lần này lại xấu hổ, như đoán trước được Lâm Thiển Hạ làm như vậy. buông xe đẩy ra tới, cười nhàng : "Em Thiển Hạ, hôm nay em tự ra ngoài mua bữa ăn sáng à?"

      "Đúng vậy." Lâm Thiển Hạ cho dù rất vui, khuôn mặt cũng tươi cười chào đón. nhìn vẻ mặt cười dịu dàng như nước của Lý Nhược Dao, nghĩ thầm quả thất rất đẹp, đàn ông nhìn nhất định hồn bay phách lạc.

      Dĩ nhiên, chồng nhà chắc chắn phải đàn ông bình thường!

      "Nhưng, bệnh nhân thể tùy tiện ăn uống thức ăn bên ngoài. Vết thương của Vi Lương chưa khỏi hẳn, cơm ở bệnh viện bán khá ngon." Lý Nhược Dao tiến lên phía trước, nhín kỹ thức ăn Lâm Thiển Hạ mua, sau đó sắc mặt hơi tái .

      Lâm Thiển Hạ rất hả hê. biết Lý Nhược Dao bới móc, nghiêm chỉnh nhìn thức ăn mua về, ***************.com phải là vì tìm cơ hội món ăn mua về có hại cho thân thể Tập Vi Lương sao? Thế nhưng đời phải chỉ có mình ta biết lên mạng, Lâm Thiển Hạ phải mù chữ, tất nhiên cũng biết lên mạng tra tài liệu liên quan. Huống chi coi như biết, cũng có thể hỏi bác sĩ của Tập Vi Lương.

      Lý Nhược Dao phải là đơn giản. Mặc dù muốn kiếm cớ lại tìm được, nhưng sắc mặt ta lập tức khôi phục như trước. nhếch mép, lấy lqd điểm tâm từ bình giữ nhiệt màu xanh da trời bên cạnh, mỉm cười : "Đây là em cố ý hầm canh cho Trung tá Tập, rất tốt cho thân thể, rất thích hợp cho ấy ăn."

      Lâm Thiển Hạ sớm đoán được Lý Nhược Dao như vậy, cũng quá hoảng hốt. Ngược lại, thèm chú ý tới bình giữ nhiệt màu xanh da trời đó, bởi vì bình có hoa lqd văn tình gì. Chỉ là đặt bình giữ nhiệt này bên cạnh bình giữ nhiệt màu hồng thấy ràng là đôi, làm thấy chướng mắt lắm.

      Lý Nhược Dao thấy tầm mắt Lâm Thiển Hạ rơi cái bình giữ nhiệt màu hồng, vẻ mặt liền phấn khởi. "Oh, hai người bình giữ nhiệt này chính là đôi. Khi đó chị mua đồ siêu thị thấy cái hai liền mua về. Màu hồng dĩ nhiên là cái chị dùng, ngờ có ngày cái màu xanh da trời tiện dụng!"

      Lâm Thiển Hạ nghe quả thực là cắn răng nghiến lợi. Lý Nhược Dao biểu ràng như vậy, tất nhiên là muốn giấu giếm trước mặt chính phu nhân .

      Chính xác, từ tối hôm qua Lâm Thiển Hạ đối với mình ràng bất đồng thái độ xem ra, Lý Nhược Dao đoán được biết ý đồ của mình rồi. Biết rồi thôi, ta cũng đỡ phải lén lén lút lút.

      Đối với ý định của mình, Lý Nhược Dao sợ Lâm Thiển Hạ biết. ta chỉ sợ, Tập Vi Lương biết.

      Ra khỏi cửa, Lý Nhược Dao còn cố ý nhìn Tập Vi Lương dịu dàng : " Trung tá Tập, canh nhất định phải uống..., rất có lợi cho cơ thể . Em dậy từ năm giờ sáng chuẩn bị!"

      "Ừ. Cám ơn ." Tập Vi Lương nhìn Lý Nhược Dao cười rất nhạt. Chỉ là ai nhìn ra, cặp kia sơn màu đen trong con ngươi, thế nhưng bộc phát băng lạnh.

      Mặt Lâm dlqd Thiển Hạ thả lỏng, kì thực trong lòng giận phải cuồn cuộn tức giận. Sau khi Lý Nhược Dao rời , nhịn được trong lòng lén giơ ngón giữa chỉa về phía bóng lưng thướt tha.

      Điều chỉnh tâm trạng lần nữa, Lâm Thiển Hạ tới trước giường bệnh tiếp tục đút Tập Vi Lương ăn điểm tâm.

      Thu dọn xong bát đũa, như thường lệ mở ti vi chuyển sang kênh tin tức buổi sáng. Sau đó mình ngồi vào bàn đọc sách gần cửa sổ, bắt đầu ôn tập “vẽ bản thiết kế máy móc”.

      . . . . . .......
      Last edited by a moderator: 24/6/16
      Dion, Chris, laula 1 thành viên khác thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Khi Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng đọc hết toàn bộ sách máy móc, cả người đói đến thoi thóp.

      Lúc này tự nhiên nghĩ đến thứ trong bình giữ nhiệt màu lqd xanh dương, "canh tình " của Lý Nhược Dao. "Vi Lương, đói bụng ? Muốn uống canh ?"

      " uống, em đổ ." Tập Vi Lương hề nghĩ ngợi, thẳng.

      Lâm Thiển Hạ sững sờ, nghĩ thầm chẳng lẽ trong quân đội đề cao truyền thống cao đẹp "quý trọng lương thực" sao? Vợ chồng Lâm Đông Quan, đức tính tốt ông bà giáo dục Lâm Thiển Hạ thành công nhất chính là dạy giẫm lên, lãng phí thức ăn.

      Lâm Thiển Hạ khinh bỉ hành động lãng phí thức ăn, cũng sợ Lý Nhược Dao cho thuốc gì vào canh. Huống chi nếu đổ canh , chẳng phải là sợ Lý Nhược Dao sao? Vì vậy nghe lời
      [​IMG]
      DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :