1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Thiển Hạ Vi Lương - Chích Hữu Ngư Tri (56/76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45:

      Bởi vì Tập Vi Lương rất kiên trì, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy năm tên nhóc này phải được giáo dục cho tốt nên mới đồng ý ra bờ suối cách chùa xa ngồi chờ.

      Kết quả mới được năm sáu phút, năm đứa trẻ mặt sưng vù lần lượt ra, tay chân cũng có mấy mảng bầm tím, quần áo rách nát cũng dính toàn bụi đất.

      Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương mặt đen như bao công, trong lòng có chút sợ hãi. Mặc dù vừa thấy liền khôi phục dáng vẻ dịu dàng thường ngày nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn mơ hồ lo lắng, nếu sau này còn bọn họ nghe lời có phải cũng bị đánh như vậy ?

      Sau khi về nhà, Lâm Thiển Hạ liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ luôn. Tối ngày hôm qua phải ngồi mặt đất lạnh băng, tấm chăn mỏng cũng có làm hại cảm đêm thể chợp mắt.

      Mà Tập Vi Lương dĩ nhiên khắc cũng dám chậm trễ chuyện điều tra chân tướng. ra cả năm “tên cướp” đều là trẻ mồ côi, khi bị hỏi đến ông bà, cha mẹ đều rối rít lắc đầu bảo biết, từ khi bọn họ bắt đầu hiểu chuyện ở chung với nhau “lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường”, sống trong đói khổ. Bọn họ bình thường làm côn đồ ở địa phương, nhưng chỉ sau thời gian ngắn tìm địa phương khác để “tìm kế sinh nhai”.

      Nghe bọn họ kể về những chuyện qua, con ngươi Tập Vi Lương có chút ướt át.

      Năm đứa trẻ khi bị hỏi là ai thuê bọn họ đều hẹn mà cùng im lặng, có chết cũng mở miệng.

      Tập Vi Lương tức giận, vỗ tay lên đầu bọn họ, đứa tuổi nhất bị đau đến mức khóc lên “Ô ô…”

      Riêng đứa lớn nhất ràng là sợ muốn chết nhưng vẫn “vịt chết cứng mỏ” : “Có đánh chết bọn tôi cũng , đây là đạo nghĩa giang hồ!”

      Tập Vi Lương nghe xong thấy dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy nếu bọn họ còn biết tới đạo nghĩa còn có thể giúp đỡ được nên tìm ngay cảnh sát biết ăn trong cục sang giảng giải đạo lý lúc.

      Năm chú nhóc sau khi bị cảnh sát giảng đống đạo lý, cuối cùng cũng đem thủ lĩnh khai ra.

      Tập Vi Lương lập tức phái người đến đường Cửu Long, bắt tên đầu sỏ về.

      Kết quả vừa nhìn thấy đó là thanh niên tầm hai mươi tuổi nhân viên trong cục đều phải thở dài về nền giáo dục chưa hoàn thiện.

      Bị hỏi được thuê bao nhiêu tiền tiểu thanh niên cũng rất thành thực khai báo.

      “Cái gì?! Mày được 1000 (cái này là nhân dân tệ nhaa)?! Bọn tao ra tay cũng chỉ được 500, vậy mà mày lại nuốt , 1000, đồ bịp bợm…” Vừa nghe tới số tiền, cả năm người đều căm phẫn mắng to.

      Đôi mắt lạnh lẽo của Tập Vi Lương vừa đảo qua, khí thế hùng dũng vừa rồi của cả năm người lập tức xìu xuống.

      Tên đầu sỏ bởi vì có nợ mới chồng nợ cũ nên bị tạm giam ba ngày, sau khi bị xét xử bị tòa án tuyên năm ba tháng tù có thời hạn. Mà khu Internet cũng bị phong tỏa. Thông qua điều tra địa chỉ IP, mạng lưới kinh doanh phi pháp cũng bị sa lưới. Về phần Nguyễn Đình và Diêu Dương, bởi vì là nghi phạm lớn nhất, mặc dù bọn họ dùng tài khoản của bản thân nhưng thông qua nhật kí chuyển tiền vẫn có thể tìm ra.

      Bởi vì vụ bắt cóc này hề tống tiền nên chỉ cấu thành tội giam người trái phép. Nguyễn Đình và Diêu Dương mặc dù trực tiếp phạm tội nhưng cũng đóng vai trò xúi giục phạm tội, cho nên bị xử đồng phạm. Bởi vì tình tiết ràng, gây ra thương tổn về thân thể và tinh thần cho người bị hại nên chỉ bị xử sáu tháng tù có thời hạn.

      Lúc Nguyễn Đình và Diêu Dương và cảnh sát áp giải khóc đến long trời lỡ đất. Mặc dù gia thế của bọn họ tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, nhưng so với Tập trung tá chẳng là gì nên dù có muốn táng gia bại sản hối lộ cũng chẳng ai dám nhận.

      Đại học K lại lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông thành phố K và cả nước, tất cả các tờ báo thay nhau giật tít “Nữ sinh đại học giam người phi pháp”. Hình tượng đại học K sau vụ trộm vẫn chưa thể khôi phục, bây giờ lại có thêm tiếng xấu, ngay lập tức kết quả tuyển sinh của đại học K bị ghi nhận là thấp nhất trong lịch sử. Mà lãnh đạo của đại học K cũng bị bộ giáo dục ra quyết định sa thải.

      Khi biết Nguyễn Đình và Diêu Dương bị xử sáu tháng tù giam, Lâm Thiển Hạ giật mình. Mặc dù coi là quá dài, nhưng chỉ vì phút kích động mù quáng mà bọn họ phải trả giá bằng sáu tháng tù, hơn nữa cả đời cũng có cách nào xóa vết nhơ.

      Còn năm ‘tên cướp’ vắt mũi chưa sạch, vì Tập Vi Lương cửa sau nên bọn họ bị đưa bộ đội. Nhưng vì bọn họ quá gầy yếu, thể lập tức tham gia huấn luyện tân binh cho nên chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm… nhiệm vụ nuôi heo…

      Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị thi văn cấp sáu. Mỗi tối trước khi ngủ, Tập Vi Lương cũng chỉ thân thiết, sờ nơi này nơi kia nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

      Cuối tháng mười hai, rốt cuộc kì thi văn cấp sáu cũng tới.

      Lúc Tập Vi Lương tới đại học K đón , thấy thái độ của Lâm Thiển Hạ lúc ra khỏi trường thi có vẻ nhõm, cũng biết thi tệ.

      ra Lâm Thiển Hạ cảm thấy mình thi tốt, chỉ là vốn cầu cao, chỉ cần có thể qua là được.

      ngờ trước khi lên xe, hai người lại gặp được Tập Dương với nhóm bạn.

      Lâm Nhân Vinh từ xa nhìn thấy khuôn mặt nhắn tràn đầy nụ cười của Lâm Thiển Hạ, trong đầu chỉ nghĩ tới câu thành ngữ “cười đẹp như hoa”.

      , chị dâu.” Tập Dương tùy ý chào hỏi hai người. Cậu ta hơn Tập Vi Lương chín tuổi, lúc Tập Vi Lương bộ đội cậu ta cũng chỉ tầm 6,7 tuổi cho nên cũng quá thân thiết với Tập Vi Lương, lúc chào hỏi cũng rất khách sáo.

      Tập Vi Lương gật đầu đáp lại, mà Lâm Thiển Hạ bởi vì mới thi xong văn nên tâm trạng tệ, liền cười hì hì chào hỏi Tập Dương. lơ đãng nhìn người cao gầy đứng bên cạnh Tập Dương, sau đó tầm mắt liền tạm thời cách nào dời .

      Nếu như lúc trước ở nhà chú Tập Vi Lương, Tập Dương cảnh cáo vĩnh viễn cũng biết Lâm Nhân Vinh thích .

      Trước đây, Lâm Thiển Hạ vẫn ngây thơ cho rằng Lâm Nhân Vinh thấy chạy mệt nên mới chạy theo động viên .

      Nụ cười mặt Lâm Thiển Hạ có chút cứng ngắc nhưng Lâm Nhân Vinh ngược lại, khóe miệng cười có chút nhõm.

      Đúng vậy, Lâm Nhân Vinh dĩ nhiên bình thường trở lại. Thấy có thể cười hạnh phúc như vậy, cũng yên lòng. Người đàn ông bên cạnh phải là người mà có thể so sánh, nghe Tập Dương ta là trung tá.

      theo ta, chắc là hạnh phúc, Lâm Nhân Vinh thầm nghĩ.

      Cuộc sống chính là như vậy, khắp nơi đều tràn đầy bi kịch. nhớ mình từng nghe qua câu : cuộc đời mỗi người đều giống như cái cầu, mỗi cây cầu đều có những vết thương, mà mỗi vết thương đó đều có chuyện xưa.

      Đúng vậy, cuộc đời mọi người đều giống như cây cầu, mà những người khác đều là khách qua đường. Lâm Thiển Hạ biết, mục đích và Lâm Nhân Vinh thậm chí còn chưa chuyện với nhau, nhưng ánh mắt làm đau lòng người kia để lại trong lòng vết thương, hơn nữa cả đời cũng cách nào lau được.

      đường trở về, Lâm Thiển Hạ thầm hỏi mình, nếu Tập Vi Lương chưa từng xuất , có khi nào cùng Lâm Nhân Vinh ở chung chỗ. làm sao có chữ nếu? Nếu ban đầu ăn ở hai lòng, chừng với Thiệu Hoa Trạch là thanh mai trúc mã, sau đó có thể cưới nhau và sống cuộc sống rồi.

      Cho nên, tất cả đều chẳng có ý nghĩa, nghĩ, hoặc đây là số mệnh…

      Hai người nhịn gần tháng nên Tập Vi Lương liền nhịn, nhanh chóng đè Lâm Thiển Hạ mà hôn ở phòng khách.

      Lâm Thiển Hạ bị hôn đến chóng mặt đột nhiên tỉnh táo lại, cả người mềm nhũn ở trong ngực Tập Vi Lương thở hổn hển : “Cửa ban công còn mở đấy… Rèm cửa sổ cũng chưa…”

      Tập Vi Lương đem thân thể Lâm Thiển Hạ đặt lên ghế salon, sau đó liền thẳng tới cửa ban công. Lúc muốn kéo cửa lên, lại lần nữa thấy ở ban công đối diện có tầm hai mươi tuổi nhìn chăm chú sang bên này. Thấy nhìn, ấy cũng có ý trốn tránh.

      Tập Vi Lương chau mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng.

      kéo cửa ban công lại, sau đó tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình.

      Thân thể của Lâm Thiển Hạ càng ngày càng nhạy cảm, Tập Vi Lương cần phải tốn công sức trêu đùa như trước đây động tình rồi.

      Mà Tập Vi Lương lại giống như nắm hết điểm mẫn cảm thân thể , hết sức toàn lực vuốt ve tất cả vùng nhạy cảm, làm cho Lâm Thiển Hạ thở gấp liên tiếp…


      ---------------------------------------


      Sau khi ăn no thỏa mãn, Tập Vi Lương kéo chăn lên đắp cho Lâm Thiển Hạ, sau đó mở cửa ban công…

      Quả nhiên ngoài dự đoán của , kì quái đó vẫn đứng yên lặng như cũ nhìn sang bên này. Gió đêm xào xạc thổi làm rối loạn mái tóc dài của , bộ dáng của có chút bi thương.

      Nếu như đoán sai, có thể ấy vẫn đứng ban công tới bây giờ.

      Tập Vi Lương xuống, còn kia cũng theo xuống.

      Hai người đứng cách nhau mười mét…

      Tập Vi Lương vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng : “ là ai? quan sát vợ chồng tôi từ lâu rồi.”

      Gió lạnh thổi qua làm thoáng run rẩy, đôi môi khô ráo tái nhợt. nhìn người đàn ông đối diện, hốc mắt dần dần ướt át, sau đó giống như cắn răng nghiến lợi mà : “Tập Vi Lương, đúng là lòng dạ độc ác…”
      Last edited by a moderator: 17/5/16
      Dion, Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46:

      Trong phòng tắm nước chảy ào ào, Tập Vi Lương sững sờ nhìn thân thể trần trụi mơ hồ của mình ở trong gương qua làn hơi nước, cơ thể dường như hề nhúc nhích.

      Cha mẹ qua đời nhiều năm như vậy tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cảm thấy "sợ hãi".

      đó với , Vi Lương, còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta ? có biết sau này em mang thai con của chúng ta ?

      nghe xong cả người ngẩn ngơ, nhớ những điều ấy .

      đó còn , Tập Vi Lương, đúng là lòng dạ độc ác, sao có thể quên em? có biết là em chờ phí hoài mười năm tuổi xuân hay ? có biết cho dù em ở nước ngoài gặp mặt rất nhiều đàn ông nhưng trong lòng vẫn chỉ nhớ hay ? Em sau khi về nước rất khó khăn mới tìm được người phụ nữ khác, làm như vậy thấy có lỗi với em sao? Em đợi suốt 14 năm, lại quên mất em còn chút ký ức. có hiểu thanh xuân rất quan trọng phụ nữ hay ! !

      xong những lời này khóc như xé lòng. Kỷ niệm thời niên thiếu từ xa xôi ùa về não Tập Vi Lương như tia chớp.

      Đúng, này là bóng hình thiếu nữ xinh đẹp mơ hồ từng thường xuyên quanh quẩn trong đầu Tập Vi Lương. Hôm nay cuối cùng cũng thấy ngũ quan của lần nữa, lần nữa nghe giọng , cuối cùng cũng nhớ ra tên .

      thay đổi, còn là hình bóng xinh xắn đơn thuần trong trí nhớ. bây giờ mái tóc dài xoăn gợn sóng, nhuộm highlight màu nâu thời lưu. mặt hình như còn đeo đồ trang sức trang nhã, chỉ còn đôi mắt dịu dàng như trước đây chăm chú nhìn .

      Nhưng bất kể có thay đổi hay , Tập Vi Lương biết, chính cũng thay đổi.

      tên là Tiếu Thiện Huyên, là hàng xóm của Tập Vi Lương, cũng là bạn thân khác phái duy nhất của Tập Vi Lương lúc .

      . . . . . .

      Tập Vi Lương biết mình tạm biệt Tiếu Thiện Huyên như thế nào, thậm chí hoảng hốt lúc về đến nhà thân thể vẫn hơi run rẩy.

      Ngẩng đầu lên, Tập Vi Lương nhắm chặt hai mắt mặc cho nước nóng vỗ mạnh vào mặt . Trong lòng cảm thấy áy náy, hề hay biết mình phụ lòng .

      Lần đầu tiên của bọn họ, nếu Tiếu Thiện Huyên , Tập Vi Lương vĩnh viễn biết.

      Nhà Tiếu Thiện Huyên muốn di dân đến Canada, buổi tối trước ngày , hai người buồn bã ôm chai rượu trốn trong căn phòng rách nát của Tập Vi Lương uống đến bất tỉnh nhân .

      Đêm hôm ấy, Tập Vi Lương cảm thấy mình như mộng xuân.

      Thiếu nữ mềm mại như xương ở dưới kiều thở dốc, rên rỉ mà lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác khoái cảm tột đỉnh của đàn ông.

      Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh bóng người, quần áo người vô cùng chỉnh tề.

      Xung quanh yên lặng, như tất cả chưa từng xảy ra, chỉ còn lại vỏ chai rượu lộn xộn đất chứng minh bọn họ quả từng ở cùng nhau.

      Nhưng Tập Vi Lương chỉ cho rằng sau khi Tiếu Thiện Huyên uống rượu cùng xong rồi về, chưa bao giờ nghĩ đó phải là giấc mộng.

      Về tình cảm ban đầu đối với Tiếu Thiện Huyên, bản thân Tập Vi Lương cũng đến cùng đó có phải tình nam nữ hay . thậm chí cũng hiểu được, tại sao mình say rượu lại chạm vào Tiếu thiện Huyên, là vì động lòng? Hay vì dục vọng nguyên thủy của đàn ông bị kích thích?

      Vấn đề này có lẽ vĩnh viễn tìm được đáp án.

      lâu sau bị Tập Nam Phong đưa vào quân đội, năm tháng trôi qua tất cả ký ức liên quan đến Tiếu Thiện Huyên cũng chôn vùi ở góc sâu trong sinh mệnh. Hình bóng trong trí nhớ cũng dần dần mờ nhạt chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.

      Tiếu thiện Huyên , sau đó mang thai đứa con của . Nhưng , có sinh đứa bé ra .

      Tập Vi Lương rất sợ, mặc dù rất mong có đứa con, nhưng rất hy vọng Tiếu Thiện Huyên sinh đứa bé ra. biết nên kết thúc như thế nào, sợ Lâm Thiển Hạ bỏ , rất sợ, rất sợ.

      Đối với Tiếu Thiện Huyên, cảm thấy rất áy náy; đối với đứa bé biết có được nhìn thấy thế giới này hay , cũng cảm thấy rất áy náy. Nhưng điều duy nhất có thể làm chỉ là với họ câu yếu ớt “ xin lỗi”.

      …….

      Lâm Thiển Hạ tỉnh lại muốn toilet, lại kinh ngạc phát Tập Vi Lương ở bên cạnh. đoán ở trong phòng tắm, mở cửa phòng ra nhìn, quả nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.

      Mặc dù nhịn đến mức rất gấp, nhưng cũng muốn thúc giục Tập Vi Lương. Bởi vì biết Tập Vi Lương tắm rất nhanh, chắc chắn quá năm phút ra ngoài.

      Vì vậy ngồi ghế sofa trong phòng khách vừa ngủ gật gà gật gù vừa chờ. Kết quả lúc lâu, cửa phòng tắm vẫn mở ra.

      Lâm Thiển Hạ nghi ngờ, cũng hơi lo lắng. bước nhanh đến cửa phòng tắm đập cửa liên tục, miệng cũng ngừng kêu tên Tập Vi Lương.

      Ngoài cửa gọi khiến Tập Vi Lương tỉnh táo trở lại. Ý thức được mình khác thường vội vàng đóng vòi hoa sen lau khô người mặc quần áo vào mở cửa.

      Lâm Thiển Hạ híp mắt buồn ngủ nhìn mái tóc ngắn đầu Tập Vi Lương còn ướt đẫm vương mồ hôi, có chút buồn bực lầu bầu : “ hôm nay sao tắm lâu thế?” Sau đó cũng đợi trả lời thẳng vào phòng tắm thong thả đóng cửa lại rồi tiểu.

      Ôm chặt Lâm Thiển Hạ ngủ say vào trong lòng, Tập Vi Lương nhìn vẻ mặt an tĩnh khi ngủ nhịn được giọng nỉ non: “Nhất định phải tha thứ cho …”

      ngẫn ngơ nhìn trần nhà, nghĩ đến năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp Tiếu Thiện Huyên vẫn ở bên cạnh làm bạn.

      luôn dùng giọng vang giòn gọi tên , luôn dùng ngón tay thon dài nhàng xoa lông mày uốn nếp; nấu cơm cho , rang thức ăn, ra lệnh cho gọi tên mà phải gọi là “chị”…

      mang đến cho rất nhiều kỉ niệm vui vẻ, thấy cảm kích, nhưng cũng chỉ thế thôi.

      Đúng, trong lòng tràn ngập những cái nhíu mày, từng nụ cười của Lâm Thiển Hạ, có thể giữ chặt và mãi thuộc về , chỉ có dâu .

      “Em còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ em muốn làm người thứ ba phá nát gia đình người ta sao?”

      “Ngụy Lễ Quần, có tư cách gì mà em!” Lúc này Tiếu Thiện Huyên còn dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn như quá khứ, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo. Đôi mắt xưa nay luôn dịu dàng như nước giống như phun ngọn lửa cháy hừng hực. “Nếu như phải vì cố ý giấu, em làm mất ấy sao? Người phụ nữ kia có cơ hội cướp ? Tên khốn kiếp này! làm em thất vọng sao? phá hủy hết hạnh phúc của em!”

      Tiếu Thiện Huyên gào xong, vì đau đớn ôm mặt khóc nức nở.

      Ngụy Lễ Quần á khẩu trả lời được, ánh mắt phức tạp nhìn mình thương nhớ bao nhiêu năm, trong lòng có thương tiếc, có hối hận, cũng có cam lòng,

      Đứng, Tiếu Thiện Huyên mối tình đầu của Ngụy Lễ Quần , mà ánh mắt , mãi chỉ luôn dừng người Tập Vi Lương.

      Đêm đó, Ngụy Lễ Quần vô tình nhìn thấy Tập Vi Lương và Tiếu Thiện Huyên quấn quít. Cảnh tượng triền miên đó đập vào mắt vừa tức giận vừa tuyệt vọng, thiếu chút nữa nhảy từ lầu tám đỉnh tòa nhà xuống để giải thoát mình.

      Sau đó Tập Vi Lương bộ đội. Tiếu Thiện Huyên nhiều lần cố gắng thông qua Ngụy Lễ Quần liên lạc với Tập Vi Lương, mà vẫn có kết quả.

      Ngụy Lễ Quần lừa , sau khi ra nước ngoài, Tập Vi Lương cũng mình rời khỏi quê. Ngay cả chú cũng biết đâu.

      Tiếu Thiện Huyên hề nghi ngờ Ngụy Lễ Quần. nhờ có tin tức của Tập Vi Lương phải lập tức thông báo cho . cũng tiếp tục liên lạc với Tập Nam Phong và những người khác trong thôn để hỏi thăm tin tức Tập Vi Lương. tin rằng ngay cả Ngụy Lễ Quần cũng biết, chắc cũng ai biết.

      thế giới này có loại người: họ chưa chắc có được người mình muốn, nhưng lại thể nào chấp nhận người mình và bạn thân của mình nhau. Họ từ thủ đoạn, bán cả lương tâm.

      Ngụy Lễ Quần là người như vậy.

      như vậy, cũng làm như vậy.

      vẫn giấu tin tức của Tập Vi Lương, cũng kiềm chế mình liên lạc kích động Tiếu Thiện Huyên. cho rằng thời gian làm phai nhạt tất cả, ngày nào đó quên Tiếu Thiện Huyên, Tiếu Thiện Huyên cũng quên Tập Vi Lương.

      Nhưng ngờ bản thân bị mất phương hướng trong vô số phụ nữ, biết tim mình mất ở đâu. Có lẽ trái tim đó theo Tiếu Thiện Huyên rời khỏi.

      Ngụy Lễ Quần càng ngờ rằng, Tiếu Thiện Huyên cũng ngốc như !

      Có phải có được người đó càng thêm lưu luyến hay ?

      “Cậu ấy nợ em gì cả, em nên phá gia đình của cậu ấy, người có lỗi với em là .” Vẻ mặt Ngụy Lễ Quần u ám, cả người chán chường rơi xuống trong sofa, vô lực .

      “Hừ, em do dự nên phá gia đình của ấy hay .” Tiếu Thiện Huyên nghĩ tới Lâm Thiển Hạ, trong lòng giận đến nghiến răng. “ người chỉ biết hưởng thụ như vậy, biết chăm sóc người khác, có tư cách gì sống cùng ấy? căn bản xứng được ấy !”

      Tiếu Thiện Huyên chuyển nhà đến bên cạnh nhà Tập Vi Lương sắp tháng. Mỗi ngày, đứng ban công nhìn người đàn ông ở nhà đối diện bận rộn làm việc nhà, phục vụ vợ lười biếng.

      Từng có khi, ảo tưởng mình ở trong phòng bếp xào món ăn, Tập Vi Lương mệt mỏi trở về nhàng ôm eo từ sau lưng, sau đó dịu dàng gọi “Vợ ơi”.

      càng nhìn càng tức giận, càng nghĩ càng khó chịu.

      Sống chung với người biết làm vợ như vậy, Tập Vi Lương của sao có thể hạnh phúc?

      Tiếu Thiện Huyên từng nghe Ngụy Lễ Quần , Lâm Thiển Hạ muốn sinh con cho Tập Vi Lương.

      Trong lòng rất hận. ích kỷ chỉ nghĩ đến mình còn trẻ chưa hề nghĩ đến tuổi tác của Tập Vi Lương!

      Loại phụ nữ này có gì tốt? Để cho yên tâm giao người mình cho ta!

      “Cái gì gọi là xứng? Bọn họ người muốn đánh cái nguyện chịu đựng ngươi ở đó trong mò mẫm dính vào cái gì!” Ngụy Lễ Quần giận đến mức hét lên. Nếu Tiếu Thiện Huyên và Tập Vi Lương sống chung, giết bọn họ, mà giết chính mình.

      cho rằng bé đó có gì tốt? Chờ mới lạ nhiệt tình qua , Vi Lương còn có thể thích ta sao?” Tiếu Thiện Huyên lạnh lùng .

      “Mặc kệ Tập Vi Lương có còn thích ấy hay , từ trách nhiệm cậu ấy cũng thể bỏ rơi ấy.”

      “Trách nhiệm? ấy có trách nhiệm với ta? Chẳng lẽ có trách nhiệm với em sao? Em còn mang thai đứa con của ấy, có hiểu ?”

      Ngụy Lễ Quần kinh ngạc, môi mấp máy giọng run rẩy khô khốc: “Chẳng lẽ… em sinh đứa bé ra?”

      Đôi mắt Tiếu Thiện Huyên buồn bã. nghĩ, trước đây vì mình trốn phá thai bỏ nhà ra . mình tha hương nơi đất khách độc đứng bên cửa sổ cũ nát, xung quanh tràn ngập tiếng xa lạ. yên lặng vuốt ve phần bụng còn chưa nhô lên của mình, rơi nước mắt nhớ nhung người nơi phương xa kia…

      “Em !” Hồi lâu sau, Tiếu Thiện Huyên đột nhiên nhếch mép, cười nhạt .
      Last edited by a moderator: 23/5/16
      Dion, Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Ồ cao trào rồi, ở đâu nhảy ra bà thím thanh mai trúc mã

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47:

      Tập Vi Lương gần đây rất khác thường.

      Ví dụ như số lần mang Lâm Thiển Hạ dạo phố, xem phim ràng nhiều hơn trước đây rất nhiều. Nhưng đối với Lâm Thiển Hạ, mặc dù dạo phố và xem phim với Tập Vi Lương là hành hạ nhưng cũng thể gọi là hưởng thụ, đó là lý do vì sao dường như chưa từng chủ động cầu cùng dạo phố, xem phim. Dù sao l.q.d cũng phải đứa bé thích bám người, có thể tìm Vương Mộng Khuê cùng hoặc tụ mình xem phim cũng thấy gì tốt.

      Vì vậy, đối với việc Tập Vi Lương đột nhiên trở nên như vậy, Lâm Thiển Hạ hề có cảm giác “thụ sủng nhược kinh" mà ngược lại là cảm giác mơ hồ lo lắng.

      Cái này rất giống với câu chuyện của cặp đôi nhau qua thời nồng nhiệt, đột nhiên người đàn ông bắt đầu lấy lòng , ví dụ như ngày ngày tặng hoa hồng khiến cho người ta nhịn được suy đoán l.q.d chắc chắn người đàn ông này làm chuyện có lỗi với đó.

      Tập Vi Lương là tay mơ, làm sao biết mình đối với Lâm Thiển Hạ càng tốt lại càng có vẻ mờ ám đây?

      Có thể khiến Lâm Thiển Hạ nghĩ Tập Vi Lương làm chuyện có lỗi với , cái này còn khó hơn lên trời.

      Vì vậy, đối với biểu “chột dạ” của Tập Vi, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể cố gắng chịu đựng hỏi. vẫn tự an ủi mình phải tin tưởng Tập Vi Lương, nếu có chuyện chắc chắn giấu giếm mình.

      Nhưng trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn luôn rất ràng, như vậy là tự dối mình dối người thôi.

      Cứ như vậy, vài ngày “gió êm sóng lặng” trôi qua, giống như giấu giếm nguy hiểm sau đó, rốt cuộc “tiểu tam” trong truyền thuyết cũng xuất .

      Lúc Lâm Thiển Hạ vừa thi xong môn thứ tư, có ăn mặc rất thời trang tới tìm .

      Bởi vì sống ở Mĩ vài chục năm, vì vậy cách ăn mặc của Tiếu Thiện Huyên ít nhiều cũng rất có phong cách. Đứng trước thành thục, phong tình vạn chủng, Lâm Thiển Hạ thể nghi ngờ giống như cây cải thìa, còn chưa trổ mã, vô vị tẻ nhạt.

      Tiếu Thiện Huyên quan sát Lâm Thiển Hạ lúc, khóe miệng kìm lòng được khẽ nâng lên. , Lâm Thiển Hạ ngoại trừ ít tuổi hơn , còn lại đều thể so được.

      Ánh mắt khinh thường, giễu cợt ràng như vậy sao Lâm Thiển Hạ l.q.d lại nhìn ra? Vì vậy, cố ý đè nén nội tâm phức tạp và cảm giác tự ti của mình, giả bộ bình tĩnh chờ đối phương mở miệng, khuôn mặt nhắn tràn đầy đề phòng và địch ý.

      "Tôi muốn chuyện với chút." Tiếu Thiện Huyên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi .

      Ánh mắt sắc bén của đối phương khiến l.q.d Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất thoải mái, mặc dù rất tò mò này muốn những gì nhưng trực giác cho biết đừng nghe tốt hơn.

      Vì vậy sau vài giây do dự, Lâm Thiển Hạ cố gắng kềm chế nội tâm tò mò, quả quyết cự tuyệt. ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng về phía trước, lúc ngang qua Tiếu Thiện Huyên chỉ lạnh lùng : "Tôi nghĩ mình có gì để ."

      Bất kể mình làm như vậy có giống đà điểu hay , Lâm Thiển Hạ cũng nhất định ép mình chuyện với người phụ nữ quen biết này.

      "Là về Vi Lương, như vậy còn cảm thấy có gì để ?" Tiếu Thiện Huyên cũng tin, đối với điều muốn Lâm Thiển Hạ chút nghi ngờ cũng có.

      Lâm Thiển Hạ bước chân hơi ngừng lại chút, nhưng vẫn xoay người lại. Nắm chặt quai của balo, môi mỏng mím chặt, tâm trạng giãy giụa lúc lâu, khẽ hừ lạnh, khinh thường : "Nếu là về chồng tôi, tôi nghĩ trực tiếp hỏi ấy ràng hơn.”

      Phản ứng của Lâm Thiển Hạ khiến Tiếu Thiện Huyên có chút khó tin. Vốn dĩ chuẩn bị rất nhiều lời giải thích để chờ hôm nay cho Lâm Thiển Hạ nghe, còn nghĩ sau khi biết chân tướng việc Lâm Thiển Hạ nhất định cũng Tập Vi Lương náo loạn cuộc, tình huống nghiêm trọng chừng còn có thể chia tay, nhưng ngờ kể cả câu mở đầu cũng có cơ hội để .
      . . . . . .

      Đứng ở trong thang máy, biết mình rời khỏi tầm mắt của kia, Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng có thể thư giãn cơ thể căng thẳng, sau đó nước mắt cứ như vậy hề báo trước chảy ra.

      Bộ dáng tin tưởng tuyệt đối vào Tập Vi Lương ra chỉ là giả vờ.

      Nhưng Lâm Thiển Hạ biết, bộ dáng tự tin của kia thực tế cũng là do ta giả vờ.

      Tiếu Thiện Huyên tuyệt đối ngờ rằng, khi cho Tập Vi Lương biết năm năm trước hề bỏ đứa bé, thậm chí ngay cả cầu muốn gặp đứa bé cũng thèm ra.

      Khi biết đứa bé kia được sinh ra, Tập Vi Lương chút vui mừng cũng có. biết như vậy là có nhân tính, nhưng có mặt của đứa bé này như đạo sấm sét giữa trời quang, thậm chí cũng biết làm thế nào để kết thúc.

      Tập Vi Lương hiểu đối với đời này có người nào quan trọng hơn vợ mình, cho dù đó có là l.q.d máu mủ ruột thịt. biết làm tổn thương nhiều người nhưng dù chết, cũng bao giờ làm chuyện tổn thương tới Lâm Thiển Hạ. Nếu quả bắt phải làm chuyện có lỗi, sẵn sàng có lỗi với đứa bé vô tội ấy chứ muốn làm chuyện đó với Lâm Thiển Hạ.

      Tiếu Thiện Huyên kích động kiềm chế rớt nước mắt, cắn răng nghiến lợi hỏi "Chẳng lẽ muốn gặp con của chúng ta ư?"

      Thái độ lạnh nhạt quá đáng của Tập Vi Lương đối với đứa bé khiến Tiếu Thiện Huyên hình như thể tiếp nhận, vốn còn suy nghĩ Tập Vi Lương có thể cầu mang đứa bé làm giám định DNA...

      Nắm chặt quả đấm, gương mặt Tập Vi Lương giãy dụa khổ sở. Sau hồi trầm mặc, cuối cùng cũng đáp lại vấn đề này. chỉ nhìn bộ dáng hận lẫn lộn của Tiếu Thiện Huyên, vô lực : "Thiện Huyên, chúng ta là thể nào." Sau đó, đứng dậy rời .

      Tiếu Thiện Huyên nhúc nhích, cứ ngồi như vậy nhìn Tập Vi Lương rời .

      Tiếng nhạc êm ái, nhàng du dương tràn ngập trong quan cà phê, bên cạnh thỉnh thoảng vẫn vang lên thanh cười duyên của vài .

      Nhưng Tiếu Thiện Huyên chỉ cảm thấy cả thế giới xung quanh mình chỉ có màu xám, cho dù đó có là bản nhạc mình thích nhất cũng hề cảm thấy vui vẻ. ấy dùng bóng lưng quyết tuyệt để cho biết mình chút hi vọng, thậm chí còn nghi ngờ người đàn ông vừa rời có phải là cậu thiếu niên năm cho dù là mỉm cười cũng lộ ra vẻ đau thương hay .

      Tiếu Thiện Huyên cho tới bây giờ vẫn luôn căm ghét những vì tình chừa thủ đoạn TV, nhưng vẫn ý thức được rằng trong lúc vô tình, mình biến thành những đó.

      . . . . . .

      Lâm Thiển Hạ vừa về đến nhà, chưa kịp điều chỉnh nhịp thở chạy vào phòng tắm, tùy tiện lấy cái khăn nhúng nước sau đó lau sạnh phòng khách, góc cũng sót.

      Khi Tập Vi Lương về đến nhà nhìn thấy Lâm Thiển Hạ quỳ mặt đất lau sạch sàn nhà, gạch làm bằng đá cẩm thạch sáng loáng, mà tay lại cầm chiếc khăn lông dùng để lau mặt.

      Tập Vi Lương tới, bàn tay to đưa ra che đôi tay bé của Lâm Thiển Hạ. Bởi vì đành lòng nhìn vào cặp mắt đầy tơ máu của , chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lông, hơi nghẹn ngào : "Để lau."

      Lâm Thiển Hạ lời nào, nhưng cũng chịu buông tay.

      Tập Vi Lương nắm chặt bàn tay bé của Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt lo âu, thấp thỏm tựa như sợ l.q.d rằng chỉ cần chớp mắt biến mất. gần như quản bàn tay bẩn vì lau sàn, chỉ càng ngừng hôn lên những đầu ngón tay mềm mại xương, nước mắt như vậy yên lặng tiếng động rơi xuống đất.

      Hồi lâu, Tập Vi Lương cũng vô lực mở miệng : "Thiển Hạ, xin lỗi."

      Trong lòng Lâm Thiển Hạ có vết nứt, bởi vì câu “ xin lỗi” của Tập Vi Lương mà nứt ra tan tác.

      Sau khi biết chân tướng, ngay cả hơi sức nổi giận Lâm Thiển Hạ cũng có, còn dư lại, chỉ là tâm như tro tàn.

      nên trách Tập Vi Lương sao? Nếu như dùng lý trí phân tích lời , có lẽ rất "vô tội". Nhưng như vậy sao?!

      "Thiển Hạ, em đừng im lặng như vậy." Tập Vi Lương nghĩ phát giận như thế nào, có thể khóc lớn, có thể mắng cũng có thể đánh . Nhưng nghĩ lại bình tĩnh như vậy, thậm chí giọt nước mắt cũng có. Điều này làm cho biết phải làm sao.

      "Thiển Hạ, em mắng hay đánh đều được…” Tập Vi Lương khẩn trương nắm tay Lâm Thiển Hạ điên cuồng đánh lên mặt mình, cho đến khi khuôn mặt vốn xanh đen xuất dấu đỏ vẫn có ý định dừng lại.

      "Đứa bé kia..." Lâm Thiển Hạ mặc cho Tập Vi Lương cầm tay mình đánh lên mặt , hồi lâu mới nản lòng : "Đứa bé kia. . . . . . định làm thế nào?"

      có đứa bé, vậy thể cầu trong lòng Tập Vi Lương chỉ nghĩ đến mình, mặc kệ Tập Vi Lương có còn tình cảm với Tiếu Thiện Huyên hay , Lâm Thiển Hạ cũng hiểu bọn họ thể nào hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

      "…" Tập Vi Lương dừng lại động tác, bảo đảm : “Em yên tâm, nhất định có quan hệ với nó."

      Lâm Thiển Hạ có thể nhảy dựng lên mắng to "Tập Vi Lương, còn là người đàn ông sao?! Đến máu mủ ruột thịt của mình cũng cần sao?!?”, nhưng lại bi ai mà phát khi mình nghe được Tập Vi Lương trả lời như vậy, lại lén thở phào nhõm.

      Lâm Thiển Hạ thầm nghĩ mình sao vậy? Làm sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy, ích kỷ như vậy?

      Có người , trong lòng mỗi người luôn tồn tại thiên sứ và ác quỷ.

      Lâm Thiển Hạ biết, có phải bởi vì Tập Vi Lương mà biến thành ác quỷ hay

      Rốt cuộc, nước mắt của giống như nước tràn đê, ngừng rơi xuống.

      "Thiển Hạ, xin lỗi, xin lỗi em, xin em tha thứ cho được ?" Vừa nhìn thấy Lâm Thiển Hạ khóc, Tập Vi Lương liền ôm chặt vào trong ngực, ngừng cầu xin tha thứ của .

      Lâm Thiển Hạ cũng chỉ biết khóc, chính cũng biết nên làm cái gì, làm sao để tha thứ cho đây?
      Last edited by a moderator: 25/6/16
      Dion, Tôm ThỏChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      48. Chương 48:

      Dù Tập Vi Lương hết lời nan nỉ, Lâm Thiển Hạ vẫn khăng khăng muốn chuyển về trường, còn chỉ có thể trơ mắt nhìn rời xa mình.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Lễ Quần và Tiều Thiện Huyên cùng nhìn Tập Vi Lương. Thấy râu mọc lấm tấm, lqd cả đêm ngủ mắt vằn vện tia máu, đôi mắt đen nhánh còn bình thản như trước kia nữa, mà tràn ngập đau khổ và đấu tranh.

      Tập Vi Lương mở cửa thấy hai người họ, câu, thẳng về phía sofa tiếp tục hút thuốc.

      Phòng khách rộng rãi khói cuồn cuộn khắp phòng, có thể thấy cả buổi tối hôm qua hút rất nhiều thuốc. Bàn đá cẩm thạch bên cạnh còn mấy vỏ chai rượu nằm lộn xộn mặt đất.

      Nhìn Tập Vi Lương đau khổ như muốn sống nữa, Ngụy Lễ Quần hề dễ chịu, trong bụng Tiều Thiện Huyên cũng có tư vị. Mặc dù, Lâm Thiển Hạ như mong muốn của .

      Ba người ai chuyện.

      Dài đằng đẵng như thế kỷ trôi qua.

      Tập Vi Lương khẽ mở môi mỏng, giọng khàn khàn như ông lão nhín mươi tuổi. "Cậu có thuốc ? Mình hút hết rồi." với Ngụy Lễ Quần.

      Ngụy Lễ Quần cuối cùng nhịn được nữa, nhào tới tóm cổ áo Tập Vi Lương kéo mạnh, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép nghiến răng nghiến lợi : "Tập Vi Lương, cậu con mẹ nó từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy!"

      Tập Vi Lương sửng sốt lúc lâu. Đôi mắt đen trống rỗng hồi, mới từ từ có tiêu cự. mặc kệ Ngụy Lễ Quần kéo mạnh cổ áo của mình, đôi tay nổi gân xanh ôm đầu mình đau xé lòng : "Vợ tôi quan tâm tôi nữa, vợ tôi quan tâm tôi nữa…"

      "Tập Vi Lương! Rốt cuộc trong mắt còn có em hay ?" Tiều Thiện Huyên im lặng lâu cuối cùng nhịn được bộc phát nỗi phẫn hận, hét lớn về phía .

      Hốc mắt Tập Vi Lương ướt át, nếu phải dùng hết sức kiềm chế, chắc khóc ướt cả khuôn mặt.

      Mày níu chặt như muốn vắt ra nước, nhìn đôi mắt Tiều Thiện Huyên cũng đầy bất lực, tang thương. "Em muốn bù đắp cho em? Trừ kết hôn, cái gì cũng được."

      "Tập Vi Lương, quá đáng!" Tiều Thiện Huyên tức kiềm chế được, cầm gạt tàn thuốc thủy tinh bàn trà lên ném thẳng vào người Tập Vi Lương, Tập Vi Lương cũng tránh.

      Cái gạt tàn thuốc cứng chở đầy lửa giận của Tiều Thiện Huyên nện mạnh vào khóe mắt Tập Vi Lương, trong nháy mắt giật mình nhìn thấy dòng máu chảy từ khóe mắt kéo dài xuống gò má trượt qua khuôn mặt .

      Tiều Thiện Huyên bị giật mình. Vừa rồi vì quá tức giận mới nhất thời xúc động, ra có ý làm tổn thương . Mà cũng ngờ, Tập Vi Lương thậm lqd chí tránh. biết trước kia là lính đặc công, tất nhiên thân thủ chậm.

      Tập Vi Lương vẫn như cũ có chút phản ứng, như người vừa bị đập đầu chảy máu phải là . ngẩn ngơ chán chường rơi xuống ghế sofa, cả người đắm chìm trong đau thương vô tận.

      Nhìn Tập Vi Lương nửa sống nửa chết như vậy, nước mắt Tiều Thiện Huyên cuối cùng cũng khống chế nổi chảy giàn giụa. nên để bồi thường như thế nào? có thể trừ kết hôn ra chẳng muốn gì hay ?!

      Tâm lực Ngụy Lễ Quần quá mệt mỏi, bi kịch này phải lỗi của Tiều Thiện Huyên, cũng phải là trách nhiệm của Tập Vi Lương, là , hại mọi người.

      Suốt đêm Tập Vi Lương ngủ, bởi vì trong lòng gánh vác quá nhiều trách nhiệm, cuối cùng chịu nổi mệt mỏi, co rúm người ngủ say ghế sofa.

      Ngụy Lễ Quần lấy cái chăn từ phòng ngủ ra cho đắp .

      Nhìn Tập Vi Lương ngủ vô cùng nỡ, Ngụy Lễ Quần nhìn Tiều Thiện Huyên giọng dường như khàn : "Em từ bỏ cậu ấy được ?!"

      . . . . . .

      Nhìn người phụ nữ trong gương, Tiều Thiện Huyên cơ hồ nhận biết mình rồi.

      Người phụ nữ gương mặt đầy phẫn hận, sao?

      Ngụy Lễ Quần từng chất vấn Tiều Thiện Huyên, em chắc chắn em còn Tập Vi Lương? Em chắc chắn Tập Vi Lương vẫn là Tập Vi Lương của trước đây?

      Mà đối diện với những lời chất vấn, Tiều Thiện Huyên nổi câu.

      Ở Mỹ mười lqd mấy năm, Tiều Thiện Huyên thỉnh thoảng cũng qua lại với vài người đàn ông, nhưng luôn tìm được cảm giác an toàn mà muốn, cuối cùng có kết quả. Cho tới bây giờ vẫn thôi tìm kiếm Tập Vi Lương, trong lòng vẫn luôn nhớ về Tập Vi Lương, vẫn luôn nhớ cậu thiếu niên bi thương thời thơ ấu. Cậu chán chường ngồi ở boong thuyền, đầu cúi thấp, tóc mái dài che kín đôi mắt u buồn cùa cậu. Nếu có trận gió thổi qua, bạn có thể thấy đôi mắt sâu thẳm như biển cả.

      Tập Vi Lương vẫn là Tập Vi Lương của ngày xưa sao?

      Tập Vi Lương phải Tập Vi Lương của ngày xưa nữa rồi.

      Tập Vi Lương và cậu thiếu niên trong trí nhớ thành hai người.

      có vợ, ánh mắt mãi mãi chỉ nhìn theo bóng dáng người con , nhưng người đó, lại phải là .

      Hôm nay, Tập Vi Lương khiến Tiều Thiện Huyên cảm thấy xa lạ. thể chắc chắn Tập Vi Lương còn có thể cho cảm giác an toàn hay . Thậm chí cũng xác định được mình kiên trì như vậy cuối cùng là vì hay vì xưa nay hiếu thắng thể nào chấp nhận thất bại.

      Có lẽ cam lòng, cam lòng người đàn ông mình mất mười mấy năm tuổi xuân, rơi vào ba mươi ba tuổi lại như cũ độc kết quả. Mà người đàn ông này vợ xinh đẹp như ý, cuộc sống đầy đủ hạnh phúc như vậy. Có lẽ là hận, hận mình cả đời tràn ngập hình bóng người đàn ông này. Mà người đàn ông đó lại sớm quên mất còn chút gì.

      . . . . . .

      Tại sao lại kết hôn? Có lẽ người có , bởi vì buổi tối ngù mình lạnh.

      Lâm Thiển Hạ rất lạnh.

      Cơ thể vốn thuộc hàn. Trước đây mỗi tối lúc ngủ, cả người vùi lồng ngực ấm áp của Tập Vi Lương. con, thoải mái nằm trong lồng ngực rộng rãi của . Mà vẫn ngủ rất ngon.

      Nhưng bây giờ, chỉ có thể nằm co ro, người run lẩy bẩy.

      Lâm Thiển Hạ nên cảm thấy lạnh. Vương Mộng Khuê ngủ bên cạnh , mà trong ngực còn ôm cái lò sưởi điện.

      Nhưng vẫn thấy rất lạnh.

      Nước mắt Lâm Thiển Hạ lặng lẽ rơi xuống.

      Vương Mộng Khuê im lặng rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng còn nhịn được mở miệng : "Mình cảm thấy đừng ‘lấy bụng tiểu nhân, đo lòng quân tử’. Mười mấy năm trôi qua rồi, người phụ nữ đó đột nhiên quay về tìm Tập lqd Vi Lương. ta đứa con, nhưng bây giờ đứa bé đó ngay cả mặt cũng thấy. Cậu chắc người phụ nữ đó sinh đứa bé đó ra?"

      Vương Mộng Khuê như Lâm Thiển Hạ được cha mẹ bảo bọc cẩn thận. sinh ra may mắn, cảm thấy lòng người rất dễ thay đổi, hiểu lòng người khó đoán.

      "Mình biết…" Cổ họng Lâm Thiển Hạ tắc nghẽn. "Nhưng theo ý Tập Vi Lương, đứa bé đó được sinh ra.”

      "Coi như đứa bé được sinh ra sao chứ? Đứa bé đó có Tập Vi Lương phải vẫn mà sống rất tốt đến mười mấy tuổi." Hiển nhiên, Vương Mộng Khuê vẫn đứng về phía Tập Vi Lương. thấy rất thông suốt, Tập Vi Lương đối xử với Lâm Thiển Hạ rất tốt.

      Cả đời người phụ nữ, có thể gặp được người đàn ông như Tập Vi Lương dễ. Lâm Thiển Hạ bỏ lỡ , sao có thể gặp được người thứ hai?

      "Bây giờ người ta tìm tới cửa rồi! phải là muốn cùng ấy đoàn tụ, nhà ba người vui vẻ hòa thuận sao!" Nghĩ tới đó, nước mắt Lâm Thiển Hạ lại thi nhau chảy ra. "Nếu là cậu… cậu có thể mặc kệ mà ở lại sao?"

      Vương Mộng Khuê gì nữa. Lâm Thiển Hạ rất đúng, nếu là , cũng chọn rời . Mặc kệ như thế nào, đứa bé đó là máu mủ ruột thịt của Tập Vi Lương và kia, nghĩa là dù có thế nào, giữa Tập Vi Lương và người phụ nữ đó có ràng buộc vĩnh viễn thể chia cắt. Hơn nữa dù nhìn từ góc độ luật pháp hay đạo đức, cũng đứng về phía người phụ nữ đó.

      thể ích kỷ cướp tình thương của cha mà đứa bé cần có, Lâm Thiển Hạ tất nhiên cũng làm được. Có Lẽ Lâm Thiển Hạ là bạn thân của , từ tận đáy lòng hy vọng Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương xa nhau.

      Vương Mộng Khuê im lặng, nhưng Lâm Thiển Hạ biết đáp án của . hận Tập Vi Lương, chỉ là hận người phụ nữ kia tại sao xuất sớm chút…

      . . . . . .

      Tinh thần Lâm Thiển Hạ sa sút nhiều ngày, vẫn biết nên xử lý quan hệ giữa mình và Tập Vi Lương như thế nào, tránh nghĩ đến Tập Vi Lương, mà Tập Vi Lương vẫn thể chịu được tìm đến .

      Hai người đứng cách vài mét nhìn nhau, buồn bã phát đối phương hình như tiều tụy hơn trước rất nhiều.

      " tìm em… Có chuyện gì sao?" Lâm Thiển Hạ xong, mím môi, tâm trạng nặng nề.

      Tập Vi Lương, đến tìm em để ly dị sao?

      Ánh mắt Tập Vi Lương sáng người nhìn người ngày đêm mong nhớ. Mấy ngày gặp, gương mặt còn hồng hào nữa, sắc mặt càng tái nhợt, thấy vậy vô cùng đau lòng. vươn tay muốn vén sợi tóc vương khóe mắt lên, nhưng vì tránh né mà dừng lại giữa trung.

      Rất lâu sau, Tập Vi Lương nhàn nhạt mở miệng: " mang cơm cho em."

      Lâm Thiển Hạ sững sờ, mới phát tay trái của xách cái bình giữ nhiệt màu xanh dương.

      Tập Vi Lương luôn cho rằng, Lâm Thiển Hạ thích xếp hàng, thích chen lấn ở phòng ăn. Cho nên thường trốn Cao Phong Kỳ, bụng rỗng trở về ký túc xá đợi đến giờ quy định xuống ăn cơm lại.

      Nhiều ngày gặp Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương rất lo lắng có mình ăn có ngon hay .

      Tập Vi Lương tự với mình, , Lâm Thiển Hạ nhất định ăn ngon.

      Cho nên nhẫn nại mấy ngày, mới tìm .

      Biết được Tập Vi Lương phải tìm mình ly dị, tảng đá Lâm Thiển Hạ trong lòng rơi xuống, nhưng nước mắt nhịn được chảy ra.

      " gặp đứa bé kia rồi sao?" khóc hỏi.

      ", gặp nó. Trừ khi em nguyện ý cùng gặp nó." Lâm Thiển Hạ biết, trong lòng Tập Vi Lương, vẫn kiên trì, kiếp này chỉ mình là của vợ , như vậy kiếp này bọn họ vĩnh viễn là . Có lẽ đứa bé kia là trách nhiệm của , nên gặp nó, cũng phải cùng gặp nó.

      Nhưng Lâm Thiển Hạ nghe, lại cảm thấy Tập Vi Lương rất muốn gặp đứa bé. Nước mắt chảy càng nhiều hơn.

      Tập Vi Lương thấy khóc giống như bé mít ướt muốn ôm trong lòng, nhưng Lâm Thiển Hạ lại bướng bỉnh thế nào cũng để đụng vào mình, sau đó bước qua người quay đầu lại vào ký túc xá

      Lâm Thiển Hạ khóc suốt quãng đường về phòng. Vừa đóng cửa phòng liền chạy tới ban công, quả nhiên thấy Tập Vi Lương vẫn còn đứng bất động ở đó, hơn nữa ánh mắt chớp nhìn về phía rời khỏi.

      . . . . . .

      Vương Mộng Khuê trở về túc xá, ngờ, tay xách theo cái bình giữ nhiệt màu xanh dương.

      khóa cửa, đặt bình giữ nhiệt bàn Lâm Thiển Hạ.

      "Mình ăn, cậu ném nó ." Lâm Thiển Hạ nằm giường, nhìn lướt qua bình giữ nhiệt quen thuộc, giọng khàn đặc .

      Vương Mộng Khuê nghe giọng , nhìn hai mắt đỏ ửng của chút, biết vừa khóc xong. “ phải cậu chưa ăn gì sao?" rất hiểu Lâm Thiển Hạ, thà đói bụng cũng chen chúc ở phòng ăn.

      "Chuyện này cũng thể trách mình Tập Vi Lương. Khi đó ấy chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, sau đó người phụ nữ kia tự ra bạt vô tín…"

      "Cậu nhắc tới ấy được ?" Lâm Thiển Hạ tâm phiền ý loạn đột nhiên quát. xoay người, chôn cả người ở trong chăn.

      Vương Mộng Khuê thể làm gì khác ngoài im lặng.

      Trong những ngày tiếp theo, Vương Mộng Khuê vốn còn muốn khuyên Lâm Thiển Hạ nữa, nhưng lại giống Bồ Tát bằng đất sét qua sông, bản thân cũng khó bảo toàn.

      Bởi vì, thời gian ủ bệnh lâu, cuối cùng bắt đầu chiếm đoạt sinh mệnh Lãnh Thế Hiên rồi.
      Last edited by a moderator: 25/6/16
      Dion, Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :